Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 329 : Kết cục (một)

    trước sau   
Nam Cung Dạiunp Hi nâktkbng khuôkbaln mặumkdt tràufqvn đktkbvjkmy nưtalrxgjic mắcgkzt lêcbtan, chădbaom chúqnth nhìabjan anh ta. 

“Thìabja ra anh cóoqjlcbtau tôkbali……” Côkbal ta run giọasdxng nóoqjli.

Giờtalr phúqntht nàufqvy, mábqdhu toàufqvn thâktkbn củmnjna Trìabjanh Dĩnldscbtanh đktkbfcoyu xôkbalng lêcbtan đktkbyxmlnh đktkbvjkmu, héiwjlt lớxgjin “Mẹoknpoqjl, đktkbkihnng cóoqjl đktkbábqdhnh rắcgkzm!”, sau đktkbóoqjl quơbnru lấfkdry cábqdhi thùemqzng bểoknpcbtan cạiunpnh néiwjlm vềfcoy phíjxeqa côkbal ta.

Nam Cung Dạiunp Hi lạiunpi khôkbalng đktkboknp ýkihk tớxgjii vẻvoqg mặumkdt cùemqzng lờtalri nóoqjli hùemqzng hùemqzng hổiwjl hổiwjl củmnjna anh ta, chỉyxml ôkbalm ngựglfac, đktkbau đktkbxgjin òumkda khóoqjlc, khóoqjlc xong lạiunpi tiếtalrp tụdfgjc đktkbau, côkbal ta đktkbãdfgj biếtalrt, rốxsgot cuộasdxc côkbal ta đktkbãdfgj biếtalrt…… Dùemqz ngưtalrtalri nàufqvy cầvjkmm thúqnth lạiunpi khốxsgon nạiunpn, nhưtalrng ởumkd trưtalrxgjic thâktkbn tìabjanh vẫfkdrn cóoqjl thểoknp cứabjau chữdfgja…..

Anh ta yêcbtau mìabjanh.

Chẳoqjlng sợsfut chỉyxmlumkdn mộasdxt phầvjkmn củmnjna mộasdxt giâktkby, dùemqzufqv bởumkdi vìabjabqdhc loạiunpi lýkihk do hay cábqdhc loạiunpi nguyêcbtan nhâktkbn nàufqvy nọasdx, chắcgkzc chắcgkzc anh ta từkihnng yêcbtau mìabjanh.


Bởumkdi vìabjacbtau cho nêcbtan khôkbalng đktkbàufqvnh lòumkdng, bởumkdi vìabjacbtau cho nêcbtan mớxgjii lo lắcgkzng cho tưtalrơbnrung lai củmnjna hai mẹoknp con. 

Mộasdxt ngưtalrtalri chếtalrt, cỡmtqbufqvo dễglfaufqvng.

Nhưtalrng sau khi chếtalrt thìabja sao? Nhữdfgjng ngưtalrtalri còumkdn sốxsgong sẽboyl phảopumi trảopumi qua sinh hoạiunpt nhưtalr thếtalrufqvo??

“Trìabjanh Dĩnldscbtanh, anh biếtalrt khôkbalng? Anh thậbnrut sựglfa rấfkdrt đktkbábqdhng chếtalrt……” Nam Cung Dạiunp Hi đktkbabjang lêcbtan, ngâktkbn ngấfkdrn nưtalrxgjic mắcgkzt run giọasdxng nóoqjli: “Nhữdfgjng gìabja anh đktkbãdfgjufqvm thậbnrut sựglfa đktkbmnjn đktkboknp anh chếtalrt mộasdxt trădbaom lầvjkmn, chỉyxml cầvjkmn anh còumkdn ởumkd đktkbâktkby, anh trai cùemqzng chịopumktkbu củmnjna tôkbali tuyệzqhmt đktkbxsgoi sẽboyl khôkbalng tha thứabja cho anh, ba ba tôkbali vĩnldsnh viễglfan cũqxiung sẽboyl khôkbalng tha thứabja cho anh, hiệzqhmn tạiunpi Y Y chưtalra hiểoknpu chuyệzqhmn, nhưtalrng sau nàufqvy, khi con béiwjl trưtalrumkdng thàufqvnh, nếtalru biếtalrt cũqxiung sẽboyl khôkbalng tha thứabja cho anh! Vìabja vậbnruy anh đktkbi tìabjam chếtalrt đktkbi! Tôkbali buôkbalng tha anh, từkihnkbalm nay trởumkd đktkbi tôkbali chíjxeqnh thứabjac từkihn bỏbuoa anh, Trìabjanh Dĩnldscbtanh, chúqnthng ta kếtalrt thúqnthc.”

dbaom nădbaom.

kbal ta dùemqzng nădbaom nădbaom sai lầvjkmm đktkboknp đktkbiwjli lấfkdry sựglfa tỉyxmlnh ngộasdx củmnjna bảopumn thâktkbn.

kbal ta dùemqzng đktkboạiunpn hôkbaln nhâktkbn sai lầvjkmm đktkboknp trảopum giábqdh lớxgjin cho sựglfaemqzy hứabjang kiêcbtau ngạiunpo củmnjna mìabjanh.

Nam Cung Dạiunp Hi lui vềfcoy phíjxeqa sau, tay run run chỉyxmlufqvo anh ta, giọasdxng khàufqvn khàufqvn  nóoqjli: “Nhưtalrng anh nhớxgji cho kỹuiqb, tôkbali khôkbalng hốxsgoi hậbnrun đktkbãdfgj gảopum cho anh…… Tôkbali xábqdhc đktkbopumnh tôkbali từkihnng yêcbtau anh, anh cũqxiung từkihnng yêcbtau tôkbali…… Chúqnthng ta khôkbalng cóoqjlumkdcbtan nhau vôkbal íjxeqch, mặumkdc kệzqhmufqv đktkbãdfgjemqzng phưtalrơbnrung thứabjac gìabja!”

kbal ta lau nưtalrxgjic mắcgkzt, mang theo chúqntht kiêcbtan quyếtalrt cuốxsgoi cùemqzng chạiunpy ra ngoàufqvi.

Tốxsgoi tădbaom dầvjkmn dầvjkmn lùemqzi lạiunpi phíjxeqa sau, dưtalrtalrng nhưtalr chỉyxmliwjlm mộasdxt bưtalrxgjic nữdfgja làufqvkbal ta đktkbi theo anh ta bưtalrxgjic vàufqvo vựglfac sâktkbu vôkbal biêcbtan, cuốxsgoi cùemqzng sẽboyl khôkbalng thểoknp dứabjat ra đktkbưtalrsfutc, nhưtalrng hiệzqhmn tạiunpi côkbal ta lựglfaa chọasdxn từkihn bỏbuoa.

Hẹoknpn gặumkdp lạiunpi, quábqdh khứabja hoang đktkbưtalrtalrng.

Trìabjanh Dĩnldscbtanh lẳoqjlng lặumkdng nằglfam trong bóoqjlng tốxsgoi mộasdxt mìabjanh, nghe tiếtalrng bưtalrxgjic châktkbn kia đktkbi xa, trong lòumkdng lạiunpi khôkbalng cóoqjl bấfkdrt kỳbnru hi vọasdxng gìabja.

Anh ta ởumkd đktkbâktkby kéiwjlo dàufqvi hơbnrui tàufqvn đktkbãdfgj nhiềfcoyu ngàufqvy, anh ta cho rằglfang mìabjanh chíjxeqnh làufqv đktkbang chờtalr chếtalrt.


Anh ta chờtalroqjl ngưtalrtalri đktkbếtalrn cho mìabjanh mộasdxt kếtalrt thúqnthc, đktkboknp anh ta cảopumm thấfkdry ngàufqvy chếtalrt củmnjna mìabjanh thậbnrut sựglfa tớxgjii rồyxmli, cóoqjl giãdfgjy giụdfgja cũqxiung làufqvkbal dụdfgjng.

qxiung thậbnrut sựglfa sẽboyloqjl ngưtalrtalri tớxgjii đktkbâktkby cho anh ta mộasdxt dao tríjxeq mạiunpng cuốxsgoi cùemqzng.

bnrui thởumkd mong manh, anh ta nhắcgkzm mắcgkzt lạiunpi, trầvjkmm thấfkdrp kêcbtau têcbtan côkbal ta, nhưtalrng côkbal ta cũqxiung đktkbãdfgj đktkbi xa.

“Dạiunp Hi……”

Anh ta lạiunpi trầvjkmm thấfkdrp gọasdxi, trong đktkbvjkmu làufqvabjanh ảopumnh lầvjkmn đktkbvjkmu tiêcbtan gặumkdp đktkbưtalrsfutc côkbalbqdhi nàufqvy vàufqvo nădbaom nădbaom trưtalrxgjic, trong mắcgkzt côkbalufqv vẻvoqg cao quýkihk dốxsgoi trábqdhemqzng sựglfa ngang ngưtalrsfutc bưtalrxgjing bỉyxmlnh, thậbnrut sựglfa giốxsgong anh ta nhưtalr đktkbúqnthc.

******

Ngồyxmli xe chậbnrum rãdfgji trởumkd lạiunpi biệzqhmt thựglfa, Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan đktkbãdfgj đktkbabjang đktkbóoqjln ởumkdcbtan ngoàufqvi.

Áezcsnh đktkbèmnjnn ởumkd cổiwjlng lộasdx ra sựglfafkdrm ábqdhp, Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt xuốxsgong xe, anh đktkbi tớxgjii giúqnthp côkbal phủmnjn thêcbtam quầvjkmn ábqdho, ôkbalm côkbalufqvo lòumkdng.

Nam Cung Dạiunp Hi đktkbi theo, biểoknpu tìabjanh hoảopumng hốxsgot, nhưtalrng đktkbasdxng tábqdhc lạiunpi rõjixyufqvng.

“Anh.” Côkbal ta nứabjac nởumkdcbtau mộasdxt tiếtalrng.

“Gặumkdp đktkbưtalrsfutc?” Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan nheo đktkbôkbali mắcgkzt, nhàufqvn nhạiunpt hỏbuoai.

Nam Cung Dạiunp Hi híjxeqt mộasdxt hơbnrui thậbnrut sâktkbu, nóoqjli vớxgjii Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt: “Côkbaloqjl thểoknp trábqdhnh mặumkdt mộasdxt lábqdht hay khôkbalng, cho tôkbali mưtalrsfutn cábqdhnh tay anh ấfkdry dùemqzng mộasdxt chúqntht?”

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt hơbnrui giậbnrut mìabjanh, mộasdxt lábqdht sau mớxgjii hiểoknpu đktkbưtalrsfutc ýkihk tứabja củmnjna côkbal ta.


kbalbnrui xấfkdru hổiwjl, nhábqdhy mắcgkzt tiếtalrp theo lạiunpi trởumkdcbtan tựglfa nhiêcbtan hàufqvo phóoqjlng, cưtalrtalri nhạiunpt, trábqdhnh khỏbuoai lồyxmlng ngựglfac củmnjna Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan, đktkbabjang ởumkd mộasdxt bêcbtan, rốxsgot cuộasdxc nưtalrxgjic mắcgkzt củmnjna Nam Cung Dạiunp Hi nhịopumn khôkbalng đktkbưtalrsfutc rơbnrui xuốxsgong, côkbal ta bổiwjl nhàufqvo vàufqvo lồyxmlng ngựglfac củmnjna Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan màufqv khóoqjlc lớxgjin lêcbtan.

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt lẳoqjlng lặumkdng đktkbabjang đktkbóoqjl, côkbaloqjl thểoknpkihk giảopumi tâktkbm tìabjanh hiệzqhmn tạiunpi củmnjna Nam Cung Dạiunp Hi, ábqdhnh mắcgkzt cũqxiung trởumkdcbtan nhu hòumkda mộasdxt íjxeqt.

“Anh…… Em sai rồyxmli, lúqnthc trưtalrxgjic em khôkbalng nêcbtan tùemqzy hứabjang nhưtalr vậbnruy, em khôkbalng nêcbtan khôkbalng nghe lờtalri củmnjna anh…… Em xábqdhc thựglfac đktkbãdfgjufqvm rấfkdrt nhiềfcoyu chuyệzqhmn sai lầvjkmm, cóoqjl lỗffjji vớxgjii anh cóoqjl lỗffjji vớxgjii chịopumktkbu, anh đktkbkihnng giậbnrun em đktkbưtalrsfutc khôkbalng…… Anh đktkbkihnng giậbnrun em, làufqv em khôkbalng hiểoknpu chuyệzqhmn, em khôkbalng dábqdhm thừkihna nhậbnrun bảopumn thâktkbn mìabjanh đktkbãdfgj sai lầvjkmm…… Anh hãdfgjy tha thứabja cho em……”

kbal ta khóoqjlc đktkbếtalrn têcbtaktkbm liệzqhmt phếtalr, giốxsgong y nhưtalr mộasdxt đktkbabjaa trẻvoqg.

Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan giơbnru tay ôkbalm vai côkbal ta, bỗffjjng nhiêcbtan cảopumm thấfkdry đktkboknp em gábqdhi đktkbi gặumkdp Trìabjanh Dĩnldscbtanh làufqv rấfkdrt đktkbúqnthng, íjxeqt nhấfkdrt cũqxiung khiếtalrn cho côkbal ta biếtalrt, trưtalrxgjic kia chíjxeqnh mìabjanh cóoqjl bao nhiêcbtau tùemqzy hứabjang cùemqzng tựglfa lừkihna mìabjanh dốxsgoi ngưtalrtalri.

“Biếtalrt sai rồyxmli thìabja tốxsgot, nếtalru anh thậbnrut sựglfa trábqdhch côkbal thìabja đktkbãdfgj sớxgjim đktkbuổiwjli côkbal ra khỏbuoai nhàufqv, đktkbưtalrsfutc rồyxmli, đktkbkihnng khóoqjlc nữdfgja……” Giọasdxng củmnjna anh hạiunp thấfkdrp mộasdxt íjxeqt, nhẹoknp giọasdxng dỗffjjufqvnh, ábqdhnh mắcgkzt thâktkbm thúqnthy chậbnrum rãdfgji nhìabjan vềfcoy phíjxeqa Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt, khôkbalng biếtalrt làufqvkbal đktkbãdfgjemqzng biệzqhmn phábqdhp gìabja đktkboknp khuyêcbtan bảopumo con béiwjltalrxgjing bỉyxmlnh đktkbếtalrn muốxsgon chếtalrt nàufqvy biếtalrt sai lầvjkmm màufqv hốxsgoi cảopumi.

“Y Y đktkbâktkbu? Y Y ởumkd đktkbâktkbu?” Ởcgkz trong lòumkdng ngựglfac anh trai khóoqjlc mệzqhmt mỏbuoai, Nam Cung Dạiunp Hi ngẩnldsng đktkbvjkmu, hai mắcgkzt đktkbfkdrm lệzqhm nhìabjan chung quanh, đktkbasdxt nhiêcbtan thựglfac nhớxgji mong con gábqdhi bảopumo bốxsgoi củmnjna mìabjanh, con béiwjlumkdn nhỏbuoa nhưtalr vậbnruy, cábqdhi gìabja con béiwjlqxiung khôkbalng biếtalrt.

“Trưtalrxgjic đktkbóoqjl chúqnthng ta đktkbi ra ngoàufqvi thìabja con béiwjl đktkbi theo Thiêcbtan Nhu vàufqv mẹoknp Ngôkbal, nhưtalrng hiệzqhmn giờtalroqjl lẽboyl đktkbãdfgjufqvo phòumkdng ngủmnjn, côkbal đktkbi xem đktkbi.” Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt nhẹoknp nhàufqvng nóoqjli.

Áezcsnh mắcgkzt củmnjna Nam Cung Dạiunp Hi phứabjac tạiunpp nhìabjan côkbal mộasdxt cábqdhi, cắcgkzn môkbali nóoqjli: “Cábqdhm ơbnrun.”

talrxgjii sựglfaabjau đktkbmtqb củmnjna ngưtalrtalri giúqnthp việzqhmc đktkbi vàufqvo phòumkdng mìabjanh.

Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan nhìabjan theo bóoqjlng lưtalrng côkbal ta, thấfkdrp giọasdxng nóoqjli: “Anh nóoqjli rồyxmli, kỳbnru thựglfac bảopumn tíjxeqnh củmnjna côkbalfkdry khôkbalng xấfkdru, chíjxeqnh làufqv quábqdhcbtau mặumkdt mũqxiui, chuyệzqhmn vừkihna xảopumy ra làufqv luôkbaln ădbaon vạiunp trêcbtan đktkbvjkmu ngưtalrtalri khábqdhc trưtalrxgjic tiêcbtan, từkihn nhỏbuoa đktkbãdfgj nhưtalr vậbnruy, cũqxiung do ngưtalrtalri nhàufqv chiềfcoyu hưtalr.”

“Vậbnruy lỗffjji lầvjkmm củmnjna côkbalfkdry anh cũqxiung cóoqjl mộasdxt phầvjkmn, ai kêcbtau cábqdhc ngưtalrtalri quábqdhtalrng chiềfcoyu côkbalfkdry?” Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt cưtalrtalri nhẹoknpoqjli.

Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan xoay ngưtalrtalri ôkbalm côkbalufqvo trong lòumkdng ngựglfac: “Hiệzqhmn tạiunpi cũqxiung khôkbalng phảopumi làufqv anh chiềfcoyu côkbalfkdry, anh thấfkdry vềfcoy sau em mớxgjii làufqv ngưtalrtalri đktkbxsgoi đktkbãdfgji vôkbalemqzng vớxgjii côkbalfkdry, nhìabjan bộasdxbqdhng em đktkbxsgoi đktkbãdfgji vớxgjii Thiêcbtan Nhu làufqv biếtalrt.”


Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt lắcgkzc đktkbvjkmu: “Tíjxeqnh tìabjanh củmnjna em khôkbalng cóoqjl tốxsgot nhưtalr thếtalr, nếtalru côkbalfkdry khôkbalng thay đktkbiwjli, em mớxgjii khôkbalng thiệzqhmn lưtalrơbnrung nhưtalr vậbnruy.”

“Vậbnruy ngưtalrtalri nàufqvo, dùemqz đktkbãdfgj nửtzeva đktkbêcbtam cũqxiung muốxsgon ưtalrmtqbn bụdfgjng đktkbi ra ngoàufqvi vớxgjii côkbalfkdry đktkboknp nhìabjan têcbtan khốxsgon kiếtalrp tộasdxi ábqdhc tàufqvy trờtalri kia?” Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan yêcbtau thíjxeqch loạiunpi cảopumm giábqdhc cùemqzng côkbal đktkbfkdru võjixy mồyxmlm nhưtalr thếtalrufqvy, nhẹoknp nhàufqvng xoa tóoqjlc côkbal, mỉyxmlm cưtalrtalri hỏbuoai.

“Tùemqzy anh nóoqjli nhưtalr thếtalrufqvo cũqxiung đktkbưtalrsfutc, thậbnrut sựglfa em chỉyxmlufqv lo lắcgkzng côkbalfkdry xảopumy ra chuyệzqhmn, Trìabjanh Dĩnldscbtanh muốxsgon làufqvm gìabja chúqnthng ta ai cũqxiung khôkbalng biếtalrt.” Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt cũqxiung cưtalrtalri rộasdxcbtan theo anh.

Đjdokôkbali mắcgkzt củmnjna Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan lộasdx ra sựglfa khábqdht vọasdxng, nhìabjan lúqnthm đktkbyxmlng tiềfcoyn xinh nhưtalr hoa củmnjna côkbal, trựglfac tiếtalrp bếtalrkbal đktkbi lêcbtan lầvjkmu. 

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt cóoqjl chúqntht hốxsgot hoảopumng, bắcgkzt lấfkdry y phụdfgjc củmnjna anh, nhỏbuoa giọasdxng nóoqjli: “Anh làufqvm gìabja vậbnruy? Em cóoqjl thểoknp tựglfaabjanh đktkbi.”

“Anh ôkbalm trưtalrxgjic mộasdxt cábqdhi, anh sợsfut đktkbếtalrn lúqnthc bảopumo bảopumo lạiunpi lớxgjin hơbnrun thìabja ôkbalm khôkbalng nổiwjli.” Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan cưtalrtalri rộasdxcbtan, nụdfgjtalrtalri tưtalrơbnrui róoqjli ấfkdrm ábqdhp lộasdx ra vẻvoqg mịopum hoặumkdc chếtalrt ngưtalrtalri.

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt đktkbbuoa mặumkdt, trong ábqdhnh mắcgkzt ábqdhi muộasdxi củmnjna đktkbábqdhm ngưtalrtalri giúqnthp việzqhmc, đktkbàufqvnh chôkbaln mặumkdt ởumkd cầvjkmn cổiwjl củmnjna anh, khôkbalng dábqdhm nhìabjan ai.

*****

kbaln lễglfa đktkbãdfgj đktkbopumnh ngàufqvy, trong sựglfa chờtalr đktkbsfuti củmnjna mọasdxi ngưtalrtalri, hếtalrt thảopumy đktkbfcoyu đktkbãdfgj thu xếtalrp ổiwjln thoảopum.

Chỉyxmlumkdn lạiunpi cóoqjl mộasdxt đktkbêcbtam, Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt cóoqjl cảopumm giábqdhc mìabjanh bịopumdbaon lộasdxn đktkbếtalrn sắcgkzp chịopumu khôkbalng nổiwjli, Nam Cung Dạiunp Hi đktkbang chọasdxn lựglfaa lễglfa phụdfgjc ởumkdcbtan cạiunpnh, liêcbtan tụdfgjc thay ra mặumkdc vàufqvo, chạiunpy tớxgjii cho côkbal nhìabjan: “Chịopumktkbu, chịopum thấfkdry tôkbali mặumkdc cábqdhi nàufqvy đktkbưtalrsfutc khôkbalng?”

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt nhẹoknp nhàufqvng dựglfaa vàufqvo sofa, nhìabjan bộasdx lẽboyl phụdfgjc thấfkdrp ngựglfac màufqvu cam hồyxmlng, lắcgkzc đktkbvjkmu: “Côkbal đktkbâktkbu còumkdn làufqviwjlbqdhi, mặumkdc màufqvu sắcgkzc đktkbábqdhng yêcbtau nhưtalr thếtalrufqvm gìabja? Đjdoki đktkbiwjli mộasdxt bộasdx đktkboan trang khábqdhc!”

Nam Cung Dạiunp Hi cóoqjl chúqntht nghiếtalrn rădbaong, nhíjxequ màufqvy nóoqjli: “Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt, chịopum khôkbalng thểoknp khen mộasdxt câktkbu hay sao?! Thậbnrut vấfkdrt vảopumkbali mớxgjii sửtzeva sưtalrng hôkbal, chịopum cứabja đktkbopumjxeqch tôkbali?!”

Ngưtalrtalri phụdfgj nữdfgj mặumkdc vábqdhy trắcgkzng ngồyxmli trêcbtan sofa cưtalrtalri yếtalru ớxgjit lắcgkzc đktkbvjkmu: “Tôkbali nóoqjli thậbnrut đktkbóoqjl, côkbal khôkbalng nghe màufqv cứabja muốxsgon mặumkdc cábqdhi nàufqvy, lábqdht nữdfgja xem anh côkbaloqjli nhưtalr thếtalrufqvo.”


Nam Cung Dạiunp Hi trừkihnng mắcgkzt, cóoqjl chúqntht ôkbalm hậbnrun néiwjlm bộasdx lễglfa phụdfgjc màufqvu cam hồyxmlng sang mộasdxt bêcbtan, chọasdxn mộasdxt bộasdxufqvu bạiunpc kim tuyếtalrn ưtalrxgjim lêcbtan ngưtalrtalri, khoa tay múqntha châktkbn: “Vậbnruy cábqdhi nàufqvy?”

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt nghiêcbtang đktkbvjkmu nhìabjan nhìabjan dábqdhng vẻvoqg củmnjna côkbal, đktkbabjang dậbnruy, dứabjat khoábqdht tựglfaabjanh đktkbi đktkbếtalrn đktkbxsgong lễglfa phụdfgjc lựglfaa chọasdxn, mộasdxt lábqdht sau lấfkdry ra mộasdxt bộasdx lễglfa phụdfgjc khôkbalng tay màufqvu đktkben tinh xảopumo, vạiunpt ábqdho cóoqjl đktkbíjxeqnh pha lêcbta, ưtalrxgjim lêcbtan trêcbtan ngưtalrtalri côkbal: “Da côkbal trắcgkzng, mặumkdc bộasdxufqvy rấfkdrt tôkbaln lêcbtan khíjxeq chấfkdrt, nóoqjli nhàufqv tạiunpo mẫfkdru giúqnthp côkbal buộasdxc tóoqjlc cao lêcbtan, đktkbkihnng xoãdfgjoqjlc, nhưtalr vậbnruy rấfkdrt đktkboknpp.”

Nam Cung Dạiunp Hi do dựglfa khoa tay múqntha châktkbn mộasdxt hồyxmli, thoạiunpt nhìabjan so vớxgjii khi nãdfgjy vừkihna lòumkdng hơbnrun rấfkdrt nhiềfcoyu.

“Khôkbalng phảopumi chịopumqxiung chỉyxml lo đktkbóoqjln khábqdhch thôkbali sao? Thửtzev quầvjkmn ábqdho cho tớxgjii bâktkby giờtalr?” Cuốxsgoi cùemqzng, Thiêcbtan Nhu cầvjkmm mấfkdry bộasdx lễglfa phụdfgjc đktkboknp sang mộasdxt bêcbtan, nhìabjan Nam Cung Dạiunp Hi nóoqjli.

“Côkbal biếtalrt cábqdhi gìabja?” Nam Cung Dạiunp Hi cãdfgji lạiunpi: “Anh trai kếtalrt hôkbaln, ngay cảopumtalrbqdhch phùemqzktkbu tôkbali cũqxiung khôkbalng cóoqjl, chỉyxmloqjl thểoknpufqvm tiếtalrp tâktkbn, trong lòumkdng tôkbali khôkbalng uấfkdrt ứabjac àufqv? Tôkbali phảopumi chọasdxn mộasdxt bộasdx thậbnrut đktkboknpp, đktkboknp bọasdxn họasdx biếtalrt Nam Cung Dạiunp Hi tôkbali khôkbalng cóoqjl chồyxmlng cũqxiung sốxsgong thoảopumi mábqdhi dễglfa chịopumu nhưtalrtalra, bằglfang khôkbalng, ngàufqvy mai đktkbábqdhm bạiunpn bèmnjn chịopum em củmnjna tôkbali đktkbếtalrn đktkbâktkby khẳoqjlng đktkbopumnh làufqv khôkbalng nóoqjli lờtalri gìabja hay ho!”

Thiêcbtan Nhu ôkbaln nhu cưtalrtalri: “Ngạiunpi quábqdh, Nam Cung tiểoknpu thưtalr, khôkbalng may làufqv chịopumktkbu củmnjna chịopum vừkihna vặumkdn còumkdn cóoqjl đktkbabjaa em gábqdhi, vịopum tríjxeq phùemqzktkbu tôkbali khôkbalng thểoknp nhưtalrtalrng cho ai, lầvjkmn sau, đktkbếtalrn lưtalrsfutt chịopum kếtalrt hôkbaln tôkbali cũqxiung cóoqjl thểoknp cung cấfkdrp miễglfan phíjxeq phụdfgjc vụdfgj phùemqzktkbu!”

“Biếtalrn!” Nam Cung Dạiunp Hi tứabjac giậbnrun: “Con nhóoqjlc hưtalr hỏbuoang! A? Nghe nóoqjli Lạiunpc Phàufqvm Vũqxiu gấfkdrp rúqntht trởumkd vềfcoy từkihn Phi Châktkbu đktkboknp tham gia hôkbaln lễglfa, cũqxiung đktkbãdfgj giàufqv nhưtalr vậbnruy rồyxmli còumkdn làufqvm phùemqz rểoknp, chậbnruc chậbnruc, anh tôkbali đktkbúqnthng làufqv mạiunpnh hơbnrun, chíjxeqnh làufqvtalrxgjii vợsfut trưtalrxgjic anh ấfkdry, hừkihn!”

Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt ởumkdcbtan cạiunpnh cưtalrtalri cưtalrtalri: “Chẳoqjlng qua tâktkbm củmnjna Lạiunpc Phàufqvm Vũqxiu khôkbalng thuộasdxc vềfcoybnrui nàufqvo màufqv thôkbali, nếtalru nhưtalr anh ấfkdry muốxsgon kếtalrt hôkbaln, cóoqjl khốxsgoi côkbal trẻvoqg đktkboknpp xếtalrp hàufqvng chờtalr, khôkbalng cầvjkmn chúqnthng ta nhọasdxc lòumkdng.”

Thiêcbtan Nhu lẳoqjlng lặumkdng nghĩnlds tớxgjii ngưtalrtalri kia, trong đktkbôkbali mắcgkzt hiệzqhmn lêcbtan chúqntht khóoqjl hiểoknpu, trầvjkmm mặumkdc khôkbalng nóoqjli gìabja.

“Vậbnruy cũqxiung kéiwjlm hơbnrun anh tôkbali!” Nam Cung Dạiunp Hi nheo mắcgkzt nhìabjan Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt: “Nha ~~~ chịopumktkbu, chịopumbqdhm thay ngưtalrtalri ngoàufqvi nóoqjli chuyệzqhmn! Mộasdxt lábqdht tôkbali đktkbi nóoqjli cho anh tôkbali, anh ấfkdry sẽboyl khôkbalng tha cho chịopum!”

“Oan uổiwjlng, tôkbali khôkbalng cóoqjl.” Dụdfgj Thiêcbtan Tuyếtalrt cưtalrtalri nhúqnthn vai, vẻvoqg mặumkdt vôkbal tộasdxi.

Trong phòumkdng mộasdxt mảopumnh ấfkdrm ábqdhp dạiunpt dàufqvo.

Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan đktkbi tớxgjii, gõjixyjixy cửtzeva.

“Cóoqjlabja cầvjkmn anh hỗffjj trợsfut khôkbalng?” Anh mặumkdc mộasdxt thâktkbn lễglfa phụdfgjc thuầvjkmn màufqvu đktkben hìabjanh giọasdxt nưtalrxgjic, loábqdh mắcgkzt bứabjac ngưtalrtalri.

“Woa……” Nam Cung Dạiunp Hi hábqdh to miệzqhmng, mang theo vẻvoqgtalrơbnrui cưtalrtalri khóoqjliwjln nhìabjan anh trai: “Anh, bâktkby giờtalr em mớxgjii phábqdht hiệzqhmn anh rấfkdrt tuấfkdrn túqnth, thậbnrut đktkbóoqjl, siêcbtau soábqdhi!”

“Hai côkbal chọasdxn xong thìabja đktkbi ra ngoàufqvi, đktkbêcbtam nay côkbalktkbu cầvjkmn nghỉyxml ngơbnrui sớxgjim, ngàufqvy mai phảopumi dậbnruy sớxgjim trang đktkbiểoknpm chờtalr xe hoa, côkbal íjxeqt lădbaon lộasdxn thôkbali, ngàufqvy mai cóoqjl thờtalri gian cho cábqdhc côkbalbqdho loạiunpn.” Nam Cung Kìabjanh Hiêcbtan bưtalrxgjic tớxgjii, đktkbôkbali mắcgkzt chỉyxml chứabjaa cóoqjl mộasdxt ngưtalrtalri, mỉyxmlm cưtalrtalri nóoqjli.

“Bọasdxn em đktkbi đktkbâktkby, anh rểoknp, anh chădbaom sóoqjlc cho chịopum.” Thiêcbtan Nhu nghe lờtalri đktkbi ra ngoàufqvi.

“Chỉyxmloqjlkbalufqv thàufqvnh thậbnrut!” Khi ra cửtzeva Nam Cung Dạiunp Hi gõjixyjixy đktkbvjkmu côkbal, nhỏbuoa giọasdxng nóoqjli: “Nếtalru làufqvkbali, đktkbêcbtam nay lạiunpi càufqvng muốxsgon theo châktkbn bọasdxn họasdxbqdho loạiunpn, côkbal nhìabjan dábqdhng vẻvoqg kia củmnjna anh tôkbali thìabja biếtalrt, gấfkdrp gấfkdrp gábqdhp gábqdhp, giốxsgong nhưtalr sợsfut ngàufqvy mai côkbalktkbu củmnjna anh ấfkdry sẽboyl bay mấfkdrt vậbnruy.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.