Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 199 : Dạ tập

    trước sau   

Edit: quynhle2207

nenvc An Cửbjlsu vàdnbi Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng thu dọtuwjn xong, đtfrji vàdnbio nhàdnbi đtfrjjghsi diệjtain thìpcgq Đfspmdnbin Đfspmdnbin đtfrjang ngồfspmi trêyyipn sàdnbin nhàdnbi chơoppwi ghégjigp hìpcgqnh, Phóhrrf Hoa Sêyyipnh nằswvhm vùspkoi trêyyipn ghếcnoj sa lon, trong ngựnbmpc thốjghsi lạehghi cóhrrf mộwthwt rổdgjo anh đtfrjàdnbio tưdnbiơoppwi ngon, côcnojgjig nhỏvnrx mậbwysp mạehghp Phạehghn Phạehghn thìpcgq ngồfspmi trêyyipn đtfrjùspkoi, hai ngưdnbiukmei cùspkong nhau ărgenn rấbwyst vui vẻcawy.

Vừvxwma thấbwysy An Cửbjlsu vàdnbi Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng trởgrze vềiqvj, ngay lậbwysp tứykeqc Phạehghn Phạehghn nhảfhguy từvxwm trêyyipn đtfrjùspkoi Phóhrrf Hoa Sêyyipnh xuốjghsng, lấbwysy luôcnojn rổdgjo anh đtfrjàdnbio trong ngựnbmpc anh ta, giẫsqbvm giẫsqbvm đtfrjehghp đtfrjehghp chạehghy đtfrjếcnojn trưdnbimzztc mặlbiat ba mẹfspm, nhưdnbi đtfrjang hiếcnojn bảfhguo vậbwyst: “Bạehght bạehght, têyyipyyip, hai ngưdnbiukmei đtfrjãxzgu vềiqvj rồfspmi ~ anh đtfrjàdnbio ărgenn ngon lắnzdim nha ~ Chúnenv ba mua ~ Bạehght Bạehght, têyyipyyip, hai ngưdnbiukmei ărgenn ~”

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh kêyyipu lêyyipn hai tiếcnojng ‘chậbwysc, chậbwysc’ nhìpcgqn khuôcnojn mặlbiat mộwthwc củwumua An Cửbjlsu lạehghi thêyyipm sóhrrfng mắnzdit mêyyipnh môcnojng, mặlbiat đtfrjvnrx hồfspmng nhưdnbi mậbwysn, còihrbn xinh đtfrjfspmp diễbwysm lệjtaioppwn bấbwyst kỳtxza đtfrjfspm trang đtfrjiểtckhm tinh xảfhguo nàdnbio, mộwthwt tay chốjghsng cằswvhm, khóhrrfe miệjtaing câyqbgu lêyyipn đtfrjfhguy tàdnbi khíolkk, thong thảfhguhrrfi: “Bảfhguo bốjghsi Phạehghn Phạehghn àdnbi, bạehght bạehght têyyipyyip củwumua con đtfrjãxzgu ărgenn no rồfspmi, làdnbim sao còihrbn muốjghsn ărgenn thứykeqdnbiy nữkxgra chứykeq!”

Quảfhgu nhiêyyipn con hàdnbing nàdnbiy cálxisi gìpcgqqxvxng biếcnojt, vậbwysy màdnbiihrbn nóhrrfi lung tung ởgrze trưdnbimzztc mặlbiat đtfrjykeqa nhỏvnrx, An Cửbjlsu quẫsqbvn, chỉggyj hậbwysn khôcnojng tìpcgqm đtfrjưdnbiucipc mộwthwt cálxisi lổdgjo đtfrjbwys chui xuốjghsng.

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng nhẹfspm nhàdnbing quégjigt mắnzdit qua Phóhrrf Hoa Sêyyipnh, ‘sưdnbiu, sưdnbiu, sưdnbiu’, négjigm mấbwysy trálxisi anh đtfrjàdnbio qua, Phóhrrf Hoa Sêyyipnh đtfrjiqvju chụmcyxp đtfrjưdnbiucipc chíolkknh xálxisc, sau đtfrjóhrrfgjigm vàdnbio trong miệjtaing, ărgenn vàdnbio trong bụmcyxng, hoàdnbin toàdnbin khôcnojng thấbwysy sựnbmp cảfhgunh cálxiso củwumua Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng, nghiêyyipm chỉggyjnh liếcnojc nhìpcgqn đtfrjfspmng hồfspm đtfrjeo tay nóhrrfi tiếcnojp: “Lúnenvc em gõxugt cửbjlsa mớmzzti cóhrrf bảfhguy giờukmednbixakti, màdnbinenvc nàdnbiy cũqxvxng hơoppwn mưdnbiukmei giờukme rồfspmi, chậbwysc chậbwysc, anh hai, thậbwyst lo lắnzding anh bịjlyc trậbwyst eo nha. . . . . . Ai!”


Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng đtfrji vềiqvj phíolkka Phóhrrf Hoa Sêyyipnh từvxwmng bưdnbimzztc mộwthwt khôcnojng nhanh khôcnojng chậbwysm, Phóhrrf Hoa Sêyyipnh cũqxvxng khôcnojng sợucipxzgui chúnenvt nàdnbio vớmzzti thálxisi đtfrjwthw khálxisc thưdnbiukmeng nàdnbiy, négjigt mặlbiat ra dálxisng mộwthwt bộwthw chíolkknh nghĩspkoa ngờukmei ngờukmei chờukme đtfrjóhrrfn anh.

Sau đtfrjóhrrf, khi Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng ngồfspmi xuốjghsng bêyyipn cạehghnh anh ta, khi anh trai đtfrjưdnbia cálxisnh tay khoálxisc lêyyipn vai củwumua anh ta.

Vẻcawy mặlbiat Phóhrrf Hoa Sêyyipnh ngâyqbgy ngốjghsc nhìpcgqn cálxisnh tay đtfrjang khoálxisc lêyyipn trêyyipn vai mìpcgqnh, thiếcnoju chúnenvt nữkxgra sợucip đtfrjếcnojn nỗwumui tiểtckhu ra quầfhgun, vậbwysy màdnbi Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng cóhrrf thểtckh chủwumu đtfrjwthwng đtfrjmcyxng anh ta. . . Gợucipn sóhrrfng. . .

Chỉggyj nghe Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng hỏvnrxi mộwthwt câyqbgu khôcnojng chúnenvt đtfrjtckh ýhluo: “Bịjlyclxisi gìpcgqolkkch thíolkkch vậbwysy?”

Con hàdnbing nàdnbiy khôcnojng mởgrzepcgqnh thìpcgq ai màdnbi biếcnojt trong bìpcgqnh cóhrrfpcgq chứykeq? Biếcnojt rõxugtdnbi vếcnojt thưdnbiơoppwng màdnbiihrbn đtfrjâyqbgm vàdnbio liêyyipn tụmcyxc nhưdnbi vậbwysy, đtfrjâyqbgy làdnbi anh ta tựnbmppcgqm đtfrjưdnbiucipc chếcnojt cóhrrf đtfrjưdnbiucipc khôcnojng!

Hiểtckhn nhiêyyipn làdnbi bịjlycolkkch thíolkkch, màdnbiolkkch thíolkkch nàdnbiy tuyệjtait đtfrjjghsi khôcnojng nhỏvnrx.

Vẻcawy mặlbiat củwumua Phóhrrf Hoa Sêyyipnh cứykeqng đtfrjukme, ‘hừvxwm’ mộwthwt tiếcnojng, quay đtfrjfhguu sang chỗwumu khálxisc, chíolkknh làdnbi anh ta khôcnojng ưdnbia đtfrjưdnbiucipc bộwthwlxisng hảfhguyyip hiệjtain giờukme củwumua con hàdnbing nàdnbiy cóhrrf đtfrjưdnbiucipc khôcnojng?

Tạehghi sao mìpcgqnh thìpcgq giốjghsng nhưdnbi trong nưdnbimzztc sôcnoji lửbjlsa bỏvnrxng, còihrbn têyyipn đtfrjfhguu sỏvnrxyqbgy nêyyipn mọtuwji chuyệjtain kia lạehghi rấbwyst tiêyyipu diêyyipu tựnbmp tạehghi hảfhgu?

"Cóhrrf phảfhgui xảfhguy ra vấbwysn đtfrjiqvjpcgq vớmzzti Tang Tang khôcnojng?” An Cửbjlsu hỏvnrxi cóhrrf chúnenvt bậbwysn tâyqbgm.

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh liếcnojc mắnzdit nhìpcgqn vếcnojt đtfrjvnrx mậbwysp mờukme trêyyipn cổdgjo Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng, chỉggyj hậbwysn khôcnojng đtfrjem móhrrfng vuốjghst củwumua anh chặlbiat xuốjghsng, xoay vai mộwthwt cálxisi, đtfrjwthwy bàdnbin tay đtfrjang côcnojng khai thâyqbgn mậbwyst ra, trảfhgu lờukmei buồfspmn rưdnbiukmei rưdnbiucipi: “Chíolkknh làdnbilxisi màdnbi mọtuwji ngưdnbiukmei hay gọtuwji làdnbi ‘chia tay’, hai ngưdnbiukmei hàdnbii lòihrbng chưdnbia?”

hrrfi xong lạehghi mang bộwthw mặlbiat tựnbmp giễbwysu, lầfhgum bầfhgum bổdgjo sung thêyyipm mộwthwt câyqbgu: “Chia tay cálxisi rắnzdim. . . . . . Vốjghsn chíolkknh làdnbi giảfhgudnbi. . . . . .”

Vớmzzti cálxisolkknh củwumua Kiềiqvju Tang, kếcnojt quảfhgudnbiy hoàdnbin toàdnbin trong dựnbmpolkknh, An Cửbjlsu cũqxvxng khôcnojng biếcnojt phảfhgui an ủwumui anh ta nhưdnbi thếcnojdnbio.

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng lạehghnh nhạehght nóhrrfi: “Đfspmãxzguhrrfi hai ngưdnbiukmei khôcnojng hợucipp từvxwmyqbgu rồfspmi, cóhrrf thíolkkch hay khôcnojng, cóhrrf thíolkkch hợucipp hay khôcnojng, hay cóhrrf thểtckhgrze chung mộwthwt chỗwumu khôcnojng, đtfrjâyqbgy làdnbi ba chuyệjtain khálxisc nhau.”


Phóhrrf Hoa Sêyyipnh tứykeqc giậbwysn trừvxwmng anh: “Ídhrit nóhrrfi málxist đtfrji, lúnenvc đtfrjfhguu, nếcnoju khôcnojng phảfhgui do anh, em vàdnbi Tang Tang chia tay sao?”

An Cửbjlsu mởgrze trừvxwmng hai mắnzdit, nhìpcgqn Phóhrrf Hoa Sêyyipnh mộwthwt chúnenvt lạehghi nhìpcgqn qua Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng mộwthwt chúnenvt, lờukmei nóhrrfi nàdnbiy cóhrrf ýhluopcgq? Phóhrrf Hoa Sêyyipnh đtfrjãxzgu từvxwmng qua lạehghi vớmzzti Kiềiqvju Tang, màdnbi nguyêyyipn nhâyqbgn chia tay làdnbi do Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng?

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng nhíolkku màdnbiy nóhrrfi: “Tạehghi làdnbim sao màdnbi anh lạehghi nhớmzzt nguyêyyipn nhâyqbgn khiếcnojn hai ngưdnbiukmei chia tay chíolkknh làdnbi do Kiềiqvju Tang bắnzdit gặlbiap em ởgrzespkong vớmzzti ngưdnbiukmei phụmcyx nữkxgr khálxisc vậbwysy?”

An Cửbjlsu vừvxwma nghe, đtfrjwthwt nhiêyyipn nhớmzzt đtfrjếcnojn cảfhgunh tưdnbiucipng lúnenvc Kiềiqvju Tang đtfrjóhrrfng bộwthw phim đtfrjfhguu tiêyyipn, nữkxgr chíolkknh núnenvp ởgrze trong tủwumu, muốjghsn cho mốjghsi tìpcgqnh đtfrjfhguu mộwthwt sựnbmp ngạehghc nhiêyyipn trong ngàdnbiy sinh nhậbwyst, lạehghi bắnzdit gặlbiap ngay lúnenvc anh ta vàdnbi ngưdnbiukmei phụmcyx nữkxgr khálxisc ởgrze chung mộwthwt chỗwumu, lúnenvc đtfrjóhrrf Kiềiqvju Tang cứykeq NG, côcnojihrbn nghĩspko rằswvhng bởgrzei vìpcgq ngưdnbiukmei đtfrjóhrrfng chung chíolkknh làdnbicnoj Hộwthwi Lêyyip, bâyqbgy giờukme nghĩspko lạehghi, cóhrrf phảfhgui còihrbn nguyêyyipn nhâyqbgn khálxisc ởgrzeyyipn trong nữkxgra hay khôcnojng?

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh vừvxwma nghe liềiqvjn nổdgjoi giậbwysn: “Đfspmóhrrfdnbi ngưdnbiukmei ta muốjghsn dụmcyx dỗwumu anh, bịjlyc em phálxist hiệjtain trưdnbimzztc!”

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng lạehghnh mặlbiat: “Lãxzguo Tam, tốjghst nhấbwyst nóhrrfi chuyệjtain nêyyipn chúnenv ýhluo đtfrjúnenvng mựnbmpc mộwthwt chúnenvt.”

hrrfi xong liếcnojc nhìpcgqn An Cửbjlsu cóhrrf chúnenvt cốjghs kỵehgh, ngưdnbiucipc lạehghi bảfhgun thâyqbgn An Cửbjlsu khôcnojng cóhrrf phảfhgun ứykeqng gìpcgq, chuyệjtain Kiềiqvju Tang từvxwmng thầfhgum mếcnojn Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng, đtfrjâyqbgy khôcnojng phảfhgui làdnbi ngàdnbiy đtfrjfhguu tiêyyipn côcnoj biếcnojt đtfrjưdnbiucipc, cũqxvxng khôcnojng vìpcgq chuyệjtain nàdnbiy màdnbihrrf sựnbmp ngărgenn cálxisch gìpcgq.

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh vẫsqbvn nhỏvnrx giọtuwjng thìpcgq thầfhgum mấbwysy câyqbgu, sau đtfrjóhrrfspkoy tiệjtain dựnbmpa vàdnbio trêyyipn ghếcnoj sofa, nóhrrfi to lêyyipn: “Vậbwysy màdnbi Kiềiqvju Tang khôcnojng cho em ởgrze lạehghi, mẹfspmqxvxng mộwthwt mựnbmpc đtfrjuổdgjoi giếcnojt em, em khôcnojng cóhrrf chỗwumu đtfrjtckh đtfrji, sau nàdnbiy em phảfhgui ởgrze lạehghi chỗwumudnbiy củwumua anh rồfspmi.”

Giọtuwjng đtfrjiệjtaiu củwumua Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng khôcnojng cóhrrf nửbjlsa đtfrjiểtckhm cóhrrf thểtckh thưdnbiơoppwng lưdnbiucipng, trảfhgu lờukmei: “Khôcnojng đtfrjưdnbiucipc.”

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh bựnbmpc tứykeqc khôcnojng thôcnoji: “Em cóhrrf ngàdnbiy hôcnojm nay khôcnojng phảfhgui làdnbi do anh làdnbim hạehghi sao? Anh phảfhgui phụmcyx trálxisch vớmzzti em chứykeq, dùspko sao thìpcgq em cũqxvxng khôcnojng đtfrji đtfrjâyqbgu hếcnojt.”

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng cũqxvxng khôcnojng nóhrrfi chuyệjtain, trựnbmpc tiếcnojp lấbwysy đtfrjiệjtain thoạehghi di đtfrjwthwng ra, chuẩwthwn bịjlyc gọtuwji cho Phùspkong Uyểtckhn.

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh tứykeqc giậbwysn nhàdnbio tớmzzti giậbwyst lấbwysy: “Phóhrrf Nhịjlyc! Anh cóhrrf nhâyqbgn tíolkknh khôcnojng vậbwysy?”

Hai ngưdnbiukmei qua lạehghi mấbwysy chiêyyipu, Phạehghn Phạehghn ởgrze mộwthwt bêyyipn nhìpcgqn thấbwysy hàdnbio hứykeqng bừvxwmng bừvxwmng còihrbn vỗwumu tay khen hay, gưdnbiơoppwng mặlbiat nhỏvnrx củwumua Đfspmdnbin Đfspmdnbin thìpcgq ngâyqbgy ngốjghsc, tràdnbin đtfrjfhguy im lặlbiang.


Hiểtckhn nhiêyyipn An Cửbjlsu càdnbing khôcnojng cóhrrf lờukmei gìpcgq đtfrjtckhhrrfi, vộwthwi vàdnbing chạehghy tớmzzti tálxisch hai ngưdnbiukmei ra: “Hai ngưdnbiukmei bao nhiêyyipu tuổdgjoi rồfspmi hảfhgu? Vẫsqbvn còihrbn cóhrrf thểtckh hồfspm đtfrjfspm nhưdnbi vậbwysy trưdnbimzztc mặlbiat hai đtfrjykeqa nhỏvnrx àdnbi!”

hrrfi xong tịjlycch thu đtfrjiệjtain thoạehghi củwumua Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng: “Thôcnoji đtfrji, trưdnbimzztc hếcnojt anh cứykeq đtfrjtckh anh ta ởgrze lạehghi đtfrjâyqbgy đtfrji, nóhrrfi thếcnojdnbio thìpcgq anh ta cũqxvxng làdnbi em trai anh.” 

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng còihrbn chưdnbia chịjlycu bỏvnrx qua, nghiêyyipm mặlbiat: “Khôcnojng đtfrjưdnbiucipc.”

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh vừvxwma thấbwysy cóhrrf ngưdnbiukmei làdnbim chỗwumu dựnbmpa, vui vẻcawy đtfrjếcnojn nỗwumui muốjghsn nhảfhguy lêyyipn, chạehghy đtfrjếcnojn ẩwthwn núnenvp sau lưdnbing An Cửbjlsu: “Chịjlycyqbgu, chịjlyc phảfhgui làdnbim chủwumu cho em nha!”

An Cửbjlsu tứykeqc giậbwysn liếcnojc anh ta mộwthwt cálxisi: “Anh cũqxvxng đtfrjtckh cho tôcnoji sốjghsng yêyyipn ổdgjon mộwthwt chúnenvt đtfrji, khôcnojng cóhrrf việjtaic thìpcgq đtfrji chọtuwjc giậbwysn anh ấbwysy làdnbim gìpcgq?”

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng vuốjghst ấbwysn đtfrjưdnbiukmeng, quărgenng mộwthwt xâyqbgu chìpcgqa khóhrrfa cho anh ta: “Em tớmzzti ởgrze tạehghi biệjtait thựnbmp thàdnbinh nam đtfrji.”

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh khôcnojng thètxjlm ngóhrrf tớmzzti, quărgenng trảfhgu lạehghi cho anh: “Nhàdnbigrze thìpcgq ai lạehghi khôcnojng cóhrrf chứykeq! Em khôcnojng muốjghsn ởgrze mộwthwt mìpcgqnh, vừvxwma trốjghsng trảfhgui, vừvxwma lạehghnh lẽiiwyo, lạehghi tịjlycch mịjlycch, anh khôcnojng sợucip em cứykeq chếcnojt ởgrze trong nhàdnbi nhưdnbi vậbwysy màdnbi khôcnojng ai biếcnojt àdnbi?”

An Cửbjlsu gõxugt mộwthwt cálxisi thậbwyst mạehghnh sau óhrrft anh ta: “Phi phi phi, nóhrrfi nhảfhgum gìpcgq vậbwysy!”

Da mặlbiat Phóhrrf Hoa Sêyyipnh thậbwyst dàdnbiy, ôcnojm cálxisnh tay côcnoj lắnzdic lưdnbi qua lạehghi: “Chịjlycyqbgu, em biếcnojt ngay làdnbi chịjlyc hiểtckhu em nhấbwyst, chịjlyc nhìpcgqn anh trai em đtfrji, khôcnojng cóhrrf chúnenvt xíolkku nàdnbio gọtuwji làdnbiyyipu trẻcawy, đtfrjàdnbin ôcnojng nhưdnbi vậbwysy làdnbim sao tin đtfrjưdnbiucipc nha!”

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng giậbwysn quálxishrrfa cưdnbiukmei: “Phóhrrf Hoa Sêyyipnh, anh thấbwysy em chálxisn sốjghsng rồfspmi.”

Sốjghsng lưdnbing Phóhrrf Hoa Sêyyipnh run lêyyipn, lậbwysp tứykeqc rụmcyxt đtfrjfhguu trởgrze vềiqvj sau lưdnbing An Cửbjlsu.

An Cửbjlsu đtfrjưdnbia tay kégjigo anh ta ra: “Đfspmưdnbiucipc rồfspmi, hai ngưdnbiukmei hãxzguy sốjghsng chung cho vui vẻcawy đtfrji.”

hrrfi xong kêyyipu Phạehghn Phạehghn vàdnbi Đfspmdnbin Đfspmdnbin tớmzzti: “Phạehghn Phạehghn, Đfspmdnbin Đfspmdnbin, tớmzzti đtfrjâyqbgy, nóhrrfi tạehghm biệjtait ba vàdnbi chúnenv Ba đtfrji.”


“Tạehghm biệjtait Bạehght Bạehght, tạehghm biệjtait chúnenv Ba ~”

“Tạehghm biệjtait ba, tạehghm biệjtait chúnenv Ba ~ chúnenv Ba, con cóhrrf thểtckh mang anh đtfrjàdnbio vềiqvj ărgenn khôcnojng?”

“Mang hếcnojt đtfrji đtfrji! Chúnenv đtfrjãxzgu mua cảfhgu mộwthwt thùspkong lậbwysn, ărgenn hếcnojt rồfspmi tớmzzti lấbwysy nữkxgra!”

--- ------

“Em ngủwumu trêyyipn sa lôcnojng.” Sau khi An Cửbjlsu vàdnbi hai đtfrjykeqa nhỏvnrx rờukmei khỏvnrxi, sắnzdic mặlbiat củwumua Phóhrrf Thầfhgun khôcnojng tốjghst bỏvnrx lạehghi cho anh ta mộwthwt câyqbgu, sau đtfrjóhrrf đtfrji vàdnbio phòihrbng tắnzdim.

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh bĩspkou môcnoji ôcnojm gốjghsi nằswvhm trêyyipn ghếcnoj sa lôcnojng, nóhrrfi lảfhgum nhảfhgum: “Ngủwumu trêyyipn sa lôcnojng thìpcgq ngủwumu trêyyipn sa lôcnojng . . . . . . Đfspmvxwmng nóhrrfi giưdnbiukmeng củwumua anh cóhrrf đtfrjwumu chỗwumu cho hai ngưdnbiukmei nằswvhm, cho dùspkohrrf thểtckh nằswvhm đtfrjưdnbiucipc hai mưdnbiơoppwi ngưdnbiukmei thìpcgq tiểtckhu gia cũqxvxng khôcnojng thètxjlm ngủwumu vớmzzti anh đtfrjâyqbgu! Vong âyqbgn phụmcyx nghĩspkoa, lúnenvc đtfrjfhguu, sau khi vợucip anh đtfrji mấbwyst, vưdnbiukmen khôcnojng nhàdnbi trốjghsng, tịjlycch mịjlycch khóhrrf chịjlycu, làdnbi ai tốjghst bụmcyxng đtfrjãxzgu chứykeqa chấbwysp anh vậbwysy? Bâyqbgy giờukme đtfrjếcnojn lưdnbiucipt em lạehghi vôcnojpcgqnh nhưdnbi vậbwysy. . . . . . Nóhrrfi cho cùspkong còihrbn khôcnojng phảfhgui ghégjigt bỏvnrx em cảfhgun trởgrze chuyệjtain tốjghst củwumua anh, khôcnojng cóhrrf ngưdnbiukmei nàdnbio cóhrrf nhâyqbgn tíolkknh cảfhgu. . . . . . Tạehghi sao ngay cảfhgu cha ruộwthwt, mẹfspm ruộwthwt, cảfhgu anh trai ruộwthwt, còihrbn cóhrrf ngưdnbiukmei yêyyipu, khôcnojng cóhrrf mộwthwt ai thưdnbiơoppwng mìpcgqnh vậbwysy? Cóhrrf nhiềiqvju bạehghn gálxisi nhưdnbi vậbwysy, cũqxvxng khôcnojng cóhrrf ai thậbwyst lòihrbng đtfrjjghsi vớmzzti mìpcgqnh. . . . . . Tạehghi sao sốjghs mệjtainh củwumua tiểtckhu gia lạehghi khổdgjo nhưdnbi vậbwysy? Chậbwysc chậbwysc chậbwysc.”

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng cũqxvxng đtfrjãxzgu tắnzdim xong đtfrji ra, màdnbi Phóhrrf Hoa Sêyyipnh vẫsqbvn còihrbn nằswvhm đtfrjswvhng kia thưdnbiơoppwng tiếcnojc cho cuộwthwc sốjghsng bi thảfhgum củwumua mìpcgqnh, thấbwysy Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng đtfrji vàdnbio phòihrbng ngủwumu, sau đtfrjóhrrf lạehghi đtfrji ra, trong tay cầfhgum cálxisi gìpcgq đtfrjóhrrf, bộwthwlxisng giốjghsng nhưdnbi phảfhgui ra khỏvnrxi cửbjlsa, ngay lậbwysp tứykeqc từvxwm trêyyipn ghếcnoj sa lôcnojng đtfrjưdnbia châyqbgn ra, chặlbian đtfrjưdnbiukmeng anh lạehghi: “Đfspmãxzgu trễbwys vậbwysy rồfspmi anh còihrbn đtfrji đtfrjâyqbgu nữkxgra? Dạehgh Tậbwysp hảfhgu?” Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng giơoppw châyqbgn hấbwyst vărgenng châyqbgn anh ta: “Đfspmi tìpcgqm vợucip anh, em cóhrrf ýhluo kiếcnojn gìpcgq?”

Phóhrrf Hoa Sêyyipnh gàdnbio khóhrrfc ôcnojm châyqbgn, khẽiiwy nguyềiqvjn rủwumua mộwthwt tiếcnojng: “Tạehghi sao anh khôcnojng bịjlyc no chếcnojt vậbwysy?!”

Sau khi gàdnbio thégjigt xong, nhìpcgqn cửbjlsa phòihrbng đtfrjóhrrfng chặlbiat, mộwthwt thâyqbgn mộwthwt mìpcgqnh nằswvhm ởgrze phòihrbng khálxisch trốjghsng rỗwumung, mộwthwt tay gốjghsi sau óhrrft, nổdgjoi lêyyipn sựnbmp thêyyipdnbiơoppwng, nhìpcgqn álxisnh trărgenng trắnzding bệjtaich ngoàdnbii cửbjlsa sổdgjo, ai oálxisn hálxist: "Em khóhrrfc nóhrrfi vớmzzti anh, trong truyệjtain đtfrjfspmng thoạehghi đtfrjiqvju gạehght ngưdnbiukmei, a, trảfhgui qua nỗwumui đtfrjau cỡxaktdnbio, giữkxgr khôcnojng đtfrjưdnbiucipc tìpcgqnh yêyyipu củwumua em, luôcnojn trơoppw mắnzdit nhìpcgqn nóhrrf rờukmei xa, trêyyipn thếcnoj giớmzzti khắnzdip nơoppwi đtfrjiqvju cóhrrf ngưdnbiukmei hạehghnh phúnenvc, vìpcgq sao khôcnojng cóhrrf anh trong đtfrjóhrrf . . . . .”

. . . . . .

An Cửbjlsu vừvxwma mớmzzti nằswvhm trêyyipn giưdnbiukmeng thìpcgq nghe cóhrrf ngưdnbiukmei gõxugt cửbjlsa bêyyipn ngoàdnbii, vừvxwma mởgrze cửbjlsa đtfrjãxzgu thấbwysy Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng mặlbiac đtfrjfspm ngủwumu đtfrjykeqng ởgrze ngoàdnbii cửbjlsa, còihrbn cóhrrf thểtckhoppw hồfspm nghe đtfrjưdnbiucipc giọtuwjng hálxist quỷtfkj khóhrrfc sóhrrfi tru củwumua Phóhrrf Hoa Sêyyipnh ởgrze đtfrjjghsi diệjtain . . . . . .

“Chuyệjtain gìpcgq vậbwysy?”

“Bôcnoji thuốjghsc cho em.”

“Em khôcnojng sao, mấbwysy ngàdnbiy nữkxgra thìpcgq hếcnojt thôcnoji.”

“Hưdnbi, đtfrjvxwmng làdnbim ồfspmn đtfrjếcnojn con.”

An Cửbjlsu bấbwyst đtfrjnzdic dĩspko, khôcnojng thểtckhdnbim gìpcgq khálxisc hơoppwn làdnbi cho anh vàdnbio, hai ngưdnbiukmei vàdnbio phòihrbng ngủwumu củwumua An Cửbjlsu, phòihrbng ngủwumu củwumua bảfhguo bốjghsi ởgrze kếcnojyyipn.

Phóhrrf Thầfhgun Thưdnbiơoppwng nhẹfspm nhàdnbing nâyqbgng cổdgjo châyqbgn cóhrrf chúnenvt sưdnbing đtfrjvnrx củwumua côcnojyyipn, cúnenvi đtfrjfhguu nghiêyyipm túnenvc thoa thuốjghsc cho côcnoj: “Thậbwyst xin lỗwumui. . . . . . Cóhrrf đtfrjau khôcnojng?”

An Cửbjlsu phồfspmng mang trợucipn málxis: “Sau mỗwumui lầfhgun đtfrjiqvju mớmzzti đtfrjtckh ýhluo tớmzzti, tạehghi thờukmei đtfrjiểtckhm đtfrjang làdnbim, cho dùspko em cóhrrfyyipu tớmzzti rálxisch cổdgjo họtuwjng thìpcgqqxvxng khôcnojng chịjlycu giảfhgum bớmzztt chúnenvt nàdnbio. . . . . .”

“Cho nêyyipn mớmzzti nóhrrfi, đtfrjiqvju làdnbi lỗwumui củwumua em, làdnbim hạehghi anh mỗwumui lầfhgun đtfrjiqvju trởgrze thàdnbinh cầfhgum thúnenv.”

“. . . . . .”




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.