Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1793 : Thiếu

    trước sau   
*Chưpnbfơboiang nàntvmy cóyepu nộmvvci dung ảdxbgnh, nếzfgru bạkchtn khôkchtng thấwuaby nộmvvci dung chưpnbfơboiang, vui lòexozng bậlkvnt chếzfgr đsqxbmvvc hiệmpxrn hìkzssnh ảdxbgnh củdxbga trìkzssnh duyệmpxrt đsqxbzmnl đsqxbmvvcc.

Edit: kaylee

Nhưpnbfng màntvm, đsqxbjqtyi vớblpai Cốjqty Uyểzmnln Bạkchtch títdvpnh tìkzssnh thẳaagrng thắcehbn nàntvmy, Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon nhưpnbfng làntvm rấwuabt cảdxbgm tìkzssnh.

Nếzfgru, mấwuaby năaooum nay mìkzssnh vẫnsnen luôkchtn ởeqmnkzssn ngưpnbfkbbti cha nưpnbfơboiang, nóyepui khôkchtng chừetieng cũforxng sẽforx hoạkchtt báfhgvt thẳaagrng thắcehbn giốjqtyng nhưpnbf Cốjqty Uyểzmnln Bạkchtch.

Đwvtqáfhgvng tiếzfgrc……

ntvmng đsqxbutqfu tiêkzssn làntvmkzss cứpmxbu mẫnsneu thâbnvbn bịigft mấwuabt thâbnvbn thểzmnl, linh hồlruln xuyêkzssn qua đsqxbếzfgrn phiếzfgrn đsqxbkchti lụjlxlc nàntvmy, lạkchti du đsqxbãmvvcng ởeqmn trêkzssn đsqxbkchti lụjlxlc rấwuabt nhiềmnqnu năaooum, mớblpai tìkzssm đsqxbưpnbfjfauc rồlruli mộmvvct cáfhgvi thâbnvbn thểzmnlyepu thểzmnlntvmm nàntvmng mưpnbfjfaun xáfhgvc hoàntvmn hồlruln.


Mấwuaby năaooum nay, nàntvmng nhìkzssn ngưpnbfkbbti muôkchtn hìkzssnh muôkchtn vẻwuab, cũforxng hiểzmnlu rõmvvc, chỉbnvbyepu thờkbbti đsqxbiểzmnlm mìkzssnh nắcehbm giữfzpc tuyệmpxrt đsqxbjqtyi, mớblpai cóyepu thểzmnl khôkchtng bịigft ngưpnbfkbbti ứpmxbc hiếzfgrp!

ntvmng đsqxbãmvvc khôkchtng còexozn làntvm tiểzmnlu nha đsqxbutqfu năaooum đsqxbóyepu tráfhgvnh ởeqmn mẫnsneu thâbnvbn trong lòexozng làntvmm nũforxng kia!

“Liễapuou phi.”

Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon giốjqtyng nhưpnbf nhớblpa tớblpai cáfhgvi gìkzss, đsqxbôkchti con ngưpnbfơboiai huyếzfgrt hồlrulng dầutqfn dầutqfn chuyểzmnln vềmnqn phítdvpa Liễapuou phi tráfhgvnh ởeqmn trong góyepuc, mặbxogt màntvmy xẹxbhct qua mộmvvct chúatkqt sáfhgvt khítdvp.

“Vìkzss sao ngưpnbfơboiai phảdxbgi hạkcht đsqxbmvvcc Thầutqfn Nhi?”

Thâbnvbn mìkzssnh Liễapuou phi hơboiai hơboiai chấwuabn đsqxbmvvcng, lui vềmnqn phítdvpa sau vàntvmi bưpnbfblpac, cắcehbn chặbxogt môkchti, nóyepui: “Bổxwrfn cung đsqxbãmvvc sớblpam khôkchtng quen nhìkzssn hai tiểzmnlu tiệmpxrn nhâbnvbn cáfhgvc ngưpnbfơboiai! Cho nêkzssn, bổxwrfn cung muốjqtyn Táfhgv Thầutqfn chếzfgrt!”

Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon hơboiai hơboiai nheo mắcehbt lạkchti, đsqxbáfhgvy mắcehbt hiệmpxrn lêkzssn mộmvvct chúatkqt sáfhgvt khítdvp, nàntvmng nệmpxrn bưpnbfblpac chậlkvnm rãmvvci tớblpai gầutqfn Liễapuou phi, bêkzssn môkchti nhếzfgrch mộmvvct nụjlxlpnbfkbbti lạkchtnh.

“Nếzfgru ngưpnbfơboiai làntvmm ra loạkchti chuyệmpxrn nàntvmy, nhấwuabt đsqxbigftnh phảdxbgi phảdxbgi vìkzss vậlkvny trảdxbg giáfhgv thậlkvnt lớblpan!”

eqmnm!

ntvmn tay Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon hung hăaooung dừetieng ởeqmn trêkzssn ngưpnbfkbbti Liễapuou phi, tứpmxbc khắcehbc, thâbnvbn thểzmnl Liễapuou phi đsqxbãmvvc bịigft bắcehbn ra ngoàntvmi, hung hăaooung ngãmvvceqmn phítdvpa trêkzssn váfhgvch tưpnbfkbbtng.

Giờkbbt phúatkqt nàntvmy sắcehbc mặbxogt Liễapuou phi cóyepu chúatkqt táfhgvi nhợjfaut, mặbxogt lộmvvc vẻwuab kinh ngạkchtc nhìkzssn vềmnqn phítdvpa Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon.

Đwvtqúatkqng lúatkqc nàntvmy, Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon lạkchti lạkchti lầutqfn nữfzpca tớblpai trưpnbfblpac mặbxogt nàntvmng ta, đsqxbôkchti tay kéapuoo lấwuaby cáfhgvnh tay củdxbga nàntvmng ta, ‘xẹxbhct’ mộmvvct chúatkqt, lậlkvnp tứpmxbc xéapuofhgvch cáfhgvnh tay củdxbga Liễapuou phi xuốjqtyng.

“A!”


Mộmvvct tiếzfgrng kêkzssu to thêkzsspnbfơboiang chợjfaut truyềmnqnn đsqxbếzfgrn, Liễapuou phi đsqxbau cảdxbg ngưpnbfkbbti đsqxbmnqnu ngấwuabt qua đsqxbi, trêkzssn đsqxboạkchtn tay cụjlxlt chảdxbgy máfhgvu đsqxbigftpnbfơboiai, nhìkzssn vôkchtxdlnng ghêkzss ngưpnbfkbbti ——

Con ngưpnbfơboiai Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon rấwuabt làntvm lạkchtnh nhạkchtt, trong mắcehbt màntvmu đsqxbigft mang theo thịigft huyếzfgrt, giốjqtyng nhưpnbfforxng khôkchtng cóyepu đsqxbbxogt Liễapuou phi ởeqmn trong mắcehbt.

Phanh!

Châbnvbn củdxbga nàntvmng, hung hăaooung dẫnsnem lêkzssn phítdvpa trêkzssn cổxwrf tay mộmvvct cáfhgvi tay kháfhgvc củdxbga Liễapuou phi, Liễapuou phi vốjqtyn đsqxbãmvvc ngấwuabt xỉbnvbu lạkchti đsqxbau đsqxbếzfgrn tỉbnvbnh lạkchti, áfhgvnh mắcehbt nàntvmng ta rốjqtyt cuộmvvcc lộmvvc ra vẻwuab sợjfaumvvci, bưpnbfblpac châbnvbn khôkchtng ngừetieng thốjqtyi lui vềmnqn phítdvpa sau.

“Ta biếzfgrt sai rồlruli, ngưpnbfơboiai thảdxbg ta, ta cầutqfu ngưpnbfơboiai thảdxbg ta……”

Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon cưpnbfkbbti lạkchtnh mộmvvct tiếzfgrng: “Khi ngưpnbfơboiai hạkcht đsqxbmvvcc Táfhgv Thầutqfn, nhưpnbf thếzfgrntvmo khôkchtng nghĩigft tớblpai sẽforxyepu kếzfgrt cụjlxlc nhưpnbfkchtm nay? Buôkchtng tha ngưpnbfơboiai? Ta buôkchtng tha ngưpnbfơboiai đsqxbzmnl ngưpnbfơboiai tiếzfgrp tụjlxlc đsqxbi tai họmvvca nhữfzpcng ngưpnbfkbbti kháfhgvc?”

Liễapuou phi khôkchtng rảdxbgnh lo đsqxbau đsqxbblpan chỗjfau tay cụjlxlt, nàntvmng ta quỳkkmf gốjqtyi trưpnbfblpac mặbxogt Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon, hung hăaooung dậlkvnp đsqxbutqfu thậlkvnt vang.

Ngay từetie đsqxbutqfu, nàntvmng ta còexozn tựsqxb cao tựsqxb đsqxbkchti ởeqmn trưpnbfblpac mặbxogt Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon, đsqxbóyepuntvm bởeqmni vìkzsseqmn trong lòexozng nàntvmng ta cho rằxbhcng Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon khôkchtng cóyepu khảdxbgaooung ra tay vớblpai nàntvmng ta.

Ai biếzfgrt, nữfzpc nhâbnvbn nàntvmy nóyepui vôkchtkzssnh chítdvpnh làntvmkchtkzssnh nhưpnbf vậlkvny, mộmvvct chúatkqt đsqxbưpnbfkbbtng sốjqtyng đsqxbmnqnu khôkchtng lưpnbfu lạkchti cho nàntvmng ta.

Sớblpam biếzfgrt nhưpnbf vậlkvny, ban đsqxbutqfu lậlkvnp tứpmxbc nhậlkvnn sai, nóyepui khôkchtng chừetieng còexozn khôkchtng cầutqfn chịigftu trừetieng phạkchtt nhưpnbf vậlkvny……

“Biếzfgrt sai rồlruli?” Phưpnbfjfaung Thiêkzssn Huyễapuon mắcehbt lạkchtnh nhìkzssn quỳkkmf gốjqtyi Liễapuou phi trưpnbfblpac mặbxogt, bêkzssn môkchti nhếzfgrch lêkzssn mộmvvct đsqxbmvvc cong tràntvmo phúatkqng: “Đwvtqáfhgvng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.