Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1794 : Thiếu

    trước sau   
*Chưjnphơbjoqng nàwdqpy cóbebg nộfwuyi dung ảzmzxnh, nếydefu bạohbln khôvudsng thấksgjy nộfwuyi dung chưjnphơbjoqng, vui lòejplng bậwetdt chếydef đhovgfwuy hiệjoadn hìfchunh ảzmzxnh củunvxa trìfchunh duyệjoadt đhovgjnph đhovganiuc.

Edit: kaylee

Nhưjnphng màwdqp, đhovgmpzxi vớvudsi Cốmpzx Uyểjnphn Bạohblch tíexsgnh tìfchunh thẳksgjng thắiyajn nàwdqpy, Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan nhưjnphng làwdqp rấksgjt cảzmzxm tìfchunh.

Nếydefu, mấksgjy năcayim nay mìfchunh vẫmmbpn luôvudsn ởwrbyeiqkn ngưjnphtzzui cha nưjnphơbjoqng, nóbebgi khôvudsng chừxnbsng cũgdojng sẽksgj hoạohblt báfmeqt thẳksgjng thắiyajn giốmpzxng nhưjnph Cốmpzx Uyểjnphn Bạohblch.

Đejpláfmeqng tiếydefc……

wdqpng đhovgeiqku tiêeiqkn làwdqpfchu cứrdnhu mẫmmbpu thâbcnxn bịvigl mấksgjt thâbcnxn thểjnph, linh hồkivbn xuyêeiqkn qua đhovgếydefn phiếydefn đhovgohbli lụtzzuc nàwdqpy, lạohbli du đhovgãamqfng ởwrby trêeiqkn đhovgohbli lụtzzuc rấksgjt nhiềksgju năcayim, mớvudsi tìfchum đhovgưjnphgqcsc rồkivbi mộfwuyt cáfmeqi thâbcnxn thểjnphbebg thểjnphwdqpm nàwdqpng mưjnphgqcsn xáfmeqc hoàwdqpn hồkivbn.


Mấksgjy năcayim nay, nàwdqpng nhìfchun ngưjnphtzzui muôvudsn hìfchunh muôvudsn vẻjoad, cũgdojng hiểjnphu rõizyd, chỉbbeabebg thờtzzui đhovgiểjnphm mìfchunh nắiyajm giữcayi tuyệjoadt đhovgmpzxi, mớvudsi cóbebg thểjnph khôvudsng bịvigl ngưjnphtzzui ứrdnhc hiếydefp!

wdqpng đhovgãamqf khôvudsng còejpln làwdqp tiểjnphu nha đhovgeiqku năcayim đhovgóbebg tráfmeqnh ởwrby mẫmmbpu thâbcnxn trong lòejplng làwdqpm nũgdojng kia!

“Liễlmyau phi.”

Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan giốmpzxng nhưjnph nhớvuds tớvudsi cáfmeqi gìfchu, đhovgôvudsi con ngưjnphơbjoqi huyếydeft hồkivbng dầeiqkn dầeiqkn chuyểjnphn vềksgj phíexsga Liễlmyau phi tráfmeqnh ởwrby trong góbebgc, mặbkfgt màwdqpy xẹwrbyt qua mộfwuyt chúpqdet sáfmeqt khíexsg.

“Vìfchu sao ngưjnphơbjoqi phảzmzxi hạohbl đhovgfwuyc Thầeiqkn Nhi?”

Thâbcnxn mìfchunh Liễlmyau phi hơbjoqi hơbjoqi chấksgjn đhovgfwuyng, lui vềksgj phíexsga sau vàwdqpi bưjnphvudsc, cắiyajn chặbkfgt môvudsi, nóbebgi: “Bổacqgn cung đhovgãamqf sớvudsm khôvudsng quen nhìfchun hai tiểjnphu tiệjoadn nhâbcnxn cáfmeqc ngưjnphơbjoqi! Cho nêeiqkn, bổacqgn cung muốmpzxn Táfmeq Thầeiqkn chếydeft!”

Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan hơbjoqi hơbjoqi nheo mắiyajt lạohbli, đhovgáfmeqy mắiyajt hiệjoadn lêeiqkn mộfwuyt chúpqdet sáfmeqt khíexsg, nàwdqpng nệjoadn bưjnphvudsc chậwetdm rãamqfi tớvudsi gầeiqkn Liễlmyau phi, bêeiqkn môvudsi nhếydefch mộfwuyt nụtzzujnphtzzui lạohblnh.

“Nếydefu ngưjnphơbjoqi làwdqpm ra loạohbli chuyệjoadn nàwdqpy, nhấksgjt đhovgviglnh phảzmzxi phảzmzxi vìfchu vậwetdy trảzmzx giáfmeq thậwetdt lớvudsn!”

apfom!

wdqpn tay Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan hung hăcaying dừxnbsng ởwrby trêeiqkn ngưjnphtzzui Liễlmyau phi, tứrdnhc khắiyajc, thâbcnxn thểjnph Liễlmyau phi đhovgãamqf bịvigl bắiyajn ra ngoàwdqpi, hung hăcaying ngãamqfwrby phíexsga trêeiqkn váfmeqch tưjnphtzzung.

Giờtzzu phúpqdet nàwdqpy sắiyajc mặbkfgt Liễlmyau phi cóbebg chúpqdet táfmeqi nhợgqcst, mặbkfgt lộfwuy vẻjoad kinh ngạohblc nhìfchun vềksgj phíexsga Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan.

Đejplúpqdeng lúpqdec nàwdqpy, Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan lạohbli lạohbli lầeiqkn nữcayia tớvudsi trưjnphvudsc mặbkfgt nàwdqpng ta, đhovgôvudsi tay kétzzuo lấksgjy cáfmeqnh tay củunvxa nàwdqpng ta, ‘xẹwrbyt’ mộfwuyt chúpqdet, lậwetdp tứrdnhc xétzzufmeqch cáfmeqnh tay củunvxa Liễlmyau phi xuốmpzxng.

“A!”


Mộfwuyt tiếydefng kêeiqku to thêeiqkjnphơbjoqng chợgqcst truyềksgjn đhovgếydefn, Liễlmyau phi đhovgau cảzmzx ngưjnphtzzui đhovgksgju ngấksgjt qua đhovgi, trêeiqkn đhovgoạohbln tay cụtzzut chảzmzxy máfmequ đhovgbebgjnphơbjoqi, nhìfchun vôvudsafsxng ghêeiqk ngưjnphtzzui ——

Con ngưjnphơbjoqi Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan rấksgjt làwdqp lạohblnh nhạohblt, trong mắiyajt màwdqpu đhovgbebg mang theo thịvigl huyếydeft, giốmpzxng nhưjnphgdojng khôvudsng cóbebg đhovgbkfgt Liễlmyau phi ởwrby trong mắiyajt.

Phanh!

Châbcnxn củunvxa nàwdqpng, hung hăcaying dẫmmbpm lêeiqkn phíexsga trêeiqkn cổacqg tay mộfwuyt cáfmeqi tay kháfmeqc củunvxa Liễlmyau phi, Liễlmyau phi vốmpzxn đhovgãamqf ngấksgjt xỉbbeau lạohbli đhovgau đhovgếydefn tỉbbeanh lạohbli, áfmeqnh mắiyajt nàwdqpng ta rốmpzxt cuộfwuyc lộfwuy ra vẻjoad sợgqcsamqfi, bưjnphvudsc châbcnxn khôvudsng ngừxnbsng thốmpzxi lui vềksgj phíexsga sau.

“Ta biếydeft sai rồkivbi, ngưjnphơbjoqi thảzmzx ta, ta cầeiqku ngưjnphơbjoqi thảzmzx ta……”

Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan cưjnphtzzui lạohblnh mộfwuyt tiếydefng: “Khi ngưjnphơbjoqi hạohbl đhovgfwuyc Táfmeq Thầeiqkn, nhưjnph thếydefwdqpo khôvudsng nghĩrdpb tớvudsi sẽksgjbebg kếydeft cụtzzuc nhưjnphvudsm nay? Buôvudsng tha ngưjnphơbjoqi? Ta buôvudsng tha ngưjnphơbjoqi đhovgjnph ngưjnphơbjoqi tiếydefp tụtzzuc đhovgi tai họaniua nhữcaying ngưjnphtzzui kháfmeqc?”

Liễlmyau phi khôvudsng rảzmzxnh lo đhovgau đhovgvudsn chỗamqf tay cụtzzut, nàwdqpng ta quỳpbsi gốmpzxi trưjnphvudsc mặbkfgt Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan, hung hăcaying dậwetdp đhovgeiqku thậwetdt vang.

Ngay từxnbs đhovgeiqku, nàwdqpng ta còejpln tựmpzx cao tựmpzx đhovgohbli ởwrby trưjnphvudsc mặbkfgt Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan, đhovgóbebgwdqp bởwrbyi vìfchuwrby trong lòejplng nàwdqpng ta cho rằqsuyng Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan khôvudsng cóbebg khảzmzxcaying ra tay vớvudsi nàwdqpng ta.

Ai biếydeft, nữcayi nhâbcnxn nàwdqpy nóbebgi vôvudsfchunh chíexsgnh làwdqpvudsfchunh nhưjnph vậwetdy, mộfwuyt chúpqdet đhovgưjnphtzzung sốmpzxng đhovgksgju khôvudsng lưjnphu lạohbli cho nàwdqpng ta.

Sớvudsm biếydeft nhưjnph vậwetdy, ban đhovgeiqku lậwetdp tứrdnhc nhậwetdn sai, nóbebgi khôvudsng chừxnbsng còejpln khôvudsng cầeiqkn chịviglu trừxnbsng phạohblt nhưjnph vậwetdy……

“Biếydeft sai rồkivbi?” Phưjnphgqcsng Thiêeiqkn Huyễlmyan mắiyajt lạohblnh nhìfchun quỳpbsi gốmpzxi Liễlmyau phi trưjnphvudsc mặbkfgt, bêeiqkn môvudsi nhếydefch lêeiqkn mộfwuyt đhovgfwuy cong tràwdqpo phúpqdeng: “Đejpláfmeqng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.