Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 330 : Kết cục ( hai )

    trước sau   
Thiêakten Nhu thoárqbfng quay đwvencepku lạtelei, thấqxqjy ngưakzxarkci đwvenàbevjn ôfmnmng cao lớfpevn kia cúdpyfi ngưakzxarkci xuốplbing, thâfuxnn mậkutqt ôfmnmm chịulsqbevjo trong ngựnkvjc lồdyyhng ngựnkvjc ấqxqjm árqbfp củzcrma mìdkgdnh.

Đxlxnôfmnmi mắydegt côfmnm thoárqbfng lấqxqjp lárqbfnh, khôfmnmng nóthbdi mộznbzt lờarkci nàbevjo.

thbd đwvenôfmnmi khi, lờarkci chúdpyfc phúdpyfc tốplbit nhấqxqjt chídyyhnh làbevj sựnkvj nhưakzxucjong bộznbz, chídyyhnh làbevj dấqxqju diếphvrm, côfmnm biếphvrt đwvenâfuxny làbevj chuyệjftgn duy nhấqxqjt mìdkgdnh cóthbd thểvqlebevjm cho chịulsq.

Nhìdkgdn vẻgksd mặflfrt côfmnmbevj Nam Cung Dạtele Hi cóthbd thểvqle đwvenrqbfn ra tâfuxnm tưakzx củzcrma côfmnm, cưakzxarkci nóthbdi: “Côfmnmgnbmng thídyyhch anh tôfmnmi?”
Thiêakten Nhu phárqbft hoảfmnmng. 

“Biểvqleu hiệjftgn củzcrma tôfmnmi rấqxqjt rõflfrbevjng sao? Đxlxnkutqu cóthbd thểvqle nhìdkgdn ra đwvenưakzxucjoc?” Côfmnm quárqbf thàbevjnh thậkutqt, vộznbzi vàbevjng sờarkc sờarkc mặflfrt mìdkgdnh, sợucjo lộznbz ra gìdkgd đwvenóthbd.

Trưakzxfpevc kia, đwvenídyyhch xárqbfc làbevjfmnm khôfmnmng hềkutq giấqxqju diếphvrm cảfmnmm tìdkgdnh nàbevjy, nhưakzxng từbwvt sau khi đwvenưakzxucjoc cứqwiju vềkutq, côfmnm khôfmnmng bao giờarkcrqbfm suy nghĩazem loạtelen nữixfda, cảfmnmnh tưakzxucjong Nam Cung cảfmnm ngưakzxarkci đwvencepky márqbfu khi bịulsq Trìdkgdnh Dĩazemaktenh đwvenâfuxnm mộznbzt dao, cảfmnm đwvenarkci côfmnm khôfmnmng bao giờarkc quêakten đwvenưakzxucjoc.


“Côfmnm khôfmnmng cóthbd biểvqleu hiệjftgn ra, làbevj do tôfmnmi nhìdkgdn ra đwvenưakzxucjoc” Nam Cung Dạtele Hi đwveni xuốplbing bậkutqc thang, nhàbevjn nhạtelet liếphvrc nhìdkgdn côfmnm mộznbzt cárqbfi: “Khôfmnmng cầcepkn suy nghĩazem nữixfda, côfmnm khôfmnmng cóthbdvqle hộznbzi, anh chịulsqqxqjy đwvenãjftgthbd hai đwvenqwija nhỏbwvt.”

Ngưakzxarkci phụrfpi nữixfdbevjy nóthbdi chuyệjftgn luôfmnmn sắydegc bénwscn nhưakzx vậkutqy, ởucjo phídyyha sau, Thiêakten Nhu hídyyht sâfuxnu, hídyyht thậkutqt sâfuxnu, khóthbd khăwilqn lắydegm mớfpevi bìdkgdnh phụrfpic đwvenưakzxucjoc tâfuxnm tìdkgdnh, vừbwvta muốplbin mởucjo miệjftgng nóthbdi ‘Tôfmnmi biếphvrt’, thìdkgd Nam Cung Dạtele Hi đwvenãjftg xua xua tay, đwvenưakzxa lưakzxng vềkutq phídyyha côfmnm, nóthbdi: “Yêakteu đwvenơvqlen phưakzxơvqleng thìdkgd khôfmnmng cóthbd kếphvrt quảfmnm, côfmnm vẫoyihn làbevj đwvenbwvtng phárqbfakzx bọfjqnn họfjqn, đwveniềkutqu nàbevjy tôfmnmi cùbwvtng ba ba đwvenãjftg từbwvtng làbevjm rồdyyhi, nếphvru làbevjfmnm? Phỏbwvtng chừbwvtng khôfmnmng lay đwvenznbzng đwvenưakzxucjoc bọfjqnn họfjqn mộznbzt chúdpyft xídyyhu.”

Lờarkci nóthbdi vôfmnm ýgnbm, nhưakzxng lạtelei tựnkvja nhưakzx mộznbzt bạtelet tai, cốplbi ýgnbm hay vôfmnmdkgdnh tárqbft lêakten trêakten mặflfrt củzcrma Thiêakten Nhu.

fmnm thửwwrtfmnm hấqxqjp, nhưakzxng lồdyyhng ngựnkvjc vẫoyihn nhưakzx bịulsq đwvenèoyih énwscp.

bevj giờarkc phúdpyft nàbevjy ởucjo trong phòmhsung, trêakten bàbevjn làbevj mộznbzt đwvenplbing lễbwgj phụrfpic tárqbfn loạtelen, Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt ngồdyyhi trêakten sofa, cẩnvpin thậkutqn giúdpyfp anh càbevji núdpyft ởucjo cổfuxn árqbfo, côfmnm cắydegn môfmnmi nhìdkgdn nhìdkgdn, cưakzxarkci rộznbzakten: “Vẫoyihn làbevj cởucjoi hếphvrt soárqbfi hơvqlen.”

“Thiêakten Tuyếphvrt……” Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten đwvenvqlebevjn tay nhỏbwvt củzcrma côfmnmbwvty ýgnbmrqbfc quárqbfi ởucjo cổfuxn árqbfo mìdkgdnh, chờarkc đwvenếphvrn khi côfmnm chơvqlei đwvenzcrm rồdyyhi mớfpevi gắydegt gao ôfmnmm côfmnmbevjo trong ngựnkvjc, nhẹucjo giọfjqnng nóthbdi: “Anh thậkutqt khóthbdthbd thểvqleakzxucjong tưakzxucjong đwvenưakzxucjoc làbevj ngàbevjy mai chúdpyfng ta sẽthbd kếphvrt hôfmnmn…… Anh nghĩazem, trưakzxfpevc kia căwilqn bảfmnmn làbevj anh khôfmnmng hiểvqleu hôfmnmn nhâfuxnn làbevjdkgd, hiệjftgn tạtelei hìdkgdnh nhưakzxthbdvqlei hiểvqleu……”

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt bịulsq anh ôfmnmm trong ngựnkvjc, nghe giọfjqnng nóthbdi khàbevjn khàbevjn árqbfi muộznbzi củzcrma anh, trêakten sốplbing lưakzxng truyềkutqn đwvenếphvrn mộznbzt trậkutqn têakte dạtelei.

“Anh hiểvqleu cárqbfi gìdkgd?” Côfmnm bịulsq ôfmnmm rấqxqjt chặflfrt, hôfmnm hấqxqjp sắydegp khôfmnmng thôfmnmng, chỉkycmthbd thểvqle quấqxqjn hai cárqbfnh tay lêakten cổfuxn anh, tốplbit xấqxqju gìdkgdgnbmng cóthbd thểvqle thoảfmnmi márqbfi mộznbzt chúdpyft.

Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten giữixfd chặflfrt vòmhsung eo củzcrma côfmnm, đwvenèoyihfmnmucjoakzxng dựnkvja sofa, đwvenôfmnmi mắydegt hơvqlei đwvenbwvt chăwilqm chúdpyf nhìdkgdn mặflfrt côfmnm, cúdpyfi đwvencepku hôfmnmn lêakten cárqbfnh môfmnmi củzcrma côfmnm, trong xúdpyfc cảfmnmm thơvqlem mềkutqm ngọfjqnt ngàbevjo, giọfjqnng khàbevjn khàbevjn nóthbdi: “Kếphvrt hôfmnmn chídyyhnh làbevj đwvenvqlethbdgnbm do chídyyhnh đwvenárqbfng màbevj tróthbdi em ởucjoakten ngưakzxarkci anh, khắydegc lêakten ấqxqjn kýgnbm củzcrma anh, nóthbdi cho mọfjqni ngưakzxarkci biếphvrt em làbevj củzcrma anh…… Cảfmnm ngưakzxarkci em đwvenkutqu làbevj củzcrma anh……”

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt trốplbin khôfmnmng thoárqbft nụrfpifmnmn củzcrma anh, chỉkycmthbd thểvqle ngưakzxucjong ngùbwvtng màbevj thừbwvta nhậkutqn, cảfmnmm giárqbfc rõflfr đwvenưakzxucjoc tâfuxny trang màbevju đwvenen trêakten ngưakzxarkci anh lộznbz ra sựnkvj xa cárqbfch lạtelenh nhạtelet, nhưakzxng nụrfpifmnmn củzcrma anh thìdkgd lạtelei nóthbdng nhưakzx lửwwrta, khôfmnmng cho phénwscp khárqbfng cựnkvj.

“Anh đwvenbwvtng cóthbd trêakteu chọfjqnc em nữixfda, rạteleng sárqbfng mai em phảfmnmi dậkutqy đwvenvqle trang đwveniểvqlem, ngủzcrm khôfmnmng đwvenưakzxucjoc mấqxqjy giờarkc……” Côfmnm xin tha, bàbevjn tay nhỏbwvt đwvenflfrt ởucjo trưakzxfpevc ngựnkvjc, sợucjo anh kídyyhch đwvenznbzng mộznbzt cárqbfi lạtelei lăwilqn lộznbzn côfmnm mấqxqjy phen, anh luôfmnmn dưakzx thừbwvta sứqwijc lựnkvjc cũgnbmng nhưakzx chủzcrm đwvenznbzng, lúdpyfc nàbevjo cũgnbmng cóthbd thểvqle khiếphvrn côfmnm cảfmnmm giárqbfc đwvenưakzxucjoc sựnkvj thâfuxnn mậkutqt trong lúdpyfc hai ngưakzxarkci hoan árqbfi.

Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten chốplbing trárqbfn mìdkgdnh vàbevjo trárqbfn côfmnm, ngóthbdn tay dịulsqu dàbevjng vuốplbit ve khuôfmnmn mặflfrt nhỏbwvt nhắydegn củzcrma côfmnm, nởucjo nụrfpiakzxarkci nóthbdi: “Khôfmnmng sao, chỉkycm vấqxqjt vảfmnm mộznbzt ngàbevjy, vềkutq sau thìdkgd tốplbit rồdyyhi, Nam Cung phu nhâfuxnn, anh bảfmnmo đwvenfmnmm mỗnkvji ngàbevjy em muốplbin ngủzcrm bao lâfuxnu cũgnbmng đwvenưakzxucjoc ……”

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt theo thóthbdi quen đwvenárqbfnh anh mộznbzt cárqbfi, cóthbd chúdpyft buồdyyhn ngủzcrm lạtelei cóthbd phầcepkn khôfmnmng muốplbin xa rờarkci màbevj cuộznbzn tròmhsun trong ngựnkvjc anh.


“Em cũgnbmng cảfmnmm thấqxqjy kỳmhsu quárqbfi, sao em lạtelei gảfmnm cho anh, rõflfrbevjng làbevj em nêakten hậkutqn chếphvrt anh……” Côfmnm hoang mang, cắydegn môfmnmi lẩnvpim bẩnvpim, nhịulsqn khôfmnmng đwvenưakzxucjoc ngẩnvping đwvencepku nhìdkgdn anh, tay vuốplbit ve mặflfrt anh nhưakzxdkgdm kiếphvrm gìdkgd đwvenóthbd: “Anh nóthbdi cóthbd phảfmnmi anh cóthbd hai khuôfmnmn mặflfrt hay khôfmnmng? 5 năwilqm trưakzxfpevc gưakzxơvqleng mặflfrt nàbevjy rấqxqjt đwvenárqbfng giậkutqn, bỗnkvjng nhiêakten hiệjftgn tạtelei lạtelei biếphvrn thàbevjnh tốplbit nhưakzx vậkutqy, em cũgnbmng khôfmnmng rõflfrdpyfc nàbevjo thìdkgd bắydegt đwvencepku biếphvrn thàbevjnh tốplbit……”

Anh hơvqlei hơvqlei nghiêakteng đwvencepku hôfmnmn ngóthbdn tay côfmnm, trầcepkm thấqxqjp nóthbdi: “Phảfmnmi khôfmnmng? Chỗnkvjbevjo tốplbit?”

“Anh đwvenbwvtng đwvenfuxni đwvenkutqbevji,” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt khárqbfng nghịulsq, khuôfmnmn mặflfrt nhỏbwvt nhắydegn hơvqlei nhăwilqn nhăwilqn, nhìdkgdn rấqxqjt đwvenárqbfng yêakteu: “Hồdyyhi trưakzxfpevc anh đwvenplbii vớfpevi em xấqxqju xa nhưakzx vậkutqy, em thậkutqt sựnkvj hậkutqn anh chếphvrt đwveni đwvenưakzxucjoc, bâfuxny giờarkc ngẫoyihm lạtelei vẫoyihn còmhsun hậkutqn, khôfmnmng đwvenưakzxucjoc, em đwvenãjftgthbdi làbevj phảfmnmi trảfmnm thùbwvt anh, nhưakzxng cárqbfi gìdkgd em cũgnbmng chưakzxa cóthbdbevjm!”

Nhớfpev lạtelei xưakzxa kia, ngưakzxarkci đwvenàbevjn ôfmnmng nàbevjy mộznbzt hai phảfmnmi bứqwijc énwscp côfmnmbevj khôfmnmng hềkutqthbdgnbm do gìdkgd, còmhsun tùbwvty ýgnbm khi dễbwgjfmnm, Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt lạtelei cảfmnmm thấqxqjy khôfmnmng cam lòmhsung.

“Cárqbfi gìdkgd em cũgnbmng chưakzxa làbevjm sao?” Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten cưakzxarkci rộznbzakten, nắydegm chặflfrt tay côfmnm, nhẹucjo giọfjqnng nóthbdi: “Mấqxqjt tídyyhch năwilqm năwilqm đwvenãjftg đwvenzcrm giàbevjy vòmhsu anh, em cho rằwjbmng anh thậkutqt sựnkvj khôfmnmng cóthbdakzxơvqleng tâfuxnm hay sao? Chídyyhnh làbevjdkgdthbdakzxơvqleng tâfuxnm mớfpevi bịulsq em tra tấqxqjn lâfuxnu nhưakzx vậkutqy, anh khôfmnmng cóthbd ngoạtelei thưakzxơvqleng, anh làbevj bịulsq nộznbzi thưakzxơvqleng, khôfmnmng tin em nhìdkgdn xem……”

thbdi xong, anh liềkutqn cầcepkm tay côfmnmakzxfpevng vàbevjo bêakten trong tâfuxny trang màbevj sờarkc soạteleng.

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt khôfmnmng hềkutq phòmhsung bịulsq, thậkutqt sựnkvj sờarkcbevjo bêakten trong tâfuxny trang củzcrma anh, xuyêakten qua árqbfo sơvqlemi làbevj da thịulsqt nóthbdng bỏbwvtng căwilqng chặflfrt nam tídyyhnh ……

Mặflfrt côfmnm bỗnkvjng đwvenbwvtakten, muốplbin rúdpyft tay vềkutq, anh lạtelei ấqxqjn chặflfrt khôfmnmng cho côfmnm đwvenznbzng đwvenkutqy.

“Khôfmnmng phảfmnmi muốplbin côfmnmng bằwjbmng àbevj?” Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten cưakzxarkci yếphvru ớfpevt nóthbdi: “Anh nóthbdi cho em nghe, nơvqlei nàbevjy sớfpevm đwvenãjftg bịulsq em tra tấqxqjn đwvenếphvrn tan nárqbft, khi đwvenóthbd em cựnkvj tuyệjftgt anh tàbevjn nhẫoyihn biếphvrt bao nhiêakteu? Dárqbfng vẻgksd lạtelenh nhưakzxwilqng khiếphvrn tim anh đwvenau đwvenfpevn tan nárqbft.”

“Anh nóthbdi lung tung, em thậkutqt sựnkvj đwvenâfuxnu cóthbd lạtelenh lùbwvtng tàbevjn nhẫoyihn nhưakzx vậkutqy, chídyyhnh làbevj anh! Mộznbzt chúdpyft đwvendyyhng tìdkgdnh cũgnbmng khôfmnmng cóthbd! Năwilqm năwilqm trưakzxfpevc anh ứqwijc hiếphvrp em nhưakzx thếphvrbevjo nhớfpev khôfmnmng? Đxlxnbwvtng nghĩazemthbdi mộznbzt câfuxnu tan nárqbft cõflfri lòmhsung làbevj giảfmnmi quyếphvrt xong, em muốplbin bárqbfo thùbwvt!” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt đwvenqwijng dậkutqy trêakten sofa, đwvenôfmnmi mắydegt trong suốplbit lấqxqjp lárqbfnh árqbfnh sárqbfng, hai đwvencepku gốplbii quỳmhsu trêakten sofa, tay bắydegt lấqxqjy cổfuxn árqbfo sơvqlemi củzcrma anh ấqxqjn anh ngãjftg  trêakten sofa.

“Nóthbdi, nóthbdi anh sai rồdyyhi, anh thựnkvjc cóthbd lỗnkvji vớfpevi em, anh khôfmnmng nêakten ứqwijc hiếphvrp mộznbzt phụrfpi nữixfd xinh đwvenucjop thiệjftgn lưakzxơvqleng lạtelei đwvenárqbfng yêakteu hàbevjo phóthbdng củzcrma thếphvr kỷjiyg 21 nhưakzx em! Mau nóthbdi!” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt bóthbdp cổfuxn anh, khôfmnmng thuậkutqn theo nhấqxqjt quyếphvrt khôfmnmng buôfmnmng tha.

Ngãjftgbevjo trêakten sofa, gưakzxơvqleng mặflfrt củzcrma ngưakzxarkci đwvenàbevjn ôfmnmng lộznbz vẻgksd ôfmnmn hòmhsua, mịulsq hoặflfrc lan tràbevjn, nụrfpiakzxarkci nhàbevjn nhạtelet cũgnbmng câfuxnu hồdyyhn ngưakzxarkci.

“Thiêakten Tuyếphvrt……”

“Khôfmnmng thưakzxơvqleng lưakzxucjong! Anh cóthbdthbdi hay khôfmnmng?” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt nheo đwvenôfmnmi mắydegt: “Khôfmnmng nóthbdi sẽthbd đwventelei hìdkgdnh hầcepku hạtele!”

Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten khôfmnmng cóthbd biệjftgn phárqbfp, nhìdkgdn từbwvtthbdc đwvenznbzbevjy, dárqbfng vẻgksd luôfmnmn luôfmnmn dịulsqu dàbevjng xinh đwvenucjop củzcrma côfmnm lạtelei trởucjoakten cóthbd phầcepkn gợucjoi cảfmnmm, hai cárqbfi đwvenùbwvti nhỏbwvt xinh trắydegng nõflfrn lộznbz ra dưakzxfpevi làbevjn várqbfy, quỳmhsu gốplbii ởucjo hai bêakten thắydegt lưakzxng anh, đwvenfmnmi tóthbdc dàbevji hơvqlei quăwilqn buôfmnmng xoãjftgucjo trêakten ngựnkvjc anh, nhẹucjo nhàbevjng trêakteu chọfjqnc ýgnbm niệjftgm củzcrma anh.

Áxfwhnh mắydegt củzcrma Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten trởucjoakten thâfuxnm trầcepkm, mộznbzt tay gắydegt gao túdpyfm lấqxqjy côfmnm, siếphvrt chặflfrt vòmhsung eo củzcrma côfmnm, bỗnkvjng nhiêakten xoay ngưakzxarkci mộznbzt cárqbfi árqbfp côfmnm xuốplbing khỏbwvti sofa, trong lúdpyfc côfmnm cảfmnmm thấqxqjy trờarkci đwvenqxqjt quay cuồdyyhng, anh đwvenãjftgqxqjn côfmnmucjoakten dưakzxfpevi thâfuxnn mìdkgdnh!

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt hénwsct lêakten mộznbzt tiếphvrng, còmhsun chưakzxa kịulsqp phảfmnmn ứqwijng thìdkgd vịulsq trídyyh củzcrma bọfjqnn họfjqn đwvenãjftg trao đwvenfuxni.

Chỉkycm khárqbfc nhau làbevj, hai cárqbfi đwvenùbwvti củzcrma côfmnm vẫoyihn còmhsun dừbwvtng ởucjo hai bêakten thắydegt lưakzxng củzcrma anh, lúdpyfc nàbevjy anh lấqxqjy tưakzx thếphvr kiêakteu căwilqng củzcrma bárqbfo săwilqn chốplbing đwvenfmnm thâfuxnn thểvqle đwvenang lơvqle lửwwrtng củzcrma côfmnm, khiếphvrn côfmnm hoàbevjn toàbevjn bạtelei lộznbz khôfmnmng sóthbdt chúdpyft gìdkgd.

“Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten!” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt phẫoyihn hậkutqn kêakteu mộznbzt tiếphvrng.

fmnmbwvtng khuỷjiygu tay chốplbing đwvenfmnm thâfuxnn thểvqle, tóthbdc rơvqlei trêakten bờarkc vai trắydegng nõflfrn mềkutqm mạtelei, đwvenucjop rung đwvenznbzng lòmhsung ngưakzxarkci.

Thâfuxnn thểvqle củzcrma Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten énwscp tớfpevi rấqxqjt thấqxqjp, thấqxqjp đwvenếphvrn mứqwijc đwvenôfmnmi môfmnmi chạtelem đwvenếphvrn trárqbfn côfmnm, vòmhsung eo tinh trárqbfng xâfuxnm nhậkutqp giữixfda hai châfuxnn côfmnm, cúdpyfi đwvencepku hôfmnmn lêakten cárqbfi miệjftgng nhỏbwvtvqlei hơvqlei chu lêakten: “Anh đwvenâfuxny…… Bảfmnmo bốplbii, anh sai rồdyyhi, anh thựnkvjc rấqxqjt xin lỗnkvji em, anh khôfmnmng nêakten luôfmnmn bắydegt nạtelet em…… Nhưakzx vậkutqy đwvenưakzxucjoc chưakzxa?”

fmnm muốplbin nghe, anh sẽthbdthbdi cho côfmnm nghe.

Giơvqle tay nâfuxnng cárqbfi cằwjbmm xinh xắydegn củzcrma côfmnm, mấqxqjy ngóthbdn tay khốplbing chếphvr lựnkvjc đwventeleo, hơvqlei hơvqlei nâfuxnng lêakten, đwvenvqle anh càbevjng phưakzxơvqleng tiệjftgn màbevjakzxfpevp lấqxqjy hưakzxơvqleng thơvqlem củzcrma côfmnm.

Đxlxnôfmnmi mắydegt củzcrma Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt trừbwvtng lớfpevn, theo bảfmnmn năwilqng muốplbin trốplbin trárqbfnh, bỗnkvjng nhiêakten lạtelei bịulsq anh giữixfd chặflfrt gárqbfy, buộznbzc phảfmnmi ngẩnvping đwvencepku nghêaktenh đwvenóthbdn nụrfpifmnmn nhiệjftgt tìdkgdnh củzcrma anh.

Đxlxnznbzng tárqbfc củzcrma anh quárqbf hung mãjftgnh, Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt bịulsq anh hôfmnmn đwvenếphvrn ưakzxm ưakzxm ra tiếphvrng, hơvqlei thởucjo nặflfrng nềkutq tràbevjn ngậkutqp giữixfda hai ngưakzxarkci, hai khuỷjiygu tay chốplbing đwvenfmnm thâfuxnn thểvqle đwvenãjftg phárqbft run, lạtelei khôfmnmng dárqbfm nằwjbmm xuốplbing, vìdkgd thếphvr chỉkycmthbd thểvqle đwvenvqle anh tuỳmhsu ýgnbmfmnmn cho đwvenếphvrn khi hídyyht thởucjo khôfmnmng thôfmnmng, đwvencepku óthbdc côfmnmakte ly, đwvencepku lưakzxfmnmi hăwilqng say cưakzxarkcng hãjftgn quấqxqjy đwvenznbzng trong miệjftgng côfmnm, đwvenoạtelet lấqxqjy nưakzxfpevc bọfjqnt ngọfjqnt ngàbevjo thơvqlem tho củzcrma côfmnm.

“Chưakzxa đwvenzcrm ……” Thậkutqt vấqxqjt vảfmnm anh mớfpevi buôfmnmng ra, Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt thởucjo hổfuxnn hểvqlen ởucjo trong lòmhsung ngựnkvjc anh, khôfmnmng hiểvqleu sao lạtelei càbevjng cảfmnmm thấqxqjy uấqxqjt ứqwijc, cắydegn môfmnmi, đwvenôfmnmi mắydegt lấqxqjp lárqbfnh dịulsqu dàbevjng: “Hồdyyhi đwvenóthbd anh rấqxqjt xấqxqju.”


Nam Cung Kìdkgdnh Hiêakten cúdpyfi đwvencepku khẽthbdakzxarkci, kénwsco mộznbzt cárqbfnh tay củzcrma côfmnm qua đwvenvqlefmnm khôfmnmng cầcepkn chốplbing đwvenfmnm thâfuxnn thểvqle nữixfda, côfmnm khẽthbdakteu mộznbzt tiếphvrng túdpyfm lấqxqjy quầcepkn árqbfo anh, đwvenưakzxucjoc anh đwvenfmnm lấqxqjy cùbwvtng ngãjftg nhàbevjo trêakten sofa.

“Anh biếphvrt khôfmnmng đwvenzcrm, cho nêakten hiệjftgn tạtelei bồdyyhi thưakzxarkcng……” Giọfjqnng anh khàbevjn khàbevjn phảfmnm ra hơvqlei thởucjothbdng nhưakzx lửwwrta, bàbevjn tay vuốplbit ve márqbfi tóthbdc mềkutqm mạtelei củzcrma côfmnm, cúdpyfi đwvencepku gắydegt gao chiếphvrm hữixfdu cárqbfnh môfmnmi đwvenbwvt bừbwvtng nhưakzxrqbfu, vuốplbit ve đwvenếphvrn khi thâfuxnn thểvqlethbdng nhưakzx đwvenplbit lửwwrta, bảfmnm vai rộznbzng lớfpevn bao phủzcrm thâfuxnn thểvqle nhỏbwvt xinh, đwvenôfmnmi tay từbwvt từbwvtfuxnm nhậkutqp vàbevjo vòmhsung eo củzcrma côfmnm, hung hăwilqng xoa nắydegn.

Đxlxnêaktem trởucjoakten nóthbdng rựnkvjc, vốplbin đwvenãjftg khôfmnmng còmhsun mấqxqjy giờarkc nữixfda làbevj tảfmnmng sárqbfng, giờarkc phúdpyft nàbevjy cóthbd vẻgksd nhưakzx lạtelei càbevjng ngắydegn thêaktem mộznbzt ídyyht.

Lễbwgj phụrfpic xa hoa nằwjbmm trêakten bàbevjn, bừbwvta bộznbzn nằwjbmm cùbwvtng nhau, màbevjucjoakten cạtelenh, hai bóthbdng dárqbfng đwvenang dâfuxny dưakzxa bêakten nhau, đwvenen cùbwvtng trắydegng thếphvr nhưakzxng nhu hòmhsua, tiếphvrng ngâfuxnm nga trầcepkm thấqxqjp vang lêakten, cảfmnmnh tưakzxucjong nóthbdng bỏbwvtng bạtelei lộznbzakzxfpevi árqbfnh đwvenèoyihn càbevjng khiếphvrn ngưakzxarkci khôfmnmng thểvqle kiềkutqm chếphvr.

Chẳakteng mấqxqjy chốplbic đwvenãjftgdkgdnh minh.

*****

Thờarkci đwveniểvqlem chuyêakten viêakten trang đwveniểvqlem đwvenếphvrn, côfmnm vẫoyihn đwvenang uểvqle oảfmnmi mệjftgt mỏbwvti màbevj ngủzcrm.

“Thứqwijc dậkutqy, côfmnmfuxnu củzcrma tôfmnmi!” Chuyêakten viêakten trang đwveniểvqlem kêakteu bêakten tai côfmnm, tiếphvrng cưakzxarkci giốplbing nhưakzx chuôfmnmng đwvendyyhng, xốplbic rèoyihm cửwwrta sổfuxnakten, árqbfnh mặflfrt trờarkci tràbevjn ngậkutqp khắydegp phòmhsung, chiếphvru vàbevjo trêakten chiếphvrc mềkutqn lôfmnmng trắydegng noãjftgn ấqxqjp árqbfp: “Mau mau mau, xe hoa sắydegp đwvenếphvrn rồdyyhi, chúdpyfng ta phảfmnmi trang đwveniểvqlem vàbevj thay quầcepkn árqbfo nộznbzi trong mộznbzt giờarkc đwvendyyhng hồdyyh! Dậkutqy đwveni, đwvenbwvtng đwvenvqle chúdpyf rểvqle tựnkvjdkgdnh lạtelei đwvenâfuxny hỗnkvj trợucjo nha!”

Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt giậkutqt mìdkgdnh, lúdpyfc đwvenqwijng dậkutqy mớfpevi cảfmnmm thấqxqjy thâfuxnn thểvqlethbd chúdpyft đwvenau nhứqwijc, cũgnbmng may làbevj khôfmnmng phảfmnmi cảfmnm tứqwij chi đwvenkutqu đwvenau nhứqwijc, đwvenúdpyfng làbevj tốplbii qua cóthbd tắydegm nưakzxfpevc ấqxqjm, cho nêakten sựnkvj mỏbwvti mệjftgt kia cũgnbmng đwvenãjftg đwvenưakzxucjoc rửwwrta trôfmnmi.

Đxlxnqwijng dậkutqy rửwwrta mặflfrt chảfmnmi đwvencepku xong, Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt đwveni đwvenếphvrn trưakzxfpevc bàbevjn, sắydegc mặflfrt sárqbfng rỡfmnm khiếphvrn chuyêakten viêakten trang đwveniểvqlem cũgnbmng nởucjo nụrfpiakzxarkci tárqbfn thưakzxucjong.

“Quảfmnm nhiêakten làbevj đwvenưakzxucjoc yêakteu thưakzxơvqleng nha, nhìdkgdn xem, thầcepkn sắydegc trêakten mặflfrt khôfmnmng giốplbing nhau, làbevjn da củzcrma côfmnm rấqxqjt đwvenucjop, tôfmnmi nghe nóthbdi, nếphvru mang thai con gárqbfi thìdkgdbevjn da lạtelei càbevjng đwvenucjop, khôfmnmng cầcepkn trang đwveniểvqlem đwvenâfuxnu,” chuyêakten viêakten trang đwveniểvqlem búdpyfng tay mộznbzt cárqbfi: “Nhưakzxng côfmnmakten tâfuxnm, hôfmnmm nay tôfmnmi sẽthbd hoárqbf trang cho côfmnm trởucjoakten hoàbevjn mỹwwrt nhấqxqjt, tuyệjftgt đwvenplbii khôfmnmng ảfmnmnh hưakzxucjong đwvenếphvrn sứqwijc khoẻgksd, hãjftgy tin tưakzxucjong tôfmnmi, côfmnm sẽthbdbevjfmnmfuxnu đwvenucjop nhấqxqjt!”

Nhớfpev tớfpevi tốplbii hôfmnmm qua triềkutqn miêakten mấqxqjt khốplbing chếphvr, mặflfrt củzcrma Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt hơvqlei đwvenbwvt, thậkutqt sựnkvj khôfmnmng nghĩazem tớfpevi anh lạtelei nhịulsqn khôfmnmng đwvenưakzxucjoc.

“Vậkutqy phiềkutqn côfmnm.” Dụrfpi Thiêakten Tuyếphvrt nởucjo nụrfpiakzxarkci ngọfjqnt ngàbevjo.

Trưakzxfpevc giờarkcfmnm khôfmnmng hềkutq nghĩazem đwvenếphvrn cảfmnmnh tưakzxucjong mìdkgdnh sẽthbd kếphvrt hôfmnmn, mộznbzt năwilqm kia mang theo thai nhi trong bụrfping đwveni xa tha hưakzxơvqleng, căwilqn bảfmnmn chỉkycm nghĩazem cảfmnm đwvenarkci nàbevjy hẳakten làbevj cứqwij trôfmnmi qua nhưakzx thếphvr, còmhsun vềkutqdkgdnh yêakteu cùbwvtng tưakzxơvqleng lai, đwvenóthbdbevj chuyệjftgn côfmnm khôfmnmng dárqbfm mơvqle, cũgnbmng khôfmnmng dárqbfm nghĩazem đwvenếphvrn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.