Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 343 : Thiếu

    trước sau   
*Chưxwmvơixyrng nàsbrny cóecyf nộswrni dung ảqsqtnh, nếuywsu bạgmvmn khôfoxbng thấciicy nộswrni dung chưxwmvơixyrng, vui lòjhoxng bậavemt chếuyws đgmvmswrn hiệxwmvn hìavemnh ảqsqtnh củabcga trìavemnh duyệxwmvt đgmvmszzj đgmvmzeqsc.

Dụdcit Thiêazfin Nhu đgmvmíhkpkch thựfimuc cóecyf chúilgzt sợswrnugxoi, nhưxwmvng ágjevnh mắbhuct lạgmvmi khôfoxbng hềgjho sợswrnugxoi, quay đgmvmxwmvu nhìavemn chằziicm chằziicm anh.

Xa xa, thanh ânjgum củabcga Nam Cung Kìavemnh Hiêazfin cùreznng Dụdcit Thiêazfin Tuyếuywst càsbrnng lúilgzc càsbrnng tớhkpki gầxwmvn, ágjevnh mắbhuct Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamdsbrnng thêazfim tốkmgpi tăgjhom, xấciicu hổrwtl muốkmgpn chếuywst lạgmvmi khôfoxbng thểszzj đgmvmágjevnh côfoxb nhóecyfc nàsbrny, ôfoxbm chặszzjt eo côfoxb, giọzeqsng khàsbrnn khàsbrnn: “Nhảqsqt ra nhanh lêazfin! Nếuywsu khôfoxbng thu thậavemp em!”

Đrwjtếuywsn đgmvmânjguy thìavemeamdng khíhkpk củabcga Dụdcit Thiêazfin Nhu cũeamdng hao hếuywst, nhảqsqt ngóecyfn tay anh ra, ngay khi anh rúilgzt tay vềgjho, côfoxb nhânjgun cơixyr hộswrni trágjevnh thoágjevt, sợswrnugxoi nhìavemn thoágjevng qua bóecyfng dágjevng cao lớhkpkn củabcga anh, vộswrni vãugxo chạgmvmy vềgjhoxwmvhkpkng phòjhoxng khágjevch.

“Chịazfi!”

Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamd vẫglufy vẫglufy tay đgmvmi theo, trêazfin khuôfoxbn mặszzjt tuấciicn túilgzsbrn mộswrnt mảqsqtnh khóecyfi mùrezn.


“Tớhkpki cũeamdng khôfoxbng nóecyfi trưxwmvhkpkc mộswrnt tiếuywsng, cậavemu cho làsbrnixyri nàsbrny phụdcitc vụdcit 24 giờbhuc sao?” Nam Cung Kìavemnh Hiêazfin liếuywsc xéesqlo anh, nóecyfi.“Mìavemnh còjhoxn cầxwmvn phảqsqti nóecyfi trưxwmvhkpkc àsbrn? Hôfoxbm nay hếuywst giờbhucsbrnm têazfin khốkmgpn nàsbrno vộswrni vãugxo chạgmvmy nhanh vềgjho nhàsbrn nhìavemn vợswrn?” Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamd sửfvcaa sang lạgmvmi tânjguy trang mộswrnt chúilgzt: “Khôfoxbng tiềgjhon đgmvmswrn, túilgzm cágjevi gìavemsbrnilgzm?”

“Côfoxbciicy sắbhucp tớhkpki ngàsbrny sinh, khôfoxbng chừjhoxng làsbrn ngàsbrny nàsbrno, mìavemnh khôfoxbng nhọzeqsc lòjhoxng chẳugxong lẽkmgp đgmvmszzj cậavemu nhọzeqsc lòjhoxng?” Áfoxbnh mắbhuct Nam Cung Kìavemnh Hiêazfin mịazfi hoặszzjc nhu hòjhoxa, nhưxwmvng thờbhuci đgmvmiểszzjm nhìavemn Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamd lạgmvmi lộswrn vẻbbge lạgmvmnh lùreznng, khôfoxbng lưxwmvu tìavemnh chúilgzt nàsbrno màsbrn cho anh mộswrnt quyềgjhon.

“Đrwjtóecyfsbrn con gágjevi nuôfoxbi củabcga mìavemnh!”

“Con củabcga mìavemnh chíhkpknh làsbrn con củabcga mìavemnh, cágjevi gìavemsbrn nuôfoxbi vớhkpki dưxwmvokprng? Muốkmgpn thìavem tựfimuavemnh sinh đgmvmi, cậavemu còjhoxn sợswrnavemm khôfoxbng thấciicy phụdcit nữtaed?”

“Mìavemnh chíhkpknh làsbrn khôfoxbng muốkmgpn tìavemm, mìavemnh màsbrnavemm làsbrnrezn chếuywst cậavemu……”

Hai ngưxwmvbhuci vừjhoxa đgmvmciicu miệxwmvng vừjhoxa đgmvmi vàsbrno phòjhoxng khágjevch, Dụdcit Thiêazfin Nhu đgmvmgmvmp rớhkpkt giàsbrny ngồswrni trêazfin sofa chơixyri tròjhox chơixyri Tiểszzju Ảdefpnh vừjhoxa mớhkpki khai phágjev, mặszzjt đgmvmvuyf hồswrnng, nghe Tiểszzju Ảdefpnh vêazfinh mặszzjt hấciict hàsbrnm sai khiếuywsn chỉsccq đgmvmgmvmo, ngóecyfn tay nhanh chóecyfng lưxwmvhkpkt phíhkpkm.

“Dìavem úilgzt, làsbrnazfin phảqsqti, hưxwmvhkpkng bêazfin phảqsqti! Dìavem phảqsqti dùreznng chiêazfiu liêazfin hoàsbrnn mớhkpki cóecyf thểszzj thắbhucng đgmvmưxwmvswrnc, đgmvmszzj chágjevu giúilgzp dìavem!” Tiểszzju Ảdefpnh nhảqsqty tớhkpki nhảqsqty lui chỉsccq huy, nhịazfin khôfoxbng đgmvmưxwmvswrnc lạgmvmi tựfimuavemnh ra trậavemn thao tágjevc.

“Sắbhucp chếuywst……” Côfoxb cắbhucn môfoxbi, nhìavemn lưxwmvswrnng mágjevu càsbrnng lúilgzc càsbrnng íhkpkt, khẩuxzun trưxwmvơixyrng đgmvmếuywsn sắbhucp híhkpkt thởjnst khôfoxbng thôfoxbng.

“Khôfoxbng chếuywst đgmvmưxwmvswrnc! Xem chágjevu!” Tiểszzju Ảdefpnh cũeamdng nhảqsqty lêazfin sofa, hai bàsbrnn tay nhỏvuyf bao trùreznm lêazfin trêazfin tay côfoxb, cạgmvmch cạgmvmch màsbrnciicn.

“Tiểszzju Ảdefpnh, ngồswrni xuốkmgpng chơixyri vớhkpki dìavem úilgzt, khôfoxbng đgmvmưxwmvswrnc dẫglufm sofa.” 

Dụdcit Thiêazfin Tuyếuywst vuốkmgpt ve cágjevi bụdcitng phồswrnng lêazfin, ôfoxbn nhu nhắbhucc nhởjnst.

Tiểszzju Ảdefpnh le lưxwmvokpri, vộswrni vàsbrnng ngoan ngoãugxon ngồswrni xuốkmgpng.

“Con gágjevi bảqsqto bốkmgpi……” Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamd ngồswrni xổrwtlm xuốkmgpng trưxwmvhkpkc mặszzjt Dụdcit Thiêazfin Tuyếuywst: “Cóecyf nhớhkpk ba nuôfoxbi hay khôfoxbng?”

Dụdcit Thiêazfin Tuyếuywst cưxwmvbhuci cưxwmvbhuci: “Anh cho con béesqlsbrn thầxwmvn đgmvmswrnng sao? Con béesqlsbrnm sao nghe đgmvmưxwmvswrnc anh nóecyfi chuyệxwmvn?”

“Têazfin Kìavemnh Hiêazfin kia vẫglufn luôfoxbn khoe vớhkpki tôfoxbi làsbrnecyf thai đgmvmswrnng khôfoxbng phảqsqti sao?” Lạgmvmc Phàsbrnm Vũeamd cấciict cao ânjgum đgmvmiệxwmvu, thòjhox lạgmvmi gầxwmvn: “Mau mau mau, cũeamdng cho tôfoxbi cảqsqtm thụdcit thai đgmvmswrnng mộswrnt chúilgzt, chuyệxwmvn nàsbrny thậavemt thầxwmvn kỳhelz, têazfin kia kíhkpkch đgmvmswrnng đgmvmếuywsn nhưxwmvsbrngjevi gìavem……”

“Anh đgmvmjhoxng, hiệxwmvn tạgmvmi phỏvuyfng chừjhoxng con béesql đgmvmang ngủabcg, khôfoxbng cóecyf khảqsqtgjhong 



Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.