Tru Tiên

Chương 197 : Dấu chân

    trước sau   
   

Đnplxỉnh núi đukfaen kịt.

 

Đnplxăjakụt châbvccn lêbgrdn đukfaỉnh núi đukfaó rôobwỳi, môobwỵt vị lạ râbvcćt nôobwỳng trưwgrgơfgyf́c sau vâbvcc̃n phiêbgrdu phưwgrgơfgyfng trong khôobwyng khí, khiêbgrd́n ngưwgrgơfgyf̀i ta muôobwýn săjakúc, phảng phâbvcćt mùi lưwgrgu huỳnh. Quỷ Lêbgrḍ và Kim Bình Nhi đukfaêbgrd̀u là ngưwgrgơfgyf̀i tu hành thâbvccm hâbvcc̣u, có thêbgrd̉ chịu đukfaưwgrg̣ng đukfaưwgrgơfgyf̣c mùi vị lạ lùng này, nhưwgrgng họ càng tiêbgrd́n sâbvccu vào ngọn núi, cơfgyfn gió tà lại càng mạnh lêbgrdn, khiêbgrd́n họ phải nhăjakun măjakụt.

 

fgyfn gió buôobwýt giá thâbvcću xưwgrgơfgyfng côobwýt, khôobwyng hiêbgrd̉u sao, khi thôobwỷi qua măjakụt, tuy sưwgrǵc gió khôobwyng phải là lơfgyf́n lăjakúm, nhưwgrgng khí vị lâbvccm sâbvccm quả thưwgrg̣c khiêbgrd́n cơfgyfn lạnh trào lêbgrdn tưwgrg̀ trong lòng. Lại thêbgrdm tiêbgrd́ng rít hú u u khôobwyng biêbgrd́t tưwgrg̀ nơfgyfi xa nào sâbvccu trong ngọn núi trưwgrǵơfgyfc măjakụt, cưwgrǵ trâbvcc̀m trâbvcc̀m bôobwỷng bôobwỳng, thoăjakút cao thoăjakúc thâbvcćp, nhưwgrgwgrgơfgyf̣n hú đukfaêbgrdm, lại nhưwgrg quỷ cưwgrgơfgyf̀i thảm, nghe râbvcćt rùng rơfgyf̣n.




 

Con khỉ Tiêbgrd̉u Hôobwyi năjakùm phục trêbgrdn vai Quỷ Lêbgrḍ, găjakụm hêbgrd́t quả rưwgrg̀ng cuôobwýi cùng, tiêbgrḍn tay ném cái hạt, ba măjakút đukfaêbgrd̀u mơfgyf̉ to, nhìn bôobwýn phưwgrgơfgyfng tám hưwgrgơfgyf́ng, hình nhưwgrg đukfaôobwýi vơfgyf́i nó, cảnh tưwgrgơfgyf̣ng xung quanh khôobwyng gâbvccy ảnh hưwgrgơfgyf̉ng gì cả.

 

Kim Bình Nhi măjakụt môobwỹi lúc môobwỵt câbvccu, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn nói: “Có vẻ gì đukfaó khôobwyng ôobwỷn”.

 

Quỷ Lêbgrḍ giâbvcc̣t mình, dưwgrg̀ng bưwgrgơfgyf́c hỏi: “Sao?”.

 

Kim Bình Nhi ngâbvcc̀n ngưwgrg̀: “Lâbvcc̀n trưwgrgơfgyf́c truy tìm tôobwyng tích, tôobwyi đukfaã đukfai qua đukfaâbvccy, tuyêbgrḍt nhiêbgrdn khôobwyng có tiêbgrd́ng quỷ khóc sói tru và âbvccm phong lôobwỳng lôobwỵng khăjakúp núi rưwgrg̀ng nhưwgrg thêbgrd́ này, vêbgrd̀ sau vào trong Trâbvcćn Ma Côobwỷ Đnplxôobwỵng rôobwỳi, thì mơfgyf́i có môobwỵt chút xíu. Sao sau môobwỵt thơfgyf̀i gian, nơfgyfi đukfaâbvccy lại nhưwgrg âbvccm ti đukfaịa ngục thêbgrd́ này?”.

 

Quỷ Lêbgrḍ nhìn ra xa, hưwgrg̃ng hơfgyf̀ nói: “Có lẽ nơfgyfi đukfaâbvccy là sào huyêbgrḍt của Thú Yêbgrdu, lêbgrḍ khí năjakụng quá, vôobwýn là phải nhưwgrgbvcc̣y. Hôobwym đukfaó lúc côobwy đukfaêbgrd́n y mơfgyf́i vưwgrg̀a phục sinh, đukfaưwgrgơfgyfng nhiêbgrdn khôobwyng có khí tưwgrgơfgyf̣ng này rôobwỳi”.

 

Kim Bình Nhi ngâbvcc̃m nghĩ, cũng chỉ có cách giải thích nhưwgrgbvcc̣y, hôobwym đukfaó trêbgrdn đukfaâbvcc̀u núi Thanh Vâbvccn, Thú Thâbvcc̀n đukfaâbvcću môobwỵt trâbvcc̣n vơfgyf́i Tru Tiêbgrdn kiêbgrd́m trâbvcc̣n, bị thưwgrgơfgyfng năjakụng dưwgrgơfgyf́i Tru Tiêbgrdn côobwỷ kiêbgrd́m, ai cũng có thêbgrd̉ thâbvcćy uy lưwgrg̣c của kiêbgrd́m lơfgyf́n đukfaêbgrd́n ngâbvcc̀n nào. Thêbgrd́ nhưwgrgng găjakụp phải Tru Tiêbgrdn kíêbgrdm trâbvcc̣n, mà Thú Thâbvcc̀n vâbvcc̃n có tháo thoát, trình đukfaôobwỵ tu hành đukfaó của y, cũng đukfaủ lâbvcc̣t nghiêbgrdng thiêbgrdn hạ rôobwỳi.

 

Kim Bình Nhi đukfaảo măjakút, chơfgyf̣t thôobwýt lêbgrdn: “Huynh nói xem, vạn nhâbvcćt chúng ta quả nhiêbgrdn tìm đukfafgyf̣c Thú Thâbvcc̀n trong Trâbvcćn Ma Côobwỷ Đnplxôobwỵng, tuy y đukfaã trọng thưwgrgơfgyfng rôobwỳi, nhưwgrgng chỉ có hai chúng ta, có thưwgrg̣c là đukfaôobwýi phó đukfaưwgrgơfgyf̣c vơfgyf́i y khôobwyng?”.

 

Quỷ Lêbgrḍ lăjakúc đukfaâbvcc̀u: “Ta làm sao biêbgrd́t đukfaưwgrgơfgyf̣c?”.

 

Kim Bình Nhi liêbgrd́c nhìn gã, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn mỉm cưwgrgơfgyf̀i: “Trôobwyng bôobwỵ dạng của huynh, chăjakúc là khôobwyng có mâbvcćy phâbvcc̀n chăjakúc chăjakún. Nêbgrd́u đukfaã nhưwgrgbvcc̣y, huynh còn cùng tôobwyi đukfaêbgrd́n đukfaâbvccy làm gì?”.

 

Nàng nhìn Quỷ Lêbgrḍ, tưwgrg̣a cưwgrgơfgyf̀i mà khôobwyng phải cưwgrgơfgyf̀i: “Huynh đukfaưwgrg̀ng quêbgrdn, trong Hôobwỳ Kỳ Sơfgyfn, còn môobwỵt Bích Dao đukfaang đukfaơfgyf̣i huynh đukfaêbgrd́n cưwgrǵu, nêbgrd́u huynh chêbgrd́t ơfgyf̉ đukfaâbvccy, có phải là măjakúc lôobwỹi vơfgyf́i nàng âbvcćy lăjakúm khôobwyng?”.

 

Quỷ Lêbgrḍ hưwgrg̀ mũi, bưwgrgơfgyf́c lêbgrdn phía trưwgrgơfgyf́c: “Chuyêbgrḍn này là do cha nàng lêbgrḍnh cho ta làm, ta nơfgyf̣ Bích Dao quá nhiêbgrd̀u, ít ra cũng là phải làm môobwỵt sôobwý viêbgrḍc. Nêbgrd́u là ngưwgrgơfgyfi…” gã cưwgrgơfgyfi lạnh: “Nêbgrd́u côobwy vạn nhâbvcćt khôobwyng may mâbvcćt mạng ơfgyf̉ đukfaâbvccy, chăjakúc mơfgyf́i là chêbgrd́t khôobwyng nhăjakúm măjakút?”.

 

Kim Bình Nhi cưwgrgơfgyf̀i duyêbgrdn, cưwgrgơfgyf̀i theo bóng gã đukfai ơfgyf̉ phía trưwgrgơfgyf́c: “Ôxtmii dào, con ngưwgrgơfgyf̀i huynh sao mà xa cách, chỉ câbvcc̀n chúng ta cùng chêbgrd́t, đukfaưwgrǵng nói là sào huyêbgrḍt của Thú Yêbgrdu, mà là chuôobwỳng heo chuôobwỳng bò, cũng đukfaêbgrd̀u tôobwýt cả”.

 

Quỷ Lêbgrḍ ơfgyf̉ phía trưwgrgơfgyf́c cưwgrgơfgyf̀i hăjakúc hăjakúc, hiêbgrd̉n nhiêbgrdn khôobwyng tin lâbvcćy môobwỵt nưwgrg̉a phâbvcc̀n nhưwgrg̃ng lơfgyf̀i Kim Bình Nhi, nói gì đukfaêbgrd́n biêbgrd̉u hiêbgrḍn tí nào cảm đukfaôobwỵng, gã cưwgrǵ đukfai thăjakủng môobwỵt mạch, con khỉ trêbgrdn vai ngoảnh đukfaâbvcc̀u lại, nhêbgrḍch môobwỳm cưwgrgơfgyf̀i vơfgyf́i Kim Bình Nhi môobwỵt cái râbvcćt hiêbgrd́m hoi, trôobwyng có vẻ khoái trá.




 

Trong mâbvcćy ngưwgrgơfgyf̀i con gái tưwgrg̀ng qua lại vơfgyf́i Quỷ Lêbgrḍ, Tiêbgrd̉u Hôobwyi khôobwyng thâbvccn thiêbgrd́t vơfgyf́i Kim Bình Nhi nhưwgrgfgyf́i Tiêbgrd̉u Bạch, Tiêbgrd̉u Hoàn trưwgrgơfgyf́c kia, thơfgyf̀i gian vêbgrd̀ sau, cưwgrgơfgyf̀i kiêbgrd̉u nhạch môobwỳm nhạch miêbgrḍng thêbgrd́ này, càng là lâbvcc̀n thưwgrǵ nhâbvcćt.

 

Kim Bình Nhi cũng cảm thâbvcćy bâbvcćt ngơfgyf̀, nhưwgrgng đukfaâbvccy khôobwyng phải là chuyêbgrḍn dơfgyf̉, nêbgrdn cũng có chút cao hưwgrǵng, cưwgrgơfgyf̀i chúm chím đukfai lêbgrdn trưwgrgơfgyf́c vôobwỹ vêbgrd̀ con khỉ, khôobwyng ngơfgyf̀ con khỉ nhêbgrḍch môobwỳm cưwgrgơfgyf̀i xong, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn ngoác miêbgrḍng, lại phun ra môobwỵt thưwgrǵ đukfaen nhem nhẻm, tôobwýc đukfaôobwỵ cưwgrg̣c nhanh, băjakún thăjakủng vêbgrd̀ chôobwỹ đukfaưwgrǵng của Kim Bình Nhi.

 

Kim Bình Nhi giâbvcc̣t thót, nhưwgrgng nàng rôobwýt cục cũng khôobwyng phải ngưwgrgơfgyf̀i bình thưwgrgơfgyf̀ng, hoàn toàn khôobwyng hoảng loạn, châbvccn dụng lưwgrg̣c khẽ xoay, thâbvccn hình nhích ngay sang bêbgrdn, tránh khỏi cái vâbvcc̣t quái dị đukfaó.

 

obwỵt tiêbgrd́ng ‘bụp’ khẽ, vâbvcc̣t đukfaó rơfgyf́t xuôobwýng, cũng khôobwyng nảy lêbgrdn, mà dính thăjakủng xuôobwýng đukfaâbvcćt. Kim Bình Nhi ngoái côobwỷ nhìn, thì ra là môobwỵt cái hạt quả rưwgrg̀ng, khôobwyng biêbgrd́t Tiêbgrd̉u Hôobwyi tưwgrg̀ lúc nào trong miêbgrḍng vâbvcc̃n còn môobwỵt cái, nhóc nhách nhâbvcćm hưwgrgơfgyfng vị, lúc này mơfgyf́i lâbvcćy ra đukfaêbgrd̉ nghịch.

 

Kim Bình Nhi bị con khỉ chòng ghẹo, trong lòng hơfgyfi giâbvcc̣n, gưwgrgơfgyfng măjakụt đukfaẹp cũng bơfgyf̣t đukfai, nàng liêbgrd́c măjakút nhìn, chỉ thâbvcćy con khỉ lôobwyng xám đukfaó khôobwyng biêbgrd́t tưwgrg̀ lúc nào đukfaã xoay ngưwgrgơfgyf̣c lại ngơfgyf̀i trêbgrdn vai Quỷ Lêbgrḍ, đukfaôobwýi măjakụt vơfgyf́i Kim Bình Nhi, hai tay khaonh chéo trưwgrgơfgyf́c ngưwgrg̣c, hai châbvccn đukfaung đukfaa đukfaung đukfaưwgrga, ba con măjakút nhìn trơfgyf̀i, măjakụt đukfaâbvcc̀y vẻ ngôobwyng nghêbgrdnh, râbvcćt có khí khái lưwgrgu manh nhưwgrg truyêbgrd̀n thuyêbgrd́t kêbgrd̉, đukfaêbgrd́n cái đukfaobwyi dài cũng văjakút va văjakút vẻo sau lưwgrgng, bôobwỵ dạng nhưwgrg muôobwýn nói: “Ta băjakút nạt mi đukfaâbvcćy, ta là lưwgrgu manh ta còn sơfgyf̣ ai”.

 

Kim Bình Nhi khôobwyng nhìn rõ còn đukfaơfgyf̃, vưwgrg̀a nhìn thâbvcćy lại tưwgrǵc, khôobwyng đukfaánh mà lao phôobwýc tơfgyf́i, đukfai sát mâbvcćy bưwgrgơfgyf́c theo Quỷ Lêbgrḍ, giâbvcc̣n dưwgrg̃ hói: “Con khỉ này của huynh sao hôobwỹn hào nhưwgrgbvcc̣y, tuỳ tiêbgrḍn nhôobwỷ hạt quả vào măjakụt ngưwgrgơfgyf̀i ta huynh biêbgrd́t khôobwyng?”

 

Quỷ Lêbgrḍ châbvcc̣m rãi quay đukfaâbvcc̀u, nhìn Kim Bình Nhi, măjakụt lôobwỵ vẻ kỳ quái, râbvcćt lâbvccu sau mơfgyf́i đukfaáp: “Ngưwgrgơfgyfi đukfaang măjakúng nó hả?”, nói đukfaoạn chỉ tay vào Tiêbgrd̉u Hôobwyi.

 

Kim Bình Nhi gâbvcc̣t đukfaâbvcc̀u.

 

Tiêbgrd̉u Hôobwyi tưwgrǵc thì nôobwỷi giâbvcc̣n, giâbvccy lát sau đukfaã nhảy chôobwỳm chôobwỹm trêbgrdn vai Quỷ Lêbgrḍ, kêbgrdu loạn lêbgrdn, bao con măjakút trơfgyf̣n tròn, hai tay năjakúm chăjakụt thành quyêbgrd̀n, khua khoăjakúng khôobwyng ngơfgyf́t, trôobwyng bôobwỵ dạng thì đukfaúng là sùng sục giâbvcc̣n, muôobwýn đukfaâbvcću vơfgyf́i Kim Bình Nhi môobwỵt trâbvcc̣n vì dám cáo tôobwý tôobwỵi trạng của nó, khí thêbgrd́ có phâbvcc̀n bưwgrǵc nhâbvccn.

 

Kim Bình Nhi khôobwyng ngơfgyf̀ tính thôobwyng linh của con khỉ xám này đukfaạt tơfgyf́i trình đukfaôobwỵ âbvcćy, sưwgrg̃ng ngưwgrgơfgyf̀i môobwỵt lát, giâbvcc̣t lùi lại, sau đukfaó khôobwyng lý đukfaêbgrd́n nó nưwgrg̃a, nói to vơfgyf́i Quỷ Lêbgrḍ: “Tôobwyi đukfaúng là đukfaang măjakúng nó, con súc sinh này quả thưwgrg̣c là đukfaáng ghét, huynh dạy nó thì phải dạy cho tôobwýt…”.

 

“Ngưwgrgơfgyfi!”, thình lình Quỷ Lêbgrḍ vôobwýn ít khi to tiêbgrd́ng, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn thét Tiêbgrd̉u Hôobwyi, đukfaôobwỳng thơfgyf̀i cũng ngăjakút luôobwyn câbvccu nói của Kim Bình Nhi.

 

Tiêbgrd̉u Hôobwyi giâbvcc̣t băjakún, dưwgrg̀ng lại môobwỵt lát, Kim Bình Nhi cũng thâbvcćt kinh, nhìn Quỷ Lêbgrḍ. Chỉ thâbvcćy Quỷ Lêbgrḍ hai hàng mày cau rúm, nét măjakụt nghiêbgrdm nghị, nói vơfgyf́i Tiêbgrd̉u Hôobwyi: “Ta đukfaã bảo ngưwgrgơfgyfi rôobwỳi, chịu khó đukfaọc nhiêbgrd̀u sách, biêbgrd́t sách mơfgyf́i có thêbgrd̉ hiêbgrd̉u đukfaưwgrgơfgyf̣c lý lẽ, ngưwgrgơfgyfi cưwgrǵ khôobwyng nghe. Lâbvcc̀n trưwgrgơfgyf́c ta dạy ngưwgrgơfgyfi quyêbgrd̉n Thâbvcc̀n Ma Chí Dị đukfaó, sao ngưwgrgơfgyfi khôobwyng học? Lâbvcc̀n này vêbgrd̀ chép lại quyêbgrd̉n đukfaó ba trăjakum lâbvcc̀n rôobwỳi hãy đukfaêbgrd́n găjakụp ta!”.

 

Con khỉ trơfgyf̣n tròn ba măjakút, chơfgyf́p chơfgyf́p, ngôobwỳi xôobwỷm xuôobwýng vai Quỷ Lêbgrḍ, dùng tay gãi đukfaâbvcc̀u, gãi mai gãi mãi, xoa mãi xoa mãi, hiêbgrd̉n nhiêbgrdn sưwgrg̃ng sôobwýt. Kim Bình Nhi đukfaưwgrǵng bêbgrdn cũng khá gì hơfgyfn, kinh hãi hôobwỳi lâbvccu, khôobwyng nhịn đukfafgyf̣c cưwgrgơfgyf̀i nhạt bảo: “Huynh đukfaang nói cái quái gì vâbvcc̣y, con khỉ này cho dù có hiêbgrd̉u ngưwgrgơfgyf̀i đukfaêbgrd́n đukfaâbvccu đukfai nũa, cũng chưwgrga tưwgrg̀ng nghe nói đukfaêbgrd́n chuyêbgrḍn biêbgrd́t đukfaọc bíêbgrdt viêbgrd́t!”.




 

Quỷ Lêbgrḍ ngoái đukfaâbvcc̀u liêbgrd́c nhìn nàng, “ôobwỳ” môobwỵt tiêbgrd́ng, rôobwỳi mơfgyf́i sưwgrg̣c tỉnh, hơfgyf̀ hưwgrg̃ng nói: “Nêbgrd́u thêbgrd́, đukfaêbgrd́n ngưwgrgơfgyfi cũng nói nhưwgrgbvcc̣y, con khỉ này chưwgrga tưwgrg̀ng đukfaưwgrgơfgyf̣c giáo dục là khôobwyng phải lôobwỹi ơfgyf̉ ta. Trơfgyf̀i sinh vạn vâbvcc̣t, đukfaâbvccu có con khỉ biêbgrd́t đukfaọc đukfaưwgrgơfgyf̣c sách, làm sao đukfaưwgrgơfgyf̣c, làm sao đukfaưwgrgơfgyf̣c?”.

 

Gã nhìn Kim Bình Nhi, thơfgyf̉ dài môobwỵt cái khôobwyng có chút thành ý nào, khôobwyng nói gì nưwgrg̃a, quay đukfaâbvcc̀u đukfai tiêbgrd́p.

 

Kim Bình Nhi tưwgrǵc uâbvcćt, măjakụt mày trăjakúng bơfgyf̣t ra.

 

Con khỉ đukfaăjakùng trưwgrgơfgyf́c tuôobwỵt bôobwỵp xuôobwýng khỏi vai Quỷ Lêbgrḍ, ngã oạch trêbgrdn măjakụt đukfaâbvcćt, nhưwgrgng khôobwyng thâbvcćy nó có vẻ đukfaau đukfaơfgyf́n gì cả, mà hét âbvcc̀m lêbgrdn, hoa tay múa châbvccn, cưwgrgơfgyf̀i nhưwgrgobwỳ dại, thi thoảng ôobwym bụng, thi thoảng ngã vâbvcc̣t ra đukfaâbvcćt, lại bôobwýn châbvccn giơfgyfbgrdn trơfgyf̀i, đukfaobwyi quâbvcc̣t tơfgyf́i quâbvcc̣t lui, tóm lại là cưwgrgơfgyf̀i muôobwýn phát đukfabgrdn lêbgrdn rôobwỳi lại muôobwýn phát đukfabgrdn lêbgrdn nưwgrg̃a.

 

Kim Bình Nhi càng nhìn càng giâbvcc̣n, toan phát tác, Tiêbgrd̉u Hôobwyi đukfaôobwỵt nhiêbgrdn nhảy phôobwýc, héo vào măjakụt nàng “chi chi chi chi”, làm măjakụt xâbvcću, rôobwỳi bôobwýn châbvccn chôobwýng đukfaâbvcćt, “soạt soạt” hai lâbvcc̀n là tung mình trơfgyf̉ vêbgrd̀, môobwỵt lát là đukfaã nhảy trơfgyf̉ lại trêbgrdn vai Quỷ Lêbgrḍ, lúc này mơfgyf́i ngôobwỳi yêbgrdn, ơfgyf̉ đukfaó dưwgrgơfgyfng dưwgrgơfgyfng đukfaăjakúc ý ngoái nhìn Kim Bình Nhi, lại làm măjakụt xâbvcću trêbgrdu nàng.

 

Kim Bình Nhi giâbvcc̣n càng thêbgrdm giâbvcc̣n, toàn thâbvccn tưwgrg̣a hôobwỳ phát run, nàng nghiêbgrd́n răjakung, giơfgyf tay muôobwýn lao lêbgrdn phía trưwgrgơfgyf́c, dưwgrgơfgyf́i ánh dưwgrgơfgyfng âbvcćm áp, cạnh bàn tay nàng trào ra nhưwgrg̃ng luôobwỳng ánh sáng tím nhạt, ngụy dị vôobwy cùng.

 

Chỉ có đukfabgrd̀u bàn tay vưwgrg̀a đukfaưwgrga lêbgrdn nưwgrg̉a chưwgrg̀ng, đukfaã dưwgrg̀ng sưwgrg̃ng giưwgrg̃a khôobwyng trung, thâbvccn hình nam nhâbvccn phía trưwgrgơfgyf́c, bêbgrdn cánh tay cũng đukfaang tỏa ra nhưwgrg̃ng quâbvcc̀ng sáng xanh mơfgyf̀ mơfgyf̀.

 

Con ngưwgrgơfgyf̀i nàng thu hẹp lại.

 

bvccu lăjakúm, nàng đukfaôobwỵt nhiêbgrdn ngưwgrg̀ng bưwgrgơfgyf́c, sau đukfaó hạ tay, nhăjakúm chăjakụt măjakút, hôobwybvcćp thâbvcc̣t sâbvccu. Ngưwgrg̣c nàng phâbvcc̣p phôobwỳng, săjakúc măjakụt bình hòa trơfgyf̉ lại. Ánh xanh ơfgyf̉ bêbgrdn tay Quỷ Lêbgrḍ cũng dâbvcc̀n dâbvcc̀n tiêbgrdu tán, còn chính thâbvccn hình gã, thì đukfaã đukfai râbvcćt xa, trong tiêbgrd́ng cưwgrgơfgyf̀i cơfgyf̣t kỳ quái đukfabgrd́c tai của con khỉ xám ba măjakút.

 

Kim Bình Nhi đukfaịnh thâbvcc̀n, lòng còn hơfgyfi giâbvcc̣n, nhưwgrgng đukfaôobwỳng thơfgyf̀i khôobwyng hiêbgrd̉u tại sao, trêbgrdn măjakụt phát nóng ran, nàng xưwgrga nay đukfabgrdn đukfaảo chúng sinh, sơfgyf̉ trưwgrgơfgyf̀ng trêbgrdu ghẹo ngưwgrgơfgyf̀i ta, thêbgrd́ mà hôobwym nay khôobwyng hiêbgrd̉u sao lại bị môobwỵt con khỉ hí lôobwỵng đukfaêbgrd́n mưwgrǵc nhưwgrg thêbgrd́…

 

Nàng hưwgrg̀ môobwỵt tiêbgrd́ng, dẹp bỏ nhưwgrg̃ng chuyêbgrḍn đukfaó khôobwyng nghĩ đukfaêbgrd́n nưwgrg̃a, đukfaang đukfaịnh đukfai tiêbgrd́p, chơfgyf̣t lôobwyng mày nàng cau cau, tưwgrg̣a nhưwgrg nhơfgyf́ ra chuyêbgrḍn gì, chuyêbgrd̉n mình quay trơfgyf̉ lại, khôobwyng bao lâbvccu, nàng đukfaã đukfaêbgrd́n chôobwỹ rơfgyfi cái hạt quả mà Tiêbgrd̉u Hôobwyi vưwgrg̀a khiêbgrdu khích nhôobwỷ ra.

 

Hạt quả là môobwỵt hạt quả rưwgrg̀ng trong vùng núi bình thưwgrgơfgyf̀ng này, lại khôobwyng có đukfabgrd̉m gì dị biêbgrḍt, nhưwgrgng lúc này hạt quả đukfaó, lại đukfaã chìm cả vào đukfaâbvcćt, chỉ lôobwỵ ra ít vỏ ngoài cưwgrǵng ngăjakúc. Mà trêbgrdn ngọn núi cháy sém quái dị này, khôobwyng giôobwýng nhưwgrg nhưwgrg̃ng nơfgyfi khác trong Thâbvcc̣p vạn đukfaại sơfgyfn, có đukfaâbvcćt đukfaai mêbgrd̀m xôobwýp, tơfgyf́i đukfaâbvccu cũng là đukfaá răjakún.

 

wgrg̣c nhôobwỷ của Tiêbgrd̉u Hôobwyi, lại băjakún đukfaưwgrgơfgyf̣c cả hạt vào trong đukfaá cưwgrǵng.

 

Kim Bình Nhi dâbvcc̀n cau mày, châbvcc̀m châbvcc̣m đukfaưwgrǵng lêbgrdn, nhìn vêbgrd̀ phía bóng Quỷ Lêbgrḍ đukfaang xa khuâbvcćt, tưwgrg̀ng trâbvcc̣n gió tà thôobwỷi tưwgrg̀ hưwgrgơfgyf́ng đukfaó lại, trong gió vâbvcc̃n có tiêbgrd́ng cưwgrgơfgyf̀i chí choé kỳ quái đukfabgrd́c tai của con khỉ Tiêbgrd̉u Hôobwyi.

 

Châbvcc̣m rãi, dưwgrgơfgyf̀ng nhưwgrg nàng khẽ lâbvcc̉m bâbvcc̉m: “Sao mà đukfaêbgrd́n con khỉ này, đukfaạo hạnh cũng đukfaêbgrd́n mưwgrǵc đukfaó, tinh tiêbgrd́n nhanh nhưwgrgbvcc̣y, ngưwgrgơfgyf̀i này rôobwýt cục là…”.

 

***

 

Khu rưwgrg̀ng sâbvccu đukfaen ngòm rôobwỵng rãi, lại đukfaón tiêbgrd́p nhưwgrg̃ng ngưwgrgơfgyf̀i khách viêbgrd́ng thăjakum mơfgyf́i. Bâbvcćt quá khách nhâbvccn lâbvcc̀n này, sôobwý lưwgrgơfgyf̣ng vưwgrgơfgyf̣t xa lâbvcc̀n trưwgrgơfgyf́c. Đnplxôobwỵi ngũ đukfaôobwyng đukfaêbgrd́n mưwgrgơfgyf̀i mâbvcćy ngưwgrgơfgyf̀i, tiêbgrd́n lêbgrdn phía trưwgrgơfgyf́c, xuyêbgrdn qua nhưwgrg̃ng răjakụng câbvccy, nhưwgrg̃ng câbvccy đukfaại thụ lá cành sum sêbgrd và nhưwgrg̃ng câbvccy kinh cưwgrǵc phủ đukfaâbvcc̀y dâbvccy leo um tùm râbvcc̣m rịt.

 

Chỉ có đukfabgrd̀u, đukfaoạn đukfaưwgrgơfgyf̀ng này, ngoài viêbgrḍc khôobwyng có nhưwgrg̃ng sưwgrg̣ tâbvcćn côobwyng đukfaôobwỵt ngôobwỵt của mãnh thú mà họ dưwgrg̣ liêbgrḍu, đukfai đukfaêbgrd́n có chút thuâbvcc̣n lơfgyf̣i ngoài dưwgrg̣ liêbgrḍu.

 

bvcćy ngưwgrgơfgyf̀i đukfai hàng đukfaâbvcc̀u, đukfaêbgrd̀u khôobwyng phải là nhưwgrg̃ng nhâbvccn vâbvcc̣t tâbvcc̀m thưwgrgơfgyf̀ng, Lục Tuyêbgrd́t Ký khẽ cau mày, khôobwyng nói gì cả, nhưwgrgng Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg lại đukfaã khôobwyng nhịn đukfaưwgrgơfgyf̣c nêbgrdn nói vơfgyf́i Lý Tuâbvccn: “Lý sưwgrg huynh, nơfgyfi… nơfgyfi này hình nhưwgrg có gì đukfaó khôobwyng bình thưwgrgơfgyf̀ng”.

 

Lý Tuâbvccn ngưwgrg̀ng bưwgrgơfgyf́c, nhìn lưwgrgơfgyf́t bôobwýn hưwgrgơfgyf́ng xung quanh, sau đukfaó nhìn vêbgrd̀ phía Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg, trâbvcc̀m ngâbvccm giâbvccy lâbvccu, ngoảnh đukfaâbvcc̀u nói to vơfgyf́i các đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc: “Mọi ngưwgrgơfgyf̀i hãy nghỉ môobwỵt lát đukfaã, đukfaơfgyf̣i chút nưwgrg̃a tiêbgrd́p tục lêbgrdn đukfaưwgrgơfgyf̀ng”.

 

Mọi ngưwgrgơfgyf̀i dạ ra, hiêbgrd̉n nhiêbgrdn đukfai đukfaoạn đukfaưwgrgơfgyf̀ng này, đukfaôobwýi vơfgyf́i ai cũng khôobwyng phải là môobwỵt viêbgrḍc nhẹ nhõm.

 

jakúp xêbgrd́p xong nhưwgrg̃ng ngưwgrgơfgyf̀i khác rôobwỳi, Lý Tuâbvccn và Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg đukfai lêbgrdn trưwgrgơfgyf́c môobwỵt chút, đukfaôobwỳng thơfgyf̀i lại gâbvcc̀n Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, Lục Tuyêbgrd́t Kỳ chau mày, lại lùi lại môobwỵt bưwgrgơfgyf́c. Lý Tuâbvccn sâbvcc̀m măjakụt, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgbvcćt nhạy bén, lâbvcc̣p tưwgrǵc câbvcćt tiêbgrd́ng đukfaánh trôobwýng lảng: “Lý sưwgrg huynh, huynh phát hiêbgrḍn ra đukfabgrd̀u gì chưwgrga?”.

 

Lý Tuâbvccn gâbvcc̣t gâbvcc̣t đukfaâbvcc̀u, ánh măjakút dưwgrg̀ng lại dưwgrgơfgyf́i châbvccn nơfgyfi ba ngưwgrgơfgyf̀i bọn họ đukfaang đukfaưwgrǵng, trong răjakụng câbvccy đukfaan thăjakút râbvcc̣m rạp, tuy răjakùng mù mịt, nhưwgrgng thâbvcćp thoáng có thêbgrd̉ trôobwyng thâbvcćy dâbvccy leo sau khi bị chăjakụt gãy, có dâbvcću châbvccn râbvcćt mơfgyf̀ của ngưwgrgơfgyf̀i nào đukfaó đukfaã đukfaạp lêbgrdn.

 

“Có ngưwgrgơfgyf̀i đukfaã đukfai trưwgrgơfgyf́c chúng ta, mà nhâbvcćt đukfaịnh khôobwyng phải là lâbvccu lăjakúm, cũng đukfai qua dải rưwgrg̀ng này”. Y nói môobwỵt cách dưwgrǵt khoát, đukfaôobwỳng thơfgyf̀i trêbgrdn măjakụt cũng nôobwỷi lêbgrdn môobwỵt tia lo lăjakúng khôobwyng che giâbvcću đukfaưwgrgơfgyf̣c.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg trâbvcc̀m ngâbvccm: “Có thêbgrd̉ nào là đukfaôobwỳng môobwyn của Lý sưwgrg huynh…”.

 

Lý Tuâbvccn lăjakúc đukfaâbvcc̀u: “Khôobwyng thêbgrd̉ nào, Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc chỉ có nhóm bọn ta thâbvccm nhâbvcc̣p Thâbvcc̣p Vạn Đnplxại Sơfgyfn, lơfgyf́p tinh anh trẻ tuôobwỷi trong côobwýc phâbvcc̀n lơfgyf́n đukfaêbgrd̀u ơfgyf̉ đukfaâbvccy rôobwỳi, khôobwyng thêbgrd̉ còn ai đukfaêbgrd́n đukfaâbvccy nưwgrg̃a”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg cau mày: “Vâbvcc̣y thì lạ nhỉ, theo lơfgyf̀i Côobwýc chủ nói ngày hôobwym đukfaó, tin tưwgrǵc này vôobwýn khôobwyng thêbgrd̉ bị tiêbgrd́t lôobwỵ ra ngoài mơfgyf́i phải. Lẽ nào môobwyn phái khác cũng biêbgrd́t tin này rôobwỳi, thâbvccm nhâbvcc̣p Thâbvcc̣p Vạn Đnplxại Sơfgyfn?”.

 

Lý Tuâbvccn trù trưwgrg̀ môobwỵt lát, vâbvcc̃n lăjakúc đukfaâbvcc̀u: “Ta cảm thâbvcćy có lẽ khôobwyng phải, trưwgrgơfgyf́c hêbgrd́t chuyêbgrḍn này quả thưwgrg̣c là đukfaưwgrgơfgyf̣c giưwgrg̃ kín, chỉ có hai phái chúng ta biêbgrd́t thôobwyi”. Y ho khẽ, hạ giọng tiêbgrd́p: “Thú Thâbvcc̀n mơfgyf́i là thủ phạm đukfaâbvcc̀u sỏ của tai kiêbgrd́p này, nêbgrd́u là kẻ khác giâbvcc̣u đukfaôobwỷ bìm leo, tóm lâbvcćy tiêbgrḍn nghi, trâbvcc̣n huyêbgrd́t chiêbgrd́n trêbgrdn Thanh Vâbvccn Sơfgyfn của hai phái chúng ta, chăjakủng phải là…”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg thò ta, măjakụt mày tưwgrgơfgyfi rói, vôobwỹ vai Lý Tuâbvccn cưwgrgơfgyf̀i: “Lý sưwgrg huynh nói chính hơfgyf̣p ý ta, quả nhiêbgrdn là tưwgrgwgrgơfgyf̉ng lơfgyf́n găjakụp nhau, ha ha, ha ha…”.

 

Hai ngưwgrgơfgyf̀i bọn họ nhìn nhau cưwgrgơfgyf̀i, bêbgrdn cạnh đukfaôobwỵt nhiêbgrdn vang lêbgrdn môobwỵt tiêbgrd́ng hưwgrg̀ lạnh, thì là xuâbvcćt phát tưwgrg̀ Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, hai ngưwgrgơfgyf̀i đukfaêbgrd̀u chưwgrg̣ng lại, đukfaảo măjakút nhìn sang, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg hạ giọng:”Lục sưwgrg muôobwỵi, muôobwỵi làm sao thêbgrd́, có phải chúng tôobwyi nói gì sai sao?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ lạnh lùng liêbgrd́c nhìn y, rôobwỳi ngoảnh đukfaâbvcc̀u đukfai, miêbgrḍng cưwgrgơfgyf̀i nhạt: “Cái măjakụt thâbvcc̣t đukfaáng ghét!”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg đukfaơfgyf ngưwgrgơfgyf̀i, nhâbvcćt thơfgyf̀i khôobwyng hiêbgrd̉u Lục Tuyêbgrd́t Kỳ nói vâbvcc̣y là ý làm sao, khôobwyng biêbgrd́t nàng đukfaang măjakúng mình hay Lý Tuâbvccn, hay là măjakúng cả hai ngưwgrgơfgyf̀i bọn họ, y ngoảnh đukfaâbvcc̀u nhìn Lý Tuâbvccn, hai ngưwgrgơfgyf̀i nhìn nhau, nhâbvcćt thơfgyf̀i cùng cảm thâbvcćy gưwgrgơfgyf̣ng gạo, khôobwyng biêbgrd́t nêbgrdn nói gì mơfgyf́i phải.

 

Giâbvccy lát sau, cuôobwýi cùng vâbvcc̃n là Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg da măjakụt dày hơfgyfn, bâbvcc̣t cuơfgyf̀i ha ha, ra vẻ nhưwgrg chưwgrga nghe thâbvcćy gì, nói vơfgyf́i Lý Tuâbvccn: “Lý sưwgrg huynh, tin tưwgrǵc nêbgrd́u chưwgrga bị tiêbgrd́t lôobwỵ, lại khôobwyng phải là các đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ khác của Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc, vâbvcc̣y nhưwgrg̃ng dâbvcću tích ơfgyf̉ đukfaâbvccy nhưwgrg thêbgrd́ này, chăjakúc là trong âbvcćy âbvcc̉n chưwgrǵa môobwỵt sưwgrg̣ tình côobwỷ quái nào rôobwỳi”.

 

Lý Tuâbvccn chau mày, hiêbgrd̉n nhiêbgrdn cũng căjakung óc nghĩ khôobwyng ra, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn Lục Tuyêbgrd́t Kỳ ơfgyf̉ phía trưwgrgơfgyf́c xoay mình lại, lạnh lẽo nói môobwỵt câbvccu: “Thú Thâbvcc̀n!”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg và Lý Tuâbvccn cùng sưwgrg̃ng ngưwgrgơfgyf̀i, trêbgrdn măjakụt lôobwỵ vẻ kinh ngạc vôobwy cùng, môobwỵt lúc sau, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgfgyf́i tưwgrg̀ tưwgrg̀ gâbvcc̣t đukfaâbvcc̀u, tuy vâbvcc̃n có chút đukfaăjakún đukfao, nhưwgrgng vâbvcc̃n nói: “Cái này… Lục sưwgrg muôobwỵi nói tuy răjakùng cũng hơfgyfi… hão huyêbgrd̀n viêbgrd̃n vôobwyng, nhưwgrgng ngâbvcc̃m cho kỹ, cũng thâbvcc̣t râbvcćt có khả năjakung”.

 

Lý Tuâbvccn thâbvcc̀n tình trêbgrdn măjakụt khôobwyng hêbgrd̀ giôobwýng Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg, muôobwýn nói lại thôobwyi, do dưwgrg̣ giâbvccy lát, y lăjakúc đukfaâbvcc̀u: “Thôobwyi, chúng ta tiêbgrd́p tục đukfai rôobwỳi xem xét sau, ơfgyf̉ đukfaâbvccy nói bưwgrg̀a đukfaoán bâbvcc̣y cũng chăjakủng có tác dụng gì”.

 

Nói đukfaoạn, y hưwgrgơfgyf́ng vêbgrd̀ hai ngưwgrgơfgyf̀i bảo: “Các vị cũng nghỉ môobwỵt chút đukfai, ta vêbgrd̀ xem mâbvcćy sưwgrg đukfaêbgrḍ đukfaôobwỳng môobwyn”.

 

Lý Tuâbvccn lại dăjakụn dò phải câbvcc̉n thâbvcc̣n, rôobwỳi quay mình đukfai vêbgrd̀ phía sau.

 

Đnplxơfgyf̣i Lý Tuâbvccn đukfai xa, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgfgyf́i ngoảnh đukfaâbvcc̀u, nhìn theo bóng Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn mỉm cưwgrgơfgyf̀i: “Lục sưwgrg muôobwỵi, ban nãy có phải muôobwỵi măjakúng huynh khôobwyng?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hưwgrg̀ lạnh, lại khôobwyng thưwgrg̀a nhâbvcc̣n cũng khôobwyng phủ nhâbvcc̣n, trôobwyng ý tưwgrǵ âbvcćy, có vẻ là măjakục nhâbvcc̣n nhiêbgrd̀u hơfgyfn, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgwgrgơfgyf̀i khôobwỷ, trâbvcc̀m ngâbvccm giâbvccy lát, châbvcc̀m châbvcc̣m bưwgrgơfgyf́c đukfaêbgrd́n bêbgrdn Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, lại hạ giọng nói: “Lục sưwgrg̣ muôobwỵi, huynh có chuyêbgrḍn muôobwýn hỏi muôobwỵi”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ liêbgrd́c nhìn y, hơfgyfi ngâbvccy ngưwgrgơfgyf̀i, chỉ thâbvcćy Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg nét măjakụt lúc này râbvcćt nghiêbgrdm túc đukfaưwgrǵng đukfaăjakún, khác hăjakủn so vơfgyf́i bình thưwgrgơfgyf̀ng, nàng bèn hỏi: “Gì?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg hít sâbvccu môobwỵt hơfgyfi, nhìn bôobwýn hưwgrgơfgyf́ng xung quanh, rôobwỳi hạ giọng hỏi: “Lục sưwgrg muôobwỵi, muôobwỵi hãy nói thâbvcc̣t vơfgyf́i huynh, Tru Tiêbgrdn Côobwỷ Kiêbgrd́m của môobwyn phái chúng ta, có thâbvcc̣t là bị tôobwỷn hại rôobwỳi khôobwyng?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ măjakụt thoăjakút trăjakúng bêbgrḍch, trong măjakút lâbvcćp lóe sáng, nhìn chăjakùm chăjakùm vào Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg, đukfaêbgrd́n Thiêbgrdn Gia thâbvcc̀n kiêbgrd́m trong tay nàng, ánh sáng xanh lam nhưwgrgwgrgơfgyf́c hôobwỳ thu cũng tưwgrg̣a nhưwgrg pháp ra nhưwgrg̃ng tiêbgrd́ng kêbgrdu ong ong vôobwy hình, nháy măjakút thò ra, sau đukfaó lại châbvcc̀m châbvcc̣m thu trơfgyf̉ lại.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg biêbgrd́n săjakúc măjakụt, cảm thâbvcćy bạch y nưwgrg̃ tưwgrg̉ trưwgrgơfgyf́c măjakụt giâbvccy phút trưwgrgơfgyf́c nhưwgrgjakung, giâbvccy phút này trong nháy măjakút lại trơfgyf̉ thành môobwỵt mũi kim đukfaáng sơfgyf̣ săjakúc nhọn cùng cưwgrg̣c, vôobwy tình lùi lại, khe khẽ cưwgrgơfgyf̀i khôobwỷ: “Lục sưwgrg muôobwỵi, khôobwyng câbvcc̀n phải vâbvcc̣y”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ lạnh lẽo nhìn y: “Huynh hỏi câbvccu này, là có ý gì vâbvcc̣y?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg he hé cưwgrgơfgyf̀i: “Nói gì tôobwyi cũng là đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ Thanh Vâbvccn, chuyêbgrḍn này làm sao có thêbgrd̉ hâbvcc̣u quả gì đukfaưwgrgơfgyf̣c? Văjakun Mâbvcc̃n sưwgrg tỷ trưwgrgơfgyf́c lúc trơfgyf̉ vêbgrd̀ núi, chăjakúc là đukfaã hôobwỳi báo cho các vị sưwgrg trưwgrgơfgyf̉ng viêbgrḍc này rôobwỳi?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ khôobwyng nói gì, chỉ lạnh lẽo nhìn y. Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgbvcc̣t đukfaâbvcc̀u: “Thôobwyi thôobwyi, Lục sưwgrg muôobwỵi, muôobwỵi xem, huynh hoàn toàn khôobwyng có ác ý, chỉ là lúc này có nhiêbgrd̀u chuyêbgrḍn hêbgrd́t sưwgrǵc đukfaáng ngơfgyf̀, trêbgrdn đukfaưwgrgơfgyf̀ng ít có cơfgyfobwỵi, vưwgrg̀a may lúc này mơfgyf́i nói chuyêbgrḍn vơfgyf́i muôobwỵi thôobwyi”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ liêbgrd́c nhìn y: “Chuyêbgrḍn gì?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg ho khục khăjakục, hạ giọng nói: “Muôobwỵi cảm thâbvcćy Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc côobwýc chủ Vâbvccn Dịch Lam là ngưwgrgơfgyf̀i thêbgrd́ nào?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ chau mày: “Ý huynh là gì?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg tủm tỉm: “Nói thêbgrd́ này, muôobwỵi cảm thâbvcćy Vâbvccn Côobwýc chủ ôobwyng ta có phải là môobwỵt ngưwgrgơfgyf̀i đukfaâbvcc̀u óc giản đukfaơfgyfn khôobwyng? Nêbgrd́u khôobwyng hoăjakục giả là môobwỵt ngưwgrgơfgyf̀i ghét đukfabgrd̀u ác nhưwgrg kẻ thù, coi giưwgrg̃ vưwgrg̃ng chính đukfaạo trong thiêbgrdn hạ là nhiêbgrḍm vụ của mình, đukfaôobwýi vơfgyf́i Thanh Vâbvccn đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ cũng chính là chính đukfaạo nhưwgrg mình môobwỵt chút cũng khôobwyng đukfaêbgrd̀ phòng khôobwyng?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hưwgrg̀ mũi, im lăjakụng, nhưwgrgng trêbgrdn măjakụt cái ý khinh thị càng lúc càng rõ, hiêbgrd̉n nhiêbgrdn hoàn toàn phủ đukfaịnh vêbgrd̀ nhưwgrg̃ng đukfabgrd̀u Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg nói. Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg cũng khôobwyng giâbvcc̣n, xem ra sơfgyf́m đukfaã biêbgrd́t Lục Tuyêbgrd́t Kỳ sẽ phản ưwgrǵng nhưwgrgbvcc̣y, y tiêbgrd́p: “Chúng ta đukfaã đukfaêbgrd̀u biêbgrd́t Vâbvccn Côobwýc chủ khôobwyng phải là ngưwgrgơfgyf̀i tâbvccm huyêbgrd́t vơfgyf́i côobwỷ đukfaạo cũng khôobwyng phải ngưwgrgơfgyf̀i đukfaâbvcc̀u óc giản đukfaơfgyfn, vâbvcc̣y hôobwym đukfaó têbgrdn Sơfgyfn Hà Đnplxbgrḍn mạo nhiêbgrdn hỏi ba ngưwgrgơfgyf̀i chúng ta câbvccu Tru Tiêbgrdn có phải bị hưwgrg hại rôobwỳi khôobwyng, có phải là râbvcćt kỳ quái khôobwyng?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hít sâbvccu môobwỵt hơfgyfi, khôobwyng nói môobwỵt lơfgyf̀i nhìn Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg. Tăjakung Thưwgrg Thưwgrgfgyfi lúng túng: “Thôobwyi, huynh biêbgrd́t đukfaăjakùng sau lưwgrgng nói nhưwgrg̃ng lơfgyf̀i nhưwgrgbvcc̣y vêbgrd̀ môobwỵt trưwgrgơfgyf̉ng bôobwýi đukfaưwgrǵc cao trọng vọng, quả thưwgrg̣c có chôobwỹ khôobwyng ôobwỷn, có đukfabgrd̀u côobwy xem, nhưwgrg̃ng viêbgrḍc này nêbgrd́u nghĩ kỹ, thưwgrg̣c râbvcćt là kỳ quá…”.

 

“Khôobwyng có gì khôobwyng ôobwỷn cả”. Lục Tuyêbgrd́t Kỳ ngăjakút lơfgyf̀i vơfgyf́i môobwỵt giọng lạnh lẽo, tưwgrg̣a hôobwỳ căjakun bản khôobwyng thèm đukfaêbgrd̉ ý đukfaêbgrd́n cái miêbgrḍng toan hé ra của Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg, lạnh lùng thôobwýt: “Nói thì nói chưwgrǵ, có gì là câbvcćm kỵ đukfaâbvccu, tưwgrg̀ Thanh Vâbvccn sơfgyfn đukfaêbgrd́n đukfaâbvccy, muôobwỵi thâbvcćy ôobwyng ta chăjakủng có gì là tôobwýt cả!”.

 

“Á…” Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg lại kinh ngạc bâbvcc̣t cưwgrgơfgyf̀i, nhâbvcćt thơfgyf̀i khôobwyng thôobwýt đukfaưwgrgơfgyf̣c thành tiêbgrd́ng. Y có năjakùm mơfgyf cũng khôobwyng ngơfgyf̀ Lục Tuyêbgrd́t Kỳ xưwgrga nay nêbgrd̀n nêbgrd́p châbvccn chỉ hạt bôobwỵt lại còn nôobwỷi loạn hơfgyfn cả mình, thăjakùng thăjakùn nói ra nhưwgrg̃ng lơfgyf̀i miêbgrḍt thị vêbgrd̀ môobwỵt vị tiêbgrd̀n bôobwýi đukfaưwgrǵc cao vọng trọng. Có đukfabgrd̀u nghĩ lại, ngưwgrgơfgyf̀i con gái tuỵêbgrdt săjakúc mỹ lêbgrḍ vôobwy song này, vơfgyf́i vị tiêbgrd̀n bôobwýi đukfaưwgrǵc cao vọng trọng âbvcćy và môobwyn hạ đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ của ôobwyng ta, hình nhưwgrg còn thâbvcc̣t sưwgrg̣ là có khôobwyng ít kỷ niêbgrḍm.

 

Nhìn săjakúc măjakụt Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg khôobwyng biêbgrd́t tại sao sau gáy mình ơfgyfn ơfgyf́n lạnh, trưwgrg̣c giác thâbvcc̀m nghĩ lẽ nào vôobwy ý đukfaã chọc đukfaúng tôobwỷ ong vò vẽ, lâbvcc̣p tưwgrǵc húng hăjakúng ho, vôobwỵi vã lảng sang chuyêbgrḍn khác: “Cái này… ơfgyf̀… ôobwỳ… măjakục kêbgrḍ nhâbvccn phâbvcc̉m của ôobwyng ta đukfai, ý huynh là, vêbgrd̀ chuyêbgrḍn này, Vâbvccn Côobwýc chủ ít nhâbvcćt cũng có môobwỵt chôobwỹ hêbgrd́t sưwgrǵc bâbvcćt bình thưwgrgơfgyf̀ng…”.

 

“Làm sai ôobwyng ta biêbgrd́t đukfaưwgrgơfgyf̣c cái tin Tru Tiêbgrdn Côobwỷ Kiêbgrd́m bị hưwgrg hại, đukfaó là môobwỵt”. Lục Tuyêbgrd́t Kỳ ngăjakút lơfgyf̀i, trêbgrdn măjakụt thâbvcc̀n tình khôobwyng thay đukfaôobwỷi, nhưwgrgng ánh măjakút lại lôobwỵ ra môobwỵt tia sáng, long lanh nhưwgrg thuỷ tinh” “Thưwgrǵ hai, sau khi ôobwyng ta biêbgrd́t vì sao phải nói vơfgyf́i chúng ta. Ôxtming ta hăjakủn râbvcćt rõ răjakùng tin này tưwgrg̀ miêbgrḍng ôobwyng ta nói ra, chúng ta nhâbvcćt đukfaịnh sẽ quay vêbgrd̀ hôobwỳi báo vơfgyf́i các vị sưwgrg trưwgrgơfgyf̉ng Thanh Vâbvccn Môobwyn, vâbvcc̣y thì quan hêbgrḍ giưwgrg̃a Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc và Thanh Vâbvccn Môobwyn, chăjakủng phải sẽ lâbvcc̣p tưwgrǵc sinh biêbgrd́n sao?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrgbvcc̣t đukfaâbvcc̀u lia lịa: “Huynh biêbgrd́t vơfgyf́i trí thôobwyng minh của Lục sưwgrg muôobwỵi, quyêbgrd́t khôobwyng thêbgrd̉ khôobwyng phát hiêbgrḍn ra quan hêbgrḍ khâbvcc̉n yêbgrd́u trong viêbgrḍc đukfaó.” Ngưwgrg̀ng môobwỵt lát, y tiêbgrd́p: “Nghĩ kỹ theo đukfaó, thì Vâbvccn Côobwýc chủ khôobwyng ngoài hai tình huôobwýng: môobwỵt, Thanh Vâbvccn Môobwyn có gian têbgrd́ tiêbgrd́t lôobwỵ tin tưwgrǵc cho ôobwyng ta, cái tin mà đukfaêbgrd́n nhưwgrg̃ng đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ Thanh Vâbvccn nhưwgrg chúng ta đukfaêbgrd̀u giâbvcću râbvcćt kín, ôobwyng ta lại biêbgrd́t đukfaưwgrgơfgyf̣c, đukfaủ thâbvcćy gian têbgrd́ này thâbvccn phâbvcc̣n tuyêbgrḍt khôobwyng thêbgrd̉ xem thưwgrgơfgyf̀ng, nhưwgrgng ôobwyng ta nói nhưwgrgbvcc̣y, có phải là có khả năjakung lại tiêbgrd́t lôobwỵ thâbvccn phâbvcc̣n của gian têbgrd́ khôobwyng?”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hưwgrg̀ mũi, tiêbgrd́p: “Hai, ôobwyng ta nói cho chúng ta biêbgrd́t nhăjakùm mục đukfaích gì? đukfaêbgrd̉ nhăjakúc nhơfgyf̉ Thanh vâbvccn môobwyn ôobwyng ta đukfaã biêbgrd́t đukfaưwgrgơfgyf̣c bí mâbvcc̣t này rôobwỳi hay là cảnh cáo các vị sưwgrg trưwgrgơfgyf̉ng, Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc khôobwyng sơfgyf̣ Thanh Vâbvccn Môobwyn nưwgrg̃a?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg chăjakum chú nhìn Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, thơfgyf̉ dài: “Nhưwgrg̃ng đukfabgrd̀u huynh ngĩ, thì ra muôobwỵi cũng đukfaã sơfgyf́m nghĩ đukfaêbgrd́n rôobwỳi, uôobwỷng cho huynh còn muôobwýn đukfaêbgrd̀ tỉnh muôobwỵi, có đukfabgrd̀u nghĩ cũng đukfaúng, hôobwym đukfaó muôobwỵi còn đukfaêbgrd̉ Văjakun Mâbvcc̃n sưwgrg tỷ lúc săjakúp lêbgrdn đukfaưwgrgơfgyf̀ng trơfgyf̉ vêbgrd̀ Thanh Vâbvccn, là đukfaem chuyêbgrḍn này hôobwỳi bâbvcc̉m vơfgyf́i các vị trưwgrgơfgyf̉ng bôobwýi”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ im lăjakụng gâbvcc̣t đukfaâbvcc̀u.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrgbvcćp máy miêbgrḍng, đukfaôobwỵt nhiêbgrdn thơfgyf̉ dài, nghe thanh âbvccm đukfaưwgrgơfgyf̣m vẻ cảm khái. Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hơfgyfi sưwgrg̃ng ngưwgrgơfgyf̀i, hỏi: “Huynh sao thêbgrd́?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg nhăjakun nhó cưwgrgơfgyf̀i: “Huynh, huynh cảm thán cho thanh Tru Tiêbgrdn Côobwỷ Kiêbgrd́m đukfaó, nói thưwgrg̣c, mâbvcćy ngày nay huynh tuy nghĩ đukfaêbgrd́n đukfaâbvccy, nhưwgrgng trong lòng vạn phâbvcc̀n khôobwyng mong nó là sưwgrg̣ thâbvcc̣t, thà mình đukfaoán nhâbvcc̀m còn hơfgyfn”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ khôobwyng nói gì, chỉ lăjakụng lẽ ngoảnh đukfaâbvcc̀u, trôobwyng vêbgrd̀ phía trưwgrgơfgyf́c. Sâbvccu trong rưwgrg̀ng râbvcc̀m, âbvccm âbvccm u u, con đukfaưwgrgơfgyf̀ng săjakúp đukfai khôobwyng leo lói lâbvcćy môobwỵt tia sáng.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg thơfgyf̉ dài, lăjakúc đukfaâbvcc̀u nói: “Thôobwyi, đukfaăjakùng nào nghĩ mãi cũng chăjakủng có cách gì, đukfaành đukfai bưwgrgơfgyf́c nào trôobwyng bưwgrgơfgyf́c âbvcćy vâbvcc̣y. Tôobwyi lại muôobwýn xem xem, trong cái hôobwỳ lôobwy của vị Vâbvccn côobwýc chủ âbvcćy rôobwýt cục là muôobwýn tung ra thưwgrǵ thuôobwýc gì”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ khôobwyng đukfaáp lơfgyf̀i, ánh măjakút lơfgyf đukfaãng chuyêbgrd̉n đukfaêbgrd́n nhưwgrg̃ng dâbvcću vêbgrd́t mơfgyf̀ mơfgyf̀ vưwgrg̀a mơfgyf́i phát hiêbgrḍn ra. Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg ơfgyf̉ môobwỵt bêbgrdn thâbvcćp giọng bảo: “Kỳ thưwgrg̣c muôobwỵi nói là Thú Thâbvcc̀n kêbgrd̉ cũng có khả năjakung, nhưwgrgng huynh cảm thâbvcćy có lẽ khôobwyng phải là y đukfaâbvccu”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ hỏi: “Vâbvcc̣y theo huynh là kẻ nào?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg trâbvcc̀m ngâbvccm giâbvccy lát, khe khẽ đukfaáp: “Nêbgrd́u nhưwgrg̃ng đukfabgrd̀u Lý Tuâbvccn nói đukfaêbgrd̀u là thâbvcc̣t, quả nhiêbgrdn khôobwyng phải là nhưwgrg̃ng đukfaêbgrḍ tưwgrg̉ khác trong Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc của y, huynh e răjakùng nhưwgrg̃ng dâbvcću châbvccn này, chăjakúc là do dưwgrg nghiêbgrḍt Ma giáo đukfaêbgrd̉ lại”.

 

Lục Tuyêbgrd́t Kỳ rùng mình, ngoảnh đukfaâbvcc̀u nhìn, gưwgrgơfgyfng măjakụt xinh đukfaẹp xưwgrga rày vâbvcc̃n lạnh lẽo lâbvcc̀n đukfaâbvcc̀u tiêbgrdn có biêbgrd́n đukfaôobwỷi: “Sao huynh lại nói thêbgrd́?”.

 

jakung Thưwgrg Thưwgrg chỉ vào dâbvcću châbvccn: “Muôobwỵi xem, dâbvcću này tuy mơfgyf̀, nhưwgrgng hiêbgrd̉n nhiêbgrdn là dâbvcću do con ngưwgrgơfgyf̀i đukfai qua đukfaâbvccy đukfaêbgrd̉ lại. Đnplxã khôobwyng phải là ngưwgrgơfgyf̀i của Phâbvcc̀n Hưwgrgơfgyfng Côobwýc, vâbvcc̣y thì chính đukfaạo trong thiêbgrdn hạ càng khôobwyng có môobwyn phái nào quen thuôobwỵc Thâbvcc̣p Vạn đukfaại Sơfgyfn hơfgyfn chúng ta, cũng râbvcćt khó mà tưwgrgơfgyf̉ng tưwgrgơfgyf̣ng đukfaưwgrgơfgyf̣c có thêbgrd̉ đukfaêbgrd́n tra xét chôobwỹ này. Nhưwgrgng Ma giáo thì khác, năjakum đukfaó sau đukfaại chiêbgrd́n giưwgrg̃a chính và tà, Ma giáo bị chính đukfaạo đukfaobwỷi ra khỏi trung thôobwỷ, nơfgyfi rưwgrg̀ng thiêbgrdng nưwgrgơfgyf́c đukfaôobwỵc nhưwgrg thêbgrd́ này, chăjakúc chúng cũng đukfaã đukfai qua. Vì vâbvcc̣y nói là cúng, tôobwyi cảm thâbvcćy có khả năjakung hơfgyfn”.

 

“Ý muôobwỵi sao, Lục sưwgrg muôobwỵi?”. Tăjakung Thưwgrg Thưwgrg ngoảnh đukfaâbvcc̀u hỏi, nhưwgrg̃ng thâbvcćy săjakúc măjakụt Lục Tuyêbgrd́t Kỳ, lại bâbvcćt giác sưwgrg̃ng lại.

 

Ngưwgrgơfgyf̀i con gái xinh đukfaẹp âbvcćy, đukfaăjakum đukfaăjakum ngó nhưwgrg̃ng dâbvcću châbvccn, nét măjakụt tai tái, kỳ lạ là hơfgyfi ưwgrg̉ng hôobwỳng, thâbvcćm sâbvccu lêbgrdn tưwgrg̀ dưwgrgơfgyf́i da, trong khu rưwgrg̀ng già hoan văjakúng lạnh lẽo này, nàng lăjakụng lẽ đukfaưwgrǵng đukfaó, trôobwyng nhưwgrg chìm vào môobwỵt giâbvcćc mơfgyfbvcćt thưwgrgơfgyf̀ng nào đukfaó, lại khôobwyng nghe thâbvcćy ngưwgrgơfgyf̀i bêbgrdn cạnh nói gì nưwgrg̃a.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.