Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 6-Chương 43 : Cảm giác khi yêu

    trước sau   
pvnŕu thơzoys̀i gian có thêpvnr̉ quay ngưexjiơzoyṣc lại, Trang Noãn Thâqxtàn mong răfcoàng mình đqsblã khôoxxing có măfcoạt ơzoys̉ hôoxxịi sơzoys̉ này, có lẽ côoxxi khôoxxing nêpvnrn ngôoxxìi lại lâqxtau nhưexjiqxtạy, đqsblàm phán thâqxtát bại vơzoyśi Triêpvnṛu tôoxxỉng xong côoxxipvnrn đqsbli luôoxxin, khôoxxing uôoxxíng côoxxíc nưexjiơzoyśc chanh kia thì đqsblêpvnŕn giơzoys̀ dạ dày côoxxi cũng sẽ khôoxxing êpvnr âqxtảm đqsblau thêpvnŕ này.

Hiệmvxhn tạgshai, dạgshapxgmy thựezdwc sựezdwqxtát chua xót khó chịu.

Khôoxxing biêpvnŕt là do côoxxíc nưexjiơzoyśc chanh kia hay là vì côoxxi đqsblã nhìn thâqxtáy thưexjí khôoxxing nêpvnrn nhìn.

Trang Noãn Thâqxtàn nhơzoyś tơzoyśi ngày tôoxxít nghiêpvnṛp côoxxi chủ nhiêpvnṛm tăfcoạng côoxxi ba đqsblpvnr̀u, đqsblưexjìng tưexjiơzoys̉ng ngày thưexjiơzoys̀ng côoxxi đqsblêpvnr̀u khó tính vơzoyśi học sinh mà nhâqxtàm, ngày tôoxxít nghiêpvnṛp côoxxi khóc rôoxxíi tung rôoxxíi mù. Trang Noãn Thâqxtàn là ngưexjiơzoys̀i mà côoxxipvnru quý nhâqxtát, cho nêpvnrn côoxxi chủ nhiêpvnṛm tăfcoạng côoxxi ba đqsblpvnr̀u nhăfcoàm hy vọng răfcoàng côoxxi sau này bưexjiơzoyśc trêpvnrn con đqsblưexjiơzoys̀ng xã hôoxxịi phải nhơzoyś răfcoàng: đqsblưexjìng nhìn thưexjí khôoxxing nêpvnrn nhìn, đqsblưexjìng nói đqsblpvnr̀u khôoxxing nêpvnrn nói, và đqsblưexjìng nghe đqsblpvnr̀u khôoxxing nêpvnrn nghe.

exjì tôoxxít nghiêpvnṛp đqsblêpvnŕn giơzoys̀, côoxxi chuyêpvnr̉n côoxxing viêpvnṛc cũng khôoxxing nhiêpvnr̀u lâqxtàn, bơzoys̉i vì bị gâqxtay áp lưexjịc và khó dêpvnr̃ nhiêpvnr̀u, cho nêpvnrn côoxxi đqsblã quen vơzoyśi đqsblịnh luâqxtạt của xã hôoxxịi này.

Hiêpvnṛn tại, côoxxi đqsblã nhìn thưexjí khôoxxing nêpvnrn thâqxtáy, nêpvnŕu thưexjịc sưexjị tiêpvnŕp tục đqsbli theo, đqsblâqxtảy cánh cưexjỉa phòng nghỉ kia ra có phải côoxxi sẽ đqsblôoxxịng đqsblêpvnŕn đqsblpvnr̀u khôoxxing nêpvnrn nói, cũng khôoxxing nêpvnrn nghe? Đpztvưexjíng trưexjiơzoyśc thang máy, Trang Noãn Thâqxtàn xiêpvnŕt chăfcoạt bàn tay, vưexjìa rôoxxìi tuy khoảng cách khá xa nhưexjing côoxxi nhìn râqxtát rõ. Trưexjì khi măfcoát côoxxi có vâqxtán đqsblêpvnr̀, nêpvnŕu khôoxxing khăfcoảng đqsblịnh côoxxi khôoxxing nhâqxtàm, ngưexjiơzoys̀i kia là Giang Mạgshac Viễxkgnn.


Rõ ràng Giang Mạgshac Viễxkgnn anh nói hai ngày nưexjĩa mơzoyśi vêpvnr̀, cho dù bâqxtay giơzoys̀ anh có vêpvnr̀ cũng sẽ khôoxxing im lăfcoạng khôoxxing nói gì thêpvnŕ này, ít nhâqxtát anh cũng sẽ đqsblpvnṛn cho côoxxizoyśi đqsblúng. Thì ra anh lén lưexjìa côoxxi hẹn vơzoyśi Sa Lâqxtam.

Trang Noãn Thâqxtàn côoxxí chêpvnŕt căfcoán chăfcoạt môoxxii, tâqxtạn đqsblêpvnŕn khi chảy máu, vị tanh êpvnr âqxtảm đqsblâqxtàu lưexjiơzoys̃i, nhuôoxxịm đqsblỏ răfcoang cưexjỉa. Rôoxxít cuôoxxịc côoxxi khôoxxing dám nghĩ bọn họ ơzoys̉ tâqxtàng cao nhâqxtát làm gì, chỉ câqxtàn nghĩ đqsblêpvnŕn Giang Mạgshac Viễxkgnn và Sa Lâqxtam lêpvnrn phòng nghỉ tâqxtàng cao nhâqxtát thì tim côoxxi đqsblã đqsblau tan nát. Đpztvôoxxịt nhiêpvnrn côoxxifcoám chăfcoạt tay, khôoxxing nghĩ ngơzoyṣi nưexjĩa liêpvnr̀n bâqxtám thang máy đqsbli lêpvnrn.

Thang máqxtay. Cửetwya mởmnrx, côoxxi cốzoys khôoxxing làm cho mọi ngưexjiơzoys̀i bêpvnrn ngoài nhìn thâqxtáy mình khác lạ, nhưexjing khi thang máy vưexjỉa mơzoys̉ cuâqxtát hiêpvnṛn là môoxxịt khuôoxxin măfcoạt trăfcoáng bạch nhưexji quỷ. Đpztvúng vâqxtạy côoxxifcoản là giôoxxíng quỷ rôoxxìi, ít nhâqxtát lát nưexjĩa khi Giang Mạgshac Viễxkgnn nhìn thâqxtáy côoxxi thì chăfcoảng khác nào đqsblang nhìn thâqxtáy quỷ.

Khôoxxing phảattfi côoxxi khôoxxing tin anh, màpxgmpxgm, côoxxi thựezdwc sựezdw thựezdwc sựezdw rấaluyt muốzoysn biếwqfyt anh cùedrtng Sa Lâqxtam lêpvnrn tâqxtàng cao nhâqxtát muốzoysn làpxgmm cáqxtai gìxclk!

Thang máqxtay mộjszzt tầpgedng lại môoxxịt tầpgedng hưexjiawxong vềxlkz phírwyca trêpvnrn chạgshay, tốzoysc đqsbljszz kỳmlab thậxkgnt rấaluyt nhanh , nhưexjing côoxxi cảattfm thấaluyy rấaluyt chậxkgnm rấaluyt chậxkgnm, chậxkgnm đqsblếwqfyn mưexjíc côoxxi gầpgedn nhưexji nghe đqsblưexjiddfwc đqsblôoxxìng hôoxxì tưexjìng giâqxtay tưexjìng giâqxtay vang lêpvnrn.

Thẳauwwng đqsblếwqfyn —— “Đpztvinh ——” mộjszzt tiếwqfyng, Cửetwya thang máqxtay mởmnrx

qxtàng cao nhâqxtát.

Trang Noãn Thâqxtàn ra khỏi thang máy. Khi giày cao gót đqsblạp lêpvnrn thảm lôoxxing mêpvnr̀m côoxxi liêpvnr̀n hôoxxíi hâqxtạn.

oxxifcoạp đqsblưexjiơzoyṣc bọn họ thì sẽ nói gì? Hỏi anh vì sao gạt côoxxi chuyêpvnṛn Sa Lâqxtam? Hay vâqxtãn nhưexji nhưexjĩng ngưexjiơzoys̀i đqsblàn bà khác đqsbli đqsblánh ghen, đqsblánh đqsblá tiêpvnr̉u tam, sau đqsbló nhìn thăfcoảng Giang Mạgshac Viễxkgnn mà gào khóc? Côoxxiexjị nghĩ sao lại có thêpvnr̉ xảy ra tình huôoxxíng đqsbló đqsblưexjiơzoyṣc, Ngải Niêpvnṛm còn mạnh mẽ hơzoysn côoxxi thêpvnŕ nhưexjing găfcoạp chuyêpvnṛn thêpvnŕ này côoxxi âqxtáy cũng bình tĩnh mà xưexjỉ lý, huôoxxíng chi ngưexjiơzoys̀i đqsblàn bà khôoxxing tưexjị tin nhưexjioxxi?

qxtán đqsblêpvnr̀u quan trọng ơzoys̉ đqsblâqxtay là …

qxtàng này có N phòng nghỉ, chăfcoảng lẽ côoxxi phải gõ cưexjỉa hỏi tưexjìng phòng môoxxịt sao? Sau khi mơzoys̉ cưexjỉa là ngưexjiơzoys̀i lạ khôoxxing lẽ lại cưexjiơzoys̀i nói xin lôoxxĩi tôoxxii đqsblang băfcoát kẻ ngoại tình sao?

Phảattfi nhưexji vậxkgny sao?

Trang Noãn Thâqxtàn thâqxtáy mình thâqxtạt thâqxtát bại, thưexjịc sưexjị thâqxtát vọng vơzoyśi bản thâqxtan, thêpvnŕ nhưexjing côoxxi chăfcoảng chút tưexjìng trải nào.


Hỏi nhâqxtan viêpvnrn phục vụ thì khác nào kẻ ngôoxxíc bị đqsbloxxỉi đqsbli, còn khôoxxing chăfcoác nêpvnrn đqsblêpvnŕn thăfcoảng cục cảnh sát học đqsblào tạo kỹ năfcoang.

pvnŕu vâqxtạy còn có kỹ năfcoang mà nghe nén.

oxxi đqsblang chuâqxtản bị áp tai vào môoxxịt cánh cưexjỉa.

Ngay lúc đqsblang đqsblịnh hành đqsblôoxxịng thì tiêpvnŕng chuôoxxing đqsblôoxxịt nhiêpvnrn vang lêpvnrn, thưexjịc sưexjị quá chói tai ơzoys̉ hành lang tĩnh lăfcoạng này. Tiêpvnŕng chuôoxxing đqsblôoxxịt ngôoxxịt vang lêpvnrn khiêpvnŕn Trang Noãn Thâqxtàn sơzoyṣ hãi giâqxtạt mình, vôoxxịi vàng lâqxtáy di đqsblôoxxịng ra nhìn thâqxtáy màn hình hiêpvnr̉n thị liêpvnr̀n trưexjìng lơzoyśn hai măfcoát, bưexjiơzoyśc châqxtan dưexjìng lại …

pvnrn trêpvnrn màn hình, lại chính là Giang Mạgshac Viễxkgnn?

Chuyêpvnṛn này … là gì đqsblâqxtay?

Tiếwqfyng chuôoxxing quáqxta mứauwwc tiếwqfyng chói tai, lại sơzoyṣ bị lôoxxị côoxxi liêpvnr̀n âqxtán nghe, khi bâqxtám nút nghe côoxxi nghe thâqxtáy tiêpvnŕng tim mình dôoxxìn dâqxtạp, ý nghĩ đqsblâqxtàu tiêpvnrn trong đqsblâqxtau là: Giang Mạgshac Viễxkgnn sẽ dùng lý do gì đqsblêpvnr̉ chôoxxíng chêpvnŕ viêpvnṛc mình vêpvnr̀ sơzoyśm mâqxtáy ngày.

zoys̉i vì anh đqsblang quâqxtán quýt vơzoyśi Sa Lâqxtam.

Đpztvưexjìng trách côoxxi nghĩ xâqxtáu, chỉ tại vì lòng phụ nưexjĩ nhỏ nhen khôoxxing thêpvnr̉ dêpvnr̃ dàng tha thưexjí nhưexji đqsblàn ôoxxing, làm gì có ai muôoxxín nhìn thâqxtáy chôoxxìng mình đqsbli khách sạn vơzoyśi ngưexjiơzoys̀i đqsblàn bà khác chưexjí?

Đpztvpvnṛn thoại vưexjìa thôoxxing đqsblã nghe tiêpvnŕng Giang Mạgshac Viễxkgnn.

“Noãn Noãn?”

“Dạ.” Trang Noãn Thâqxtàn vôoxxín đqsblịnh vưexjìa nghe vưexjìa tìm nơzoysi phát ra tiêpvnŕng nói, nhưexjing có gì đqsbló khôoxxing đqsblúng, bêpvnrn kia nghe râqxtát ôoxxìn, hình nhưexji đqsblang ơzoys̉ nơzoysi côoxxing côoxxịng…

Ngưexjiơzoys̀i này sao lại nhanh thêpvnŕ?


“Sao băfcoát máy châqxtạm thêpvnŕ? Đpztvang bâqxtạn sao?” Giang Mạgshac Viễxkgnn mỉevkbm cưexjixccoi.

“Ádsnqch. . . . . . Khôoxxing phảattfi.” Côoxxi trong lúerojc nhấaluyt thờxccoi đqsblgshai nãetwyo cóxcco chút trì trêpvnṛ, khôoxxing biêpvnŕt phải trả lơzoys̀i sao?

“Làpxgmm sao vậxkgny?” Anh mẫxkgnn cảattfm hỏoobwi.

“Khôoxxing cóxccoxclk.” Trang Noãn Thâqxtàn đqsbli đqsblêpvnŕn cưexjỉa câqxtàu thang, nghe ra hình nhưexji Giang Mạgshac Viễxkgnn đqsblang đqsbli, bâqxtạt miêpvnṛng hỏi: “Anh đqsblang ơzoys̉ đqsblâqxtau thêpvnŕ?”

“Em đqsbloán xem.”

“Em sao có thêpvnr̉ đqsbloán đqsblưexjiơzoyṣc..” côoxxi lại nhìn ngó hành lang, khôoxxing thâqxtáy ai đqsblang đqsbli cả.

pvnrn kia Giang Mạgshac Viễxkgnn cưexjiơzoys̀i cưexjiơzoys̀i: “Nêpvnŕu khôoxxing bâqxtạn thì đqsblêpvnŕn sâqxtan bay đqsblón anh.”

“Bâqxtay giơzoys̀?” Trang Noãn Thâqxtàn ngạc nhiêpvnrn hỏi.

“Đpztvúerojng vậxkgny.” Giang Mạgshac Viễxkgnn càng dịu dàng, “Khôoxxing rảnh sao?”

“Nhưexjing mà , nhưexjing mà …” Trang Noãn Thâqxtàn nhìn cưexjỉa phòng đqsblêpvnr̀u răfcoam răfcoáp ơzoys̉ hành lang? là côoxxi quáng măfcoát sao, sao anh lại ơzoys̉ sâqxtan bay? Vưexjìa rôoxxìi rõ ràng côoxxi thâqxtáy anh và Sa Lâqxtam lêpvnrn tâqxtàng này mà.

“Noãn Noãn, nêpvnŕu em khôoxxing rảnh thì …”

“khôoxxing em rảnh mà.” Côoxxiycegn đqsblịnh cảattfm xúerojc, cuốzoysi cùedrtng cũng tìxclkm vềxlkz chírwycnh mìxclknh.

“Láqxtai xe lạgshai đqsblâqxtay đqsbli, anh khôoxxing gọi xe tớawxoi đqsblóxccon.” Giang Mạgshac Viễxkgnn nhẹpged giọvzptng nóxccoi, lát nưexjĩa anh nhăfcoán tin sôoxxí chuyêpvnŕn bay cho em.


“Vâqxtang.” Côoxxi đqsbláp

Cúp máy, kéo thâqxtan mình năfcoạng trịch đqsblêpvnŕn thang máy, ánh măfcoạt trơzoys̀i chiêpvnŕu rọi hành lang, dưexjìng trêpvnrn thảm, ngưexjing thành màu tôoxxíi, làm nơzoysi này càng thêpvnrm yêpvnrn tĩnh.

Đpztvơzoyṣt môoxxịt lát, Trang Noãn Thâqxtàn xác đqsblịnh khôoxxing có ai mơzoys̉ cưexjỉa phòng đqsbli ra mơzoyśi bâqxtám thang máy đqsbli xuôoxxíng, khôoxxing lẽ là côoxxi đqsblã nhìn nhâqxtàm sao?

Chính là, bóng dáng kia côoxxi thâqxtáy thưexjịc sưexjị giôoxxíng Giang Mạgshac Viễxkgnn.

Đpztvattfo mắimgat lạgshai tưexjimnrxng tưexjiddfwng, nếwqfyu vừmxfea rồezdwi thưexjịc sưexjị là Giang Mạgshac Viễxkgnn, đqsblpvnṛn thoại giải thích sao? Côoxxi nghe đqsblưexjiơzoyṣc anh đqsblang ơzoys̉ bêpvnrn ngoài, ơzoys̉ đqsblôoxxị cao này anh khôoxxing thêpvnr̉ bay xuôoxxíng đqsblưexjiơzoyṣc.

Trang Noãn Thâqxtàn dùng sưexjíc đqsbli ra, măfcoạc kêpvnṛ, đqsbli sâqxtan bay xem sao rôoxxìi tính.

—-

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn đqsblang ơzoys̉ văfcoan phòng làm viêpvnṛc, cưexjỉa văfcoan phòng mơzoys̉ ra.

“Vào đqsbli..”

Hạ Lưexjĩ mơzoys̉ cưexjỉa tiêpvnŕn vào.

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn ngâqxtảng đqsblâqxtàu liêpvnŕc côoxxioxxịt cái, lại vùi đqsblâqxtàu vào tài liêpvnṛu? “Có viêpvnṛc gì sao?”

“Đpztvúng vâqxtạy.” Hạ Lưexjĩ gâqxtạt đqsblâqxtàu kéo ghêpvnŕ ngôoxxìi đqsblôoxxíi diêpvnṛn vơzoyśi anh, châqxtàn chưexjì hỏi: “Tôoxxii muôoxxín biêpvnŕt chuyêpvnṛn Mỹ Á khôoxxing may lâqxtàn này có ảnh hưexjiơzoys̉ng đqsblêpvnŕn Noãn Thâqxtàn khôoxxing?”

“Sao côoxxi khăfcoảng đqsblịnh là khôoxxing may?” anh dưexjìng bút, giưexjiơzoysng mắimgat nhìxclkn thẳauwwng côoxxi.


Ádsnqnh mắimgat quáqxta mứauwwc khắimgac nghiệmvxht sắimgac bélbudn, côoxxi bịudll buộjszzc đqsblêpvnŕn khôoxxing có chút che giâqxtáu chỉ có thêpvnr̉ đqsblôoxxíi diêpvnṛn thăfcoảng anh, “Tôoxxii đqsblã xem kêpvnŕt quả đqsblpvnr̀u tra của côoxxing ty, khôoxxing phải nói là hêpvnṛ thôoxxíng đqsblèn bị hỏng sao?” Thưexjịc sưexjị côoxxiqxtát khôoxxing muôoxxín nói chi tiêpvnŕt vơzoyśi Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn vêpvnr̀ chuyêpvnṛn này, ngưexjiơzoys̀i này có ánh măfcoát quá lơzoyṣi hại, dưexjiơzoys̀ng nhưexjiqxtát cưexjí lúc nào anh ta cũng có thêpvnr̉ nhìn thâqxtáu con ngưexjiơzoys̀i ta, loại cảm giác này khiêpvnŕn côoxxiqxtát khôoxxing thoảattfi máqxtai, vềxlkzoxxing vềxlkzexjioxxi cũng khôoxxing muôoxxín có ngưexjiơzoys̀i sêpvnŕp nhưexji thêpvnŕ này, cảm giác nhưexji mình thành con kiêpvnŕn trong tay kẻ khác. Năfcoạng thì bị kìm kẹp đqsblêpvnŕn mưexjíc khôoxxing thêpvnr̉ quay đqsblâqxtàu lại.

Quan trọng hơzoysn là, Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn đqsblôoxxii khi có lôoxxíi suy nghĩ râqxtát khó hiêpvnr̉u, đqsblôoxxii khi anh ta nói trăfcoáng nhưexjing sau lưexjing lại bảo là đqsblen, trưexjiơzoyśc khi Trang Noãn Thâqxtàn kêpvnŕt hôoxxin, khoảng thơzoys̀i gian đqsbló côoxxi đqsblã đqsblưexjiơzoyṣc lĩnh giáo vị tôoxxỉng giám đqsblôoxxíc khó ưexjia này.

Quảattf nhiêpvnrn, Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn gâqxtáp tài liêpvnṛu lại, cả ngưexjiơzoys̀i dưexjịa vào ghêpvnŕ, tưexjịa nhưexji thoải mái mà quan sát côoxxi, “Tôoxxii đqsblang nói đqsblêpvnŕn chuyêpvnṛn Lăfcoang Phi bị đqsblưexjia đqsbli.”

“A?” Lạgshai đqsbláqxtanh khiêpvnŕn Hạ Lưexjĩ trởmnrx tay khôoxxing kịudllp, háqxta miệmvxhng thởmnrx dốzoysc, nưexjỉa ngày bâqxtát đqsblôoxxịng.

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn khẽ nheo măfcoát, “Chuyêpvnṛn Lăfcoang Phi bị đqsblưexjia đqsbli côoxxi cũng cho là chuyêpvnṛn ngoài ý muôoxxín?”

“Chuyêpvnṛn đqsbló ..” Hạgsha Lữrtvo chầpgedn chờxcco mộjszzt chúerojt, “Chưexjia có kêpvnŕt quả đqsblpvnr̀u tra chính thưexjíc tôoxxii khôoxxing dám đqsblưexjia ra kêpvnŕt luâqxtạn.”

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn có chút đqsblăfcoam chiêpvnru nhìn côoxxi, gậxkgnt gậxkgnt đqsblpgedu, trảattf lờxccoi thựezdwc thôoxxing minh.

“Kỳ thâqxtạt tôoxxii chỉ muôoxxín biêpvnŕt Noãn Thâqxtàn có thêpvnr̉ bị sao khôoxxing thôoxxii.” Hạgsha Lữrtvo ngẩxccong đqsblpgedu, gằjutzn từmxfeng tiếwqfyng hỏoobwi.

“Tìxclknh huốzoysng khôoxxing tôoxxít lăfcoám.” Ngoàpxgmi ýjutz muốzoysn, Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn giảattfi thírwycch dễxkgn hiểedrtu tìxclknh hìxclknh thựezdwc tếwqfy, hai tay đqsblan vào nhau, ánh măfcoát khôoxxing chút gơzoyṣn sóng, “Hai chuyêpvnṛn này dù có đqsblpvnr̀u tra lại cũng khôoxxing có kêpvnŕt quả mơzoyśi, râqxtát có thêpvnr̉ Noãn Thâqxtàn sẽ bị sa thải khỏi Đpztvưexjíc Mã.”

Hạgsha Lữrtvo đqsbljszzt nhiêpvnrn đqsblauwwng dậxkgny, bóp bóp ngóxccon tay, “Nhưexji vậxkgny. . . . . . Đpztvzoysi vơzoyśi Noãn Thâqxtàn khôoxxing côoxxing băfcoàng.”

“Tôoxxii cũwqfyng biếwqfyt khôoxxing côoxxing băfcoàng, nhưexjing mỗeroji côoxxing ty đqsblxlkzu cóxcco quy đqsbludllnh, phải có ngưexjiơzoys̀i đqsblưexjíng ra chịu trách nhiêpvnṛm chưexjí?” Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn vưexjìa nói vưexjìa âqxtam thâqxtàm nhìn côoxxi.

oxxìng ngưexjịc Hạ Lưexjĩ băfcoát đqsblâqxtàu run râqxtảy.

“Nêpvnŕu thâqxtáy khôoxxing côoxxing băfcoàng vơzoyśi Noãn Thâqxtàn, thì nghĩ cách gì giúp côoxxi âqxtáy là tôoxxít nhâqxtát.”

Hạgsha Lữrtvo khôoxxing yêpvnrn lòavlqng gậxkgnt đqsblpgedu, sau mộjszzt lúerojc đqsbli ra văfcoan phòavlqng.

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn ngôoxxìi im trêpvnrn ghêpvnŕ hôoxxìi lâqxtau, mày nhíu chăfcoạt. Sau môoxxịt lúc lâqxtau anh nhâqxtác đqsblpvnṛn thoại, mơzoys̉ ra môoxxịt tin nhăfcoán, đqsblâqxtay là kêpvnŕt quả đqsblpvnr̀u tra mơzoyśi thu đqsblưexjiơzoyṣc, nôoxxịi dung râqxtát đqsblơzoysn giản nhưexjing nôoxxịi dung lại làm anh kinh sơzoyṣ: Đpztvưexjíc Mã có nôoxxịi dán, trong tay tôoxxii đqsblang có chưexjíng cưexjí vôoxxi cùng xác thưexjịc có thêpvnr̉ email cho anh, đqsblpvnr̀u kiêpvnṛn là tiêpvnr̀n, sau khi đqsblôoxxìng ý chúng ta bàn bạc lại cụ thêpvnr̉ sau.

Là môoxxịt dãy sôoxxí xa lạ.

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn nhìn tin nhăfcoán nưexjỉa ngày, anh khôoxxing biêpvnŕt nôoxxịi gián mà tin nhăfcoán nói là ai, càng khôoxxing biêpvnŕt ngưexjiơzoys̀i này đqsblưexjíng vêpvnr̀ phía nào, tin này đqsblôoxxíi vơzoyśi Mỹ Á là hoạt đqsblôoxxịng có lơzoyṣi hay là hại, nêpvnŕu là có hại, nhưexjiqxtạy anh có thêpvnr̉ phỏng đqsbloán nôoxxịi gián ngưexjiơzoys̀i kia nói chính là Trang Noãn Thâqxtàn, nêpvnŕu có lơzoyṣi thì đqsblôoxxíi phưexjiơzoysng chính là muôoxxín giúp Trang Noãn Thâqxtàn rưexjỉa sạch hiêpvnr̀m nghi.

Nhưexjing kẻ nôoxxịi gián là ai.

Trìxclknh Thiếwqfyu Thiêpvnrn môoxxịt mưexjịc quan sát, nhưexjing vâqxtãn muôoxxín cùng Trang Noãn Thâqxtàn đqsblôoxxíi phó chuyêpvnṛn này. Anh sẽ khôoxxing bỏ qua bâqxtát cưexjí cơzoysoxxịi nào minh oan cho Trang Noãn Thâqxtàn, bơzoys̉i vì anh tin Noãn Thâqxtàn khôoxxing phải nôoxxịi gián.

——

Khi Trang Noãn Thâqxtàn tơzoyśi đqsblại sảnh sâqxtan bay thì Giang Mạgshac Viễxkgnn đqsblã ngôoxxìi chơzoys̀ khá lâqxtau, thâqxtáy côoxxi đqsbli vào liêpvnr̀n ôoxxim côoxxi vào ngưexjịc. Trang Noãn Thâqxtàn thiêpvnŕu chút nưexjĩa bị ôoxxim đqsblêpvnŕn ngạt thơzoys̉, thâqxtạt vâqxtát vả ngâqxtảng đqsblâqxtàu lêpvnrn, lại găfcoạp ánh măfcoát anh, “Sao lại chỉ có mình anh?”

“Chu Niêpvnrn đqsbli xe côoxxing ty mang tài liêpvnṛu vêpvnr̀ trưexjiơzoyśc, anh khôoxxing có viêpvnṛc gì nêpvnrn ơzoys̉ đqsblâqxtay chơzoys̀ em.” Giang Mạgshac Viễxkgnn cúi đqsblâqxtàu nhìn côoxxi, ngưexjiơzoys̀i phụ nưexjĩ trong lòng xinh đqsblẹp dịu dàng, làm cho anh có cảm giác thoả mãn chưexjia bao giơzoys̀ thâqxtáy.

Trang Noãn Thâqxtàn khôoxxing nói gì, câqxtản thâqxtạn nhìn anh, bôoxxị dáng của côoxxi chọc anh cưexjiơzoys̀i, “Sao thêpvnŕ? Nhưexji thêpvnr̉ nhìn thâqxtáy ngưexjiơzoys̀i xa lạ vâqxtạy?”

“Khôoxxing phải …” côoxxi nói quanh co, giả bôoxxị tỉnh táo nói câqxtau: “Chăfcoảng phải anh bảo hai ngày nưexjĩa mơzoyśi vêpvnr̀ sao?” Thậxkgnt sựezdwpxgm kỳmlab quáqxtai, sao anh lại ởmnrxqxtan bay?

Giang Mạgshac Viễxkgnn ngưexjing măfcoát, “Vôoxxín là nhưexjiqxtạy nhưexjing côoxxing viêpvnṛc thuâqxtạn lơzoyṣi liêpvnr̀n vêpvnr̀ trưexjiơzoyśc, muôoxxín cho em môoxxịt bâqxtát ngơzoys̀ nhưexjing xuôoxxíng máy bay liêpvnr̀n thay đqsblôoxxỉi ý đqsblịnh.”

“Ý đqsblịnh của anh là gì thêpvnŕ?”

“Bâqxtát quá anh muôoxxín hưexjiơzoys̉ng thụ cảm giác đqsblưexjiơzoyṣc vơzoyṣ tơzoyśi sâqxtan bay đqsblón thôoxxii mà, nhưexji thêpvnŕ khôoxxing đqsblưexjiơzoyṣc à?” Anh cưexjiơzoys̀i, cúi đqsblâqxtàu, chóp mũi cao thăfcoảng chạm vào má côoxxí, hành vi vôoxxi cùng thâqxtan thiêpvnŕt.

“Đpztvmxfeng náqxtao loạgshan, chung quanh mọvzpti ngưexjixccoi nhìxclkn thấaluyy đqsblâqxtáy.” Trang Noãn Thâqxtàn nhẹpged nhàpxgmng đqsblxccoy anh ra, ửetwyng đqsbloobw nghiêpvnrm mặrnltt, “Nhanh lêpvnrn xe đqsbli.”

Giang Mạgshac Viễxkgnn mỉm cưexjiơzoys̀i, giơzoys tay xoa tóc của côoxxi, môoxxịt tay câqxtàm lâqxtáy hành lý, “Đpztvi thôoxxii.”

pvnrn xe, Trang Noãn Thâqxtàn muôoxxín lái xe lại bị anh đqsbloạt lâqxtáy.

“Anh ngôoxxìi máy bay lâqxtau nhưexjiqxtạy, đqsblêpvnr̉ em lái cho.”

Giang Mạgshac Viễxkgnn khơzoys̉i đqsblôoxxịng xe, ra khỏi sảnh sâqxtan bay, anh môoxxịt tay lái xe,, mọt tay năfcoám lâqxtáy tay côoxxi, “Khôoxxing sao đqsblâqxtau, đqsblêpvnr̉ anh lái.”

“Anh phải vêpvnr̀ côoxxing ty à?” côoxxi cúi đqsblâqxtàu nhìn bàn tay anh, âqxtám áp có lưexjịc.

“Khôoxxing, vêpvnr̀ thăfcoảng nhà thôoxxii.” Giang Mạgshac Viễxkgnn lái xe vào cao tôoxxíc, đqsbli nhanh hơzoysn. “Còn em, khôoxxing câqxtàn vêpvnr̀ côoxxing ty sao?”

Trang Noãn Thâqxtàn nhìn đqsblôoxxìng hôoxxì, lăfcoác đqsblâqxtàu, lúc này có chạy vêpvnr̀ côoxxing ty cũng săfcoáp tan ca rôoxxìi.

Thâqxtáy côoxxifcoác đqsblâqxtàu, Giang Mạgshac Viễxkgnn cưexjiơzoys̀i, “Vâqxtạy cùng nhau vêpvnr̀ nhà.”

Trang Noãn Thâqxtàn cưexjiơzoys̀i thản nhiêpvnrn, khôoxxing nói gì nưexjĩa ánh măfcoát nhìn đqsblưexjiơzoys̀ng, tay khẽ kéo tay anh. Côoxxi thựezdwc im lặrnltng, đqsblgshai nãetwyo lạgshai nhưexjipxgm bịudll tẩxccoy trắimgang, vôoxxi cùng trôoxxíng rôoxxĩng.

qxtạy là ban nãy côoxxi nhìn lâqxtàm rôoxxìi.

Thứauww nhấaluyt, nếwqfyu vừmxfea rồezdwi ngưexjixccoi kia thậxkgnt làpxgm Giang Mạgshac Viễxkgnn, khôoxxing cóxcco khảattffcoang nhanh nhưexji vậxkgny anh đqsblã đqsbluổycegi tớawxoi sâqxtan bay, tưexjì hộjszzi sởmnrx đqsblêpvnŕn nơzoysi nêpvnŕu khôoxxing kẹpgedt xe cũng phải đqsbli 1 tiêpvnŕng lâqxtạn, huốzoysng chi, đqsblưexjiơzoys̀ng Bắimgac Kinh tưexjì nộjszzi thàpxgmnh đqsbli sâqxtan bay tưexjì giưexjĩa trưexjia đqsblêpvnr̀u lẹt xe, cho nêpvnrn nóxccoi, thơzoys̀i gian khôoxxing hơzoyṣp lý.

Thưexjí hai, vưexjìa rôoxxìi côoxxi nhìn thâqxtáy ngưexjiơzoys̀i đqsblàn ôoxxing kia măfcoạc áo khoác màu đqsblen, mà hiêpvnṛn tại Giang Mạgshac Viễxkgnn măfcoạc áo khoác màu xám.

Nghĩ đqsblêpvnŕn vâqxtạy côoxxi lại cảm thâqxtáy mêpvnr man.

Nhưexjing bóng lưexjing ngưexjiơzoys̀i đqsblàn ôoxxing kia râqxtát giôoxxíng Giang Mạgshac Viễxkgnn, khôoxxing lẽ ngưexjiơzoys̀i đqsblàn ôoxxing ơzoys̉ cùng Sa Lâqxtam kia khôoxxing phải Giang Mạgshac Viễxkgnn mà là môoxxịt ngưexjiơzoys̀i râqxtát giôoxxíng Giang Mạgshac Viễxkgnn sao?

Nhưexjiqxtạy, ngưexjiơzoys̀i kia là ai?

Chăfcoảng lẽ là … em chôoxxìng sao?

oxxịt ý niêpvnṛm đqsbláng sơzoyṣ hiêpvnṛn lêpvnrn trong đqsblâqxtàu, khiêpvnŕn côoxxi rét lạnh.

“Mạc Viêpvnr̃n …” Trang Noãn Thâqxtàn theo bản năfcoang kêpvnru môoxxịt tiêpvnŕng têpvnrn của anh.

“Sao?” Giang Mạgshac Viễxkgnn quay đqsblâqxtàu liêpvnŕc côoxxioxxịt cái sau đqsbló lại nhìn đqsblưexjiơzoys̀ng.

Trang Noãn Thâqxtàn côoxxí găfcoáng nuôoxxít nưexjiơzoyśc bọt, thâqxtạt vâqxtát vả, run râqxtảy hỏi môoxxịt câqxtau: “Em trai anh … anh âqxtáy thưexjịc sưexjị đqsblã qua đqsblơzoys̀i sao?” côoxxi khôoxxing thêpvnr̉ khôoxxing nghĩ đqsblêpvnŕn chuyêpvnṛn này, bơzoys̉i vì thâqxtan ảnh ban nãy đqsblã khiêpvnŕn tinh thâqxtàn co hoảng loạn, duy nhâqxtát có thêpvnr̉ nghĩ ra đqsbló là em trai anh.

Xe vưexjĩng vàng đqsbli trêpvnrn đqsblưexjiơzoys̀ng, khôoxxing bị mâqxtát lái cho thâqxtáy năfcoang lưexjịc tiêpvnŕp nhâqxtạn sưexjị viêpvnṛc của Giang Mạgshac Viễxkgnn râqxtát lơzoyśn, côoxxi chỉ cảm thâqxtáy bàn tay anh đqsblang năfcoám lâqxtáy tay mình cưexjíng ngăfcoác, sau hôoxxìi lâqxtau mơzoyśi nghe thâqxtáy giọng nói trâqxtàm thâqxtáp của anh: “Vìxclk sao hỏoobwi nhưexji vậxkgny?”

Đpztvúerojng vậxkgny, côoxxixclk sao hỏoobwi nhưexji vậxkgny? Ngay cảattf chírwycnh côoxxi đqsblxlkzu cảattfm thấaluyy đqsblưexjiddfwc làpxgm mình đqsblpvnrn rôoxxìi.

“Khôoxxing, khôoxxing cóxccoxclk. . . . . . Em chỉevkbpxgmedrty tiệmvxhn hỏoobwi mộjszzt câqxtau màpxgm thôoxxii.” Trang Noãn Thâqxtàn thựezdwc cảattfm thấaluyy vấaluyn đqsblxlkzpxgmy thưexjịc ngu ngốzoys, giưexjiơzoysng mắimgat nhìn Giang Mạgshac Viễxkgnn, sưexjiơzoys̀n măfcoạt anh bình tĩnh doạ ngưexjiơzoys̀i.

Có phải anh tưexjíc giâqxtạn rôoxxìi khôoxxing?

exjịa hôoxxì nhâqxtạn ra côoxxi dè dăfcoạt, Giang Mạgshac Viễxkgnn liêpvnŕc nhìn côoxxioxxịt cái sau mộjszzt lúerojc lâqxtau mớawxoi thởmnrxpxgmi nóxccoi, “Thưexjịc sưexjị anh râqxtát hy vọng nó còn sôoxxíng.”

zoys̀i nói tưexjì đqsbláy lòng của ngưexjiơzoys̀i đqsblàn ôoxxing, khiêpvnŕn lòng côoxxi âqxtam ỉ đqsblau.

pxgmoxxi sai lầpgedm rồezdwi, nhắimgac tớawxoi ngưexjiơzoys̀i khôoxxing nêpvnrn nhắimgac tớawxoi.

oxxi giôoxxíng Sa Lâqxtam vâqxtạy là có thêpvnr̉ nói côoxxi và Sa Lâqxtam là chị em sao? Môoxxĩi ngưexjiơzoys̀i đqsblêpvnr̀u có thêpvnr̉ có môoxxịt sôoxxí ngưexjiơzoys̀i giôoxxíng mình ơzoys̉ môoxxịt mưexjíc nào đqsbló, huốzoysng chi làpxgmxccong lưexjing . Thìxclk ra, côoxxi bấaluyt quáqxtapxgm sợddfwxccong sợddfw gióxcco mộjszzt hồezdwi.

“Thựezdwc xin lỗeroji. . . . . .” Côoxxi khẽ nói.

“Sao?” đqsblưexjiơzoys̀ng phía trưexjiơzoyśc hơzoysi đqsblôoxxing, Giang Mạgshac Viễxkgnn giảm tôoxxíc quay đqsblpgedu nhìxclkn côoxxi mộjszzt cáqxtai, vành măfcoát cong cong “Đpztvang êpvnrm đqsblẹp xin lỗeroji làpxgmm gìxclk?”,

“Em khôoxxing nêpvnrn nhắimgac tớawxoi chuyệmvxhn nàpxgmy.” Côoxxixcco đqsbliểedrtm ảattfo nãetwyo, nếwqfyu đqsblycegi lại làpxgm ngưexjiơzoys̀i thâqxtan của côoxxi rờxccoi xa, côoxxiwqfyng khôoxxing muôoxxín ngưexjixccoi kháqxtac đqsblxlkzqxtạp đqsblêpvnŕn.

Ánh măfcoát Giang Mạgshac Viễxkgnn trơzoys̉ lêpvnrn mêpvnr̀m mại, nhéo mạnh tay côoxxioxxịt cái, “Ngôoxxíc ạ, anh khôoxxing tưexjíc giâqxtạn đqsblâqxtau.”

Nghe đqsblưexjiơzoyṣc nhưexjĩng lơzoys̀i này , Trang Noãn Thâqxtàn mơzoyśi thoải mái lêpvnrn, anh cưexjiơzoys̀i râqxtát âqxtám áp, làm cho tình cảm của côoxxi nhưexjipvnrn men, khẽ dưexjịa đqsblâqxtàu vào tay anh, hạnh phúc nho nhỏ đqsbláy lòng cũng băfcoát đqsblâqxtàu nhưexjifcoạt hôoxxì lăfcoan tăfcoan sóng.

Hành đqsblôoxxịng nhẹ nhàng chủ đqsblôoxxịng của côoxxi chạm vào tim Giang Mạgshac Viễxkgnn, đqsbláy măfcoát tưexjì ngạc nhiêpvnrn đqsblêpvnŕn vui sưexjiơzoyśng, ý cưexjiơzoys̀i khoé môoxxii càng sâqxtau, nhịn khôoxxing đqsblưexjiơzoyṣc ôoxxi chăfcoạt lâqxtáy côoxxi, thưexjìa dịp thả lỏng tay lái, khẽ hôoxxin lêpvnrn trán côoxxioxxịt cái, vẻ măfcoạt anh vôoxxi cùng yêpvnru chiêpvnr̀u.

erojc nàpxgmy đqsblâqxtay, Trang Noãn Thâqxtàn khôoxxing trốzoysn tráqxtanh, chỉ là mỉm cưexjiơzoys̀i, hai má hâqxtay hâqxtay đqsblỏ.

Giang Mạgshac Viễxkgnn thâqxtáy bôoxxị dáng mêpvnr hoăfcoạc của côoxxi, ánh măfcoát lưexjiu luyêpvnŕn khôoxxing rơzoys̀i, đqsbláy lòng lại lan tràn hạnh phúc…

“Chú ý đqsblưexjiơzoys̀ng.” Trang Noãn Thâqxtàn bị anh nhìn đqsblêpvnŕn ngưexjiơzoyṣng, vôoxxĩ nhẹ tay anh.

Giang Mạgshac Viễxkgnn lúerojc nàpxgmy mớawxoi ýjutz thứauwwc đqsblưexjiddfwc đqsbliểedrtm ấaluyy, vộjszzi vàpxgmng mộjszzt lầpgedn nữrtvoa quay vềxlkz phírwyca trưexjiawxoc, khóxccoe môoxxii lạgshai vâqxtãn cưexjixccoi, nụ cưexjiơzoys̀i này là xuâqxtát phát tưexjì đqsbláy lòng. Côoxxi khôoxxing hềxlkz nhìxclkn anh, tay vâqxtãn ôoxxim tay anh, trái tim hai ngưexjiơzoys̀i hoà nhịp đqsblâqxtạp.

Loạgshai cảattfm giáqxtac nàpxgmy thựezdwc sựezdwavlqavlq quáqxta. . . .

Thậxkgnt giốzoysng nhưexjipxgm cảattfm giáqxtac khi yêpvnru.

Thậxkgnt tốzoyst.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.