Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 311 : Toàn bộ sự xấu xa đều hơi bày ra trước mắt

    trước sau   

Thờeivmi đlsgkiểpjkcm bọerbjn họerbj chạgnsdy tớkywvi việlsgkn đlsgkiềnfpyu dưawiyceayng đlsgkãmhtqztme giữmswxa trưawiya.

La Tìyvwpnh Uyểpjkcn kêfansu cơlnucm nhưawiyng chưawiya cóchce ai đlsgkưawiya tớkywvi, sắxdznc mặulsrt côatwi ta rấnfpyt tệlsgk, thâgnsdn thểpjkcxugtng rấnfpyt yếvhpou, khôatwing muốcsjkn ra đlsgki ngoàztmei gặulsrp ngưawiyeivmi, chẳpjkcng qua đlsgkãmhtqlnucn nửrvkxa tiếvhpong đlsgklsgkng hồlsgkztme vẫkywvn khôatwing ai đlsgkưawiya cơlnucm tớkywvi, côatwi ta khóchcechce thểpjkc chờeivm tiếvhpop, đlsgkàztmenh xuốcsjkng giưawiyeivmng đlsgki ra ngoàztmei.

Nhưawiyng khôatwing ngờeivm, vừaunza đlsgki tớkywvi cửrvkxa phòfachng đlsgkjrkrnh duỗeubwi tay mởxdzn cửrvkxa thìyvwp cửrvkxa đlsgkãmhtq bịjrkr mởxdzn ra.

Thâgnsdn ảjytgnh phong lưawiyu phóchceng khoáyrqvng củwckpa Lạgnsdc Phàztmem Vũxugt xuấnfpyt hiệlsgkn ởxdzn trưawiykywvc mặulsrt.

La Tìyvwpnh Uyểpjkcn giậztmet mìyvwpnh hoảjytgng sợchce, sắxdznc mặulsrt càztmeng trắxdznng bệlsgkch, bỗeubwng nhiêfansn cảjytgm thấnfpyy ngoàztmei ýzjiq muốcsjkn, lạgnsdi cảjytgm thấnfpyy mấnfpyt mặulsrt, trong lúcsjkc côatwi ta ởxdzn việlsgkn đlsgkiềnfpyu dưawiyceayng khôatwing cóchce bạgnsdn bèceay quen thuộztmec nàztmeo tớkywvi thăombgm, sắxdznc mặulsrt côatwi ta cựpwyac kỳgton tệlsgk, tuy rằzjiqng vẫkywvn xinh đlsgkcsjkp nhưawiyxugt nhưawiyng thầyrqvn tháyrqvi đlsgkãmhtq khôatwing còfachn nhưawiy trưawiykywvc, côatwi ta run giọerbjng nóchcei: “…… Lạgnsdc Phàztmem Vũxugt, sao anh lạgnsdi đlsgkếvhpon đlsgkâgnsdy?”

Lạgnsdc Phàztmem Vũxugtawiyeivmi cưawiyeivmi: “Rấnfpyt ngoàztmei ýzjiq muốcsjkn đlsgkúcsjkng khôatwing, La tiểpjkcu thưawiy? Nếvhpou đlsgkãmhtqyrqvm đlsgkztmeng tay đlsgkztmeng châgnsdn, sao khôatwing nghĩopky tớkywvi tôatwii sẽykyb đlsgkếvhpon?”


La Tìyvwpnh Uyểpjkcn run lêfansn, trêfansn mặulsrt khôatwing còfachn chúcsjkt máyrqvu:“Anh nóchcei cáyrqvi gìyvwpatwii nghe khôatwing hiểpjkcu, tôatwii chỉsbna muốcsjkn ra ngoàztmei gọerbji cơlnucm……”

“Nghe khôatwing hiểpjkcu thìyvwpchcei cho đlsgkếvhpon khi côatwi hiểpjkcu, cũxugtng khôatwing cóchceyvwp khóchce.” Nam Cung Kìyvwpnh Hiêfansn đlsgkxxony cửrvkxa đlsgki vàztmeo lạgnsdnh giọerbjng nóchcei, Lạgnsdc Phàztmem Vũxugt vẫkywvn cưawiyeivmi cưawiyeivmi, hai tay đlsgkúcsjkt vàztmeo túcsjki quầyrqvn, tựpwya giáyrqvc lui ra ngoàztmei đlsgkóchceng cửrvkxa lạgnsdi, thay bọerbjn họerbj canh chừaunzng.

La Tìyvwpnh Uyểpjkcn sợchce tớkywvi mứlnucc ba hồlsgkn rớkywvt hai hồlsgkn, côatwi ta biếvhpot hiệlsgkn tạgnsdi mìyvwpnh cóchce bao nhiêfansu chậztmet vậztmet, muốcsjkn lấnfpyy gìyvwp đlsgkóchce tớkywvi che đlsgkztmey lạgnsdi, sắxdznc mặulsrt táyrqvi nhợchcet giốcsjkng hệlsgkt tờeivm giấnfpyy trắxdznng.

“Kìyvwpnh Hiêfansn, sao anh đlsgkếvhpon đlsgkâgnsdy……” La Tìyvwpnh Uyểpjkcn lui vềnfpy phíyvwpa sau mộztmet bưawiykywvc, vuốcsjkt vuốcsjkt tóchcec, cóchce chúcsjkt chộztmet dạgnsd: “Em cũxugtng đlsgkjrkrnh tìyvwpm anh, em biếvhpot mấnfpyy ngàztmey nay anh đlsgkang làztmem gìyvwp, em xin anh, cầyrqvu xin anh buôatwing tha cho côatwing ty củwckpa ba em đlsgki, hiệlsgkn tạgnsdi bọerbjn họerbj chíyvwpnh làztme đlsgkang kélnuco dàztmei hơlnuci tàztmen, khôatwing cóchceatwing ty nàztmeo muốcsjkn hợchcep táyrqvc vớkywvi côatwing ty củwckpa ba em nữmswxa, dùlsmf anh khôatwing cưawiykywvi em, dùlsmf anh triệlsgkt hếvhpot cổlcea phầyrqvn ởxdzn La thịjrkr, cũxugtng xin anh đlsgkaunzng cắxdznt đlsgklnuct đlsgkưawiyeivmng sinh tồlsgkn duy nhấnfpyt củwckpa ba em đlsgkưawiychcec khôatwing?”

“Phảjytgi khôatwing?” Nam Cung Kìyvwpnh Hiêfansn nhàztmen nhạgnsdt nóchcei, đlsgkôatwii mắxdznt lạgnsdnh lẽykybo cấnfpyt giấnfpyu vàztmei phầyrqvn hung áyrqvc nham hiểpjkcm, nhẹcsjk nhàztmeng nhélnuco cằzjiqm côatwi ta: “Côatwi đlsgkang cầyrqvu xin tôatwii àztme? Sao tôatwii cảjytgm thấnfpyy hẳpjkcn làztmeatwii nêfansn cầyrqvu xin côatwi mớkywvi đlsgkúcsjkng…… Van xin côatwichcefachng tốcsjkt mộztmet chúcsjkt, nhưawiy vậztmey thìyvwp khi xuốcsjkng đlsgkjrkra ngụkbpfc côatwi sẽykyb dễsbna chịjrkru hơlnucn vàztmei phầyrqvn, khôatwing đlsgkếvhpon mứlnucc phảjytgi tổlcean thọerbjxdzn kiếvhpop sau.”

Miệlsgkng lưawiyceayi anh âgnsdm lãmhtqnh, làztmem cho La Tìyvwpnh Uyểpjkcn rùlsmfng mìyvwpnh mộztmet cáyrqvi.

atwi ta mởxdzn to hai mắxdznt nhìyvwpn, hôatwi hấnfpyp gian nan, mang theo chúcsjkt sợchcemhtqi chăombgm chúcsjk nhìyvwpn ngưawiyeivmi đlsgkàztmen ôatwing trưawiykywvc mặulsrt.

“Côatwi giấnfpyu Trìyvwpnh Dĩopkyfansnh ởxdznlnuci nàztmeo? Nóchcei!” Đpgpeôatwii mắxdznt củwckpa Nam Cung Kìyvwpnh Hiêfansn hoàztmen toàztmen lạgnsdnh nhưawiyombgng, gầyrqvm nhẹcsjkchcei.

La Tìyvwpnh Uyểpjkcn cóchce cảjytgm giáyrqvc chúcsjkt hôatwi hấnfpyp cuốcsjki cùlsmfng củwckpa tráyrqvi tim mìyvwpnh đlsgkãmhtq bịjrkr ngưawiyeivmi bóchcep chặulsrt, sắxdznp híyvwpt thởxdzn khôatwing thôatwing…… Nưawiykywvc mắxdznt chảjytgy ra, khôatwing nghĩopky tớkywvi chuyệlsgkn xấnfpyu cuốcsjki cùlsmfng mìyvwpnh làztmem vẫkywvn bạgnsdi lộztmexdzn đlsgkáyrqvy mắxdznt anh…… Côatwi ta muốcsjkn cưawiyeivmi, chẳpjkcng qua cưawiyeivmi thìyvwpawiykywvc mắxdznt liềnfpyn rớkywvt ởxdzn khóchcee miệlsgkng, côatwi ta muốcsjkn nóchcei vớkywvi anh, nóchcei gầyrqvn đlsgkâgnsdy côatwi ta vàztme ngưawiyeivmi nhàztme trảjytgi qua cóchce bao nhiêfansu thảjytgm, côatwi ta cũxugtng khôatwing muốcsjkn xấnfpyu xa nhưawiy vậztmey……

“Nóchcei chuyệlsgkn!” Nam Cung Kìyvwpnh Hiêfansn hung hăombgng siếvhpot chặulsrt cằzjiqm côatwi ta, đlsgkôatwii mắxdznt hằzjiqn tơlnucyrqvu tràztmen đlsgkyrqvy sáyrqvt khíyvwp.

“Kìyvwpnh Hiêfansn…… Em biếvhpot anh cảjytgm thấnfpyy em rấnfpyt xấnfpyu xa, em thậztmet sựpwya rấnfpyt xấnfpyu xa…… Nhưawiyng anh cóchce thểpjkczjiq giảjytgi em khôatwing? Cóchce mộztmet sốcsjk việlsgkc em cũxugtng làztme bịjrkr buộztmec……” La Tìyvwpnh Uyểpjkcn nâgnsdng hai mắxdznt đlsgkkywvm lệlsgkfansn nhìyvwpn anh, mang theo tiếvhpong khóchcec nứlnucc nởxdzn, nóchcei: “Em xin anh đlsgkaunzng chỉsbna nhìyvwpn thấnfpyy nhữmswxng chuyệlsgkn xấnfpyu màztme Trìyvwpnh Dĩopkyfansnh đlsgkãmhtqztmem vớkywvi Dụkbpf Thiêfansn Tuyếvhpot, anh nhìyvwpn em đlsgki! Căombgn bảjytgn làztme em khôatwing cóchcelnuc bẩxxonn nhưawiy thếvhpo …… Em làztme bịjrkr anh ta cưawiyeivmng bạgnsdo mớkywvi trởxdzn thàztmenh dơlnuc bẩxxonn, tộztmei củwckpa em cũxugtng khôatwing đlsgkếvhpon nỗeubwi khôatwing thểpjkc tha thứlnuc, chíyvwpnh anh ta đlsgkãmhtq uy hiếvhpop em —— anh ta cầyrqvm chúcsjkt tôatwin nghiêfansm cuốcsjki cùlsmfng vàztme hy vọerbjng củwckpa ba em đlsgkpjkc uy hiếvhpop em !! Van xin anh hãmhtqy nhìyvwpn kỹztme lạgnsdi…… Anh hãmhtqy đlsgkulsrt mìyvwpnh vàztmeo vịjrkr tríyvwp củwckpa em màztme tựpwya hỏdothi…… Em cầyrqvu xin anh……”

Mấnfpyy ngóchcen tay táyrqvi nhợchcet củwckpa côatwi ta nắxdznm chặulsrt tâgnsdy trang củwckpa anh, hèceayn mọerbjn màztme cầyrqvu xin.

Hếvhpot chưawiyơlnucng 311




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.