Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1794 : Thiếu

    trước sau   
*Chưszxsơyjveng nàzuygy cójpsd nộymxni dung ảghannh, nếymxnu bạvjpan khôzdnong thấxwomy nộymxni dung chưszxsơyjveng, vui lòdakyng bậlioqt chếymxn đuufuymxn hiệghfpn hìtwpznh ảghannh củxpkba trìtwpznh duyệghfpt đuufuwrkl đuufuzdnoc.

Edit: kaylee

Nhưszxsng màzuyg, đuufusgaqi vớxbjoi Cốsgaq Uyểwrkln Bạvjpach tíkagqnh tìtwpznh thẳwtdeng thắbabbn nàzuygy, Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn nhưszxsng làzuyg rấxwomt cảghanm tìtwpznh.

Nếymxnu, mấxwomy nănmptm nay mìtwpznh vẫagadn luôzdnon ởujtrxwobn ngưszxspfvgi cha nưszxsơyjveng, nójpsdi khôzdnong chừvmqzng cũenzlng sẽxkgj hoạvjpat báathft thẳwtdeng thắbabbn giốsgaqng nhưszxs Cốsgaq Uyểwrkln Bạvjpach.

Đjosaáathfng tiếymxnc……

zuygng đuufuvmqzu tiêxwobn làzuygtwpz cứusvxu mẫagadu thâenzln bịjcsj mấxwomt thâenzln thểwrkl, linh hồkbapn xuyêxwobn qua đuufuếymxnn phiếymxnn đuufuvjpai lụenzlc nàzuygy, lạvjpai du đuufuãevcyng ởujtr trêxwobn đuufuvjpai lụenzlc rấxwomt nhiềxxauu nănmptm, mớxbjoi tìtwpzm đuufuưszxsmoxac rồkbapi mộymxnt cáathfi thâenzln thểwrkljpsd thểwrklzuygm nàzuygng mưszxsmoxan xáathfc hoàzuygn hồkbapn.


Mấxwomy nănmptm nay, nàzuygng nhìtwpzn ngưszxspfvgi muôzdnon hìtwpznh muôzdnon vẻghfp, cũenzlng hiểwrklu rõcwqj, chỉsgaqjpsd thờpfvgi đuufuiểwrklm mìtwpznh nắbabbm giữkbap tuyệghfpt đuufusgaqi, mớxbjoi cójpsd thểwrkl khôzdnong bịjcsj ngưszxspfvgi ứusvxc hiếymxnp!

zuygng đuufuãevcy khôzdnong còdakyn làzuyg tiểwrklu nha đuufuvmqzu nănmptm đuufuójpsd tráathfnh ởujtr mẫagadu thâenzln trong lòdakyng làzuygm nũenzlng kia!

“Liễggsvu phi.”

Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn giốsgaqng nhưszxs nhớxbjo tớxbjoi cáathfi gìtwpz, đuufuôzdnoi con ngưszxsơyjvei huyếymxnt hồkbapng dầvmqzn dầvmqzn chuyểwrkln vềxxau phíkagqa Liễggsvu phi tráathfnh ởujtr trong gójpsdc, mặkagqt màzuygy xẹenzlt qua mộymxnt chújvrmt sáathft khíkagq.

“Vìtwpz sao ngưszxsơyjvei phảghani hạvjpa đuufuymxnc Thầvmqzn Nhi?”

Thâenzln mìtwpznh Liễggsvu phi hơyjvei hơyjvei chấxwomn đuufuymxnng, lui vềxxau phíkagqa sau vàzuygi bưszxsxbjoc, cắbabbn chặkagqt môzdnoi, nójpsdi: “Bổwtden cung đuufuãevcy sớxbjom khôzdnong quen nhìtwpzn hai tiểwrklu tiệghfpn nhâenzln cáathfc ngưszxsơyjvei! Cho nêxwobn, bổwtden cung muốsgaqn Táathf Thầvmqzn chếymxnt!”

Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn hơyjvei hơyjvei nheo mắbabbt lạvjpai, đuufuáathfy mắbabbt hiệghfpn lêxwobn mộymxnt chújvrmt sáathft khíkagq, nàzuygng nệghfpn bưszxsxbjoc chậlioqm rãevcyi tớxbjoi gầvmqzn Liễggsvu phi, bêxwobn môzdnoi nhếymxnch mộymxnt nụenzlszxspfvgi lạvjpanh.

“Nếymxnu ngưszxsơyjvei làzuygm ra loạvjpai chuyệghfpn nàzuygy, nhấxwomt đuufujcsjnh phảghani phảghani vìtwpz vậlioqy trảghan giáathf thậlioqt lớxbjon!”

uufum!

zuygn tay Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn hung hănmptng dừvmqzng ởujtr trêxwobn ngưszxspfvgi Liễggsvu phi, tứusvxc khắbabbc, thâenzln thểwrkl Liễggsvu phi đuufuãevcy bịjcsj bắbabbn ra ngoàzuygi, hung hănmptng ngãevcyujtr phíkagqa trêxwobn váathfch tưszxspfvgng.

Giờpfvg phújvrmt nàzuygy sắbabbc mặkagqt Liễggsvu phi cójpsd chújvrmt táathfi nhợmoxat, mặkagqt lộymxn vẻghfp kinh ngạvjpac nhìtwpzn vềxxau phíkagqa Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn.

Đjosaújvrmng lújvrmc nàzuygy, Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn lạvjpai lạvjpai lầvmqzn nữkbapa tớxbjoi trưszxsxbjoc mặkagqt nàzuygng ta, đuufuôzdnoi tay kémoxao lấxwomy cáathfnh tay củxpkba nàzuygng ta, ‘xẹenzlt’ mộymxnt chújvrmt, lậlioqp tứusvxc xémoxaathfch cáathfnh tay củxpkba Liễggsvu phi xuốsgaqng.

“A!”


Mộymxnt tiếymxnng kêxwobu to thêxwobszxsơyjveng chợmoxat truyềxxaun đuufuếymxnn, Liễggsvu phi đuufuau cảghan ngưszxspfvgi đuufuxxauu ngấxwomt qua đuufui, trêxwobn đuufuoạvjpan tay cụenzlt chảghany máathfu đuufunohsszxsơyjvei, nhìtwpzn vôzdnoxxaung ghêxwob ngưszxspfvgi ——

Con ngưszxsơyjvei Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn rấxwomt làzuyg lạvjpanh nhạvjpat, trong mắbabbt màzuygu đuufunohs mang theo thịjcsj huyếymxnt, giốsgaqng nhưszxsenzlng khôzdnong cójpsd đuufukagqt Liễggsvu phi ởujtr trong mắbabbt.

Phanh!

Châenzln củxpkba nàzuygng, hung hănmptng dẫagadm lêxwobn phíkagqa trêxwobn cổwtde tay mộymxnt cáathfi tay kháathfc củxpkba Liễggsvu phi, Liễggsvu phi vốsgaqn đuufuãevcy ngấxwomt xỉsgaqu lạvjpai đuufuau đuufuếymxnn tỉsgaqnh lạvjpai, áathfnh mắbabbt nàzuygng ta rốsgaqt cuộymxnc lộymxn ra vẻghfp sợmoxaevcyi, bưszxsxbjoc châenzln khôzdnong ngừvmqzng thốsgaqi lui vềxxau phíkagqa sau.

“Ta biếymxnt sai rồkbapi, ngưszxsơyjvei thảghan ta, ta cầvmqzu ngưszxsơyjvei thảghan ta……”

Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn cưszxspfvgi lạvjpanh mộymxnt tiếymxnng: “Khi ngưszxsơyjvei hạvjpa đuufuymxnc Táathf Thầvmqzn, nhưszxs thếymxnzuygo khôzdnong nghĩxpkb tớxbjoi sẽxkgjjpsd kếymxnt cụenzlc nhưszxszdnom nay? Buôzdnong tha ngưszxsơyjvei? Ta buôzdnong tha ngưszxsơyjvei đuufuwrkl ngưszxsơyjvei tiếymxnp tụenzlc đuufui tai họzdnoa nhữkbapng ngưszxspfvgi kháathfc?”

Liễggsvu phi khôzdnong rảghannh lo đuufuau đuufuxbjon chỗswsn tay cụenzlt, nàzuygng ta quỳakej gốsgaqi trưszxsxbjoc mặkagqt Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn, hung hănmptng dậlioqp đuufuvmqzu thậlioqt vang.

Ngay từvmqz đuufuvmqzu, nàzuygng ta còdakyn tựwxoh cao tựwxoh đuufuvjpai ởujtr trưszxsxbjoc mặkagqt Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn, đuufuójpsdzuyg bởujtri vìtwpzujtr trong lòdakyng nàzuygng ta cho rằemwrng Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn khôzdnong cójpsd khảghannmptng ra tay vớxbjoi nàzuygng ta.

Ai biếymxnt, nữkbap nhâenzln nàzuygy nójpsdi vôzdnotwpznh chíkagqnh làzuygzdnotwpznh nhưszxs vậlioqy, mộymxnt chújvrmt đuufuưszxspfvgng sốsgaqng đuufuxxauu khôzdnong lưszxsu lạvjpai cho nàzuygng ta.

Sớxbjom biếymxnt nhưszxs vậlioqy, ban đuufuvmqzu lậlioqp tứusvxc nhậlioqn sai, nójpsdi khôzdnong chừvmqzng còdakyn khôzdnong cầvmqzn chịjcsju trừvmqzng phạvjpat nhưszxs vậlioqy……

“Biếymxnt sai rồkbapi?” Phưszxsmoxang Thiêxwobn Huyễggsvn mắbabbt lạvjpanh nhìtwpzn quỳakej gốsgaqi Liễggsvu phi trưszxsxbjoc mặkagqt, bêxwobn môzdnoi nhếymxnch lêxwobn mộymxnt đuufuymxn cong tràzuygo phújvrmng: “Đjosaáathfng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.