Tômedpm cábssft nhỏthro hơbssfi giậthrot mìusflnh, vộtjqhi vàsrling nóbrrei: “Ấbssfn Phong Ma làsrli do đmpjmípwljch thâzvctn ngàsrlii bàsrliy ra, sao cóbrre thểypmd phábssf đmpjmưthroợwiibc! ”
“Thếpwlj thìusfl chưthroa chắpyujc!”
Tầmedpn Ninh nóbrrei tiếpwljp: “Nhưthrong màsrli ta cũihhong khômedpng rõccus chuyệusfln nàsrliy lắpyujm, cho nêqcrqn đmpjmểypmd ngưthroơbssfi đmpjmi cùckvdng ta xem thửoygz mộtjqht chúrlltt!”
“Gia, gia, gia! ”
Tômedpm cábssft nhỏthro lúrlltc nàsrliy lậthrop tứlhhic hoảfdhqng loạfdhqn, nóbrrei: “Ngàsrlii làsrli ai cơbssf chứlhhi? Ngàsrlii làsrli thậthrop đmpjmịwpmma cửoygzu thiêqcrqn, làsrli vũihho trụihho hồpkhung hoang, làsrli tứlhhi hợwiibp bábssft hoang, làsrli ngưthroờdagii ghêqcrq gớthrom nhấwpmmt khắpyujp trờdagii đmpjmấwpmmt nàsrliy, ấwpmmn phong ma đmpjmóbrre, ngàsrlii! ngàsrlii tựmylh đmpjmi xem cóbrre đmpjmưthroợwiibc khômedpng?”
“Khômedpng đmpjmưthroợwiibc!”
Tầmedpn Ninh chậthrom rãckvdi nóbrrei: “Nhấwpmmt đmpjmịwpmmnh ngưthroơbssfi phảfdhqi đmpjmi cùckvdng ta!”
“Ngưthroơbssfi đmpjmãckvd ởorzf trong Đedfnạfdhqi Vũihho Lụihhoc Châzvctu nàsrliy mưthroờdagii mấwpmmy vạfdhqn năgnodm, sựmylh thay đmpjmổckwui củfdhqa mỗpumki mộtjqht càsrlinh câzvcty ngọsenan cỏthro hạfdhqt cábssft ởorzf đmpjmâzvcty cũihhong khômedpng thểypmd thoábssft khỏthroi tầmedpm mắpyujt củfdhqa ngưthroơbssfi, ta cóbrre ípwljt việusflc cầmedpn hỏthroi ngưthroơbssfi!”
“Gia, chúrlltng ta đmpjmừwyjkng nhưthro thếpwlj đmpjmưthroợwiibc khômedpng?”.
Truyệusfln Truyệusfln Teen
Tômedpm cábssft nhỏthro lậthrop tứlhhic bàsrliy ra vẻcifi mặjjyct đmpjmau khổckwu: “Ta biếpwljt ngàsrlii mábssfnh khoépyuj thấwpmmu trờdagii, nhữpzchng lờdagii vừwyjka nãckvdy ta nóbrrei đmpjmềhxcvu sai hếpwljt, ta sẽpzch khômedpng nhằkpxym vàsrlio lãckvdo Câzvcty nữpzcha đmpjmâzvctu, nhưthrong ngàsrlii cũihhong khômedpng thểypmd đmpjmểypmd ta chịwpmmu chếpwljt đmpjmưthroợwiibc”.
“Lúrlltc trưthroớthroc ngàsrlii cũihhong đmpjmãckvd xuốodihng lòanksng đmpjmấwpmmt, ngàsrlii cũihhong biếpwljt tìusflnh hìusflnh bêqcrqn trong nhưthro thếpwlj nàsrlio rồpkhui, cábssfi ấwpmmn Phong Ma đmpjmóbrre làsrli do ngàsrlii hao phípwlj biếpwljt bao cômedpng sứlhhic bàsrliy ra, nếpwlju thậthrot sựmylh xảfdhqy ra chuyệusfln thìusfl bâzvcty giờdagi hai chúrlltng ta đmpjmi đmpjmếpwljn đmpjmóbrre hábssf chẳhxcvng phảfdhqi làsrli chịwpmmu chếpwljt sao?”
“Nóbrrei nhảfdhqm nhiềhxcvu quábssf rồpkhui đmpjmấwpmmy, ta màsrli lạfdhqi đmpjmểypmd ngưthroơbssfi chịwpmmu chếpwljt sao?”
Tầmedpn Ninh khômedpng nóbrrei thêqcrqm gìusfl, cưthroớthroc bộtjqh vẫbssfn khômedpng dừwyjkng lạfdhqi.
Tômedpm cábssft nhỏthro khẩsenan trưthroơbssfng đmpjmếpwljn mứlhhic nhưthro kiếpwljn bòanks trêqcrqn chảfdhqo nóbrreng, lảfdhqi nhảfdhqi khômedpng ngừwyjkng: “Gia, ngàsrlii nghĩusfl lạfdhqi xem, ngàsrliy trưthroớthroc ngàsrlii tốodihn biếpwljt bao cômedpng sứlhhic thậthrom chípwlj còanksn khômedpng tiếpwljc bỏthro ra tuổckwui thọsena củfdhqa mìusflnh đmpjmểypmd thiếpwljt lậthrop ấwpmmn Phong Ma mớthroi ngăgnodn cảfdhqn đmpjmưthroợwiibc nhữpzchng thứlhhi dưthroớthroi lòanksng đmpjmấwpmmt kia”.
“Hơbssfn nữpzcha ngàsrlii cũihhong biếpwljt nhữpzchng thứlhhi kia chắpyujc chắpyujn sẽpzch khômedpng bỏthro cuộtjqhc, mộtjqht khi cóbrre cơbssf hộtjqhi thìusfl chúrlltng đmpjmưthroơbssfng nhiêqcrqn sẽpzch muốodihn phábssf ấwpmmn tỉpixl xômedpng ra mộtjqht lầmedpn nữpzcha, khi ấwpmmy thìusfl đmpjmạfdhqi lụihhoc sẽpzch gặjjycp tai hoạfdhq”.
“Vũihho Đedfnếpwlj năgnodm đmpjmóbrre chếpwljt, làsrli ngàsrlii đmpjmãckvd lậthrot ngưthroợwiibc tìusflnh thếpwlj”.
“Nhưthrong màsrli bâzvcty giờdagi ngàsrlii đmpjmãckvd khômedpng còanksn làsrli ngàsrlii củfdhqa năgnodm đmpjmóbrre rồpkhui!”
“Dàsrlii dòanksng!”
Tầmedpn Ninh liếpwljc nhìusfln tômedpm cábssft nhỏthro, nóbrrei: “Nóbrrei nhảfdhqm nữpzcha ta rúrlltt cábssfi càsrling củfdhqa ngưthroơbssfi ra, ngưthroơbssfi cóbrre tin khômedpng! ”
Tầmedpn Ninh vừwyjka nóbrrei ra lờdagii nàsrliy, tômedpm cábssft nhỏthro lậthrop tứlhhic che đmpjmômedpi càsrling củfdhqa mìusflnh, im lặjjycng khômedpng dábssfm ho he nửoygza lờdagii.
Hai bóbrreng hìusflnh khômedpng ngừwyjkng tiếpwljn vềhxcv chỗpumk sâzvctu, càsrling vàsrlio sâzvctu, Tầmedpn Ninh càsrling tiếpwljp tụihhoc đmpjmi xuốodihng dưthroớthroi lòanksng đmpjmấwpmmt.
Ởywsj biểypmdn cábssft nàsrliy lạfdhqi khômedpng hềhxcv cóbrre câzvcty cốodihi sinh sômedpi, chỉpixl cóbrre mặjjyct cábssft vàsrling mêqcrqnh mômedpng trảfdhqi dàsrlii khômedpng thấwpmmy tậthron cùckvdng, càsrling đmpjmi vềhxcv phípwlja trưthroớthroc càsrling lúrlltn sâzvctu xuốodihng, giốodihng nhưthro đmpjmang tiếpwljn vàsrlio vịwpmm trípwlj trung tâzvctm lòanksng chảfdhqo vậthroy.
“Đedfnếpwljn rồpkhui!”
Tầmedpn Ninh nhìusfln vềhxcv phípwlja trưthroớthroc, ábssfnh mắpyujt bắpyujn ra tia lạfdhqnh lẽpzcho.
Lúrlltc nàsrliy Tầmedpn Ninh đmpjmứlhhing ởorzf trong sa mạfdhqc, cũihhong làsrli chỗpumk sâzvctu nhấwpmmt trong sa mạfdhqc, phóbrreng tầmedpm mắpyujt ra xa cũihhong khômedpng thểypmd thấwpmmy đmpjmiểypmdm tậthron cùckvdng.
.
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.