Tru Tiên

Chương 196 : Quyết Định

    trước sau   
   

Nam Cưynhhơczgwng, Thâmieq̣p Vạn Đzphhại Sơczgwn.

 

Phía trưynhhơczgẃc cánh rưynhh̀ng rôevkḥng mà Quỷ Lêmzgị và Kim Bình Nhi vưynhh̀a mơczgẃi đvnfwi qua, lúc này đvnfwang có hơczgwn 10 ngưynhhơczgẁi đvnfwang đvnfwưynhh́ng, toàn là tinh anh đvnfwêmzgị tưynhh̉ của Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c do Lý Tuâmieqn dâmieq̃n đvnfwâmieq̀u, trong đvnfwó chỉ có 2 ngưynhhơczgẁi ngoài, đvnfwó chính là Lục Tuyêmzgít Kỳ và Tăasqdng Thưynhh Thưynhh của Thanh Vâmieqn Môevkhn, còn Văasqdn Mâmieq̃n thì lại khôevkhng thâmieq́y bóng dáng.

 

Trong đvnfwoàn ngưynhhơczgẁi này, có râmieq́t nhiêmzgìu ngưynhhơczgẁi đvnfwã tỏ vẻ mêmzgịt mỏi, hiêmzgỉn nhiêmzgin tuy là ngưynhhơczgẁi tu đvnfwạo, song viêmzgịc tiêmzgín vào vùng đvnfwâmieq́t hung hiêmzgỉm nhưynhh Thâmieq̣p Vạn Đzphhại Sơczgwn này đvnfwôevkh́i vơczgẃi họ cũng khôevkhng phải là môevkḥt chuyêmzgịn dêmzgĩ dàng gì. Chỉ có Lý Tuâmieqn, Lục Tuyêmzgít Kỳ, Tăasqdng Thưynhh Thưynhhmieq́y ngưynhhơczgẁi là đvnfwạo hạnh cao thâmieqm, săasqd́c măasqḍt vâmieq̃n nhưynhh thưynhhơczgẁng.




 

Chỉ là lúc này nhìn cánh rưynhh̀ng kỳ dị âmieqm u trưynhhơczgẃc măasqḍt, khôevkhng ai có thêmzgỉ vui vẻ nôevkh̉i.

 

Phía trêmzgin cánh rưynhh̀ng này, đvnfwôevkḥc vụ chưynhhơczgẃng khí bôevkh́c lêmzgin mù mịt, mà phạm vi lại râmieq́t rôevkḥng lơczgẃn, hiêmzgỉn nhiêmzgin là khôevkhng thêmzgỉ ngưynhḥ phong vưynhhơczgẉt qua, thêmzgim vào đvnfwó là Lý Tuâmieqn đvnfwã nói râmieq́t rõ là theo truyêmzgìn thuyêmzgít của Nam Cưynhhơczgwng tôevkḥc dâmieqn, sào huyêmzgịt của yêmzgiu thú chính là Sâmieqn Ma Côevkh̉ Đzphhôevkḥng ơczgw̉ phía sau cánh rưynhh̀ng này.

 

Khu rưynhh̀ng này, xem ra tuyêmzgịt đvnfwôevkh́i khôevkhng thêmzgỉ xem thưynhhơczgẁng.

 

Thiêmzgin Gia thâmieq̀n kiêmzgím phát ra nhưynhh̃ng luôevkh̀ng sáng lam săasqd́c nhàn nhạt, chiêmzgíu rọi thâmieqn ảnh lãnh ngạo côevkh tịch nhưynhh tuyêmzgít của Lục Tuyêmzgít Kỳ. Văasqdn Mâmieq̃n khôevkhng có ơczgw̉ đvnfwâmieqy, nàng chăasqd̉ng nhưynhh̃ng khôevkhng nói chuyêmzgịn vơczgẃi Lý Tuâmieqn và các đvnfwêmzgị tưynhh̉ Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c mà ngay cả đvnfwôevkh̀ng môevkhn sưynhh đvnfwêmzgị Tăasqdng Thưynhh Thưynhh nàng cũng râmieq́t ít đvnfwêmzgỉ ý tơczgẃi.

 

Trêmzgin đvnfwưynhhơczgẁng đvnfwi, cùng sơczgwn ác thủy, đvnfwôevkḥc xà mãnh thú, nhưynhh̃ng thưynhh́ khiêmzgín ngưynhhơczgẁi ta phải kinh hôevkh̀n bạt vía âmieq́y đvnfwôevkh́i vơczgẃi nàng mà nói chỉ bâmieq́t quá là nhưynhh̃ng thưynhh́ khôevkhng đvnfwáng đvnfwêmzgỉ măasqd́t hoăasqḍc là vong hôevkh̀n dưynhhơczgẃi kiêmzgím mà thôevkhi. Khôevkhng ai biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc trong nôevkḥi tâmieqm của nàng đvnfwang nghĩ nhưynhh̃ng gì.

 

Lý Tuâmieqn khôevkhng biêmzgít, Tăasqdng Thưynhh Thưynhh cũng khôevkhng biêmzgít, lúc này Lý Tuâmieqn đvnfwăasqd̀ng hăasqd́ng môevkḥt tiêmzgíng vơczgẃi Tăasqdng Thưynhh Thưynhh, thâmieq́p giọng hỏi “Tăasqdng sưynhh huynh, huynh có biêmzgít tại sao Lục sưynhh muôevkḥi cả ngày trâmieq̀m măasqḍc khôevkhng nói gì khôevkhng? Nàng âmieq́y đvnfwang nghĩ gì?”

 

asqdng Thưynhh Thưynhh ngâmieq̉n ngưynhhơczgẁi, cưynhhơczgẁi khôevkh̉ đvnfwáp: “Lý sưynhh huynh, ta thâmieq́y huynh hỏi lâmieq̀m ngưynhhơczgẁi rôevkh̀i”.

 

Lý Tuâmieqn trôevkh́ măasqd́t nhìn y, hôevkh̀i lâmiequ sau mơczgẃi lăasqd́c đvnfwâmieq̀u, cưynhhơczgẁi khôevkh̉ khôevkhng nói gì nưynhh̃a.

 

Lúc này chưynhh́ng nhâmieqn đvnfwêmzgìu đvnfwã mêmzgịt nhọc cả ngày, có lẽ đvnfwịnh nghỉ ngơczgwi môevkḥt buôevkh̉i trưynhhơczgẃc khi vào khu rưynhh̀ng tôevkh́i. Lục Tuyêmzgít Kỳ đvnfwơczgwn đvnfwôevkḥc đvnfwưynhh́ng môevkḥt mình trêmzgin môevkḥt tảng đvnfwá, dõi măasqd́t nhìn vêmzgì phía xa xa. Sau lưynhhng nàng lúc nào cũng có môevkḥt vài ánh măasqd́t hưynhh̃u ý hay vôevkh ý bị thâmieqn hình diêmzgĩm lêmzgị của nàng thu hút.

 

Lý Tuâmieqn đvnfwưynhh́ng bêmzgin cạnh Tăasqdng Thưynhh Thưynhh, trâmieq̀m ngâmieqm môevkḥt hôevkh̀i rôevkh̀i nghiêmzgim giọng hỏi “Tăasqdng sưynhh huynh, chúng ta mơczgẁi Lục sưynhh muôevkḥi ra đvnfwâmieqy thưynhhơczgwng lưynhhơczgẉng xem tiêmzgíp theo sẽ hành đvnfwôevkḥng nhưynhh thêmzgí nào, nhưynhh thêmzgí có đvnfwưynhhơczgẉc khôevkhng?”.

           

asqdng Thưynhh Thưynhhmieq̣t đvnfwâmieq̀u trả lơczgẁi: “Nhưynhh thêmzgí cũng phải”.

 

Nói đvnfwoạn liêmzgìn quay ngưynhhơczgẁi bưynhhơczgẃc tơczgẃi gâmieq̀n Lục Tuyêmzgít Kỳ, thâmieq́p giọng nói môevkḥt hai câmiequ. Lục Tuyêmzgít Kỳ măasqḍt khôevkhng biêmzgỉu tình, nghe Tăasqdng Thưynhh Thưynhh nói xong liêmzgìn liêmzgíc vêmzgì phía Lý Tuâmieqn môevkḥt cái. Lý Tuâmieqn cảm thâmieq́y ngưynhhơczgẉng ngùng, chỉ cưynhhơczgẁi khan môevkḥt tiêmzgíng.

 

Cuôevkh́i cùng Lục Tuyêmzgít Kỳ cũng cùng vơczgẃi Tăasqdng Thưynhh Thưynhhynhhơczgẃc lại bêmzgin cạnh Lý Tuâmieqn. Chỉ thâmieq́y họ Lý đvnfwăasqd̀ng hăasqd́ng môevkḥt tiêmzgíng nói: “Là nhưynhhmieq̀y, hai vị, sau khi đvnfwi qua cánh rưynhh̀ng này, chúng ta sẽ đvnfwêmzgín râmieq́t gâmieq̀n sào huyêmzgịt của yêmzgiu thú, chúng ta...”




 

“Lý sưynhh huynh”, đvnfwôevkḥt nhiêmzgin Lục Tuyêmzgít Kỳ lêmzgin tiêmzgíng ngăasqd́t lơczgẁi y.

 

Lý Tuâmieqn ngâmieqy ngưynhhơczgẁi, tưynhh̀ khi vào Thâmieq̣p Vạn Đzphhại Sơczgwn tơczgẃi nay, đvnfwâmieqy có thêmzgỉ xem là lâmieq̀n đvnfwâmieq̀u tiêmzgin Lục Tuyêmzgít Kỳ chủ đvnfwôevkḥng nói chuyêmzgịn vơczgẃi y, bèn ngạc nhiêmzgin hỏi: “Có chuyêmzgịn gì”.

 

Lục Tuyêmzgít Kỳ nhìn y, hai măasqd́t lâmieq́p loáng nhưynhh phát sáng: “Mâmieq́y ngày nay tôevkhi có môevkḥt chuyêmzgịn khôevkhng thêmzgỉ nào hiêmzgỉu đvnfwưynhhơczgẉc, muôevkh́n đvnfwưynhhơczgẉc thỉnh giáo Lý sưynhh huynh”.

 

Lý Tuâmieqn khẽ gâmieq̣t đvnfwâmieq̀u nói: “Xin Lục sưynhh muôevkḥi cưynhh́ nói”.

 

Lục Tuyêmzgít Kỳ nhưynhh chăasqd̉ng hêmzgì đvnfwêmzgỉ ý đvnfwêmzgín sưynhḥ khách khí của Lý Tuâmieqn, săasqd́c măasqḍt vâmieq̃n lạnh lùng nhưynhhasqdng tuyêmzgít: “Mâmieq́y ngày trưynhhơczgẃc, chúng tôevkhi nghe đvnfwưynhhơczgẉc tin tưynhh́c ơczgw̉ Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c đvnfwêmzgìu nói răasqd̀ng Thâmieq̣p Vạn Đzphhại Sơczgwn là nơczgwi hung hiêmzgỉm ác đvnfwịa, ngay cả các vị cũng râmieq́t ít vào đvnfwâmieqy, nhưynhhng khôevkhng hiêmzgỉu sao lâmieq̀n này Lý sưynhh huynh lại hêmzgít sưynhh́c thôevkhng thuôevkḥc khu này, lẽ nào trưynhhơczgẃc đvnfwâmieqy huynh đvnfwã tơczgẃi đvnfwâmieqy rôevkh̀i? Còn nưynhh̃a, tôevkhng tích Thâmieq̀n Thú bí mâmieq̣t nhưynhhmieq̣y, sào huyêmzgịt của hăasqd́n lại càng khôevkhng câmieq̀n phải nói, tại sao Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c lại biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc tin tưynhh́c này?”

 

Lý Tuâmieqn thâmieq̀n săasqd́c bâmieq́t biêmzgín, dưynhhơczgẁng nhưynhh đvnfwã liêmzgịu đvnfwịnh trưynhhơczgẃc Lúc Tuyêmzgít Kỳ sẽ hỏi thêmzgí này, chỉ mỉm cưynhhơczgẁi nói: “Sưynhh muôevkḥi, ta sơczgẃm đvnfwã nói vơczgẃi mọi ngưynhhơczgẁi rôevkh̀i, trưynhhơczgẃc đvnfwâmieqy đvnfwúng là Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c chúng ta râmieq́t ít chú ý đvnfwêmzgín Thâmieq̣p Vạn Đzphhại Sơczgwn, nhưynhhng tưynhh̀ sau hạo kiêmzgíp yêmzgiu thú, chúng ta đvnfwưynhhơczgwng nhiêmzgin phải chú ý đvnfwêmzgín nơczgwi này. Còn vêmzgì sào huyêmzgịt của yêmzgiu thú, cũng là do chúng ta phải hi sinh khôevkhng ít tinh anh đvnfwêmzgị tưynhh̉ truy theo lũ yêmzgiu thú tàn dưynhhczgẃi lâmieq̀n ra đvnfwưynhhơczgẉc”.

 

asqdng Thưynhh Thưynhh và Lục Tuyêmzgít Kỳ chau mày nhìn nhau, hiêmzgỉn nhiêmzgin là đvnfwêmzgìu khôevkhng tin nhưynhh̃ng đvnfwmzgìu Lý Tuâmieqn vưynhh̀a nói. Nhưynhhng thâmieq́y y nói vơczgẃi vẻ hùng hôevkh̀n hào sảng nhưynhhmieq̣y cũng khôevkhng tiêmzgịn phản bác, chỉ đvnfwành trâmieq̀m măasqḍc khôevkhng nói.

 

Lý Tuâmieqn mỉm cưynhhơczgẁi, nhìn hai ngưynhhơczgẁi nói tiêmzgíp: “Nói tơczgẃi đvnfwâmieqy, ta lại nhơczgẃ ra  môevkḥt chuyêmzgịn, tại sao vị Văasqdn Mâmieq̃n sưynhh tỷ của quí phái lại đvnfwôevkḥt nhiêmzgin quay vêmzgì Thanh Vâmieqn Sơczgwn vâmieq̣y?”

 

asqdng Thưynhh Thưynhh ngâmieq̉n ngưynhhơczgẁi, khôevkhng khỏi liêmzgíc măasqd́t nhìn Lục Tuyêmzgít Kỳ, sau đvnfwó mỉm cưynhhơczgẁi nói: “Chuyêmzgịn này khôevkhng phải chúng ta cũng đvnfwã nói vơczgẃi Lý sưynhh huynh rôevkh̀i sao, Văasqdn Mâmieq̃n sưynhh tỷ trưynhhơczgẃc lúc đvnfwi thì đvnfwôevkḥt nhiêmzgin có chuyêmzgịn, thêmzgí nêmzgin mơczgẃi phải trơczgw̉ vêmzgì ngay lâmieq̣p tưynhh́c”.

 

Lục Tuyêmzgít Kỳ đvnfwưynhh́ng bêmzgin cúi đvnfwâmieq̀u khôevkhng nói gì. Văasqdn Mâmieq̃n vì sao phải trơczgw̉ vêmzgì Thanh Vâmieqn Sơczgwn thì ngay cả Tăasqdng Thưynhh Thưynhh cũng khôevkhng biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc. Kỳ thưynhḥc thì xét cho cùng, tưynhḥ nhiêmzgin cũng là vì hôevkhm âmieq́y ơczgw̉ Sơczgwn Hà Đzphhmzgịn trong Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c, Vâmieqn Dịch Lam đvnfwôevkḥt nhiêmzgin nói ra môevkḥt câmiequ quan hêmzgị đvnfwêmzgín Tru Tiêmzgin Kiêmzgím mà ra cả.

 

asqdng Thưynhh Thưynhh khôevkhng biêmzgít chuyêmzgịn này, chỉ cưynhhơczgẁi cưynhhơczgẁi cho là chuyêmzgịn đvnfwùa rôevkh̀i quêmzgin đvnfwi luôevkhn. Nhưynhhng sau khi Lục Tuyêmzgít Kỳ và Văasqdn Mâmieq̃n thưynhhơczgwng lưynhhơczgẉng, thì cảm thâmieq́y chuyêmzgịn này khôevkhng phải tâmieq̀m thưynhhơczgẁng, sau khi suy nghĩ, cuôevkh́i cùng quyêmzgít đvnfwịnh đvnfwêmzgỉ Văasqdn Mâmieq̃n trơczgw̉ vêmzgì Thanh Vâmieqn Sơczgwn bâmieq̉m báo sưynhḥ tình cho các vị sưynhh trưynhhơczgw̉ng đvnfwêmzgỉ còn kịp thơczgẁi ưynhh́ng biêmzgín. Dù sao thì Tru Tiêmzgin Kiêmzgím đvnfwôevkh́i vơczgẃi Thanh Vâmieqn môevkhn, đvnfwôevkh́i vơczgẃi thiêmzgin hạ chính đvnfwạo có ý nghĩa quá lơczgẃn, còn thái đvnfwôevkḥ dáng vẻ của vị côevkh́c chủ Vâmieqn Dịch Lam này cũng dưynhhơczgẁng nhưynhh có chút kỳ lạ, khiêmzgín ngưynhhơczgẁi ta khôevkhng khỏi bâmieq́t an.

 

Có đvnfwmzgìu chuyêmzgịn Thú Thâmieq̀n này cũng vôevkh cùng quan trọng khôevkhng thêmzgỉ bỏ qua, thêmzgí nêmzgin sau khi thưynhhơczgwng lưynhhơczgẉng, Văasqdn Mâmieq̃n trơczgw̉ vêmzgì Thanh Vâmieqn sơczgwn, Lục Tuyêmzgít Kỳ và Tăasqdng Thưynhh Thưynhhmieq̃n lưynhhu lại, có đvnfwmzgìu trong lòng hai ngưynhhơczgẁi, Phâmieq̀n Hưynhhơczgwng Côevkh́c lúc này dưynhhơczgẁng nhưynhh có đvnfwmzgìu gì râmieq́t côevkh̉ quái.

 

Lúc này Lý Tuâmieqn đvnfwã cùng Tăasqdng Thưynhh Thưynhh thưynhhơczgwng lưynhhơczgẉng râmieq́t lâmiequ, kêmzgỉ hêmzgít nhưynhh̃ng chuyêmzgịn câmieq̀n phải chú ý cho hai ngưynhhơczgẁi nghe. Tăasqdng Thưynhh Thưynhhmieq̀n đvnfwâmieq̀u tiêmzgin nghe đvnfwưynhhơczgẉc nhiêmzgìu chuyêmzgịn thú vị nhưynhhmieq̣y, khôevkhng khỏi đvnfwại khai nhãn giơczgẃi, gâmieq̣t đvnfwâmieq̀u lia lịa, khôevkhng ngưynhh̀ng hỏi han Lý Tuâmieqn.




 

Lục Tuyêmzgít Kỳ đvnfwưynhh́ng bêmzgin nghe, khôevkhng hiêmzgỉu vì sao lại thâmieq̀m cảm thâmieq́y chán ghét, liêmzgìn quay ngưynhhơczgẁi đvnfwi ra chôevkh̃ khác, ngâmieq̉ng đvnfwâmieq̀u lêmzgin nhìn ra phía xa xa, ngăasqd́m nhìn dãy núi kéo dài bâmieq́t tâmieq̣n.

 

Khôevkhng ai biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc phía trưynhhơczgẃc đvnfwang có gì chơczgẁ đvnfwơczgẉi bọn họ.

 

* * * * * *

           

Thanh Vâmieqn Sơczgwn, Đzphhại Trúc Phong.

 

Buôevkh̉i sáng sơczgẃm, trơczgẁi mơczgẃi chỉ tơczgẁ mơczgẁ sáng, các đvnfwêmzgị tưynhh̉ Đzphhại Trúc Phong còn chưynhha thưynhh́c giâmieq́c, tưynhh̀ trong Thủ Tĩnh Đzphhưynhhơczgẁng vang lêmzgin tiêmzgíng bưynhhơczgẃc châmieqn nhè nhẹ, môevkḥt lúc sau thì thâmieq́y Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch bưynhhơczgẃc ra, trêmzgin ngưynhhơczgẁi vâmieq̣n môevkḥt bôevkḥ quâmieq̀n áo hêmzgít sưynhh́c chỉnh têmzgì, khác hăasqd̉n vơczgẃi bình thưynhhơczgẁng.

 

Chỉ thâmieq́y hai mày lão nhíu chăasqḍt, nhìn có vẻ tâmieqm sưynhḥ trùng trùng. Tôevkh Nhưynhhynhhơczgẃc đvnfwi sau lưynhhng lão, nhìn dáng vẻ hai phu phụ họ, cũng khôevkhng biêmzgít là dâmieq̣y sơczgẃm hay là cả đvnfwêmzgim khôevkhng ngủ nưynhh̃a.

 

evkh Nhưynhh lúc này thâmieq̀n săasqd́c ưynhhu tưynhh, bưynhhơczgẃc ra khỏi Thủ Tĩnh Đzphhưynhhơczgẁng, đvnfwưynhha măasqd́t nhìn phòng của các đvnfwêmzgị tưynhh̉ môevkḥt lưynhhơczgẉt, thâmieq́y vâmieq̃n yêmzgin tĩnh thì mơczgẃi thâmieq́p giọng nói: “Bâmieq́t Dịch, tôevkhi vâmieq̃n cảm thâmieq́y làm vâmieq̣y có đvnfwmzgìu gì khôevkhng ôevkh̉n, chi băasqd̀ng chúng ta thưynhhơczgwng nghị lại xem”.

 

asqd́c măasqḍt Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch lạnh lùng nhưynhhynhhơczgẃc, hai hàng lôevkhng mày vâmieq̃n khôevkhng giãn ra đvnfwưynhhơczgẉc chút nào: “Chuyêmzgịn này đvnfwã khôevkhng thêmzgỉ hoãn đvnfwưynhhơczgẉc nưynhh̃a rôevkh̀i. Tưynhh̀ hôevkhm chúng ta ơczgw̉ Tôevkh̉ Sưynhhynhh̀ Đzphhưynhhơczgẁng trơczgw̉ vêmzgì, mâmieq́y ngày nay tình hình Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh càng lúc càng kém, ngày hôevkhm qua trêmzgin Thôevkhng Thiêmzgin Phong còn có tin đvnfwôevkh̀n ôevkhng âmieq́y đvnfwôevkḥng thủ cả vơczgẃi Phạm trưynhhơczgw̉ng lão  và Tiêmzgiu Dâmieq̣t Tài nưynhh̃a”.

 

evkh Nhưynhh ngâmieq̉n ngưynhhơczgẁi nói: “Cái gì, chưynhhơczgw̉ng môevkhn sưynhh huynh đvnfwôevkḥng thủ vơczgẃi ngưynhhơczgẁi ta? Hai ngưynhhơczgẁi bọn họ sao lại làm chưynhhơczgw̉ng môevkhn tưynhh́c giâmieq̣n? Họ có thọ thưynhhơczgwng hay khôevkhng?”

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch hưynhh̀ nhẹ môevkḥt tiêmzgíng: “Bọn họ có thêmzgỉ làm đvnfwưynhhơczgẉc gì chưynhh́? Tưynhḥ nhiêmzgin là do thâmieq́y Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh hành vi côevkh̉ quái nêmzgin mơczgẃi lêmzgin tiêmzgíng khuyêmzgin ngăasqdn, nghe nói lúc đvnfwâmieq̀u Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh cũng ngôevkh̀i xuôevkh́ng nói chuyêmzgịn tưynhh̉ têmzgí vơczgẃi họ, nhưynhhng khôevkhng hiêmzgỉu tại sao lại đvnfwôevkḥt nhiêmzgin phát nôevkḥ, môevkḥt chưynhhơczgw̉ng đvnfwánh ra làm Phạm sưynhh huynh trọng thưynhhơczgwng, cũng may têmzgin tiêmzgỉu tưynhh̉ Tiêmzgiu Dâmieq̣t Tài đvnfwó là ngưynhhơczgẁi cơczgw cảnh, lâmieq̣p tưynhh́c cõng Phạm sưynhh huynh chạy đvnfwi, thêmzgí nêmzgin mơczgẃi khôevkhng có chuyêmzgịn gì đvnfwáng tiêmzgíc xảy ra”.

 

evkh Nhưynhh thâmieq̀n ngưynhhơczgẁi, nhíu mày hỏi: “Tiêmzgiu Dâmieq̣t Tài khôevkhng sao chưynhh́?”.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch chăasqd́p tay sau lưynhhng, trâmieq̀m ngâmieqm giâmieqy lát rôevkh̀i nói: “Hăasqd́n là kẻ thôevkhng minh, hơczgwn nưynhh̃a đvnfwã ơczgw̉ bêmzgin Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh nhiêmzgìu năasqdm, ít nhiêmzgìu thì cũng hiêmzgỉu vêmzgì ôevkhng âmieq́y hơczgwn chúng ta môevkḥt chút. Có lẽ quá nưynhh̃a là do đvnfwã phát hiêmzgịn tình hình khôevkhng đvnfwúng, thêmzgí nêmzgin mơczgẃi năasqd́m đvnfwưynhhơczgẉc tiêmzgin cơczgw, mơczgẃi may măasqd́n mà thoát đvnfwưynhhơczgẉc. Có đvnfwmzgìu, cũng may là hăasqd́n cơczgw cảnh, mơczgẃi có thêmzgỉ cưynhh́u đvnfwưynhhơczgẉc Phạm sưynhh huynh ra ngoài trị thưynhhơczgwng, băasqd̀ng khôevkhng thì hâmieq̣u quả khó mà lưynhhơczgẁng trưynhhơczgẃc đvnfwưynhhơczgẉc”.

 

evkh Nhưynhh im lăasqḍng, săasqd́c măasqḍt biêmzgín đvnfwôevkh̉i khôevkhng ngưynhh̀ng, hôevkh̀i lâmiequ sau mơczgẃi nói: “Ôniyang âmieq́y, ôevkhng âmieq́y đvnfwã biêmzgín thành nhưynhhmieq̣y, tại sao ôevkhng còn muôevkh́n đvnfwi găasqḍp nưynhh̃a?”.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch hít sâmiequ môevkḥt hơczgwi nói: “Ngưynhhơczgẁi ta khôevkhng biêmzgít thì thôevkhi, lẽ nào bà cũng khôevkhng hiêmzgỉu tại sao ta phải đvnfwi găasqḍp ôevkhng âmieq́y hay sao?”.

 

evkh Nhưynhh thâmieq́p giọng nói: “Nhưynhhng, ôevkhng âmieq́y... chưynhhơczgw̉ng môevkhn sưynhh huynh giơczgẁ này đvnfwã tâmieqm ma nhâmieq̣p thêmzgỉ, khôevkhng ai biêmzgít ôevkhng âmieq́y sẽ làm ra nhưynhh̃ng chuyêmzgịn gì, hơczgwn nưynhh̃a đvnfwạo hành của chưynhhơczgw̉ng môevkhn cao thâmieqm vôevkhynhhơczgẉng, lâmieq̀n này ôevkhng mạo hiêmzgỉm đvnfwêmzgín đvnfwó, tôevkhi chỉ sơczgẉ, chỉ sơczgẉ...”

 

Nói tơczgẃi đvnfwâmieqy, thanh âmieqm của Tôevkh Nhưynhh càng lúc càng nhỏ lai, cuôevkh́i cùng thì vôevkh cùng khó nghe, hiêmzgỉn nhiêmzgin là chính bản thâmieqn bà cũng khôevkhng muôevkh́n nói ra cưynhh̉a miêmzgịng.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch thơczgw̉ dài môevkḥt tiêmzgíng, quay lại nhìn Tôevkh Nhưynhh, đvnfwưynhha tay ra năasqd́m lâmieq́y tay Tôevkh Nhưynhh, nhẹ nhàng nói: “Cả kiêmzgíp này chỉ có hai vơczgẉ chôevkh̀ng, tôevkhi đvnfwưynhhơczgwng nhiêmzgin biêmzgít bà đvnfwang lo lăasqd́ng đvnfwmzgìu gì. Có tâmieq́m lòng này của bà thì dù có xảy ra chuyêmzgịn gì tôevkhi cũng khôevkhng đvnfwêmzgỉ ý...”.

 

evkh Nhưynhh nhíu mày, hưynhh̀ nhẹ ngăasqd́t lơczgẁi: “Ôniyang nói lung tung gì đvnfwâmieq́y?”.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch khẽ gâmieq̣t đvnfwâmieq̀u, trâmieq̀m măasqḍc khôevkhng nói gì: “Bà cũng biêmzgít rôevkh̀i đvnfwó. Bí mâmieq̣t của Tru Tiêmzgin côevkh̉ kiêmzgỉm vôevkh́n là đvnfwmzgìu cơczgwmieq̣t tôevkh́i cao của Thanh Vâmieqn Môevkhn chúng ta, chỉ có môevkḥt mình chưynhhơczgw̉ng giáo châmieqn nhâmieqn biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc. Chỉ là trong trâmieq̣n chiêmzgín Man Hoang năasqdm đvnfwó, ta, Tăasqdng Thúc Thưynhhơczgẁng và mâmieq́y ngưynhhơczgẁi nưynhh̃a cùng vơczgẃi Vạn sưynhh huynh quyêmzgít chiêmzgín Vạn Lý Hoàng Sa, do cơczgw duyêmzgin xảo hơczgẉp nêmzgin mơczgẃi biêmzgít đvnfwưynhhơczgẉc bí mâmieq̣t này. Vêmzgì sau mâmieq́y ngưynhhơczgẁi chúng ta đvnfwêmzgìu phải ơczgw̉ trong Tôevkh̉ Sưynhhynhh̀ Đzphhưynhhơczgẁng thêmzgì đvnfwôevkḥc răasqd̀ng cả đvnfwơczgẁi này tuyêmzgịt đvnfwôevkh́i khôevkhng đvnfwưynhhơczgẉc tiêmzgít lôevkḥ ra ngoài”.

 

evkh Nhưynhh thơczgw̉ dài: “Tại sao đvnfwôevkḥt nhiêmzgin ôevkhng lại nhăasqd́c tơczgẃi chuyêmzgịn này? Năasqdm đvnfwó tôevkhi cũng có măasqḍt ơczgw̉ đvnfwó, cũng thêmzgì đvnfwôevkḥc nhưynhh ôevkhng, làm sao mà khôevkhng nhơczgẃ chưynhh́?”.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch nghiêmzgim măasqḍt nói: “Tưynhh̀ khi Thanh Diêmzgịp Tôevkh̉ sưynhhynhhu lại văasqdn bia cảnh cáo, tôevkh̉ sưynhh các đvnfwơczgẁi trưynhhơczgẃc khôevkhng ai là khôevkhng nhiêmzgìu lâmieq̀n nhăasqd́c nhơczgw̉, Tru Tiêmzgin côevkh̉ kiêmzgím khôevkhng thêmzgỉ dùng bưynhh̀a. Trêmzgin văasqdn bia của Thanh Diêmzgịp tôevkh̉ sưynhh cũng ghi râmieq́t rõ ràng, trong Tru Tiêmzgin côevkh̉ kiêmzgím có hung khí vôevkh thưynhhơczgẉng, ngưynhhơczgẁi sưynhh̉ kiêmzgím tâmieqm trí khôevkhng kiêmzgin đvnfwịnh, căasqdn cơczgw khôevkhng ôevkh̉n côevkh́, ăasqd́t sẽ nhâmieq̣p vào ma đvnfwạo. Giơczgẁ đvnfwâmieqy Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh phát sinh nhiêmzgìu dị tưynhhơczgẉng nhưynhhmieq̣y, ta chỉ e răasqd̀ng lơczgẁi của Tôevkh̉ Sưynhh đvnfwã ưynhh́ng nghiêmzgịm”.

 

evkh Nhưynhh cúi đvnfwâmieq̀u, im lăasqḍng khôevkhng nói gì.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch ngâmieq̉ng đvnfwâmieq̀u nhìn trơczgẁi, xa xa sau áng mâmieqy mù, bóng Thôevkhng Thiêmzgin Phong âmieq̉n âmieq̉n hiêmzgịn hiêmzgịn giưynhh̃a làn mâmieqy.

 

“Nhiêmzgìu năasqdm nay, Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh lao tâmieqm khôevkh̉ tưynhh́ vì bản môevkhn, làm cho Thanh Vâmieqn Môevkhn của chúng ta ngày môevkḥt hưynhhng vưynhhơczgẉng, đvnfwêmzgín nay đvnfwã có thêmzgỉ ngạo thị thiêmzgin hạ, lãnh tụ chính đvnfwạo quâmieq̀n hùng”. Thanh âmieqm của Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch đvnfwôevkḥt nhiêmzgin lại có vài phâmieq̀n cảm khái, “Tôevkhi cũng đvnfwã nghĩ râmieq́t kỹ rôevkh̀i, năasqdm xưynhha dù là Vạn sưynhh huynh ngôevkh̀i vào vị trí chưynhhơczgw̉ng môevkhn, chỉ sơczgẉ vị tâmieq́t đvnfwã tôevkh́t hơczgwn Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh bâmieqy giơczgẁ”.

 

Thâmieqn hình Tôevkh Nhưynhh khẽ run lêmzgin, thâmieq́p giọng nói: “Bâmieq́t Dịch...”.

 

Chỉ là nhưynhh̃ng lơczgẁi phía sau, bà nhưynhh muôevkh́n nói mà lại khôevkhng thêmzgỉ nói ra.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch chăasqd́p tay sau lưynhhng, trêmzgin măasqḍt lôevkḥ vẻ thâmieq́t vọng nói: “Râmieq́t nhiêmzgìu năasqdm nay, ta tuy vâmieq̃n âmieqm thâmieq̀m cung phụng linh vị của Vạn sưynhh huynh, nhưynhhng đvnfwôevkh́i vơczgẃi Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh, ta lúc nào cũng bôevkḥi phục, tuy răasqd̀ng bình thưynhhơczgẁng chúng ta có hơczgwi khăasqd́c khâmieq̉u, nhưynhhng hành vi xưynhh̉ sưynhḥ của ôevkhng âmieq́y, ta trưynhhơczgẃc nay khôevkhng hêmzgì có ý kiêmzgín, dù là mưynhhơczgẁi năasqdm trưynhhơczgẃc ôevkhng âmieq́y có dùng Tru Tiêmzgin kiêmzgím bưynhh́c lão Thâmieq́t phải...”.

 

“Bâmieq́t Dịch, đvnfwưynhh̀ng nói nưynhh̃a!”, Tôevkh Nhưynhh đvnfwôevkḥt nhiêmzgin quát lêmzgin, khôevkhng biêmzgít vì sao, hai măasqd́t bà chơczgẉt đvnfwỏ lưynhḥng lêmzgin.

           

czgw thịt trêmzgin măasqḍt Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch giâmieq̣t giâmieq̣t, miêmzgĩn cưynhhơczgw̃ng nơczgw̉ môevkḥt nụ cưynhhơczgẁi gưynhhơczgẉng gạo, nhưynhhng thoáng nhìn cũng biêmzgít chăasqd̉ng có chút tiêmzgíu ý nào, chỉ có đvnfwau lòng mà thôevkhi. “Trêmzgin đvnfwơczgẁi này ngưynhhơczgẁi hiêmzgỉu tôevkhi nhâmieq́t chỉ có bà mà thôevkhi. Trâmieq̣n chiêmzgín mưynhhơczgẁi năasqdm trưynhhơczgẃc, tôevkhi, tôevkhi...”. Lão thơczgw̉ dài môevkḥt tiêmzgíng, “ta thâmieq̣t khôevkhng nơczgw̃... lão Thâmieq́t! Trong đvnfwám đvnfwêmzgị tưynhh̉, têmzgin tiêmzgỉu tưynhh̉ đvnfwó là thuâmieq̣n măasqd́t nhâmieq́t, nhưynhhng cuôevkh́i cùng vâmieq̃n... ôevkhi...”.

 

Cùng vơczgẃi tiêmzgíng thơczgw̉ dài, hai ngưynhhơczgẁi đvnfwêmzgìu khôevkhng nói gì nưynhh̃a, môevkḥt hôevkh̀i lâmiequ sau đvnfwó Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch mơczgẃi cưynhhơczgẁi khôevkh̉ môevkḥt tiêmzgíng: “Sau chuyêmzgịn đvnfwó, trong lòng tôevkhi cũng vôevkh cùng bâmieq́t mãn vơczgẃi Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh. Lão Thâmieq́t là do tôevkhi nuôevkhi lơczgẃn cả mưynhhơczgẁi năasqdm, lẽ nào tôevkhi khôevkhng biêmzgít hăasqd́n là ngưynhhơczgẁi thêmzgí nào? Có chuyêmzgịn gì thì cũng là do tôevkhi dạy hăasqd́n, nói khôevkhng chưynhh̀ng còn có thêmzgỉ có cơczgwevkḥi cho hăasqd́n thay đvnfwôevkh̉i. Nhưynhhng môevkḥt kiêmzgím kia chém xuôevkh́ng, hăasqd́c hăasqd́c...Lão Thâmieq́t thì khôevkhng sao, nhưynhhng lại hại chêmzgít môevkḥt Bích Dao. Môevkḥt kiêmzgím âmieq́y thâmieq̣t tôevkh́t, lão Thâmieq́t phản thì đvnfwã phản rôevkh̀i, vơczgẃi tính tình quâmieq̣t cưynhhơczgẁng của hăasqd́n, chỉ e cả đvnfwơczgẁi này, cả kiêmzgíp này cũng khôevkhng thêmzgỉ vãn hôevkh̀i”.

 

“... thêmzgí nhưynhhng mâmieq́y năasqdm nay, môevkh̃i lâmieq̀n ta phản tỉnh, nghĩ lại chuyêmzgịn này, tưynhḥ hỏi nêmzgíu nhưynhh ta ơczgw̉ vị trí của Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh, môevkḥt kiêmzgím âmieq́y ta có trảm xuôevkh́ng hay khôevkhng?”.

 

evkh Nhưynhh chăasqdm chú nhìn trưynhhơczgẉng phu, khôevkhng nói tiêmzgíng nào, chỉ nhẹ nhàng năasqd́m lâmieq́y tay lão, vuôevkh́t nhẹ lêmzgin mu bàn tay nhưynhh muôevkh́n an ủi.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch cưynhhơczgẁi buôevkh̀n, nhìn Tôevkh Nhưynhh nói: “Nêmzgíu đvnfwôevkh̉i lại là ta, chỉ e ta cũng sẽ chém ra môevkḥt kiêmzgím âmieq́y”.

 

evkh Nhưynhh giôevkh́ng nhưynhh đvnfwã biêmzgít trưynhhơczgẃc đvnfwáp án, cúi đvnfwâmieq̀u im lăasqḍng.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch cũng trâmieq̀m măasqḍc hôevkh̀i lâmiequ, dõi măasqd́t nhìn vêmzgì phía Thôevkhng Thiêmzgin Phong xa xa.

 

evkḥt hôevkh̀i sau, Tôevkh Nhưynhh chơczgẉt lêmzgin tiêmzgíng: “Nêmzgíu tâmieqm ý ôevkhng đvnfwã quyêmzgít, hay là đvnfwêmzgỉ tôevkhi cùng đvnfwi vơczgẃi ôevkhng?”.

           

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch lăasqd́c đvnfwâmieq̀u nói: “Bà khôevkhng đvnfwi thì hơczgwn, ngưynhhơczgẁi càng nhiêmzgìu lại càng khó nói chuyêmzgịn. Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh biêmzgín thành nhưynhhmieq̣y cũng đvnfwêmzgìu là vì thiêmzgin hạ chúng sinh và Thanh Vâmieqn Môevkhn này, tôevkhi khôevkhng biêmzgít thì thôevkhi, nhưynhhng đvnfwã biêmzgít bí mâmieq̣t này thì tuyêmzgịt đvnfwôevkh́i khôevkhng thêmzgỉ tọa thị bàng quan đvnfwưynhhơczgẉc, thêmzgí nào cũng phải đvnfwi xem có thêmzgỉ cưynhh́u vãn đvnfwưynhhơczgẉc khôevkhng. Chỉ hi vọng Đzphhạo Huyêmzgìn sưynhh huynh đvnfwạo hành thâmieqm hâmieq̣u, có thêmzgỉ tỉnh ngôevkḥ trưynhhơczgẃc bơczgẁ vưynhḥc, băasqd̀ng khôevkhng...”.

 

Lão nói tơczgẃi đvnfwâmieqy thì thanh âmieqm trơczgw̉ nêmzgin nhỏ nhưynhh tiêmzgíng muôevkh̃i vo ve.

 

evkh Nhưynhh nhìn lão, đvnfwôevkḥt nhiêmzgin mỉm cưynhhơczgẁi, vẻ lo âmiequ sâmieq̀u muôevkḥn trêmzgin măasqḍt dưynhhơczgẁng nhưynhh đvnfwã biêmzgín mâmieq́t, thay vào đvnfwó là môevkḥt sưynhḥ ôevkhn nhu vôevkh hạn: “Đzphhưynhhơczgẉc rôevkh̀i, ôevkhng đvnfwưynhh̀ng nói nưynhh̃a.”.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch đvnfwã ơczgw̉ bêmzgin bà ta nhiêmzgìu năasqdm, tâmieqm ý đvnfwã sơczgẃm tưynhhơczgwng thôevkhng, lúc này lão chăasqdm chú nhìn Tôevkh Nhưynhh, cuôevkh́i cùng thì cũng khôevkhng lêmzgin tiêmzgíng nói gì, chỉ khẽ gâmieq̣t đvnfwâmieq̀u, rôevkh̀i châmieq̣m rãi quay ngưynhhơczgẁi, trong ôevkh́ng tay áo băasqd́t đvnfwâmieq̀u lâmieq́p loáng ánh sáng đvnfwỏ rưynhḥc.

 

asqd́t thâmieq́y Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch săasqd́p dùng Xích Diêmzgĩm bay đvnfwi, Tôevkh Nhưynhh đvnfwôevkḥt nhiêmzgin gọi môevkḥt tiêmzgíng: “Bâmieq́t Dịch...”. Thanh âmieqm tuy khôevkhng cao, nhưynhhng bao nhiêmzgiu tình cảm đvnfwêmzgìu tích tụ trong hai tiêmzgíng âmieq́y.

 

Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch quay đvnfwâmieq̀u lại nhìn thêmzgiynhh̉, chỉ thâmieq́y Tôevkh Nhưynhhmieq̃n có vẻ khôevkhng nơczgw̃, trong măasqd́t lâmieq́p lánh ánh lêmzgị. Hôevkh̀i lâmiequ sau, Đzphhmzgìn Bâmieq́t Dịch đvnfwôevkḥt nhiêmzgin nhoẻn miêmzgịng cưynhhơczgẁi, vâmieq̃y vâmieq̃y tay, hai môevkhi khẽ giâmieq̣t giâmieq̣t nhưynhhng cuôevkh́i cùng cũng khôevkhng nói nêmzgin lơczgẁi, quay ngưynhhơczgẁi phóng ra Xích Diêmzgĩm tiêmzgin kiêmzgím, đvnfwăasqd̀ng khôevkhng lao vút đvnfwi.

 

Ánh sáng đvnfwỏ của Xích Diêmzgĩm rạch ngang bâmieq̀u trơczgẁi, phi thăasqd̉ng vào giưynhh̃a màn mâmieqy mù.

 

Chỉ còn lại môevkḥt mình Tôevkh Nhưynhh đvnfwưynhh́ng thâmieq̃n thơczgẁ nhìn vêmzgì phía châmieqn trơczgẁi, khôevkhng biêmzgít đvnfwã đvnfwưynhh́ng bao lâmiequ, cũng khôevkhng biêmzgít tưynhh̀ lúc nào trêmzgin mái tóc của bà đvnfwã đvnfwmzgỉm mâmieq́y giọt sưynhhơczgwng sơczgẃm, long lanh nhưynhh nhưynhh̃ng hạt trâmieqn châmiequ bảo ngọc.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.