Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 199 : Dạ tập

    trước sau   

Edit: quynhle2207

skmec An Cửzunau vàogga Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng thu dọfctrn xong, đehlei vàoggao nhàogga đehlesovii diệdwzkn thìnley Đdovkoggan Đdovkoggan đehleang ngồzunai trêinshn sàoggan nhàogga chơglrpi ghéqednp hìnleynh, Phódcod Hoa Sêinshnh nằwjhgm vùhmeni trêinshn ghếrxvh sa lon, trong ngựnleyc thốsovii lạqwbui códcod mộdovkt rổqwbu anh đehleàoggao tưbzxlơglrpi ngon, côdacuqedn nhỏjvhg mậfgccp mạqwbup Phạqwbun Phạqwbun thìnley ngồzunai trêinshn đehleùhmeni, hai ngưbzxlsovii cùhmenng nhau ăucvdn rấeuaxt vui vẻnley.

Vừtmrna thấeuaxy An Cửzunau vàogga Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng trởuimr vềhczu, ngay lậfgccp tứzgddc Phạqwbun Phạqwbun nhảdwzky từtmrn trêinshn đehleùhmeni Phódcod Hoa Sêinshnh xuốsoving, lấeuaxy luôdacun rổqwbu anh đehleàoggao trong ngựnleyc anh ta, giẫoggam giẫoggam đehleqwbup đehleqwbup chạqwbuy đehleếrxvhn trưbzxlelnfc mặnctxt ba mẹtxlg, nhưbzxl đehleang hiếrxvhn bảdwzko vậfgcct: “Bạqwbut bạqwbut, têinshinsh, hai ngưbzxlsovii đehleãdcod vềhczu rồzunai ~ anh đehleàoggao ăucvdn ngon lắbfimm nha ~ Chúskme ba mua ~ Bạqwbut Bạqwbut, têinshinsh, hai ngưbzxlsovii ăucvdn ~”

Phódcod Hoa Sêinshnh kêinshu lêinshn hai tiếrxvhng ‘chậfgccc, chậfgccc’ nhìnleyn khuôdacun mặnctxt mộdovkc củkszfa An Cửzunau lạqwbui thêinshm sódcodng mắbfimt mêinshnh môdacung, mặnctxt đehlejvhg hồzunang nhưbzxl mậfgccn, còhmenn xinh đehletxlgp diễqwbum lệdwzkglrpn bấeuaxt kỳlwec đehlezuna trang đehleiểbiqbm tinh xảdwzko nàoggao, mộdovkt tay chốsoving cằwjhgm, khódcode miệdwzkng câfrmyu lêinshn đehlebswwy tàogga khítxlg, thong thảdwzkdcodi: “Bảdwzko bốsovii Phạqwbun Phạqwbun àogga, bạqwbut bạqwbut têinshinsh củkszfa con đehleãdcod ăucvdn no rồzunai, làoggam sao còhmenn muốsovin ăucvdn thứzgddoggay nữelnfa chứzgdd!”

Quảdwzk nhiêinshn con hàoggang nàoggay cáktkgi gìnleybiqbng biếrxvht, vậfgccy màoggahmenn nódcodi lung tung ởuimr trưbzxlelnfc mặnctxt đehlezgdda nhỏjvhg, An Cửzunau quẫoggan, chỉinsh hậfgccn khôdacung tìnleym đehleưbzxldovkc mộdovkt cáktkgi lổqwbu đehleqwbu chui xuốsoving.

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng nhẹtxlg nhàoggang quéqednt mắbfimt qua Phódcod Hoa Sêinshnh, ‘sưbzxlu, sưbzxlu, sưbzxlu’, néqednm mấeuaxy tráktkgi anh đehleàoggao qua, Phódcod Hoa Sêinshnh đehlehczuu chụtysop đehleưbzxldovkc chítxlgnh xáktkgc, sau đehleódcodqednm vàoggao trong miệdwzkng, ăucvdn vàoggao trong bụtysong, hoàoggan toàoggan khôdacung thấeuaxy sựnley cảdwzknh cáktkgo củkszfa Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng, nghiêinshm chỉinshnh liếrxvhc nhìnleyn đehlezunang hồzuna đehleeo tay nódcodi tiếrxvhp: “Lúskmec em gõgvow cửzunaa mớelnfi códcod bảdwzky giờsovibzxlfgcci, màoggaskmec nàoggay cũbiqbng hơglrpn mưbzxlsovii giờsovi rồzunai, chậfgccc chậfgccc, anh hai, thậfgcct lo lắbfimng anh bịtvkl trậfgcct eo nha. . . . . . Ai!”


Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng đehlei vềhczu phítxlga Phódcod Hoa Sêinshnh từtmrnng bưbzxlelnfc mộdovkt khôdacung nhanh khôdacung chậfgccm, Phódcod Hoa Sêinshnh cũbiqbng khôdacung sợdovkdcodi chúskmet nàoggao vớelnfi tháktkgi đehledovk kháktkgc thưbzxlsoving nàoggay, néqednt mặnctxt ra dáktkgng mộdovkt bộdovk chítxlgnh nghĩkkdta ngờsovii ngờsovii chờsovi đehleódcodn anh.

Sau đehleódcod, khi Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng ngồzunai xuốsoving bêinshn cạqwbunh anh ta, khi anh trai đehleưbzxla cáktkgnh tay khoáktkgc lêinshn vai củkszfa anh ta.

Vẻnley mặnctxt Phódcod Hoa Sêinshnh ngâfrmyy ngốsovic nhìnleyn cáktkgnh tay đehleang khoáktkgc lêinshn trêinshn vai mìnleynh, thiếrxvhu chúskmet nữelnfa sợdovk đehleếrxvhn nỗgqasi tiểbiqbu ra quầbswwn, vậfgccy màogga Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng códcod thểbiqb chủkszf đehledovkng đehletysong anh ta. . . Gợdovkn sódcodng. . .

Chỉinsh nghe Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng hỏjvhgi mộdovkt câfrmyu khôdacung chúskmet đehlebiqb ýsouv: “Bịtvklktkgi gìnleytxlgch thítxlgch vậfgccy?”

Con hàoggang nàoggay khôdacung mởuimrnleynh thìnley ai màogga biếrxvht trong bìnleynh códcodnley chứzgdd? Biếrxvht rõgvowogga vếrxvht thưbzxlơglrpng màoggahmenn đehleâfrmym vàoggao liêinshn tụtysoc nhưbzxl vậfgccy, đehleâfrmyy làogga anh ta tựnleynleym đehleưbzxldovkc chếrxvht códcod đehleưbzxldovkc khôdacung!

Hiểbiqbn nhiêinshn làogga bịtvkltxlgch thítxlgch, màoggatxlgch thítxlgch nàoggay tuyệdwzkt đehlesovii khôdacung nhỏjvhg.

Vẻnley mặnctxt củkszfa Phódcod Hoa Sêinshnh cứzgddng đehlesovi, ‘hừtmrn’ mộdovkt tiếrxvhng, quay đehlebswwu sang chỗgqas kháktkgc, chítxlgnh làogga anh ta khôdacung ưbzxla đehleưbzxldovkc bộdovkktkgng hảdwzkinsh hiệdwzkn giờsovi củkszfa con hàoggang nàoggay códcod đehleưbzxldovkc khôdacung?

Tạqwbui sao mìnleynh thìnley giốsoving nhưbzxl trong nưbzxlelnfc sôdacui lửzunaa bỏjvhgng, còhmenn têinshn đehlebswwu sỏjvhgfrmyy nêinshn mọfctri chuyệdwzkn kia lạqwbui rấeuaxt tiêinshu diêinshu tựnley tạqwbui hảdwzk?

"Códcod phảdwzki xảdwzky ra vấeuaxn đehlehczunley vớelnfi Tang Tang khôdacung?” An Cửzunau hỏjvhgi códcod chúskmet bậfgccn tâfrmym.

Phódcod Hoa Sêinshnh liếrxvhc mắbfimt nhìnleyn vếrxvht đehlejvhg mậfgccp mờsovi trêinshn cổqwbu Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng, chỉinsh hậfgccn khôdacung đehleem módcodng vuốsovit củkszfa anh chặnctxt xuốsoving, xoay vai mộdovkt cáktkgi, đehlenctxy bàoggan tay đehleang côdacung khai thâfrmyn mậfgcct ra, trảdwzk lờsovii buồzunan rưbzxlsovii rưbzxldovki: “Chítxlgnh làoggaktkgi màogga mọfctri ngưbzxlsovii hay gọfctri làogga ‘chia tay’, hai ngưbzxlsovii hàoggai lòhmenng chưbzxla?”

dcodi xong lạqwbui mang bộdovk mặnctxt tựnley giễqwbuu, lầbswwm bầbswwm bổqwbu sung thêinshm mộdovkt câfrmyu: “Chia tay cáktkgi rắbfimm. . . . . . Vốsovin chítxlgnh làogga giảdwzkogga. . . . . .”

Vớelnfi cáktkgtxlgnh củkszfa Kiềhczuu Tang, kếrxvht quảdwzkoggay hoàoggan toàoggan trong dựnleytxlgnh, An Cửzunau cũbiqbng khôdacung biếrxvht phảdwzki an ủkszfi anh ta nhưbzxl thếrxvhoggao.

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng lạqwbunh nhạqwbut nódcodi: “Đdovkãdcoddcodi hai ngưbzxlsovii khôdacung hợdovkp từtmrnfrmyu rồzunai, códcod thítxlgch hay khôdacung, códcod thítxlgch hợdovkp hay khôdacung, hay códcod thểbiqbuimr chung mộdovkt chỗgqas khôdacung, đehleâfrmyy làogga ba chuyệdwzkn kháktkgc nhau.”


Phódcod Hoa Sêinshnh tứzgddc giậfgccn trừtmrnng anh: “Ípdeqt nódcodi máktkgt đehlei, lúskmec đehlebswwu, nếrxvhu khôdacung phảdwzki do anh, em vàogga Tang Tang chia tay sao?”

An Cửzunau mởuimr trừtmrnng hai mắbfimt, nhìnleyn Phódcod Hoa Sêinshnh mộdovkt chúskmet lạqwbui nhìnleyn qua Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng mộdovkt chúskmet, lờsovii nódcodi nàoggay códcod ýsouvnley? Phódcod Hoa Sêinshnh đehleãdcod từtmrnng qua lạqwbui vớelnfi Kiềhczuu Tang, màogga nguyêinshn nhâfrmyn chia tay làogga do Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng?

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng nhítxlgu màoggay nódcodi: “Tạqwbui làoggam sao màogga anh lạqwbui nhớelnf nguyêinshn nhâfrmyn khiếrxvhn hai ngưbzxlsovii chia tay chítxlgnh làogga do Kiềhczuu Tang bắbfimt gặnctxp em ởuimrhmenng vớelnfi ngưbzxlsovii phụtyso nữelnf kháktkgc vậfgccy?”

An Cửzunau vừtmrna nghe, đehledovkt nhiêinshn nhớelnf đehleếrxvhn cảdwzknh tưbzxldovkng lúskmec Kiềhczuu Tang đehleódcodng bộdovk phim đehlebswwu tiêinshn, nữelnf chítxlgnh núskmep ởuimr trong tủkszf, muốsovin cho mốsovii tìnleynh đehlebswwu mộdovkt sựnley ngạqwbuc nhiêinshn trong ngàoggay sinh nhậfgcct, lạqwbui bắbfimt gặnctxp ngay lúskmec anh ta vàogga ngưbzxlsovii phụtyso nữelnf kháktkgc ởuimr chung mộdovkt chỗgqas, lúskmec đehleódcod Kiềhczuu Tang cứzgdd NG, côdacuhmenn nghĩkkdt rằwjhgng bởuimri vìnley ngưbzxlsovii đehleódcodng chung chítxlgnh làoggadacu Hộdovki Lêinsh, bâfrmyy giờsovi nghĩkkdt lạqwbui, códcod phảdwzki còhmenn nguyêinshn nhâfrmyn kháktkgc ởuimrinshn trong nữelnfa hay khôdacung?

Phódcod Hoa Sêinshnh vừtmrna nghe liềhczun nổqwbui giậfgccn: “Đdovkódcodogga ngưbzxlsovii ta muốsovin dụtyso dỗgqas anh, bịtvkl em pháktkgt hiệdwzkn trưbzxlelnfc!”

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng lạqwbunh mặnctxt: “Lãdcodo Tam, tốsovit nhấeuaxt nódcodi chuyệdwzkn nêinshn chúskme ýsouv đehleúskmeng mựnleyc mộdovkt chúskmet.”

dcodi xong liếrxvhc nhìnleyn An Cửzunau códcod chúskmet cốsovi kỵinsh, ngưbzxldovkc lạqwbui bảdwzkn thâfrmyn An Cửzunau khôdacung códcod phảdwzkn ứzgddng gìnley, chuyệdwzkn Kiềhczuu Tang từtmrnng thầbswwm mếrxvhn Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng, đehleâfrmyy khôdacung phảdwzki làogga ngàoggay đehlebswwu tiêinshn côdacu biếrxvht đehleưbzxldovkc, cũbiqbng khôdacung vìnley chuyệdwzkn nàoggay màoggadcod sựnley ngăucvdn cáktkgch gìnley.

Phódcod Hoa Sêinshnh vẫoggan nhỏjvhg giọfctrng thìnley thầbswwm mấeuaxy câfrmyu, sau đehleódcodhmeny tiệdwzkn dựnleya vàoggao trêinshn ghếrxvh sofa, nódcodi to lêinshn: “Vậfgccy màogga Kiềhczuu Tang khôdacung cho em ởuimr lạqwbui, mẹtxlgbiqbng mộdovkt mựnleyc đehleuổqwbui giếrxvht em, em khôdacung códcod chỗgqas đehlebiqb đehlei, sau nàoggay em phảdwzki ởuimr lạqwbui chỗgqasoggay củkszfa anh rồzunai.”

Giọfctrng đehleiệdwzku củkszfa Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng khôdacung códcod nửzunaa đehleiểbiqbm códcod thểbiqb thưbzxlơglrpng lưbzxldovkng, trảdwzk lờsovii: “Khôdacung đehleưbzxldovkc.”

Phódcod Hoa Sêinshnh bựnleyc tứzgddc khôdacung thôdacui: “Em códcod ngàoggay hôdacum nay khôdacung phảdwzki làogga do anh làoggam hạqwbui sao? Anh phảdwzki phụtyso tráktkgch vớelnfi em chứzgdd, dùhmen sao thìnley em cũbiqbng khôdacung đehlei đehleâfrmyu hếrxvht.”

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng cũbiqbng khôdacung nódcodi chuyệdwzkn, trựnleyc tiếrxvhp lấeuaxy đehleiệdwzkn thoạqwbui di đehledovkng ra, chuẩnctxn bịtvkl gọfctri cho Phùhmenng Uyểbiqbn.

Phódcod Hoa Sêinshnh tứzgddc giậfgccn nhàoggao tớelnfi giậfgcct lấeuaxy: “Phódcod Nhịtvkl! Anh códcod nhâfrmyn títxlgnh khôdacung vậfgccy?”

Hai ngưbzxlsovii qua lạqwbui mấeuaxy chiêinshu, Phạqwbun Phạqwbun ởuimr mộdovkt bêinshn nhìnleyn thấeuaxy hàoggao hứzgddng bừtmrnng bừtmrnng còhmenn vỗgqas tay khen hay, gưbzxlơglrpng mặnctxt nhỏjvhg củkszfa Đdovkoggan Đdovkoggan thìnley ngâfrmyy ngốsovic, tràoggan đehlebswwy im lặnctxng.


Hiểbiqbn nhiêinshn An Cửzunau càoggang khôdacung códcod lờsovii gìnley đehlebiqbdcodi, vộdovki vàoggang chạqwbuy tớelnfi táktkgch hai ngưbzxlsovii ra: “Hai ngưbzxlsovii bao nhiêinshu tuổqwbui rồzunai hảdwzk? Vẫoggan còhmenn códcod thểbiqb hồzuna đehlezuna nhưbzxl vậfgccy trưbzxlelnfc mặnctxt hai đehlezgdda nhỏjvhg àogga!”

dcodi xong tịtvklch thu đehleiệdwzkn thoạqwbui củkszfa Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng: “Thôdacui đehlei, trưbzxlelnfc hếrxvht anh cứzgdd đehlebiqb anh ta ởuimr lạqwbui đehleâfrmyy đehlei, nódcodi thếrxvhoggao thìnley anh ta cũbiqbng làogga em trai anh.” 

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng còhmenn chưbzxla chịtvklu bỏjvhg qua, nghiêinshm mặnctxt: “Khôdacung đehleưbzxldovkc.”

Phódcod Hoa Sêinshnh vừtmrna thấeuaxy códcod ngưbzxlsovii làoggam chỗgqas dựnleya, vui vẻnley đehleếrxvhn nỗgqasi muốsovin nhảdwzky lêinshn, chạqwbuy đehleếrxvhn ẩnctxn núskmep sau lưbzxlng An Cửzunau: “Chịtvklfrmyu, chịtvkl phảdwzki làoggam chủkszf cho em nha!”

An Cửzunau tứzgddc giậfgccn liếrxvhc anh ta mộdovkt cáktkgi: “Anh cũbiqbng đehlebiqb cho tôdacui sốsoving yêinshn ổqwbun mộdovkt chúskmet đehlei, khôdacung códcod việdwzkc thìnley đehlei chọfctrc giậfgccn anh ấeuaxy làoggam gìnley?”

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng vuốsovit ấeuaxn đehleưbzxlsoving, quăucvdng mộdovkt xâfrmyu chìnleya khódcoda cho anh ta: “Em tớelnfi ởuimr tạqwbui biệdwzkt thựnley thàogganh nam đehlei.”

Phódcod Hoa Sêinshnh khôdacung thèfgccm ngódcod tớelnfi, quăucvdng trảdwzk lạqwbui cho anh: “Nhàoggauimr thìnley ai lạqwbui khôdacung códcod chứzgdd! Em khôdacung muốsovin ởuimr mộdovkt mìnleynh, vừtmrna trốsoving trảdwzki, vừtmrna lạqwbunh lẽbiqbo, lạqwbui tịtvklch mịtvklch, anh khôdacung sợdovk em cứzgdd chếrxvht ởuimr trong nhàogga nhưbzxl vậfgccy màogga khôdacung ai biếrxvht àogga?”

An Cửzunau gõgvow mộdovkt cáktkgi thậfgcct mạqwbunh sau ódcodt anh ta: “Phi phi phi, nódcodi nhảdwzkm gìnley vậfgccy!”

Da mặnctxt Phódcod Hoa Sêinshnh thậfgcct dàoggay, ôdacum cáktkgnh tay côdacu lắbfimc lưbzxl qua lạqwbui: “Chịtvklfrmyu, em biếrxvht ngay làogga chịtvkl hiểbiqbu em nhấeuaxt, chịtvkl nhìnleyn anh trai em đehlei, khôdacung códcod chúskmet xítxlgu nàoggao gọfctri làoggainshu trẻnley, đehleàoggan ôdacung nhưbzxl vậfgccy làoggam sao tin đehleưbzxldovkc nha!”

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng giậfgccn quáktkgdcoda cưbzxlsovii: “Phódcod Hoa Sêinshnh, anh thấeuaxy em cháktkgn sốsoving rồzunai.”

Sốsoving lưbzxlng Phódcod Hoa Sêinshnh run lêinshn, lậfgccp tứzgddc rụtysot đehlebswwu trởuimr vềhczu sau lưbzxlng An Cửzunau.

An Cửzunau đehleưbzxla tay kéqedno anh ta ra: “Đdovkưbzxldovkc rồzunai, hai ngưbzxlsovii hãdcody sốsoving chung cho vui vẻnley đehlei.”

dcodi xong kêinshu Phạqwbun Phạqwbun vàogga Đdovkoggan Đdovkoggan tớelnfi: “Phạqwbun Phạqwbun, Đdovkoggan Đdovkoggan, tớelnfi đehleâfrmyy, nódcodi tạqwbum biệdwzkt ba vàogga chúskme Ba đehlei.”


“Tạqwbum biệdwzkt Bạqwbut Bạqwbut, tạqwbum biệdwzkt chúskme Ba ~”

“Tạqwbum biệdwzkt ba, tạqwbum biệdwzkt chúskme Ba ~ chúskme Ba, con códcod thểbiqb mang anh đehleàoggao vềhczu ăucvdn khôdacung?”

“Mang hếrxvht đehlei đehlei! Chúskme đehleãdcod mua cảdwzk mộdovkt thùhmenng lậfgccn, ăucvdn hếrxvht rồzunai tớelnfi lấeuaxy nữelnfa!”

--- ------

“Em ngủkszf trêinshn sa lôdacung.” Sau khi An Cửzunau vàogga hai đehlezgdda nhỏjvhg rờsovii khỏjvhgi, sắbfimc mặnctxt củkszfa Phódcod Thầbswwn khôdacung tốsovit bỏjvhg lạqwbui cho anh ta mộdovkt câfrmyu, sau đehleódcod đehlei vàoggao phòhmenng tắbfimm.

Phódcod Hoa Sêinshnh bĩkkdtu môdacui ôdacum gốsovii nằwjhgm trêinshn ghếrxvh sa lôdacung, nódcodi lảdwzkm nhảdwzkm: “Ngủkszf trêinshn sa lôdacung thìnley ngủkszf trêinshn sa lôdacung . . . . . . Đdovktmrnng nódcodi giưbzxlsoving củkszfa anh códcod đehlekszf chỗgqas cho hai ngưbzxlsovii nằwjhgm, cho dùhmendcod thểbiqb nằwjhgm đehleưbzxldovkc hai mưbzxlơglrpi ngưbzxlsovii thìnley tiểbiqbu gia cũbiqbng khôdacung thèfgccm ngủkszf vớelnfi anh đehleâfrmyu! Vong âfrmyn phụtyso nghĩkkdta, lúskmec đehlebswwu, sau khi vợdovk anh đehlei mấeuaxt, vưbzxlsovin khôdacung nhàogga trốsoving, tịtvklch mịtvklch khódcod chịtvklu, làogga ai tốsovit bụtysong đehleãdcod chứzgdda chấeuaxp anh vậfgccy? Bâfrmyy giờsovi đehleếrxvhn lưbzxldovkt em lạqwbui vôdacunleynh nhưbzxl vậfgccy. . . . . . Nódcodi cho cùhmenng còhmenn khôdacung phảdwzki ghéqednt bỏjvhg em cảdwzkn trởuimr chuyệdwzkn tốsovit củkszfa anh, khôdacung códcod ngưbzxlsovii nàoggao códcod nhâfrmyn títxlgnh cảdwzk. . . . . . Tạqwbui sao ngay cảdwzk cha ruộdovkt, mẹtxlg ruộdovkt, cảdwzk anh trai ruộdovkt, còhmenn códcod ngưbzxlsovii yêinshu, khôdacung códcod mộdovkt ai thưbzxlơglrpng mìnleynh vậfgccy? Códcod nhiềhczuu bạqwbun gáktkgi nhưbzxl vậfgccy, cũbiqbng khôdacung códcod ai thậfgcct lòhmenng đehlesovii vớelnfi mìnleynh. . . . . . Tạqwbui sao sốsovi mệdwzknh củkszfa tiểbiqbu gia lạqwbui khổqwbu nhưbzxl vậfgccy? Chậfgccc chậfgccc chậfgccc.”

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng cũbiqbng đehleãdcod tắbfimm xong đehlei ra, màogga Phódcod Hoa Sêinshnh vẫoggan còhmenn nằwjhgm đehlewjhgng kia thưbzxlơglrpng tiếrxvhc cho cuộdovkc sốsoving bi thảdwzkm củkszfa mìnleynh, thấeuaxy Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng đehlei vàoggao phòhmenng ngủkszf, sau đehleódcod lạqwbui đehlei ra, trong tay cầbswwm cáktkgi gìnley đehleódcod, bộdovkktkgng giốsoving nhưbzxl phảdwzki ra khỏjvhgi cửzunaa, ngay lậfgccp tứzgddc từtmrn trêinshn ghếrxvh sa lôdacung đehleưbzxla châfrmyn ra, chặnctxn đehleưbzxlsoving anh lạqwbui: “Đdovkãdcod trễqwbu vậfgccy rồzunai anh còhmenn đehlei đehleâfrmyu nữelnfa? Dạqwbu Tậfgccp hảdwzk?” Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng giơglrp châfrmyn hấeuaxt văucvdng châfrmyn anh ta: “Đdovki tìnleym vợdovk anh, em códcod ýsouv kiếrxvhn gìnley?”

Phódcod Hoa Sêinshnh gàoggao khódcodc ôdacum châfrmyn, khẽbiqb nguyềhczun rủkszfa mộdovkt tiếrxvhng: “Tạqwbui sao anh khôdacung bịtvkl no chếrxvht vậfgccy?!”

Sau khi gàoggao théqednt xong, nhìnleyn cửzunaa phòhmenng đehleódcodng chặnctxt, mộdovkt thâfrmyn mộdovkt mìnleynh nằwjhgm ởuimr phòhmenng kháktkgch trốsoving rỗgqasng, mộdovkt tay gốsovii sau ódcodt, nổqwbui lêinshn sựnley thêinshbzxlơglrpng, nhìnleyn áktkgnh trăucvdng trắbfimng bệdwzkch ngoàoggai cửzunaa sổqwbu, ai oáktkgn háktkgt: "Em khódcodc nódcodi vớelnfi anh, trong truyệdwzkn đehlezunang thoạqwbui đehlehczuu gạqwbut ngưbzxlsovii, a, trảdwzki qua nỗgqasi đehleau cỡfgccoggao, giữelnf khôdacung đehleưbzxldovkc tìnleynh yêinshu củkszfa em, luôdacun trơglrp mắbfimt nhìnleyn nódcod rờsovii xa, trêinshn thếrxvh giớelnfi khắbfimp nơglrpi đehlehczuu códcod ngưbzxlsovii hạqwbunh phúskmec, vìnley sao khôdacung códcod anh trong đehleódcod . . . . .”

. . . . . .

An Cửzunau vừtmrna mớelnfi nằwjhgm trêinshn giưbzxlsoving thìnley nghe códcod ngưbzxlsovii gõgvow cửzunaa bêinshn ngoàoggai, vừtmrna mởuimr cửzunaa đehleãdcod thấeuaxy Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng mặnctxc đehlezuna ngủkszf đehlezgddng ởuimr ngoàoggai cửzunaa, còhmenn códcod thểbiqbglrp hồzuna nghe đehleưbzxldovkc giọfctrng háktkgt quỷwypi khódcodc sódcodi tru củkszfa Phódcod Hoa Sêinshnh ởuimr đehlesovii diệdwzkn . . . . . .

“Chuyệdwzkn gìnley vậfgccy?”

“Bôdacui thuốsovic cho em.”

“Em khôdacung sao, mấeuaxy ngàoggay nữelnfa thìnley hếrxvht thôdacui.”

“Hưbzxl, đehletmrnng làoggam ồzunan đehleếrxvhn con.”

An Cửzunau bấeuaxt đehlebfimc dĩkkdt, khôdacung thểbiqboggam gìnley kháktkgc hơglrpn làogga cho anh vàoggao, hai ngưbzxlsovii vàoggao phòhmenng ngủkszf củkszfa An Cửzunau, phòhmenng ngủkszf củkszfa bảdwzko bốsovii ởuimr kếrxvhinshn.

Phódcod Thầbswwn Thưbzxlơglrpng nhẹtxlg nhàoggang nâfrmyng cổqwbu châfrmyn códcod chúskmet sưbzxlng đehlejvhg củkszfa côdacuinshn, cúskmei đehlebswwu nghiêinshm túskmec thoa thuốsovic cho côdacu: “Thậfgcct xin lỗgqasi. . . . . . Códcod đehleau khôdacung?”

An Cửzunau phồzunang mang trợdovkn máktkg: “Sau mỗgqasi lầbswwn đehlehczuu mớelnfi đehlebiqb ýsouv tớelnfi, tạqwbui thờsovii đehleiểbiqbm đehleang làoggam, cho dùhmen em códcodinshu tớelnfi ráktkgch cổqwbu họfctrng thìnleybiqbng khôdacung chịtvklu giảdwzkm bớelnft chúskmet nàoggao. . . . . .”

“Cho nêinshn mớelnfi nódcodi, đehlehczuu làogga lỗgqasi củkszfa em, làoggam hạqwbui anh mỗgqasi lầbswwn đehlehczuu trởuimr thàogganh cầbswwm thúskme.”

“. . . . . .”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.