Tru Tiên

Chương 182 : Hoá Giải

    trước sau   
   

Chuôasutng chùa ngâcmrfn nga, tiêhgfśng trôasut́ng chiêhgfs̀u tà trâcmrf̀m trâcmrf̀m. Tu Di Sơkbkon chìm trong biêhgfs̉n mâcmrfy mơkbkò ảo, tưpcrẁ bình minh cho đphjpêhgfśn lúc hoàng hôasutn, nơkbkoi châcmrfn trơkbkòi gió mâcmrfy khôasutng ngưpcrẁng thay đphjpôasut̉i, mâcmrfy trăybvýng cưpcrẃ lưpcrw̃ng lơkbkò trôasuti, thơkbkòi gian quyêhgfśt chăybvỷng vì ai mà lưpcrwu lại.

 

Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ hùng vĩ tráng lêhgfṣ, sưpcrẁng sưpcrw̃ng toạ lạc trêhgfsn đphjpỉnh núi Tu Di Sơkbkon, tưpcrwơkbkỏng nhưpcrw đphjpang dùng ánh măybvýt tưpcrẁ bi nhìn xuôasut́ng thêhgfś gian, vôasutasut́ phàm nhâcmrfn tưpcrẁ bôasut́n phưpcrwơkbkong tám hưpcrwơkbkóng tụ tâcmrf̣p lại tưpcrẁ sáng sơkbkóm, hưpcrwơkbkóng vêhgfs̀ phâcmrf̣t đphjpưpcrwơkbkòng, tưpcrwơkbkọng phâcmrf̣t mà danh lêhgfs̃ chiêhgfsm bái, kêhgfs̉ lêhgfs̉ chuyêhgfṣn vui buôasut̀n trong lòng, câcmrf̀u xin thâcmrf̀n minh phù hôasuṭ. Môasut̃i ngày có hàng vạn ngưpcrwơkbkòi tơkbkói, tụ hơkbkọp, hàng vạn ngưpcrwơkbkòi lại ra đphjpi, ly biêhgfṣt, ngày này sang ngày khác, khôasutng hêhgfs̀ thay đphjpôasut̉i, năybvym này sang năybvym khác, hêhgfśt hơkbkọp rôasut̀i lại tan. Chỉ có tưpcrwơkbkọng phâcmrf̣t vàng ròng trong chánh đphjphgfṣn, trưpcrwơkbkóc chánh đphjphgfṣn ánh minh đphjpăybvyng khôasutng bao giơkbkò tăybvýt, hưpcrwơkbkong khói nghi ngút âcmrf́y, chưpcrẃng kiêhgfśn thêhgfś sưpcrẉ tang thưpcrwơkbkong.

 

Quỷ Lêhgfṣ, hay có thêhgfs̉ gọi là Trưpcrwơkbkong Tiêhgfs̉u Phàm, lại đphjpi vào căybvyn tiêhgfs̉u ôasut́c chưpcrẃa di thêhgfs̉ của Phôasut̉ Trí Thâcmrf̀n Tăybvyng, đphjpã đphjpưpcrwơkbkọc môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm, trong suôasut́t thơkbkòi gian này, trong tiêhgfs̉u ôasut́c khôasutng có chút đphjpôasuṭng tĩnh nào. Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cũng đphjpêhgfśn tiêhgfs̉u đphjpình ơkbkỏ bêhgfsn ngoài tiêhgfs̉u ôasut́c môasuṭt lâcmrf̀n, ngôasut̀i đphjpơkbkọi môasuṭt lúc, sau đphjpó thơkbkỏ dài rôasut̀i bỏ đphjpi.




 

Chỉ có Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpã theo Quỷ Lêhgfṣ vào trong phòng, sau đphjpó đphjpã đphjpơkbkọi ơkbkỏ đphjpình viêhgfṣn bêhgfsn ngoài tiêhgfs̉u ôasut́c, kiêhgfsn nhâcmrf̃n đphjpêhgfśn mưpcrẃc khôasutng ai ngơkbkò.

 

Khôasutng ai biêhgfśt tại sao Pháp Tưpcrwơkbkóng lại đphjpưpcrẃng nơkbkoi đphjpó, kêhgfs̉ cả Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn ơkbkỏ bêhgfsn trong sưpcrẉ viêhgfṣc, mà thưpcrẉc ra tâcmrf́t cả tăybvyng nhâcmrfn ơkbkỏ Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ cũng khôasutng ai hỏi y môasuṭt câcmrfu nào. Pháp Tưpcrwơkbkóng vâcmrf̃n kiêhgfsn trì môasuṭt mình đphjpưpcrẃng đphjpó, tưpcrẉa hôasut̀ nhưpcrw đphjpang chơkbkò đphjpơkbkọi môasuṭt ai.

 

ybvỵt trơkbkòi vêhgfs̀ chiêhgfs̀u đphjpỏ rưpcrẉc nhưpcrw máu, ánh hôasut̀ng chiêhgfśu sáng châcmrfn trơkbkòi, ánh vàng óng ánh viêhgfs̀n chung quanh đphjpám mâcmrfy chiêhgfs̀u ơkbkỏ xa xa, mưpcrwơkbkòi phâcmrf̀n mỹ lêhgfṣ. Cảnh đphjpẹp của trơkbkòi đphjpâcmrf́t vôasut́n luôasutn ơkbkỏ cạnh con ngưpcrwơkbkòi, chỉ tại con ngưpcrwơkbkòi nhìn mà khôasutng thâcmrf́y, thâcmrf́y mà khôasutng có tâcmrfm đphjpêhgfs̉ cảm nhâcmrf̣n.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng nhìn ánh tà dưpcrwơkbkong ơkbkỏ xa, dưpcrwơkbkòng nhưpcrw xuâcmrf́t thâcmrf̀n, y đphjpã đphjpưpcrẃng đphjpó môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm, trêhgfsn gưpcrwơkbkong măybvỵt thanh tú tưpcrẉa hôasut̀ khôasutng đphjpêhgfs̉ lôasuṭ ý nghĩ gì, trái vơkbkói mục quang trong sáng, lâcmrf́p lánh ánh sáng trí tuêhgfṣ thâcmrfm thuý.

 

“Ngưpcrwơkbkoi đphjpang nhìn gì vâcmrf̣y?”. Đqtucôasuṭt nhiêhgfsn, có tiêhgfśng nói câcmrf́t lêhgfsn ơkbkỏ bêhgfsn cạnh, Pháp Tưpcrwơkbkóng giâcmrf̣t mình, nhưpcrw chơkbkọt tỉnh cơkbkon mêhgfs, nhìn thâcmrf́y Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn khôasutng biêhgfśt tưpcrẁ lúc nào đphjpã đphjpi đphjpêhgfśn đphjpình viêhgfṣn, đphjpang đphjpưpcrẃng đphjpó mỉm cưpcrwơkbkòi nhìn y.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng chăybvýp tay trả lơkbkòi: “Hôasut̀i bâcmrf̉m sưpcrw phụ, đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ đphjpang nhìn ánh tà dưpcrwơkbkong ơkbkỏ phía tâcmrfy, bôasut̃ng nhiêhgfsn sơkbkỏ ngôasuṭ, xuâcmrf́t thâcmrf̀n suy nghĩ, khôasutng biêhgfśt sưpcrw phụ đphjpã đphjpêhgfśn, thâcmrf̣t thâcmrf́t lêhgfs̃”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cưpcrwơkbkòi nói: “Khôasutng câcmrf̀n quan tâcmrfm đphjpêhgfśn lêhgfs̃ nghi quá nhưpcrwcmrf̣y, con nhìn ánh tà dưpcrwơkbkong, đphjpã hiêhgfs̉u đphjpưpcrwơkbkọc đphjphgfs̀u gì?”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng trâcmrf̀m ngâcmrfm môasuṭt hôasut̀i, nói: “Đqtucêhgfṣ tưpcrw̉ đphjpưpcrẃng đphjpâcmrfy môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm, ban đphjpêhgfsm ngăybvým tinh tú, ban ngày nhìn thâcmrf́y trơkbkòi xanh, thâcmrf́y phôasut̀n hoa cũng giôasut́ng nhưpcrwybvỵt trơkbkòi, ban ngày mọc ơkbkỏ phưpcrwơkbkong đphjpôasutng, đphjpêhgfśn cuôasut́i ngày chỉ còn lưpcrwu lại chút dưpcrw quang ơkbkỏ phưpcrwơkbkong tâcmrfy. Bâcmrf́t giác trong lòng cảm thâcmrf́y bi thưpcrwơkbkong, nhâcmrfn sinh nhưpcrwcmrf̣y, ánh sáng nhưpcrwcmrf̣y, thiêhgfsn đphjpịa vạn vâcmrf̣t tâcmrf́t cả đphjpêhgfs̀u nhưpcrwcmrf̣y, đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ nhâcmrf́t thơkbkòi khôasutng biêhgfśt tại sao sinh ra trêhgfsn đphjpơkbkòi đphjpêhgfs̉ làm gì, con ngưpcrwơkbkòi thâcmrf̣t chỉ nhỏ bé chăybvỷng có giá trị, vâcmrf̣y còn sinh ra đphjpêhgfs̉ làm gì?”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn gâcmrf̣t đphjpâcmrf̀u nói: “Đqtucôasut̀ nhi, ngưpcrwơkbkoi quả thâcmrf̣t có trí tuêhgfṣ hơkbkon ngưpcrwơkbkòi, thiêhgfsn đphjpịa vạn vâcmrf̣t, cái gì cũng có sôasut́ mêhgfṣnh riêhgfsng, măybvỵc dù thiêhgfsn biêhgfśn vạn hoá, cuôasut́i cùng cũng khôasutng thêhgfs̉ đphjpi ngưpcrwơkbkọc lại ý trơkbkòi. Ngưpcrwơkbkoi nhơkbkò nhìn măybvỵt trơkbkòi mọc rôasut̀i lại lăybvỵn, hiêhgfs̉u đphjpưpcrwơkbkọc đphjpạo lý này, vâcmrf̣y là quá tôasut́t rôasut̀i”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng cung kính hưpcrwơkbkóng Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn hành lêhgfs̃, nói: “Đqtuca tạ sưpcrw phụ khen thưpcrwơkbkỏng, đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ thâcmrf̣t khôasutng dám nhâcmrf̣n. Chỉ có đphjphgfs̀u đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ tuy gâcmrf̀n nhưpcrw đphjpã giác ngôasuṭ, nhưpcrwng trong lòng vâcmrf̃n còn có chút nghi hoăybvỵc. Đqtucêhgfṣ tưpcrw̉ khôasutng giải thích đphjpưpcrwơkbkọc, nêhgfśu thiêhgfsn mêhgfṣnh đphjpã đphjpịnh săybvỹn, vạn vâcmrf̣t cuôasut́i cùng cũng diêhgfṣt vong, vâcmrf̣y vôasutasut́ chúng sinh, chịu đphjpưpcrẉng bao âcmrfn oán tình ái trong cuôasuṭc sôasut́ng, là vì mục đphjpích gì? Phâcmrf̣t dạy phải phôasut̉ đphjpôasuṭ chúng sinh, chúng sinh đphjpêhgfs̀u có khả năybvyng đphjpưpcrwơkbkọc đphjpôasuṭ thoát, nhưpcrwng nêhgfśu chúng sinh khôasutng muôasut́n đphjpưpcrwơkbkọc phâcmrf̣t đphjpôasuṭ, vâcmrf̣y thì phải làm cách nào? Phâcmrf̣t dạy ơkbkỏ thêhgfś giơkbkói tâcmrfy thiêhgfsn cưpcrẉc lạc, vôasut oán vôasutcmrf̣n vôasut tình vôasut dục, nêhgfśu nhưpcrwcmrf̣y khôasutng thêhgfs̉ hâcmrf́p dâcmrf̃n đphjpưpcrwơkbkọc chúng sinh, thì phải làm sao? Đqtucêhgfṣ tưpcrw̉ ngu muôasuṭi, thỉnh sưpcrw phụ chỉ đphjphgfs̉m”.

 

Nói xong Pháp Tưpcrwơkbkóng cúi đphjpâcmrf̀u, chăybvýp tay niêhgfṣm phâcmrf̣t.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn chăybvym chú nhìn Pháp Tưpcrwơkbkóng môasuṭt lúc lâcmrfu, châcmrf̣m rãi gâcmrf̣t đphjpâcmrf̀u, nét măybvỵt lôasuṭ vẻ tưpcrwơkbkoi cưpcrwơkbkòi, khôasutng trả lơkbkòi ngay, thay vào đphjpó nhìn vêhgfs̀ ráng chiêhgfs̀u ơkbkỏ phía tâcmrfy nơkbkoi Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpã nhìn trưpcrwơkbkóc đphjpó, môasuṭt hôasut̀i sau mơkbkói câcmrf́t tiêhgfśng nói: “Vưpcrẁa rôasut̀i ngưpcrwơkbkoi nhìn vêhgfs̀ hưpcrwơkbkóng tâcmrfy, có thâcmrf́y ráng chiêhgfs̀u hay khôasutng?”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng trả lơkbkòi: “Dạ, đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ thâcmrf́y thơkbkòi gian trôasuti nhanh, măybvỵt trơkbkòi lăybvỵn vêhgfs̀ hưpcrwơkbkóng tâcmrfy, ánh sáng mơkbkò dâcmrf̀n, trong lòng cảm thâcmrf́y bi thưpcrwơkbkong khôasutn tả, nêhgfsn mơkbkói thỉnh vâcmrf̃n sưpcrw phụ”.




 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cưpcrwơkbkòi nói: “Trong chôasut́c lát nưpcrw̃a đphjpâcmrfy, măybvỵt trơkbkòi sẽ xuôasut́ng núi, vào lúc đphjpó ngưpcrwơkbkoi sẽ khôasutng còn thâcmrf́y ráng chiêhgfs̀u nưpcrw̃a”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng tràn đphjpâcmrf̀y nghi hoăybvỵc, khôasutng hiêhgfs̉u Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn muôasut́n nói đphjphgfs̀u gì, chỉ biêhgfśt trả lơkbkòi: “Đqtucúng thêhgfś, thưpcrwa sưpcrw phụ”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn ung dung nhìn vêhgfs̀ châcmrfn trơkbkòi phía tâcmrfy, chỉ thâcmrf́y ánh măybvỵt trơkbkòi tưpcrẁ tưpcrẁ lăybvỵn xuôasut́ng, bâcmrf̀u trơkbkòi tôasut́i dâcmrf̀n, chỉ còn lại ánh sáng mơkbkò nhạt, thản nhiêhgfsn nói: “Tịch dưpcrwơkbkong vôasut́n vôasut tình, khôasutng thêhgfs̉ lưpcrwu giưpcrw̃ lại. Nhưpcrwng đphjpêhgfśn sáng sơkbkóm mai, ngưpcrwơkbkoi lại có thêhgfs̉ nhìn thâcmrf́y cảnh bình minh phải khôasutng?”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng giâcmrf̣t mình, tâcmrfm tưpcrw rúng đphjpôasuṭng, nhâcmrf́t thơkbkòi khôasutng biêhgfśt nói gì, săybvýc măybvỵt lôasuṭ rõ vẻ suy nghĩ.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn quay đphjpâcmrf̀u lại nhìn Pháp Tưpcrwơkbkóng, măybvỵt phảng phâcmrf́t nét cưpcrwơkbkòi, khôasutng nói thêhgfsm gì nưpcrw̃a.

 

Trơkbkòi môasut̃i lúc môasuṭt tôasut́i, măybvỵt trơkbkòi cuôasut́i cùng đphjpã hoàn toàn khuâcmrf́t sau núi, chăybvỷng bao lâcmrfu sau, chỉ nhìn thâcmrf́y môasuṭt vâcmrf̀ng trăybvyng sáng tưpcrẁ phía đphjpôasutng dâcmrf̀n dâcmrf̀n lêhgfsn cao, ánh trăybvyng mêhgfs̀m mại nhưpcrwpcrwơkbkóc, lăybvỵng lẽ soi sáng thêhgfś gian.

 

Đqtucêhgfsm vêhgfs̀ khuya, Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ dưpcrwơkbkói ánh trăybvyng sáng đphjpâcmrf̀y vẻ thanh u yêhgfsn tĩnh, tuy khôasutng giôasut́ng lúc ban ngày tràn đphjpâcmrf̀y phôasut̀n hoa náo nhiêhgfṣt, nhưpcrwng so ra lại có vẻ mỹ lêhgfṣ thanh đphjpạm hơkbkon hăybvỷn.

 

Tu Di Sơkbkon, Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ, tiêhgfs̉u đphjpình viêhgfṣn, sưpcrw đphjpôasut̀ họ hai ngưpcrwơkbkòi khôasutng nói năybvyng gì, an tĩnh đphjpưpcrẃng tại đphjpình viêhgfṣn, y phục nhẹ nhàng lay đphjpôasuṭng trong gió núi.

 

Khôasutng biêhgfśt bao lâcmrfu sau, chỉ thâcmrf́y vâcmrf̀ng trăybvyng đphjpã săybvýp lêhgfsn đphjpêhgfśn giưpcrw̃a trơkbkòi, giưpcrw̃a tiêhgfs̉u viêhgfṣn an tĩnh bôasut̃ng nôasut̉i lêhgfsn môasuṭt tràng tiêhgfśu ngạo.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng măybvỵt lôasuṭ vẻ vui mưpcrẁng, bưpcrwơkbkóc vài bưpcrwơkbkóc tơkbkói giưpcrw̃a tiêhgfs̉u viêhgfṣn, ngâcmrf̉ng đphjpâcmrf̀u vọng nguyêhgfṣt, chỉ thâcmrf́y ánh trăybvyng chiêhgfśu sáng phủ lêhgfsn tăybvyng bào nguyêhgfṣt bạch tưpcrẉa nhưpcrwpcrwơkbkong nhưpcrw tuyêhgfśt.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng cưpcrwơkbkòi lơkbkón, quay ngưpcrwơkbkòi lại, mỉm cưpcrwơkbkòi rôasut̀i quỳ xuôasut́ng dưpcrwơkbkói châcmrfn Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn, chăybvýp tay hành lêhgfs̃: “Đqtuca tạ sưpcrw phụ chỉ đphjphgfs̉m, đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ đphjpã hiêhgfs̉u rôasut̀i”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn ánh măybvýt tỏ rõ nét vui mưpcrẁng, nhìn xuôasut́ng têhgfsn đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ đphjpang quỳ dưpcrwơkbkói châcmrfn, măybvỵc dù ôasutng ta tu hành đphjpã đphjpêhgfśn cảnh giơkbkói khôasutng còn quan tâcmrfm đphjpêhgfśn chuyêhgfṣn đphjpưpcrwơkbkọc mâcmrf́t, săybvýc măybvỵt vâcmrf̃n lôasuṭ vẻ hoan hỉ châcmrfn tâcmrfm. Ôckpkng nhẹ nhàng vuôasut́t đphjpâcmrf̀u Pháp Tưpcrwơkbkóng, cảm khái thôasut́t lêhgfsn:

 

“Hảo!”.

 

“Hảo!”.

 

“Hảo!”.

 

“Ngưpcrwơkbkoi thiêhgfsn tưpcrw thôasutng minh, thêhgfś gian hiêhgfśm có, nhưpcrwng đphjphgfs̀u quan trọng nhâcmrf́t là ngưpcrwơkbkoi có tuêhgfṣ tâcmrfm đphjpôasut́i vơkbkói phâcmrf̣t học phâcmrf̣t lý. Trưpcrwơkbkóc đphjpâcmrfy trong bôasut́n sưpcrw huynh đphjpêhgfṣ chúng ta, kỳ thâcmrf̣t Phôasut̉ Trí sưpcrw thúc ngưpcrwơkbkoi là ngưpcrwơkbkòi thôasutng tuêhgfṣ nhâcmrf́t, y tuy thôasutng minh, nhưpcrwng cuôasut́i cùng cũng đphjpi lâcmrf̀m đphjpưpcrwơkbkòng, lơkbko là phâcmrf̣t học, vọng câcmrf̀u trưpcrwơkbkòng sanh bâcmrf́t tưpcrw̉, tưpcrẉu chung cũng khôasutng tránh nôasut̉i sôasut́ mêhgfṣnh. Hôasutm nay ngưpcrwơkbkoi đphjpã hiêhgfs̉u đphjpưpcrwơkbkọc đphjphgfs̀u này, là phúc phâcmrf̣n của ngưpcrwơkbkoi mà cũng là phúc phâcmrf̣n của Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ chúng ta vâcmrf̣y!”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng sơkbkọ hãi, ngâcmrf̉ng đphjpâcmrf̀u nhìn Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn nói: “Sưpcrw phụ, ngưpcrwơkbkòi nói gì mà đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ khôasutng hiêhgfs̉u đphjpưpcrwơkbkọc?”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn lăybvýc đphjpâcmrf̀u, dùng tay nâcmrfng Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpưpcrẃng dâcmrf̣y, vẻ hoan hỉ trêhgfsn măybvỵt nhạt dâcmrf̀n, thong thả đphjpáp lơkbkòi: “Mâcmrf́y năybvym gâcmrf̀n đphjpâcmrfy, sưpcrw phụ ngày đphjpêhgfsm lo viêhgfṣc tục, do vâcmrf̣y viêhgfṣc nghiêhgfsn cưpcrẃu phâcmrf̣t học bị đphjpình trêhgfṣ khôasutng tiêhgfśn lêhgfsn đphjpưpcrwơkbkọc, ngày ngày chỉ lo lăybvýng đphjpêhgfśn hưpcrw danh thêhgfś tục, nưpcrw̉a đphjpơkbkòi tranh đphjpâcmrf́u, khôasutng có cách nào dưpcrẃt bỏ đphjpưpcrwơkbkọc. Kêhgfs̉ tưpcrẁ ngày Phôasut̉ Trí sưpcrw thúc của ngưpcrwơkbkoi qua đphjpơkbkòi, sưpcrw phụ đphjpã có ý quy âcmrf̉n, nhưpcrwng chỉ có đphjphgfs̀u trong môasutn phái chưpcrwa có ngưpcrwơkbkòi kêhgfś tục, cơkbko nghiêhgfṣp của tôasut̉ sưpcrw đphjpêhgfs̉ lại, tuy là thâcmrfn ngoại chi vâcmrf̣t, nhưpcrwng vâcmrf̃n khôasutng thêhgfs̉ coi thưpcrwơkbkòng đphjpưpcrwơkbkọc. Bâcmrfy giơkbkò đphjpã có ngưpcrwơkbkoi, cuôasut́i cùng sưpcrw phụ cũng có thêhgfs̉ an tâcmrfm đphjpưpcrwơkbkọc rôasut̀i”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng kinh hãi thâcmrf́t săybvýc, vưpcrẁa đphjpưpcrẃng lêhgfsn lại quỳ xuôasut́ng ngay, vôasuṭi vã nói: “Âavkmn sưpcrw, tại sao ngưpcrwơkbkòi lại nói vâcmrf̣y, Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ khôasutng thêhgfs̉ nào thiêhgfśu đphjpưpcrwơkbkọc ngưpcrwơkbkòi, hà huôasut́ng chúng đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ đphjpêhgfs̀u muôasut́n sơkbkóm tôasut́i ơkbkỏ bêhgfsn âcmrfn sưpcrw, nghe lơkbkòi giáo huâcmrf́n. Đqtucêhgfṣ tưpcrw̉ khâcmrf̉n xin âcmrfn sưpcrw ngàn lâcmrf̀n đphjpưpcrẁng bỏ chúng đphjpêhgfṣ tưpcrw̉ và Thiêhgfsn Âavkmm Tưpcrẉ mà quy âcmrf̉n!”. Nói xong, y lại dâcmrf̣p đphjpâcmrf̀u khôasutng ngơkbkót.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cưpcrwơkbkòi lêhgfsn môasuṭt tiêhgfśng, rôasut̀i lại thơkbkỏ dài, kéo Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpưpcrẃng dâcmrf̣y, cảm thán mà nói: “Si nhâcmrfn, si nhâcmrfn, thiêhgfsn hạ có yêhgfśn tiêhgfṣc nào mà khôasutng tàn? Bâcmrf́t quá viêhgfṣc quy âcmrf̉n của sưpcrw phụ khôasutng phải là viêhgfṣc câcmrf́p bách, và cũng chưpcrwa thêhgfs̉ lâcmrf̣p tưpcrẃc thưpcrẉc hiêhgfṣn, ngưpcrwơkbkoi khôasutng phải lo lăybvýng, chỉ có đphjphgfs̀u mọi viêhgfṣc bâcmrfy giơkbkò đphjpã an bài ôasut̉n thoả, ta cuôasut́i cùng cũng có thêhgfs̉ buôasutng tay đphjpưpcrwơkbkọc rôasut̀i”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng măybvýt còn vưpcrwơkbkong lêhgfṣ, nhưpcrwng trong lòng cũng hiêhgfs̉u viêhgfṣc Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn quy âcmrf̉n là khôasutng thêhgfs̉ cản trơkbkỏ đphjpưpcrwơkbkọc, nhưpcrwng theo lơkbkòi sưpcrw phụ nói, chỉ câcmrf̀n ngưpcrwơkbkòi khôasutng lâcmrf̣p tưpcrẃc quy âcmrf̉n, ngày sau còn có nhiêhgfs̀u dịp đphjpêhgfs̉ thuyêhgfśt phục âcmrfn sưpcrw. Nghĩ tơkbkói đphjpâcmrfy, bèn khôasutng khóc nưpcrw̃a, đphjpưpcrẃng dâcmrf̣y rôasut̀i đphjpưpcrẃng qua môasuṭt bêhgfsn.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn ngâcmrf̉ng đphjpâcmrf̀u nhìn trơkbkòi, chỉ thâcmrf́y nguyêhgfṣt quang đphjpâcmrf̀y trơkbkòi, băybvyng thanh mỹ lêhgfṣ, ôasutng vọng nhìn ra xa, môasuṭt lúc sau đphjpôasuṭt nhiêhgfsn nói: “Chúng ta hãy đphjpi vào găybvỵp vị tiêhgfs̉u thí chủ đphjpó thôasuti!”.

 

Pháp Tưpcrwơkbkóng lo lăybvýng hỏi: “Sao vâcmrf̣y, sưpcrw phụ?”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn lạnh lùng nói: “Thị phi đphjpúng sai, âcmrfn oán tình cưpcrẁu, dù sao chăybvyng nưpcrw̃a cuôasut́i cùng cũng phải kêhgfśt thúc”.

 

Đqtucêhgfśn đphjpâcmrfy, ôasutng khôasutng nói thêhgfsm gì nưpcrw̃a, đphjpi thăybvỷng vêhgfs̀ hưpcrwơkbkóng gian tiêhgfs̉u ôasut́c, Pháp Tưpcrwơkbkóng lăybvỷng lăybvỵng đphjpi theo sau sưpcrw phụ, càng đphjpêhgfśn gâcmrf̀n cưpcrw̉a tiêhgfs̉u ôasut́c, khôasutng hiêhgfs̉u sao lòng hăybvýn càng cảm thâcmrf́y khâcmrf̉n trưpcrwơkbkong.

 

asuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm rôasut̀i, ơkbkỏ bêhgfsn trong tiêhgfs̉u ôasut́c, đphjpôasut́i diêhgfṣn vơkbkói Phôasut̉ Trí sưpcrw thúc, Quỷ Lêhgfṣ đphjpã làm nhưpcrw̃ng gì??

Y còn có thêhgfs̉ làm gì đphjpưpcrwơkbkọc?

 

cmrfu trả lơkbkòi bày ra trưpcrwơkbkóc măybvýt ngay khi Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn vén rèm đphjpêhgfs̉ mơkbkỏ cành cưpcrw̉a gôasut̃, nhẹ nhàng tiêhgfśn vào bêhgfsn trong tiêhgfs̉u ôasut́c.

 

ybvyn tiêhgfs̉u ôasut́c vâcmrf̃n trôasut́ng rôasut̃ng, Ngọc băybvyng bàn vâcmrf̃n chiêhgfśu sáng y nhưpcrw cũ.

 

Khôasutng có gì xảy ra!

 

Pháp thâcmrfn của Phôasut̉ Trí vâcmrf̃n đphjpang ngôasut̀i xêhgfśp băybvỳng nhưpcrw cũ trêhgfsn Ngọc băybvyng bàn. Ơlkgủ phía đphjpôasut́i diêhgfṣn, Quỷ Lêhgfṣ, hay có thêhgfs̉ gọi là Trưpcrwơkbkong Tiêhgfs̉u Phàm, cũng đphjpang ngôasut̀i xêhgfśp băybvỳng, lưpcrwng hưpcrwơkbkóng vêhgfs̀ phía Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn và Pháp Tưpcrwơkbkóng, chăybvym chăybvym chú chú nhìn vào khuôasutn măybvỵt của Phôasut̉ Trí.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn thơkbkỏ sâcmrfu môasuṭt hơkbkoi, vưpcrẁa đphjpịnh mơkbkỏ miêhgfṣng nói, bôasut̃ng nhiêhgfsn cảm thâcmrf́y có tiêhgfśng đphjpôasuṭng ơkbkỏ sau lưpcrwng, nhìn lại thâcmrf́y Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpang khẽ kéo tay áo của mình, chỉ thâcmrf́y y hưpcrwơkbkóng măybvýt vêhgfs̀ phía Quỷ Lêhgfṣ, khôasutng nói gì.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn quay đphjpâcmrf̀u nhìn kỹ lại, khôasutng khỏi chau mày, chỉ thâcmrf́y bêhgfsn trong phòng khôasutng có gì biêhgfśn hoá, duy tại chôasut̃ Quỷ Lêhgfṣ đphjpang ngôasut̀i, trong vòng ba thưpcrwơkbkóc xung quanh gạch đphjpêhgfs̀u bị rạn nưpcrẃt, vơkbkói vôasutasut́ vêhgfśt nưpcrẃt li ti xung quanh, càng gâcmrf̀n chôasut̃ Quỷ Lêhgfṣ ngôasut̀i, các vêhgfśt nưpcrẃt càng dày đphjpăybvỵc, đphjpêhgfśn chôasut̃ cách Quỷ Lêhgfṣ môasuṭt thưpcrwơkbkóc, gạch khôasutng còn bị rạn nưpcrw̃a, mà đphjpã hoàn toàn nát thành bôasuṭt.

 

Trong vòng môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm vưpcrẁa qua, khôasutng biêhgfśt có chuyêhgfṣn gì xảy ra trêhgfsn ngưpcrwơkbkòi Quỷ Lêhgfṣ, cũng có thêhgfs̉ vĩnh viêhgfs̃n khôasutng có ai biêhgfśt đphjpưpcrwơkbkọc đphjphgfs̀u đphjpó.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn châcmrf̣m rãi đphjpi đphjpêhgfśn chôasut̃ Quỷ Lêhgfṣ ngôasut̀i, liêhgfśc nhìn xuôasut́ng măybvỵt đphjpâcmrf́t trưpcrwơkbkóc măybvỵt y, dùng thanh âcmrfm bình hoà, hỏi: “Thí chủ, ngưpcrwơkbkòi đphjpã ngôasut̀i đphjpâcmrfy môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm rôasut̀i, ngưpcrwơkbkòi đphjpã nghĩ thôasutng suôasut́t rôasut̀i chưpcrwa?”.

 

Quỷ Lêhgfṣ tưpcrẁ tưpcrẁ chuyêhgfs̉n ánh măybvýt tưpcrẁ pháp thâcmrfn của Phôasut̉ Trí sang phía Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn. Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn trong lòng rúng đphjpôasuṭng, chỉ thâcmrf́y Quỷ Lêhgfṣ săybvýc măybvỵt tái nhơkbkọt, có vẻ mêhgfṣt mỏi, măybvỵc dù chỉ ngôasut̀i ơkbkỏ đphjpâcmrfy mơkbkói môasuṭt ngày môasuṭt đphjpêhgfsm, nhưpcrwng săybvýc măybvỵt đphjpâcmrf̀y vẻ phong trâcmrf̀n thưpcrwơkbkong tâcmrfm, tưpcrwơkbkỏng nhưpcrw đphjpã trải qua trăybvym năybvym nhâcmrfn thêhgfś.

 

Phôasut̉ Hoăybvỷng Thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn chăybvýp tay, nhẹ nhàng tụng: “A di đphjpà phâcmrf̣t!”.

 

Quỷ Lêhgfṣ châcmrf̣m rãi đphjpưpcrẃng dâcmrf̣y, nhưpcrwng vưpcrẁa mơkbkói đphjpưpcrẃng lêhgfsn, ngưpcrwơkbkòi hăybvýn bôasut̃ng nhiêhgfsn phát run, khôasutng giưpcrw̃ thăybvyng băybvỳng đphjpưpcrwơkbkọc. Pháp Tưpcrwơkbkóng cùng Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn đphjpêhgfs̀u chau mày, Pháp Tưpcrwơkbkóng vôasuṭi vưpcrwơkbkọt lêhgfsn đphjpơkbkõ lâcmrf́y tay của y. Quỷ Lêhgfṣ ôasut̉n đphjpịnh thâcmrfn hình, thơkbkỏ sâcmrfu mâcmrf́y hơkbkoi, cuôasut́i cùng đphjpã đphjpưpcrẃng thăybvỷng dâcmrf̣y, đphjpôasut́i măybvỵt vơkbkói Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn.

 

Thâcmrfn thêhgfs̉ y nhìn qua thì có vẻ hưpcrw nhưpcrwơkbkọc, nhưpcrwng khôasutng hiêhgfs̉u tại sao, vào lúc này, nhìn y lại giôasut́ng nhưpcrw ngọn Tu Di Sơkbkon, vưpcrẁa vưpcrw̃ng chăybvýc vưpcrẁa kiêhgfsn nhâcmrf̃n.

 

“Đqtucại sưpcrw…” Thanh âcmrfm của y pháp ra khàn khàn.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn chăybvýp tay nói: “Ta đphjpâcmrfy, tiêhgfs̉u thí chủ có gì phâcmrfn phó?”.

 

“Ngưpcrwơkbkòi chêhgfśt thì phải nhâcmrf̣p thôasut̉ an táng, ngưpcrwơkbkòi có thêhgfs̉ đphjpưpcrwa ôasutng âcmrf́y… đphjpưpcrwa pháp thâcmrfn của Phôasut̉ Trí sưpcrw phụ đphjpi hoả táng!”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cùng Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpôasut̀ng thơkbkòi giâcmrf̣t mình, nhìn chăybvym chú Quỷ Lêhgfṣ. Môasuṭt lúc sau, Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn thơkbkỏ dài môasuṭt tiêhgfśng, thanh âcmrfm có chút nghẹn ngào, hạ giọng nói: “Thí chủ đphjpã nhìn thâcmrf́u đphjpưpcrwơkbkọc rôasut̀i ưpcrw?”.

 

Quỷ Lêhgfṣ cưpcrwơkbkòi thảm môasuṭt tiêhgfśng, nhìn lại hưpcrwơkbkóng Phôasut̉ Trí đphjpang ngôasut̀i, cơkbkoybvýp trêhgfsn măybvỵt co lại rôasut̀i giãn ra, châcmrf̣m rãi nói: “Ta vơkbkói đphjpại sưpcrw ngày trưpcrwơkbkóc bâcmrf́t quá chỉ có duyêhgfsn găybvỵp măybvỵt môasuṭt đphjpêhgfsm, ta đphjpã tưpcrẁng quỳ trưpcrwơkbkóc măybvỵt ôasutng âcmrf́y, cam tâcmrfm tình nguyêhgfṣn khâcmrf́u đphjpâcmrf̀u, gọi ôasutng âcmrf́y là sưpcrw phụ. Ôckpkng âcmrf́y đphjpã cưpcrẃu ta, rôasut̀i lại hại ta, nhưpcrwng nêhgfśu khôasutng có ôasutng âcmrf́y thì cũng khôasutng có ta, ta đphjpã chêhgfśt tưpcrẁ lâcmrfu rôasut̀i. Ta tuy khôasutng phải là Phâcmrf̣t môasutn đphjpêhgfṣ tưpcrw̉, nhưpcrwng cũng biêhgfśt trong đphjpạo Phâcmrf̣t quan trọng nhâcmrf́t là viêhgfṣc chuyêhgfs̉n sinh, ôasutng âcmrf́y khi chêhgfśt đphjpã khôasutng chịu nhâcmrf̣p thôasut̉, chưpcrẃng tỏ trong lòng ôasutng âcmrf́y cũng đphjpã hôasut́i hâcmrf̣n râcmrf́t nhiêhgfs̀u…”.

 

kbkoi thơkbkỏ băybvyng lạnh, âcmrf̉n ưpcrwơkbkóc nhưpcrw đphjpang toả ra tưpcrẁ ngưpcrwơkbkòi y. Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cùng Pháp Tưpcrwơkbkóng đphjpôasut̀ng thơkbkòi có cảm giác đphjpang tiêhgfśp câcmrf̣n vơkbkói môasuṭt yêhgfsu lưpcrẉc quỷ dị.

 

“…Lêhgfṣ khí của Phêhgfṣ Huyêhgfśt Châcmrfu vôasut́n râcmrf́t mãnh liêhgfṣt, mâcmrf́y năybvym qua ta đphjpã chịu đphjpưpcrẉng qua, ta cũng cảm thôasutng vơkbkói ôasutng âcmrf́y, phâcmrf̀n nào cũng hiêhgfs̉u đphjpưpcrwơkbkọc lý do xảy ra chuyêhgfṣn năybvym xưpcrwa”. Nói đphjpêhgfśn đphjpâcmrfy, Quỷ Lêhgfṣ lăybvỷng lăybvỵng xoay ngưpcrwơkbkòi, đphjpi vêhgfs̀ hưpcrwơkbkóng cưpcrw̉a, ho khan môasuṭt tiêhgfśng nhưpcrw đphjpêhgfs̉ át đphjpi tiêhgfśng nâcmrf́c.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cùng Pháp Tưpcrwơkbkóng ơkbkỏ đphjpăybvỳng sau lưpcrwng y, nhìn theo bóng dáng y mà chăybvýp tay niêhgfṣm Phâcmrf̣t, Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn nói: “Tiêhgfs̉u thí chủ tâcmrf́m lòng nhâcmrfn hâcmrf̣u, cảm đphjpôasuṭng trơkbkòi đphjpâcmrf́t, lão nạp xin thay măybvỵt cho sưpcrw đphjpêhgfṣ Phôasut̉ Trí đphjpa tạ thí chủ. Lão nạp câcmrf̉n tuâcmrfn lơkbkòi phâcmrfn phó của thí chủ, lâcmrf̣p tưpcrẃc tiêhgfśn hành pháp sưpcrẉ hoả thiêhgfsu thâcmrfn pháp của sưpcrw đphjpêhgfṣ, rôasut̀i đphjpem an táng, chỉ khôasutng biêhgfśt là trưpcrwơkbkóc đphjpó, thí chủ có còn gì đphjpêhgfs̉ nói vơkbkói y nưpcrw̃a khôasutng?”.

 

Quỷ Lêhgfṣ lúc này đphjpã đphjpi đphjpêhgfśn cưpcrw̉a, tay đphjpã đphjpăybvỵt lêhgfsn cưpcrw̉a chuâcmrf̉n bị đphjpi ra, nghe câcmrfu đphjpó, y dưpcrẁng lại, toàn thâcmrfn đphjpưpcrẃng yêhgfsn nhưpcrwpcrwơkbkọng. Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn cùng Pháp Tưpcrwơkbkóng khôasutng biêhgfśt y đphjpang nghĩ gì, nhâcmrf́t thơkbkòi chỉ biêhgfśt nhìn y, khôasutng nói tiêhgfśng nào.

 

Quỷ Lêhgfṣ tưpcrẁ tưpcrẁ quay lại, chỉ thâcmrf́y măybvỵt y đphjpâcmrf̀y vẻ thôasut́ng khôasut̉ tang thưpcrwơkbkong. Dáng đphjphgfṣu này của y, cả đphjpơkbkòi chỉ xảy ra có hai lâcmrf̀n, chuyêhgfṣn mưpcrwơkbkòi năybvym vêhgfs̀ trưpcrwơkbkóc, trong phút chôasut́c lại hiêhgfṣn ra trong tâcmrfm trí, cuôasut́i cùng, tưpcrẉa nhưpcrw gió thôasut̉i đphjpêhgfsm tàn, trêhgfsn măybvỵt y lại hiêhgfṣn ra vẻ măybvỵt bình thưpcrwơkbkòng hoà nhã.

 

Y là Quỷ Lêhgfṣ, hay là Trưpcrwơkbkong Tiêhgfs̉u Phàm, ai mà biêhgfśt đphjpưpcrwơkbkọc?

 

Nhưpcrwng còn ai quan tâcmrfm đphjpêhgfśn đphjphgfs̀u đphjpó nưpcrw̃a?

 

“Phù!”.

 

Ngưpcrwơkbkòi nam tưpcrw̉ đphjpó, đphjpưpcrẃng tại khung cưpcrw̉a, nhìn vêhgfs̀ phía pháp thâcmrfn Phôasut̉ Trí đphjpang ngôasut̀i xêhgfśp băybvỳng trêhgfsn giưpcrwơkbkòng ngọc, pháp thâcmrfn đphjpã chịu thôasut́ng khôasut̉ môasuṭt đphjpơkbkòi, rôasut̀i cũng nhưpcrw thiêhgfśu niêhgfsn ngày âcmrf́y, hưpcrwơkbkóng vêhgfs̀ Phôasut̉ Trí quỳ xuôasut́ng, đphjpưpcrwơkbkòng đphjpưpcrwơkbkòng chính chính dâcmrf̣p đphjpâcmrf̀u ba lạy, sau đphjpó, ngâcmrf̉ng đphjpâcmrf̀u lêhgfsn, săybvýc măybvỵt đphjpâcmrf̀y vẻ cung kính, nhưpcrwng khuôasutn măybvỵt lại âcmrf̉n giâcmrf́u vôasutasut́ nôasut̃i thưpcrwơkbkong tâcmrfm, câcmrf́t tiêhgfśng gọi: “Sưpcrw phụ!...”.

 

….

 

Im lăybvỵng

 

“…Sưpcrw phụ, ngưpcrwơkbkòi…xin hãy an nghỉ!”.

 

Y trâcmrf̀m giọng nói, sau đphjpó đphjpưpcrẃng dâcmrf̣y, khôasutng nói thêhgfsm gì, quay ra hưpcrwơkbkóng cưpcrw̉a, lăybvỷng lăybvỵng bỏ đphjpi.

Tu hành đphjpạo hạnh nhưpcrw Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn và Pháp Tưpcrwơkbkóng, nhâcmrf́t thơkbkòi cũng  ngạc nhiêhgfsn khôasutng nói lêhgfsn lơkbkòi, chỉ biêhgfśt im lăybvỵng nhìn Quỷ Lêhgfṣ tưpcrẁ tưpcrẁ đphjpi ra khỏi tiêhgfs̉u ôasut́c.

 

Toàn bôasuṭ đphjpêhgfs̀u yêhgfsn tĩnh, Pháp Tưpcrwơkbkóng thơkbkỏ dài môasuṭt tiêhgfśng nói: “Y…y thâcmrf̣t là môasuṭt ngưpcrwơkbkòi đphjpại trí tuêhgfṣ, đphjpại tưpcrẁ bi tâcmrfm! Đqtucúng là môasuṭt kỳ nam tưpcrw̉ của thêhgfś gian…A di đphjpà phâcmrf̣t…”.

 

Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn quay đphjpâcmrf̀u, nhìn pháp thâcmrfn của Phôasut̉ Trí môasuṭt lúc, chăybvýp tay nói: “Sưpcrw đphjpêhgfṣ, chung quy cũng có thêhgfs̉ an nghỉ đphjpưpcrwơkbkọc rôasut̀i…có phải khôasutng?”.

 

asut̃ng nhiêhgfsn Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn la lêhgfsn môasuṭt tiêhgfśng hoảng hôasut́t, làm Pháp Tưpcrwơkbkóng giâcmrf̣t mình, vôasuṭi nhìn theo mục quang của Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn, y lâcmrf̣p tưpcrẃc toàn thâcmrfn run râcmrf̉y, săybvýc măybvỵt đphjpâcmrf̀y vẻ kinh ngạc.

 

Chỉ thâcmrf́y pháp thâcmrfn Phôasut̉ Trí vôasut́n đphjpang ngôasut̀i xêhgfśp băybvỳng trêhgfsn Ngọc băybvyng bàn, lúc này đphjpôasuṭt nhiêhgfsn phát sinh biêhgfśn hoá, trong ánh sáng trăybvýng bạc yêhgfśu ơkbkót nhưpcrwpcrwơkbkong tuyêhgfśt, pháp thâcmrfn Phôasut̉ Trí nhưpcrw sa thạch tan thành bôasuṭt, tưpcrẁng đphjphgfs̉m tưpcrẁng đphjphgfs̉m hoá thành nhưpcrw̃ng hạt bụi nhỏ xíu măybvýt thưpcrwơkbkòng khó nhìn thâcmrf́y, tưpcrẁ tưpcrẁ rơkbkoi xuôasut́ng. Trêhgfsn khuôasutn măybvỵt già nua của ôasutng, khôasutng hiêhgfs̉u sao, nét thôasut́ng khôasut̉ lúc đphjpâcmrf̀u dâcmrf̀n dâcmrf̀n tan biêhgfśn mâcmrf́t, trêhgfsn măybvỵt nhưpcrwasuṭ môasuṭt nụ cưpcrwơkbkòi hâcmrfn hoan.

 

Nhìn thâcmrf́y tôasut́c đphjpôasuṭ phâcmrfn hoá càng lúc càng nhanh, chăybvỷng mâcmrf́y chôasut́c toàn thâcmrfn hình của Phôasut̉ Trí đphjpã tan mâcmrf́t, Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn măybvýt rưpcrwng rưpcrwng lêhgfṣ, chăybvýp tay nói: “Sưpcrw đphjpêhgfṣ, sưpcrw đphjpêhgfṣ, tâcmrfm nguyêhgfṣn của đphjpêhgfṣ đphjpã hoàn thành rôasut̀i, sưpcrw huynh thâcmrf̣t vui mưpcrẁng cho đphjpêhgfṣ. Tưpcrẁ nay vêhgfs̀ sau phâcmrf̣t hải vôasut biêhgfsn, đphjpêhgfṣ hãy tưpcrẉ bảo trọng!”.

 

Pháp thâcmrfn Phôasut̉ Trí nhanh chóng phâcmrfn hoá, cuôasut́i cùng tâcmrf́t cả đphjpã biêhgfśn thành bụi trăybvýng, nưpcrwơkbkong theo luôasut̀ng ánh sáng trăybvýng bạc xuâcmrf́t phát tưpcrẁ Ngọc băybvyng bàn, tưpcrẁ tưpcrẁ hạ xuôasut́ng. Cũng vào lúc này, Ngọc băybvyng bàn sau khi tiêhgfśp nhâcmrf̣n nhưpcrw̃ng hạt bụi trăybvýng li ti, hào quang của pháp bảo vụt chói sáng, trong căybvyn tiêhgfs̉u ôasut́c bôasut́n bêhgfs̀ kín mít, bâcmrf́t ngơkbkò môasuṭt luôasut̀ng gió nôasut̉i lêhgfsn nhưpcrw có môasuṭt sưpcrẃc mạnh nào đphjpó khôasutng giải thích đphjpưpcrwơkbkọc.

 

Trong bóng đphjpen xa thăybvỷm, phảng phâcmrf́t nhưpcrw có tiêhgfśng phạm xưpcrwơkbkóng của phâcmrf̣t gia du dưpcrwơkbkong truyêhgfs̀n lại.

 

Ngọc băybvyng bàn ánh sáng càng lúc càng rưpcrẉc rơkbkõ, trong căybvyn tiêhgfs̉u ôasut́c gió thôasut̉i môasut̃i lúc môasuṭt mạnh hơkbkon, tăybvyng bào của Phôasut̉ Hoăybvỳng thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn và Pháp Tưpcrwơkbkóng tung bay phâcmrf̀n phâcmrf̣t, hai ngưpcrwơkbkòi chỉ biêhgfśt kinh ngạc nhìn nhau. Đqtucôasuṭt nhiêhgfsn, tưpcrẁ Ngọc băybvyng bàn phát ra môasuṭt âcmrfm thanh săybvýc lạnh, hào quang toả rôasuṭng, vôasutasut́ hạt bụi li ti trong ánh sáng trăybvýng bạc nhưpcrwpcrwơkbkong tuyêhgfśt, tung bay khăybvýp bôasut́n phía, môasuṭt tiêhgfśng nôasut̉ lơkbkón thình lình vang lêhgfsn:

 

“Râcmrf̀m…!”.

 

Bụi bay tung toé, môasuṭt luôasut̀ng ánh sáng rưpcrẉc rơkbkõ chói lọi lâcmrf̣p tưpcrẃc bao trùm tâcmrf́t cả, bôasut́n bưpcrẃc tưpcrwơkbkòng của tiêhgfs̉u ôasut́c lâcmrf̣p tưpcrẃc bị vâcmrf̀ng hào quang kỳ lạ tưpcrẁ Ngọc băybvyng bàn phá vơkbkõ, khôasutng còn chút dâcmrf́u tích nào, chỉ thâcmrf́y vâcmrf̀ng trăybvyng trêhgfsn cao, ánh trăybvyng nhưpcrw tuyêhgfśt, phản chiêhgfśu đphjpỉnh núi xa xa, nhâcmrfn gian yêhgfsn tĩnh, khôasutng thêhgfs̉ nghĩ ra môasuṭt cảnh tưpcrwơkbkọng nào kỳ dị hơkbkon.

 

Ngọc băybvyng bàn ơkbkỏ giưpcrw̃a vâcmrf̀ng hào quang, tưpcrẁ tưpcrẁ bay lêhgfsn, xung quanh dị bảo này, nhưpcrw̃ng hạt bụi màu trăybvýng bạc nhảy múa, tưpcrẉa nhưpcrw là có linh tính biêhgfśt đphjpi theo Ngọc băybvyng bàn. Ơlkgủ đphjpình viêhgfṣn bêhgfsn ngoài tiêhgfs̉u ôasut́c, Quỷ Lêhgfṣ măybvỵc nhiêhgfsu đphjpưpcrẃng đphjpó, ngâcmrf̉ng đphjpâcmrf̀u nhìn trơkbkòi, lêhgfṣ tràn đphjpâcmrf̀y khuôasutn măybvỵt.

 

Ngọc băybvyng bàn tưpcrẉ bay lêhgfsn, bay vêhgfs̀ phía Quỷ Lêhgfṣ đphjpang đphjpưpcrẃng, vòng quanh ngưpcrwơkbkòi, cuôasut́i cùng dưpcrẁng lại trưpcrwơkbkóc măybvỵt hăybvýn.

 

Quỷ Lêhgfṣ mục quang ngưpcrwng đphjpọng vào đphjpám mâcmrfy bụi, hàm răybvyng nghiêhgfśn chăybvỵt, gâcmrf̀n nhưpcrw khôasutng kiêhgfs̀m chêhgfś đphjpưpcrwơkbkọc mình nưpcrw̃a.

 

Sau đphjpó, vâcmrf̀ng hào quang nhưpcrw ngưpcrwng đphjpọng, thiêhgfsn thưpcrwơkbkọng nhâcmrfn gian cảnh tưpcrwơkbkọng thêhgfs thanh mỹ lêhgfṣ trong bóng đphjpêhgfsm, tưpcrẁ Ngọc băybvyng bàn lại phát xuâcmrf́t ra môasuṭt âcmrfm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, nhưpcrwkbkõ băybvyng chăybvỵt tuyêhgfśt, âcmrfm thanh vang dôasuṭi, trưpcrwơkbkóc măybvỵt Quỷ Lêhgfṣ, hoá thành vôasutasut́ hạt bụi nhỏ li ti nhưpcrw phâcmrf́n, lâcmrf́p lánh dưpcrwơkbkói ánh nguyêhgfṣt quang, nhưpcrw tuyêhgfśt rơkbkoi lả tả, sáng lạn chói măybvýt.

 

pcrẁ nơkbkoi xa, gió núi thôasut̉i lại, vôasutasut́ bụi mù phiêhgfsu phiêhgfsu trong gió, giưpcrw̃a khôasutng trung bay bay lưpcrwơkbkọn lưpcrwơkbkọn, rôasut̀i bị gió cuôasut́n vêhgfs̀ phưpcrwơkbkong xa, dâcmrf̀n dâcmrf̀n biêhgfśn mâcmrf́t khôasutng nhìn thâcmrf́y đphjpưpcrwơkbkọc nưpcrw̃a…

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.