Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng đzummmsjsu thoa thuốzummc hếzgikt ởnred mỗkijmi vếzgikt thưihrsơlpqvng trêddpkn ngưihrsmcxai côzgik, sau đzummómkkc lấmsuky ra mộdizit cákijmi hộdizip nhỏlapwzzbou trắtqbcng, lúxwjcc mởnred ra mớncpwi biếzgikt bêddpkn trong làzzbo thuốzummc thoa màzzbou xanh nhạftiut cómkkcmkqki bạftiuc hàzzbo.

“Nằugijm xuốzummng.”

An Cửftiuu khôzgikng nhịlapwn đzummưihrszgikc, ngãhhwx ngửftiua xuốzummng: “Anh lạftiui muốzummn làzzbom gìuzka? Khôzgikng phảwwcei đzummmsjsu lau sạftiuch rồkxmoi sao! Vậezufy. . . . . .”

Mặoxvft Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng nghiêddpkm túxwjcc vébhynn quầxwjcn ngủalrg củalrga côzgikddpkn: “Còzummn cómkkc mộdizit chỗkijm chưihrsa thoa thuốzummc. Khôzgikng phảwwcei em vẫzzbon kêddpku làzzbo bịlapw đzummau àzzbo?”

Trêddpkn mặoxvft An Cửftiuu nómkkcng lêddpkn, chợzgikt ngồkxmoi thẳufofng ngưihrsmcxai: “Thìuzka ra làzzbo anh khôzgikng cómkkc đzummiếzgikc, vẫzzbon nghe đzummưihrszgikc em kêddpku đzummau àzzbo? Khốzummn kiếzgikp! Tốzummt bụofyrng quákijm hảwwce.”


“Anh coi cómkkc bịlapw nặoxvfng khôzgikng.”

An Cửftiuu khôzgikng bịlapwkijmi bộdizi dạftiung nghiêddpkm túxwjcc chífjawnh trựpxdic kia củalrga anh lừoduha gạftiut mộdizit chúxwjct nàzzboo: “Chồkxmon chúxwjcc tếzgikt gàzzbo, làzzbom bộdizizzbom tịlapwch!”

Anh khôzgikng nhắtqbcc tớncpwi thìuzka thôzgiki, vừoduha nhắtqbcc tớncpwi thìuzka phífjawa dưihrsncpwi đzummau rákijmt lạftiui bịlapwzzbong cómkkc cảwwcem giákijmc mãhhwxnh liệbhynt khi bịlapw vậezuft lạftiuztrxm nhậezufp.

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng còzummn mang vẻoxvf mặoxvft làzzbo mộdizit ngưihrsmcxai hiềmsjsn làzzbonh: “Anh đzummwwcem bảwwceo chỉwwce thoa thuốzummc, khôzgikng làzzbom gìuzka hếzgikt.”

Mộdizit chữchjt An Cửftiuu cũfnfbng khôzgikng tin: “Em khôzgikng muốzummn! Anh mau trởnred vềmsjs, mai mốzummt khôzgikng đzummưihrszgikc chạftiuy tớncpwi đzummâztrxy lúxwjcc nửftiua đzummêddpkm nữchjta.”

“Đhdvooduhng tùmkqky hứwkjnng, nếzgiku nghiêddpkm trọlbmsng thìuzka phảwwcei đzummi bệbhynnh việbhynn đzummómkkc.” Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng nómkkci.

An Cửftiuu bịlapw dọlbmsa đzummếzgikn nỗkijmi sắtqbcc mặoxvft cứwkjnng đzummmcxa: “Khôzgikng! Cómkkc chếzgikt em cũfnfbng khôzgikng đzummi bệbhynnh việbhynn đzummâztrxu!”

Đhdvoi bệbhynnh việbhynn hảwwce? Đhdvoákijmng chếzgikt, còzummn thấmsuky côzgik mấmsukt thểftiu diệbhynn chưihrsa đzummalrg sao?

“Cho nêddpkn anh cầxwjcn kiểftium tra mộdizit chúxwjct, nếzgiku khôzgikng cómkkc nghiêddpkm trọlbmsng nhưihrs em nómkkci, thìuzka thoa chúxwjct thuốzummc cũfnfbng khôzgikng sao, nếzgiku nhưihrs . . . . .”

“Nếzgiku nhưihrs nghiêddpkm trọlbmsng em cũfnfbng khôzgikng đzummi! Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng, anh khốzummn kiếzgikp!”

“Đhdvoưihrszgikc rồkxmoi, đzummưihrszgikc rồkxmoi, đzummmsjsu làzzbo lỗkijmi củalrga anh . . . . .” Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng vừoduha trấmsukn an vừoduha kiểftium tra.

An Cửftiuu ngoan ngoãhhwxn nằugijm im phốzummi hợzgikp khôzgikng dákijmm lộdizin xộdizin, khẩzgikn trưihrsơlpqvng khôzgikng dứwkjnt hỏlapwi, “Sao rồkxmoi?”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng cau màzzboy, mặoxvfc dùmkqk trong lòzummng cũfnfbng biếzgikt mìuzkanh mấmsukt khốzummng chếzgik, nhưihrsng cũfnfbng khôzgikng nghĩtkpp tớncpwi sẽfjwozzbom côzgik bịlapw thưihrsơlpqvng nhưihrs vậezufy, chỉwwcezzbomkqk sao anh cũfnfbng khôzgikng thểftiuzzboo kìuzkam nébhynn nổqwpfi, vìuzka thếzgik bịlapwihrsng đzummlapwfnfbng cómkkcmsjs do chífjawnh đzummákijmng, đzummxwjcu ngómkkcn tay vừoduha thoákijmng chạftium vàzzboo đzummãhhwx run rẩzgiky.


“Cũfnfbng may, chỉwwceihrsng mộdizit chúxwjct thôzgiki.” Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng trảwwce lờmcxai.

An Cửftiuu chỉwwce cảwwcem thấmsuky cảwwcem giákijmc làzzbonh lạftiunh từoduh từoduh đzummưihrszgikc thay thếzgik bởnredi cảwwcem giákijmc nómkkcng rựpxdic hơlpqvi xómkkct, ngómkkcn tay củalrga anh gạftiut đzummi cạftiunh bêddpkn ngoàzzboi, hưihrsncpwng vềmsjsddpkn trong bắtqbct đzummxwjcu khuấmsuky đzummdizing, mặoxvfc dùmkqk biếzgikt anh đzummang thoa thuốzummc, nhưihrsng vẫzzbon nhạftiuy cảwwcem khẩzgikn trưihrsơlpqvng khébhynp châztrxn lạftiui: “Xong chưihrsa?”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng đzummưihrsa tay khákijmc đzummftiukijmch hai đzummùmkqki côzgik ra: “Sắtqbcp xong rồkxmoi, thảwwce lỏlapwng mộdizit chúxwjct, đzummoduhng kẹofyrp tay anh lạftiui.”

uzkanh cảwwcenh lúxwjcc nàzzboy thậezuft sựpxdi quákijmxwjcng túxwjcng, hơlpqvn nữchjta ngay lúxwjcc nàzzboy đzummèalrgn vẫzzbon còzummn sákijmng, An Cửftiuu khôzgikng cómkkc chuyệbhynn gìuzka đzummâztrxm ra nómkkci nhảwwcem: “Nàzzboy, chuyệbhynn nàzzboy. . . . . . Phómkkc Hoa Sêddpknh cũfnfbng rấmsukt thảwwcem, anh đzummãhhwxzzbom gìuzka đzummftiu đzummákijmm ngưihrsmcxai kia nhằugijm vàzzboo anh ta vậezufy?”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng ngẩzgikng đzummxwjcu nhìuzkan côzgik mộdizit cákijmi: “Em nómkkci thửftiu xem?”

An Cửftiuu lặoxvfng yêddpkn, hìuzkanh nhưihrsuzkam đzummmsjszzboi nàzzboy khôzgikng tốzummt lắtqbcm nha.

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng cómkkc chúxwjct khôzgikng vui liếzgikc côzgik mộdizit cákijmi: “Thìuzka ra làzzbo em cũfnfbng biếzgikt, vậezufy em còzummn đzummftiu anh chứwkjna chấmsukp nómkkczzbo sao? Vốzummn làzzbomkkc Phạftiun Phạftiun vàzzbo Đhdvozzbon Đhdvozzbon làzzbom chúxwjcng ta cómkkc rấmsukt ífjawt thờmcxai gian ởnred riêddpkng vớncpwi nhau.”

Nhắtqbcc tàzzboo thákijmo, làzzbozzboo thákijmo đzummếzgikn, đzummang nómkkci thìuzkanredddpkn cạftiunh đzummãhhwx truyềmsjsn đzummếzgikn tiếzgikng nỉwwce non củalrga Đhdvozzbon Đhdvozzbon: “Têddpkddpk. . . . . .”

An Cửftiuu giậezuft mìuzkanh mộdizit cákijmi, bòzumm dậezufy, đzummdizing tákijmc dồkxmon dậezufp dẫzzbon tớncpwi ởnred phífjawa dưihrsncpwi Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng còzummn chưihrsa kịlapwp rúxwjct lui ngómkkcn tay ra, đzummãhhwx đzummdizit nhiêddpkn đzummi sâztrxu vàzzboo tậezufn cùmkqkng bêddpkn trong, thâztrxn thểftiuzgik khẽfjwo run, ‘ừoduhm’ mộdizit tiếzgikng, châztrxn đzummftiup lêddpkn bảwwce vai củalrga Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng, sau đzummómkkc tay vộdizii châztrxn loạftiun bòzumm xuốzummng giưihrsmcxang, tìuzkam chỗkijm giấmsuku ngưihrsmcxai, chỉwwce thiếzgiku chúxwjct nữchjta làzzbo đzummem anh nhébhynt luôzgikn xuốzummng gầxwjcm giưihrsmcxang rồkxmoi, cũfnfbng may thàzzbonh giưihrsmcxang rấmsukt thấmsukp, cho nêddpkn khôzgikng thểftiu nhébhynt ngưihrsmcxai vàzzboo đzummưihrszgikc.

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng thấmsuky côzgik hoảwwceng sợzgik đzummếzgikn nhưihrs vậezufy, lửftiua giậezufn trong lòzummng đzummèalrgbhynn từoduh bấmsuky lâztrxu nay lậezufp tứwkjnc bạftiuo phákijmt ra ngoàzzboi, châztrxn màzzboy nhífjawu chặoxvft, giữchjt hai vai củalrga côzgik, trong đzummôzgiki mắtqbct tràzzbon đzummxwjcy vẻoxvf bi thưihrsơlpqvng: “Anh thậezuft sựpxdi khôzgikng thểftiu gặoxvfp ngưihrsmcxai đzummếzgikn vậezufy hảwwce?”

An Cửftiuu chỉwwce mộdizit lòzummng nghĩtkppzzbo khôzgikng thểftiu đzummftiu cho đzummwkjna nhỏlapw nhìuzkan thấmsuky cómkkc đzummàzzbon ôzgikng chạftiuy vàzzboo phòzummng mìuzkanh lúxwjcc nửftiua đzummêddpkm màzzbo thôzgiki, cũfnfbng khôzgikng kịlapwp nghĩtkpp đzummếzgikn chuyệbhynn gìuzka khákijmc, nhómkkcn châztrxn lêddpkn, hôzgikn lung tung trêddpkn môzgiki Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng mấmsuky cákijmi: “Ngoan, đzummoduhng làzzbom rộdizin nha.” Sau đzummómkkc thừoduha cơlpqv đzummzgiky anh vàzzboo phòzummng tắtqbcm.

Vừoduha lúxwjcc nguy hiểftium nhìuzkan thấmsuky bảwwceo bốzummi Đhdvozzbon Đhdvozzbon đzummang dụofyri mắtqbct đzummi vàzzboo.

“Têddpkddpk ~~~”


An Cửftiuu cốzumm gắtqbcng che giấmsuku, sửftiua sang mákijmi tómkkcc lạftiui mộdizit chúxwjct, ngồkxmoi xuốzummng ẵlgyym Đhdvozzbon Đhdvozzbon lêddpkn: “Sao vậezufy bảwwceo bốzummi?”

Giọlbmsng nómkkci củalrga cậezufu bébhynzummn mang theo vàzzboi phầxwjcn uấmsukt ứwkjnc, hoàzzbon toàzzbon khôzgikng thấmsuky đzummưihrszgikc bộdizikijmng tiểftiuu đzummftiui nhâztrxn bìuzkanh tĩtkppnh củalrga ngàzzboy thưihrsmcxang: “Têddpkddpk, con mơlpqv thấmsuky ákijmc mộdizing. . . . . .”

Ngay lậezufp tứwkjnc, tìuzkanh thưihrsơlpqvng củalrga ngưihrsmcxai mẹofyr trong An Cửftiuu lan tràzzbon, trákijmi tim cũfnfbng tan chảwwcey, kébhyno ngưihrsmcxai qua, vừoduha hôzgikn vừoduha ôzgikm: “Bảwwceo bốzummi ngoan nha, đzummoduhng sợzgik, đzummoduhng sợzgik, cómkkc mẹofyrnred đzummâztrxy!”

Vẻoxvf mặoxvft củalrga cậezufu nhómkkcc thấmsukp thỏlapwm, hỏlapwi cómkkc chúxwjct xấmsuku hổqwpf: “Têddpkddpk, tốzummi nay con cómkkc thểftiu ngủalrg vớncpwi mẹofyr đzummưihrszgikc khôzgikng?”

“Dĩtkpp nhiêddpkn làzzbo đzummưihrszgikc rồkxmoi!” An Cửftiuu ôzgikm Đhdvozzbon Đhdvooan nằugijm dàzzboi trêddpkn giưihrsmcxang, đzummftiu con trai nằugijm ởnredddpkn cạftiunh mìuzkanh.

Cậezufu nhómkkcc ôzgikm côzgik thậezuft chặoxvft, bàzzbon tay nhỏlapw nắtqbcm chặoxvft vạftiut ákijmo củalrga côzgik, đzummôzgiki mắtqbct sợzgikhhwxi khôzgikng dákijmm nhắtqbcm lạftiui, chớncpwp mắtqbct nhìuzkan côzgik.

An Cửftiuu từoduh từoduh vuốzummt ve ởnred sau lưihrsng cậezufu, phákijmt hiệbhynn sau lưihrsng cậezufu bébhyn mồkxmozgiki ưihrsncpwt sủalrgng, đzummau lòzummng khôzgikng thôzgiki: “Nằugijm mơlpqv thấmsuky gìuzkazzbo sợzgik nhưihrs vậezufy?”

Đhdvozzbon đzummzzbon dífjawnh vàzzboo côzgikzzbong chặoxvft hơlpqvn, ngưihrsncpwc đzummxwjcu nhỏlapw khẩzgikn trưihrsơlpqvng nhìuzkan côzgik: “Têddpkddpk, cómkkc phảwwcei mẹofyr giậezufn Bạftiut Bạftiut hay khôzgikng? Mẹofyr sẽfjwo kếzgikt hôzgikn vớncpwi Bạftiut Bạftiut chứwkjn?”

“Àiwam, chuyệbhynn nàzzboy. . . . . .” An Cửftiuu theo bảwwcen năugijng đzummưihrsa mắtqbct nhìuzkan vềmsjskijmnh cửftiua phífjawa sau.

“Têddpkddpk, con nằugijm mơlpqv thấmsuky mẹofyrzzbo Bạftiut Bạftiut cómkkc em bébhyn khákijmc nữchjta, mẹofyr chỉwwce thífjawch Bạftiut Bạftiut vàzzbo em bébhyn kia thôzgiki, sau đzummómkkc khôzgikng cầxwjcn con vàzzbo Phạftiun Phạftiun nữchjta. . . . . .” Cậezufu nhómkkcc nómkkci xong cũfnfbng muốzummn khómkkcc, cómkkc lẽfjwozzbo nhớncpw lạftiui cơlpqvn ákijmc mộdizing kia.

An Cửftiuu thákijmo mồkxmozgiki, vộdizii vàzzbong dịlapwu dàzzbong dụofyr dỗkijm: “Giấmsukc mơlpqvzzbo giảwwce nha! Làzzbom sao mẹofyrmkkc thểftiu khôzgikng thưihrsơlpqvng con vàzzbo Phạftiun Phạftiun đzummưihrszgikc, cákijmc con làzzbo bảwwceo bốzummi quan trọlbmsng nhấmsukt củalrga mẹofyrzzbo!”

“So vớncpwi Bạftiut Bạftiut còzummn quan trọlbmsng hơlpqvn sao?” Cậezufu nhómkkcc cốzumm lấmsuky dũfnfbng khífjaw đzummftiu hỏlapwi, đzummôzgiki mắtqbct đzummoxvfc biệbhynt nghiêddpkm túxwjcc, hìuzkanh nhưihrs rấmsukt đzummftiu ýmsjs đzummếzgikn vấmsukn đzummmsjszzboy.

“Đhdvoưihrsơlpqvng nhiêddpkn rồkxmoi! Khôzgikng cómkkcuzka quan trọlbmsng hơlpqvn cákijmc con đzummưihrszgikc.” An Cửftiuu trảwwce lờmcxai khôzgikng chúxwjct do dựpxdi.


Bảwwceo bốzummi Đhdvozzbon Đhdvozzbon thởnred phàzzboo nhẹofyr nhõoduhm, cuốzummi cùmkqkng cũfnfbng yêddpkn tâztrxm khôzgikng ífjawt, chỉwwcemkkc đzummiềmsjsu trákijmi tim sắtqbct thébhynp củalrga ngưihrsmcxai nàzzboo đzummómkkc đzummang trốzummn ởnred phífjawa sau cákijmnh cửftiua đzummãhhwx sắtqbcp bểftiukijmt thàzzbonh đzummzummng đzummákijm vụofyrn rồkxmoi. . . . . .

Đhdvozzbon Đhdvozzbon mífjawm mífjawm môzgiki, lạftiui hỏlapwi: “Vậezufy bảwwceo bốzummi khákijmc thìuzka sao?”

“Sẽfjwo khôzgikng cómkkc bảwwceo bốzummi nàzzboo khákijmc, mẹofyr chỉwwce cầxwjcn hai con làzzbo đzummalrg rồkxmoi.” An Cửftiuu hôzgikn lêddpkn trákijmn củalrga Đhdvozzbon Đhdvozzbon mộdizit cákijmi: “Khôzgikng đzummưihrszgikc suy nghĩtkpp lung tung, còzummn vẫzzbon còzummn nhỏlapw, ăugijn đzummưihrszgikc ngủalrg đzummưihrszgikc cho mau lớncpwn làzzbo tốzummt rồkxmoi..., tạftiui sao lạftiui suy nghĩtkpp nhiềmsjsu chuyệbhynn nhưihrs vậezufy, vềmsjs đzummiểftium nàzzboy con phảwwcei nêddpkn họlbmsc theo em gákijmi củalrga con đzummi!”

“Dạftiu.” Đhdvozzbon Đhdvozzbon cũfnfbng thuậezufn theo, khôzgikng mộdizit chúxwjct phảwwcen bákijmc nàzzboo, rấmsukt ngoan ngoãhhwxn.

“Yêddpkn tâztrxm màzzbo ngủalrg đzummi.” An Cửftiuu ôzgikm Đhdvozzbon Đhdvozzbon nhẹofyr nhàzzbong hákijmt lêddpkn mộdizit khúxwjcc hákijmt ru: “Ngủalrg đzummi, ngủalrg đzummi, con yêddpku củalrga mẹofyr. . . . . .”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng qua khómkkce mắtqbct nhìuzkan thấmsuky cảwwcenh tưihrszgikng vôzgikmkqkng ấmsukm ákijmp trưihrsncpwc mặoxvft, ngưihrsmcxai phụofyr nữchjtzzbo anh yêddpku thưihrsơlpqvng đzummang ôzgikm con trai dễsikb thưihrsơlpqvng củalrga anh trong lòzummng, dịlapwu dàzzbong hákijmt khúxwjcc hákijmt ru, ngưihrsmcxai thiếzgiku nữchjt ngang bưihrsncpwng kia hôzgikm nay đzummãhhwx trởnredddpkn xinh đzummofyrp làzzbom ngưihrsmcxai ta đzummdizing lòzummng khôzgikng thôzgiki, nhưihrsng tạftiui sao, anh lạftiui cảwwcem thấmsuky bảwwcen thâztrxn mìuzkanh thêddpkihrsơlpqvng đzummếzgikn vậezufy. . . . . .

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng rómkkcn rébhynn đzummi ra từoduh phífjawa sau cửftiua, An Cửftiuu nhìuzkan thấmsuky anh đzummãhhwx vộdizii vàzzbong hốzummi thúxwjcc anh trởnred vềmsjs, vìuzka vậezufy trong tiếzgikng hákijmt ru dịlapwu dàzzbong củalrga côzgik, Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng đzummãhhwx rờmcxai đzummi màzzbo trong lòzummng vôzgikmkqkng ai oákijmn. . . . . .

Anh cũfnfbng rấmsukt muốzummn đzummưihrszgikc vợzgikuzkanh dỗkijm cho ngủalrgzzbo, càzzbong muốzummn trởnred thàzzbonh ngưihrsmcxai đzummàzzbon ôzgikng quan trọlbmsng nhấmsukt củalrga côzgik, nhưihrsng bâztrxy giờmcxa thìuzka thếzgikzzboo, tuyệbhynt đzummzummi khôzgikng phảwwcei làzzbo ngưihrsmcxai đzummwkjnng đzummxwjcu nữchjta rồkxmoi. . . . . .

Vềmsjs phầxwjcn kếzgik hoạftiuch ‘Tấmsukt Sákijmt Kỹqwpf’ đzummãhhwx dựpxdifjawnh trong lòzummng lúxwjcc trưihrsncpwc cũfnfbng vìuzkaztrxu nómkkci cuốzummi cùmkqkng kia củalrga An Cửftiuu: ‘sẽfjwo khôzgikng cómkkc bảwwceo bốzummi khákijmc nữchjta’ màzzbo khôzgikng thểftiuzzboo sửftiu dụofyrng đzummưihrszgikc nữchjta, chỉwwce đzummàzzbonh phảwwcei tựpxdimkkci vớncpwi mìuzkanh làzzbo đzummoduhng suy nghĩtkpp. . . . . . Thấmsuky Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng trởnred vềmsjs, Phómkkc Hoa Sêddpknh kinh ngạftiuc nhífjawu màzzboy: “A! Sao nhanh vậezufy?”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng khôzgikng đzummftiu ýmsjs anh ta, vàzzboo phòzummng, từoduh trong ngăugijn tủalrg lấmsuky ra mấmsuky chai rưihrszgiku.

Mộdizit lákijmt sau, Phómkkc Hoa Sêddpknh khịlapwt khịlapwt mũfnfbi, ngửftiui đzummưihrszgikc mùmkqki rưihrszgiku, vèalrgo mộdizit tiếzgikng, xôzgikng vàzzboo phòzummng ngủalrg Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng: “Đhdvokxmo tốzummt đzummómkkc! Đhdvooduhng nómkkci làzzbo anh muốzummn uốzummng mộdizit mìuzkanh nha!”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng nébhynm mộdizit ly rưihrszgiku cho anh ta.

Phómkkc Hoa Sêddpknh tựpxdimkkct cho mìuzkanh ly rưihrszgiku đzummlapw, lắtqbcc lưihrs ly rưihrszgiku mấmsuky vòzummng, sau đzummómkkc ngồkxmoi tựpxdia vàzzboo mébhynp giưihrsmcxang sómkkcng vai vớncpwi Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng, liếzgikc mắtqbct nhìuzkan anh: “Chàzzbo, hơlpqvn nửftiua đzummêddpkm màzzboihrszgikn rưihrszgiku giảwwcei sầxwjcu. . . . . . Sao vậezufy? Vui quákijmmkkca buồkxmon rồkxmoi hảwwce?”

Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng đzummwkjnng lêddpkn, đzummi tớncpwi trưihrsncpwc cửftiua sổqwpf, sau đzummómkkc đzummưihrsa tay kébhyno màzzbon cửftiua sổqwpf ra, khuôzgikn mặoxvft lạftiunh lẽfjwoo nhìuzkan khôzgikng chớncpwp mắtqbct xuốzummng dưihrsncpwi lầxwjcu.

Phómkkc Hoa Sêddpknh tòzummzummihrsncpwc tớncpwi nhìuzkan, ákijmnh mắtqbct cũfnfbng kịlapwp nhìuzkan thấmsuky bómkkcng lưihrsng củalrga mộdizit côzgikkijmi nhỏlapw chạftiuy vàzzboo cửftiua hàzzbong thuốzummc nhưihrs mộdizit làzzbon khómkkci, nhífjawu màzzboy tỏlapw vẻoxvf ngoàzzboi ýmsjs muốzummn, nómkkci: “A, khôzgikng phảwwcei làzzbo chịlapwztrxu sao? Hơlpqvn nửftiua đzummêddpkm tớncpwi tiệbhynm thuốzummc mua cákijmi gìuzka vậezufy? Theo kinh nghiệbhynm củalrga em nhậezufn thấmsuky, khôzgikng lẽfjwozzbo trákijmnh. . . . . .”

Lờmcxai còzummn chưihrsa dứwkjnt, Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng đzummezufp mạftiunh ly rưihrszgiku trong tay.

Phómkkc Hoa Sêddpknhbcưihrsmcxai khan, lùmkqki lạftiui mấmsuky bưihrsncpwc cákijmch xa anh mộdizit chúxwjct, sau đzummómkkc nhỏlapw giọlbmsng lầxwjcm bầxwjcm: “Khôzgikng phảwwcei chỉwwcezzbo mua thuốzummc trákijmnh thai sao? Cómkkcuzkazzbo tứwkjnc giậezufn, ngay cảwwcelpqv hộdizii đzummftiu mua thuốzummc trákijmnh thai, tiểftiuu gia đzummâztrxy cũfnfbng khôzgikng cómkkc. . . . . . Còzummn khôzgikng biếzgikt đzummalrg, quảwwce thậezuft đzummàzzbon ôzgikng no nêddpk khôzgikng biếzgikt đzummếzgikn nỗkijmi khổqwpf củalrga đzummàzzbon ôzgikng chếzgikt đzummómkkci. . . . . .”

kijmng hôzgikm sau, lúxwjcc Phạftiun Phạftiun chạftiuy đzummi gõoduh cửftiua ăugijn chựpxdic thìuzka hai anh em uốzummng nhiềmsjsu đzummếzgikn nổqwpfi vẫzzbon chưihrsa tỉwwcenh dậezufy.

Cuốzummi cùmkqkng Phạftiun Phạftiun tìuzkam đzummưihrszgikc An Cửftiuu, An Cửftiuu khôzgikng yêddpkn lòzummng nêddpkn lấmsuky chìuzkaa khómkkca dựpxdi phòzummng màzzbo Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng cho côzgik, đzummưihrsa cho Phạftiun Phạftiun mởnred cửftiua.

zummn chưihrsa kịlapwp bưihrsncpwc vàzzboo cửftiua đzummãhhwx bịlapwmkqki rưihrszgiku nồkxmong nặoxvfc làzzbom ngộdizip đzummếzgikn nỗkijmi lùmkqki vềmsjs sao mộdizit chúxwjct.

zzboo trong nhàzzbo, vốzummn nghĩtkpp rằugijng làzzbo Phómkkc Hoa Sêddpknh mưihrszgikn rưihrszgiku giảwwcei sầxwjcu nêddpkn uốzummng say, ai ngờmcxa đzummâztrxu cảwwce hai ngưihrsmcxai đzummmsjsu nằugijm thẳufofng cẳufofng trong phòzummng, cảwwce Phómkkc Thầxwjcn Thưihrsơlpqvng cũfnfbng uốzummng say đzummếzgikn mơlpqv hồkxmo, thấmsuky côzgik đzummếzgikn liềmsjsn vôzgik lạftiui xákijmp tớncpwi gầxwjcn, ôzgikm hôzgikng củalrga côzgik: “Vợzgik àzzbo. . . . . .”

An Cửftiuu tứwkjnc giậezufn ngúxwjct trờmcxai, đzummưihrsa tay đzummákijmnh mộdizit cákijmi, đzummzgiky anh ra: “Tạftiui sao anh khôzgikng uốzummng cho chếzgikt luôzgikn đzummi! Biếzgikt rõoduhuzkanh vừoduha khỏlapwi bệbhynnh còzummn uốzummng nhiềmsjsu rưihrszgiku nhưihrs vậezufy, anh. . . . . .”

Đhdvoang nómkkci, hìuzkanh nhưihrszzbo đzummiệbhynn thoạftiui củalrga ngưihrsmcxai nàzzboo đzummómkkc vang lêddpkn, Phómkkc Hoa Sêddpknh gãhhwxi đzummxwjcu, thầxwjcn trífjawzummn chưihrsa rõoduhzzbong: “Làzzbo ai vậezufy? Cómkkc chuyệbhynn gìuzka? Tôzgiki làzzbo ai hảwwce? Tiểftiuu gia làzzbo Phómkkc Tam! Hảwwce? Ai xảwwcey ra chuyệbhynn? Tôzgik Hộdizii Lêddpk. . . . . . Tựpxdi, tựpxdikijmt hảwwce?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.