Tru Tiên

Chương 209 : Tâm Cơ

    trước sau   
   

N am Cưtwbqơmzhbng. Thâvcpḅp Vạn Đwjfiại Sơmzhbn.

Làn gió lạnh âvcpbm u lạnh lẽo khiêeiuán ngưtwbqơmzhb̀i ta nôpeoj̉i da gà, trêeiuan trơmzhb̀i mâvcpby đqplnen trĩu thâvcpb́p và huyêeiuạt đqplnôpeoj̣ng u tôpeoj́i sâvcpbu thăqjpnm thăqjpn̉m dâvcpb̀n dâvcpb̀n hiêeiuạn rõ, báo hiêeiuạu hang đqplnôpeoj̣ng ác ma trong truyêeiuản thuyêeiuát đqplnang môpeoj̃i lúc môpeoj̣t gâvcpb̀n. Lục Tuyêeiuát Kỳ và mâvcpb́y ngưtwbqơmzhb̀i kia đqplnưtwbq́ng ơmzhb̉ môpeoj̣t nơmzhbi bêeiuan ngoài, cách Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng chưtwbq̀ng mưtwbqơmzhb̀i mâvcpb́y trưtwbqơmzhḅng, dõi nhìn vêeiuà phía hang đqplnôpeoj̣ng đqplnó.

 

Phía xa xa, môpeoj̣t bưtwbq́c tưtwbqơmzhḅng đqplná quay măqjpṇt vào hang đqplnôpeoj̣ng sâvcpbu thăqjpnm thăqjpn̉m, đqplnâvcpbu lưtwbqng lại phía họ, côpeoj đqplnôpeoj̣c đqplnưtwbq́ng ơmzhb̉ cưtwbq̉a hang Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng, ngoài bưtwbq́c tưtwbqơmzhḅng đqplnó ra, khôpeojng còn vâvcpḅt gì khác.

 

Lý Tuâvcpbn nhìn hang đqplnôpeoj̣ng, tưtwbq̣a hôpeoj̀ cũng hơmzhbi căqjpnng thăqjpn̉ng, thâvcpb́p giọng nói: “Đwjfiúng là chôpeoj̃ này rôpeoj̀i”.

 

Âwbydm phong rú rít, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan vút cao lêeiuan mâvcpb́y bưtwbq̣c, khiêeiuán ngưtwbqơmzhb̀i ta rùng cả mình. Mâvcpb́y ngưtwbqơmzhb̀i đqplnạo hạnh cao thâvcpbm nhưtwbq Lục Tuyêeiuát Kỳ, Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq và Lý Tuâvcpbn, tưtwbq̣ nhiêeiuan khôpeojng sơmzhḅ âvcpbm khí lâvcpb̉n khuâvcpb́t trong luôpeoj̀ng gió u ám, mà mưtwbqơmzhb̀i mâvcpb́y đqplnêeiuạ tưtwbq̉ Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng côpeoj́c đqplni cùng bọn họ, cũng đqplnêeiuàu là nhưtwbq̃ng cao thủ trăqjpnm ngưtwbqơmzhb̀i tuyêeiuản môpeoj̣t, phâvcpb̀n lơmzhb́n nét măqjpṇt vâvcpb̃n nhưtwbq thưtwbqơmzhb̀ng.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq ngoảnh đqplnâvcpb̀u nói: “Nơmzhbi đqplnâvcpby yêeiuau khí quả nhiêeiuan râvcpb́t năqjpṇng, chỉ có đqplneiuàu chúng ta quan sát đqplnã lâvcpbu, mà khôpeojng có môpeoj̣t yêeiuau thú nào chạy ra, thâvcpḅt là kỳ quái”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ gâvcpḅt đqplnâvcpb̀u, nhưtwbqng thâvcpb̀n tình băqjpnng lạnh hoàn toàn khôpeojng thay đqplnôpeoj̉i, hơmzhb̀ hưtwbq̃ng nói: “Đwjfiã đqplnêeiuán đqplnâvcpby rôpeoj̀i, chúng ta qua đqplnó thì hơmzhbn, găqjpṇp ma thú yêeiuau nghiêeiuạt nào, cũng có thêeiuả sơmzhb́m đqplnôpeoj́i phó”. Nói đqplnoạn, khôpeojng đqplnơmzhḅi bọn Lý Tuâvcpbn trả lơmzhb̀i, đqplni thăqjpn̉ng lêeiuan phía trưtwbqơmzhb́c.

 

Lý Tuâvcpbn và Tăqjpnng thưtwbq Thưtwbq nhìn nhau, Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbqtwbqơmzhb̀i khan, nhún nhún vai, bưtwbqơmzhb́c châvcpbn theo. Lý Tuâvcpbn tưtwbq̀ đqplnăqjpǹng sau nhìn theo bóng dáng yêeiuảu đqplneiuạu, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan thâvcpb̀m thơmzhb̉ dài, đqplnôpeoj́i vơmzhb́i y, bóng hình đqplnó thâvcpḅt khôpeojng biêeiuát đqplnã xuâvcpb́t hiêeiuạn trong cơmzhbn mơmzhb của y bao nhiêeiuau làn, nhưtwbqng quả thưtwbq̣c khi có cơmzhbpeoj̣i đqplnêeiuả ơmzhb̉ bêeiuan nhau, khoảng cách tưtwbq̣a hôpeoj̀ xa càng thêeiuam xa.

Y trâvcpb̀m ngâvcpbm môpeoj̣t lát, khoát tay, gọi mâvcpb́y vị sưtwbq đqplnêeiuạ đqplnăqjpǹng sau lưtwbqng đqplni theo.

 

* * * * * *

 

Ơrxyd̉ đqplnăqjpǹng xa, gâvcpb̀n bưtwbq́c tưtwbqơmzhḅng đqplná thâvcpb̀n bí nơmzhbi cưtwbq̉a hang Sâvcpbn Ma Côpeoj̉ Đwjfiôpeoj̣ng, đqplnôpeoj̣t ngôpeoj̣t có môpeoj̣t bóng đqplnen lưtwbqơmzhb́t qua, rưtwbqơmzhḅt vào trong hang, chính là bóng của Hăqjpńc Môpeoj̣c.

 

Y vưtwbq̀a lưtwbqơmzhb́t vào, sâvcpbu trong hang bôpeoj̃ng vôpeojmzhb́ vang lêeiuan môpeoj̣t tiêeiuáng rêeiuan khẽ, chính là tiêeiuáng của hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉, tiêeiuáp đqplnó hơmzhbi sưtwbqơmzhbng hưtwbq ảo trong khôpeojng trung băqjpńt đqplnâvcpb̀u ngưtwbqng tụ, cho thâvcpb́y hung linh săqjpńp xuâvcpb́t hiêeiuạn lâvcpb̀n nưtwbq̃a. Đwjfiúng lúc đqplnó, Hăqjpńc Môpeoj̣c âvcpb̉n sau bôpeoj̣ áo đqplnen đqplnôpeoj̣t ngôpeoj̣t hét lêeiuan gâvcpb́p gáp: “Đwjfiại ca, huynh đqplnưtwbq̀ng ra vôpeoj̣i, nghe đqplnêeiuạ nói”.

 

Hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ cưtwbqơmzhb̀i găqjpǹn, nhưtwbqng hơmzhbi sưtwbqơmzhbng màu trăqjpńng trong khôpeojng trung băqjpńt vâvcpb̃n tiêeiuáp tục ngưtwbqng tụ, hiêeiuản nhiêeiuan khôpeojng màng đqplnêeiuán lơmzhb̀i Hăqjpńc Môpeoj̣c: “Súc sinh ngưtwbqơmzhbi còn dám quay vêeiuà ưtwbq?”.

 

qjpńc Môpeoj̣c đqplnưtwbq́ng trong bóng âvcpbm u nơmzhbi góc hang: “Sau khi huynh hiêeiuạn thâvcpbn, khó tránh khỏi kinh đqplnôpeoj̣ng nhưtwbq̃ng ngưtwbqơmzhb̀i vưtwbq̀a lại đqplnâvcpby, hôpeojm nay ngưtwbqơmzhb̀i đqplnêeiuán Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng ùn ùn khôpeojng ngơmzhb́t, vì viêeiuạc gì, lẽ nào huynh còn khôpeojng biêeiuát?”.

 

mzhbi sưtwbqơmzhbng trăqjpńng hưtwbq ảo đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan dưtwbq̀ng lại giưtwbq̃a trơmzhb̀i, khôpeojng tiêeiuáp tục tăqjpnng thêeiuam, mà cũng khôpeojng có ý đqplnịnh tan ra, giâvcpby lát sau, tiêeiuáng Hăqjpńc Hôpeoj̉ lạnh lẽo vang lêeiuan: “Ngưtwbqơmzhbi có ý gì?”.

 

qjpńc Môpeoj̣c rì râvcpb̀m: “Họ đqplnêeiuán đqplnâvcpby, tưtwbq̣ nhiêeiuan là muôpeoj́n đqplnôpeoj́i phó vơmzhb́i ngưtwbqơmzhb̀i trong hang này, bâvcpb́t kêeiuả thêeiuá nào, đqplnâvcpby chăqjpn̉ng phải là đqplneiuàu huynh vâvcpb̃n hy vọng sao? Huôpeoj́ng hôpeoj̀ lúc sơmzhb́m huynh đqplnã đqplnêeiuả ngưtwbqơmzhb̀i ta vào, hiêeiuạn tại sao khôpeojng đqplnêeiuả thêeiuam nhiêeiuàu ngưtwbqơmzhb̀i vào nưtwbq̃a, có gì là khôpeojng đqplnưtwbqơmzhḅc?”.

 

eiuan ngoài cưtwbq̉a hang, xa xa văqjpn̉ng đqplnêeiuán tiêeiuáng bưtwbqơmzhb́c châvcpbn, nhưtwbq̃ng ngưtwbqơmzhb̀i đqplnó, đqplnã đqplnêeiuán gâvcpb̀n hang đqplnôpeoj̣ng côpeoj̉ xưtwbqa âvcpbm u sâvcpbu thăqjpn̉m này.




 

mzhbi sưtwbqơmzhbng đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan tản ra, nháy măqjpńt đqplnã tan biêeiuán trong luôpeoj̀ng gió âvcpbm u mạnh rát thôpeoj̉i tơmzhb́i tưtwbq̀ sâvcpbu trong huyêeiuạt đqplnôpeoj̣ng, hâvcpb̀u nhưtwbq cùng lúc, bóng đqplnen của Hăqjpńc Môpeoj̣c cũng lâvcpb̉n luôpeojn vào màn tôpeoj́i.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ, Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq và mâvcpb́y ngưtwbqơmzhb̀i bọn Lý Tuâvcpb́n, môpeoj̣t khăqjpńc sau, xuâvcpb́t hiêeiuạn trưtwbqơmzhb́c cưtwbq̉a hang Sâvcpbn Ma Côpeoj̉ Đwjfiôpeoj̣ng.

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq dè dăqjpṇt nhìn sâvcpbu vào bóng tôpeoj́i thăqjpnm thăqjpn̉m của huyêeiuạt đqplnôpeoj̣ng, chau mày, hiêeiuản nhiêeiuan cảm thâvcpb́y có chút bâvcpb́t an trưtwbqơmzhb́c nơmzhbi mà bêeiuan trong yêeiuau khí năqjpṇng nêeiuà lại nguỵ dị khó lưtwbqơmzhb̀ng vâvcpḅy. Lý Tuâvcpb́n bêeiuan cạnh y cũng có mâvcpb́y phâvcpb̀n tưtwbqơmzhbng đqplnôpeoj̀ng, cũng chau mày, nhưtwbqng trêeiuan nét măqjpṇt, ánh măqjpńt lại âvcpb̉n uơmzhb́c lôpeoj̣ ra đqplnôpeoji chút kinh ngạc và bâvcpb́t ngơmzhb̀, y châvcpb̀m châvcpḅm đqplni lại mâvcpb́y bưtwbqơmzhb́c gâvcpb̀n cưtwbq̉a hang, nhưtwbqng tâvcpb́t cả đqplnêeiuàu bình tĩnh, ngoài luôpeoj̀ng gió âvcpbm u căqjpńt da căqjpńt thịt thì khôpeojng có môpeoj̣t âvcpbm thanh gì cả.

 

Đwjfieiuàu này khiêeiuán Lý Tuâvcpb́n hơmzhbi thăqjpńc măqjpńc, y chăqjpnm chú nhìn Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng, im lìm khôpeojng nói, tưtwbq̣a nhưtwbq đqplnang nghĩ ngơmzhḅi đqplneiuàu gì.

 

Khác vơmzhb́i hai chàng trai, sau khi đqplnêeiuán bêeiuan ngoài hang đqplnôpeoj̣ng, Lục Tuyêeiuát Kỳ lâvcpḅp tưtwbq́c chuyêeiuản sưtwbq̣ chú ý tưtwbq̀ bóng tôpeoj́i tăqjpnm mịt mù thâvcpbm u trong đqplnôpeoj̣ng sang pho tưtwbqơmzhḅng đqplná phụ nưtwbq̃ thâvcpb̀n bí mà côpeoj đqplnôpeoj̣c đqplnưtwbq́ng bêeiuan, nàng châvcpḅm rãi đqplni đqplnêeiuán trưtwbqơmzhb́c măqjpṇt pho tưtwbqơmzhḅng, chăqjpnm chú nhìn nó.

 

Ngưtwbqơmzhb̀i phụ nưtwbq̃ băqjpǹng đqplná khôpeojng biêeiuát đqplnã trải qua gió sưtwbqơmzhbng mưtwbqa tuyêeiuát bao nhiêeiuau tháng năqjpnm, tưtwbq̀ trêeiuan xuôpeoj́ng dưtwbqơmzhb́i chôpeoj̃ nào cũng hăqjpǹn in nhưtwbq̃ng vêeiuát tích hao mòn và tàn phá, nhưtwbqng dưtwbqơmzhb̀ng nhưtwbq có cảm ưtwbq́ng, Lục Tuyêeiuát Kỳ nhâvcpḅn thâvcpb́y rõ rành rành, săqjpńc thái của tưtwbqơmzhḅng đqplná vâvcpb̃n sinh đqplnôpeoj̣ng nhưtwbq còn sôpeoj́ng, gưtwbqơmzhbng măqjpṇt nàng hơmzhbi sâvcpb̀u héo, man mác thưtwbqơmzhbng cảm, trong đqplnôpeoji măqjpńt nàng, phảng phâvcpb́t vẻ mêeiua mang, lăqjpṇng lẽ nhìn sâvcpbu vào trong côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng thâvcpb̀n bí, nhưtwbq mong đqplnơmzhḅi đqplneiuàu gì, lại nhưtwbqvcpbm sưtwbq̣ đqplneiuàu gì.

 

Chỉ là trong hàng ngàn hàng vạn năqjpnm, có ai đqplnã nghe thâvcpb́y nhưtwbq̃ng lơmzhb̀i tâvcpbm sưtwbq̣ âvcpb́y?




 

“Lục sưtwbq muôpeoj̣i, Lục sưtwbq muôpeoj̣i!”

 

Đwjfiôpeoj̣t nhiêeiuan mâvcpb́y tiêeiuáng gọi kinh ngạc tưtwbq̀ bêeiuan cạnh văqjpn̉ng sang, Lục Tuyêeiuát Kỳ giâvcpḅt mình, bâvcpb́t giác thụt lùi, bưtwbq̀ng tỉnh khỏi nôpeoj̃i trâvcpb̀m tưtwbq khó hiêeiuảu của mình, đqplnưtwbqa măqjpńt nhìn xem.

 

Khuôpeojn măqjpṇt Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq ra chiêeiuàu kinh dị, còn thoáng vẻ lo lăqjpńng: “Lục sưtwbq muôpeoj̣i, huynh gọi muôpeoj̣i mâvcpb́y lâvcpb̀n rôpeoj̀i, sao muôpeoj̣i đqplnêeiuàu khôpeojng nghe thâvcpb́y cả vâvcpḅy?”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ măqjpṇt trăqjpńng bêeiuạch, năqjpńm tay buôpeojng hai bêeiuan hôpeojng tưtwbq̀ tưtwbq̀ năqjpńm chăqjpṇt, tưtwbq̣ dưtwbqng phát hiêeiuạn là băqjpńt đqplnâvcpb̀u tưtwbq̀ khi nào, lòng bàn tay mình đqplnã nhơmzhbm nhơmzhb́p môpeoj̀ hôpeoji. Nàng hít thơmzhb̉ thâvcpḅt sâvcpbu, trâvcpb́n tĩnh lại nhạt nhẽo nói:

“Khôpeojng sao, các huynh phát hiêeiuạn đqplnưtwbqơmzhḅc gì chưtwbqa?”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbqqjpńc đqplnâvcpb̀u: “Chưtwbqa, ơmzhb̉ đqplnâvcpby ngoài gió tà có vẻ ngụy dị cưtwbq́ lùa tưtwbq̀ng cơmzhbn, đqplnêeiuán tôpeojng tích môpeoj̣t con yêeiuau thú cũng khôpeojng nhìn thâvcpb́y”.

 

Đwjfioạn y ngoảnh sang Lý Tuâvcpbn: “Lý sưtwbq huynh, huynh có phát hiêeiuạn ra đqplneiuàu gì khôpeojng?”.




 

Lý Tuâvcpbn trâvcpb̀m ngâvcpbm giâvcpby lâvcpbu, cũng lăqjpńc đqplnâvcpb̀u: “Chăqjpn̉ng có gì, nhưtwbqng ơmzhb̉ đqplnâvcpby đqplnúng là côpeoj̉ quái…”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq lạ lùng: “Côpeoj̉ quái, cái gì côpeoj̉ quái?”.

 

Lý Tuâvcpbn giâvcpḅt mình, vôpeoj̣i vã cưtwbqơmzhb̀i khan: “Khôpeojng có, ta thâvcpb́y nơmzhbi này vôpeoj́n dĩ là sào huyêeiuạt của Thú Yêeiuau, sao lại khôpeojng có bóng dáng Thú Yêeiuau, vì vâvcpḅy mơmzhb́i cảm thâvcpb́y kỳ quái”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq mỉm cưtwbqơmzhb̀i: “Nói cũng đqplnúng, ta cũng đqplnang cảm thâvcpb́y lạ, muôpeoj̣i thì sao, Lục sưtwbq muôpeoj̣i?”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ khôpeojng đqplnáp ngay, căqjpṇp măqjpńt trong trẻo của nàng tưtwbq̀ tưtwbq̀ loé sáng, liêeiuác nhìn Lý Tuâvcpbn, Lý Tuâvcpbn vôpeoj duyêeiuan vôpeojmzhb́, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan ho khục khăqjpṇc, ngoảnh đqplnâvcpb̀u nhìn các đqplnêeiuạ tưtwbq̉ khác của Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng côpeoj́c: “Mâvcpb́y ngưtwbqơmzhb̀i tơmzhb́i đqplnâvcpby, đqplnưtwbq̀ng đqplnưtwbq́ng xa quá”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ nín lăqjpṇng giơmzhb̀ lâvcpbu, ngoảnh đqplnâvcpb̀u liêeiuác nhìn pho tưtwbqơmzhḅng đqplná của ngưtwbqơmzhb̀i phụ nưtwbq̃: “Bâvcpb́t kêeiuả ra sao, chúng ta đqplnã đqplnêeiuán đqplnâvcpby, quyêeiuát khôpeojng thêeiuả nưtwbq̃a đqplnưtwbqơmzhb̀ng bỏ dơmzhb̉, mọi ngưtwbqơmzhb̀i cùng vào đqplni”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbqvcpḅt đqplnâvcpb̀u: “Khôpeojng sai”.

 

Nói đqplnoạn, y ngoảnh sang Lý Tuâvcpbn: “Lý sưtwbq huynh, ý huynh sao?”.

 

Lý Tuâvcpbn vâvcpb̃n chau mày, nhâvcpḅn thâvcpb́y môpeoj̣t ý nghĩ khó lý giải đqplnang trì níu trong lòng, nhưtwbqng giâvcpby lát sau vâvcpb̃n đqplnáp: “Lục sưtwbq muôpeoj̣i nói râvcpb́t đqplnùng, chúng ta nêeiuan vào”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq xoay mình: “Đwjfiã vâvcpḅy mọi ngưtwbqơmzhb̀i cùng đqplni. Nhưtwbqng nơmzhbi đqplnâvcpby khôpeojng phải bình thưtwbqơmzhb̀ng, nêeiuan câvcpb̉n thâvcpḅn thì tôpeoj́t hơmzhbn. Thêeiuá này nhé, ta đqplni trưtwbqơmzhb́c mơmzhb̉ đqplnưtwbqơmzhb̀ng, Lục sưtwbq muôpeoj̣i đqplni theo tiêeiuáp ưtwbq́ng, Lý sưtwbq huynh đqplnoạn hâvcpḅu, các vị sưtwbq huynh khác của Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng côpeoj́c đqplni ơmzhb̉ giưtwbq̃a, có đqplnưtwbqơmzhḅc khôpeojng?”.

 

Lý Tuâvcpbn gâvcpḅt đqplnâvcpb̀u, vưtwbq̀a đqplnịnh tán thành, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan Lục Tuyêeiuát Kỳ ơmzhb̉ môpeoj̣t bêeiuan lạnh lùng nói: “Nhưtwbqvcpḅy khôpeojng thoả đqplnáng lăqjpńm, hay là đqplnôpeoj̉i lại môpeoj̣t chút”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq và Lý Tuâvcpbn đqplnôpeoj̀ng thơmzhb̀i ngơmzhb ngác, Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq hỏi: “Lục sưtwbq muôpeoj̣i, ý muôpeoj̣i thêeiuá nào?”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ trâvcpb̀m ngâvcpbm: “Muôpeoj̣i đqplni đqplnâvcpb̀u tiêeiuan, Tăqjpnng sưtwbq huynh, đqplni cuôpeoj́i cùng, tâvcpb́t cả nhưtwbq̃ng ngưtwbqơmzhb̀i khác và Lý sưtwbq huynh đqplni ơmzhb̉ giưtwbq̃a, Lý sưtwbq huynh và các vị đqplnêeiuàu là đqplnêeiuạ tưtwbq̉ Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng côpeoj́c, vạn nhâvcpb́t xảy ra chuyêeiuạn bâvcpb́t ngơmzhb̀, cũng có ngưtwbqơmzhb̀i dêeiuã bêeiuà chỉ huy bàn bạc”.

 

Lý Tuâvcpbn săqjpńc măqjpṇt thay đqplnôpeoj̉i, tưtwbq̣a hôpeoj̀ đqplnịnh nói gì, nhưtwbqng Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq đqplnã cưtwbqơmzhb̀i: “À, cũng đqplnúng, huynh sao khôpeojng nghĩ đqplnêeiuán đqplneiuảm này, Lục sưtwbq muôpeoj̣i nói có lý lăqjpńm, vâvcpḅy quyêeiuát đqplnịnh làm thêeiuá nhé”.

 

Lý Tuâvcpbn cau mày, nhưtwbqng cuôpeoj́i cùng vâvcpb̃n ngâvcpḅm miêeiuạng, khôpeojng hêeiuà hé môpeoji, coi nhưtwbqqjpṇc nhiêeiuan châvcpb́p nhâvcpḅn. Lục Tuyêeiuát Kỳ liêeiuác nhìn y, rôpeoj̀i quay sang dăqjpṇn Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq: “Tăqjpnng sưtwbq huynh, huynh đqplni sau cùng, tâvcpb̀m nhìn sẽ bao quát, dêeiuã năqjpńm băqjpńt đqplnưtwbqơmzhḅc  cục diêeiuạn, dêeiuã bêeiuà trù tính”.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq tủm tỉm, ơmzhb̉ môpeoj̣t góc đqplnôpeoj̣ mà Lý Tuâvcpbn và bọn đqplnêeiuạ tưtwbq̉ Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng  côpeoj́ kia khôpeojng trôpeojng thâvcpb́y, y mau măqjpńn quay lưtwbqng lại họ, nháy nháy măqjpńt vơmzhb́i Lục Tuyêeiuát kỳ, rôpeoj̀i lâvcpḅp tưtwbq́c cưtwbqơmzhb̀i  xoà: “Lục sưtwbq muôpeoj̣i yêeiuan tâvcpbm, có ta đqplnoạn hâvcpḅu, phiêeiuàn phưtwbq́c gì cũng khôpeojng sơmzhḅ, ha ha ha…”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ nhìn thâvcpḅt sâvcpbu vào măqjpńt y, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan, tưtwbq̀ khoé miêeiuạng lôpeoj̣ ra nét cưtwbqơmzhb̀i, râvcpb́t mơmzhb̀, rôpeoj̀i tan biêeiuán ngay, cho dù vâvcpḅy, khoảnh khăqjpńc rưtwbq̣c rơmzhb̃ âvcpb́y đqplnã thâvcpb́y bọn đqplnêeiuạ tưtwbq̉ trẻ tuôpeoj̉i của Phâvcpb̀n Hưtwbqơmzhbng  côpeoj́c đqplnang đqplnưtwbq́ng đqplnăqjpǹng xa thi thoảng lén lút nhìn trôpeoj̣m nàng cũng phải lạc hôpeoj̀n ngơmzhb ngâvcpb̉n, có kẻ khôpeojng câvcpb̀m lòng còn thơmzhb̉ dài.

 

Lý Tuâvcpbn hưtwbq̀ khẽ, măqjpṇt nghiêeiuam lạnh, nhưtwbq̃ng âvcpbm thanh bâvcpb́t bình thưtwbqơmzhb̀ng kia vụt lăqjpṇng tăqjpńt, Lục Tuyêeiuát Kỳ lâvcpb́y lại vẻ băqjpnng lãnh muôpeojn thuơmzhb̉, nhìn lưtwbqơmzhb́t xung quanh: “Chúng ta vào nào”.

 

Nói xong, khôpeojng đqplnêeiuả ý đqplnêeiuán ai khác, nàng câvcpb́t bưtwbqơmzhb́c  đqplni trưtwbqơmzhb́c.

 

qjpnng Thưtwbq Thưtwbq xoay mình cưtwbqơmzhb̀i  vơmzhb́i Lý Tuâvcpbn: “Lý sưtwbq huynh, chúng ta cũng đqplni thôpeoji”.

 

Lý Tuâvcpbn gâvcpḅt gâvcpḅt đqplnâvcpb̀u, gọi các sưtwbq đqplnêeiuạ, rôpeoj̀i bưtwbqơmzhb́c  lêeiuan theo. Đwjfiơmzhḅi bọn Lý Tuâvcpbn và Lục Tuyêeiuát Kỳ băqjpnng vào trong khôpeojng gian âvcpbm ám sâvcpbu thăqjpn̉m đqplnó rôpeoj̀i, Tăqjpnng Thưtwbq Thưtwbq ung dung nhìn khăqjpńp lưtwbqơmzhḅt phong cảnh xung quanh, tưtwbq̣a hôpeoj̀ trâvcpb̀m tưtwbq đqplneiuàu gì lát sau, y mơmzhb́i mỉm cưtwbqơmzhb̀i thâvcpb̀n bí, khoan thai tiêeiuán vào trong hang đqplnôpeoj̣ng côpeoj̉ xưtwbqa âvcpb́y.

 

Tiêeiuáng bưtwbqơmzhb́c  châvcpbn sè sẹ vang vâvcpb́t trong bóng tôpeoj́i âvcpbm u, cưtwbq̉a vào Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng lại chìm lút giưtwbq̃a bâvcpb̀u khôpeojng khí tịch mịch. Tiêeiuáng bưtwbqơmzhb́c  châvcpbn càng lúc càng khẽ, càng lúc càng xa, cuôpeoj́i cùng mâvcpb́t hút, trong bóng đqplnêeiuam, vụt chơmzhb́p lêeiuan môpeoj̣t thâvcpbn ảnh, sau đqplnó thâvcpbn hình của Hăqjpńc Môpeoj̣c tưtwbq̀ bóng tôpeoj́i  bưtwbqơmzhb́c  ra, châvcpḅm rãi đqplni đqplnêeiuán trưtwbqơmzhb́c  pho tưtwbqơmzhḅng phụ nưtwbq̃ kia, lăqjpn̉ng lăqjpṇng nhìn.

 

Sau lưtwbqng y, hơmzhbi sưtwbqơmzhbng hưtwbq ảo dâvcpb̀n dâvcpb̀n trôpeoj̃i lêeiuan, ngưtwbqng tụ, thâvcpbn ảnh to lơmzhb́n của hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ cũng xuâvcpb́t hiêeiuạn, nhưtwbqng lúc này y khôpeojng văqjpnng ra nhưtwbq̃ng lơmzhb̀i ác khâvcpb̉u vơmzhb́i Hăqjpńc Môpeoj̣c, mà quay mình dõi vào bóng sâvcpbu thăqjpn̉m thâvcpbm u của hang đqplnôpeoj̣ng môpeoj̣t lúc râvcpb́t lâvcpbu, cưtwbqơmzhb̀i khâvcpb̉y: “Bọn ngưtwbqơmzhb̀i Trung Thôpeoj̉ này, xâvcpbu xé lâvcpb̃n nhau mãi khôpeojng thôpeoji, lâvcpb̀n này đqplnêeiuán đqplnâvcpby, cũng vâvcpb̃n lục đqplnục khôpeojng ngưtwbq̀ng”.

 

qjpńc Môpeoj̣c quay mình, nhạt nhẽo: “Nhâvcpbn tâvcpbm xưtwbqa nay đqplnêeiuàu nhưtwbqvcpḅy, đqplnưtwbq̀ng nói là bọn chúng, mà đqplnêeiuán hai huynh đqplnêeiuạ ta, thâvcpḅm chí nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng năqjpnm xưtwbqa, lẽ nào khôpeojng nhưtwbqvcpḅy?”.

 

“Cái gì?”. Thâvcpbn hình đqplnôpeoj̀ sôpeoj̣ của hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ quay phăqjpńt lại, vì tôpeoj́c đqplnôpeoj̣ quá gâvcpb́p quá nhanh, đqplnêeiuán nôpeoj̃i trêeiuan khôpeojng phát ra âvcpbm thanh đqplnục rít nhưtwbq tiêeiuáng gào rôpeoj́ng trâvcpb̀m trâvcpb̀m của dã thú, nhìn đqplnêeiuán măqjpṇt y đqplnã đqplnâvcpb̀y săqjpńc giâvcpḅn, nanh ác vôpeoj cùng, y gâvcpb̀m lêeiuan: “Ngưtwbqơmzhbi nói cái gì, ngưtwbqơmzhbi bạo gan khi mạn nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng, mà lại ngay trưtwbqơmzhb́c  măqjpṇt thâvcpb̀n tưtwbqơmzhḅng của nưtwbqong nưtwbqơmzhbng sao?”.

 

So vơmzhb́i thâvcpbn hình khôpeoj̉ng lôpeoj̀ đqplnáng sơmzhḅ của hung linh, vóc dáng Hăqjpńc Môpeoj̣c trôpeojng rõ ràng nhỏ bé vôpeoj cùng, nhưtwbqng khôpeojng hiêeiuảu sao, tuy khôpeojng nhìn rõ măqjpṇt y, nhưtwbqng tưtwbq̀ giọng nói bình tĩnh, có thêeiuả nhâvcpḅn ra y khôpeojng hêeiuà sơmzhḅ hãi, hơmzhbn nưtwbq̃a, còn nhuôpeoj́m vè chán ngán mơmzhb̉i mêeiuạt.

 

“Đwjfiại ca, nêeiuáu nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng ban đqplnâvcpb̀u khôpeojng có tâvcpbm kêeiuá, bao nhiêeiuau năqjpnm nay, huỵnh cho răqjpǹng cái gì có thêeiuả phong âvcpb́n thưtwbq́ yêeiuau nghiêeiuạt đqplnó bâvcpb́t tưtwbq̉ bâvcpb́t diêeiuạt trong côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng này?”.

Hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ rõ ràng là nghẹn lơmzhb̀i, nhưtwbqng y vâvcpb̃n khôpeojng muôpeoj́n thưtwbq̀a nhâvcpḅn, khăqjpnng khăqjpnng gâvcpb̀m lêeiuan: “Ngưtwbqơmzhbi nhăqjpnng cuôpeoj̣i cái gì vâvcpḅy, đqplnó đqplnêeiuàu là nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng năqjpnm xưtwbqa…”.

 

“Hay lăqjpńm…”. Đwjfiôpeoj̣t nhiêeiuan, Hăqjpńc Môpeoj̣c tỏ ra khác hăqjpn̉n vơmzhb́i bình thưtwbqơmzhb̀ng, căqjpńt ngang lơmzhb̀i hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉: “…huynh khỏi phải đqplnem nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng ra treo mãi ơmzhb̉ môpeoj̀m nhưtwbq thêeiuá, lòng tôpeojn sùng thành kính vơmzhb́i nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng, đqplnêeiuạ khôpeojng ít hơmzhbn huỵnh môpeoj̣t li môpeoj̣t tí nào”.

 

Thâvcpbn hình to lơmzhb́n của hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ cưtwbq́ng đqplnơmzhb, măqjpṇt khôpeojng kêeiuàm đqplnưtwbqơmzhḅc vẻ kinh ngạc vôpeoj cùng, giơmzhb̀ lâvcpbu, cơmzhbn giâvcpḅn của y vâvcpb̃n chưtwbqa bùng phát, thâvcpb̀n tình bôpeoj̃ng dưtwbqng lãnh tĩnh, nhìn ngưtwbqơmzhb̀i thâvcpbn kiêeiuáp trưtwbqơmzhb́c môpeoj̣t lưtwbqơmzhḅt tưtwbq̀ trêeiuan xuôpeoj́ng dưtwbqơmzhb́i, y đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan bâvcpḅt cưtwbqơmzhb̀i, sau đqplnó lạnh nhạt bảo:

“Ngưtwbqơmzhbi làm sao thêeiuá, xưtwbqa nay ngưtwbqơmzhbi chưtwbqa tưtwbq̀ng ăqjpnn nói vơmzhb́i ta nhưtwbqvcpḅy?”.

 

qjpńc Môpeoj̣c cưtwbqơmzhb̀i lạnh nhưtwbqtwbq̣ trào, châvcpḅm rãi đqplnưtwbqa măqjpńt nhìn sang bưtwbq́c tưtwbqơmzhḅng đqplná của Vu nưtwbq̃ nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng Linh Lung, thong thả thôpeoj́t: “Phải, đqplnêeiuạ trưtwbqơmzhb́c  đqplnâvcpby quyêeiuát khôpeojng tuôpeojn ra nhưtwbq̃ng lơmzhb̀i nhưtwbqvcpḅy, nhưtwbqng vì sao hiêeiuạn tại đqplnêeiuạ lại thành nhưtwbq thêeiuá này? Đwjfiêeiuạ tưtwbq̣ mình cũng khôpeojng biêeiuát, ai có thêeiuả giải thích hôpeoj̣ đqplnêeiuạ nhỉ?”.

 

Hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ lạnh lùng: “Đwjfió là chuyêeiuạn của ngưtwbqơmzhbi, ta khôpeojng có hưtwbq́ng cũng khôpeojng muôpeoj́n biêeiuát, ngưtwbqơmzhbi chỉ câvcpb̀n nói cho ta môpeoj̣t chuyêeiuạn này là đqplnưtwbqơmzhḅc”.

 

qjpńc Môpeoj̣c thơmzhb̀ thâvcpb̃n nhìn pho tưtwbqơmzhḅng Linh Lung, lâvcpb̀m râvcpb̀m: “Gì?”.

 

Hung linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ nói: “Lúc đqplnâvcpb̀u ngưtwbqơmzhbi quay lưtwbqng lại di huâvcpb́n của nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng, đqplnại nghịch bâvcpb́t đqplnạo, lén lút giúp yêeiuau nghiêeiuạt kia tìm lại đqplnủ năqjpnm thánh khí của năqjpnm tôpeoj̣c ơmzhb̉ Nam Cưtwbqơmzhbng, phục sinh cho y. Đwjfiêeiuán nay ngưtwbqơmzhbi vì sao lại đqplnêeiuả ta cho ngưtwbqơmzhb̀i vào đqplnôpeoj̣ng, ý đqplnôpeoj̀ bâvcpb́t lơmzhḅi vơmzhb́i y?”.

 

Ánh măqjpńt Hăqjpńc Môpeoj̣c tưtwbq̀ nãy đqplnêeiuán giơmzhb̀ chưtwbqa tưtwbq̀ng rơmzhb̀i khỏi tưtwbqơmzhḅng đqplná Linh Lung, môpeoj̣t lúc lâvcpbu, thanh âvcpbm của y vang lêeiuan, trâvcpb̀m thâvcpb́p mà bi thôpeoj́ng: “Nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng năqjpnm đqplnó phong âvcpb́n Thú Thâvcpb̀n, là làm sai. Chúng ta đqplni theo nưtwbqơmzhbng nưtwbqơmzhbng, mưtwbqu câvcpb̀u bí thuâvcpḅt trưtwbqơmzhb̀ng sinh, vì vâvcpḅy tạo ra nhưtwbq̃ng thánh vâvcpḅt âvcpb́y, cũng là sai. Đwjfiêeiuạ cho răqjpǹng Thú Thâvcpb̀n tôpeoj̣i khôpeojng đqplnáng nhưtwbqvcpḅy, khôpeojng ngơmzhb̀ y chuyêeiuản cơmzhbn giâvcpḅn sang thiêeiuan hạ chúng sinh, đqplnêeiuán nôpeoj̃i tạo ra môpeoj̣t trưtwbqơmzhb̀ng hạo kiêeiuáp lơmzhb́n nhâvcpb́t thêeiuá gian, đqplnêeiuạ cũng là sai nôpeoj́t”.

 

Y cưtwbqơmzhb̀i thảm thiêeiuát, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan quay ngưtwbqơmzhb̀i, dang rôpeoj̣ng hai tay, thanh âvcpbm thêeiuaeiuạ, ngưtwbq̉a măqjpṇt hét: “Sai…sai…sai…! Tâvcpb́t cả chúng ta vôpeoj́n dĩ đqplnêeiuàu sai cả…”.

 

Tiêeiuáng hôpeoj hoán đqplnó vang vọng ra xa, núi non vọng hưtwbqơmzhb̉ng, nhưtwbqng trơmzhb̀i đqplnâvcpb́t vâvcpb̃n lạnh lùng, khôpeojng mảy may thay đqplnôpeoj̉i, lanh lẽo nhìn thêeiuá gian phàm tục.

 

Hung Linh Hăqjpńc Hôpeoj̉ khôpeoj̉ng lôpeoj̀ đqplnưtwbq́ng bêeiuan cạnh, thâvcpb́y hăqjpńc Môpeoj̣c đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan đqplnau đqplnơmzhb́n thảm não nhưtwbqvcpḅy, cũng lăqjpṇng ngưtwbqơmzhb̀i đqplni hôpeoj̉i lâvcpbu, khôpeojng nói môpeoj̣t câvcpbu, chỉ im lìm đqplnưtwbq́ng sau lưtwbqng y tròng măqjpńt gơmzhb̀n gơmzhḅn nhưtwbq̃ng âvcpb̉n tình phưtwbq́c tạp, nhưtwbqng tuyêeiuạt nhiêeiuan khôpeojng có môpeoj̣t chút nuơmzhb́c măqjpńt nào.

 

vcpb́t luâvcpḅn là y hay Hăqjpńc Môpeoj̣c, trêeiuan thêeiuá gian thảm thưtwbqơmzhbng này, hàng ngàn hàng vạn năqjpnm nay, đqplnêeiuàu sơmzhb́m đqplnã đqplnánh mâvcpb́t đqplni cải quyêeiuàn đqplnưtwbqơmzhḅc khóc.

 

* * * * * *

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ đqplnang đqplni trong Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan cảm thâvcpb́y là lạ, bèn ngưtwbqng bưtwbqơmzhb́c, quay nhìn con đqplnưtwbqơmzhb̀ng vưtwbq̀a đqplni qua, nhưtwbqng sau lưtwbqng môpeoj̣t màn đqplnen đqplnăqjpṇc tĩnh mịch, ngoài sưtwbq̣ trâvcpb̀m măqjpṇc ra, khôpeojng có môpeoj̣t âvcpbm thanh nào khác.

 

peoj̣t nôpeoj̃i run sơmzhḅ đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan âvcpḅp đqplnêeiuán, lòng nàng nhón nháo lôpeoj̣n nhôpeoj̣n, lâvcpbu lăqjpńm khôpeojng bình tĩnh lại đqplnưtwbqơmzhḅc.

 

Lý Tuâvcpbn đqplni khôpeojng xa sau lưtwbqng khe khẽ hỏi: “Lục sưtwbq muôpeoj̣i, sao thêeiuá, muôpeoj̣i phát hiêeiuạn ra đqplneiuàu gì?”.

 

Lục Tuyêeiuát Kỳ lăqjpṇng lẽ quay mình, hưtwbqơmzhb́ng vêeiuà phía trưtwbqơmzhb́c, nơmzhbi đqplnó cũng là môpeoj̣t màn mịt mơmzhb̀ đqplnen đqplnăqjpṇc.

 

Nàng trâvcpb̀m ngâvcpbm giâvcpby lát, sau đqplnó lăqjpṇng lẽ đqplnáp: “Khôpeojng có gì, đqplni tiêeiuáp nào!”.

 

peoj̀i hít thơmzhb̉ thâvcpḅt sâvcpbu, trâvcpb́n đqplnịnh tinh thâvcpb̀n, hiêeiuan ngang bưtwbqơmzhb́c tiêeiuáp, bóng tôpeoj́i trưtwbqơmzhb́c măqjpṇt nàng tưtwbq̀ tưtwbq̀ tan đqplni, vì trong tay, Thiêeiuan Gia thâvcpb̀n kiêeiuám dâvcpb̀n dâvcpb̀n sáng lêeiuan, ánh sáng lam săqjpńc ôpeojn nhu nhẹ nhàng bao phủ lâvcpb́y mình nàng, trong nhưtwbqpeoj̣t ảo ảnh.

 

Sau lưtwbqng, khôpeojng biêeiuát có bao nhiêeiuau ngưtwbqơmzhb̀i đqplnang nín thơmzhb̀.

Bóng dáng mỹ lêeiuạ của ngưtwbqơmzhb̀i con gái âvcpb́y, quyêeiuát nhiêeiuan bưtwbqơmzhb́c tiêeiuáp theo con đqplnưtwbqơmzhb̀ng tôpeoj́i tăqjpnm phía trưtwbqơmzhb́c, tuy phảng phâvcpb́t vẻ côpeoj đqplnơmzhbn, nhưtwbqng khôpeojng hêeiuà tỏ ra lưtwbqơmzhb̃ng lưtwbq̣.

 

Đwjfioạn đqplnưtwbqơmzhb̀ng này, đqplnơmzhb̀i ngưtwbqơmzhb̀i nhưtwbq thêeiuá này, nêeiuan đqplni qua, nêeiuan sôpeoj́ng nhưtwbq thêeiuá nào?

 

Nàng khôpeojng hêeiuả ngoảnh lại.

 

* * * * * *

 

vcpbu trong Sâvcpbn Ma côpeoj̉ đqplnôpeoj̣ng.

 

Ngọn lưtwbq̉a trong lò sưtwbqơmzhb̉i lâvcpbu đqplnơmzhb̀i lăqjpṇng lẽ cháy, nhưtwbqng nêeiuáu nhìn kỹ môpeoj̣t chút, sẽ phát hiêeiuạn ra trong lò, dưtwbqơmzhb́i ánh sáng của ngọn lưtwbq̉a, khôpeojng có nhưtwbq̃ng thưtwbq́ nhiêeiuan liêeiuạu nhưtwbq củi hoăqjpṇc dâvcpb̀u thăqjpńp, ngọn lưtwbq̉a cháy khôpeojng ngưtwbq̀ng, mà lại là môpeoj̣t ngọn lưtwbq̉a khôpeojng biêeiuát cháy lêeiuan nhơmzhb̀ đqplnâvcpbu.

 

Ngọn lưtwbq̉a trong lò sưtwbqơmzhb̉i lâvcpbu đqplnơmzhb̀i lăqjpṇng lẽ cháy, nhưtwbqng nêeiuáu nhìn kỹ môpeoj̣t chút, sẽ phát hiêeiuạn ra trong lò, dưtwbqơmzhb́i ánh sáng của ngọn lưtwbq̉a, khôpeojng có nhưtwbq̃ng thưtwbq́ nhiêeiuan liêeiuạu nhưtwbq củi hoăqjpṇc dâvcpb̀u thăqjpńp, ngọn lưtwbq̉a cháy khôpeojng ngưtwbq̀ng, mà lại là môpeoj̣t ngọn lưtwbq̉a khôpeojng biêeiuát cháy lêeiuan nhơmzhb̀ đqplnâvcpbu.

 

Ngọn lưtwbq̉a nhâvcpb́p nháy trong khôpeojng trung, lưtwbqơmzhb̃i lưtwbq̉a ngoe nguâvcpb̉y, chiêeiuáu sáng gưtwbqơmzhbng măqjpṇt Thú Thâvcpb̀n, cũng chiêeiuáu sáng bóng dáng môpeoj̣t nam nhâvcpbn dâvcpb̀n dâvcpb̀n lại gâvcpb̀n.

 

Quỷ Lêeiuạ bưtwbqơmzhb́c đqplnêeiuán phía bêeiuan kia ngọn lưtwbq̉a, gưtwbqơmzhbng măqjpṇt gã trong vâvcpb̀ng sáng châvcpb̀m châvcpḅm nhìn sang, cùng lúc trôpeojng thâvcpb́y gưtwbqơmzhbng măqjpṇt quen thuôpeoj̣c phía trưtwbqơmzhb́c.

 

Thú Thâvcpb̀n vâvcpb̃n ngôpeoj̀i trêeiuan bêeiuạ đqplná nhỏ dưtwbqơmzhb́i đqplnâvcpb́t mỉm cưtwbqơmzhb̀i, nhìn Quỷ Lêeiuạ môpeoj̣t lưtwbqơmzhḅt tưtwbq̀ trêeiuan xuôpeoj́ng dưtwbqơmzhb́i: “Ta biêeiuát sơmzhb́m muôpeoj̣n gì cũng có ngưtwbqơmzhb̀i đqplnêeiuán, nhưtwbqng khôpeojng ngơmzhb̀ ngưtwbqơmzhbi lại là ngưtwbqơmzhb̀i đqplnâvcpb̀u tiêeiuan đqplnêeiuán nơmzhbi này”.

 

Y ngưtwbq̀ng lơmzhb̀i, mỉm cưtwbqơmzhb̀i: “Vưtwbq̀a băqjpńt găqjpṇp thâvcpb̀n tình của ta, ngưtwbqơmzhbi tưtwbq̣a hôpeoj̀ khôpeojng ngạc nhiêeiuan, có phải trưtwbqơmzhb́c đqplnâvcpby lúc chúng ta găqjpṇp măqjpṇt, ngưtwbqơmzhbi đqplnã biêeiuát đqplnưtwbqơmzhḅc thâvcpbn phâvcpḅn của ta?”.

 

Quỷ Lêeiuạ thong thả lăqjpńc đqplnâvcpb̀u, đqplnôpeoj́i măqjpṇt vơmzhb́i ngưtwbqơmzhb̀i đqplnàn ôpeojng nhìn còn râvcpb́t trẻ mà ôpeojn hoà đqplnó, khôpeojng thêeiuả liêeiuan tưtwbqơmzhb̉ng vơmzhb́i môpeoj̣t Thú Thâvcpb̀n trưtwbqơmzhb́c đqplnâvcpby đqplnã đqplnem đqplnêeiuán nhưtwbq̃ng hạo kiêeiuáp kinh hoàng cho thiêeiuan hạ chúng sinh, thêeiuá nhưtwbqng đqplnâvcpb́y mơmzhb́i là sưtwbq̣ thưtwbq̣c - “Ta sau này mơmzhb́i đqplnoán ra” - gã lăqjpṇng lẽ đqplnáp.

 

Thú Thâvcpb̀n nhìn gã, nhẹ nhàng bảo: “Ônsfg̀, ta râvcpb́t hưtwbq̀ng thú đqplnâvcpb́y, ngưtwbqơmzhbi làm sao đqplnoán ra đqplnưtwbqơmzhḅc, là do nghe môpeoj tả tưtwbqơmzhb́ng mạo của ta, y phục của ta, hay vôpeoj vàn nhưtwbq̃ng cưtwbq̉ chỉ của ta, mà đqplnoán ra thâvcpbn phâvcpḅn?”.

 

“Đwjfiêeiuàu khôpeojng phải”. Quỷ Lêeiuạ nói.

 

Thú Thâvcpb̀n tưtwbq̣a hôpeoj̀ thích thú: “Ônsfg̀, vâvcpḅy là cái gì?”.

 

Quỷ Lêeiuạ liêeiuác măqjpńt sang bêeiuan cạnh y: “Là nó”.

 

Thú Thâvcpb̀n châvcpb̀m châvcpḅm gâvcpḅt đqplnâvcpb̀u: “Khôpeojng sai, đqplnâvcpby đqplnúng là biêeiuạn pháp tôpeoj́t nhâvcpb́t, khôpeojng thêeiuả sai trâvcpḅt đqplnưtwbqơmzhḅc”.

 

eiuan cạnh y, ác thú Thao Thiêeiuát gâvcpb̀m gưtwbq̀ nho nhỏ.

 

Thú Thâvcpb̀n thò tay ra, tưtwbq̀ xa nhìn lại, Quỷ Lêeiuạ thâvcpḅm chí cũng có thêeiuả nhâvcpḅn ra cánh tay đqplnó chơmzhḅt nhạt môpeoj̣t cách kỳ lạ, tưtwbq̣a hôpeoj̀ vôpeoj́n khôpeojng phải là tay ngưtwbqơmzhb̀i, cánh tay đqplnó khôpeoj héo vỏ vàng đqplnêeiuán nôpeoj̃i y nhưtwbq cánh tay gã nhìn thâvcpb́y khi găqjpṇp đqplnại vu sưtwbqvcpb̀n đqplnâvcpb̀u ơmzhb̉ Thâvcpb́t Lý Đwjfiôpeoj̀ng.

 

Cánh tay nhìn có vẻ yêeiuáu ơmzhb́t đqplnó khe khẽ  phủi mâvcpb́y lâvcpb̀n, tưtwbq̣a hôpeoj̀ đqplnưtwbqơmzhḅc an ủi, Thao Thiêeiuát bình tĩnh lại, tưtwbq̀ tưtwbq̀ phục xuôpeoj́g đqplnâvcpb́t. Đwjfiôpeoj̀ng thơmzhb̀i, con khỉ Tiêeiuảu Hôpeoji vâvcpb̃n đqplnơmzhḅi tưtwbq̀ nãy đqplnêeiuán giơmzhb̀ trêeiuan vai Quỷ Lêeiuạ lại dâvcpb̀n dà trưtwbqơmzhḅt xuôpeoj́ng, đqplnưtwbq́ng trêeiuan măqjpṇt đqplnâvcpb́t gãi đqplnâvcpb̀u môpeoj̣t lúc, rôpeoj̀i nhìn Quỷ Lêeiuạ và Thú Thâvcpb̀n, cảm thâvcpb́y giưtwbq̃a hai ngưtwbqơmzhb̀i này khôpeojng có ý hăqjpǹn thù mạnh mẽ nhưtwbq nó dưtwbq̣ tưtwbqơmzhb̉ng.

 

Nó nghĩ ngơmzhḅi giâvcpby lát, sau đqplnó châvcpb̀m châvcpḅm, châvcpb̀m châvcpḅm đqplni lại gâvcpb̀n Thao Thiêeiuát, Thao Thiêeiuát hiêeiuản nhiêeiuan cũng phát hiêeiuạn ra đqplneiuảm này, ngoái đqplnâvcpb̀u nhìn sang, chú ý theo dõi bưtwbqơmzhb́c châvcpbn của con khỉ xám ba măqjpńt. Râvcpb́t nhanh, Tiêeiuảu Hôpeoji lại gâvcpb̀n bêeiuan mình Thao Thiêeiuát, nó nhách miêeiuạng cưtwbqơmzhb̀i, dang rôpeoj̣ng hai tay, cái đqplnpeoji sau lưtwbqng vêeiuảnh lêeiuan hạ xuôpeoj́ng, sau đqplnó, nó châvcpḅm rãi thò tay ra, rơmzhb̀ lêeiuan đqplnâvcpb̀u Thao Thiêeiuát.

 

Ánh măqjpńt của Quỷ Lêeiuạ và Thú Thâvcpb̀n, tạm thơmzhb̀i đqplnêeiuàu bị thu hút vêeiuà phía Tiêeiuảu Hôpeoji, có đqplneiuàu hai ngưtwbqơmzhb̀i họ đqplnêeiuàu khôpeojng lêeiuan tiêeiuáng, chỉ lăqjpn̉ng lăqjpṇng quan sát. Nhìn đqplnôpeoj̣ng tác của Tiêeiuảu Hôpeoji, Quỷ Lêeiuạ đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan bàng hoàng, đqplnã có lâvcpb̀n, nhiêeiuàu năqjpnm vêeiuà trưtwbqơmzhb́c, khi gã còn là Trưtwbqơmzhbng Tiêeiuảu Phàm bình dị trêeiuan ngọn Đwjfiại Trúc Phong, Tiêeiuảu Hôpeoji cũng đqplnã tiêeiuáp câvcpḅn vơmzhb́i con chó ta Đwjfiại Hoàng của Đwjfieiuàn Bâvcpb́t Dịch nhưtwbqvcpḅy.

 

Thao Thiêeiuát thâvcpḅn trọng nhỏm mình, nhưtwbqng khôpeojng đqplnưtwbq́ng dâvcpḅy ngay, hơmzhbi nghi hoăqjpṇc, nó ngoảnh đqplnâvcpb̀u nhìn chủ nhâvcpbn, thâvcpb́y thái đqplnôpeoj̣ của THú Thâvcpb̀n có vẻ khôpeojng mâvcpb́y bâvcpḅn tâvcpbm, cũng khôpeojng khó chịu chút nào, tưtwbq́c thơmzhb̀i nó ngoảnh đqplnâvcpb̀u lại, tay của Tiêeiuảu Hôpeoji đqplnã rơmzhb̀ tơmzhb́i trêeiuan đqplnâvcpb̀u nó.

 

Trong mũi trong miêeiuạng Thao Thiêeiuát, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan bâvcpḅt ra môpeoj̣t tiêeiuáng phì phì, tưtwbq̣a hôpeoj̀ thị uy, Tiêeiuảu Hôpeoji giâvcpḅt thót, rụt vôpeoj̣i tay vêeiuà, sau đqplnó phát hiêeiuạn Thao Thiêeiuát khôpeojng hêeiuà có ý tâvcpb́n côpeojng, nhưtwbqng trong ánh măqjpńt ánh lêeiuan vẻ cảnh giác, nhìn mình.

 

Tiêeiuảu Hôpeoji nhe răqjpnng “chí chí”, nó lêeiuảnh khêeiuảnh bưtwbqơmzhb́c đqplni trêeiuan đqplnâvcpb́t, đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan nhảy lêeiuan, vọt đqplnêeiuán đqplnưtwbq̀ng bêeiuan mình Thao Thiêeiuát. Thao Thiêeiuát giâvcpḅt mình, thâvcpbn hình hơmzhbi rúm lại, nhưtwbqng con khỉ Tiêeiuảu Hôpeoji đqplnã châvcpḅm rãi xoa đqplnâvcpb̀u nó. Đwjfiôpeoj́i vơmzhb́i Tiêeiuảu Hôpeoji, cái đqplnâvcpb̀u hung dưtwbq̃ đqplnanh ác của THao Thiêeiuát chỉ nhưtwbqpeoj̣t nơmzhbi râvcpb́t thâvcpbn quen.

 

Cái môpeoj̀m ta đqplnỏ lòm của Thao Thiêeiuát phát ra nhưtwbq̃ng tiêeiuágn gưtwbq̀ gưtwbq̀ khe khẽ, tưtwbq̣a hôpeoj̀ oán hơmzhb̀n, nhưtwbqng giâvcpby lát sau, nó đqplnã uêeiuả oải, duôpeoj̃i mình lại nhưtwbq cũ, đqplnâvcpb̀u ngả lêeiuan châvcpbn trưtwbqơmzhb́c, bôpeoj̣ dạng buôpeoj̀n rũ nhưtwbq muôpeoj́n ngủ, mà Tiêeiuảu Hôpeoji ngôpeoj̀i sát bêeiuan mình, thi thoảng cưtwbqơmzhb̀i khe khẽ “chi chi chi chi”, vuôpeoj́t ve cái đqplnâvcpb̀u con thú.

 

Giưtwbq̃a hai con linh thú, dưtwbqơmzhb̀ng nhưtwbq đqplnã khôpeojng còn rào cản nào.

 

Ánh măqjpńt của Quỷ Lêeiuạ và Thú Thâvcpb̀n, châvcpḅm rãi rơmzhb̀i khỏi bọn chúng, nhâvcpb́t thơmzhb̀i cùng trâvcpb̀m măqjpṇc.

 

Cũng khôpeojng biêeiuát trải qua bao lâvcpbu, Thú Thâvcpb̀n đqplnôpeoj̣t nhiêeiuan mỉm cưtwbqơmzhb̀i:

“Kỳ thưtwbq̣c bọn chúng còn khoái lạc hơmzhbn chúng ta, có phải khôpeojng?”.

 

Quỷ Lêeiuạ im lìm khôpeojng đqplnáp.

 

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.