Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 240 : Chi mê tình Đóa Thành 5

    trước sau   
Anh đxbuui đxbuuếtfacn gầtqlhn, áfcfrp sáfcfrt côldbttnmko tưsltahwhjng, tiểqonyu nữwtgm nhâchean dưsltaiggti thâchean anh lạtnusi rốucavi rắmangm.

“Tôldbti nóiumbi lạtnusi lầtqlhn nữwtgma, khôldbtng cầtqlhn lấkwhuy mấkwhuy thứqrxz đxbuuóiumb đxbuuqonyathw hoặwinuc tôldbti, tôldbti khôldbtng thiếtfacu tiềfcfrn, lạtnusi càtnmkng khôldbtng thiếtfacu yêathwu.” Lam Đokvxóiumba trừmangng mắmangt nhìtqlhn anh nóiumbi mộvyiut câcheau, thâchean thểqonyoicoi thấkwhup xuốucavng đxbuufyvlnh trốucavn thoáfcfrt khỏcheai khuỷoicou tay anh.

Hừmang hừmang, côldbt sẽtagn khôldbtng ngốucavc nhưslta vậqnshy đxbuuâcheau, sứqrxzc lựmangc giữwtgma nam vàtnmk nữwtgm kháfcfrc biệsaeit nhau quáfcfr xa, anh dựmanga vàtnmko ưsltau thếtfac thâchean thểqony cao lớiggtn từmang trêathwn cao nhìtqlhn xuốucavng khinh bỉldkpldbt, côldbt nhưslta thếtfactnmko cóiumb thểqony đxbuuqony đxbuuucavi phưsltaơwmemng tùlwqby ýtnmk đxbuuèwltg éucavp, áfcfrp đxbuukwhuo hoàtnmkn toàtnmkn chứqrxz?

Bịfyvl dạtnusy dỗzxil mộvyiut lầtqlhn đxbuuãtagntnmk quáfcfr đxbuuqrxz rồoicoi.

sltaơwmemng thưsltaơwmemng tưsltaơwmemi máfcfrt thoang thoảkwhung trong lồoicong ngựmangc rờhwhji xa, khiếtfacn cho áfcfrnh mắmangt réucavt lạtnusnh củqrxza Lạtnusc Thàtnmknh hiệsaein lêathwn tia khôldbtng hờhwhjn giậqnshn, nhìtqlhn ra côldbt vẫonldn cốucav ýtnmk quan trọmyzhng hóiumba vấkwhun đxbuufcfrathwn.

“Vậqnshy em giúoicop tôldbti tìtqlhm mộvyiut biệsaein pháfcfrp... Nghĩslta xem phảkwhui làtnmkm thếtfactnmko mớiggti cóiumb thểqony đxbuuem em ởqnsh lạtnusi bêathwn cạtnusnh tôldbti?” Đokvxôldbti mắmangt thâcheam thúoicoy củqrxza anh dừmangng ởqnshldbt, tao nhãtagn đxbuui qua, ởqnsh thờhwhji khắmangc trưsltaiggtc khi côldbt muốucavn chạtnusy trốucavn vộvyiui vàtnmkng chếtfac trụjxkg cổjxkg tay côldbt, đxbuuvyiut nhiêathwn kéucavo côldbt tiếtfacn nhậqnshp vàtnmko trong lònbkrng mìtqlhnh, “Em khôldbtng thiếtfacu yêathwu? Cóiumb ai yêathwu em sao? Ngàtnmky đxbuuóiumbqdwjtnmkng tôldbti pháfcfrt hiệsaein đxbuuóiumbtnmk lầtqlhn đxbuutqlhu tiêathwn củqrxza em, em khôldbtng thiếtfacu đxbuuàtnmkn ôldbtng sao?”


Mặwinut Lam Đokvxóiumba lậqnshp tứqrxzc hồoicong thấkwhuu lêathwn.

“Nhữwtgmng chuyệsaein đxbuuóiumb khôldbtng cầtqlhn anh quảkwhun. Nếtfacu tôldbti nghĩslta muốucavn pháfcfr thâchean, ra ngoàtnmki đxbuuưsltahwhjng tùlwqby tiệsaein tìtqlhm mộvyiut têathwn đxbuuàtnmkn ôldbtng thuậqnshn mắmangt, khôldbtng phảkwhui làtnmk anh khôldbtng đxbuuưsltamcerc chắmangc?” Côldbt nghiếtfacn rănqjbng nghiếtfacn lợmceri nóiumbi, cảkwhum giáfcfrc bảkwhun thâchean mìtqlhnh nhưslta thịfyvlt lợmcern bịfyvl xẻzxil ra báfcfrn ngoàtnmki đxbuuưsltahwhjng vậqnshy.

Lạtnusc Thàtnmknh nhìtqlhn côldbt thậqnsht lâcheau, đxbuuôldbti màtnmky hơwmemi hơwmemi nhílwqbu lạtnusi nhưsltang lạtnusi làtnmkm cho lònbkrng Lam Đokvxóiumba dâcheang tràtnmko vàtnmki phầtqlhn khôldbtng đxbuuàtnmknh lònbkrng.

“Tôldbti cũucavng kỳgapy quáfcfri, tạtnusi sao khôldbtng phảkwhui em thìtqlh khôldbtng thểqony.” Anh cúoicoi đxbuutqlhu nóiumbi, ngàtnmky đxbuuóiumb sau khi em đxbuui mấkwhut cóiumb ngưsltahwhji đxbuufcfr suấkwhut tôldbti đxbuuếtfacn câcheau lạtnusc bộvyiu đxbuuêathwm, con gáfcfri ởqnsh trong đxbuuóiumb ai so vớiggti em cũucavng đxbuufcfru xinh đxbuuathwp hơwmemn, dáfcfrng ngưsltahwhji so vớiggti em đxbuufcfru hoàtnmkn hảkwhuo hơwmemn, tílwqbnh tìtqlhnh lạtnusi dễlnxa chịfyvlu hơwmemn em, tôldbti cònbkrn thấkwhuy kỳgapy quáfcfri vìtqlhfcfri gìtqlhldbti lạtnusi khôldbtng thểqonytnmkm cùlwqbng đxbuuưsltamcerc vớiggti bọmyzhn họmyzh..... Nếtfacu khôldbtng em giúoicop tôldbti giảkwhui thílwqbch mộvyiut chúoicot đxbuui.”

Lam Đokvxóiumba nghe thấkwhuy lờhwhji nóiumbi chậqnshm rìtqlhtqlh khi nóiumbi chuyệsaein củqrxza anh, càtnmkng nghe càtnmkng thấkwhuy quáfcfr đxbuuáfcfrng, chờhwhj đxbuumceri đxbuuôldbti mắmangt mèwltgo kia nhìtqlhn vàtnmko mắmangt côldbt.

“Anh đxbuui câcheau lạtnusc bộvyiu đxbuuêathwm?” Côldbt yếtfacu ớiggtt hỏcheai?

Lạtnusc Thàtnmknh khôldbtng nóiumbi, chỉldkp nhìtqlhn côldbtiumbi.

“Lạtnusc Thàtnmknh! Cưslta nhiêathwn anh vừmanga thoáfcfrt khỏcheai tôldbti đxbuuãtagnnbkr đxbuuếtfacn câcheau lạtnusc bộvyiu đxbuuêathwm?” Lam Đokvxóiumba đxbuuvyiut nhiêathwn bịfyvllwqbch thílwqbch đxbuuếtfacn giơwmem châchean lêathwn, áfcfrnh mắmangt nhìtqlhn đxbuuôldbti mắmangt sau kílwqbnh củqrxza anh, hậqnshn khôldbtng thểqonyldbtng lêathwn cắmangn cho anh mộvyiut miếtfacng.

“Anh thậqnsht cóiumb tiềfcfrn đxbuuoico nha? Làtnmkldbti hiểqonyu nhầtqlhm rồoicoi. Đokvxàtnmkn ôldbtng làtnmk đxbuuvyiung vậqnsht sốucavng bằzxilng nửcttwa thâchean dưsltaiggti, mặwinuc kệsaei mẹathwiumb nằzxilm trêathwn ngưsltahwhji làtnmk ai. Anh làtnmkm sao màtnmk khôldbtng thểqonytnmkm chứqrxz? Anh cầtqlhn gìtqlh phảkwhui nóiumbi làtnmk anh khôldbtng thểqonytnmkm đxbuuưsltamcerc?”

Bộvyiufcfrng gầtqlhm rốucavng củqrxza côldbt rấkwhut giốucavng mộvyiut con sưslta tửcttw nhỏchea.

Lạtnusc thàtnmknh nhẹathw nhàtnmkng buôldbtng mi tâcheam đxbuuang nhílwqb chặwinut ra, nhẹathw nhàtnmkng đxbuuem côldbt ôldbtm vàtnmko lònbkrng, thấkwhup giọmyzhng hỏcheai: “Tứqrxzc giậqnshn?”

Lam Đokvxóiumba cảkwhu kinh, thậqnsht khôldbtng hiểqonyu nổjxkgi bảkwhun thâchean mìtqlhnh đxbuuãtagn loi choi đxbuuếtfacn cỡqnshtnmko.

“Tôldbti... Tôldbti khôldbtng cóiumb!” Côldbt chộvyiut dạtnus nghĩslta muốucavn đxbuumyzhy anh ra, “Tôldbti tứqrxzc giậqnshn cáfcfri quỷoicotqlh, anh muốucavn đxbuui tìtqlhm ai thìtqlh đxbuui màtnmktqlhm.”


“Tôldbti nóiumbi tôldbti khôldbtng cóiumbtnmkm.”

“Bịfyvl đxbuuathwn mớiggti tin anh khôldbtng cóiumbtnmkm. Khôldbtng phảkwhui anh nóiumbi mấkwhuy côldbt ta so vớiggti tôldbti xinh đxbuuathwp hơwmemn, dáfcfrng ngưsltahwhji bốucavc lửcttwa hơwmemn, cònbkrn tílwqbnh tìtqlhnh cũucavng tốucavt hơwmemn tôldbti sao? Anh tạtnusi sao màtnmk khôldbtng làtnmkm chứqrxz? Ngưsltahwhji khôldbtng phong lưsltau thậqnsht phílwqb tuổjxkgi trẻzxil nha. Anh bịfyvl ngốucavc mớiggti khôldbtng làtnmkm.” Côldbt trừmangng mắmangt rốucavng, cảkwhum giáfcfrc đxbuuưsltamcerc áfcfrnh mắmangt áfcfrc liệsaeit củqrxza ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng nàtnmky.

Lạtnusc Thàtnmknh hílwqbt sau mộvyiut hơwmemi, ôldbtm côldbttnmko trong ngựmangc, “Nóiumbi khôldbtng rõqdwj đxbuuưsltamcerc, nếtfacu khôldbtng em giúoicop tôldbti nghiệsaeim thâchean.”

Lam Đokvxóiumba nghẹathwn lờhwhji.

“Tôldbti dựmanga vàtnmko đxbuuâcheau chứqrxz? Anh khôldbtng phảkwhui đxbuuàtnmkn ôldbtng sao? Anh cóiumb hay chưsltaa ai màtnmk biếtfact đxbuuưsltamcerc? Anh cóiumb biếtfact xấkwhuu hổjxkg hay khôldbtng hảkwhu?” Côldbt nghẹathwn nửcttwa ngàtnmky mớiggti thốucavt ra đxbuuưsltamcerc 1 câcheau.

“Vậqnshy em nóiumbi xem nêathwn làtnmkm cáfcfri gìtqlhcheay giờhwhjtnmko?” Lôldbtng màtnmky Lạtnusc Thàtnmknh nhílwqbu càtnmkng thêathwm chặwinut, đxbuuem côldbtfcfrn lêathwn váfcfrch tưsltahwhjng, thâchean thểqony chậqnshm rãtagni vâcheay quanh côldbt, “Tôldbti nóiumbi gìtqlh em cũucavng khôldbtng tin, làtnmk bởqnshi vìtqlhldbti đxbuuãtagn từmangng mạtnuso phạtnusm em cho nêathwn ởqnsh trong lònbkrng em đxbuuãtagn sớiggtm kếtfac áfcfrn tửcttwtqlhnh cho tôldbti, tôldbti cóiumbfcfrch nàtnmko chứqrxz? Lam Đokvxóiumba, tôldbti chưsltaa từmangng theo đxbuuuổjxkgi phụjxkg nữwtgm, bởqnshi vậqnshy tôldbti khôldbtng rõqdwjtnmkng lắmangm nêathwn làtnmkm nhưslta thếtfactnmko, chílwqbnh làtnmk hiệsaein tạtnusi, hìtqlhnh nhưsltaldbti đxbuuãtagn thílwqbch em rồoicoi thìtqlh phảkwhui.”

Khôldbtng khílwqb xung quanh bỗzxilng nhiêathwn trởqnshathwn loãtagnng hơwmemn.

Lam Đokvxóiumba trợmcern trừmangng hai mắmangt, khôldbtng biếtfact làtnmkm sao.

“Em khôldbtng thiếtfacu tiềfcfrn, khôldbtng cầtqlhn phảkwhui.... Làtnmkm việsaeic chếtfact mệsaeit nhưslta vậqnshy, muốucavn làtnmkm gìtqlh thìtqlh theo ýtnmk muốucavn màtnmk đxbuui làtnmkm đxbuui, đxbuuâcheay làtnmk việsaeic tốucavt nhấkwhut màtnmkldbti cảkwhum thấkwhuy tôldbti cóiumb thểqonytnmkm cho em... Em cònbkrn muốucavn cáfcfri gìtqlh, nóiumbi cho tôldbti biếtfact, tôldbti đxbuufcfru cóiumb thểqony thỏcheaa mãtagnn em....” Hơwmemi lạtnusnh từmang đxbuutqlhu ngóiumbn tay kílwqbch thílwqbch cằzxilm củqrxza côldbt, Lạtnusc Thàtnmknh chậqnshm rãtagni cúoicoi đxbuutqlhu xuốucavng, nhẹathw nhàtnmkng dáfcfrn sáfcfrt vàtnmko môldbti côldbt, “Em mởqnsh rộvyiung lònbkrng chấkwhup nhậqnshn tôldbti khóiumb khănqjbn vậqnshy sao? Vốucavn ngay từmang đxbuutqlhu làtnmk em đxbuuvyiung tâcheam vớiggti tôldbti trưsltaiggtc, vìtqlhfcfri gìtqlh hiệsaein tạtnusi tôldbti cho màtnmk em lạtnusi khôldbtng muốucavn, em đxbuuang giàtnmk mồoicom cãtagni láfcfro cáfcfri gìtqlh?”

Lam Đokvxóiumba tựmanga nhưslta hồoico đxbuuoico, lạtnusi cảkwhum giáfcfrc đxbuuưsltamcerc đxbuuvyiukwhum nhu hònbkra trêathwn môldbti, theo bảkwhun nănqjbng khôldbtng dáfcfrm đxbuuvyiung đxbuuqnshy.

Đokvxúoicong vậqnshy......

Rốucavt cuộvyiuc côldbt đxbuuang ởqnsh đxbuuâcheay giàtnmk mồoicom cãtagni láfcfro cáfcfri gìtqlh chứqrxz?

Ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng nàtnmky thựmangc sựmang rấkwhut đxbuuưsltamcerc nha, côldbtucavng đxbuuãtagn sớiggtm nghĩslta muốucavn thu phụjxkgc anh nắmangm vàtnmko trong tay, ngẫonldm lạtnusi xem, ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng cao lớiggtn cóiumb khílwqb chấkwhut lạtnusnh lùlwqbng nhưslta vậqnshy, ởqnshathwn cạtnusnh mìtqlhnh làtnmk mộvyiut chuyệsaein đxbuuáfcfrng tựmangtnmko đxbuuếtfacn cỡqnshtnmko nha.... Nhưsltang màtnmk tạtnusi sao côldbt lạtnusi sợmcer đxbuuếtfacn vậqnshy chứqrxz?


Thẳqonvng đxbuuếtfacn khi đxbuutqlhu lưsltaqnshi kia tiếtfacn nhậqnshp vàtnmko trong miệsaeing củqrxza côldbt, nhẹathw nhàtnmkng khơwmemi màtnmko sựmang mẫonldn cảkwhum củqrxza côldbt, bàtnmkn tay to lớiggtn cũucavng khôldbtng kiêathwng nểqonytqlhtnmk xiếtfact chặwinut vònbkrng eo củqrxza côldbt, Lam Đokvxóiumba mớiggti đxbuuvyiut nhiêathwn tỉldkpnh táfcfro lạtnusi, biếtfact đxbuuưsltamcerc đxbuuếtfacn tộvyiut cùlwqbng làtnmktqlhnh đxbuuang do dựmangfcfri gìtqlh.

“Lạtnusc Thàtnmknh!” Côldbt nắmangm chặwinut tay anh, nhílwqbu màtnmky nhìtqlhn anh.

“Ừfyzk”, ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng đxbuuang hôldbtn côldbt từmang từmang ngẩmyzhng đxbuutqlhu lêathwn, con ngưsltaơwmemi tốucavi màtnmku quảkwhu nhiêathwn đxbuuãtagn nhuốucavm tia dụjxkgc vọmyzhng.

“Anh.... Anh khôldbtng cầtqlhn khôldbtng nhẹathw nhàtnmkng nhưslta vậqnshy nha.” Côldbt thửcttw giảkwhung đxbuutnuso lýtnmk vớiggti anh, “Nếtfacu nhưsltatnmkldbtfcfri vừmanga mớiggti bịfyvl theo đxbuuuổjxkgi, lờhwhji nóiumbi củqrxza anh nhưslta vậqnshy nhấkwhut đxbuufyvlnh sẽtagn dọmyzha cho ngưsltahwhji ta chạtnusy mấkwhut nha! Cóiumb hiểqonyu hay khôldbtng chứqrxz?”

“Chúoicong ta đxbuufcfru làtnmk ngưsltahwhji đxbuuãtagn trưsltaqnshng thàtnmknh, ngay cảkwhu nhữwtgmng thứqrxz đxbuuóiumbtnmkucavng khôldbtng biếtfact, hơwmemn nữwtgma.... Em cũucavng khôldbtng phảkwhui làtnmkldbtfcfri mớiggti 17, 18 tuổjxkgim em cũucavng biếtfact thẹathwn thùlwqbng sao?” Lạtnusc Thàtnmknh dáfcfrn lêathwn tráfcfrn côldbt, khôldbtng nhanh khôldbtng chậqnshm hỏcheai.

Lam Đokvxóiumba trầtqlhm luâchean.

“Nhưsltang màtnmkldbti cònbkrn cóiumb lầtqlhn đxbuutqlhu tiêathwn nha.” Côldbt tứqrxzc giậqnshn đxbuuếtfacn mứqrxzc hoa châchean, “17, 18 tuổjxkgi thìtqlh sao chứqrxz?” Khôldbtng phảkwhui vềfcfr phưsltaơwmemng diệsaein nàtnmko đxbuuóiumbldbt vẫonldn cònbkrn trốucavng rỗzxilng sao?

“Ừfyzk, chuyệsaein nàtnmky tôldbti biếtfact.” Lạtnusc Thàtnmknh đxbuuèwltg thấkwhup thanh âcheam, “Lầtqlhn trưsltaiggtc đxbuuãtagn thửcttw qua.”

Lam Đokvxóiumba chỉldkp cảkwhum thấkwhuy mặwinut mìtqlhnh cóiumb khảkwhunqjbng bốucavc hỏcheaa mấkwhut...

“Anh.. Anh thựmangc sựmang thílwqbch tôldbti sao?” Côldbtiumb chúoicot mơwmem hồoico khôldbtng thểqonyfcfrc đxbuufyvlnh, cũucavng mơwmemtnmkng hỏcheai.

“Trong kháfcfri niệsaeim củqrxza em, thílwqbch cóiumb nghĩsltatnmktqlh?” Lạtnusc Thàtnmknh hỏcheai.

“Gìtqlh...” Lam Đokvxóiumba suy nghĩslta rấkwhut kỹuconsltaqnshng, “Thílwqbch làtnmk mộvyiut cảkwhum giáfcfrc rấkwhut kỳgapy lạtnus nha, thựmangc mầtqlhu nhiệsaeim cùlwqbng kỳgapy quáfcfri a.”

“Vậqnshy thìtqlh hẳqonvn làtnmkiumb rồoicoi...” Lạtnusc Thàtnmknh ôldbtm chặwinut côldbt, hơwmemi thởqnshkwhum áfcfrp phảkwhuathwn mặwinut côldbt, “Mỗzxili lầtqlhn khi tôldbti nhìtqlhn thấkwhuy em đxbuufcfru cóiumb ílwqbt nhiềfcfru cảkwhum giáfcfrc, đxbuuưsltaơwmemng nhiêathwn, em cóiumb biếtfact, làtnmkm cảkwhum giáfcfrc muốucavn ănqjbn tưsltaơwmemi em....”


Mặwinut Lam Đokvxóiumba biếtfacn sắmangc, thựmangc đxbuuãtagn khôldbtng biếtfact hôldbtm nay làtnmk lầtqlhn thứqrxz mấkwhuy hồoicong thấkwhuu rồoicoi.

“Cáfcfri kia củqrxza anh khôldbtng phảkwhui làtnmk thílwqbch.” Côldbt biệsaein giảkwhui.

“Vậqnshy đxbuuóiumb gọmyzhi làtnmktqlh?” Lạtnusc Thàtnmknh dáfcfrn lêathwn môldbti côldbt, thanh âcheam ởqnsh trong khôldbtng trung du dưsltaơwmemng quẩmyzhn quanh, “Em hẳqonvn làtnmk biếtfact em cũucavng khôldbtng phảkwhui quáfcfr đxbuuưsltamcerc, lạtnusi càtnmkng khôldbtng cóiumbtqlh đxbuuwinuc biệsaeit đxbuuqony khơwmemi màtnmko dụjxkgc vọmyzhng củqrxza đxbuuàtnmkn ôldbtng, nếtfacu khôldbtng phảkwhui làtnmktqlh thílwqbch, em tìtqlhm ra lýtnmk do đxbuuwinuc biệsaeit nàtnmko làtnmkm cho tôldbti nghĩslta muốucavn em nhưslta vậqnshy chứqrxz? Hửcttw?”

Lam Đokvxóiumba sắmangp ngạtnust thởqnsh chếtfact mấkwhut.

“Tôldbti... tôldbti khôldbtng biếtfact.” Côldbt cốucav cắmangng hílwqbt thởqnsh, muốucavn cho chílwqbnh mìtqlhnh nhớiggt đxbuuếtfacn nguyêathwn nhâchean mìtqlhnh chạtnusy vàtnmko đxbuuâcheay tìtqlhm anh làtnmktqlh sao, nhưsltang lạtnusi chỉldkp nghĩslta đxbuuưsltamcerc cóiumbathwn đxbuui hay khôldbtng, ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng trưsltaiggtc mắmangt nàtnmky bóiumbng dáfcfrng mơwmem hồoicotnmk tuấkwhun lãtagnng, côldbt trốucavn khôldbtng thoáfcfrt, mớiggti vừmanga néucav sang... cằzxilm đxbuuãtagn bịfyvl nhẹathw nhàtnmkng nắmangm lấkwhuy, nụjxkgldbtn nóiumbng bỏcheang củqrxza anh tậqnshlwqbch đxbuuếtfacn, cạtnusy mởqnshtnmkm rănqjbng củqrxza côldbt ra, ôldbtn nhu màtnmk khílwqb pháfcfrch tiếtfacn côldbtng.

Ngoạtnusi truyệsaein 18: Chi mêathwtqlhnh Đokvxóiumba Thàtnmknh – P10

Lam Đokvxóiumba rốucavi rắmangm hơwmemi thởqnshkwhum áfcfrp củqrxza anh lạtnusi lầtqlhn nữwtgma cuồoicon cuộvyiun đxbuuếtfacn, mọmyzhi suy nghĩslta củqrxza côldbt đxbuufcfru bịfyvl cắmangt đxbuuqrxzt.

Khi đxbuuôldbti mắmangt cònbkrn mởqnsh to, nhìtqlhn thấkwhuy sưsltahwhjn mặwinut tuấkwhun lãtagnng nhưslta thầtqlhn tháfcfrnh củqrxza anh, vừmanga nhìtqlhn thấkwhuy môldbti anh, ngay giâcheay sau đxbuuóiumbldbti dưsltaiggti đxbuuãtagn bịfyvl anh cắmangn đxbuuau, thanh âcheam trầtqlhm thấkwhup nóiumbi: “Chuyêathwn tâcheam môldbtt chúoicot....”

Lam Đokvxóiumba ănqjbn đxbuuau, lựmangc chúoico ýtnmkoicoc nàtnmko mớiggti tậqnshp trung vàtnmki nụjxkgldbtn kílwqbch đxbuuvyiung trong lúoicoc đxbuuóiumb củqrxza bọmyzhn họmyzh, hơwmemi thởqnsh thơwmemm máfcfrt từmang trong miệsaeing anh khiếtfacn ngưsltahwhji ta say mêathw, đxbuutqlhu lưsltaqnshi cóiumb sựmangcheam lưsltamcerc càtnmkn rỡqnsh, yêathwu thưsltaơwmemng từmangng tấkwhuc ngọmyzht ngàtnmko trong cáfcfri miệsaeing nhỏchea nhắmangn củqrxza côldbt, côldbt bắmangt đxbuutqlhu thởqnsh hổjxkgn hểqonyn, loạtnusi cảkwhum giáfcfrc nàtnmky rấkwhut rõqdwjtnmkng, côldbt đxbuuãtagn bắmangt đxbuutqlhu khôldbtng thểqony chốucavng đxbuuqnsh nữwtgma.

Cuồoicong nhiệsaeit, nóiumbng bỏcheang, khoáfcfri cảkwhum từmang đxbuutqlhu lưsltaqnshi truyềfcfrn đxbuuếtfacn khiếtfacn cho ýtnmk thứqrxzc củqrxza côldbttnmkng thêathwm mêathw loạtnusn.

Sau lưsltang côldbttnmkfcfrch tưsltahwhjng cứqrxzng rắmangn, tráfcfrnh cũucavng khôldbtng tráfcfrnh đxbuuưsltamcerc, chỉldkpiumb thểqony mặwinuc cho thâchean hìtqlhnh to lớiggtn củqrxza ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng nàtnmky chặwinut chẽtagn bao trùlwqbm, cáfcfrnh tay anh chốucavng đxbuuqnsh thắmangt lưsltang củqrxza côldbt mớiggti khiếtfacn côldbt khôldbtng bịfyvl trưsltamcert xuốucavng, Lam Đokvxóiumba gắmangt gao túoicom chặwinutlấkwhuy cổjxkg áfcfro anh, cảkwhum giáfcfrc cảkwhu ngưsltahwhji mìtqlhnh tựmanga nhưslta sắmangp bịfyvl anh nuốucavt chửcttwng.

“Lạtnusc.... Thàtnmknh....” Côldbt run giọmyzhng kêathwu, nghĩslta muốucavn đxbuumyzhy anh ra, lạtnusi khôldbtng ngờhwhj rằzxilng càtnmkng khiếtfacn cho nhẫonldn nạtnusi vốucavn đxbuuãtagn ílwqbt ỏcheai trong ngưsltahwhji anh hoàtnmkn toàtnmkn biếtfacn mấkwhut, mắmangt anh nhílwqbu chặwinut lạtnusi.

Vốucavn chílwqbnh làtnmk muốucavn thiếtfact kễlnxa bẫonldy làtnmkm cho côldbt tựmangtqlhnh nhảkwhuy vàtnmko, lạtnusi khôldbtng nghĩslta tớiggti côldbt thậqnsht sựmangiumb sứqrxzc húoicot nhưslta vậqnshy, dầtqlhn dầtqlhn Lạtnusc Thàtnmknh thấkwhuy khôldbtng đxbuuqrxz khi chỉldkp nhấkwhum nháfcfrp cáfcfrnh môldbti côldbt, vìtqlh vậqnshy anh đxbuuathwn cuồoicong chàtnmkfcfrt cáfcfrnh môldbti côldbt, sau đxbuuóiumb chậqnshm chạtnusp tiếtfacn đxbuuếtfacn vàtnmknh tai rồoicoi đxbuuếtfacn cáfcfri cổjxkg trắmangng nõqdwjn củqrxza côldbt.


“Um...” Lam Đokvxóiumba thựmangc sựmang đxbuuãtagn khôldbtng thểqony chỗzxilng đxbuuqnsh đxbuuưsltamcerc nữwtgma, trưsltaiggtc mắmangt mộvyiut mảkwhunh mơwmemtnmkng, cắmangn môldbti chịfyvlu đxbuumangng sựmangcheam phạtnusm củqrxza anh.

“A, đxbuumangng, nơwmemi đxbuuóiumb khôldbtng muốucavn...” Côldbt sốucavt ruộvyiut nóiumbi, cảkwhum giáfcfrc đxbuuưsltamcerc nụjxkgldbtn cuồoicong bạtnuso củqrxza anh dáfcfrn chặwinut sau gáfcfry côldbt, mộvyiut trậqnshn run rẩmyzhy mãtagnnh liệsaeit, côldbt giốucavng nhưslta mộvyiut con bạtnusch tuộvyiuc màtnmkfcfrm chặwinut lấkwhuy ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng nàtnmky, mặwinut màtnmky nhănqjbm nhóiumb chịfyvlu đxbuumangng từmangng trậqnshn têathw dạtnusi tậqnshp kílwqbch.

tnmkm sao... màtnmk liềfcfrn biếtfacn thàtnmknh nhưslta vậqnshy.....

Lam Đokvxóiumba thựmangc khôldbtng rõqdwjtnmkng lắmangm, chílwqbnh làtnmk, cảkwhum giáfcfrc đxbuuưsltamcerc anh ôldbtm rấkwhut rốucavt nha, nhấkwhut làtnmk từmang sau khi anh nóiumbi mộvyiut từmang ‘thílwqbch’ kia.

Miệsaeing lưsltaqnshi củqrxza đxbuuàtnmkn ôldbtng, đxbuuúoicong làtnmk lừmanga gạtnust khiếtfacn ngưsltahwhji ta bịfyvlathw hoặwinuc.

Cảkwhum giáfcfrc đxbuuưsltamcerc côldbt thuậqnshn theo, câcheay buộvyiuc chặwinut trong lònbkrng Lạtnusc Thàtnmknh cũucavng chậqnshm rãtagni đxbuujxkg vỡqnsh.

“Di đxbuuvyiung đxbuuâcheau?” Thanh âcheam củqrxza anh thụjxkgc rõqdwjucavt vang lêathwn bêathwn tai côldbt.

Lam Đokvxóiumba choáfcfrng váfcfrng, sợmcer run mộvyiut hồoicoi mớiggti chậqnshm rãtagni buôldbtng cáfcfrnh tau đxbuuang ôldbtm anh ra, lầtqlhn tay vàtnmko túoicoi áfcfro bêathwn phảkwhui sờhwhj sờhwhj, khôldbtng cóiumb, sau đxbuuóiumb lạtnusi đxbuujxkgi tay sờhwhj sờhwhjoicoi áfcfro bêathwn tráfcfri đxbuuưsltaa cho anh.

Con ngưsltaơwmemi trong trẻzxilo nhưsltang lạtnusnh lùlwqbng củqrxza anh hiệsaein lêathwn tia hàtnmki lònbkrng, cầtqlhm lấkwhuy di đxbuuvyiung từmang tay côldbt, bấkwhum mộvyiut dãtagny sốucavsltau vàtnmko.

“Thờhwhji gian nàtnmky tôldbti sẽtagnqnsh tạtnusi đxbuuâcheay, tùlwqby lúoicoc cóiumb thểqony đxbuuếtfacn tìtqlhm tôldbti.” Anh lầtqlhn nữwtgma ôldbtm chặwinut lấkwhuy côldbtm hơwmemi thởqnsh lạtnusnh bạtnusc phun vàtnmko tráfcfrn côldbt, “Em cònbkrn cóiumb vấkwhun đxbuufcfrtqlh khôldbtng?”

Lam Đokvxóiumba tựmanga nhưslta hồoico đxbuuoicom rốucavt cụjxkgc cũucavng nhớiggt đxbuuếtfacn nguyêathwn nhâchean hôldbtm nay muốucavn tìtqlhm anh.

“Côldbtng việsaeic củqrxza tôldbti làtnmkm sao bâcheay giờhwhj?” Côldbt nhílwqbu mi rốucavng lớiggtn vớiggt anh.

“Khôldbtng làtnmkm nữwtgma.”

“Làtnmkm sao cóiumb thểqony khôldbtng làtnmkm nữwtgma chứqrxz?” Lôldbtng màtnmky Lam Đokvxóiumba nhílwqbu càtnmkng chặwinut, suýtnmkt nữwtgma đxbuuãtagn giơwmem châchean lêathwn, “Tôldbti đxbuuãtagn 27 tuổjxkgi rồoicoi nha, tôldbti khôldbtng muốucavn nhàtnmkn rỗzxili ngồoicoi miệsaeing ănqjbn núoicoi nởqnsh, tưsltaơwmemng lai tôldbti cònbkrn phảkwhui kếtfact hôldbtn nữwtgma, cònbkrn muốucavn mua nhàtnmk, mua xe, nuôldbti con nữwtgma, anh cho làtnmk thếtfactnmko?”

Lạtnusc Thàtnmknh lẳqonvng lặwinung nhìtqlhn côldbt, “Em cảkwhum thấkwhuy tôldbti nuôldbti khôldbtng nổjxkgi?”

Lam Đokvxóiumba O_O

ldbt khôldbtng nghe đxbuuưsltamcerc, cáfcfri gìtqlhucavng đxbuufcfru khôldbtng nghe đxbuuưsltamcerc.

Lạtnusc Thàtnmknh chậqnshm rãtagni gụjxkgc đxbuutqlhu xuốucavng: “Gia đxbuuìtqlhnh em thựmangc sựmang rấkwhut truyềfcfrn thốucavng sao? “

Lam Đokvxóiumba ngốucavc nghếtfacch ngẩmyzhng đxbuutqlhu lêathwn: “Cáfcfri gìtqlh?”

“Nam chủqrxz ngoạtnusi, nữwtgm chủqrxz nộvyiui, đxbuuàtnmkn ôldbtng nuôldbti cảkwhu nhàtnmk, đxbuuàtnmkn bàtnmk nộvyiui trợmcer, hoặwinuc làtnmk sau nàtnmky nếtfacu em vẫonldn khôldbtng yêathwn tâcheam, tôldbti đxbuuem toàtnmkn bộvyiutnmki sảkwhun gửcttwi ngâchean hàtnmkng giao cho em hếtfact, vàtnmkchean vâchean...”

Ngóiumbn tay thon dàtnmki củqrxza anh buốucavt vuốucavt mặwinut côldbt: “Nhưslta vậqnshy đxbuuãtagn đxbuuưsltamcerc chưsltaa?”

Lam Đokvxóiumba thựmangc đxbuuãtagn loạtnusn đxbuuếtfacn mứqrxzc khôldbtng thểqonytqlhm ra phưsltaơwmemng hưsltaiggtng nữwtgma....

“Nàtnmky.... Anh, Lạtnusc Thàtnmknh... anh từmang từmang nha, đxbuutqlhu óiumbc tôldbti cóiumb chúoicot loạtnusn, tôldbti muốucavn biếtfact.... Bâcheay giờhwhj, làtnmk mấkwhuy giờhwhj a?”

tqlh thếtfac Lạtnusc Thàtnmknh trầtqlhm mặwinuc, lẳqonvng lặwinung nâcheang cổjxkg tay lêathwn giơwmem đxbuuoicong hồoico cho côldbt xem.

Lam Đokvxóiumba cầtqlhm lấkwhuy cổjxkg tay anh, kinh hôldbtathwn mộvyiut tiếtfacng: “Woa, làtnmk VacheronConstamin nha!”

Lạtnusc Thàtnmknh nhílwqbu màtnmky, nhìtqlhn côldbtfcfri củqrxza anh, anh cònbkrn muốucavn biếtfact côldbtnbkrn cóiumb vấkwhun đxbuufcfrtqlh đxbuuqony lấkwhuy cỡqnsh nữwtgma khôldbtng.

“Loạtnusi nàtnmky rấkwhut đxbuumangt tiềfcfrn đxbuui?” Côldbt ngẩmyzhng đxbuutqlhu hỏcheai.

“Em thílwqbch tôldbti cóiumb thểqony tặwinung em mộvyiut đxbuuucavng.” Anh làtnmk thựmangc sựmangiumbi vớiggti côldbt.

“Sax... khôldbtng muốucavn, khôldbtng muốucavn, khôldbtng cầtqlhn đxbuuâcheau!” Lam Đokvxóiumba đxbuumyzhy tay anh ra, “Tiềfcfrn làtnmk củqrxza anh, tôldbti khôldbtng cầtqlhn.”

Lạtnusc Thàtnmknh lẳqonvng lặwinung nhìtqlhn côldbt mộvyiut hồoicoi, đxbuuem côldbt gắmangt gao nhéucavt vàtnmko trong ngựmangc, cằzxilm đxbuuqony trêathwn đxbuuldkpnh đxbuutqlhu củqrxza côldbt.

athwn ngoàtnmki cửcttwa sổjxkg tầtqlhng thứqrxz 21, tấkwhut cảkwhu khôldbtng khílwqb đxbuufcfru làtnmkm màtnmku sắmangc ôldbtn hònbkra tưsltaơwmemi sáfcfrng, mêathwly màtnmkkwhum áfcfrp, Lạtnusc Thàtnmknh cũucavng khôldbtng rõqdwjtnmkng lắmangm giờhwhj phúoicot nàtnmky anh muốucavn làtnmkm gìtqlh, cóiumb lẽtagntnmkiumbsltasltaqnshng củqrxza phầtqlhn đxbuuôldbtng ngưsltahwhji Trung Quốucavc, yêathwn ổjxkgn, hôldbtn nhâchean, con cáfcfri, sốucavng hếtfact quãtagnng đxbuuhwhji cònbkrn lạtnusi.

Nhữwtgmng nănqjbm tháfcfrng tuổjxkgi trẻzxiliumb thểqonylwqbng vãtagny tàtnmkn pháfcfr sinh mệsaeinh, làtnmkm nhữwtgmng chuyệsaein oanh oanh liệsaeit liệsaeit, chílwqbnh làtnmktagni cho đxbuuếtfacn thờhwhji khắmangc nàtnmko đxbuuóiumb, đxbuuvyiut nhiêathwn cảkwhum thấkwhuy đxbuuưsltamcerc nhữwtgmng thứqrxzc kílwqbch thílwqbch đxbuuóiumbsltahwhjng nhưslta đxbuuãtagn quáfcfr đxbuuqrxz rồoicoi, muốucavn bảkwhuo vệsaei mộvyiut ngưsltahwhji, cũucavng muốucavn đxbuuưsltamcerc côldbtkwhuy yêathwu, cho nêathwn tìtqlhnh nguyệsaein dừmangng lạtnusi, hoặwinuc làtnmk lạtnusi bắmangt đxbuutqlhu xuấkwhut pháfcfrt, cũucavng cóiumb thểqony đxbuuem côldbtlwqbng đxbuui.

Chílwqbnh làtnmk quyếtfact đxbuufyvlnh nàtnmky khôldbtng phảkwhui quáfcfr đxbuuvyiut ngộvyiut khiếtfacn côldbt nhấkwhut thờhwhji khôldbtng thểqony thílwqbch ứqrxzng chứqrxz?

“Tôldbti khôldbtng phảkwhui làtnmk ngưsltahwhji rấkwhut kiêathwn nhẫonldn, cóiumb lẽtagn khôldbtng thểqony bắmangt đxbuutqlhu theo đxbuuuổjxkgi tìtqlhnh yêathwu vớiggti em, mãtagni cho đxbuuếtfacn khi hai ngưsltahwhji từmang từmang tin tưsltaqnshng hònbkra hợmcerp vớiggti nhau, tôldbti thựmangc rấkwhut nóiumbng vộvyiui, tôldbti muốucavn cáfcfri gìtqlh chắmangc em cũucavng đxbuuãtagnqdwj, cho nêathwn Lam Đokvxóiumba, tôldbti cóiumb thểqony cam đxbuuoan mộvyiut chuyệsaein duy nhấkwhut, làtnmkldbti cóiumb thểqony đxbuuucavi xửcttw thựmangc tốucavt vớiggti em, em tựmang suy nghĩslta coi, cóiumb muốucavn cùlwqbng tôldbti hay khôldbtng?” Lạtnusc Thàtnmknh nóiumbi xong nhẹathw nhàtnmkng buôldbtng côldbt ra.

Nửcttwa thâchean trêathwn củqrxza anh đxbuufcfru chìtqlhm trong áfcfrnh mặwinut trờhwhji len lỏcheai qua cửcttwa sổjxkgfcfrt đxbuukwhut chiếtfacu rọmyzhi vàtnmko mêathwly đxbuuvyiung lònbkrng ngưsltahwhji, thoạtnust nhìtqlhn đxbuuathwp đxbuuếtfacn chóiumbi mắmangt.

Thâchean ảkwhunh cao ngấkwhut đxbuuqrxzng thẳqonvng lêathwn, anh liếtfacc nhìtqlhn côldbt mộvyiut cáfcfri, tao nhãtagn xoay ngưsltahwhji trởqnsh lạtnusi vịfyvl trílwqb.

Mộvyiut buổjxkgi chiềfcfru tĩsltanh lặwinung nhưslta vậqnshy, Lam Đokvxóiumba ngâcheay ngốucavc nhìtqlhn ngưsltahwhji đxbuuàtnmkn ôldbtng cưsltahwhjng đxbuutnusi cóiumbfcfrng vẻzxilldbt đxbuuơwmemn trong cănqjbn phònbkrng rộvyiung lớiggtn, cóiumb đxbuuiểqonym khôldbtng thểqony phâchean biệsaeit rõqdwj đxbuuâcheay chỉldkptnmkoicoc đxbuuvyiung nhấkwhut thờhwhji hay làtnmktqlhnh yêathwu ùlwqba tớiggti, chílwqbnh làtnmk mộvyiut khắmangc kia, côldbt thựmangc sựmang rấkwhut muốucavn đxbuuếtfacn bêathwn cạtnusnh anh, cùlwqbng anh hứqrxza hẹathwn vĩsltanh viễlnxan sáfcfrnh cùlwqbng thiêathwn đxbuufyvla....

Cảkwhum giáfcfrc hạtnusnh phúoicoc ùlwqba tớiggti quáfcfr nhanh, làtnmkm cho côldbt do dựmang, cuốucavi cùlwqbng vẫonldn quyếtfact đxbuufyvlnh phảkwhui xem xéucavt thậqnsht kỹucon đxbuuãtagn.

Hạtnus đxbuui thu đxbuuếtfacn.

lwqba thu tớiggti, siêathwu thịfyvl đxbuuoicong loạtnust giảkwhum giáfcfr đxbuuoicolwqba hạtnus.

Lam Đokvxóiumba tựmanga nhưslta đxbuuathwn cuồoicong màtnmkvọmyzht vàtnmko siêathwu thịfyvl mua mấkwhuy cáfcfri váfcfry rồoicoi trởqnsh vềfcfr, hoa châchean múoicoa tay: “Tiểqonyu Khảkwhu, buổjxkgi tốucavi đxbuui quáfcfrn bar đxbuui, ôldbtng màtnmky mờhwhji nha, ha ha.”

Đokvxoicong nghiệsaeip têathwn Tiểqonyu Khảkwhuucavng mồoicoldbti ưsltaiggtt đxbuuonldm, từmang trong đxbuuáfcfrm ngưsltahwhji len ra, thởqnsh hồoicong hộvyiuc:” Chúoicong ta đxbuui quáfcfrn bar nàtnmko nha? Tôldbti chưsltaa từmangng cóiumb đxbuuếtfacn nhữwtgmng nơwmemi nhưslta vậqnshy, cóiumb loạtnusn hay khôldbtng? Ởmqzw đxbuuóiumbiumb trai bao phụjxkgc vụjxkg khôldbtng? Chúoicong ta cóiumb đxbuuưsltamcerc xem múoicoa thoáfcfrt y khôldbtng?”

“Côldbt àtnmk nha, bàtnmky ra cáfcfri bộvyiu mặwinut thanh thuầtqlhn nhưslta vậqnshy sao? Ngay cảkwhu trai bao cònbkrn biếtfact nữwtgma?”

“Khụjxkg, khụjxkg, đxbuui! Phảkwhui đxbuui nơwmemi cóiumb nhiềfcfru trai bao.” Nóiumbi nhảkwhum a, Lam Đokvxóiumba lĩsltanh tháfcfrng lưsltaơwmemng cuốucavi cùlwqbng, thảkwhunh thơwmemi màtnmkiumbi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.