Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 61 : Hôm nay, ngày mai

    trước sau   
Nhan Tiểabssu Đoiykao tízgwbnh toáswwkn, cộzjjtng thêoszvm lầvrnin trưjpqtrkjac nữicyfa, bảoszvn thâloayn đkeoiãeqnu giáswwko huấnxuzn Phong Vôdgri Ưmkoiu hai lầvrnin, ngưjpqtbwnbi ta nódpvei nhấnxuzt quáswwkloaym, Phong Vôdgri Ưmkoiu códpve thểabssdpve đkeoixysha vịxysh nhưjpqtdgrim nay hẳflbin làtlfm sẽnxuz khôdgring đkeoiơbllpn giảoszvn bỏprqb qua nhưjpqt vậygyny, xem ra bảoszvn thâloayn mìqjmfnh mấnxuzy ngàtlfmy nêoszvn cẩsnlzn thậygynn mộzjjtt chúabsst.

qjmf thếcpha, Tiểabssu Đoiykao bắjpqtt đkeoivrniu càtlfmng thêoszvm cẩsnlzn thậygynn dèlzwq dặckgqt hơbllpn, trưjpqtrkjac khi ăxdhgn cáswwki gìqjmf đkeoieqnuu lấnxuzy ngâloayn châloaym thửlzwq mộzjjtt lầvrnin, ngàtlfmy thưjpqtbwnbng cũzcuwng chợoulwp mắjpqtt ởicyf trêoszvn tháswwkp phơbllpi nắjpqtng, ăxdhgn chúabsst đkeoijdqd ăxdhgn vặckgqt, dựicyf đkeoixyshnh dưjpqtubqmng bémkoio mộzjjtt hai câloayn, sốlzwqng qua mùprqba đkeoiôdgring.

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm ngàtlfmy hôdgrim đkeoiódpve sau khi xửlzwqccny xong mọdpvei chuyệnxuzn, bịxysh mộzjjtt đkeoiáswwkm trưjpqticyfng lãeqnuo gâloayy sứjpqtc émkoip đkeoiếcphan nỗenmbi đkeoivrniu ódpvec choáswwkng váswwkng, nãeqnuo cũzcuwng muốlzwqn căxdhgng ra, thậygynt vấnxuzt vảoszv thoáswwkt thâloayn liềeqnun đkeoixyshnh đkeoii tìqjmfm Tiểabssu Đoiykao xuấnxuzt môdgrin ăxdhgn mộzjjtt bữicyfa cơbllpm. Đoiyksnlzy cửlzwqa ra. . . . . . Liềeqnun nhìqjmfn thấnxuzy Nhan Tiểabssu Đoiykao đkeoiang tựicyfa vàtlfmo nhuyễhbyln tháswwkp, châloayn gáswwkc lêoszvn giàtlfmn hoa. Trêoszvn cáswwki giàtlfmn khôdgring códpvedgring hoa nàtlfmo cảoszv, màtlfmtlfm mộzjjtt con mèlzwqo tam thểabssmkoio úabss đkeoiang nằoszvm úabssp sấnxuzp. Châloayn Tiểabssu Đoiykao đkeoiabssjpqtrkjai bụhemdng con mèlzwqo khềeqnuu khềeqnuu, trêoszvn bụhemdng đkeoiabss mộzjjtt cáswwki rổccny nhỏprqb, trong tay cầvrnim mộzjjtt túabssi đkeoiicyfng quảoszv hồjdqd đkeoiàtlfmo đkeoivrniy ắjpqtp, đkeoiang chódpvep chémkoip ăxdhgn quảoszv hồjdqd đkeoiàtlfmo. Árntfnh nắjpqtng mặckgqt trờbwnbi từymnu từymnu chiếcphau đkeoiếcphan chỗenmbtlfmng, Tiểabssu Đoiykao sưjpqticyfi nắjpqtng đkeoiếcphan thízgwbch thúabss, hízgwbp mắjpqtt, trêoszvn đkeoivrniu gốlzwqi còsnlzn đkeoickgqt mộzjjtt quyểabssn sáswwkch.

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm bỗenmbng nhiêoszvn rấnxuzt muốlzwqn cưjpqtbwnbi, nha đkeoivrniu kia códpve khi nàtlfmo làtlfm miêoszvu tinh chuyểabssn thếcpha khôdgring?

“Nàtlfmng thậygynt đkeoiúabssng làtlfm thoảoszvi máswwki.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm tớrkjai bêoszvn cạbxlcnh Tiểabssu Đoiykao ngồjdqdi xuốlzwqng, duỗenmbi châloayn, “Ta mệnxuzt quáswwk.”

Tiểabssu Đoiykao “Rộzjjtp” mộzjjtt tiếcphang, cắjpqtn bểabss mộzjjtt hạbxlct hồjdqd đkeoiàtlfmo, lấnxuzy nhâloayn ra, khoáswwkt tay gọdpvei hắjpqtn, “Háswwk miệnxuzng.”


Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm háswwk miệnxuzng, Tiểabssu Đoiykao nhắjpqtm ngay miệnxuzng hắjpqtn némkoim vàtlfmo.

“Ưmkoim, hạbxlct hồjdqd đkeoiàtlfmo nơbllpi nàtlfmy nhỏprqb nhưjpqt vậygyny sao, nhâloayn cũzcuwng khôdgring ngọdpvet thơbllpm.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm vưjpqtơbllpn tay cầvrnim mộzjjtt hạbxlct némkoim lêoszvn trờbwnbi rồjdqdi chụhemdp lấnxuzy, “Chờbwnb ta rảoszvnh sẽnxuz dẫcphan nàtlfmng đkeoii núabssi Lâloaym An ăxdhgn.”

“Khi nàtlfmo thìqjmf chàtlfmng códpve thờbwnbi gian rảoszvnh chứjpqt? Quảoszvtlfmy khi trờbwnbi lạbxlcnh mớrkjai ăxdhgn đkeoiưjpqtoulwc, lúabssc nàtlfmy đkeoii làtlfm hợoulwp lýccny nhấnxuzt, nếcphau chờbwnb trờbwnbi nódpveng thìqjmf khôdgring ăxdhgn đkeoiưjpqtoulwc nữicyfa.”

“Àcdqa. . . .” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm chỉcqbxjpqtbwnbi khổccny mộzjjtt tiếcphang, “Hìqjmfnh nhưjpqt sắjpqtp tớrkjai ta đkeoiúabssng làtlfm khôdgring códpveswwkch nàtlfmo thoáswwkt thâloayn đkeoiưjpqtoulwc.”

Tiểabssu Đoiykao nhìqjmfn hắjpqtn chằoszvm chằoszvm, ngoắjpqtc lạbxlci gầvrnin hỏprqbi, “Đoiykúabssng rồjdqdi, Phong Vôdgri Ưmkoiu gầvrnin đkeoiâloayy đkeoiang làtlfmm gìqjmf vậygyny?”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm ngẩsnlzn ngưjpqtbwnbi, nhìqjmfn Tiểabssu Đoiykao, “Đoiykang yêoszvn đkeoiang làtlfmnh sao lạbxlci nhắjpqtc đkeoiếcphan nàtlfmng ta?”

“Àcdqa. . . . Ta khôdgring hiểabssu, rõdlrjtlfmng chàtlfmng cháswwkn ghémkoit nàtlfmng ta nhưjpqt vậygyny, hiệnxuzn tạbxlci đkeoibxlci ca chàtlfmng cũzcuwng khôdgring ởicyf đkeoiâloayy, vìqjmf sao khôdgring đkeoiuổccnyi nàtlfmng đkeoii?” Tiểabssu Đoiykao phủrsjzi vỏprqb hồjdqd đkeoiàtlfmo dízgwbnh trêoszvn tay, vưjpqtơbllpn tay ôdgrim con mèlzwqo bémkoio kia khỏprqbi châloayn, códpve chúabsst khódpve hiểabssu hỏprqbi Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm.

“Nếcphau códpve thểabss đkeoiuổccnyi nàtlfmng, ta đkeoiãeqnu đkeoiuổccnyi từymnu sớrkjam rồjdqdi.” Giọdpveng nódpvei củrsjza Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm códpve chúabsst bấnxuzt lựicyfc, “Thếcpha lựicyfc củrsjza nàtlfmng ta ởicyf Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki rấnxuzt phứjpqtc tạbxlcp, mặckgqt kháswwkc, nàtlfmng ta còsnlzn nhiềeqnuu giáswwk trịxysh lợoulwi dụhemdng. Năxdhgm đkeoiódpve ngưjpqtbwnbi đkeoibxlci ca ta cưjpqtrkjai làtlfmdgribllp, làtlfmm cho rấnxuzt nhiềeqnuu trưjpqticyfng lãeqnuo vôdgriprqbng căxdhgm tứjpqtc, vốlzwqn dĩaigg bọdpven họdpve muốlzwqn đkeoiabss cho đkeoibxlci ca vàtlfm Phong Vôdgri Ưmkoiu thàtlfmnh hôdgrin vớrkjai nhau.”

“Nhưjpqtng khôdgring phảoszvi Phong Vôdgri Ưmkoiu coi trọdpveng chàtlfmng sao?” Tiểabssu Đoiykao khôdgring rõdlrj.

“A, nha đkeoivrniu nàtlfmng thậygynt làtlfm, con mắjpqtt nàtlfmo củrsjza nàtlfmng nhìqjmfn thấnxuzy Phong Vôdgri Ưmkoiu códpveqjmfnh ýccny vớrkjai ta hảoszv?”

“Hai mắjpqtt đkeoieqnuu thấnxuzy!” Tiểabssu Đoiykao lấnxuzy tay chỉcqbx hai mắjpqtt củrsjza mìqjmfnh, “Hơbllpn nữicyfa, nếcphau khôdgring thízgwbch chàtlfmng làtlfmm gìqjmf phảoszvi đkeoilzwqi nghịxyshch vớrkjai chàtlfmng nhưjpqt vậygyny?”

Khódpvee miệnxuzng Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm khẽnxuz giậygynt giậygynt, “Nàtlfmng vớrkjai đkeoibxlci ca, nhấnxuzt đkeoixyshnh đkeoiang che giấnxuzu ta cáswwki gìqjmf đkeoiódpve.”

“Vậygyny chàtlfmng cũzcuwng khôdgring biếcphat khốlzwqi Long Cốlzwqt cuốlzwqi cùprqbng cốlzwqt ởicyf đkeoiâloayu chứjpqtqjmf?” Tiểabssu Đoiykao liếcphac hắjpqtn, “Chúabssng ta đkeoiãeqnu đkeoiếcphan Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki vàtlfmi ngàtlfmy rồjdqdi vìqjmf sao còsnlzn chưjpqta tìqjmfm ra?”


Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhìqjmfn nàtlfmng, “Ta vẫcphan chưjpqta nghĩaigg ra, nàtlfmng đkeoiabss cho ta suy nghĩaigg hai ngàtlfmy xem sao.”

Tiểabssu Đoiykao nheo mắjpqtt lạbxlci, “Sao hảoszv? Ấfpcjp a ấnxuzp úabssng, hai ngàtlfmy trưjpqtrkjac còsnlzn nódpvei hôdgrim nay sẽnxuz trảoszv lờbwnbi? Códpve quỷxsxn mớrkjai tin chàtlfmng!”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhízgwbu màtlfmy, tựicyfqjmfnh đkeoijpqtng dậygyny, “Đoiyki thôdgrii, ra ngoàtlfmi ăxdhgn cơbllpm.”

“Ta khôdgring đkeoii!” Tiểabssu Đoiykao ôdgrim con mèlzwqo bémkoio nằoszvm xuốlzwqng, “Ta ăxdhgn no rồjdqdi, phảoszvi ngủrsjz mộzjjtt giấnxuzc.”

“Nàtlfmng đkeoiymnung códpvejpqtbwnbi nhưjpqt vậygyny chứjpqt, ra ngoàtlfmi đkeoii lạbxlci mộzjjtt chúabsst, nếcphau khôdgring đkeoii thìqjmf eo nàtlfmng sẽnxuztlfmng ngàtlfmy càtlfmng thôdgri đkeoiódpve!”

“Chàtlfmng!” Tiểabssu Đoiykao thuậygynn tay đkeoiem con mèlzwqo bémkoio némkoim vàtlfmo ngưjpqtbwnbi Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm, “Dáswwkm nódpvei ta eo thôdgri hảoszv?!”

“Ra ngoàtlfmi đkeoii dạbxlco đkeoii, hôdgrim nay thờbwnbi tiếcphat rấnxuzt đkeoivtsfp!” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiem con mèlzwqo bémkoio thảoszvoszvn giàtlfmn hoa, ngoắjpqtc tay vớrkjai Tiểabssu Đoiykao, “Trọdpveng Hoa cùprqbng Hiểabssu Nguyệnxuzt đkeoii xa rồjdqdi biếcphat khôdgring?”

“Đoiyki xa?” Tiểabssu Đoiykao códpve chúabsst tòsnlzsnlz.

“Trêoszvn núabssi, phízgwba sau códpve mộzjjtt vưjpqtbwnbn câloayy ăxdhgn quảoszv.”

“Tráswwki gìqjmf?” Tiểabssu Đoiykao thoáswwkng lêoszvn tinh thầvrnin.

“Lêoszv!” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm khoa tay múabssa châloayn, “Loạbxlci lêoszv đkeoiódpve vừymnua to vừymnua ngọdpvet! Chúabssng ta ăxdhgn cơbllpm xong rồjdqdi ra sau núabssi háswwki lêoszv, nhâloayn tiệnxuzn tìqjmfm bọdpven Trọdpveng Hoa, sau đkeoiódpve đkeoii tắjpqtm ôdgrin tuyềeqnun, buổccnyi tốlzwqi uốlzwqng rưjpqtoulwu hoặckgqc làtlfm xem diễhbyln, thếcphatlfmo?”

Tiểabssu Đoiykao bĩaiggu môdgrii quởicyf tráswwkch, “Chàtlfmng thậygynt đkeoiúabssng làtlfm biếcphat hưjpqticyfng thụhemd, mấnxuzy trưjpqticyfng lãeqnuo nódpvei chàtlfmng chỉcqbx lo ăxdhgn chơbllpi khôdgring chúabsst cầvrniu tiếcphan, cẩsnlzn thậygynn bọdpven họdpve phếcpha chàtlfmng!”

“Bọdpven họdpve đkeoijdqdng ýccny phếcpha trừymnu ta làtlfm tốlzwqt nhấnxuzt!” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm kémkoio Tiểabssu Đoiykao, “Đoiykymnung lãeqnung phízgwb thờbwnbi gian nữicyfa, đkeoii!”


“Khoan, giàtlfmy!” Tiểabssu Đoiykao còsnlzn đkeoiang đkeoii châloayn đkeoinxuzt, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cầvrnim lấnxuzy đkeoiôdgrii giàtlfmy củrsjza nàtlfmng, cõdlrjng nàtlfmng đkeoii.

Ven đkeoiưjpqtbwnbng khôdgring hềeqnu ízgwbt ngưjpqtbwnbi trong Tiếcphat phủrsjz nhìqjmfn thấnxuzy đkeoiưjpqtoulwc, khódpve tráswwknh bịxysh chỉcqbx trỏprqb, đkeoieqnuu cảoszvm thấnxuzy Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cảoszv ngàtlfmy chỉcqbx biếcphat cùprqbng Tiểabssu Đoiykao vui vẻhbyl, tuyệnxuzt đkeoilzwqi khôdgring phảoszvi kẻhbyldpve khảoszvxdhgng làtlfmm nêoszvn đkeoibxlci sựicyf.

tlfm Tiểabssu Đoiykao thìqjmf lạbxlci cảoszvm thấnxuzy —— Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm bâloayy giờbwnb khôdgring quáswwk mẫcphau mựicyfc, códpve chúabsst giốlzwqng nhưjpqt chỉcqbx cầvrnin biếcphat hôdgrim nay khôdgring quan tâloaym đkeoiếcphan ngàtlfmy mai, khôdgring nghiêoszvm trọdpveng đkeoiếcphan nỗenmbi sốlzwqng mơbllpbllptlfmng màtlfmng, nhưjpqtng hắjpqtn khôdgring muốlzwqn tìqjmfm ra khốlzwqi Long Cốlzwqt cuốlzwqi cùprqbng, cũzcuwng khôdgring nguyệnxuzn ýccny tra ra Tiếcphat Bắjpqtc Hảoszvi rốlzwqt cuộzjjtc đkeoiang ởicyf đkeoiâloayu, thậygynm chízgwb ngay cảoszvoszvn củrsjza hắjpqtn, hắjpqtn cũzcuwng khôdgring muốlzwqn nhắjpqtc tớrkjai. . . . Đoiykâloayy làtlfm đkeoiang trốlzwqn tráswwknh sao?

Tiểabssu Đoiykao tựicyfa vàtlfmo lưjpqtng hắjpqtn, cúabssi đkeoivrniu nhìqjmfn nụhemdjpqtbwnbi trêoszvn mặckgqt hắjpqtn, vừymnua rồjdqdi Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiãeqnudpvei, “Khôdgring cầvrnin lãeqnung phízgwb thờbwnbi gian.”

Tiểabssu Đoiykao bấnxuzt đkeoijpqtc dĩaigg nởicyf nụhemdjpqtbwnbi, nódpvei khôdgring chừymnung, thậygynt sựicyf sẽnxuz khôdgring códpve ngàtlfmy mai . . . . Ai nódpvei trưjpqtrkjac đkeoiưjpqtoulwc gìqjmf đkeoiâloayu?

“Cho mộzjjtt bàtlfmn tiệnxuzc rưjpqtoulwu thưjpqtoulwng đkeoiflbing!” Tiểabssu Đoiykao vừymnua vàtlfmo kháswwkch đkeoiiếcpham, hàtlfmo khízgwb ngúabsst trờbwnbi liềeqnun kêoszvu tiểabssu nhịxysh gọdpvei módpven ăxdhgn, “Còsnlzn códpveswwkm módpven đkeoiiểabssm tâloaym, cảoszvjpqtoulwu ngon nữicyfa.”

Tiểabssu nhịxysh nhìqjmfn Tiểabssu Đoiykao lạbxlci nhìqjmfn sang Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm, “Kháswwkch quan, chỉcqbxdpve hai ngưjpqtbwnbi ăxdhgn hay làtlfmswwkt nữicyfa códpve thêoszvm mộzjjtt trăxdhgm táswwkm mưjpqtơbllpi ngưjpqtbwnbi đkeoiếcphan nữicyfa? Tiệnxuzc rưjpqtoulwu thưjpqtoulwng đkeoiflbing củrsjza chúabssng ta códpve chízgwbn mưjpqtơbllpi chízgwbn módpven ăxdhgn lậygynn.”

“Ngưjpqtơbllpi quảoszvn chúabssng ta códpve bao nhiêoszvu ngưjpqtbwnbi ăxdhgn àtlfm, bưjpqtng lêoszvn hếcphat đkeoii!” Tiểabssu Đoiykao khoáswwkt tay.

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm hoảoszvng sợoulw nhìqjmfn nàtlfmng, “Nha đkeoivrniu, nàtlfmng thựicyfc cho mậygynp thâloayy hảoszv? Dáswwkng ngưjpqtbwnbi củrsjza nàtlfmng bâloayy giờbwnb đkeoiưjpqtoulwc lắjpqtm rồjdqdi, tuy bémkoio lêoszvn thìqjmf thịxysht nhiềeqnuu sờbwnb rấnxuzt tốlzwqt, nhưjpqtng màtlfm ta ôdgrim khôdgring nổccnyi đkeoiâloayu.”

Tiểabssu Đoiykao xem thưjpqtbwnbng liếcphac hắjpqtn mộzjjtt cáswwki, vưjpqtơbllpn tahy nâloayng bìqjmfnh rưjpqtoulwu, “Đoiykếcphan, hôdgrim nay códpvejpqtoulwu, hôdgrim nay say, cụhemdng ly!”

Sợoulw tớrkjai mứjpqtc Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm vộzjjti vàtlfmng giậygynt lấnxuzy vòsnlzjpqtoulwu củrsjza nàtlfmng.

loaym tưjpqt củrsjza Tiểabssu Đoiykao, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoibxlci kháswwki códpve thểabss hiểabssu đkeoiưjpqtoulwc, bảoszvn thâloayn muốlzwqn trốlzwqn tráswwknh đkeoiếcphan cùprqbng, mỗenmbi hàtlfmnh đkeoizjjtng códpve thểabss quáswwk mứjpqtc rõdlrjtlfmng, khôdgring ngờbwnb nha đkeoivrniu kia lạbxlci biếcphat màtlfm quan tâloaym đkeoiếcphan nhưjpqt vậygyny.

“Côdgrijpqtơbllpng, módpven hưjpqtơbllpng dụhemd bạbxlct ti củrsjza côdgri đkeoiếcphan đkeoiâloayy!”


dpven ăxdhgn đkeoirsjz ngũzcuw vịxysh, tiểabssu nhịxysh liềeqnun đkeoiem đkeoiiểabssm tâloaym lêoszvn.

Tiểabssu Đoiykao ngàtlfmy thưjpqtbwnbng ngoạbxlci trừymnu thízgwbch ăxdhgn cua tôdgrim thìqjmf thízgwbch nhấnxuzt chízgwbnh làtlfm mấnxuzy módpven đkeoiiểabssm tâloaym nàtlfmy. Đoiykưjpqta tay gắjpqtp mộzjjtt miếcphang đkeoiang muốlzwqn đkeoiưjpqta vàtlfmo miệnxuzng, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhanh tay lẹvtsf mắjpqtt giữicyf lấnxuzy tay nàtlfmng, “Từymnu từymnu.”

Tiểabssu Đoiykao ngâloayy ngưjpqtbwnbi, mớrkjai pháswwkt hiệnxuzn, vòsnlzng bạbxlcc trêoszvn tay mìqjmfnh hiệnxuzn lêoszvn màtlfmu tízgwbm nhạbxlct.

“A!” Tiểabssu Đoiykao thuậygynn tay vẫcphay đkeoiũzcuwa, hưjpqtơbllpng dụhemd bạbxlct ti liềeqnun bay vềeqnu lạbxlci trong dĩaigga, Tiểabssu Đoiykao vộzjjti vàtlfmng cảoszvn Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm, “Đoiykymnung ăxdhgn!”

“Chỉcqbxdpveoszvn trong hưjpqtơbllpng dụhemddpve đkeoizjjtc.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm thảoszvn nhiêoszvn nódpvei mộzjjtt câloayu.

“Códpve ngưjpqtbwnbi hạbxlc đkeoizjjtc hạbxlci chúabssng ta a?” Tiểabssu Đoiykao ấnxuzn mắjpqtt phảoszvi, “Quảoszv nhiêoszvn mấnxuzy ngàtlfmy nay mízgwb mắjpqtt ta cứjpqt giậygynt, thìqjmf ra làtlfmdpveccny do.”

“Xáswwkc thựicyfc màtlfmdpvei, làtlfm hạbxlci nàtlfmng khôdgring phảoszvi hạbxlci chúabssng ta.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm chỉcqbx chỉcqbxtlfmn ăxdhgn, Tiểabssu Đoiykao lúabssc nàtlfmy mớrkjai chúabss ýccny tớrkjai, chỉcqbx cầvrnin módpven nàtlfmo códpve khoai sọdpve, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm mộzjjtt chiếcphac đkeoiũzcuwa cũzcuwng chưjpqta đkeoizjjtng qua, “Chàtlfmng khôdgring thízgwbch ăxdhgn khoai sọdpve àtlfm?”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm gậygynt gậygynt đkeoivrniu, “Kẻhbyl hạbxlc đkeoizjjtc kia muốlzwqn nàtlfmng chếcphat, thủrsjz đkeoioạbxlcn đkeoirsjz đkeoizjjtc áswwkc.”

Tiểabssu Đoiykao run run mộzjjtt cáswwki, “Ai lạbxlci ngoan đkeoizjjtc nhưjpqt vậygyny?”

“Nàtlfmng nghĩaiggtlfm ai?” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm hỏprqbi lạbxlci nàtlfmng, “Nàtlfmng đkeoijpqtc tộzjjti cũzcuwng khôdgring nhiềeqnuu ngưjpqtbwnbi lắjpqtm đkeoiâloayu nhỉcqbx?”

Tiểabssu Đoiykao nhízgwbu màtlfmy, “Cáswwki nàtlfmy, cũzcuwng khôdgring nhiềeqnuu lắjpqtm. . . . Phong Vôdgri Ưmkoiu?”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm kémkoio nàtlfmng, trảoszv tiềeqnun xong liềeqnun vộzjjti vàtlfmng quay vềeqnu Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki, vàtlfmo nhàtlfm đkeoiabsstlfmng ngồjdqdi lêoszvn tháswwkp, đkeoiem con mèlzwqo tam thểabss đkeoiưjpqta cho nàtlfmng.

Tiểabssu Đoiykao ôdgrim mèlzwqo nhìqjmfn hắjpqtn, “Làtlfmm gìqjmf vậygyny?”


Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhìqjmfn chằoszvm chằoszvm nàtlfmng mộzjjtt lúabssc lâloayu, “Gầvrnin đkeoiâloayy nàtlfmng vẫcphan ăxdhgn quảoszv hồjdqd đkeoiàtlfmo đkeoiabss sốlzwqng sao?”

Tiểabssu Đoiykao đkeoiáswwk mộzjjtt cưjpqtrkjac. . . .

“Sao lạbxlci dùprqbng thủrsjz đkeoioạbxlcn hạbxlc đkeoizjjtc tàtlfmn nhẫcphan nhưjpqt vậygyny?”

Gầvrnin tốlzwqi, Tiểabssu Đoiykao chắjpqtp tay sau lưjpqtng, ởicyf trong phòsnlzng đkeoii qua đkeoii lạbxlci, “Phong Vôdgri Ưmkoiu ngưjpqtơbllpi cũzcuwng quáswwk ngoan đkeoizjjtc rồjdqdi.”

Qua lạbxlci vàtlfmi vòsnlzng Tiểabssu Đoiykao códpve chúabsst phiềeqnun muộzjjtn, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm lạbxlci khôdgring ởicyf đkeoiâloayy, liềeqnun mởicyf cửlzwqa ra, trong việnxuzn trốlzwqng trơbllpn, mộzjjtt ngưjpqtbwnbi cũzcuwng khôdgring códpve.

Tiểabssu Đoiykao đkeoii qua mấnxuzy việnxuzn xung quanh nhìqjmfn nhìqjmfn, mộzjjtt tiểabssu nha hoàtlfmn đkeoii ngang qua.

“Nèlzwq, tiểabssu nha hoàtlfmn.” Tiểabssu Đoiykao cũzcuwng khôdgring biếcphat nàtlfmng têoszvn làtlfmqjmf, vẫcphay tay kêoszvu nàtlfmng lạbxlci đkeoiâloayy.

“Nhan côdgrijpqtơbllpng gìqjmf phâloayn phódpve?” Côdgrijpqtơbllpng kia kháswwkch khízgwb hỏprqbi.

“Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiang ởicyf đkeoiâloayu vậygyny?”

“Trang chủrsjz củrsjza ta đkeoiang cùprqbng Vôdgri Ưmkoiu côdgrijpqtơbllpng ởicyfdgri Ưmkoiu lâloayu.”

qjmf?! Tiểabssu Đoiykao hízgwbp mắjpqtt lạbxlci thàtlfmnh mộzjjtt đkeoiưjpqtbwnbng, trong đkeoivrniu liềeqnun xuấnxuzt hiệnxuzn bốlzwqn chữicyf —— Gian phu dâloaym phụhemd!

Nha hoàtlfmn kia thấnxuzy Tiểabssu Đoiykao đkeoizjjtt nhiêoszvn đkeoioszvng đkeoioszvng sáswwkt khízgwb vộzjjti vàtlfmng bỏprqb trốlzwqn.

Tiểabssu Đoiykao chắjpqtp tay sau lưjpqtng ởicyf trong sâloayn tứjpqtc giậygynn xoay vòsnlzng vòsnlzng, thầvrnim nghĩaigg giỏprqbi cho Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhàtlfm ngưjpqtơbllpi, đkeoii tìqjmfm Phong Vôdgri Ưmkoiu cũzcuwng khôdgring nódpvei cho ta biếcphat mộzjjtt tiếcphang.

Cốlzwq gắjpqtng ổccnyn đkeoixyshnh tâloaym tìqjmfnh củrsjza mìqjmfnh mộzjjtt chúabsst, Tiểabssu Đoiykao liềeqnun hiểabssu ra, Tiếcphat Nhịxysh mộzjjtt chúabsst cũzcuwng khôdgring thízgwbch Phong Vôdgri Ưmkoiu, códpve lẽnxuzabssc nàtlfmy làtlfmqjmf chuyệnxuzn mìqjmfnh bịxysh hạbxlc đkeoizjjtc nêoszvn mớrkjai chạbxlcy tớrkjai chấnxuzt vấnxuzn Phong Vôdgri Ưmkoiu. Trong lòsnlzng mặckgqc dùprqb nghĩaigg nhưjpqt vậygyny, bấnxuzt quáswwk Tiểabssu Đoiykao vẫcphan cảoszvm thấnxuzy khôdgring thoảoszvi máswwki, nhưjpqttlfm buồjdqdn bựicyfc nâloayng lêoszvn khôdgring đkeoiưjpqtoulwc hạbxlc xuốlzwqng cũzcuwng khôdgring xong.

“Haiz.” Do dựicyf mộzjjtt chúabsst, Tiểabssu Đoiykao vẫcphan làtlfm vung tay áswwko ra đkeoibxlci môdgrin. Khinh côdgring củrsjza bảoszvn thâloayn rấnxuzt tốlzwqt, cùprqbng lắjpqtm thìqjmf nhìqjmfn mộzjjtt chúabsst, cũzcuwng khôdgring códpve chuyệnxuzn gìqjmf, vạbxlcn nhấnxuzt Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm gặckgqp chuyệnxuzn gìqjmf nguy hiểabssm, cũzcuwng códpve thểabss ra tay giúabssp đkeoiubqm.

dgri Ưmkoiu lâloayu vàtlfm Phong Nguyệnxuzt lâloayu đkeoieqnuu do Phong Vôdgri Ưmkoiu mởicyf, Phong Nguyệnxuzt lâloayu làtlfmbllpi ăxdhgn uốlzwqng, Vôdgri Ưmkoiu lâloayu làtlfmbllpi nghe đkeoiàtlfmn chơbllpi cờbwnb. Quan hệnxuz giữicyfa Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki vàtlfm Phong Vôdgri Ưmkoiu khôdgring đkeoiơbllpn giảoszvn, bởicyfi vậygyny bêoszvn trong sơbllpn trang củrsjza Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki còsnlzn códpve mộzjjtt tòsnlza Vôdgri Ưmkoiu lâloayu, ngàtlfmy thưjpqtbwnbng nếcphau Phong Vôdgri Ưmkoiu đkeoiếcphan đkeoiâloayy đkeoieqnuu ởicyfbllpi nàtlfmy.

Tiểabssu Đoiykao quen đkeoiưjpqtbwnbng quen cửlzwqa tìqjmfm đkeoiưjpqtoulwc chỗenmb tiểabssu lâloayu, khôdgring ngờbwnbjpqtbwnbng nhưjpqtbllpi nàtlfmy códpve chúabsst yêoszvn lặckgqng.

Trốlzwqn sau mộzjjtt thâloayn câloayy, Tiểabssu Đoiykao hưjpqtrkjang bêoszvn phízgwba tiểabssu lâloayu nhìqjmfn xung quanh. . . . . . Chỉcqbx thấnxuzy lầvrniu hai ngọdpven đkeoièlzwqn dầvrniu đkeoiang sáswwkng, mơbllp hồjdqddpve thểabss nhìqjmfn thấnxuzy, đkeoioszvng sau cửlzwqa sổccnydpve hai ngưjpqtbwnbi đkeoijpqtng, mộzjjtt nam mộzjjtt nữicyf. Tiểabssu Đoiykao liếcphac mắjpqtt mộzjjtt cáswwki liềeqnun nhậygynn ra đkeoiưjpqtoulwc đkeoiang đkeoijpqtng nghiêoszvng ngưjpqtbwnbi làtlfm Phong Vôdgri Ưmkoiu, màtlfmdpveng dáswwkng nam nhâloayn đkeoiang tựicyfa vàtlfmo cửlzwqa sổccny rấnxuzt giốlzwqng Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm.

Tiểabssu Đoiykao mấnxuzt hứjpqtng, nàtlfmng xụhemd mặckgqt, hai ngưjpqtbwnbi đkeoijpqtng gầvrnin nhưjpqt vậygyny sao? Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm chếcphat tiệnxuzt, xúabss nam nhâloayn!

Nhưjpqtng lạbxlci nghĩaigg, chuyệnxuzn nàtlfmy vớrkjai mìqjmfnh códpve quan hệnxuzqjmf, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cũzcuwng khôdgring hứjpqta cho mìqjmfnh cáswwki gìqjmf, hai ngưjpqtbwnbi cũzcuwng khôdgring xáswwkc đkeoixyshnh quan hệnxuzqjmf cảoszv, hắjpqtn muốlzwqn ởicyfprqbng ai làtlfm quyềeqnun củrsjza hắjpqtn.

Trong đkeoivrniu đkeoiang miêoszvn man suy nghĩaigg, Tiểabssu Đoiykao cũzcuwng đkeoiãeqnu lặckgqng lẽnxuzjpqtrkjac tớrkjai bêoszvn ngoàtlfmi tiểabssu lâloayu.

Ngẩsnlzng mặckgqt nhìqjmfn lầvrniu hai, cáswwkch cửlzwqa sổccnydpve mộzjjtt ban côdgring, xem chừymnung códpve thểabsssnlzn thâloayn. Tiểabssu Đoiykao thầvrnim vậygynn khízgwb, sửlzwq dụhemdng nộzjjti côdgring đkeoizjjtc môdgrin, nhảoszvy lêoszvn ban côdgring, giốlzwqng nhưjpqt bứjpqtc họdpvea rơbllpi xuốlzwqng phízgwba trêoszvn ban côdgring, lặckgqng yêoszvn khôdgring mộzjjtt tiếcphang đkeoizjjtng, nghe ngódpveng đkeoizjjtng tĩaiggnh bêoszvn trong.

Cửlzwqa sổccny tuy dàtlfmy cũzcuwng khôdgring ngăxdhgn bao nhiêoszvu thanh âloaym, Tiểabssu Đoiykao tựicyfa vàtlfmo tưjpqtbwnbng, xuyêoszvn qua khe hởicyf ngoàtlfmi cửlzwqa sổccny đkeoiang khémkoip hờbwnb, đkeoibxlci kháswwki nghe đkeoiưjpqtoulwc bêoszvn trong, mộzjjtt nam mộzjjtt nữicyf đkeoiang nódpvei chuyệnxuzn.

Nữicyf chízgwbnh làtlfm Phong Vôdgri Ưmkoiu mộzjjtt chúabsst cũzcuwng khôdgring sai, nhưjpqtng nam. . . . Códpve phảoszvi làtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm hay khôdgring nàtlfmng khôdgring dáswwkm chắjpqtc, nódpvei nhưjpqt thếcphatlfmo đkeoiâloayy, thanh âloaym cùprqbng bódpveng dáswwkng đkeoieqnuu rấnxuzt giốlzwqng, nhưjpqtng màtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiang nódpvei chuyệnxuzn lúabssc nàtlfmy giọdpveng đkeoiiệnxuzu lạbxlcnh đkeoiếcphan tậygynn xưjpqtơbllpng, giốlzwqng nhưjpqt hoàtlfmn toàtlfmn thay đkeoiccnyi thàtlfmnh ngưjpqtbwnbi kháswwkc, Tiểabssu Đoiykao cảoszvm thấnxuzy cựicyfc kỳfyfv xa lạbxlc. Trong nhấnxuzt thờbwnbi nàtlfmng khódpvedpve thểabssswwkc đkeoixyshnh ngưjpqtbwnbi nọdpvedpve phảoszvi làtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm hay khôdgring, bấnxuzt quáswwk lạbxlci nódpvei tiếcphap, nàtlfmng nhậygynn thứjpqtc Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm dễhbyl đkeoiếcphan mộzjjtt năxdhgm rưjpqtubqmi, hơbllpn nữicyfa, nàtlfmng vẫcphan tựicyf nhậygynn làtlfm hiểabssu rõdlrj Tiếcphat Nhịxysh, nhưjpqtng bộzjjt dạbxlcng châloayn chízgwbnh củrsjza hắjpqtn làtlfmqjmf, phảoszvi chăxdhgng nàtlfmng chưjpqta từymnung biếcphat qua?

Tiểabssu Đoiykao trong lòsnlzng trăxdhgm thứjpqt ngổccnyn ngang càtlfmng suy nghĩaiggtlfmng khódpve chịxyshu, mớrkjai nghĩaigg đkeoiếcphan chízgwbnh mìqjmfnh códpve phảoszvi làtlfm đkeoiau lòsnlzng hay làtlfm ăxdhgn nhiềeqnuu quảoszv hồjdqd đkeoiàtlfmo nêoszvn dạbxlctlfmy?

Đoiykang miêoszvn man suy nghĩaigg, chợoulwt nghe Phong Vôdgri Ưmkoiu bỗenmbng nhiêoszvn cưjpqtbwnbi nhẹvtsf mộzjjtt tiếcphang, “Đoiykymnung nódpvei vớrkjai ta làtlfm chàtlfmng códpve hứjpqtng thúabss vớrkjai tặckgqc nha đkeoivrniu khôdgring ra gìqjmf kia nhémkoi!”

Lỗenmb tai Tiểabssu Đoiykao liềeqnun dựicyfng thẳflbing lêoszvn, theo bảoszvn năxdhgng nhìqjmfn qua khe cửlzwqa sổccny.

abssc nàtlfmy, ngưjpqtbwnbi đkeoiang cầvrnim cáswwki chémkoin hơbllpi hơbllpi nghiêoszvng mặckgqt, đkeoiem cáswwki chémkoin némkoim lêoszvn trêoszvn bàtlfmn.

Tiểabssu Đoiykao cảoszv kinh —— Đoiykúabssng làtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm!

Tiểabssu Đoiykao vộzjjti vàtlfmng tựicyfa vàtlfmo váswwkch tưjpqtbwnbng nízgwbn thởicyf, làtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm! Nàtlfmng vừymnua códpve chúabsst khôdgring yêoszvn, lạbxlci vừymnua muốlzwqn biếcphat đkeoiáswwkp áswwkn củrsjza Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm.

Nhưjpqtng màtlfm, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cũzcuwng khôdgring trảoszv lờbwnbi, màtlfmtlfm đkeoijpqtng ởicyf đkeoiódpve, trầvrnim mặckgqc khôdgring nódpvei.

“Nàtlfmng cũzcuwng chỉcqbxtlfmsnlzn trẻhbyl khờbwnb dạbxlci màtlfm thôdgrii, nhưjpqtng non nớrkjat nhìqjmfn hoàtlfmi cũzcuwng sẽnxuz cháswwkn.” Phong Vôdgri Ưmkoiu cưjpqtbwnbi nhẹvtsf, “Mắjpqtt nhìqjmfn củrsjza chàtlfmng sẽnxuz khôdgring thấnxuzp nhưjpqt vậygyny chứjpqt?”

Mộzjjtt lúabssc lâloayu, chợoulwt nghe Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm ngữicyf đkeoiiệnxuzu tràtlfmo phúabssng hỏprqbi mộzjjtt câloayu, “Ta códpve hứjpqtng thúabss vớrkjai nàtlfmng?”

Tiểabssu Đoiykao trong lòsnlzng căxdhgng thẳflbing.

“Hửlzwqm?” Phong Vôdgri Ưmkoiu cưjpqtbwnbi hỏprqbi, “Khôdgring phảoszvi chàtlfmng códpve hứjpqtng thúabss vớrkjai nàtlfmng sao?”

“Làtlfmm sao códpve thểabss.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cưjpqtbwnbi lạbxlcnh.

Tiểabssu Đoiykao liềeqnun cảoszvm thấnxuzy khôdgring phảoszvi dạbxlctlfmy đkeoiau, nhưjpqtng lạbxlci đkeoiau đkeoiếcphan nhăxdhgn mặckgqt, liềeqnun mếcphau máswwko, Tiếcphat Nhịxysh chếcphat tiệnxuzt!

“Quảoszv nhiêoszvn.” Phong Vôdgri Ưmkoiu nhẹvtsf nhàtlfmng thởicyf ra, “Ta đkeoiâloayy sẽnxuz khôdgring chấnxuzp nhấnxuzt vớrkjai nàtlfmng nữicyfa.”

“Ta khôdgring phảoszvi códpve hứjpqtng thúabss vớrkjai nàtlfmng.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm chậygynm rãeqnui, nódpvei tiếcphap, “Ta làtlfm thậygynt tâloaym thízgwbch nàtlfmng.”

Tiểabssu Đoiykao sửlzwqng sốlzwqt, trong nháswwky mắjpqtt. . . . . Gìqjmf?

Biểabssu tìqjmfnh củrsjza Phong Vôdgri Ưmkoiu lúabssc nàtlfmy phỏprqbng chừymnung cũzcuwng khôdgring kháswwkc Nhan Tiểabssu Đoiykao cho lắjpqtm, nhìqjmfn chằoszvm chằoszvm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm, “Chàtlfmng. . . . Chàtlfmng đkeoiymnung quêoszvn, sinh tửlzwq tồjdqdn vong củrsjza Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki đkeoieqnuu do ta quyếcphat đkeoixyshnh.”

“Nàtlfmng so vớrkjai Bắjpqtc Hảoszvi pháswwki quan trọdpveng hơbllpn nhiềeqnuu.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm khôdgring quan tâloaym nhúabssn vai, “Sơbllpn pháswwki nàtlfmy vớrkjai nghĩaigga đkeoixysha códpveqjmf kháswwkc nhau, tan sớrkjam còsnlzn códpve thểabss ízgwbt hạbxlci ngưjpqtbwnbi.”

“Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm!” Thanh âloaym củrsjza Phong Vôdgri Ưmkoiu bémkoin nhọdpven vàtlfmi phầvrnin, “Ngưjpqtơbllpi đkeoiymnung quêoszvn, đkeoibxlci ca ngưjpqtơbllpi còsnlzn chưjpqta códpve chếcphat đkeoiâloayu, ngưjpqtơbllpi muốlzwqn làtlfmm tráswwki lạbxlci lờbwnbi hứjpqta, ngưjpqtơbllpi khôdgring cầvrnin mạbxlcng củrsjza mìqjmfnh sao?”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm khẽnxuzjpqtbwnbi, “Ta khôdgring giốlzwqng loạbxlci ngưjpqtbwnbi vìqjmf nữicyf nhâloayn màtlfm khôdgring muốlzwqn sốlzwqng sao?”

Phong Vôdgri Ưmkoiu giậygynm châloayn, “Ngưjpqtơbllpi nằoszvm gai nếcpham mậygynt hơbllpn hai mưjpqtơbllpi năxdhgm, đkeoiâloayy làtlfmbllp hộzjjti tốlzwqt nhấnxuzt, lạbxlci vìqjmf mộzjjtt nữicyf nhâloayn màtlfm muốlzwqn bỏprqb dởicyf nửlzwqa chừymnung?!”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nghiêoszvm mặckgqt, “Ta chízgwbnh làtlfm khôdgring muốlzwqn sốlzwqng nữicyfa, thìqjmf sao?”

“Ngưjpqtơbllpi đkeoiymnung hốlzwqi hậygynn!” Phong Vôdgri Ưmkoiu mộzjjtt phen kémkoio lấnxuzy Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiang muốlzwqn rờbwnbi đkeoii, “Mộzjjtt ngàtlfmy tìqjmfm khôdgring thấnxuzy Nguyệnxuzt Hảoszvi Kim Thuyềeqnun cùprqbng Tháswwknh Võdlrj Hoàtlfmng Phổccny, ngưjpqtơbllpi cảoszv đkeoibwnbi cũzcuwng đkeoiymnung mong bìqjmfnh yêoszvn!”

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm nhìqjmfn nàtlfmng mộzjjtt cáswwki, “Ta sẽnxuz đkeoii tìqjmfm, khôdgring cầvrnin ngưjpqtơbllpi lo lắjpqtng.”

Khi nódpvei chuyệnxuzn, cửlzwqa sổccny bịxysh mởicyf ra, Tiểabssu Đoiykao theo bảoszvn năxdhgng chuyểabssn sang mộzjjtt bêoszvn, trong đkeoivrniu cảoszvm thấnxuzy bấnxuzt ổccnyn.

“Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm!” Phong Vôdgri Ưmkoiu đkeoiuổccnyi tớrkjai trưjpqtrkjac cửlzwqa sổccny, “Ngưjpqtơbllpi khôdgring muốlzwqn trởicyfoszvn xuấnxuzt sắjpqtc sao? Ngưjpqtơbllpi cam nguyệnxuzn cảoszv đkeoibwnbi làtlfmm đkeoijdqd bỏprqb đkeoii bịxysh ngưjpqtbwnbi kháswwkc xem thưjpqtbwnbng sao?”

“Ngưjpqtbwnbi kháswwkc thấnxuzy thếcphatlfmo ta khôdgring quan tâloaym.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cưjpqtbwnbi, “Ngưjpqtơbllpi thấnxuzy ta thếcphatlfmo, ta càtlfmng khôdgring quan tâloaym, ta chỉcqbx đkeoiabss ýccny cảoszvm nhậygynn củrsjza mộzjjtt ngưjpqtbwnbi vềeqnu ta, ngưjpqtbwnbi kia, thờbwnbi đkeoiiểabssm ta tựicyf nhậygynn bảoszvn thâloayn mìqjmfnh làtlfm đkeoijdqd bỏprqb đkeoii đkeoieqnuu nódpvei ta khôdgring phảoszvi.” Nódpvei xong, bỗenmbng nhiêoszvn mộzjjtt phen kémkoio Nhan Tiểabssu Đoiykao nhảoszvy qua ban côdgring.

Tiểabssu Đoiykao cảoszv kinh, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cùprqbng nàtlfmng nhảoszvy xuốlzwqng khỏprqbi Vôdgri Ưmkoiu lâloayu.

“Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm!” Phong Vôdgri Ưmkoiu đkeoijpqtng ởicyf cửlzwqa sổccnydgri to mộzjjtt tiếcphang.

Mộzjjtt tiếcphang hémkoit nàtlfmy, kémkoio đkeoiếcphan khôdgring ízgwbt ngưjpqtbwnbi vâloayy xem.

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm bỗenmbng nhiêoszvn ngẩsnlzng đkeoivrniu đkeoilzwqi vớrkjai Phong Vôdgri Ưmkoiu nódpvei, “Phong Vôdgri Ưmkoiu, ngưjpqtơbllpi códpve thấnxuzy phiềeqnun khôdgring hảoszv? Ta nódpvei ta chỉcqbx thízgwbch Nhan Tiểabssu Đoiykao, ngưjpqtơbllpi nêoszvn tìqjmfm ai đkeoii, đkeoiymnung dâloayy dưjpqta vớrkjai ta cùprqbng Tiểabssu Đoiykao nữicyfa. Ngưjpqtơbllpi cũzcuwng lớrkjan tuổccnyi rồjdqdi, tốlzwqt xấnxuzu gìqjmfzcuwng biếcphat xấnxuzu hổccny mộzjjtt chúabsst chứjpqt?”

Tiểabssu Đoiykao háswwk hốlzwqc miệnxuzng, thầvrnim nghĩaigg xung quanh códpve nhiềeqnuu ngưjpqtbwnbi nhưjpqt vậygyny, mộzjjtt truyềeqnun mưjpqtbwnbi mưjpqtbwnbi truyềeqnun trăxdhgm, thểabss diệnxuzn củrsjza Phong Vôdgri Ưmkoiu đkeoibxlci mỹrumv nhâloayn chắjpqtc chắjpqtn sẽnxuz khôdgring còsnlzn, ngàtlfmy mai nàtlfmng ta còsnlzn khôdgring trởicyf thàtlfmnh tròsnlzjpqtbwnbi hay sao?

Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm kémkoio Tiểabssu Đoiykao trởicyf vềeqnu.

Tiểabssu Đoiykao đkeoii theo phízgwba sau, thấnxuzy xung quanh khôdgring ízgwbt ngưjpqtbwnbi, đkeoieqnuu trao đkeoiccnyi áswwknh mắjpqtt vớrkjai nhau, ýccnyjpqtbwnbi đkeoiódpvedpve chúabsst vui sưjpqtrkjang khi ngưjpqtbwnbi gặckgqp họdpvea, quảoszv nhiêoszvn Phong Vôdgri Ưmkoiu cũzcuwng đkeoijpqtc tộzjjti khôdgring ízgwbt ngưjpqtbwnbi.

Cho nêoszvn mớrkjai nódpvei, làtlfmm ngưjpqtbwnbi quáswwk kiêoszvu ngạbxlco, nhấnxuzt đkeoixyshnh sẽnxuz bịxysh ngưjpqtbwnbi chêoszvjpqtbwnbi.

Vừymnua trởicyf vềeqnu đkeoibxlci việnxuzn, Tiểabssu Đoiykao than thởicyf mộzjjtt câloayu, “Vìqjmf sao chàtlfmng lạbxlci làtlfmm cho Phong Vôdgri Ưmkoiu tứjpqtc giậygynn nhưjpqt vậygyny?”

“Ngưjpqtbwnbi hạbxlc đkeoizjjtc chízgwbnh làtlfmtlfmng ta.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cưjpqtbwnbi, “Nếcphau ta khôdgring bứjpqtc nàtlfmng ta nódpveng nảoszvy, nàtlfmng ta còsnlzn códpve thểabssprqbng áswwkm chiêoszvu hạbxlci nàtlfmng.”

“Nàtlfmng ta khôdgring tứjpqtc giậygynn thìqjmf đkeoiãeqnu muốlzwqn đkeoizjjtc chếcphat ta, nếcphau lạbxlci nódpveng nảoszvy chẳflbing phảoszvi làtlfm muốlzwqn đkeoiem ta ngũzcuweqnu phanh thâloayy sao?” Tiểabssu Đoiykao cưjpqtbwnbi khổccny.

“Nàtlfmng ta khôdgring códpvebllp hộzjjti đkeoiâloayu.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoijpqtng lạbxlci, kémkoio Tiểabssu Đoiykao qua, “Ngàtlfmy mai ta tìqjmfm ra khốlzwqi Long Cốlzwqt thứjpqtxdhgm sẽnxuz giảoszvi quyếcphat xong chuyệnxuzn nàtlfmy.”

“Nhanh vậygyny sao. . . . .”

“Cáswwki gìqjmfzcuwng khôdgring quan trọdpveng.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm khẽnxuz thởicyftlfmi, chọdpvet chọdpvet Tiểabssu Đoiykao, “Vạbxlcn nhấnxuzt xảoszvy ra chuyệnxuzn gìqjmf, chếcphat sớrkjam, ta cũzcuwng khôdgring tiếcphac nuốlzwqi.”

“Chàtlfmng ízgwbt nódpvei bậygyny đkeoii, nưjpqtơbllpng ta nódpvei chàtlfmng tráswwkn rộzjjtng, nhấnxuzt đkeoixyshnh sẽnxuz gặckgqp dữicyfdpvea làtlfmnh.” Tiểabssu Đoiykao bấnxuzt mãeqnun.

“Nếcphau nhạbxlcc mẫcphau đkeoiãeqnudpvei nhưjpqt vậygyny, ta đkeoiâloayy lạbxlci càtlfmng khôdgring sợoulw.” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm cưjpqtbwnbi.

Tiểabssu Đoiykao nhìqjmfn mộzjjtt cáswwki hắjpqtn, lúabssc nàtlfmy Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm đkeoiãeqnu trởicyf lạbxlci làtlfm Tiếcphat Nhịxysh trưjpqtrkjac kia . . . . . .

Tiểabssu Đoiykao bỗenmbng nhiêoszvn nghĩaigg —— Códpve lẽnxuz, khôdgring phảoszvi bảoszvn thâloayn khôdgring hiểabssu rõdlrj hắjpqtn, màtlfmtlfm Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm chỉcqbx đkeoiem mặckgqt tốlzwqt nàtlfmy cho ngưjpqtbwnbi mìqjmfnh yêoszvu mếcphan xem. . . . . .

Vừymnua nghĩaigg đkeoiếcphan hai từymnu “yêoszvu mếcphan”, Tiểabssu Đoiykao lậygynp tứjpqtc đkeoiprqb mặckgqt.

“Lầvrnin nàtlfmy khôdgring đkeoiáswwk ta àtlfm?” Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm tráswwki lạbxlci códpve chúabsst kinh hỉcqbx, “Ta gọdpvei làtlfm nhạbxlcc mẫcphau khôdgring códpve việnxuzc gìqjmf sao?”

“Mặckgqt dàtlfmy.” Tiểabssu Đoiykao bĩaiggu môdgrii, vưjpqtơbllpn tay vẫcphay, “Nếcphau sáswwkng mai hàtlfmnh đkeoizjjtng, đkeoiêoszvm nay đkeoii ngủrsjz sớrkjam đkeoii!”

“Cùprqbng nhau?”

“Nằoszvm mơbllp!”

“Đoiykúabssng rồjdqdi.”

“Còsnlzn chuyệnxuzn gìqjmf nữicyfa?”

“Vừymnua rồjdqdi nhữicyfng gìqjmf ta nódpvei, đkeoieqnuu làtlfm sựicyf thậygynt.”

Tiểabssu Đoiykao hơbllpi hơbllpi ngẩsnlzn ngưjpqtbwnbi, lậygynp tứjpqtc hừymnu hừymnu hai tiếcphang, bĩaiggu môdgrii, khódpvee miệnxuzng bấnxuzt giáswwkc cong lêoszvn, Tiếcphat Bắjpqtc Phàtlfmm ngay lúabssc nàtlfmng đkeoiang bĩaiggu môdgrii, vộzjjti vàtlfmng đkeoii tớrkjai thơbllpm mộzjjtt cáswwki.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.