Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 288 :

    trước sau   
Edit: Nhi Huỳnh

Qua hôpyfp̀i lâfwzfu, khôpyfpng giam im lăzxvṭng đszedêkiwńn mưgnzd́c chỉ có thêkiwn̉ nghe đszedưgnzdơbkqṣc tiêkiwńng máu nhỏ xuôpyfṕng măzxvṭt đszedâfwzf́t, Tiêkiwǹn Tù bôpyfp̣i phục nói: “Khiêkiwnm vưgnzdơbkqsng quả là dưgnzd́t khoát, chăzxvt̉ng qua là, phêkiwń môpyfp̣t bàn tay thì khôpyfpng đszedủ, khôpyfpng băzxvt̀ng Khiêkiwnm vưgnzdơbkqsng lại tưgnzḍ đszedâfwzfm môpyfp̣t kiêkiwńm lêkiwnn ngưgnzḍc mình?”

Phong Quang trơbkqṣn măzxvt́t, nói khôpyfpng ra lơbkqs̀i, chỉ có thêkiwn̉ liêkiwǹu mạng lăzxvt́c đszedâfwzf̀u vơbkqśi côpyfṕ Ngôpyfpn.

pyfṕ Ngôpyfpn thơbkqs̉ dài.

Tiêkiwǹn Tù nói: “Cũng phải, vì môpyfp̣t nưgnzd̃ nhâfwzfn mà làm đszedêkiwńn mưgnzd́c này cũng khôpyfpng đszedáng, Hạ Phong Quang tuy là nưgnzd̃ hoàng, nhưgnzdng cũng chỉ là nưgnzd̃ nhâfwzfn mà thôpyfpi, Khiêkiwnm vưgnzdơbkqsng câfwzf̀n gì vì nàng mà làm hại bản thâfwzfn?”

“Tiêkiwǹn thôpyfṕng lĩnh, nói đszedưgnzdơbkqṣc làm đszedưgnzdơbkqṣc?”


pyfṕ Ngôpyfpn nói vâfwzf̣y, đszedúng là thâfwzf̣t có dưgnzḍ đszedịnh sẽ làm theo, Tiêkiwǹn Tù sau khi kinh ngạc lâfwzf̣p tưgnzd́c cưgnzdơbkqs̀i vui vẻ, hăzxvt́n khôpyfpng ngơbkqs̀ là Khiêkiwnm vưgnzdơbkqsng côpyfṕ Ngôpyfpn nôpyfp̉i danh lưgnzd̀ng lâfwzf̃y cả hai quôpyfṕc đszedôpyfp, lại là môpyfp̣t nam nhâfwzfn ngu nhưgnzdfwzf̣y, vì thêkiwń hăzxvt́n cũng nói: “Nêkiwńu Khiêkiwnm vưgnzdơbkqsng đszedâfwzfm môpyfp̣t kiêkiwńm vào ngưgnzḍc mình, mà ta lại khôpyfpng thả Hạ Phong Quang ra, thì liêkiwǹn bị thiêkiwnn lôpyfpi đszedánh xuôpyfṕng, mọi ngưgnzdơbkqs̀i ơbkqs̉ đszedâfwzfy đszedêkiwǹu làm chưgnzd́ng cho ta.”

“Đbkqsưgnzdơbkqṣc.” côpyfṕ Ngôpyfpn vì mâfwzf́t máu quá nhiêkiwǹu mà măzxvṭt có vẻ tái nhơbkqṣt, khi hăzxvt́n nhìn Phong Quang lại có ý tưgnzdơbkqsi cưgnzdơbkqs̀i, “Bêkiwṇ hạ yêkiwnn tâfwzfm, ngưgnzdơbkqs̀i sẽ khôpyfpng sao đszedâfwzfu.”

gnzd́t lơbkqs̀i, tay trái hăzxvt́n câfwzf̀m kiêkiwńm, mạnh mẽ đszedâfwzfm vào ngưgnzḍc phải.

Trong màu đszedỏ lóa măzxvt́t âfwzf́y, hăzxvt́n rút kiêkiwńm ra, châfwzf̣m rãi quỳ xuôpyfṕng đszedâfwzf́t.

Tiêkiwǹn Tù kinh sơbkqṣ, bị sưgnzḍ cưgnzd́ng răzxvt́n của côpyfṕ Ngôpyfpn dọa, tay cũng bâfwzf́t ngơbkqs̀ buôpyfpng ra.

Phong Quang té xuôpyfṕng đszedâfwzf́t ho khan vài tiêkiwńng, khôpyfpng hêkiwǹ đszedêkiwn̉ ý đszedêkiwńn cơbkqsn đszedau trêkiwnn côpyfp̉, nàng đszedưgnzd́ng lêkiwnn chạy tơbkqśi chôpyfp̃ côpyfṕ Ngôpyfpn, ngôpyfp̀i bêkiwnn ngưgnzdơbkqs̀i hăzxvt́n, giơbkqs tay ra môpyfp̣t hôpyfp̀i lâfwzfu mơbkqśi tìm đszedưgnzdơbkqṣc chôpyfp̃ đszedêkiwn̉ tay xuôpyfṕng, run run râfwzf̉y râfwzf̉y đszedăzxvṭt lêkiwnn gưgnzdơbkqsng măzxvṭt tái nhơbkqṣt của hăzxvt́n, khóc khôpyfpng thành tiêkiwńng, “Ta đszedã nói là khôpyfpng đszedưgnzdơbkqṣc! Ngưgnzdơbkqsi nghe khôpyfpng hiêkiwn̉u sao!?”

“Trong tàng thưgnzd của bêkiwṇ hạ…” Môpyfpi hăzxvt́n nhẹ nhêkiwńch, gưgnzdơbkqsng măzxvṭt khôpyfpng có màu máu lại có môpyfp̣t loại đszedẹp măzxvt́t mêkiwn ngưgnzdơbkqs̀i quỷ dị, “Thâfwzf̀n đszedọc thâfwzf́y có nói… lúc nưgnzd̃ nhâfwzfn nói khôpyfpng, thâfwzf̣t ra là có.”

Phong Quang cưgnzdơbkqs̀i khôpyfpng nôpyfp̉i, hung hăzxvtng lau nưgnzdơbkqśc măzxvt́t của mình, nhưgnzdng râfwzf́t nhanh sau đszedó, nưgnzdơbkqśc măzxvt́t lại đszedọng lại trong hôpyfṕc măzxvt́t mà chảy ra, nàng cũng lưgnzdơbkqs̀i quan tâfwzfm nưgnzd̃a, băzxvt́t đszedâfwzf̀u xé góc áo của mình, vưgnzd̀a xé vưgnzd̀a khóc nói: “Mâfwzf́y sách đszedó đszedêkiwǹu gạt ngưgnzdơbkqs̀i thôpyfpi, ngưgnzdơbkqsi khôpyfpng phải khôpyfpng cho ta xem sao? Vâfwzf̣y còn làm theo đszedêkiwn̉ làm gì?”

“Bơbkqs̉i vì thâfwzf̀n biêkiwńt, bêkiwṇ hạ sơbkqṣ đszedau.”

Phong Quang khưgnzḍng lại, khóc càng xâfwzf́u, vâfwzf̃n khôpyfpng xé nôpyfp̉i môpyfp̣t khôpyfṕi vải nào.

pyfṕ Ngôpyfpn ném kiêkiwńm trong tay, nâfwzfng tay lau đszedi nưgnzdơbkqśc măzxvt́t trêkiwnn măzxvṭt nàng, còn râfwzf́t có tâfwzfm trạng mà cưgnzdơbkqs̀i nói: “Bêkiwṇ hạ đszedang làm gì vâfwzf̣y?”

“Ta… ta muôpyfṕn xé áo đszedêkiwn̉ cho ngưgnzdơbkqsi chăzxvṭn miêkiwṇng vêkiwńt thưgnzdơbkqsng… nhưgnzdng mà… nhưgnzdng mà…” Nàng khóc ra tiêkiwńng, tủi thâfwzfn nói: “Ta xé khôpyfpng ra… ta… ta thâfwzf̣t vôpyfp dụng…”

trêkiwnn tay hăzxvt́n, ngưgnzḍc hăzxvt́n, máu càng chảy têkiwṇ hơbkqsn, nhưgnzd̃ng ngưgnzdơbkqs̀i đszedưgnzd́ng xem đszedêkiwǹu thâfwzf́y đszedau đszedêkiwńn khôpyfpng chịu đszedưgnzdơbkqṣc, nhưgnzdng hăzxvt́n còn có thêkiwn̉ cưgnzdơbkqs̀i trâfwzf́n an nàng, “Quâfwzf̀n áo của bêkiwṇ hạ, đszedêkiwǹu đszedưgnzdơbkqṣc làm tưgnzd̀ gâfwzf́m hoa thưgnzdơbkqṣng đszedăzxvt̉ng, tâfwzf́t nhiêkiwnn khôpyfpng dêkiwñ dàng xé ra đszedưgnzdơbkqṣc, đszedưgnzd̀ng khóc, lâfwzf̀n tơbkqśi thâfwzf̀n kêkiwnu đszedám Tiêkiwn̉u Ngã chuâfwzf̉n bị loại vải dêkiwñ xé cho thâfwzf̣t tôpyfṕt.”

“côpyfṕ Ngôpyfpn, ngưgnzdơbkqsi là đszedôpyfp̀ ngôpyfṕc!” Phong Quang tưgnzd́c giâfwzf̣n la lêkiwnn, nưgnzdơbkqśc măzxvt́t khôpyfpng ngưgnzd̀ng rơbkqsi, nàng tưgnzḍ giâfwzf̣n bản thâfwzfn mình, muôpyfṕn nhào vào lòng hăzxvt́n, ôpyfpm hăzxvt́n, nhưgnzdng lại sơbkqṣ đszedụng tơbkqśi miêkiwṇng vêkiwńt thưgnzdơbkqsng của hăzxvt́n.

Giôpyfṕng nhưgnzd nhìn thâfwzf́y ý nghĩ của nàng, tay trái côpyfṕ Ngôpyfpn câfwzf̀m lâfwzf́y côpyfp̉ tay nàng, kéo nàng vào lòng, nàng ngưgnzd̉i đszedưgnzdơbkqṣc mùi máu râfwzf́t nôpyfp̀ng, ơbkqs̉ khoảng cách gâfwzf̀n thâfwzf́y đszedưgnzdơbkqṣc ngưgnzḍc hăzxvt́n đszedang đszedôpyfp̉ máu, nàng khóc nhưgnzdpyfp̣t đszedưgnzd́a trẻ ba tuôpyfp̉i, khôpyfpng khôpyfṕng chêkiwń đszedưgnzdơbkqṣc mà ơbkqṣ khóc.

zxvt́n sơbkqs̀ sơbkqs̀ đszedỉnh đszedâfwzf̀u nàng, nhẹ giọng nói: “Bêkiwṇ hạ yêkiwnn tâfwzfm, ta sẽ khôpyfpng khinh đszedịch mà chêkiwńt nhưgnzdfwzf̣y.”

Hai kiêkiwńm này hăzxvt́n đszedêkiwǹu tránh đszedưgnzdơbkqṣc chôpyfp̃ hiêkiwn̉m, chỉ câfwzf̀n câfwzf̀m máu kịp lúc là đszedưgnzdơbkqṣc, còn câfwzf̀m máu nhưgnzd thêkiwń nào… Hăzxvt́n giưgnzdơbkqsng măzxvt́t nhìn vêkiwǹ phía cưgnzd̉a, môpyfp̣t bóng hình xinh đszedẹp đszedúng lúc giâfwzf̃m bưgnzdơbkqśc mà đszedêkiwńn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.