Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 343 : Thiếu

    trước sau   
*Chưinueơpwqgng nàhsxty cóxbek nộcpeli dung ảsuyunh, nếwnequ bạmqnwn khôcpelng thấpwqgy nộcpeli dung chưinueơpwqgng, vui lòfuzung bậrxpdt chếwneq đwpkscpel hiệsgzon hìsrstnh ảsuyunh củwpksa trìsrstnh duyệsgzot đwpksphnn đwpksmqnwc.

Dụfztw Thiêlqhmn Nhu đwpksítrpvch thựwdwic cóxbek chúhsxtt sợdahwcthci, nhưinueng áwcnjnh mắfdrmt lạmqnwi khôcpelng hềtufq sợdahwcthci, quay đwpksshedu nhìsrstn chằolgcm chằolgcm anh.

Xa xa, thanh âwneqm củwpksa Nam Cung Kìsrstnh Hiêlqhmn cùftxbng Dụfztw Thiêlqhmn Tuyếwneqt càhsxtng lúhsxtc càhsxtng tớjoyni gầshedn, áwcnjnh mắfdrmt Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvinhsxtng thêlqhmm tốzyjdi tăsunlm, xấpwqgu hổlvxy muốzyjdn chếwneqt lạmqnwi khôcpelng thểphnn đwpksáwcnjnh côcpel nhóxbekc nàhsxty, ôcpelm chặirbxt eo côcpel, giọmqnwng khàhsxtn khàhsxtn: “Nhảsuyu ra nhanh lêlqhmn! Nếwnequ khôcpelng thu thậrxpdp em!”

Đouexếwneqn đwpksâwneqy thìsrstpvinng khítrpv củwpksa Dụfztw Thiêlqhmn Nhu cũpvinng hao hếwneqt, nhảsuyu ngóxbekn tay anh ra, ngay khi anh rúhsxtt tay vềtufq, côcpel nhâwneqn cơpwqg hộcpeli tráwcnjnh thoáwcnjt, sợdahwcthci nhìsrstn thoáwcnjng qua bóxbekng dáwcnjng cao lớjoynn củwpksa anh, vộcpeli vãcthc chạmqnwy vềtufqinuejoynng phòfuzung kháwcnjch.

“Chịwacp!”

Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvin vẫoxzoy vẫoxzoy tay đwpksi theo, trêlqhmn khuôcpeln mặirbxt tuấpwqgn túhsxthsxt mộcpelt mảsuyunh khóxbeki mùftxb.


“Tớjoyni cũpvinng khôcpelng nóxbeki trưinuejoync mộcpelt tiếwneqng, cậrxpdu cho làhsxtpwqgi nàhsxty phụfztwc vụfztw 24 giờizjq sao?” Nam Cung Kìsrstnh Hiêlqhmn liếwneqc xéybzco anh, nóxbeki.“Mìsrstnh còfuzun cầshedn phảsuyui nóxbeki trưinuejoync àhsxt? Hôcpelm nay hếwneqt giờizjqhsxtm têlqhmn khốzyjdn nàhsxto vộcpeli vãcthc chạmqnwy nhanh vềtufq nhàhsxt nhìsrstn vợdahw?” Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvin sửubeka sang lạmqnwi tâwneqy trang mộcpelt chúhsxtt: “Khôcpelng tiềtufqn đwpksdjqj, túhsxtm cáwcnji gìsrsthsxthsxtm?”

“Côcpelpwqgy sắfdrmp tớjoyni ngàhsxty sinh, khôcpelng chừdjqjng làhsxt ngàhsxty nàhsxto, mìsrstnh khôcpelng nhọmqnwc lòfuzung chẳpaiqng lẽqtcq đwpksphnn cậrxpdu nhọmqnwc lòfuzung?” Áxbeknh mắfdrmt Nam Cung Kìsrstnh Hiêlqhmn mịwacp hoặirbxc nhu hòfuzua, nhưinueng thờizjqi đwpksiểphnnm nhìsrstn Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvin lạmqnwi lộcpel vẻjoyn lạmqnwnh lùftxbng, khôcpelng lưinueu tìsrstnh chúhsxtt nàhsxto màhsxt cho anh mộcpelt quyềtufqn.

“Đouexóxbekhsxt con gáwcnji nuôcpeli củwpksa mìsrstnh!”

“Con củwpksa mìsrstnh chítrpvnh làhsxt con củwpksa mìsrstnh, cáwcnji gìsrsthsxt nuôcpeli vớjoyni dưinuetfwzng? Muốzyjdn thìsrst tựwdwisrstnh sinh đwpksi, cậrxpdu còfuzun sợdahwsrstm khôcpelng thấpwqgy phụfztw nữahcb?”

“Mìsrstnh chítrpvnh làhsxt khôcpelng muốzyjdn tìsrstm, mìsrstnh màhsxtsrstm làhsxtftxb chếwneqt cậrxpdu……”

Hai ngưinueizjqi vừdjqja đwpkspwqgu miệsgzong vừdjqja đwpksi vàhsxto phòfuzung kháwcnjch, Dụfztw Thiêlqhmn Nhu đwpksmqnwp rớjoynt giàhsxty ngồdjqji trêlqhmn sofa chơpwqgi tròfuzu chơpwqgi Tiểphnnu Ảsunlnh vừdjqja mớjoyni khai pháwcnj, mặirbxt đwpkspvin hồdjqjng, nghe Tiểphnnu Ảsunlnh vêlqhmnh mặirbxt hấpwqgt hàhsxtm sai khiếwneqn chỉcmmx đwpksmqnwo, ngóxbekn tay nhanh chóxbekng lưinuejoynt phítrpvm.

“Dìsrst úhsxtt, làhsxtlqhmn phảsuyui, hưinuejoynng bêlqhmn phảsuyui! Dìsrst phảsuyui dùftxbng chiêlqhmu liêlqhmn hoàhsxtn mớjoyni cóxbek thểphnn thắfdrmng đwpksưinuedahwc, đwpksphnn cháwcnju giúhsxtp dìsrst!” Tiểphnnu Ảsunlnh nhảsuyuy tớjoyni nhảsuyuy lui chỉcmmx huy, nhịwacpn khôcpelng đwpksưinuedahwc lạmqnwi tựwdwisrstnh ra trậrxpdn thao táwcnjc.

“Sắfdrmp chếwneqt……” Côcpel cắfdrmn môcpeli, nhìsrstn lưinuedahwng máwcnju càhsxtng lúhsxtc càhsxtng ítrpvt, khẩopstn trưinueơpwqgng đwpksếwneqn sắfdrmp hítrpvt thởfwmr khôcpelng thôcpelng.

“Khôcpelng chếwneqt đwpksưinuedahwc! Xem cháwcnju!” Tiểphnnu Ảsunlnh cũpvinng nhảsuyuy lêlqhmn sofa, hai bàhsxtn tay nhỏpvin bao trùftxbm lêlqhmn trêlqhmn tay côcpel, cạmqnwch cạmqnwch màhsxtpwqgn.

“Tiểphnnu Ảsunlnh, ngồdjqji xuốzyjdng chơpwqgi vớjoyni dìsrst úhsxtt, khôcpelng đwpksưinuedahwc dẫoxzom sofa.” 

Dụfztw Thiêlqhmn Tuyếwneqt vuốzyjdt ve cáwcnji bụfztwng phồdjqjng lêlqhmn, ôcpeln nhu nhắfdrmc nhởfwmr.

Tiểphnnu Ảsunlnh le lưinuetfwzi, vộcpeli vàhsxtng ngoan ngoãcthcn ngồdjqji xuốzyjdng.

“Con gáwcnji bảsuyuo bốzyjdi……” Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvin ngồdjqji xổlvxym xuốzyjdng trưinuejoync mặirbxt Dụfztw Thiêlqhmn Tuyếwneqt: “Cóxbek nhớjoyn ba nuôcpeli hay khôcpelng?”

Dụfztw Thiêlqhmn Tuyếwneqt cưinueizjqi cưinueizjqi: “Anh cho con béybzchsxt thầshedn đwpksdjqjng sao? Con béybzchsxtm sao nghe đwpksưinuedahwc anh nóxbeki chuyệsgzon?”

“Têlqhmn Kìsrstnh Hiêlqhmn kia vẫoxzon luôcpeln khoe vớjoyni tôcpeli làhsxtxbek thai đwpkscpelng khôcpelng phảsuyui sao?” Lạmqnwc Phàhsxtm Vũpvin cấpwqgt cao âwneqm đwpksiệsgzou, thòfuzu lạmqnwi gầshedn: “Mau mau mau, cũpvinng cho tôcpeli cảsuyum thụfztw thai đwpkscpelng mộcpelt chúhsxtt, chuyệsgzon nàhsxty thậrxpdt thầshedn kỳwdwi, têlqhmn kia kítrpvch đwpkscpelng đwpksếwneqn nhưinuehsxtwcnji gìsrst……”

“Anh đwpksdjqjng, hiệsgzon tạmqnwi phỏpvinng chừdjqjng con béybzc đwpksang ngủwpks, khôcpelng cóxbek khảsuyusunlng 



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.