Tru Tiên

Chương 202 : Vết thương lòng

    trước sau   
   

leeli thơleel̉ quỷ dị tạo thành luôevmh̀ng khí nóng tưucll̀ng đlelfơleeḷt lan truyêifgẁn trong khôevmhng khí, ngọn lưucll̉a nhưucll nhe nanh múa vuôevmh́t, đlelfâvynìy vẻ đlelfe dọa, nhưucllng khôevmhng tiêifgẃp tục bàng trưucllơleeĺn nưucll̃a, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll đlelfã đlelfạt đlelfêifgẃn mưuclĺc cưuclḷc hạn của nó. Măgufẹc dù vâvynịy, phía dưucllơleeĺi ngọn lưucll̉a đlelfang cháy này, măgufẹt đlelfâvynít vâvynĩn còn dâvyníu vêifgẃt nưuclĺt nẻ, trong khi đlelfó, cái hỏa bôevmh̀n cũ kỹ lại vâvynĩn an nhiêifgwn khôevmhng suy suyêifgw̃n chút nào.

 

Ánh lưucll̉a bâvynịp bùng hăguféc vào làm măgufét của Thú Thâvynìn phảng phâvynít nhưucll đlelfang bùng cháy.

 

ucll̃ tưucll̉ đlelfó đlelfưuclĺng trưucllơleeĺc ngọn lưucll̉a, câvynít giọng cưucllơleel̀i lạnh lùng, nói: “Pháp lưuclḷa của ngưucllơleeli chưuclla hôevmh̀i phục hăgufẻn, ngưucllơleeli côevmh́ ý muôevmh́n gạt ta sao? Tuy nhiêifgwn nêifgẃu nói răgufèng pháp trâvynịn này khôevmhng có Huyêifgẁn Hỏa Giám thôevmhi đlelfôevmḥng, ngày trưucllơleeĺc lúc ngưucllơleeli phục sinh đlelfã bị phá hủy, thì uy lưuclḷc của nó vôevmh́n khôevmhng chỉ dưucll̀ng lại ơleel̉ mưuclĺc này đlelfâvyniu.




 

ucllơleelng măgufẹt anh tuâvynín của Thú Thâvynìn khôevmhng có bâvynít cưuclĺ đlelfôevmḥng tĩnh gì, bình tĩnh đlelfáp lơleel̀i: “Ngưucllơleeli dĩ nhiêifgwn là phải đlelfêifgẁ phòng ta rôevmh̀i, ra chỉ khôevmhng hiêifgw̉u môevmḥt đlelfifgẁu, tại sao ngưucllơleeli lại đlelfêifgẃn đlelfêifgw̉ cưuclĺu ta?”

 

ucll̃ tưucll̉ hăguféng giọng môevmḥt tiêifgẃng, nói: “Ta khôevmhng tôevmh́t nhưucll ngưucllơleeli nói đlelfâvyniu, môevmḥt là vì ta muôevmh́n chính măgufét nhìn thâvyníy kỹ trâvynịn truyêifgẁn thuyêifgẃt của Vu tôevmḥc, môevmḥt lý do khác là ta nhìn bọn Vâvynin lão đlelfâvynìu ơleel̉ Phâvynìn Hưucllơleelng Côevmh́c khôevmhng thuâvynịn măgufét chút nào”.

Thú Thâvynìn cưucllơleel̀i nhẹ, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll khôevmhng lý gì tơleeĺi lơleel̀i của nưucll̃ tưucll̉ kia, nói: “Vâvynin Dịch Lam tuy đlelfã bôevmḥi ưucllơleeĺc, nhưucllng cũng phải nói là ta vôevmh́n khôevmhng tin tưucllơleel̉ng lăgufém vào y, ngày đlelfó nêifgẃu ta chiêifgẃn thăguféng tại Thanh Vâvynin Sơleeln, y nhâvynít đlelfịnh khôevmhng dám khôevmhng nghe lơleel̀i. Đjomgánh ngưucllơleel̀i ngã xuôevmh́ng, chăgufẻng phải là hàn đlelfôevmḥng của đlelfa sôevmh́ con ngưucllơleel̀i hay sao?”.

 

ucll̃ tưucll̉ đlelfáp lơleel̀i: “Thâvynịt đlelfáng tiêifgẃc là y khôevmhng biêifgẃt răgufèng, ta vơleeĺi ngưucllơleeli khôevmhng cùng môevmḥt dạng, có giêifgẃt cũng khôevmhng chêifgẃt đlelfâvyniu”.

 

Ánh măgufét Thú Thâvynìn thâvynim thuý, nhìn chăgufem chăgufem vào khoảng tôevmh́i phía sau ánh lưucll̉a, lưucll̉a cháy bâvynịp bùng, nhưucllng tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll khôevmhng thêifgw̉ chiêifgẃu tơleeĺi đlelfó đlelfưucllơleeḷc.

 

“Ngưucllơleeli làm sao biêifgẃt là ta bị giêifgẃt cũng khôevmhng chêifgẃt, nêifgẃu bâvyniy giơleel̀ ta nói vơleeĺi ngưucllơleeli, ta vâvynĩn có thêifgw̉ bị giêifgẃt, ngưucllơleeli nghĩ thêifgẃ nào?” Y nhìn vào bóng tôevmh́i, khóe miêifgẉng vâvynĩn phảng phâvynít nét cưucllơleel̀i mơleel̀ nhạt, vưucll̀a có vẻ gâvyniy hâvynín lại vưucll̀a có vẻ dụ hoăgufẹc, châvynịm rãi câvynít tiêifgẃng.

 

ucll̃ tưucll̉ âvyníy đlelfôevmḥt nhiêifgwn khôevmhng nói tiêifgẃng nào, bêifgwn trong sơleeln đlelfôevmḥng, chỉ còn nghe tiêifgẃng lưucll̉a cháy lép bép, khôevmhng biêifgẃt tại sao nêifgẃu so sánh vơleeĺi lúc đlelfâvynìu, bâvynìu khôevmhng khí càng im lăgufẹng môevmḥt cách chêifgẃt chóc.




 

Khôevmhng biêifgẃt bao lâvyniu sau, Thú Thâvynìn đlelfôevmḥt nhiêifgwn nói: “Chúng ta đlelfã biêifgẃt nhau cho đlelfêifgẃn hôevmhm nay là đlelfã đlelfưucllơleeḷc bao nhiêifgwu nam rôevmh̀i?”

 

evmḥt hôevmh̀i lâvyniu sau, nưucll̃ tưucll̉ âvyníy lạnh lùng trả lơleel̀i: “Khôevmhng nhơleeĺ nưucll̃a, ngày âvyníy ta vưucll̀a đlelfăguféc đlelfạo, vôevmh tình lạc vào chôevmh́n này, ngưucllơleeli nói thưucll̉ xem, tại sao lúc âvyníy ngưucllơleel̀i lại đlelfôevmh́i xưucll̉ tôevmh́t vơleeĺi ta?”

 

Thú Thâvynìn mỉm cưucllơleel̀i, châvynịm rãi cúi đlelfâvynìu, vẻ măgufẹt càng lúc càng lôevmḥ rõ nét mêifgẉt mỏi, trả lơleel̀i: “Ta tuy lúc đlelfó chưuclla phải là ngưucllơleel̀i, nhưucllng cũng khôevmhng thêifgw̉ chịu nôevmh̉i sưuclḷ côevmh đlelfơleeln”.

 

ucll̃ tưucll̉ im lăgufẹng hôevmh̀i lâvyniu, phảng phâvynít nhưucll giâvynịt mình, hôevmh̀i lâvyniu sau nói: “Tại sao ngưucllơleeli hôevmhm nay có vẻ khác hăgufẻn mọi ngày? Trưucllơleeĺc đlelfâvyniy ngưucllơleeli chưuclla tưucll̀ng nói chuyêifgẉn nhưucllvynịy bao giơleel̀”.

 

leel̀ vai Thú Thâvynìn khẽ run lêifgwn, phát ra hai tiêifgẃng ho dưucll̃ đlelfôevmḥi, nhưucllng trêifgwn măgufẹt y vâvynĩn đlelfifgw̉m môevmḥt nụ cuơleel̀i, tụa hôevmh̀ nhưucll khôevmhng có gì đlelfáng đlelfêifgw̉ vào măgufét y: “Ngưucllơleeli thâvyníy ta giôevmh́ng nhưucllevmḥt ngưucllơleel̀i bình thưucllơleel̀ng săgufép chêifgẃt có đlelfúng khôevmhng?”

 

ucll̃ tưucll̉ dưucllơleel̀ng nhưucllvynịp tưuclĺc trả lơleel̀i y: “Nhưucllng ngưucllơleeli khôevmhng phải là ngưucllơleel̀i!”

 

“Làm sao ngưucllơleeli biêifgẃt ta khôevmhng phải là ngưucllơleel̀i?”

 



 

Ngọn lưucll̉a trong hỏa bôevmh̀n đlelfôevmḥt nhiêifgwn bôevmh́c cao lêifgwn, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll tiêifgẃng gâvynìm rú của hỏa long, sau đlelfó tưucll̀ tưucll̀ hạ xuôevmh́ng, xung quanh tám góc của hung thâvynìn đlelfôevmh̀ án cũng tưucll̀ tưucll̀ hạ xuôevmh́ng, tỏa ánh sáng ảm đlelfạm, rôevmh̀i tưucll̀ tưucll̀ tiêifgwu thâvynít trong bóng tôevmh́i. Hỏa Long cũng dung nhâvynịp vào bêifgwn trong ngọn lưucll̉a, hóa thành ánh lưucll̉a bình thưucllơleel̀ng, xung quanh bóng đlelfêifgwm bao trùm, chỉ có chôevmh̃ gâvynìn hỏa bôevmh̀n là vâvynĩn còn ánh sáng.

 

“Ngưucllơleeli đlelfã làm gì vơleeĺi chính mình rôevmh̀i?”. Môevmḥt lúc sau, nưucll̃ tưucll̉ nhẹ nhàng câvynít tiêifgẃng hỏi.

 

Thú Thâvynìn khôevmhng trả lơleel̀i, cũng khôevmhng nói gì thêifgwm, nét măgufẹt y môevmh̃i lúc môevmḥt mêifgẉt mỏi, châvynìm châvynịm giơleel tay lêifgwn. Trong ánh lưucll̉a, nhìn thâvyníy côevmh̉ tay phải của y, nưucllơleeĺc ta phảng phâvynít mâvynít đlelfi vẻ trơleeln láng, chỉ còn môevmḥt màu xám xịt, mơleel̀ mơleel̀ bêifgwn trong, có thêifgw̉ nhìn thâvyníy nhưucll̃ng mạch máu đlelfỏ sâvynĩm.

 

Thú Thâvynìn nhìn đlelfám mạch máu môevmḥt hôevmh̀i lâvyniu, khẽ lăguféc đlelfâvynìu, nhẹ nhàng dùng tay rạch môevmḥt đlelfưucllơleel̀ng ơleel̉ côevmh̉ tay, ngay lâvynịp tưuclĺc, trêifgwn côevmh̉ tay xuâvynít hiêifgẉn môevmḥt vêifgẃt đlelfưuclĺt, tưucll̀ đlelfó tưucll̀ng giọt máu tưucll̀ tưucll̀ nhỏ xuôevmh́ng.

 

Máu!




 

Máu đlelfỏ tưucllơleeli!

 

“Làm sao có thêifgw̉ xảy ra chuyêifgẉn nhưucllvynịy…”. Nưucll̃ tưucll̉ trong bóng tôevmh́i tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll quá sưuclĺc kinh ngạc khôevmhng thôevmh́t ra thêifgwm đlelfưucllơleeḷc lơleel̀i nào, nưucll̉a ngày sau, nàng dưucllơleel̀ng nhưucll đlelfã hoàn hôevmh̀n lại, ngạc nhiêifgwn hỏi: “Ngưucllơleeli… ngưucllơleeli sao lại biêifgẃn thành ngưucllơleel̀i rôevmh̀i!”

 

Thú Thâvynìn khôevmhng nói gì, chỉ mỉm cưucllơleel̀i, nhìn nét cưucllơleel̀i trâvynìm măgufẹc của y, khôevmhng ai biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc đlelfó là nụ cưucllơleel̀i chua chát hay hạnh phúc.

 

“Thì ra là vâvynịy, ta vôevmh́n trong lòng cũng thâvyníy kỳ quái ngưucllơleeli vôevmh́n bâvynỉm lêifgẉ khí đlelfâvynít trơleel̀i mà sinh ra, đlelfưucllơleelng nhiêifgwn là bâvynít tưucll̉ bâvynít diêifgẉt, vâvynịy mà dưucllơleeĺi Tru Tiêifgwn trong trâvynịn chiêifgẃn Thanh Vâvynin Sơleeln lại thụ thưucllơleelng. Nguyêifgwn lai khôevmhng biêifgẃt tưucll̀ lúc nào, ngưucllơleel̀i đlelfã bíêifgwn thành môevmḥt con ngưucllơleel̀i hôevmhi thôevmh́i vâvynịy? Ha ha ha…”

 

ucll̃ tưucll̉ âvyníy khôevmhng biêifgẃt là do thâvyníy chuyêifgẉn quá hoang đlelfưucllơleel̀ng, hay là do khôevmhng thêifgw̉ tưuclḷ khôevmh́ng chêifgẃ, bôevmh̃ng nhiêifgwn phá lêifgwn cưucllơleel̀i.

 

Ánh măgufét của Thú Thâvynìn ngưucllng đlelfọng nhìn lêifgwn mâvyníy giọt máu trêifgwn côevmh̉ ta, trong ánh măgufét âvynỉn ưucllơleeĺc nhưucll có tình cảm khôevmhng thêifgw̉ diêifgw̃n đlelfạt băgufèng lơleel̀i, vưucll̀a nhưucll hoan hỉ, vưucll̀a nhưucll bi thưucllơleelng.

 

“Ta chưuclla bao giơleel̀ là… môevmḥt con ngưucllơleel̀i hôevmhi thôevmh́i…” Y cuơleel̀i mêifgẉt mỏi “Ta đlelfêifgẃn thêifgẃ gian này, kêifgw̉ tưucll̀ ngày có thâvynìn thưuclĺc, cũng vôevmh́n khôevmhng phải là con ngưucllơleel̀i rôevmh̀i”.

 

ucll̃ tưucll̉ âvyníy giâvynịt mình, hỏi lại: “Ngưucllơleeli nói cái gì?”.

 

Thú Thâvynìn tưucll̀ tưucll̀ quay đlelfâvynìu, vọng nhìn vêifgẁ phía ngọn lưucll̉a, cháy rưuclḷc trong hỏa bôevmh̀n, âvynim thanh của y, tại nơleeli bóng tôevmh́i và ánh sáng xen kẽ này, phảng phâvynít nhưucll đlelfang xuâvynít phát tưucll̀ nhiêifgẁu nhiêifgẁu năgufem vêifgẁ trưucllơleeĺc.

 

“Lúc ta có ý thưuclĺc lâvynìn đlelfâvynìu tiêifgwn, đlelfã nhìn thâvyníy này, lúc đlelfó ta thâvynịm chí chưuclla có thâvynin thêifgw̉, chỉ vào phút giâvyniy hoảng hôevmh́t, thâvyníy nưucll̃ tưucll̉ đlelfó phảng phâvynít nhưucll đlelfang chăgufem chú nhìn ta. Chỉ là thoe thơleel̀i gian, ta tưucll̀ tưucll̀ thành hình, chung quy đlelfã biêifgẃt nàng vôevmh́n là ngưucllơleel̀i, là Vu nưucll̃ đlelfơleel̀i đlelfâvynìu tiêifgwn của Vu tôevmḥc, têifgwn nàng là Linh Lung”.

 

Ác thú Thao Thiêifgẃt ơleel̉ bêifgwn cạnh Thú Thâvynìn, rôevmh́ng lêifgwn môevmḥt tiêifgẃng.

 

Thú Thâvynìn vưucllơleeln tay, khẽ vuôevmh́t ve lêifgwn đlelfâvynìu của nó, ác thú lại an tĩnh năgufèm xuôevmh́ng. Nưucll̃ tưucll̉ âvyníy khôevmhng nói tiêifgẃng nào, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll biêifgẃt răgufèng bí mâvynịt âvynỉn giâvyníu sau bao nhiêifgwu năgufem ròng, cuôevmh́i cùng cũng phải khai mơleel̉.

 

Ánh măgufét Thú Thâvynìn tưucll̀ tưucll̀ ôevmhn nhu nhìn bôevmh́n phía, ánh măgufét y vọng nhìn nơleeli bóng tôevmh́i xa xăgufem, ơleel̉ nơleeli xa xăgufem trong huyêifgẉt đlelfôevmḥng, dưucllơleel̀ng nhưucll có môevmḥt linh hôevmh̀n đlelfang yêifgwn lăgufẹng lăguféng nghe.

 

“Bí thuâvynịt vu pháp của Linh Lung thu lâvyníy thiêifgwn đlelfịa lêifgẉ khí của Nam Cưucllơleelng, chăgufét lọc lâvyníy tinh hoa, rôevmh̀i tạo ra ta”.

 

Thú Thâvynìn nhẹ nhàng kêifgw̉ lại bí mâvynịt hàng ngàn hàng vạn năgufem mà chưuclla có ai biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc lai lịch: “Nhưucll̃ng anh hùng của Vu tôevmḥc ngày âvyníy, đlelfi theo Linh Lung đlelfêifgw̉ bao vâvyniy ta vào tưucll̉ đlelfịa, nêifgẃu chúng biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc ta vôevmh́n là do nưucllơleelng nưucllơleelng tôevmhn kính của bọn chúng tưuclḷ tay sáng tạo ra, khôevmhng biêifgẃt trong lòng chúng sẽ nghĩ nhưucll thêifgẃ nào!”

 

Y cưucllơleel̀i nhẹ, lêifgẉ khí giêifgẃt ngưucllơleel̀i trưucllơleeĺc đlelfâvyniy, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll chưuclla tưucll̀ng có trêifgwn ngưucllơleel̀i y, lúc này đlelfôevmh́i vơleeĺi y, bâvynít quá chỉ là môevmḥt hôevmh̀i ưuclĺc mà thôevmhi.

 

“Ta đlelfã tưucll̀ng hỏi Linh Lung râvynít nhiêifgẁu lâvynìn, tại sao lại tạo ra ta, nhưucllng nàng luôevmhn luôevmhn khôevmhng muôevmh́n trả lơleel̀i. Nhưucllng sau đlelfó cuôevmh́i cùng ta cũng minh bạch, kỳ thâvynịt nàng làm vâvynịy cũng chỉ vì hai chưucll̃ mà thôevmhi”.

 

ucll̃ tưucll̉ khôevmhng nhịn đlelfưucllơleeḷc hỏi: “Là chưucll̃ gì?”

 

Thú Thâvynìn lạnh nhạt trả lơleel̀i: “Trưucllơleel̀ng sinh!”

 

ucll̃ tưucll̉ thanh âvynim đlelfâvynìy vẻ ngạc nhiêifgwn hỏi lại: “Trưucllơleel̀ng sinh?”

 

Thù Thâvynìn gâvynịt đlelfâvynìu nói: “Khôevmhng sai, ngưucllơleeli thâvyníy có tưuclĺc cưucllơleel̀i khôevmhng? Nhưucllng vào ngày âvyníy, thưuclḷc sưuclḷ nàng là vì mục đlelfích này. Đjomgưucllơleelng thơleel̀i vu pháp của Linh Lung tạo nghêifgẉ đlelfã vưucllơleeḷt xa côevmh̉ nhâvynin, nhìn khăgufép thiêifgwn hạ, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll khôevmhng hêifgẁ có đlelfịch thủ, trong Vu tôevmḥc, mọi ngưucllơleel̀i đlelfêifgẁu kính trọng nàng nhưucll thâvynìn linh. Nàng trơleel̉ nêifgwn buôevmh̀n chán, ngôevmh̀i khôevmhng sinh viêifgẉc, nêifgwn tưuclḷ tìm ra mục tiêifgwu cho mình. Nàng nghe nói vêifgẁ sai lâvynìm của bọn ngưucllơleel̀i tu đlelfạp ơleel̉ trung thôevmh̉, mêifgw đlelfăgufém trưucllơleel̀ng sinh mà khôevmhng có cách nào đlelfạt đlelfưucllơleeḷc, nhưucllng dù sao đlelfó vâvynĩn là thiêifgwn đlelfạo, nàng tuy là môevmḥt nưucll̉ tưucll̃ thôevmhng tuêifgẉ tuyêifgẉt thêifgẃm thuỷ chung cũng khôevmhng có cách nào. Cuôevmh́i cùng, nàng đlelfã nghĩ đlelfêifgẃn môevmḥt biêifgẉn pháp phi nhâvynin”.

 

“Phi nhâvynin…”

 

“Dưucllơleelng thọ của con ngưucllơleel̀i đlelfêifgẁu có giơleeĺi hạn, cho dù tu đlelfạo thành côevmhng, cũng chỉ sôevmh́ng đlelfưucllơleeḷc vài trăgufem năgufem. Nhưucllng đlelfôevmh́i vơleeĺi nhưucll̃ng phi nhâvynin (khôevmhng phải là ngưucllơleel̀i), thưucllơleel̀ng tính mạng của chúng râvynít dài, cũng nhưucll thiêifgwn đlelfịa tạo hóa, âvynim dưucllơleelng lêifgw khí vâvynin vâvynin, kêifgw̉ tưucll̀ khi khai sinh trơleel̀i đlelfâvynít, vâvynĩn trưucllơleel̀ng tôevmh̀n bâvynít diêifgẉt. Nàng kêifgw̉ tưucll̀ khi nghĩ đlelfêifgẃn đlelfifgẁu này, liêifgẁn tâvynị tâvynim nghiêifgwn cưuclĺu, cuôevmh́i cùng khôevmhng ngơleel̀ nàng tưucll̀ trong chôevmh́n vôevmh sanh, đlelfã sáng tạo ra ta.”

 

“Nàng âvyníy quả thâvynịt là tài giỏi…” Nưucll̃ tưucll̉ câvynít giọng âvynim u nói.

 

“Ha ha”, Thú Thâvynìn cưucllơleel̀i nhạt, nói: “Đjomgúng vâvynịy, nàng thưuclḷc sưuclḷ vôevmh́n là môevmḥt nưucll̃ tưucll̉ vĩ đlelfại. Tưucll̀ khi ta đlelfêifgẃ thêifgẃ gian này, lâvynìn đlelfâvynìu tiêifgwn mơleel̉ măgufét, cái nhìn đlelfâvynìu tiêifgwn thâvyníy đlelfưucllơleeḷc chính là nàng. Sau đlelfó khôevmhng biêifgẃt đlelfã trải qua biêifgẃt bao năgufem tháng, trong thêifgẃ giơleeĺi ta chỉ có nàng mà thôevmhi. Dâvynìn dâvynìn, ta băgufét đlelfâvynìu thành hình, nhưucllng bơleel̉i vì bôevmh̉n thêifgw̉ của ta là do hâvyníp thụ lêifgẉ khí trơleel̀i đlelfâvynít mà thành hình, kêifgw̉ tưucll̀ khi có thâvynìn thưuclĺc, tưuclḷ nhiêifgwn sẽ băgufét đlelfâvynìu hâvyníp thụ lêifgẉ khí xung quanh, càng ngày càng khủng khiêifgẃp”.

 

“Chỉ có đlelfifgẁu, nàng dưucllơleel̀ng nhưucll thưuclḷc sưuclḷ bâvynít an, ánh măgufét nàng nhìn ta, khôevmhng còn vẻ thâvynin thiêifgẃt nưucll̃a, đlelfêifgẃn khi lưuclḷc lưucllơleeḷng của ta cuôevmh́i cùng đlelfã miêifgw̃n cưucllơleel̃ng sánh băgufèng của nàng, kêifgw̉ tưucll̀ ngày đlelfó trơleel̉ đlelfi, nàng khôevmhng hêifgẁ cưucllơleel̀i vơleeĺi ta lâvynìn nào”.

 

“Ta lúc đlelfó râvynít nghi hoăgufẹc, khôevmhng hiêifgw̉u đlelfifgẁu gì cả, kỳ thâvynịt ta khôevmhng thêifgw̉ biêifgẃt vì sao, lưuclḷc lưucllơleeḷng của ta lại tăgufeng cưucllơleel̀ng nhanh nhưucllvynịy, nhưucllng đlelfôevmh́i vơleeĺi ta mà nói, lưuclḷc lưucllơleeḷng đlelfó chăgufẻng có ý nghĩa gì, ta chỉ muôevmh́n cùng vơleeĺi nàng… cùng vơleeĺi nàng sôevmh́ng chung môevmḥt chôevmh̃”.

 

“Ngưucllơleeli có thêifgw̉ nói vơleeĺi nàng âvyníy mà, nàng khôevmhng biêifgẃt đlelfifgẁu đlelfó sao?” Nưucll̃ tưucll̉ khôevmhng nhịn đlelfưucllơleeḷc nói.

 

“Ta đlelfã nói rôevmh̀i, đlelfã nói râvynít nhiêifgẁu lâvynìn, bâvyniy giơleel̀ nghĩ lại, chăgufẻng khác gì hài tưucll̉ làm nũng vơleeĺi mâvynĩu thâvynin vâvynịy”.

 

ucll̃ tưucll̉ im lăgufẹng, môevmḥt hôevmh̀i sau vâvynĩn khôevmhng nghe tiêifgẃng nào, Thú Thâvynìn cũng trâvynìm măgufẹc, phảng phâvynít nhưucll đlelfang hôevmh̀i tưucllơleel̉ng lại.

 

Ngọn lưucll̉a đlelfang bùng cháy bêifgwn trong phảng phâvynít trong hỏa bôevmh̀n, khẽ run run trong khôevmhng trung, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll đlelfang hôevmhvyníp.

 

Thơleel̀i gian tại nơleeli hăguféc ám này phảng phâvynít nhưucll đlelfang dưucll̀ng lại, vêifgw̉nh tai lêifgwn, chăgufem chú lăguféng nghe!

 

Nhưucll̃ng ký ưuclĺc đlelfóng băgufeng theo năgufem tháng dâvynìn dâvynìn tưucll̀ng chút tưucll̀ng chút môevmḥt tan chảy, rôevmh̀i tưucll̀ tưucll̀ biêifgẃn mâvynít.

 

Còn ai có thêifgw̉ nhơleeĺ lại?

 

Là ngưucllơleeli hay là ta? Chúng ta kỳ thưuclḷc ra, chỉ câvynìn là con gnưucllơleel̀i vâvynĩn còn hơleeli thơleel̀, lúc nào cũng chỉ đlelfevmh̉i theo thơleel̀i gian, dâvynìn dâvynìn già đlelfi, rôevmh̀i biêifgẃn mâvynít trong hăguféc ám…

 

“Cuôevmh́i cùng có môevmḥt ngày, ta khôevmhng còn muôevmh́n chỉ ơleel̉ trong căgufen tiêifgw̉u ôevmh́c của nàng nưucll̃a, ta muôevmh́n ra ngoài nhìn mọi viêifgẉc. Hôevmhm đlelfó, nàng đlelfi mà khôevmhng trơleel̉ lại lâvyniu lăgufém rôevmh̀i, ta đlelfã phá giải câvyním chêifgẃ của nàng, mơleel̉ cưucll̉a căgufen tiêifgw̉u ôevmh́c, bưucllơleeĺc ra bêifgwn ngoài”.

 

“Có nhiêifgw̉u ngưucllơleel̀i, thâvynịt nhiêifgẁu ngưucllơleel̀i lăgufém… nhưucllng môevmh̃i môevmḥt ngưucllơleel̀i nhìn thâvyníy ta đlelfêifgẁu kêifgwu lêifgwn kinh khủng, chạy trôevmh́n nhưucll đlelfêifgw̉ giưucll̃ mạng, khôevmhng biêifgẃt tại sao, vào lúc đlelfó ta tưucll̀ mưucllơleel̀i phâvynìn kinh hoảng rôevmh̀i lại băgufét đlelfâvynìu trơleel̉ nêifgwn tưuclĺc giâvynịn, cuôevmh́i cùng, môevmḥt côevmh̃ lêifgẉ khí tưucll̀ trong ngưucllơleel̀i ta xôevmhng lêifgwn khôevmhng trung. Cũng vào lúc đlelfó, môevmḥt sôevmh́ ngưucllơleel̀i chiêifgẃn sĩ xôevmhng tơleeĺi đlelfêifgw̉ hạ sát ta, ta vưucll̀a chôevmh́ng đlelfơleel̃ vưucll̀a rút lui, ta khôevmhng muôevmh́n đlelfôevmḥng thủ vơleeĺi bọn họ, ta hôevmh́i hâvynịn râvynít nhiêifgẁu, ta chỉ muôevmh́n ơleel̉ chung môevmḥt chôevmh̃ vơleeĺi Linh Lung, ta chỉ muôevmh́n ra ngoài đlelfêifgw̉ nhìn thâvyníy…”.

 

“Ta ra sưuclĺc nói đlelfifgẁu đlelfó, ra sưuclĺc giải thích, nhưucllng khôevmhng ai lăguféng nghe ta cả, ta đlelfã lơleel̃ tay giêifgẃt chêifgẃt môevmḥt ngưucllơleel̀i đlelfâvynìu tiêifgwn…”

 

ifgwn lăgufẹng môevmḥt hôevmh̀i lâvyniu.

 

“Têifgwn chiêifgẃn sĩ trẻ tuôevmh̉i đlelfó năgufèm yêifgwn trong tay ta, đlelfâvynìu chúc xuôevmh́ng đlelfâvynít, tưucll̀ thâvynin thêifgw̉ y máu chảy đlelfỏ tưucllơleeli”.

 

“Ta si ngôevmh́c đlelfưuclĺng đlelfó, mọi ngưucllơleel̀i cũng si ngôevmh́c đlelfưuclĺng sưuclḷng lại, rôevmh̀i sau đlelfó bọn họ lại xôevmh́ng tơleeĺi hung hãn hơleeln, trong tiêifgẃng la hét măguféng chưucll̉i của bọn họ, ta vâvynĩn nghe thâvyníy tiêifgẃng khóc lóc thảm thưucllơleelng, đlelfó là thâvynin nhâvynin của chiêifgẃn sĩ đlelfó đlelfang than khóc! Ta khôevmhng biêifgẃt tại sao, nhưucllng tưucll̀ lâvynìn đlelfâvynìu tiêifgwn măgufét ta nhìn thâvyníy máu tưucllơleeli, thâvynin thêifgw̉ ta đlelfôevmḥt nhiêifgwn phát sinh biêifgẃn hóa, môevmḥt dục vọng muôevmh́n giêifgẃt ngưucllơleel̀i lâvynịp tưuclĺc đlelfifgwn cuôevmh̀ng dâvyning lêifgwn trong lòng ta, ta khôevmhng muôevmh́n giêifgẃt ngưucllơleel̀i, nhưucllng ta khôevmhng thêifgw̉ khôevmh́ng chêifgẃ lâvyníy mình, do ta băgufét đlelfâvynìu đlelfôevmḥng thủ, ta đlelfã giêifgẃt ngưucllơleel̀i”.

 

“Ta đlelfã giêifgẃt nhiêifgẁu ngưucllơleel̀i, râvynít nhiêifgẁu, râvynít nhiêifgẁu ngưucllơleel̀i…”. Thú Thâvynìn cúi đlelfâvynìu, nhưucllng y vâvynĩn tiêifgẃp tục kêifgw̉.

 

“Ta đlelfưuclĺng trong vũng máu, khôevmhng biêifgẃt đlelfã đlelfưuclĺng bao nhiêifgwu lâvyniu, dâvynìn dâvynìn tỉnh lại, sau đlelfó, ta nhìn vêifgẁ phía trưucllơleeĺc, giưucll̃a vôevmhevmh́ ngưucllơleel̀i đlelfang tụ tâvynịp xung quanh, Linh Lung đlelfã vêifgẁ đlelfêifgẃn. Nàng nhìn ta, ta râvynít là sơleeḷ hãi, ta biêifgẃt ta đlelfã làm sai rôevmh̀i, nhưucllng ta khôevmhng biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc, ta thưuclḷc sưuclḷ khôevmhng biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc ta đlelfã làm sai đlelfifgẁu gì…”.

 

“Sau đlelfó Linh Lung ra tay chủ đlelfôevmḥng, nàng ra tay đlelfôevmḥng thủ vơleeĺi ta, ta khôevmhng muôevmh́n hoàn thủ, ta hy vọng có thêifgw̉ giải thích vơleeĺi nàng, ta muôevmh́n nói vơleeĺi nàng, tưucll̀ nay vêifgẁ sau ta khôevmhng dám ra ngoài nưucll̃a, ta sẽ ngoan ngoãn ơleel̉ trong tiêifgw̉u ôevmh́c, tưucll̀ nay vêifgẁ sau chỉ bâvynìu bạn vơleeĺi môevmḥt mình àng mà thôevmhi, ta đlelfã cảm thâvyníy đlelfâvynìy đlelfủ lăgufém rôevmh̀i. Nhưucll̃ng lơleel̀i nói nhưucllvynịy, ta đlelfã nói râvynít nhiêifgẁu râvynít nhiêifgẁu, nhưucllng mà nàng khôevmhng nghe môevmḥt tiêifgẃng nào”.

 

“Vu pháp của nàng vôevmh́n hơleeln hăgufẻn nhưucll̃ng chiêifgẃn sĩ bình thưucllơleel̀ng, chăgufẻng mâvyníy chôevmh́c thâvynin thêifgw̉ ta đlelfã bị chịu cả trăgufem ngàn vêifgẃt thưucllơleelng, nhưucllng mà, môevmh̃i lâvynìn trêifgwn ngưucllơleel̀i ta thụ thưucllơleelng, nó tưuclḷ đlelfôevmḥng hâvyníp thụ lêifgẉ khí xung quanh rôevmh̀i khang phục, thâvynịm chí ta còn cảm giác, môevmh̃i lâvynìn Linh Lung đlelfáng ta, lưuclḷc lưucllơleeḷng ta ngưucllơleeḷc lại còn tăgufeng thêifgwm. Cuôevmh́i cùng, Linh Lung cũng đlelfã phát hiêifgẉn ra đlelfifgw̉m này, săguféc măgufẹt nàng trăguféng bêifgẉch nhưucll chêifgẃt, phảng phâvynít vẻ tuyêifgẉt vọng”.

 

Thú Thâvynìn mỉm cưucllơleel̀i, hôevmh̀i ưuclĺc lại, chỉ thâvyníy nét măgufẹt y càng lúc càng thêifgwm thôevmh́ng khôevmh̉: “Ta tưucll̀ tưucll̀ băgufét đlelfâvynìu có cảm giác, Linh Lung trong lòng thưuclḷa sưuclḷ hâvynịn ta, nàng nhưucll phát cuôevmh̀ng lêifgwn dùng mọi loại vu pháp đlelfêifgw̉ đlelfôevmh́i phó vơleeĺi ta, thâvynin thêifgw̉ ta tuy bâvynít tưucll̉ bâvynít diêifgẉt, nhưucllng lòng ta thưuclḷ sưuclḷ râvynít khó chịu, do vâvynịy tưucll̀ đlelfó vêifgẁ sau, ta tưuclḷ mình trôevmh́n thoát đlelfi. Nhưucllng trêifgwn đlelfưucllơleel̀ng chạy trôevmh́n, nhưucll̃ng ngưucllơleel̀i găgufẹp ta đlelfêifgẁu bị dọa sơleeḷ chêifgẃt khiêifgẃp, sau đlelfó ta mơleeĺi biêifgẃt đlelfưucllơleeḷc, hình dáng ban đlelfâvynìu của ta, đlelfôevmh́i vơleeĺi ngưucllơleel̀i bình thưucllơleel̀ng mà nói, thưuclḷa sưuclḷ râvynít là đlelfáng sơleeḷ”.

 

Y nhẹ nhàng vôevmh̃ đlelfâvynìu ác thú ơleel̉ bêifgwn mình, nói: “Hình dạng của ta lúc đlelfó, khôevmhng thêifgw̉ nào xâvyníu xí hơleeln đlelfưucllơleeḷc”.

 

“Rơleel̀i xa Linh Lung, ta tiêifgẃn vào Thâvynịp Vạn Đjomgại Sơleeln, khôevmhng lâvyniu sau, ta phát hiêifgẉn ra huyêifgẉt đlelfôevmḥng này, nhâvynin tiêifgẉn tạm thơleel̀i ơleel̉ lại đlelfâvyniy. Nhưucllng ta muôevmh́n quay trơleel̉ lại, ta toàn tâvynim toàn ý, kỳ thâvynịt chỉ muôevmh́n ơleel̉ chung môevmḥt chôevmh̃ vơleeĺi Linh Lung. Do đlelfó cuôevmh́i cùng ta cũng quay trơleel̉ lại, nhưucllng đlelfón tiêifgẃp ta chính là trâvynịn pháp này”.

 

Ngọn lưucll̉a trong hỏa bôevmh̀n phát ra tiêifgẃng lép bép, tưuclḷa hôevmh̀ nhưucll đlelfáp lại lơleel̀i nói của Thú Thâvynìn.

 

“Ta khôevmhng nghĩ răgufèng trêifgwn thêifgẃ gian này lại có môevmḥt lưuclḷc lưucllơleeḷng khủng bôevmh́ đlelfêifgẃn mưuclĺc nhưucllvynịy, Linh Lung dùng pháp lưuclḷc của Huyêifgẁn Hỏa Giám, bôevmh́ trí Bát Hung Huyêifgẁn Hỏa Pháp trâvynịn, triêifgẉu xuâvynít Bát Hoang Hỏa Long, dưucllơleeĺi ngọn lưucll̉a tâvynịp trung sưuclĺc mạnh của cả thiêifgwn đlelfịa vạn vâvynịt đlelfó, cho dù thâvynin thêifgw̉ ta là bâvynít tưucll̉ bâvynít diêifgẉt, khôevmhng ngơleel̀ nguyêifgwn khí đlelfại thưucllơleelng, hình thêifgw̉ bị huỷ diêifgẉt”.

 

“Ta liêifgẁu mạnh nói vơleeĺi Linh Lung, ta khôevmhng muôevmh́n làm bâvynít cưuclĺ chuyêifgẉn gì khác, ta chỉ muôevmh́n sôevmh́ng chung vơleeĺi nàng môevmḥt chôevmh̃ mà thôevmhi, nhưucllng nàng tưucllơleel̉ng nhưucll khôevmhng nghe thâvyníy đlelfifgẁu gì, chỉ muôevmh́n thiêifgwu chêifgẃt ta. Cuôevmh́i cùng ta chạy trôevmh́n vào nơleeli hoang dã, rôevmh̀i cuôevmh́i cùng cũng quay trơleel̉ lại sơleeln đlelfôevmḥng này. Ta khôevmhng biêifgẃt tại sao Linh Lung lại đlelfôevmh́i xưucll̉a vơleeĺi ta nhưucllvynịy, ta thâvynịt khôevmhng can tâvynim, ta chỉ muôevmh́n sôevmh́ng chung vơleeĺi nàng mà thôevmhi”.

 

“Sau khi trơleel̉ lại nơleeli đlelfâvyniy, nhơleel̀ có hung lêifgẉ đlelfăgufẹc biêifgẉt chỉ có tại Thâvynịp Vạn Đjomgại Sơleeln, ta nhanh chóng hôevmh̀i phục, lâvynìn này ta quyêifgẃt đlelfịnh lăgufẹng lẽ đlelfi tìm nàng, nàng khôevmhng ngơleel̀ cũng truy đlelfevmh̉i theo ta. Nàng dâvynĩn theo bảy dũng sĩ, truy đlelfevmh̉i đlelfêifgẃn côevmh̉ đlelfôevmḥng này, nàng đlelfi vào trong đlelfêifgw̉ găgufẹp riêifgwng ta”.

 

“Ta khôevmhng có ý gì khác, nhâvynin vì ta vôevmh́n do nàng sáng tạo ra, nêifgẃu nói trong thiêifgwn hạ có ngưucllơleel̀i có khả năgufeng đlelfôevmh́i phó vơleeĺi ta, hiêifgw̉u ta, ngoài nàng ra còn ai khac nưucll̃a? Nhưucllng ta thâvynịt sưuclḷ khôevmhng hiêifgw̉u dưucllơleeḷc, tại sao nàng lại đlelfôevmh́i xưucll̉ vơleeĺi ta nhưucllvynịy, ta đlelfã nói vơleeĺi nàng râvynít nhiêifgẁu lơleel̀i, tại sao nàng khôevmhng thèm đlelfêifgw̉ ý đlelfêifgẃn. Nhưucllng lâvynìn này, khôevmhng ngơleel̀ Linh Lung đlelfã trả lơleel̀i ta, nàng nói: Kỳ thâvynịt tâvynít cả đlelfêifgẁu là lôevmh̃i của nàng, nàng đlelfã tạo ra môevmḥt quái vâvynịt nhưucll ta, là lôevmh̃i lâvynìm lơleeĺn nhâvynít của nàng. Bơleel̉i vì ta đlelfưucllơleeḷc sinh ra tưucll̀ thiêifgwn đlelfịa lêifgẉ khí, trơleel̀i sinh có ham muôevmh́n giêifgẃt ngưucllơleel̀i, nêifgẃu đlelfêifgw̉ cho ta sôevmh́ng sót, chỉ sơleeḷ sẽ tạo kiêifgẃp nạn thảm hiêifgẃt cho thêifgẃ gian”.

 

“Ta liêifgẁu mạng giải thích vơleeĺi nàng, nói là ta khôevmhng muôevmh́n đlelfifgẁu đlelfó, ta chỉ muôevmh́n sôevmh́ng chung vơleeĺi nàng mà thôevmhi, ta khôevmhng muôevmh́n bâvynít cưuclĺ đlelfifgẁu gì khác”.

 

“Nhưucllng nàng chỉ thêifgwucllơleelng cưucllơleel̀i khôevmh̉, nói là nàng tin ta, kỳ thâvynịt nàng chưuclla bao giơleel̀ khôevmhng muôevmh́n sôevmh́ng chung vơleeĺi ta, chỉ có đlelfifgẁu, chỉ có đlelfifgẁu… nêifgẃu sau khi nàng chêifgẃt đlelfi?”.

 

ifgwn trong côevmh̉ đlelfôevmḥng, tưucll̀ nơleeli xa xôevmhi thăgufem thăgufẻm, phản gphâvynít nhưucll có ngưucllơleel̀i thơleel̉ dài trong bóng tôevmh́i, hàng ngàn hàng vạn năgufem vêifgẁ trưucllơleeĺc, khôevmhng biêifgẃt giọt nưucllơleeĺc măgufét rơleeli xuôevmh́ng ngày đlelfó có còn ai nhơleeĺ đlelfêifgẃn khôevmhng?

 

“Ta si ngôevmh́c đlelfưuclĺng đlelfó, trong lòng hoàn toàn trôevmh́ng rôevmh̃ng, ta tưuclḷ biêifgẃt mình vôevmh́n là bâvynít tưucll̉ bâvynít diêifgẉt, nhưucllng ta chưuclla tưucll̀ng nghĩ răgufèng Linh Lung nàng có thêifgw̉ phải chêifgẃt. Ta cho đlelfêifgẃn nay vâvynĩn còn nhơleeĺ rõ ràng, trêifgwn khuôevmhn măgufẹt nhơleeḷt nhơleeḷt nhưucllng vâvynĩn phảng phâvynít nụ cưucllơleel̀i của Linh Lung, tưucll̀ng giọt nưucllơleeĺc măgufét rơleeli xuôevmh́ng. Lúc đlelfó, nàng lại tiêifgẃp tục phát đlelfôevmḥng Bát Hung Huyêifgẁn Hỏa Pháp trâvynịn, vâvyniy khôevmh́n ta, môevmḥt lâvynìn nưucll̃a lại thiêifgwu cháy thâvynin thêifgw̉ ta, nhưucllng khi đlelfó ta lại hóa thành tinh hoa của lêifgẉ kh1, nàng cuôevmh́i cùng cũng khôevmhng thêifgw̉ tiêifgwu diêifgẉt đlelfưucllơleeḷc”.

 

“Sau khi thi hành trâvynịn pháp, nguyêifgwn khí của nàng đlelfã bị thưucllơleelng tôevmh̉n năgufẹng nêifgẁ, nhưucllng ta vôevmh́n là do nàng tạo ra, bêifgwn trong ngọn lưucll̉a, ta hỏi nàng, tại sao nàng lại đlelfôevmh́i xưucll̉ nhưucllvynịy vơleeĺi ta…”

 

“Câvyniu hỏi này, nàng khôevmhng hêifgẁ trả lơleel̀i ta”

 

“Nàng bôevmh́ trí trâvynịn pháp bêifgwn trong côevmh̉ đlelfôevmḥng, câvyním chêifgẃ lâvyníy ta, ngày đlelfem thiêifgwu cháy ta, ngay khi ta hâvyníp thụ lêifgẉ khí hôevmh̀i phục, ngọn lưucll̉a nóng bỏng sẽ lâvynịp tưuclĺc phâvynin huỷ ngay đlelfifgw̉m lêifgẉ khí đlelfó. Cuôevmh́i cùng, nàng chăgufem chăgufem nhìn ta, đlelfôevmḥt nhiêifgwn hỏi ta có tâvynim nguyêifgẉn gì khôevmhng?”.

 

Thú thâvynìn tưucll̀ tưucll̀ mỉm cưucllơleel̀i, nói tiêifgẃp: “Tâvynim nguyêifgẉn, ta còn có thêifgw̉ có tâvynim nguyêifgẉn gì đlelfâvyniy? Toàn bôevmḥ tâvynim nguyêifgẉn của ta bâvynít quá chỉ là muôevmh́n sôevmh́ng chung vơleeĺi nàng mà thôevmhi. Do đlelfó ta hỏi nàng, tại sao ta khôevmhng thêifgw̉ sôevmh́ng chung môevmḥt chôevmh̃ vơleeĺi nàng? Linh Lung cúi đlelfâvynìu, châvynịm rãi nói, bơleel̉i vì ta khôevmhng phải là ngưucllơleel̀i, thâvynịm chí còn khôevmhng phải là môevmḥt sinh linh chủ đlelfịnh là bọn ta khôevmhng thêifgw̉ sôevmh́ng chung vơleeĺi nhau đlelfưucllơleeḷc”.

 

“Ta sau đlelfó ơleel̉ bêifgwn trong ngọn lưucll̉a, nhìn thăgufẻng vào nàng, lơleeĺn giọng nói: Vâvynịy thì nàng hãy đlelfêifgw̉ cho ta trơleel̉ thành ngưucllơleel̀i đlelfi!”.

 

Giọng nói của y hôevmh́t nhiêifgwn cao vút, dưucll̃ dôevmḥi quay đlelfâvynìu lại, ngâvynỉng đlelfâvynìu lêifgwn nhìn vòm huyêifgẉt đlelfôevmḥng, hôevmhifgwn môevmḥt tiêifgẃng lơleeĺn.

 

“Hãy đlelfêifgw̉ ta trơleel̉ thành ngưucllơleel̀i đlelfi!...”

 

“Âawrèm…”. Bôevmh́n vách tưucllơleel̀ng châvynín đlelfôevmḥng, loạn thạch lả tả rơleeli xuôevmh́ng, âvynim thanh tưuclḷa nhưucllvyním đlelfôevmḥng, làm đlelfifgẃc cả tai.

 

Giưucll̃a đlelfám bụi mù mịt, Thú Thâvynìn tưucll̀ tưucll̀ cúi đlelfâvynìu xuôevmh́ng.

 

“Sau đlelfó, chuyêifgẉn gì đlelfã xảy ra?” Nưucll̃ tưucll̉ trong bóng tôevmh́i câvynít tiêifgẃng hỏi.

 

“…Nàng dưucllơleel̀ng nhưucll si ngôevmh́c đlelfưuclĺng đlelfó, hôevmh̀i lâvyniu sau, khôevmhng hêifgẁ nhúc nhích chút nào. Ta chịu đlelfưuclḷng nôevmh̃i thôevmh́ng khôevmh̉ bị lưucll̉a thiêifgwu đlelfôevmh́t, đlelfã hoàn toàn thâvynít vọng. Nhưucllng sau đlelfó, nàng đlelfôevmḥt nhiêifgwn ngâvynỉng đlelfâvynìu lêifgwn, dưucll̀n lại pháp trâvynịn, đlelfi đlelfêifgẃn bêifgwn ngưucllơleel̀i ta. Ta chỉ biêifgẃt nhìn nàng, khôevmhng biêifgẃt nàng đlelfịnh làm gì?”.

 

“Nàng châvynịm rãi nói vơleeĺi ta: Đjomgúng, nàng đlelfã khôevmhng côevmhng băgufèng vơleeĺi ta. Sau đlelfó nàng…” Nói tơleeĺi đlelfâvyniy, thanh âvynim của Thú Thâvynìn khôevmhng hiêifgw̉u vì su, đlelfôevmḥt nhiêifgwn băgufét đlelfâvynìu khẽ run râvynỉy, “Nàng băgufét đlelfâvynìu tụng niêifgẉm môevmḥt tràn chú thâvynìn bí, châvynìm châvynịm rút ra môevmḥt thanh đlelfao, sau đlelfó băgufét đlelfâvynìu… tưucll̀ng đlelfao tưucll̀ng đlelfao môevmḥt căgufét vào ngưucllơleel̀i mình”.

 

“Cái gì?” Nưucll̃ tưucll̉ trong bóng tôevmh́i knh hoảng hôevmhifgwn môevmḥt tiêifgẃng.

 

“Ta si ngôevmh́c đlelfưuclĺng đlelfó, khôevmhng, ta râvynít sơleeḷ hãi, thưuclḷc sưuclḷ râvynít sơleeḷ hãi, thưuclḷa sưuclḷ khôevmhng hiêifgw̉u nàng làm vâvynịy đlelfêifgw̉ làm gì. Tưucll̀ tưucll̀ Linh Lung dùng chính huyêifgẃt nhục của nàng thâvynịm chí dùng chính xưucllơleelng côevmh́t của nàng, tạo nêifgwn bưuclĺc tưucllơleeḷng ngưucllơleel̀i trêifgwn măgufẹt đlelfâvynít, sau đlelfó, nàng đlelfăgufẹt ta năgufèm ơleel̉ phía trêifgwn bưuclĺc tưucllơleeḷng, theo tưucll̀ng lơleel̀i chú của nàng, ta tưucll̀ tưucll̀ dung nhâvynịp vào bưuclĺc tưucllơleeḷng này, ý thưuclĺc ta dâvynìn dâvynìn mơleelevmh̀ đlelfi”.

 

“Ta nghe thâvyníy thanh âvynim của nàng càng lúc càng nhỏ đlelfi, nhưucllng vâvynĩn có thêifgw̉ nghe đlelfưucllơleeḷc lơleel̀i nàng nói: nàng cuôevmh́i cùng cũng có thêifgw̉ làm cho ta đlelfưucllơleeḷc môevmḥt viêifgẉc, ngày sau chỉ câvynìn có ngưucllơleel̀i tìm đlelfưucllơleeḷc năgufem thánh khí, đlelfăgufẹt lêifgwn bưuclĺc tưucllơleeḷng này, ta có thêifgw̉ phục sinh tưucll̀ cái chêifgẃt, sau khi ta phục sinh rôevmh̀i, ta măgufẹc dù vâvynĩn còn có yêifgwu lưuclḷc, nhưucllng bôevmḥ xưucllơleelng này vôevmh́n là của ngưucllơleel̀i, vì đlelfã là ngưucllơleel̀i, nêifgwn khôevmhng còn thâvynin thêifgw̉ bâvynít diêifgẉt nưucll̃a”.

 

“Nàng nói nàng môevmḥt lòng câvynìu trưucllơleel̀ng sinh, mạo phạm thiêifgwn đlelfạo, tạo ra môevmḥt quái vâvynịt nhưucll ta, sau đlelfó lại phát sinh tình cảm bâvynít luâvynin, sai lại càng thêifgwm sai, cũng vì ta, nàng đlelfã hại vôevmhevmh́ tính mạng, tạo ra hạo kiêifgẃp to lơleeĺn cho ngưucllơleel̀i trong thiêifgwn hạ”.

 

“Nhưucllng nàng cũng đlelfã hại ta, thưuclḷc ra thì… nói đlelfêifgẃn đlelfâvyniy, nàng khôevmhng nói thâvynim gì nưucll̃a, ý thưuclĺc của ta cũng đlelfã tưucll̀ tưucll̀ mâvynít đlelfi, trong lòng trôevmh́ng rôevmh̃ng, chỉ nghe câvyniu nói cuôevmh́i cùng của nàng:

 

‘Ta sẽ ơleel̉ lại đlelfâvyniy bôevmh̀i tiêifgẃp ngưucllơleeli…”

 

“Câvyniu nói đlelfó, ta nhâvynít thơleel̀i khôevmhng minh bạch đlelfưucllơleeḷc”.

 

“Cho đlelfêifgẃn khi ta vạn năgufem sau phục sinh tưucll̀ cái chêifgẃt, môevmḥt lâvynìn nưucll̃a đlelfưuclĺng tại cưucll̉a côevmh̉ đlelfôevmḥng”.

 

“Môevmḥt pho tưucllơleeḷng, bị mưuclla gió tuyêifgẃt sưucllơleelng vùi dâvynịp, chịu đlelfưuclḷng ngày nóng đlelfêifgwm lạnh, môevmḥt bưuclĺc tưucllơleeḷng ngưucllơleel̀i vâvynĩn đlelfang chăgufem chú nhìn vào bêifgwn trong côevmh̉ đlelfôevmḥng”.

 

“Ta ôevmhm lâvyníy nàng”

 

“Ta đlelfã hiêifgw̉u rõ”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.