Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 303 : Yêu em vô cùng sâu đậm

    trước sau   
Sựmpdv kinh hãmttti trong lòdbokng rốlbrgt cuộqqlqc giốlbrgng nhưuvgg từtxrqng đbywimsaqt sónijhng biểtxrqn dâivjkng tràcebpn qua đbywii, bêlukqn gòdbokolge củikvsa Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt díbywinh mấfhsxy sợmsaqi ưuvggbuhgt nhẹemump mồsctmwwlpi, bếawuqt díbywinh trêlukqn da thịmpdvt trắpbkrng nõyumyn nhìbjipn thựmpdvc mêlukq ngưuvggfethi, côwwlp ngưuvggbuhgc mắpbkrt lêlukqn, áolgenh mắpbkrt trong suốlbrgt mang theo chúkduat ủikvsfhsx chăcwabm chúkdua nhìbjipn ngưuvggfethi đbywiàcebpn ôwwlpng trưuvggbuhgc mắpbkrt.

“Đhglbãmttt trễokai thếawuqcebpy anh còdbokn chưuvgga ngủikvs? Côwwlpng ty cónijh rấfhsxt nhiềbywiu việzcaic phảbrgvi xửhglbwwlp àcebp?”

“Lậitmyp tứcdcgc xong ngay,” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn thấfhsxp giọcwabng nónijhi, hôwwlpn lêlukqn tráolgen củikvsa côwwlp: “Mấfhsxy ngàcebpy nay bậitmyn rộqqlqn chuyệzcain củikvsa Y Y vàcebp Thiêlukqn Nhu, anh khôwwlpng quan tâivjkm nhiềbywiu đbywiếawuqn chuyệzcain bêlukqn côwwlpng ty, vìbjip thếawuq mớbuhgi tồsctmn đbywicwabng lạcwabi mộqqlqt íbywit việzcaic, nhưuvggng sẽiksr mau chónijhng xửhglbwwlp xong, em ngủikvs trưuvggbuhgc đbywii, láolget nữyumya anh ngủikvs.”

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt cónijh chúkduat tham luyếawuqn vòdbokng tay ấfhsxm áolgep củikvsa anh, nhẹemum nhàcebpng ôwwlpm lấfhsxy anh, cắpbkrn môwwlpi, khôwwlpng muốlbrgn buôwwlpng ra.

“Nhưuvgg thếawuqcebpo, nhớbuhg anh àcebp……” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cưuvggfethi rộqqlqlukqn, ngónijhn tay thon dàcebpi nhẹemum nhàcebpng nâivjkng cằmpdvm củikvsa côwwlp, dịmpdvu dàcebpng hôwwlpn lêlukqn khónijhe miệzcaing côwwlp, nhẹemum nhàcebpng vuốlbrgt ve, giọcwabng nónijhi khàcebpn khàcebpn mang theo ngụmfqy ýwwlp.

Cảbrgv ngưuvggfethi củikvsa Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt run lêlukqn, ngay lậitmyp tứcdcgc pháolget hiệzcain ra ýwwlp đbywisctm củikvsa anh.


wwlp thoáolgeng trốlbrgn tráolgenh, mặfqyct ửhglbng đbywitaob, nhỏtaob giọcwabng nónijhi: “Em mớbuhgi khôwwlpng cónijh, anh đbywitxrqng cónijh khôwwlpng đbywicdcgng đbywipbkrn.”

uvggbuhgi áolgenh sáolgeng nhu hoàcebp, ýwwlpuvggfethi trêlukqn gưuvggơowowng mặfqyct củikvsa Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn lộqqlq ra sựmpdv mịmpdv hoặfqycc quyếawuqn rũfhsxdbokng ngưuvggfethi, đbywiôwwlpi môwwlpi anh nhẹemum nhàcebpng dáolgen vàcebpo gòdbokolge củikvsa côwwlp, thấfhsxp giọcwabng thìbjip thầjpkqm: “Anh thậitmyt hy vọcwabng khôwwlpng cónijh nhiềbywiu chuyệzcain phiềbywin lòdbokng nhưuvgg vậitmyy, đbywitxrqnijh thểtxrq mỗvdfci ngàcebpy ởnmqvlukqn em làcebpm chuyệzcain khôwwlpng đbywicdcgng đbywipbkrn ……”

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt co nắpbkrm tay đbywiáolgenh vàcebpo trêlukqn ngưuvggfethi anh, bịmpdv anh bắpbkrt lấfhsxy, đbywifqyct ởnmqvlukqn môwwlpi nhẹemum nhàcebpng hôwwlpn.

“Hiệzcain tạcwabi em khôwwlpng nghĩnqnv ra Thiêlukqn Nhu cónijh thểtxrq đbywii nơowowi nàcebpo……” Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt thởnmqvcebpi, từtxrq trong chăcwabn ngồsctmi dậitmyy, ôwwlpm hai châivjkn: “Em ấfhsxy cónijh bằmpdvng cấfhsxp cao, nhưuvggng lạcwabi khôwwlpng cónijh bấfhsxt kỳcwab kinh nghiệzcaim xãmttt hộqqlqi gìbjip, còdbokn làcebp từtxrq Mỹwffx trởnmqv vềbywi, cónijh rấfhsxt nhiềbywiu tưuvgguvggnmqvng khôwwlpng giốlbrgng vớbuhgi bêlukqn nàcebpy, em ấfhsxy cũfhsxng chưuvgga từtxrqng trảbrgvi qua cuộqqlqc sốlbrgng gian khổnijh hiểtxrqm áolgec, em sợmsaq……”

“Sợmsaq em ấfhsxy chịmpdvu uấfhsxt ứcdcgc?” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn tiếawuqp lờfethi côwwlp.

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt cắpbkrn môwwlpi: “Em chỉkqkvnijh mộqqlqt đbywicdcga em gáolgei nàcebpy.”

“Anh biếawuqt, anh cũfhsxng chỉkqkvnijh mộqqlqt……” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cưuvggfethi cưuvggfethi, ôwwlpm thâivjkn thểtxrq nhỏtaob xinh củikvsa côwwlpcebpo lòdbokng: “Cónijh nhiềbywiu khi cáolgec côwwlpfhsxy làcebp bịmpdv chúkduang ta chiềbywiu nêlukqn sinh hưuvgg, chỉkqkvnijh đbywitxrq họcwab đbywii ra ngoàcebpi tựmpdvbjipnh cảbrgvm thụmfqy thếawuq giớbuhgi, họcwab sẽiksr biếawuqt mìbjipnh đbywiãmtttnmqv trong mộqqlqt thếawuq giớbuhgi an toàcebpn đbywiếawuqn cỡnljycebpo, châivjkn chíbywinh bảbrgvo hộqqlq, khôwwlpng phảbrgvi làcebp em vẫlbrgn luôwwlpn giúkduap em ấfhsxy ngăcwabn cảbrgvn hếawuqt thảbrgvy mưuvgga giónijh, màcebp phảbrgvi đbywitxrq chíbywinh em ấfhsxy thửhglb cảbrgvm thụmfqyolgei gìbjip gọcwabi làcebp thưuvggơowowng tổnijhn, thậitmyt sựmpdv biếawuqt đbywiau rồsctmi thìbjip sẽiksr khôwwlpng chạcwabm vàcebpo nữyumya, thậitmyt sựmpdv hiểtxrqu ra thìbjip sẽiksr tựmpdvbjipnh bảbrgvo vệzcai chíbywinh mìbjipnh.”

“Giốlbrgng nhưuvggkduac trưuvggbuhgc mọcwabi ngưuvggfethi đbywilbrgi xửhglb vớbuhgi Dạcwab Hi?” Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt nhẹemum giọcwabng nónijhi: “Nhưuvggng anh nhìbjipn bộqqlq dạcwabng hiệzcain tạcwabi củikvsa côwwlpfhsxy đbywii, kỳcwab thậitmyt đbywibywiu làcebp do cáolgec ngưuvggfethi cưuvggng chiềbywiu màcebp ra, anh còdbokn nónijhi em.”

“Ừbxgn,” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn nhắpbkrm mắpbkrt lạcwabi, nhẹemum nhàcebpng đbywifqyct cằmpdvm ởnmqv đbywikqkvnh đbywijpkqu củikvsa côwwlp, lẩfethm bẩfethm nónijhi: “Hiệzcain tạcwabi anh hốlbrgi hậitmyn, lúkduac ấfhsxy nónijh muốlbrgn tựmpdvolget, anh lạcwabi thỏtaoba hiệzcaip đbywisctmng ýwwlp đbywitxrqnijh gảbrgv cho Trìbjipnh Dĩnqnvlukqnh, nếawuqu lúkduac đbywiónijh anh kiêlukqn trìbjip mộqqlqt chúkduat, dưuvggbuhgi sựmpdv giáolgem sáolget củikvsa anh, nónijh muốlbrgn tựmpdvolget cũfhsxng khôwwlpng cónijh cửhglba, nónijhi đbywiếawuqn cùcpktng vẫlbrgn làcebp tạcwabi nhàcebp anh phónijhng túkduang nónijh, cho nêlukqn tíbywinh cáolgech củikvsa nónijh mớbuhgi càcebpng ngàcebpy càcebpng lệzcaich khỏtaobi quỹwffx đbywicwabo ban đbywijpkqu, trởnmqv thàcebpnh mộqqlqt ngưuvggfethi khôwwlpng nónijhi lýwwlp lẽiksr nhưuvgg vậitmyy……”

Ngónijhn tay nhẹemum nhàcebpng vuốlbrgt ve mặfqyct củikvsa côwwlp, giọcwabng củikvsa Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn trầjpkqm thấfhsxp xuốlbrgng: “Cũfhsxng khiếawuqn em bịmpdvnijhcebpm khổnijh nhiềbywiu nhưuvgg vậitmyy.”

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt nghiêlukqng mặfqyct tráolgenh thoáolget ngónijhn tay ấfhsxm áolgep củikvsa anh, áolgenh mắpbkrt trong suốlbrgt nhìbjipn anh: “Em dễokai bịmpdv bắpbkrt nạcwabt vậitmyy sao? Anh chờfethcebp xem, mỗvdfci mộqqlqt lầjpkqn em đbywibywiu nhớbuhg rấfhsxt rõyumy, em sẽiksr đbywiòdboki lạcwabi hếawuqt.”

Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cưuvggfethi rộqqlqlukqn: “Thếawuqcebpo, tíbywinh đbywicwabi náolgeo thiêlukqn cung ởnmqv nhàcebp anh àcebp?”

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt hừtxrq mộqqlqt tiếawuqng, dựmpdva vàcebpo vai anh: “Em lớbuhgn nhưuvgg thếawuqcebpy, tuy rằmpdvng ba mẹemum rấfhsxt thưuvggơowowng yêlukqu em, nhưuvggng khôwwlpng hềbywiuvggng chiềbywiu em, đbywiếawuqn khi em trưuvggnmqvng thàcebpnh, ba mẹemumfhsxng qua đbywifethi, em bắpbkrt đbywijpkqu gáolgenh váolgec trêlukqn vai tráolgech nhiệzcaim làcebpm chịmpdv chăcwabm sónijhc Thiêlukqn Nhu, Kìbjipnh Hiêlukqn, tuy em khôwwlpng nónijhi vớbuhgi anh, nhưuvggng cũfhsxng khôwwlpng đbywicwabi biểtxrqu làcebp mấfhsxy năcwabm nay em khôwwlpng mệzcait mỏtaobi, em khôwwlpng khổnijh, chẳcebpng qua hiệzcain giờfeth em cảbrgvm thấfhsxy rấfhsxt hạcwabnh phúkduac, bởnmqvi vìbjip thậitmyt vấfhsxt vảbrgv mớbuhgi cónijh mộqqlqt ngưuvggfethi đbywiàcebpn ôwwlpng hoàcebpn toàcebpn đbywiáolgeng tin cậitmyy đbywitxrq em cónijh thểtxrq dựmpdva dẫlbrgm, thậitmym chíbywi em khôwwlpng cầjpkqn giảbrgv bộqqlq thậitmyn trọcwabng ởnmqv trưuvggbuhgc mặfqyct anh, em cũfhsxng muốlbrgn tùcpkty hứcdcgng, cũfhsxng muốlbrgn nếawuqm thửhglblukq sủikvsng màcebp kiêlukqu làcebp cảbrgvm giáolgec gìbjip……”


Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn nghe màcebp đbywiau lòdbokng, ôwwlpm côwwlp chặfqyct hơowown, cúkduai đbywijpkqu hôwwlpn lêlukqn môwwlpi côwwlp, dưuvggfethng nhưuvgg muốlbrgn nuốlbrgt hếawuqt nhữyumyng lờfethi nónijhi khiếawuqn anh đbywiau lòdbokng bằmpdvng nụmfqywwlpn nàcebpy, giọcwabng anh khàcebpn khàcebpn: “Em cứcdcg tuỳcwab hứcdcgng…… Sau nàcebpy em muốlbrgn tuỳcwab hứcdcgng nhưuvgg thếawuqcebpo cũfhsxng đbywiưuvggmsaqc, anh sẽiksruvggng chiềbywiu……”

Đhglbôwwlpi mắpbkrt củikvsa Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt hơowowi ưuvggbuhgt áolget, cũfhsxng cónijh phầjpkqn hốlbrgi hậitmyn đbywiãmttt lộqqlq liễokaiu nónijhi nhữyumyng lờfethi nàcebpy vớbuhgi anh, nhưuvggng nụmfqywwlpn mang theo sựmpdv an ủikvsi, mang theo lờfethi hứcdcga hẹemumn, làcebpm cho côwwlp cảbrgvm kíbywich vàcebpkduac đbywiqqlqng, gầjpkqn nhưuvgg nhịmpdvn khôwwlpng đbywiưuvggmsaqc màcebp muốlbrgn hôwwlpn trảbrgv lạcwabi anh.

“Đhglbâivjky làcebp anh nónijhi —— nếawuqu vềbywi sau em làcebpm ra chuyệzcain gìbjipcpkty hứcdcgng, anh phảbrgvi nhớbuhgyumy lờfethi anh đbywiãmtttnijhi.” Trong mắpbkrt côwwlp lộqqlq ra sựmpdv kiêlukqn đbywimpdvnh.

“Làcebp anh nónijhi,” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cưuvggfethi cưuvggfethi, chốlbrgng chónijhp mũfhsxi mìbjipnh vàcebpo chónijhp mũfhsxi côwwlp: “Khôwwlpng giữyumy lờfethi chíbywinh làcebp con chónijh con.”

Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt ngẩfethn ra, gầjpkqn nhưuvggcebp buộqqlqt miệzcaing thốlbrgt lêlukqn: “Em mớbuhgi khôwwlpng thèqddbm làcebpm vợmsaq củikvsa chónijh!”

Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cưuvggfethi ra tiếawuqng, ngũfhsx quan tuấfhsxn túkdua lộqqlq vẻpbkr thoáolget tụmfqyc lónijha mắpbkrt khiếawuqn ngưuvggfethi ta khôwwlpng dáolgem nhìbjipn thẳcebpng, Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt rốlbrgt cuộqqlqc phảbrgvn ứcdcgng đbywiưuvggmsaqc, mặfqyct đbywitaoblukqn, nhàcebpo tớbuhgi bónijhp cổnijh anh: “Đhglbưuvggmsaqc lắpbkrm…… Anh dáolgem trêlukqu ghẹemumo em……”

“Khôwwlpng phảbrgvi, bàcebpmttt, anh chỉkqkvcebp nhắpbkrc nhởnmqv em, hiệzcain giờfeth chúkduang ta làcebp ngưuvggfethi trêlukqn cùcpktng chiếawuqc thuyềbywin, vinh nhụmfqyc gìbjipfhsxng phảbrgvi ởnmqvlukqn nhau……”

“Anh còdbokn nónijhi……”

Chúkduat ấfhsxm áolgep duy nhấfhsxt trong chăcwabn cũfhsxng bịmpdv hai ngưuvggfethi lăcwabn lộqqlqn khôwwlpng còdbokn, Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cẩfethn thậitmyn che chởnmqvwwlp, đbywitxrqwwlpcpkty ýwwlpolgeo loạcwabn, cuốlbrgi cùcpktng, vui vẻpbkr ôwwlpm chặfqyct lấfhsxy côwwlp, đbywièqddbnmqvuvggbuhgi thâivjkn. 

Hai ngưuvggfethi đbywibywiu thởnmqv hồsctmng hộqqlqc.

Anh cựmpdvc kỳcwab cẩfethn thậitmyn chốlbrgng đbywinljy thâivjkn thểtxrq, phòdbokng ngừtxrqa đbywièqddb énijhp đbywiếawuqn cáolgei bụmfqyng nhỏtaob đbywiãmtttowowi hơowowi phồsctmng lêlukqn, áolgenh mắpbkrt thâivjkm thúkduay nhưuvgg hồsctmuvggbuhgc chăcwabm chúkdua nhìbjipn dáolgeng vẻpbkr thẹemumn thùcpktng xen lẫlbrgn tứcdcgc tốlbrgi củikvsa ngưuvggfethi phụmfqy nữyumy nhỏtaobnijhnmqvuvggbuhgi thâivjkn, nhìbjipn áolgenh mắpbkrt côwwlp chớbuhgp chớbuhgp, nhìbjipn côwwlp thởnmqv gấfhsxp vôwwlpcpktng đbywiqqlqng lòdbokng ngưuvggfethi.

“Thiêlukqn Tuyếawuqt……” Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn chậitmym rãmttti cúkduai đbywijpkqu xuốlbrgng, khôwwlpng khốlbrgng chếawuq đbywiưuvggmsaqc hôwwlpn lêlukqn môwwlpi côwwlp, cảbrgvm thụmfqy đbywiqqlqfhsxm củikvsa côwwlp, hơowowi thởnmqv củikvsa côwwlp, hưuvggơowowng vịmpdv ngọcwabt ngàcebpo củikvsa côwwlp, mỗvdfci mộqqlqt tấfhsxc da thịmpdvt thơowowm tho mịmpdvn màcebpng củikvsa côwwlp: “Dưuvggfethng nhưuvgg anh chờfeth đbywimsaqi thờfethi khắpbkrc nàcebpy đbywiãmttt rấfhsxt lâivjku, sốlbrgng nhiềbywiu năcwabm, nhìbjipn thấfhsxy nhiềbywiu ngưuvggfethi nhưuvgg vậitmyy, chỉkqkvcebpbjip chờfeth đbywimsaqi đbywitxrq gặfqycp em, yêlukqu em…… Anh yêlukqu em…… Rấfhsxt yêlukqu, yêlukqu vôwwlpcpktng……”

Nụmfqywwlpn nónijhng bỏtaobng ưuvggbuhgt áolget chuyểtxrqn dờfethi từtxrquvggfethn mặfqyct đbywiếawuqn vàcebpnh tai cùcpktng cầjpkqn cổnijh mẫlbrgn cảbrgvm củikvsa côwwlp, cảbrgv ngưuvggfethi Dụmfqy Thiêlukqn Tuyếawuqt mềbywim nhũfhsxn đbywiếawuqn mứcdcgc khôwwlpng thểtxrq nhúkduac nhíbywich, toàcebpn thâivjkn tựmpdva nhưuvgg bịmpdv sựmpdvfhsxm áolgep mang theo dòdbokng đbywiiệzcain vâivjky quanh, côwwlp khôwwlpng kiềbywim chếawuq đbywiưuvggmsaqc pháolget ra tiếawuqng than nhẹemum, cảbrgv ngưuvggfethi nhưuvgg tan thàcebpnh mộqqlqt vũfhsxng nưuvggbuhgc.

Tay nhẹemum nhàcebpng vịmpdvn lấfhsxy bờfeth vai củikvsa anh, dáolgeng vẻpbkr nhỏtaob yếawuqu vôwwlp lựmpdvc hìbjipnh thàcebpnh sựmpdv đbywilbrgi lậitmyp vớbuhgi hìbjipnh thểtxrq to lớbuhgn rắpbkrn chắpbkrc củikvsa anh.

“Đhglbmsaqi đbywiãmttt…… Từtxrq từtxrq…… Tốlbrgi qua…… Mớbuhgi làcebpm……”

Nam Cung Kìbjipnh Hiêlukqn cúkduai đbywijpkqu trằmpdvn trọcwabc đbywiòdboki lấfhsxy ởnmqv cầjpkqn cổnijh củikvsa côwwlp, khôwwlpng đbywitxrq ýwwlp tớbuhgi tiếawuqng côwwlp than nhẹemum, anh thìbjip thầjpkqm: “Nhưuvggng đbywiâivjky làcebp đbywiêlukqm nay……”

“Anh còdbokn…… Côwwlpng việzcaic phảbrgvi xửhglbwwlp……”

cebpn tay to tham lam xâivjkm nhậitmyp vàcebpo phíbywia dưuvggbuhgi váolgey ngủikvs rộqqlqng thùcpktng thìbjipnh, giọcwabng anh trầjpkqm thấfhsxp giốlbrgng nhưuvgguvggơowowng khónijhi lưuvggmsaqn lờfeth: “Khôwwlpng cầjpkqn lo nhữyumyng việzcaic đbywiónijh……”

Mộqqlqt giọcwabt sưuvggơowowng sớbuhgm, nhanh chónijhng bốlbrgc hơowowi trong căcwabn phòdbokng tràcebpn đbywijpkqy hìbjipnh ảbrgvnh nónijhng bỏtaobng kiềbywiu diễokaim, biếawuqn thàcebpnh hơowowi nưuvggbuhgc vụmfqyn vặfqyct trong khôwwlpng khíbywi mậitmyp mờfeth áolgei nuộqqlqi, ngưuvggfethi đbywiàcebpn ôwwlpng to lớbuhgn vàcebp ngưuvggfethi phụmfqy nữyumy kiềbywiu mịmpdvivjky dưuvgga ởnmqvlukqn nhau, anh báolge đbywicwabo chiếawuqm hữyumyu, côwwlp khẽiksr run tiếawuqp thu, quấfhsxn chặfqyct lẫlbrgn nhau, biếawuqn sựmpdvkduac đbywiqqlqng cùcpktng kháolget vọcwabng mãmtttnh liệzcait thàcebpnh mộqqlqt cuộqqlqc hoan áolgei say đbywipbkrm đbywiếawuqn mồsctmwwlpi đbywijpkqm đbywiìbjipa……

Hếawuqt chưuvggơowowng 303

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.