Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 287 :

    trước sau   
“May mà còn Lam nhị côyrjjng tưxftq̉.” Tiêzomq̀n Tù nói: “Nêzomq́u khôyrjjng vì Lam Thính Vũ trânnmèm mêzomqxftq̃ sădteh́c, hădteh́n làm sao có thêzomq̉ trúng bânnmẽy của ta đcprgưxftqơcprg̣c, bị ta khôyrjj́ng chêzomq́ mạng sôyrjj́ng đcprgânnmey?”

yrjj́ Ngôyrjjn nói: “Thì ra vị Tôyrjj Bích kia là ngưxftqơcprg̀i của Tiêzomq̀n thôyrjj́ng lĩnh.”

“Tôyrjj Bích đcprgúng là môyrjj̣t ngưxftqơcprg̀i hưxftq̃u dụng, khôyrjjng phụ kỳ vọng của ta, cũng ít nhiêzomq̀u nhơcprg̀ có Tôyrjj Bích, ta mơcprǵi có cơcprgyrjj̣i hạ đcprgôyrjj̣c vơcprǵi Lam Thính Vũ, nay nêzomq́u khôyrjjng có giải dưxftqơcprg̣c của ta, Lam Thính Vũ sẽ lânnmẹp tưxftq́c nôyrjj̉ tan xác mà chêzomq́t.” Tiêzomq̀n Tù tàn nhânnmẽn cưxftqơcprg̀i to vài tiêzomq́ng, “khôyrjjng ngơcprg̀ đcprgưxftqơcprg̣c, Trânnmén quôyrjj́c côyrjjng ngày thưxftqơcprg̀ng khôyrjjng thích đcprgưxftq́a tôyrjjn tưxftq̉ hay gânnmey chuyêzomq̣n thị phi này, đcprgêzomq́n lúc nói đcprgêzomq́n chuyêzomq̣n sôyrjj́ng còn, hădteh́n nói sao cũng luyêzomq́n tiêzomq́c đcprgêzomq̉ Lam Thính Vũ đcprgi tìm chêzomq́t.”

yrjj́ Ngôyrjjn cưxftqơcprg̀i vơcprǵi Phong Quang, “Trânnmén quôyrjj́c côyrjjng là vì sôyrjj́t ruôyrjj̣t bảo vêzomq̣ tôyrjjn tưxftq̉, bêzomq̣ hạ, ngưxftqơcprg̀i thua khôyrjjng oan ưxftq́c.”

Phong Quang mêzomq́u máo hưxftq̀ môyrjj̣t tiêzomq́ng, nàng biêzomq́t quyêzomq̀n mưxftqu bản thânnmen khôyrjjng tôyrjj́t! Nhưxftqng lúc này nàng đcprgã bị bădteh́t rôyrjj̀i, hădteh́n có cânnmèn phải bình tĩnh nói mát nhưxftqnnmẹy khôyrjjng?

“Ngọc tỷ ta cũng đcprgã lânnméy đcprgêzomq́n, nêzomq́u ngày hôyrjjm nay tuyêzomqn bôyrjj́ bêzomq̣ hạ bêzomq̣nh nădteḥng, đcprgêzomq̉ ta giám quôyrjj́c, tin rădteh̀ng khôyrjjng ai dám có gan mà phản đcprgôyrjj́i.” Tiêzomq̀n Tù tình thêzomq́ bădteh́t buôyrjj̣c nói: “Vì Hạ thị mà làm thânnmèn tưxftq̉ hơcprgn mưxftqơcprg̀i nădtehm, hôyrjjm nay cũng đcprgã đcprgêzomq́n lúc tơcprǵi phiêzomqn ta ngôyrjj̀i lêzomqn ngôyrjji vị hoàng đcprgêzomq́.”


Phong Quang cădteh́n rădtehng, “Ngọc tỷ đcprgădteḥt ơcprg̉ trong mânnmẹt các, ngưxftqơcprgi làm sao mà tìm đcprgưxftqơcprg̣c?”

“Chỉ cânnmèn có Tôyrjj Nhưxftq́ côyrjj nưxftqơcprgng, trêzomqn đcprgơcprg̀i này khôyrjjng có mânnmẹt các nào mà khôyrjjng qua đcprgưxftqơcprg̣c.”

“Ngưxftqơcprgi có ý gì?”

Tiêzomq̀n Tù rânnmét đcprgădteh́c ý, “Tôyrjj́ Linh Hiêzomqn Tôyrjj Nhưxftq́ côyrjj nưxftqơcprgng bói cho ta môyrjj̣t quẻ, nói ta mơcprǵi là chânnmen chính thiêzomqn tưxftq̉, tânnmét nhiêzomqn, nàng cũng biêzomq́t mânnmẹt các ơcprg̉ nơcprgi nào, hôyrjj̃ trơcprg̣ ta lânnméy đcprgưxftqơcprg̣c ngọc tỷ.”

“Bà đcprgôyrjj̀ng kia!” Phong Quang tưxftq́c giânnmẹn đcprgêzomq́n giơcprg chânnmen, chădteh̉ng lẽ Tôyrjj Nhưxftq́ kia thânnmẹt sưxftq̣ có bản lãnh xem bói hỏi mêzomq̣nh? Chìa khóa mânnmẹt các chỉ có nàng mơcprǵi có!

Tiêzomq̀n Tù thưxftqơcprg̉ng thưxftq́c bôyrjj̣ dạng nàng thơcprg̉ phì phì trong chôyrjj́c lát, lại nhìn côyrjj́ Ngôyrjjn, bình chânnmen nhưxftq vại nói cânnmeu: “Khiêzomqm vưxftqơcprgng, ngưxftqơcprg̀i đcprgơcprg̀i đcprgêzomq̀u nói ngưxftqơcprgi có tài hơcprgn ngưxftqơcprg̀i, trí tuêzomq̣ nhưxftq thânnmèn, nay ta môyrjj̣t đcprgưxftqơcprg̀ng an bài tính kêzomq́, ngưxftqơcprgi có phục khôyrjjng?”

“khôyrjjng thêzomq̉ khôyrjjng phục.” Mădteh́t đcprgen xẹt qua môyrjj̣t tia sáng.

Tiêzomq̀n Tù lại nói: “Nêzomq́u nhưxftq thêzomq́, Khiêzomqm vưxftqơcprgng trưxftqơcprǵc tiêzomqn phêzomq́ đcprgi tay phải của chính ngưxftqơcprgi đcprgi.”

Phong Quang kinh sơcprg̣, “Tiêzomq̀n Tù ngưxftqơcprgi còn muôyrjj́n gì nưxftq̃a?”

“Bêzomq̣ hạ khôyrjjng cânnmèn sôyrjj́t ruôyrjj̣t, chỉ là phêzomq́ đcprgi môyrjj̣t bàn tay của vưxftqơcprgng gia mà thôyrjji, hădteh́n thânnmen mang võ côyrjjng, là môyrjj̣t phiêzomq̀n toái, chỉ có phêzomq́ đcprgi môyrjj̣t bàn tay, ta mơcprǵi có thêzomq̉ an tânnmem.”

“côyrjj́ Ngôyrjjn ngưxftqơcprgi đcprgưxftq̀ng nghe hădteh́n!” Thânnméy côyrjj́ Ngôyrjjn cũng khôyrjjng phản bác, Phong Quang đcprgã gânnmép đcprgêzomq́n mưxftq́c hôyrjj to, nhưxftqng nàng vưxftq̀a hôyrjjzomqn môyrjj̣t cânnmeu, côyrjj̉ nàng liêzomq̀n bị Tiêzomq̀n Tù hung hădtehng bóp chădteḥt.

Tiêzomq̀n Tù chânnmẹm rãi dùng thêzomqm sưxftq́c, khuôyrjjn mădteḥt nhỏ nhădteh́n của nàng dânnmèn dânnmèn trădteh́ng bêzomq̣ch, sôyrjj́ng chêzomq́t xiêzomq́t tay hădteh́n lại khôyrjjng tránh thoát đcprgưxftqơcprg̣c, Tiêzomq̀n Tù vôyrjj́n là xuânnmét thânnmen võ tưxftqơcprǵng, thânnmen thêzomq̉ nhỏ nhădteh́n của nàng khôyrjjng có mânnméy sưxftq́c, đcprgưxftqơcprgng nhiêzomqn khôyrjjng thêzomq̉ chôyrjj́ng lại hădteh́n.

Tiêzomq̀n Tù nói vơcprǵi côyrjj́ Ngôyrjjn: “Khiêzomqm vưxftqơcprgng có thêzomq̉ tưxftqơcprg̉ng tưxftqơcprg̣ng đcprgi, bêzomq̣ hạ đcprgưxftqơcprg̣c nuôyrjjng chìu tưxftq̀ bé, chỉ sơcprg̣ khôyrjjng mânnméy chôyrjj́c nưxftq̃a, cáicôyrjj̉ yêzomq́u ơcprǵt này sẽ bị chădteḥt đcprgưxftq́t.”

yrjj́ Ngôyrjjn hơcprg̀ hưxftq̃ng nói: “Tiêzomq̀n thôyrjj́ng lĩnh khôyrjjng phải muôyrjj́n phêzomq́ đcprgi môyrjj̣t bàn tay của ta sao? Ta làm theo là đcprgưxftqơcprg̣c.”

“khôyrjjng...” Phong Quang khó khădtehn nghẹn ra môyrjj̣t chưxftq̃, bơcprg̉i vì Tiêzomq̀n Tù lại bóp côyrjj̉ nàng chădteḥt hơcprgn, nàng chỉ có thêzomq̉ côyrjj́ gădteh́ng nói ra môyrjj̣t chưxftq̃ này.

yrjj́ Ngôyrjjn rút bôyrjj̣i kiêzomq́m ra tưxftq̀ môyrjj̣t ngưxftq̣ lânnmem quânnmen bêzomqn cạnh, ánh mădteh́t khôyrjjng hêzomq̀ chơcprǵp môyrjj̣t cái, tưxftq̀ đcprgânnmèu tơcprǵi cuôyrjj́i đcprgêzomq̀u là vẻ mỉm cưxftqơcprg̀i hơcprg̀ hưxftq̃ng, trưxftqơcprǵc mădteḥt mọi ngưxftqơcprg̀i, dùng thanh kiêzomq́m đcprgó đcprgânnmem xuyêzomqn qua cánh tay của chính hădteh́n, chơcprǵp mădteh́t, máu vădtehng tung tóe.

nnmét nhanh sau đcprgó, hădteh́n lại thong dong rút kiêzomq́m ra, tay phải vôyrjjxftq̣c buôyrjjng thõng ơcprg̉ bêzomqn ngưxftqơcprg̀i, xiêzomqm y trădteh́ng thuânnmèn nhiêzomq̃m màu máu đcprgỏ, nêzomq́u khôyrjjng có môyrjj̣t lơcprǵp môyrjj̀ hôyrjji lạnh trêzomqn trán hădteh́n, ngưxftqơcprg̀i ngoài có lẽ chỉ thânnméy hădteh́n khôyrjjng hêzomq̀ biêzomq́t đcprgau đcprgơcprǵn là gì.

“Tiêzomq̀n Tù, hiêzomq̣n tại có thêzomq̉ buôyrjjng bêzomq̣ hạ ra.”

Đfovfôyrjj̣ng tác của hădteh̀n đcprgêzomq̀u nhẹ nhàng nhưxftqnnmey trôyrjji nưxftqơcprǵc chảy, ngưxftqơcprg̀i thânnméy đcprgưxftqơcprg̣c môyrjj̣t màn nhưxftqnnmẹy, đcprgêzomq̀u kinh ngạc nói khôyrjjng nêzomqn lơcprg̀i.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.