Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 240 : Chi mê tình Đóa Thành 5

    trước sau   
Anh đdgnei đdgneếbmdon gầuhfsn, áljqnp sáljqnt cônrcnhwdgo tưdglevzwang, tiểeckhu nữqvar nhânrcnn dưdglewxvji thânrcnn anh lạeckhi rốynfli rắvzwam.

“Tônrcni nómcwqi lạeckhi lầuhfsn nữqvara, khônrcnng cầuhfsn lấnrcny mấnrcny thứzayc đdgneómcwq đdgneeckhuwey hoặalmbc tônrcni, tônrcni khônrcnng thiếbmdou tiềljqnn, lạeckhi càhwdgng khônrcnng thiếbmdou yêuweyu.” Lam Đvzwaómcwqa trừbvqhng mắvzwat nhìgtmsn anh nómcwqi mộpnibt cânrcnu, thânrcnn thểeckhpnibi thấnrcnp xuốynflng đdgnealmbnh trốynfln thoáljqnt khỏtleki khuỷuweyu tay anh.

Hừbvqh hừbvqh, cônrcn sẽlino khônrcnng ngốynflc nhưdgle vậuhfsy đdgneânrcnu, sứzaycc lựmvqfc giữqvara nam vàhwdg nữqvar kháljqnc biệbvqht nhau quáljqn xa, anh dựmvqfa vàhwdgo ưdgleu thếbmdo thânrcnn thểeckh cao lớwxvjn từbvqh trêuweyn cao nhìgtmsn xuốynflng khinh bỉhetcnrcn, cônrcn nhưdgle thếbmdohwdgo cómcwq thểeckh đdgneeckh đdgneynfli phưdgleơeckhng tùpniby ýgtms đdgneèefli éqbbcp, áljqnp đdgnerzrxo hoàhwdgn toàhwdgn chứzayc?

Bịalmb dạeckhy dỗvivd mộpnibt lầuhfsn đdgneãlinohwdg quáljqn đdgnehybx rồjugqi.

dgleơeckhng thưdgleơeckhng tưdgleơeckhi máljqnt thoang thoảrzrxng trong lồjugqng ngựmvqfc rờvzwai xa, khiếbmdon cho áljqnnh mắvzwat réqbbct lạeckhnh củhybxa Lạeckhc Thàhwdgnh hiệbvqhn lêuweyn tia khônrcnng hờvzwan giậuhfsn, nhìgtmsn ra cônrcn vẫvivdn cốynfl ýgtms quan trọtxjcng hómcwqa vấnrcnn đdgneljqnuweyn.

“Vậuhfsy em giúpnibp tônrcni tìgtmsm mộpnibt biệbvqhn pháljqnp... Nghĩjugq xem phảrzrxi làhwdgm thếbmdohwdgo mớwxvji cómcwq thểeckh đdgneem em ởtuof lạeckhi bêuweyn cạeckhnh tônrcni?” Đvzwaônrcni mắvzwat thânrcnm thúpniby củhybxa anh dừbvqhng ởtuofnrcn, tao nhãlino đdgnei qua, ởtuof thờvzwai khắvzwac trưdglewxvjc khi cônrcn muốynfln chạeckhy trốynfln vộpnibi vàhwdgng chếbmdo trụhxvp cổdgne tay cônrcn, đdgnepnibt nhiêuweyn kéqbbco cônrcn tiếbmdon nhậuhfsp vàhwdgo trong lòztanng mìgtmsnh, “Em khônrcnng thiếbmdou yêuweyu? Cómcwq ai yêuweyu em sao? Ngàhwdgy đdgneómcwqktxrhwdgng tônrcni pháljqnt hiệbvqhn đdgneómcwqhwdg lầuhfsn đdgneuhfsu tiêuweyn củhybxa em, em khônrcnng thiếbmdou đdgneàhwdgn ônrcnng sao?”


Mặalmbt Lam Đvzwaómcwqa lậuhfsp tứzaycc hồjugqng thấnrcnu lêuweyn.

“Nhữqvarng chuyệbvqhn đdgneómcwq khônrcnng cầuhfsn anh quảrzrxn. Nếbmdou tônrcni nghĩjugq muốynfln pháljqn thânrcnn, ra ngoàhwdgi đdgneưdglevzwang tùpniby tiệbvqhn tìgtmsm mộpnibt têuweyn đdgneàhwdgn ônrcnng thuậuhfsn mắvzwat, khônrcnng phảrzrxi làhwdg anh khônrcnng đdgneưdgleohyac chắvzwac?” Cônrcn nghiếbmdon rătnspng nghiếbmdon lợohyai nómcwqi, cảrzrxm giáljqnc bảrzrxn thânrcnn mìgtmsnh nhưdgle thịalmbt lợohyan bịalmb xẻzxre ra báljqnn ngoàhwdgi đdgneưdglevzwang vậuhfsy.

Lạeckhc Thàhwdgnh nhìgtmsn cônrcn thậuhfst lânrcnu, đdgneônrcni màhwdgy hơeckhi hơeckhi nhítvtju lạeckhi nhưdgleng lạeckhi làhwdgm cho lòztanng Lam Đvzwaómcwqa dânrcnng tràhwdgo vàhwdgi phầuhfsn khônrcnng đdgneàhwdgnh lòztanng.

“Tônrcni cũmhheng kỳpebt quáljqni, tạeckhi sao khônrcnng phảrzrxi em thìgtms khônrcnng thểeckh.” Anh cúpnibi đdgneuhfsu nómcwqi, ngàhwdgy đdgneómcwq sau khi em đdgnei mấnrcnt cómcwq ngưdglevzwai đdgneljqn suấnrcnt tônrcni đdgneếbmdon cânrcnu lạeckhc bộpnib đdgneêuweym, con gáljqni ởtuof trong đdgneómcwq ai so vớwxvji em cũmhheng đdgneljqnu xinh đdgnefpocp hơeckhn, dáljqnng ngưdglevzwai so vớwxvji em đdgneljqnu hoàhwdgn hảrzrxo hơeckhn, títvtjnh tìgtmsnh lạeckhi dễoaea chịalmbu hơeckhn em, tônrcni còztann thấnrcny kỳpebt quáljqni vìgtmsljqni gìgtmsnrcni lạeckhi khônrcnng thểeckhhwdgm cùpnibng đdgneưdgleohyac vớwxvji bọtxjcn họtxjc..... Nếbmdou khônrcnng em giúpnibp tônrcni giảrzrxi thítvtjch mộpnibt chúpnibt đdgnei.”

Lam Đvzwaómcwqa nghe thấnrcny lờvzwai nómcwqi chậuhfsm rìgtmsgtms khi nómcwqi chuyệbvqhn củhybxa anh, càhwdgng nghe càhwdgng thấnrcny quáljqn đdgneáljqnng, chờvzwa đdgneohyai đdgneônrcni mắvzwat mèeflio kia nhìgtmsn vàhwdgo mắvzwat cônrcn.

“Anh đdgnei cânrcnu lạeckhc bộpnib đdgneêuweym?” Cônrcn yếbmdou ớwxvjt hỏtleki?

Lạeckhc Thàhwdgnh khônrcnng nómcwqi, chỉhetc nhìgtmsn cônrcnmcwqi.

“Lạeckhc Thàhwdgnh! Cưdgle nhiêuweyn anh vừbvqha thoáljqnt khỏtleki tônrcni đdgneãlinoztan đdgneếbmdon cânrcnu lạeckhc bộpnib đdgneêuweym?” Lam Đvzwaómcwqa đdgnepnibt nhiêuweyn bịalmbtvtjch thítvtjch đdgneếbmdon giơeckh chânrcnn lêuweyn, áljqnnh mắvzwat nhìgtmsn đdgneônrcni mắvzwat sau kítvtjnh củhybxa anh, hậuhfsn khônrcnng thểeckhnrcnng lêuweyn cắvzwan cho anh mộpnibt miếbmdong.

“Anh thậuhfst cómcwq tiềljqnn đdgnejugq nha? Làhwdgnrcni hiểeckhu nhầuhfsm rồjugqi. Đvzwaàhwdgn ônrcnng làhwdg đdgnepnibng vậuhfst sốynflng bằwliyng nửglvba thânrcnn dưdglewxvji, mặalmbc kệbvqh mẹfpocmcwq nằwliym trêuweyn ngưdglevzwai làhwdg ai. Anh làhwdgm sao màhwdg khônrcnng thểeckhhwdgm chứzayc? Anh cầuhfsn gìgtms phảrzrxi nómcwqi làhwdg anh khônrcnng thểeckhhwdgm đdgneưdgleohyac?”

Bộpnibljqnng gầuhfsm rốynflng củhybxa cônrcn rấnrcnt giốynflng mộpnibt con sưdgle tửglvb nhỏtlek.

Lạeckhc thàhwdgnh nhẹfpoc nhàhwdgng buônrcnng mi tânrcnm đdgneang nhítvtj chặalmbt ra, nhẹfpoc nhàhwdgng đdgneem cônrcn ônrcnm vàhwdgo lòztanng, thấnrcnp giọtxjcng hỏtleki: “Tứzaycc giậuhfsn?”

Lam Đvzwaómcwqa cảrzrx kinh, thậuhfst khônrcnng hiểeckhu nổdgnei bảrzrxn thânrcnn mìgtmsnh đdgneãlino loi choi đdgneếbmdon cỡabghhwdgo.

“Tônrcni... Tônrcni khônrcnng cómcwq!” Cônrcn chộpnibt dạeckh nghĩjugq muốynfln đdgnewxvjy anh ra, “Tônrcni tứzaycc giậuhfsn cáljqni quỷuweygtms, anh muốynfln đdgnei tìgtmsm ai thìgtms đdgnei màhwdggtmsm.”


“Tônrcni nómcwqi tônrcni khônrcnng cómcwqhwdgm.”

“Bịalmb đdgneuweyn mớwxvji tin anh khônrcnng cómcwqhwdgm. Khônrcnng phảrzrxi anh nómcwqi mấnrcny cônrcn ta so vớwxvji tônrcni xinh đdgnefpocp hơeckhn, dáljqnng ngưdglevzwai bốynflc lửglvba hơeckhn, còztann títvtjnh tìgtmsnh cũmhheng tốynflt hơeckhn tônrcni sao? Anh tạeckhi sao màhwdg khônrcnng làhwdgm chứzayc? Ngưdglevzwai khônrcnng phong lưdgleu thậuhfst phítvtj tuổdgnei trẻzxre nha. Anh bịalmb ngốynflc mớwxvji khônrcnng làhwdgm.” Cônrcn trừbvqhng mắvzwat rốynflng, cảrzrxm giáljqnc đdgneưdgleohyac áljqnnh mắvzwat áljqnc liệbvqht củhybxa ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng nàhwdgy.

Lạeckhc Thàhwdgnh hítvtjt sau mộpnibt hơeckhi, ônrcnm cônrcnhwdgo trong ngựmvqfc, “Nómcwqi khônrcnng rõktxr đdgneưdgleohyac, nếbmdou khônrcnng em giúpnibp tônrcni nghiệbvqhm thânrcnn.”

Lam Đvzwaómcwqa nghẹfpocn lờvzwai.

“Tônrcni dựmvqfa vàhwdgo đdgneânrcnu chứzayc? Anh khônrcnng phảrzrxi đdgneàhwdgn ônrcnng sao? Anh cómcwq hay chưdglea ai màhwdg biếbmdot đdgneưdgleohyac? Anh cómcwq biếbmdot xấnrcnu hổdgne hay khônrcnng hảrzrx?” Cônrcn nghẹfpocn nửglvba ngàhwdgy mớwxvji thốynflt ra đdgneưdgleohyac 1 cânrcnu.

“Vậuhfsy em nómcwqi xem nêuweyn làhwdgm cáljqni gìgtmsnrcny giờvzwahwdgo?” Lônrcnng màhwdgy Lạeckhc Thàhwdgnh nhítvtju càhwdgng thêuweym chặalmbt, đdgneem cônrcnljqnn lêuweyn váljqnch tưdglevzwang, thânrcnn thểeckh chậuhfsm rãlinoi vânrcny quanh cônrcn, “Tônrcni nómcwqi gìgtms em cũmhheng khônrcnng tin, làhwdg bởtuofi vìgtmsnrcni đdgneãlino từbvqhng mạeckho phạeckhm em cho nêuweyn ởtuof trong lòztanng em đdgneãlino sớwxvjm kếbmdo áljqnn tửglvbgtmsnh cho tônrcni, tônrcni cómcwqljqnch nàhwdgo chứzayc? Lam Đvzwaómcwqa, tônrcni chưdglea từbvqhng theo đdgneuổdgnei phụhxvp nữqvar, bởtuofi vậuhfsy tônrcni khônrcnng rõktxrhwdgng lắvzwam nêuweyn làhwdgm nhưdgle thếbmdohwdgo, chítvtjnh làhwdg hiệbvqhn tạeckhi, hìgtmsnh nhưdglenrcni đdgneãlino thítvtjch em rồjugqi thìgtms phảrzrxi.”

Khônrcnng khítvtj xung quanh bỗvivdng nhiêuweyn trởtuofuweyn loãlinong hơeckhn.

Lam Đvzwaómcwqa trợohyan trừbvqhng hai mắvzwat, khônrcnng biếbmdot làhwdgm sao.

“Em khônrcnng thiếbmdou tiềljqnn, khônrcnng cầuhfsn phảrzrxi.... Làhwdgm việbvqhc chếbmdot mệbvqht nhưdgle vậuhfsy, muốynfln làhwdgm gìgtms thìgtms theo ýgtms muốynfln màhwdg đdgnei làhwdgm đdgnei, đdgneânrcny làhwdg việbvqhc tốynflt nhấnrcnt màhwdgnrcni cảrzrxm thấnrcny tônrcni cómcwq thểeckhhwdgm cho em... Em còztann muốynfln cáljqni gìgtms, nómcwqi cho tônrcni biếbmdot, tônrcni đdgneljqnu cómcwq thểeckh thỏtleka mãlinon em....” Hơeckhi lạeckhnh từbvqh đdgneuhfsu ngómcwqn tay kítvtjch thítvtjch cằwliym củhybxa cônrcn, Lạeckhc Thàhwdgnh chậuhfsm rãlinoi cúpnibi đdgneuhfsu xuốynflng, nhẹfpoc nhàhwdgng dáljqnn sáljqnt vàhwdgo mônrcni cônrcn, “Em mởtuof rộpnibng lòztanng chấnrcnp nhậuhfsn tônrcni khómcwq khătnspn vậuhfsy sao? Vốynfln ngay từbvqh đdgneuhfsu làhwdg em đdgnepnibng tânrcnm vớwxvji tônrcni trưdglewxvjc, vìgtmsljqni gìgtms hiệbvqhn tạeckhi tônrcni cho màhwdg em lạeckhi khônrcnng muốynfln, em đdgneang giàhwdg mồjugqm cãlinoi láljqno cáljqni gìgtms?”

Lam Đvzwaómcwqa tựmvqfa nhưdgle hồjugq đdgnejugq, lạeckhi cảrzrxm giáljqnc đdgneưdgleohyac đdgnepnibnrcnm nhu hòztana trêuweyn mônrcni, theo bảrzrxn nătnspng khônrcnng dáljqnm đdgnepnibng đdgneuhfsy.

Đvzwaúpnibng vậuhfsy......

Rốynflt cuộpnibc cônrcn đdgneang ởtuof đdgneânrcny giàhwdg mồjugqm cãlinoi láljqno cáljqni gìgtms chứzayc?

Ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng nàhwdgy thựmvqfc sựmvqf rấnrcnt đdgneưdgleohyac nha, cônrcnmhheng đdgneãlino sớwxvjm nghĩjugq muốynfln thu phụhxvpc anh nắvzwam vàhwdgo trong tay, ngẫvivdm lạeckhi xem, ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng cao lớwxvjn cómcwq khítvtj chấnrcnt lạeckhnh lùpnibng nhưdgle vậuhfsy, ởtuofuweyn cạeckhnh mìgtmsnh làhwdg mộpnibt chuyệbvqhn đdgneáljqnng tựmvqfhwdgo đdgneếbmdon cỡabghhwdgo nha.... Nhưdgleng màhwdg tạeckhi sao cônrcn lạeckhi sợohya đdgneếbmdon vậuhfsy chứzayc?


Thẳzsiang đdgneếbmdon khi đdgneuhfsu lưdgleabghi kia tiếbmdon nhậuhfsp vàhwdgo trong miệbvqhng củhybxa cônrcn, nhẹfpoc nhàhwdgng khơeckhi màhwdgo sựmvqf mẫvivdn cảrzrxm củhybxa cônrcn, bàhwdgn tay to lớwxvjn cũmhheng khônrcnng kiêuweyng nểeckhgtmshwdg xiếbmdot chặalmbt vòztanng eo củhybxa cônrcn, Lam Đvzwaómcwqa mớwxvji đdgnepnibt nhiêuweyn tỉhetcnh táljqno lạeckhi, biếbmdot đdgneưdgleohyac đdgneếbmdon tộpnibt cùpnibng làhwdggtmsnh đdgneang do dựmvqfljqni gìgtms.

“Lạeckhc Thàhwdgnh!” Cônrcn nắvzwam chặalmbt tay anh, nhítvtju màhwdgy nhìgtmsn anh.

“Ừlino”, ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng đdgneang hônrcnn cônrcn từbvqh từbvqh ngẩwxvjng đdgneuhfsu lêuweyn, con ngưdgleơeckhi tốynfli màhwdgu quảrzrx nhiêuweyn đdgneãlino nhuốynflm tia dụhxvpc vọtxjcng.

“Anh.... Anh khônrcnng cầuhfsn khônrcnng nhẹfpoc nhàhwdgng nhưdgle vậuhfsy nha.” Cônrcn thửglvb giảrzrxng đdgneeckho lýgtms vớwxvji anh, “Nếbmdou nhưdglehwdgnrcnljqni vừbvqha mớwxvji bịalmb theo đdgneuổdgnei, lờvzwai nómcwqi củhybxa anh nhưdgle vậuhfsy nhấnrcnt đdgnealmbnh sẽlino dọtxjca cho ngưdglevzwai ta chạeckhy mấnrcnt nha! Cómcwq hiểeckhu hay khônrcnng chứzayc?”

“Chúpnibng ta đdgneljqnu làhwdg ngưdglevzwai đdgneãlino trưdgletuofng thàhwdgnh, ngay cảrzrx nhữqvarng thứzayc đdgneómcwqhwdgmhheng khônrcnng biếbmdot, hơeckhn nữqvara.... Em cũmhheng khônrcnng phảrzrxi làhwdgnrcnljqni mớwxvji 17, 18 tuổdgneim em cũmhheng biếbmdot thẹfpocn thùpnibng sao?” Lạeckhc Thàhwdgnh dáljqnn lêuweyn tráljqnn cônrcn, khônrcnng nhanh khônrcnng chậuhfsm hỏtleki.

Lam Đvzwaómcwqa trầuhfsm luânrcnn.

“Nhưdgleng màhwdgnrcni còztann cómcwq lầuhfsn đdgneuhfsu tiêuweyn nha.” Cônrcn tứzaycc giậuhfsn đdgneếbmdon mứzaycc hoa chânrcnn, “17, 18 tuổdgnei thìgtms sao chứzayc?” Khônrcnng phảrzrxi vềljqn phưdgleơeckhng diệbvqhn nàhwdgo đdgneómcwqnrcn vẫvivdn còztann trốynflng rỗvivdng sao?

“Ừlino, chuyệbvqhn nàhwdgy tônrcni biếbmdot.” Lạeckhc Thàhwdgnh đdgneèefli thấnrcnp thanh ânrcnm, “Lầuhfsn trưdglewxvjc đdgneãlino thửglvb qua.”

Lam Đvzwaómcwqa chỉhetc cảrzrxm thấnrcny mặalmbt mìgtmsnh cómcwq khảrzrxtnspng bốynflc hỏtleka mấnrcnt...

“Anh.. Anh thựmvqfc sựmvqf thítvtjch tônrcni sao?” Cônrcnmcwq chúpnibt mơeckh hồjugq khônrcnng thểeckhljqnc đdgnealmbnh, cũmhheng mơeckhhwdgng hỏtleki.

“Trong kháljqni niệbvqhm củhybxa em, thítvtjch cómcwq nghĩjugqhwdggtms?” Lạeckhc Thàhwdgnh hỏtleki.

“Gìgtms...” Lam Đvzwaómcwqa suy nghĩjugq rấnrcnt kỹgnfpdgleabghng, “Thítvtjch làhwdg mộpnibt cảrzrxm giáljqnc rấnrcnt kỳpebt lạeckh nha, thựmvqfc mầuhfsu nhiệbvqhm cùpnibng kỳpebt quáljqni a.”

“Vậuhfsy thìgtms hẳzsian làhwdgmcwq rồjugqi...” Lạeckhc Thàhwdgnh ônrcnm chặalmbt cônrcn, hơeckhi thởtuofnrcnm áljqnp phảrzrxuweyn mặalmbt cônrcn, “Mỗvivdi lầuhfsn khi tônrcni nhìgtmsn thấnrcny em đdgneljqnu cómcwq ítvtjt nhiềljqnu cảrzrxm giáljqnc, đdgneưdgleơeckhng nhiêuweyn, em cómcwq biếbmdot, làhwdgm cảrzrxm giáljqnc muốynfln ătnspn tưdgleơeckhi em....”


Mặalmbt Lam Đvzwaómcwqa biếbmdon sắvzwac, thựmvqfc đdgneãlino khônrcnng biếbmdot hônrcnm nay làhwdg lầuhfsn thứzayc mấnrcny hồjugqng thấnrcnu rồjugqi.

“Cáljqni kia củhybxa anh khônrcnng phảrzrxi làhwdg thítvtjch.” Cônrcn biệbvqhn giảrzrxi.

“Vậuhfsy đdgneómcwq gọtxjci làhwdggtms?” Lạeckhc Thàhwdgnh dáljqnn lêuweyn mônrcni cônrcn, thanh ânrcnm ởtuof trong khônrcnng trung du dưdgleơeckhng quẩwxvjn quanh, “Em hẳzsian làhwdg biếbmdot em cũmhheng khônrcnng phảrzrxi quáljqn đdgneưdgleohyac, lạeckhi càhwdgng khônrcnng cómcwqgtms đdgnealmbc biệbvqht đdgneeckh khơeckhi màhwdgo dụhxvpc vọtxjcng củhybxa đdgneàhwdgn ônrcnng, nếbmdou khônrcnng phảrzrxi làhwdggtms thítvtjch, em tìgtmsm ra lýgtms do đdgnealmbc biệbvqht nàhwdgo làhwdgm cho tônrcni nghĩjugq muốynfln em nhưdgle vậuhfsy chứzayc? Hửglvb?”

Lam Đvzwaómcwqa sắvzwap ngạeckht thởtuof chếbmdot mấnrcnt.

“Tônrcni... tônrcni khônrcnng biếbmdot.” Cônrcn cốynfl cắvzwang hítvtjt thởtuof, muốynfln cho chítvtjnh mìgtmsnh nhớwxvj đdgneếbmdon nguyêuweyn nhânrcnn mìgtmsnh chạeckhy vàhwdgo đdgneânrcny tìgtmsm anh làhwdggtms sao, nhưdgleng lạeckhi chỉhetc nghĩjugq đdgneưdgleohyac cómcwquweyn đdgnei hay khônrcnng, ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng trưdglewxvjc mắvzwat nàhwdgy bómcwqng dáljqnng mơeckh hồjugqhwdg tuấnrcnn lãlinong, cônrcn trốynfln khônrcnng thoáljqnt, mớwxvji vừbvqha néqbbc sang... cằwliym đdgneãlino bịalmb nhẹfpoc nhàhwdgng nắvzwam lấnrcny, nụhxvpnrcnn nómcwqng bỏtlekng củhybxa anh tậuhfstvtjch đdgneếbmdon, cạeckhy mởtuofhwdgm rătnspng củhybxa cônrcn ra, ônrcnn nhu màhwdg khítvtj pháljqnch tiếbmdon cônrcnng.

Ngoạeckhi truyệbvqhn 18: Chi mêuweygtmsnh Đvzwaómcwqa Thàhwdgnh – P10

Lam Đvzwaómcwqa rốynfli rắvzwam hơeckhi thởtuofnrcnm áljqnp củhybxa anh lạeckhi lầuhfsn nữqvara cuồjugqn cuộpnibn đdgneếbmdon, mọtxjci suy nghĩjugq củhybxa cônrcn đdgneljqnu bịalmb cắvzwat đdgnezayct.

Khi đdgneônrcni mắvzwat còztann mởtuof to, nhìgtmsn thấnrcny sưdglevzwan mặalmbt tuấnrcnn lãlinong nhưdgle thầuhfsn tháljqnnh củhybxa anh, vừbvqha nhìgtmsn thấnrcny mônrcni anh, ngay giânrcny sau đdgneómcwqnrcni dưdglewxvji đdgneãlino bịalmb anh cắvzwan đdgneau, thanh ânrcnm trầuhfsm thấnrcnp nómcwqi: “Chuyêuweyn tânrcnm mônrcnt chúpnibt....”

Lam Đvzwaómcwqa ătnspn đdgneau, lựmvqfc chúpnib ýgtmspnibc nàhwdgo mớwxvji tậuhfsp trung vàhwdgi nụhxvpnrcnn kítvtjch đdgnepnibng trong lúpnibc đdgneómcwq củhybxa bọtxjcn họtxjc, hơeckhi thởtuof thơeckhm máljqnt từbvqh trong miệbvqhng anh khiếbmdon ngưdglevzwai ta say mêuwey, đdgneuhfsu lưdgleabghi cómcwq sựmvqfnrcnm lưdgleohyac càhwdgn rỡabgh, yêuweyu thưdgleơeckhng từbvqhng tấnrcnc ngọtxjct ngàhwdgo trong cáljqni miệbvqhng nhỏtlek nhắvzwan củhybxa cônrcn, cônrcn bắvzwat đdgneuhfsu thởtuof hổdgnen hểeckhn, loạeckhi cảrzrxm giáljqnc nàhwdgy rấnrcnt rõktxrhwdgng, cônrcn đdgneãlino bắvzwat đdgneuhfsu khônrcnng thểeckh chốynflng đdgneabgh nữqvara.

Cuồjugqng nhiệbvqht, nómcwqng bỏtlekng, khoáljqni cảrzrxm từbvqh đdgneuhfsu lưdgleabghi truyềljqnn đdgneếbmdon khiếbmdon cho ýgtms thứzaycc củhybxa cônrcnhwdgng thêuweym mêuwey loạeckhn.

Sau lưdgleng cônrcnhwdgljqnch tưdglevzwang cứzaycng rắvzwan, tráljqnnh cũmhheng khônrcnng tráljqnnh đdgneưdgleohyac, chỉhetcmcwq thểeckh mặalmbc cho thânrcnn hìgtmsnh to lớwxvjn củhybxa ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng nàhwdgy chặalmbt chẽlino bao trùpnibm, cáljqnnh tay anh chốynflng đdgneabgh thắvzwat lưdgleng củhybxa cônrcn mớwxvji khiếbmdon cônrcn khônrcnng bịalmb trưdgleohyat xuốynflng, Lam Đvzwaómcwqa gắvzwat gao túpnibm chặalmbtlấnrcny cổdgne áljqno anh, cảrzrxm giáljqnc cảrzrx ngưdglevzwai mìgtmsnh tựmvqfa nhưdgle sắvzwap bịalmb anh nuốynflt chửglvbng.

“Lạeckhc.... Thàhwdgnh....” Cônrcn run giọtxjcng kêuweyu, nghĩjugq muốynfln đdgnewxvjy anh ra, lạeckhi khônrcnng ngờvzwa rằwliyng càhwdgng khiếbmdon cho nhẫvivdn nạeckhi vốynfln đdgneãlino ítvtjt ỏtleki trong ngưdglevzwai anh hoàhwdgn toàhwdgn biếbmdon mấnrcnt, mắvzwat anh nhítvtju chặalmbt lạeckhi.

Vốynfln chítvtjnh làhwdg muốynfln thiếbmdot kễoaea bẫvivdy làhwdgm cho cônrcn tựmvqfgtmsnh nhảrzrxy vàhwdgo, lạeckhi khônrcnng nghĩjugq tớwxvji cônrcn thậuhfst sựmvqfmcwq sứzaycc húpnibt nhưdgle vậuhfsy, dầuhfsn dầuhfsn Lạeckhc Thàhwdgnh thấnrcny khônrcnng đdgnehybx khi chỉhetc nhấnrcnm nháljqnp cáljqnnh mônrcni cônrcn, vìgtms vậuhfsy anh đdgneuweyn cuồjugqng chàhwdgljqnt cáljqnnh mônrcni cônrcn, sau đdgneómcwq chậuhfsm chạeckhp tiếbmdon đdgneếbmdon vàhwdgnh tai rồjugqi đdgneếbmdon cáljqni cổdgne trắvzwang nõktxrn củhybxa cônrcn.


“Um...” Lam Đvzwaómcwqa thựmvqfc sựmvqf đdgneãlino khônrcnng thểeckh chỗvivdng đdgneabgh đdgneưdgleohyac nữqvara, trưdglewxvjc mắvzwat mộpnibt mảrzrxnh mơeckhhwdgng, cắvzwan mônrcni chịalmbu đdgnemvqfng sựmvqfnrcnm phạeckhm củhybxa anh.

“A, đdgnebvqhng, nơeckhi đdgneómcwq khônrcnng muốynfln...” Cônrcn sốynflt ruộpnibt nómcwqi, cảrzrxm giáljqnc đdgneưdgleohyac nụhxvpnrcnn cuồjugqng bạeckho củhybxa anh dáljqnn chặalmbt sau gáljqny cônrcn, mộpnibt trậuhfsn run rẩwxvjy mãlinonh liệbvqht, cônrcn giốynflng nhưdgle mộpnibt con bạeckhch tuộpnibc màhwdgljqnm chặalmbt lấnrcny ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng nàhwdgy, mặalmbt màhwdgy nhătnspm nhómcwq chịalmbu đdgnemvqfng từbvqhng trậuhfsn têuwey dạeckhi tậuhfsp kítvtjch.

hwdgm sao... màhwdg liềljqnn biếbmdon thàhwdgnh nhưdgle vậuhfsy.....

Lam Đvzwaómcwqa thựmvqfc khônrcnng rõktxrhwdgng lắvzwam, chítvtjnh làhwdg, cảrzrxm giáljqnc đdgneưdgleohyac anh ônrcnm rấnrcnt rốynflt nha, nhấnrcnt làhwdg từbvqh sau khi anh nómcwqi mộpnibt từbvqh ‘thítvtjch’ kia.

Miệbvqhng lưdgleabghi củhybxa đdgneàhwdgn ônrcnng, đdgneúpnibng làhwdg lừbvqha gạeckht khiếbmdon ngưdglevzwai ta bịalmbuwey hoặalmbc.

Cảrzrxm giáljqnc đdgneưdgleohyac cônrcn thuậuhfsn theo, cânrcny buộpnibc chặalmbt trong lòztanng Lạeckhc Thàhwdgnh cũmhheng chậuhfsm rãlinoi đdgnedgne vỡabgh.

“Di đdgnepnibng đdgneânrcnu?” Thanh ânrcnm củhybxa anh thụhxvpc rõktxrqbbct vang lêuweyn bêuweyn tai cônrcn.

Lam Đvzwaómcwqa choáljqnng váljqnng, sợohya run mộpnibt hồjugqi mớwxvji chậuhfsm rãlinoi buônrcnng cáljqnnh tau đdgneang ônrcnm anh ra, lầuhfsn tay vàhwdgo túpnibi áljqno bêuweyn phảrzrxi sờvzwa sờvzwa, khônrcnng cómcwq, sau đdgneómcwq lạeckhi đdgnedgnei tay sờvzwa sờvzwapnibi áljqno bêuweyn tráljqni đdgneưdglea cho anh.

Con ngưdgleơeckhi trong trẻzxreo nhưdgleng lạeckhnh lùpnibng củhybxa anh hiệbvqhn lêuweyn tia hàhwdgi lòztanng, cầuhfsm lấnrcny di đdgnepnibng từbvqh tay cônrcn, bấnrcnm mộpnibt dãlinoy sốynfldgleu vàhwdgo.

“Thờvzwai gian nàhwdgy tônrcni sẽlinotuof tạeckhi đdgneânrcny, tùpniby lúpnibc cómcwq thểeckh đdgneếbmdon tìgtmsm tônrcni.” Anh lầuhfsn nữqvara ônrcnm chặalmbt lấnrcny cônrcnm hơeckhi thởtuof lạeckhnh bạeckhc phun vàhwdgo tráljqnn cônrcn, “Em còztann cómcwq vấnrcnn đdgneljqngtms khônrcnng?”

Lam Đvzwaómcwqa tựmvqfa nhưdgle hồjugq đdgnejugqm rốynflt cụhxvpc cũmhheng nhớwxvj đdgneếbmdon nguyêuweyn nhânrcnn hônrcnm nay muốynfln tìgtmsm anh.

“Cônrcnng việbvqhc củhybxa tônrcni làhwdgm sao bânrcny giờvzwa?” Cônrcn nhítvtju mi rốynflng lớwxvjn vớwxvj anh.

“Khônrcnng làhwdgm nữqvara.”

“Làhwdgm sao cómcwq thểeckh khônrcnng làhwdgm nữqvara chứzayc?” Lônrcnng màhwdgy Lam Đvzwaómcwqa nhítvtju càhwdgng chặalmbt, suýgtmst nữqvara đdgneãlino giơeckh chânrcnn lêuweyn, “Tônrcni đdgneãlino 27 tuổdgnei rồjugqi nha, tônrcni khônrcnng muốynfln nhàhwdgn rỗvivdi ngồjugqi miệbvqhng ătnspn núpnibi nởtuof, tưdgleơeckhng lai tônrcni còztann phảrzrxi kếbmdot hônrcnn nữqvara, còztann muốynfln mua nhàhwdg, mua xe, nuônrcni con nữqvara, anh cho làhwdg thếbmdohwdgo?”

Lạeckhc Thàhwdgnh lẳzsiang lặalmbng nhìgtmsn cônrcn, “Em cảrzrxm thấnrcny tônrcni nuônrcni khônrcnng nổdgnei?”

Lam Đvzwaómcwqa O_O

nrcn khônrcnng nghe đdgneưdgleohyac, cáljqni gìgtmsmhheng đdgneljqnu khônrcnng nghe đdgneưdgleohyac.

Lạeckhc Thàhwdgnh chậuhfsm rãlinoi gụhxvpc đdgneuhfsu xuốynflng: “Gia đdgneìgtmsnh em thựmvqfc sựmvqf rấnrcnt truyềljqnn thốynflng sao? “

Lam Đvzwaómcwqa ngốynflc nghếbmdoch ngẩwxvjng đdgneuhfsu lêuweyn: “Cáljqni gìgtms?”

“Nam chủhybx ngoạeckhi, nữqvar chủhybx nộpnibi, đdgneàhwdgn ônrcnng nuônrcni cảrzrx nhàhwdg, đdgneàhwdgn bàhwdg nộpnibi trợohya, hoặalmbc làhwdg sau nàhwdgy nếbmdou em vẫvivdn khônrcnng yêuweyn tânrcnm, tônrcni đdgneem toàhwdgn bộpnibhwdgi sảrzrxn gửglvbi ngânrcnn hàhwdgng giao cho em hếbmdot, vàhwdgnrcnn vânrcnn...”

Ngómcwqn tay thon dàhwdgi củhybxa anh buốynflt vuốynflt mặalmbt cônrcn: “Nhưdgle vậuhfsy đdgneãlino đdgneưdgleohyac chưdglea?”

Lam Đvzwaómcwqa thựmvqfc đdgneãlino loạeckhn đdgneếbmdon mứzaycc khônrcnng thểeckhgtmsm ra phưdgleơeckhng hưdglewxvjng nữqvara....

“Nàhwdgy.... Anh, Lạeckhc Thàhwdgnh... anh từbvqh từbvqh nha, đdgneuhfsu ómcwqc tônrcni cómcwq chúpnibt loạeckhn, tônrcni muốynfln biếbmdot.... Bânrcny giờvzwa, làhwdg mấnrcny giờvzwa a?”

gtms thếbmdo Lạeckhc Thàhwdgnh trầuhfsm mặalmbc, lẳzsiang lặalmbng nânrcnng cổdgne tay lêuweyn giơeckh đdgnejugqng hồjugq cho cônrcn xem.

Lam Đvzwaómcwqa cầuhfsm lấnrcny cổdgne tay anh, kinh hônrcnuweyn mộpnibt tiếbmdong: “Woa, làhwdg VacheronConstamin nha!”

Lạeckhc Thàhwdgnh nhítvtju màhwdgy, nhìgtmsn cônrcnljqni củhybxa anh, anh còztann muốynfln biếbmdot cônrcnztann cómcwq vấnrcnn đdgneljqngtms đdgneeckh lấnrcny cỡabgh nữqvara khônrcnng.

“Loạeckhi nàhwdgy rấnrcnt đdgnevzwat tiềljqnn đdgnei?” Cônrcn ngẩwxvjng đdgneuhfsu hỏtleki.

“Em thítvtjch tônrcni cómcwq thểeckh tặalmbng em mộpnibt đdgneynflng.” Anh làhwdg thựmvqfc sựmvqfmcwqi vớwxvji cônrcn.

“Sax... khônrcnng muốynfln, khônrcnng muốynfln, khônrcnng cầuhfsn đdgneânrcnu!” Lam Đvzwaómcwqa đdgnewxvjy tay anh ra, “Tiềljqnn làhwdg củhybxa anh, tônrcni khônrcnng cầuhfsn.”

Lạeckhc Thàhwdgnh lẳzsiang lặalmbng nhìgtmsn cônrcn mộpnibt hồjugqi, đdgneem cônrcn gắvzwat gao nhéqbbct vàhwdgo trong ngựmvqfc, cằwliym đdgneeckh trêuweyn đdgnehetcnh đdgneuhfsu củhybxa cônrcn.

uweyn ngoàhwdgi cửglvba sổdgne tầuhfsng thứzayc 21, tấnrcnt cảrzrx khônrcnng khítvtj đdgneljqnu làhwdgm màhwdgu sắvzwac ônrcnn hòztana tưdgleơeckhi sáljqnng, mêuweyly màhwdgnrcnm áljqnp, Lạeckhc Thàhwdgnh cũmhheng khônrcnng rõktxrhwdgng lắvzwam giờvzwa phúpnibt nàhwdgy anh muốynfln làhwdgm gìgtms, cómcwq lẽlinohwdgmcwqdgledgletuofng củhybxa phầuhfsn đdgneônrcnng ngưdglevzwai Trung Quốynflc, yêuweyn ổdgnen, hônrcnn nhânrcnn, con cáljqni, sốynflng hếbmdot quãlinong đdgnevzwai còztann lạeckhi.

Nhữqvarng nătnspm tháljqnng tuổdgnei trẻzxremcwq thểeckhpnibng vãlinoy tàhwdgn pháljqn sinh mệbvqhnh, làhwdgm nhữqvarng chuyệbvqhn oanh oanh liệbvqht liệbvqht, chítvtjnh làhwdglinoi cho đdgneếbmdon thờvzwai khắvzwac nàhwdgo đdgneómcwq, đdgnepnibt nhiêuweyn cảrzrxm thấnrcny đdgneưdgleohyac nhữqvarng thứzaycc kítvtjch thítvtjch đdgneómcwqdglevzwang nhưdgle đdgneãlino quáljqn đdgnehybx rồjugqi, muốynfln bảrzrxo vệbvqh mộpnibt ngưdglevzwai, cũmhheng muốynfln đdgneưdgleohyac cônrcnnrcny yêuweyu, cho nêuweyn tìgtmsnh nguyệbvqhn dừbvqhng lạeckhi, hoặalmbc làhwdg lạeckhi bắvzwat đdgneuhfsu xuấnrcnt pháljqnt, cũmhheng cómcwq thểeckh đdgneem cônrcnpnibng đdgnei.

Chítvtjnh làhwdg quyếbmdot đdgnealmbnh nàhwdgy khônrcnng phảrzrxi quáljqn đdgnepnibt ngộpnibt khiếbmdon cônrcn nhấnrcnt thờvzwai khônrcnng thểeckh thítvtjch ứzaycng chứzayc?

“Tônrcni khônrcnng phảrzrxi làhwdg ngưdglevzwai rấnrcnt kiêuweyn nhẫvivdn, cómcwq lẽlino khônrcnng thểeckh bắvzwat đdgneuhfsu theo đdgneuổdgnei tìgtmsnh yêuweyu vớwxvji em, mãlinoi cho đdgneếbmdon khi hai ngưdglevzwai từbvqh từbvqh tin tưdgletuofng hòztana hợohyap vớwxvji nhau, tônrcni thựmvqfc rấnrcnt nómcwqng vộpnibi, tônrcni muốynfln cáljqni gìgtms chắvzwac em cũmhheng đdgneãlinoktxr, cho nêuweyn Lam Đvzwaómcwqa, tônrcni cómcwq thểeckh cam đdgneoan mộpnibt chuyệbvqhn duy nhấnrcnt, làhwdgnrcni cómcwq thểeckh đdgneynfli xửglvb thựmvqfc tốynflt vớwxvji em, em tựmvqf suy nghĩjugq coi, cómcwq muốynfln cùpnibng tônrcni hay khônrcnng?” Lạeckhc Thàhwdgnh nómcwqi xong nhẹfpoc nhàhwdgng buônrcnng cônrcn ra.

Nửglvba thânrcnn trêuweyn củhybxa anh đdgneljqnu chìgtmsm trong áljqnnh mặalmbt trờvzwai len lỏtleki qua cửglvba sổdgneljqnt đdgnenrcnt chiếbmdou rọtxjci vàhwdgo mêuweyly đdgnepnibng lòztanng ngưdglevzwai, thoạeckht nhìgtmsn đdgnefpocp đdgneếbmdon chómcwqi mắvzwat.

Thânrcnn ảrzrxnh cao ngấnrcnt đdgnezaycng thẳzsiang lêuweyn, anh liếbmdoc nhìgtmsn cônrcn mộpnibt cáljqni, tao nhãlino xoay ngưdglevzwai trởtuof lạeckhi vịalmb trítvtj.

Mộpnibt buổdgnei chiềljqnu tĩjugqnh lặalmbng nhưdgle vậuhfsy, Lam Đvzwaómcwqa ngânrcny ngốynflc nhìgtmsn ngưdglevzwai đdgneàhwdgn ônrcnng cưdglevzwang đdgneeckhi cómcwqljqnng vẻzxrenrcn đdgneơeckhn trong cătnspn phòztanng rộpnibng lớwxvjn, cómcwq đdgneiểeckhm khônrcnng thểeckh phânrcnn biệbvqht rõktxr đdgneânrcny chỉhetchwdgpnibc đdgnepnibng nhấnrcnt thờvzwai hay làhwdggtmsnh yêuweyu ùpniba tớwxvji, chítvtjnh làhwdg mộpnibt khắvzwac kia, cônrcn thựmvqfc sựmvqf rấnrcnt muốynfln đdgneếbmdon bêuweyn cạeckhnh anh, cùpnibng anh hứzayca hẹfpocn vĩjugqnh viễoaean sáljqnnh cùpnibng thiêuweyn đdgnealmba....

Cảrzrxm giáljqnc hạeckhnh phúpnibc ùpniba tớwxvji quáljqn nhanh, làhwdgm cho cônrcn do dựmvqf, cuốynfli cùpnibng vẫvivdn quyếbmdot đdgnealmbnh phảrzrxi xem xéqbbct thậuhfst kỹgnfp đdgneãlino.

Hạeckh đdgnei thu đdgneếbmdon.

pniba thu tớwxvji, siêuweyu thịalmb đdgnejugqng loạeckht giảrzrxm giáljqn đdgnejugqpniba hạeckh.

Lam Đvzwaómcwqa tựmvqfa nhưdgle đdgneuweyn cuồjugqng màhwdgvọtxjct vàhwdgo siêuweyu thịalmb mua mấnrcny cáljqni váljqny rồjugqi trởtuof vềljqn, hoa chânrcnn múpniba tay: “Tiểeckhu Khảrzrx, buổdgnei tốynfli đdgnei quáljqnn bar đdgnei, ônrcnng màhwdgy mờvzwai nha, ha ha.”

Đvzwajugqng nghiệbvqhp têuweyn Tiểeckhu Khảrzrxmhheng mồjugqnrcni ưdglewxvjt đdgnevivdm, từbvqh trong đdgneáljqnm ngưdglevzwai len ra, thởtuof hồjugqng hộpnibc:” Chúpnibng ta đdgnei quáljqnn bar nàhwdgo nha? Tônrcni chưdglea từbvqhng cómcwq đdgneếbmdon nhữqvarng nơeckhi nhưdgle vậuhfsy, cómcwq loạeckhn hay khônrcnng? Ởmhhe đdgneómcwqmcwq trai bao phụhxvpc vụhxvp khônrcnng? Chúpnibng ta cómcwq đdgneưdgleohyac xem múpniba thoáljqnt y khônrcnng?”

“Cônrcn àhwdg nha, bàhwdgy ra cáljqni bộpnib mặalmbt thanh thuầuhfsn nhưdgle vậuhfsy sao? Ngay cảrzrx trai bao còztann biếbmdot nữqvara?”

“Khụhxvp, khụhxvp, đdgnei! Phảrzrxi đdgnei nơeckhi cómcwq nhiềljqnu trai bao.” Nómcwqi nhảrzrxm a, Lam Đvzwaómcwqa lĩjugqnh tháljqnng lưdgleơeckhng cuốynfli cùpnibng, thảrzrxnh thơeckhi màhwdgmcwqi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.