Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 192 : Tôi chơi chán cô rồi

    trước sau   
anhom Việtksut Thịmptqnh vẫrqton kéexjzo Quázakwch Thanh Túteed đfbkhếyxyqn trêcbjfn lềlssh đfbkhưdsfrjcfhng rồkusni mớqhdoi thảikho tay ra.

“Ai rảikhonh đfbkhi theo côxaoy. Chẳpsufng qua làgrrk trùikhong hợxqofp đfbkhi ngang qua đfbkhâanhoy, vừysrha lúteedc thấgvtry ai đfbkhólqth muốjqrwn tựitzyzakwt nêcbjfn ngứlluxa tay lạsmyhi đfbkhâanhoy kéexjzo mộyovxt phen. Dùikho sao cũatagng làgrrk ngưdsfrjcfhi quen, chẳpsufng lẽitzy lạsmyhi thấgvtry chếyxyqt màgrrk khôxaoyng cứlluxu. Đxqofưdsfrơcqukng nhiêcbjfn, nếyxyqu vừysrha rồkusni làgrrk mộyovxt con chólqth con thìmgxfxaoyi cũatagng sẽitzy cứlluxu nólqth. Côxaoy đfbkhysrhng cảikhom ơcqukn, tôxaoyi đfbkhi đfbkhâanhoy!”

anhom Việtksut Thịmptqnh bỏpatv xuốjqrwng nhữeivrng lờjcfhi nàgrrky rồkusni đfbkhi vềlssh phídkjoa chiếyxyqc xe đfbkhyovxsfxm xa.

Quázakwch Thanh Túteed đfbkhâanhou chịmptqu tin tưdsfrsfxmng, côxaoy vộyovxi đfbkhuổrqtoi theo.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, rốjqrwt cuộyovxc anh đfbkhang chơcquki tròsfxmmgxf vậanhoy? Rõsmyhgrrkng anh đfbkhang theo dõsmyhi tôxaoyi! Anh đfbkhysrhng tưdsfrsfxmng tôxaoyi khôxaoyng biếyxyqt gìmgxf hếyxyqt. Tốjqrwi qua anh chạsmyhy tớqhdoi nhàgrrkxaoyi đfbkhúteedng khôxaoyng, làgrrk anh chứllux ai? Anh cădminn bảikhon làgrrk khôxaoyng buôxaoyng Tădminngi ra đfbkhưdsfrxqofc, khôxaoyng buôxaoyng Tădminngi ra đfbkhưdsfrxqofc…”

anhom Việtksut Thịmptqnh ngừysrhng lạsmyhi, nhìmgxfn côxaoy đfbkhfhscy khinh thưdsfrjcfhng.




“Làgrrkm ơcqukn đfbkhi, trêcbjfn đfbkhjcfhi nàgrrky lạsmyhi khôxaoyng phảikhoi chỉikholqthmgxfnh côxaoygrrk phụcquk nữeivr, côxaoy đfbkhysrhng cólqth tựitzy luyếyxyqn thếyxyq đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng?”

“Kệtksu anh nólqthi thếyxyqgrrko. Dùikho sao thìmgxfxaoyi khôxaoyng muốjqrwn chia tay vớqhdoi anh. Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, anh đfbkhysrhng thếyxyq nữeivra đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng? Chúteedng ta đfbkhysrhng cãgvtri cọrtyv nữeivra, chúteedng ta làgrrkm hòsfxma đfbkhi đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng?”

Quázakwch Thanh Túteed chủwtnx đfbkhyovxng bưdsfrqhdoc tớqhdoi, duỗyovxi tay ra bắoigjt lấgvtry bàgrrkn tay to củwtnxa Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, giữeivr chặrtyvt lấgvtry hắoigjn.

xaoy giốjqrwng mộyovxt con thỏpatv lạsmyhc đfbkhưdsfrjcfhng, nhìmgxfn hắoigjn mộyovxt cázakwch đfbkházakwng thưdsfrơcqukng, van xin sựitzy thưdsfrơcqukng xólqtht củwtnxa hắoigjn, mong hắoigjn sẽitzy thu hồkusni quyếyxyqt đfbkhmptqnh.

anhom Việtksut Thịmptqnh nắoigjm chặrtyvt bàgrrkn tay mềlsshm mạsmyhi củwtnxa côxaoy, thậanhot lâanhou sau, hắoigjn nhídkjou chặrtyvt màgrrky lạsmyhi, dùikhong sứlluxc buôxaoyng ra.

“Đxqofysrhng quấgvtrn lấgvtry tôxaoyi nữeivra đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng? Rấgvtrt đfbkházakwng ghéexjzt.”

anhom Việtksut Thịmptqnh bưdsfrqhdoc đfbkhi khôxaoyng quay đfbkhfhscu lạsmyhi.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, anh đfbkhysrhng đfbkhi…” Quázakwch Thanh Túteed khólqthc kêcbjfu.

anhom Việtksut Thịmptqnh khôxaoyng quay đfbkhfhscu lạsmyhi bỏpatv đfbkhi. Giốjqrwng nhưdsfr nhữeivrng gìmgxf hắoigjn nólqthi, hắoigjn khôxaoyng còsfxmn yêcbjfu côxaoy nữeivra.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn, anh sẽitzy hốjqrwi hậanhon…”

Quázakwch Thanh Túteed ra sứlluxc kêcbjfu lêcbjfn, giọrtyvng khàgrrkn khàgrrkn. Cuốjqrwi cùikhong Lâanhom Việtksut Thịmptqnh vẫrqton khôxaoyng quay đfbkhfhscu. Hắoigjn bưdsfrqhdoc đfbkhi, chui vàgrrko trong xe, sau đfbkhólqth chiếyxyqc xe nhanh chólqthng rờjcfhi khỏpatvi nơcquki nàgrrky.

Quázakwch Thanh Túteed cảikhom thấgvtry trờjcfhi nhưdsfr sắoigjp sậanhop xuốjqrwng. Côxaoy khôxaoyng chịmptqu nổrqtoi nữeivra, thâanhon thểydtq lắoigjc lưdsfr sắoigjp ngãgvtr.

Mộyovxt bàgrrkn tay vữeivrng vàgrrkng đfbkhyovxxaoy.




“Thanh Túteed, em cầfhscn gìmgxf phảikhoi khổrqto nhưdsfr vậanhoy chứllux?”

dminng Thanh Hảikhoi xuấgvtrt hiệtksun trong tầfhscm mắoigjt củwtnxa côxaoy. Anh đfbkhyovxxaoy đfbkhi đfbkhếyxyqn xe anh.

Thấgvtry Quázakwch Thanh Túteedcquki lệtksu đfbkhfhscy mặrtyvt, trong lòsfxmng anh rấgvtrt đfbkhau đfbkhqhdon.

“Anh Hảikhoi, em yêcbjfu anh ấgvtry, rấgvtrt yêcbjfu anh ấgvtry. Em khôxaoyng thểydtq khôxaoyng yêcbjfu anh ấgvtry đfbkhưdsfrxqofc. Anh nólqthi cho em biếyxyqt em phảikhoi làgrrkm sao đfbkhâanhoy?”

“Loạsmyhi đfbkhàgrrkn ôxaoyng nàgrrky cólqthmgxf tốjqrwt chứllux?”

“Em khôxaoyng biếyxyqt nữeivra. Cho dùikho anh ấgvtry khôxaoyng cólqth ưdsfru đfbkhiểydtqm gìmgxf thìmgxf em vẫrqton yêcbjfu anh ấgvtry. Em thậanhot sựitzy khôxaoyng thểydtq rờjcfhi khỏpatvi anh ấgvtry. Anh Hảikhoi, anh nólqthi cólqth phảikhoi làgrrk anh ấgvtry cólqth uẩysrhn khúteedc gìmgxf khôxaoyng thểydtqlqthi ra, cho nêcbjfn mớqhdoi rờjcfhi khỏpatvi em khôxaoyng? Em biếyxyqt, anh ấgvtry vẫrqton luyếyxyqn tiếyxyqc em…” Quázakwch Thanh Túteed nhưdsfr thểydtq muốjqrwn thuyếyxyqt phụcqukc chídkjonh bảikhon thâanhon mìmgxfnh nêcbjfn mớqhdoi tìmgxfm lýgwxm do trưdsfrqhdoc mặrtyvt Tădminng Thanh Hảikhoi.

dminng Thanh Hảikhoi buồkusnn bãgvtr nhìmgxfn côxaoy.

“Thanh Túteed, khi nàgrrko thìmgxf em mớqhdoi cólqth thểydtq trưdsfrsfxmng thàgrrknh? Từysrh khi quen biếyxyqt hắoigjn, em nêcbjfn biếyxyqt rằkoryng hắoigjn làgrrk mộyovxt tay ădminn chơcquki. Hắoigjn khôxaoyng cólqth khảikhodminng đfbkhyovxng lòsfxmng vìmgxf bấgvtrt cứlluxxaoyzakwi nàgrrko cảikho. Tạsmyhi sao em còsfxmn ngốjqrwc vậanhoy?”

Anh khôxaoyng hiểydtqu. Anh yêcbjfu côxaoy thưdsfrơcqukng côxaoy, yêcbjfu đfbkhếyxyqn tậanhon xưdsfrơcqukng tủwtnxy. Tạsmyhi sao côxaoy vẫrqton cốjqrw chấgvtrp đfbkhi theo hắoigjn ta?

Quázakwch Thanh Túteeddsfrjcfhi khổrqto: “Khôxaoyng phảikhoi đfbkhâanhou. Anh ấgvtry khôxaoyng giốjqrwng nhưdsfr anh nólqthi đfbkhâanhou.”

“Đxqofưdsfrxqofc rồkusni, vậanhoy em nólqthi cho anh biếyxyqt tạsmyhi sao hắoigjn lạsmyhi vứlluxt bỏpatv em đfbkhi?”

“Đxqofólqthgrrkmgxf em trởsfxmcbjfn xấgvtru xídkjo!” Quázakwch Thanh Túteed thốjqrwng khổrqto khólqthc.

“Em muốjqrwn trởsfxmcbjfn xinh đfbkhdsfrp. Anh Hảikhoi, anh cólqth biếyxyqt làgrrkm thếyxyqgrrko đfbkhydtqlqthc mọrtyvc lạsmyhi khôxaoyng? Chỉikho cầfhscn tólqthc em mọrtyvc lạsmyhi thìmgxf hắoigjn sẽitzy quay vềlsshcbjfn em!”




Áydtqnh mắoigjt Tădminng Thanh Hảikhoi rõsmyhgrrkng chứlluxa đfbkhfhscy hụcqukt hẫrqtong.

“Anh đfbkhưdsfra em vềlssh đfbkhi!”

dminng Thanh Hảikhoi im lặrtyvng, Quázakwch Thanh Túteed bỗyovxng khólqthc rốjqrwng lêcbjfn.

“Em buồkusnn quázakw, anh Hảikhoi, em biếyxyqt em thếyxyqgrrky nhấgvtrt đfbkhmptqnh làgrrk trôxaoyng uấgvtrt ứlluxc lắoigjm. Nhưdsfrng em thậanhot sựitzy hếyxyqt cázakwch rồkusni, em yêcbjfu anh ấgvtry…”

teedc nàgrrky, ởsfxmcquki màgrrk Quázakwch Thanh Túteed khôxaoyng nhìmgxfn thấgvtry, cólqth mộyovxt đfbkhôxaoyi mắoigjt tốjqrwi đfbkhen đfbkhang nhìmgxfn chằkorym chằkorym vàgrrko côxaoy.

Nhìmgxfn Tădminng Thanh Hảikhoi chậanhom rãgvtri kéexjzo Quázakwch Thanh Túteedcbjfn xe, hai tay hắoigjn siếyxyqt chặrtyvt thàgrrknh nắoigjm đfbkhgvtrm, khớqhdop xưdsfrơcqukng pházakwt ra tiếyxyqng crack.

dminng Thanh Hảikhoi chởsfxm Quázakwch Thanh Túteed chậanhom rãgvtri đfbkhi dạsmyho quanh trung Tú thàgrrknh phốjqrw.

Cuốjqrwi cùikhong dừysrhng trưdsfrqhdoc cửhuxva môxaoyt nhàgrrkgrrkng cao cấgvtrp.

“Đxqofi, chúteedng ta đfbkhi ădminn cơcqukm thôxaoyi!”

dminng Thanh Hảikhoi dịmptqu dàgrrkng nólqthi. Quázakwch Thanh Túteed mệtksut mỏpatvi lắoigjc đfbkhfhscu.

“Khôxaoyng cầfhscn, khôxaoyng cầfhscn. Em khôxaoyng muốjqrwn ădminn…”

“Thanh Túteed, sao em cốjqrw chấgvtrp vậanhoy? Rõsmyhgrrkng em biếyxyqt hắoigjn ta làgrrk loạsmyhi ngưdsfrjcfhi nàgrrko, tạsmyhi sao còsfxmn khôxaoyng chịmptqu tỉikhonh tázakwo lạsmyhi?” Giọrtyvng nólqthi củwtnxa Tădminng Thanh Hảikhoi mang theo đfbkhau lòsfxmng.

“Anh Hảikhoi, hếyxyqt cázakwch rồkusni, em yêcbjfu anh ấgvtry…” Quázakwch Thanh Túteed bỗyovxng ngẩysrhng đfbkhfhscu lêcbjfn nhìmgxfn Tădminng Thanh Hảikhoi, thòsfxm tay túteedm lấgvtry quầfhscn ázakwo củwtnxa anh: “Anh Hảikhoi, anh nólqthi cólqth phảikhoi làgrrk anh ấgvtry cólqth nỗyovxi khổrqtogrrko khôxaoyng?”




Sắoigjc mặrtyvt Tădminng Thanh Hảikhoi lạsmyhnh lùikhong, ázakwnh mắoigjt trởsfxmcbjfn lạsmyhnh lẽitzyo.

“Thanh Túteed, em đfbkhysrhng biếyxyqn mìmgxfnh thàgrrknh kẻbtqutksun mọrtyvn nhưdsfr thếyxyq nữeivra đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng? Em nhưdsfr thếyxyq khiếyxyqn anh đfbkhau lòsfxmng lắoigjm.”

“Xin lỗyovxi anh Hảikhoi, em thậanhot sựitzy khôxaoyng thểydtq khôxaoyng cólqth anh ấgvtry…”

Quázakwch Thanh Túteed đfbkhysrhy cửhuxva xe ra đfbkhi xuốjqrwng.

dminng Thanh Hảikhoi buồkusnn bãgvtr nhìmgxfn côxaoy rờjcfhi đfbkhi mộyovxt mìmgxfnh. Côxaoy khôxaoyng yêcbjfu anh, ázakwnh mắoigjt côxaoy khôxaoyng nhìmgxfn thấgvtry sựitzy tồkusnn tạsmyhi củwtnxa anh.

Cho dùikho anh cólqth trảikho giázakw hếyxyqt thảikhoy thìmgxfxaoyatagng khôxaoyng buồkusnn liếyxyqc nhìmgxfn anh lấgvtry mộyovxt lầfhscn.

Anh khôxaoyng cam lòsfxmng. Anh yêcbjfu côxaoycqukn Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, tạsmyhi sao khôxaoyng thểydtqlqth đfbkhưdsfrxqofc sựitzy ưdsfru ázakwi củwtnxa côxaoy?

“Thanh Túteed…” Tădminng Thanh Hảikhoi lázakwi xe thậanhot chậanhom đfbkhi theo sau Quázakwch Thanh Túteed.

Nhìmgxfn sắoigjc mặrtyvt đfbkhau khổrqto củwtnxa côxaoy, lòsfxmng anh đfbkhfhscy cay đfbkhoigjng.

Trong thếyxyq giớqhdoi củwtnxa côxaoy khôxaoyng cólqth ázakwnh nắoigjng, thếyxyq giớqhdoi củwtnxa anh cũatagng chỉikhosfxmn lạsmyhnh lẽitzyo.

xaoy khôxaoyng vui vẻbtqu, hắoigjn cũatagng buồkusnn bãgvtr.

Quázakwch Thanh Túteed quay đfbkhfhscu nhìmgxfn Tădminng Thanh Hảikhoi: “Anh Hảikhoi, đfbkhydtq em ởsfxm mộyovxt mìmgxfnh trong chốjqrwc lázakwt, đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng?”

xaoy đfbkhang ghéexjzt bỏpatv hắoigjn rấgvtrt ồkusnn àgrrko àgrrk?




dminng Thanh Hảikhoi hơcquki bấgvtrt mãgvtrn: “Thanh Túteed, anh rấgvtrt lo cho em. Mộyovxt mìmgxfnh em ởsfxmcbjfn ngoàgrrki, lỡyovx nhưdsfr pházakwt bệtksunh thìmgxf sao?”

Quázakwch Thanh Túteed khoanh tay, nhìmgxfn Tădminng Thanh Hảikhoi mộyovxt cázakwch cốjqrw chấgvtrp.

“Em chỉikho muốjqrwn ởsfxm mộyovxt mìmgxfnh thôxaoyi. Xin lỗyovxi anh Hảikhoi. Đxqofydtq em suy nghĩxqofsmyhgrrkng đfbkhi…”

dminng Thanh Hảikhoi hụcqukt hẫrqtong gậanhot đfbkhfhscu. Do dựitzy thậanhot lâanhou, anh mớqhdoi nólqthi: “Thếyxyq anh đfbkhi trưdsfrqhdoc đfbkhâanhoy. Cólqth việtksuc gìmgxf em cứllux gọrtyvi đfbkhiệtksun thoạsmyhi cho anh.”

“Vâanhong!” Quázakwch Thanh Túteedikhong sứlluxc gậanhot đfbkhfhscu.

dminng Thanh Hảikhoi khởsfxmi đfbkhyovxng xe, chậanhom rãgvtri rờjcfhi đfbkhi. Quázakwch Thanh Túteed nhìmgxfn theo xe anh đfbkhi xa.

anhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn nạsmyhn, nhấgvtrt đfbkhmptqnh anh đfbkhang cốjqrw ýgwxm đfbkhùikhoa bỡyovxn tôxaoyi.

Quázakwch Thanh Túteed ngẫrqtom nghĩxqof rồkusni vẫrqtoy mộyovxt chiếyxyqc taxi.

Nửhuxva giờjcfh sau, Quázakwch Thanh Túteed đfbkhlluxng trưdsfrqhdoc cổrqtong biệtksut thựitzy nhàgrrk họrtyvanhom.

cquki đfbkhâanhoy đfbkhãgvtr từysrhng làgrrk tổrqtogvtrm tìmgxfnh yêcbjfu củwtnxa côxaoygrrk hắoigjn. Mỗyovxi mộyovxt ngólqthc ngázakwch đfbkhlsshu chứlluxa đfbkhfhscy hồkusni ứlluxc tốjqrwt đfbkhdsfrp củwtnxa côxaoygrrk hắoigjn.

Quázakwch Thanh Túteed đfbkhang đfbkhmptqnh đfbkhi vàgrrko thìmgxf bảikhoo vệtksu cửhuxva ngădminn côxaoy lạsmyhi.

“Xin lỗyovxi côxaoy Quázakwch, bâanhoy giờjcfhxaoy khôxaoyng thểydtq đfbkhi vàgrrko!”

Quázakwch Thanh Túteed ngẩysrhn ra: “Vìmgxf sao?”

Bọrtyvn họrtyv chỉikho chia tay thôxaoyi, cólqth phảikhoi làgrrk kẻbtqu thùikho đfbkhâanhou? Tạsmyhi sao lạsmyhi khôxaoyng cólqth cảikhodsfrzakwch bưdsfrqhdoc vàgrrko nhàgrrk họrtyvanhom?

Bảikhoo vệtksudsfrjcfhi bấgvtrt đfbkhoigjc dĩxqof: “Chuyệtksun nàgrrky ngưdsfrjcfhi hầfhscu nhưdsfr chúteedng tôxaoyi cũatagng khôxaoyng rõsmyh nữeivra. Đxqofâanhoy làgrrk cậanhou chủwtnxdminn dặrtyvn.”

“Gìmgxfcquk?”

Quázakwch Thanh Túteed ngâanhoy dạsmyhi. Côxaoy đfbkhlluxng ngoàgrrki cổrqtong kêcbjfu lêcbjfn.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn, anh bưdsfrqhdoc ra đfbkhâanhoy cho tôxaoyi. Anh ra đfbkhâanhoy cho tôxaoyi…”

Gọrtyvi cảikho buổrqtoi, khôxaoyng cólqthdkjo phảikhon ứlluxng nàgrrko cảikho.

“Côxaoy Quázakwch, cậanhou chủwtnx khôxaoyng cólqth nhàgrrk. Côxaoylqth gọrtyvi cũatagng khôxaoyng cólqthzakwc dụcqukng gìmgxf đfbkhâanhou!” Bảikhoo vệtksu tốjqrwt bụcqukng nhắoigjc nhởsfxm.

“Àgwxm!”

Quázakwch Thanh Túteed rấgvtrt uểydtq oảikhoi. Nhưdsfrng côxaoy vẫrqton khôxaoyng cam lòsfxmng. Côxaoy khôxaoyng tin rằkoryng Lâanhom Việtksut Thịmptqnh cólqth thểydtq thậanhot sựitzy bỏpatv mặrtyvc côxaoy khôxaoyng quan tâanhom.

xaoy ngồkusni ởsfxm cổrqtong nhàgrrk họrtyvanhom, cứllux vậanhoy màgrrk chờjcfh. Côxaoy khôxaoyng tin Lâanhom Việtksut Thịmptqnh sẽitzy khôxaoyng trởsfxm lạsmyhi.

“Côxaoy Quázakwch, trờjcfhi sắoigjp tốjqrwi rồkusni, côxaoy mau vềlssh đfbkhi thôxaoyi!”

“Tôxaoyi khôxaoyng vềlssh. Tôxaoyi muốjqrwn ởsfxm đfbkhâanhoy chờjcfh hắoigjn ta!” Quázakwch Thanh Túteed cựitzyc kỳllux cốjqrw chấgvtrp.

xaoy muốjqrwn gặrtyvp hắoigjn. Côxaoy muốjqrwn hỏpatvi rõsmyhgrrkng, rốjqrwt cuộyovxc hắoigjn cólqth ýgwxmmgxf.

zakwng hôxaoym nay, rõsmyhgrrkng làgrrk hắoigjn đfbkhãgvtr cứlluxu côxaoy. Nếyxyqu hắoigjn khôxaoyng yêcbjfu côxaoy thìmgxf sao lạsmyhi đfbkhi theo côxaoy?

Trờjcfhi dầfhscn dầfhscn tốjqrwi, ngọrtyvn đfbkhètksun trong biệtksut thựitzyzakwng lêcbjfn.

Quázakwch Thanh Túteed bỗyovxng tinh mắoigjt pházakwt hiệtksun chiếyxyqc Rolls Royce màgrrku đfbkhen đfbkhang nằkorym trong gara.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn, anh đfbkhi ra cho tôxaoyi! Anh đfbkhysrhng tưdsfrsfxmng tôxaoyi khôxaoyng nhìmgxfn thấgvtry anh! Tôxaoyi thấgvtry anh rồkusni! Anh đfbkhi ra nólqthi rõsmyh cho tôxaoyi. Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, nếyxyqu anh khôxaoyng ra thìmgxfxaoyi sẽitzy vẫrqton đfbkhlluxng ởsfxm đfbkhâanhoy kêcbjfu, kêcbjfu cho tớqhdoi khi anh ra mớqhdoi thôxaoyi. Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn…”

Quázakwch Thanh Túteedcbjfu tớqhdoi mứlluxc khàgrrkn giọrtyvng. Bảikhoo vệtksu canh cổrqtong vẫrqton lắoigjc đfbkhfhscu, chưdsfra từysrhng thấgvtry côxaoyzakwi nàgrrko si tìmgxfnh hơcqukn thếyxyq cảikho.

Nhưdsfrng chiêcbjfu nàgrrky củwtnxa côxaoy Quázakwch thậanhot đfbkhúteedng làgrrkgrrki đfbkhưdsfrxqofc. Gọrtyvi thếyxyq mấgvtry lầfhscn, Lâanhom Việtksut Thịmptqnh thậanhot sựitzydsfrqhdoc ra.

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh…”

anhom Việtksut Thịmptqnh chậanhom rãgvtri đfbkhi ra, khuôxaoyn mặrtyvt tuấgvtrn túteed đfbkhen sìmgxf mang theo vẻbtqu bấgvtrt mãgvtrn, bộyovx suit trêcbjfn ngưdsfrjcfhi xộyovxc xệtksuch, núteedt ázakwo sơcquk mi còsfxmn mởsfxm ra, vẻbtqu mặrtyvt rõsmyhgrrkng làgrrksfxmn chưdsfra tỉikhonh ngủwtnx.

“Đxqofkusn khốjqrwn, tôxaoyi ởsfxm đfbkhâanhoy gọrtyvi anh cảikho ngàgrrky, anh vẫrqton còsfxmn tâanhom trạsmyhng đfbkhydtq ngủwtnx àgrrk…”

“Côxaoylqth phiềlsshn khôxaoyng hảikho? Quázakwch Thanh Túteed, đfbkhfhscu côxaoy bịmptq chólqth gặrtyvm àgrrk?”

anhom Việtksut Thịmptqnh khôxaoyng kiêcbjfn nhẫrqton nólqthi: “Mặrtyvt côxaoygrrky thậanhot đfbkhgvtry, tôxaoyi đfbkhãgvtr khôxaoyng muốjqrwn gặrtyvp côxaoy rồkusni màgrrkxaoysfxmn ởsfxm đfbkhâanhoy làgrrkm gìmgxf?”

“Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn, anh nólqthi rõsmyh cho tôxaoyi xem, tạsmyhi sao anh lạsmyhi đfbkhjqrwi xửhuxv vớqhdoi tôxaoyi nhưdsfr vậanhoy?” Quázakwch Thanh Túteedlqthi, nưdsfrqhdoc mắoigjt lạsmyhi rơcquki xuốjqrwng.

“Tôxaoyi đfbkhjqrwi xửhuxv vớqhdoi côxaoy thếyxyqgrrko?” Lâanhom Việtksut Thịmptqnh nhưdsfrqhdon màgrrky, “Làgrrkm ơcqukn đfbkhi, chúteedng ta đfbkhlsshu đfbkhãgvtrgrrk ngưdsfrjcfhi trưdsfrsfxmng thàgrrknh rồkusni, chia tay chỉikhogrrk chuyệtksun bìmgxfnh thưdsfrjcfhng, côxaoygwxm trídkjo chúteedt đfbkhưdsfrxqofc khôxaoyng? Đxqofysrhng làgrrkm nhưdsfrzakwn phụcquk thếyxyq.”

“Khốjqrwn khiếyxyqp, anh làgrrk đfbkhkusn khốjqrwn. Tôxaoyi muốjqrwn chídkjonh miệtksung anh nólqthi vớqhdoi tôxaoyi rằkoryng anh khôxaoyng yêcbjfu tôxaoyi!”

Quázakwch Thanh Túteed khólqthc nólqthi. Côxaoy khôxaoyng tin, cólqth chếyxyqt cũatagng khôxaoyng tin Lâanhom Việtksut Thịmptqnh sẽitzy khôxaoyng yêcbjfu côxaoy.

Đxqofôxaoyi mắoigjt đfbkhen củwtnxa Lâanhom Việtksut Thịmptqnh nhìmgxfn chằkorym chằkorym vàgrrko côxaoy. Nólqthi khôxaoyng yêcbjfu côxaoy sao? Hắoigjn khôxaoyng nólqthi nêcbjfn lờjcfhi.

“Anh nólqthi đfbkhi, Lâanhom Việtksut Thịmptqnh, đfbkhkusn khốjqrwn. Nếyxyqu anh thậanhot sựitzy muốjqrwn chia tay thìmgxfgvtry nólqthi anh khôxaoyng yêcbjfu tôxaoy đfbkhi. Chỉikho cầfhscn tôxaoyi nghe thấgvtry câanhou nàgrrky thìmgxf sẽitzyxqofnh viễysrhn rờjcfhi khỏpatvi anh, khôxaoyng quay lạsmyhi tìmgxfm anh nữeivra.” Quázakwch Thanh Túteed khólqthc trôxaoyng cựitzyc kỳllux xấgvtru xídkjo.

Khuôxaoyn mặrtyvt nhỏpatv nhắoigjn tràgrrkn đfbkhfhscy nưdsfrqhdoc mắoigjt, lau kiểydtqu gìmgxfatagng khôxaoyng lau sạsmyhch đfbkhưdsfrxqofc.

anhom Việtksut Thịmptqnh chầfhscn chờjcfh mộyovxt lázakwt, vẫrqton khôxaoyng nólqthi ba chữeivr kia ra.

“Nghe đfbkhâanhoy, Quázakwch Thanh Túteed, côxaoysfxmn nhớqhdoxaoyi từysrhng nólqthi gìmgxf khôxaoyng?”

Quázakwch Thanh Túteed ngừysrhng khólqthc, ngơcquk ngázakwc nhìmgxfn hắoigjn. Côxaoy cốjqrw gắoigjng suy nghĩxqof: “Nólqthi gìmgxf?”

“Tôxaoyi nólqthi, nếyxyqu cólqth mộyovxt ngàgrrky tôxaoyi chơcquki cházakwn côxaoy thìmgxfxaoy nhấgvtrt đfbkhmptqnh phảikhoi ngoan ngoãgvtrn rờjcfhi đfbkhi. Bâanhoy giờjcfh chídkjonh làgrrk nhưdsfr vậanhoy, côxaoy đfbkhãgvtr hiểydtqu chưdsfra?” Lâanhom Việtksut Thịmptqnh nólqthi bằkoryng giọrtyvng cay nghiệtksut.

Giốjqrwng mộyovxt con dao sắoigjc béexjzn đfbkhâanhom thẳpsufng vàgrrko tim Quázakwch Thanh Túteed.

xaoyi chơcquki cházakwn côxaoy rồkusni!!!

Đxqofúteedng rồkusni, tớqhdoi tậanhon bâanhoy giờjcfh, hắoigjn chỉikho coi côxaoy nhưdsfr mộyovxt con thúteeddsfrng màgrrk thôxaoyi. Rốjqrwt cuộyovxc cũatagng tớqhdoi lúteedc chơcquki cházakwn.

Hy vọrtyvng trong lòsfxmng Quázakwch Thanh Túteed đfbkhlsshu tan biếyxyqn, vỡyovx toang thàgrrknh từysrhng mảikhonh…

“Quỷysrh sứllux, sao anh còsfxmn chưdsfra lêcbjfn? Ngưdsfrjcfhi ta chờjcfh sốjqrwt ruộyovxt lắoigjm rồkusni…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.