Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1792 :

    trước sau   
Tay nàxddjng, hung hăuwoung rơqfkwi xuốgdcrng trêyefnn môicgung Táltsd Thầslngn, tứakhfc khắfduec, phíikjoa trêyefnn môicgung tuyếcrfdt trắfdueng củjxawa Táltsd Thầslngn lậuwoup tứakhfc xuấbgojt hiệserqn mộnglvt chưffnyyrlzng ấbgojn đgygptffbffnyơqfkwi.

Trêyefnn mặlpmxt Táltsd Thầslngn khôicgung biếcrfdt làxddjoser bịftzw đgygpnglvc dưffnynhrcc ảtzshnh hưffnyyrlzng, hay làxddj quáltsd mứakhfc xấbgoju hổmoszxddj giậuwoun dữiuoo, trởyrlzyefnn đgygptffb bừqpwing, hai tròspvnng mắfduet hàxddjm chứakhfa tứakhfc giậuwoun nhìosern chằluspm chằluspm Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch.

Nữiuoo nhâzeqdn nàxddjy vậuwouy màxddjltsdm đgygpáltsdnh môicgung hắfduen!

Khoảtzshn nợnhrcxddjy, hắfduen nhớiyfp kỹwfyw!

“Hiệserqn tạopsdi ta khiếcrfdn cho ngưffnyơqfkwi nhớiyfpzeqdu mộnglvt chúmoszt!” Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch đgygpfduec ýowxo liếcrfdc mắfduet nhìosern Táltsd Thầslngn mặlpmxt đgygpslngy tứakhfc giậuwoun, mắfduet mang lệserq quang, hừqpwi hừqpwi: “Ngưffnyơqfkwi mộnglvt tiểetngu thíikjoxddji, cũhnrrng dáltsdm mắfdueng tỷtzsh tỷtzshxddjffnyu manh! Lúmoszc tỷtzsh tỷtzsh ta cởyrlzi quầslngn áltsdo nam nhâzeqdn, ngưffnyơqfkwi còspvnn chưffnya sinh ra đgygpâzeqdu!”

Đopsdưffnyơqfkwng nhiêyefnn, Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch nómgpxi cởyrlzi quầslngn áltsdo, làxddjyrlz khi nàxddjng trịftzw liệserqu thay ngưffnyhriui cầslngn phảtzshi làxddjm!


Đopsdqpwing nhìosern Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch nàxddjy chủjxaw yếcrfdu tu chíikjonh làxddj đgygpnglvc, nhưffnyng y thuậuwout củjxawa nàxddjng cũhnrrng khôicgung kéxrzlm, nếcrfdu khôicgung, ởyrlz loạopsdi thờhriui đgygpiểetngm nàxddjy, Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm cũhnrrng sẽgdcr khôicgung nghĩaahp đgygpếcrfdn nàxddjng.

ltsd Thầslngn khôicgung dáltsdm nhúmoszc nhíikjoch, biểetngu tìosernh ủjxawy ủjxawy khuấbgojt khuấbgojt, dáltsdng vẻqpwi bịftzw chàxddj đgygpopsdp, áltsdnh mắfduet ai oáltsdn liếcrfdc vềhnrr phíikjoa Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch.

“Khôicgung đgygpưffnynhrcc đgygpnglvng đgygpuwouy!”

Đopsdang lúmoszc Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch tíikjonh toáltsdn tiếcrfdp tụebbwc giúmoszp Táltsd Thầslngn cởyrlzi quầslngn áltsdo, Táltsd Thầslngn cómgpx chúmoszt kháltsdc biệserqt muốgdcrn giãqpwiy giụebbwa, chỉaahpxddj, sau khi Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch trừqpwing mắfduet liếcrfdc mắfduet nhìosern hắfduen mộnglvt cáltsdi, hắfduen đgygpãqpwi bịftzw sợnhrc tớiyfpi mứakhfc lạopsdi lầslngn nữiuooa khôicgung dáltsdm lộnglvn xộnglvn.

Nữiuoo nhâzeqdn nàxddjy chíikjonh làxddj mộnglvt ma nữiuoo, hắfduen khôicgung thểetng trêyefnu vàxddjo!

“Còspvnn may, đgygpnglvc khôicgung phảtzshi đgygpnglvc quáltsd lợnhrci hạopsdi, vớiyfpi ta màxddjmgpxi khôicgung thàxddjnh vấbgojn đgygphnrr.”

uxmm trong mắfduet Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch, khôicgung cómgpx mộnglvt loạopsdi đgygpnglvc nàxddjo làxddj đgygpnglvc lợnhrci hạopsdi, tấbgojt cảtzsh đgygphnrru làxddj đgygpauuk chơqfkwi tiểetngu nhi khoa màxddj thôicgui!

Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch lấbgojy ra mấbgojy câzeqdy ngâzeqdn châzeqdm, theo thứakhf tựspvn đgygpâzeqdm vàxddjo trong ngựspvnc Táltsd Thầslngn, cảtzshm nhậuwoun đgygpưffnynhrcc đgygpau đgygpiyfpn trong ngựspvnc: "Thâzeqdn mìosernh Táltsd Thầslngn hơqfkwi hơqfkwi chấbgojn đgygpnglvng mộnglvt chúmoszt, cắfduen chặlpmxt môicgui.

“Đopsdưffnynhrcc rồauuki, đgygpãqpwi qua nửuxmma canh giờhriu, đgygpnglvc tốgdcr đgygpãqpwi giảtzshi quyếcrfdt, đgygpếcrfdn lúmoszc đgygpómgpxmoszt ngâzeqdn châzeqdm ra làxddj đgygpưffnynhrcc rồauuki.”

Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch vỗakhf vỗakhf tay, quay đgygpslngu nhìosern vềhnrr phíikjoa Phưffnynhrcng Thiêyefnn Huyễgpbdn, đgygpôicgui con ngưffnyơqfkwi khôicgung ngừqpwing đgygpáltsdnh giáltsd thiếcrfdu nữiuoo trưffnyiyfpc mắfduet, đgygpáltsdy mắfduet xuấbgojt hiệserqn hưffnyng phấbgojn.

“Ngưffnyơqfkwi chíikjonh làxddj nữiuoo nhâzeqdn củjxawa Tiểetngu Tầslngm Nhi?”

Phưffnynhrcng Thiêyefnn Huyễgpbdn ngẩkfshng đgygpslngu, đgygpgdcri mặlpmxt vớiyfpi áltsdnh mắfduet tràxddjn ngậuwoup hưffnyng phấbgojn củjxawa Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch, bêyefnn môicgui nâzeqdng lêyefnn mộnglvt đgygpnglv cong quyếcrfdn rũhnrr.

“Khôicgung sai, Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm chíikjonh làxddj nam nhâzeqdn củjxawa ta.”


Từqpwi mộnglvt khắfduec cởyrlzi bỏtffb khúmoszc mắfduec kia, Phưffnynhrcng Thiêyefnn Huyễgpbdn đgygpãqpwiikjonh toáltsdn tiếcrfdp nhậuwoun nam tửuxmmxddjy! Còspvnn chuyệserqn vềhnrr sau, vềhnrr sau lạopsdi nómgpxi.

Thuyềhnrrn đgygpếcrfdn đgygpslngu cầslngu tựspvn nhiêyefnn thẳyrlzng!

Hai mắfduet Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch tỏtffba ra áltsdnh sáltsdng, tàxddjn nhang trêyefnn mặlpmxt cũhnrrng càxddjng thêyefnm sinh đgygpnglvng: “Tiểetngu Tầslngm Nhi, nha đgygpslngu nàxddjy cómgpx ýowxo tứakhf! Ta thíikjoch.”

Khuôicgun mặlpmxt Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm chợnhrct đgygpen xuốgdcrng, hắfduen cảtzshnh giáltsdc nhìosern vềhnrr phíikjoa Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch: “Nàxddjng làxddj ngưffnyhriui củjxawa ta, nhưffny thếcrfdxddjo, chẳyrlzng lẽgdcr ngưffnyơqfkwi muốgdcrn đgygpoạopsdt ngưffnyhriui vớiyfpi ta?”

Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch vuốgdcrt cằluspm, chớiyfpp mắfduet: “Nếcrfdu ta làxddj nam nhâzeqdn, nómgpxi khôicgung chừqpwing ta thậuwout sựspvn sẽgdcr đgygpoạopsdt vớiyfpi ngưffnyơqfkwi.”

Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm hơqfkwi hơqfkwi nhíikjou màxddjy, trong lòspvnng hắfduen đgygpãqpwi quyếcrfdt đgygpftzwnh, nhấbgojt đgygpftzwnh phảtzshi làxddjm nha đgygpslngu Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch nàxddjy cáltsdch Huyếcrfdt Nhi xa chúmoszt, miễgpbdn cho mộnglvt ngàxddjy nàxddjo đgygpómgpx tứakhfc phụebbw nhàxddjosernh bịftzwxddjng bắfduet cómgpxc.

Nha đgygpslngu nàxddjy khẳyrlzng đgygpftzwnh làxddjm ra đgygpưffnynhrcc loạopsdi chuyệserqn nàxddjy!

“Huyếcrfdt Nhi,” Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm càxddjng nghĩaahpxddjng lo lắfdueng, vộnglvi vàxddjng kéxrzlo Phưffnynhrcng Thiêyefnn Huyễgpbdn đgygpếcrfdn bêyefnn ngưffnyhriui mìosernh: “Nha đgygpslngu thúmoszi nàxddjy khôicgung phảtzshi ngưffnyhriui tốgdcrt gìoser, nàxddjng hãqpwim hạopsdi lừqpwia gạopsdt mọovdai thứakhf đgygphnrru toàxddjn, nếcrfdu nàxddjng quáltsd thâzeqdn cậuwoun vớiyfpi nàxddjng ấbgojy, nómgpxi khôicgung chừqpwing mộnglvt ngàxddjy nàxddjo đgygpómgpx sẽgdcrqfkwi vàxddjo nhậuwoup, đgygpếcrfdn lúmoszc đgygpómgpx rốgdcrt cuộnglvc bòspvn khôicgung ra.”

“Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm!”

Cốgdcr Uyểetngn Bạopsdch tứakhfc dậuwoum châzeqdn, nghiếcrfdn răuwoung nghiếcrfdn lợnhrci: “Gia hỏtffba vong âzeqdn phụebbw nghĩaahpa ngưffnyơqfkwi! Ta mớiyfpi vừqpwia giúmoszp ngưffnyơqfkwi cứakhfu ngưffnyhriui, đgygptzsho mắfduet ngưffnyơqfkwi đgygpãqpwi trởyrlz mặlpmxt khôicgung nhậuwoun ngưffnyhriui! Khi nàxddjo thìoser tahãqpwim hạopsdi lừqpwia gạopsdt? Ngưffnyơqfkwi íikjot vu hãqpwim ta đgygpi.”

“Biếcrfdt rõfmcc cốgdcr hỏtffbi.”

Thiêyefnn Bắfduec Tầslngm hừqpwi hừqpwi, từqpwi nhỏtffb đgygpếcrfdn lớiyfpn nha đgygpslngu nàxddjy hốgdcr ngưffnyhriui nhiềhnrru đgygpếcrfdm khôicgung xuểetng, cốgdcrosernh nàxddjng còspvnn khôicgung tựspvn biếcrfdt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.