Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 311 : Toàn bộ sự xấu xa đều hơi bày ra trước mắt

    trước sau   

Thờgswhi đddlkiểnxyhm bọvujwn họvujw chạbeoby tớmouxi việvujwn đddlkiềcimcu dưdbwmfulzng đddlkãrvgpcksc giữvujwa trưdbwma.

La Tìvujwnh Uyểnxyhn kêidztu cơtdxem nhưdbwmng chưdbwma cóiris ai đddlkưdbwma tớmouxi, sắokclc mặajqtt côtpqq ta rấkkqkt tệvujw, thâccsmn thểnxyhajqtng rấkkqkt yếrbttu, khôtpqqng muốokcln ra đddlki ngoàcksci gặajqtp ngưdbwmgswhi, chẳplrung qua đddlkãrvgptdxen nửcimca tiếrbttng đddlkirisng hồiriscksc vẫtpqqn khôtpqqng ai đddlkưdbwma cơtdxem tớmouxi, côtpqq ta khóirisiris thểnxyh chờgswh tiếrbttp, đddlkàckscnh xuốokclng giưdbwmgswhng đddlki ra ngoàcksci.

Nhưdbwmng khôtpqqng ngờgswh, vừokcla đddlki tớmouxi cửcimca phòknmjng đddlkoocznh duỗglfji tay mởjxbf cửcimca thìvujw cửcimca đddlkãrvgp bịoocz mởjxbf ra.

Thâccsmn ảtpqqnh phong lưdbwmu phóirisng khoálmtmng củqqxma Lạbeobc Phàckscm Vũajqt xuấkkqkt hiệvujwn ởjxbf trưdbwmmouxc mặajqtt.

La Tìvujwnh Uyểnxyhn giậkkqkt mìvujwnh hoảtpqqng sợoocz, sắokclc mặajqtt càckscng trắokclng bệvujwch, bỗglfjng nhiêidztn cảtpqqm thấkkqky ngoàcksci ýnvuo muốokcln, lạbeobi cảtpqqm thấkkqky mấkkqkt mặajqtt, trong lúshknc côtpqq ta ởjxbf việvujwn đddlkiềcimcu dưdbwmfulzng khôtpqqng cóiris bạbeobn bèhfme quen thuộnvuoc nàcksco tớmouxi thăgzdum, sắokclc mặajqtt côtpqq ta cựqoqmc kỳabxo tệvujw, tuy rằooczng vẫtpqqn xinh đddlkogdjp nhưdbwmajqt nhưdbwmng thầighmn thálmtmi đddlkãrvgp khôtpqqng còknmjn nhưdbwm trưdbwmmouxc, côtpqq ta run giọvujwng nóirisi: “…… Lạbeobc Phàckscm Vũajqt, sao anh lạbeobi đddlkếrbttn đddlkâccsmy?”

Lạbeobc Phàckscm Vũajqtdbwmgswhi cưdbwmgswhi: “Rấkkqkt ngoàcksci ýnvuo muốokcln đddlkúshknng khôtpqqng, La tiểnxyhu thưdbwm? Nếrbttu đddlkãrvgplmtmm đddlknvuong tay đddlknvuong châccsmn, sao khôtpqqng nghĩnrnx tớmouxi tôtpqqi sẽwbfm đddlkếrbttn?”


La Tìvujwnh Uyểnxyhn run lêidztn, trêidztn mặajqtt khôtpqqng còknmjn chúshknt málmtmu:“Anh nóirisi cálmtmi gìvujwtpqqi nghe khôtpqqng hiểnxyhu, tôtpqqi chỉnxyh muốokcln ra ngoàcksci gọvujwi cơtdxem……”

“Nghe khôtpqqng hiểnxyhu thìvujwirisi cho đddlkếrbttn khi côtpqq hiểnxyhu, cũajqtng khôtpqqng cóirisvujw khóiris.” Nam Cung Kìvujwnh Hiêidztn đddlkidzty cửcimca đddlki vàcksco lạbeobnh giọvujwng nóirisi, Lạbeobc Phàckscm Vũajqt vẫtpqqn cưdbwmgswhi cưdbwmgswhi, hai tay đddlkúshknt vàcksco túshkni quầighmn, tựqoqm giálmtmc lui ra ngoàcksci đddlkóirisng cửcimca lạbeobi, thay bọvujwn họvujw canh chừokclng.

La Tìvujwnh Uyểnxyhn sợoocz tớmouxi mứakouc ba hồirisn rớmouxt hai hồirisn, côtpqq ta biếrbttt hiệvujwn tạbeobi mìvujwnh cóiris bao nhiêidztu chậkkqkt vậkkqkt, muốokcln lấkkqky gìvujw đddlkóiris tớmouxi che đddlkkkqky lạbeobi, sắokclc mặajqtt tálmtmi nhợooczt giốokclng hệvujwt tờgswh giấkkqky trắokclng.

“Kìvujwnh Hiêidztn, sao anh đddlkếrbttn đddlkâccsmy……” La Tìvujwnh Uyểnxyhn lui vềcimc phíqqxma sau mộnvuot bưdbwmmouxc, vuốokclt vuốokclt tóirisc, cóiris chúshknt chộnvuot dạbeob: “Em cũajqtng đddlkoocznh tìvujwm anh, em biếrbttt mấkkqky ngàckscy nay anh đddlkang làckscm gìvujw, em xin anh, cầighmu xin anh buôtpqqng tha cho côtpqqng ty củqqxma ba em đddlki, hiệvujwn tạbeobi bọvujwn họvujw chíqqxmnh làcksc đddlkang kéqkcmo dàcksci hơtdxei tàckscn, khôtpqqng cóiristpqqng ty nàcksco muốokcln hợooczp tálmtmc vớmouxi côtpqqng ty củqqxma ba em nữvujwa, dùfulz anh khôtpqqng cưdbwmmouxi em, dùfulz anh triệvujwt hếrbttt cổtdxe phầighmn ởjxbf La thịoocz, cũajqtng xin anh đddlkokclng cắokclt đddlkakout đddlkưdbwmgswhng sinh tồirisn duy nhấkkqkt củqqxma ba em đddlkưdbwmooczc khôtpqqng?”

“Phảtpqqi khôtpqqng?” Nam Cung Kìvujwnh Hiêidztn nhàckscn nhạbeobt nóirisi, đddlkôtpqqi mắokclt lạbeobnh lẽwbfmo cấkkqkt giấkkqku vàcksci phầighmn hung álmtmc nham hiểnxyhm, nhẹogdj nhàckscng nhéqkcmo cằooczm côtpqq ta: “Côtpqq đddlkang cầighmu xin tôtpqqi àcksc? Sao tôtpqqi cảtpqqm thấkkqky hẳplrun làcksctpqqi nêidztn cầighmu xin côtpqq mớmouxi đddlkúshknng…… Van xin côtpqqirisknmjng tốokclt mộnvuot chúshknt, nhưdbwm vậkkqky thìvujw khi xuốokclng đddlkoocza ngụrjbsc côtpqq sẽwbfm dễrsgn chịooczu hơtdxen vàcksci phầighmn, khôtpqqng đddlkếrbttn mứakouc phảtpqqi tổtdxen thọvujwjxbf kiếrbttp sau.”

Miệvujwng lưdbwmfulzi anh âccsmm lãrvgpnh, làckscm cho La Tìvujwnh Uyểnxyhn rùfulzng mìvujwnh mộnvuot cálmtmi.

tpqq ta mởjxbf to hai mắokclt nhìvujwn, hôtpqq hấkkqkp gian nan, mang theo chúshknt sợooczrvgpi chăgzdum chúshkn nhìvujwn ngưdbwmgswhi đddlkàckscn ôtpqqng trưdbwmmouxc mặajqtt.

“Côtpqq giấkkqku Trìvujwnh Dĩnrnxidztnh ởjxbftdxei nàcksco? Nóirisi!” Đzoeuôtpqqi mắokclt củqqxma Nam Cung Kìvujwnh Hiêidztn hoàckscn toàckscn lạbeobnh nhưdbwmgzdung, gầighmm nhẹogdjirisi.

La Tìvujwnh Uyểnxyhn cóiris cảtpqqm giálmtmc chúshknt hôtpqq hấkkqkp cuốokcli cùfulzng củqqxma trálmtmi tim mìvujwnh đddlkãrvgp bịoocz ngưdbwmgswhi bóirisp chặajqtt, sắokclp híqqxmt thởjxbf khôtpqqng thôtpqqng…… Nưdbwmmouxc mắokclt chảtpqqy ra, khôtpqqng nghĩnrnx tớmouxi chuyệvujwn xấkkqku cuốokcli cùfulzng mìvujwnh làckscm vẫtpqqn bạbeobi lộnvuojxbf đddlkálmtmy mắokclt anh…… Côtpqq ta muốokcln cưdbwmgswhi, chẳplrung qua cưdbwmgswhi thìvujwdbwmmouxc mắokclt liềcimcn rớmouxt ởjxbf khóirise miệvujwng, côtpqq ta muốokcln nóirisi vớmouxi anh, nóirisi gầighmn đddlkâccsmy côtpqq ta vàcksc ngưdbwmgswhi nhàcksc trảtpqqi qua cóiris bao nhiêidztu thảtpqqm, côtpqq ta cũajqtng khôtpqqng muốokcln xấkkqku xa nhưdbwm vậkkqky……

“Nóirisi chuyệvujwn!” Nam Cung Kìvujwnh Hiêidztn hung hăgzdung siếrbttt chặajqtt cằooczm côtpqq ta, đddlkôtpqqi mắokclt hằooczn tơtdxelmtmu tràckscn đddlkighmy sálmtmt khíqqxm.

“Kìvujwnh Hiêidztn…… Em biếrbttt anh cảtpqqm thấkkqky em rấkkqkt xấkkqku xa, em thậkkqkt sựqoqm rấkkqkt xấkkqku xa…… Nhưdbwmng anh cóiris thểnxyhnvuo giảtpqqi em khôtpqqng? Cóiris mộnvuot sốokcl việvujwc em cũajqtng làcksc bịoocz buộnvuoc……” La Tìvujwnh Uyểnxyhn nâccsmng hai mắokclt đddlktpqqm lệvujwidztn nhìvujwn anh, mang theo tiếrbttng khóirisc nứakouc nởjxbf, nóirisi: “Em xin anh đddlkokclng chỉnxyh nhìvujwn thấkkqky nhữvujwng chuyệvujwn xấkkqku màcksc Trìvujwnh Dĩnrnxidztnh đddlkãrvgpckscm vớmouxi Dụrjbs Thiêidztn Tuyếrbttt, anh nhìvujwn em đddlki! Căgzdun bảtpqqn làcksc em khôtpqqng cóiristdxe bẩidztn nhưdbwm thếrbtt …… Em làcksc bịoocz anh ta cưdbwmgswhng bạbeobo mớmouxi trởjxbf thàckscnh dơtdxe bẩidztn, tộnvuoi củqqxma em cũajqtng khôtpqqng đddlkếrbttn nỗglfji khôtpqqng thểnxyh tha thứakou, chíqqxmnh anh ta đddlkãrvgp uy hiếrbttp em —— anh ta cầighmm chúshknt tôtpqqn nghiêidztm cuốokcli cùfulzng vàcksc hy vọvujwng củqqxma ba em đddlknxyh uy hiếrbttp em !! Van xin anh hãrvgpy nhìvujwn kỹrbtt lạbeobi…… Anh hãrvgpy đddlkajqtt mìvujwnh vàcksco vịoocz tríqqxm củqqxma em màcksc tựqoqm hỏrjbsi…… Em cầighmu xin anh……”

Mấkkqky ngóirisn tay tálmtmi nhợooczt củqqxma côtpqq ta nắokclm chặajqtt tâccsmy trang củqqxma anh, hèhfmen mọvujwn màcksc cầighmu xin.

Hếrbttt chưdbwmơtdxeng 311




Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.