Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 303 : Yêu em vô cùng sâu đậm

    trước sau   
Sựrmgk kinh hãocqsi trong lòjjdgng rốocnst cuộvxhic giốocnsng nhưyfhj từreddng đeafrpdyft sójjcbng biểryavn dâbneung tràtfdan qua đeafri, bêwfdkn gòjjdgscfi củwvuya Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt dímegmnh mấtzujy sợpdyfi ưyfhjnrcot nhẹsvvdp mồgllhwrvei, bếlnwzt dímegmnh trêwfdkn da thịdngct trắnmbong nõfhumn nhìjjdgn thựrmgkc mêwfdk ngưyfhjsyhhi, côwrve ngưyfhjnrcoc mắnmbot lêwfdkn, áscfinh mắnmbot trong suốocnst mang theo chúyfmzt ủwvuynrco chăryavm chúyfmz nhìjjdgn ngưyfhjsyhhi đeafràtfdan ôwrveng trưyfhjnrcoc mắnmbot.

“Đtubfãocqs trễeafr thếlnwztfday anh còjjdgn chưyfhja ngủwvuy? Côwrveng ty cójjcb rấtzujt nhiềvxhiu việvyccc phảsxtzi xửboewpqbp àtfda?”

“Lậkkhvp tứocnsc xong ngay,” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn thấtzujp giọtzujng nójjcbi, hôwrven lêwfdkn tráscfin củwvuya côwrve: “Mấtzujy ngàtfday nay bậkkhvn rộvxhin chuyệvyccn củwvuya Y Y vàtfda Thiêwfdkn Nhu, anh khôwrveng quan tâbneum nhiềvxhiu đeafrếlnwzn chuyệvyccn bêwfdkn côwrveng ty, vìjjdg thếlnwz mớnrcoi tồgllhn đeafrtzujng lạbneui mộvxhit ímegmt việvyccc, nhưyfhjng sẽgysk mau chójjcbng xửboewpqbp xong, em ngủwvuy trưyfhjnrcoc đeafri, láscfit nữlfyya anh ngủwvuy.”

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt cójjcb chúyfmzt tham luyếlnwzn vòjjdgng tay ấtzujm áscfip củwvuya anh, nhẹsvvd nhàtfdang ôwrvem lấtzujy anh, cắnmbon môwrvei, khôwrveng muốocnsn buôwrveng ra.

“Nhưyfhj thếlnwztfdao, nhớnrco anh àtfda……” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cưyfhjsyhhi rộvxhiwfdkn, ngójjcbn tay thon dàtfdai nhẹsvvd nhàtfdang nâbneung cằoljfm củwvuya côwrve, dịdngcu dàtfdang hôwrven lêwfdkn khójjcbe miệvyccng côwrve, nhẹsvvd nhàtfdang vuốocnst ve, giọtzujng nójjcbi khàtfdan khàtfdan mang theo ngụzmxk ýpqbp.

Cảsxtz ngưyfhjsyhhi củwvuya Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt run lêwfdkn, ngay lậkkhvp tứocnsc pháscfit hiệvyccn ra ýpqbp đeafrgllh củwvuya anh.


wrve thoáscfing trốocnsn tráscfinh, mặiqzyt ửboewng đeafrscfi, nhỏscfi giọtzujng nójjcbi: “Em mớnrcoi khôwrveng cójjcb, anh đeafrreddng cójjcb khôwrveng đeafrocnsng đeafrnmbon.”

yfhjnrcoi áscfinh sáscfing nhu hoàtfda, ýpqbpyfhjsyhhi trêwfdkn gưyfhjơvxhing mặiqzyt củwvuya Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn lộvxhi ra sựrmgk mịdngc hoặiqzyc quyếlnwzn rũnrcojjdgng ngưyfhjsyhhi, đeafrôwrvei môwrvei anh nhẹsvvd nhàtfdang dáscfin vàtfdao gòjjdgscfi củwvuya côwrve, thấtzujp giọtzujng thìjjdg thầgllhm: “Anh thậkkhvt hy vọtzujng khôwrveng cójjcb nhiềvxhiu chuyệvyccn phiềvxhin lòjjdgng nhưyfhj vậkkhvy, đeafrryavjjcb thểryav mỗsntdi ngàtfday ởwgmwwfdkn em làtfdam chuyệvyccn khôwrveng đeafrocnsng đeafrnmbon ……”

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt co nắnmbom tay đeafráscfinh vàtfdao trêwfdkn ngưyfhjsyhhi anh, bịdngc anh bắnmbot lấtzujy, đeafriqzyt ởwgmwwfdkn môwrvei nhẹsvvd nhàtfdang hôwrven.

“Hiệvyccn tạbneui em khôwrveng nghĩplld ra Thiêwfdkn Nhu cójjcb thểryav đeafri nơvxhii nàtfdao……” Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt thởwgmwtfdai, từredd trong chăryavn ngồgllhi dậkkhvy, ôwrvem hai châbneun: “Em ấtzujy cójjcb bằoljfng cấtzujp cao, nhưyfhjng lạbneui khôwrveng cójjcb bấtzujt kỳboew kinh nghiệvyccm xãocqs hộvxhii gìjjdg, còjjdgn làtfda từredd Mỹfhum trởwgmw vềvxhi, cójjcb rấtzujt nhiềvxhiu tưyfhjyfhjwgmwng khôwrveng giốocnsng vớnrcoi bêwfdkn nàtfday, em ấtzujy cũnrcong chưyfhja từreddng trảsxtzi qua cuộvxhic sốocnsng gian khổpdyf hiểryavm áscfic, em sợpdyf……”

“Sợpdyf em ấtzujy chịdngcu uấtzujt ứocnsc?” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn tiếlnwzp lờsyhhi côwrve.

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt cắnmbon môwrvei: “Em chỉgllhjjcb mộvxhit đeafrocnsa em gáscfii nàtfday.”

“Anh biếlnwzt, anh cũnrcong chỉgllhjjcb mộvxhit……” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cưyfhjsyhhi cưyfhjsyhhi, ôwrvem thâbneun thểryav nhỏscfi xinh củwvuya côwrvetfdao lòjjdgng: “Cójjcb nhiềvxhiu khi cáscfic côwrvetzujy làtfda bịdngc chúyfmzng ta chiềvxhiu nêwfdkn sinh hưyfhj, chỉgllhjjcb đeafrryav họtzuj đeafri ra ngoàtfdai tựrmgkjjdgnh cảsxtzm thụzmxk thếlnwz giớnrcoi, họtzuj sẽgysk biếlnwzt mìjjdgnh đeafrãocqswgmw trong mộvxhit thếlnwz giớnrcoi an toàtfdan đeafrếlnwzn cỡscqytfdao, châbneun chímegmnh bảsxtzo hộvxhi, khôwrveng phảsxtzi làtfda em vẫgyskn luôwrven giúyfmzp em ấtzujy ngăryavn cảsxtzn hếlnwzt thảsxtzy mưyfhja giójjcb, màtfda phảsxtzi đeafrryav chímegmnh em ấtzujy thửboew cảsxtzm thụzmxkscfii gìjjdg gọtzuji làtfda thưyfhjơvxhing tổpdyfn, thậkkhvt sựrmgk biếlnwzt đeafrau rồgllhi thìjjdg sẽgysk khôwrveng chạbneum vàtfdao nữlfyya, thậkkhvt sựrmgk hiểryavu ra thìjjdg sẽgysk tựrmgkjjdgnh bảsxtzo vệvycc chímegmnh mìjjdgnh.”

“Giốocnsng nhưyfhjyfmzc trưyfhjnrcoc mọtzuji ngưyfhjsyhhi đeafrocnsi xửboew vớnrcoi Dạbneu Hi?” Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt nhẹsvvd giọtzujng nójjcbi: “Nhưyfhjng anh nhìjjdgn bộvxhi dạbneung hiệvyccn tạbneui củwvuya côwrvetzujy đeafri, kỳboew thậkkhvt đeafrvxhiu làtfda do cáscfic ngưyfhjsyhhi cưyfhjng chiềvxhiu màtfda ra, anh còjjdgn nójjcbi em.”

“Ừqqbj,” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn nhắnmbom mắnmbot lạbneui, nhẹsvvd nhàtfdang đeafriqzyt cằoljfm ởwgmw đeafrgllhnh đeafrgllhu củwvuya côwrve, lẩzsvfm bẩzsvfm nójjcbi: “Hiệvyccn tạbneui anh hốocnsi hậkkhvn, lúyfmzc ấtzujy nójjcb muốocnsn tựrmgkscfit, anh lạbneui thỏscfia hiệvyccp đeafrgllhng ýpqbp đeafrryavjjcb gảsxtz cho Trìjjdgnh Dĩplldwfdknh, nếlnwzu lúyfmzc đeafrójjcb anh kiêwfdkn trìjjdg mộvxhit chúyfmzt, dưyfhjnrcoi sựrmgk giáscfim sáscfit củwvuya anh, nójjcb muốocnsn tựrmgkscfit cũnrcong khôwrveng cójjcb cửboewa, nójjcbi đeafrếlnwzn cùttdsng vẫgyskn làtfda tạbneui nhàtfda anh phójjcbng túyfmzng nójjcb, cho nêwfdkn tímegmnh cáscfich củwvuya nójjcb mớnrcoi càtfdang ngàtfday càtfdang lệvyccch khỏscfii quỹfhum đeafrbneuo ban đeafrgllhu, trởwgmw thàtfdanh mộvxhit ngưyfhjsyhhi khôwrveng nójjcbi lýpqbp lẽgysk nhưyfhj vậkkhvy……”

Ngójjcbn tay nhẹsvvd nhàtfdang vuốocnst ve mặiqzyt củwvuya côwrve, giọtzujng củwvuya Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn trầgllhm thấtzujp xuốocnsng: “Cũnrcong khiếlnwzn em bịdngcjjcbtfdam khổpdyf nhiềvxhiu nhưyfhj vậkkhvy.”

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt nghiêwfdkng mặiqzyt tráscfinh thoáscfit ngójjcbn tay ấtzujm áscfip củwvuya anh, áscfinh mắnmbot trong suốocnst nhìjjdgn anh: “Em dễeafr bịdngc bắnmbot nạbneut vậkkhvy sao? Anh chờsyhhtfda xem, mỗsntdi mộvxhit lầgllhn em đeafrvxhiu nhớnrco rấtzujt rõfhum, em sẽgysk đeafròjjdgi lạbneui hếlnwzt.”

Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cưyfhjsyhhi rộvxhiwfdkn: “Thếlnwztfdao, tímegmnh đeafrbneui náscfio thiêwfdkn cung ởwgmw nhàtfda anh àtfda?”

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt hừredd mộvxhit tiếlnwzng, dựrmgka vàtfdao vai anh: “Em lớnrcon nhưyfhj thếlnwztfday, tuy rằoljfng ba mẹsvvd rấtzujt thưyfhjơvxhing yêwfdku em, nhưyfhjng khôwrveng hềvxhiyfhjng chiềvxhiu em, đeafrếlnwzn khi em trưyfhjwgmwng thàtfdanh, ba mẹsvvdnrcong qua đeafrsyhhi, em bắnmbot đeafrgllhu gáscfinh váscfic trêwfdkn vai tráscfich nhiệvyccm làtfdam chịdngc chăryavm sójjcbc Thiêwfdkn Nhu, Kìjjdgnh Hiêwfdkn, tuy em khôwrveng nójjcbi vớnrcoi anh, nhưyfhjng cũnrcong khôwrveng đeafrbneui biểryavu làtfda mấtzujy năryavm nay em khôwrveng mệvycct mỏscfii, em khôwrveng khổpdyf, chẳnhlsng qua hiệvyccn giờsyhh em cảsxtzm thấtzujy rấtzujt hạbneunh phúyfmzc, bởwgmwi vìjjdg thậkkhvt vấtzujt vảsxtz mớnrcoi cójjcb mộvxhit ngưyfhjsyhhi đeafràtfdan ôwrveng hoàtfdan toàtfdan đeafráscfing tin cậkkhvy đeafrryav em cójjcb thểryav dựrmgka dẫgyskm, thậkkhvm chímegm em khôwrveng cầgllhn giảsxtz bộvxhi thậkkhvn trọtzujng ởwgmw trưyfhjnrcoc mặiqzyt anh, em cũnrcong muốocnsn tùttdsy hứocnsng, cũnrcong muốocnsn nếlnwzm thửboewjjcb sủwvuyng màtfda kiêwfdku làtfda cảsxtzm giáscfic gìjjdg……”


Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn nghe màtfda đeafrau lòjjdgng, ôwrvem côwrve chặiqzyt hơvxhin, cúyfmzi đeafrgllhu hôwrven lêwfdkn môwrvei côwrve, dưyfhjsyhhng nhưyfhj muốocnsn nuốocnst hếlnwzt nhữlfyyng lờsyhhi nójjcbi khiếlnwzn anh đeafrau lòjjdgng bằoljfng nụzmxkwrven nàtfday, giọtzujng anh khàtfdan khàtfdan: “Em cứocns tuỳboew hứocnsng…… Sau nàtfday em muốocnsn tuỳboew hứocnsng nhưyfhj thếlnwztfdao cũnrcong đeafrưyfhjpdyfc, anh sẽgyskyfhjng chiềvxhiu……”

Đtubfôwrvei mắnmbot củwvuya Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt hơvxhii ưyfhjnrcot áscfit, cũnrcong cójjcb phầgllhn hốocnsi hậkkhvn đeafrãocqs lộvxhi liễeafru nójjcbi nhữlfyyng lờsyhhi nàtfday vớnrcoi anh, nhưyfhjng nụzmxkwrven mang theo sựrmgk an ủwvuyi, mang theo lờsyhhi hứocnsa hẹsvvdn, làtfdam cho côwrve cảsxtzm kímegmch vàtfdayfmzc đeafrvxhing, gầgllhn nhưyfhj nhịdngcn khôwrveng đeafrưyfhjpdyfc màtfda muốocnsn hôwrven trảsxtz lạbneui anh.

“Đtubfâbneuy làtfda anh nójjcbi —— nếlnwzu vềvxhi sau em làtfdam ra chuyệvyccn gìjjdgttdsy hứocnsng, anh phảsxtzi nhớnrcofhum lờsyhhi anh đeafrãocqsjjcbi.” Trong mắnmbot côwrve lộvxhi ra sựrmgk kiêwfdkn đeafrdngcnh.

“Làtfda anh nójjcbi,” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cưyfhjsyhhi cưyfhjsyhhi, chốocnsng chójjcbp mũnrcoi mìjjdgnh vàtfdao chójjcbp mũnrcoi côwrve: “Khôwrveng giữlfyy lờsyhhi chímegmnh làtfda con chójjcb con.”

Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt ngẩzsvfn ra, gầgllhn nhưyfhjtfda buộvxhit miệvyccng thốocnst lêwfdkn: “Em mớnrcoi khôwrveng thèzmxkm làtfdam vợpdyf củwvuya chójjcb!”

Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cưyfhjsyhhi ra tiếlnwzng, ngũnrco quan tuấtzujn túyfmz lộvxhi vẻuihx thoáscfit tụzmxkc lójjcba mắnmbot khiếlnwzn ngưyfhjsyhhi ta khôwrveng dáscfim nhìjjdgn thẳnhlsng, Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt rốocnst cuộvxhic phảsxtzn ứocnsng đeafrưyfhjpdyfc, mặiqzyt đeafrscfiwfdkn, nhàtfdao tớnrcoi bójjcbp cổpdyf anh: “Đtubfưyfhjpdyfc lắnmbom…… Anh dáscfim trêwfdku ghẹsvvdo em……”

“Khôwrveng phảsxtzi, bàtfdaocqs, anh chỉgllhtfda nhắnmboc nhởwgmw em, hiệvyccn giờsyhh chúyfmzng ta làtfda ngưyfhjsyhhi trêwfdkn cùttdsng chiếlnwzc thuyềvxhin, vinh nhụzmxkc gìjjdgnrcong phảsxtzi ởwgmwwfdkn nhau……”

“Anh còjjdgn nójjcbi……”

Chúyfmzt ấtzujm áscfip duy nhấtzujt trong chăryavn cũnrcong bịdngc hai ngưyfhjsyhhi lăryavn lộvxhin khôwrveng còjjdgn, Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cẩzsvfn thậkkhvn che chởwgmwwrve, đeafrryavwrvettdsy ýpqbpscfio loạbneun, cuốocnsi cùttdsng, vui vẻuihx ôwrvem chặiqzyt lấtzujy côwrve, đeafrèzmxkwgmwyfhjnrcoi thâbneun. 

Hai ngưyfhjsyhhi đeafrvxhiu thởwgmw hồgllhng hộvxhic.

Anh cựrmgkc kỳboew cẩzsvfn thậkkhvn chốocnsng đeafrscqy thâbneun thểryav, phòjjdgng ngừredda đeafrèzmxk ékjexp đeafrếlnwzn cáscfii bụzmxkng nhỏscfi đeafrãocqsvxhii hơvxhii phồgllhng lêwfdkn, áscfinh mắnmbot thâbneum thúyfmzy nhưyfhj hồgllhyfhjnrcoc chăryavm chúyfmz nhìjjdgn dáscfing vẻuihx thẹsvvdn thùttdsng xen lẫgyskn tứocnsc tốocnsi củwvuya ngưyfhjsyhhi phụzmxk nữlfyy nhỏscfikjexwgmwyfhjnrcoi thâbneun, nhìjjdgn áscfinh mắnmbot côwrve chớnrcop chớnrcop, nhìjjdgn côwrve thởwgmw gấtzujp vôwrvettdsng đeafrvxhing lòjjdgng ngưyfhjsyhhi.

“Thiêwfdkn Tuyếlnwzt……” Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn chậkkhvm rãocqsi cúyfmzi đeafrgllhu xuốocnsng, khôwrveng khốocnsng chếlnwz đeafrưyfhjpdyfc hôwrven lêwfdkn môwrvei côwrve, cảsxtzm thụzmxk đeafrvxhitzujm củwvuya côwrve, hơvxhii thởwgmw củwvuya côwrve, hưyfhjơvxhing vịdngc ngọtzujt ngàtfdao củwvuya côwrve, mỗsntdi mộvxhit tấtzujc da thịdngct thơvxhim tho mịdngcn màtfdang củwvuya côwrve: “Dưyfhjsyhhng nhưyfhj anh chờsyhh đeafrpdyfi thờsyhhi khắnmboc nàtfday đeafrãocqs rấtzujt lâbneuu, sốocnsng nhiềvxhiu năryavm, nhìjjdgn thấtzujy nhiềvxhiu ngưyfhjsyhhi nhưyfhj vậkkhvy, chỉgllhtfdajjdg chờsyhh đeafrpdyfi đeafrryav gặiqzyp em, yêwfdku em…… Anh yêwfdku em…… Rấtzujt yêwfdku, yêwfdku vôwrvettdsng……”

Nụzmxkwrven nójjcbng bỏscfing ưyfhjnrcot áscfit chuyểryavn dờsyhhi từreddyfhjsyhhn mặiqzyt đeafrếlnwzn vàtfdanh tai cùttdsng cầgllhn cổpdyf mẫgyskn cảsxtzm củwvuya côwrve, cảsxtz ngưyfhjsyhhi Dụzmxk Thiêwfdkn Tuyếlnwzt mềvxhim nhũnrcon đeafrếlnwzn mứocnsc khôwrveng thểryav nhúyfmzc nhímegmch, toàtfdan thâbneun tựrmgka nhưyfhj bịdngc sựrmgktzujm áscfip mang theo dòjjdgng đeafriệvyccn vâbneuy quanh, côwrve khôwrveng kiềvxhim chếlnwz đeafrưyfhjpdyfc pháscfit ra tiếlnwzng than nhẹsvvd, cảsxtz ngưyfhjsyhhi nhưyfhj tan thàtfdanh mộvxhit vũnrcong nưyfhjnrcoc.

Tay nhẹsvvd nhàtfdang vịdngcn lấtzujy bờsyhh vai củwvuya anh, dáscfing vẻuihx nhỏscfi yếlnwzu vôwrve lựrmgkc hìjjdgnh thàtfdanh sựrmgk đeafrocnsi lậkkhvp vớnrcoi hìjjdgnh thểryav to lớnrcon rắnmbon chắnmboc củwvuya anh.

“Đtubfpdyfi đeafrãocqs…… Từredd từredd…… Tốocnsi qua…… Mớnrcoi làtfdam……”

Nam Cung Kìjjdgnh Hiêwfdkn cúyfmzi đeafrgllhu trằoljfn trọtzujc đeafròjjdgi lấtzujy ởwgmw cầgllhn cổpdyf củwvuya côwrve, khôwrveng đeafrryav ýpqbp tớnrcoi tiếlnwzng côwrve than nhẹsvvd, anh thìjjdg thầgllhm: “Nhưyfhjng đeafrâbneuy làtfda đeafrêwfdkm nay……”

“Anh còjjdgn…… Côwrveng việvyccc phảsxtzi xửboewpqbp……”

tfdan tay to tham lam xâbneum nhậkkhvp vàtfdao phímegma dưyfhjnrcoi váscfiy ngủwvuy rộvxhing thùttdsng thìjjdgnh, giọtzujng anh trầgllhm thấtzujp giốocnsng nhưyfhjyfhjơvxhing khójjcbi lưyfhjpdyfn lờsyhh: “Khôwrveng cầgllhn lo nhữlfyyng việvyccc đeafrójjcb……”

Mộvxhit giọtzujt sưyfhjơvxhing sớnrcom, nhanh chójjcbng bốocnsc hơvxhii trong căryavn phòjjdgng tràtfdan đeafrgllhy hìjjdgnh ảsxtznh nójjcbng bỏscfing kiềvxhiu diễeafrm, biếlnwzn thàtfdanh hơvxhii nưyfhjnrcoc vụzmxkn vặiqzyt trong khôwrveng khímegm mậkkhvp mờsyhh áscfii nuộvxhii, ngưyfhjsyhhi đeafràtfdan ôwrveng to lớnrcon vàtfda ngưyfhjsyhhi phụzmxk nữlfyy kiềvxhiu mịdngcbneuy dưyfhja ởwgmwwfdkn nhau, anh báscfi đeafrbneuo chiếlnwzm hữlfyyu, côwrve khẽgysk run tiếlnwzp thu, quấtzujn chặiqzyt lẫgyskn nhau, biếlnwzn sựrmgkyfmzc đeafrvxhing cùttdsng kháscfit vọtzujng mãocqsnh liệvycct thàtfdanh mộvxhit cuộvxhic hoan áscfii say đeafrnmbom đeafrếlnwzn mồgllhwrvei đeafrgllhm đeafrìjjdga……

Hếlnwzt chưyfhjơvxhing 303

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.