Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ

Chương 1813 : Những con hàng thích hố này giống ai? (1)

    trước sau   
Nhóadhhm dịmvjqch: Thấeheyt Liêoqfqn Hoa

Đbmmvâysosy chắdzjtc chắdzjtn khôeikfng phảjeqhi làopvk em gáebtvi ruộtznnt củzilpa mìehnunh!

eikfi Tuấeheyn muốehnun dùusytng áebtvnh mắdzjtt giếmmpvt chếmmpvt Lôeikfi Đbmmvìehnunh!

Hạyhoo Tiểieeeu Hi hoàopvkn toàopvkn khôeikfng quan tâysosm, côeikfeheyy xoa xoa bụypzvng, lạyhooi đncupóadhhi rồfvlri...

Con sâysosu ăvmvun hàopvkng nàopvky!

Tấeheyt cảjeqh mọvhsbi ngưieeeeheyi đncupdzjtu vui mừujubng, cưieeeeheyi to ha ha.


Hai đncupdxsqa bécidv vẫgwhgn còxvhln đncupang chơcdcii vui vẻwyxp, tiểieeeu Mỹfvlr Nhâysosn bốehnun tháebtvng tuổsdxgi, cũgwhgng leo đncupếmmpvn giữzilpa hai ngưieeeeheyi bọvhsbn họvhsb, cầzjxgm chiếmmpvc áebtvo hìehnunh quảjeqh nho nhécidvt vàopvko trong miệyhoong.

ĐbmmvM, phong cáebtvch nàopvky đncupúlgndng làopvk khôeikfng bìehnunh thưieeeeheyng... làopvkm tấeheyt cảjeqh mọvhsbi ngưieeeeheyi đncupdzjtu buồfvlrn cưieeeeheyi, cóadhh ngưieeeeheyi đncupxqhhp tay lêoqfqn sàopvkn, cóadhh ngưieeeeheyi gõujubieeeeheyng, cóadhh ngưieeeeheyi ôeikfm bụypzvng, cóadhh ngưieeeeheyi cưieeeeheyi đncupếmmpvn khôeikfng đncupdxsqng vữzilpng nổsdxgi.

opvkng buồfvlrn cưieeeeheyi hơcdcin làopvk, chiếmmpvc áebtvo lóadhht trêoqfqn đncupzjxgu Duệyhoo Duệyhooadhhopvku... xanh láebtvysosy!

eikfi Tuấeheyn đncupeheym tưieeeeheyng, cưieeeeheyi nhạyhooo: “Thằlqpfng nhóadhhc nàopvky, sao chẳmvjqng cóadhh tiềdzjtn đncupfvlrehnu cảjeqh. Từujub nhỏeejd đncupãoqfq thíeheych bịmvjq cắdzjtm sừujubng?”

“Bộtznnp Bộtznnp bộtznnp” Lôeikfi Tuấeheyn bịmvjq đncupxqhhp.

Tấeheyt cảjeqh mọvhsbi ngưieeeeheyi đncupdzjtu cưieeeeheyi pháebtvoqfqn.

Lạyhooc Y hỏeejdi Lăvmvung Vi: “Chịmvjqysosu, chịmvjq mua nhiềdzjtu áebtvo lóadhht nhưieee vậxqhhy làopvkm gìehnu? Chịmvjq muốehnun mởeikf cửpngxa hàopvkng trêoqfqn mạyhoong hảjeqh?”

Mặlgndt củzilpa Lăvmvung Vi dầzjxgn đncupeejdpngxng: “Chuyệyhoon nàopvky... nóadhhi ra rấeheyt dàopvki dòxvhlng, còxvhln khôeikfng phảjeqhi làopvklgndc ấeheyy anh Đbmmvìehnunh nhàopvk em...”

xvhln khôeikfng chờeheyvmvung Vi nóadhhi xong, tiểieeeu Bạyhooch đncupãoqfqadhhi: “Tôeikfi biếmmpvt!”

Anh ta đncupãoqfq đncupưieeefwqfc bộtznn 《 Đbmmvếmmpv thiếmmpvu 》 nàopvky, vìehnu vậxqhhy anh ta biếmmpvt nộtznni dung truyệyhoon! Ha ha ha ha ha...

Tuy nhiêoqfqn, đncupáebtvng hậxqhhn làopvk, bộtznn truyệyhoon nàopvky quáebtv ngắdzjtn! Chỉtkat ra cóadhh hai tậxqhhp! Khôeikfng vui! Hừujub! Đbmmvvhsbc chẳmvjqng đncupãoqfqehnu cảjeqh!

Diệyhoop khanh kécidvo Duệyhoo Duệyhoo ra ngoàopvki. Bàopvk lấeheyy chiếmmpvc áebtvo lóadhht trêoqfqn đncupzjxgu Duệyhoo Duệyhoo xuốehnung, vừujuba lấeheyy xuốehnung, vừujuba nóadhhi: “Từujub nhỏeejd đncupãoqfq sắdzjtc nhưieee vậxqhhy, khôeikfng biếmmpvt giốehnung ai vậxqhhy?”

vmvung Vi nhìehnun trờeheyi, Diệyhoop Đbmmvìehnunh ngẩwyxpng đncupzjxgu lêoqfqn nhìehnun đncupèdzjtn.


eikfi lãoqfqo gia lẩwyxpm bẩwyxpm nóadhhi: “Chắdzjtc chắdzjtn làopvk khôeikfng giốehnung nhàopvkehnunh.”

Diệyhoop Lưieeeơcdcing Sơcdcin khôeikfng vui: “Vậxqhhy làopvk giốehnung nhàopvk chúlgndng tôeikfi?”

Mắdzjtt củzilpa Lăvmvung Vi sáebtvng lêoqfqn: “Nóadhhi khôeikfng chừujubng đncupúlgndng làopvk giốehnung ôeikfng... khôeikfng phảjeqhi mưieeeeheyi táebtvm tuổsdxgi ôeikfng đncupãoqfq bếmmpv con rồfvlri sao? Ôwbdzng trưieeeeikfng thàopvknh sớlcdfm! Cóadhh phảjeqhi khi còxvhln bécidv ôeikfng cũgwhgng đncupãoqfq từujubng chơcdcii nhữzilpng tròxvhl nhưieee thếmmpvopvky hay khôeikfng?”

“Phốehnuc xuy ——” Tấeheyt cảjeqh mọvhsbi ngưieeeeheyi trong phòxvhlng đncupdzjtu cưieeeeheyi phun ra.

“Thôeikfi thôeikfi thôeikfi, chúlgndng ta đncupujubng thảjeqho luậxqhhn chuyệyhoon nàopvky nữzilpa, mau xuốehnung nhàopvk ăvmvun cơcdcim đncupi!”

Diệyhoop lãoqfqo gia biếmmpvt nếmmpvu đncupdzjt cậxqhhp đncupếmmpvn chuyệyhoon nàopvky sẽvmvu khôeikfng cóadhh lợfwqfi cho ôeikfng... Ai màopvk chẳmvjqng cóadhh mộtznnt thờeheyi tuổsdxgi trẻwyxpeikfng bôeikfng, ôeikfng bếmmpv con sớlcdfm nhưieee vậxqhhy, cũgwhgng khôeikfng thểieeeebtvn ôeikfng đncupưieeefwqfc! Chủzilp yếmmpvu làopvk do bàopvk ngoạyhooi củzilpa bọvhsbn họvhsb quáebtv đncupwyxpp, ôeikfng nhấeheyt thờeheyi khôeikfng khốehnung chếmmpv đncupưieeefwqfc!

Tấeheyt cảjeqh mọvhsbi ngưieeeeheyi vừujuba nóadhhi vừujuba cưieeeeheyi chuẩwyxpn bịmvjq xuốehnung nhàopvk ăvmvun cơcdcim.

Diệyhoop Khanh bếmmpv Duệyhoo Duệyhoo, Lăvmvung Vi vừujuba muốehnun đncupi tớlcdfi bếmmpv Tiểieeeu côeikfng chúlgnda, tiểieeeu Đbmmvôeikfng Ni đncuptznnt nhiêoqfqn đncupi tớlcdfi bêoqfqn cạyhoonh Đbmmvôeikf Đbmmvôeikf, bécidv đncupưieeea tay bếmmpv Đbmmvôeikf Đbmmvôeikfoqfqn.

Tiểieeeu Đbmmvôeikfng Ni mớlcdfi vừujuba tròxvhln sáebtvu tuổsdxgi. Bécidv ôeikfm Đbmmvôeikf Đbmmvôeikf, màopvk giốehnung nhưieee kẹwyxpp búlgndp bêoqfq vậxqhhy...

vmvung Vi kinh ngạyhooc nhìehnun tiểieeeu Đbmmvôeikfng Ni, từujub trưieeelcdfc đncupếmmpvn giờeheycidv chưieeea bao giờehey chủzilp đncuptznnng thâysosn cậxqhhn vớlcdfi ai, nhưieeeng bécidv chỉtkat thíeheych Lăvmvung Tiêoqfqu vàopvk Đbmmvôeikf Đbmmvôeikf.

cidv khôeikfng chơcdcii vớlcdfi Duệyhoo Duệyhoo nhiềdzjtu, chỉtkat thíeheych ôeikfm Đbmmvôeikf Đbmmvôeikf.

Tiểieeeu Bạyhooch bỗmvxnng nóadhhi: “ Cóadhh phảjeqhi tiểieeeu Đbmmvôeikfng Ni muốehnun kếmmpvt hôeikfn vớlcdfi Đbmmvôeikf Đbmmvôeikfhay khôeikfng?”

Tiểieeeu Đbmmvôeikfng Ni nhìehnun anh ta nhưieee nhìehnun kẻwyxp ngốehnuc, làopvkm vẻwyxp mặlgndt nghiêoqfqm túlgndc hỏeejdi: “Vợfwqfopvkebtvi gìehnu?”

cidv mớlcdfi sáebtvu tuổsdxgi... biểieeeu tìehnunh nghiêoqfqm túlgndc, nhưieeeng giọvhsbng nóadhhi lạyhooi non nớlcdft, nhìehnun cựvdzcc kỳrndb buồfvlrn cưieeeeheyi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.