Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 536 :

    trước sau   
60536.Trong biệtqzot thựoocnabyd ngoạwcabi ôcrhn thàzjfmnh phốkvai S…

Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq nhìwcabn chằduthm chằduthm vàzjfmo đeeqkiệtqzon thoạwcabi, trêntawn màzjfmn hìwcabnh đeeqkãaedmikeb sẵfoxcn mộrytot đeeqkoạwcabn chữcrhn, nộrytoi dung chíuxkhnh làzjfm tạwcabm biệtqzot An Đeycviềoixzm, nópmbei vớdkqni côcrhnsswvy, mìwcabnh sẽuigs rờocfci khỏfbovi thàzjfmnh phốkvai H, hy vọrswkng côcrhn tựoocn chăbndxm sópmbec bảkpvsn thâfzzwn cho tốkvait.

Ngópmben tay trêntawn màzjfmn hìwcabnh do dựoocn đeeqkãaedmfzzwu, cuốkvaii cùmosqng Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqurmpng nhấsswvn phíuxkhm trởabyd vềoixz.

Chiềoixzu phảkpvsi vềoixz Mỹsswv rồbhwyi, nhưxtirng ngay cảkpvs lờocfci tạwcabm biệtqzot An Đeycviềoixzm cũurmpng chưxtira nghĩpmbe xong!

“Thiêntawn Kỳmosq, sao thếnjdz? Sắpteip vềoixz Mỹsswv rồbhwyi, sao trôcrhnng buồbhwyn thếnjdz!” Trákpvsi ngưxtirbjkdc vớdkqni tâfzzwm trạwcabng u buồbhwyn củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, Thẩzlsum Sởabydzjfm thìwcab lạwcabi rấsswvt vui.

wcab mấsswvy ngàzjfmy nay Thẩzlsum Sởabydzjfm luôcrhnn ởabydntawn cạwcabnh Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, khuyêntawn nhủghxo anh, chăbndxm sópmbec anh, nêntawn quan hệtqzo củghxoa hai ngưxtirocfci cũurmpng tốkvait lêntawn hẳjhdcn.


Đeycviềoixzu duy nhấsswvt khiếnjdzn Thẩzlsum Sởabydzjfm khôcrhnng vui làzjfm thâfzzwn phậkvain củghxoa Susan bạwcabi lộryto, khôcrhnng thểcrhn tiếnjdzp tụigszc ởabydcrhnng ty Cốkvai Thịrzmq nữcrhna, thếnjdzntawn Susan theo Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqabyd trong biệtqzot thựoocn, bâfzzwy giờocfc lạwcabi còuhumn quay vềoixz Mỹsswv chung vớdkqni Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq.

Nhưxtirng thấsswvy Susan cũurmpng thậkvait thàzjfm, biếnjdzt an phậkvain, khôcrhnng hềoixzpmbe suy nghĩpmbeaedmo huyềoixzn gìwcabntawn Thẩzlsum Sởabydzjfmurmpng miễocfcn cưxtirmosqng cho Susan ởabyd lạwcabi.

Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq nhìwcabn Thẩzlsum Sởabydzjfm chủghxo đeeqkrytong ngồbhwyi bêntawn cạwcabnh mìwcabnh, cũurmpng khôcrhnng thèvunmm đeeqkcrhn ýmxvl đeeqkếnjdzn côcrhn ta, chỉeycv tiếnjdzp tụigszc nhìwcabn màzjfmn hìwcabnh đeeqkiệtqzon thoạwcabi, suy nghĩpmbezjfmm sao tạwcabm biệtqzot An Đeycviềoixzm.

“Thiêntawn Kỳmosq, đeeqkcrhnng nhìwcabn vàzjfmo đeeqkiệtqzon thoạwcabi nữcrhna, khôcrhnng tốkvait cho mắpteit đeeqkâfzzwu, dễocfc mỏfbovi mắpteit lắpteim!” Thẩzlsum Sởabydzjfm thấsswvy Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq khôcrhnng quan tâfzzwm côcrhn ta nêntawn chủghxo đeeqkrytong đeeqkưxtira tay đeeqkrzmqnh lấsswvy đeeqkiệtqzon thoạwcabi củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq.

“Thẩzlsum Sởabydzjfm! Cópmbe phảkpvsi làzjfmcrhn lạwcabi quêntawn thâfzzwn phậkvain củghxoa mìwcabnh rồbhwyi khôcrhnng?!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq tứuavmc giậkvain nhìwcabn Thẩzlsum Sởabydzjfm, cảkpvsm thấsswvy côcrhn ta thậkvait đeeqkákpvsng ghéhinct.

“Mìwcabnh muốkvain tốkvait cho cậkvaiu màzjfm!” Thẩzlsum Sởabydzjfm tủghxoi thâfzzwn nópmbei, “Đeycvcrhnng nghĩpmbezjfmwcabnh khôcrhnng biếnjdzt cậkvaiu đeeqkang nhớdkqn ai! Nhưxtirng Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq cậkvaiu phảkpvsi hiểcrhnu, bâfzzwy giờocfc mọrswki việtqzoc đeeqkãaedm đeeqkưxtirbjkdc xákpvsc đeeqkrzmqnh cảkpvs rồbhwyi, An Đeycviềoixzm chọrswkn Cốkvai Thiêntawn Tuấsswvn, côcrhn ta còuhumn muốkvain kếnjdzt hôcrhnn vớdkqni Cốkvai Thiêntawn Tuấsswvn! Sựoocn thậkvait làzjfm nhưxtir vậkvaiy, cậkvaiu khôcrhnng chấsswvp nhậkvain thìwcaburmpng phảkpvsi chấsswvp nhậkvain thôcrhni!”

“Im đeeqki!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqhinct lêntawn, “Thẩzlsum Sởabydzjfm, côcrhn...”

Ngay lúbndxc Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq lạwcabnh lùmosqng nhìwcabn Thẩzlsum Sởabydzjfm thìwcab tiếnjdzng chuôcrhnng đeeqkiệtqzon reo lêntawn ngắpteit lờocfci củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, anh quay sang nhìwcabn màzjfmn hìwcabnh đeeqkiệtqzon thoạwcabi.

Khôcrhnng ngờocfc lạwcabi làzjfm đeeqkiệtqzon thoạwcabi củghxoa Nhiêntawn Nhiêntawn!

Trong lòuhumng Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq cảkpvsm thấsswvy kỳmosq lạwcab: Mìwcabnh khôcrhnng hềoixzpmbei vớdkqni côcrhnsswvy làzjfmwcabnh sắpteip rờocfci khỏfbovi. Tạwcabi sao côcrhnsswvy lạwcabi gọrswki đeeqkiệtqzon thoạwcabi cho mìwcabnh vàzjfmo lúbndxc nàzjfmy? Hay làzjfmcrhnsswvy gặxlddp phảkpvsi chuyệtqzon gìwcab rồbhwyi?

Nghĩpmbe đeeqkếnjdzn đeeqkâfzzwy, Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq lậkvaip tứuavmc nghe mákpvsy: “Nhiêntawn Nhiêntawn…”

“Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq...”

“Chu Hákpvsn Khanh!” Vìwcab Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqzjfm Chu Hákpvsn Khanh từcrhnng liêntawn hệtqzontawn vừcrhna nghe giọrswkng nópmbei củghxoa Chu Hákpvsn Khanh làzjfm Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq lậkvaip tứuavmc nhậkvain ra ngay, anh sữcrhnng sờocfc giâfzzwy lákpvst, đeeqkrytot nhiêntawn mặxlddt biếnjdzn sắpteic, “Khôcrhnng phảkpvsi màzjfmy chếnjdzt rồbhwyi sao, sao đeeqkiệtqzon thoạwcabi củghxoa Nhiêntawn Nhiêntawn lạwcabi ởabyd trong tay màzjfmy? Màzjfmy đeeqkãaedmzjfmm gìwcabcrhnsswvy?!”




“Muốkvain biếnjdzt tạwcabi sao lạwcabi nhưxtir vậkvaiy khôcrhnng?” Giọrswkng củghxoa Chu Hákpvsn Khanh nhàzjfmn nhãaedm đeeqkákpvsp, “Nếnjdzu muốkvain biếnjdzt thìwcab mộrytot mìwcabnh đeeqkếnjdzn căbndxn hộryto lầmrvcn trưxtirdkqnc! Cũurmpng chíuxkhnh làzjfmabyd trong căbndxn hộryto, màzjfm tao tậkvain mắpteit thấsswvy màzjfmy đeeqksbsb tro xưxtirơuavmng củghxoa Mộrytong Chỉeycv xuốkvaing bồbhwyn cầmrvcu!”

“Chu Hákpvsn Khanh, cópmbe chuyệtqzon gìwcabzjfmy cứuavm nhằduthm vàzjfmo tao đeeqki, đeeqkcrhnng làzjfmm hạwcabi Nhiêntawn Nhiêntawn!”

“Thếnjdz thìwcab phảkpvsi xem biểcrhnu hiệtqzon màzjfmy thếnjdzzjfmo?” Lúbndxc nàzjfmy Chu Hákpvsn Khanh đeeqkang ngồbhwyi trêntawn sôcrhn pha trong căbndxn hộryto, giọrswkng đeeqkiệtqzou chậkvaim rãaedmi, “Đeycvúbndxng rồbhwyi, chớdkqn gọrswki cảkpvsnh sákpvst đeeqksswvy, nếnjdzu khôcrhnng, tao màzjfmuxkhch đeeqkrytong thìwcab khôcrhnng biếnjdzt sẽuigszjfmm ra chuyệtqzon gìwcab khiếnjdzn màzjfmy phảkpvsi hốkvaii hậkvain đeeqksswvy!”

“Tao đeeqkếnjdzn ngay!” Bỗrswkng nhiêntawn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq hoang mang vôcrhn đeeqkryto, anh lậkvaip tứuavmc đeeqkuavmng dậkvaiy lao ra cửtqzoa.

“Thiêntawn Kỳmosq cậkvaiu đeeqki đeeqkâfzzwu vậkvaiy?” Thẩzlsum Sởabydzjfm vừcrhna nghe đeeqkưxtirbjkdc têntawn Chu Hákpvsn Khanh trong cuộrytoc đeeqkkvaii thoạwcabi củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq thìwcab lậkvaip tứuavmc giậkvait nẩzlsuy mìwcabnh, bâfzzwy giờocfc Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq lạwcabi ra ngoàzjfmi, côcrhn ta lạwcabi càzjfmng lo lắpteing hơuavmn!

Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq dừcrhnng bưxtirdkqnc, quay lạwcabi trừcrhnng mắpteit nhìwcabn Thẩzlsum Sởabydzjfm: “Thẩzlsum Sởabydzjfm, đeeqkâfzzwy làzjfm chuyệtqzon tốkvait màzjfmcrhnfzzwy ra đeeqksswvy! Nếnjdzu Nhiêntawn Nhiêntawn màzjfm gặxlddp phảkpvsi bấsswvt trắpteic gìwcab thìwcabcrhni tuyệtqzot đeeqkkvaii khôcrhnng tha cho côcrhn!”

Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqpmbei xong, lậkvaip tứuavmc quay ngưxtirocfci mởabyd cửtqzoa rờocfci khỏfbovi.

“Thiêntawn Kỳmosq, rốkvait cuộrytoc xảkpvsy ra chuyệtqzon gìwcab, cậkvaiu nópmbei rõikebzjfmng đeeqki!” Thẩzlsum Sởabydzjfm lao đeeqkếnjdzn kéhinco tay củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, khôcrhnng đeeqkcrhn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqki.

“Cúbndxt đeeqki!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqkzlsuy mạwcabnh Thẩzlsum Sởabydzjfm ra, anh trừcrhnng mặxlddt nhìwcabn Thẩzlsum Sởabydzjfm, “Tấsswvt cảkpvszjfm lỗrswki củghxoa côcrhn, bâfzzwy giờocfc Nhiêntawn Nhiêntawn đeeqkang trong tay Chu Hákpvsn Khanh! Thẩzlsum Sởabydzjfm, tốkvait nhấsswvt làzjfmcrhn cầmrvcu cho Nhiêntawn Nhiêntawn khôcrhnng cópmbe chuyệtqzon gìwcab đeeqki!”

“Thiêntawn Kỳmosq!” Thẩzlsum Sởabydzjfm lắpteic đeeqkmrvcu, lầmrvcn nữcrhna bổsbsb nhàzjfmo đeeqkếnjdzn ôcrhnm lấsswvy châfzzwn củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, nópmbei vớdkqni vẻptei mặxlddt vôcrhn tộrytoi, “Mìwcabnh khôcrhnng biếnjdzt tạwcabi sao Chu Hákpvsn Khanh lạwcabi sốkvaing lạwcabi, lúbndxc mìwcabnh xửtqzomxvl hắptein ta, rõikebzjfmng hắptein ta đeeqkãaedm chếnjdzt rồbhwyi!”

“Tôcrhni khôcrhnng muốkvain tranh luậkvain vớdkqni côcrhn!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqkzlsuy Thẩzlsum Sởabydzjfm ra rồbhwyi chạwcaby vộrytoi ra ngoàzjfmi.

“Thiêntawn Kỳmosqfzzwy giờocfc cậkvaiu khôcrhnng thểcrhn đeeqki đeeqkưxtirbjkdc!” Thẩzlsum Sởabydzjfm lầmrvcn nữcrhna ôcrhnm chặxlddt lấsswvy Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, côcrhn ta tuyệtqzot đeeqkkvaii khôcrhnng đeeqkcrhn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqki cứuavmu An Đeycviềoixzm, “Nếnjdzu Chu Hákpvsn Khanh đeeqkãaedm gọrswki đeeqkiệtqzon thoạwcabi bảkpvso cậkvaiu tớdkqni đeeqkópmbe thìwcabikebzjfmng hắptein đeeqkãaedm chuẩzlsun bịrzmq hếnjdzt rồbhwyi, nếnjdzu bâfzzwy giờocfc cậkvaiu đeeqki, nhấsswvt đeeqkrzmqnh sẽuigs chếnjdzt!”

Thẩzlsum Sởabydzjfm cầmrvcu xin Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq, nhìwcabn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq vớdkqni vẻptei mặxlddt lo lắpteing, nhưxtirng trong lòuhumng Thẩzlsum Sởabydzjfmurmpng hiểcrhnu rõikeb, chỉeycv cầmrvcn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqki trễocfc mộrytot phúbndxt thôcrhni thìwcabkpvsc suấsswvt An Đeycviềoixzm chếnjdzt đeeqki sẽuigszjfmng tăbndxng lêntawn!


“Cậkvaiu chủghxo, côcrhn Thẩzlsum, xảkpvsy ra chuyệtqzon gìwcab vậkvaiy?” Susan đeeqkang dọrswkn dẹbhwyp hàzjfmnh lýmxvlabyd mộrytot gian phòuhumng khákpvsc nghe tiếnjdzng cãaedmi nhau thìwcab vộrytoi chạwcaby đeeqkếnjdzn, nhìwcabn thấsswvy Thẩzlsum Sởabydzjfm đeeqkang ôcrhnm lấsswvy Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq.

“Susan, côcrhn đeeqkếnjdzn đeeqkúbndxng lúbndxc lắpteim, mau giúbndxp tôcrhni cảkpvsn Thiêntawn Kỳmosq lạwcabi,” Thẩzlsum Sởabydzjfm van xin Susan, “Bâfzzwy giờocfc cậkvaiu ấsswvy muốkvain đeeqki gặxlddp Chu Hákpvsn Khanh, Chu Hákpvsn Khanh làzjfm thằduthng đeeqkntawn, sao Thiêntawn Kỳmosqpmbe thểcrhn đeeqki gặxlddp hắptein ta chứuavm...”

“Chu Hákpvsn Khanh? Khôcrhnng phảkpvsi hắptein ta chếnjdzt rồbhwyi sao?” Susan vộrytoi buôcrhnng đeeqkbhwy đeeqkwcabc trong tay xuốkvaing, chạwcaby tớdkqni chỗrswk Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq.

“Cúbndxt hếnjdzt đeeqki!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq thựoocnc sựoocn khôcrhnng muốkvain đeeqkrytong tay vớdkqni phụigsz nữcrhn, nhưxtirng Thẩzlsum Sởabydzjfmzjfm Susan khiếnjdzn anh bựoocnc mìwcabnh hếnjdzt sứuavmc.

“Thiêntawn Kỳmosq, cậkvaiu nghe mìwcabnh nópmbei đeeqki màzjfm!” Thẩzlsum Sởabydzjfm van xin hếnjdzt lờocfci, “Dùmosq sao Chu Hákpvsn Khanh cũurmpng đeeqkang bịrzmq truy nãaedm, nếnjdzu cậkvaiu muốkvain cứuavmu An Đeycviềoixzm, chúbndxng ta bákpvso cảkpvsnh sákpvst, đeeqkcrhn cảkpvsnh sákpvst cứuavmu côcrhnsswvy đeeqkưxtirbjkdc khôcrhnng?”

“Khôcrhnng đeeqkưxtirbjkdc bákpvso cảkpvsnh sákpvst!” Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq giữcrhn chặxlddt cằduthm củghxoa Thẩzlsum Sởabydzjfm, “Tuyệtqzot đeeqkkvaii khôcrhnng đeeqkưxtirbjkdc chọrswkc đeeqkntawn Chu Hákpvsn Khanh, tôcrhni khôcrhnng thểcrhn đeeqkcrhn Nhiêntawn Nhiêntawn gặxlddp nguy hiểcrhnm!”

Thẩzlsum Sởabydzjfm thẫwztgn thờocfc.

“Cậkvaiu chủghxo!”

Nghe Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqzjfm Thẩzlsum Sởabydzjfmpmbei chuyệtqzon, Susan cũurmpng đeeqkwcabi khákpvsi hiểcrhnu đeeqkưxtirbjkdc đeeqkãaedm xảkpvsy ra chuyệtqzon gìwcab, côcrhnzjfm mộrytot ngưxtirocfci luôcrhnn bêntawn cạwcabnh bảkpvso vệtqzo cậkvaiu chủghxo, nêntawn tuyệtqzot đeeqkkvaii khôcrhnng đeeqkcrhn cậkvaiu chủghxo đeeqki mạwcabo hiểcrhnm nhưxtir vậkvaiy.

Nghĩpmbe đeeqkếnjdzn đeeqkâfzzwy, Susan đeeqki đeeqkếnjdzn trưxtirdkqnc mặxlddt ngăbndxn Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq lạwcabi.

“Susan!” So vớdkqni Thẩzlsum Sởabydzjfm, Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq thấsswvy rằduthng Susan cópmbe phầmrvcn nghe lờocfci hơuavmn, nhưxtirng nhìwcabn biểcrhnu hiệtqzon củghxoa Susan, Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq thựoocnc sựoocn tứuavmc giậkvain

Anh dùmosqng sứuavmc quơuavm tay, Thẩzlsum Sởabydzjfm ngãaedm xuốkvaing đeeqksswvt, Susan cũurmpng bịrzmq Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq đeeqkzlsuy qua mộrytot bêntawn, rồbhwyi anh lạwcabnh lùmosqng bỏfbov đeeqki, chẳjhdcng nghĩpmbe ngợbjkdi gìwcab nữcrhna chạwcaby ra ngoàzjfmi biệtqzot thựoocn.

Vệtqzopmbe đeeqkuavmng canh ngoàzjfmi biệtqzot thựoocn, thấsswvy dákpvsng vẻptei vộrytoi vãaedm củghxoa Cốkvai Thiêntawn Kỳmosq vộrytoi đeeqki theo, khôcrhnng ngờocfc Cốkvai Thiêntawn Kỳmosqzjfmo lêntawn: “Khôcrhnng ai đeeqkưxtirbjkdc đeeqki theo cảkpvs!”

Vệtqzopmbe nhìwcabn nhau, cuốkvaii cùmosqng đeeqkuavmng tạwcabi chỗrswk, khôcrhnng đeeqki theo nữcrhna.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.