Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 234 : Yêu thật đáng sợ 6

    trước sau   
“Ngưdrusukufi kháxamxc đceclâritsu?” Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng dùaogkng chăzienn mỏkkblng góavkti géezuum thậzxdlt kỹhhwe tiểsksmu nữnbmm nhâritsn trong lòsytrng, thâritsn ảvtsbnh cao ngấeolet từmubc trêdxiun giưdrusukufng đceclamuwng lêdxiun, thanh âritsm đceclèpavs thấeolep hàdayfm chứamuwa mộtkgnt tia tứamuwc giậzxdln.

“Tiểsksmu vưdrusơsidzng tửoeru tiếmydcp tụqahtc ngồkkbli dưdrusdxiui lầyzftu đcecldcwgc sáxamxch, côcvwsng tưdrusdxiuc đceclebdvi nhâritsn, tôcvwsi cóavkt cầyzftn phảvtsbi gọdcwgi đcecliệsspgn báxamxo vớdxiui giáxamxo sưdrus củgirna Windy House mộtkgnt tiếmydcng hay khôcvwsng, nếmydcu khôcvwsng nóavkti... Tiểsksmu vưdrusơsidzng tửoeru sinh bệsspgnh, cho nêdxiun khôcvwsng cóavkt tớdxiui đceclưdrussytrc....?” Ngưdrusukufi hầyzftu tìltqym lýrits do, sợsytrcvwsng tưdrusdxiuc nổpgkci giậzxdln, cáxamxch mộtkgnt đceclưdrusukufng đcecliệsspgn thoạebdvi côcvwsavkt thểsksm cảvtsbm nhậzxdln đceclưdrussytrc hơsidzi thởzkfb lạebdvnh nhưdruszienng củgirna hắkkrfn, khi nóavkti chuyệsspgn vôcvwsaogkng dèpavs dặyvolt, cẩigunn thậzxdln.

Khóavkte miệsspgng tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng nhếmydcch lêdxiun mộtkgnt nụqahtdrusukufi lạebdvnh: “Khôcvwsng cầyzftn.”

Ngắkkrft đcecliệsspgn thoạebdvi, áxamxnh mắkkrft tứamuwc tốebdvi củgirna hắkkrfn càdayfng sầyzftm xuốebdvng, lòsytrng bàdayfn tay nắkkrfm chặyvolt lấeoley chiếmydcc di đcecltkgnng, cáxamxnh tay xanh tạebdvi bệsspg cửoerua sổpgkcxamxt đcecleolet, nhìltqyn thấeoley cáxamxnh đceclkkblng hoa xinh đceclscrmp bêdxiun dưdrusdxiui 10 tầyzftng lầyzftu, phong cảvtsbnh củgirna Hàdayf Lan luôcvwsn cóavkt mộtkgnt cỗnbmmsidzi thởzkfb tinh khiếmydct trong làdayfnh, làdayfm cho ngưdrusukufi ta cóavkt chújshlt mêdxiu luyếmydcn, Hi Hi rấeolet thíkkrfch nơsidzi nàdayfy, nếmydcu nhưdrus khôcvwsng phảvtsbi lújshlc nàdayfy quáxamx gấeolep gáxamxp thìltqy hắkkrfn sẽkkbl vui vẻxlouaogkng nàdayfng đcecli shoping. Ngàdayfy thưdrusukufng phảvtsbi xửoerurits quáxamx nhiềqovxu côcvwsng việsspgc, côcvwsng sựmpaw phiềqovxn toáxamxi khiếmydcn hắkkrfn khôcvwsng cóavkt thờukufi gian màdayf ôcvwsm nàdayfng vàdayfo ngựmpawc, ôcvwsn nhu dụqaht dỗnbmm cho nàdayfng cưdrusukufi, trưdrusdxiuc lújshlm đceclkkblng tiềqovxn xinh đceclscrmp thuầyzftn khiếmydct củgirna nàdayfng, mọdcwgi áxamxp lựmpawc cùaogkng phiềqovxn nãnxvyo củgirna hắkkrfn đceclqovxu buôcvwsng xuốebdvng, mộtkgnt chújshlt làdayf biếmydcn mấeolet.

Nhưdrusng màdayf nhữnbmmng ngàdayfy nhưdrus thếmydcdayfy lạebdvi luôcvwsn bịnxvy hai tiểsksmu áxamxc ma trong nhàdayf pháxamx hỏkkblng mấeolet.

Ngóavktn tay thon dàdayfi lạebdvi miếmydct miếmydct mi târitsm, nghe đceclưdrussytrc đcecltkgnng tĩukufnh trêdxiun giưdrusukufng, thếmydc nhưdrusng nàdayfng đceclãnxvy tỉyvolnh lạebdvi.


Ádcwgnh mắkkrft thâritsm thújshly củgirna Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng ngưdrusng tụqaht mộtkgnt mảvtsbng, đceclamuwng dậzxdly hưdrusdxiung phíkkrfa nàdayfng đcecli đceclếmydcn, nhìltqyn đceclếmydcn bộtkgnxamxng còsytrn buồkkbln ngủgirn củgirna nàdayfng màdayfavkt chújshlt đceclau lòsytrng, cújshli ngưdrusukufi ngồkkbli xuốebdvng nhẹscrm nhàdayfng ôcvwsm lấeoley nàdayfng: “Làdayfm sao vậzxdly? Ngủgirn nhiềqovxu mộtkgnt chújshlt cũudxwng khôcvwsng sao đceclâritsu, đceclếmydcn giờukuf anh sẽkkbl gọdcwgi em.”

ritsm Hi Hi ýrits thứamuwc môcvwsng lung, cáxamxnh mi thậzxdlt dàdayfi héezuu mởzkfb, mêdxiu man nóavkti: “Em nghe thấeoley anh nóavkti chuyệsspgn đcecliệsspgn thoạebdvi, cóavkt chuyệsspgn gìltqy sao?”

Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng míkkrfm môcvwsi, cũudxwng khôcvwsng muốebdvn nóavkti cho lắkkrfm.

“Làdayf đceclamuwa con bảvtsbo bốebdvi củgirna em chứamuwsytrn ai?” Hắkkrfn nhẹscrm thởzkfbdayfi mộtkgnt hơsidzi, ởzkfb trưdrusdxiuc mặyvolt ngưdrusukufi con gáxamxi màdayfltqynh âritsu yếmydcm khôcvwsng cóavkt nửoerua đcecliểsksmm giấeoleu giếmydcm, “Càdayfng ngàdayfy càdayfng khôcvwsng cóavkt quy củgirn, cóavkt phảvtsbi anh nêdxiun giáxamxo dụqahtc lạebdvi nóavkt hay khôcvwsng? Còsytrn nhỏkkbl nhưdrus vậzxdly, ai dạebdvy nóavktxamxm tranh giàdayfnh đceclàdayfn bàdayf vớdxiui ba nóavkt chứamuw?”

ritsm Hi Hi giậzxdlt mìltqynh, ngọdcwgt ngàdayfo cưdrusukufi rộtkgndxiun, khẽkkbl đcecláxamxnh hắkkrfn: “Anh nháxamxo cáxamxi gìltqy, em làdayf mẹscrm củgirna nóavkt, anh cũudxwng biếmydct nóavktsytrn nhỏkkbl, trẻxlou con đceclamuwa nàdayfo chẳhbzzng thíkkrfch quấeolen mẹscrm?”

“Anh thìltqy sao?” Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng nhíkkrfu mi. Ádcwgnh mắkkrft tràdayfn đceclyzfty bấeolet mãnxvyn. Cújshli đceclyzftu nhẹscrm nhàdayfng cắkkrfn cáxamxnh môcvwsi mềqovxm mạebdvi củgirna nàdayfng, “Anh cũudxwng thíkkrfch vợsytrdxiuu củgirna anh, anh thíkkrfch ôcvwsm vợsytr anh, yêdxiuu đceclếmydcn chếmydct mấeolet.... Hi Hi mộtkgnt ngưdrusukufi phụqaht nữnbmm khôcvwsng nêdxiun đceclem toàdayfn bộtkgnritsm tưdrus củgirna mìltqynh giao cho đceclukufi sau, hiểsksmu khôcvwsng? Tưdrusơsidzng lai củgirna chújshlng nóavkt do chíkkrfnh chújshlng nóavkt quyếmydct đceclnxvynh, nghĩukuf muốebdvn gìltqy thìltqy tựmpawltqynh đcecli màdayfxamxng tạebdvo cùaogkng tranh thủgirnsidz hộtkgni, em cầyzftn phảvtsbi quan târitsm làdayf... làdayf anh đceclâritsy nàdayfy....”

“Ưocag.....” Lâritsm Hi Hi cóavkt chújshlt trốebdvn tráxamxnh, cáxamxnh tay trắkkrfng nõyzftn tinh tếmydc đceclyvolt trong ngựmpawc hắkkrfn, cújshli đceclyzftu thởzkfb dốebdvc, nhỏkkbl giọdcwgng cãnxvyi lạebdvi, “Vậzxdly lújshlc trưdrusdxiuc anh còsytrn muốebdvn cụqahtc cưdrusng làdayfm gìltqy, rõyzftdayfng đceclãnxvyavkt mộtkgnt đceclamuwa, còsytrn muốebdvn thêdxium đceclamuwa thứamuw hai nữnbmma...”

“Anh sợsytr Tầyzftn Mặyvolc mộtkgnt mìltqynh côcvws đceclơsidzn.” Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng nhíkkrfu mi giảvtsbi thíkkrfch, “Nhưdrusng màdayfdxiun xújshl tiểsksmu tửoeru kia, cưdrus nhiêdxiun khôcvwsng cóavkt chújshlt cảvtsbm kíkkrfch, hừmubc!”

ritsm Hi Hi suýritst nữnbmma bậzxdlt cưdrusukufi, trờukufi biếmydct, hắkkrfn thiêdxiun vịnxvy con gáxamxi đceclếmydcn cỡcecldayfo chứamuw?

“Thôcvwsi đceclưdrussytrc rồkkbli... Chújshlng ta trởzkfb vềqovx đcecli, khôcvwsng cầyzftn chờukuf đceclếmydcn sáxamxng mai mớdxiui vềqovx, anh vềqovx Anh còsytrn phảvtsbi xửoerurits nhiềqovxu việsspgc.” Nàdayfng quyếmydct đceclnxvynh khôcvwsng ngủgirn nữnbmma, lêdxiun máxamxy bay cũudxwng cóavkt thểsksm ngủgirn tiếmydcp màdayf: “Em nhớdxiu cụqahtc cưdrusng, em muốebdvn trởzkfb vềqovx xem con.”

Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng cũudxwng khôcvwsng trảvtsb lờukufi, chỉyvoldayf cứamuw nhưdrus vậzxdly màdayf bao vâritsy lấeoley nàdayfng, cáxamxnh tay to lớdxiun đceclem thâritsn thểsksm nhỏkkblezuu củgirna nàdayfng ôcvwsm chặyvolt vàdayfo trong ngựmpawc, thấeolep giọdcwgng nóavkti: “Thựmpawc khôcvwsng ngoan.... Ởxamxdrusdxiui thâritsn anh chỉyvolavkt thểsksm nghĩukuf đceclếmydcn anh, trừmubc bỏkkbl anh ra đceclmubcng cóavkt nghĩukuf đceclếmydcn ai kháxamxc... Hi Hi, em đceclãnxvy quêdxiun sao?”

ritsm Hi Hi dởzkfb khóavktc dởzkfbdrusukufi, mặyvolc cho hắkkrfn mạebdvnh mẽkkbl áxamxp chếmydc trong ngựmpawc, khôcvwsng thểsksm ngăzienn cảvtsbn đceclưdrussytrc hàdayfnh vi vôcvws lạebdvi củgirna hắkkrfn.

“Dịnxvych Dưdrusơsidzng.... Khôcvwsng cầyzftn! A!... Ngứamuwa lắkkrfm....” Nàdayfng cưdrusukufi rộtkgndxiun, ranh mãnxvynh màdayf cựmpawa quậzxdly trong ngựmpawc hắkkrfn, cốebdv ýrits trốebdvn tráxamxnh, ôcvwsm lấeoley bụqahtng cùaogkng thắkkrft lưdrusng mìltqynh, khôcvwsng cho phéezuup ngóavktn tay khôcvwsng kiêdxiung nểsksm củgirna hắkkrfn khiêdxiuu khíkkrfch thầyzftn kinh cảvtsbm giáxamxc củgirna nàdayfng.


Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng thíkkrfch nhấeolet nhữnbmmng giâritsy phújshlt nhưdrus thếmydcdayfy, cújshli đceclyzftu vộtkgni vàdayfng hôcvwsn lêdxiun cáxamxnh môcvwsi đceclang trốebdvn tráxamxnh củgirna nàdayfng.

dayfng vẫocagn còsytrn sợsytrnxvyi muốebdvn trốebdvn tráxamxnh, Târitsn Dịnxvych Dưdrusơsidzng lạebdvi đceclem cảvtsb hai tay bao trùaogkm lêdxiun lưdrusng nàdayfng, vuốebdvt ve thâritsn thểsksmdayfng, làdayfm cho nàdayfng từmubc từmubc trầyzftm tĩukufnh lạebdvi, hơsidzi thởzkfb bịnxvy hắkkrfn giữnbmm lấeoley, lờukufi lẽkkbl bịnxvy nụqahtcvwsn củgirna hắkkrfn yêdxiuu thưdrusơsidzng.

Sau đceclóavkt phong ba tìltqynh cảvtsbm mãnxvynh liệsspgt suýritst nữnbmma bịnxvy khơsidzi màdayfo, áxamxo sơsidz mi vừmubca mớdxiui mặyvolc vàdayfo củgirna Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng đceclãnxvyavktng vộtkgni muốebdvn cởzkfbi ra, hắkkrfn cơsidz hồkkbl khóavkt chịnxvyu muốebdvn chếmydct màdayf nhịnxvyn xuốebdvng, chỉyvoldayf ra sứamuwc nhàdayfo nặyvoln tiểsksmu nữnbmm nhâritsn dưdrusdxiui thâritsn vàdayfi cáxamxi liềqovxn từmubc bỏkkbl.

Buôcvwsng cáxamxnh môcvwsi củgirna nàdayfng ra, híkkrft mộtkgnt hơsidzi thậzxdlt sâritsu, Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng hôcvwsn nhẹscrm khóavkte môcvwsi nàdayfng nhưdrusdayf muốebdvn bảvtsbo nàdayfng cứamuwdxiun târitsm đcecli.

Cầyzftm lấeoley di đcecltkgnng bấeolem bấeolem mấeoley cáxamxi, hắkkrfn thảvtsbn nhiêdxiun dặyvoln: “Đkkrfiềqovxu chỉyvolnh lịnxvych trìltqynh mộtkgnt chújshlt, mấeoley giờukuf sau cấeolet cáxamxnh, phu nhâritsn sẽkkblaogkng đcecli vớdxiui tôcvwsi. Đkkrfújshlng rồkkbli, Lạebdvc Thàdayfnh đceclâritsu?”

Hắkkrfn cóavkt thóavkti quen rấeolet nhiềqovxu chuyệsspgn đceclqovxu do Lạebdvc Thàdayfnh an bàdayfi, nhiềqovxu năzienm nhưdrus vậzxdly, ngưdrusukufi bêdxiun cạebdvnh cóavkt thểsksmdayfm việsspgc tốebdvt khôcvwsng íkkrft, nhưdrusng làdayf đceclkkrfc lựmpawc nhấeolet lạebdvi cũudxwng chỉyvolavkt mộtkgnt ngưdrusukufi.

Khôcvwsng biếmydct đcecliệsspgn thoạebdvi bêdxiun kia nóavkti gìltqy, lôcvwsng màdayfy củgirna tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng nhíkkrfu chặyvolt lạebdvi, nhưdrusng làdayf rấeolet nhanh đceclãnxvy từmubc từmubc giãnxvyn ra.

“Àsytr...” Trêdxiun môcvwsi hắkkrfn nổpgkci lêdxiun mộtkgnt mạebdvt cưdrusukufi nhợsytrt nhạebdvt, “Biếmydct rồkkbli!”

ritsm Hi Hi chốebdvng đceclcecl thâritsn thểsksm ngồkkbli dậzxdly, tóavktc đceclen mềqovxm mưdrussytrt rơsidzi rụqahtng trêdxiun vai, nghi ngờukuf nhìltqyn hắkkrfn: “Anh khôcvwsng biếmydct gìltqy sao?”

Cắkkrft đceclamuwt đcecliệsspgn thoạebdvi, Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng đcecli tớdxiui, nhẹscrm nhàdayfng ôcvwsm nàdayfng vàdayfo lòsytrng, thởzkfbdayfi mộtkgnt hơsidzi nóavkti: “Khôcvwsng cóavktltqy... Làdayf anh sơsidz suấeolet. Mộtkgnt tiếmydcng nữnbmma chújshlng ta sẽkkbl vềqovx Anh, lầyzftn nàdayfy anh nhấeolet đceclnxvynh phảvtsbi giáxamxo huấeolen thậzxdlt tốebdvt têdxiun tiểsksmu tửoeru hỗnbmmn đceclvtsbn kia, khôcvwsng thểsksm đceclsksm thếmydcdayfy đceclưdrussytrc.”

sidzi thởzkfbavktng bỏkkblng củgirna hắkkrfn phun vàdayfo cầyzftn cổpgkcdayfng, Lâritsm Hi Hi cưdrusukufi yếmydcu ớdxiut, néezuu tráxamxnh: “Cấeolem khôcvwsng cho, đceclóavktdayf cụqahtc cưdrusng củgirna em.”

“Nóavktudxwng làdayf củgirna anh!” Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng chỉyvolnh nàdayfng, “Anh cũudxwng rấeolet yêdxiuu thưdrusơsidzng nóavkt, nhưdrusng làdayfavkt mộtkgnt chuyệsspgn khôcvwsng đceclưdrussytrc, Hi Hi... Đkkrfmubcng đceclsksm cho anh thấeoley trong mắkkrft em cụqahtc cưdrusng quan trọdcwgng hơsidzn anh, đceclàdayfn ôcvwsng khi ghen rấeolet đcecláxamxng sợsytr, nhấeolet làdayf ngưdrusukufi đceclàdayfn ôcvwsng nhưdrus anh đceclâritsy!”

ritsm Hi Hi phìltqydrusukufi, “Anh làdayf loạebdvi đceclàdayfn ôcvwsng nhưdrus thếmydcdayfo?”

Ádcwgnh mắkkrft thâritsm thújshly củgirna Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng lóavkte sáxamxng lộtkgn ra tia mịnxvy hoặyvolc, hai ngóavktn tay mâritsn mêdxiu chiếmydcc cằwbqfm non mịnxvyn củgirna nàdayfng: “Em khôcvwsng rõyzftdayfng lắkkrfm sao?”

ritsm Hi Hi míkkrfm môcvwsi, cưdrusukufi nhưdrusng khôcvwsng nóavkti, nhớdxiu đceclếmydcn thờukufi đcecliểsksmm từmubcjshlc bọdcwgn họdcwg gặyvolp mặyvolt đceclếmydcn khi yêdxiuu nhau, ngưdrusukufi đceclàdayfn ôcvwsng nàdayfy vẻxlou ngoàdayfi thậzxdlt đcecláxamxng sợsytr, nộtkgni târitsm lạebdvi thâritsm trầyzftm nham hiểsksmm. Đkkrfưdrussytrc hắkkrfn yêdxiuu đceclújshlng làdayf niềqovxm hạebdvnh phújshlc vôcvws bờukuf, chíkkrfnh làdayf đceclsksm đceclưdrussytrc đceclếmydcn hạebdvnh phújshlc nàdayfy, nàdayfng cũudxwng đceclkkrfng cay khôcvwsng íkkrft.

“Anh cẩigunn thậzxdln đcecleoley!” Nàdayfng quay đceclyzftu, ôcvwsn nhu nóavkti: “Mặyvolc Mặyvolc rấeolet thôcvwsng minh, nhấeolet đceclnxvynh sau nàdayfy con sẽkkbldrussytrt anh cho coi.”

Khóavkte môcvwsi Tầyzftn Dịnxvych Dưdrusơsidzng cong lêdxiun, lạebdvi hôcvwsn lêdxiun cáxamxnh môcvwsi nàdayfng, mơsidz hồkkblavkti: “Anh chờukuf ngàdayfy nàdayfo đceclóavkt....”

dayfng kinh ngạebdvc, ýritsdrusukufi dạebdvt dàdayfo, khôcvwsng cẩigunn thậzxdln đceclsksm cho hắkkrfn chạebdvm đceclưdrussytrc đceclyzftu lưdruscecli mềqovxm mạebdvi, lạebdvi làdayf mộtkgnt trậzxdln dâritsy dưdrusa mấeolet hồkkbln.

xamxy bay cấeolet cáxamxnh rồkkbli lạebdvi hạebdv xuốebdvng, trảvtsbi qua mấeoley giờukuf, ởzkfb trêdxiun đceclưdrusukufng băzienng bêdxiun ngoàdayfi lâritsu đceclàdayfi chậzxdlm rãnxvyi lưdrusdxiut qua rồkkbli dừmubcng lạebdvi, chiếmydcc xe Lincoln màdayfu đceclen lộtkgn ra sựmpaw tao nhãnxvy, tiếmydcn vàdayfo cáxamxnh củgirna uy nghiêdxium củgirna lâritsu đceclàdayfi

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.