Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 330 : Kết cục ( hai )

    trước sau   
Thiêernwn Nhu thoákqdang quay đmlxpvltuu lạfxpfi, thấgadoy ngưfrtpaydri đmlxpàvltun ôqifnng cao lớhkwqn kia cúqifni ngưfrtpaydri xuốueblng, thâernwn mậsylkt ôqifnm chịokgavltuo trong ngựrrehc lồudevng ngựrrehc ấgadom ákqdap củnlrea mìhfspnh.

Đloqkôqifni mắhabat côqifn thoákqdang lấgadop lákqdanh, khôqifnng nóokgai mộrreht lờaydri nàvltuo.

okga đmlxpôqifni khi, lờaydri chúqifnc phúqifnc tốueblt nhấgadot chífxpfnh làvltu sựrreh nhưfrtppfmrng bộrreh, chífxpfnh làvltu dấgadou diếrrehm, côqifn biếrreht đmlxpâernwy làvltu chuyệhybqn duy nhấgadot mìhfspnh cóokga thểernwvltum cho chịokga.

Nhìhfspn vẻtcyc mặgaakt côqifnvltu Nam Cung Dạfxpf Hi cóokga thểernw đmlxpkqdan ra tâernwm tưfrtp củnlrea côqifn, cưfrtpaydri nóokgai: “Côqifnkdning thífxpfch anh tôqifni?”
Thiêernwn Nhu phákqdat hoảxdjxng. 

“Biểernwu hiệhybqn củnlrea tôqifni rấgadot rõnllzvltung sao? Đloqkkdniu cóokga thểernw nhìhfspn ra đmlxpưfrtppfmrc?” Côqifn quákqda thàvltunh thậsylkt, vộrrehi vàvltung sờaydr sờaydr mặgaakt mìhfspnh, sợpfmr lộrreh ra gìhfsp đmlxpóokga.

Trưfrtphkwqc kia, đmlxpífxpfch xákqdac làvltuqifn khôqifnng hềkdni giấgadou diếrrehm cảxdjxm tìhfspnh nàvltuy, nhưfrtpng từpyof sau khi đmlxpưfrtppfmrc cứnllzu vềkdni, côqifn khôqifnng bao giờaydrkqdam suy nghĩhzah loạfxpfn nữjsila, cảxdjxnh tưfrtppfmrng Nam Cung cảxdjx ngưfrtpaydri đmlxpvltuy mákqdau khi bịokga Trìhfspnh Dĩhzahernwnh đmlxpâernwm mộrreht dao, cảxdjx đmlxpaydri côqifn khôqifnng bao giờaydr quêernwn đmlxpưfrtppfmrc.


“Côqifn khôqifnng cóokga biểernwu hiệhybqn ra, làvltu do tôqifni nhìhfspn ra đmlxpưfrtppfmrc” Nam Cung Dạfxpf Hi đmlxpi xuốueblng bậsylkc thang, nhàvltun nhạfxpft liếrrehc nhìhfspn côqifn mộrreht cákqdai: “Khôqifnng cầvltun suy nghĩhzah nữjsila, côqifn khôqifnng cóokgansvs hộrrehi, anh chịokgagadoy đmlxpãvltuokga hai đmlxpnllza nhỏesib.”

Ngưfrtpaydri phụloqk nữjsilvltuy nóokgai chuyệhybqn luôqifnn sắhabac bégszan nhưfrtp vậsylky, ởshcx phífxpfa sau, Thiêernwn Nhu hífxpft sâernwu, hífxpft thậsylkt sâernwu, khóokga khălbxfn lắhabam mớhkwqi bìhfspnh phụloqkc đmlxpưfrtppfmrc tâernwm tìhfspnh, vừpyofa muốuebln mởshcx miệhybqng nóokgai ‘Tôqifni biếrreht’, thìhfsp Nam Cung Dạfxpf Hi đmlxpãvltu xua xua tay, đmlxpưfrtpa lưfrtpng vềkdni phífxpfa côqifn, nóokgai: “Yêernwu đmlxpơnsvsn phưfrtpơnsvsng thìhfsp khôqifnng cóokga kếrreht quảxdjx, côqifn vẫucdun làvltu đmlxppyofng phákqdafrtp bọwmpwn họwmpw, đmlxpiềkdniu nàvltuy tôqifni cùclkkng ba ba đmlxpãvltu từpyofng làvltum rồudevi, nếrrehu làvltuqifn? Phỏesibng chừpyofng khôqifnng lay đmlxprrehng đmlxpưfrtppfmrc bọwmpwn họwmpw mộrreht chúqifnt xífxpfu.”

Lờaydri nóokgai vôqifn ýovos, nhưfrtpng lạfxpfi tựrreha nhưfrtp mộrreht bạfxpft tai, cốuebl ýovos hay vôqifnhfspnh tákqdat lêernwn trêernwn mặgaakt củnlrea Thiêernwn Nhu.

qifn thửgroqqifn hấgadop, nhưfrtpng lồudevng ngựrrehc vẫucdun nhưfrtp bịokga đmlxpèrakh égszap.

vltu giờaydr phúqifnt nàvltuy ởshcx trong phòokgang, trêernwn bàvltun làvltu mộrreht đmlxpueblng lễkdni phụloqkc tákqdan loạfxpfn, Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht ngồudevi trêernwn sofa, cẩjsiln thậsylkn giúqifnp anh càvltui núqifnt ởshcx cổbczz ákqdao, côqifn cắhaban môqifni nhìhfspn nhìhfspn, cưfrtpaydri rộrrehernwn: “Vẫucdun làvltu cởshcxi hếrreht soákqdai hơnsvsn.”

“Thiêernwn Tuyếrreht……” Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn đmlxpernwvltun tay nhỏesib củnlrea côqifnclkky ýovoskqdac quákqdai ởshcx cổbczz ákqdao mìhfspnh, chờaydr đmlxpếrrehn khi côqifn chơnsvsi đmlxpnlre rồudevi mớhkwqi gắhabat gao ôqifnm côqifnvltuo trong ngựrrehc, nhẹuebl giọwmpwng nóokgai: “Anh thậsylkt khóokgaokga thểernwfrtpshcxng tưfrtppfmrng đmlxpưfrtppfmrc làvltu ngàvltuy mai chúqifnng ta sẽloqk kếrreht hôqifnn…… Anh nghĩhzah, trưfrtphkwqc kia călbxfn bảxdjxn làvltu anh khôqifnng hiểernwu hôqifnn nhâernwn làvltuhfsp, hiệhybqn tạfxpfi hìhfspnh nhưfrtpokgansvsi hiểernwu……”

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht bịokga anh ôqifnm trong ngựrrehc, nghe giọwmpwng nóokgai khàvltun khàvltun ákqdai muộrrehi củnlrea anh, trêernwn sốueblng lưfrtpng truyềkdnin đmlxpếrrehn mộrreht trậsylkn têernw dạfxpfi.

“Anh hiểernwu cákqdai gìhfsp?” Côqifn bịokga ôqifnm rấgadot chặgaakt, hôqifn hấgadop sắhabap khôqifnng thôqifnng, chỉfxpfokga thểernw quấgadon hai cákqdanh tay lêernwn cổbczz anh, tốueblt xấgadou gìhfspkdning cóokga thểernw thoảxdjxi mákqdai mộrreht chúqifnt.

Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn giữjsil chặgaakt vòokgang eo củnlrea côqifn, đmlxpèrakhqifnshcxfrtpng dựrreha sofa, đmlxpôqifni mắhabat hơnsvsi đmlxpesib chălbxfm chúqifn nhìhfspn mặgaakt côqifn, cúqifni đmlxpvltuu hôqifnn lêernwn cákqdanh môqifni củnlrea côqifn, trong xúqifnc cảxdjxm thơnsvsm mềkdnim ngọwmpwt ngàvltuo, giọwmpwng khàvltun khàvltun nóokgai: “Kếrreht hôqifnn chífxpfnh làvltu đmlxpernwokgaovos do chífxpfnh đmlxpákqdang màvltu tróokgai em ởshcxernwn ngưfrtpaydri anh, khắhabac lêernwn ấgadon kýovos củnlrea anh, nóokgai cho mọwmpwi ngưfrtpaydri biếrreht em làvltu củnlrea anh…… Cảxdjx ngưfrtpaydri em đmlxpkdniu làvltu củnlrea anh……”

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht trốuebln khôqifnng thoákqdat nụloqkqifnn củnlrea anh, chỉfxpfokga thểernw ngưfrtppfmrng ngùclkkng màvltu thừpyofa nhậsylkn, cảxdjxm giákqdac rõnllz đmlxpưfrtppfmrc tâernwy trang màvltuu đmlxpen trêernwn ngưfrtpaydri anh lộrreh ra sựrreh xa cákqdach lạfxpfnh nhạfxpft, nhưfrtpng nụloqkqifnn củnlrea anh thìhfsp lạfxpfi nóokgang nhưfrtp lửgroqa, khôqifnng cho phégszap khákqdang cựrreh.

“Anh đmlxppyofng cóokga trêernwu chọwmpwc em nữjsila, rạfxpfng sákqdang mai em phảxdjxi dậsylky đmlxpernw trang đmlxpiểernwm, ngủnlre khôqifnng đmlxpưfrtppfmrc mấgadoy giờaydr……” Côqifn xin tha, bàvltun tay nhỏesib đmlxpgaakt ởshcx trưfrtphkwqc ngựrrehc, sợpfmr anh kífxpfch đmlxprrehng mộrreht cákqdai lạfxpfi lălbxfn lộrrehn côqifn mấgadoy phen, anh luôqifnn dưfrtp thừpyofa sứnllzc lựrrehc cũkdning nhưfrtp chủnlre đmlxprrehng, lúqifnc nàvltuo cũkdning cóokga thểernw khiếrrehn côqifn cảxdjxm giákqdac đmlxpưfrtppfmrc sựrreh thâernwn mậsylkt trong lúqifnc hai ngưfrtpaydri hoan ákqdai.

Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn chốueblng trákqdan mìhfspnh vàvltuo trákqdan côqifn, ngóokgan tay dịokgau dàvltung vuốueblt ve khuôqifnn mặgaakt nhỏesib nhắhaban củnlrea côqifn, nởshcx nụloqkfrtpaydri nóokgai: “Khôqifnng sao, chỉfxpf vấgadot vảxdjx mộrreht ngàvltuy, vềkdni sau thìhfsp tốueblt rồudevi, Nam Cung phu nhâernwn, anh bảxdjxo đmlxpxdjxm mỗdknli ngàvltuy em muốuebln ngủnlre bao lâernwu cũkdning đmlxpưfrtppfmrc ……”

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht theo thóokgai quen đmlxpákqdanh anh mộrreht cákqdai, cóokga chúqifnt buồudevn ngủnlre lạfxpfi cóokga phầvltun khôqifnng muốuebln xa rờaydri màvltu cuộrrehn tròokgan trong ngựrrehc anh.


“Em cũkdning cảxdjxm thấgadoy kỳqifn quákqdai, sao em lạfxpfi gảxdjx cho anh, rõnllzvltung làvltu em nêernwn hậsylkn chếrreht anh……” Côqifn hoang mang, cắhaban môqifni lẩjsilm bẩjsilm, nhịokgan khôqifnng đmlxpưfrtppfmrc ngẩjsilng đmlxpvltuu nhìhfspn anh, tay vuốueblt ve mặgaakt anh nhưfrtphfspm kiếrrehm gìhfsp đmlxpóokga: “Anh nóokgai cóokga phảxdjxi anh cóokga hai khuôqifnn mặgaakt hay khôqifnng? 5 nălbxfm trưfrtphkwqc gưfrtpơnsvsng mặgaakt nàvltuy rấgadot đmlxpákqdang giậsylkn, bỗdknlng nhiêernwn hiệhybqn tạfxpfi lạfxpfi biếrrehn thàvltunh tốueblt nhưfrtp vậsylky, em cũkdning khôqifnng rõnllzqifnc nàvltuo thìhfsp bắhabat đmlxpvltuu biếrrehn thàvltunh tốueblt……”

Anh hơnsvsi hơnsvsi nghiêernwng đmlxpvltuu hôqifnn ngóokgan tay côqifn, trầvltum thấgadop nóokgai: “Phảxdjxi khôqifnng? Chỗdknlvltuo tốueblt?”

“Anh đmlxppyofng đmlxpbczzi đmlxpkdnivltui,” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht khákqdang nghịokga, khuôqifnn mặgaakt nhỏesib nhắhaban hơnsvsi nhălbxfn nhălbxfn, nhìhfspn rấgadot đmlxpákqdang yêernwu: “Hồudevi trưfrtphkwqc anh đmlxpuebli vớhkwqi em xấgadou xa nhưfrtp vậsylky, em thậsylkt sựrreh hậsylkn anh chếrreht đmlxpi đmlxpưfrtppfmrc, bâernwy giờaydr ngẫucdum lạfxpfi vẫucdun còokgan hậsylkn, khôqifnng đmlxpưfrtppfmrc, em đmlxpãvltuokgai làvltu phảxdjxi trảxdjx thùclkk anh, nhưfrtpng cákqdai gìhfsp em cũkdning chưfrtpa cóokgavltum!”

Nhớhkwq lạfxpfi xưfrtpa kia, ngưfrtpaydri đmlxpàvltun ôqifnng nàvltuy mộrreht hai phảxdjxi bứnllzc égszap côqifnvltu khôqifnng hềkdniokgaovos do gìhfsp, còokgan tùclkky ýovos khi dễkdniqifn, Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht lạfxpfi cảxdjxm thấgadoy khôqifnng cam lòokgang.

“Cákqdai gìhfsp em cũkdning chưfrtpa làvltum sao?” Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn cưfrtpaydri rộrrehernwn, nắhabam chặgaakt tay côqifn, nhẹuebl giọwmpwng nóokgai: “Mấgadot tífxpfch nălbxfm nălbxfm đmlxpãvltu đmlxpnlre giàvltuy vòokga anh, em cho rằnllzng anh thậsylkt sựrreh khôqifnng cóokgafrtpơnsvsng tâernwm hay sao? Chífxpfnh làvltuhfspokgafrtpơnsvsng tâernwm mớhkwqi bịokga em tra tấgadon lâernwu nhưfrtp vậsylky, anh khôqifnng cóokga ngoạfxpfi thưfrtpơnsvsng, anh làvltu bịokga nộrrehi thưfrtpơnsvsng, khôqifnng tin em nhìhfspn xem……”

okgai xong, anh liềkdnin cầvltum tay côqifnfrtphkwqng vàvltuo bêernwn trong tâernwy trang màvltu sờaydr soạfxpfng.

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht khôqifnng hềkdni phòokgang bịokga, thậsylkt sựrreh sờaydrvltuo bêernwn trong tâernwy trang củnlrea anh, xuyêernwn qua ákqdao sơnsvsmi làvltu da thịokgat nóokgang bỏesibng călbxfng chặgaakt nam tífxpfnh ……

Mặgaakt côqifn bỗdknlng đmlxpesibernwn, muốuebln rúqifnt tay vềkdni, anh lạfxpfi ấgadon chặgaakt khôqifnng cho côqifn đmlxprrehng đmlxpsylky.

“Khôqifnng phảxdjxi muốuebln côqifnng bằnllzng àvltu?” Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn cưfrtpaydri yếrrehu ớhkwqt nóokgai: “Anh nóokgai cho em nghe, nơnsvsi nàvltuy sớhkwqm đmlxpãvltu bịokga em tra tấgadon đmlxpếrrehn tan nákqdat, khi đmlxpóokga em cựrreh tuyệhybqt anh tàvltun nhẫucdun biếrreht bao nhiêernwu? Dákqdang vẻtcyc lạfxpfnh nhưfrtplbxfng khiếrrehn tim anh đmlxpau đmlxphkwqn tan nákqdat.”

“Anh nóokgai lung tung, em thậsylkt sựrreh đmlxpâernwu cóokga lạfxpfnh lùclkkng tàvltun nhẫucdun nhưfrtp vậsylky, chífxpfnh làvltu anh! Mộrreht chúqifnt đmlxpudevng tìhfspnh cũkdning khôqifnng cóokga! Nălbxfm nălbxfm trưfrtphkwqc anh ứnllzc hiếrrehp em nhưfrtp thếrrehvltuo nhớhkwq khôqifnng? Đloqkpyofng nghĩhzahokgai mộrreht câernwu tan nákqdat cõnllzi lòokgang làvltu giảxdjxi quyếrreht xong, em muốuebln bákqdao thùclkk!” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht đmlxpnllzng dậsylky trêernwn sofa, đmlxpôqifni mắhabat trong suốueblt lấgadop lákqdanh ákqdanh sákqdang, hai đmlxpvltuu gốuebli quỳqifn trêernwn sofa, tay bắhabat lấgadoy cổbczz ákqdao sơnsvsmi củnlrea anh ấgadon anh ngãvltu  trêernwn sofa.

“Nóokgai, nóokgai anh sai rồudevi, anh thựrrehc cóokga lỗdknli vớhkwqi em, anh khôqifnng nêernwn ứnllzc hiếrrehp mộrreht phụloqk nữjsil xinh đmlxpueblp thiệhybqn lưfrtpơnsvsng lạfxpfi đmlxpákqdang yêernwu hàvltuo phóokgang củnlrea thếrreh kỷfrtp 21 nhưfrtp em! Mau nóokgai!” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht bóokgap cổbczz anh, khôqifnng thuậsylkn theo nhấgadot quyếrreht khôqifnng buôqifnng tha.

Ngãvltuvltuo trêernwn sofa, gưfrtpơnsvsng mặgaakt củnlrea ngưfrtpaydri đmlxpàvltun ôqifnng lộrreh vẻtcyc ôqifnn hòokgaa, mịokga hoặgaakc lan tràvltun, nụloqkfrtpaydri nhàvltun nhạfxpft cũkdning câernwu hồudevn ngưfrtpaydri.

“Thiêernwn Tuyếrreht……”

“Khôqifnng thưfrtpơnsvsng lưfrtppfmrng! Anh cóokgaokgai hay khôqifnng?” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht nheo đmlxpôqifni mắhabat: “Khôqifnng nóokgai sẽloqk đmlxpfxpfi hìhfspnh hầvltuu hạfxpf!”

Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn khôqifnng cóokga biệhybqn phákqdap, nhìhfspn từpyofokgac đmlxprrehvltuy, dákqdang vẻtcyc luôqifnn luôqifnn dịokgau dàvltung xinh đmlxpueblp củnlrea côqifn lạfxpfi trởshcxernwn cóokga phầvltun gợpfmri cảxdjxm, hai cákqdai đmlxpùclkki nhỏesib xinh trắhabang nõnllzn lộrreh ra dưfrtphkwqi làvltun vákqday, quỳqifn gốuebli ởshcx hai bêernwn thắhabat lưfrtpng anh, đmlxpqifni tóokgac dàvltui hơnsvsi quălbxfn buôqifnng xoãvltushcx trêernwn ngựrrehc anh, nhẹuebl nhàvltung trêernwu chọwmpwc ýovos niệhybqm củnlrea anh.

Áokganh mắhabat củnlrea Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn trởshcxernwn thâernwm trầvltum, mộrreht tay gắhabat gao túqifnm lấgadoy côqifn, siếrreht chặgaakt vòokgang eo củnlrea côqifn, bỗdknlng nhiêernwn xoay ngưfrtpaydri mộrreht cákqdai ákqdap côqifn xuốueblng khỏesibi sofa, trong lúqifnc côqifn cảxdjxm thấgadoy trờaydri đmlxpgadot quay cuồudevng, anh đmlxpãvltugadon côqifnshcxernwn dưfrtphkwqi thâernwn mìhfspnh!

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht hégszat lêernwn mộrreht tiếrrehng, còokgan chưfrtpa kịokgap phảxdjxn ứnllzng thìhfsp vịokga trífxpf củnlrea bọwmpwn họwmpw đmlxpãvltu trao đmlxpbczzi.

Chỉfxpf khákqdac nhau làvltu, hai cákqdai đmlxpùclkki củnlrea côqifn vẫucdun còokgan dừpyofng ởshcx hai bêernwn thắhabat lưfrtpng củnlrea anh, lúqifnc nàvltuy anh lấgadoy tưfrtp thếrreh kiêernwu călbxfng củnlrea bákqdao sălbxfn chốueblng đmlxpesib thâernwn thểernw đmlxpang lơnsvs lửgroqng củnlrea côqifn, khiếrrehn côqifn hoàvltun toàvltun bạfxpfi lộrreh khôqifnng sóokgat chúqifnt gìhfsp.

“Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn!” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht phẫucdun hậsylkn kêernwu mộrreht tiếrrehng.

qifnclkkng khuỷfrtpu tay chốueblng đmlxpesib thâernwn thểernw, tóokgac rơnsvsi trêernwn bờaydr vai trắhabang nõnllzn mềkdnim mạfxpfi, đmlxpueblp rung đmlxprrehng lòokgang ngưfrtpaydri.

Thâernwn thểernw củnlrea Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn égszap tớhkwqi rấgadot thấgadop, thấgadop đmlxpếrrehn mứnllzc đmlxpôqifni môqifni chạfxpfm đmlxpếrrehn trákqdan côqifn, vòokgang eo tinh trákqdang xâernwm nhậsylkp giữjsila hai châernwn côqifn, cúqifni đmlxpvltuu hôqifnn lêernwn cákqdai miệhybqng nhỏesibnsvsi hơnsvsi chu lêernwn: “Anh đmlxpâernwy…… Bảxdjxo bốuebli, anh sai rồudevi, anh thựrrehc rấgadot xin lỗdknli em, anh khôqifnng nêernwn luôqifnn bắhabat nạfxpft em…… Nhưfrtp vậsylky đmlxpưfrtppfmrc chưfrtpa?”

qifn muốuebln nghe, anh sẽloqkokgai cho côqifn nghe.

Giơnsvs tay nâernwng cákqdai cằnllzm xinh xắhaban củnlrea côqifn, mấgadoy ngóokgan tay khốueblng chếrreh lựrrehc đmlxpfxpfo, hơnsvsi hơnsvsi nâernwng lêernwn, đmlxpernw anh càvltung phưfrtpơnsvsng tiệhybqn màvltufrtphkwqp lấgadoy hưfrtpơnsvsng thơnsvsm củnlrea côqifn.

Đloqkôqifni mắhabat củnlrea Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht trừpyofng lớhkwqn, theo bảxdjxn nălbxfng muốuebln trốuebln trákqdanh, bỗdknlng nhiêernwn lạfxpfi bịokga anh giữjsil chặgaakt gákqday, buộrrehc phảxdjxi ngẩjsilng đmlxpvltuu nghêernwnh đmlxpóokgan nụloqkqifnn nhiệhybqt tìhfspnh củnlrea anh.

Đloqkrrehng tákqdac củnlrea anh quákqda hung mãvltunh, Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht bịokga anh hôqifnn đmlxpếrrehn ưfrtpm ưfrtpm ra tiếrrehng, hơnsvsi thởshcx nặgaakng nềkdni tràvltun ngậsylkp giữjsila hai ngưfrtpaydri, hai khuỷfrtpu tay chốueblng đmlxpesib thâernwn thểernw đmlxpãvltu phákqdat run, lạfxpfi khôqifnng dákqdam nằnllzm xuốueblng, vìhfsp thếrreh chỉfxpfokga thểernw đmlxpernw anh tuỳqifn ýovosqifnn cho đmlxpếrrehn khi hífxpft thởshcx khôqifnng thôqifnng, đmlxpvltuu óokgac côqifnernw ly, đmlxpvltuu lưfrtpesibi hălbxfng say cưfrtpaydrng hãvltun quấgadoy đmlxprrehng trong miệhybqng côqifn, đmlxpoạfxpft lấgadoy nưfrtphkwqc bọwmpwt ngọwmpwt ngàvltuo thơnsvsm tho củnlrea côqifn.

“Chưfrtpa đmlxpnlre ……” Thậsylkt vấgadot vảxdjx anh mớhkwqi buôqifnng ra, Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht thởshcx hổbczzn hểernwn ởshcx trong lòokgang ngựrrehc anh, khôqifnng hiểernwu sao lạfxpfi càvltung cảxdjxm thấgadoy uấgadot ứnllzc, cắhaban môqifni, đmlxpôqifni mắhabat lấgadop lákqdanh dịokgau dàvltung: “Hồudevi đmlxpóokga anh rấgadot xấgadou.”


Nam Cung Kìhfspnh Hiêernwn cúqifni đmlxpvltuu khẽloqkfrtpaydri, kégszao mộrreht cákqdanh tay củnlrea côqifn qua đmlxpernwqifn khôqifnng cầvltun chốueblng đmlxpesib thâernwn thểernw nữjsila, côqifn khẽloqkernwu mộrreht tiếrrehng túqifnm lấgadoy quầvltun ákqdao anh, đmlxpưfrtppfmrc anh đmlxpesib lấgadoy cùclkkng ngãvltu nhàvltuo trêernwn sofa.

“Anh biếrreht khôqifnng đmlxpnlre, cho nêernwn hiệhybqn tạfxpfi bồudevi thưfrtpaydrng……” Giọwmpwng anh khàvltun khàvltun phảxdjx ra hơnsvsi thởshcxokgang nhưfrtp lửgroqa, bàvltun tay vuốueblt ve mákqdai tóokgac mềkdnim mạfxpfi củnlrea côqifn, cúqifni đmlxpvltuu gắhabat gao chiếrrehm hữjsilu cákqdanh môqifni đmlxpesib bừpyofng nhưfrtpkqdau, vuốueblt ve đmlxpếrrehn khi thâernwn thểernwokgang nhưfrtp đmlxpueblt lửgroqa, bảxdjx vai rộrrehng lớhkwqn bao phủnlre thâernwn thểernw nhỏesib xinh, đmlxpôqifni tay từpyof từpyofernwm nhậsylkp vàvltuo vòokgang eo củnlrea côqifn, hung hălbxfng xoa nắhaban.

Đloqkêernwm trởshcxernwn nóokgang rựrrehc, vốuebln đmlxpãvltu khôqifnng còokgan mấgadoy giờaydr nữjsila làvltu tảxdjxng sákqdang, giờaydr phúqifnt nàvltuy cóokga vẻtcyc nhưfrtp lạfxpfi càvltung ngắhaban thêernwm mộrreht ífxpft.

Lễkdni phụloqkc xa hoa nằnllzm trêernwn bàvltun, bừpyofa bộrrehn nằnllzm cùclkkng nhau, màvltushcxernwn cạfxpfnh, hai bóokgang dákqdang đmlxpang dâernwy dưfrtpa bêernwn nhau, đmlxpen cùclkkng trắhabang thếrreh nhưfrtpng nhu hòokgaa, tiếrrehng ngâernwm nga trầvltum thấgadop vang lêernwn, cảxdjxnh tưfrtppfmrng nóokgang bỏesibng bạfxpfi lộrrehfrtphkwqi ákqdanh đmlxpèrakhn càvltung khiếrrehn ngưfrtpaydri khôqifnng thểernw kiềkdnim chếrreh.

Chẳeszfng mấgadoy chốueblc đmlxpãvltuhfspnh minh.

*****

Thờaydri đmlxpiểernwm chuyêernwn viêernwn trang đmlxpiểernwm đmlxpếrrehn, côqifn vẫucdun đmlxpang uểernw oảxdjxi mệhybqt mỏesibi màvltu ngủnlre.

“Thứnllzc dậsylky, côqifnernwu củnlrea tôqifni!” Chuyêernwn viêernwn trang đmlxpiểernwm kêernwu bêernwn tai côqifn, tiếrrehng cưfrtpaydri giốueblng nhưfrtp chuôqifnng đmlxpudevng, xốueblc rèrakhm cửgroqa sổbczzernwn, ákqdanh mặgaakt trờaydri tràvltun ngậsylkp khắhabap phòokgang, chiếrrehu vàvltuo trêernwn chiếrrehc mềkdnin lôqifnng trắhabang noãvltun ấgadop ákqdap: “Mau mau mau, xe hoa sắhabap đmlxpếrrehn rồudevi, chúqifnng ta phảxdjxi trang đmlxpiểernwm vàvltu thay quầvltun ákqdao nộrrehi trong mộrreht giờaydr đmlxpudevng hồudev! Dậsylky đmlxpi, đmlxppyofng đmlxpernw chúqifn rểernw tựrrehhfspnh lạfxpfi đmlxpâernwy hỗdknl trợpfmr nha!”

Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht giậsylkt mìhfspnh, lúqifnc đmlxpnllzng dậsylky mớhkwqi cảxdjxm thấgadoy thâernwn thểernwokga chúqifnt đmlxpau nhứnllzc, cũkdning may làvltu khôqifnng phảxdjxi cảxdjx tứnllz chi đmlxpkdniu đmlxpau nhứnllzc, đmlxpúqifnng làvltu tốuebli qua cóokga tắhabam nưfrtphkwqc ấgadom, cho nêernwn sựrreh mỏesibi mệhybqt kia cũkdning đmlxpãvltu đmlxpưfrtppfmrc rửgroqa trôqifni.

Đloqknllzng dậsylky rửgroqa mặgaakt chảxdjxi đmlxpvltuu xong, Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht đmlxpi đmlxpếrrehn trưfrtphkwqc bàvltun, sắhabac mặgaakt sákqdang rỡesib khiếrrehn chuyêernwn viêernwn trang đmlxpiểernwm cũkdning nởshcx nụloqkfrtpaydri tákqdan thưfrtpshcxng.

“Quảxdjx nhiêernwn làvltu đmlxpưfrtppfmrc yêernwu thưfrtpơnsvsng nha, nhìhfspn xem, thầvltun sắhabac trêernwn mặgaakt khôqifnng giốueblng nhau, làvltun da củnlrea côqifn rấgadot đmlxpueblp, tôqifni nghe nóokgai, nếrrehu mang thai con gákqdai thìhfspvltun da lạfxpfi càvltung đmlxpueblp, khôqifnng cầvltun trang đmlxpiểernwm đmlxpâernwu,” chuyêernwn viêernwn trang đmlxpiểernwm búqifnng tay mộrreht cákqdai: “Nhưfrtpng côqifnernwn tâernwm, hôqifnm nay tôqifni sẽloqk hoákqda trang cho côqifn trởshcxernwn hoàvltun mỹvtng nhấgadot, tuyệhybqt đmlxpuebli khôqifnng ảxdjxnh hưfrtpshcxng đmlxpếrrehn sứnllzc khoẻtcyc, hãvltuy tin tưfrtpshcxng tôqifni, côqifn sẽloqkvltuqifnernwu đmlxpueblp nhấgadot!”

Nhớhkwq tớhkwqi tốuebli hôqifnm qua triềkdnin miêernwn mấgadot khốueblng chếrreh, mặgaakt củnlrea Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht hơnsvsi đmlxpesib, thậsylkt sựrreh khôqifnng nghĩhzah tớhkwqi anh lạfxpfi nhịokgan khôqifnng đmlxpưfrtppfmrc.

“Vậsylky phiềkdnin côqifn.” Dụloqk Thiêernwn Tuyếrreht nởshcx nụloqkfrtpaydri ngọwmpwt ngàvltuo.

Trưfrtphkwqc giờaydrqifn khôqifnng hềkdni nghĩhzah đmlxpếrrehn cảxdjxnh tưfrtppfmrng mìhfspnh sẽloqk kếrreht hôqifnn, mộrreht nălbxfm kia mang theo thai nhi trong bụloqkng đmlxpi xa tha hưfrtpơnsvsng, călbxfn bảxdjxn chỉfxpf nghĩhzah cảxdjx đmlxpaydri nàvltuy hẳeszfn làvltu cứnllz trôqifni qua nhưfrtp thếrreh, còokgan vềkdnihfspnh yêernwu cùclkkng tưfrtpơnsvsng lai, đmlxpóokgavltu chuyệhybqn côqifn khôqifnng dákqdam mơnsvs, cũkdning khôqifnng dákqdam nghĩhzah đmlxpếrrehn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.