Tự Cẩm

Chương 783 : Phúc thanh tỉnh lại

    trước sau   
wulv mắtmyht Hoàiimhng Hậcutlu run lêqqhwn, hốfmrwc mắtmyht đftpdãnvtz ưnpfqơowrzn ưnpfqbnqrt.

Nhìiaejn thiếceuku nữasaq nhỏabmf yếceuku đftpdơowrzn bạhlncc trêqqhwn mặrjett đftpdgrewt, nưnpfqbnqrc mắtmyht nhịzoxhn khôhtitng đftpdưnpfqepgfc tuôhtitn tràiimho.

Vớbnqri Thậcutlp Tứtmyh, bàiimh vẫbpnpn luôhtitn khôhtitng buôhtitng đftpdưnpfqepgfc mộceukt tia khúamfjc mắtmyhc cuốfmrwi cùynnyng, dẫbpnpu sao mẹucnp đftpdnxoe củcutla Thậcutlp Tứtmyh Trầztaqn mỹoclb nhâpiuqn làiimh ngưnpfqhscri nhiềnvlbu lầztaqn áftpdm hạhlnci Phúamfjc Thanh.

Nhưnpfqng từpyhu khi Thậcutlp Tứtmyhynnyng Phúamfjc Thanh mỗgwjvi ngàiimhy kếceukt bạhlncn đftpdi thỉddxpnh an Tháftpdi Hậcutlu, cũldaong thưnpfqhscrng xuyêqqhwn xuấgrewt hiệftpdn ởasaq trưnpfqbnqrc mặrjett bàiimh, đftpdfmrwi vớbnqri đftpdtmyha nhỏabmf đftpdiệftpdu thấgrewp thôhtitng minh lạhlnci cógyeu chừpyhung mựcqmxc nàiimhy, bàiimh khôhtitng thểzmcr khôhtitng thưnpfqasaqng thứtmyhc.

iimhiimh thậcutlt lòpiuqng muốfmrwn cho đftpdtmyha nhỏabmfiimhy mộceukt tiềnvlbn đftpdqisw tốfmrwt.

amfjc trưnpfqbnqrc bàiimh cốfmrw ýbnqr muốfmrwn gảuozz thấgrewp Phúamfjc Thanh cho huynh trưnpfqasaqng Yếceukn Vưnpfqơowrzng phi - thanh niêqqhwn trẻnxoe tuổddxpi tuấgrewn tiếceuku lạhlnci hàiimho sảuozzng kia, nhưnpfqng sau đftpdógyeu Yếceukn Vưnpfqơowrzng ghi dưnpfqbnqri danh nghĩsgada củcutla bàiimh, dựcqmx đftpdzoxhnh nàiimhy liềnvlbn khôhtitng còpiuqn thíwulvch hợepgfp.


Khi đftpdógyeu, bàiimh liềnvlbn nghĩsgad chờhscr sau khi đftpdzoxhnh ra hôhtitn sựcqmx cho Phúamfjc Thanh xong, bàiimh sẽmvywftpdc hợepgfp cho đftpdôhtiti trẻnxoe Thậcutlp Tứtmyh vớbnqri Đddxpôhtitng Bìiaejnh Báftpd thếceuk tửftpd. ( #Vũldao: Trạhlncm ca bịzoxh hụkyojt vợepgf 2 lầztaqn!)

Nhưnpfqng ai biếceukt --

Hoàiimhng Hậcutlu nhanh chógyeung thu liễhscrm tinh thầztaqn, vừpyhua phâpiuqn phógyeu ngưnpfqhscri đftpdi bẩlkbfm báftpdo Cảuozznh Minh Đddxpếceuk, vừpyhua an bàiimhi ngưnpfqhscri truyềnvlbn vợepgf chồqiswng Yếceukn Vưnpfqơowrzng tiếceukn cung.

Yếceukn Vưnpfqơowrzng rõfjqkiimhng dùynnyng loạhlnci biệftpdn pháftpdp nàiimhy cứtmyhu sốfmrwng con trai củcutla phếceuk Tháftpdi Tửftpd Thuầztaqn ca nhi, vìiaej sao bàiimh khôhtitng đftpdưnpfqepgfc?

Mộceukt khi đftpdãnvtz nhưnpfq vậcutly, vậcutly liềnvlbn đftpdzmcr Yếceukn Vưnpfqơowrzng tiếceukn cung thửftpd mộceukt lầztaqn, cũldaong coi nhưnpfqiimh hếceukt lòpiuqng vìiaej Thậcutlp Tứtmyh.

Hoàiimhng Hậcutlu quảuozz thựcqmxc khôhtitng dáftpdm nghĩsgad đftpdếceukn sau khi Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja tỉddxpnh lạhlnci biếceukt Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja khôhtitng còpiuqn nữasaqa sẽmvyw thưnpfqơowrzng tâpiuqm nhưnpfq thếceukiimho.

Nhìiaejn Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja khôhtitng còpiuqn chúamfjt sứtmyhc sốfmrwng nàiimho, Hoàiimhng Hậcutlu thởasaqiimhi: “Trưnpfqbnqrc ôhtitm Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja vàiimho trong phòpiuqng, rồqiswi thay bộceuk quầztaqn áftpdo khôhtitftpdo cho côhtitng chúamfja.”

Lậcutlp tứtmyhc cógyeu mấgrewy ngưnpfqhscri cung tìiaej theo sựcqmx phâpiuqn phógyeu củcutla Hoàiimhng Hậcutlu làiimhm việftpdc.

Hoàiimhng Hậcutlu lúamfjc nàiimhy mớbnqri cógyeu thờhscri gian hỏabmfi chuyệftpdn.

Nhìiaejn cung nhâpiuqn ởasaq xung quanh, sắtmyhc mặrjett Hoàiimhng Hậcutlu trởasaqqqhwn sắtmyhc bérqien: “Ngưnpfqhscri đftpdztaqu tiêqqhwn chạhlncy tớbnqri Bíwulvch Ba hồqiswiimh ai?”

Hai gãnvtz nộceuki thịzoxh đftpdtmyhng ra, cùynnyng đftpdqiswng thanh nógyeui: “Làiimhhtit tỳujdo.”

“Hai ngưnpfqhscri cáftpdc ngưnpfqơowrzi cùynnyng nhau đftpduổddxpi tớbnqri?”

Hai gãnvtz nộceuki thịzoxh đftpdqiswng thờhscri đftpdáftpdp vâpiuqng.


“Nógyeui lạhlnci tìiaejnh huốfmrwng ngay lúamfjc đftpdógyeu đftpdi.”

Hai gãnvtz nộceuki thịzoxh liếceukc nhau, mộceukt ngưnpfqhscri trong đftpdógyeu trảuozz lờhscri: “Nôhtit tỳujdoamfjc ấgrewy nghe đftpdưnpfqepgfc tiếceukng kêqqhwu cứtmyhu củcutla Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja, liềnvlbn lậcutlp tứtmyhc chạhlncy tớbnqri --”

Hoàiimhng Hậcutlu nhíwulvu màiimhy ngắtmyht lờhscri nộceuki thịzoxh: “Xáftpdc đftpdzoxhnh kêqqhwu cứtmyhu chíwulvnh làiimh Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja?”

Nộceuki thịzoxhamfji đftpdztaqu nógyeui: “Nôhtit tỳujdoftpdc đftpdzoxhnh, bởasaqi vìiaej…… Bởasaqi vìiaej ngay lúamfjc đftpdógyeu tiếceukng kêqqhwu cứtmyhu kêqqhwu chíwulvnh làiimhgyeu ngưnpfqhscri muốfmrwn hạhlnci Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja, cứtmyhu mạhlncng --”

Hoàiimhng Hậcutlu cảuozz ngưnpfqhscri chấgrewn đftpdceukng, sắtmyhc mặrjett đftpdhlnci biếceukn: “Ngưnpfqơowrzi khôhtitng nghe lầztaqm?”

Nộceuki thịzoxh quyếceukt đftpdftpdn lắtmyhc đftpdztaqu: “Nôhtit tỳujdo khôhtitng nghe lầztaqm, ngưnpfqhscri sau chạhlncy tớbnqri hẳbnqrn làiimh đftpdnvlbu nghe đftpdưnpfqepgfc.”

Hoàiimhng Hậcutlu nhìiaejn vềnvlb phíwulva nhữasaqng ngưnpfqhscri kháftpdc, nhữasaqng cung nhâpiuqn đftpdógyeu rốfmrwi ríwulvt gậcutlt đftpdztaqu.

Sắtmyhc mặrjett Hoàiimhng Hậcutlu càiimhng trởasaqqqhwn khógyeu coi, lạhlnci hỏabmfi: “Còpiuqn nữasaqa khôhtitng?”

Mộceukt têqqhwn nộceuki thịzoxh kháftpdc nógyeui: “Khi hai ngưnpfqhscri nôhtit tỳujdo chạhlncy tớbnqri, cógyeu nhìiaejn thấgrewy mộceukt ngưnpfqhscri nộceuki thịzoxh vộceuki vàiimhng rờhscri đftpdi, vôhtitynnyng khảuozz nghi. Nhưnpfqng khi đftpdógyeu hai vịzoxhhtitng chúamfja đftpdiệftpdn hạhlnc đftpdnvlbu ởasaq trong nưnpfqbnqrc, hai ngưnpfqhscri nôhtit tỳujdo đftpdàiimhnh lựcqmxa chọiiwdn trưnpfqbnqrc cứtmyhu hai vịzoxh đftpdiệftpdn hạhlncqqhwn……”

Hoàiimhng Hậcutlu yêqqhwn lặrjetng nghe, đftpdãnvtziimh mặrjett đftpdztaqy giậcutln dữasaq, nắtmyhm chặrjett nắtmyhm tay đftpdếceukn kêqqhwu răqvpong rắtmyhc.

Lạhlnci cógyeu ngưnpfqhscri hạhlnci Phúamfjc Thanh!

Rốfmrwt cuộceukc làiimh ai táftpdng tậcutln thiêqqhwn lưnpfqơowrzng nhưnpfq thếceuk, năqvpom lầztaqn bảuozzy lưnpfqepgft muốfmrwn lấgrewy mạhlncng Phúamfjc Thanh?

Nếceuku làiimh nhưnpfq thếceuk, Thậcutlp Tứtmyh chẳbnqrng phảuozzi làiimhiaej cứtmyhu Phúamfjc Thanh màiimh --


Trong lòpiuqng Hoàiimhng Hậcutlu chấgrewn đftpdceukng, khôhtitng khỏabmfi nhìiaejn phíwulva Bíwulvch Ba hồqisw gợepgfn sógyeung lăqvpon tăqvpon.

Phúamfjc Thanh vàiimh Thậcutlp Tứtmyh đftpdếceukn tộceukt cùynnyng đftpdãnvtz trảuozzi qua nhữasaqng gìiaej, chỉddxp sợepgf chỉddxpgyeu chờhscr Phúamfjc Thanh tỉddxpnh lạhlnci hỏabmfi mớbnqri biếceukt đftpdưnpfqepgfc.

“Cáftpdc ngưnpfqơowrzi canh giữasaqasaq chỗgwjviimhy, ngưnpfqhscri ởasaq đftpdâpiuqy ai cũldaong khôhtitng đftpdưnpfqepgfc rờhscri đftpdi, toàiimhn bộceukowrzi nàiimhy khôhtitng đftpdưnpfqepgfc pháftpdnpfq!” Hoàiimhng Hậcutlu an bàiimhi xong, vộceuki vàiimhng đftpdi đftpdếceukn phòpiuqng ngủcutl sắtmyhp xếceukp cho Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja.

Cảuozznh Minh Đddxpếceuk đftpdang ởasaq Ngựcqmx Thưnpfq phòpiuqng xửftpdbnqr chíwulvnh vụkyoj, gầztaqn đftpdâpiuqy liêqqhwn tụkyojc truyềnvlbn đftpdếceukn tìiaejnh hìiaejnh hạhlncn háftpdn màiimh đftpdau đftpdztaqu.

Hai gãnvtz nộceuki thịzoxh đftpdtmyhng ởasaq hai bêqqhwn Cảuozznh Minh Đddxpếceuk phe phẩlkbfy quạhlnct phiếceukn liêqqhwn tụkyojc, mang theo cơowrzn giógyeuftpdt thoang thoảuozzng làiimhm giảuozzm bớbnqrt tâpiuqm tìiaejnh nôhtitn nógyeung củcutla Đddxpếceuknpfqơowrzng.

ftpdch đftpdógyeu khôhtitng xa, Cáftpdt Tưnpfqhscrng híwulvp mắtmyht hưnpfqasaqng thụkyoj giógyeuftpdt, vưnpfqơowrzn đftpdztaqu lưnpfquhsgi nhàiimhn nhãnvtz liếceukm mógyeung vuốfmrwt, đftpdfmrwi vớbnqri tâpiuqm tìiaejnh củcutla chủcutl nhâpiuqn khôhtitng hềnvlbgyeu chúamfjt đftpdqiswng cảuozzm nàiimho.

Phan Hảuozzi hợepgfp thờhscri châpiuqm tràiimh, cẩlkbfn thậcutln chu đftpdáftpdo.

amfjc nàiimhy Tiểzmcru Nhạhlncc Tửftpd xuấgrewt hiệftpdn ởasaq cửftpda, nháftpdy nháftpdy mắtmyht vớbnqri Phan Hảuozzi, nérqiet mặrjett gấgrewp gáftpdp.

Phan Hảuozzi thấgrewy thếceuk nhẹucnp nhàiimhng đftpdi ra ngoàiimhi, hạhlnc giọiiwdng nógyeui: “Làiimhm sao vậcutly, nếceuku khôhtitng cógyeu chuyệftpdn quan trọiiwdng chớbnqrgyeu quấgrewy rầztaqy Hoàiimhng Thưnpfqepgfng!”

Hoàiimhng Thưnpfqepgfng rõfjqkiimhng tâpiuqm tìiaejnh khôhtitng tốfmrwt, cógyeu thểzmcr khôhtitng kíwulvch thíwulvch vẫbpnpn làiimh đftpdpyhung kíwulvch thíwulvch thìiaejowrzn.

Tiểzmcru Nhạhlncc Tửftpd vẻnxoe mặrjett đftpdau khổddxpgyeui: “Sưnpfq phụkyoj, xảuozzy ra chuyệftpdn lớbnqrn rồqiswi!”

Hắtmyhn nógyeui xong nghiêqqhwng ngưnpfqhscri sang mộceukt bêqqhwn, đftpdlkbfy mộceukt ngưnpfqhscri nộceuki thịzoxh ra đftpdtdgkng trưnpfqbnqrc.

Nộceuki thịzoxh run giọiiwdng nógyeui: “Hoàiimhng Hậcutlu mờhscri Hoàiimhng Thưnpfqepgfng nhanh chógyeung qua đftpdógyeu, Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja cùynnyng Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja rơowrzi xuốfmrwng nưnpfqbnqrc --”


Phan Hảuozzi bưnpfqbnqrc xa chạhlncy vàiimho phòpiuqng, mang theo làiimhn giógyeupiuqn mạhlncnh hơowrzn giógyeu quạhlnct, khiếceukn Cảuozznh Minh Đddxpếceuk khôhtitng khỏabmfi ngẩlkbfng đftpdztaqu nhìiaejn.

“Sao vậcutly?”

Phan Hảuozzi gắtmyhng cưnpfqhscri mộceukt cáftpdi: “Hoàiimhng Thưnpfqepgfng ngàiimhi đftpdpyhung nógyeung --”

“Đddxppyhung vôhtit nghĩsgada, cógyeu việftpdc mau nógyeui!” Đddxpfmrwi vớbnqri vẻnxoe mặrjett nhưnpfq vậcutly củcutla Phan Hảuozzi, Cảuozznh Minh Đddxpếceuk đftpdãnvtz theo phảuozzn xạhlncgyeu đftpdiềnvlbu kiệftpdn cảuozzm thấgrewy khôhtitng ổddxpn.

nvtzo giàiimhiimhy mỗgwjvi lầztaqn cógyeu vẻnxoe mặrjett nhưnpfq vậcutly đftpdnvlbu sẽmvyw xảuozzy ra chuyệftpdn xấgrewu cựcqmxc lớbnqrn, so vớbnqri míwulv mắtmyht thíwulvch lưnpfqhscri biếceukng củcutla ôhtitng còpiuqn chuẩlkbfn hơowrzn.

“Hoàiimhng Hậcutlu nưnpfqơowrzng nưnpfqơowrzng mờhscri ngàiimhi qua đftpdógyeu, Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja cùynnyng Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja rơowrzi xuốfmrwng nưnpfqbnqrc --”

Cảuozznh Minh Đddxpếceuk lấgrewy tốfmrwc đftpdceukpiuqn nhanh hơowrzn lúamfjc Phan Hảuozzi tiếceukn vàiimho xôhtitng ra ngoàiimhi.

Trong Khôhtitn Ninh Cung, Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja mởasaq mắtmyht, áftpdnh vàiimho mi mắtmyht chíwulvnh làiimh khuôhtitn mặrjett tràiimhn đftpdztaqy lo lắtmyhng củcutla Hoàiimhng Hậcutlu.

“Mẫbpnpu hậcutlu --” Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja áftpdch giọiiwdng gọiiwdi mộceukt tiếceukng.

Hoàiimhng Hậcutlu gắtmyht gao cầztaqm tay Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja, thanh âpiuqm pháftpdt run: “A Tuyềnvlbn, con thấgrewy đftpduhsgowrzn chúamfjt nàiimho khôhtitng?”

Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja chớbnqrp chớbnqrp mắtmyht, nhẹucnp nhàiimhng gậcutlt đftpdztaqu, rấgrewt nhanh liềnvlbn hoảuozzng sợepgf nắtmyhm chặrjett tay Hoàiimhng Hậcutlu: “Mẫbpnpu hậcutlu, cógyeu ngưnpfqhscri hạhlnci con!”

Trong lòpiuqng Hoàiimhng Hậcutlu lộceukp bộceukp, vộceuki hỏabmfi: “Ngưnpfqhscri hạhlnci con làiimh ai?”

Áiaejnh mắtmyht Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja cógyeu chúamfjt mờhscr mịzoxht: “ Nộceuki thịzoxh đftpdógyeu tựcqmxnpfqng làiimh ngưnpfqhscri củcutla Từpyhu Ninh Cung, lúamfjc ấgrewy con vớbnqri Thậcutlp Tứtmyh muộceuki đftpdang đftpdi đftpdếceukn Khôhtitn Ninh Cung, gãnvtz đftpduổddxpi theo nógyeui làiimh Hoàiimhng tổddxp mẫbpnpu gọiiwdi con quay lạhlnci cógyeu chuyệftpdn muốfmrwn nógyeui……”


Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja đftpdem tìiaejnh hìiaejnh lúamfjc ấgrewy kểzmcr lạhlnci cho Hoàiimhng Hậcutlu nghe, cuốfmrwi cùynnyng nhíwulvu màiimhy nógyeui: “Mẫbpnpu hậcutlu, con cảuozzm thấgrewy ngưnpfqhscri nọiiwd khôhtitng nhấgrewt đftpdzoxhnh xuấgrewt từpyhu Từpyhu Ninh Cung, dùynny sao nhữasaqng lờhscri đftpdógyeu chỉddxpiimh lờhscri nógyeui củcutla mộceukt bêqqhwn gãnvtz ta. Chỉddxpiimh sau khi con bịzoxhnvtz đftpdógyeu bịzoxht miệftpdng liềnvlbn khôhtitng còpiuqn biếceukt gìiaej nữasaqa…… Đddxpúamfjng rồqiswi, Thậcutlp Tứtmyh muộceuki đftpdâpiuqu?”

Hoàiimhng Hậcutlu bịzoxh hỏabmfi sắtmyhc mặrjett khẽmvyw đftpdddxpi.

Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja nhìiaejn Hoàiimhng Hậcutlu, bỗgwjvng nhiêqqhwn cógyeu chúamfjt hoảuozzng: “Con lúamfjc ấgrewy bảuozzo Thậcutlp Tứtmyh muộceuki vềnvlb trưnpfqbnqrc nógyeui vớbnqri ngàiimhi mộceukt tiếceukng, làiimh ngàiimhi nghe Thậcutlp Tứtmyh muộceuki nógyeui xong cảuozzm thấgrewy khôhtitng ổddxpn pháftpdi ngưnpfqhscri tớbnqri cứtmyhu con sao --”

Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja nógyeui đftpdếceukn đftpdâpiuqy, sắtmyhc mặrjett đftpdhlnci biếceukn: “Khôhtitng đftpdúamfjng, nếceuku làiimh nhưnpfq thếceuk, ngàiimhi sẽmvyw khôhtitng hoàiimhn toàiimhn khôhtitng biếceukt…… Mẫbpnpu hậcutlu, Thậcutlp Tứtmyh muộceuki đftpdâpiuqu? Thậcutlp Tứtmyh muộceuki ởasaqowrzi nàiimho?”

Hoàiimhng Hậcutlu thấgrewy Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja nhưnpfq thếceuk, tâpiuqm niệftpdm xoay nhanh, trêqqhwn mặrjett khôhtitng lộceuk thanh sắtmyhc nógyeui: “Thậcutlp Tứtmyh pháftpdt hiệftpdn khôhtitng thíwulvch hợepgfp, chạhlncy trởasaq vềnvlb cứtmyhu con, cógyeu lẽmvywldaong bịzoxh kẻnxoe xấgrewu đftpdlkbfy vàiimho trong hồqisw…… Con yêqqhwn tâpiuqm, Thậcutlp Tứtmyh đftpdưnpfqepgfc an tríwulvasaq phòpiuqng kháftpdc, trưnpfqbnqrc mắtmyht Tháftpdi y đftpdang chẩlkbfn trịzoxh cho nógyeu.”

Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja giãnvtzy giụkyoja đftpdtmyhng dậcutly: “Con muốfmrwn lậcutlp tứtmyhc đftpdếceukn xem Thậcutlp Tứtmyh muộceuki.”

Hoàiimhng Hậcutlu ấgrewn nàiimhng lạhlnci: “ Bộceukftpdng con thếceukiimhy đftpdi kiểzmcru gìiaej đftpdưnpfqepgfc? Sựcqmxiaejnh đftpdãnvtz đftpdcutl loạhlncn rồqiswi, con làiimh thậcutlt sựcqmx muốfmrwn mẫbpnpu hậcutlu sốfmrwt ruộceukt sao?”

“Hoàiimhng Thưnpfqepgfng giáftpdpiuqm --”

Hoàiimhng Hậcutlu nghe thấgrewy tiếceukng hôhtitiimhy, nhưnpfq đftpdưnpfqepgfc đftpdhlnci xáftpd, vộceuki phâpiuqn phógyeu cung tìiaej chiếceuku cốfmrw tốfmrwt Phúamfjc Thanh côhtitng chúamfja, rồqiswi vộceuki vàiimhng đftpdi ra ngoàiimhi đftpdógyeun.

“ Hai đftpdtmyha nógyeu sao rồqiswi?” Vừpyhua thấgrewy Hoàiimhng Hậcutlu, Cảuozznh Minh Đddxpếceuk khôhtitng chờhscr nổddxpi hỏabmfi.

Hoàiimhng Hậcutlu hạhlnc giọiiwdng nógyeui: “Phúamfjc Thanh tỉddxpnh rồqiswi, Thậcutlp Tứtmyh…… Tháftpdi y nógyeui làiimh đftpdãnvtz đftpdi rồqiswi……”

Cảuozznh Minh Đddxpếceuk nháftpdy mắtmyht sắtmyhc mặrjett xanh mérqiet, cắtmyhn răqvpong nógyeui: “Mang trẫbpnpm đftpdi xem nógyeu!”

Cảuozznh Minh Đddxpếceuk đftpdtmyhng ởasaq trưnpfqbnqrc mặrjett Thậcutlp Tứtmyhhtitng chúamfja, rấgrewt lâpiuqu khôhtitng nógyeui gìiaej.

amfjc nàiimhy cógyeu cung nhâpiuqn vộceuki vàiimhng tớbnqri báftpdo: “ Vợepgf chồqiswng Yếceukn Vưnpfqơowrzng tớbnqri rồqiswi.”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.