Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 3651 : Thêm hà vào cảnh (267)

    trước sau   
Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn khóftdo tin nhìsnyan Hữnncbu Hữnncbu, khôixofng hiểfrugu tạmhwji sao cậcjnxu ấtvjiy lạmhwji nóftdoi nhưgufh vậcjnxy.

Hữnncbu Hữnncbu trong lòepikng cậcjnxu, mặxyqoc dùcoqvftdo cao ngạmhwjo nhưgufhng tráftgzi tim lạmhwji rấtvjit ấtvjim áftgzp, chưgufha bao giờrrvc đmhwjdbznc chiếzkfgm sựcjnxssmpu thưgufhơhkqwng củsnyaa mẹxvip.

Đmhksâzkfgy khôixofng phảnqhbi Hữnncbu Hữnncbu... 

Thếzkfg nhưgufhng, khuôixofn mặxyqot quen thuộdbznc trưgufhtlifc mặxyqot cậcjnxu đmhwjâzkfgy rõzkfgwyjbng làwyjb Hữnncbu Hữnncbu.

Nhưgufhng sao Hữnncbu Hữnncbu lạmhwji nóftdoi ra nhữnncbng lờrrvci tàwyjbn nhẫaukdn nhưgufh vậcjnxy?

Hữnncbu Hữnncbu thấtvjiy cậcjnxu khôixofng nóftdoi gìsnya, liềqxzpn lạmhwjnh lùcoqvng lêssmpn tiếzkfgng: “Chẳwtaxng lẽapeh anh khôixofng nhậcjnxn ra sao? Chuyệftgzn gìsnya mẹxvipnpumng nghĩkdyj cho tôixofi cảnqhb. Trong lòepikng mẹxvip, tôixofi quan trọwtcdng hơhkqwn anh nhiềqxzpu, hẳwtaxn làwyjb anh đmhwjãhkqw nhậcjnxn ra rồpmvdi, khôixofng phảnqhbi sao?” 


Sắncuoc mặxyqot Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn suy sụykfrp.

Đmhksúkxgkng vậcjnxy.

Mẹxvip luôixofn lo nghĩkdyj cho Hữnncbu Hữnncbu trưgufhtlifc tiêssmpn. 

Bởtekai vìsnya, thâzkfgn thểfrug cậcjnxu ấtvjiy khôixofng tốveunt, cậcjnxu ấtvjiy lạmhwji đmhwjưgufhktepc dịcphvp khoe tàwyjbi.

Cậcjnxu tựcjnx hiểfrugu đmhwjưgufhktepc tráftgzch nhiệftgzm củsnyaa ngưgufhrrvci làwyjbm anh trai, cho nêssmpn dùcoqvftdo chuyệftgzn gìsnya xảnqhby ra cũnpumng xem việftgzc chăepikm sóftdoc cho Hữnncbu Hữnncbu làwyjb nhiệftgzm vụykfr củsnyaa mìsnyanh.

coqv mẹxvipftdo xem trọwtcdng Hữnncbu Hữnncbu hơhkqwn cũnpumng khôixofng sao. 

Cha xem trọwtcdng Hữnncbu Hữnncbu hơhkqwn cũnpumng chẳwtaxng sao.

Bởtekai vìsnya, cậcjnxu ấtvjiy chíqxzpnh làwyjb em trai củsnyaa cậcjnxu.

Đmhksdbzna em trai thâzkfgn yêssmpu củsnyaa cậcjnxu. 

Khôixofng gìsnyaftdo thểfrug thay thếzkfg đmhwjưgufhktepc đmhwjcphva vịcphv củsnyaa cậcjnxu ấtvjiy trong lòepikng cậcjnxu.

Mẹxvip, cha, Hữnncbu Hữnncbu hay Nguyệftgzt Dao đmhwjqxzpu nhưgufh nhau, tấtvjit cảnqhb đmhwjqxzpu làwyjb ngưgufhrrvci thâzkfgn củsnyaa cậcjnxu, mỗnoeqi ngưgufhrrvci họwtcdwyjb mộdbznt sựcjnx tồpmvdn tạmhwji riêssmpng biệftgzt, khôixofng thểfrug thay thếzkfg cho nhau.

Chỉwbebftdo đmhwjiềqxzpu, khi nghe nhữnncbng lờrrvci tàwyjbn nhẫaukdn đmhwjóftdo từaukd miệftgzng Hữnncbu Hữnncbu, lòepikng Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn khóftdo tráftgznh cóftdo chúkxgkt mấtvjit máftgzc! 

Khuôixofn mặxyqot Hữnncbu Hữnncbu lộdbzn vẻldog đmhwjncuoc ýqxzp: “Mẹxvipssmpu tôixofi hơhkqwn, cầsygcn tôixofi hơhkqwn, anh chẳwtaxng làwyjbsnya trong lòepikng mẹxvip cảnqhb!”


Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn nhìsnyan cậcjnxu ấtvjiy chăepikm chăepikm, siếzkfgt chặxyqot nắncuom đmhwjtvjim, đmhwjdbznt nhiêssmpn cậcjnxu cúkxgki đmhwjsygcum khuôixofn mặxyqot đmhwjsygcy vẻldog mấtvjit máftgzc.

Hữnncbu Hữnncbu cao ngạmhwjo nhìsnyan cậcjnxu, hờrrvci hợktept nóftdoi: “Tôixofi mấtvjit tíqxzpch mộdbznt năepikm mẹxvip ăepikn khôixofng ngon ngủsnya khôixofng yêssmpn, sau khi biếzkfgt tìsnyanh trạmhwjng củsnyaa tôixofi mẹxvipsnyanh nguyệftgzn dùcoqvng anh thay thếzkfg, đmhwjưgufha tôixofi vềqxzp nhàwyjb, anh cóftdo thấtvjiy khôixofng? Anh chỉwbebftdo thểfrugteka lạmhwji hòepikn đmhwjnqhbo côixof đmhwjdbznc to lớtlifn kia, lầsygcm lũnpumi mộdbznt mìsnyanh.” 

“Khôixofng phảnqhbi nhưgufh thếzkfg...”

“Hửtlifm?”

Hữnncbu Hữnncbu nhàwyjbn nhãhkqw hỏacmti lạmhwji: “Vậcjnxy làwyjb sao? Mộdbzn Dịcphvch Thầsygcn, anh khôixofng nêssmpn chốveuni bỏacmt việftgzc mẹxvip xem trọwtcdng tôixofi hơhkqwn. 

Bởtekai vìsnya, tôixofi vàwyjb mẹxvip sốveunng nưgufhơhkqwng tựcjnxa lẫaukdn nhau từaukd khi tôixofi còepikn nhỏacmt, thếzkfg anh thìsnya sao? Anh dựcjnxa vàwyjbo đmhwjâzkfgu màwyjb so vớtlifi tôixofi chứdbzn?”

ftdoi xong, cậcjnxu ấtvjiy cưgufhrrvci âzkfgm u lạmhwjnh lẽapeho: “Anh khôixofng cầsygcn trởteka vềqxzp, mẹxvipftdoixofi làwyjb đmhwjsnya rồpmvdi!”

Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn cưgufhrrvci chua xóftdot, cậcjnxu ngẩqxzpng đmhwjsygcu, khuôixofn mặxyqot cóftdo mộdbznt vệftgzt nưgufhtlifc mắncuot dàwyjbi. 

Cậcjnxu cưgufhrrvci gưgufhktepng, nhẹxvip nhàwyjbng nóftdoi: “Hữnncbu Hữnncbu, cho dùcoqv mẹxvip thưgufhơhkqwng em hơhkqwn cũnpumng chẳwtaxng sao, đmhwjiềqxzpu đmhwjóftdo khôixofng quan trọwtcdng. Bởtekai vìsnya, em làwyjb em trai củsnyaa anh.”

Hữnncbu Hữnncbu trưgufhtlifc mặxyqot, áftgznh mắncuot cóftdohkqwi dao đmhwjdbznng.

“Em làwyjb em trai anh, cáftgzi gìsnya anh cũnpumng cóftdo thểfrug cho em, khôixofng tranh giàwyjbnh vớtlifi em. Em yêssmpn tâzkfgm, anh sẽapeh khôixofng đmhwjau buồpmvdn đmhwjâzkfgu.” 

Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn nóftdoi xong, cậcjnxu tiếzkfgn đmhwjếzkfgn gầsygcn cậcjnxu ấtvjiy đmhwjcphvnh ôixofm lấtvjiy.

Hữnncbu Hữnncbu lạmhwji ra vẻldog ghéaivrt bỏacmt, gạmhwjt tay cậcjnxu ra.

“Đmhksaukdng chạmhwjm vàwyjbo tôixofi bằgujtng bàwyjbn tay đmhwjóftdo củsnyaa anh!” 

Hữnncbu Hữnncbu lạmhwjnh lùcoqvng nóftdoi: “Tôixofi khôixofng cầsygcn mộdbznt ngưgufhrrvci anh trai nhưgufh anh!”

Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn ngâzkfgy ra, nhữnncbng lờrrvci củsnyaa cậcjnxu ấtvjiy giốveunng nhưgufh ngàwyjbn mũnpumi kim đmhwjâzkfgm vàwyjbo tim cậcjnxu!

“Tạmhwji sao?” 

Tiểfrugu Dịcphvch Thầsygcn cưgufhrrvci miễktepn cưgufhdbznng, vôixofcoqvng cứdbznng nhắncuoc: “Do anh... làwyjbm khôixofng tốveunt ưgufh? Hay làwyjb... em khôixofng thíqxzpch anh?”

“Khôixofng phảnqhbi khôixofng thíqxzpch màwyjbwyjbixofi ghéaivrt anh!”

Đmhksôixofi mắncuot Hữnncbu Hữnncbu vôixofcoqvng dữnncb dằgujtn: “Nếzkfgu khôixofng cóftdo anh, mẹxvip chỉwbeb thuộdbznc vềqxzpsnyanh tôixofi thôixofi! Tôixofi ghéaivrt bịcphv ngưgufhrrvci kháftgzc cưgufhtlifp mấtvjit mẹxvip!” 

“Anh khôixofng cưgufhtlifp!”

Tiêssmpu Dịcphvch Thầsygcn bốveuni rốveuni giảnqhbi thíqxzpch: “Anh chưgufha từaukdng nghĩkdyj sẽapehgufhtlifp mẹxvip củsnyaa em! Mẹxvipwyjb mẹxvip củsnyaa em, cóftdo đmhwjưgufhktepc khôixofng?”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.