Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng đvrllhlmfu thoa thuốcarnc hếbafet ởavyn mỗjlsdi vếbafet thưmxncơtpscng trêgesen ngưmxncgtnfi côlbyl, sau đvrllólahw lấnudvy ra mộiciut cáyrari hộiciup nhỏeaoekvvqu trắhvwing, lúdpbcc mởavyn ra mớtqvii biếbafet bêgesen trong làkvvq thuốcarnc thoa màkvvqu xanh nhạvrllt cólahwbafei bạvrllc hàkvvq.

“Nằtvptm xuốcarnng.”

An Cửdpbcu khôlbylng nhịhgspn đvrllưmxnctvptc, ngãppyk ngửdpbca xuốcarnng: “Anh lạvrlli muốcarnn làkvvqm gìbdgp? Khôlbylng phảxpumi đvrllhlmfu lau sạvrllch rồchfqi sao! Vậxvqry. . . . . .”

Mặhvwit Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng nghiêgesem túdpbcc véfplnn quầwvnjn ngủhvwi củhvwia côlbylgesen: “Còurean cólahw mộiciut chỗjlsd chưmxnca thoa thuốcarnc. Khôlbylng phảxpumi em vẫlieon kêgeseu làkvvq bịhgsp đvrllau àkvvq?”

Trêgesen mặhvwit An Cửdpbcu nólahwng lêgesen, chợtvptt ngồchfqi thẳyrarng ngưmxncgtnfi: “Thìbdgp ra làkvvq anh khôlbylng cólahw đvrlliếbafec, vẫlieon nghe đvrllưmxnctvptc em kêgeseu đvrllau àkvvq? Khốcarnn kiếbafep! Tốcarnt bụxpumng quáyrar hảxpum.”


“Anh coi cólahw bịhgsp nặhvwing khôlbylng.”

An Cửdpbcu khôlbylng bịhgspyrari bộiciu dạvrllng nghiêgesem túdpbcc chíwxndnh trựonxfc kia củhvwia anh lừdwgka gạvrllt mộiciut chúdpbct nàkvvqo: “Chồchfqn chúdpbcc tếbafet gàkvvq, làkvvqm bộiciukvvqm tịhgspch!”

Anh khôlbylng nhắhvwic tớtqvii thìbdgp thôlbyli, vừdwgka nhắhvwic tớtqvii thìbdgp phíwxnda dưmxnctqvii đvrllau ráyrart lạvrlli bịhgspkvvqng cólahw cảxpumm giáyrarc mãppyknh liệdwgkt khi bịhgsp vậxvqrt lạvrlltzocm nhậxvqrp.

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng còurean mang vẻhvwi mặhvwit làkvvq mộiciut ngưmxncgtnfi hiềhlmfn làkvvqnh: “Anh đvrllxpumm bảxpumo chỉgese thoa thuốcarnc, khôlbylng làkvvqm gìbdgp hếbafet.”

Mộiciut chữsrws An Cửdpbcu cũdwgkng khôlbylng tin: “Em khôlbylng muốcarnn! Anh mau trởavyn vềhlmf, mai mốcarnt khôlbylng đvrllưmxnctvptc chạvrlly tớtqvii đvrllâtzocy lúdpbcc nửdpbca đvrllêgesem nữsrwsa.”

“Đcpgxdwgkng tùbafey hứcnxdng, nếbafeu nghiêgesem trọuhdang thìbdgp phảxpumi đvrlli bệdwgknh việdwgkn đvrllólahw.” Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng nólahwi.

An Cửdpbcu bịhgsp dọuhdaa đvrllếbafen nỗjlsdi sắhvwic mặhvwit cứcnxdng đvrllgtnf: “Khôlbylng! Cólahw chếbafet em cũdwgkng khôlbylng đvrlli bệdwgknh việdwgkn đvrllâtzocu!”

Đcpgxi bệdwgknh việdwgkn hảxpum? Đcpgxáyrarng chếbafet, còurean thấnudvy côlbyl mấnudvt thểamij diệdwgkn chưmxnca đvrllhvwi sao?

“Cho nêgesen anh cầwvnjn kiểamijm tra mộiciut chúdpbct, nếbafeu khôlbylng cólahw nghiêgesem trọuhdang nhưmxnc em nólahwi, thìbdgp thoa chúdpbct thuốcarnc cũdwgkng khôlbylng sao, nếbafeu nhưmxnc . . . . .”

“Nếbafeu nhưmxnc nghiêgesem trọuhdang em cũdwgkng khôlbylng đvrlli! Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng, anh khốcarnn kiếbafep!”

“Đcpgxưmxnctvptc rồchfqi, đvrllưmxnctvptc rồchfqi, đvrllhlmfu làkvvq lỗjlsdi củhvwia anh . . . . .” Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng vừdwgka trấnudvn an vừdwgka kiểamijm tra.

An Cửdpbcu ngoan ngoãppykn nằtvptm im phốcarni hợtvptp khôlbylng dáyrarm lộiciun xộiciun, khẩhttbn trưmxncơtpscng khôlbylng dứcnxdt hỏeaoei, “Sao rồchfqi?”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng cau màkvvqy, mặhvwic dùbafe trong lòureang cũdwgkng biếbafet mìbdgpnh mấnudvt khốcarnng chếbafe, nhưmxncng cũdwgkng khôlbylng nghĩnkwx tớtqvii sẽuobmkvvqm côlbyl bịhgsp thưmxncơtpscng nhưmxnc vậxvqry, chỉgesekvvqbafe sao anh cũdwgkng khôlbylng thểamijkvvqo kìbdgpm néfplnn nổuhdai, vìbdgp thếbafe bịhgspmxncng đvrlleaoedwgkng cólahwtpsc do chíwxndnh đvrlláyrarng, đvrllwvnju ngólahwn tay vừdwgka thoáyrarng chạvrllm vàkvvqo đvrllãppyk run rẩhttby.


“Cũdwgkng may, chỉgesemxncng mộiciut chúdpbct thôlbyli.” Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng trảxpum lờgtnfi.

An Cửdpbcu chỉgese cảxpumm thấnudvy cảxpumm giáyrarc làkvvqnh lạvrllnh từdwgk từdwgk đvrllưmxnctvptc thay thếbafe bởavyni cảxpumm giáyrarc nólahwng rựonxfc hơtpsci xólahwt, ngólahwn tay củhvwia anh gạvrllt đvrlli cạvrllnh bêgesen ngoàkvvqi, hưmxnctqving vềhlmfgesen trong bắhvwit đvrllwvnju khuấnudvy đvrlliciung, mặhvwic dùbafe biếbafet anh đvrllang thoa thuốcarnc, nhưmxncng vẫlieon nhạvrlly cảxpumm khẩhttbn trưmxncơtpscng khéfplnp châtzocn lạvrlli: “Xong chưmxnca?”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng đvrllưmxnca tay kháyrarc đvrllamijyrarch hai đvrllùbafei côlbyl ra: “Sắhvwip xong rồchfqi, thảxpum lỏeaoeng mộiciut chúdpbct, đvrlldwgkng kẹtzocp tay anh lạvrlli.”

bdgpnh cảxpumnh lúdpbcc nàkvvqy thậxvqrt sựonxf quáyrardpbcng túdpbcng, hơtpscn nữsrwsa ngay lúdpbcc nàkvvqy đvrllèsrarn vẫlieon còurean sáyrarng, An Cửdpbcu khôlbylng cólahw chuyệdwgkn gìbdgp đvrllâtzocm ra nólahwi nhảxpumm: “Nàkvvqy, chuyệdwgkn nàkvvqy. . . . . . Phólahw Hoa Sêgesenh cũdwgkng rấnudvt thảxpumm, anh đvrllãppykkvvqm gìbdgp đvrllamij đvrlláyrarm ngưmxncgtnfi kia nhằtvptm vàkvvqo anh ta vậxvqry?”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng ngẩhttbng đvrllwvnju nhìbdgpn côlbyl mộiciut cáyrari: “Em nólahwi thửdpbc xem?”

An Cửdpbcu lặhvwing yêgesen, hìbdgpnh nhưmxncbdgpm đvrllhlmfkvvqi nàkvvqy khôlbylng tốcarnt lắhvwim nha.

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng cólahw chúdpbct khôlbylng vui liếbafec côlbyl mộiciut cáyrari: “Thìbdgp ra làkvvq em cũdwgkng biếbafet, vậxvqry em còurean đvrllamij anh chứcnxda chấnudvp nólahwkvvq sao? Vốcarnn làkvvqlahw Phạvrlln Phạvrlln vàkvvq Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn làkvvqm chúdpbcng ta cólahw rấnudvt íwxndt thờgtnfi gian ởavyn riêgeseng vớtqvii nhau.”

Nhắhvwic tàkvvqo tháyraro, làkvvqkvvqo tháyraro đvrllếbafen, đvrllang nólahwi thìbdgpavyngesen cạvrllnh đvrllãppyk truyềhlmfn đvrllếbafen tiếbafeng nỉgese non củhvwia Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn: “Têgesegese. . . . . .”

An Cửdpbcu giậxvqrt mìbdgpnh mộiciut cáyrari, bòurea dậxvqry, đvrlliciung táyrarc dồchfqn dậxvqrp dẫlieon tớtqvii ởavyn phíwxnda dưmxnctqvii Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng còurean chưmxnca kịhgspp rúdpbct lui ngólahwn tay ra, đvrllãppyk đvrlliciut nhiêgesen đvrlli sâtzocu vàkvvqo tậxvqrn cùbafeng bêgesen trong, thâtzocn thểamijlbyl khẽuobm run, ‘ừdwgkm’ mộiciut tiếbafeng, châtzocn đvrllvrllp lêgesen bảxpum vai củhvwia Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng, sau đvrllólahw tay vộiciui châtzocn loạvrlln bòurea xuốcarnng giưmxncgtnfng, tìbdgpm chỗjlsd giấnudvu ngưmxncgtnfi, chỉgese thiếbafeu chúdpbct nữsrwsa làkvvq đvrllem anh nhéfplnt luôlbyln xuốcarnng gầwvnjm giưmxncgtnfng rồchfqi, cũdwgkng may thàkvvqnh giưmxncgtnfng rấnudvt thấnudvp, cho nêgesen khôlbylng thểamij nhéfplnt ngưmxncgtnfi vàkvvqo đvrllưmxnctvptc.

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng thấnudvy côlbyl hoảxpumng sợtvpt đvrllếbafen nhưmxnc vậxvqry, lửdpbca giậxvqrn trong lòureang đvrllèsrarfplnn từdwgk bấnudvy lâtzocu nay lậxvqrp tứcnxdc bạvrllo pháyrart ra ngoàkvvqi, châtzocn màkvvqy nhíwxndu chặhvwit, giữsrws hai vai củhvwia côlbyl, trong đvrllôlbyli mắhvwit tràkvvqn đvrllwvnjy vẻhvwi bi thưmxncơtpscng: “Anh thậxvqrt sựonxf khôlbylng thểamij gặhvwip ngưmxncgtnfi đvrllếbafen vậxvqry hảxpum?”

An Cửdpbcu chỉgese mộiciut lòureang nghĩnkwxkvvq khôlbylng thểamij đvrllamij cho đvrllcnxda nhỏeaoe nhìbdgpn thấnudvy cólahw đvrllàkvvqn ôlbylng chạvrlly vàkvvqo phòureang mìbdgpnh lúdpbcc nửdpbca đvrllêgesem màkvvq thôlbyli, cũdwgkng khôlbylng kịhgspp nghĩnkwx đvrllếbafen chuyệdwgkn gìbdgp kháyrarc, nhólahwn châtzocn lêgesen, hôlbyln lung tung trêgesen môlbyli Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng mấnudvy cáyrari: “Ngoan, đvrlldwgkng làkvvqm rộiciun nha.” Sau đvrllólahw thừdwgka cơtpsc đvrllhttby anh vàkvvqo phòureang tắhvwim.

Vừdwgka lúdpbcc nguy hiểamijm nhìbdgpn thấnudvy bảxpumo bốcarni Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn đvrllang dụxpumi mắhvwit đvrlli vàkvvqo.

“Têgesegese ~~~”


An Cửdpbcu cốcarn gắhvwing che giấnudvu, sửdpbca sang máyrari tólahwc lạvrlli mộiciut chúdpbct, ngồchfqi xuốcarnng ẵxpumm Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn lêgesen: “Sao vậxvqry bảxpumo bốcarni?”

Giọuhdang nólahwi củhvwia cậxvqru béfplnurean mang theo vàkvvqi phầwvnjn uấnudvt ứcnxdc, hoàkvvqn toàkvvqn khôlbylng thấnudvy đvrllưmxnctvptc bộiciuyrarng tiểamiju đvrllvrlli nhâtzocn bìbdgpnh tĩnkwxnh củhvwia ngàkvvqy thưmxncgtnfng: “Têgesegese, con mơtpsc thấnudvy áyrarc mộiciung. . . . . .”

Ngay lậxvqrp tứcnxdc, tìbdgpnh thưmxncơtpscng củhvwia ngưmxncgtnfi mẹtzoc trong An Cửdpbcu lan tràkvvqn, tráyrari tim cũdwgkng tan chảxpumy, kéfplno ngưmxncgtnfi qua, vừdwgka hôlbyln vừdwgka ôlbylm: “Bảxpumo bốcarni ngoan nha, đvrlldwgkng sợtvpt, đvrlldwgkng sợtvpt, cólahw mẹtzocavyn đvrllâtzocy!”

Vẻhvwi mặhvwit củhvwia cậxvqru nhólahwc thấnudvp thỏeaoem, hỏeaoei cólahw chúdpbct xấnudvu hổuhda: “Têgesegese, tốcarni nay con cólahw thểamij ngủhvwi vớtqvii mẹtzoc đvrllưmxnctvptc khôlbylng?”

“Dĩnkwx nhiêgesen làkvvq đvrllưmxnctvptc rồchfqi!” An Cửdpbcu ôlbylm Đcpgxkvvqn Đcpgxoan nằtvptm dàkvvqi trêgesen giưmxncgtnfng, đvrllamij con trai nằtvptm ởavyngesen cạvrllnh mìbdgpnh.

Cậxvqru nhólahwc ôlbylm côlbyl thậxvqrt chặhvwit, bàkvvqn tay nhỏeaoe nắhvwim chặhvwit vạvrllt áyraro củhvwia côlbyl, đvrllôlbyli mắhvwit sợtvptppyki khôlbylng dáyrarm nhắhvwim lạvrlli, chớtqvip mắhvwit nhìbdgpn côlbyl.

An Cửdpbcu từdwgk từdwgk vuốcarnt ve ởavyn sau lưmxncng cậxvqru, pháyrart hiệdwgkn sau lưmxncng cậxvqru béfpln mồchfqlbyli ưmxnctqvit sủhvwing, đvrllau lòureang khôlbylng thôlbyli: “Nằtvptm mơtpsc thấnudvy gìbdgpkvvq sợtvpt nhưmxnc vậxvqry?”

Đcpgxkvvqn đvrllkvvqn díwxndnh vàkvvqo côlbylkvvqng chặhvwit hơtpscn, ngưmxnctqvic đvrllwvnju nhỏeaoe khẩhttbn trưmxncơtpscng nhìbdgpn côlbyl: “Têgesegese, cólahw phảxpumi mẹtzoc giậxvqrn Bạvrllt Bạvrllt hay khôlbylng? Mẹtzoc sẽuobm kếbafet hôlbyln vớtqvii Bạvrllt Bạvrllt chứcnxd?”

“Àwxnd, chuyệdwgkn nàkvvqy. . . . . .” An Cửdpbcu theo bảxpumn nătzocng đvrllưmxnca mắhvwit nhìbdgpn vềhlmfyrarnh cửdpbca phíwxnda sau.

“Têgesegese, con nằtvptm mơtpsc thấnudvy mẹtzockvvq Bạvrllt Bạvrllt cólahw em béfpln kháyrarc nữsrwsa, mẹtzoc chỉgese thíwxndch Bạvrllt Bạvrllt vàkvvq em béfpln kia thôlbyli, sau đvrllólahw khôlbylng cầwvnjn con vàkvvq Phạvrlln Phạvrlln nữsrwsa. . . . . .” Cậxvqru nhólahwc nólahwi xong cũdwgkng muốcarnn khólahwc, cólahw lẽuobmkvvq nhớtqvi lạvrlli cơtpscn áyrarc mộiciung kia.

An Cửdpbcu tháyraro mồchfqlbyli, vộiciui vàkvvqng dịhgspu dàkvvqng dụxpum dỗjlsd: “Giấnudvc mơtpsckvvq giảxpum nha! Làkvvqm sao mẹtzoclahw thểamij khôlbylng thưmxncơtpscng con vàkvvq Phạvrlln Phạvrlln đvrllưmxnctvptc, cáyrarc con làkvvq bảxpumo bốcarni quan trọuhdang nhấnudvt củhvwia mẹtzockvvq!”

“So vớtqvii Bạvrllt Bạvrllt còurean quan trọuhdang hơtpscn sao?” Cậxvqru nhólahwc cốcarn lấnudvy dũdwgkng khíwxnd đvrllamij hỏeaoei, đvrllôlbyli mắhvwit đvrllhvwic biệdwgkt nghiêgesem túdpbcc, hìbdgpnh nhưmxnc rấnudvt đvrllamij ýtpsc đvrllếbafen vấnudvn đvrllhlmfkvvqy.

“Đcpgxưmxncơtpscng nhiêgesen rồchfqi! Khôlbylng cólahwbdgp quan trọuhdang hơtpscn cáyrarc con đvrllưmxnctvptc.” An Cửdpbcu trảxpum lờgtnfi khôlbylng chúdpbct do dựonxf.


Bảxpumo bốcarni Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn thởavyn phàkvvqo nhẹtzoc nhõudjmm, cuốcarni cùbafeng cũdwgkng yêgesen tâtzocm khôlbylng íwxndt, chỉgeselahw đvrlliềhlmfu tráyrari tim sắhvwit théfplnp củhvwia ngưmxncgtnfi nàkvvqo đvrllólahw đvrllang trốcarnn ởavyn phíwxnda sau cáyrarnh cửdpbca đvrllãppyk sắhvwip bểamijyrart thàkvvqnh đvrllcarnng đvrlláyrar vụxpumn rồchfqi. . . . . .

Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn míwxndm míwxndm môlbyli, lạvrlli hỏeaoei: “Vậxvqry bảxpumo bốcarni kháyrarc thìbdgp sao?”

“Sẽuobm khôlbylng cólahw bảxpumo bốcarni nàkvvqo kháyrarc, mẹtzoc chỉgese cầwvnjn hai con làkvvq đvrllhvwi rồchfqi.” An Cửdpbcu hôlbyln lêgesen tráyrarn củhvwia Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn mộiciut cáyrari: “Khôlbylng đvrllưmxnctvptc suy nghĩnkwx lung tung, còurean vẫlieon còurean nhỏeaoe, ătzocn đvrllưmxnctvptc ngủhvwi đvrllưmxnctvptc cho mau lớtqvin làkvvq tốcarnt rồchfqi..., tạvrlli sao lạvrlli suy nghĩnkwx nhiềhlmfu chuyệdwgkn nhưmxnc vậxvqry, vềhlmf đvrlliểamijm nàkvvqy con phảxpumi nêgesen họuhdac theo em gáyrari củhvwia con đvrlli!”

“Dạvrll.” Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn cũdwgkng thuậxvqrn theo, khôlbylng mộiciut chúdpbct phảxpumn báyrarc nàkvvqo, rấnudvt ngoan ngoãppykn.

“Yêgesen tâtzocm màkvvq ngủhvwi đvrlli.” An Cửdpbcu ôlbylm Đcpgxkvvqn Đcpgxkvvqn nhẹtzoc nhàkvvqng háyrart lêgesen mộiciut khúdpbcc háyrart ru: “Ngủhvwi đvrlli, ngủhvwi đvrlli, con yêgeseu củhvwia mẹtzoc. . . . . .”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng qua khólahwe mắhvwit nhìbdgpn thấnudvy cảxpumnh tưmxnctvptng vôlbylbafeng ấnudvm áyrarp trưmxnctqvic mặhvwit, ngưmxncgtnfi phụxpum nữsrwskvvq anh yêgeseu thưmxncơtpscng đvrllang ôlbylm con trai dễwtkg thưmxncơtpscng củhvwia anh trong lòureang, dịhgspu dàkvvqng háyrart khúdpbcc háyrart ru, ngưmxncgtnfi thiếbafeu nữsrws ngang bưmxnctqving kia hôlbylm nay đvrllãppyk trởavyngesen xinh đvrlltzocp làkvvqm ngưmxncgtnfi ta đvrlliciung lòureang khôlbylng thôlbyli, nhưmxncng tạvrlli sao, anh lạvrlli cảxpumm thấnudvy bảxpumn thâtzocn mìbdgpnh thêgesemxncơtpscng đvrllếbafen vậxvqry. . . . . .

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng rólahwn réfplnn đvrlli ra từdwgk phíwxnda sau cửdpbca, An Cửdpbcu nhìbdgpn thấnudvy anh đvrllãppyk vộiciui vàkvvqng hốcarni thúdpbcc anh trởavyn vềhlmf, vìbdgp vậxvqry trong tiếbafeng háyrart ru dịhgspu dàkvvqng củhvwia côlbyl, Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng đvrllãppyk rờgtnfi đvrlli màkvvq trong lòureang vôlbylbafeng ai oáyrarn. . . . . .

Anh cũdwgkng rấnudvt muốcarnn đvrllưmxnctvptc vợtvptbdgpnh dỗjlsd cho ngủhvwikvvq, càkvvqng muốcarnn trởavyn thàkvvqnh ngưmxncgtnfi đvrllàkvvqn ôlbylng quan trọuhdang nhấnudvt củhvwia côlbyl, nhưmxncng bâtzocy giờgtnf thìbdgp thếbafekvvqo, tuyệdwgkt đvrllcarni khôlbylng phảxpumi làkvvq ngưmxncgtnfi đvrllcnxdng đvrllwvnju nữsrwsa rồchfqi. . . . . .

Vềhlmf phầwvnjn kếbafe hoạvrllch ‘Tấnudvt Sáyrart Kỹotii’ đvrllãppyk dựonxfwxndnh trong lòureang lúdpbcc trưmxnctqvic cũdwgkng vìbdgptzocu nólahwi cuốcarni cùbafeng kia củhvwia An Cửdpbcu: ‘sẽuobm khôlbylng cólahw bảxpumo bốcarni kháyrarc nữsrwsa’ màkvvq khôlbylng thểamijkvvqo sửdpbc dụxpumng đvrllưmxnctvptc nữsrwsa, chỉgese đvrllàkvvqnh phảxpumi tựonxflahwi vớtqvii mìbdgpnh làkvvq đvrlldwgkng suy nghĩnkwx. . . . . . Thấnudvy Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng trởavyn vềhlmf, Phólahw Hoa Sêgesenh kinh ngạvrllc nhíwxndu màkvvqy: “A! Sao nhanh vậxvqry?”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng khôlbylng đvrllamij ýtpsc anh ta, vàkvvqo phòureang, từdwgk trong ngătzocn tủhvwi lấnudvy ra mấnudvy chai rưmxnctvptu.

Mộiciut láyrart sau, Phólahw Hoa Sêgesenh khịhgspt khịhgspt mũdwgki, ngửdpbci đvrllưmxnctvptc mùbafei rưmxnctvptu, vèsraro mộiciut tiếbafeng, xôlbylng vàkvvqo phòureang ngủhvwi Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng: “Đcpgxchfq tốcarnt đvrllólahw! Đcpgxdwgkng nólahwi làkvvq anh muốcarnn uốcarnng mộiciut mìbdgpnh nha!”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng néfplnm mộiciut ly rưmxnctvptu cho anh ta.

Phólahw Hoa Sêgesenh tựonxflahwt cho mìbdgpnh ly rưmxnctvptu đvrlleaoe, lắhvwic lưmxnc ly rưmxnctvptu mấnudvy vòureang, sau đvrllólahw ngồchfqi tựonxfa vàkvvqo méfplnp giưmxncgtnfng sólahwng vai vớtqvii Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng, liếbafec mắhvwit nhìbdgpn anh: “Chàkvvq, hơtpscn nửdpbca đvrllêgesem màkvvqmxnctvptn rưmxnctvptu giảxpumi sầwvnju. . . . . . Sao vậxvqry? Vui quáyrarlahwa buồchfqn rồchfqi hảxpum?”

Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng đvrllcnxdng lêgesen, đvrlli tớtqvii trưmxnctqvic cửdpbca sổuhda, sau đvrllólahw đvrllưmxnca tay kéfplno màkvvqn cửdpbca sổuhda ra, khuôlbyln mặhvwit lạvrllnh lẽuobmo nhìbdgpn khôlbylng chớtqvip mắhvwit xuốcarnng dưmxnctqvii lầwvnju.

Phólahw Hoa Sêgesenh tòureaureamxnctqvic tớtqvii nhìbdgpn, áyrarnh mắhvwit cũdwgkng kịhgspp nhìbdgpn thấnudvy bólahwng lưmxncng củhvwia mộiciut côlbylyrari nhỏeaoe chạvrlly vàkvvqo cửdpbca hàkvvqng thuốcarnc nhưmxnc mộiciut làkvvqn khólahwi, nhíwxndu màkvvqy tỏeaoe vẻhvwi ngoàkvvqi ýtpsc muốcarnn, nólahwi: “A, khôlbylng phảxpumi làkvvq chịhgsptzocu sao? Hơtpscn nửdpbca đvrllêgesem tớtqvii tiệdwgkm thuốcarnc mua cáyrari gìbdgp vậxvqry? Theo kinh nghiệdwgkm củhvwia em nhậxvqrn thấnudvy, khôlbylng lẽuobmkvvq tráyrarnh. . . . . .”

Lờgtnfi còurean chưmxnca dứcnxdt, Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng đvrllxvqrp mạvrllnh ly rưmxnctvptu trong tay.

Phólahw Hoa Sêgesenhbcưmxncgtnfi khan, lùbafei lạvrlli mấnudvy bưmxnctqvic cáyrarch xa anh mộiciut chúdpbct, sau đvrllólahw nhỏeaoe giọuhdang lầwvnjm bầwvnjm: “Khôlbylng phảxpumi chỉgesekvvq mua thuốcarnc tráyrarnh thai sao? Cólahwbdgpkvvq tứcnxdc giậxvqrn, ngay cảxpumtpsc hộiciui đvrllamij mua thuốcarnc tráyrarnh thai, tiểamiju gia đvrllâtzocy cũdwgkng khôlbylng cólahw. . . . . . Còurean khôlbylng biếbafet đvrllhvwi, quảxpum thậxvqrt đvrllàkvvqn ôlbylng no nêgese khôlbylng biếbafet đvrllếbafen nỗjlsdi khổuhda củhvwia đvrllàkvvqn ôlbylng chếbafet đvrllólahwi. . . . . .”

yrarng hôlbylm sau, lúdpbcc Phạvrlln Phạvrlln chạvrlly đvrlli gõudjm cửdpbca ătzocn chựonxfc thìbdgp hai anh em uốcarnng nhiềhlmfu đvrllếbafen nổuhdai vẫlieon chưmxnca tỉgesenh dậxvqry.

Cuốcarni cùbafeng Phạvrlln Phạvrlln tìbdgpm đvrllưmxnctvptc An Cửdpbcu, An Cửdpbcu khôlbylng yêgesen lòureang nêgesen lấnudvy chìbdgpa khólahwa dựonxf phòureang màkvvq Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng cho côlbyl, đvrllưmxnca cho Phạvrlln Phạvrlln mởavyn cửdpbca.

urean chưmxnca kịhgspp bưmxnctqvic vàkvvqo cửdpbca đvrllãppyk bịhgspbafei rưmxnctvptu nồchfqng nặhvwic làkvvqm ngộiciup đvrllếbafen nỗjlsdi lùbafei vềhlmf sao mộiciut chúdpbct.

kvvqo trong nhàkvvq, vốcarnn nghĩnkwx rằtvptng làkvvq Phólahw Hoa Sêgesenh mưmxnctvptn rưmxnctvptu giảxpumi sầwvnju nêgesen uốcarnng say, ai ngờgtnf đvrllâtzocu cảxpum hai ngưmxncgtnfi đvrllhlmfu nằtvptm thẳyrarng cẳyrarng trong phòureang, cảxpum Phólahw Thầwvnjn Thưmxncơtpscng cũdwgkng uốcarnng say đvrllếbafen mơtpsc hồchfq, thấnudvy côlbyl đvrllếbafen liềhlmfn vôlbyl lạvrlli xáyrarp tớtqvii gầwvnjn, ôlbylm hôlbylng củhvwia côlbyl: “Vợtvpt àkvvq. . . . . .”

An Cửdpbcu tứcnxdc giậxvqrn ngúdpbct trờgtnfi, đvrllưmxnca tay đvrlláyrarnh mộiciut cáyrari, đvrllhttby anh ra: “Tạvrlli sao anh khôlbylng uốcarnng cho chếbafet luôlbyln đvrlli! Biếbafet rõudjmbdgpnh vừdwgka khỏeaoei bệdwgknh còurean uốcarnng nhiềhlmfu rưmxnctvptu nhưmxnc vậxvqry, anh. . . . . .”

Đcpgxang nólahwi, hìbdgpnh nhưmxnckvvq đvrlliệdwgkn thoạvrlli củhvwia ngưmxncgtnfi nàkvvqo đvrllólahw vang lêgesen, Phólahw Hoa Sêgesenh gãppyki đvrllwvnju, thầwvnjn tríwxndurean chưmxnca rõudjmkvvqng: “Làkvvq ai vậxvqry? Cólahw chuyệdwgkn gìbdgp? Tôlbyli làkvvq ai hảxpum? Tiểamiju gia làkvvq Phólahw Tam! Hảxpum? Ai xảxpumy ra chuyệdwgkn? Tôlbyl Hộiciui Lêgese. . . . . . Tựonxf, tựonxfyrart hảxpum?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.