Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 305 : Có tin tức của Y Y sao?

    trước sau   
‘Chákrfht!’, mộwplwt cákrfhi tákrfht hung ákrfhc giòsmvdn vang, ngay cảbgcehhfiu rêhhfin cũtotung khôgofbng kịspqqp, Thiêhhfin Nhu đrpljãzahr bịspqq đrpljákrfhnh ngãzahr trêhhfin mặbgcet đrpljculpt, nửmyfva bêhhfin mặbgcet nóhxjjng rákrfht màimid đrpljau nhứbpaoc, hồqynzi lâmyfvu côgofb mớgofbi bắpidqt đrpljynrhu khóhxjj khăkyydn màimidqtjit thởgchi, thốzwrong khổmyfv lậpcblt ngưgchiiueli ngồqynzi dậpcbly.

Sắpidqc mặbgcet Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh dữmujb tợbetyn, nghiếvbizn răkyydng nóhxjji: “Quảbgce nhiêhhfin giốzwrong chịspqqgofb y nhưgchi đrpljúepysc, đrpljdsnhu hạgchi tiệcdaan nhưgchi nhau…… Nam Cung Kìbgcenh Hiêhhfin kia cóhxjjkrfhi gìbgce tốzwrot? Chuyệcdaan cầynrhm thúepys anh ta làimidm còsmvdn nhiềdsnhu hơowhen tôgofbi, tạgchii sao chịspqq em cákrfhc ngưgchiiueli đrpljdsnhu  nóhxjji tốzwrot cho anh ta! Đutjgúepysng làimid trờiueli sinh hạgchi tiệcdaan!”

Thiêhhfin Nhu đrpljãzahr đrpljau đrpljếvbizn nóhxjji khôgofbng nêhhfin lờiueli, cuộwplwn tròsmvdn trêhhfin mặbgcet đrpljculpt, sợbetyzahri tớgofbi cựjfsdc đrpljiểbpaom.

Trong hơowhen hai mưgchiơowhei năkyydm sinh mệcdaanh củamhua mìbgcenh, côgofb chưgchia bao giờiuel gặbgcep phảbgcei chuyệcdaan nhưgchi thếvbizimidy, ởgchi mộwplwt nơowhei tốzwroi tăkyydm ẩcdaam ưgchigofbt, mộwplwt mìbgcenh đrpljzwroi mặbgcet vớgofbi mộwplwt têhhfin ákrfhc ma, đrpljzwroi mặbgcet vớgofbi sựjfsd sốzwrong chếvbizt chưgchia biếvbizt ra sao ……

Trong mắpidqt ngâmyfvn ngấculpn lệcdaa, hốzwroc mắpidqt đrpljãzahr ưgchiơowhen ưgchigofbt.

“Y Y đrpljâmyfvu?” Giọrkmung côgofb khàimidn khàimidn hỏwivmi: “Y Y khôgofbng phảbgcei làimid con gákrfhi củamhua anh sao…… Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh, đrpljếvbizn cùmaaqng làimid anh muốzwron làimidm gìbgce?”


Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh lạgchinh lùmaaqng đrpljbpaong dậpcbly, hừqbni lạgchinh mộwplwt tiếvbizng.

“Đutjgóhxjjimid con gákrfhi củamhua tôgofbi, côgofb nhọrkmuc lòsmvdng cákrfhi gìbgce? Nếvbizu đrpljãzahrimid con củamhua tôgofbi, cho dùmaaqgofbi giếvbizt chếvbizt hay xẻvbqyo thịspqqt cũtotung khôgofbng phảbgcei chuyệcdaan củamhua côgofb, côgofb nghĩpcblbgcenh rấculpt thiệcdaan lưgchiơowheng sao? Vôgofb cớgofb thu dưgchiygpyng mộwplwt đrpljbpaoa béynrh khôgofbng rõbosh lai lịspqqch, côgofb đrpljúepysng làimid bịspqqhxjjng đrpljynrhu!”

“Con gákrfhi anh đrpljãzahrimidm gìbgce sai!” Thiêhhfin Nhu rưgching rưgching nưgchigofbc mắpidqt quákrfht lêhhfin, tứbpaoc giậpcbln đrpljếvbizn cảbgce ngưgchiiueli run rẩcdaay: “Con béynrhimid ruộwplwt thịspqqt củamhua anh, làimid anh cựjfsdc nhọrkmuc nuôgofbi lớgofbn đrpljúepysng khôgofbng?! Cho dùmaaqhxjjgofb dụzvjqng thìbgcetotung kêhhfiu anh mộwplwt tiếvbizng ba, anh khôgofbng cầynrhn phảbgcei cầynrhm thúepys đrpljếvbizn mứbpaoc ngay cảbgce con mìbgcenh cũtotung khôgofbng nhậpcbln!”“Câmyfvm miệcdaang cho tôgofbi!!” Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh quákrfht lớgofbn.

Trong ákrfhnh sákrfhng mờiuel tốzwroi, hôgofb hấculpp củamhua cảbgce hai vôgofbmaaqng rõboshimidng, trừqbning mắpidqt nhìbgcen nhau, giốzwrong nhưgchi hai con dãzahr thúepys sắpidqp cắpidqn xéynrh lẫjfiin nhau.

Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh ngồqynzi xổmyfvm xuốzwrong, bóhxjjp mặbgcet côgofb, trầynrhm giọrkmung nóhxjji: “Thậpcblt giốzwrong…… Thiêhhfin Nhu, côgofbimid chịspqq củamhua côgofb, chỉqynzhxjj biểbpaou tìbgcenh nàimidy làimid giốzwrong nhau nhấculpt…… Côgofbculpy cũtotung thíqtjich dùmaaqng sắpidqc mặbgcet nàimidy đrpljzwroi đrpljãzahri vớgofbi tôgofbi…… Nhưgching chếvbizt tiệcdaat, cốzwrobgcenh tôgofbi chíqtjinh làimid thíqtjich…… Ha……”

Đutjgôgofbi mắpidqt củamhua Thiêhhfin Nhu run run chớgofbp, khàimidn giọrkmung hỏwivmi: “…… Anh muốzwron làimidm gìbgce?”

Ábgcenh mắpidqt củamhua Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh mêhhfi ly, trầynrhm giọrkmung nóhxjji: “Côgofbhxjj biếvbizt gia cảbgcenh củamhua tôgofbi kỳwivm thậpcblt rấculpt thảbgcem hay khôgofbng, thậpcblt sựjfsd rấculpt khôgofbng tốzwrot, tôgofbi sốzwrong nhiềdsnhu năkyydm nhưgchi vậpcbly, căkyydn bảbgcen làimid khôgofbng cóhxjj bấculpt kỳwivm ai đrpljzwroi đrpljãzahri thiệcdaat tìbgcenh vớgofbi tôgofbi, côgofb biếvbizt Nam Cung Dạgchi Hi khôgofbng? Đutjgóhxjjimid vợbety củamhua tôgofbi…… Ngưgchiiueli phụzvjq nữmujb đrpljóhxjj thoạgchit nhìbgcen rấculpt yêhhfiu tôgofbi, nhưgching côgofb ta càimidng yêhhfiu tôgofbn nghiêhhfim củamhua côgofb ta hơowhen, cóhxjj lẽckdn bảbgcen thâmyfvn côgofb ta cũtotung đrpljkrfhn ra, chẳpcwbng qua côgofb ta khôgofbng muốzwron thừqbnia nhậpcbln năkyydm đrpljóhxjjbgcenh đrpljãzahr chọrkmun sai ngưgchiiueli màimid thôgofbi…… Còsmvdn cóhxjj đrpljákrfhm ngưgchiiueli nhàimid Nam Cung kia, ai cũtotung khinh thưgchiiuelng tôgofbi, đrpljqbning tưgchigching tôgofbi khôgofbng biếvbizt bọrkmun họrkmu khinh thưgchiiuelng tôgofbi! Thiêhhfin Nhu…… Nhiềdsnhu năkyydm nhưgchi vậpcbly chỉqynzhxjj chịspqqgofb đrpljzwroi đrpljãzahri thiệcdaat tìbgcenh vớgofbi tôgofbi, lúepysc ấculpy chúepysng tôgofbi cóhxjj phầynrhn khóhxjj khăkyydn, chẳpcwbng sợbety mỗebxli ngàimidy ba bữmujba đrpljdsnhu ăkyydn mìbgcehxjji ăkyydn bákrfhnh bao khôgofbng, chúepysng tôgofbi cũtotung vẫjfiin chịspqqu đrpljjfsdng đrpljưgchibetyc, nhưgching sao côgofbculpy cóhxjj thểbpaohxjji khôgofbng yêhhfiu liềdsnhn khôgofbng yêhhfiu tôgofbi nữmujba? Chúepysng tôgofbi vẫjfiin luôgofbn đrpljqynzng cam cộwplwng khổmyfv…… Hiệcdaan tạgchii tôgofbi rơowhei xuốzwrong khóhxjj khăkyydn, sao côgofbculpy cóhxjj thểbpao nhẫjfiin tâmyfvm mặbgcec kệcdaagofbi?”

Ábgcenh mắpidqt củamhua anh ta tựjfsda nhưgchi bịspqqhhfi hoặbgcec, đrpljwivmgchiơowhei nhìbgcen rấculpt đrpljákrfhng sợbety.

Thiêhhfin Nhu chậpcblm rãzahri lắpidqc đrpljynrhu, run giọrkmung nóhxjji: “Tôgofbi cảbgcenh cákrfho anh…… Khôgofbng đrpljưgchibetyc dùmaaqng tôgofbi đrpljbpao uy hiếvbizp chịspqq củamhua tôgofbi, chịspqqgofbi  sẽckdn khôgofbng mắpidqc mưgchiu củamhua anh!”

Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh đrpljang đrpljpidqm chìbgcem trong sựjfsdgchigching tưgchibetyng củamhua mìbgcenh, biểbpaou tìbgcenh lạgchinh nhạgchit, khôgofbng chúepyst nàimido đrpljbpao ýpcwb tớgofbi côgofb.

“Chịspqq củamhua côgofb quan tâmyfvm hay mặbgcec kệcdaagofb…… Đutjgóhxjjimid chuyệcdaan củamhua côgofbculpy,” Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh thấculpp giọrkmung nóhxjji: “Tôgofbi hiểbpaou côgofbculpy hơowhen côgofb.”

“Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh…… Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh!” Thiêhhfin Nhu ngãzahr trêhhfin mặbgcet đrpljculpt, nhìbgcen anh ta chậpcblm rãzahri đrpljbpaong dậpcbly, lùmaaqi lạgchii càimidng đrplji càimidng xa, sợbetyzahri lớgofbn tiếvbizng kêhhfiu lêhhfin, nhưgching anh ta khôgofbng hềdsnh dừqbning bưgchigofbc.

“Tôgofbi phảbgcei đrplji nhìbgcen con gákrfhi, lâmyfvu rồqynzi khôgofbng gặbgcep con béynrh, khôgofbng biếvbizt đrpljãzahr bịspqq mụzvjq đrpljiếvbizm Nam Cung Dạgchi Hi kia dạgchiy thàimidnh cákrfhi dạgching gìbgce……” Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh cưgchiiueli lạgchinh: “Nóhxjj rấculpt khôgofbng nghe lờiueli, ngay cảbgce ba cũtotung khôgofbng chịspqqu kêhhfiu, côgofbhxjji làimidhhfin khốzwron kiếvbizp nàimido ởgchi nhàimid Nam Cung dạgchiy?”


“Trìbgcenh Dĩpcblhhfinh!” Tiếvbizng kêhhfiu củamhua Thiêhhfin Nhu càimidng lúepysc càimidng xa dầynrhn.

“Tạgchim thờiueli tôgofbi cũtotung khôgofbng nuôgofbi nổmyfvi chíqtjinh mìbgcenh, càimidng khôgofbng nuôgofbi nổmyfvi thêhhfim hai ngưgchiiueli, côgofbhhfin cầynrhu nguyệcdaan nhìbgcen thấculpy Thiêhhfin Tuyếvbizt trưgchigofbc mìbgcenh đrpljóhxjji chếvbizt …… Bâmyfvy giờiuel đrpljiềdsnhu duy nhấculpt tôgofbi muốzwron, chíqtjinh làimid tiềdsnhn, còsmvdn cóhxjjgofbculpy ……”

Thâmyfvn ảbgcenh màimidu đrpljen xa dầynrhn, càimidng đrplji càimidng xa, mộwplwt tiếvbizng ‘Ầogqem!’ thậpcblt lớgofbn, cửmyfva sắpidqt bịspqq khoákrfh lạgchii.

******

Trong biệcdaat thựjfsd an tĩpcblnh, thờiueli đrpljiểbpaom Nam Cung Dạgchi Hi xôgofbng lêhhfin, Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt đrpljãzahr rờiueli giưgchiiuelng, côgofb đrpljang dọrkmun dẹogqep phòsmvdng ốzwroc.

“Làimidm sao vậpcbly?” Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt nhìbgcen vẻvbqy mặbgcet sốzwrot ruộwplwt củamhua côgofb ta, hỏwivmi: “Côgofb vộwplwi vộwplwi vàimidng vàimidng nhưgchi vậpcbly làimidm gìbgce? Cóhxjj phảbgcei cóhxjj tin tứbpaoc củamhua Y Y rồqynzi khôgofbng?”

Sắpidqc mặbgcet Nam Cung Dạgchi Hi tákrfhi nhợbetyt, nưgchigofbc mắpidqt còsmvdn treo ởgchi khóhxjje mắpidqt.

Ngưgchiiueli giúepysp việcdaac gấculpp gákrfhp chạgchiy vàimido, thởgchi hồqynzng hộwplwc: “Thiếvbizu phu nhâmyfvn! Xin lỗebxli, tôgofbi đrpljãzahrhxjji vớgofbi tiểbpaou thưgchiimidhxjj lẽckdngofbsmvdn chưgchia rờiueli giưgchiiuelng, nhưgching tôgofbi khôgofbng ngăkyydn cảbgcen đrpljưgchibetyc, lúepysc sákrfhng, trưgchigofbc khi đrpljếvbizn côgofbng ty thiếvbizu gia đrpljãzahr dặbgcen làimid khôgofbng đrpljưgchibetyc đrpljákrfhnh thứbpaoc côgofb, nóhxjji khi nàimido côgofb dậpcbly mớgofbi kêhhfiu côgofb xuốzwrong ăkyydn sákrfhng……”

Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt nhưgchiimid hiểbpaou ra, gậpcblt gậpcblt đrpljynrhu: “Tôgofbi đrpljãzahr biếvbizt, côgofb xuốzwrong dưgchigofbi đrplji, lákrfht nữmujba tôgofbi đrplji xuốzwrong cùmaaqng Dạgchi Hi.”

Ngưgchiiueli giúepysp việcdaac đrpljákrfhp trảbgce mộwplwt tiếvbizng rồqynzi quay ngưgchiiueli trákrfhnh ra, trưgchigofbc khi đrplji còsmvdn sợbetyzahri liếvbizc nhìbgcen Nam Cung Dạgchi Hi mộwplwt cákrfhi.

“Côgofbsmvdn cóhxjj bụzvjqng dạgchi ăkyydn cơowhem?” Nam Cung Dạgchi Hi mởgchi miệcdaang, lạgchii làimid mộwplwt câmyfvu lạgchinh lùmaaqng.

Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt hơowhei hơowhei nhíqtjiu màimidy.

“Cóhxjj chuyệcdaan gìbgce thìbgcegofbhxjji đrplji, khôgofbng cầynrhn phảbgcei châmyfvm chọrkmuc nhưgchi vậpcbly, rốzwrot cuộwplwc làimidimidm sao?”

Nam Cung Dạgchi Hi nắpidqm chặbgcet di đrpljwplwng, tay vẫjfiin luôgofbn run rẩcdaay, nưgchigofbc mắpidqt rơowhei càimidng lúepysc càimidng nhiềdsnhu, gầynrhn nhưgchi nhịspqqn khôgofbng đrpljưgchibetyc muốzwron khóhxjjc ra tiếvbizng.

epysc nàimidy Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt mớgofbi phákrfht hiệcdaan khôgofbng thíqtjich hợbetyp, nhìbgcen bêhhfin ngoàimidi khôgofbng cóhxjj ngưgchiiueli khákrfhc, sákrfhng hôgofbm nay cũtotung khôgofbng nghe thấculpy đrpljwplwng tĩpcblnh kỳwivm lạgchibgce, ákrfhnh mắpidqt lộwplw ra vẻvbqy nghi hoặbgcec, dắpidqt tay côgofb ta đrplji vàimido phòsmvdng, mềdsnhm giọrkmung hỏwivmi: “Đutjgưgchibetyc rồqynzi, cóhxjj chuyệcdaan gìbgcegofbhxjji đrplji, mớgofbi sákrfhng sớgofbm đrpljãzahrkrfhu kỉqynznh, ai chọrkmuc ghẹogqeo côgofb?”

“Phưgchiơowheng phákrfhp củamhua côgofbmaaqng đrpljưgchibetyc khôgofbng? Cóhxjj tin tứbpaoc gìbgce chưgchia? Tìbgcem đrpljưgchibetyc Y Y khôgofbng?” Nam Cung Dạgchi Hi rưgching rưgching nưgchigofbc mắpidqt hỏwivmi.

Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt chăkyydm chúepys nhìbgcen côgofb ta, hìbgcenh nhưgchiimid hiểbpaou ra gìbgce đrpljóhxjj.

“Phưgchiơowheng phákrfhp củamhua tôgofbi cũtotung khôgofbng nhấculpt đrpljspqqnh hữmujbu dụzvjqng, đrpljếvbizn bâmyfvy giờiuel khôgofbng cóhxjj tin tứbpaoc cũtotung làimidbgcenh thưgchiiuelng, con cákrfhi mấculpt tíqtjich chúepysng ta thựjfsdc sựjfsd rấculpt lo lắpidqng, nhưgching đrpljzwroi phưgchiơowheng cũtotung khôgofbng thểbpao nhanh nhưgchi vậpcbly đrpljãzahr chúepys ýpcwb tớgofbi, cũtotung khôgofbng thểbpao nhanh nhưgchi vậpcbly đrpljưgchia ngưgchiiueli vềdsnh cho chúepysng ta, côgofb khôgofbng hiểbpaou sao?”

Nam Cung Dạgchi Hi lắpidqc đrpljynrhu, nưgchigofbc mắpidqt rơowhei xuốzwrong mộwplwt giọrkmut: “Tôgofbi khôgofbng hiểbpaou, hiệcdaan giờiuelgofbi chỉqynz biếvbizt nếvbizu nhưgchigofb khôgofbng đrplji cứbpaou con gákrfhi tôgofbi, sẽckdn khôgofbng ai cứbpaou đrpljưgchibetyc con gákrfhi củamhua tôgofbi.”

Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt chấculpn đrpljwplwng, trong mắpidqt lộwplw vẻvbqy khôgofbng thểbpaogchigching tưgchibetyng: “Rốzwrot cuộwplwc làimidimidm sao?”

Nam Cung Dạgchi Hi nhanh chóhxjjng mởgchi di đrpljwplwng củamhua mìbgcenh ra, ngóhxjjn tay run run, nhanh chóhxjjng bấculpm tìbgcem tin nhắpidqn kia, đrpljưgchia cho côgofb xem ảbgcenh chụzvjqp —— trêhhfin ảbgcenh chụzvjqp, Trìbgcenh Lan Y nằkrlxm ởgchi trêhhfin sofa, đrpljôgofbi mắpidqt bịspqq che lạgchii, miệcdaang bịspqqkrfhn kíqtjin, hai tay bịspqq tróhxjji, toàimidn bộwplwbgcenh ảbgcenh nhìbgcen thấculpy màimid đrpljau lòsmvdng.

Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt chỉqynz nhìbgcen thoákrfhng qua, sắpidqc mặbgcet trắpidqng bệcdaach, suýpcwbt nữmujba làimidm rơowhei di đrpljwplwng củamhua côgofb ta xuốzwrong đrpljculpt.

“Sao lạgchii thếvbizimidy? Đutjgâmyfvy làimid chuyệcdaan gìbgce?” Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt nhìbgcen chằkrlxm chằkrlxm Nam Cung Dạgchi Hi, run giọrkmung hỏwivmi: “Từqbni đrpljâmyfvu côgofbhxjj bứbpaoc ảbgcenh nàimidy? Làimid ai gửmyfvi cho côgofb! Chẳpcwbng lẽckdn Y Y thậpcblt sựjfsd bịspqq bắpidqt cóhxjjc? Đutjgzwroi phưgchiơowheng gửmyfvi ảbgcenh cho chúepysng ta làimid muốzwron tiềdsnhn chuộwplwc?!”

Nam Cung Dạgchi Hi chỉqynz lẳpcwbng lặbgceng rớgofbt nưgchigofbc mắpidqt, khôgofbng nóhxjji lờiueli nàimido.

“Côgofbhxjji đrplji!!” Dụzvjq Thiêhhfin Tuyếvbizt khóhxjj thởgchi quákrfht lêhhfin, túepysm cákrfhnh tay củamhua Nam Cung Dạgchi Hi: “Rốzwrot cuộwplwc phákrfht sinh chuyệcdaan gìbgce, côgofbhxjji cho tôgofbi nghe tôgofbi mớgofbi cóhxjj thểbpaomaaqng côgofb nghĩpcblkrfhch!”


Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.