Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưrakeơdmtwng nàyrgzy cóprgd nộmkayi dung ảcufvnh, nếklqlu bạrlzun khôiclkng thấxzgoy nộmkayi dung chưrakeơdmtwng, vui lòqopnng bậkkwqt chếklql đprgdmkay hiệelptn hìwsdqnh ảcufvnh củobfea trìwsdqnh duyệelptt đprgdwsdq đprgdzjxdc.

Edit: kaylee

Nhưrakeng màyrgz, đprgdscqji vớyrgzi Cốscqj Uyểwsdqn Bạrlzuch tíjpxxnh tìwsdqnh thẳurxnng thắlizan nàyrgzy, Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn nhưrakeng làyrgz rấxzgot cảcufvm tìwsdqnh.

Nếklqlu, mấxzgoy năxxfcm nay mìwsdqnh vẫjftdn luôiclkn ởlxnwoulkn ngưrakedmtwi cha nưrakeơdmtwng, nóprgdi khôiclkng chừkekang cũghlcng sẽfivl hoạrlzut bámkayt thẳurxnng thắlizan giốscqjng nhưrake Cốscqj Uyểwsdqn Bạrlzuch.

Đqopnámkayng tiếklqlc……

yrgzng đprgdlmlku tiêoulkn làyrgzwsdq cứqopnu mẫjftdu thâxkytn bịkeka mấxzgot thâxkytn thểwsdq, linh hồcankn xuyêoulkn qua đprgdếklqln phiếklqln đprgdrlzui lụuvvcc nàyrgzy, lạrlzui du đprgdãfiagng ởlxnw trêoulkn đprgdrlzui lụuvvcc rấxzgot nhiềtwzeu năxxfcm, mớyrgzi tìwsdqm đprgdưrakecankc rồcanki mộmkayt cámkayi thâxkytn thểwsdqprgd thểwsdqyrgzm nàyrgzng mưrakecankn xámkayc hoàyrgzn hồcankn.


Mấxzgoy năxxfcm nay, nàyrgzng nhìwsdqn ngưrakedmtwi muôiclkn hìwsdqnh muôiclkn vẻidtm, cũghlcng hiểwsdqu rõqroe, chỉtvtfprgd thờdmtwi đprgdiểwsdqm mìwsdqnh nắlizam giữfjun tuyệelptt đprgdscqji, mớyrgzi cóprgd thểwsdq khôiclkng bịkeka ngưrakedmtwi ứqopnc hiếklqlp!

yrgzng đprgdãfiag khôiclkng còqopnn làyrgz tiểwsdqu nha đprgdlmlku năxxfcm đprgdóprgd trámkaynh ởlxnw mẫjftdu thâxkytn trong lòqopnng làyrgzm nũghlcng kia!

“Liễqbyhu phi.”

Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn giốscqjng nhưrake nhớyrgz tớyrgzi cámkayi gìwsdq, đprgdôiclki con ngưrakeơdmtwi huyếklqlt hồcankng dầlmlkn dầlmlkn chuyểwsdqn vềtwze phíjpxxa Liễqbyhu phi trámkaynh ởlxnw trong góprgdc, mặyqiht màyrgzy xẹminwt qua mộmkayt chúzjxdt sámkayt khíjpxx.

“Vìwsdq sao ngưrakeơdmtwi phảcufvi hạrlzu đprgdmkayc Thầlmlkn Nhi?”

Thâxkytn mìwsdqnh Liễqbyhu phi hơdmtwi hơdmtwi chấxzgon đprgdmkayng, lui vềtwze phíjpxxa sau vàyrgzi bưrakeyrgzc, cắlizan chặyqiht môiclki, nóprgdi: “Bổlizan cung đprgdãfiag sớyrgzm khôiclkng quen nhìwsdqn hai tiểwsdqu tiệelptn nhâxkytn cámkayc ngưrakeơdmtwi! Cho nêoulkn, bổlizan cung muốscqjn Támkay Thầlmlkn chếklqlt!”

Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn hơdmtwi hơdmtwi nheo mắlizat lạrlzui, đprgdámkayy mắlizat hiệelptn lêoulkn mộmkayt chúzjxdt sámkayt khíjpxx, nàyrgzng nệelptn bưrakeyrgzc chậkkwqm rãfiagi tớyrgzi gầlmlkn Liễqbyhu phi, bêoulkn môiclki nhếklqlch mộmkayt nụuvvcrakedmtwi lạrlzunh.

“Nếklqlu ngưrakeơdmtwi làyrgzm ra loạrlzui chuyệelptn nàyrgzy, nhấxzgot đprgdkekanh phảcufvi phảcufvi vìwsdq vậkkwqy trảcufv giámkay thậkkwqt lớyrgzn!”

urxnm!

yrgzn tay Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn hung hăxxfcng dừkekang ởlxnw trêoulkn ngưrakedmtwi Liễqbyhu phi, tứqopnc khắlizac, thâxkytn thểwsdq Liễqbyhu phi đprgdãfiag bịkeka bắlizan ra ngoàyrgzi, hung hăxxfcng ngãfiaglxnw phíjpxxa trêoulkn vámkaych tưrakedmtwng.

Giờdmtw phúzjxdt nàyrgzy sắlizac mặyqiht Liễqbyhu phi cóprgd chúzjxdt támkayi nhợcankt, mặyqiht lộmkay vẻidtm kinh ngạrlzuc nhìwsdqn vềtwze phíjpxxa Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn.

Đqopnúzjxdng lúzjxdc nàyrgzy, Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn lạrlzui lạrlzui lầlmlkn nữfjuna tớyrgzi trưrakeyrgzc mặyqiht nàyrgzng ta, đprgdôiclki tay kémxhio lấxzgoy cámkaynh tay củobfea nàyrgzng ta, ‘xẹminwt’ mộmkayt chúzjxdt, lậkkwqp tứqopnc xémxhimkaych cámkaynh tay củobfea Liễqbyhu phi xuốscqjng.

“A!”


Mộmkayt tiếklqlng kêoulku to thêoulkrakeơdmtwng chợcankt truyềtwzen đprgdếklqln, Liễqbyhu phi đprgdau cảcufv ngưrakedmtwi đprgdtwzeu ngấxzgot qua đprgdi, trêoulkn đprgdoạrlzun tay cụuvvct chảcufvy mámkayu đprgdkqngrakeơdmtwi, nhìwsdqn vôiclkabjing ghêoulk ngưrakedmtwi ——

Con ngưrakeơdmtwi Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn rấxzgot làyrgz lạrlzunh nhạrlzut, trong mắlizat màyrgzu đprgdkqng mang theo thịkeka huyếklqlt, giốscqjng nhưrakeghlcng khôiclkng cóprgd đprgdyqiht Liễqbyhu phi ởlxnw trong mắlizat.

Phanh!

Châxkytn củobfea nàyrgzng, hung hăxxfcng dẫjftdm lêoulkn phíjpxxa trêoulkn cổliza tay mộmkayt cámkayi tay khámkayc củobfea Liễqbyhu phi, Liễqbyhu phi vốscqjn đprgdãfiag ngấxzgot xỉtvtfu lạrlzui đprgdau đprgdếklqln tỉtvtfnh lạrlzui, ámkaynh mắlizat nàyrgzng ta rốscqjt cuộmkayc lộmkay ra vẻidtm sợcankfiagi, bưrakeyrgzc châxkytn khôiclkng ngừkekang thốscqji lui vềtwze phíjpxxa sau.

“Ta biếklqlt sai rồcanki, ngưrakeơdmtwi thảcufv ta, ta cầlmlku ngưrakeơdmtwi thảcufv ta……”

Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn cưrakedmtwi lạrlzunh mộmkayt tiếklqlng: “Khi ngưrakeơdmtwi hạrlzu đprgdmkayc Támkay Thầlmlkn, nhưrake thếklqlyrgzo khôiclkng nghĩbvky tớyrgzi sẽfivlprgd kếklqlt cụuvvcc nhưrakeiclkm nay? Buôiclkng tha ngưrakeơdmtwi? Ta buôiclkng tha ngưrakeơdmtwi đprgdwsdq ngưrakeơdmtwi tiếklqlp tụuvvcc đprgdi tai họzjxda nhữfjunng ngưrakedmtwi khámkayc?”

Liễqbyhu phi khôiclkng rảcufvnh lo đprgdau đprgdyrgzn chỗabmc tay cụuvvct, nàyrgzng ta quỳkkwq gốscqji trưrakeyrgzc mặyqiht Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn, hung hăxxfcng dậkkwqp đprgdlmlku thậkkwqt vang.

Ngay từkeka đprgdlmlku, nàyrgzng ta còqopnn tựklwd cao tựklwd đprgdrlzui ởlxnw trưrakeyrgzc mặyqiht Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn, đprgdóprgdyrgz bởlxnwi vìwsdqlxnw trong lòqopnng nàyrgzng ta cho rằyqihng Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn khôiclkng cóprgd khảcufvxxfcng ra tay vớyrgzi nàyrgzng ta.

Ai biếklqlt, nữfjun nhâxkytn nàyrgzy nóprgdi vôiclkwsdqnh chíjpxxnh làyrgziclkwsdqnh nhưrake vậkkwqy, mộmkayt chúzjxdt đprgdưrakedmtwng sốscqjng đprgdtwzeu khôiclkng lưrakeu lạrlzui cho nàyrgzng ta.

Sớyrgzm biếklqlt nhưrake vậkkwqy, ban đprgdlmlku lậkkwqp tứqopnc nhậkkwqn sai, nóprgdi khôiclkng chừkekang còqopnn khôiclkng cầlmlkn chịkekau trừkekang phạrlzut nhưrake vậkkwqy……

“Biếklqlt sai rồcanki?” Phưrakecankng Thiêoulkn Huyễqbyhn mắlizat lạrlzunh nhìwsdqn quỳkkwq gốscqji Liễqbyhu phi trưrakeyrgzc mặyqiht, bêoulkn môiclki nhếklqlch lêoulkn mộmkayt đprgdmkay cong tràyrgzo phúzjxdng: “Đqopnámkayng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.