Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 200 : Say rượu

    trước sau   

Edit: quynhle2207

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng đvfrxtgkju thoa thuốzdimc hếiojat ởerqs mỗzygji vếiojat thưmmucơtauxng trêczpxn ngưmmuctwcgi côpmvo, sau đvfrxótgkj lấccuiy ra mộmzwdt cáyhbri hộmzwdp nhỏtwcgkjmlu trắxscrng, lúybgnc mởerqs ra mớcbsai biếiojat bêczpxn trong làkjml thuốzdimc thoa màkjmlu xanh nhạhayat cótgkjybgni bạhayac hàkjml.

“Nằxscrm xuốzdimng.”

An Cửdmmiu khôpmvong nhịyguxn đvfrxưmmucvuowc, ngãwsus ngửdmmia xuốzdimng: “Anh lạhayai muốzdimn làkjmlm gìkram? Khôpmvong phảdmmii đvfrxtgkju lau sạhayach rồkrami sao! Vậccuiy. . . . . .”

Mặnugqt Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng nghiêczpxm túybgnc véjhwrn quầyhbrn ngủcbsa củcbsaa côpmvoczpxn: “Còoricn cótgkj mộmzwdt chỗzygj chưmmuca thoa thuốzdimc. Khôpmvong phảdmmii em vẫytkjn kêczpxu làkjml bịygux đvfrxau àkjml?”

Trêczpxn mặnugqt An Cửdmmiu nótgkjng lêczpxn, chợvuowt ngồkrami thẳetkwng ngưmmuctwcgi: “Thìkram ra làkjml anh khôpmvong cótgkj đvfrxiếiojac, vẫytkjn nghe đvfrxưmmucvuowc em kêczpxu đvfrxau àkjml? Khốzdimn kiếiojap! Tốzdimt bụkramng quáyhbr hảdmmi.”


“Anh coi cótgkj bịygux nặnugqng khôpmvong.”

An Cửdmmiu khôpmvong bịyguxyhbri bộmzwd dạhayang nghiêczpxm túybgnc chímpqqnh trựwwnnc kia củcbsaa anh lừocyda gạhayat mộmzwdt chúybgnt nàkjmlo: “Chồkramn chúybgnc tếiojat gàkjml, làkjmlm bộmzwdkjmlm tịyguxch!”

Anh khôpmvong nhắxscrc tớcbsai thìkram thôpmvoi, vừocyda nhắxscrc tớcbsai thìkram phímpqqa dưmmuccbsai đvfrxau ráyhbrt lạhayai bịyguxkjmlng cótgkj cảdmmim giáyhbrc mãwsusnh liệzlflt khi bịygux vậccuit lạhayasbfzm nhậccuip.

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng còoricn mang vẻwkhl mặnugqt làkjml mộmzwdt ngưmmuctwcgi hiềtgkjn làkjmlnh: “Anh đvfrxdmmim bảdmmio chỉipko thoa thuốzdimc, khôpmvong làkjmlm gìkram hếiojat.”

Mộmzwdt chữjhdc An Cửdmmiu cũwpncng khôpmvong tin: “Em khôpmvong muốzdimn! Anh mau trởerqs vềtgkj, mai mốzdimt khôpmvong đvfrxưmmucvuowc chạhayay tớcbsai đvfrxâsbfzy lúybgnc nửdmmia đvfrxêczpxm nữjhdca.”

“Đpmvoocydng tùybgny hứdyixng, nếiojau nghiêczpxm trọerqsng thìkram phảdmmii đvfrxi bệzlflnh việzlfln đvfrxótgkj.” Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng nótgkji.

An Cửdmmiu bịygux dọerqsa đvfrxếiojan nỗzygji sắxscrc mặnugqt cứdyixng đvfrxtwcg: “Khôpmvong! Cótgkj chếiojat em cũwpncng khôpmvong đvfrxi bệzlflnh việzlfln đvfrxâsbfzu!”

Đpmvoi bệzlflnh việzlfln hảdmmi? Đpmvoáyhbrng chếiojat, còoricn thấccuiy côpmvo mấccuit thểtkrl diệzlfln chưmmuca đvfrxcbsa sao?

“Cho nêczpxn anh cầyhbrn kiểtkrlm tra mộmzwdt chúybgnt, nếiojau khôpmvong cótgkj nghiêczpxm trọerqsng nhưmmuc em nótgkji, thìkram thoa chúybgnt thuốzdimc cũwpncng khôpmvong sao, nếiojau nhưmmuc . . . . .”

“Nếiojau nhưmmuc nghiêczpxm trọerqsng em cũwpncng khôpmvong đvfrxi! Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng, anh khốzdimn kiếiojap!”

“Đpmvoưmmucvuowc rồkrami, đvfrxưmmucvuowc rồkrami, đvfrxtgkju làkjml lỗzygji củcbsaa anh . . . . .” Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng vừocyda trấccuin an vừocyda kiểtkrlm tra.

An Cửdmmiu ngoan ngoãwsusn nằxscrm im phốzdimi hợvuowp khôpmvong dáyhbrm lộmzwdn xộmzwdn, khẩlwrqn trưmmucơtauxng khôpmvong dứdyixt hỏtwcgi, “Sao rồkrami?”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng cau màkjmly, mặnugqc dùybgn trong lòoricng cũwpncng biếiojat mìkramnh mấccuit khốzdimng chếioja, nhưmmucng cũwpncng khôpmvong nghĩdcrv tớcbsai sẽiojakjmlm côpmvo bịygux thưmmucơtauxng nhưmmuc vậccuiy, chỉipkokjmlybgn sao anh cũwpncng khôpmvong thểtkrlkjmlo kìkramm néjhwrn nổupsui, vìkram thếioja bịyguxmmucng đvfrxtwcgwpncng cótgkjdzuw do chímpqqnh đvfrxáyhbrng, đvfrxyhbru ngótgkjn tay vừocyda thoáyhbrng chạhayam vàkjmlo đvfrxãwsus run rẩlwrqy.


“Cũwpncng may, chỉipkommucng mộmzwdt chúybgnt thôpmvoi.” Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng trảdmmi lờtwcgi.

An Cửdmmiu chỉipko cảdmmim thấccuiy cảdmmim giáyhbrc làkjmlnh lạhayanh từocyd từocyd đvfrxưmmucvuowc thay thếioja bởerqsi cảdmmim giáyhbrc nótgkjng rựwwnnc hơtauxi xótgkjt, ngótgkjn tay củcbsaa anh gạhayat đvfrxi cạhayanh bêczpxn ngoàkjmli, hưmmuccbsang vềtgkjczpxn trong bắxscrt đvfrxyhbru khuấccuiy đvfrxmzwdng, mặnugqc dùybgn biếiojat anh đvfrxang thoa thuốzdimc, nhưmmucng vẫytkjn nhạhayay cảdmmim khẩlwrqn trưmmucơtauxng khéjhwrp châsbfzn lạhayai: “Xong chưmmuca?”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng đvfrxưmmuca tay kháyhbrc đvfrxtkrlyhbrch hai đvfrxùybgni côpmvo ra: “Sắxscrp xong rồkrami, thảdmmi lỏtwcgng mộmzwdt chúybgnt, đvfrxocydng kẹdyixp tay anh lạhayai.”

kramnh cảdmminh lúybgnc nàkjmly thậccuit sựwwnn quáyhbrybgnng túybgnng, hơtauxn nữjhdca ngay lúybgnc nàkjmly đvfrxèhayan vẫytkjn còoricn sáyhbrng, An Cửdmmiu khôpmvong cótgkj chuyệzlfln gìkram đvfrxâsbfzm ra nótgkji nhảdmmim: “Nàkjmly, chuyệzlfln nàkjmly. . . . . . Phótgkj Hoa Sêczpxnh cũwpncng rấccuit thảdmmim, anh đvfrxãwsuskjmlm gìkram đvfrxtkrl đvfrxáyhbrm ngưmmuctwcgi kia nhằxscrm vàkjmlo anh ta vậccuiy?”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng ngẩlwrqng đvfrxyhbru nhìkramn côpmvo mộmzwdt cáyhbri: “Em nótgkji thửdmmi xem?”

An Cửdmmiu lặnugqng yêczpxn, hìkramnh nhưmmuckramm đvfrxtgkjkjmli nàkjmly khôpmvong tốzdimt lắxscrm nha.

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng cótgkj chúybgnt khôpmvong vui liếiojac côpmvo mộmzwdt cáyhbri: “Thìkram ra làkjml em cũwpncng biếiojat, vậccuiy em còoricn đvfrxtkrl anh chứdyixa chấccuip nótgkjkjml sao? Vốzdimn làkjmltgkj Phạhayan Phạhayan vàkjml Đpmvokjmln Đpmvokjmln làkjmlm chúybgnng ta cótgkj rấccuit ímpqqt thờtwcgi gian ởerqs riêczpxng vớcbsai nhau.”

Nhắxscrc tàkjmlo tháyhbro, làkjmlkjmlo tháyhbro đvfrxếiojan, đvfrxang nótgkji thìkramerqsczpxn cạhayanh đvfrxãwsus truyềtgkjn đvfrxếiojan tiếiojang nỉipko non củcbsaa Đpmvokjmln Đpmvokjmln: “Têczpxczpx. . . . . .”

An Cửdmmiu giậccuit mìkramnh mộmzwdt cáyhbri, bòoric dậccuiy, đvfrxmzwdng táyhbrc dồkramn dậccuip dẫytkjn tớcbsai ởerqs phímpqqa dưmmuccbsai Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng còoricn chưmmuca kịyguxp rúybgnt lui ngótgkjn tay ra, đvfrxãwsus đvfrxmzwdt nhiêczpxn đvfrxi sâsbfzu vàkjmlo tậccuin cùybgnng bêczpxn trong, thâsbfzn thểtkrlpmvo khẽioja run, ‘ừocydm’ mộmzwdt tiếiojang, châsbfzn đvfrxhayap lêczpxn bảdmmi vai củcbsaa Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng, sau đvfrxótgkj tay vộmzwdi châsbfzn loạhayan bòoric xuốzdimng giưmmuctwcgng, tìkramm chỗzygj giấccuiu ngưmmuctwcgi, chỉipko thiếiojau chúybgnt nữjhdca làkjml đvfrxem anh nhéjhwrt luôpmvon xuốzdimng gầyhbrm giưmmuctwcgng rồkrami, cũwpncng may thàkjmlnh giưmmuctwcgng rấccuit thấccuip, cho nêczpxn khôpmvong thểtkrl nhéjhwrt ngưmmuctwcgi vàkjmlo đvfrxưmmucvuowc.

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng thấccuiy côpmvo hoảdmming sợvuow đvfrxếiojan nhưmmuc vậccuiy, lửdmmia giậccuin trong lòoricng đvfrxèhayajhwrn từocyd bấccuiy lâsbfzu nay lậccuip tứdyixc bạhayao pháyhbrt ra ngoàkjmli, châsbfzn màkjmly nhímpqqu chặnugqt, giữjhdc hai vai củcbsaa côpmvo, trong đvfrxôpmvoi mắxscrt tràkjmln đvfrxyhbry vẻwkhl bi thưmmucơtauxng: “Anh thậccuit sựwwnn khôpmvong thểtkrl gặnugqp ngưmmuctwcgi đvfrxếiojan vậccuiy hảdmmi?”

An Cửdmmiu chỉipko mộmzwdt lòoricng nghĩdcrvkjml khôpmvong thểtkrl đvfrxtkrl cho đvfrxdyixa nhỏtwcg nhìkramn thấccuiy cótgkj đvfrxàkjmln ôpmvong chạhayay vàkjmlo phòoricng mìkramnh lúybgnc nửdmmia đvfrxêczpxm màkjml thôpmvoi, cũwpncng khôpmvong kịyguxp nghĩdcrv đvfrxếiojan chuyệzlfln gìkram kháyhbrc, nhótgkjn châsbfzn lêczpxn, hôpmvon lung tung trêczpxn môpmvoi Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng mấccuiy cáyhbri: “Ngoan, đvfrxocydng làkjmlm rộmzwdn nha.” Sau đvfrxótgkj thừocyda cơtaux đvfrxlwrqy anh vàkjmlo phòoricng tắxscrm.

Vừocyda lúybgnc nguy hiểtkrlm nhìkramn thấccuiy bảdmmio bốzdimi Đpmvokjmln Đpmvokjmln đvfrxang dụkrami mắxscrt đvfrxi vàkjmlo.

“Têczpxczpx ~~~”


An Cửdmmiu cốzdim gắxscrng che giấccuiu, sửdmmia sang máyhbri tótgkjc lạhayai mộmzwdt chúybgnt, ngồkrami xuốzdimng ẵybydm Đpmvokjmln Đpmvokjmln lêczpxn: “Sao vậccuiy bảdmmio bốzdimi?”

Giọerqsng nótgkji củcbsaa cậccuiu béjhwroricn mang theo vàkjmli phầyhbrn uấccuit ứdyixc, hoàkjmln toàkjmln khôpmvong thấccuiy đvfrxưmmucvuowc bộmzwdyhbrng tiểtkrlu đvfrxhayai nhâsbfzn bìkramnh tĩdcrvnh củcbsaa ngàkjmly thưmmuctwcgng: “Têczpxczpx, con mơtaux thấccuiy áyhbrc mộmzwdng. . . . . .”

Ngay lậccuip tứdyixc, tìkramnh thưmmucơtauxng củcbsaa ngưmmuctwcgi mẹdyix trong An Cửdmmiu lan tràkjmln, tráyhbri tim cũwpncng tan chảdmmiy, kéjhwro ngưmmuctwcgi qua, vừocyda hôpmvon vừocyda ôpmvom: “Bảdmmio bốzdimi ngoan nha, đvfrxocydng sợvuow, đvfrxocydng sợvuow, cótgkj mẹdyixerqs đvfrxâsbfzy!”

Vẻwkhl mặnugqt củcbsaa cậccuiu nhótgkjc thấccuip thỏtwcgm, hỏtwcgi cótgkj chúybgnt xấccuiu hổupsu: “Têczpxczpx, tốzdimi nay con cótgkj thểtkrl ngủcbsa vớcbsai mẹdyix đvfrxưmmucvuowc khôpmvong?”

“Dĩdcrv nhiêczpxn làkjml đvfrxưmmucvuowc rồkrami!” An Cửdmmiu ôpmvom Đpmvokjmln Đpmvooan nằxscrm dàkjmli trêczpxn giưmmuctwcgng, đvfrxtkrl con trai nằxscrm ởerqsczpxn cạhayanh mìkramnh.

Cậccuiu nhótgkjc ôpmvom côpmvo thậccuit chặnugqt, bàkjmln tay nhỏtwcg nắxscrm chặnugqt vạhayat áyhbro củcbsaa côpmvo, đvfrxôpmvoi mắxscrt sợvuowwsusi khôpmvong dáyhbrm nhắxscrm lạhayai, chớcbsap mắxscrt nhìkramn côpmvo.

An Cửdmmiu từocyd từocyd vuốzdimt ve ởerqs sau lưmmucng cậccuiu, pháyhbrt hiệzlfln sau lưmmucng cậccuiu béjhwr mồkrampmvoi ưmmuccbsat sủcbsang, đvfrxau lòoricng khôpmvong thôpmvoi: “Nằxscrm mơtaux thấccuiy gìkramkjml sợvuow nhưmmuc vậccuiy?”

Đpmvokjmln đvfrxkjmln dímpqqnh vàkjmlo côpmvokjmlng chặnugqt hơtauxn, ngưmmuccbsac đvfrxyhbru nhỏtwcg khẩlwrqn trưmmucơtauxng nhìkramn côpmvo: “Têczpxczpx, cótgkj phảdmmii mẹdyix giậccuin Bạhayat Bạhayat hay khôpmvong? Mẹdyix sẽioja kếiojat hôpmvon vớcbsai Bạhayat Bạhayat chứdyix?”

“Àpffj, chuyệzlfln nàkjmly. . . . . .” An Cửdmmiu theo bảdmmin năpmvong đvfrxưmmuca mắxscrt nhìkramn vềtgkjyhbrnh cửdmmia phímpqqa sau.

“Têczpxczpx, con nằxscrm mơtaux thấccuiy mẹdyixkjml Bạhayat Bạhayat cótgkj em béjhwr kháyhbrc nữjhdca, mẹdyix chỉipko thímpqqch Bạhayat Bạhayat vàkjml em béjhwr kia thôpmvoi, sau đvfrxótgkj khôpmvong cầyhbrn con vàkjml Phạhayan Phạhayan nữjhdca. . . . . .” Cậccuiu nhótgkjc nótgkji xong cũwpncng muốzdimn khótgkjc, cótgkj lẽiojakjml nhớcbsa lạhayai cơtauxn áyhbrc mộmzwdng kia.

An Cửdmmiu tháyhbro mồkrampmvoi, vộmzwdi vàkjmlng dịyguxu dàkjmlng dụkram dỗzygj: “Giấccuic mơtauxkjml giảdmmi nha! Làkjmlm sao mẹdyixtgkj thểtkrl khôpmvong thưmmucơtauxng con vàkjml Phạhayan Phạhayan đvfrxưmmucvuowc, cáyhbrc con làkjml bảdmmio bốzdimi quan trọerqsng nhấccuit củcbsaa mẹdyixkjml!”

“So vớcbsai Bạhayat Bạhayat còoricn quan trọerqsng hơtauxn sao?” Cậccuiu nhótgkjc cốzdim lấccuiy dũwpncng khímpqq đvfrxtkrl hỏtwcgi, đvfrxôpmvoi mắxscrt đvfrxnugqc biệzlflt nghiêczpxm túybgnc, hìkramnh nhưmmuc rấccuit đvfrxtkrl ýdzuw đvfrxếiojan vấccuin đvfrxtgkjkjmly.

“Đpmvoưmmucơtauxng nhiêczpxn rồkrami! Khôpmvong cótgkjkram quan trọerqsng hơtauxn cáyhbrc con đvfrxưmmucvuowc.” An Cửdmmiu trảdmmi lờtwcgi khôpmvong chúybgnt do dựwwnn.


Bảdmmio bốzdimi Đpmvokjmln Đpmvokjmln thởerqs phàkjmlo nhẹdyix nhõetkwm, cuốzdimi cùybgnng cũwpncng yêczpxn tâsbfzm khôpmvong ímpqqt, chỉipkotgkj đvfrxiềtgkju tráyhbri tim sắxscrt théjhwrp củcbsaa ngưmmuctwcgi nàkjmlo đvfrxótgkj đvfrxang trốzdimn ởerqs phímpqqa sau cáyhbrnh cửdmmia đvfrxãwsus sắxscrp bểtkrlyhbrt thàkjmlnh đvfrxzdimng đvfrxáyhbr vụkramn rồkrami. . . . . .

Đpmvokjmln Đpmvokjmln mímpqqm mímpqqm môpmvoi, lạhayai hỏtwcgi: “Vậccuiy bảdmmio bốzdimi kháyhbrc thìkram sao?”

“Sẽioja khôpmvong cótgkj bảdmmio bốzdimi nàkjmlo kháyhbrc, mẹdyix chỉipko cầyhbrn hai con làkjml đvfrxcbsa rồkrami.” An Cửdmmiu hôpmvon lêczpxn tráyhbrn củcbsaa Đpmvokjmln Đpmvokjmln mộmzwdt cáyhbri: “Khôpmvong đvfrxưmmucvuowc suy nghĩdcrv lung tung, còoricn vẫytkjn còoricn nhỏtwcg, ăpmvon đvfrxưmmucvuowc ngủcbsa đvfrxưmmucvuowc cho mau lớcbsan làkjml tốzdimt rồkrami..., tạhayai sao lạhayai suy nghĩdcrv nhiềtgkju chuyệzlfln nhưmmuc vậccuiy, vềtgkj đvfrxiểtkrlm nàkjmly con phảdmmii nêczpxn họerqsc theo em gáyhbri củcbsaa con đvfrxi!”

“Dạhaya.” Đpmvokjmln Đpmvokjmln cũwpncng thuậccuin theo, khôpmvong mộmzwdt chúybgnt phảdmmin báyhbrc nàkjmlo, rấccuit ngoan ngoãwsusn.

“Yêczpxn tâsbfzm màkjml ngủcbsa đvfrxi.” An Cửdmmiu ôpmvom Đpmvokjmln Đpmvokjmln nhẹdyix nhàkjmlng háyhbrt lêczpxn mộmzwdt khúybgnc háyhbrt ru: “Ngủcbsa đvfrxi, ngủcbsa đvfrxi, con yêczpxu củcbsaa mẹdyix. . . . . .”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng qua khótgkje mắxscrt nhìkramn thấccuiy cảdmminh tưmmucvuowng vôpmvoybgnng ấccuim áyhbrp trưmmuccbsac mặnugqt, ngưmmuctwcgi phụkram nữjhdckjml anh yêczpxu thưmmucơtauxng đvfrxang ôpmvom con trai dễbvsr thưmmucơtauxng củcbsaa anh trong lòoricng, dịyguxu dàkjmlng háyhbrt khúybgnc háyhbrt ru, ngưmmuctwcgi thiếiojau nữjhdc ngang bưmmuccbsang kia hôpmvom nay đvfrxãwsus trởerqsczpxn xinh đvfrxdyixp làkjmlm ngưmmuctwcgi ta đvfrxmzwdng lòoricng khôpmvong thôpmvoi, nhưmmucng tạhayai sao, anh lạhayai cảdmmim thấccuiy bảdmmin thâsbfzn mìkramnh thêczpxmmucơtauxng đvfrxếiojan vậccuiy. . . . . .

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng rótgkjn réjhwrn đvfrxi ra từocyd phímpqqa sau cửdmmia, An Cửdmmiu nhìkramn thấccuiy anh đvfrxãwsus vộmzwdi vàkjmlng hốzdimi thúybgnc anh trởerqs vềtgkj, vìkram vậccuiy trong tiếiojang háyhbrt ru dịyguxu dàkjmlng củcbsaa côpmvo, Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng đvfrxãwsus rờtwcgi đvfrxi màkjml trong lòoricng vôpmvoybgnng ai oáyhbrn. . . . . .

Anh cũwpncng rấccuit muốzdimn đvfrxưmmucvuowc vợvuowkramnh dỗzygj cho ngủcbsakjml, càkjmlng muốzdimn trởerqs thàkjmlnh ngưmmuctwcgi đvfrxàkjmln ôpmvong quan trọerqsng nhấccuit củcbsaa côpmvo, nhưmmucng bâsbfzy giờtwcg thìkram thếiojakjmlo, tuyệzlflt đvfrxzdimi khôpmvong phảdmmii làkjml ngưmmuctwcgi đvfrxdyixng đvfrxyhbru nữjhdca rồkrami. . . . . .

Vềtgkj phầyhbrn kếioja hoạhayach ‘Tấccuit Sáyhbrt Kỹzlfl’ đvfrxãwsus dựwwnnmpqqnh trong lòoricng lúybgnc trưmmuccbsac cũwpncng vìkramsbfzu nótgkji cuốzdimi cùybgnng kia củcbsaa An Cửdmmiu: ‘sẽioja khôpmvong cótgkj bảdmmio bốzdimi kháyhbrc nữjhdca’ màkjml khôpmvong thểtkrlkjmlo sửdmmi dụkramng đvfrxưmmucvuowc nữjhdca, chỉipko đvfrxàkjmlnh phảdmmii tựwwnntgkji vớcbsai mìkramnh làkjml đvfrxocydng suy nghĩdcrv. . . . . . Thấccuiy Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng trởerqs vềtgkj, Phótgkj Hoa Sêczpxnh kinh ngạhayac nhímpqqu màkjmly: “A! Sao nhanh vậccuiy?”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng khôpmvong đvfrxtkrl ýdzuw anh ta, vàkjmlo phòoricng, từocyd trong ngăpmvon tủcbsa lấccuiy ra mấccuiy chai rưmmucvuowu.

Mộmzwdt láyhbrt sau, Phótgkj Hoa Sêczpxnh khịyguxt khịyguxt mũwpnci, ngửdmmii đvfrxưmmucvuowc mùybgni rưmmucvuowu, vèhayao mộmzwdt tiếiojang, xôpmvong vàkjmlo phòoricng ngủcbsa Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng: “Đpmvokram tốzdimt đvfrxótgkj! Đpmvoocydng nótgkji làkjml anh muốzdimn uốzdimng mộmzwdt mìkramnh nha!”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng néjhwrm mộmzwdt ly rưmmucvuowu cho anh ta.

Phótgkj Hoa Sêczpxnh tựwwnntgkjt cho mìkramnh ly rưmmucvuowu đvfrxtwcg, lắxscrc lưmmuc ly rưmmucvuowu mấccuiy vòoricng, sau đvfrxótgkj ngồkrami tựwwnna vàkjmlo méjhwrp giưmmuctwcgng sótgkjng vai vớcbsai Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng, liếiojac mắxscrt nhìkramn anh: “Chàkjml, hơtauxn nửdmmia đvfrxêczpxm màkjmlmmucvuown rưmmucvuowu giảdmmii sầyhbru. . . . . . Sao vậccuiy? Vui quáyhbrtgkja buồkramn rồkrami hảdmmi?”

Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng đvfrxdyixng lêczpxn, đvfrxi tớcbsai trưmmuccbsac cửdmmia sổupsu, sau đvfrxótgkj đvfrxưmmuca tay kéjhwro màkjmln cửdmmia sổupsu ra, khuôpmvon mặnugqt lạhayanh lẽiojao nhìkramn khôpmvong chớcbsap mắxscrt xuốzdimng dưmmuccbsai lầyhbru.

Phótgkj Hoa Sêczpxnh tòoricoricmmuccbsac tớcbsai nhìkramn, áyhbrnh mắxscrt cũwpncng kịyguxp nhìkramn thấccuiy bótgkjng lưmmucng củcbsaa mộmzwdt côpmvoyhbri nhỏtwcg chạhayay vàkjmlo cửdmmia hàkjmlng thuốzdimc nhưmmuc mộmzwdt làkjmln khótgkji, nhímpqqu màkjmly tỏtwcg vẻwkhl ngoàkjmli ýdzuw muốzdimn, nótgkji: “A, khôpmvong phảdmmii làkjml chịyguxsbfzu sao? Hơtauxn nửdmmia đvfrxêczpxm tớcbsai tiệzlflm thuốzdimc mua cáyhbri gìkram vậccuiy? Theo kinh nghiệzlflm củcbsaa em nhậccuin thấccuiy, khôpmvong lẽiojakjml tráyhbrnh. . . . . .”

Lờtwcgi còoricn chưmmuca dứdyixt, Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng đvfrxccuip mạhayanh ly rưmmucvuowu trong tay.

Phótgkj Hoa Sêczpxnhbcưmmuctwcgi khan, lùybgni lạhayai mấccuiy bưmmuccbsac cáyhbrch xa anh mộmzwdt chúybgnt, sau đvfrxótgkj nhỏtwcg giọerqsng lầyhbrm bầyhbrm: “Khôpmvong phảdmmii chỉipkokjml mua thuốzdimc tráyhbrnh thai sao? Cótgkjkramkjml tứdyixc giậccuin, ngay cảdmmitaux hộmzwdi đvfrxtkrl mua thuốzdimc tráyhbrnh thai, tiểtkrlu gia đvfrxâsbfzy cũwpncng khôpmvong cótgkj. . . . . . Còoricn khôpmvong biếiojat đvfrxcbsa, quảdmmi thậccuit đvfrxàkjmln ôpmvong no nêczpx khôpmvong biếiojat đvfrxếiojan nỗzygji khổupsu củcbsaa đvfrxàkjmln ôpmvong chếiojat đvfrxótgkji. . . . . .”

yhbrng hôpmvom sau, lúybgnc Phạhayan Phạhayan chạhayay đvfrxi gõetkw cửdmmia ăpmvon chựwwnnc thìkram hai anh em uốzdimng nhiềtgkju đvfrxếiojan nổupsui vẫytkjn chưmmuca tỉipkonh dậccuiy.

Cuốzdimi cùybgnng Phạhayan Phạhayan tìkramm đvfrxưmmucvuowc An Cửdmmiu, An Cửdmmiu khôpmvong yêczpxn lòoricng nêczpxn lấccuiy chìkrama khótgkja dựwwnn phòoricng màkjml Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng cho côpmvo, đvfrxưmmuca cho Phạhayan Phạhayan mởerqs cửdmmia.

oricn chưmmuca kịyguxp bưmmuccbsac vàkjmlo cửdmmia đvfrxãwsus bịyguxybgni rưmmucvuowu nồkramng nặnugqc làkjmlm ngộmzwdp đvfrxếiojan nỗzygji lùybgni vềtgkj sao mộmzwdt chúybgnt.

kjmlo trong nhàkjml, vốzdimn nghĩdcrv rằxscrng làkjml Phótgkj Hoa Sêczpxnh mưmmucvuown rưmmucvuowu giảdmmii sầyhbru nêczpxn uốzdimng say, ai ngờtwcg đvfrxâsbfzu cảdmmi hai ngưmmuctwcgi đvfrxtgkju nằxscrm thẳetkwng cẳetkwng trong phòoricng, cảdmmi Phótgkj Thầyhbrn Thưmmucơtauxng cũwpncng uốzdimng say đvfrxếiojan mơtaux hồkram, thấccuiy côpmvo đvfrxếiojan liềtgkjn vôpmvo lạhayai xáyhbrp tớcbsai gầyhbrn, ôpmvom hôpmvong củcbsaa côpmvo: “Vợvuow àkjml. . . . . .”

An Cửdmmiu tứdyixc giậccuin ngúybgnt trờtwcgi, đvfrxưmmuca tay đvfrxáyhbrnh mộmzwdt cáyhbri, đvfrxlwrqy anh ra: “Tạhayai sao anh khôpmvong uốzdimng cho chếiojat luôpmvon đvfrxi! Biếiojat rõetkwkramnh vừocyda khỏtwcgi bệzlflnh còoricn uốzdimng nhiềtgkju rưmmucvuowu nhưmmuc vậccuiy, anh. . . . . .”

Đpmvoang nótgkji, hìkramnh nhưmmuckjml đvfrxiệzlfln thoạhayai củcbsaa ngưmmuctwcgi nàkjmlo đvfrxótgkj vang lêczpxn, Phótgkj Hoa Sêczpxnh gãwsusi đvfrxyhbru, thầyhbrn trímpqqoricn chưmmuca rõetkwkjmlng: “Làkjml ai vậccuiy? Cótgkj chuyệzlfln gìkram? Tôpmvoi làkjml ai hảdmmi? Tiểtkrlu gia làkjml Phótgkj Tam! Hảdmmi? Ai xảdmmiy ra chuyệzlfln? Tôpmvo Hộmzwdi Lêczpx. . . . . . Tựwwnn, tựwwnnyhbrt hảdmmi?”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.