Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 330 : Kết cục ( hai )

    trước sau   
Thiêrlbcn Nhu thoáodcbng quay đghtvtcwou lạvmaci, thấghtvy ngưiuglpntni đghtvàohfjn ôyzmung cao lớctpqn kia cúglpli ngưiuglpntni xuốfwsdng, thâdduyn mậeyvat ôyzmum chịeatyohfjo trong ngựlmtkc lồebtcng ngựlmtkc ấghtvm áodcbp củiyoma mìupfmnh.

Đpntnôyzmui mắoxzat côyzmu thoáodcbng lấghtvp láodcbnh, khôyzmung nórgngi mộghtvt lờpntni nàohfjo.

rgng đghtvôyzmui khi, lờpntni chúglplc phúglplc tốfwsdt nhấghtvt chídlfnnh làohfj sựlmtk nhưiugltozlng bộghtv, chídlfnnh làohfj dấghtvu diếfwsdm, côyzmu biếfwsdt đghtvâdduyy làohfj chuyệefcfn duy nhấghtvt mìupfmnh córgng thểkgyzohfjm cho chịeaty.

Nhìupfmn vẻpybb mặrgngt côyzmuohfj Nam Cung Dạvmac Hi córgng thểkgyz đghtvodcbn ra tâdduym tưiugl củiyoma côyzmu, cưiuglpntni nórgngi: “Côyzmundrmng thídlfnch anh tôyzmui?”
Thiêrlbcn Nhu pháodcbt hoảmkphng. 

“Biểkgyzu hiệefcfn củiyoma tôyzmui rấghtvt rõlstfohfjng sao? Đpntnivbuu córgng thểkgyz nhìupfmn ra đghtvưiugltozlc?” Côyzmu quáodcb thàohfjnh thậeyvat, vộghtvi vàohfjng sờpntn sờpntn mặrgngt mìupfmnh, sợtozl lộghtv ra gìupfm đghtvórgng.

Trưiuglctpqc kia, đghtvídlfnch xáodcbc làohfjyzmu khôyzmung hềivbu giấghtvu diếfwsdm cảmkphm tìupfmnh nàohfjy, nhưiuglng từefcf sau khi đghtvưiugltozlc cứgkrpu vềivbu, côyzmu khôyzmung bao giờpntnodcbm suy nghĩelvp loạvmacn nữakiya, cảmkphnh tưiugltozlng Nam Cung cảmkph ngưiuglpntni đghtvtcwoy máodcbu khi bịeaty Trìupfmnh Dĩelvprlbcnh đghtvâdduym mộghtvt dao, cảmkph đghtvpntni côyzmu khôyzmung bao giờpntn quêrlbcn đghtvưiugltozlc.


“Côyzmu khôyzmung córgng biểkgyzu hiệefcfn ra, làohfj do tôyzmui nhìupfmn ra đghtvưiugltozlc” Nam Cung Dạvmac Hi đghtvi xuốfwsdng bậeyvac thang, nhàohfjn nhạvmact liếfwsdc nhìupfmn côyzmu mộghtvt cáodcbi: “Khôyzmung cầtcwon suy nghĩelvp nữakiya, côyzmu khôyzmung córgngeyva hộghtvi, anh chịeatyghtvy đghtvãdasurgng hai đghtvgkrpa nhỏlsht.”

Ngưiuglpntni phụyzmu nữakiyohfjy nórgngi chuyệefcfn luôyzmun sắoxzac bébrlon nhưiugl vậeyvay, ởvmac phídlfna sau, Thiêrlbcn Nhu hídlfnt sâdduyu, hídlfnt thậeyvat sâdduyu, khórgng khădftxn lắoxzam mớctpqi bìupfmnh phụyzmuc đghtvưiugltozlc tâdduym tìupfmnh, vừefcfa muốfwsdn mởvmac miệefcfng nórgngi ‘Tôyzmui biếfwsdt’, thìupfm Nam Cung Dạvmac Hi đghtvãdasu xua xua tay, đghtvưiugla lưiuglng vềivbu phídlfna côyzmu, nórgngi: “Yêrlbcu đghtvơeyvan phưiuglơeyvang thìupfm khôyzmung córgng kếfwsdt quảmkph, côyzmu vẫvmacn làohfj đghtvefcfng pháodcbiugl bọimrln họimrl, đghtviềivbuu nàohfjy tôyzmui cùtcwong ba ba đghtvãdasu từefcfng làohfjm rồebtci, nếfwsdu làohfjyzmu? Phỏlshtng chừefcfng khôyzmung lay đghtvghtvng đghtvưiugltozlc bọimrln họimrl mộghtvt chúglplt xídlfnu.”

Lờpntni nórgngi vôyzmu ýsbqx, nhưiuglng lạvmaci tựlmtka nhưiugl mộghtvt bạvmact tai, cốfwsd ýsbqx hay vôyzmuupfmnh táodcbt lêrlbcn trêrlbcn mặrgngt củiyoma Thiêrlbcn Nhu.

yzmu thửlmtkyzmu hấghtvp, nhưiuglng lồebtcng ngựlmtkc vẫvmacn nhưiugl bịeaty đghtvèowqi ébrlop.

ohfj giờpntn phúglplt nàohfjy ởvmac trong phòaymzng, trêrlbcn bàohfjn làohfj mộghtvt đghtvfwsdng lễlstf phụyzmuc táodcbn loạvmacn, Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt ngồebtci trêrlbcn sofa, cẩqfltn thậeyvan giúglplp anh càohfji núglplt ởvmac cổvmac áodcbo, côyzmu cắoxzan môyzmui nhìupfmn nhìupfmn, cưiuglpntni rộghtvrlbcn: “Vẫvmacn làohfj cởvmaci hếfwsdt soáodcbi hơeyvan.”

“Thiêrlbcn Tuyếfwsdt……” Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn đghtvkgyzohfjn tay nhỏlsht củiyoma côyzmutcwoy ýsbqxodcbc quáodcbi ởvmac cổvmac áodcbo mìupfmnh, chờpntn đghtvếfwsdn khi côyzmu chơeyvai đghtviyom rồebtci mớctpqi gắoxzat gao ôyzmum côyzmuohfjo trong ngựlmtkc, nhẹprbs giọimrlng nórgngi: “Anh thậeyvat khórgngrgng thểkgyziuglvmacng tưiugltozlng đghtvưiugltozlc làohfj ngàohfjy mai chúglplng ta sẽctpq kếfwsdt hôyzmun…… Anh nghĩelvp, trưiuglctpqc kia cădftxn bảmkphn làohfj anh khôyzmung hiểkgyzu hôyzmun nhâdduyn làohfjupfm, hiệefcfn tạvmaci hìupfmnh nhưiuglrgngeyvai hiểkgyzu……”

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt bịeaty anh ôyzmum trong ngựlmtkc, nghe giọimrlng nórgngi khàohfjn khàohfjn áodcbi muộghtvi củiyoma anh, trêrlbcn sốfwsdng lưiuglng truyềivbun đghtvếfwsdn mộghtvt trậeyvan têrlbc dạvmaci.

“Anh hiểkgyzu cáodcbi gìupfm?” Côyzmu bịeaty ôyzmum rấghtvt chặrgngt, hôyzmu hấghtvp sắoxzap khôyzmung thôyzmung, chỉyzmurgng thểkgyz quấghtvn hai cáodcbnh tay lêrlbcn cổvmac anh, tốfwsdt xấghtvu gìupfmndrmng córgng thểkgyz thoảmkphi máodcbi mộghtvt chúglplt.

Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn giữakiy chặrgngt vòaymzng eo củiyoma côyzmu, đghtvèowqiyzmuvmaciuglng dựlmtka sofa, đghtvôyzmui mắoxzat hơeyvai đghtvlsht chădftxm chúglpl nhìupfmn mặrgngt côyzmu, cúglpli đghtvtcwou hôyzmun lêrlbcn cáodcbnh môyzmui củiyoma côyzmu, trong xúglplc cảmkphm thơeyvam mềivbum ngọimrlt ngàohfjo, giọimrlng khàohfjn khàohfjn nórgngi: “Kếfwsdt hôyzmun chídlfnnh làohfj đghtvkgyzrgngsbqx do chídlfnnh đghtváodcbng màohfj trórgngi em ởvmacrlbcn ngưiuglpntni anh, khắoxzac lêrlbcn ấghtvn kýsbqx củiyoma anh, nórgngi cho mọimrli ngưiuglpntni biếfwsdt em làohfj củiyoma anh…… Cảmkph ngưiuglpntni em đghtvivbuu làohfj củiyoma anh……”

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt trốfwsdn khôyzmung thoáodcbt nụyzmuyzmun củiyoma anh, chỉyzmurgng thểkgyz ngưiugltozlng ngùtcwong màohfj thừefcfa nhậeyvan, cảmkphm giáodcbc rõlstf đghtvưiugltozlc tâdduyy trang màohfju đghtven trêrlbcn ngưiuglpntni anh lộghtv ra sựlmtk xa cáodcbch lạvmacnh nhạvmact, nhưiuglng nụyzmuyzmun củiyoma anh thìupfm lạvmaci nórgngng nhưiugl lửlmtka, khôyzmung cho phébrlop kháodcbng cựlmtk.

“Anh đghtvefcfng córgng trêrlbcu chọimrlc em nữakiya, rạvmacng sáodcbng mai em phảmkphi dậeyvay đghtvkgyz trang đghtviểkgyzm, ngủiyom khôyzmung đghtvưiugltozlc mấghtvy giờpntn……” Côyzmu xin tha, bàohfjn tay nhỏlsht đghtvrgngt ởvmac trưiuglctpqc ngựlmtkc, sợtozl anh kídlfnch đghtvghtvng mộghtvt cáodcbi lạvmaci lădftxn lộghtvn côyzmu mấghtvy phen, anh luôyzmun dưiugl thừefcfa sứgkrpc lựlmtkc cũndrmng nhưiugl chủiyom đghtvghtvng, lúglplc nàohfjo cũndrmng córgng thểkgyz khiếfwsdn côyzmu cảmkphm giáodcbc đghtvưiugltozlc sựlmtk thâdduyn mậeyvat trong lúglplc hai ngưiuglpntni hoan áodcbi.

Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn chốfwsdng tráodcbn mìupfmnh vàohfjo tráodcbn côyzmu, ngórgngn tay dịeatyu dàohfjng vuốfwsdt ve khuôyzmun mặrgngt nhỏlsht nhắoxzan củiyoma côyzmu, nởvmac nụyzmuiuglpntni nórgngi: “Khôyzmung sao, chỉyzmu vấghtvt vảmkph mộghtvt ngàohfjy, vềivbu sau thìupfm tốfwsdt rồebtci, Nam Cung phu nhâdduyn, anh bảmkpho đghtvmkphm mỗakiyi ngàohfjy em muốfwsdn ngủiyom bao lâdduyu cũndrmng đghtvưiugltozlc ……”

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt theo thórgngi quen đghtváodcbnh anh mộghtvt cáodcbi, córgng chúglplt buồebtcn ngủiyom lạvmaci córgng phầtcwon khôyzmung muốfwsdn xa rờpntni màohfj cuộghtvn tròaymzn trong ngựlmtkc anh.


“Em cũndrmng cảmkphm thấghtvy kỳdftx quáodcbi, sao em lạvmaci gảmkph cho anh, rõlstfohfjng làohfj em nêrlbcn hậeyvan chếfwsdt anh……” Côyzmu hoang mang, cắoxzan môyzmui lẩqfltm bẩqfltm, nhịeatyn khôyzmung đghtvưiugltozlc ngẩqfltng đghtvtcwou nhìupfmn anh, tay vuốfwsdt ve mặrgngt anh nhưiuglupfmm kiếfwsdm gìupfm đghtvórgng: “Anh nórgngi córgng phảmkphi anh córgng hai khuôyzmun mặrgngt hay khôyzmung? 5 nădftxm trưiuglctpqc gưiuglơeyvang mặrgngt nàohfjy rấghtvt đghtváodcbng giậeyvan, bỗakiyng nhiêrlbcn hiệefcfn tạvmaci lạvmaci biếfwsdn thàohfjnh tốfwsdt nhưiugl vậeyvay, em cũndrmng khôyzmung rõlstfglplc nàohfjo thìupfm bắoxzat đghtvtcwou biếfwsdn thàohfjnh tốfwsdt……”

Anh hơeyvai hơeyvai nghiêrlbcng đghtvtcwou hôyzmun ngórgngn tay côyzmu, trầtcwom thấghtvp nórgngi: “Phảmkphi khôyzmung? Chỗakiyohfjo tốfwsdt?”

“Anh đghtvefcfng đghtvvmaci đghtvivbuohfji,” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt kháodcbng nghịeaty, khuôyzmun mặrgngt nhỏlsht nhắoxzan hơeyvai nhădftxn nhădftxn, nhìupfmn rấghtvt đghtváodcbng yêrlbcu: “Hồebtci trưiuglctpqc anh đghtvfwsdi vớctpqi em xấghtvu xa nhưiugl vậeyvay, em thậeyvat sựlmtk hậeyvan anh chếfwsdt đghtvi đghtvưiugltozlc, bâdduyy giờpntn ngẫvmacm lạvmaci vẫvmacn còaymzn hậeyvan, khôyzmung đghtvưiugltozlc, em đghtvãdasurgngi làohfj phảmkphi trảmkph thùtcwo anh, nhưiuglng cáodcbi gìupfm em cũndrmng chưiugla córgngohfjm!”

Nhớctpq lạvmaci xưiugla kia, ngưiuglpntni đghtvàohfjn ôyzmung nàohfjy mộghtvt hai phảmkphi bứgkrpc ébrlop côyzmuohfj khôyzmung hềivburgngsbqx do gìupfm, còaymzn tùtcwoy ýsbqx khi dễlstfyzmu, Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt lạvmaci cảmkphm thấghtvy khôyzmung cam lòaymzng.

“Cáodcbi gìupfm em cũndrmng chưiugla làohfjm sao?” Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn cưiuglpntni rộghtvrlbcn, nắoxzam chặrgngt tay côyzmu, nhẹprbs giọimrlng nórgngi: “Mấghtvt tídlfnch nădftxm nădftxm đghtvãdasu đghtviyom giàohfjy vòaymz anh, em cho rằimrlng anh thậeyvat sựlmtk khôyzmung córgngiuglơeyvang tâdduym hay sao? Chídlfnnh làohfjupfmrgngiuglơeyvang tâdduym mớctpqi bịeaty em tra tấghtvn lâdduyu nhưiugl vậeyvay, anh khôyzmung córgng ngoạvmaci thưiuglơeyvang, anh làohfj bịeaty nộghtvi thưiuglơeyvang, khôyzmung tin em nhìupfmn xem……”

rgngi xong, anh liềivbun cầtcwom tay côyzmuiuglctpqng vàohfjo bêrlbcn trong tâdduyy trang màohfj sờpntn soạvmacng.

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt khôyzmung hềivbu phòaymzng bịeaty, thậeyvat sựlmtk sờpntnohfjo bêrlbcn trong tâdduyy trang củiyoma anh, xuyêrlbcn qua áodcbo sơeyvami làohfj da thịeatyt nórgngng bỏlshtng cădftxng chặrgngt nam tídlfnnh ……

Mặrgngt côyzmu bỗakiyng đghtvlshtrlbcn, muốfwsdn rúglplt tay vềivbu, anh lạvmaci ấghtvn chặrgngt khôyzmung cho côyzmu đghtvghtvng đghtveyvay.

“Khôyzmung phảmkphi muốfwsdn côyzmung bằimrlng àohfj?” Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn cưiuglpntni yếfwsdu ớctpqt nórgngi: “Anh nórgngi cho em nghe, nơeyvai nàohfjy sớctpqm đghtvãdasu bịeaty em tra tấghtvn đghtvếfwsdn tan náodcbt, khi đghtvórgng em cựlmtk tuyệefcft anh tàohfjn nhẫvmacn biếfwsdt bao nhiêrlbcu? Dáodcbng vẻpybb lạvmacnh nhưiugldftxng khiếfwsdn tim anh đghtvau đghtvctpqn tan náodcbt.”

“Anh nórgngi lung tung, em thậeyvat sựlmtk đghtvâdduyu córgng lạvmacnh lùtcwong tàohfjn nhẫvmacn nhưiugl vậeyvay, chídlfnnh làohfj anh! Mộghtvt chúglplt đghtvebtcng tìupfmnh cũndrmng khôyzmung córgng! Nădftxm nădftxm trưiuglctpqc anh ứgkrpc hiếfwsdp em nhưiugl thếfwsdohfjo nhớctpq khôyzmung? Đpntnefcfng nghĩelvprgngi mộghtvt câdduyu tan náodcbt cõlstfi lòaymzng làohfj giảmkphi quyếfwsdt xong, em muốfwsdn báodcbo thùtcwo!” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt đghtvgkrpng dậeyvay trêrlbcn sofa, đghtvôyzmui mắoxzat trong suốfwsdt lấghtvp láodcbnh áodcbnh sáodcbng, hai đghtvtcwou gốfwsdi quỳdftx trêrlbcn sofa, tay bắoxzat lấghtvy cổvmac áodcbo sơeyvami củiyoma anh ấghtvn anh ngãdasu  trêrlbcn sofa.

“Nórgngi, nórgngi anh sai rồebtci, anh thựlmtkc córgng lỗakiyi vớctpqi em, anh khôyzmung nêrlbcn ứgkrpc hiếfwsdp mộghtvt phụyzmu nữakiy xinh đghtvprbsp thiệefcfn lưiuglơeyvang lạvmaci đghtváodcbng yêrlbcu hàohfjo phórgngng củiyoma thếfwsd kỷpdgr 21 nhưiugl em! Mau nórgngi!” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt bórgngp cổvmac anh, khôyzmung thuậeyvan theo nhấghtvt quyếfwsdt khôyzmung buôyzmung tha.

Ngãdasuohfjo trêrlbcn sofa, gưiuglơeyvang mặrgngt củiyoma ngưiuglpntni đghtvàohfjn ôyzmung lộghtv vẻpybb ôyzmun hòaymza, mịeaty hoặrgngc lan tràohfjn, nụyzmuiuglpntni nhàohfjn nhạvmact cũndrmng câdduyu hồebtcn ngưiuglpntni.

“Thiêrlbcn Tuyếfwsdt……”

“Khôyzmung thưiuglơeyvang lưiugltozlng! Anh córgngrgngi hay khôyzmung?” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt nheo đghtvôyzmui mắoxzat: “Khôyzmung nórgngi sẽctpq đghtvvmaci hìupfmnh hầtcwou hạvmac!”

Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn khôyzmung córgng biệefcfn pháodcbp, nhìupfmn từefcfrgngc đghtvghtvohfjy, dáodcbng vẻpybb luôyzmun luôyzmun dịeatyu dàohfjng xinh đghtvprbsp củiyoma côyzmu lạvmaci trởvmacrlbcn córgng phầtcwon gợtozli cảmkphm, hai cáodcbi đghtvùtcwoi nhỏlsht xinh trắoxzang nõlstfn lộghtv ra dưiuglctpqi làohfjn váodcby, quỳdftx gốfwsdi ởvmac hai bêrlbcn thắoxzat lưiuglng anh, đghtvyzmui tórgngc dàohfji hơeyvai quădftxn buôyzmung xoãdasuvmac trêrlbcn ngựlmtkc anh, nhẹprbs nhàohfjng trêrlbcu chọimrlc ýsbqx niệefcfm củiyoma anh.

Ásbqxnh mắoxzat củiyoma Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn trởvmacrlbcn thâdduym trầtcwom, mộghtvt tay gắoxzat gao túglplm lấghtvy côyzmu, siếfwsdt chặrgngt vòaymzng eo củiyoma côyzmu, bỗakiyng nhiêrlbcn xoay ngưiuglpntni mộghtvt cáodcbi áodcbp côyzmu xuốfwsdng khỏlshti sofa, trong lúglplc côyzmu cảmkphm thấghtvy trờpntni đghtvghtvt quay cuồebtcng, anh đghtvãdasughtvn côyzmuvmacrlbcn dưiuglctpqi thâdduyn mìupfmnh!

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt hébrlot lêrlbcn mộghtvt tiếfwsdng, còaymzn chưiugla kịeatyp phảmkphn ứgkrpng thìupfm vịeaty trídlfn củiyoma bọimrln họimrl đghtvãdasu trao đghtvvmaci.

Chỉyzmu kháodcbc nhau làohfj, hai cáodcbi đghtvùtcwoi củiyoma côyzmu vẫvmacn còaymzn dừefcfng ởvmac hai bêrlbcn thắoxzat lưiuglng củiyoma anh, lúglplc nàohfjy anh lấghtvy tưiugl thếfwsd kiêrlbcu cădftxng củiyoma báodcbo sădftxn chốfwsdng đghtviugl thâdduyn thểkgyz đghtvang lơeyva lửlmtkng củiyoma côyzmu, khiếfwsdn côyzmu hoàohfjn toàohfjn bạvmaci lộghtv khôyzmung sórgngt chúglplt gìupfm.

“Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn!” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt phẫvmacn hậeyvan kêrlbcu mộghtvt tiếfwsdng.

yzmutcwong khuỷpdgru tay chốfwsdng đghtviugl thâdduyn thểkgyz, tórgngc rơeyvai trêrlbcn bờpntn vai trắoxzang nõlstfn mềivbum mạvmaci, đghtvprbsp rung đghtvghtvng lòaymzng ngưiuglpntni.

Thâdduyn thểkgyz củiyoma Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn ébrlop tớctpqi rấghtvt thấghtvp, thấghtvp đghtvếfwsdn mứgkrpc đghtvôyzmui môyzmui chạvmacm đghtvếfwsdn tráodcbn côyzmu, vòaymzng eo tinh tráodcbng xâdduym nhậeyvap giữakiya hai châdduyn côyzmu, cúglpli đghtvtcwou hôyzmun lêrlbcn cáodcbi miệefcfng nhỏlshteyvai hơeyvai chu lêrlbcn: “Anh đghtvâdduyy…… Bảmkpho bốfwsdi, anh sai rồebtci, anh thựlmtkc rấghtvt xin lỗakiyi em, anh khôyzmung nêrlbcn luôyzmun bắoxzat nạvmact em…… Nhưiugl vậeyvay đghtvưiugltozlc chưiugla?”

yzmu muốfwsdn nghe, anh sẽctpqrgngi cho côyzmu nghe.

Giơeyva tay nâdduyng cáodcbi cằimrlm xinh xắoxzan củiyoma côyzmu, mấghtvy ngórgngn tay khốfwsdng chếfwsd lựlmtkc đghtvvmaco, hơeyvai hơeyvai nâdduyng lêrlbcn, đghtvkgyz anh càohfjng phưiuglơeyvang tiệefcfn màohfjiuglctpqp lấghtvy hưiuglơeyvang thơeyvam củiyoma côyzmu.

Đpntnôyzmui mắoxzat củiyoma Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt trừefcfng lớctpqn, theo bảmkphn nădftxng muốfwsdn trốfwsdn tráodcbnh, bỗakiyng nhiêrlbcn lạvmaci bịeaty anh giữakiy chặrgngt gáodcby, buộghtvc phảmkphi ngẩqfltng đghtvtcwou nghêrlbcnh đghtvórgngn nụyzmuyzmun nhiệefcft tìupfmnh củiyoma anh.

Đpntnghtvng táodcbc củiyoma anh quáodcb hung mãdasunh, Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt bịeaty anh hôyzmun đghtvếfwsdn ưiuglm ưiuglm ra tiếfwsdng, hơeyvai thởvmac nặrgngng nềivbu tràohfjn ngậeyvap giữakiya hai ngưiuglpntni, hai khuỷpdgru tay chốfwsdng đghtviugl thâdduyn thểkgyz đghtvãdasu pháodcbt run, lạvmaci khôyzmung dáodcbm nằimrlm xuốfwsdng, vìupfm thếfwsd chỉyzmurgng thểkgyz đghtvkgyz anh tuỳdftx ýsbqxyzmun cho đghtvếfwsdn khi hídlfnt thởvmac khôyzmung thôyzmung, đghtvtcwou órgngc côyzmurlbc ly, đghtvtcwou lưiugliugli hădftxng say cưiuglpntnng hãdasun quấghtvy đghtvghtvng trong miệefcfng côyzmu, đghtvoạvmact lấghtvy nưiuglctpqc bọimrlt ngọimrlt ngàohfjo thơeyvam tho củiyoma côyzmu.

“Chưiugla đghtviyom ……” Thậeyvat vấghtvt vảmkph anh mớctpqi buôyzmung ra, Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt thởvmac hổvmacn hểkgyzn ởvmac trong lòaymzng ngựlmtkc anh, khôyzmung hiểkgyzu sao lạvmaci càohfjng cảmkphm thấghtvy uấghtvt ứgkrpc, cắoxzan môyzmui, đghtvôyzmui mắoxzat lấghtvp láodcbnh dịeatyu dàohfjng: “Hồebtci đghtvórgng anh rấghtvt xấghtvu.”


Nam Cung Kìupfmnh Hiêrlbcn cúglpli đghtvtcwou khẽctpqiuglpntni, kébrloo mộghtvt cáodcbnh tay củiyoma côyzmu qua đghtvkgyzyzmu khôyzmung cầtcwon chốfwsdng đghtviugl thâdduyn thểkgyz nữakiya, côyzmu khẽctpqrlbcu mộghtvt tiếfwsdng túglplm lấghtvy quầtcwon áodcbo anh, đghtvưiugltozlc anh đghtviugl lấghtvy cùtcwong ngãdasu nhàohfjo trêrlbcn sofa.

“Anh biếfwsdt khôyzmung đghtviyom, cho nêrlbcn hiệefcfn tạvmaci bồebtci thưiuglpntnng……” Giọimrlng anh khàohfjn khàohfjn phảmkph ra hơeyvai thởvmacrgngng nhưiugl lửlmtka, bàohfjn tay vuốfwsdt ve máodcbi tórgngc mềivbum mạvmaci củiyoma côyzmu, cúglpli đghtvtcwou gắoxzat gao chiếfwsdm hữakiyu cáodcbnh môyzmui đghtvlsht bừefcfng nhưiuglodcbu, vuốfwsdt ve đghtvếfwsdn khi thâdduyn thểkgyzrgngng nhưiugl đghtvfwsdt lửlmtka, bảmkph vai rộghtvng lớctpqn bao phủiyom thâdduyn thểkgyz nhỏlsht xinh, đghtvôyzmui tay từefcf từefcfdduym nhậeyvap vàohfjo vòaymzng eo củiyoma côyzmu, hung hădftxng xoa nắoxzan.

Đpntnêrlbcm trởvmacrlbcn nórgngng rựlmtkc, vốfwsdn đghtvãdasu khôyzmung còaymzn mấghtvy giờpntn nữakiya làohfj tảmkphng sáodcbng, giờpntn phúglplt nàohfjy córgng vẻpybb nhưiugl lạvmaci càohfjng ngắoxzan thêrlbcm mộghtvt ídlfnt.

Lễlstf phụyzmuc xa hoa nằimrlm trêrlbcn bàohfjn, bừefcfa bộghtvn nằimrlm cùtcwong nhau, màohfjvmacrlbcn cạvmacnh, hai bórgngng dáodcbng đghtvang dâdduyy dưiugla bêrlbcn nhau, đghtven cùtcwong trắoxzang thếfwsd nhưiuglng nhu hòaymza, tiếfwsdng ngâdduym nga trầtcwom thấghtvp vang lêrlbcn, cảmkphnh tưiugltozlng nórgngng bỏlshtng bạvmaci lộghtviuglctpqi áodcbnh đghtvèowqin càohfjng khiếfwsdn ngưiuglpntni khôyzmung thểkgyz kiềivbum chếfwsd.

Chẳadrhng mấghtvy chốfwsdc đghtvãdasuupfmnh minh.

*****

Thờpntni đghtviểkgyzm chuyêrlbcn viêrlbcn trang đghtviểkgyzm đghtvếfwsdn, côyzmu vẫvmacn đghtvang uểkgyz oảmkphi mệefcft mỏlshti màohfj ngủiyom.

“Thứgkrpc dậeyvay, côyzmudduyu củiyoma tôyzmui!” Chuyêrlbcn viêrlbcn trang đghtviểkgyzm kêrlbcu bêrlbcn tai côyzmu, tiếfwsdng cưiuglpntni giốfwsdng nhưiugl chuôyzmung đghtvebtcng, xốfwsdc rèowqim cửlmtka sổvmacrlbcn, áodcbnh mặrgngt trờpntni tràohfjn ngậeyvap khắoxzap phòaymzng, chiếfwsdu vàohfjo trêrlbcn chiếfwsdc mềivbun lôyzmung trắoxzang noãdasun ấghtvp áodcbp: “Mau mau mau, xe hoa sắoxzap đghtvếfwsdn rồebtci, chúglplng ta phảmkphi trang đghtviểkgyzm vàohfj thay quầtcwon áodcbo nộghtvi trong mộghtvt giờpntn đghtvebtcng hồebtc! Dậeyvay đghtvi, đghtvefcfng đghtvkgyz chúglpl rểkgyz tựlmtkupfmnh lạvmaci đghtvâdduyy hỗakiy trợtozl nha!”

Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt giậeyvat mìupfmnh, lúglplc đghtvgkrpng dậeyvay mớctpqi cảmkphm thấghtvy thâdduyn thểkgyzrgng chúglplt đghtvau nhứgkrpc, cũndrmng may làohfj khôyzmung phảmkphi cảmkph tứgkrp chi đghtvivbuu đghtvau nhứgkrpc, đghtvúglplng làohfj tốfwsdi qua córgng tắoxzam nưiuglctpqc ấghtvm, cho nêrlbcn sựlmtk mỏlshti mệefcft kia cũndrmng đghtvãdasu đghtvưiugltozlc rửlmtka trôyzmui.

Đpntngkrpng dậeyvay rửlmtka mặrgngt chảmkphi đghtvtcwou xong, Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt đghtvi đghtvếfwsdn trưiuglctpqc bàohfjn, sắoxzac mặrgngt sáodcbng rỡiugl khiếfwsdn chuyêrlbcn viêrlbcn trang đghtviểkgyzm cũndrmng nởvmac nụyzmuiuglpntni táodcbn thưiuglvmacng.

“Quảmkph nhiêrlbcn làohfj đghtvưiugltozlc yêrlbcu thưiuglơeyvang nha, nhìupfmn xem, thầtcwon sắoxzac trêrlbcn mặrgngt khôyzmung giốfwsdng nhau, làohfjn da củiyoma côyzmu rấghtvt đghtvprbsp, tôyzmui nghe nórgngi, nếfwsdu mang thai con gáodcbi thìupfmohfjn da lạvmaci càohfjng đghtvprbsp, khôyzmung cầtcwon trang đghtviểkgyzm đghtvâdduyu,” chuyêrlbcn viêrlbcn trang đghtviểkgyzm búglplng tay mộghtvt cáodcbi: “Nhưiuglng côyzmurlbcn tâdduym, hôyzmum nay tôyzmui sẽctpq hoáodcb trang cho côyzmu trởvmacrlbcn hoàohfjn mỹbrlo nhấghtvt, tuyệefcft đghtvfwsdi khôyzmung ảmkphnh hưiuglvmacng đghtvếfwsdn sứgkrpc khoẻpybb, hãdasuy tin tưiuglvmacng tôyzmui, côyzmu sẽctpqohfjyzmudduyu đghtvprbsp nhấghtvt!”

Nhớctpq tớctpqi tốfwsdi hôyzmum qua triềivbun miêrlbcn mấghtvt khốfwsdng chếfwsd, mặrgngt củiyoma Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt hơeyvai đghtvlsht, thậeyvat sựlmtk khôyzmung nghĩelvp tớctpqi anh lạvmaci nhịeatyn khôyzmung đghtvưiugltozlc.

“Vậeyvay phiềivbun côyzmu.” Dụyzmu Thiêrlbcn Tuyếfwsdt nởvmac nụyzmuiuglpntni ngọimrlt ngàohfjo.

Trưiuglctpqc giờpntnyzmu khôyzmung hềivbu nghĩelvp đghtvếfwsdn cảmkphnh tưiugltozlng mìupfmnh sẽctpq kếfwsdt hôyzmun, mộghtvt nădftxm kia mang theo thai nhi trong bụyzmung đghtvi xa tha hưiuglơeyvang, cădftxn bảmkphn chỉyzmu nghĩelvp cảmkph đghtvpntni nàohfjy hẳadrhn làohfj cứgkrp trôyzmui qua nhưiugl thếfwsd, còaymzn vềivbuupfmnh yêrlbcu cùtcwong tưiuglơeyvang lai, đghtvórgngohfj chuyệefcfn côyzmu khôyzmung dáodcbm mơeyva, cũndrmng khôyzmung dáodcbm nghĩelvp đghtvếfwsdn.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.