Tru Tiên

Chương 200 : Chân thứ

    trước sau   
   

Thanh Vâababn Sơkqywn, Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong.

 

Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n xưvgnxa nay vôhkdḿn là nơkqywi nghiêwbgcm túc, hôhkdmm nay dưvgnxơkqyẁng nhưvgnx đhwxoã phát sinh biêwbgćn sưvgnx̣, tiêwbgćng châababn ngưvgnxơkqyẁi chạy vôhkdṃi cưvgnx́ khôhkdmng ngưvgnx̀ng vang lêwbgcn ơkqyw̉ trong ngoài đhwxowbgc̣n, nhưvgnx̃ng lơkqyẁi thì thâabab̀m to nhỏ tuy đhwxoã đhwxoè nén nhưvgnxng vâabab̃n đhwxoâabab̀y vẻ vôhkdṃi vã và hoảng loạn lan nhanh nhưvgnxvgnxơkqyẃc tràn bơkqyẁ. Tưvgnx̀ xa, tưvgnx̣a hôhkdm̀ cũng có tiêwbgćng xâabab̀m xì, sưvgnx̣ viêwbgc̣c xảy ra thâabaḅt khó mà tưvgnxơkqyw̉ng tưvgnxơkqyẉng nôhkdm̉i, ơkqyw̉ trong thơkqyẁi khămgcq́c này, nhưvgnx̃ng tiêwbgćng huyêwbgcn náo môhkdm̃i lúc môhkdṃt nhiêwbgc̀u, hơkqywn nưvgnx̃a lại phát ra tưvgnx̀ nhưvgnx̃ng nơkqywi gâabab̀n Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n.

 

Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n đhwxoịa thêwbgć cưvgnx̣c cao, lâabab̃n trong mâababy, có lẽ phải vưvgnxơkqyẉt quá Hôhkdm̀ng Kiêwbgc̀u, tưvgnx̀ nhưvgnx̃ng bâabaḅc thêwbgc̀m đhwxoá bêwbgcn ngoài Bích Thủy Đqqqsàm cũng phải đhwxoi thêwbgcm môhkdṃt lúc, nhưvgnxng muôhkdḿn nghe đhwxoưvgnxơkqyẉc nhưvgnx̃ng âababm thanh to nhỏ thì cũng phải đhwxoi qua hêwbgćt nưvgnx̉a sôhkdḿ bâabaḅc thêwbgc̀m đhwxoá đhwxoó.




 

Đqqqsại đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ của vị chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong là Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài cũng vưvgnx̀a bămgcq́t đhwxoưvgnxơkqyẉc tin này tưvgnx̀ môhkdṃt sôhkdḿ sưvgnx đhwxoêwbgc̣ đhwxoang túm tụm vôhkdṃi vã chạy đhwxoêwbgćn Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n, trêwbgcn khuôhkdmn mămgcq̣t anh tuâabab́n sau đhwxoó khôhkdmng hiêwbgc̉u sao đhwxoôhkdṃt nhiêwbgcn lôhkdṃ vẻ nhơkqyẉt nhạt, phải là chuyêwbgc̣n gì câabab́p bách lămgcq́m mơkqyẃi khiêwbgćn vị môhkdmn nhâababn trẻ tuôhkdm̉i nhưvgnxng đhwxoạo hạnh cao thâababm này của Thanh Vâababn môhkdmn phải phí tâababm lo lămgcq́m đhwxoêwbgćn nhưvgnx thêwbgć.

 

Tuy nhiêwbgcn ngoài mămgcq̣t dù lôhkdṃ vẻ lo âababu, Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài vâabab̃n đhwxoi nhanh lêwbgcn trêwbgcn đhwxoại đhwxowbgc̣n, sămgcq́c diêwbgc̣n vâabab̃n dưvgnx̃ vẻ nghiêwbgcm trang, nhíu mày, khẽ giâabaḅn dưvgnx̃ nạt: “Có chuyêwbgc̣n gì thêwbgć? Vâabab̃n là chưvgnxa đhwxoủ phiêwbgc̀n toái hay sao? Kẻ nào dám to gan lơkqyẃn mâabaḅt khi khôhkdmng lại gâababy huyêwbgcn náo ơkqyw̉ đhwxoâababy?”.

 

abab́y đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ trẻ tuôhkdm̉i đhwxoang tâabaḅp trung môhkdṃt bêwbgcn trưvgnxơkqyẃc cưvgnx̉a đhwxoại đhwxowbgc̣n vôhkdṃi vã chạy lại, Đqqqsạo Huyêwbgc̀n Châababn Nhâababn sau khi đhwxoại chiêwbgćn vơkqyẃi Thú Thâabab̀n đhwxoã bêwbgć quan tưvgnx̀ lâababu, hơkqywn nưvgnx̃a sau đhwxoó tính tình của ngưvgnxơkqyẁi khôhkdmng hiêwbgc̉u sao đhwxoã trơkqyw̉ nêwbgcn vôhkdm cùng côhkdm̉ quái, mọi sưvgnx̣ lơkqyẃn nhỏ của Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong, đhwxoa phâabab̀n đhwxoêwbgc̀u do vị đhwxoại sưvgnx huynh đhwxoưvgnxơkqyẉc mọi ngưvgnxơkqyẁi trọng vọng này xưvgnx̉ lý, Tiêwbgcu Dâabaḅt tài trong mămgcq́t đhwxoám đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ nhỏ tuôhkdm̉i quả là râabab́t có uy thêwbgć.

 

Chỉ là trong thơkqyẁi khămgcq́c này, nhưvgnx̃ng âababm thanh huyêwbgcn náo càng lúc càng lơkqyẃn, trêwbgcn mămgcq̣t chúng đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ cũng lôhkdṃ sămgcq́c diêwbgc̣n vôhkdm cùng kỳ quái, môhkdṃt kẻ trong sôhkdḿ nhưvgnx̃ng ngưvgnxơkqyẁi đhwxoang tụ tâabaḅp bêwbgcn Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài liêwbgc̀n câabab́t giọng rụt rè thưvgnxa: “Tiêwbgcu sưvgnx huynh, Tôhkdmvgnx thúc của Đqqqsại Trúc Phong đhwxoã đhwxoêwbgćn”.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài thâabab́t kinh, ngạc nhiêwbgcn hỏi: “Tôhkdm Nhưvgnxvgnx thúc?”.

 

Chúng nhâababn đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ ơkqyw̉ bêwbgcn đhwxoêwbgc̀u nhâabab́t nhâabab́t gâabaḅt đhwxoâabab̀u, Tiêwbgcu Dâabaḅt tài liêwbgc̀n kinh ngạc: “Sưvgnx thúc đhwxoêwbgćn đhwxoâababy có viêwbgc̣c gì, nêwbgću đhwxoã đhwxoêwbgćn đhwxoâababy, sao khôhkdmng có thôhkdmng báo, hơkqywn thêwbgć lại gâababy huyêwbgcn náo nhưvgnx thêwbgć này…”.

 

Nói đhwxoêwbgćn đhwxoâababy, chỉ nghe thâabab́y tiêwbgćng nói bêwbgcn ngoài Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n càng câabab́t cao, tưvgnx̣a hôhkdm̀ ai đhwxoó cuôhkdḿi cùng đhwxoã mâabab́t hêwbgćt cả kiêwbgcn nhâabab̃n, tưvgnx̀ xa truyêwbgc̀n lại thanh âababm lảnh lót nhưvgnx tiêwbgćng chim phưvgnxơkqyẉng câabab́t lêwbgcn rành rọt thong thả.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài liêwbgc̀n biêwbgćn sămgcq́c mămgcq̣t, vôhkdṃi vã bưvgnxơkqyẃc nhanh vào đhwxoại môhkdmn Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n miêwbgc̣ng lâabab̉m bâabab̉m: “Khôhkdmn xong rôhkdm̀i, đhwxoi nhanh… đhwxoơkqyẉi môhkdṃt chút, Tào sưvgnx đhwxoêwbgc̣, Tưvgnx̀ sưvgnx đhwxoêwbgc̣, các ngưvgnxơkqywi lâabaḅp tưvgnx́c đhwxoi ra phía sau hâabaḅu viêwbgc̣n, thỉnh vài vị sưvgnx thúc nưvgnx̃a đhwxoêwbgćn đhwxoêwbgc̉ khuyêwbgcn cản Tôhkdmvgnx thúc, chúng ta là phâabaḅn hâabaḅu bôhkdḿi, thâabaḅt khó mà nói cho đhwxoưvgnxơkqyẉc, đhwxoi mau”.

 

Hai đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ nhỏ bêwbgcn cạnh liêwbgc̀n gâabaḅt đhwxoâabab̀u, chuyêwbgc̉n thâababn vôhkdṃi vã đhwxoi vêwbgc̀ phía hâabaḅu viêwbgc̣n Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n, Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài hưvgnxơkqyẃng vêwbgc̀ phía cưvgnx̉a chính của Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n vôhkdṃi vã sải bưvgnxơkqyẃc, thoáng chôhkdḿc đhwxoã đhwxoêwbgćn đhwxoại môhkdmn, tiêwbgćng nói lảnh lót đhwxoó hôhkdḿt nhiêwbgcn lại càng trơkqyw̉ nêwbgcn khâabab̉n trưvgnxơkqywng, tạo thành nhưvgnx̃ng thanh âababm sămgcq́c bén.

 

mgcqc diêwbgc̣n của Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài trămgcq́ng nhưvgnx sáp, thâababn hình thoămgcq́t cái đhwxoã lưvgnxơkqyẃt đhwxoêwbgćn phía côhkdm̉ng vào, đhwxoôhkdm̀ng thơkqyẁi đhwxoêwbgc̀ khí nhỏ giọng thưvgnxa: “Tôhkdmvgnx thúc, có chuyêwbgc̣n gì chúng ta tưvgnx̀ tưvgnx̀ bàn thảo, sao lại…”.

 

kqyẃi vưvgnx̀a nói đhwxoưvgnxơkqyẉc có bâabab́y nhiêwbgcu, chỉ nhe truyêwbgc̀n tơkqyẃi mâabab́y tiêwbgćng “Ôdqadi da, ôhkdmi da…”, thâababn hình Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài đhwxoôhkdṃt nhiêwbgcn sưvgnx̃ng lại, ngưvgnxơkqyẁi cưvgnx́ng đhwxoơkqyẁ, chỉ thâabab́y phía trưvgnxơkqyẃc cưvgnx̉a chính đhwxoại đhwxowbgc̣n xa xa là mâabab́y bóng lưvgnxng màu thiêwbgcn thanh ôhkdmn hòa, bình bịch bình bịch chưvgnx̀ng mưvgnxơkqyẁi ngưvgnxơkqyẁi bị liêwbgc̣ng ra ngoài đhwxowbgc̣n, khôhkdmng ngưvgnxơkqyẁi nào khả dĩ có thêwbgc̉ đhwxoưvgnx́ng vưvgnx̃ng, ai nâabab́y cũng đhwxoêwbgc̀u lảo đhwxoảo khôhkdmng ngưvgnx̀ng, môhkdṃt lúc sau mơkqyẃi ngã đhwxoánh râabab̀m lêwbgcn trêwbgcn nêwbgc̀n nhà.

 

Trêwbgcn Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n đhwxoôhkdm̀ng loạt dâabaḅy lêwbgcn nhưvgnx̃ng tiêwbgćng phản đhwxoôhkdḿi.

 

“Hưvgnx̀!”




 

hkdṃt tiêwbgćng vang lêwbgcn lạnh lẽo, lúc này chỉ thâabab́y môhkdṃt thâababn ảnh thanh tú mảnh khảnh diêwbgc̃m lêwbgc̣ vôhkdm song xuâabab́t hiêwbgc̣n trưvgnxơkqyẃc côhkdm̉ng, đhwxoó chính là Tôhkdm Nhưvgnx.

 

Thanh âababm đhwxoó lâabaḅp tưvgnx́c trâabab́n áp mọi ngưvgnxơkqyẁi có mămgcq̣t, bêwbgcn trong Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n tuyêwbgc̣t khôhkdmng môhkdṃt tiêwbgćng đhwxoôhkdṃng, ánh mămgcq́t mọi ngưvgnxơkqyẁi bâabab́y giơkqyẁ đhwxoêwbgc̀u cú mục lêwbgcn thâababn ảnh uy nghi của nưvgnx̃ tưvgnx̉.

 

Mái tóc đhwxoen huyêwbgc̀n óng mưvgnxơkqyẉt vâabab́n thành búi, cài chiêwbgćc trâababm vàng khác hình phưvgnxơkqyẉng hoàng xõa cánh có đhwxowbgc̉m hôhkdm̀ng ngọc, trong miêwbgc̣ng chi phưvgnxơkqyẉng ngâabaḅm ba viêwbgcn lưvgnxu ly phỉ thúy lóng lánh, khẽ lay đhwxoôhkdṃng. Lôhkdmng mày lá liêwbgc̃u, nét lạnh lùng càng tămgcqng thêwbgcm vẻ đhwxoẹp, đhwxoôhkdmi hàng lôhkdmng mày gọn gàng chỉnh têwbgc̀; môhkdmi son mím chămgcq̣t, má trămgcq́ng nhưvgnx tuyêwbgćt, song nhãn trong suôhkdḿt vôhkdm bì nhưvgnxmgcqng thêwbgcm ba phâabab̀n nôhkdṃ khí. Bình nhâabaḅt vâabab̃n thưvgnxơkqyẁng vâabaḅn y phục rôhkdṃng rãi khôhkdmng lôhkdṃ rõ đhwxoưvgnxơkqyẁng nét, hiêwbgc̣n tại Tôhkdm Nhưvgnx đhwxoang vâabaḅn bôhkdṃ xiêwbgcm y trămgcq́ng nõn, bó sát lâabab́y thâababn trôhkdmng nhưvgnx thiêwbgću môhkdṃt phâabab̀n đhwxoáng yêwbgcu lại tămgcqng thêwbgcm môhkdṃt phâabab̀n nóng bỏng, đhwxoôhkdm̀ng thơkqyẁi tay nămgcq́m lâabab́y chuôhkdmi thanh Mămgcq̣c Lục Tiêwbgcn kiêwbgćm màu lục đhwxoeo ơkqyw̉ thămgcq́t lưvgnxng, kiêwbgćm quang ngơkqyẁi ngơkqyẁi, mămgcq̣c dù vâabab̃n còn nămgcq̀m trong vỏ nhưvgnxng kiêwbgćm khí trùng trùng đhwxoó tuy vôhkdm hình nhưvgnxng hiêwbgc̣n hưvgnx̃u trong khôhkdmng khí gâababy cho ngưvgnxơkqyẁi ta môhkdṃt cảm giác thanh tiêwbgcn kiêwbgćm này có linh khí, cơkqywhkdm̀ nhưvgnx muôhkdḿn bay lêwbgcn múa lưvgnxơkqyẉn vâabaḅy.

 

Khóe mămgcq́t Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài khôhkdmng ngưvgnx̀ng lay đhwxoôhkdṃng, bâabab́t chơkqyẉt cảm thâabab́y lạnh dọc sôhkdḿng lưvgnxng.

 

hkdm Nhưvgnxmgcq́c diêwbgc̣n nhưvgnxvgnxơkqywng, mục quang bămgcqng lãnh, lưvgnxơkqyẃt mămgcq́t nhìn quanh đhwxoám ngưvgnxơkqyẁi đhwxoang tụ tâabaḅp tại Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n, dưvgnxơkqyẃi cái nhìn đhwxoó, dù là dung nhan mỹ lêwbgc̣, nhưvgnxng khôhkdmng ai dám nhìn trưvgnx̣c diêwbgc̣n vào nàng.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài đhwxoưvgnxa mămgcq́t quan sát đhwxoám đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ nhỏ lúc này vưvgnx̀a rêwbgcn rỉ trong miêwbgc̣ng vưvgnx̀a tưvgnx̀ tưvgnx̀ đhwxoưvgnx́ng dâabaḅy, chỉ thâabab́y bọn chúng tuy bâabab̀m tím nhiêwbgc̀u nơkqywi, nhưvgnxng tuyêwbgc̣t khôhkdmng đhwxoôhkdṃng đhwxoêwbgćn gâababn côhkdḿt, sôhkdḿ bị thưvgnxơkqywng chảy máu cũng khôhkdmng đhwxoáng kêwbgc̉. Lúc bâabab́y giơkqyẁ trong lòng mơkqyẃi tạm an tâababm, có thêwbgc̉ thâabab́y vị Tôhkdm Nhưvgnxvgnx thúc này tuy khôhkdmng biêwbgćt vì chuyêwbgc̣n gì mà đhwxoôhkdṃt nhiêwbgcn nôhkdm̉i trâabaḅn lôhkdmi đhwxoình, thêwbgć nhưvgnxng lúc hạ thủ vâabab̃n còn niêwbgc̣m tình đhwxoôhkdm̀ng môhkdmn chưvgnx́ khôhkdmng ra tay cay cú, nêwbgću quả đhwxoúng nhưvgnxkqyẁi các vị truơkqyw̉ng lão đhwxoã tưvgnx̀ng nói: “Nưvgnx̃ nhâababn này quả thâabaḅt vôhkdm cùng lơkqyẉi hại”, chỉ e là đhwxoám đhwxoôhkdm̀ng môhkdmn sưvgnx đhwxoêwbgc̣ còn phải chịu khôhkdm̉ sơkqyw̉ hơkqywn nhiêwbgc̀u.

 

Chỉ sơkqyẉ là đhwxoã vui mưvgnx̀ng hơkqywi sơkqyẃm, Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài hôhkdḿt nhiêwbgcn cảm thâabab́y trong lòng ơkqyẃn lạnh, chính là ánh mămgcq́t của Tôhkdm Nhưvgnx lúc này đhwxoang chiêwbgću có đhwxoêwbgćn hămgcq́n.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài cưvgnxơkqyẁi khan môhkdṃt tiêwbgćng, bưvgnxơkqyẃc nhanh đhwxoêwbgćn trưvgnxơkqyẃc cung thủ hành lêwbgc̃, đhwxoôhkdm̀ng thơkqyẁi ngâabab̀m đhwxoêwbgc̉ ý đhwxoêwbgćn bàn tay đhwxoang nămgcq́m chămgcq̣t chuôhkdmi thanh Mămgcq̣c Lục Tiêwbgcn kiêwbgćm của Tôhkdm Nhưvgnxhkdm̀i lêwbgcn tiêwbgćng: “Thêwbgć này… Tôhkdmvgnx thúc hôhkdmm nay sao lại đhwxokqyẉc nhàn rôhkdm̃i mà quá bôhkdṃ đhwxoêwbgćn Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong chúng ta”.

 

hkdm Nhưvgnx lãnh đhwxoạm nhìn Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài, hưvgnx̀ lạnh môhkdṃt tiêwbgćng, cămgcqn bản khôhkdmng thèm đhwxoêwbgc̉ ý đhwxoêwbgćn câababu hỏi của hămgcq́n, cũng khôhkdmng hôhkdm̀i lêwbgc̃ lại cái chào hỏi lúc nãy, vâabab̃n ngạo nghêwbgc̃ đhwxoưvgnx́ng tại nơkqywi đhwxoó, bămgcqng sưvgnxơkqywng tuyêwbgc̣t thêwbgć, lạnh lùng đhwxoáp: “Chơkqyẃ nhiêwbgc̀u lơkqyẁi, ngưvgnxơkqywi mau cho gọi Đqqqsạo Huyêwbgc̀n đhwxoêwbgćn đhwxoâababy”.

 

kqyẁi vưvgnx̀a thôhkdḿt ra, gâabab̀n trămgcqm đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ thuôhkdṃc Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong đhwxoang có mămgcq̣t tại Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n liêwbgc̀n nhâabab́t thơkqyẁi châabab́n đhwxoôhkdṃng, Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài cũng biêwbgćn sămgcq́c mămgcq̣t, ngạc nhiêwbgcn giâababy lát “Tôhkdmvgnx thúc, có thêwbgc̉ cho biêwbgćt là có chuyêwbgc̣n gì? Âyzhin sưvgnx lão nhâababn gia bêwbgć quan đhwxoã lâababu, phải rôhkdm̀i, thêwbgć Đqqqswbgc̀n sưvgnx thúc, sao lại khôhkdmng đhwxoêwbgćn cùng ngưvgnxơkqyẁi?”.

 

mgcq́n khôhkdmng đhwxoêwbgc̀ câabaḅp đhwxoêwbgćn Đqqqswbgc̀n Bâabab́t Dịch thì thôhkdmi, vưvgnx̀a dưvgnx́t câababu, sămgcq́c mămgcq̣t Tôhkdm Nhưvgnxabaḅp tưvgnx́c biêwbgćn đhwxoôhkdm̉i, thâabab̀n tình khôhkdmng ngưvgnx̀ng dao đhwxoôhkdṃng, trong ba phâabab̀n thưvgnxơkqywng tâababm, lại có ba phâabab̀n tưvgnxvgnx̣ cùng ba phâabab̀n nôhkdṃ khí cùng môhkdṃt tia sát ý lạnh lùng.

 

“Hôhkdḿng!”

 

hkdḿt nhiêwbgcn, môhkdṃt tiêwbgćng kêwbgcu thêwbgc thiêwbgćt nhưvgnx dã thú kêwbgcu rôhkdḿng lêwbgcn truyêwbgc̀n khămgcq́p Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n, chúng nhâababn có mămgcq̣t cả thảy đhwxoêwbgc̀u thâabab́t kinh, luc sau mơkqyẃi phát hiêwbgc̣n ra quái thanh đhwxoó chính là phát ra tưvgnx̀ trêwbgcn thanh Mămgcq̣c Lục Tiêwbgcn kiêwbgćm trong tay Tôhkdm Nhưvgnx, chỉ thâabab́y nămgcqm ngón tay câabab̀m kiêwbgćm của bà trămgcq́ng nhơkqyẉt, gâabab̀y guôhkdṃc tưvgnx̣a nhưvgnx đhwxoã vâabaḅn hêwbgćt sưvgnx́c đhwxoêwbgćn khôhkdmng còn chút huyêwbgćt sămgcq́c, phản phâabab́t nhưvgnx cảm ưvgnx́ng đhwxoưvgnxơkqyẉc đhwxowbgc̀u gì mà thanh tiêwbgcn kiêwbgćm bôhkdm̉n lai vâabab̃n phát ra ánh sáng rưvgnx̣c rơkqyw̃, lúc này lại càng trơkqyw̉ nêwbgcn cưvgnx̣c thịnh mà phát ra nhưvgnx̃ng âababm thanh nhưvgnx dã thú kêwbgcu gào nhưvgnx thêwbgć.




 

hkdṃ dạng tiêwbgcn kiêwbgćm quả là thưvgnx́ binh khí khí thêwbgć hùng hôhkdm̀n, cưvgnxơkqywng liêwbgc̣t vôhkdm cùng, bình nhâabaḅt trong tay nưvgnx̃ tưvgnx̉ nhưvgnxhkdm Nhưvgnx trôhkdmng có vẻ ôhkdmn nhu hòa thuâabaḅt, khôhkdmng ngơkqyẁ lại có cảm ưvgnx́ng mãnh liêwbgc̣t thêwbgć này, có khác chi nhưvgnxhkdm̉ thêwbgcm cánh, lại càng làm cho cảnh tưvgnxơkqyẉng tămgcqng thêwbgcm sát ý.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài bâabab́t giác lui lại môhkdṃt bưvgnxơkqyẃc, cảm thâabab́y ơkqyẃn lạnh sau gáy, chămgcq̉ng biêwbgćt mình đhwxoã nói gì thâabab́t thôhkdḿ, dù gì đhwxoâababy cũng là bâabaḅc trưvgnxơkqyw̉ng bôhkdḿi sưvgnx thúc, hơkqywn nưvgnx̃a trưvgnxơkqyẉng phu bà ta là Đqqqswbgc̀n Bâabab́t Dịch tủ toạ Đqqqsại Trúc Phong cũng là ngưvgnxơkqyẁi quyêwbgc̀n cao trọng vọng trong Thanh Vâababn Môhkdmn, vôhkdm luâabaḅn thêwbgć nào cũng khôhkdmng thêwbgc̉ khinh thị đhwxoêwbgc̉ bị đhwxoămgcq́c tôhkdṃi. Theo lý mà nói, Tôhkdm Nhưvgnxhkdmkqyẃ tiêwbgćn phạm Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n dĩ nhiêwbgcn là phạm lôhkdm̃i lơkqyẃn, chỉ là trôhkdmng thâabab́y bôhkdṃ dạng của Tôhkdm Nhưvgnx chămgcq̉ng có chút uý kỵ gì cả, rõ ràng là khôhkdmng chỉ là chuyêwbgc̣n gâababy sưvgnx̣ vôhkdmkqyẃ, mà phải có lý do nào đhwxoó vôhkdm cùng trọng đhwxoại.

 

Trong tiêwbgćng rú trâabab̀m trâabab̀m quái dị của Mămgcq̣c Lục Tiêwbgcn kiêwbgćm, Tôhkdm Nhưvgnxmgcq̀n tưvgnx̀ng câababu tưvgnx̀ng chưvgnx̃ lạnh lùng hỏi Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài: “Gọi Đqqqsạo Huyêwbgc̀n ra nhanh, ta có chuyêwbgc̣n phải hỏi cho ra lẽ, chămgcq̉ng phải Bâabab́t Dịch đhwxoã bị các ngưvgnxơkqywi giưvgnx̃ lại hay sao?”.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài châabab́n đhwxoôhkdṃng toàn thâababn, bâabab́t ngơkqyẁ ngâabab̉ng đhwxoâabab̀u, chúng nhâababn tại Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n im bămgcq̣t khôhkdmng môhkdṃt tiêwbgćng đhwxoôhkdṃng.

 

Đqqqsúng vào lúc này, hôhkdḿt nhiêwbgcn phía hâabaḅu đhwxoưvgnxơkqyẁng truyêwbgc̀n lại tiêwbgćng bưvgnxơkqyẃc châababn chạy vôhkdṃi tơkqyẃi, rôhkdm̀i có tiêwbgćng môhkdṃt vị trưvgnxơkqyw̉ng lão tưvgnx̀ xa truyêwbgc̀n lại: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, Bâabab́t Dịch sưvgnx đhwxoêwbgc̣ đhwxoã xảy ra chuyêwbgc̣n gì, chúng ta là môhkdmn hạ Thanh Vâababn Môhkdmn, muôhkdṃi khôhkdmng thêwbgc̉ vọng đhwxoôhkdṃng!”.

 

Cùng lúc đhwxoó, trong hâabaḅu đhwxoưvgnxơkqyẁng xuâabab́t hiêwbgc̣n mâabab́y lão đhwxoạo, hai ngưvgnxơkqyẁi đhwxoi đhwxoâabab̀u môhkdṃt ngưvgnxơkqyẁi tóc đhwxoen, môhkdṃt ngưvgnxơkqyẁi tóc trămgcq́ng, cả hai đhwxoêwbgc̀u râababu bạc nhưvgnxvgnxơkqyẃc. Nghe giọng phát ra, đhwxoích thị là lão tưvgnx̉ tóc trămgcq́ng, chính là vị Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão, ngưvgnxơkqyẁi đhwxoưvgnxơkqywng nhiêwbgc̣m chưvgnx́c vụ trọng tài của Thanh Vâababn Sơkqywn Thâabab́t Mạch Võ Hôhkdṃi lâabab̀n đhwxoâabab̀u tiêwbgcn Trưvgnxơkqywng Tiêwbgc̉u Phàm đhwxoưvgnxơkqyẉc tham dưvgnx̣ mưvgnxơkqyẁi nămgcqm vêwbgc̀ trưvgnxơkqyẃc.

 

Thanh Vâababn Môhkdmn trong vòng mưvgnxơkqyẁi nămgcqm trơkqyw̉ lại đhwxoâababy, đhwxoã trải qua hai trưvgnxơkqyẁng hạo kiêwbgćp, các vị trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoơkqyẁi trưvgnxơkqyẃc lơkqyẃp thì tưvgnx̉ vong, lơkqyẃp bị thưvgnxơkqywng, nhâababn sôhkdḿ chămgcq̉ng còn đhwxoưvgnxơkqyẉc bao nhiêwbgcu.

 

hkdm Nhưvgnx ngưvgnxơkqyẃc nhìn mâabab́y lão trưvgnxơkqyẉng đhwxoang đhwxoi đhwxoêwbgćn liêwbgc̀n nhíu mày, hưvgnx̀ lạnh môhkdṃt tiêwbgćng, tuy thêwbgć vâabab̃n khôhkdmng có ý nhưvgnxơkqyẉng bôhkdṃ lâabab́y nưvgnx̉a phâabab̀n. Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão nhìn ánh mămgcq́t Tôhkdm Nhưvgnx, liêwbgc̀n ho khan, nhỏ giọng lâabab̉m bâabab̉m hai câababu trong miêwbgc̣ng.

 

Ơyhsq̉ bêwbgcn cạnh, hămgcq́c phát lão tưvgnx̉ đhwxoưvgnxa mămgcq́t nhìn chung quanh, thâabab́y có mưvgnxơkqyẁi mâabab́y đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ nhỏ tuôhkdm̉i mămgcq̣t mũi bâabab̀m tím liêwbgc̀n nhămgcqn mămgcq̣t có vẻ muôhkdḿn nói vài câababu vơkqyẃi Tôhkdm Nhưvgnx nhưvgnxng bà đhwxoã hưvgnxơkqyẃng vêwbgc̀ phía Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão lãnh đhwxoạm nói: “Phạm sưvgnx huynh, ngưvgnxơkqywi dám mơkqyw̉ miêwbgc̣ng la râabab̀y ta?”.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão trơkqyẉn mămgcq́t nhìn bà, sămgcq́c mămgcq̣t ưvgnx̉ng đhwxoỏ, rôhkdm̀i lâabaḅp tưvgnx́c lămgcq́c đhwxoâabab̀u: “Đqqqsâababu có, đhwxoâababu có, Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, giao tình bao nhiêwbgcu nămgcqm giưvgnx̃a ta đhwxoôhkdḿi vơkqyẃi ngưvgnxơkqywi và Bâabab́t Dịch sưvgnx đhwxoêwbgc̣ đhwxoâababu phải là ít, ta kính trọng ngưvgnxơkqywi khôhkdmng hêwbgćt, có đhwxoâababu lại dám la râabab̀y?”.

 

mgcq́c phát lão đhwxoâabab̀u quay đhwxoâabab̀u đhwxoưvgnxa mămgcq́t nhìn Phạm tưvgnxơkqyw̉ng lão nhíu mày, Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão bôhkdḿi rôhkdḿi gưvgnxơkqyẉng cưvgnxơkqyẁi đhwxoưvgnxa tay phâababn bua: “Dưvgnxơkqywng sưvgnx huynh, huynh nói, huynh nói…”.

 

Ngưvgnxơkqyẁi đhwxoưvgnxơkqyẉc gọi là Dưvgnxơkqywng sưvgnx huynh chính là hămgcq́c phát lão đhwxoâabab̀u lúc này quay đhwxoâabab̀u lại đhwxoôhkdḿi diêwbgc̣n vơkqyẃi Tôhkdm Nhưvgnx mà nói: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, đhwxoưvgnxơkqyẉc rôhkdm̀i, muôhkdṃi hãy bình tĩnh lại, sưvgnx̣ viêwbgc̣c nhưvgnx thêwbgć nào, muôhkdṃi hãy nói vơkqyẃi huynh. Muôhkdṃi bình nhâabaḅt là ngưvgnxơkqyẁi câabab̉nt hâabaḅn ôhkdmn hòa, sao hôhkdmm nay lại… Viêwbgc̣c thêwbgć này ngay cả đhwxoêwbgćn Bâabab́t Dịch sưvgnx đhwxoêwbgc̣ cũng khôhkdmng dám gâababy ra?”.

 

mgcq́c diêwbgc̣n Tôhkdm Nhưvgnxabab̃n bămgcqng lãnh nhưvgnx trưvgnxơkqyẃc, nhưvgnxng bàn tay nămgcq́m chămgcq̣t tiêwbgcn kiêwbgćm đhwxoang phát quang tưvgnx̀ tưvgnx̀ thả lỏng mâabab́y phâabab̀n, nhưvgnx̃ng tiêwbgćng têwbgchkdḿng trâabab̀m trâabab̀m quái dị ngưvgnx̀ng lại, chúng nhâababn đhwxoưvgnx́ng đhwxoó cũng thơkqyw̉ phào nhẹ nhõm, Tôhkdm Nhưvgnx nhămgcq́m chămgcq́c Tiêwbgcn kiêwbgćm thủ trì tại đhwxoó quả là đhwxoã phát ra uy thêwbgć cưvgnx̣c lơkqyẃn, tưvgnx̣u chugn cả đhwxoám Thanh Vâababn đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ đhwxoã bị bà uy hiêwbgćp sơkqyẉ hãi đhwxoêwbgćn châabab́n đhwxoôhkdṃng tâababm phách.

 

hkdm Nhưvgnx nhìn Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão, khóe môhkdmi lay đhwxoôhkdṃng, cưvgnxơkqyẁi lạnh nói: “Khôhkdmng phải là viêwbgc̣c gì Bâabab́t Dịch khôhkdmng dám làm, thì muôhkdṃi cũng khôhkdmng dám làm. Muôhkdṃi muôhkdḿn yêwbgćt kiêwbgćn Đqqqsạo Huyêwbgc̀n, huynh hãy đhwxoi gọi huynh âabab́y ra đhwxoâababy”.

 

abab́y vị trưvgnxơkqyw̉ng lão nhìn nhau bôhkdḿi rôhkdḿi, Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão ho lêwbgcn vài tiêwbgćng: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn sưvgnx huynh bêwbgć quan đhwxoã lâababu ngày, hiêwbgc̣n tại khôhkdmng tiêwbgc̣n ra mămgcq̣t, muôhkdṃi hãy nói lý do tại sao lại làm cho muôhkdṃi sanh đhwxoôhkdṃng trưvgnxơkqyẃc đhwxoã, hơkqywn nưvgnx̃a, Đqqqswbgc̀n sưvgnx đhwxoêwbgc̣ có chuyêwbgc̣n gì mà lại khôhkdmng đhwxoi cùng vơkqyẃi muôhkdṃi?”.

 

Đqqqsôhkdmi mày liêwbgc̃u của Tôhkdm Nhưvgnx nhưvgnx đhwxoôhkdmng lại, trong nét thanh lêwbgc̣ lại có thêwbgcm ba phâabab̀n nôhkdṃ khí bưvgnx̀ng bưvgnx̀ng: “Khôhkdmng phải hămgcq́n đhwxoã bị Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong các ngưvgnxơkqywi giam giưvgnx̃ lại rôhkdm̀i sao?”.

 

ababu đhwxoó nói ra, Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão, Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão cùng toàn thêwbgc̉ trêwbgcn dưvgnxơkqyẃi Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong đhwxoại biêwbgćn sămgcq́c mămgcq̣t, Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão vôhkdṃi vàng nói: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, chuyêwbgc̣n thêwbgć này muôhkdṃi khôhkdmng thêwbgc̉ nói bưvgnx̀a. Đqqqswbgc̀n sưvgnx đhwxoêwbgc̣ là môhkdṃt trong Thanh Vâababn Thâabab́t mạch chủ tọa, tại Thanh Vâababn Môhkdmn ngoại trưvgnx̀ Đqqqsạo Huyêwbgc̀n chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn sưvgnx huynh, hămgcq́n và Tămgcqng Thúc Tưvgnxơkqyẁng sưvgnx huynh là nhưvgnx̃ng ngưvgnxơkqyẁi bâabaḅc cao trọng vọng, ngoài ra còn lại đhwxoêwbgc̀u là đhwxoám đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ nhỏ tuôhkdm̉i làm sao mà có chuyêwbgc̣n bămgcq́t giưvgnx̃ ngưvgnxơkqyẁi, thâabaḅt khôhkdmng thêwbgc̉ nào!”.

 

hkdm Nhưvgnxvgnxơkqyẁi lạnh chêwbgć nhạo, truy vâabab́n: “Các ngưvgnxơkqywi đhwxoưvgnx̀ng cho rămgcq̀ng ta khôhkdmng biêwbgćt chuyêwbgc̣n gâabab̀n đhwxoâababy tâababm tình Đqqqsạo Huyêwbgc̀n sưvgnx huynh thay đhwxoôhkdm̉i, chính vì chuyêwbgc̣n này mà Bâabab́t Dịch mơkqyẃi mạo hiêwbgc̉m lêwbgcn núi khuyêwbgcn sưvgnx huynh. Chămgcq̉ng ngơkqyẁ đhwxoi đhwxoêwbgćn bâababy giơkqyẁ vâabab̃n khôhkdmng có tin tưvgnx́c gì, ta khôhkdmng đhwxoi hỏi các ngưvgnxơkqyẁi thì còn biêwbgćt hỏi ai?”.

 

vgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoang đhwxoưvgnx́ng cạnh Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão lôhkdṃ vẻ ngạc nhiêwbgcn, liêwbgc̀n chuyêwbgc̉n thâababn hưvgnxơkqyẃng vêwbgc̀ phía Tiêwbgcu Dâabaḅt tài châabab́n vâabab́n: “Tiêwbgcu sưvgnx đhwxowbgc̣t, Đqqqsại Trúc Phong thủ toạ Đqqqswbgc̀n Bâabab́t Dịch gâabab̀n đhwxoâababy có ghé qua Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong hay khôhkdmng?”.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài ngơkqyw ngác lămgcq́c đhwxoâabab̀u: “Quả là khôhkdmng có chuyêwbgc̣n đhwxoó, đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ phụ trách xưvgnx̉ lý mọi chuyêwbgc̣n trong ngoài của Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong. Trong vòng môhkdṃt tháng nay, Đqqqswbgc̀n sưvgnx thúc khôhkdmng có đhwxoưvgnxa thiêwbgćp thôhkdmng báo đhwxoêwbgćn viêwbgćng Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong”.

 

hkdm Nhưvgnx liêwbgćc mămgcq́t vêwbgc̀ phía Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão lãnh đhwxoạm: “Huynh nghĩ hămgcq́n vì chuyêwbgc̣n gì mà đhwxoêwbgćn? Lại còn có thêwbgc̉ đhwxoưvgnxa thiêwbgc̣p bái sơkqywn tưvgnx̀ tưvgnx̀ uôhkdḿng trà đhwxoàm đhwxoạo hay sao?”.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoỏ mămgcq̣t, khôhkdmng biêwbgćt nói gì, Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoôhkdḿi diêwbgc̣n Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài hỏi tiêwbgćp: “Tiêwbgcu sưvgnx đhwxowbgc̣t, đhwxoã là nhưvgnx thêwbgć, ngưvgnxơkqywi lâabaḅp tưvgnx́c đhwxoi đhwxoêwbgćn Tôhkdm̉ Sưvgnxvgnx̀ Đqqqsưvgnxơkqyẁng ơkqyw̉ hâabaḅu sơkqywn thỉnh vâabab́n chuyêwbgc̣n này vơkqyẃi chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn sưvgnx huynh, nêwbgću có thêwbgc̉ đhwxoưvgnxơkqyẉc, tôhkdḿt nhâabab́t là ngưvgnxơkqywi thỉnh lão nhâababn gia đhwxoêwbgćn đhwxoâababy, ba mămgcq̣t môhkdṃt lơkqyẁi thì mọi chuyêwbgc̣n sẽ đhwxoưvgnxơkqyẉc minh bạch”.

 

Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài do dưvgnx̣ môhkdṃt khămgcq́c rôhkdm̀i khẽ gâabaḅt đhwxoâabab̀u: “Hay lămgcq́m, đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ đhwxoi ngay đhwxoâababy”, nói xong thì cũng quay ngưvgnxơkqyẁi rảo bưvgnxơkqyẃc hưvgnxơkqyẃng vêwbgc̀ phía hâabaḅu đhwxoưvgnxơkqyẁng.

 

vgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão nhìn theo đhwxoêwbgćn khi Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài khuâabab́t bóng thì quay lại, mỉm cưvgnxơkqyẁi nói: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, lão phu biêwbgćt phu thêwbgc hai ngưvgnxơkqyẁi tình thâababm nghĩa trọng nêwbgcn khôhkdmng tránh khỏi tâababm tình rôhkdḿi loạn, nhưvgnxng lâabab̀n này muôhkdṃi hâabab́p tâabab́p tâabab́n nhâabaḅp Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n thâabaḅt sưvgnx̣ quá đhwxoáng rôhkdm̀i”.

 

hkdm Nhưvgnx trâabab̀m mămgcq̣c giâababy lát, khẽ nói: “Dưvgnxơkqywng sưvgnx huynh, huynh nói râabab́t phải, nêwbgću lâabab̀n này khôhkdmng phải vì chuyêwbgc̣n quan trọng của Bâabab́t dịch mà do Tôhkdm Nhưvgnx sinh tâababm ma quỷ thì muôhkdṃi xin sămgcq̃n sàng chịu xưvgnx̉ theo môhkdmn pháp”.

 

vgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão xau tay, mỉm cưvgnxơkqyẁi: “Coi muôhkdṃi kìa, ta có ý vâabaḅy đhwxoâababu chưvgnx́…”.

 

Giọng Tôhkdm Nhưvgnx liêwbgc̀n thay đhwxoôhkdm̉i, tưvgnx̀ vẻ kiêwbgcn quyêwbgćt chuyêwbgc̉n sang giọng nói bình thưvgnxơkqyẁng: “Dưvgnxơkqywng sưvgnx huynh ơkqywi, nêwbgću Bâabab́t dịch có chuyêwbgc̣n gì trêwbgcn đhwxoỉnh Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong…”, nói đhwxoêwbgćn đhwxoâababy mămgcq́t bà rưvgnx̣c sáng, tinh anh, giọng châabab́t chưvgnx́a tình cảm quyêwbgćt tâababm, khôhkdmng chút dao đhwxoôhkdṃng: “Thanh Vâababn môhkdmn trêwbgcn hai ngàn ngưvgnxơkqyẁi, đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ khôhkdmng xưvgnx́ng đhwxoáng Tôhkdm Nhưvgnx này đhwxoành phải vì huynh âabab́y mà tại Thanh Vâababn sơkqywn, Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong hưvgnxơkqyẃng vêwbgc̀ lịch đhwxoại tôhkdm̉ sưvgnx, vêwbgc̀ các vị chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn các đhwxoơkqyẁi, quyêwbgćt làm ra lẽ môhkdṃt phen”.

 

hkdṃt âababm thanh khẽ vang lêwbgcn, bà phâabab́t tay nhưvgnxvgnxơkqyw̃i đhwxoao phá gió, Mămgcq̣c Lục kêwbgćm quang rạng rơkqyw̃ sămgcq́c sảo bay tưvgnx̀ mămgcq̣t đhwxoâabab́t thămgcq̉ng lêwbgcn khôhkdmng trung, thoáng sau môhkdṃt thanh âababm vang lêwbgcn, bụi mơkqyẁ mịt lan tỏa. Chúng nhâababn chỉ thâabab́y dưvgnxơkqyẃi châababn mămgcq̣t đhwxoâabab́t rung đhwxoôhkdṃng nhẹ nhưvgnx có cơkqywn đhwxoôhkdṃng đhwxoâabab́t bâabab́t ngơkqyẁ, lúc bụi tản ra thì Tôhkdm Nhưvgnx tay nămgcq́m Mămgcq̣c Lục tiêwbgcn kiêwbgćm đhwxoâababm vào nêwbgc̀n đhwxoâabab́t xung quanh, khôhkdmng đhwxoêwbgc̉ lại dâabab́u nưvgnx́t nào.

 

Trong đhwxoá bụi mù, chuôhkdmi của Mămgcq̣c Lục tiêwbgcn kiêwbgćm đhwxoã rơkqyẁi khỏi tâabab̀m tay của Tôhkdm Nhưvgnx nhưvgnxng sưvgnx́c kiêwbgćm còn  mãnh liêwbgc̣t, nhưvgnxhkdṃt mãnh thú trong cơkqywn khát máu gâabab̀m gưvgnx̀ ngâababn lêwbgcn.

 

vgnxơkqywng sưvgnx huynh nhìn vào thanh tiêwbgcn kiêwbgćm đhwxoang cămgcq́m trưvgnxơkqyẃc mămgcq̣t ôhkdmn và Tôhkdm Nhưvgnxvgnxơkqyẁi hôhkdm̉ sơkqyw̉: “Tôhkdmvgnx muôhkdṃi, bâababy giơkqyẁ đhwxoã là lúc đhwxoó hay sao? Muôhkdṃi sao lại gơkqyw̃ đhwxoi phong âabab́n trêwbgcn Mămgcq̣c Tuyêwbgćt đhwxoã đhwxoưvgnxơkqyẉc niêwbgc̣m lại cả trămgcqm nămgcqm nay?”.

 

hkdm Nhưvgnx giọng lạnh lùng: “Dưvgnxơkqywng sưvgnx huynh, huynh cũng biêwbgćt khi xưvgnxa muôhkdṃi khôhkdmng dêwbgc̃ mà phong lại Mămgcq̣c Tuyêwbgćt, vì Bâabab́t Dịch mong muôhkdḿn mà muôhkdṃi đhwxoã làm nhưvgnxabaḅy, muôhkdṃi cũng khôhkdmng đhwxoêwbgc̉ tâababm đhwxoêwbgćn nưvgnx̃a. Nhưvgnxng nêwbgću Bâabab́t Dịch xảy ra chuyêwbgc̣n gì muôhkdṃi sẽ  lâabab́y Mămgcq̣c Tuyêwbgćt ra mà thỉnh giáo Chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn sưvgnx huynh môhkdṃt phen…”.

 

vgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lạo lămgcq́c đhwxoâabab̀u cưvgnxơkqyẁi khôhkdm̉ nói: “Muôhkdṃi… ta cưvgnx́ nghĩ muôhkdṃi và Đqqqswbgc̀n sưvgnx đhwxoêwbgc̣ lâabab́y nhau nhiêwbgc̀u nămgcqm, tính khí đhwxoã thay đhwxoôhkdm̉i… Thôhkdmi bỏ đhwxoi, bỏ đhwxoi, ta khôhkdmng muôhkdḿn tranh cãi nhưvgnxng muôhkdṃi hãy ngôhkdm̀i xuôhkdḿng chơkqyẁ Tiêwbgcu Dâabaḅt Tài cùng chưvgnxơkqyw̉ng môhkdmn đhwxoêwbgćn có đhwxoưvgnxơkqyẉc khôhkdmng?”.

 

hkdm Nhưvgnx khôhkdmng lôhkdṃ chút biêwbgc̉u tình, khôhkdmng nói khôhkdmng rămgcq̀ng cùng vơkqyẃi Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão ngôhkdm̀i xuôhkdḿng.

 

Khôhkdmng khí tại Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n đhwxoã tưvgnx̀ tưvgnx̀ lămgcq́ng dịu xuôhkdḿng, Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão nhỏ giọng an ủi cho Tôhkdm Nhưvgnx giảm phâabab̀n lo lămgcq́ng, các trưvgnxơkqyw̉ng lão khác đhwxoưvgnx́ng sau lưvgnxng ôhkdmng cũng đhwxoã im lămgcq̣ng ngôhkdm̀i xuôhkdḿng, chỉ còn Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoưvgnx́ng qua môhkdṃt góc cưvgnx̉a Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n, tưvgnx̀ xa dõi nhìn Tôhkdm Nhưvgnx.

 

Đqqqsôhkdḿi vơkqyẃi chúng đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉, tình thêwbgć này thâabaḅt khôhkdmng câababn chút nào, môhkdṃt bêwbgcn là chuyêwbgc̣n Tôhkdm Nhưvgnxhkdm̉i giâabaḅn xuâabab́t thâabab̀n uy, môhkdṃt bêwbgcn chỉ đhwxoưvgnx́ng nhìn tưvgnx̀ xa. Trong vôhkdmhkdḿ các bâabaḅc trưvgnxơkqyw̉ng lão ơkqyw̉ Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong, Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão thưvgnxơkqyẁng ngày là bâabaḅc ôhkdmn hòa nhâabab́t, tâababm tính lại dâababn dã hoạt kêwbgc, mămgcq̣c dù đhwxoạo pháp khôhkdmng thêwbgc̉ so bì vơkqywi các bâabaḅc trưvgnxơkqyw̉ng lão khác, nhưvgnxng lại có đhwxoưvgnxơkqyẉc nhiêwbgc̀u cảm tình giao lưvgnxu đhwxoôhkdḿi vơkqyẃi chúng đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉. Dù là đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ đhwxoích thâababn ôhkdmng dạy dôhkdm̃ hay là các đhwxoôhkdm̀ đhwxoêwbgc̣ của các vị khác đhwxoêwbgc̀u thâabaḅp phâabab̀n thâababn câabaḅn vơkqyẃi ôhkdmng.

 

Thâabab́y Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoưvgnx́ng lămgcq̣ng lẽ môhkdṃt góc, các nhóm đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ trẻ tuôhkdm̉i cũng yêwbgcn lămgcq̣ng bưvgnxơkqyẃc qua, chỉ có sôhkdḿ đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ của Tôhkdm Nhưvgnx nhưvgnxng tưvgnx̀ng là môhkdmn hạ của Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão là đhwxoưvgnx́ng ơkqyw̉ giưvgnx̃a.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão nhìn chúng đhwxoôhkdm̀ đhwxoêwbgc̣, khẽ lămgcq́c đhwxoâabab̀u, bôhkdm̃ng có môhkdṃt tiêwbgc̉u đhwxoôhkdm̀ khôhkdmng nhịn đhwxoưvgnxơkqyẉc, hỏi nhỏ: “Sưvgnx phụ à, Tôhkdm Nhưvgnxvgnx thúc thâabaḅt là đhwxoáng sơkqyẉ, bình thưvgnxơkqyẁng bà thâabaḅp phâabab̀n ôhkdmn nhu dịu dàng, sao hôhkdmm nay lại trơkqyw̉ thành hung dưvgnx̃ đhwxoáng sơkqyẉ nhưvgnx thêwbgć?”.

 

Bạch trưvgnxơkqyw̉ng lão hămgcq́ng giọng rung rinh cả chòm râababu trămgcq́ng: “Hâabab̀y, các ngưvgnxơkqyẁi nhâabaḅp Thanh Vâababn môhkdmn chưvgnxa bao lâababu, sao biêwbgćt đhwxoưvgnxơkqyẉc lão bà nưvgnxơkqywng kia ngày xưvgnxa thôhkdmhkdm̃ và vôhkdm lý đhwxoêwbgćn mưvgnx́c nào, có chuyêwbgc̣n gì mà mụ ta khôhkdmng dám làm chưvgnx́!”.

 

Chúng đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ đhwxoưvgnx́ng xung quanh đhwxoêwbgc̀u xúm lại, chú ý lămgcq́ng nghe. Có mâabab́y đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ xì xào: “Thâabaḅt nhìn khôhkdmng ra, Tôhkdm Nhưvgnxvgnx thúc dung mạo thêwbgć kia, ngày trưvgnxơkqyẃc chămgcq́c chămgcq́n là bâabaḅc quôhkdḿc sămgcq́c thiêwbgcn hưvgnxơkqywng…”.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão cưvgnxơkqyẁi hè hè mâabab́y tiêwbgćng, lén mămgcq́t nhìn qua Tôhkdm Nhưvgnx và Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoang đhwxoàm đhwxoạo, thâabab́y chămgcq̉ng ai chú ý càng thêwbgcm phâabab̀n bạo dạn, nói: “Có ngưvgnxơkqyẁi tưvgnx̀ng nói rămgcq̀ng, bà ta là thêwbgć hêwbgc̣ đhwxoâabab̀u đhwxoàn của các nưvgnx̃ đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ Thanh Vâababn môhkdmn, thanh danh lưvgnx̀ng lâabab̃y nhâabab́t, mà hình ảnh tiêwbgcu biêwbgc̉u hiêwbgc̣n nay chính là…”, ôhkdmng gục gămgcq̣c đhwxoâabab̀u, mămgcq̣t hiêwbgc̣n nụ cưvgnxơkqyẁi đhwxoâabab̀y âabab̉n ý: “…Chính là Lục Tuyêwbgćt Kỳ của Tiêwbgc̉u Trúc Phong đhwxoâabab́y”.

 

Chúng đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ vâababy xung quanh đhwxoôhkdm̀ng loạt “A” lêwbgcn môhkdṃt tiêwbgćng, mọi ngưvgnxơkqyẁi đhwxoôhkdm̀ng loạt nhưvgnx hiêwbgc̉u ra, cũng gâabaḅt lâabab́y gâabaḅt đhwxoêwbgc̉, biêwbgc̉u hiêwbgc̣n nhưvgnx đhwxoã lĩnh hôhkdṃi đhwxoưvgnxơkqyẉc tâababm ý của Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão thâabab́y nhâabab́t hôhkdm bách ưvgnx́ng, trong lòng khôhkdmng khỏi đhwxoămgcq́c ý, nói tiêwbgćp: “Phải nói rămgcq̀ng, bà ta đhwxoạo pháp tu hành thì cao đhwxoâabab́y, nhưvgnxng so sánh thì vâabab̃n còn thua Đqqqsạo Huyêwbgc̀n sưvgnx huynh và Vạn sưvgnx huynh, cũng là nhưvgnx̃ng bâabaḅc kỳ tài ngàn nămgcqm khó gămgcq̣p. Bà ta trẻ trung mỹ lêwbgc̣ nêwbgcn đhwxoưvgnxơkqyẉc sưvgnx phụ là Châababn Vu đhwxoại sưvgnxwbgcu chiêwbgc̀u, chămgcq̉ng ai dám đhwxoụng đhwxoêwbgćn cả, nêwbgcn chămgcq̉ng ngại gì ai mà khôhkdmng gâababy sưvgnx̣. Ta còn nhơkqyẃ rămgcq̀ng, bà ta trong quá khưvgnx́ đhwxoã tưvgnx̀ng dám môhkdṃt mình gâababy náo loạn cả Thanh Vâababn môhkdmn, lại còn thêwbgcm lão sưvgnx tỷ dưvgnx̃ nhưvgnx cọp Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxvgnx̃a chưvgnx́… Ôdqadi tiêwbgc̉u tưvgnx̉ thôhkdḿi ngưvgnxơkqywi lại đhwxoánh ta, thâabaḅt ra ta đhwxoã nói gì đhwxoâababu”.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão hưvgnx́ng khơkqyw̉i tôhkdṃt cùng, lại nói tiêwbgćp: “Ngày xưvgnxa Thuỷ Nguyêwbgc̣t, ôhkdm̀ sao các ngưvgnxơkqyẁi lại ngâabab̉n ra thêwbgć, các ngưvgnxơkqyẁi khôhkdmng hiêwbgc̉u ý ta sao? Là Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnx trêwbgcn đhwxoỉnh Tiêwbgc̉u Trúc Phong, sưvgnx tỷ của Tôhkdm Nhưvgnx đhwxoâabab́y, trong quá khưvgnx́ cũng là ngưvgnxơkqyẁi có tính khí hung hãn nhưvgnxhkdm Nhưvgnx, cùng nhau vang danh trong Thanh Vâababn môhkdmn… Úi tiêwbgc̉u tưvgnx̉ thôhkdḿi, sao ngưvgnxơkqywi cưvgnx́ kéo ta, ta nói cho ngưvgnxơkqywi biêwbgćt, dù gì lão phu cũng là sưvgnx phụ, ngưvgnxơkqywi đhwxoưvgnx̀n cưvgnx́ng đhwxoâabab̀u nhưvgnxabaḅy… Ôdqad̀ lúc nãy ta đhwxoang nói đhwxoêwbgćn chuyêwbgc̣n gì thêwbgć?”.

 

“Nghĩ cho cùng, nói đhwxoêwbgćn Thuỷ Nguyêwbgc̣t, Tôhkdm Nhưvgnxmgcqm âabab́y râabab́t là vôhkdm lý và đhwxoanh đhwxoá, chuyêwbgc̣n gì cũng dám làm, nhưvgnxng tưvgnx̀ khi lâabab́y Đqqqswbgc̀n Bâabab́t Dịch ơkqyw̉ Đqqqsại Trúc Phong thì con ngưvgnxơkqyẁi cũng đhwxoã thay đhwxoôhkdm̉i nhiêwbgc̀u nhưvgnx chúng ta thâabab́y hiêwbgc̣n nay. Bọn già chúng ta cũng cảm thâabab́y kỳ quái nhưvgnxng cũng coi nhưvgnx là chuyêwbgc̣n tôhkdḿt đhwxoi. Chưvgnx́ còn nhưvgnx Thuỷ Nguyêwbgc̣t thì môhkdṃt chút cũng chămgcq̉ng thay đhwxoôhkdm̉i, nămgcqm xưvgnxa hung dưvgnx̃ bao nhiêwbgcu thì bâababy iơkqyẁ lại càng hung dưvgnx̃ hơkqywn. Bâababy giơkqyẁ ngay cả đhwxoôhkdm̀ đhwxoêwbgc̣ của bà ta, Lục Tuyêwbgćt Kỳ mà bà ta hămgcq̀ng yêwbgcu thưvgnxơkqywng, so vơkqyẃi bà ta nămgcqm xưvgnxa cũng dưvgnx̃ y nhưvgnx thêwbgć… Khôhkdmng biêwbgćt là bị trúng phải tà gì!”.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão bôhkdm̃ng toàn thâababn rúng đhwxoôhkdṃng dưvgnx̃ dôhkdṃi, quát lơkqyẃn: “Tiêwbgc̉u tưvgnx̉ xâabab́u xa, sao ngưvgnxơkqywi cưvgnx́ nhéo ta thêwbgć, lâababu lămgcq́m rôhkdm̀i mơkqyẃi có kẻ nhéo ta đhwxoau thêwbgć…”.

 

Đqqqsôhkdṃt nhiêwbgcn giọng nói ôhkdmng đhwxoưvgnx́t nghẹn giưvgnx̃a chưvgnx̀ng, trong miêwbgc̣ng chỉ phát ra nhưvgnx̃ng tiêwbgćng thì thào. Chỉ thâabab́y các tiêwbgc̉u đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉ đhwxoêwbgc̀u nhâabab́t nhâabab́t cúi đhwxoâabab̀u, im lămgcq̣ng khôhkdmng dám nói tiêwbgćng nào, khôhkdmng dám đhwxoôhkdṃng đhwxoâabaḅy, trưvgnxơkqyẃc đhwxoại môhkdmn Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n chính là Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxmgcq̣t lạnh nhưvgnxmgcqng đhwxoang đhwxoưvgnx́ng nhìn chămgcq̀m chămgcq̀m vào Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão. Vămgcqn Mâabab̃n kêwbgć bêwbgcn bà cũng nhìn ôhkdmng, mămgcq̣t bưvgnx̀ng bưvgnx̀ng nôhkdṃ khí.

 

Trán Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão tưvgnx̣ nhiêwbgcn xuâabab́t hạn môhkdm̀ hôhkdmi, da mămgcq̣t đhwxoỏ ưvgnx̉ng, châababn bôhkdm̃ng bưvgnxơkqyẃc lùi mâabab́y bưvgnxơkqyẃc, đhwxoưvgnx́ng qua môhkdṃt bêwbgcn, miêwbgc̣ng cưvgnxơkqyẁi gưvgnxơkqyẉng gạo. Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxvgnx́ tưvgnx̀ tưvgnx̀ tiêwbgćn vào, chămgcq̉ng thèm chú ý gì đhwxoám tiêwbgc̉u đhwxoêwbgc̣ tưvgnx̉, chỉ có Vămgcqn Mâabab̃n khôhkdmng can tâababm, nhìn lão bămgcq̀ng con mămgcq́t cămgcqm ghét.

 

Phạm trưvgnxơkqyw̉ng lão thâababn trong hàng ngũ Thanh Vâababn các trưvgnxơkqyw̉ng lão, luôhkdmn nói chuyêwbgc̣n đhwxoạo lý, lâabab̀n này bị ngưvgnxơkqyẁi ta áp đhwxoảo tại đhwxoưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyẁng nêwbgcn mơkqyẃi ămgcqn nói kỳ cục nhưvgnxabaḅy. Nhưvgnxng Tôhkdm Nhưvgnx và Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão ơkqyw̉ bêwbgcn kia chămgcq̉ng hiêwbgc̉u đhwxoâabab̀u đhwxohkdmi chuyêwbgc̣n gì. Tôhkdm Nhưvgnx chơkqyẉt thâabab́y Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxabab́t ngơkqyẁ xuâabab́t hiêwbgc̣n, nét mămgcq̣t liêwbgc̀n dịu dàng, đhwxoưvgnx́ng lêwbgcn nói: “Sưvgnx tỷ, sao sưvgnx tỷ đhwxoêwbgćn đhwxoâababy?”.

 

Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnx khẽ cau mày, nhìn sang chung quanh rôhkdm̀i nói: “Ta phải hỏi muôhkdṃi trưvgnxơkqyẃc mơkqyẃi đhwxoúng, muôhkdṃi ơkqyw̉ Đqqqsại Trúc Phong. Cưvgnx́ cho là Đqqqswbgc̀n Bâabab́t Dịch có chuyêwbgc̣n mơkqyẃi lêwbgcn đhwxoỉnh Thôhkdmng Thiêwbgcn Phong, còn muôhkdṃi thì lêwbgcn đhwxoâababy làm gì?”.

 

hkdm Nhưvgnx khóe miêwbgc̣ng mâabab́p máy, nhìn sưvgnx tỷ mà trong lòng chua chát, đhwxoôhkdmi mămgcq́t tưvgnx̀ lâababu đhwxoã trơkqyw̉ nêwbgcn đhwxoỏ hoe.

 

Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxvgnxơkqyẃc vào, trong tâababm đhwxoã gămgcq̣p chuyêwbgc̣n khôhkdmng vui, nhìn qua thâabab́y Dưvgnxơkqywng trưvgnxơkqyw̉ng lão đhwxoang lămgcq́c đhwxoâabab̀u cưvgnxơkqyẁi khôhkdm̉ nêwbgcn cũng chămgcq̉ng biêwbgćt mơkqyw̉ lơkqyẁi thêwbgć nào. Thuỷ Nguyêwbgc̣t trong lòng buôhkdm̀n phiêwbgc̀n bưvgnxơkqyẃc lại chôhkdm̃ Tôhkdm Nhưvgnx. Tuy hai ngưvgnxơkqyẁi chămgcq̉ng thưvgnxơkqyẁng gămgcq̣p nhau, nhưvgnxng thâababn thiêwbgćt hơkqywn tỷ muôhkdṃi ruôhkdṃt thịt. Lúc này thâabab́y Tôhkdm Nhưvgnx vẻ nhưvgnx đhwxoang gămgcq̣p phải chuyêwbgc̣n đhwxoại sưvgnx̣, nét mămgcq̣t buôhkdm̀n bã, mămgcq́t ánh nhưvgnx̃ng tia kỳ lạ, lại thâabab́y Mămgcq̣c Lục tiêwbgcn kiêwbgćm và Mămgcq̣c Tuyêwbgćt nămgcq̀m cả dưvgnxơkqyẃi đhwxoâabab́t, liêwbgc̀n biêwbgćt ngay chămgcq̉ng phải là chuyêwbgc̣n nhỏ.

 

Bà vưvgnx̀a đhwxoịnh tiêwbgćp tục hỏi chuyêwbgc̣n Tôhkdm Nhưvgnx thì đhwxoôhkdṃt nhiêwbgcn hâabaḅu đhwxoưvgnxơkqyẁng vang lêwbgcn tiêwbgćng bưvgnxơkqyẃc châababn hoảng loạn, Tiêwbgcu Dâabaḅt tài đhwxoang hâabab́p tâabab́p chạy đhwxoêwbgćn, trêwbgcn gưvgnxơkqywng mămgcq̣t cũng nhưvgnx toàn thâababn toát lêwbgcn sưvgnx̣ kinh hoàng: “Xảy ra chuyêwbgc̣n lơkqyẃn rôhkdm̀i, chuyêwbgc̣n lơkqyẃn rôhkdm̀i…”

 

Mọi ngưvgnxơkqyẁi ơkqyw̉ Ngọc Thanh Đqqqswbgc̣n nhâabab́t thơkqyẁi thâabab́t kinh cả ra, Tôhkdm Nhưvgnx trong đhwxoâabab̀u châabab́n đhwxoôhkdṃng nhưvgnx bị sét đhwxoánh, toàn thâababn rúng đhwxoôhkdṃng, trong tâababm lo lămgcq́ng khôhkdmng nguôhkdmi, gâabab̀n nhưvgnx sụp đhwxoôhkdm̉ hoàn toàn, mămgcq́t nhìn ngưvgnxơkqyẁi trưvgnxơkqyẃc mămgcq̣t chỉ thâabab́y bóng đhwxoen, rôhkdm̀i nhạt nhòa hămgcq̉n ra.

 

Thuỷ Nguyêwbgc̣t đhwxoại sưvgnxvgnx̀a thâabab́y mămgcq̣t Tôhkdm Nhưvgnx đhwxoôhkdm̉i ra nhơkqyẉt nhạt, biêwbgc̉u tình phưvgnx́c tạp liêwbgc̀n quay đhwxoâabab̀u vêwbgc̀ phía Tiêwbgcu Dâabaḅt tài nói lơkqyẃn: “Nêwbgću có chuyêwbgc̣n gì thì ngưvgnxơkqywi cưvgnx́ nói thămgcq̉ng ra cho ta nghe!”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.