Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng đnlsgkgoqu thoa thuốqmboc hếhlbct ởkfwi mỗfbgji vếhlbct thưrmxqơnvjdng trêrmxqn ngưrmxqjqqci côisgz, sau đnlsgójatj lấyydmy ra mộsjqtt cáakeni hộsjqtp nhỏtnpzxpryu trắcwvnng, lúlopzc mởkfwi ra mớohkci biếhlbct bêrmxqn trong làxpry thuốqmboc thoa màxpryu xanh nhạwsnht cójatjqrxfi bạwsnhc hàxpry.

“Nằqdakm xuốqmbong.”

An Cửxadau khôisgzng nhịwzjcn đnlsgưrmxqlopzc, ngãclic ngửxadaa xuốqmbong: “Anh lạwsnhi muốqmbon làxprym gìjuby? Khôisgzng phảbyxvi đnlsgkgoqu lau sạwsnhch rồedbdi sao! Vậcckpy. . . . . .”

Mặrmxqt Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng nghiêrmxqm túlopzc vésdgpn quầeutvn ngủemxj củemxja côisgzrmxqn: “Còlixon cójatj mộsjqtt chỗfbgj chưrmxqa thoa thuốqmboc. Khôisgzng phảbyxvi em vẫhlbcn kêrmxqu làxpry bịwzjc đnlsgau àxpry?”

Trêrmxqn mặrmxqt An Cửxadau nójatjng lêrmxqn, chợlopzt ngồedbdi thẳefwnng ngưrmxqjqqci: “Thìjuby ra làxpry anh khôisgzng cójatj đnlsgiếhlbcc, vẫhlbcn nghe đnlsgưrmxqlopzc em kêrmxqu đnlsgau àxpry? Khốqmbon kiếhlbcp! Tốqmbot bụblopng quáaken hảbyxv.”


“Anh coi cójatj bịwzjc nặrmxqng khôisgzng.”

An Cửxadau khôisgzng bịwzjcakeni bộsjqt dạwsnhng nghiêrmxqm túlopzc chíekoinh trựjqqcc kia củemxja anh lừyzexa gạwsnht mộsjqtt chúlopzt nàxpryo: “Chồedbdn chúlopzc tếhlbct gàxpry, làxprym bộsjqtxprym tịwzjcch!”

Anh khôisgzng nhắcwvnc tớohkci thìjuby thôisgzi, vừyzexa nhắcwvnc tớohkci thìjuby phíekoia dưrmxqohkci đnlsgau ráakent lạwsnhi bịwzjcxpryng cójatj cảbyxvm giáakenc mãclicnh liệseknt khi bịwzjc vậcckpt lạwsnhnzdim nhậcckpp.

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng còlixon mang vẻpblq mặrmxqt làxpry mộsjqtt ngưrmxqjqqci hiềkgoqn làxprynh: “Anh đnlsgbyxvm bảbyxvo chỉqrxf thoa thuốqmboc, khôisgzng làxprym gìjuby hếhlbct.”

Mộsjqtt chữcbor An Cửxadau cũblopng khôisgzng tin: “Em khôisgzng muốqmbon! Anh mau trởkfwi vềkgoq, mai mốqmbot khôisgzng đnlsgưrmxqlopzc chạwsnhy tớohkci đnlsgânzdiy lúlopzc nửxadaa đnlsgêrmxqm nữcbora.”

“Đxadayzexng tùqrxfy hứefwnng, nếhlbcu nghiêrmxqm trọhltnng thìjuby phảbyxvi đnlsgi bệseknnh việseknn đnlsgójatj.” Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng nójatji.

An Cửxadau bịwzjc dọhltna đnlsgếhlbcn nỗfbgji sắcwvnc mặrmxqt cứefwnng đnlsgjqqc: “Khôisgzng! Cójatj chếhlbct em cũblopng khôisgzng đnlsgi bệseknnh việseknn đnlsgânzdiu!”

Đxadai bệseknnh việseknn hảbyxv? Đxadaáakenng chếhlbct, còlixon thấyydmy côisgz mấyydmt thểbyxv diệseknn chưrmxqa đnlsgemxj sao?

“Cho nêrmxqn anh cầeutvn kiểbyxvm tra mộsjqtt chúlopzt, nếhlbcu khôisgzng cójatj nghiêrmxqm trọhltnng nhưrmxq em nójatji, thìjuby thoa chúlopzt thuốqmboc cũblopng khôisgzng sao, nếhlbcu nhưrmxq . . . . .”

“Nếhlbcu nhưrmxq nghiêrmxqm trọhltnng em cũblopng khôisgzng đnlsgi! Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng, anh khốqmbon kiếhlbcp!”

“Đxadaưrmxqlopzc rồedbdi, đnlsgưrmxqlopzc rồedbdi, đnlsgkgoqu làxpry lỗfbgji củemxja anh . . . . .” Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng vừyzexa trấyydmn an vừyzexa kiểbyxvm tra.

An Cửxadau ngoan ngoãclicn nằqdakm im phốqmboi hợlopzp khôisgzng dáakenm lộsjqtn xộsjqtn, khẩzppnn trưrmxqơnvjdng khôisgzng dứefwnt hỏtnpzi, “Sao rồedbdi?”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng cau màxpryy, mặrmxqc dùqrxf trong lòlixong cũblopng biếhlbct mìjubynh mấyydmt khốqmbong chếhlbc, nhưrmxqng cũblopng khôisgzng nghĩisgz tớohkci sẽjubyxprym côisgz bịwzjc thưrmxqơnvjdng nhưrmxq vậcckpy, chỉqrxfxpryqrxf sao anh cũblopng khôisgzng thểbyxvxpryo kìjubym nésdgpn nổnlsgi, vìjuby thếhlbc bịwzjcrmxqng đnlsgtnpzblopng cójatjclic do chíekoinh đnlsgáakenng, đnlsgeutvu ngójatjn tay vừyzexa thoáakenng chạwsnhm vàxpryo đnlsgãclic run rẩzppny.


“Cũblopng may, chỉqrxfrmxqng mộsjqtt chúlopzt thôisgzi.” Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng trảbyxv lờjqqci.

An Cửxadau chỉqrxf cảbyxvm thấyydmy cảbyxvm giáakenc làxprynh lạwsnhnh từyzex từyzex đnlsgưrmxqlopzc thay thếhlbc bởkfwii cảbyxvm giáakenc nójatjng rựjqqcc hơnvjdi xójatjt, ngójatjn tay củemxja anh gạwsnht đnlsgi cạwsnhnh bêrmxqn ngoàxpryi, hưrmxqohkcng vềkgoqrmxqn trong bắcwvnt đnlsgeutvu khuấyydmy đnlsgsjqtng, mặrmxqc dùqrxf biếhlbct anh đnlsgang thoa thuốqmboc, nhưrmxqng vẫhlbcn nhạwsnhy cảbyxvm khẩzppnn trưrmxqơnvjdng khésdgpp chânzdin lạwsnhi: “Xong chưrmxqa?”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng đnlsgưrmxqa tay kháakenc đnlsgbyxvakench hai đnlsgùqrxfi côisgz ra: “Sắcwvnp xong rồedbdi, thảbyxv lỏtnpzng mộsjqtt chúlopzt, đnlsgyzexng kẹseknp tay anh lạwsnhi.”

jubynh cảbyxvnh lúlopzc nàxpryy thậcckpt sựjqqc quáakenlopzng túlopzng, hơnvjdn nữcbora ngay lúlopzc nàxpryy đnlsgèlopzn vẫhlbcn còlixon sáakenng, An Cửxadau khôisgzng cójatj chuyệseknn gìjuby đnlsgânzdim ra nójatji nhảbyxvm: “Nàxpryy, chuyệseknn nàxpryy. . . . . . Phójatj Hoa Sêrmxqnh cũblopng rấyydmt thảbyxvm, anh đnlsgãclicxprym gìjuby đnlsgbyxv đnlsgáakenm ngưrmxqjqqci kia nhằqdakm vàxpryo anh ta vậcckpy?”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng ngẩzppnng đnlsgeutvu nhìjubyn côisgz mộsjqtt cáakeni: “Em nójatji thửxada xem?”

An Cửxadau lặrmxqng yêrmxqn, hìjubynh nhưrmxqjubym đnlsgkgoqxpryi nàxpryy khôisgzng tốqmbot lắcwvnm nha.

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng cójatj chúlopzt khôisgzng vui liếhlbcc côisgz mộsjqtt cáakeni: “Thìjuby ra làxpry em cũblopng biếhlbct, vậcckpy em còlixon đnlsgbyxv anh chứefwna chấyydmp nójatjxpry sao? Vốqmbon làxpryjatj Phạwsnhn Phạwsnhn vàxpry Đxadaxpryn Đxadaxpryn làxprym chúlopzng ta cójatj rấyydmt íekoit thờjqqci gian ởkfwi riêrmxqng vớohkci nhau.”

Nhắcwvnc tàxpryo tháakeno, làxpryxpryo tháakeno đnlsgếhlbcn, đnlsgang nójatji thìjubykfwirmxqn cạwsnhnh đnlsgãclic truyềkgoqn đnlsgếhlbcn tiếhlbcng nỉqrxf non củemxja Đxadaxpryn Đxadaxpryn: “Têrmxqrmxq. . . . . .”

An Cửxadau giậcckpt mìjubynh mộsjqtt cáakeni, bòlixo dậcckpy, đnlsgsjqtng táakenc dồedbdn dậcckpp dẫhlbcn tớohkci ởkfwi phíekoia dưrmxqohkci Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng còlixon chưrmxqa kịwzjcp rúlopzt lui ngójatjn tay ra, đnlsgãclic đnlsgsjqtt nhiêrmxqn đnlsgi sânzdiu vàxpryo tậcckpn cùqrxfng bêrmxqn trong, thânzdin thểbyxvisgz khẽjuby run, ‘ừyzexm’ mộsjqtt tiếhlbcng, chânzdin đnlsgwsnhp lêrmxqn bảbyxv vai củemxja Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng, sau đnlsgójatj tay vộsjqti chânzdin loạwsnhn bòlixo xuốqmbong giưrmxqjqqcng, tìjubym chỗfbgj giấyydmu ngưrmxqjqqci, chỉqrxf thiếhlbcu chúlopzt nữcbora làxpry đnlsgem anh nhésdgpt luôisgzn xuốqmbong gầeutvm giưrmxqjqqcng rồedbdi, cũblopng may thàxprynh giưrmxqjqqcng rấyydmt thấyydmp, cho nêrmxqn khôisgzng thểbyxv nhésdgpt ngưrmxqjqqci vàxpryo đnlsgưrmxqlopzc.

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng thấyydmy côisgz hoảbyxvng sợlopz đnlsgếhlbcn nhưrmxq vậcckpy, lửxadaa giậcckpn trong lòlixong đnlsgèlopzsdgpn từyzex bấyydmy lânzdiu nay lậcckpp tứefwnc bạwsnho pháakent ra ngoàxpryi, chânzdin màxpryy nhíekoiu chặrmxqt, giữcbor hai vai củemxja côisgz, trong đnlsgôisgzi mắcwvnt tràxpryn đnlsgeutvy vẻpblq bi thưrmxqơnvjdng: “Anh thậcckpt sựjqqc khôisgzng thểbyxv gặrmxqp ngưrmxqjqqci đnlsgếhlbcn vậcckpy hảbyxv?”

An Cửxadau chỉqrxf mộsjqtt lòlixong nghĩisgzxpry khôisgzng thểbyxv đnlsgbyxv cho đnlsgefwna nhỏtnpz nhìjubyn thấyydmy cójatj đnlsgàxpryn ôisgzng chạwsnhy vàxpryo phòlixong mìjubynh lúlopzc nửxadaa đnlsgêrmxqm màxpry thôisgzi, cũblopng khôisgzng kịwzjcp nghĩisgz đnlsgếhlbcn chuyệseknn gìjuby kháakenc, nhójatjn chânzdin lêrmxqn, hôisgzn lung tung trêrmxqn môisgzi Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng mấyydmy cáakeni: “Ngoan, đnlsgyzexng làxprym rộsjqtn nha.” Sau đnlsgójatj thừyzexa cơnvjd đnlsgzppny anh vàxpryo phòlixong tắcwvnm.

Vừyzexa lúlopzc nguy hiểbyxvm nhìjubyn thấyydmy bảbyxvo bốqmboi Đxadaxpryn Đxadaxpryn đnlsgang dụblopi mắcwvnt đnlsgi vàxpryo.

“Têrmxqrmxq ~~~”


An Cửxadau cốqmbo gắcwvnng che giấyydmu, sửxadaa sang máakeni tójatjc lạwsnhi mộsjqtt chúlopzt, ngồedbdi xuốqmbong ẵwownm Đxadaxpryn Đxadaxpryn lêrmxqn: “Sao vậcckpy bảbyxvo bốqmboi?”

Giọhltnng nójatji củemxja cậcckpu bésdgplixon mang theo vàxpryi phầeutvn uấyydmt ứefwnc, hoàxpryn toàxpryn khôisgzng thấyydmy đnlsgưrmxqlopzc bộsjqtakenng tiểbyxvu đnlsgwsnhi nhânzdin bìjubynh tĩisgznh củemxja ngàxpryy thưrmxqjqqcng: “Têrmxqrmxq, con mơnvjd thấyydmy áakenc mộsjqtng. . . . . .”

Ngay lậcckpp tứefwnc, tìjubynh thưrmxqơnvjdng củemxja ngưrmxqjqqci mẹsekn trong An Cửxadau lan tràxpryn, tráakeni tim cũblopng tan chảbyxvy, késdgpo ngưrmxqjqqci qua, vừyzexa hôisgzn vừyzexa ôisgzm: “Bảbyxvo bốqmboi ngoan nha, đnlsgyzexng sợlopz, đnlsgyzexng sợlopz, cójatj mẹseknkfwi đnlsgânzdiy!”

Vẻpblq mặrmxqt củemxja cậcckpu nhójatjc thấyydmp thỏtnpzm, hỏtnpzi cójatj chúlopzt xấyydmu hổnlsg: “Têrmxqrmxq, tốqmboi nay con cójatj thểbyxv ngủemxj vớohkci mẹsekn đnlsgưrmxqlopzc khôisgzng?”

“Dĩisgz nhiêrmxqn làxpry đnlsgưrmxqlopzc rồedbdi!” An Cửxadau ôisgzm Đxadaxpryn Đxadaoan nằqdakm dàxpryi trêrmxqn giưrmxqjqqcng, đnlsgbyxv con trai nằqdakm ởkfwirmxqn cạwsnhnh mìjubynh.

Cậcckpu nhójatjc ôisgzm côisgz thậcckpt chặrmxqt, bàxpryn tay nhỏtnpz nắcwvnm chặrmxqt vạwsnht áakeno củemxja côisgz, đnlsgôisgzi mắcwvnt sợlopzclici khôisgzng dáakenm nhắcwvnm lạwsnhi, chớohkcp mắcwvnt nhìjubyn côisgz.

An Cửxadau từyzex từyzex vuốqmbot ve ởkfwi sau lưrmxqng cậcckpu, pháakent hiệseknn sau lưrmxqng cậcckpu bésdgp mồedbdisgzi ưrmxqohkct sủemxjng, đnlsgau lòlixong khôisgzng thôisgzi: “Nằqdakm mơnvjd thấyydmy gìjubyxpry sợlopz nhưrmxq vậcckpy?”

Đxadaxpryn đnlsgxpryn díekoinh vàxpryo côisgzxpryng chặrmxqt hơnvjdn, ngưrmxqohkcc đnlsgeutvu nhỏtnpz khẩzppnn trưrmxqơnvjdng nhìjubyn côisgz: “Têrmxqrmxq, cójatj phảbyxvi mẹsekn giậcckpn Bạwsnht Bạwsnht hay khôisgzng? Mẹsekn sẽjuby kếhlbct hôisgzn vớohkci Bạwsnht Bạwsnht chứefwn?”

“Àaken, chuyệseknn nàxpryy. . . . . .” An Cửxadau theo bảbyxvn năakenng đnlsgưrmxqa mắcwvnt nhìjubyn vềkgoqakennh cửxadaa phíekoia sau.

“Têrmxqrmxq, con nằqdakm mơnvjd thấyydmy mẹseknxpry Bạwsnht Bạwsnht cójatj em bésdgp kháakenc nữcbora, mẹsekn chỉqrxf thíekoich Bạwsnht Bạwsnht vàxpry em bésdgp kia thôisgzi, sau đnlsgójatj khôisgzng cầeutvn con vàxpry Phạwsnhn Phạwsnhn nữcbora. . . . . .” Cậcckpu nhójatjc nójatji xong cũblopng muốqmbon khójatjc, cójatj lẽjubyxpry nhớohkc lạwsnhi cơnvjdn áakenc mộsjqtng kia.

An Cửxadau tháakeno mồedbdisgzi, vộsjqti vàxpryng dịwzjcu dàxpryng dụblop dỗfbgj: “Giấyydmc mơnvjdxpry giảbyxv nha! Làxprym sao mẹseknjatj thểbyxv khôisgzng thưrmxqơnvjdng con vàxpry Phạwsnhn Phạwsnhn đnlsgưrmxqlopzc, cáakenc con làxpry bảbyxvo bốqmboi quan trọhltnng nhấyydmt củemxja mẹseknxpry!”

“So vớohkci Bạwsnht Bạwsnht còlixon quan trọhltnng hơnvjdn sao?” Cậcckpu nhójatjc cốqmbo lấyydmy dũblopng khíekoi đnlsgbyxv hỏtnpzi, đnlsgôisgzi mắcwvnt đnlsgrmxqc biệseknt nghiêrmxqm túlopzc, hìjubynh nhưrmxq rấyydmt đnlsgbyxv ýclic đnlsgếhlbcn vấyydmn đnlsgkgoqxpryy.

“Đxadaưrmxqơnvjdng nhiêrmxqn rồedbdi! Khôisgzng cójatjjuby quan trọhltnng hơnvjdn cáakenc con đnlsgưrmxqlopzc.” An Cửxadau trảbyxv lờjqqci khôisgzng chúlopzt do dựjqqc.


Bảbyxvo bốqmboi Đxadaxpryn Đxadaxpryn thởkfwi phàxpryo nhẹsekn nhõyctfm, cuốqmboi cùqrxfng cũblopng yêrmxqn tânzdim khôisgzng íekoit, chỉqrxfjatj đnlsgiềkgoqu tráakeni tim sắcwvnt thésdgpp củemxja ngưrmxqjqqci nàxpryo đnlsgójatj đnlsgang trốqmbon ởkfwi phíekoia sau cáakennh cửxadaa đnlsgãclic sắcwvnp bểbyxvakent thàxprynh đnlsgqmbong đnlsgáaken vụblopn rồedbdi. . . . . .

Đxadaxpryn Đxadaxpryn míekoim míekoim môisgzi, lạwsnhi hỏtnpzi: “Vậcckpy bảbyxvo bốqmboi kháakenc thìjuby sao?”

“Sẽjuby khôisgzng cójatj bảbyxvo bốqmboi nàxpryo kháakenc, mẹsekn chỉqrxf cầeutvn hai con làxpry đnlsgemxj rồedbdi.” An Cửxadau hôisgzn lêrmxqn tráakenn củemxja Đxadaxpryn Đxadaxpryn mộsjqtt cáakeni: “Khôisgzng đnlsgưrmxqlopzc suy nghĩisgz lung tung, còlixon vẫhlbcn còlixon nhỏtnpz, ăakenn đnlsgưrmxqlopzc ngủemxj đnlsgưrmxqlopzc cho mau lớohkcn làxpry tốqmbot rồedbdi..., tạwsnhi sao lạwsnhi suy nghĩisgz nhiềkgoqu chuyệseknn nhưrmxq vậcckpy, vềkgoq đnlsgiểbyxvm nàxpryy con phảbyxvi nêrmxqn họhltnc theo em gáakeni củemxja con đnlsgi!”

“Dạwsnh.” Đxadaxpryn Đxadaxpryn cũblopng thuậcckpn theo, khôisgzng mộsjqtt chúlopzt phảbyxvn báakenc nàxpryo, rấyydmt ngoan ngoãclicn.

“Yêrmxqn tânzdim màxpry ngủemxj đnlsgi.” An Cửxadau ôisgzm Đxadaxpryn Đxadaxpryn nhẹsekn nhàxpryng háakent lêrmxqn mộsjqtt khúlopzc háakent ru: “Ngủemxj đnlsgi, ngủemxj đnlsgi, con yêrmxqu củemxja mẹsekn. . . . . .”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng qua khójatje mắcwvnt nhìjubyn thấyydmy cảbyxvnh tưrmxqlopzng vôisgzqrxfng ấyydmm áakenp trưrmxqohkcc mặrmxqt, ngưrmxqjqqci phụblop nữcborxpry anh yêrmxqu thưrmxqơnvjdng đnlsgang ôisgzm con trai dễwoaf thưrmxqơnvjdng củemxja anh trong lòlixong, dịwzjcu dàxpryng háakent khúlopzc háakent ru, ngưrmxqjqqci thiếhlbcu nữcbor ngang bưrmxqohkcng kia hôisgzm nay đnlsgãclic trởkfwirmxqn xinh đnlsgseknp làxprym ngưrmxqjqqci ta đnlsgsjqtng lòlixong khôisgzng thôisgzi, nhưrmxqng tạwsnhi sao, anh lạwsnhi cảbyxvm thấyydmy bảbyxvn thânzdin mìjubynh thêrmxqrmxqơnvjdng đnlsgếhlbcn vậcckpy. . . . . .

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng rójatjn résdgpn đnlsgi ra từyzex phíekoia sau cửxadaa, An Cửxadau nhìjubyn thấyydmy anh đnlsgãclic vộsjqti vàxpryng hốqmboi thúlopzc anh trởkfwi vềkgoq, vìjuby vậcckpy trong tiếhlbcng háakent ru dịwzjcu dàxpryng củemxja côisgz, Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng đnlsgãclic rờjqqci đnlsgi màxpry trong lòlixong vôisgzqrxfng ai oáakenn. . . . . .

Anh cũblopng rấyydmt muốqmbon đnlsgưrmxqlopzc vợlopzjubynh dỗfbgj cho ngủemxjxpry, càxpryng muốqmbon trởkfwi thàxprynh ngưrmxqjqqci đnlsgàxpryn ôisgzng quan trọhltnng nhấyydmt củemxja côisgz, nhưrmxqng bânzdiy giờjqqc thìjuby thếhlbcxpryo, tuyệseknt đnlsgqmboi khôisgzng phảbyxvi làxpry ngưrmxqjqqci đnlsgefwnng đnlsgeutvu nữcbora rồedbdi. . . . . .

Vềkgoq phầeutvn kếhlbc hoạwsnhch ‘Tấyydmt Sáakent Kỹuiit’ đnlsgãclic dựjqqcekoinh trong lòlixong lúlopzc trưrmxqohkcc cũblopng vìjubynzdiu nójatji cuốqmboi cùqrxfng kia củemxja An Cửxadau: ‘sẽjuby khôisgzng cójatj bảbyxvo bốqmboi kháakenc nữcbora’ màxpry khôisgzng thểbyxvxpryo sửxada dụblopng đnlsgưrmxqlopzc nữcbora, chỉqrxf đnlsgàxprynh phảbyxvi tựjqqcjatji vớohkci mìjubynh làxpry đnlsgyzexng suy nghĩisgz. . . . . . Thấyydmy Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng trởkfwi vềkgoq, Phójatj Hoa Sêrmxqnh kinh ngạwsnhc nhíekoiu màxpryy: “A! Sao nhanh vậcckpy?”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng khôisgzng đnlsgbyxv ýclic anh ta, vàxpryo phòlixong, từyzex trong ngăakenn tủemxj lấyydmy ra mấyydmy chai rưrmxqlopzu.

Mộsjqtt láakent sau, Phójatj Hoa Sêrmxqnh khịwzjct khịwzjct mũblopi, ngửxadai đnlsgưrmxqlopzc mùqrxfi rưrmxqlopzu, vèlopzo mộsjqtt tiếhlbcng, xôisgzng vàxpryo phòlixong ngủemxj Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng: “Đxadaedbd tốqmbot đnlsgójatj! Đxadayzexng nójatji làxpry anh muốqmbon uốqmbong mộsjqtt mìjubynh nha!”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng nésdgpm mộsjqtt ly rưrmxqlopzu cho anh ta.

Phójatj Hoa Sêrmxqnh tựjqqcjatjt cho mìjubynh ly rưrmxqlopzu đnlsgtnpz, lắcwvnc lưrmxq ly rưrmxqlopzu mấyydmy vòlixong, sau đnlsgójatj ngồedbdi tựjqqca vàxpryo mésdgpp giưrmxqjqqcng sójatjng vai vớohkci Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng, liếhlbcc mắcwvnt nhìjubyn anh: “Chàxpry, hơnvjdn nửxadaa đnlsgêrmxqm màxpryrmxqlopzn rưrmxqlopzu giảbyxvi sầeutvu. . . . . . Sao vậcckpy? Vui quáakenjatja buồedbdn rồedbdi hảbyxv?”

Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng đnlsgefwnng lêrmxqn, đnlsgi tớohkci trưrmxqohkcc cửxadaa sổnlsg, sau đnlsgójatj đnlsgưrmxqa tay késdgpo màxpryn cửxadaa sổnlsg ra, khuôisgzn mặrmxqt lạwsnhnh lẽjubyo nhìjubyn khôisgzng chớohkcp mắcwvnt xuốqmbong dưrmxqohkci lầeutvu.

Phójatj Hoa Sêrmxqnh tòlixolixormxqohkcc tớohkci nhìjubyn, áakennh mắcwvnt cũblopng kịwzjcp nhìjubyn thấyydmy bójatjng lưrmxqng củemxja mộsjqtt côisgzakeni nhỏtnpz chạwsnhy vàxpryo cửxadaa hàxpryng thuốqmboc nhưrmxq mộsjqtt làxpryn khójatji, nhíekoiu màxpryy tỏtnpz vẻpblq ngoàxpryi ýclic muốqmbon, nójatji: “A, khôisgzng phảbyxvi làxpry chịwzjcnzdiu sao? Hơnvjdn nửxadaa đnlsgêrmxqm tớohkci tiệseknm thuốqmboc mua cáakeni gìjuby vậcckpy? Theo kinh nghiệseknm củemxja em nhậcckpn thấyydmy, khôisgzng lẽjubyxpry tráakennh. . . . . .”

Lờjqqci còlixon chưrmxqa dứefwnt, Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng đnlsgcckpp mạwsnhnh ly rưrmxqlopzu trong tay.

Phójatj Hoa Sêrmxqnhbcưrmxqjqqci khan, lùqrxfi lạwsnhi mấyydmy bưrmxqohkcc cáakench xa anh mộsjqtt chúlopzt, sau đnlsgójatj nhỏtnpz giọhltnng lầeutvm bầeutvm: “Khôisgzng phảbyxvi chỉqrxfxpry mua thuốqmboc tráakennh thai sao? Cójatjjubyxpry tứefwnc giậcckpn, ngay cảbyxvnvjd hộsjqti đnlsgbyxv mua thuốqmboc tráakennh thai, tiểbyxvu gia đnlsgânzdiy cũblopng khôisgzng cójatj. . . . . . Còlixon khôisgzng biếhlbct đnlsgemxj, quảbyxv thậcckpt đnlsgàxpryn ôisgzng no nêrmxq khôisgzng biếhlbct đnlsgếhlbcn nỗfbgji khổnlsg củemxja đnlsgàxpryn ôisgzng chếhlbct đnlsgójatji. . . . . .”

akenng hôisgzm sau, lúlopzc Phạwsnhn Phạwsnhn chạwsnhy đnlsgi gõyctf cửxadaa ăakenn chựjqqcc thìjuby hai anh em uốqmbong nhiềkgoqu đnlsgếhlbcn nổnlsgi vẫhlbcn chưrmxqa tỉqrxfnh dậcckpy.

Cuốqmboi cùqrxfng Phạwsnhn Phạwsnhn tìjubym đnlsgưrmxqlopzc An Cửxadau, An Cửxadau khôisgzng yêrmxqn lòlixong nêrmxqn lấyydmy chìjubya khójatja dựjqqc phòlixong màxpry Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng cho côisgz, đnlsgưrmxqa cho Phạwsnhn Phạwsnhn mởkfwi cửxadaa.

lixon chưrmxqa kịwzjcp bưrmxqohkcc vàxpryo cửxadaa đnlsgãclic bịwzjcqrxfi rưrmxqlopzu nồedbdng nặrmxqc làxprym ngộsjqtp đnlsgếhlbcn nỗfbgji lùqrxfi vềkgoq sao mộsjqtt chúlopzt.

xpryo trong nhàxpry, vốqmbon nghĩisgz rằqdakng làxpry Phójatj Hoa Sêrmxqnh mưrmxqlopzn rưrmxqlopzu giảbyxvi sầeutvu nêrmxqn uốqmbong say, ai ngờjqqc đnlsgânzdiu cảbyxv hai ngưrmxqjqqci đnlsgkgoqu nằqdakm thẳefwnng cẳefwnng trong phòlixong, cảbyxv Phójatj Thầeutvn Thưrmxqơnvjdng cũblopng uốqmbong say đnlsgếhlbcn mơnvjd hồedbd, thấyydmy côisgz đnlsgếhlbcn liềkgoqn vôisgz lạwsnhi xáakenp tớohkci gầeutvn, ôisgzm hôisgzng củemxja côisgz: “Vợlopz àxpry. . . . . .”

An Cửxadau tứefwnc giậcckpn ngúlopzt trờjqqci, đnlsgưrmxqa tay đnlsgáakennh mộsjqtt cáakeni, đnlsgzppny anh ra: “Tạwsnhi sao anh khôisgzng uốqmbong cho chếhlbct luôisgzn đnlsgi! Biếhlbct rõyctfjubynh vừyzexa khỏtnpzi bệseknnh còlixon uốqmbong nhiềkgoqu rưrmxqlopzu nhưrmxq vậcckpy, anh. . . . . .”

Đxadaang nójatji, hìjubynh nhưrmxqxpry đnlsgiệseknn thoạwsnhi củemxja ngưrmxqjqqci nàxpryo đnlsgójatj vang lêrmxqn, Phójatj Hoa Sêrmxqnh gãclici đnlsgeutvu, thầeutvn tríekoilixon chưrmxqa rõyctfxpryng: “Làxpry ai vậcckpy? Cójatj chuyệseknn gìjuby? Tôisgzi làxpry ai hảbyxv? Tiểbyxvu gia làxpry Phójatj Tam! Hảbyxv? Ai xảbyxvy ra chuyệseknn? Tôisgz Hộsjqti Lêrmxq. . . . . . Tựjqqc, tựjqqcakent hảbyxv?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.