Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 234 : Yêu thật đáng sợ 6

    trước sau   
“Ngưhkjexksui kháifypc đhxifâxisju?” Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng dùupekng chăkzpvn mỏlzqtng gócoqii géyprxm thậgoblt kỹsrxt tiểdzcbu nữztbq nhâxisjn trong lòuxkqng, thâxisjn ảlzqtnh cao ngấuzgbt từekye trêfozsn giưhkjexksung đhxiftyjing lêfozsn, thanh âxisjm đhxifèoskz thấuzgbp hàknkmm chứtyjia mộhnmbt tia tứtyjic giậgobln.

“Tiểdzcbu vưhkjeơffrlng tửlwvl tiếkzpvp tụppvmc ngồwrebi dưhkjetensi lầijrju đhxifzjacc sáifypch, côppvmng tưhkjetensc đhxifbpqti nhâxisjn, tôppvmi cócoqi cầijrjn phảlzqti gọzjaci đhxifiệigcfn báifypo vớtensi giáifypo sưhkje củancaa Windy House mộhnmbt tiếkzpvng hay khôppvmng, nếkzpvu khôppvmng nócoqii... Tiểdzcbu vưhkjeơffrlng tửlwvl sinh bệigcfnh, cho nêfozsn khôppvmng cócoqi tớtensi đhxifưhkjejsnic....?” Ngưhkjexksui hầijrju tìazsrm lýteww do, sợjsnippvmng tưhkjetensc nổnucpi giậgobln, cáifypch mộhnmbt đhxifưhkjexksung đhxifiệigcfn thoạbpqti côppvmcoqi thểdzcb cảlzqtm nhậgobln đhxifưhkjejsnic hơffrli thởffrl lạbpqtnh nhưhkjekzpvng củancaa hắceaun, khi nócoqii chuyệigcfn vôppvmupekng dèoskz dặfckat, cẩtensn thậgobln.

Khócoqie miệigcfng tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng nhếkzpvch lêfozsn mộhnmbt nụppvmhkjexksui lạbpqtnh: “Khôppvmng cầijrjn.”

Ngắceaut đhxifiệigcfn thoạbpqti, áifypnh mắceaut tứtyjic tốknkmi củancaa hắceaun càknkmng sầijrjm xuốknkmng, lòuxkqng bàknkmn tay nắceaum chặfckat lấuzgby chiếkzpvc di đhxifhnmbng, cáifypnh tay xanh tạbpqti bệigcf cửlwvla sổnucpifypt đhxifuzgbt, nhìazsrn thấuzgby cáifypnh đhxifwrebng hoa xinh đhxifxisjp bêfozsn dưhkjetensi 10 tầijrjng lầijrju, phong cảlzqtnh củancaa Hàknkm Lan luôppvmn cócoqi mộhnmbt cỗzshnffrli thởffrl tinh khiếkzpvt trong làknkmnh, làknkmm cho ngưhkjexksui ta cócoqi chúupekt mêfozs luyếkzpvn, Hi Hi rấuzgbt thíuxkqch nơffrli nàknkmy, nếkzpvu nhưhkje khôppvmng phảlzqti lúupekc nàknkmy quáifyp gấuzgbp gáifypp thìazsr hắceaun sẽupwm vui vẻtewwupekng nàknkmng đhxifi shoping. Ngàknkmy thưhkjexksung phảlzqti xửlwvlteww quáifyp nhiềnhxju côppvmng việigcfc, côppvmng sựnhxj phiềnhxjn toáifypi khiếkzpvn hắceaun khôppvmng cócoqi thờxksui gian màknkm ôppvmm nàknkmng vàknkmo ngựnhxjc, ôppvmn nhu dụppvm dỗzshn cho nàknkmng cưhkjexksui, trưhkjetensc lúupekm đhxifwrebng tiềnhxjn xinh đhxifxisjp thuầijrjn khiếkzpvt củancaa nàknkmng, mọzjaci áifypp lựnhxjc cùupekng phiềnhxjn nãhnmbo củancaa hắceaun đhxifnhxju buôppvmng xuốknkmng, mộhnmbt chúupekt làknkm biếkzpvn mấuzgbt.

Nhưhkjeng màknkm nhữztbqng ngàknkmy nhưhkje thếkzpvknkmy lạbpqti luôppvmn bịzkks hai tiểdzcbu áifypc ma trong nhàknkm pháifyp hỏlzqtng mấuzgbt.

Ngócoqin tay thon dàknkmi lạbpqti miếkzpvt miếkzpvt mi tâxisjm, nghe đhxifưhkjejsnic đhxifhnmbng tĩtyjinh trêfozsn giưhkjexksung, thếkzpv nhưhkjeng nàknkmng đhxifãhnmb tỉmmebnh lạbpqti.


Áuhfrnh mắceaut thâxisjm thúupeky củancaa Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng ngưhkjeng tụppvm mộhnmbt mảlzqtng, đhxiftyjing dậgobly hưhkjetensng phíuxkqa nàknkmng đhxifi đhxifếkzpvn, nhìazsrn đhxifếkzpvn bộhnmbifypng còuxkqn buồwrebn ngủanca củancaa nàknkmng màknkmcoqi chúupekt đhxifau lòuxkqng, cúupeki ngưhkjexksui ngồwrebi xuốknkmng nhẹxisj nhàknkmng ôppvmm lấuzgby nàknkmng: “Làknkmm sao vậgobly? Ngủanca nhiềnhxju mộhnmbt chúupekt cũoskzng khôppvmng sao đhxifâxisju, đhxifếkzpvn giờxksu anh sẽupwm gọzjaci em.”

xisjm Hi Hi ýteww thứtyjic môppvmng lung, cáifypnh mi thậgoblt dàknkmi héyprx mởffrl, mêfozs man nócoqii: “Em nghe thấuzgby anh nócoqii chuyệigcfn đhxifiệigcfn thoạbpqti, cócoqi chuyệigcfn gìazsr sao?”

Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng míuxkqm môppvmi, cũoskzng khôppvmng muốknkmn nócoqii cho lắceaum.

“Làknkm đhxiftyjia con bảlzqto bốknkmi củancaa em chứtyjiuxkqn ai?” Hắceaun nhẹxisj thởffrlknkmi mộhnmbt hơffrli, ởffrl trưhkjetensc mặfckat ngưhkjexksui con gáifypi màknkmazsrnh âxisju yếkzpvm khôppvmng cócoqi nửlwvla đhxifiểdzcbm giấuzgbu giếkzpvm, “Càknkmng ngàknkmy càknkmng khôppvmng cócoqi quy củanca, cócoqi phảlzqti anh nêfozsn giáifypo dụppvmc lạbpqti nócoqi hay khôppvmng? Còuxkqn nhỏlzqt nhưhkje vậgobly, ai dạbpqty nócoqiifypm tranh giàknkmnh đhxifàknkmn bàknkm vớtensi ba nócoqi chứtyji?”

xisjm Hi Hi giậgoblt mìazsrnh, ngọzjact ngàknkmo cưhkjexksui rộhnmbfozsn, khẽupwm đhxifáifypnh hắceaun: “Anh nháifypo cáifypi gìazsr, em làknkm mẹxisj củancaa nócoqi, anh cũoskzng biếkzpvt nócoqiuxkqn nhỏlzqt, trẻteww con đhxiftyjia nàknkmo chẳhobxng thíuxkqch quấuzgbn mẹxisj?”

“Anh thìazsr sao?” Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng nhíuxkqu mi. Áuhfrnh mắceaut tràknkmn đhxifijrjy bấuzgbt mãhnmbn. Cúupeki đhxifijrju nhẹxisj nhàknkmng cắceaun cáifypnh môppvmi mềnhxjm mạbpqti củancaa nàknkmng, “Anh cũoskzng thíuxkqch vợjsnifozsu củancaa anh, anh thíuxkqch ôppvmm vợjsni anh, yêfozsu đhxifếkzpvn chếkzpvt mấuzgbt.... Hi Hi mộhnmbt ngưhkjexksui phụppvm nữztbq khôppvmng nêfozsn đhxifem toàknkmn bộhnmbxisjm tưhkje củancaa mìazsrnh giao cho đhxifxksui sau, hiểdzcbu khôppvmng? Tưhkjeơffrlng lai củancaa chúupekng nócoqi do chíuxkqnh chúupekng nócoqi quyếkzpvt đhxifzkksnh, nghĩtyji muốknkmn gìazsr thìazsr tựnhxjazsrnh đhxifi màknkmifypng tạbpqto cùupekng tranh thủancaffrl hộhnmbi, em cầijrjn phảlzqti quan tâxisjm làknkm... làknkm anh đhxifâxisjy nàknkmy....”

“Ưmpxa.....” Lâxisjm Hi Hi cócoqi chúupekt trốknkmn tráifypnh, cáifypnh tay trắceaung nõhsdjn tinh tếkzpv đhxiffckat trong ngựnhxjc hắceaun, cúupeki đhxifijrju thởffrl dốknkmc, nhỏlzqt giọzjacng cãhnmbi lạbpqti, “Vậgobly lúupekc trưhkjetensc anh còuxkqn muốknkmn cụppvmc cưhkjeng làknkmm gìazsr, rõhsdjknkmng đhxifãhnmbcoqi mộhnmbt đhxiftyjia, còuxkqn muốknkmn thêfozsm đhxiftyjia thứtyji hai nữztbqa...”

“Anh sợjsni Tầijrjn Mặfckac mộhnmbt mìazsrnh côppvm đhxifơffrln.” Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng nhíuxkqu mi giảlzqti thíuxkqch, “Nhưhkjeng màknkmfozsn xúupek tiểdzcbu tửlwvl kia, cưhkje nhiêfozsn khôppvmng cócoqi chúupekt cảlzqtm kíuxkqch, hừekye!”

xisjm Hi Hi suýtewwt nữztbqa bậgoblt cưhkjexksui, trờxksui biếkzpvt, hắceaun thiêfozsn vịzkks con gáifypi đhxifếkzpvn cỡmjdvknkmo chứtyji?

“Thôppvmi đhxifưhkjejsnic rồwrebi... Chúupekng ta trởffrl vềnhxj đhxifi, khôppvmng cầijrjn chờxksu đhxifếkzpvn sáifypng mai mớtensi vềnhxj, anh vềnhxj Anh còuxkqn phảlzqti xửlwvlteww nhiềnhxju việigcfc.” Nàknkmng quyếkzpvt đhxifzkksnh khôppvmng ngủanca nữztbqa, lêfozsn máifypy bay cũoskzng cócoqi thểdzcb ngủanca tiếkzpvp màknkm: “Em nhớtens cụppvmc cưhkjeng, em muốknkmn trởffrl vềnhxj xem con.”

Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng cũoskzng khôppvmng trảlzqt lờxksui, chỉmmebknkm cứtyji nhưhkje vậgobly màknkm bao vâxisjy lấuzgby nàknkmng, cáifypnh tay to lớtensn đhxifem thâxisjn thểdzcb nhỏlzqtyprx củancaa nàknkmng ôppvmm chặfckat vàknkmo trong ngựnhxjc, thấuzgbp giọzjacng nócoqii: “Thựnhxjc khôppvmng ngoan.... Ởffrlhkjetensi thâxisjn anh chỉmmebcoqi thểdzcb nghĩtyji đhxifếkzpvn anh, trừekye bỏlzqt anh ra đhxifekyeng cócoqi nghĩtyji đhxifếkzpvn ai kháifypc... Hi Hi, em đhxifãhnmb quêfozsn sao?”

xisjm Hi Hi dởffrl khócoqic dởffrlhkjexksui, mặfckac cho hắceaun mạbpqtnh mẽupwm áifypp chếkzpv trong ngựnhxjc, khôppvmng thểdzcb ngăkzpvn cảlzqtn đhxifưhkjejsnic hàknkmnh vi vôppvm lạbpqti củancaa hắceaun.

“Dịzkksch Dưhkjeơffrlng.... Khôppvmng cầijrjn! A!... Ngứtyjia lắceaum....” Nàknkmng cưhkjexksui rộhnmbfozsn, ranh mãhnmbnh màknkm cựnhxja quậgobly trong ngựnhxjc hắceaun, cốknkm ýteww trốknkmn tráifypnh, ôppvmm lấuzgby bụppvmng cùupekng thắceaut lưhkjeng mìazsrnh, khôppvmng cho phéyprxp ngócoqin tay khôppvmng kiêfozsng nểdzcb củancaa hắceaun khiêfozsu khíuxkqch thầijrjn kinh cảlzqtm giáifypc củancaa nàknkmng.


Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng thíuxkqch nhấuzgbt nhữztbqng giâxisjy phúupekt nhưhkje thếkzpvknkmy, cúupeki đhxifijrju vộhnmbi vàknkmng hôppvmn lêfozsn cáifypnh môppvmi đhxifang trốknkmn tráifypnh củancaa nàknkmng.

knkmng vẫsrxtn còuxkqn sợjsnihnmbi muốknkmn trốknkmn tráifypnh, Tâxisjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng lạbpqti đhxifem cảlzqt hai tay bao trùupekm lêfozsn lưhkjeng nàknkmng, vuốknkmt ve thâxisjn thểdzcbknkmng, làknkmm cho nàknkmng từekye từekye trầijrjm tĩtyjinh lạbpqti, hơffrli thởffrl bịzkks hắceaun giữztbq lấuzgby, lờxksui lẽupwm bịzkks nụppvmppvmn củancaa hắceaun yêfozsu thưhkjeơffrlng.

Sau đhxifócoqi phong ba tìazsrnh cảlzqtm mãhnmbnh liệigcft suýtewwt nữztbqa bịzkks khơffrli màknkmo, áifypo sơffrl mi vừekyea mớtensi mặfckac vàknkmo củancaa Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng đhxifãhnmbcoqing vộhnmbi muốknkmn cởffrli ra, hắceaun cơffrl hồwreb khócoqi chịzkksu muốknkmn chếkzpvt màknkm nhịzkksn xuốknkmng, chỉmmebknkm ra sứtyjic nhàknkmo nặfckan tiểdzcbu nữztbq nhâxisjn dưhkjetensi thâxisjn vàknkmi cáifypi liềnhxjn từekye bỏlzqt.

Buôppvmng cáifypnh môppvmi củancaa nàknkmng ra, híuxkqt mộhnmbt hơffrli thậgoblt sâxisju, Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng hôppvmn nhẹxisj khócoqie môppvmi nàknkmng nhưhkjeknkm muốknkmn bảlzqto nàknkmng cứtyjifozsn tâxisjm đhxifi.

Cầijrjm lấuzgby di đhxifhnmbng bấuzgbm bấuzgbm mấuzgby cáifypi, hắceaun thảlzqtn nhiêfozsn dặfckan: “Đtdfniềnhxju chỉmmebnh lịzkksch trìazsrnh mộhnmbt chúupekt, mấuzgby giờxksu sau cấuzgbt cáifypnh, phu nhâxisjn sẽupwmupekng đhxifi vớtensi tôppvmi. Đtdfnúupekng rồwrebi, Lạbpqtc Thàknkmnh đhxifâxisju?”

Hắceaun cócoqi thócoqii quen rấuzgbt nhiềnhxju chuyệigcfn đhxifnhxju do Lạbpqtc Thàknkmnh an bàknkmi, nhiềnhxju năkzpvm nhưhkje vậgobly, ngưhkjexksui bêfozsn cạbpqtnh cócoqi thểdzcbknkmm việigcfc tốknkmt khôppvmng íuxkqt, nhưhkjeng làknkm đhxifceauc lựnhxjc nhấuzgbt lạbpqti cũoskzng chỉmmebcoqi mộhnmbt ngưhkjexksui.

Khôppvmng biếkzpvt đhxifiệigcfn thoạbpqti bêfozsn kia nócoqii gìazsr, lôppvmng màknkmy củancaa tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng nhíuxkqu chặfckat lạbpqti, nhưhkjeng làknkm rấuzgbt nhanh đhxifãhnmb từekye từekye giãhnmbn ra.

“Àroxf...” Trêfozsn môppvmi hắceaun nổnucpi lêfozsn mộhnmbt mạbpqtt cưhkjexksui nhợjsnit nhạbpqtt, “Biếkzpvt rồwrebi!”

xisjm Hi Hi chốknkmng đhxifmjdv thâxisjn thểdzcb ngồwrebi dậgobly, tócoqic đhxifen mềnhxjm mưhkjejsnit rơffrli rụppvmng trêfozsn vai, nghi ngờxksu nhìazsrn hắceaun: “Anh khôppvmng biếkzpvt gìazsr sao?”

Cắceaut đhxiftyjit đhxifiệigcfn thoạbpqti, Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng đhxifi tớtensi, nhẹxisj nhàknkmng ôppvmm nàknkmng vàknkmo lòuxkqng, thởffrlknkmi mộhnmbt hơffrli nócoqii: “Khôppvmng cócoqiazsr... Làknkm anh sơffrl suấuzgbt. Mộhnmbt tiếkzpvng nữztbqa chúupekng ta sẽupwm vềnhxj Anh, lầijrjn nàknkmy anh nhấuzgbt đhxifzkksnh phảlzqti giáifypo huấuzgbn thậgoblt tốknkmt têfozsn tiểdzcbu tửlwvl hỗzshnn đhxiflzqtn kia, khôppvmng thểdzcb đhxifdzcb thếkzpvknkmy đhxifưhkjejsnic.”

ffrli thởffrlcoqing bỏlzqtng củancaa hắceaun phun vàknkmo cầijrjn cổnucpknkmng, Lâxisjm Hi Hi cưhkjexksui yếkzpvu ớtenst, néyprx tráifypnh: “Cấuzgbm khôppvmng cho, đhxifócoqiknkm cụppvmc cưhkjeng củancaa em.”

“Nócoqioskzng làknkm củancaa anh!” Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng chỉmmebnh nàknkmng, “Anh cũoskzng rấuzgbt yêfozsu thưhkjeơffrlng nócoqi, nhưhkjeng làknkmcoqi mộhnmbt chuyệigcfn khôppvmng đhxifưhkjejsnic, Hi Hi... Đtdfnekyeng đhxifdzcb cho anh thấuzgby trong mắceaut em cụppvmc cưhkjeng quan trọzjacng hơffrln anh, đhxifàknkmn ôppvmng khi ghen rấuzgbt đhxifáifypng sợjsni, nhấuzgbt làknkm ngưhkjexksui đhxifàknkmn ôppvmng nhưhkje anh đhxifâxisjy!”

xisjm Hi Hi phìazsrhkjexksui, “Anh làknkm loạbpqti đhxifàknkmn ôppvmng nhưhkje thếkzpvknkmo?”

Áuhfrnh mắceaut thâxisjm thúupeky củancaa Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng lócoqie sáifypng lộhnmb ra tia mịzkks hoặfckac, hai ngócoqin tay mâxisjn mêfozs chiếkzpvc cằfxtpm non mịzkksn củancaa nàknkmng: “Em khôppvmng rõhsdjknkmng lắceaum sao?”

xisjm Hi Hi míuxkqm môppvmi, cưhkjexksui nhưhkjeng khôppvmng nócoqii, nhớtens đhxifếkzpvn thờxksui đhxifiểdzcbm từekyeupekc bọzjacn họzjac gặfckap mặfckat đhxifếkzpvn khi yêfozsu nhau, ngưhkjexksui đhxifàknkmn ôppvmng nàknkmy vẻteww ngoàknkmi thậgoblt đhxifáifypng sợjsni, nộhnmbi tâxisjm lạbpqti thâxisjm trầijrjm nham hiểdzcbm. Đtdfnưhkjejsnic hắceaun yêfozsu đhxifúupekng làknkm niềnhxjm hạbpqtnh phúupekc vôppvm bờxksu, chíuxkqnh làknkm đhxifdzcb đhxifưhkjejsnic đhxifếkzpvn hạbpqtnh phúupekc nàknkmy, nàknkmng cũoskzng đhxifceaung cay khôppvmng íuxkqt.

“Anh cẩtensn thậgobln đhxifuzgby!” Nàknkmng quay đhxifijrju, ôppvmn nhu nócoqii: “Mặfckac Mặfckac rấuzgbt thôppvmng minh, nhấuzgbt đhxifzkksnh sau nàknkmy con sẽupwmhkjejsnit anh cho coi.”

Khócoqie môppvmi Tầijrjn Dịzkksch Dưhkjeơffrlng cong lêfozsn, lạbpqti hôppvmn lêfozsn cáifypnh môppvmi nàknkmng, mơffrl hồwrebcoqii: “Anh chờxksu ngàknkmy nàknkmo đhxifócoqi....”

knkmng kinh ngạbpqtc, ýtewwhkjexksui dạbpqtt dàknkmo, khôppvmng cẩtensn thậgobln đhxifdzcb cho hắceaun chạbpqtm đhxifưhkjejsnic đhxifijrju lưhkjemjdvi mềnhxjm mạbpqti, lạbpqti làknkm mộhnmbt trậgobln dâxisjy dưhkjea mấuzgbt hồwrebn.

ifypy bay cấuzgbt cáifypnh rồwrebi lạbpqti hạbpqt xuốknkmng, trảlzqti qua mấuzgby giờxksu, ởffrl trêfozsn đhxifưhkjexksung băkzpvng bêfozsn ngoàknkmi lâxisju đhxifàknkmi chậgoblm rãhnmbi lưhkjetenst qua rồwrebi dừekyeng lạbpqti, chiếkzpvc xe Lincoln màknkmu đhxifen lộhnmb ra sựnhxj tao nhãhnmb, tiếkzpvn vàknkmo cáifypnh củancaa uy nghiêfozsm củancaa lâxisju đhxifàknkmi

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.