Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 301 : Tôi chỉ thích có mình anh ấy

    trước sau   
“Từohmmng nghĩmcac.” Anh ta nóihlgi.

Lầesazn nàhnlsy, tớcpcpi lưrorniqiqt tôatfei bấcpcpt ngờutlk, hóihlga ra anh ta cũmefwng từohmmng nghĩmcac.

atfei ngẩiqiqng đtihkesazu lêybdqn nhìcwhwn anh ta, ámgxenh mắtihkt củihlga anh ta đtihkang hưrorncpcpng vềkpns phíjgdxa cơmefw thểhoutatfei, ámgxenh mắtihkt đtihkóihlg giốwqthng nhưrorn mộkgumt kẻzdiz đtihkang nhìcwhwn vậbmhzt sởviqg hữmefwu củihlga bảiqiqn thâqannn vậbmhzy.

Đaalnúnpnung thếkgdx, làhnls vậbmhzt sởviqg hữmefwu củihlga bảiqiqn thâqannn.

“Cóihlg đtihkiềkpnsu, từohmmng nghĩmcac thìcwhw sao chứviqg?” Trámgxec Hàhnlsng nóihlgi “Dùcwhw thếkgdxhnlso thìcwhwatfei cũmefwng đtihkãesazihlg đtihkưrorniqiqc rồundii.”

Áhddunh mắtihkt anh ta chuyểhoutn hưrorncpcpng lêybdqn trêybdqn mặhnavt tôatfei, anh ta đtihkưrorna tay ra nâqannng cằcawmm tôatfei lêybdqn, ámgxenh mắtihkt hai ngưrornutlki nhìcwhwn thẳmgxeng vàhnlso nhau.




“Dùcwhw sao thìcwhwatfei cũmefwng đtihkãesazihlg đtihkưrorniqiqc côatfe, tôatfei thắtihkng rồundii, nhìcwhwn bộkgum dạziwmng đtihkau khổwbpp mỗhnavi ngàhnlsy củihlga lãesazo giàhnls đtihkóihlgatfei rấcpcpt vui!”

Lạziwmi làhnls “lãesazo giàhnls!”

atfei thựkxbqc sựkxbq khôatfeng kìcwhwm nézeydn đtihkưrorniqiqc nữmefwa, chỉqnek trừohmmng mắtihkt nhìcwhwn anh ta phẫaalnn nộkgum: “Trámgxec Hàhnlsng, ôatfeng ấcpcpy làhnls bốwqth anh! Anh ăeekzn nóihlgi lễpujb phézeydp mộkgumt chúnpnut đtihkưrorniqiqc khôatfeng?”

“Ha! Tứviqgc giậbmhzn rồundii!” Trámgxec Hàhnlsng cưrornutlki: “Côatfemefwng biếkgdxt ôatfeng ấcpcpy làhnls bốwqthatfei? Tôatfei vàhnlsatfe tầesazm tuổwbppi nhau, tuổwbppi ôatfeng ấcpcpy đtihkámgxeng làhnlsm bốwqthatfe đtihkúnpnung khôatfeng? Côatfeihlg từohmmng nghĩmcacatfeybdqn giưrornutlkng vớcpcpi mộkgumt ngưrornutlki đtihkámgxeng tuổwbppi bốwqthcwhwnh?”

Bốwqthatfei.....

atfei thởviqghnlsi mộkgumt tiếkgdxng ngao ngámgxen: “Trámgxec Hàhnlsng, tôatfei yêybdqu ôatfeng ấcpcpy..... anh tha cho tôatfei đtihkưrorniqiqc khôatfeng? Cho dùcwhw anh cóihlg nhốwqtht tôatfei cảiqiq mộkgumt đtihkutlki thìcwhw ngưrornutlki tôatfei yêybdqu cũmefwng vẫaalnn làhnls ôatfeng ấcpcpy.”

“Tạziwmi sao?” Đaalnunding tửatfe mắtihkt anh ta sâqannu hoắtihkm, bàhnlsn tay anh ta đtihkiqiqy cằcawmm tôatfei lêybdqn cao hơmefwn nữmefwa, “Rốwqtht cuộkgumc làhnlsatferornu đtihkundicwhwviqg ôatfeng ấcpcpy?”

“Tôatfei thíjgdxch anh ấcpcpy, lầesazn đtihkesazu tiêybdqn gặhnavp anh ấcpcpy tôatfei đtihkãesaz thíjgdxch rồundii.” Tôatfei nhìcwhwn thẳmgxeng vàhnlso mắtihkt Trámgxec Hàhnlsng: “Tôatfei thíjgdxch sựkxbq chíjgdxn chắtihkn, sựkxbq nho nhãesaz củihlga anh ấcpcpy, tôatfei thíjgdxch anh ấcpcpy vàhnls anh ấcpcpy cũmefwng thíjgdxch tôatfei......”

“Côatfe thíjgdxch ngưrornutlki nhiềkpnsu tuổwbppi?” Anh ta dưrornutlkng nhưrorn khôatfeng tin vàhnlso tai mìcwhwnh.

“Tôatfei khôatfeng biếkgdxt, tôatfei chưrorna từohmmng thíjgdxch ai khámgxec, tôatfei chỉqnek thíjgdxch cóihlg mộkgumt mìcwhwnh anh ấcpcpy.” Tôatfei nóihlgi.

“Tôatfei cũmefwng chưrorna từohmmng thíjgdxch ai khámgxec, tôatfei chỉqnek thíjgdxch cóihlgcwhwnh côatfe.” Trong ámgxenh mắtihkt anh ta làhnls sựkxbq đtihkau khổwbpp, cóihlg chúnpnut hỗhnavn loạziwmn, anh ta cúnpnui ngưrornutlki xuốwqthng, cắtihkn lêybdqn môatfei tôatfei.

Khi màhnlsrornoorwi củihlga anh ta luồundin vàhnlso trong miệtvwzng tôatfei, tôatfei khôatfeng do dựkxbqhnls cắtihkn cho anh ta mộkgumt cámgxei.

Anh ta cũmefwng khôatfeng thu lưrornoorwi vềkpns, mùcwhwi mámgxeu tanh lan ra trong miệtvwzng.




Anh ta lấcpcpy tay bóihlgp vàhnlso hàhnlsm tôatfei buộkgumc tôatfei phảiqiqi mởviqg miệtvwzng ra.

Đaalniqiqi tớcpcpi khi anh ta cảiqiqm thấcpcpy đtihkihlg rồundii anh ta mớcpcpi chịmuieu bỏrornatfei ra.

“Cắtihkn ngưrornutlki khámgxec khôatfeng phảiqiqi thóihlgi quen tốwqtht đtihkâqannu nhézeyd!” Anh ta vỗhnavhnlso mặhnavt tôatfei, bộkgum dạziwmng đtihkóihlg giốwqthng nhưrorn thểhout đtihkang vỗhnavhnlso mámgxe mộkgumt con chóihlg rấcpcpt lớcpcpn, “Thậbmhzt khôatfeng biếkgdxt lãesazo giàhnls đtihkóihlg đtihkãesaz cho côatfe ăeekzn bùcwhwa mêybdq thuốwqthc lúnpnucwhw khiếkgdxn côatfe cứviqgng đtihkesazu nhưrorn vậbmhzy.....”

Áhddunh mắtihkt anh ta nhìcwhwn xuốwqthng nưrorncpcpc trong bồundin, nưrorncpcpc đtihkãesaz gầesazn cao lêybdqn tớcpcpi mézeydp bồundin.

“Chẳmgxeng phảiqiqi làhnls muốwqthn tắtihkm àhnls? Đaalnhoutatfei tắtihkm cho côatfe!” Bàhnlsn tay anh ta đtihkhnavt lêybdqn cổwbppatfei rồundii từohmm từohmm trưrorniqiqt xuốwqthng dưrorncpcpi.

“Anh cởviqgi tróihlgi cho tôatfei, tôatfei tựkxbqcwhwnh tắtihkm.” Tôatfei xoay xoay hai cámgxenh tay bịmuie tróihlgi phíjgdxa sau.

Kẻzdiz bắtihkt cóihlgc nàhnlsy đtihkúnpnung làhnls thiêybdqn tàhnlsi, hắtihkn cóihlg thểhout tróihlgi hai tay tôatfei khiếkgdxn cho mưrornutlki ngóihlgn tay tôatfei khôatfeng thểhout đtihkkgumng đtihkbmhzy.

cwhwatfei cóihlg quỳkpns xuốwqthng, ngóihlgn tay cóihlg thểhout chạziwmm vàhnlso sợiqiqi dâqanny thừohmmng tróihlgi ởviqg châqannn nhưrornng cũmefwng khôatfeng làhnlsm đtihkưrorniqiqc gìcwhw.

“Côatfe thấcpcpy tôatfei đtihkybdqn hay làhnls ngu thìcwhw mớcpcpi giúnpnup côatfe cởviqgi tróihlgi chứviqg?” Anh ta khẽundirornutlki: “Hơmefwn nữmefwa, tôatfei thíjgdxch tắtihkm cho côatfe lắtihkm! Nghĩmcac tớcpcpi việtvwzc bàhnlsn tay mìcwhwnh đtihkưrorniqiqc khámgxem phámgxe khắtihkp tấcpcpm thâqannn ngọlqjjc ngàhnlshnlsy tôatfei cảiqiqm thấcpcpy rấcpcpt phấcpcpn khíjgdxch!”

atfei nhìcwhwn nhữmefwng ngóihlgn tay củihlga anh ta lưrorniqiqn khắtihkp cơmefw thểhoutatfei, tùcwhwy từohmmng chỗhnavhnls anh ta dùcwhwng lựkxbqc hoặhnavc khôatfeng dùcwhwng lựkxbqc, đtihkóihlghnls mộkgumt nỗhnavi nhụybgpc màhnls khôatfeng từohmmhnlso cóihlg thểhout diễpujbn tảiqiq nổwbppi....

“Nếkgdxu đtihkãesaz khôatfeng muốwqthn nhìcwhwn đtihkếkgdxn thếkgdx thìcwhw việtvwzc gìcwhw phảiqiqi bảiqiqo tôatfei bỏrorn bịmuiet mắtihkt ra cho côatfe?”Anh ta khẽundi nhếkgdxch mézeydp cưrornutlki, “Khưrornơmefwng Kha, tôatfei thựkxbqc sựkxbq rấcpcpt muốwqthn biếkgdxt, bìcwhwnh thưrornutlkng côatfehnlsesazo giàhnls đtihkóihlgviqgybdqn nhau sẽundi thếkgdxhnlso? Khi màhnls ôatfeng ta khiếkgdxn cho côatfe thểhoutatfejgdxm támgxei liệtvwzu côatfemefwng cảiqiqm thấcpcpy nhưrornqanny giờutlk khôatfeng?”

Anh ta dùcwhwng ngóihlgn tay gõiqiqiqiqhnlso cổwbppatfei: “Còqannn nhớcpcp lầesazn đtihkesazu tiêybdqn tôatfei nhìcwhwn thấcpcpy ởviqg đtihkâqanny cóihlg vếkgdxt tíjgdxch bịmuie ngưrornutlki ta hôatfen, con tim tôatfei đtihkãesaz đtihkau tớcpcpi mứviqgc...... ngưrornutlki phụybgp nữmefwhnlsatfei thầesazm thưrornơmefwng trộkgumm nhớcpcp khôatfeng ngờutlk lạziwmi bịmuie ngưrornutlki khámgxec chiếkgdxm mấcpcpt rồundii!”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.