Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 304 : Nếu là tôi, tôi cũng đuổi giết anh cả đời!

    trước sau   
Khôphpcng cóiigg bấitpet kỳvbbs sựblvz tỉgecwnh távbpio nàfaboo khiếtthmn ngưlixslzpvi ta sợgtghzkhvi nhưlixs thếtthmfaboy.

Cổblvz tay củbcpoa côphpc bịaybt tróiiggi —— đdoybâitpey làfabo sựblvz kiệuogon đdoybsfvru tiêtyzzn màfabo Thiêtyzzn Nhu cảjpdym giávbpic đdoybưlixsgtghc sau khi tỉgecwnh lạbcpoi.

iiggng rávbpit đdoybau đdoybouisn truyềitpen đdoybếtthmn từlsnh hai cổblvz tay, làfabo kếtthmt quảjpdy bịaybtitpey thừlsnhng to thôphpc thívbpit chặrhaqt màfabo ra, cổblvz tay bịaybt tróiiggi ởtthm sau lưlixsng, muốpdfcn đdoybvutfng đdoybwoevy cũijuong khóiigg khăitpen, toàfabon bộvutf thâitpen thểksppvbpin trêtyzzn mặrhaqt sàfabon cứfujqng đdoyblzpv lạbcponh băitpeng, miệuogong cũijuong bịaybt ngưlixslzpvi ta dùmooang băitpeng keo dávbpin lạbcpoi.

Thiêtyzzn Nhu chậwoevm rãzkhvi mởtthm mắjyfyt ra, làfabo mộvutft mảjpdynh tốpdfci đdoyben.

phpc thoávbping hoảjpdyng sợgtgh, tiếtthmp theo, côphpc bắjyfyt đdoybsfvru nhúzkhvc nhívbpich giãzkhvy giụybqxa, lúzkhvc nàfaboy mớouisi phávbpit hiệuogon mìyyzhnh vẫqxehn còjehpn ởtthmtyzzn trong bao tảjpdyi.

Mởtthm to đdoybôphpci mắjyfyt trong bóiiggng đdoybêtyzzm vẫqxehn khôphpcng nhìyyzhn thấitpey mộvutft tia ávbpinh sávbping nàfaboo, thậwoevm chívbpi khôphpcng nghe đdoybưlixsgtghc mộvutft chúzkhvt tiếtthmng đdoybvutfng nàfaboo, hơpyoen nữlvhva, cóiigg mộvutft chuyệuogon càfabong khủbcpong bốpdfcpyoen làfabo…… Bao tảjpdyi bịaybt buộvutfc kívbpin!


Trong lúzkhvc nhấitpet thờlzpvi, trong đdoybsfvru Thiêtyzzn Nhu hiệuogon lêtyzzn vôphpc sốpdfc trưlixslzpvng hợgtghp đdoybávbping sợgtgh, giốpdfcng nhưlixs cảjpdynh trêtyzzn phim truyềitpen hìyyzhnh, cóiigg ngưlixslzpvi cộvutft vàfaboo bao tảjpdyi mộvutft cụybqxc đdoybávbpi lớouisn thảjpdy chìyyzhm xuốpdfcng đdoybávbpiy biểksppn, ngưlixslzpvi trong bao tảjpdyi đdoybàfabonh chịaybtu chếtthmt chìyyzhm, mộvutft cơpyoe hộvutfi cầsfvru cứfujqu cũijuong khôphpcng cóiigg……

phpc sợgtghzkhvi kêtyzzu lêtyzzn hai tiếtthmng “Ưoivha ưlixsa”, liềitpeu mạbcpong dùmooang hai châitpen đdoybávbpi đdoybbcpop vàfaboo bao tảjpdyi bịaybt buộvutfc kívbpin.
Rốpdfct cuộvutfc bêtyzzn ngoàfaboi truyềitpen đdoybếtthmn ‘kéqxqut,’.

yyzhnh nhưlixsfabo cửxqnxa sắjyfyt bịaybt mởtthm phávbpit ra thanh âitpem, ngay sau đdoybóiiggiigg ávbpinh sávbping chiếtthmu vàfaboo, cóiigg tiếtthmng bưlixsouisc châitpen truyềitpen đdoybếtthmn.

Thiêtyzzn Nhu càfabong sợgtghzkhvi hơpyoen, khôphpcng biếtthmt ngưlixslzpvi nàfaboy rốpdfct cuộvutfc làfabo ai, muốpdfcn làfabom gìyyzhphpc, côphpc đdoybávbpi đdoybbcpop càfabong dữlvhv dộvutfi hơpyoen, tiếtthmng bưlixsouisc châitpen củbcpoa ngưlixslzpvi nọdzorfabong lúzkhvc càfabong tớouisi gầsfvrn, hừlsnh lạbcponh mộvutft tiếtthmng, ngồbrzsi xổblvzm ngưlixslzpvi xuốpdfcng.

“Muốpdfcn chếtthmt thìyyzh cứfujq tiếtthmp tụybqxc đdoybvutfng đdoybwoevy, tôphpci khôphpcng cóiigg ýjpdy kiếtthmn.”

Ngay tứfujqc khắjyfyc Thiêtyzzn Nhu cứfujqng ngưlixslzpvi, chếtthmt cũijuong khôphpcng dávbpim nhúzkhvc nhívbpich nữlvhva, muốpdfcn nóiiggi chuyệuogon, nhưlixsng miệuogong bịaybtvbpin kívbpin, mộvutft câitpeu cũijuong khôphpcng nóiiggi đdoybưlixsgtghc.

Chịaybt ơpyoei……

phpc nhắjyfym mắjyfyt lạbcpoi, hốpdfcc mắjyfyt ưlixsouist ávbpit, nghĩgecw đdoybếtthmn ngưlixslzpvi thâitpen duy nhấitpet củbcpoa mìyyzhnh, khôphpcng biếtthmt trong lòjehpng làfabo sợgtghzkhvi hay hốpdfci hậwoevn.

Ngưlixslzpvi nọdzor rấitpet vừlsnha lòjehpng vớouisi sựblvz an tĩgecwnh củbcpoa côphpc, duỗxqnxi tay cởtthmi miệuogong bao tảjpdyi, lậwoevt thâitpen thểkspp củbcpoa côphpc qua lạbcpoi, rúzkhvt bao tảjpdyi khỏjiiji ngưlixslzpvi côphpc.

Rốpdfct cuộvutfc cóiigg thểksppvbpit thởtthm khôphpcng khívbpi trong làfabonh, nhìyyzhn thấitpey thếtthm giớouisi trưlixsouisc mắjyfyt, Thiêtyzzn Nhu mệuogot mỏjiiji giãzkhvy giụybqxa, ngồbrzsi dậwoevy, nhưlixsng khi nhìyyzhn thấitpey gưlixsơpyoeng mặrhaqt củbcpoa ngưlixslzpvi nọdzor, côphpc mởtthm to hai mắjyfyt, khôphpcng thểkspplixstthmng tưlixsgtghng đdoybưlixsgtghc màfabo nhìyyzhn anh ta.

Sắjyfyc mắjyfyt củbcpoa Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh trởtthmtyzzn u ávbpim, râitpeu ria xồbrzsm xàfabom, cưlixslzpvi lạbcponh: “Nhưlixs thếtthmfaboo, rấitpet kinh ngạbcpoc khi nhìyyzhn thấitpey tôphpci?”

Thiêtyzzn Nhu ngơpyoe ngẩvbbsn, trong đdoybsfvru nhanh chóiiggng xoay tròjehpn tựblvz hỏjiiji, nhưlixsng cóiigg thếtthmfaboo cũijuong nghĩgecw khôphpcng ra tạbcpoi sao Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh lạbcpoi bắjyfyt cóiiggc cávbpic côphpc, còjehpn nữlvhva…… Anh ta làfabo ba củbcpoa Y Y! Trưlixsouisc đdoybóiigg, côphpc loávbping thoávbping nghe Tiểksppu Ảuogonh nóiiggi Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh làfabo ngưlixslzpvi xấitpeu, cho nêtyzzn Nam Cung Kìyyzhnh Hiêtyzzn vàfabo Nam Cung Ngạbcpoo đdoybitpeu đdoybang truy bắjyfyt anh ta, nhưlixsng màfabo……

phpc muốpdfcn nóiiggi chuyệuogon, nhưlixsng miệuogong lạbcpoi nóiiggi khôphpcng đdoybưlixsgtghc.


Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh nheo mắjyfyt lạbcpoi, néqxqut tuấitpen lãzkhvng ưlixsu nhãzkhv trêtyzzn gưlixsơpyoeng mặrhaqt trong dĩgecwzkhvng đdoybãzkhv biếtthmn mấitpet khôphpcng còjehpn, chỉgecwiigg sựblvz ngoan đdoybvutfc âitpem hiểksppm làfabom cho ngưlixslzpvi ta cảjpdym thấitpey run rẩvbbsy.

Duỗxqnxi tay vạbcpoch băitpeng dávbpin trêtyzzn miệuogong côphpc, biểksppu cảjpdym trêtyzzn khuôphpcn mặrhaqt quen thuộvutfc kia cũijuong rơpyoei vàfaboo đdoybávbpiy mắjyfyt anh ta.

“Anh Trìyyzhnh ……” Thiêtyzzn Nhu thởtthm gấitpep: “Sao lạbcpoi làfabo anh?”

“Chậwoevc chậwoevc, đdoybúzkhvng làfabofabong lớouisn càfabong giốpdfcng chịaybtphpc……” Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh nheo đdoybôphpci mắjyfyt lạbcponh nhưlixsitpeng, nhéqxquo cằksppm côphpc: “Từlsnhlixsouisc ngoàfaboi trởtthm vềitpe? Thếtthmfaboo, mấitpey năitpem nay Nam Cung Kìyyzhnh Hiêtyzzn đdoybpdfci đdoybãzkhvi vớouisi côphpc đdoybưlixsgtghc khôphpcng?”

Thiêtyzzn Nhu cảjpdynh giávbpic, nghiêtyzzng mặrhaqt trávbpinh thoávbpit tay củbcpoa anh ta, trong lòjehpng côphpc biếtthmt rõdxca, Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh dùmooang phưlixsơpyoeng phávbpip bắjyfyt nhốpdfct côphpc thếtthmfaboy tuyệuogot đdoybpdfci khôphpcng phảjpdyi chỉgecw đdoybksppiiggi việuogoc nhàfabomooang côphpc, đdoybôphpci mắjyfyt trong suốpdfct lộvutf vẻijuo cảjpdynh giávbpic từlsnh từlsnh rủbcpo xuốpdfcng, ôphpcn nhu nóiiggi: “Cũijuong tốpdfct, làfabo chịaybt củbcpoa em nhờlzpv anh ấitpey chăitpem sóiiggc em, đdoybưlixsơpyoeng nhiêtyzzn em rấitpet tốpdfct, anh Trìyyzhnh, sao anh ởtthm chỗxqnxfaboy? Phávbpit sinh chuyệuogon gìyyzh, sao anh lạbcpoi bắjyfyt cóiiggc em?”

Áisatnh mắjyfyt Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh gắjyfyt gao nhìyyzhn chằksppm chằksppm côphpc, cóiigg chúzkhvt hứfujqng thúzkhv nghiềitpen ngẫqxehm.

“Sao, côphpc khôphpcng biếtthmt đdoybãzkhv xảjpdyy ra chuyệuogon gìyyzh àfabo?” 

“Em cóiigg thểkspp biếtthmt đdoybưlixsgtghc cávbpii gìyyzh?” Thiêtyzzn Nhu đdoybèzdqq éqxqup sựblvz sợgtghzkhvi xuốpdfcng đdoybávbpiy lòjehpng, sắjyfyc mặrhaqt távbpii nhợgtght, miệuogong lưlixstthmi vẫqxehn lưlixsu loávbpit: “Sau khi trởtthm vềitpe em chỉgecw biếtthmt làfabo anh vàfabo chịaybt củbcpoa em đdoybãzkhv sớouism chia tay, anh cưlixsouisi thiêtyzzn kim đdoybbcpoi tiểksppu thưlixs củbcpoa nhàfabo Nam Cung, còjehpn cóiigg mộvutft đdoybfujqa con gávbpii, chuyệuogon khávbpic em khôphpcng biếtthmt.”

“Côphpc khôphpcng biếtthmt vìyyzh sao nhàfabo Nam Cung muốpdfcn đdoybuổblvzi giếtthmt tôphpci?” Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh nheo mắjyfyt hỏjiiji.

“Em còjehpn đdoybaybtnh hỏjiiji anh đdoybâitpey, vìyyzhvbpii gìyyzh?”

Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh lạbcpoi hung hăitpeng nhéqxquo cằksppm côphpc lầsfvrn nữlvhva: “Côphpc đdoyblsnhng cóiigg giảjpdy ngu vớouisi tôphpci!! Dụybqx Thiêtyzzn Nhu, côphpc khôphpcng biếtthmt thìyyzh đdoybksppphpci nóiiggi cho côphpc biếtthmt, bởtthmi vìyyzhphpci cho ngưlixslzpvi bắjyfyt cóiiggc con củbcpoa chịaybtphpc, làfabo đdoybfujqa chávbpiu trai nhỏjiij đdoybávbping yêtyzzu kia, làfabom hạbcpoi Nam Cung Kìyyzhnh Hiêtyzzn trúzkhvng đdoybbcpon suýjpdyt chếtthmt, sau đdoybóiigg uy hiếtthmp Thiêtyzzn Tuyếtthmt tớouisi tìyyzhm tôphpci, thiếtthmu chúzkhvt nữlvhva bịaybtphpci cưlixslzpvng bạbcpoo…… Hiệuogon tạbcpoi rõdxca chưlixsa?”

Ngay tứfujqc khắjyfyc, mặrhaqt củbcpoa Thiêtyzzn Nhu trởtthmtyzzn trắjyfyng bệuogoch távbpii nhợgtght!

“Anh……” Trong lòjehpng côphpc nhưlixs nhấitpec lêtyzzn sóiiggng to gióiigg lớouisn, côphpc thậwoevt sựblvz khôphpcng biếtthmt, thìyyzh ra, ngàfaboy đdoybóiigg bọdzorn họdzor đdoybãzkhv trảjpdyi qua nhiềitpeu chuyệuogon kinh hoàfabong nhưlixs vậwoevy.

Tiểksppu Ảuogonh bịaybt thưlixsơpyoeng, Nam Cung trúzkhvng đdoybbcpon nằksppm việuogon, đdoybitpeu làfabo do Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh gâitpey ra!

“Vìyyzhvbpii gìyyzh anh lạbcpoi làfabom nhưlixs vậwoevy?” Hơpyoei thởtthm củbcpoa Thiêtyzzn Nhu mong manh, trong mắjyfyt bắjyfyt đdoybsfvru toávbpit ra sựblvz cừlsnhu hậwoevn, hỏjiiji: “Khôphpcng phảjpdyi ngay từlsnh đdoybsfvru anh vàfabo chịaybt củbcpoa tôphpci rấitpet tốpdfct sao? Chẳzndmng lẽouis chỉgecwyyzh chịaybtphpci chia tay vớouisi anh, đdoybãzkhv nhiềitpeu năitpem nhưlixs vậwoevy màfabo anh vẫqxehn còjehpn muốpdfcn trảjpdy thùmooa chịaybtitpey sao?!”

“Vậwoevy côphpciigg hỏjiiji qua chịaybt củbcpoa côphpc khôphpcng, hỏjiiji côphpcitpey cóiigg thựblvzc sựblvz đdoybpdfci xửxqnx tốpdfct vớouisi tôphpci hay khôphpcng! Tôphpci ởtthm nhàfabo Nam Cung nhiềitpeu năitpem nhưlixs vậwoevy, đdoybếtthmn tộvutft cùmooang làfabo trảjpdyi qua nhưlixs thếtthmfaboo!” Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh gầsfvrm lêtyzzn: “Mẹqxquiigg, đdoyblsnhng cho rằksppng tôphpci rấitpet quang cảjpdynh, côphpc lạbcpoi đdoybâitpey nhìyyzhn xem, hiệuogon tạbcpoi tôphpci cóiigg bộvutf dạbcpong gìyyzh!”

Anh ta túzkhvm lấitpey tay bịaybt buộvutft chặrhaqt sau lưlixsng củbcpoa Thiêtyzzn Nhu, kéqxquo qua, kéqxquo ra trêtyzzn mặrhaqt đdoybitpet mộvutft làfabon dấitpeu vếtthmt, lôphpci đdoybếtthmn trưlixsouisc mặrhaqt mìyyzhnh, Thiêtyzzn Nhu bịaybt đdoybau, kêtyzzu lêtyzzn mộvutft tiếtthmng thêtyzz thảjpdym, trêtyzzn mặrhaqt tứfujqc khắjyfyc khôphpcng còjehpn chúzkhvt mávbpiu.

Đctptôphpci mắjyfyt cốpdfc sứfujqc mởtthm to, chỉgecw thấitpey Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh xéqxquvbpich ávbpio sơpyoemi trêtyzzn ngưlixslzpvi anh ta, lộvutf ra bêtyzzn trong từlsnhng vếtthmt sẹqxquo cũijuo mớouisi, âitpem ngoan nóiiggi: “Côphpc nhìyyzhn cho tôphpci! Cóiigg biếtthmt năitpem đdoybóiiggphpci cùmooang thiêtyzzn kim tiểksppu thưlixs nhàfabo họdzor bịaybt bắjyfyt trởtthm vềitpe, thiếtthmu chúzkhvt nữlvhva bịaybt anh trai côphpc ta - Nam Cung Kìyyzhnh Hiêtyzzn đdoybávbpinh chếtthmt hay khôphpcng? Cóiigg biếtthmt tôphpci tốpdfcn bao nhiêtyzzu thờlzpvi gian mớouisi hỗxqnxn đdoybếtthmn dạbcpong chóiigg thàfabonh hìyyzhnh ngưlixslzpvi, thâitpeu tóiiggm sảjpdyn nghiệuogop củbcpoa nhàfabo Nam Cung vềitpe cho mìyyzhnh hay khôphpcng, côphpc nhìyyzhn mấitpey vếtthmt thưlixsơpyoeng mớouisi nàfaboy đdoybi! Tôphpci làfabo con rểkspp nhàfabo Nam Cung, làfabo chồbrzsng củbcpoa Nam Cung Dạbcpo Hi, vậwoevy màfabo bọdzorn họdzorijuong cóiigg thểkspp ra tay tàfabon nhẫqxehn, đdoybuổblvzi giếtthmt tôphpci khắjyfyp châitpen trờlzpvi góiiggc biểksppn, bấitpet, kểkspp, chếtthmt, sốpdfcng!!!”

Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh rốpdfcng lớouisn ra bốpdfcn chữlvhv cuốpdfci cùmooang, gâitpen xanh nổblvzi lêtyzzn trêtyzzn gưlixsơpyoeng mặrhaqt ửxqnxng đdoybjiij, rấitpet dọdzora ngưlixslzpvi.

“Nhìyyzhn tôphpci hiệuogon tạbcpoi cóiigg bao nhiêtyzzu thảjpdym hạbcpoi chưlixsa? Bâitpey giờlzpv ngay cảjpdy mộvutft con chóiigg nhàfaboiigg tang cũijuong khôphpcng bằksppng, mỗxqnxi ngàfaboy trốpdfcn đdoybôphpcng trốpdfcn tâitpey, chỉgecw cầsfvrn tôphpci lộvutf diệuogon, đdoybávbpim chóiiggitpen củbcpoa nhàfabo Nam Cung cóiigg thểkspp muốpdfcn mạbcpong củbcpoa tôphpci!” Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh túzkhvm lấitpey đdoybsfvru tóiiggc củbcpoa Thiêtyzzn Nhu, nóiiggi: “Côphpc cảjpdym thấitpey tôphpci sẽouis cam tâitpem qua cuộvutfc sốpdfcng khôphpcng bằksppng heo chóiigg cảjpdy đdoyblzpvi sao? Cóiigg khảjpdyitpeng sao?!”

Sắjyfyc mặrhaqt Thiêtyzzn Nhu đdoybjiijtyzzn, nhìyyzhn chằksppm chằksppm từlsnhng vếtthmt sẹqxquo khủbcpong bốpdfc kia, khôphpcng màfabong đdoybau đdoybouisn, liềitpeu mạbcpong giãzkhvy giụybqxa.

“Trìyyzhnh Dĩgecwtyzznh, anh làfabotyzzn biếtthmn thávbpii!!” Trong sựblvz sợgtghzkhvi đdoybếtthmn cựblvzc đdoybvutf, giọdzorng nóiiggi luôphpcn mềitpem mạbcpoi nhẹqxqu nhàfabong bỗxqnxng trởtthmtyzzn béqxqun nhọdzorn, cốpdfc trávbpinh thoávbpit sựblvz khốpdfcng chếtthm củbcpoa anh ta, đdoybsfvru tóiiggc côphpcijuong trởtthmtyzzn hỗxqnxn đdoybvutfn: “Tôphpci khôphpcng nhậwoevn ra anh…… Tôphpci chỉgecw nhớouis 5 năitpem trưlixsouisc anh rấitpet tốpdfct vớouisi chịaybt củbcpoa tôphpci, anh thưlixsơpyoeng chịaybt củbcpoa tôphpci nhưlixs vậwoevy, nhưlixsng sao bâitpey giờlzpv anh cóiigg thểksppfabom ra mấitpey chuyệuogon nàfaboy!! Tiểksppu Ảuogonh nợgtgh anh sao? Chịaybtphpci nợgtgh anh sao?! Vốpdfcn dĩgecw anh chívbpinh làfabo mộvutft kẻijuo nghèzdqqo, dựblvza vàfaboo kếtthmt hôphpcn ởtthm rểkspp  nhàfabo giàfabou mớouisi cóiigg đdoybưlixsgtghc hôphpcm nay, hiệuogon tạbcpoi, bởtthmi vìyyzhlixslzpvng bạbcpoo chịaybtphpci chưlixsa thàfabonh màfabo mấitpet đdoybi nhữlvhvng thứfujq kia, anh cóiiggvbpii gìyyzh đdoybávbping thưlixsơpyoeng! Nhữlvhvng thứfujq đdoybóiigg vốpdfcn khôphpcng thuộvutfc vềitpe anh! Trávbpich khôphpcng đdoybưlixsgtghc anh rểkspp củbcpoa tôphpci muốpdfcn đdoybuổblvzi giếtthmt anh…… Nếtthmu làfabophpci, tôphpci cũijuong sẽouis đdoybuổblvzi giếtthmt anh cảjpdy đdoyblzpvi!”

Hếtthmt chưlixsơpyoeng 304

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.