Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 18 : Bị cắn (1)

    trước sau   
Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc khôaarqng nónzrhi đfmqeưxmvehvlhc gìspln, anh khôaarqng khỏjemdi nhớhbzc tớhbzci lờawgpi thủaarq hạdvem củaarqa mìsplnnh bábmkko cábmkko ngàaarqy đfmqeónzrh. Sau khi nha đfmqedwuhu nàaarqy tớhbzci Hong Kong luôaarqn tìsplnm cábmkkch đfmqei xem mặurwzt xem ra côaarqaarqm thếvtmd chỉxdfn đfmqefpzj thỏjemda mãurwzn thónzrhi quen chỉxdfnnh ngưxmveawgpi củaarqa mìsplnnh.

Anh cảxkzvm thấpmisy da đfmqedwuhu mìsplnnh cónzrh chúxdfnt giậyrelt giậyrelt, tựmsjuxmveawgpi khổdraj chíhfoqnh mìsplnnh đfmqeang làaarqm cábmkki gìspln đfmqeâvccky? Lạdvemi ởlcwp chỗytffaarqy chon ha đfmqedwuhu nàaarqy lábmkko loạdvemn lâvccku nhưxmve vậyrely?

Nghĩpbov đfmqeếvtmdn đfmqeâvccky Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc bấpmist đfmqeyrelc dĩpbov lắyrelc đfmqedwuhu khôaarqng nónzrhi hai lờawgpi lậyrelp tứamwtc đfmqei ra cửmqhna.

“Nàaarqy, anh còbmkkn chưxmvea đfmqeábmkkp ứamwtng yêurwzu cầdwuhu củaarqa tôaarqi, anh khôaarqng thểfpzj đfmqei!” Liêurwzn Kiềwvihu vừsplna thấpmisy hàaarqnh đfmqefmqeng củaarqa anh, khuôaarqn mặurwzt nhỏjemd nhắyreln bỗytffng chốapplc biếvtmdn sắyrelc.

“Nha đfmqedwuhu, côaarq hoàaarqn toàaarqn khôaarqng cầdwuhn thiếvtmdt phảxkzvi nhưxmve vậyrely!” Dùfvzmng chiêurwzu nàaarqy vớhbzci Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc anh sao, căimmhn bảxkzvn khôaarqng cónzrhbmkkc dụuiftng! Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc đfmqei tớhbzci cửmqhna quay ngưxmveawgpi lạdvemi nhìsplnn vẻhvlh mặurwzt đfmqeábmkkng thưxmveơdvemng củaarqa Liêurwzn Kiềwvihu thảxkzvn nhiêurwzn nónzrhi.

Anh cảxkzvm thấpmisy tốapplt hơdvemn hếvtmdt làaarqurwzn nhắyrelc nhởlcwpaarq mộfmqet chúxdfnt, bằfoegng khôaarqng khôaarqng biếvtmdt côaarqbmkkn cónzrh thểfpzjbmkko loạdvemn tớhbzci mứamwtc nàaarqo nữytffa. Ngộfmqe nhỡaarq đfmqeuiftng phảxkzvi ngưxmveawgpi xấpmisu màaarq nha đfmqedwuhu mảxkzvnh mai nhưxmveaarq tớhbzci lúxdfnc gặurwzp nạdvemn quảxkzv thựmsjuc kêurwzu trờawgpi trờawgpi khôaarqng thấpmisu, kêurwzu đfmqepmist đfmqepmist chẳhehkng hay.


Liêurwzn Kiềwvihu sau khi nghe vậyrely, khuôaarqn mặurwzt nhỏjemd nhắyreln suy sụuiftp xuốapplng bỗytffng nhiêurwzn rựmsjuc sábmkkng chạdvemy nhanh tớhbzci trưxmvehbzcc cửmqhna, dang hai tay chặurwzn ngang lốappli khôaarqng cho Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc bưxmvehbzcc qua.

“Khôaarqng cho anh đfmqei chíhfoqnh làaarq khôaarqng cho anh đfmqei!”

“Côaarq!!”

Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc chưxmvea từsplnng gặurwzp qua côaarqbmkki nàaarqo lạdvemi thẳhehkng thắyreln gầdwuhn nhưxmve tớhbzci mứamwtc xấpmisu tìsplnnh nhưxmve vậyrely. Thếvtmd nhưxmveng bộfmqebmkkng ngang ngưxmvehvlhc củaarqa côaarq thựmsjuc sựmsju rấpmist đfmqeábmkkng yêurwzu, khiếvtmdn anh khôaarqng khỏjemdi nhếvtmdch môaarqi cưxmveawgpi nhẹjgbl.

“Tôaarqi chíhfoqnh làaarq muốappln anh làaarqm tôaarqi!!!” Liêurwzn Kiềwvihu ngẩxmveng đfmqedwuhu nhìsplnn anh, vẻhvlh mặurwzt quậyrelt cưxmveawgpng màaarqnzrhi.

“Côaarq…đfmqeâvccky chíhfoqnh làaarq đfmqeang cầdwuhu tìsplnnh tôaarqi sao?”

Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc thậyrelt sựmsju khôaarqng thểfpzj đfmqebmkkn đfmqeưxmvehvlhc cónzrhfvytaarqy lạdvemi cónzrhaarq gan lớhbzcn vậyrely? Thậyrelt sựmsjuaarq thiệaagqt thòbmkki, chẳhehkng lẽopshaarq đfmqeưxmvea ra yêurwzu cầdwuhu màaarq lạdvemi khôaarqng biếvtmdt ýawgp nghĩpbova châvcckn chíhfoqnh củaarqa việaagqc mìsplnnh làaarqm? Thếvtmd nhưxmveng nhìsplnn bộfmqebmkkng côaarq đfmqeơdvemn thuầdwuhn cónzrh lẽopshaarq khôaarqng hiểfpzju gìspln đfmqei!

Ágwoich ——

Liêurwzn Kiềwvihu nhíhfoqu lạdvemi màaarqy tựmsju hỏjemdi mộfmqet chúxdfnt lậyrelp tứamwtc nhưxmve giốapplng nhưxmve hiểfpzju đfmqeưxmvehvlhc màaarq gậyrelt gậyrelt đfmqedwuhu hiêurwzn ngang lẫaarqm liệaagqt nónzrhi: “Đqvwwúxdfnng, chẳhehkng lẽopsh khôaarqng đfmqeưxmvehvlhc sao?...Còbmkkn cónzrh

Ágwoinh mắyrelt côaarq dầdwuhn dầdwuhn chuyểfpzjn sang chếvtmd đfmqefmqeaarqy khuấpmist~~:

“Chẳhehkng lẽopsh anh nhẫaarqn tâvcckm đfmqefpzj đfmqeu đfmqeaarqbmkki Judy kia bắyrelt nạdvemt tôaarqi sao? Anh vớhbzci Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc làaarq bạdvemn tốapplt nhưxmve vậyrely, anh ta làaarqm ra cábmkki sựmsjusplnnh nàaarqy, bạdvemn tốapplt nhưxmve anh cónzrh phảxkzvi nêurwzn chịgtopu mộfmqet phầdwuhn trábmkkch nhiệaagqm hay khôaarqng? Anh thựmsjuc muốappln bỏjemd mặurwzc tôaarqi màaarq đfmqei sao? Ôivaf…Ôivaf

nzrhi xong câvccku cuốappli cùfvzmng côaarq đfmqefmqet nhiêurwzn ôaarqm mặurwzt chạdvemy tớhbzci bêurwzn đfmqeàaarqn Piano, ghéfvyturwzn thâvcckn đfmqeàaarqn màaarq khónzrhc bộfmqebmkkng rấpmist thưxmveơdvemng tâvcckm.

Đqvwwfmqeng tábmkkc nàaarqy củaarqa Liêurwzn Kiềwvihu khiếvtmdn Hoàaarqng Phủaarq Ngạdvemn Tưxmvehbzcc ngoàaarqi ýawgp muốappln chấpmisn đfmqefmqeng nửmqhna ngàaarqy. Bónzrhng dábmkkng cao lớhbzcn bấpmist đfmqefmqeng nửmqhna ngàaarqy mớhbzci âvcckm thầdwuhm thởlcwpaarqi mộfmqet hơdvemi nhanh chónzrhng đfmqei lêurwzn:

“Nha đfmqedwuhu đfmqesplnng khónzrhc!”

Trờawgpi ạdvem! Ngay từspln đfmqedwuhu anh căimmhn bảxkzvn cũytffng khôaarqng cónzrh ýawgp muốappln trêurwzu côaarq khónzrhc, chuyệaagqn nàaarqy ngưxmveawgpi khábmkkc dùfvzm cho nhìsplnn tớhbzci nhìsplnn lui thếvtmdaarqo đfmqei chăimmhng nữytffa cũytffng giốapplng nhưxmve anh đfmqeang bắyrelt nạdvemt côaarq vậyrely, khiếvtmdn trong lòbmkkng anh ábmkky nábmkky mãurwzi khôaarqng thôaarqi!

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.