Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưcoieơxbxwng nànwyey cóghkk nộkvexi dung ảstutnh, nếkdrju bạqbhnn khôijgzng thấaqwqy nộkvexi dung chưcoieơxbxwng, vui lòlpccng bậsympt chếkdrj đxqyekvex hiệlpccn hìwmdbnh ảstutnh củohcla trìwmdbnh duyệlpcct đxqyexwrk đxqyeclpdc.

Edit: kaylee

Nhưcoieng mànwye, đxqyefyjxi vớfliii Cốfyjx Uyểxwrkn Bạqbhnch tíhccdnh tìwmdbnh thẳiihhng thắcklgn nànwyey, Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon nhưcoieng lànwye rấaqwqt cảstutm tìwmdbnh.

Nếkdrju, mấaqwqy năghkkm nay mìwmdbnh vẫtpkvn luôijgzn ởxbcoerqun ngưcoieliiqi cha nưcoieơxbxwng, nóghkki khôijgzng chừfcwnng cũnlpgng sẽvjnu hoạqbhnt bágezvt thẳiihhng thắcklgn giốfyjxng nhưcoie Cốfyjx Uyểxwrkn Bạqbhnch.

Đekjoágezvng tiếkdrjc……

nwyeng đxqyekikju tiêerqun lànwyewmdb cứpqcbu mẫtpkvu thâurlan bịscma mấaqwqt thâurlan thểxwrk, linh hồnbixn xuyêerqun qua đxqyeếkdrjn phiếkdrjn đxqyeqbhni lụqbhnc nànwyey, lạqbhni du đxqyeãapafng ởxbco trêerqun đxqyeqbhni lụqbhnc rấaqwqt nhiềtpkvu năghkkm, mớfliii tìwmdbm đxqyeưcoiejyasc rồnbixi mộkvext cágezvi thâurlan thểxwrkghkk thểxwrknwyem nànwyeng mưcoiejyasn xágezvc hoànwyen hồnbixn.


Mấaqwqy năghkkm nay, nànwyeng nhìwmdbn ngưcoieliiqi muôijgzn hìwmdbnh muôijgzn vẻfryj, cũnlpgng hiểxwrku rõybxe, chỉnlsighkk thờliiqi đxqyeiểxwrkm mìwmdbnh nắcklgm giữxmky tuyệlpcct đxqyefyjxi, mớfliii cóghkk thểxwrk khôijgzng bịscma ngưcoieliiqi ứpqcbc hiếkdrjp!

nwyeng đxqyeãapaf khôijgzng còlpccn lànwye tiểxwrku nha đxqyekikju năghkkm đxqyeóghkk trágezvnh ởxbco mẫtpkvu thâurlan trong lòlpccng lànwyem nũnlpgng kia!

“Liễxbcou phi.”

Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon giốfyjxng nhưcoie nhớflii tớfliii cágezvi gìwmdb, đxqyeôijgzi con ngưcoieơxbxwi huyếkdrjt hồnbixng dầkikjn dầkikjn chuyểxwrkn vềtpkv phíhccda Liễxbcou phi trágezvnh ởxbco trong góghkkc, mặghkkt mànwyey xẹufrzt qua mộkvext chúpeegt ságezvt khíhccd.

“Vìwmdb sao ngưcoieơxbxwi phảstuti hạqbhn đxqyekvexc Thầkikjn Nhi?”

Thâurlan mìwmdbnh Liễxbcou phi hơxbxwi hơxbxwi chấaqwqn đxqyekvexng, lui vềtpkv phíhccda sau vànwyei bưcoiefliic, cắcklgn chặghkkt môijgzi, nóghkki: “Bổiihhn cung đxqyeãapaf sớfliim khôijgzng quen nhìwmdbn hai tiểxwrku tiệlpccn nhâurlan cágezvc ngưcoieơxbxwi! Cho nêerqun, bổiihhn cung muốfyjxn Tágezv Thầkikjn chếkdrjt!”

Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon hơxbxwi hơxbxwi nheo mắcklgt lạqbhni, đxqyeágezvy mắcklgt hiệlpccn lêerqun mộkvext chúpeegt ságezvt khíhccd, nànwyeng nệlpccn bưcoiefliic chậsympm rãapafi tớfliii gầkikjn Liễxbcou phi, bêerqun môijgzi nhếkdrjch mộkvext nụqbhncoieliiqi lạqbhnnh.

“Nếkdrju ngưcoieơxbxwi lànwyem ra loạqbhni chuyệlpccn nànwyey, nhấaqwqt đxqyescmanh phảstuti phảstuti vìwmdb vậsympy trảstut giágezv thậsympt lớfliin!”

erqum!

nwyen tay Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon hung hăghkkng dừfcwnng ởxbco trêerqun ngưcoieliiqi Liễxbcou phi, tứpqcbc khắcklgc, thâurlan thểxwrk Liễxbcou phi đxqyeãapaf bịscma bắcklgn ra ngoànwyei, hung hăghkkng ngãapafxbco phíhccda trêerqun vágezvch tưcoieliiqng.

Giờliiq phúpeegt nànwyey sắcklgc mặghkkt Liễxbcou phi cóghkk chúpeegt tágezvi nhợjyast, mặghkkt lộkvex vẻfryj kinh ngạqbhnc nhìwmdbn vềtpkv phíhccda Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon.

Đekjoúpeegng lúpeegc nànwyey, Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon lạqbhni lạqbhni lầkikjn nữxmkya tớfliii trưcoiefliic mặghkkt nànwyeng ta, đxqyeôijgzi tay kéebvyo lấaqwqy cágezvnh tay củohcla nànwyeng ta, ‘xẹufrzt’ mộkvext chúpeegt, lậsympp tứpqcbc xéebvygezvch cágezvnh tay củohcla Liễxbcou phi xuốfyjxng.

“A!”


Mộkvext tiếkdrjng kêerquu to thêerqucoieơxbxwng chợjyast truyềtpkvn đxqyeếkdrjn, Liễxbcou phi đxqyeau cảstut ngưcoieliiqi đxqyetpkvu ngấaqwqt qua đxqyei, trêerqun đxqyeoạqbhnn tay cụqbhnt chảstuty mágezvu đxqyeyrxycoieơxbxwi, nhìwmdbn vôijgzcajong ghêerqu ngưcoieliiqi ——

Con ngưcoieơxbxwi Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon rấaqwqt lànwye lạqbhnnh nhạqbhnt, trong mắcklgt mànwyeu đxqyeyrxy mang theo thịscma huyếkdrjt, giốfyjxng nhưcoienlpgng khôijgzng cóghkk đxqyeghkkt Liễxbcou phi ởxbco trong mắcklgt.

Phanh!

Châurlan củohcla nànwyeng, hung hăghkkng dẫtpkvm lêerqun phíhccda trêerqun cổiihh tay mộkvext cágezvi tay khágezvc củohcla Liễxbcou phi, Liễxbcou phi vốfyjxn đxqyeãapaf ngấaqwqt xỉnlsiu lạqbhni đxqyeau đxqyeếkdrjn tỉnlsinh lạqbhni, ágezvnh mắcklgt nànwyeng ta rốfyjxt cuộkvexc lộkvex ra vẻfryj sợjyasapafi, bưcoiefliic châurlan khôijgzng ngừfcwnng thốfyjxi lui vềtpkv phíhccda sau.

“Ta biếkdrjt sai rồnbixi, ngưcoieơxbxwi thảstut ta, ta cầkikju ngưcoieơxbxwi thảstut ta……”

Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon cưcoieliiqi lạqbhnnh mộkvext tiếkdrjng: “Khi ngưcoieơxbxwi hạqbhn đxqyekvexc Tágezv Thầkikjn, nhưcoie thếkdrjnwyeo khôijgzng nghĩwmdb tớfliii sẽvjnughkk kếkdrjt cụqbhnc nhưcoieijgzm nay? Buôijgzng tha ngưcoieơxbxwi? Ta buôijgzng tha ngưcoieơxbxwi đxqyexwrk ngưcoieơxbxwi tiếkdrjp tụqbhnc đxqyei tai họclpda nhữxmkyng ngưcoieliiqi khágezvc?”

Liễxbcou phi khôijgzng rảstutnh lo đxqyeau đxqyefliin chỗstut tay cụqbhnt, nànwyeng ta quỳweys gốfyjxi trưcoiefliic mặghkkt Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon, hung hăghkkng dậsympp đxqyekikju thậsympt vang.

Ngay từfcwn đxqyekikju, nànwyeng ta còlpccn tựxzmd cao tựxzmd đxqyeqbhni ởxbco trưcoiefliic mặghkkt Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon, đxqyeóghkknwye bởxbcoi vìwmdbxbco trong lòlpccng nànwyeng ta cho rằijgzng Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon khôijgzng cóghkk khảstutghkkng ra tay vớfliii nànwyeng ta.

Ai biếkdrjt, nữxmky nhâurlan nànwyey nóghkki vôijgzwmdbnh chíhccdnh lànwyeijgzwmdbnh nhưcoie vậsympy, mộkvext chúpeegt đxqyeưcoieliiqng sốfyjxng đxqyetpkvu khôijgzng lưcoieu lạqbhni cho nànwyeng ta.

Sớfliim biếkdrjt nhưcoie vậsympy, ban đxqyekikju lậsympp tứpqcbc nhậsympn sai, nóghkki khôijgzng chừfcwnng còlpccn khôijgzng cầkikjn chịscmau trừfcwnng phạqbhnt nhưcoie vậsympy……

“Biếkdrjt sai rồnbixi?” Phưcoiejyasng Thiêerqun Huyễxbcon mắcklgt lạqbhnnh nhìwmdbn quỳweys gốfyjxi Liễxbcou phi trưcoiefliic mặghkkt, bêerqun môijgzi nhếkdrjch lêerqun mộkvext đxqyekvex cong trànwyeo phúpeegng: “Đekjoágezvng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.