Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1791 :

    trước sau   
Edit: kaylee

Nghe đrqxwưifklvcyyc lờdkmui Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem nóygcvi, Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun vộsbdai vàgfiong bắvrect đrqxwưifklvcyyc cáadyinh tay củqvfda hắvrecn, giờdkmu khắvrecc nàgfioy, trong mắvrect nàgfiong tràgfion đrqxwdktey nôdkten nóygcvng.

“Ai cóygcv thểlrrw cứmrmfu Thầdkten Nhi?”

Nếocdeu mẫymwyu thâocden ởwjha, cũvfknng cóygcv biệutusn pháadyip cóygcv thểlrrw cứmrmfu ngưifkldkmui, đrqxwáadying tiếocdec, mẫymwyu thâocden khôdkteng ởwjha trong mảnahwnh khôdkteng gian nàgfioy, cho nêywjhn, loạsxkbi thờdkmui đrqxwiểlrrwm nàgfioy Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem đrqxwebhai vớywzui Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun màgfioygcvi, giốebhang nhưifkl cọgfiong rơmgrrm cứmrmfu mạsxkbng cuốebhai cùfibfng cóygcv thểlrrw bắvrect lấapcay.

“Ngưifkldkmui kia, chíifklnh làgfio ngưifkldkmui lầdkten trưifklywzuc ta đrqxwãvcyyygcvi vớywzui nàgfiong, đrqxwloav đrqxwutus củqvfda mẫymwyu thâocden ta Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch.”

Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem làgfio thựxpzmc khôdkteng muốebhan đrqxwlrrw nữwmop nhâocden Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch kia nhìfibfn thấapcay Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun, nhưifklng hôdktem nay, cóygcv thểlrrw cứmrmfu Táadyi Thầdkten chỉkrdaygcvgfiong.


Nghĩlmxy đrqxwếocden đrqxwâocdey, Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem móygcvc ra mộsbdat câocdey sáadyio từlrrw trong ốebhang tay áadyio, đrqxwdkmut tớywzui bêywjhn môdktei nhẹabhv nhàgfiong thổloavi lêywjhn mộsbdat nhạsxkbc khúocdec.

Nhạsxkbc khúocdec du dưifklơmgrrng quanh quẩuduqn ởwjha trong toàgfion bộsbda cung đrqxwiệutusn, làgfiom cho tâocdem tìfibfnh nôdkten nóygcvng củqvfda Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun dầdkten dầdkten khôdktei phụyeglc bìfibfnh tĩlmxynh.

gfiong biếocdet, chỉkrda cầdkten cóygcv Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem ởwjha, Thầdkten Nhi sẽtqkt khôdkteng cóygcv bấapcat luậejyxn vấapcan đrqxwaytdfibf!

Ngay tạsxkbi lúocdec Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun nôdkten nóygcvng chờdkmu đrqxwvcyyi, đrqxwsbdat nhiêywjhn, mộsbdat tiếocdeng cưifkldkmui khẽtqkt từlrrw ngoàgfioi cung đrqxwiệutusn truyềaytdn vàgfioo, mang theo vẻcofd trêywjhu đrqxwùfibfa: “Tiểlrrwu Tầdktem Nhi, khôdkteng phảnahwi ngưifklơmgrri đrqxwãvcyyygcvi tuyệutust sẽtqkt khôdkteng cóygcv việutusc cầdkten ta hỗuduq trợvcyy sao? Nhưifkl thếocdegfioo? Lúocdec nàgfioy mớywzui cáadyich xa nhau khôdkteng đrqxwếocden mộsbdat ngàgfioy, ngưifklơmgrri đrqxwãvcyy vộsbdai vãvcyy triệutusu hoáadyin ta nhưifkl vậejyxy?”

krda ngoàgfioi cung đrqxwiệutusn, tàgfion nhang nữwmop tửymwy mặdkmuc tốebha y chậejyxm rãvcyyi bưifklywzuc vàgfioo trong đrqxwiệutusn, trêywjhn mặdkmut nàgfiong tràgfion đrqxwdktey áadyinh sáadying xáadyin lạsxkbn, đrqxwôdktei con ngưifklơmgrri màgfiou đrqxwen sáadying ngờdkmui hơmgrri hơmgrri chuyểlrrwn đrqxwsbdang, rồloavi dừlrrwng ởwjha trêywjhn ngưifkldkmui Phưifklvcyyng Thiêywjhn Huyễywzun.

Sắvrecc mặdkmut Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem tứmrmfc khắvrecc đrqxwen xuốebhang!

Hắvrecn thổloavi nhạsxkbc khúocdec khôdkteng bao lâocdeu, nha đrqxwdkteu thúocdei Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch nàgfioy đrqxwãvcyy chạsxkby tớywzui, nóygcvi cáadyich kháadyic, nha đrqxwdkteu thúocdei nàgfioy căqvfdn bảnahwn làgfio khôdkteng rờdkmui đrqxwi Chu Tưifklywzuc quốebhac!

Trêywjhn thựxpzmc tếocde, lúocdec nàgfioy Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem làgfio may mắvrecn, may mắvrecn Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch khôdkteng rờdkmui đrqxwi, nếocdeu khôdkteng, Táadyi Thầdkten khôdkteng nhấapcat đrqxwpvocnh cóygcv thểlrrw kiêywjhn trìfibf đrqxwvcyyi nàgfiong tớywzui.

“Ta làgfiom ngưifklơmgrri tớywzui làgfiofibf cứmrmfu ngưifkldkmui,” Thiêywjhn Bắvrecc Tầdktem chỉkrdaadyi Thầdkten ởwjha mộsbdat bêywjhn: “Ta biếocdet ngưifklơmgrri cóygcv rấapcat nhiềaytdu chuyệutusn muốebhan hỏxkndi, nếocdeu ngưifklơmgrri cứmrmfu đrqxwưifklvcyyc hắvrecn, ta cáadyii gìfibf đrqxwaytdu cóygcv thểlrrw trảnahw lờdkmui ngưifklơmgrri.”

“Đrqxwưifklvcyyc.”

Tuy rằvzzyng trong lòifklng Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch rấapcat tòifklifkl, nhưifklng nàgfiong vẫymwyn tưifklơmgrrng đrqxwebhai rõvrecgfiong chuyệutusn nàgfioo nặdkmung chuyệutusn nàgfioo nhẹabhv, cho nêywjhn, nàgfiong khôdkteng hềaytd hỏxkndi nhiềaytdu, bàgfion tay vừlrrwa nhấapcac, lậejyxp tứmrmfc xáadyich thâocden mìfibfnh Táadyi Thâocden tớywzui trong lòifklng.

“Hảnahw? Thoạsxkbt nhìfibfn tiểlrrwu tửymwygfioy trúocdeng đrqxwsbdac khôdkteng nhẹabhv,” Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch cưifkldkmui hìfibffibf nhìfibfn Táadyi Thầdkten: “Cũvfknng may gặdkmup đrqxwưifklvcyyc ta, nếocdeu khôdkteng, mảnahwnh đrqxwsxkbi lụyeglc lạsxkbc hậejyxu nàgfioy thậejyxt đrqxwúocdeng làgfio khôdkteng ngưifkldkmui cóygcv thểlrrw cứmrmfu đrqxwưifklvcyyc ngưifklơmgrri.”

Khi nóygcvi lờdkmui nàgfioy, tay Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch dừlrrwng ởwjha phíifkla trêywjhn ngựxpzmc củqvfda Táadyi Thầdkten, ‘xoẹabhvt’ mộsbdat tiếocdeng, lậejyxp tứmrmfc xéxeruadyit quầdkten áadyio củqvfda hắvrecn.


adyi Thầdkten bịpvoc Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch bạsxkbo lựxpzmc dọgfioa ngốebhac, sau khi sửymwyng sốebhat mộsbdat chúocdet mớywzui hồloavi phụyeglc tinh thầdkten lạsxkbi, hắvrecn vộsbdai vàgfiong bảnahwo vệutus ngựxpzmc củqvfda mìfibfnh, trêywjhn khuôdkten mặdkmut nhỏxknd trắvrecng nõvrecn tràgfion đrqxwdktey xấapcau hổloavgfio giậejyxn dữwmop.

“Ngưifklơmgrri…… Ngưifklơmgrri muốebhan làgfiom gìfibf?”

Biểlrrwu tìfibfnh kia củqvfda hắvrecn, nếocdeu rơmgrri vàgfioo trong mắvrect ngưifkldkmui khôdkteng hiểlrrwu rõvrec, thậejyxt giốebhang nhưifkl bịpvocifkldkmung bạsxkbo……

Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch liếocdec mắvrect nhìfibfn Táadyi Thầdkten: “Giúocdep ngưifklơmgrri trịpvoc liệutusu.”

“Trịpvoc liệutusu ngưifklơmgrri cầdkten —— càgfion cởwjhai quầdkten áadyio củqvfda ta sao?”

“Ta kia khôdkteng gọgfioi làgfio cởwjhai, gọgfioi làgfioxeru!”

gfiong mớywzui khôdkteng cóygcv kiêywjhn nhẫymwyn cởwjhai quầdkten áadyio, trựxpzmc tiếocdep xéxeru sảnahwng khoáadyii cỡejyxgfioo?

“Ngưifklơmgrri…… Ngưifklơmgrri nữwmopifklu manh nàgfioy, tỷvzzy tỷvzzy! Mau cứmrmfu ta, ta khôdkteng cầdkten rơmgrri vàgfioo trong tay nữwmopifklu manh nàgfioy!”

Nữwmopifklu manh?

Ba chữwmopgfioy hoàgfion toàgfion chọgfioc giậejyxn Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch.

fibfnh cóygcv ýcofd tốebhat chữwmopa trịpvoc cho hắvrecn, tiểlrrwu thíifklgfioi nàgfioy vậejyxy màgfioadyim mắvrecng nàgfiong làgfio nữwmopifklu manh?

Nghĩlmxy đrqxwếocden đrqxwâocdey, Cốebha Uyểlrrwn Bạsxkbch muốebhan làgfiom đrqxwếocden cùfibfng danh hiệutusu lưifklu manh nàgfioy, nàgfiong ‘xoẹabhvt’ mộsbdat tiếocdeng cởwjhai quầdkten củqvfda Táadyi Thầdkten, lộsbda ra môdkteng trắvrecng bóygcvng.

“Ta cho ngưifklơmgrri mắvrecng ta, ta cho ngưifklơmgrri nóygcvi ta làgfioifklu manh!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.