Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 343 : Thiếu

    trước sau   
*Chưbqsqơhchwng nànnsxy cóvhhu nộhoazi dung ảocyunh, nếeuaku bạkcebn khôiqdfng thấdpbvy nộhoazi dung chưbqsqơhchwng, vui lògkaung bậstbat chếeuak đdyokhoaz hiệzklvn hìmdpgnh ảocyunh củwvuza trìmdpgnh duyệzklvt đdyokdmgx đdyokclajc.

Dụfiqs Thiêsiwmn Nhu đdyokíqihech thựmivyc cóvhhu chúqakct sợaqsehchwi, nhưbqsqng áekhpnh mắuopwt lạkcebi khôiqdfng hềrsjm sợaqsehchwi, quay đdyokuszvu nhìmdpgn chằmdpgm chằmdpgm anh.

Xa xa, thanh âmdpgm củwvuza Nam Cung Kìmdpgnh Hiêsiwmn cùtpncng Dụfiqs Thiêsiwmn Tuyếeuakt cànnsxng lúqakcc cànnsxng tớufkxi gầuszvn, áekhpnh mắuopwt Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfxnnsxng thêsiwmm tốrjjni tăjzjfm, xấdpbvu hổhfqb muốrjjnn chếeuakt lạkcebi khôiqdfng thểdmgx đdyokáekhpnh côiqdf nhóvhhuc nànnsxy, ôiqdfm chặclajt eo côiqdf, giọclajng khànnsxn khànnsxn: “Nhảocyu ra nhanh lêsiwmn! Nếeuaku khôiqdfng thu thậstbap em!”

Đntfmếeuakn đdyokâmdpgy thìmdpghrfxng khíqihe củwvuza Dụfiqs Thiêsiwmn Nhu cũhrfxng hao hếeuakt, nhảocyu ngóvhhun tay anh ra, ngay khi anh rúqakct tay vềrsjm, côiqdf nhâmdpgn cơhchw hộhoazi tráekhpnh thoáekhpt, sợaqsehchwi nhìmdpgn thoáekhpng qua bóvhhung dáekhpng cao lớufkxn củwvuza anh, vộhoazi vãhchw chạkceby vềrsjmbqsqufkxng phògkaung kháekhpch.

“Chịuopw!”

Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfx vẫxotvy vẫxotvy tay đdyoki theo, trêsiwmn khuôiqdfn mặclajt tuấdpbvn túqakcnnsx mộhoazt mảocyunh khóvhhui mùtpnc.


“Tớufkxi cũhrfxng khôiqdfng nóvhhui trưbqsqufkxc mộhoazt tiếeuakng, cậstbau cho lànnsxhchwi nànnsxy phụfiqsc vụfiqs 24 giờsljw sao?” Nam Cung Kìmdpgnh Hiêsiwmn liếeuakc xézfdco anh, nóvhhui.“Mìmdpgnh cògkaun cầuszvn phảocyui nóvhhui trưbqsqufkxc ànnsx? Hôiqdfm nay hếeuakt giờsljwnnsxm têsiwmn khốrjjnn nànnsxo vộhoazi vãhchw chạkceby nhanh vềrsjm nhànnsx nhìmdpgn vợaqse?” Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfx sửxtoia sang lạkcebi tâmdpgy trang mộhoazt chúqakct: “Khôiqdfng tiềrsjmn đdyoksxsm, túqakcm cáekhpi gìmdpgnnsxqakcm?”

“Côiqdfdpbvy sắuopwp tớufkxi ngànnsxy sinh, khôiqdfng chừnnsxng lànnsx ngànnsxy nànnsxo, mìmdpgnh khôiqdfng nhọclajc lògkaung chẳvmjpng lẽhfqb đdyokdmgx cậstbau nhọclajc lògkaung?” Ázvednh mắuopwt Nam Cung Kìmdpgnh Hiêsiwmn mịuopw hoặclajc nhu hògkaua, nhưbqsqng thờsljwi đdyokiểdmgxm nhìmdpgn Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfx lạkcebi lộhoaz vẻdyok lạkcebnh lùtpncng, khôiqdfng lưbqsqu tìmdpgnh chúqakct nànnsxo mànnsx cho anh mộhoazt quyềrsjmn.

“Đntfmóvhhunnsx con gáekhpi nuôiqdfi củwvuza mìmdpgnh!”

“Con củwvuza mìmdpgnh chíqihenh lànnsx con củwvuza mìmdpgnh, cáekhpi gìmdpgnnsx nuôiqdfi vớufkxi dưbqsqxbuwng? Muốrjjnn thìmdpg tựmivymdpgnh sinh đdyoki, cậstbau cògkaun sợaqsemdpgm khôiqdfng thấdpbvy phụfiqs nữfxto?”

“Mìmdpgnh chíqihenh lànnsx khôiqdfng muốrjjnn tìmdpgm, mìmdpgnh mànnsxmdpgm lànnsxtpnc chếeuakt cậstbau……”

Hai ngưbqsqsljwi vừnnsxa đdyokdpbvu miệzklvng vừnnsxa đdyoki vànnsxo phògkaung kháekhpch, Dụfiqs Thiêsiwmn Nhu đdyokkcebp rớufkxt giànnsxy ngồsxsmi trêsiwmn sofa chơhchwi trògkau chơhchwi Tiểdmgxu Ảeltqnh vừnnsxa mớufkxi khai pháekhp, mặclajt đdyokuqah hồsxsmng, nghe Tiểdmgxu Ảeltqnh vêsiwmnh mặclajt hấdpbvt hànnsxm sai khiếeuakn chỉudkj đdyokkcebo, ngóvhhun tay nhanh chóvhhung lưbqsqufkxt phíqihem.

“Dìmdpg úqakct, lànnsxsiwmn phảocyui, hưbqsqufkxng bêsiwmn phảocyui! Dìmdpg phảocyui dùtpncng chiêsiwmu liêsiwmn hoànnsxn mớufkxi cóvhhu thểdmgx thắuopwng đdyokưbqsqaqsec, đdyokdmgx cháekhpu giúqakcp dìmdpg!” Tiểdmgxu Ảeltqnh nhảocyuy tớufkxi nhảocyuy lui chỉudkj huy, nhịuopwn khôiqdfng đdyokưbqsqaqsec lạkcebi tựmivymdpgnh ra trậstban thao táekhpc.

“Sắuopwp chếeuakt……” Côiqdf cắuopwn môiqdfi, nhìmdpgn lưbqsqaqseng máekhpu cànnsxng lúqakcc cànnsxng íqihet, khẩxahqn trưbqsqơhchwng đdyokếeuakn sắuopwp híqihet thởfxto khôiqdfng thôiqdfng.

“Khôiqdfng chếeuakt đdyokưbqsqaqsec! Xem cháekhpu!” Tiểdmgxu Ảeltqnh cũhrfxng nhảocyuy lêsiwmn sofa, hai bànnsxn tay nhỏuqah bao trùtpncm lêsiwmn trêsiwmn tay côiqdf, cạkcebch cạkcebch mànnsxdpbvn.

“Tiểdmgxu Ảeltqnh, ngồsxsmi xuốrjjnng chơhchwi vớufkxi dìmdpg úqakct, khôiqdfng đdyokưbqsqaqsec dẫxotvm sofa.” 

Dụfiqs Thiêsiwmn Tuyếeuakt vuốrjjnt ve cáekhpi bụfiqsng phồsxsmng lêsiwmn, ôiqdfn nhu nhắuopwc nhởfxto.

Tiểdmgxu Ảeltqnh le lưbqsqxbuwi, vộhoazi vànnsxng ngoan ngoãhchwn ngồsxsmi xuốrjjnng.

“Con gáekhpi bảocyuo bốrjjni……” Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfx ngồsxsmi xổhfqbm xuốrjjnng trưbqsqufkxc mặclajt Dụfiqs Thiêsiwmn Tuyếeuakt: “Cóvhhu nhớufkx ba nuôiqdfi hay khôiqdfng?”

Dụfiqs Thiêsiwmn Tuyếeuakt cưbqsqsljwi cưbqsqsljwi: “Anh cho con bézfdcnnsx thầuszvn đdyoksxsmng sao? Con bézfdcnnsxm sao nghe đdyokưbqsqaqsec anh nóvhhui chuyệzklvn?”

“Têsiwmn Kìmdpgnh Hiêsiwmn kia vẫxotvn luôiqdfn khoe vớufkxi tôiqdfi lànnsxvhhu thai đdyokhoazng khôiqdfng phảocyui sao?” Lạkcebc Phànnsxm Vũhrfx cấdpbvt cao âmdpgm đdyokiệzklvu, thògkau lạkcebi gầuszvn: “Mau mau mau, cũhrfxng cho tôiqdfi cảocyum thụfiqs thai đdyokhoazng mộhoazt chúqakct, chuyệzklvn nànnsxy thậstbat thầuszvn kỳocyu, têsiwmn kia kíqihech đdyokhoazng đdyokếeuakn nhưbqsqnnsxekhpi gìmdpg……”

“Anh đdyoknnsxng, hiệzklvn tạkcebi phỏuqahng chừnnsxng con bézfdc đdyokang ngủwvuz, khôiqdfng cóvhhu khảocyujzjfng 



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.