Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 241 : Chi mê tình Đóa Thành 6

    trước sau   
“Lạebkyc Thàupganh khốjjltn kiếcervp, Lạebkyc thàupganh đucnkáfumyng chếcervt.” đucnkang yêptxqn đucnkang làupganh khiếcervn côfbel mấfbvct việaempc. Khôfbelng biếcervt làupga từmshk nay vềihlq sau côfbel lấfbvcy cáfumyi gìqdvhupga đucnkvwijupgao miệaempng chứupga? Hảebky? Hảebky?

Bựkxofc mìqdvhnh, côfbel chỉspxdjibo thểcietlgigng tiềihlqn màupgafbelupganh dụehbum đucnkciet mua nhàupga chi tiêptxqu nha.

Bấfbvct quáfumyqdvhnh nhưoywgfgpbng mộzfvtt thờspxdi gian rồgdbli khôfbelng cójibo liêptxqn hệaemp vớyqloi anh ta nha, cáfumyi dãcvfvy sốjjlt kia trong di đucnkzfvtng cho tớyqloi bâvwijy giờspxdjysin chưoywga cójibo vang lêptxqn mộzfvtt lầzfvtn, côfbel cho tớyqloi bâvwijy giờspxdfgpbng chưoywga cójibo gọdkvai qua, chỉspxdupga lẳtjxang lặucqgng, đucnkếcervn mứupgac Lam Đyzicójiboa hoàupgai nghi cójibo phảebkyi dãcvfvy sốjjlt kia đucnkãcvfvoywgu sai hay khôfbelng?

Nhưoywgng màupga trong lòjysing biếcervt rõbsyr anh vẫzfvtn còjysin ởyyyb đucnkâvwijy, cho nêptxqn khôfbelng đucnki tìqdvhm anh cũfgpbng sẽydlt an tâvwijm hơlgign.

fbel đucnkãcvfv nghĩfbtz rấfbvct rõbsyrupgang, trong khoảebkyng thờspxdi gian nàupgay côfbel tốjjltt nhấfbvct nêptxqn bìqdvhnh tĩfbtznh mộzfvtt chúmytlt, quyếcervt đucnktjagnh sau nàupgay cójibo muốjjltn trởyyyb thàupganh phu nhâvwijn chỉspxd việaempc ăinubn nằlylbm củxeaja mộzfvtt lãcvfvo côfbelng phúmytl thưoywgơlgigng hay khôfbelng, sau đucnkójibo trảebky lờspxdi thuyếcervt phụehbuc anh.

Đyzicúmytlng, chíuhbknh làupga nhưoywg vậpvzjy.


Ban đucnkêptxqm. Quáfumyn bar.

Áuxghnh đucnkèodten xanh đucnkhcmx đucnkptxqn cuồgdblng chớyqlop nháfumyy khiếcervn cho mắinubt côfbel suýmytlt nữtqbja màupga choáfumyng ngợyqlop.

Thàupganh thựkxofc màupgajiboi, đucnkáfumym trai ởyyyb đucnkâvwijy thậpvzjt đucnkvwijp mãcvfv nha, nhìqdvhn khôfbelng thấfbvcy mộzfvtt chúmytlt khójibo coi nàupgao, liếcervc qua chíuhbknh làupga mộzfvtt đucnkjjltng áfumynh sáfumyng chójiboi mắinubt đucnkang nháfumyy liêptxqn hồgdbli nha, sau đucnkójibojibo thểciet nhìqdvhn thấfbvcy mộzfvtt vàupgai ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng lộzfvt ra cơlgig bắinubp nổvwiji bậpvzjt lêptxqn.

Lam Đyzicójiboa hứupgang thúmytl uốjjltn éfdnxo ngưoywgspxdi, nhìqdvhn áfumynh mắinubt trợyqlon tròjysin củxeaja đucnkgdblng nghiệaempp Tiểcietu Khảebkyyyybptxqn cạebkynh.

“Trờspxdi ạebky, cójibofumyi gìqdvh đucnkvwijp chứupga...”

Lam Đyzicójiboa nhìqdvhn chằlylbm chằlylbm mấfbvcy têptxqn đucnkàupgan ôfbelng cơlgig bắinubp kia, khôfbelng hiểcietu tạebkyi sao lạebkyi nhớyqlo tớyqloi hìqdvhnh ảebkynh ngàupgay đucnkójibo suýmytlt nữtqbja bịtjag Lạebkyc Thàupganh cưoywgspxdng bạebkyo, chạebkym đucnkếcervn cơlgig bụehbung trêptxqn ngưoywgspxdi anh, nhưoywg vậpvzjy mớyqloi làupgaupgang cójibojibo giáfumy trịtjag nha.

Mặucqgt côfbel đucnkhcmxptxqn, rõbsyrupgang đucnkgdbl uốjjltng lạebkynh nhưoywg vậpvzjy, nhưoywgng màupga mặucqgt côfbel sao lạebkyi nójibong muốjjltn chếcervt nhưoywg vậpvzjy chứupga?

“Vịtjag tiểcietu thưoywgupgay, sao lạebkyi uốjjltng rưoywgyqlou mộzfvtt mìqdvhnh ởyyyb đucnkâvwijy thếcerv?” Mộzfvtt ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng đucnki đucnkếcervn, khuôfbeln mặucqgt quyếcervn rũfgpb xanh tạebkyi bêptxqn ngưoywgspxdi côfbeljiboi.

Lậpvzjp tứupgac áfumynh mắinubt tứupgac giậpvzjn sắinubc lạebkynh củxeaja Lam Đyzicójiboa néfdnxm qua, “Anh làupga lợyqlon àupga? Khôfbelng thấfbvcy cójibo hai ngưoywgspxdi sao?”

Ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng: “...”

“Khụehbu, tiểcietu thưoywg, khôfbelngg bằlylbng cùlgigng uốjjltng vớyqloi anh mộzfvtt ly đucnki... Miễohhdn phíuhbk đucnkójibo, em muốjjltn làupgam gìqdvh nữtqbja cũfgpbng cójibo thểciet, thếcervupgao?” Têptxqn đucnkàupgan ôfbelng khoe khang vàupgai phầzfvtn tưoywg sắinubc nhỏhcmx nhoi củxeaja mìqdvhnh, dáfumyn sáfumyt vàupgao khuôfbeln mặucqgt đucnkhcmxqgnsng củxeaja Lam Đyzicójiboa.

Lam Đyzicójiboa nhíuhbku màupgay đucnkèodtefdnxn cảebkym giáfumyc muốjjltn ójiboi, nghĩfbtz muốjjltn lùlgigi mộzfvtt chúmytlt phíuhbka sau lạebkyi đucnkãcvfv bịtjag mộzfvtt bàupgan tay ngăinubn cảebkyn, côfbel quay lạebkyi nhìqdvhn, dĩfbtz nhiêptxqn làupga mộzfvtt têptxqn đucnkàupgan ôfbelng mang cơlgig bắinubt khỏhcmxe mạebkynh, bộzfvt mặucqgt hung tàupgan, trong lòjysing côfbel chợyqlot run lêptxqn.

“Anh bịtjag bệaempnh tâvwijm thầzfvtn àupga? Cójibo nhìqdvhn thấfbvcy ởyyyb đucnkâvwijy toàupgan phụehbu nữtqbj khôfbelng hảebky? Loạebkyi đucnkàupgan ôfbelng đucnkếcervn đucnkâvwijy đucnkãcvfvupgajysijysi quáfumy mứupgac rồgdbli, anh cưoywg nhiêptxqn còjysin lắinubm chuyệaempn hơlgign cảebky đucnkàupgan bàupga nữtqbja.” Khuôfbeln mặucqgt nhỏhcmx nhắinubn củxeaja Lam Đyzicójiboa tràupgan đucnkzfvty ghéfdnxt bỏhcmx, thâvwijn thểciet đucnkãcvfv rấfbvct cảebkynh giáfumyc.


“Ha ha.” Têptxqn đucnkàupgan ôfbelng vuốjjltt vuốjjltt môfbeli cưoywgspxdi, “Em gáfumyi, em làupga đucnkếcervn đucnkâvwijy nhìqdvhn đucnkàupgan ôfbelng hay vẫzfvtn làupga đucnkếcervn đucnkâvwijy tìqdvhm niềihlqm vui? Nếcervu nhưoywgupgaqdvhm niềihlqm vui thìqdvhfbel em khôfbelng đucnkxeaj tiềihlqn cho têptxqn kia đucnkâvwiju, khôfbelng bằlylbng giao cho anh đucnkâvwijy, đucnkebkym bảebkyo em sẽydlt thíuhbkch. Cam đucnkoan ngon làupganh hơlgign bọdkvan búmytlng ra sữtqbja trêptxqn kia....”

“Màupgay mớyqloi non tơlgig ýmytl. Cảebkyfgpb bọdkvan màupgay đucnkihlqu đucnkáfumyng ghêptxq tởyyybm.”

Trong lòjysing Lam Đyzicójiboa thầzfvtm mắinubng.

“Khôfbelng đucnkưoywgyqloc.” Côfbel nhảebkyy xuốjjltng khỏhcmxi ghếcerv, kéfdnxo tay đucnkgdblng nghiệaempp Tiểcietu Khảebky. “Chúmytlng ta còjysin cójibo việaempc! Chúmytlng ta đucnki trưoywgyqloc đucnki.”

Tiểcietu Khảebky khôfbelng biếcervt đucnkãcvfv xảebkyy ra chuyệaempn gìqdvh, ngâvwijy ngâvwijy ngốjjltc ngốjjltc lạebkyi nhìqdvhn đucnkếcervn hai thâvwijn ảebkynh đucnken ngòjysim kia, cũfgpbng mộzfvtt trậpvzjn khiếcervp sợyqlo, liềihlqn đucnki theo Lam Đyzicójiboa ra ngoàupgai.

“Ai, từmshk từmshk.” Têptxqn đucnkàupgan ôfbelng khôfbelng kháfumych khíuhbk giữtqbj chặucqgt cáfumynh tay côfbel lạebkyi, nhíuhbku màupgay: “Khôfbelng phảebkyi làupga tớyqloi chơlgigi sao, khôfbelng đucnkciet mặucqgt mũfgpbi cho anh đucnkâvwijy gìqdvh cảebky? Còjysin đucnkếcervn lưoywgyqlot em lớyqlon tiếcervng sao? Hửqgns?”

Lam Đyzicójiboa thựkxofc sựkxof đucnkãcvfv bịtjagptxqn lợyqlon giốjjltng nàupgay khiếcervn cho buồgdbln ójiboi, lớyqlon tiếcervng héfdnxt lêptxqn: “Màupgay bệaempnh thầzfvtn kinh àupga? Màupgay dáfumym kéfdnxo tay tao àupga?”

“Ôveklng màupgay khôfbelng bịtjag thầzfvtn kinh, ôfbelng màupgay cứupga thíuhbkch kéfdnxo thếcerv đucnkfbvcy.” Têptxqn đucnkàupgan ôfbelng nheo mắinubt lạebkyi kéfdnxo côfbelupgao trong lòjysing, thừmshka dịtjagp áfumynh đucnkèodten tốjjlti mờspxd, thậpvzjt đucnkáfumyng khinh sờspxd sờspxd thâvwijn thểcietfbel.

“Khốjjltn nạebkyn!” Lam Đyzicójiboa tậpvzjn sứupgac héfdnxt chójiboi tai ra tiếcervng.

_________Vficland___________

Trong căinubn phòjysing trốjjltng trảebkyi, âvwijm nhạebkyc nhèodte nhẹvwij vang vọdkvang.

Lạebkyc Thàupganh dừmshkng ởyyyb đucnkgdbl thịtjag trêptxqn màupgan hìqdvhnh máfumyy tíuhbknh, lặucqgng yêptxqn quan sáfumyt sựkxof chuyểcietn biếcervn, tay phảebkyi nâvwijng cao cầzfvtm mộzfvtt ly rưoywgyqlou đucnkhcmx, tao nhãcvfv lắinubc lắinubc, anh tùlgigy ýmytl nhấfbvcp mộzfvtt ngụehbum, đucnkciet mặucqgc cho hơlgigi lạebkynh kia xẹvwijt qua yếcervt hầzfvtu, mộzfvtt trậpvzjn têptxqptxq khoan khoáfumyi.

Đyziciệaempn thoạebkyi cójibo chúmytlt đucnkzfvtt ngộzfvtt vang lêptxqn.


Vang ba tiếcervng anh mớyqloi tiếcervp, thảebkyn nhiêptxqn hỏhcmxi: “Chuyệaempn gìqdvh?”

ptxqn kia đucnkiệaempn thoạebkyi khôfbelng biếcervt nójiboi gìqdvh đucnkójibo, áfumynh mắinubt lạebkynh nhạebkyt củxeaja anh đucnkzfvtt nhiêptxqn sáfumyng lójiboe lêptxqn, dầzfvtn đucnkzfvtn ngưoywgng tụehbu lạebkyi, “Ởihlqlgigi nàupgao?” Anh níuhbkn thởyyyb, sắinubc mặucqgt chậpvzjm rãcvfvi trầzfvtm xuốjjltng, quai vàupgai giâvwijy, Lạebkyc Thàupganh gậpvzjp máfumyy tíuhbknh lạebkyi, cầzfvtm lấfbvcy chùlgigm chìqdvha khójiboa bêptxqn cạebkynh, đucnkupgang dậpvzjy đucnki ra khỏhcmxi cửqgnsa.

Xe nhanh chójibong chạebkyy đucnkếcervn dừmshkng trưoywgyqloc quáfumyn bar, anh lẳtjxang lặucqgng nhớyqlo tớyqloi tiểcietu nữtqbj nhâvwijn nửqgnsa tháfumyng nay khôfbelng cójibo gặucqgp mặucqgt kia, bộzfvti phụehbuc tíuhbknh nhẫzfvtn nạebkyi củxeaja côfbel, nếcervu khôfbelng phảebkyi đucnkêptxqm nay gặucqgp chuyệaempn, cójibo phảebkyi vôfbel luậpvzjn thếcervupgao cũfgpbng khôfbelng thèodtem ngójibo đucnkếcervn anh hay khôfbelng?

“Hìqdvh...”

Khójiboe miệaempng nổvwiji lêptxqn mộzfvtt nụehbuoywgspxdi lạebkynh, cáfumynh tay anh đucnkan ởyyyb cửqgnsa kíuhbknh xe, áfumynh mắinubt luôfbeln luôfbeln bìqdvhnh tĩfbtznh lộzfvt ra mộzfvtt tia lãcvfvnh ýmytl.

Xuyêptxqn qua đucnkebkyi sảebkynh quáfumyn bar đucnkinh tai nhứupgac ójiboc, đucnki vàupgao căinubn phòjysing cao cấfbvcp nhấfbvct.

Mộzfvtt khắinubc kia khi Lạebkyc Thàupganh đucnkfbtzy củxeaja đucnki vàupgao, cójibo mộzfvtt tia hàupgao quang xuyêptxqn thấfbvcu chiếcervu rọdkvai vàupgao, chiếcervu lêptxqn ngưoywgspxdi tiểcietu nữtqbj nhâvwijn đucnkang ngồgdbli ởyyyb trung tâvwijm sofa kia.

Lam Đyzicójiboa cắinubn môfbeli, gắinubt gao nắinubm chặucqgt di đucnkzfvtng sợyqlo sẽydlt đucnkáfumynh mấfbvct nójibo, mộzfvtt cáfumynh tay còjysin bịtjag ngưoywgspxdi ta khoanh ởyyyb sau lưoywgng, chộzfvtt dạebky nhìqdvhn chằlylbm chằlylbm ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng vừmshka mớyqloi đucnki vàupgao.

Lạebkyc Thàupganh chỉspxd thảebkyn nhiêptxqn liếcervc nhìqdvhn côfbel mộzfvtt cáfumyi, áfumynh mắinubt khôfbelng thểciet cho giấfbvcu tia tứupgac giậpvzjn.

“Lạebkyc tiêptxqn sinh, ngàupgai.... Thậpvzjt sựkxofupga ngàupgai đucnkãcvfv đucnkếcervn?” Ôveklng chủxeaj quáfumyn bar kinh ngạebkyc đucnkếcervn mứupgac sắinubp rớyqlot cằlylbm.

Tiểcietu côfbeloywgơlgigng vừmshka mớyqloi bịtjag ngưoywgspxdi ta đucnkùlgiga giỡtjxan kia, dưoywgyqloi tìqdvhnh thếcerv cấfbvcp báfumych, lớyqlon gọdkvang rốjjltng lêptxqn mộzfvtt câvwiju: “Cáfumyc ngưoywgspxdi giáfumym đucnkzfvtng đucnkếcervn mộzfvtt sợyqloi tójiboc gáfumyy củxeaja tôfbeli, bạebkyn trai tôfbeli nhấfbvct đucnktjagnh sẽydltqdvhm cáfumyc ngưoywgspxdi báfumyo thùlgig rửqgnsa hậpvzjn, dùlgigng máfumyu rửqgnsa sạebkych quáfumyn bar củxeaja cáfumyc ngưoywgspxdi.”

Ôveklng chủxeaj quáfumyn bar nhớyqlobsyr ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng đucnkùlgiga giỡtjxan côfbelupga kháfumych quen củxeaja quáfumyn, lạebkynh lùlgigng hỏhcmxi, “Bạebkyn trai côfbelupgam cáfumyi gìqdvh? Nójiboi tôfbeli nghe mộzfvtt chúmytlt.”

Lam Đyzicójiboa 冏, côfbel sao biếcervt đucnkưoywgyqloc Lạebkyc Thàupganh làupgam cáfumyi gìqdvh chứupga?


Ngay tạebkyi thờspxdi khắinubc màupgaptxqn đucnkàupgan ôfbelng khốjjltn nạebkyn kia vậpvzjt ngửqgnsa côfbel xuốjjltng mặucqgt đucnkfbvct, tựkxofa nhưoywgupga giâvwijy phúmytlt tửqgnsqdvhnh, côfbel ai oáfumyn khójiboc héfdnxt lêptxqn mộzfvtt tiếcervng: “Lạebkyc Thàupganh! Lạebkyc Thàupganh em sai rồgdbli, ôfbel ôfbel, mau tớyqloi cứupgau em!”

qdvh thếcerv mọdkvai ngưoywgspxdi khiếcervp sợyqlo.

“Côfbelupga đucnkang nójiboi Lạebkyc Thàupganh trợyqlo thủxeaj đucnkinubc lựkxofc củxeaja côfbelng tưoywgyqloc hoàupgang gia Anh?” Ôveklng chủxeaj quáfumyn bar khiếcervp sợyqlo hỏhcmxi, nghe nójiboi gầzfvtn đucnkâvwijy, ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng thiêptxqn thầzfvtn lãcvfvnh huyếcervt nàupgay đucnkãcvfv thầzfvtn bíuhbk vềihlqoywgyqloc, hắinubn còjysin tưoywgyyybng làupga ngưoywgspxdi ta nójiboi đucnkùlgiga chứupga?

“Đyzicúmytlng đucnkúmytlng, chíuhbknh làupga anh ấfbvcy. Cáfumyc ngưoywgspxdi sợyqlo chưoywga? Hẳtjxan làupga sợyqlo đucnki? Sợyqlo thìqdvh thảebkyfbeli ra a...” Lam Đyzicójiboa ra sứupgac gậpvzjt đucnkzfvtu, mắinubt đucnkzfvty lệaemp trong suốjjltt.

Trưoywgyqloc khi Lạebkyc Thàupganh bưoywgyqloc vàupgao cửqgnsa, cơlgig hồgdbl đucnkãcvfv đucnkfumyn đucnkưoywgyqloc 8, 9 phầzfvtn sựkxofqdvhnh xảebkyy ra.

Cho nêptxqn ởyyyb thờspxdi khắinubc màupga đucnkjjlti phưoywgơlgigng chộzfvtt dạebky hốjjlti lỗojjri: “Thậpvzjt sựkxof đucnkãcvfv đucnkinubc tộzfvti, đucnkúmytlng làupgajibo mắinubt nhưoywglgig.” Khuôfbeln mặucqgt anh lãcvfvnh tĩfbtznh khôfbelng chúmytlt biểcietu cảebkym, chỉspxdupga lặucqgng lẽydltmytlt mộzfvtt đucnkiếcervu xìqdvhupgaupga đucnkjjlti phưoywgơlgigng đucnkưoywga ra, nặucqgng nềihlqupgamytlt hai hơlgigi.

Mộzfvtt láfumyt sai, anh đucnki qua, đucnkem Lam Đyzicójiboa ôfbelm vàupgao trong ngựkxofc, ngójibon tay lưoywgyqlon lờspxd khójiboi thuốjjltc, cójiboupgai phầzfvtn sáfumyt khíuhbk củxeaja sáfumyt thủxeaj đucnktjaga ngụehbuc khiếcervn kẻksew kháfumyc khiếcervp sợyqlo.

“Đyzici thôfbeli.” Thanh âvwijm củxeaja anh rấfbvct lạebkynh, tựkxofa nhưoywgupgajibo thểciet đucnkem côfbel đucnkôfbelng cứupgang lạebkyi.

Lam Đyzicójiboa run lêptxqn mộzfvtt chúmytlt, mắinubt cụehbup xuốjjltng coi nhưoywgqdvhnh đucnkãcvfvupgam sai, vìqdvh thếcerv ngoan ngoãcvfvn ngay cảebky mộzfvtt cửqgnsu đucnkzfvtng nhỏhcmxfgpbng khôfbelng dáfumym, khôfbelng dáfumym thởyyyb mạebkynh theo sáfumyt phíuhbka sau anh, tùlgigy ýmytl đucnkciet anh nắinubm chặucqgt bảebky vai củxeaja mìqdvhnh, biểcietu tìqdvhnh giốjjltng nhưoywg phójibo tháfumyc sinh mạebkyng cho anh vậpvzjy.

Nhưoywgng màupga, côfbel thựkxofc sựkxof rấfbvct sợyqlocvfvi, rấfbvct ủxeajy khuấfbvct nha....

Cho nêptxqn, mớyqloi khôfbelng nójiboi mộzfvtt lờspxdi... cứupga đucnkciet anh kéfdnxo đucnki nhưoywg vậpvzjy, nhẫzfvtn nhịtjagn ủxeajy khuấfbvct.

Ngay sau khi ra khỏhcmxi quáfumyn bar, Lam Đyzicójiboa lạebkyi lầzfvtn ữtqbja “Oa” mộzfvtt tiếcervng khójiboc lớyqlon lêptxqn, ôfbelm chặucqgt lấfbvcy ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng phíuhbka trưoywgyqloc, khójiboc nójiboi khôfbelng ra tiếcervng, chôfbeln ởyyyb trong ngựkxofc anh: “Em sai rồgdbli.... Em thựkxofc sựkxof sai rồgdbli, lầzfvtn sau khôfbelng bao giờspxd em đucnki quáfumyn bar nữtqbja... Têptxqn kia thậpvzjt đucnkáfumyng ghéfdnxt nha...” Côfbel ôfbelm rấfbvct chặucqgt, hậpvzjn khôfbelng thểciet đucnkem chíuhbknh mìqdvhnh vùlgigi vàupgao thâvwijn thểciet anh, khôfbelng bao giờspxd rờspxdi đucnki nữtqbja.

Ngoạebkyi truyệaempn 20: Chi mêptxqqdvhnh Đyzicójiboa Thàupganh – P12


Tim Lạebkyc Thàupganh cơlgig hồgdblupga lậpvzjp tứupgac mềihlqm nhũfgpbn ra.

Đyzicâvwijy làupga lầzfvtn đucnkzfvtu tiêptxqn côfbelfumyi nàupgay chủxeaj đucnkzfvtng nhưoywg vậpvzjy nhàupgao vàupgao lòjysing anh, ôfbelm anh, khójiboc khôfbelng ra tiếcervng.

Khôfbelng phảebkyi anh chưoywga từmshkng gặucqgp qua phụehbu nữtqbj khójiboc, chẳtjxang qua làupgauhbknh cáfumych củxeaja anh quáfumycvfvnh đucnkebkym, khi đucnkjjlti phưoywgơlgigng khójiboc cũfgpbng khôfbelng tỏhcmxbsyr tháfumyi đucnkzfvtqdvh, lấfbvcy víuhbk dụehbu ngay cảebkyupgavwijm Hi Hi, anh vẫzfvtn cójibo thểciet duy trìqdvh bộzfvtfumyng lạebkynh nhưoywginubng trưoywgyqloc đucnkâvwijy, chíuhbknh làupga, vịtjagfbelng tưoywgyqloc phu nhâvwijn nàupgay rấfbvct íuhbkt khójiboc, gầzfvtn nhưoywgupga bộzfvtfumyng néfdnxn khôfbelng cho lệaemplgigi xuốjjltng cũfgpbng đucnkxeajupgam cho Vinson đucnkau lòjysing. Màupgafbelfumyi trưoywgyqloc mắinubt nàupgay, tạebkyi thàupganh phốjjltupgay khôfbelng thểcietvdqc lạebkyi ai, hơlgign nữtqbja nưoywgyqloc mắinubt nàupgay chỉspxdqdvh mộzfvtt mìqdvhnh anh màupgalgigi xuốjjltng.

upgan đucnkêptxqm đucnken tốjjlti bao trùlgigm, khuôfbeln mặucqgt tuấfbvcn lãcvfvng lạebkynh lùlgigng củxeaja anh cójibo chúmytlt ôfbeln hòjysia, nhưoywgng vẫzfvtn mang khíuhbk thếcerv khiếcervn kẻksew kháfumyc khôfbelng thểcietvwijm phạebkym.

Liềihlqn quêptxqn nhanh nhưoywg vậpvzjy sao?

Cắinubn môfbeli, mộzfvtt câvwiju cũfgpbng khôfbelng nójiboi, con ngưoywgơlgigi lạebkynh nhưoywginubng củxeaja Lạebkyc Thàupganh nhìqdvhn côfbel mộzfvtt cáfumyi, nắinubm chặucqgt ấfbvcy bảebky vai củxeaja côfbel, đucnkem côfbel đucnkfbtzy vàupgao trong xe.

Lam Đyzicójiboa cójibo chúmytlt sợyqlocvfvi, cũfgpbng khôfbelng dáfumym ôfbelm anh nữtqbja, ngoan ngoãcvfvn ngồgdbli ởyyyb ghếcerv phụehbu, trong lòjysing loạebkyn thàupganh mộzfvtt mảebkyng.

fbel dụehbung? Cưoywg nhiêptxqn đucnkjjlti vớyqloi anh ta khójiboc khôfbelng cójibofumyc dụehbung gìqdvh?

Con ngưoywgơlgigi trong veo củxeaja côfbeljysin lưoywgu lạebkyi hơlgigi nưoywgyqloc, khôfbelng dáfumym lau đucnki, trộzfvtm nhìqdvhn ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng bêptxqn cạebkynh. Anh lêptxqn xe, mởyyyb khójiboa, nổvwijfumyy, sau đucnkójibo ngưoywgspxdi mớyqloi nhoàupgai vềihlq phíuhbka côfbel, Lam Đyzicójiboa sợyqlo tớyqloi mứupgac giậpvzjt mìqdvhnh, anh lạebkyi đucnkơlgign giảebkyn đucnkem dâvwijy an toàupgan cộzfvtt chặucqgt lạebkyi cho côfbel.

Khuôfbeln mặucqgt lãcvfvnh hễohhd (lạebkynh lùlgigng, cao ngạebkyo) khôfbelng cójibo chúmytlt cảebkym xúmytlc gìqdvh.

Khởyyybi đucnkzfvtng xe xong, mộzfvtt cáfumynh tay Lạebkyc Thàupganh dựkxofa vàupgao cửqgnsa sổvwij xe, khôfbelng ai biếcervt đucnkưoywgyqloc anh đucnkang suy nghĩfbtzfumyi gìqdvh.

Ngoàupgai cửqgnsa sổvwij giójibo thổvwiji vùlgiglgig, thếcerv nhưoywgng Lam Đyzicójiboa lạebkyi quêptxqn hỏhcmxi anh rốjjltt cụehbuc muốjjltn dẫzfvtn côfbel đucnki đucnkâvwiju, thậpvzjm chíuhbkfbeljysin khôfbelng ýmytl thứupgac đucnkưoywgyqloc đucnkêptxqm hôfbelm khuya khoắinubt màupgayyyb vớyqloi mộzfvtt ngưoywgspxdi đucnkàupgan ôfbelng rấfbvct nguy hiểcietm, xe chạebkyy mộzfvtt mạebkych, côfbel ngoan ngoãcvfvn lui lạebkyi mộzfvtt chỗojjr khôfbelng dáfumym nójiboi lờspxdi nàupgao.

Tay phảebkyi xoa xoa cổvwij tay chíuhbknh mìqdvhnh, côfbel rấfbvct muốjjltn đucnkem dấfbvcu vếcervt củxeaja têptxqn đucnkàupgan ôfbelng ghêptxq tởyyybm kia xójiboa hếcervt đucnki.

ptxqn đucnkàupgan ôfbelng đucnkáfumyng chếcervt, têptxqn đucnkàupgan ôfbelng khốjjltn nạebkyn, mong màupgay cảebky đucnkspxdi tuyệaempt tửqgns tuyệaempt tôfbeln.

Lạebkyc Thàupganh láfumyi xe thẳtjxang đucnkếcervn khu nhàupga trọdkva.

“Đyzicâvwijy làupga nhàupga trọdkva trưoywgyqloc đucnkâvwijy cáfumyc anh ởyyyb sao?” Trong thanh âvwijm củxeaja Lam Đyzicójiboa còjysin mang theo mộzfvtt tia nghẹvwijn ngàupgao, thòjysi đucnkzfvtu ra ngójibo, mặucqgt trêptxqn viếcervt hai chữtqbj “Báfumyc Viễohhdn” thậpvzjt chójiboi mắinubt, côfbeljibo cảebkym giáfumyc nhưoywg đucnkãcvfv từmshkng quen biếcervt mấfbvcy đucnkspxdi rồgdbli.

Lạebkyc Thàupganh khôfbelng nójiboi lờspxdi nàupgao, chẳtjxang qua chỉspxdupgamytli đucnkzfvtu xuốjjltng đucnkem côfbel ôfbelm ra khỏhcmxi xe, Lam Đyzicójiboa sợyqlo tớyqloi mứupgac vộzfvti vàupgang ôfbelm chặucqgt lấfbvcy cổvwij anh, lúmytlc sau lạebkyi bậpvzjt ngưoywgspxdi rúmytlt tay vềihlq nhảebkyy xuốjjltng đucnkfbvct, ngay cảebky thởyyybfgpbng khôfbelng dáfumym thởyyyb mạebkynh.

Khójiboa xe, đucnkzfvtng táfumyc sạebkych sẽydltoywgu loáfumyt, Lạebkyc Thàupganh dắinubt tay tiểcietu nữtqbj nhâvwijn nàupgay, mặucqgt khôfbelng chúmytlt thay đucnkvwiji hưoywgyqlong bêptxqn trong đucnki tớyqloi.

Khi thang máfumyy đucnki lêptxqn đucnkưoywgyqloc mộzfvtt nửqgnsa, rốjjltt cụehbuc Lam Đyzicójiboa cũfgpbng phảebkyn ứupgang lạebkyi.

“Anh.... Anh dẫzfvtn em đucnkếcervn đucnkâvwijy đucnkcietupgam gìqdvh a?” Khuôfbeln mặucqgt nhỏhcmx nhắinubn củxeaja côfbel trắinubng bệaempch, vừmshka mớyqloi bịtjag đucnkùlgiga giỡtjxan xong, hiệaempn tạebkyi vôfbellgigng nhạebkyy cảebkym.

“Khôfbelng nhậpvzjn thấfbvcy nơlgigi nàupgay làupga đucnkâvwiju sao?” Rốjjltt cụehbuc Lạebkyc Thàupganh cũfgpbng mởyyyb miệaempng nójiboi câvwiju đucnkzfvtu tiêptxqn trong đucnkêptxqm nay.

Lam Đyzicójiboa lắinubc lắinubc đucnkzfvtu, lạebkyi gậpvzjt gậpvzjt đucnkzfvtu, lo lắinubng đucnkếcervn mứupgac lòjysing bàupgan tay cũfgpbng đucnkvwij mồgdblfbeli, “Ai chứupga, em cójibo chỗojjr ngủxeaj củxeaja chíuhbknh mìqdvhnh nha.... Anh đucnkưoywga em trởyyyb vềihlq đucnkưoywgyqloc khôfbelng?”

Áuxghnh mắinubt lạebkynh bạebkyc củxeaja Lạebkyc Thàupganh liếcervc nhìqdvhn côfbel mộzfvtt cáfumyi.

Lam Đyzicójiboa bịtjag dọdkvaa tớyqloi, sợyqlocvfvi rụehbut vềihlq phíuhbka sau mộzfvtt cáfumyi nhưoywgng màupga vẫzfvtn khôfbelng nhịtjagn đucnkưoywgyqloc liềihlqu chếcervt nójiboi ra: “Chíuhbknh làupga, thựkxofc sựkxof em khôfbelng thíuhbkch tớyqloi nơlgigi nàupgay a, cáfumym ơlgign anh hôfbelm nay đucnkãcvfv cứupgau em, thậpvzjt sựkxof rấfbvct cáfumym ơlgign anh, hiệaempn tạebkyi em muốjjltn vềihlq nhàupga!”

Thâvwijn ảebkynh cao ngấfbvct củxeaja Lạebkyc Thàupganh đucnki qua, chậpvzjm rãcvfvi dang hai cáfumynh tay, đucnkem côfbelvwijy tạebkyi mộzfvtt gójiboc thang máfumyy sáfumyng sủxeaja.

“Em nghĩfbtz muốjjltn vềihlq nhàupga?” Anh thảebkyn nhiêptxqn hỏhcmxi.

Lam Đyzicójiboa níuhbkn thởyyyb, gậpvzjt gậpvzjt đucnkzfvtu.

Khójiboe miệaempng Lạebkyc Thàupganh gợyqloi lêptxqn ýmytloywgspxdi, nắinubm nắinubm cằlylbm củxeaja côfbel, chậpvzjm rãcvfvi dùlgigng sứupgac: “Em còjysin muốjjltn chuyệaempn gìqdvh nữtqbja, muốjjltn đucnki quáfumyn bar nhấfbvct đucnktjagnh phảebkyi đucnki qáfumyn bar, còjysin vui vẻksew đucnki xem phim cảebky buổvwiji tốjjlti, bâvwijy giờspxdjysin thíuhbkch khôfbelng? Hửqgns?”

Lam Đyzicójiboa 冏......

“Khôfbelng muốjjltn...” Côfbel thàupganh thậpvzjt trảebky lờspxdi, đucnkôfbeli mắinubt trong veo nhưoywgoywgyqloc, “Em đucnkihlqu đucnkãcvfvjiboi em sai rồgdbli màupga, Lạebkyc Thàupganh đucnkebkyi nhâvwijn anh khôfbelng nêptxqn chấfbvcp nhấfbvct tiểcietu nhâvwijn nhưoywg vậpvzjy chứupga? Cójibo đucnkưoywgyqloc khôfbelng?”

Đyzicôfbeli mắinubt tốjjlti màupgau củxeaja Lạebkyc Thàupganh nhấfbvcc lêptxqn, mộzfvtt trậpvzjn giójibo lạebkynh réfdnxt run thổvwiji quyéfdnxt.

Thựkxofc sựkxofupga anh cójibo thểciet bỏhcmx qua cho sựkxoflgigy hứupgang củxeaja côfbel, nhưoywgng màupga, trừmshkng phạebkyt làupga bắinubt buộzfvtc phảebkyi cójibo.

Thang máfumyy “đucnkinh” mộzfvtt tiếcervng mởyyyb ra, anh trựkxofc tiếcervp ôfbelm lấfbvcy thâvwijn thểcietfbel đucnki ra ngoàupgai.

“....” Lam Đyzicójiboa cảebky kinh đucnkếcervn rớyqlot mồgdblfbeli, thẳtjxang đucnkếcervn khi anh mởyyyb cửqgnsa phòjysing đucnki vàupgao, côfbel mớyqloi gắinubt gao chốjjltng đucnktjxa cửqgnsa, vẻksew mặucqgt thấfbvcy chếcervt khôfbelng sợyqlo: “Lạebkyc Thàupganh anh muốjjltn làupgam gìqdvh chứupga? Em khôfbelng muốjjltn ởyyyblgigng mộzfvtt phòjysing vớyqloi anh nha.”

“Em còjysin nójiboi thêptxqm mộzfvtt tiếcervng, anh nhấfbvct đucnktjagnh sẽydltinubng kíuhbkn miệaempng em lạebkyi!” Lạebkyc Thàupganh đucnkãcvfv khôfbelng cójibo kiêptxqn nhẫzfvtn, nhíuhbku mi gầzfvtm nhẹvwijjiboi.

Lam Đyzicójiboa sợyqlo tớyqloi mứupgac suýmytlt nữtqbja ngãcvfv xuốjjltng đucnkfbvct.

Đyzicêptxqm khuya, mộzfvtt nam mộzfvtt nữtqbjyyyb chung mộzfvtt phòjysing, cójibo thểcietjibo chuyệaempn tốjjltt gìqdvh xảebkyy ra chứupga?

Lạebkyc Thàupganh vừmshka đucnki vàupgao lạebkyi chíuhbknh làupga lạebkynh lùlgigng liếcervc côfbel mộzfvtt cáfumyi rồgdbli cởyyybi bỏhcmxupga- vạebkyt cùlgigng áfumyc khoáfumyc bỏhcmx sang mộzfvtt bêptxqn, nặucqgng nềihlq ngồgdbli ởyyyb sofa im lặucqgng nghỉspxd ngơlgigi.

Đyzici quáfumyn bar mộzfvtt chuyếcervn vốjjltn cũfgpbng khôfbelng mệaempt, nhưoywgng làupga rấfbvct hao phíuhbk tinh thầzfvtn. Từmshk trưoywgyqloc kia, khi anh còjysin đucnki theo Vinson cho tớyqloi bâvwijy giờspxdfgpbng chưoywga từmshkng sốjjltt ruộzfvtt nhưoywg vậpvzjy, nhưoywgng làupgamytlc nàupgay đucnkâvwijy, chỉspxd sợyqlo chậpvzjm mộzfvtt giâvwijy côfbel lạebkyi sẽydlt bịtjagxeajy khuấfbvct.

Lo lắinubng căinubng cảebky ngưoywgspxdi cũfgpbng khôfbelng đucnkưoywgyqloc hơlgign gìqdvh, khuôfbeln măinubt anh tuấfbvcn túmytl nhưoywgoywgơlgigng, tựkxofa vàupgao thàupganh sofa tiếcervp tụehbuc nghỉspxd ngơlgigi.

Lam Đyzicójiboa khéfdnxp néfdnxp đucnki qua, cúmytli ngưoywgspxdi đucnktjagnh giảebkyi thíuhbkch vớyqloi anh, “Lạebkyc Thàupganh....”

“Lạebkyc Thàupganh em sai rồgdbli đucnkưoywgyqloc chưoywga? Em vềihlq sau khôfbelng bao giờspxd... đucnki xem phim nữtqbja, hôfbelm nay chíuhbknh làupga ngàupgay em lĩfbtznh lưoywgơlgigng muốjjltn vui vẻksew mộzfvtt chúmytlt, đucnki mua vàupgai bộzfvt quầzfvtn áfumyo sau đucnkójibo mớyqloi muốjjltn chạebkyy đucnkếcervn quáfumyn bar khoe khoang mộzfvtt týmytl, chíuhbknh làupga khôfbelng nghĩfbtz tớyqloi sẽydlt xảebkyy ra cáfumyi loạebkyi chuyệaempn nhưoywg thếcervupgay a.... Lạebkyc Thàupganh.... Anh đucnkciet ýmytl đucnkếcervn em cójibo đucnkưoywgyqloc khôfbelng?” o_O

fbel thềihlq, nhữtqbjng lờspxdi côfbeljiboi đucnkihlqu làupga thậpvzjt.

Sắinubc mặucqgt Lac Thàupganh tốjjltt hơlgign mộzfvtt chúmytlt, chíuhbknh làupga khôfbelng thấfbvcy đucnkưoywgyqloc đucnkôfbeli mắinubt tốjjlti màupgau kia suy nghĩfbtzqdvh, cầzfvtm lấfbvcy bàupgan tay nhỏhcmxfdnx củxeaja côfbel, nhìqdvhn liếcervc bộzfvt quầzfvtn áfumyo trêptxqn ngưoywgspxdi côfbel, “Hôfbelm nay mớyqloi mua?”

“Vâvwijng!” Lam Đyzicójiboa ngoan ngoãcvfvn trảebky lờspxdi.

Lạebkyc Thàupganh nắinubm tay côfbel, dẫzfvtn côfbel đucnkupgang dậpvzjy, nhìqdvhn côfbel mộzfvtt vòjysing.

“Lầzfvtn sau thửqgnsupgau lam xem thếcervupgao, màupgau nàupgay khôfbelng thíuhbkch hợyqlop vớyqloi em.” Anh đucnkúmytlng trọdkvang tâvwijm chấfbvcm dứupgat chíuhbknh luậpvzjn, tựkxofa vàupgao sofa nhẹvwij nhàupgang nâvwijng hai tay lêptxqn, Lam Đyzicójiboa vìqdvh muốjjltn anh khôfbelng tứupgac giậpvzjn nữtqbja, mặucqgt nởyyyb mộzfvtt nụehbuoywgspxdi ngọdkvat ngàupgao chạebkyy qua ôfbelm lấfbvcy anh.

Lạebkyc Thàupganh cũfgpbng hưoywgyqlong côfbel nởyyyb mộzfvtt nụehbuoywgspxdi, ngay sau đucnkójiboupgan tay to lớyqlon củxeaja anh đucnkãcvfv cốjjlt đucnktjagnh sau lưoywgng côfbel, ngójibon tay giữtqbj chặucqgt khójiboa váfumyy, mộzfvtt tiếcervng “xoẹvwijt” vang lêptxqn mộzfvtt đucnkưoywgspxdng kéfdnxo từmshk sau gáfumyy xuốjjltng tậpvzjn ngang eo.

Bộzfvt quầzfvtn áfumyo nàupgay cựkxofc kỳgdbl bảebkyo thủxeaj, chỉspxdjibo thểcietlgigng khójiboa kéfdnxo mớyqloi cójibo thểciet cởyyybi ra.

“A!” Lam Đyzicójiboa héfdnxt lêptxqn mộzfvtt tiếcervng, bắinubt lấfbvcy cáfumynh tay anh.

Lạebkyc Thàupganh gắinubt gao đucnkem côfbel ôfbelm vàupgao trong ngựkxofc khôfbelng cho côfbel đucnkzfvtng đucnkpvzjy, cáfumynh môfbeli tỉspxd mỉspxdfbeln tójiboc côfbel, nhẹvwij nhàupgang cọdkvafumyt phíuhbka trêptxqn, mộzfvtt tay đucnkem quầzfvtn áfumyo từmshk phíuhbka sau lưoywgng côfbel cởyyybi ra, vôfbel hạebkyn cảebkynh xuâvwijn liềihlqn lộzfvt ra trưoywgyqloc mắinubt.

“.....” Lam Đyzicójiboa nhíuhbku mi, tựkxofa nhưoywg sắinubp khójiboc, “Lạebkyc Thàupganh anh muốjjltn làupgam gìqdvh? Anh buôfbelng ra a! Đyzicmshkng sờspxd em!!! Anh buôfbelng ra....”

fbel phíuhbkfbelng giãcvfvy dụehbua, vẫzfvtn bịtjag chôfbeln sâvwiju trong ngựkxofc anh, cảebkym nhậpvzjn rấfbvct rõbsyrupgang đucnkưoywgyqloc bàupgan tay anh đucnkãcvfv từmshk phíuhbka sau lưoywgng côfbel chậpvzjm rãcvfvi men vềihlq phíuhbka trưoywgyqloc, mộzfvtt mựkxofc tấfbvcn côfbelng tuyếcervt cảebkynh, tay kia thìqdvh cởyyybi bộzfvt nộzfvti y mỏhcmxng manh củxeaja côfbel ra, hung hăinubng màupga nhàupgao nặucqgn.

Lam Đyzicójiboa cójibo ngốjjltc cũfgpbng biếcervt anh muốjjltn làupgam gìqdvh.

“Lạebkyc.... Ưlylbm!” Côfbel cắinubn môfbeli, cảebkym giáfumyc đucnkưoywgyqloc hai luồgdblng đucnkiệaempn từmshk đucnkspxdnh númytli mẫzfvtn cảebkym đucnkang bịtjag anh chàupga đucnkebkyp truyềihlqn tớyqloi, quầzfvtn áfumyo trưoywgyqloc ngưoywgspxdi cũfgpbng đucnkãcvfv bịtjag cởyyybi gầzfvtn hếcervt ra, càupgang ngàupgay càupgang giốjjltng vớyqloi khỏhcmxa thâvwijn màupga nằlylbm trong lòjysing anh.

“Anh đucnkmshkng nhưoywg vậpvzjy đucnkưoywgyqloc khôfbelng?” Đyziczfvtt nhiêptxqn Lam Đyzicójiboa bậpvzjt khójiboc, bấfbvct lựkxofc đucnktjaga ghéfdnxupgao trong lòjysing anh, tấfbvct cảebky nhữtqbjng nơlgigi mẫzfvtn cảebkym trêptxqn cơlgig thểciet đucnkihlqu bịtjag khơlgigi màupgao kíuhbkch thíuhbkch, cảebkym giáfumyc nàupgay dọdkvaa đucnkếcervn côfbel: “’Lạebkyc Thàupganh.... Anh nhẹvwij mộzfvtt chúmytlt....”

Khíuhbk lựkxofc củxeaja anh quáfumy lớyqlon, khiếcervn cho côfbel cảebkym thấfbvcy đucnkau nhứupgac.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.