Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1794 : Thiếu

    trước sau   
*Chưxugyơdgbkng nàwergy cóawih nộxxdbi dung ảcfennh, nếqstuu bạgwmbn khôlljsng thấdscqy nộxxdbi dung chưxugyơdgbkng, vui lòrrebng bậqfsit chếqstu đscbcxxdb hiệkgehn hìbgwvnh ảcfennh củrymza trìbgwvnh duyệkgeht đscbcugij đscbcbgslc.

Edit: kaylee

Nhưxugyng màwerg, đscbcvjidi vớvctoi Cốvjid Uyểugijn Bạgwmbch tírfunnh tìbgwvnh thẳrrebng thắwsdan nàwergy, Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan nhưxugyng làwerg rấdscqt cảcfenm tìbgwvnh.

Nếqstuu, mấdscqy năwlqtm nay mìbgwvnh vẫjakjn luôlljsn ởcwsyubgfn ngưxugyiewbi cha nưxugyơdgbkng, nóawihi khôlljsng chừvitsng cũelfrng sẽfutd hoạgwmbt báqstut thẳrrebng thắwsdan giốvjidng nhưxugy Cốvjid Uyểugijn Bạgwmbch.

Đbgeiáqstung tiếqstuc……

wergng đscbcmsscu tiêubgfn làwergbgwv cứaqaru mẫjakju thâulzvn bịwsda mấdscqt thâulzvn thểugij, linh hồrotgn xuyêubgfn qua đscbcếqstun phiếqstun đscbcgwmbi lụbnsmc nàwergy, lạgwmbi du đscbcãqkavng ởcwsy trêubgfn đscbcgwmbi lụbnsmc rấdscqt nhiềrymzu năwlqtm, mớvctoi tìbgwvm đscbcưxugytxwqc rồrotgi mộxxdbt cáqstui thâulzvn thểugijawih thểugijwergm nàwergng mưxugytxwqn xáqstuc hoàwergn hồrotgn.


Mấdscqy năwlqtm nay, nàwergng nhìbgwvn ngưxugyiewbi muôlljsn hìbgwvnh muôlljsn vẻxnhf, cũelfrng hiểugiju rõbgei, chỉiewbawih thờiewbi đscbciểugijm mìbgwvnh nắwsdam giữdscq tuyệkgeht đscbcvjidi, mớvctoi cóawih thểugij khôlljsng bịwsda ngưxugyiewbi ứaqarc hiếqstup!

wergng đscbcãqkav khôlljsng còrrebn làwerg tiểugiju nha đscbcmsscu năwlqtm đscbcóawih tráqstunh ởcwsy mẫjakju thâulzvn trong lòrrebng làwergm nũelfrng kia!

“Liễwsdau phi.”

Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan giốvjidng nhưxugy nhớvcto tớvctoi cáqstui gìbgwv, đscbcôlljsi con ngưxugyơdgbki huyếqstut hồrotgng dầmsscn dầmsscn chuyểugijn vềrymz phírfuna Liễwsdau phi tráqstunh ởcwsy trong góawihc, mặaqart màwergy xẹvitst qua mộxxdbt chúbusat sáqstut khírfun.

“Vìbgwv sao ngưxugyơdgbki phảcfeni hạgwmb đscbcxxdbc Thầmsscn Nhi?”

Thâulzvn mìbgwvnh Liễwsdau phi hơdgbki hơdgbki chấdscqn đscbcxxdbng, lui vềrymz phírfuna sau vàwergi bưxugyvctoc, cắwsdan chặaqart môlljsi, nóawihi: “Bổmsscn cung đscbcãqkav sớvctom khôlljsng quen nhìbgwvn hai tiểugiju tiệkgehn nhâulzvn cáqstuc ngưxugyơdgbki! Cho nêubgfn, bổmsscn cung muốvjidn Táqstu Thầmsscn chếqstut!”

Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan hơdgbki hơdgbki nheo mắwsdat lạgwmbi, đscbcáqstuy mắwsdat hiệkgehn lêubgfn mộxxdbt chúbusat sáqstut khírfun, nàwergng nệkgehn bưxugyvctoc chậqfsim rãqkavi tớvctoi gầmsscn Liễwsdau phi, bêubgfn môlljsi nhếqstuch mộxxdbt nụbnsmxugyiewbi lạgwmbnh.

“Nếqstuu ngưxugyơdgbki làwergm ra loạgwmbi chuyệkgehn nàwergy, nhấdscqt đscbcwsdanh phảcfeni phảcfeni vìbgwv vậqfsiy trảcfen giáqstu thậqfsit lớvcton!”

vitsm!

wergn tay Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan hung hăwlqtng dừvitsng ởcwsy trêubgfn ngưxugyiewbi Liễwsdau phi, tứaqarc khắwsdac, thâulzvn thểugij Liễwsdau phi đscbcãqkav bịwsda bắwsdan ra ngoàwergi, hung hăwlqtng ngãqkavcwsy phírfuna trêubgfn váqstuch tưxugyiewbng.

Giờiewb phúbusat nàwergy sắwsdac mặaqart Liễwsdau phi cóawih chúbusat táqstui nhợtxwqt, mặaqart lộxxdb vẻxnhf kinh ngạgwmbc nhìbgwvn vềrymz phírfuna Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan.

Đbgeiúbusang lúbusac nàwergy, Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan lạgwmbi lạgwmbi lầmsscn nữdscqa tớvctoi trưxugyvctoc mặaqart nàwergng ta, đscbcôlljsi tay kéaqaro lấdscqy cáqstunh tay củrymza nàwergng ta, ‘xẹvitst’ mộxxdbt chúbusat, lậqfsip tứaqarc xéaqarqstuch cáqstunh tay củrymza Liễwsdau phi xuốvjidng.

“A!”


Mộxxdbt tiếqstung kêubgfu to thêubgfxugyơdgbkng chợtxwqt truyềrymzn đscbcếqstun, Liễwsdau phi đscbcau cảcfen ngưxugyiewbi đscbcrymzu ngấdscqt qua đscbci, trêubgfn đscbcoạgwmbn tay cụbnsmt chảcfeny máqstuu đscbcqkavxugyơdgbki, nhìbgwvn vôlljsdntung ghêubgf ngưxugyiewbi ——

Con ngưxugyơdgbki Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan rấdscqt làwerg lạgwmbnh nhạgwmbt, trong mắwsdat màwergu đscbcqkav mang theo thịwsda huyếqstut, giốvjidng nhưxugyelfrng khôlljsng cóawih đscbcaqart Liễwsdau phi ởcwsy trong mắwsdat.

Phanh!

Châulzvn củrymza nàwergng, hung hăwlqtng dẫjakjm lêubgfn phírfuna trêubgfn cổmssc tay mộxxdbt cáqstui tay kháqstuc củrymza Liễwsdau phi, Liễwsdau phi vốvjidn đscbcãqkav ngấdscqt xỉiewbu lạgwmbi đscbcau đscbcếqstun tỉiewbnh lạgwmbi, áqstunh mắwsdat nàwergng ta rốvjidt cuộxxdbc lộxxdb ra vẻxnhf sợtxwqqkavi, bưxugyvctoc châulzvn khôlljsng ngừvitsng thốvjidi lui vềrymz phírfuna sau.

“Ta biếqstut sai rồrotgi, ngưxugyơdgbki thảcfen ta, ta cầmsscu ngưxugyơdgbki thảcfen ta……”

Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan cưxugyiewbi lạgwmbnh mộxxdbt tiếqstung: “Khi ngưxugyơdgbki hạgwmb đscbcxxdbc Táqstu Thầmsscn, nhưxugy thếqstuwergo khôlljsng nghĩxrdm tớvctoi sẽfutdawih kếqstut cụbnsmc nhưxugylljsm nay? Buôlljsng tha ngưxugyơdgbki? Ta buôlljsng tha ngưxugyơdgbki đscbcugij ngưxugyơdgbki tiếqstup tụbnsmc đscbci tai họbgsla nhữdscqng ngưxugyiewbi kháqstuc?”

Liễwsdau phi khôlljsng rảcfennh lo đscbcau đscbcvcton chỗavxf tay cụbnsmt, nàwergng ta quỳbeqj gốvjidi trưxugyvctoc mặaqart Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan, hung hăwlqtng dậqfsip đscbcmsscu thậqfsit vang.

Ngay từvits đscbcmsscu, nàwergng ta còrrebn tựofvh cao tựofvh đscbcgwmbi ởcwsy trưxugyvctoc mặaqart Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan, đscbcóawihwerg bởcwsyi vìbgwvcwsy trong lòrrebng nàwergng ta cho rằgertng Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan khôlljsng cóawih khảcfenwlqtng ra tay vớvctoi nàwergng ta.

Ai biếqstut, nữdscq nhâulzvn nàwergy nóawihi vôlljsbgwvnh chírfunnh làwerglljsbgwvnh nhưxugy vậqfsiy, mộxxdbt chúbusat đscbcưxugyiewbng sốvjidng đscbcrymzu khôlljsng lưxugyu lạgwmbi cho nàwergng ta.

Sớvctom biếqstut nhưxugy vậqfsiy, ban đscbcmsscu lậqfsip tứaqarc nhậqfsin sai, nóawihi khôlljsng chừvitsng còrrebn khôlljsng cầmsscn chịwsdau trừvitsng phạgwmbt nhưxugy vậqfsiy……

“Biếqstut sai rồrotgi?” Phưxugytxwqng Thiêubgfn Huyễwsdan mắwsdat lạgwmbnh nhìbgwvn quỳbeqj gốvjidi Liễwsdau phi trưxugyvctoc mặaqart, bêubgfn môlljsi nhếqstuch lêubgfn mộxxdbt đscbcxxdb cong tràwergo phúbusang: “Đbgeiáqstung



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.