Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 290 : Thầy giáo, thầy có phản ứng (10)

    trước sau   
Anh ta vừnqaxa ngồofimi xuốkmasng, Giảwbfcn Thầoixgn Hi cưweorecfqi ấfwcxm ánsacp vớgzobi anh ta: “Em đfwcxãfkiq gọfmcki càgzob phêyitcgzob anh thíqfbpch uốkmasng nhấfwcxt, chắjkfjc lậrrwqp tứttauc sẽutvl mang lêyitcn.”

Anh ta khôrvceng cónwzl bấfwcxt kỳmuiz biểbjpku cảwbfcm gìbjfr, chỉttaugzob ngồofimi ởgzob chỗxpoa đfwcxónwzl, rúuoqht mộubrrt đfwcxiếijgzu thuốkmasc, chậrrwqm chạlarwp chưweora mởgzob miệwbfcng nónwzli chuyệwbfcn.

Ngưweorecfqi phụculwc vụculwweorng càgzob phêyitcyitcn, Giảwbfcn Thầoixgn Hi thuầoixgn thụculwc thảwbfc sữfwloa cùmjmkng đfwcxưweorecfqng vàgzobo cho anh ta, đfwcxzfysy đfwcxếijgzn trưweorgzobc mặpubit anh ta, giọfmckng quan tâyitcm nónwzli: “Niệwbfcm Ca, Mạlarwt Mạlarwt gầoixgn đfwcxâyitcy khôrvceng ởgzob trưweorecfqng họfmckc, hìbjfrnh nhưweor đfwcxi Vâyitcn Nam giảwbfci sầoixgu, cho nêyitcn chờecfqrvcefwcxy trởgzob vềrxxt, em liêyitcn lạlarwc vớgzobi bạlarwn họfmckc củbwoba côrvcefwcxy nónwzli, côrvcefwcxy khôrvceng cónwzl việwbfcc gìbjfr, anh đfwcxnqaxng quánsac lo lắjkfjng.”

Anh ta khôrvceng nónwzli gìbjfr, cũnxatng khôrvceng uốkmasng càgzob phêyitc, chỉttaurvce gắjkfjng nhíqfbpch lạlarwi gầoixgn vềrxxtweorng ghếijgz sofa, lặpubing khôrvceng tiếijgzng đfwcxubrrng nhắjkfjm hai mắjkfjt lạlarwi.

Mộubrrt lánsact sau, anh ta giơwbva tay lêyitcn, xoa nhẹmafe tránsacn mìbjfrnh.

Giảwbfcn Thầoixgn Hi đfwcxttaung lêyitcn, từnqax vịrhvw tríqfbp đfwcxkmasi diệwbfcn đfwcxyftli thàgzobnh đfwcxếijgzn bêyitcn cạlarwnh anh ta, vưweorơwbvan tay, nhẹmafe nhàgzobng bao trùmjmkm lêyitcn tránsacn củbwoba anh ta, từnqax từnqax xoa: “Đjjzlau đfwcxoixgu sao?”


Anh ta đfwcxubrrt nhiêyitcn mởgzob mắjkfjt, đfwcxánsacnh rơwbvai tay Giảwbfcn Thầoixgn Hi, sắjkfjc mặpubit Giảwbfcn Thầoixgn Hi trởgzobyitcn cónwzl chúuoqht khónwzl coi, giọfmckng cũnxatng cónwzl chúuoqht run rẩzfysy theo: “Niệwbfcm Ca, anh làgzobm sao vậrrwqy?”

“Tôrvcei cónwzl ýnmlvbjfr, côrvce khôrvceng hiểbjpku sao?” Anh ta hơwbvai cúuoqhi đfwcxoixgu, giọfmckng nónwzli lạlarwnh nhạlarwt.

Giảwbfcn Thầoixgn Hi khôrvceng nónwzli gìbjfr.

Anh ta cũnxatng khôrvceng nhìbjfrn côrvce ta, chỉttau dừnqaxng mộubrrt lánsact, giọfmckng bìbjfrnh tĩfwcxnh lạlarwi mớgzobi mởgzob miệwbfcng: “Tiểbjpku Hi, chúuoqhng ta kếijgzt thúuoqhc đfwcxi.”

“Kếijgzt thúuoqhc?” Gưweorơwbvang mặpubit Giảwbfcn Thầoixgn Hi trong nhánsacy mắjkfjt trởgzobyitcn vụculwn vặpubit, đfwcxánsacy mắjkfjt côrvce ta chứttaua đfwcxoixgy nưweorgzobc mắjkfjt: “Anh nónwzli, anh vớgzobi em kếijgzt thúuoqhc? Tạlarwi sao?”

“Tạlarwi sao? Mạlarwt Mạlarwt côrvcefwcxy đfwcxãfkiq biếijgzt, côrvcebjpkn hỏtxtti tôrvcei tạlarwi sao?”

“Côrvcefwcxy biếijgzt, anh liềrxxtn khôrvceng cầoixgn em nữfwloa sao? Em đfwcxãfkiqgzobm sai cánsaci gìbjfr, đfwcxbjpk anh khôrvceng cầoixgn em? Em vẫujwyn làgzobm tìbjfrnh nhâyitcn bíqfbp mậrrwqt củbwoba anh, vềrxxt sau em còbjpkn cónwzl thểbjpk, em khôrvceng cầoixgn danh phậrrwqn, em cánsaci gìbjfrnxatng khôrvceng cầoixgn, em chỉttau muốkmasn ởgzobmjmkng vớgzobi anh!” Giọfmckng Giảwbfcn Thầoixgn Hi cónwzl chúuoqht vỡuoqh vụculwn, làgzobm tai ngưweorecfqi nghe cónwzl chúuoqht đfwcxau.

Anh ta nghe côrvce ta nónwzli, vẻksyy mặpubit càgzobng trởgzobyitcn mệwbfct mỏtxtti, giọfmckng nónwzli vôrvce lựfugcc, lạlarwi mang theo đfwcxoixgy ảwbfco nãfkiqo cùmjmkng hốkmasi hậrrwqn: “Xinh lỗxpoai tôrvcei khôrvceng thểbjpk khôrvceng cónwzl Mạlarwt Mạlarwt “

“Anh khôrvceng thểbjpk khôrvceng cónwzlutvlng Mạlarwt Mạlarwt, nhưweorng em khôrvceng thểbjpk khôrvceng cónwzl anh! Anh chỉttau nghĩfwcx đfwcxếijgzn bảwbfcn thâyitcn anh, anh cónwzl nghĩfwcx đfwcxếijgzn em sao?” Giảwbfcn Thầoixgn Hi lắjkfjc đfwcxoixgu, trêyitcn mặpubit đfwcxoixgy nưweorgzobc mắjkfjt, côrvce ta gắjkfjt gao nắjkfjm lấfwcxy tay củbwoba Lụculwc Niệwbfcm Ca, từnqaxng câyitcu từnqaxng chữfwlo đfwcxrxxtu tràgzobn ngậrrwqp cầoixgu xin cùmjmkng đfwcxau đfwcxgzobn: “Em yêyitcu anh, em khôrvceng muốkmasn xa anh, em chỉttau muốkmasn ởgzobmjmkng vớgzobi anh, Niệwbfcm Ca, Mạlarwt Mạlarwt côrvcefwcxy đfwcxãfkiq biếijgzt, côrvcefwcxy chưweora chắjkfjc sẽutvl tha thứttau cho anh, anh chia tay vớgzobi côrvcefwcxy đfwcxi, cónwzl đfwcxưweorztxlc khôrvceng? Ởnxatmjmkng vớgzobi em đfwcxi, Niệwbfcm Ca em cầoixgu xin anh, xin anh.”

Anh ta vẫujwyn duy trìbjfr trầoixgm mặpubic, nghe Giảwbfcn Thầoixgn Hi nónwzli, giọfmckng nónwzli đfwcxttaut quãfkiqng, côrvce ta dưweorecfqng nhưweor rấfwcxt sợztxlfkiqi, tay nắjkfjm lấfwcxy vạlarwt ánsaco củbwoba anh ta, gắjkfjt gao nắjkfjm lấfwcxy, đfwcxếijgzn nỗxpoai nhăutvln cảwbfc quầoixgn ánsaco.

“Em biếijgzt anh yêyitcu côrvcefwcxy, nhưweorng xin anh cho em mộubrrt cơwbva hộubrri, thờecfqi gian dàgzobi trôrvcei qua, anh sẽutvlyitcu em, khôrvceng anh khôrvceng thíqfbpch em cũnxatng khôrvceng sao, anh muốkmasn côrvcefwcxy cũnxatng cónwzl thểbjpk, hai ngưweorecfqi tiếijgzp tụculwc quang minh chíqfbpnh đfwcxlarwi làgzobm ngưweorecfqi yêyitcu, chỉttau cầoixgn anh đfwcxbjpk ýnmlv đfwcxếijgzn em, anh muốkmasn em làgzob đfwcxưweorztxlc rồofimi.”

Anh ta đfwcxubrrt nhiêyitcn bậrrwqt cưweorecfqi, xoay ngưweorecfqi, giúuoqhp côrvce ta lau khôrvceweorgzobc mắjkfjt, đfwcxubrrng tánsacc thoạlarwt nhìbjfrn ôrvcen nhu nhưweorweorgzobc, nhưweorng ánsacnh mắjkfjt anh ta, sắjkfjc béyxtln, lạlarwnh thấfwcxu xưweorơwbvang nhưweor vậrrwqy, lờecfqi nónwzli ra, cónwzl bao nhiêyitcu tàgzobn nhẫujwyn.

“Đjjzlnqaxng khónwzlc, côrvce khónwzlc cánsaci gìbjfr trong lòbjpkng chúuoqhng ta đfwcxrxxtu biếijgzt rõovrs, gặpubip dịrhvwp thìbjfr chơwbvai màgzob thôrvcei tôrvcei yêyitcu ai, côrvcenxatng khôrvceng phảwbfci khôrvceng biếijgzt, côrvce đfwcxnqaxng nónwzli côrvce thíqfbpch tôrvcei, tôrvcei khôrvceng thíqfbpch côrvce mộubrrt chúuoqht nàgzobo.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.