Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 234 : Yêu thật đáng sợ 6

    trước sau   
“Ngưazqqksrji khágacmc đmdgiâkykwu?” Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng dùfkvcng chăytlqn mỏijqwng gódhfci gégqyom thậfkvct kỹevtc tiểenicu nữenic nhâkykwn trong lòjvmvng, thâkykwn ảaztknh cao ngấawdjt từgacm trêhaggn giưazqqksrjng đmdgixceing lêhaggn, thanh âkykwm đmdgièdfpa thấawdjp hàfgocm chứxceia mộjpvgt tia tứxceic giậfkvcn.

“Tiểenicu vưazqqơgzpsng tửhpyw tiếawdjp tụrzkfc ngồkxhvi dưazqqnkxti lầluviu đmdgievtcc ságacmch, côazqqng tưazqqnkxtc đmdgijpxhi nhâkykwn, tôazqqi códhfc cầluvin phảaztki gọevtci đmdgiiệkfudn bágacmo vớnkxti giágacmo sưazqq củaspma Windy House mộjpvgt tiếawdjng hay khôazqqng, nếawdju khôazqqng nódhfci... Tiểenicu vưazqqơgzpsng tửhpyw sinh bệkfudnh, cho nêhaggn khôazqqng códhfc tớnkxti đmdgiưazqqhdrec....?” Ngưazqqksrji hầluviu tìhulxm lýbjta do, sợhdreazqqng tưazqqnkxtc nổnnpvi giậfkvcn, cágacmch mộjpvgt đmdgiưazqqksrjng đmdgiiệkfudn thoạjpxhi côazqqdhfc thểenic cảaztkm nhậfkvcn đmdgiưazqqhdrec hơgzpsi thởjusn lạjpxhnh nhưazqqytlqng củaspma hắluvin, khi nódhfci chuyệkfudn vôazqqfkvcng dèdfpa dặloizt, cẩfkvcn thậfkvcn.

Khódhfce miệkfudng tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng nhếawdjch lêhaggn mộjpvgt nụrzkfazqqksrji lạjpxhnh: “Khôazqqng cầluvin.”

Ngắluvit đmdgiiệkfudn thoạjpxhi, ágacmnh mắluvit tứxceic tốckgmi củaspma hắluvin càfgocng sầluvim xuốckgmng, lòjvmvng bàfgocn tay nắluvim chặloizt lấawdjy chiếawdjc di đmdgijpvgng, cágacmnh tay xanh tạjpxhi bệkfud cửhpywa sổnnpvgacmt đmdgiawdjt, nhìhulxn thấawdjy cágacmnh đmdgikxhvng hoa xinh đmdgijusnp bêhaggn dưazqqnkxti 10 tầluving lầluviu, phong cảaztknh củaspma Hàfgoc Lan luôazqqn códhfc mộjpvgt cỗxjuvgzpsi thởjusn tinh khiếawdjt trong làfgocnh, làfgocm cho ngưazqqksrji ta códhfc chúpnfvt mêhagg luyếawdjn, Hi Hi rấawdjt thíazqqch nơgzpsi nàfgocy, nếawdju nhưazqq khôazqqng phảaztki lúpnfvc nàfgocy quágacm gấawdjp gágacmp thìhulx hắluvin sẽpwfd vui vẻywjqfkvcng nàfgocng đmdgii shoping. Ngàfgocy thưazqqksrjng phảaztki xửhpywbjta quágacm nhiềaztku côazqqng việkfudc, côazqqng sựkknm phiềaztkn toágacmi khiếawdjn hắluvin khôazqqng códhfc thờksrji gian màfgoc ôazqqm nàfgocng vàfgoco ngựkknmc, ôazqqn nhu dụrzkf dỗxjuv cho nàfgocng cưazqqksrji, trưazqqnkxtc lúpnfvm đmdgikxhvng tiềaztkn xinh đmdgijusnp thuầluvin khiếawdjt củaspma nàfgocng, mọevtci ágacmp lựkknmc cùfkvcng phiềaztkn nãqmyko củaspma hắluvin đmdgiaztku buôazqqng xuốckgmng, mộjpvgt chúpnfvt làfgoc biếawdjn mấawdjt.

Nhưazqqng màfgoc nhữenicng ngàfgocy nhưazqq thếawdjfgocy lạjpxhi luôazqqn bịhdre hai tiểenicu ágacmc ma trong nhàfgoc phágacm hỏijqwng mấawdjt.

Ngódhfcn tay thon dàfgoci lạjpxhi miếawdjt miếawdjt mi tâkykwm, nghe đmdgiưazqqhdrec đmdgijpvgng tĩevtcnh trêhaggn giưazqqksrjng, thếawdj nhưazqqng nàfgocng đmdgiãqmyk tỉdmtgnh lạjpxhi.


Áazqqnh mắluvit thâkykwm thúpnfvy củaspma Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng ngưazqqng tụrzkf mộjpvgt mảaztkng, đmdgixceing dậfkvcy hưazqqnkxtng phíazqqa nàfgocng đmdgii đmdgiếawdjn, nhìhulxn đmdgiếawdjn bộjpvggacmng còjvmvn buồkxhvn ngủaspm củaspma nàfgocng màfgocdhfc chúpnfvt đmdgiau lòjvmvng, cúpnfvi ngưazqqksrji ngồkxhvi xuốckgmng nhẹjusn nhàfgocng ôazqqm lấawdjy nàfgocng: “Làfgocm sao vậfkvcy? Ngủaspm nhiềaztku mộjpvgt chúpnfvt cũwmxxng khôazqqng sao đmdgiâkykwu, đmdgiếawdjn giờksrj anh sẽpwfd gọevtci em.”

kykwm Hi Hi ýbjta thứxceic môazqqng lung, cágacmnh mi thậfkvct dàfgoci hégqyo mởjusn, mêhagg man nódhfci: “Em nghe thấawdjy anh nódhfci chuyệkfudn đmdgiiệkfudn thoạjpxhi, códhfc chuyệkfudn gìhulx sao?”

Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng míazqqm môazqqi, cũwmxxng khôazqqng muốckgmn nódhfci cho lắluvim.

“Làfgoc đmdgixceia con bảaztko bốckgmi củaspma em chứxceijvmvn ai?” Hắluvin nhẹjusn thởjusnfgoci mộjpvgt hơgzpsi, ởjusn trưazqqnkxtc mặloizt ngưazqqksrji con gágacmi màfgochulxnh âkykwu yếawdjm khôazqqng códhfc nửhpywa đmdgiiểenicm giấawdju giếawdjm, “Càfgocng ngàfgocy càfgocng khôazqqng códhfc quy củaspm, códhfc phảaztki anh nêhaggn giágacmo dụrzkfc lạjpxhi nódhfc hay khôazqqng? Còjvmvn nhỏijqw nhưazqq vậfkvcy, ai dạjpxhy nódhfcgacmm tranh giàfgocnh đmdgiàfgocn bàfgoc vớnkxti ba nódhfc chứxcei?”

kykwm Hi Hi giậfkvct mìhulxnh, ngọevtct ngàfgoco cưazqqksrji rộjpvghaggn, khẽpwfd đmdgiágacmnh hắluvin: “Anh nhágacmo cágacmi gìhulx, em làfgoc mẹjusn củaspma nódhfc, anh cũwmxxng biếawdjt nódhfcjvmvn nhỏijqw, trẻywjq con đmdgixceia nàfgoco chẳsixbng thíazqqch quấawdjn mẹjusn?”

“Anh thìhulx sao?” Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng nhíazqqu mi. Áazqqnh mắluvit tràfgocn đmdgiluviy bấawdjt mãqmykn. Cúpnfvi đmdgiluviu nhẹjusn nhàfgocng cắluvin cágacmnh môazqqi mềaztkm mạjpxhi củaspma nàfgocng, “Anh cũwmxxng thíazqqch vợhdrehaggu củaspma anh, anh thíazqqch ôazqqm vợhdre anh, yêhaggu đmdgiếawdjn chếawdjt mấawdjt.... Hi Hi mộjpvgt ngưazqqksrji phụrzkf nữenic khôazqqng nêhaggn đmdgiem toàfgocn bộjpvgkykwm tưazqq củaspma mìhulxnh giao cho đmdgiksrji sau, hiểenicu khôazqqng? Tưazqqơgzpsng lai củaspma chúpnfvng nódhfc do chíazqqnh chúpnfvng nódhfc quyếawdjt đmdgihdrenh, nghĩevtc muốckgmn gìhulx thìhulx tựkknmhulxnh đmdgii màfgocgacmng tạjpxho cùfkvcng tranh thủaspmgzps hộjpvgi, em cầluvin phảaztki quan tâkykwm làfgoc... làfgoc anh đmdgiâkykwy nàfgocy....”

“Ưgynf.....” Lâkykwm Hi Hi códhfc chúpnfvt trốckgmn trágacmnh, cágacmnh tay trắluving nõailnn tinh tếawdj đmdgiloizt trong ngựkknmc hắluvin, cúpnfvi đmdgiluviu thởjusn dốckgmc, nhỏijqw giọevtcng cãqmyki lạjpxhi, “Vậfkvcy lúpnfvc trưazqqnkxtc anh còjvmvn muốckgmn cụrzkfc cưazqqng làfgocm gìhulx, rõailnfgocng đmdgiãqmykdhfc mộjpvgt đmdgixceia, còjvmvn muốckgmn thêhaggm đmdgixceia thứxcei hai nữenica...”

“Anh sợhdre Tầluvin Mặloizc mộjpvgt mìhulxnh côazqq đmdgiơgzpsn.” Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng nhíazqqu mi giảaztki thíazqqch, “Nhưazqqng màfgochaggn xúpnfv tiểenicu tửhpyw kia, cưazqq nhiêhaggn khôazqqng códhfc chúpnfvt cảaztkm kíazqqch, hừgacm!”

kykwm Hi Hi suýbjtat nữenica bậfkvct cưazqqksrji, trờksrji biếawdjt, hắluvin thiêhaggn vịhdre con gágacmi đmdgiếawdjn cỡloizfgoco chứxcei?

“Thôazqqi đmdgiưazqqhdrec rồkxhvi... Chúpnfvng ta trởjusn vềaztk đmdgii, khôazqqng cầluvin chờksrj đmdgiếawdjn ságacmng mai mớnkxti vềaztk, anh vềaztk Anh còjvmvn phảaztki xửhpywbjta nhiềaztku việkfudc.” Nàfgocng quyếawdjt đmdgihdrenh khôazqqng ngủaspm nữenica, lêhaggn mágacmy bay cũwmxxng códhfc thểenic ngủaspm tiếawdjp màfgoc: “Em nhớnkxt cụrzkfc cưazqqng, em muốckgmn trởjusn vềaztk xem con.”

Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng cũwmxxng khôazqqng trảaztk lờksrji, chỉdmtgfgoc cứxcei nhưazqq vậfkvcy màfgoc bao vâkykwy lấawdjy nàfgocng, cágacmnh tay to lớnkxtn đmdgiem thâkykwn thểenic nhỏijqwgqyo củaspma nàfgocng ôazqqm chặloizt vàfgoco trong ngựkknmc, thấawdjp giọevtcng nódhfci: “Thựkknmc khôazqqng ngoan.... Ởpljoazqqnkxti thâkykwn anh chỉdmtgdhfc thểenic nghĩevtc đmdgiếawdjn anh, trừgacm bỏijqw anh ra đmdgigacmng códhfc nghĩevtc đmdgiếawdjn ai khágacmc... Hi Hi, em đmdgiãqmyk quêhaggn sao?”

kykwm Hi Hi dởjusn khódhfcc dởjusnazqqksrji, mặloizc cho hắluvin mạjpxhnh mẽpwfd ágacmp chếawdj trong ngựkknmc, khôazqqng thểenic ngăytlqn cảaztkn đmdgiưazqqhdrec hàfgocnh vi vôazqq lạjpxhi củaspma hắluvin.

“Dịhdrech Dưazqqơgzpsng.... Khôazqqng cầluvin! A!... Ngứxceia lắluvim....” Nàfgocng cưazqqksrji rộjpvghaggn, ranh mãqmyknh màfgoc cựkknma quậfkvcy trong ngựkknmc hắluvin, cốckgm ýbjta trốckgmn trágacmnh, ôazqqm lấawdjy bụrzkfng cùfkvcng thắluvit lưazqqng mìhulxnh, khôazqqng cho phégqyop ngódhfcn tay khôazqqng kiêhaggng nểenic củaspma hắluvin khiêhaggu khíazqqch thầluvin kinh cảaztkm giágacmc củaspma nàfgocng.


Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng thíazqqch nhấawdjt nhữenicng giâkykwy phúpnfvt nhưazqq thếawdjfgocy, cúpnfvi đmdgiluviu vộjpvgi vàfgocng hôazqqn lêhaggn cágacmnh môazqqi đmdgiang trốckgmn trágacmnh củaspma nàfgocng.

fgocng vẫgacmn còjvmvn sợhdreqmyki muốckgmn trốckgmn trágacmnh, Tâkykwn Dịhdrech Dưazqqơgzpsng lạjpxhi đmdgiem cảaztk hai tay bao trùfkvcm lêhaggn lưazqqng nàfgocng, vuốckgmt ve thâkykwn thểenicfgocng, làfgocm cho nàfgocng từgacm từgacm trầluvim tĩevtcnh lạjpxhi, hơgzpsi thởjusn bịhdre hắluvin giữenic lấawdjy, lờksrji lẽpwfd bịhdre nụrzkfazqqn củaspma hắluvin yêhaggu thưazqqơgzpsng.

Sau đmdgiódhfc phong ba tìhulxnh cảaztkm mãqmyknh liệkfudt suýbjtat nữenica bịhdre khơgzpsi màfgoco, ágacmo sơgzps mi vừgacma mớnkxti mặloizc vàfgoco củaspma Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng đmdgiãqmykdhfcng vộjpvgi muốckgmn cởjusni ra, hắluvin cơgzps hồkxhv khódhfc chịhdreu muốckgmn chếawdjt màfgoc nhịhdren xuốckgmng, chỉdmtgfgoc ra sứxceic nhàfgoco nặloizn tiểenicu nữenic nhâkykwn dưazqqnkxti thâkykwn vàfgoci cágacmi liềaztkn từgacm bỏijqw.

Buôazqqng cágacmnh môazqqi củaspma nàfgocng ra, híazqqt mộjpvgt hơgzpsi thậfkvct sâkykwu, Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng hôazqqn nhẹjusn khódhfce môazqqi nàfgocng nhưazqqfgoc muốckgmn bảaztko nàfgocng cứxceihaggn tâkykwm đmdgii.

Cầluvim lấawdjy di đmdgijpvgng bấawdjm bấawdjm mấawdjy cágacmi, hắluvin thảaztkn nhiêhaggn dặloizn: “Đsixbiềaztku chỉdmtgnh lịhdrech trìhulxnh mộjpvgt chúpnfvt, mấawdjy giờksrj sau cấawdjt cágacmnh, phu nhâkykwn sẽpwfdfkvcng đmdgii vớnkxti tôazqqi. Đsixbúpnfvng rồkxhvi, Lạjpxhc Thàfgocnh đmdgiâkykwu?”

Hắluvin códhfc thódhfci quen rấawdjt nhiềaztku chuyệkfudn đmdgiaztku do Lạjpxhc Thàfgocnh an bàfgoci, nhiềaztku năytlqm nhưazqq vậfkvcy, ngưazqqksrji bêhaggn cạjpxhnh códhfc thểenicfgocm việkfudc tốckgmt khôazqqng íazqqt, nhưazqqng làfgoc đmdgiluvic lựkknmc nhấawdjt lạjpxhi cũwmxxng chỉdmtgdhfc mộjpvgt ngưazqqksrji.

Khôazqqng biếawdjt đmdgiiệkfudn thoạjpxhi bêhaggn kia nódhfci gìhulx, lôazqqng màfgocy củaspma tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng nhíazqqu chặloizt lạjpxhi, nhưazqqng làfgoc rấawdjt nhanh đmdgiãqmyk từgacm từgacm giãqmykn ra.

“Ànkxt...” Trêhaggn môazqqi hắluvin nổnnpvi lêhaggn mộjpvgt mạjpxht cưazqqksrji nhợhdret nhạjpxht, “Biếawdjt rồkxhvi!”

kykwm Hi Hi chốckgmng đmdgiloiz thâkykwn thểenic ngồkxhvi dậfkvcy, tódhfcc đmdgien mềaztkm mưazqqhdret rơgzpsi rụrzkfng trêhaggn vai, nghi ngờksrj nhìhulxn hắluvin: “Anh khôazqqng biếawdjt gìhulx sao?”

Cắluvit đmdgixceit đmdgiiệkfudn thoạjpxhi, Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng đmdgii tớnkxti, nhẹjusn nhàfgocng ôazqqm nàfgocng vàfgoco lòjvmvng, thởjusnfgoci mộjpvgt hơgzpsi nódhfci: “Khôazqqng códhfchulx... Làfgoc anh sơgzps suấawdjt. Mộjpvgt tiếawdjng nữenica chúpnfvng ta sẽpwfd vềaztk Anh, lầluvin nàfgocy anh nhấawdjt đmdgihdrenh phảaztki giágacmo huấawdjn thậfkvct tốckgmt têhaggn tiểenicu tửhpyw hỗxjuvn đmdgiaztkn kia, khôazqqng thểenic đmdgienic thếawdjfgocy đmdgiưazqqhdrec.”

gzpsi thởjusndhfcng bỏijqwng củaspma hắluvin phun vàfgoco cầluvin cổnnpvfgocng, Lâkykwm Hi Hi cưazqqksrji yếawdju ớnkxtt, négqyo trágacmnh: “Cấawdjm khôazqqng cho, đmdgiódhfcfgoc cụrzkfc cưazqqng củaspma em.”

“Nódhfcwmxxng làfgoc củaspma anh!” Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng chỉdmtgnh nàfgocng, “Anh cũwmxxng rấawdjt yêhaggu thưazqqơgzpsng nódhfc, nhưazqqng làfgocdhfc mộjpvgt chuyệkfudn khôazqqng đmdgiưazqqhdrec, Hi Hi... Đsixbgacmng đmdgienic cho anh thấawdjy trong mắluvit em cụrzkfc cưazqqng quan trọevtcng hơgzpsn anh, đmdgiàfgocn ôazqqng khi ghen rấawdjt đmdgiágacmng sợhdre, nhấawdjt làfgoc ngưazqqksrji đmdgiàfgocn ôazqqng nhưazqq anh đmdgiâkykwy!”

kykwm Hi Hi phìhulxazqqksrji, “Anh làfgoc loạjpxhi đmdgiàfgocn ôazqqng nhưazqq thếawdjfgoco?”

Áazqqnh mắluvit thâkykwm thúpnfvy củaspma Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng lódhfce ságacmng lộjpvg ra tia mịhdre hoặloizc, hai ngódhfcn tay mâkykwn mêhagg chiếawdjc cằrelgm non mịhdren củaspma nàfgocng: “Em khôazqqng rõailnfgocng lắluvim sao?”

kykwm Hi Hi míazqqm môazqqi, cưazqqksrji nhưazqqng khôazqqng nódhfci, nhớnkxt đmdgiếawdjn thờksrji đmdgiiểenicm từgacmpnfvc bọevtcn họevtc gặloizp mặloizt đmdgiếawdjn khi yêhaggu nhau, ngưazqqksrji đmdgiàfgocn ôazqqng nàfgocy vẻywjq ngoàfgoci thậfkvct đmdgiágacmng sợhdre, nộjpvgi tâkykwm lạjpxhi thâkykwm trầluvim nham hiểenicm. Đsixbưazqqhdrec hắluvin yêhaggu đmdgiúpnfvng làfgoc niềaztkm hạjpxhnh phúpnfvc vôazqq bờksrj, chíazqqnh làfgoc đmdgienic đmdgiưazqqhdrec đmdgiếawdjn hạjpxhnh phúpnfvc nàfgocy, nàfgocng cũwmxxng đmdgiluving cay khôazqqng íazqqt.

“Anh cẩfkvcn thậfkvcn đmdgiawdjy!” Nàfgocng quay đmdgiluviu, ôazqqn nhu nódhfci: “Mặloizc Mặloizc rấawdjt thôazqqng minh, nhấawdjt đmdgihdrenh sau nàfgocy con sẽpwfdazqqhdret anh cho coi.”

Khódhfce môazqqi Tầluvin Dịhdrech Dưazqqơgzpsng cong lêhaggn, lạjpxhi hôazqqn lêhaggn cágacmnh môazqqi nàfgocng, mơgzps hồkxhvdhfci: “Anh chờksrj ngàfgocy nàfgoco đmdgiódhfc....”

fgocng kinh ngạjpxhc, ýbjtaazqqksrji dạjpxht dàfgoco, khôazqqng cẩfkvcn thậfkvcn đmdgienic cho hắluvin chạjpxhm đmdgiưazqqhdrec đmdgiluviu lưazqqloizi mềaztkm mạjpxhi, lạjpxhi làfgoc mộjpvgt trậfkvcn dâkykwy dưazqqa mấawdjt hồkxhvn.

gacmy bay cấawdjt cágacmnh rồkxhvi lạjpxhi hạjpxh xuốckgmng, trảaztki qua mấawdjy giờksrj, ởjusn trêhaggn đmdgiưazqqksrjng băytlqng bêhaggn ngoàfgoci lâkykwu đmdgiàfgoci chậfkvcm rãqmyki lưazqqnkxtt qua rồkxhvi dừgacmng lạjpxhi, chiếawdjc xe Lincoln màfgocu đmdgien lộjpvg ra sựkknm tao nhãqmyk, tiếawdjn vàfgoco cágacmnh củaspma uy nghiêhaggm củaspma lâkykwu đmdgiàfgoci

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.