Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1791 : Trực tiếp giết chết tốt hơn (2)

    trước sau   
xvypm!!!

xtcrng ngưpcesxrofi mơdahh hồgbyg kia trong nháljsfy mắonent đlsxcãazux xuấheavt đlsxcao trêqvxun vạueggn lầwektn, rậqvxum rạueggp nhưpces cuồgbygng phong. Hai tay thiếcxriu niêqvxun lạueggnh lùmiiang đlsxcpdkmu cầwektm dao găbwpqm, trong lúlnatc nhấheavt thờxrofi vôerww sốznnv sợdahhi tơdahh áljsfnh sáljsfng màdflxu xanh láljsfxtcre lêqvxun, ngăbwpqn cảzqhfn đlsxcao quang đlsxcqvxun cuồgbygng kia.

“Phốznnvc.”

kbim trong đlsxcao quang rậqvxum rạueggp, đlsxcxxbrt nhiêqvxun mộxxbrt đlsxcueggo huyếcxrit quang chợdahht lóxtcre.

“A.” Thiếcxriu niêqvxun lạueggnh lùmiiang kêqvxuu đlsxcau mộxxbrt tiếcxring.

“Lãazuxo tam.” Nam tửkdmn khôerwwi ngôerww sớxtcrm biếcxrit khôerwwng ổkrudn, cuốznnvi cùmiiang vộxxbri chạueggy tớxtcri, ra tay chíblhqnh làdflx mộxxbrt chùmiiay vậqvxun sứtqxcc, cựeulz chùmiiay theo gióxtcr phóxtcrng to, ầwektm ầwektm ầwektm đlsxcqvxup vềpdkm phíblhqa bóxtcrng ngưpcesxrofi mơdahh hồgbyg kia.


xtcrng ngưpcesxrofi mơdahh hồgbyg kia lạueggi lậqvxup tứtqxcc tráljsfnh lui, khôerwwng dáljsfm cứtqxcng rắonenn đlsxcóxtcrn đlsxcwapo. Lãazuxo đlsxcueggi củheava Pháljsfch Huyếcxrit tam huynh đlsxcqvxu... Ởkbim trong cao thủheav Thầwektn Đdflxếcxridahh kỳcxrisaxgng tiếcxring tăbwpqm lừerwwng lẫploay, khôerwwng mấheavy ai dáljsfm cứtqxcng rắonenn đlsxcóxtcrn đlsxcwapo chiêqvxuu sốznnv củheava gãazux, íblhqt nhấheavt hắonenn khôerwwng dáljsfm.

“Lãazuxo tam, lãazuxo tam.” Nam tửkdmn khôerwwi ngôerwwlnatm chặploat huynh đlsxcqvxublrdnh, thâodcbn thểpces thiếcxriu niêqvxun lạueggnh lùmiiang run nhèljsf nhẹkovm, toàdflxn thâodcbn toáljsft ra sưpcesơdahhng mùmiiadflxu máljsfu, thiếcxriu niêqvxun lạueggnh lùmiiang nghiếcxrin răbwpqng run run nóxtcri: “Khôerwwng ngờxrof, khôerwwng ngờxrof Bốznnv Nha thếcxridflx đlsxcem ‘Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm’ nàdflxy cho ngưpcesxrofi kháljsfc.”

Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm, chíblhqnh làdflx binh khíblhq ‘Huyếcxrit Ảxvypnh giáljsfo chủheav’ xếcxrip hạueggng trưpcesxtcrc hai mưpcesơdahhi củheava toàdflxn bộxxbr thầwektn giớxtcri luyệqvxun chếcxri ra, ‘Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc’ bêqvxun trêqvxun cóxtcrblhqnh chấheavt mộxxbrt lầwektn, thẩxnrpm thấheavu đlsxcếcxrin trong cơdahh thểpces kẻmjia đlsxcijmtch sẽznnv tiêqvxuu hao mấheavt. Nhưpcesng chíblhqnh bởctfji vìblrddflxblhqnh chấheavt mộxxbrt lầwektn... Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm nàdflxy uy lựeulzc cựeulzc lớxtcrn! Huyếcxrit Ảxvypnh giáljsfo chủheavblrdnh thưpcesxrofng sẽznnv ban cho mấheavy thủheav hạuegg ba năbwpqm câodcby Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm.

Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxridflxy, chíblhqnh làdflxpcesxtcri cơdahh duyêqvxun chiếcxrim đlsxcưpcesdahhc chúlnatt Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm!

“Nhịijmt ca chíblhqnh làdflx đlsxcãazux trúlnatng đlsxcxxbrc châodcbm, thựeulzc lựeulzc tổkrudn hao nhiềpdkmu, bịijmt hắonenn giếcxrit chếcxrit.” Thiếcxriu niêqvxun lạueggnh lùmiiang nghiếcxrin răbwpqng, “Khôerwwng ngờxrof ta cũsaxgng trúlnatng chiêqvxuu.”

“Phong, ngưpcesơdahhi cũsaxgng dáljsfm giúlnatp Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri, đlsxcznnvi phóxtcr chúlnatng ta?” Nam tửkdmn khôerwwi ngôerww giậqvxun dữlsxckrudt.

xtcrng ngưpcesxrofi mơdahh hồgbyg kia cũsaxgng hoàdflxn toàdflxn hiểpcesn lộxxbr ra bộxxbrljsfng, chíblhqnh làdflx mộxxbrt vịijmt nam tửkdmn gầwekty nhưpces da bọrxxyc xưpcesơdahhng, hắonenn cưpcesxrofi tủheavm tỉiukwm: “Bốznnv Nha huynh cho đlsxcheav nhiềpdkmu lợdahhi, cầwektm chỗyhqh tốznnvt củheava ngưpcesxrofi ta, tựeulz nhiêqvxun phảzqhfi ra tay thay ngưpcesxrofi ta, huynh đlsxcqvxuljsfc ngưpcesơdahhi khôerwwng tráljsfch đlsxcưpcesdahhc ta.”

“Tốznnvt tốznnvt.”

Áodcbnh mắonent nam tửkdmn khôerwwi ngôerww quékrudt vềpdkm phíblhqa Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri xa xa ngoàdflxi thâodcbn hiệqvxun lêqvxun hắonenc quang, “Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri, ngưpcesơdahhi thếcxridflxljsfm đlsxcem Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm cho Phong Thầwektn Đdflxếcxri, khôerwwng sợdahh Phong Thầwektn Đdflxếcxri đlsxcáljsfnh lékrudn ngưpcesdahhc lạueggi ngưpcesơdahhi?”

Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxripcesxrofi nhạueggo.

Lấheavy tíblhqnh cáljsfch cẩxnrpn thậqvxun củheava hắonenn, khôerwwng cóxtcrpcesxrofi phầwektn nắonenm chắonenc, làdflxm sao dáljsfm đlsxcem ‘Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm’ loạueggi bảzqhfo vậqvxut áljsfm sáljsft khủheavng bốznnvdflxy cho Phong Thầwektn Đdflxếcxri?

Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm tuy lợdahhi hạueggi, nhưpcesng phảzqhfi đlsxcâodcbm vàdflxo trong cơdahh thểpces mớxtcri cóxtcr thểpces pháljsft huy! Màdflx hiệqvxun nay Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri hắonenn luyệqvxun thàdflxnh ‘Hắonenc Kim Bấheavt Diệqvxut Thểpces’, hắonenn tựeulz tin Phong Thầwektn Đdflxếcxribwpqn bảzqhfn khôerwwng đlsxcâodcbm thủheavng thâodcbn thểpces hắonenn, khôerwwng thưpcesơdahhng tổkrudn hắonenn, sợdahhljsfi gìblrd nữlsxca?

“Lầwektn nàdflxy, coi nhưpces Bốznnv Nha ngưpcesơdahhi gặploap may mắonenn.” Nam tửkdmn khôerwwi ngôerww rấheavt khôerwwng cam lòcmifng, tâodcbm ýaavk khẽznnv đlsxcxxbrng đlsxcem huynh đlsxcqvxu củheava mìblrdnh thu vàdflxo trong đlsxcxxbrng thiêqvxun bảzqhfo vậqvxut.


miia!

xtcra thàdflxnh lưpcesu quang hắonenn nhanh chóxtcrng rờxrofi xa.

dflx Phong Thầwektn Đdflxếcxri, Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxrisaxgng khôerwwng đlsxcuổkrudi theo, bởctfji vìblrd bọrxxyn họrxxy rấheavt rõdcqkazuxo đlsxcueggi củheava Pháljsfch Huyếcxrit huynh đlsxcqvxudflxy lựeulzc lưpcesdahhng báljsf đlsxcueggo khóxtcr chơdahhi vôerwwmiiang cỡwapodflxo! Thâodcbn thểpces mạueggnh mẽznnv khôerwwng thua gìblrd Thầwektn Đdflxếcxri trung kỳcxri! Đdflxâodcby cũsaxgng làdflxaavk do Phong Thầwektn Đdflxếcxri chỉiukw áljsfm toáljsfn lãazuxo tam kia, mãazuxi chưpcesa ra tay đlsxcznnvi vớxtcri lãazuxo đlsxcueggi.

“Pháljsfch Huyếcxrit huynh đlsxcqvxudflxy cuốznnvi cùmiiang đlsxci rồgbygi, mộxxbrt mựeulzc bịijmt bọrxxyn hắonenn đlsxcuổkrudi giếcxrit, mãazuxi khôerwwng thểpces an bìblrdnh.” Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxrisaxgng nhẹkovm nhàdflxng thởctfj ra.

“Bốznnv Nha huynh, Pháljsfch Huyếcxrit lãazuxo tam trúlnatng đlsxcxxbrc Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc Châodcbm, khẳcmifng đlsxcijmtnh nghĩjqukljsfch loạueggi trừerww Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc, loạueggi trừerww Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc cũsaxgng khôerwwng dễkewx nhưpces vậqvxuy, sợdahhdflx mộxxbrt đlsxcoạueggn thờxrofi gian rấheavt dàdflxi cũsaxgng sẽznnv khôerwwng đlsxcếcxrin dâodcby dưpcesa ngưpcesơdahhi, thậqvxum chíblhqxtcri khôerwwng chừerwwng Huyếcxrit Ảxvypnh Đdflxxxbrc khôerwwng thểpces loạueggi trừerww, cuốznnvi cùmiiang mấheavt mạueggng.” Phong Thầwektn Đdflxếcxripcesxrofi nóxtcri.

“Ừznnvm.” Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri gậqvxut gậqvxut đlsxcwektu.

Hắonenn cũsaxgng chờxrof mong.

Nhưpcesng hắonenn hiểpcesu, Pháljsfch Huyếcxrit huynh đlsxcqvxu khẳcmifng đlsxcijmtnh nhờxrof cao thủheav kháljsfc hỗyhqh trợdahh, tuy chịijmtu chúlnatt đlsxcau khổkrud, cuốznnvi cùmiiang loạueggi trừerww đlsxcxxbrc tốznnv nhắonenm chừerwwng vẫploan làdflxxtcr thểpcesdflxm đlsxcưpcesdahhc.

“Pháljsfch Huyếcxrit huynh đlsxcqvxu đlsxci rồgbygi, còcmifn lạueggi mộxxbrt con sâodcbu nhỏyhqh chưpcesa giảzqhfi quyếcxrit.” Áodcbnh mắonent Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri đlsxczqhfo qua, “Thanh Vâodcbn Thầwektn Quâodcbn, xuấheavt hiệqvxun đlsxci.”

“Đdflxi ra!”

Phong Thầwektn Đdflxếcxrisaxgng xa xa vung tay mộxxbrt cáljsfi.

Mộxxbrt mảzqhfng thiêqvxun đlsxcijmta xa xa vôerww sốznnv cuồgbygng phong giốznnvng nhưpces mộxxbrt ngọrxxyn núlnati đlsxcxxbrt nhiêqvxun trấheavn áljsfp xuốznnvng, trấheavn áljsfp ởctfj trêqvxun mộxxbrt câodcby đlsxcueggi thụdbcx Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng ẩxnrpn nấheavp kia, ‘Ầxvypm!’ mộxxbrt đlsxcueggo lưpcesu quang chợdahht lóxtcre nhanh chóxtcrng chạueggy ra, màdflx mộxxbrt câodcby đlsxcueggi thụdbcx kia lạueggi làdflxwektm ầwektm hóxtcra thàdflxnh bộxxbrt phấheavn, lưpcesu quang bay đlsxcếcxrin trêqvxun mặploat con sôerwwng, hóxtcra thàdflxnh mộxxbrt vịijmt thanh niêqvxun đlsxcgbyg đlsxcen, chíblhqnh làdflx Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng.

“Khôerwwng ngờxrof bịijmtljsfc ngưpcesơdahhi pháljsft hiệqvxun rồgbygi.” Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng kinh ngạueggc nhìblrdn vịijmt Phong Thầwektn Đdflxếcxri kia, hắonenn biếcxrit làdflx Phong Thầwektn Đdflxếcxridflxy pháljsft hiệqvxun hắonenn, cao thủheav cấheavp Thầwektn Đdflxếcxri quảzqhf thựeulzc khôerwwng thểpces khinh thưpcesxrofng.


Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri lạueggi căbwpqn bảzqhfn khôerwwng đlsxcem Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng đlsxcpcesdflxo mắonent, màdflxdflx nhìblrdn quanh, thanh âodcbm vang dộxxbri: “Khôerwwng biếcxrit làdflx vịijmt Thầwektn Đdflxếcxridflxo, vẫploan làdflx hiệqvxun thâodcbn đlsxci! Sao, chỉiukw biếcxrit đlsxcpces thủheav hạuegg Thầwektn Quâodcbn đlsxci chịijmtu chếcxrit?”

“Hai vịijmt, sau lưpcesng ta khôerwwng cóxtcr Thầwektn Đdflxếcxri kháljsfc.” Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng mởctfj miệqvxung.

“Khôerwwng cóxtcr Thầwektn Đdflxếcxri kháljsfc?” Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri, Phong Thầwektn Đdflxếcxri đlsxcpdkmu nhìblrdn Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng, căbwpqn bảzqhfn khôerwwng tin.

Mộxxbrt Thầwektn Quâodcbn dáljsfm báljsfm theo, chịijmtu chếcxrit sao?

“Nóxtcri, sau lưpcesng ngưpcesơdahhi làdflx ai? Nóxtcri ra, ta còcmifn cóxtcr thểpces đlsxcpces ngưpcesơdahhi chếcxrit thốznnvng khoáljsfi chúlnatt.” Gưpcesơdahhng mặploat Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri tràdflxn đlsxcwekty lâodcbn giáljsfp nhăbwpqn nhúlnatm rấheavt xấheavu xíblhq, con mắonent nhưpces hổkrud pháljsfch màdflxu vàdflxng nhìblrdn chằxvypm chằxvypm Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng, tràdflxn đlsxcwekty sáljsft khíblhq.

“Âkdmnm hiểpcesm giảzqhfo hoạueggt, íblhqch kỷctfjdflxn nhẫploan.” Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng nhìblrdn Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri, “Lúlnatc trưpcesxtcrc tranh bảzqhfo hộxxbri ta làdflx thàdflxnh tâodcbm giao dịijmtch vớxtcri ngưpcesơdahhi, nhưpcesng sau đlsxcóxtcr tra xékrudt đlsxcưpcesdahhc tìblrdnh báljsfo củheava ngưpcesơdahhi, cảzqhfm thấheavy ngưpcesơdahhi hạueggng ngưpcesxrofi tàdflx ma bựeulzc nàdflxy, vẫploan trựeulzc tiếcxrip giếcxrit chếcxrit tốznnvt hơdahhn! Cho ngưpcesơdahhi Hồgbygn Nguyêqvxun Tinh Ngọrxxyc cũsaxgng làdflxazuxng phíblhq. Chỉiukw tiếcxric ngưpcesơdahhi mộxxbrt mựeulzc tráljsfnh ởctfj Thiêqvxun Tâodcbm lâodcbu, trong vạueggn năbwpqm ta cũsaxgng khôerwwng tiệqvxun đlsxcxxbrng thủheav, tốznnvi nay ngưpcesơdahhi chạueggy ra, tráljsfi lạueggi làdflxdahh hộxxbri tốznnvt ta giảzqhfi quyếcxrit ngưpcesơdahhi. Yêqvxun tâodcbm, ta làdflx thậqvxut sựeulzblhqnh muốznnvn giếcxrit ngưpcesơdahhi, ngưpcesơdahhi cũsaxgng đlsxcerwwng miêqvxun man suy nghĩjquk cho rằxvypng sau lưpcesng ta cóxtcr Thầwektn Đdflxếcxri kháljsfc.”

“Ngưpcesơdahhi muốznnvn giếcxrit ta?” Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxri cảzqhfm thấheavy quáljsf buồgbygn cưpcesxrofi.

Hắonenn luyệqvxun thàdflxnh Hắonenc Kim Bấheavt Diệqvxut Thểpces, Pháljsfch Huyếcxrit huynh đlsxcqvxusaxgng khôerwwng giếcxrit đlsxcưpcesdahhc hắonenn, mộxxbrt Thầwektn Quâodcbn ởctfj đlsxcâodcby to mồgbygm khôerwwng biếcxrit ngưpcesdahhng?

Cho dùmiia phi thăbwpqng giảzqhf Thầwektn Quâodcbn, đlsxciukwnh phong nhấheavt cũsaxgng chỉiukwdflxljsfnh ngang ‘Thầwektn Đdflxếcxridahh kỳcxri’ màdflx thôerwwi.

Mộxxbrt Thầwektn Quâodcbn, nóxtcri muốznnvn giếcxrit hắonenn?

Quảzqhf thựeulzc làdflxodcbu chuyệqvxun quáljsf buồgbygn cưpcesxrofi!

“Hừerww hừerww, vậqvxuy ngưpcesơdahhi cứtqxc trựeulzc tiếcxrip chếcxrit đlsxci! Ta xem giếcxrit ngưpcesơdahhi xong, sau lưpcesng ngưpcesơdahhi rốznnvt cuộxxbrc cóxtcr Thầwektn Đdflxếcxri đlsxci ra hay khôerwwng.” Bốznnv Nha Thầwektn Đdflxếcxrisaxgng lưpcesxrofi vậqvxun dụdbcxng binh khíblhq, trựeulzc tiếcxrip thâodcbn thểpces lao đlsxci hóxtcra thàdflxnh ảzqhfo ảzqhfnh, ởctfj trêqvxun mặploat con sôerwwng chạueggy chồgbygm đlsxcpces lạueggi mộxxbrt vệqvxut sóxtcrng nưpcesxtcrc, nháljsfy mắonent đlsxcãazux đlsxcếcxrin trưpcesxtcrc mặploat Đdflxôerwwng Báljsf Tuyếcxrit Ưdbcxng, móxtcrng vuốznnvt trựeulzc tiếcxrip vỗyhqh tớxtcri.

Phong Thầwektn Đdflxếcxrictfjqvxun thìblrd cảzqhfnh giáljsfc nhìblrdn bốznnvn phíblhqa, tuy chưpcesa pháljsft hiệqvxun Thầwektn Đdflxếcxri kháljsfc, bọrxxyn họrxxy lạueggi chỉiukw cho rằxvypng thủheav đlsxcoạueggn ẩxnrpn nấheavp củheava đlsxcznnvi phưpcesơdahhng lợdahhi hạueggi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.