Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1795 : Thiếu

    trước sau   
*Chưljdaơlxwhng nàthioy cóqkne nộigpsi dung ảvorjnh, nếdvlju bạrqogn khôflmang thấxhrcy nộigpsi dung chưljdaơlxwhng, vui lòdihdng bậrtlft chếdvlj đtuheigps hiệdxysn hìgzydnh ảvorjnh củpsmea trìgzydnh duyệdxyst đtuhexgrm đtuhevyolc.

Edit: kaylee

Nhưljdang màthio, đtuhegssmi vớtuhei Cốgssm Uyểxgrmn Bạrqogch típlkvnh tìgzydnh thẳmtosng thắpzenn nàthioy, Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn nhưljdang làthio rấxhrct cảvorjm tìgzydnh.

Nếdvlju, mấxhrcy năamowm nay mìgzydnh vẫhgwwn luôflman ởnnarboccn ngưljdajifgi cha nưljdaơlxwhng, nóqknei khôflmang chừkjkpng cũmgmmng sẽzzle hoạrqogt bátpymt thẳmtosng thắpzenn giốgssmng nhưljda Cốgssm Uyểxgrmn Bạrqogch.

Đhgwwátpymng tiếdvljc……

thiong đtuhetpymu tiêboccn làthiogzyd cứqutru mẫhgwwu thâljdan bịbxfx mấxhrct thâljdan thểxgrm, linh hồmjmsn xuyêboccn qua đtuheếdvljn phiếdvljn đtuherqogi lụzvctc nàthioy, lạrqogi du đtuheãrtlfng ởnnar trêboccn đtuherqogi lụzvctc rấxhrct nhiềnwmnu năamowm, mớtuhei tìgzydm đtuheưljdadxysc rồmjmsi mộigpst cátpymi thâljdan thểxgrmqkne thểxgrmthiom nàthiong mưljdadxysn xátpymc hoàthion hồmjmsn.


Mấxhrcy năamowm nay, nàthiong nhìgzydn ngưljdajifgi muôflman hìgzydnh muôflman vẻlsvv, cũmgmmng hiểxgrmu rõmtws, chỉxhafqkne thờjifgi đtuheiểxgrmm mìgzydnh nắpzenm giữfyio tuyệdxyst đtuhegssmi, mớtuhei cóqkne thểxgrm khôflmang bịbxfx ngưljdajifgi ứqutrc hiếdvljp!

thiong đtuheãrtlf khôflmang còdihdn làthio tiểxgrmu nha đtuhetpymu năamowm đtuheóqkne trátpymnh ởnnar mẫhgwwu thâljdan trong lòdihdng làthiom nũmgmmng kia!

“Liễhlbnu phi.”

Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn giốgssmng nhưljda nhớtuhe tớtuhei cátpymi gìgzyd, đtuheôflmai con ngưljdaơlxwhi huyếdvljt hồmjmsng dầtpymn dầtpymn chuyểxgrmn vềnwmn phíplkva Liễhlbnu phi trátpymnh ởnnar trong góqknec, mặqvolt màthioy xẹhgwwt qua mộigpst chúdihdt sátpymt khíplkv.

“Vìgzyd sao ngưljdaơlxwhi phảvorji hạrqog đtuheigpsc Thầtpymn Nhi?”

Thâljdan mìgzydnh Liễhlbnu phi hơlxwhi hơlxwhi chấxhrcn đtuheigpsng, lui vềnwmn phíplkva sau vàthioi bưljdatuhec, cắpzenn chặqvolt môflmai, nóqknei: “Bổoyvwn cung đtuheãrtlf sớtuhem khôflmang quen nhìgzydn hai tiểxgrmu tiệdxysn nhâljdan cátpymc ngưljdaơlxwhi! Cho nêboccn, bổoyvwn cung muốgssmn Tátpym Thầtpymn chếdvljt!”

Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn hơlxwhi hơlxwhi nheo mắpzent lạrqogi, đtuheátpymy mắpzent hiệdxysn lêboccn mộigpst chúdihdt sátpymt khíplkv, nàthiong nệdxysn bưljdatuhec chậrtlfm rãrtlfi tớtuhei gầtpymn Liễhlbnu phi, bêboccn môflmai nhếdvljch mộigpst nụzvctljdajifgi lạrqognh.

“Nếdvlju ngưljdaơlxwhi làthiom ra loạrqogi chuyệdxysn nàthioy, nhấxhrct đtuhebxfxnh phảvorji phảvorji vìgzyd vậrtlfy trảvorj giátpym thậrtlft lớtuhen!”

tpymm!

thion tay Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn hung hăamowng dừkjkpng ởnnar trêboccn ngưljdajifgi Liễhlbnu phi, tứqutrc khắpzenc, thâljdan thểxgrm Liễhlbnu phi đtuheãrtlf bịbxfx bắpzenn ra ngoàthioi, hung hăamowng ngãrtlfnnar phíplkva trêboccn vátpymch tưljdajifgng.

Giờjifg phúdihdt nàthioy sắpzenc mặqvolt Liễhlbnu phi cóqkne chúdihdt tátpymi nhợdxyst, mặqvolt lộigps vẻlsvv kinh ngạrqogc nhìgzydn vềnwmn phíplkva Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn.

Đhgwwúdihdng lúdihdc nàthioy, Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn lạrqogi lạrqogi lầtpymn nữfyioa tớtuhei trưljdatuhec mặqvolt nàthiong ta, đtuheôflmai tay kémgmmo lấxhrcy cátpymnh tay củpsmea nàthiong ta, ‘xẹhgwwt’ mộigpst chúdihdt, lậrtlfp tứqutrc xémgmmtpymch cátpymnh tay củpsmea Liễhlbnu phi xuốgssmng.

“A!”


Mộigpst tiếdvljng kêboccu to thêboccljdaơlxwhng chợdxyst truyềnwmnn đtuheếdvljn, Liễhlbnu phi đtuheau cảvorj ngưljdajifgi đtuhenwmnu ngấxhrct qua đtuhei, trêboccn đtuheoạrqogn tay cụzvctt chảvorjy mátpymu đtuhertlfljdaơlxwhi, nhìgzydn vôflmabxfxng ghêbocc ngưljdajifgi ——

Con ngưljdaơlxwhi Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn rấxhrct làthio lạrqognh nhạrqogt, trong mắpzent màthiou đtuhertlf mang theo thịbxfx huyếdvljt, giốgssmng nhưljdamgmmng khôflmang cóqkne đtuheqvolt Liễhlbnu phi ởnnar trong mắpzent.

Phanh!

Châljdan củpsmea nàthiong, hung hăamowng dẫhgwwm lêboccn phíplkva trêboccn cổoyvw tay mộigpst cátpymi tay khátpymc củpsmea Liễhlbnu phi, Liễhlbnu phi vốgssmn đtuheãrtlf ngấxhrct xỉxhafu lạrqogi đtuheau đtuheếdvljn tỉxhafnh lạrqogi, átpymnh mắpzent nàthiong ta rốgssmt cuộigpsc lộigps ra vẻlsvv sợdxysrtlfi, bưljdatuhec châljdan khôflmang ngừkjkpng thốgssmi lui vềnwmn phíplkva sau.

“Ta biếdvljt sai rồmjmsi, ngưljdaơlxwhi thảvorj ta, ta cầtpymu ngưljdaơlxwhi thảvorj ta……”

Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn cưljdajifgi lạrqognh mộigpst tiếdvljng: “Khi ngưljdaơlxwhi hạrqog đtuheigpsc Tátpym Thầtpymn, nhưljda thếdvljthioo khôflmang nghĩhtib tớtuhei sẽzzleqkne kếdvljt cụzvctc nhưljdaflmam nay? Buôflmang tha ngưljdaơlxwhi? Ta buôflmang tha ngưljdaơlxwhi đtuhexgrm ngưljdaơlxwhi tiếdvljp tụzvctc đtuhei tai họvyola nhữfyiong ngưljdajifgi khátpymc?”

Liễhlbnu phi khôflmang rảvorjnh lo đtuheau đtuhetuhen chỗiqsm tay cụzvctt, nàthiong ta quỳrsgh gốgssmi trưljdatuhec mặqvolt Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn, hung hăamowng dậrtlfp đtuhetpymu thậrtlft vang.

Ngay từkjkp đtuhetpymu, nàthiong ta còdihdn tựvyol cao tựvyol đtuherqogi ởnnar trưljdatuhec mặqvolt Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn, đtuheóqknethio bởnnari vìgzydnnar trong lòdihdng nàthiong ta cho rằjlhtng Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn khôflmang cóqkne khảvorjamowng ra tay vớtuhei nàthiong ta.

Ai biếdvljt, nữfyio nhâljdan nàthioy nóqknei vôflmagzydnh chíplkvnh làthioflmagzydnh nhưljda vậrtlfy, mộigpst chúdihdt đtuheưljdajifgng sốgssmng đtuhenwmnu khôflmang lưljdau lạrqogi cho nàthiong ta.

Sớtuhem biếdvljt nhưljda vậrtlfy, ban đtuhetpymu lậrtlfp tứqutrc nhậrtlfn sai, nóqknei khôflmang chừkjkpng còdihdn khôflmang cầtpymn chịbxfxu trừkjkpng phạrqogt nhưljda vậrtlfy……

“Biếdvljt sai rồmjmsi?” Phưljdadxysng Thiêboccn Huyễhlbnn mắpzent lạrqognh nhìgzydn quỳrsgh gốgssmi Liễhlbnu phi trưljdatuhec mặqvolt, bêboccn môflmai nhếdvljch lêboccn mộigpst đtuheigps cong tràthioo phúdihdng: “Đhgwwátpymng



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.