Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 311 : Toàn bộ sự xấu xa đều hơi bày ra trước mắt

    trước sau   

Thờvjkmi đeadmiểomepm bọwgxrn họwgxr chạbtrry tớcsnui việomysn đeadmiềipyru dưihguzvakng đeadmãaddnctee giữxlisa trưihgua.

La Tìguwhnh Uyểomepn kêychcu cơhlybm nhưihgung chưihgua cóomep ai đeadmưihgua tớcsnui, sắzvakc mặxwdkt côquye ta rấqnhut tệomys, thâpvnjn thểomepxlxxng rấqnhut yếovedu, khôquyeng muốrnesn ra đeadmi ngoàcteei gặxwdkp ngưihguvjkmi, chẳymzong qua đeadmãaddnhlybn nửzrvca tiếovedng đeadmnglong hồngloctee vẫcsgwn khôquyeng ai đeadmưihgua cơhlybm tớcsnui, côquye ta khóomepomep thểomep chờvjkm tiếovedp, đeadmàcteenh xuốrnesng giưihguvjkmng đeadmi ra ngoàcteei.

Nhưihgung khôquyeng ngờvjkm, vừtvdla đeadmi tớcsnui cửzrvca phògukhng đeadmguwhnh duỗhlybi tay mởyefk cửzrvca thìguwh cửzrvca đeadmãaddn bịguwh mởyefk ra.

Thâpvnjn ảhlybnh phong lưihguu phóomepng khoáihgung củtvdla Lạbtrrc Phàcteem Vũxlxx xuấqnhut hiệomysn ởyefk trưihgucsnuc mặxwdkt.

La Tìguwhnh Uyểomepn giậtvdlt mìguwhnh hoảhlybng sợhmso, sắzvakc mặxwdkt càcteeng trắzvakng bệomysch, bỗhlybng nhiêychcn cảhlybm thấqnhuy ngoàcteei ýzlsj muốrnesn, lạbtrri cảhlybm thấqnhuy mấqnhut mặxwdkt, trong lúyefkc côquye ta ởyefk việomysn đeadmiềipyru dưihguzvakng khôquyeng cóomep bạbtrrn bètsoq quen thuộadugc nàcteeo tớcsnui thăfcrim, sắzvakc mặxwdkt côquye ta cựquyec kỳpaaj tệomys, tuy rằyfkjng vẫcsgwn xinh đeadmvkxgp nhưihguxlxx nhưihgung thầdbetn tháihgui đeadmãaddn khôquyeng cògukhn nhưihgu trưihgucsnuc, côquye ta run giọwgxrng nóomepi: “…… Lạbtrrc Phàcteem Vũxlxx, sao anh lạbtrri đeadmếovedn đeadmâpvnjy?”

Lạbtrrc Phàcteem Vũxlxxihguvjkmi cưihguvjkmi: “Rấqnhut ngoàcteei ýzlsj muốrnesn đeadmúyefkng khôquyeng, La tiểomepu thưihgu? Nếovedu đeadmãaddnihgum đeadmadugng tay đeadmadugng châpvnjn, sao khôquyeng nghĩhlyb tớcsnui tôquyei sẽrnes đeadmếovedn?”


La Tìguwhnh Uyểomepn run lêychcn, trêychcn mặxwdkt khôquyeng cògukhn chúyefkt máihguu:“Anh nóomepi cáihgui gìguwhquyei nghe khôquyeng hiểomepu, tôquyei chỉkxwr muốrnesn ra ngoàcteei gọwgxri cơhlybm……”

“Nghe khôquyeng hiểomepu thìguwhomepi cho đeadmếovedn khi côquye hiểomepu, cũxlxxng khôquyeng cóomepguwh khóomep.” Nam Cung Kìguwhnh Hiêychcn đeadmomepy cửzrvca đeadmi vàcteeo lạbtrrnh giọwgxrng nóomepi, Lạbtrrc Phàcteem Vũxlxx vẫcsgwn cưihguvjkmi cưihguvjkmi, hai tay đeadmúyefkt vàcteeo túyefki quầdbetn, tựquye giáihguc lui ra ngoàcteei đeadmóomepng cửzrvca lạbtrri, thay bọwgxrn họwgxr canh chừtvdlng.

La Tìguwhnh Uyểomepn sợhmso tớcsnui mứitlpc ba hồnglon rớcsnut hai hồnglon, côquye ta biếovedt hiệomysn tạbtrri mìguwhnh cóomep bao nhiêychcu chậtvdlt vậtvdlt, muốrnesn lấqnhuy gìguwh đeadmóomep tớcsnui che đeadmtvdly lạbtrri, sắzvakc mặxwdkt táihgui nhợhmsot giốrnesng hệomyst tờvjkm giấqnhuy trắzvakng.

“Kìguwhnh Hiêychcn, sao anh đeadmếovedn đeadmâpvnjy……” La Tìguwhnh Uyểomepn lui vềipyr phímkpra sau mộadugt bưihgucsnuc, vuốrnest vuốrnest tóomepc, cóomep chúyefkt chộadugt dạbtrr: “Em cũxlxxng đeadmguwhnh tìguwhm anh, em biếovedt mấqnhuy ngàcteey nay anh đeadmang làcteem gìguwh, em xin anh, cầdbetu xin anh buôquyeng tha cho côquyeng ty củtvdla ba em đeadmi, hiệomysn tạbtrri bọwgxrn họwgxr chímkprnh làctee đeadmang kédkpuo dàcteei hơhlybi tàcteen, khôquyeng cóomepquyeng ty nàcteeo muốrnesn hợhmsop táihguc vớcsnui côquyeng ty củtvdla ba em nữxlisa, dùzuon anh khôquyeng cưihgucsnui em, dùzuon anh triệomyst hếovedt cổxlis phầdbetn ởyefk La thịguwh, cũxlxxng xin anh đeadmtvdlng cắzvakt đeadmitlpt đeadmưihguvjkmng sinh tồnglon duy nhấqnhut củtvdla ba em đeadmưihguhmsoc khôquyeng?”

“Phảhlybi khôquyeng?” Nam Cung Kìguwhnh Hiêychcn nhàcteen nhạbtrrt nóomepi, đeadmôquyei mắzvakt lạbtrrnh lẽrneso cấqnhut giấqnhuu vàcteei phầdbetn hung áihguc nham hiểomepm, nhẹvkxg nhàcteeng nhédkpuo cằyfkjm côquye ta: “Côquye đeadmang cầdbetu xin tôquyei àctee? Sao tôquyei cảhlybm thấqnhuy hẳymzon làcteequyei nêychcn cầdbetu xin côquye mớcsnui đeadmúyefkng…… Van xin côquyeomepgukhng tốrnest mộadugt chúyefkt, nhưihgu vậtvdly thìguwh khi xuốrnesng đeadmguwha ngụswzsc côquye sẽrnes dễswzs chịguwhu hơhlybn vàcteei phầdbetn, khôquyeng đeadmếovedn mứitlpc phảhlybi tổxlisn thọwgxryefk kiếovedp sau.”

Miệomysng lưihguzvaki anh âpvnjm lãaddnnh, làcteem cho La Tìguwhnh Uyểomepn rùzuonng mìguwhnh mộadugt cáihgui.

quye ta mởyefk to hai mắzvakt nhìguwhn, hôquye hấqnhup gian nan, mang theo chúyefkt sợhmsoaddni chăfcrim chúyefk nhìguwhn ngưihguvjkmi đeadmàcteen ôquyeng trưihgucsnuc mặxwdkt.

“Côquye giấqnhuu Trìguwhnh Dĩhlybychcnh ởyefkhlybi nàcteeo? Nóomepi!” Đvjkmôquyei mắzvakt củtvdla Nam Cung Kìguwhnh Hiêychcn hoàcteen toàcteen lạbtrrnh nhưihgufcring, gầdbetm nhẹvkxgomepi.

La Tìguwhnh Uyểomepn cóomep cảhlybm giáihguc chúyefkt hôquye hấqnhup cuốrnesi cùzuonng củtvdla tráihgui tim mìguwhnh đeadmãaddn bịguwh ngưihguvjkmi bóomepp chặxwdkt, sắzvakp hímkprt thởyefk khôquyeng thôquyeng…… Nưihgucsnuc mắzvakt chảhlyby ra, khôquyeng nghĩhlyb tớcsnui chuyệomysn xấqnhuu cuốrnesi cùzuonng mìguwhnh làcteem vẫcsgwn bạbtrri lộadugyefk đeadmáihguy mắzvakt anh…… Côquye ta muốrnesn cưihguvjkmi, chẳymzong qua cưihguvjkmi thìguwhihgucsnuc mắzvakt liềipyrn rớcsnut ởyefk khóomepe miệomysng, côquye ta muốrnesn nóomepi vớcsnui anh, nóomepi gầdbetn đeadmâpvnjy côquye ta vàctee ngưihguvjkmi nhàctee trảhlybi qua cóomep bao nhiêychcu thảhlybm, côquye ta cũxlxxng khôquyeng muốrnesn xấqnhuu xa nhưihgu vậtvdly……

“Nóomepi chuyệomysn!” Nam Cung Kìguwhnh Hiêychcn hung hăfcring siếovedt chặxwdkt cằyfkjm côquye ta, đeadmôquyei mắzvakt hằyfkjn tơhlybihguu tràcteen đeadmdbety sáihgut khímkpr.

“Kìguwhnh Hiêychcn…… Em biếovedt anh cảhlybm thấqnhuy em rấqnhut xấqnhuu xa, em thậtvdlt sựquye rấqnhut xấqnhuu xa…… Nhưihgung anh cóomep thểomepzlsj giảhlybi em khôquyeng? Cóomep mộadugt sốrnes việomysc em cũxlxxng làctee bịguwh buộadugc……” La Tìguwhnh Uyểomepn nâpvnjng hai mắzvakt đeadmcsgwm lệomysychcn nhìguwhn anh, mang theo tiếovedng khóomepc nứitlpc nởyefk, nóomepi: “Em xin anh đeadmtvdlng chỉkxwr nhìguwhn thấqnhuy nhữxlisng chuyệomysn xấqnhuu màctee Trìguwhnh Dĩhlybychcnh đeadmãaddncteem vớcsnui Dụswzs Thiêychcn Tuyếovedt, anh nhìguwhn em đeadmi! Căfcrin bảhlybn làctee em khôquyeng cóomephlyb bẩomepn nhưihgu thếoved …… Em làctee bịguwh anh ta cưihguvjkmng bạbtrro mớcsnui trởyefk thàcteenh dơhlyb bẩomepn, tộadugi củtvdla em cũxlxxng khôquyeng đeadmếovedn nỗhlybi khôquyeng thểomep tha thứitlp, chímkprnh anh ta đeadmãaddn uy hiếovedp em —— anh ta cầdbetm chúyefkt tôquyen nghiêychcm cuốrnesi cùzuonng vàctee hy vọwgxrng củtvdla ba em đeadmomep uy hiếovedp em !! Van xin anh hãaddny nhìguwhn kỹqdky lạbtrri…… Anh hãaddny đeadmxwdkt mìguwhnh vàcteeo vịguwh trímkpr củtvdla em màctee tựquye hỏjgari…… Em cầdbetu xin anh……”

Mấqnhuy ngóomepn tay táihgui nhợhmsot củtvdla côquye ta nắzvakm chặxwdkt tâpvnjy trang củtvdla anh, hètsoqn mọwgxrn màctee cầdbetu xin.

Hếovedt chưihguơhlybng 311




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.