Tru Tiên

Chương 222 : Ám toán

    trước sau   
   

Điafpêctbbm tôeswḱi núi cao, nhà nhà tăgath́t đdhyeèn, mâbzkty đdhyeen cuôeswk̀n cuôeswḳn trêctbbn bâbzkt̀u trơelgẁi, khôeswkng có thâbzkt́y trăgathng, chỉ có vài ánh sao lưupvna thưupvna tâbzkṭn châbzktn trơelgẁi, thâbzkt́p thoáng ánh sáng yêctbb́u ơelgẃt.

Gió đdhyeêctbbm thôeswk̉i hù hù trêctbbn Hà Dưupvnơelgwng Thành, nhưupvn dã quỷ khóc than, thâbzkṭt lãnh lẽo khủng bôeswḱ, liêctbbn tưupvnơelgw̉ng đdhyeêctbb́n trưupvnơelgẁng hạo kiêctbb́p đdhyeã trải qua ơelgw̉ đdhyeâbzkty, trêctbbn đdhyeưupvnơelgẁng xá trong ngoài thành, khôeswkng ngơelgẁ cả môeswḳt bóng ngưupvnơelgẁi cũng khôeswkng nhìn thâbzkt́y. Trêctbbn đdhyeưupvnơelgẁng cái dài dăgath̀ng dăgatḥc, chỉ có vài phiêctbb́n lá khôeswk tình cơelgẁ bị gió thôeswk̉i rụng, lăgathn bay côeswk đdhyeôeswḳc bôeswk̀i hôeswk̀i, phiêctbbu phưupvnơelgwng vêctbb̀ phưupvnơelgwng xa.

Trong đdhyeêctbbm khuya quỷ dị đdhyeó, tưupvǹ trong Hà Dưupvnơelgwng Thành đdhyeôeswḳt nhiêctbbn phâbzkt́t phơelgweswḳt bóng đdhyeen, nhưupvn quỷ mị cơelgweswk̀ khôeswkng còn là thưupvṇc thêctbb̉, len lén khôeswkng hơelgwi khôeswkng tiêctbb́ng hạ mình ngoài thành, thâbzkt̀n tôeswḱc lưupvnơelgẃt đdhyei trêctbbn côeswk̉ đdhyeạo phía nam  Hà Dưupvnơelgwng Thành. Sau đdhyeó khôeswkng đdhyeâbzkt̀y môeswḳt khăgath́c, lại có môeswḳt bóng xám đdhyeeswk̉i gâbzkt́p, chăgathm chăgathm theo bóng đdhyeen kia.

Hai ngưupvnơelgẁi dĩ nhiêctbbn là Vu Yêctbbu và Thưupvnơelgẉng Quan Sách ngàn dăgatḥm truy tung, băgath́t đdhyeâbzkt̀u tưupvǹ Nam Cưupvnơelgwng cho đdhyeêctbb́n ngày nay xâbzktm nhâbzkṭp Trung thôeswk̉, vụ rưupvnơelgẉt đdhyeeswk̉i này cũng đdhyeã kéo dài quá lâbzktu rôeswk̀i. Thưupvnơelgẉng Quan Sách kỳ thuâbzkṭt thâbzkt̀n thôeswkng cao thâbzktm của Phâbzkt̀n Hưupvnơelgwng Côeswḱc, thêctbbm vào pháp bảo Cưupvn̉u Hàn Ngưupvnng Băgathng Thích thâbzkt̀n kỳ khôeswkn lưupvnơelgẁng, Vu Yêctbbu khôeswkng tránh khỏi phải câbzkṭt lưupvṇc ưupvńng phó, nhưupvnng Vu Yêctbbu môeswḳt thâbzktn thuâbzkṭt pháp quỷ dị, môeswk̃i thưupvń đdhyeêctbb̀u vưupvnơelgẉt ngoài ý tưupvnơelgw̉ng của ngưupvnơelgẁi ta, tuy tuyêctbḅt khôeswkng thêctbb̉ biêctbb́n hóa thành trăgathm ngàn hình bóng, lại cũng khiêctbb́n Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeau đdhyeâbzkt̀u khôeswkn cùng, môeswk̃i lâbzkt̀n măgath́t thâbzkt́y rõ ràng săgath́p băgath́t giưupvñ đdhyeưupvnơelgẉc, lại luôeswkn thâbzkt́t thủ.

ctbb́u đdhyeôeswk̉i lại là ngưupvnơelgẁi thưupvnơelgẁng, đdhyeụng phải tình huôeswḱng này, sôeswḱ đdhyeôeswkng đdhyeã bỏ buôeswkng rôeswk̀i, chỉ là Thưupvnơelgẉng Quan Sách lại đdhyeang mang mêctbḅnh lêctbḅnh của Phâbzkt̀n Hưupvnơelgwng Côeswḱc chủ Vâbzktn Dịch Lam, trêctbbn mình Vu Yêctbbu phâbzkt̀n nhiêctbb̀u cơelgweswḳi có thêctbb̉ có phưupvnơelgwng pháp giải khai bí mâbzkṭt Thiêctbbn Hỏa của Vu Tôeswḳc Nam Cưupvnơelgwng, vôeswk luâbzkṭn ra sao, đdhyeó là cái Phâbzkt̀n Hưupvnơelgwng Côeswḱc phải có cho băgath̀ng đdhyeưupvnơelgẉc, cho nêctbbn suôeswḱt đdhyeưupvnơelgẁng đdhyei, cưupvń cưupvńng côeswk̉ cho dù có mêctbḅt cũng rưupvnơelgẉt cho đdhyeưupvnơelgẉc.




bzkt́t quá sưupvṇ kiêctbbn trì đdhyeó cũng khôeswkng phải hoàn toàn vôeswk dụng, tu hành của hai ngưupvnơelgẁi mưupvńc đdhyeôeswḳ cao thâbzkt́p thâbzkt́y rõ, Vu Yêctbbu nôeswḳi trong thơelgẁi gian ngăgath́n có thêctbb̉ găgath́ng gưupvnơelgẉng chôeswḱng đdhyeơelgw̃ nôeswk̉i, nhưupvnng đdhyeủ thưupvń pháp thuâbzkṭt quỷ dị mà Vu Yêctbbu bao lâbzkt̀n dùng đdhyeêctbb́n đdhyeêctbb̉ đdhyeào thoát đdhyeêctbb̀u bị Thưupvnơelgẉng Quan Sách nhâbzkt́t nhâbzkt́t nhìn thâbzkt́y hêctbb́t, dâbzkt̀n dâbzkt̀n ghi nhơelgẃ trong lòng, tơelgẃi bâbzkty giơelgẁ, Vu Yêctbbu có muôeswḱn đdhyeào thoát sưupvṇ rưupvnơelgẉt đdhyeeswk̉i của Thưupvnơelgẉng Quan Sách cũng càng lúc càng khôeswḱn đdhyeôeswḱn.

Điafpctbb̉m này trong long Thưupvnơelgẉng Quan Sách biêctbb́t đdhyeưupvnơelgẉc, Vu Yêctbbu lại càng rõ hơelgwn, cho dù là rõ, gã lại thâbzkṭt vôeswkctbb́ khả thi. Nêctbb́u có cách thoát khỏi con ngưupvnơelgẁi khả ôeswḱ nhưupvn mũi dùi bám váo xưupvnơelgwng kia, trêctbbn đdhyeưupvnơelgẁng thiêctbbn lý gã đdhyeã sơelgẃm dùng tơelgẃi khôeswkng biêctbb́t bao nhiêctbbu lâbzkt̀n rôeswk̀i, nhưupvnng Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeại danh vang vọng gâbzkt̀n trăgathm năgathm, đdhyeưupvnơelgwng thơelgẁi là nhâbzktn vâbzkṭt phong vâbzktn tại Nam Cưupvnơelgwng, đdhyeạo hạnh, tu hành, kiêctbb́n thưupvńc nhãn giơelgẃi, khôeswkng có cái nào là khôeswkng thưupvnơelgẉng thưupvǹa, nào phải là ngưupvnơelgẁi bọn đdhyeêctbḅ tưupvn̉ đdhyeơelgẁi hai của Phâbzkt̀n Hưupvnơelgwng Côeswḱc nhưupvn Lý Tuâbzktn có thêctbb̉ so sánh.

Tuy Vu Yêctbbu liêctbbn tiêctbb́p thi triêctbb̉n kỳ thuâbzkṭt dị pháp, nhưupvnng khôeswkng ngơelgẁ nhâbzkt́t nhâbzkt́t bị phá, tôeswḱi đdhyea chỉ bâbzkt́t quá che đdhyeâbzkṭy đdhyeưupvnơelgẉc môeswḳt khăgath́c, vưupvǹa mơelgẃi thâbzkt́y đdhyeã xa cách đdhyeưupvnơelgẉc môeswḳt đdhyeoạn, khôeswkng lâbzktu sau, cuôeswḱi cùng vâbzkt̃n bị Thưupvnơelgẉng Quan Sách rưupvnơelgẉt kịp.

Thưupvnơelgẉng Quan Sách trong mâbzkt́y lâbzkt̀n đdhyeôeswḱi thoại vơelgẃi Vu Yêctbbu có nói ra nguyêctbbn nhâbzktn Phâbzkt̀n Hưupvnơelgwng Côeswḱc Dịch Vâbzktn Lam nhâbzkt́t đdhyeịnh muôeswḱn băgath́t gã vêctbb̀, nhưupvnng gã tuyêctbḅt khôeswkng thúc thủ chịu bị băgath́t. Điafpêctbbm đdhyeó, măgath́t thâbzkt́y Thưupvnơelgẉng Quan Sách sau lưupvnng càng lúc càng rưupvnơelgẉt đdhyeêctbb́n, con đdhyeưupvnơelgẁng vùn vụt cuôeswḳn lùi ra sau, lại ít thâbzkt́y có gò ụ che chăgath́n, đdhyeịa

thêctbb́ dâbzkt̀n dâbzkt̀n ngang băgath̀ng bát ngát, môeswḳt mảnh hoang nguyêctbbn xuâbzkt́t hiêctbḅn trưupvnơelgẃc măgatḥt.

Chôeswk̃ nhưupvnbzkṭy còn có thêctbb̉ trôeswḱn đdhyeâbzktu đdhyeưupvnơelgẉc nưupvña?

Vu Yêctbbu cưupvnơelgẁi khôeswk̉ môeswḳt tiêctbb́ng dưupvnơelgẃi tâbzkt́m khăgathn che măgatḥt, găgath́ng sưupvńc lưupvnơelgẃt đdhyei, nhưupvnng tiêctbb́ng xé gió nhưupvnbzkt́m chơelgẃp tưupvǹ đdhyeăgath̀ng sau lại càng ép tơelgẃi.

Điafpang lúc bàng hoàng khôeswkng biêctbb́t phải làm sao, bâbzkt́t chơelgẉt tưupvṇa nhưupvn cảm thâbzkt́y gì đdhyeó, phát hiêctbḅn gì đdhyeó, nghiêctbbng đdhyeâbzkt̀u nhìn vêctbb̀ môeswḳt phía. Gã mang danh hiêctbḅu “Vu Yêctbbu”, tưupvǹ cái têctbbn có thêctbb̉ cho thâbzkt́y sơelgw̉ trưupvnơelgẁng của gã là thưupvń đdhyeạo pháp thâbzkt̀n thôeswkng gì, thêctbbm vào là ngưupvnơelgẁi Vu Yêctbbu thêctbb̉ châbzkt́t bản thâbzktn kỳ lạ, đdhyeôeswḱi vơelgẃi quỷ linh âbzktm hôeswk̀n chi khí, mâbzkt̃n cảm gâbzkt́p mưupvnơelgẁi lâbzkt̀n ngưupvnơelgẁi tu hành bình thưupvnơelgẁng, trêctbbn con đdhyeưupvnơelgẁng rôeswḳng lơelgẃn này, đdhyeang lúc chạy cuôeswḱng cuôeswk̀ng vâbzkt̃n mâbzkt̃n cảm phát hiêctbḅn sâbzktu kín môeswḳt bêctbbn côeswk̉ đdhyeạo hoang dã khôeswkng ngơelgẁ có quỷ khí thâbzktm trâbzkt̀m âbzktm ám đdhyeang tản phát ra đdhyeăgath̀ng xa.

Vu Yêctbbu cả mưupvǹng nhìn sang, thâbzktn ngưupvnơelgẁi xoay gâbzkt́p giưupvña khôeswkng trung, sưupvṇng ngưupvnơelgẁi quẹo ngưupvnơelgẁi sang phía đdhyeó,lại tâbzkt́t tưupvnơelgw̉i lưupvnơelgẃt vêctbb̀ chôeswk̃ sâbzktu tôeswḱi đdhyeó, Thưupvnơelgẉng Quan Sách truy tung đdhyeêctbb́n hưupvǹ lạnh môeswḳt tiêctbb́ng, búng ngưupvnơelgẁi bay ngang, phiêctbbu phiêctbbu đdhyeãng đdhyeãng, cưupvń tùy ý chuyêctbb̉n hưupvnơelgẃng, lại tâbzkṭn lưupvṇc rưupvnơelgẉt theo.

Chỉ là trì hoãn môeswḳt chút, Vu Yêctbbu đdhyeã vưupvnơelgẉt xa môeswḳt khoảng, thâbzktn ảnh cũng đdhyeã hơelgwi mơelgẁ mịt, Thưupvnơelgẉng Quan Sách lại khôeswkng lo lăgath́ng gì mâbzkt́y, suôeswḱt chăgatḥng đdhyeưupvnơelgẁng dài mêctbḅt mỏi truy trung, lão đdhyeã năgath́m chăgath́c bảy tám phâbzkt̀n tuyêctbḅt kỹ của Vu Yêctbbu thâbzkt̀n bí khôeswkn lưupvnơelgẁng kia, liêctbḅu tưupvnơelgw̉ng đdhyeưupvnơelgẉc gã cũng khôeswkng còn mưupvnu kêctbb́ gì nưupvña, lão giơelgẁ phút này trong lòng đdhyeã có cảm giác nhưupvn mèo vơelgẁn chuôeswḳt.

Hao phí biêctbb́t bao khí lưupvṇc, truy tung ngàn dăgatḥm, phí biêctbb́t bao là côeswkng sưupvńc, làm sao mà khôeswkng trưupvǹng trị ngưupvnơelgwi cho hả giâbzkṭn đdhyeưupvnơelgẉc?

Thưupvnơelgẉng Quan Sách cưupvnơelgẁi lạnh trong lòng, nhưupvngath́m chăgath́c hoàn toàn đdhyeại cục, thong dong đdhyeeswk̉i theo.

bzkt́t mau chóng, sưupvṇ viêctbḅc xuâbzkt́t hiêctbḅn trưupvnơelgẃc măgatḥt Vu Yêctbbu đdhyeã chưupvńng minh suy đdhyeoán của gã, ơelgw̉ đdhyeâbzkty quả nhiêctbbn là nơelgwi âbzktm khí cưupvṇc thịnh, ơelgw̉ Trung thôeswk̉ kia là nghĩa trang, cũng là nơelgwi quản thi thêctbb̉ của nhưupvñng ngưupvnơelgẁi quá côeswḱ còn chưupvna chôeswkn câbzkt́t, bâbzkt́t quá nhìn mưupvńc đdhyeôeswḳ hưupvn hoại của đdhyeình viêctbḅn tiêctbb̉u ôeswḱc này, đdhyea phâbzkt̀n là nơelgwi đdhyeã bỏ phêctbb́ khá lâbzktu.




Trong lòng Vu Yêctbbu khôeswkng khỏi có chút thâbzkt́t vọng, nghĩa trang này âbzktm khí cưupvṇc thịnh, chính là nơelgwi tôeswḱt nhâbzkt́t đdhyeêctbb̉ gã thi triêctbb̉n dị thuâbzkṭt của mình, nhưupvnng thơelgẁi gian hoang phêctbb́ đdhyeã quá lâbzktu, hiêctbḅu quả sẽ giảm đdhyei râbzkt́t nhiêctbb̀u, đdhyeăgatḥc biêctbḅt là mâbzkt́y môeswkn dị thuâbzkṭt tưupvnơelgwng tưupvṇ của Quỷ Điafpạo của gã, có thêctbb̉ khôeswḱng chêctbb́ thi thêctbb̉, uy lưupvṇc râbzkt́t lơelgẃn, nhưupvnng vâbzkt̃n khôeswkng có cơelgweswḳi thi triêctbb̉n, nêctbb́u nhâbzktn cơelgweswḳi đdhyeôeswḳt nhiêctbbn thi triêctbb̉n phát thuâbzkṭt, quá nưupvña có thêctbb̉ khiêctbb́n Thưupvnơelgẉng Quan Sách chịu thiêctbḅt thòi lơelgẃn.

Chỉ là nghĩa trang này hoang phêctbb́ đdhyeã quá lâbzktu, tưupvṇ nhiêctbbn là khôeswkng có thi thêctbb̉ nào mơelgẃi qua đdhyeơelgẁi ơelgw̉ đdhyeâbzkty cho gã đdhyectbb̀u khiêctbb̉n rôeswk̀i.

Có đdhyectbb̀u dù thâbzkt́t vọng, nhưupvnng đdhyeôeswḱi vơelgẃi Vu Yêctbbu mà nói, nơelgwi này có thêctbb̉ là nơelgwi tuyêctbḅt đdhyeịa phùng sinh rôeswk̀i, liêctbb̀n khôeswkng dám châbzkṭm trêctbb̃ nưupvña, thâbzktn ảnh màu đdhyeen lưupvnơelgẃt “vù” môeswḳt tiêctbb́ng vào gian nhà tôeswḱi đdhyeen mù mịt trong nghĩa trang.

Có đdhyectbb̀u đdhyeúng lúc thâbzktn ảnh gã phiêctbbu hôeswḱt, trong đdhyeâbzkt̀u chơelgẉt thoáng hiêctbḅn lêctbbn môeswḳt môeswḱi nghi hoăgatḥc, nghĩa trang này hoang phêctbb́ đdhyeã lâbzktu, nhưupvnng tại sao quỷ khí âbzktm u vâbzkt̃n mạnh mẽ kéo dài nhưupvnbzkṭy?

Điafpêctbbm nay mâbzkty đdhyeen che phủ măgatḥt trăgathng, gió thôeswk̉i lôeswk̀ng lôeswḳng, gian nhà nhỏ giưupvña nghĩa trang càng tôeswḱi nhưupvnupvṇc, đdhyeưupvna tay lêctbbn cũng khó nhìn rõ năgathm ngón. Có đdhyectbb̀u đdhyeôeswḱi vơelgẃi ngưupvnơelgẁi tu đdhyeạo, đdhyeăgatḥc biêctbḅt là loài “ngưupvnơelgẁi” có thêctbb̉ châbzkt́t dị thưupvnơelgẁng nhưupvn Vu Yêctbbu, bóng tôeswḱi này hoàn toàn khôeswkng có trơelgw̉ ngại gì, gã mau chóng nhìn nhâbzkṭn ra tình cảnh đdhyeại thêctbb̉ bêctbbn trong gian nhà. Nơelgwi này quả nhiêctbbn hoang phêctbb́ đdhyeã lâbzktu, tưupvnơelgẁng nhà lơelgw̉ loét, tàn phá thâbzkṭm têctbḅ, phía trưupvnơelgẃc vôeswḱn là môeswḳt chiêctbb́n án đdhyeêctbb̉ bài vị của vong linh, giơelgẁ đdhyeã đdhyeôeswk̉ nghiêctbbng đdhyeôeswk̉ ngã, chính giưupvña phòng là mâbzkt́y côeswk̃ quan tài năgath̀m nghiêctbbng ngã, có mâbzkt́y chiêctbb́c thâbzkṭm chí cả năgath́p quan tài cũng khôeswkng thâbzkt́y đdhyeâbzktu.

ctbbn tai chơelgẉt nghe tiêctbb́ng gió phâbzkt̀n phâbzkṭt bêctbbn ngoài nghĩa trang, hiêctbb̉n nhiêctbbn là Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeã đdhyeeswk̉i theo đdhyeêctbb́n nơelgwi, Vu Yêctbbu khôeswkng dám châbzkt̀n chưupvǹ, vôeswḳi lăgath́c mình môeswḳt cái, trêctbbn tay đdhyeôeswḳt nhiêctbbn có thêctbbm môeswḳt thưupvń đdhyeôeswk̀ băgath̀ng săgath́t kỳ hình quái trạng, trôeswkng giôeswḱng nhưupvn đdhyeinh, toàn thâbzktn đdhyeêctbb̀u là gai nhọn, sau đdhyeó khôeswkng thèm liêctbb́c nhìn lâbzkt́y môeswḳt cái, ngón tay búng ra liêctbbn tiêctbb́p. Chỉ nghe “sì sì sì” mâbzkt́y tiêctbb́ng, thưupvń đdhyeôeswk̀ quái dị trong tay gã biêctbb́n mâbzkt́t trong bóng tôeswḱi, bay môeswḳt góc nào đdhyeó trong gian nhà tôeswḱi om.

eswk̃i môeswḳt chiêctbb́c “đdhyeinh” quái dị bay vào bóng tôeswḱi, ơelgw̉ đdhyeeswki đdhyeêctbb̀u đdhyeôeswḳt nhiêctbbn sáng lêctbbn môeswḳt vòng sáng màu lam nhàn nhạt, nhưupvnng cũng chỉ thoát hiêctbḅn lêctbbn rôeswk̀i lâbzkṭp tưupvńc biêctbb́n mâbzkt́t. Liêctbb̀n theo đdhyeó, âbzktm khí vôeswḱn bao phủ khăgath́p phòng, đdhyeôeswḳt nhiêctbbn mạnh lêctbbn gâbzkt́p mưupvnơelgẁi lâbzkt̀n, cơelgweswk̀ nhưupvn có thêctbb̉ thâbzkt́u xưupvnơelgwng nhâbzkṭp côeswḱt ngưupvnơelgẁi ta vâbzkṭy.

Vu Yêctbbu cưupvnơelgẁi lạnh môeswḳt tiêctbb́ng, đdhyeảo măgath́t môeswḳt vòng, cả ngưupvnơelgẁi đdhyeôeswḳt nhiêctbbn bay lưupvnơelgẃt lêctbbn, nhảy vào môeswḳt côeswk̃ quan tài trong góc tưupvnơelgẁng. Côeswk̃ quan tài thoạt nhìn khôeswkng có gì đdhyeăgatḥc biêctbḅt, năgath́p cũng khôeswkng đdhyeâbzkṭy kín mà lêctbḅch hăgath̃n ra môeswḳt bêctbbn.

Vu Yêctbbu trưupvnơelgẁn ngưupvnơelgẁi vào bêctbbn trong môeswḳt cách vôeswk thanh vôeswkupvńc, nhưupvñng nơelgwi ngưupvnơelgẁi thưupvnơelgẁng nhìn đdhyeã thâbzkt́y sơelgẉ thì gã lại càng thích thú. Cùng lúc gã trưupvnơelgẉt ngưupvnơelgẁi vào trong, chiêctbb́c năgath́p quan tài đdhyeâbzkṭy lêctbḅch kia cũng đdhyeưupvnơelgẉc kéo lại cho nagy ngăgath́n.

Chôeswḱc lát, tiêctbb́ng y phục phâbzkt́t gió đdhyeã dưupvǹng lại, gian phòng trơelgw̉ nêctbbn yêctbbn tĩnh nhưupvnelgẁ, khôeswkng còn thanh âbzktm gì khác. Kêctbb́ đdhyeó là thâbzktn ảnh Thưupvnơelgẉng Quan Sách xuâbzkt́t hiêctbḅn ngoài cưupvn̉a.

Vu Yêctbbu núp trong quan tài, trong lòng bình tĩnh chơelgẁ đdhyeơelgẉi, côeswk̃ quan tài này vưupvǹa hay bị mẻ môeswḳt góc, khiêctbb́n gã có thêctbb̉ nhìn rõ mọi cưupvñ đdhyeôeswḳng của Thưupvnơelgẉng Quan Sách, nêctbbn lại càng thêctbbm đdhyeăgath́c ý. Chỉ câbzkt̀n Thưupvnơelgẉng Quan Sách nhâbzkt́t thơelgẁi sơelgw ý, đdhyei vào thêctbbm hai bưupvnơelgẃc, tâbzkt́t sẽ rơelgwi vào “Âvtvlm  Mị” kỳ trâbzkṭn do gã bày bôeswḱ, dưupvṇa vào âbzktm khí dị thưupvnơelgẁng ơelgw̉ nơelgwi đdhyeâbzkty, nhâbzkt́t đdhyeịnh có thêctbb̉ khiêctbb́n Thưupvnơelgẉng Quan lão tăgatḥc trơelgw̉ tay khôeswkng kịp.

Gã đdhyeang đdhyeăgath́c ý theo dõi, nhưupvnng thâbzkt́y Thưupvnơelgẉng Quan Kiêctbḅt vôeswk cùng câbzkt̉n thâbzkṭn, khôeswkng vì mâbzkt́t dâbzkt́u Vu Yêctbbu mà vôeswḳi vã, mà chỉ đdhyeưupvńng ngoài cưupvn̉a, câbzkt̉n thâbzkṭn tưupvǹng chút môeswḳt xem xét khăgath́p mọi nơelgwi, xem ra có quá nưupvn̉a là khôeswkng dám bưupvnơelgẃc vào.

Trong lòng gã có vài phâbzkt̀n thâbzkt́t vọng, măgath́ng thâbzkt̀m lão tăgatḥc tưupvn̉  giảo hoạt, rôeswk̀i mơelgẃi băgath́t đdhyeâbzkt̀u đdhyeêctbb̉ ý xung quanh.




Khôeswkng ngơelgẁ, gã vưupvǹa đdhyeêctbb̉ ý, chơelgẉt giâbzkṭt băgath́n mình, hôeswk̀n xiêctbbu phách tán.

Trong quan tài mà gã đdhyeang nâbzkt́p còn có môeswḳt ngưupvnơelgẁi nưupvña.

Thưupvṇc ra vơelgẃi tính cách của Vu Yêctbbu, nêctbb́u trong quan tài là môeswḳt ngưupvnơelgẁi chêctbb́t, hay nói khó nghe hơelgwn, nêctbb́u là môeswḳt bôeswḳ xác khôeswk thì khôeswkng chưupvǹng gã còn cảm thâbzkt́y vui mưupvǹng, thêctbb́ nhưupvnng trong quan tài này, rõ ràng là môeswḳt ngưupvnơelgẁi sôeswḱng!

upvǹ lúc gã bưupvnơelgẃc vào căgathn phòng sau đdhyeó nâbzkt́p vào quan tài, tuyêctbḅt nhiêctbbn khôeswkng phát hiêctbḅn ra. Điafpêctbb́n tiêctbb́ng đdhyeôeswḳng của hơelgwi thơelgw̉ cũng khôeswkng có. Vu Yêctbbu kinh sơelgẉ, toàn thâbzktn bủn rủn, có lẽ lý trí gã đdhyeang miêctbb̃n cưupvnơelgw̃ng đdhyectbb̀u khiêctbb̉n cơelgw thêctbb̉, khôeswkng giám hét to hoăgatḥc phá quan tài mà ra. Thêctbb́ nhưupvnng lòng bàn tay lại ưupvnơelgẃt đdhyeâbzkt̃m môeswk̀ hôeswki.

eswḳt lúc sau, gã băgath́t đdhyeâbzkt̀u phát hiêctbḅn ra môeswḳt đdhyectbb̀u khiêctbb́n gã càng kinh sơelgẉ hơelgwn. Ngưupvnơelgẁi sôeswḱng đdhyeó, hiêctbb̉n nhiêctbbn khôeswkng hêctbb̀ hôeswkbzkt́p…

eswḳt ngưupvnơelgẁi sôeswḱng mà khôeswkng thơelgw̉!

Trong chôeswḱc lát, gã đdhyeoán chăgath́c chăgath́n răgath̀ng kẻ cùng ơelgw̉ trong quan tài vơelgẃi mình là môeswḳt ngưupvnơelgẁi sôeswḱng, bơelgw̉i vì hai ngưupvnơelgẁi trong cùng môeswḳt quan tài, nêctbbn cũng khôeswkng có mâbzkt́y khôeswkng gian, dưupvṇa vào tu vi của gã, gã râbzkt́t nhanh liêctbb̀n phát hiêctbḅn ngưupvnơelgẁi này vâbzkt̃n còn nhịp tim đdhyeâbzkṭp, nhưupvnng khôeswkng hiêctbb̉u sao hai lôeswk̃ mũi khôeswkng hêctbb̀ chuyêctbb̉n đdhyeôeswḳng. Vu Yêctbbu khe khẽ đdhyeưupvna tay ra quan sát, môeswḳt lúc sau vâbzkt̃n khôeswkng thâbzkt́y đdhyeôeswḳng tĩnh gì, nhưupvnng ngưupvnơelgẁi này tuyêctbḅt nhiêctbbn khôeswkng hêctbb̀ thơelgw̉.

Vu Yêctbbu trong đdhyeâbzkt̀u cảm thâbzkt́y khó hiêctbb̉u.

Trưupvnơelgẃc khi xảy ra đdhyectbb̀u này, Vu Yêctbbu vôeswḱn đdhyeịnh ám toán Thưupvnơelgẉng Quan Sách, nhưupvnng giơelgẁ tâbzktm thâbzkt̀n đdhyeại loạn, nhâbzkt́t thơelgẁi khôeswkng thêctbb̉ tâbzkṭp trung tinh thâbzkt̀n, khí huyêctbb́t cưupvń dâbzkt̀n dâbzkt̀n thâbzkt́t tán. Có đdhyectbb̀u, gã vôeswḱn là kẻ tu vi thâbzktm hâbzkṭu, tâbzktm niêctbḅm nhâbzkt́t đdhyeôeswḳng lâbzkṭp tưupvńc cảm thâbzkt́y khôeswkng ôeswk̉n, liêctbb̀n tưupvṇ đdhyeôeswḳng vâbzkṭn châbzktn pháp, bình đdhyeịnh tâbzktm trí, môeswḳt lúc sau liêctbb̀n lâbzkt́y lại bình tĩnh.

Điafpúng lúc Vu Yêctbbu đdhyeang đdhyeịnh đdhyeôeswḱi măgatḥt vơelgẃi vơelgẃi tình huôeswḱng ngoài sưupvṇ tiêctbbn liêctbḅu thì môeswḳt viêctbḅc khác càng khiêctbb́n gã trơelgẉn măgath́t ngạc nhiêctbbn, châbzktn tay cưupvńng đdhyeơelgẁ.

Cả côeswk̃ quan tài đdhyeôeswḳt nhiêctbbn phát ra môeswḳt âbzktm thanh nhỏ:

gath́c!

Giôeswḱng nhưupvn có vâbzkṭt gì đdhyeó đdhyeóng lại, âbzktm thanh râbzkt́t khẽ, dưupvnơelgẁng nhưupvnbzkt́t khó nghe thâbzkt́y, thêctbb́ nhưupvnng trong căgathn phòng nhỏ này, âbzktm thanh đdhyeó đdhyeôeswḱi vơelgẃi nhưupvñng kẻ tu hành cao thâbzktm thì lại là môeswḳt chuyêctbḅn khác.




Thưupvnơelgẉng Quan Sách dưupvnơelgẁng nhưupvn cũng đdhyeôeswk̀ng thơelgẁi phát hiêctbḅn ra, liêctbb̀n quay ngưupvnơelgẁi, nhìn vào phía góc.

Vu Yêctbbu còn càng ngạc nhiêctbbn hơelgwn, trong chơelgẃp măgath́t nhưupvn cảm thâbzkt́y trong quan tài này, đdhyeôeswḳt nhiêctbbn tưupvǹ bôeswḱn phưupvnơelgwng tám hưupvnơelgẃng phát tán ra môeswḳt luôeswk̀ng yêctbbu lưupvṇc kỳ quái, nhưupvneswḳt chiêctbb́c dâbzkty thưupvǹng, tưupvǹ tưupvǹ xiêctbb́t chăgatḥt lại, dưupvṇa vào môeswḳt thâbzktn thâbzkt̀n thôeswkng của gã, vâbzkṭy mà găgatḥp phải luôeswk̀ng yêctbbu lưupvṇc kỳ dị này, hoàn toàn khôeswkng có chút phản kháng, chỉ trong sát na đdhyeã khôeswkng thêctbb̉ cưupvn̉ đdhyeôeswḳng đdhyeưupvnơelgẉc, rõ ràng đdhyeã bị luôeswk̀ng yêctbbu lưupvṇc đdhyeó trói chăgatḥt trong quan tài.

eswk̀n phách Vu Yêctbbu nhưupvnbzkt́t đdhyeâbzktu hêctbb́t.

Lúc này, trong khôeswkng gian tôeswḱi đdhyeen của quan tài, gã bôeswk̉ng cảm giác “ngưupvnơelgẁi sôeswḱng” nhưupvn chơelgẉt tỉnh dâbzkṭy mơelgw̉ trưupvǹng măgath́t nhìn gã.

ánh măgath́t của hai ngưupvnơelgẁi nhìn nhau…

Sau đdhyeó, “ngưupvnơelgẁi sôeswḱng” vôeswk thanh vôeswkupvńc, khe khẽ mĩm cưupvnơelgẁi.

Thưupvnơelgẉng Quan Sách mơelgw̉ măgath́t trưupvǹng trưupvǹng nhìn vào góc phòng, nhưupvnng cũng khôeswkng lâbzkṭp tưupvńc tơelgẃi gâbzkt̀n xem xét. Lão măgatḥc dù khôeswkng có đdhyeưupvnơelgẉc cái cảm nhưupvn của Vu Yêctbbu, thêctbb́ nhưupvnng vơelgẃi đdhyeạo hạnh cao thâbzktm và sưupvṇ hiêctbb̉u biêctbb́t của lão, lẽ đdhyeưupvnơelgwng nhiêctbbn lão cũng hiêctbb̉u đdhyeâbzkty là môeswḳt nơelgwi nguy hiêctbb̉m.

Lão khôeswkng giôeswḱng nhưupvn Vu Yêctbbu, Thưupvnơelgẉng Quan Sách tưupvǹ trưupvnơelgẃc đdhyeêctbb́n giơelgẁ chưupvna bao giơelgẁ thích nghĩa trang, đdhyeăgatḥc biêctbḅt vơelgẃi môeswḳt ngưupvnơelgẁi già nhưupvn lão lại càng khôeswkng thích nhưupvñng nơelgwi nhưupvn thêctbb́ này.

Điafpôeswk̀ng thơelgẁi lão cũng phát hiêctbḅn răgath̀ng trong căgathn phòng này, yêctbbu khí đdhyeại thịnh khôeswkng thêctbb̉ xem  thưupvnơelgẁng, vưupvnơelgẉt xa nhưupvñng nghĩa trang thôeswkng thưupvnơelgẁng. Nhưupvñng trò tà ma yêctbbu thuâbzkṭt của Vu Yêctbbu lão hiêctbb̉u hơelgwn ai hêctbb́t, mà hiêctbb̉n nhiêctbbn nơelgwi này đdhyeúng là nơelgwi mà Vu Yêctbbu ưupvna thích.

Chính vì vâbzkṭy, phải câbzkt̉n thâbzkṭn!

Thưupvnơelgẉng Quan Sách vâbzkṭn đdhyeôeswḳng châbzktn pháp, bảo hôeswḳ thâbzktn thêctbb̉, tỉ mỉ soi xét căgathn phòng kỳ quái, cảm giác đdhyeưupvnơelgẉc an toàn, lão mơelgẃi tưupvǹ tưupvǹ tưupvǹng bưupvnơelgẃc bưupvnơelgẃc vào.

Có đdhyectbb̀u lão vưupvǹa mơelgẃi bưupvnơelgẃc đdhyeưupvnơelgẉc nưupvña bưupvnơelgẃc liêctbb̀n cảm thâbzkt́y môeswḳt cơelgwn lạnh nhưupvngathng chạy khăgath́p thâbzktn thêctbb̉.

ctbbn ngoài môeswḳt trâbzkṭn gió đdhyeêctbbm thôeswk̉i tơelgẃi, phát ra nhưupvñng tiêctbb́ng u u, thâbzkṭt khiêctbb́n cho ngưupvnơelgẁi ta dưupvṇng tóc gáy.




Thưupvnơelgẉng Quan Sách toàn thâbzktn giơelgẃi bị, môeswḳt chút đdhyeôeswḳng tĩnh kỳ lạ nào trong căgathn phòng này cũng khôeswkng thêctbb̉ lọt qua măgath́t lão, thêctbb́ nhưupvnng trong căgathn phòng này, bôeswḱn bêctbb̀ ngoài sưupvṇ yêctbbn tĩnh, chỉ còn lại là yêctbbn tĩnh.

Lão cưupvnơelgẁi găgath̀n môeswḳt tiêctbb́ng, đdhyeôeswḳt nhiêctbbn nói to: “Lão phu sơelgẃm biêctbb́t ngưupvnơelgwi sơelgẃm núp trong quan tài, lão hưupvñu, ngưupvnơelgwi còn khôeswkng chịu ra, đdhyeưupvǹng trách tađdhyeánh cả ngưupvnơelgẁi lâbzkt̃n quan tài, khiêctbb́n ngưupvnơelgwi phải chịu đdhyeau đdhyeơelgẃn”.

Khôeswkng trả lơelgẁi, bôeswḱn bêctbb̀ chỉ là sưupvṇ tĩnh lăgatḥng.

Thưupvnơelgẉng Quan Sách tưupvńc giâbzkṭn quát: “Giả thâbzkt̀n, giả quỷ”.

Nói xong liêctbb̀n khôeswkng châbzkṭm trêctbb̃, nhảy lêctbbn môeswḳt bưupvnơelgẃc, đdhyeôeswk̀ng thơelgẁi vung thanh Cưupvn̉u Hàn Ngưupvnng Băgathng Thích lêctbbn, bôeswḱn phía nhưupvn càng trơelgw̉ nêctbbn lạnh lẽo.

Chính tại lúc này, tưupvǹ môeswḳt góc khác của căgathn phòng, môeswḳt đdhyeạo ánh sáng màu xanh nhạt vôeswk thanh vôeswkupvńc bay tơelgẃi, tưupvǹ phía sau lưupvnng Thưupvnơelgẉng Quan Sách.

Thưupvnơelgẉng Quan Sách vôeswḱn đdhyeã giơelgẃi bị toàn thâbzktn, nhưupvnng “Âvtvlm Mị” kỳ trâbzkṭn do Vu Yêctbbu bôeswḱ trí này, bản thâbzktn có thêctbb̉ giâbzkt́u kín âbzktm lưupvṇc đdhyei, đdhyeôeswk̀ng thơelgẁi hút lâbzkt́y âbzktm khí xung quanh đdhyeêctbb̉ che phủ, đdhyeạo hạnh của Thưupvnơelgẉng Quan Sách thâbzktm hâbzkṭu, có thêctbb̉ cảm nhâbzkṭn đdhyeưupvnơelgẉc nhâbzkt́t cưupvn̉ nhâbzkt́t đdhyeôeswḳng của khí mạch nơelgwi này, vôeswḱn đdhyeã là tuyêctbḅt học thâbzkt̀n thôeswkng. Nhưupvnng lúc này, chính nó trơelgw̉ thành nhưupvnơelgẉc đdhyectbb̉m của lão, bị Vu Yêctbbu nhìn thâbzkt́u nêctbbn đdhyeã lơelgẉi dụng đdhyeêctbb̉ tâbzkṭp kích. Thưupvnơelgẉng Quan Sách hoàn toàn khôeswkng cảm giác đdhyeưupvnơelgẉc vẻ dị thưupvnơelgẁng của hoàn cảnh xung quanh mình, đdhyeêctbb́n tâbzkṭn lúc “Âvtvlm Mị” còn cách lưupvnng lão tâbzkt̀m ba thưupvnơelgẃc, tiêctbb́ng gió chơelgẉt nôeswk̉i lêctbbn, âbzktm lưupvṇc đdhyeại phát, lão mơelgẃi giâbzkṭt mình kinh hãi.

Chỉ thâbzkt́y ánh sáng trăgath́ng của thanh Cưupvn̉u Hàn Ngưupvnng Băgathng Thích tản ra, chơelgẃp măgath́t đdhyeã tạo thành môeswḳt tâbzkt́m khiêctbbn che kín lâbzkt́y Thưupvnơelgẉng Quan Sách.

Còn chưupvna kịp hoàn hôeswk̀n, tưupvǹ mọi góc của căgathn phòng, nhưupvñng luôeswk̀ng yêctbbu lưupvṇc màu xanh băgath́n tơelgẃi tơelgẃi tâbzkt́p, khiêctbb́n lão tay châbzktn luôeswḱng cuôeswḱng, thêctbb́ nhưupvnng lão dù sao cũng chăgath̉ng phải ngưupvnơelgẁi thưupvnơelgẁng, Cưupvn̉u Hàn Ngưupvnng Băgathng Thích băgath́n ra nhưupvñng tia sáng bạc, dâbzkt̀n dâbzkt̀n tạo thành môeswḳt lơelgẃp sưupvnơelgwng mù mơelgẁ mơelgẁ.

elgẃp sưupvnơelgwng bạc đdhyeó cũng khiêctbb́n cho pháp lưupvṇc quỷ dị của trâbzkṭn Âvtvlm Mị dâbzkt̀n dâbzkt̀n châbzkṭm lại rôeswk̀i ngưupvnng kêctbb́t thành nhưupvñng cục băgathng rơelgwi xuôeswḱng đdhyeâbzkt́t.

Khi cơelgwn nguy hiêctbb̉m đdhyeã qua đdhyei, lão khôeswkng kêctbb̀m đdhyeưupvnơelgẉc đdhyeăgath́c chí cưupvnơelgẁi lơelgẃn: “Ngưupvnơelgwi còn khôeswkng mau giơelgw tay chịu …”.

Chưupvñ “trói” còn chưupvna kịp bâbzkṭt ra, đdhyeôeswḳt nhiêctbbn săgath́c măgatḥt Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeại biêctbb́n, kêctbbu lêctbbn môeswḳt tiêctbb́ng khôeswk̉ sơelgw̉, toàn thâbzktn bị băgath́n ra ngoài khỏi căgathn phòng. Chính là luôeswk̀ng đdhyeạo quang màu xanh khôeswkng biêctbb́t tưupvǹ lúc nào băgath́n vào ngưupvnơelgẁi lão.

Trong bóng tôeswḱi, Vu Yêctbbu cùng kẻ thâbzkt̀n bí năgath̀m trong côeswk̃ quan tài đdhyeêctbb̀u chăgathm chú theo dõi trâbzkṭn đdhyeâbzkt́u pháp kinh tâbzktm đdhyeôeswḳng đdhyeôeswḳng phách. Điafpôeswḳt nhiêctbbn kẻ thâbzkt̀n bí nói: “Ngưupvnơelgwi có thêctbb̉ khôeswḱng chêctbb́ Âvtvlm Mị trong tay, tu vi cũng phải là thâbzkt́p”.

Vu Yêctbbu lâbzkt̀n đdhyeâbzkt̀u tiêctbbn nghe thâbzkt́y ngưupvnơelgẁi đdhyeó câbzkt́t tiêctbb́ng, trong lòng thâbzkt́t kinh, nhưupvnng giọng nói cùng ánh măgath́t khôeswkng chút ác ý, trong lòng cưupvnơelgẁi khôeswk̉ môeswḳt tiêctbb́ng lăgath́c đdhyeâbzkt̀u nói: “Ngưupvnơelgwi sai rôeswk̀i”.

Ngưupvnơelgẁi thâbzkt̀n bí ngạc nhiêctbbn: “Ta sai chôeswk̃ nào?”.

Vu Yêctbbu thơelgw̉ dài môeswḳt tiêctbb́ng rôeswk̀i nói: “Âvtvlm Mị kỳ trâbzkṭn lúc trưupvnơelgẃc do ta bày quả khôeswkng sai, thêctbb́ nhưupvnng đdhyeòn cuôeswḱi cùng tuyêctbḅt nhiêctbbn là do cao thủ khôeswkng chêctbb́t, khôeswkng liêctbbn can gì tơelgẃi ta. Nêctbb́u nhưupvn ta đdhyeạt đdhyeêctbb́n mưupvńc tu hành đdhyeó, thì cũng chăgath̉ng bị khôeswḱn ơelgw̉ đdhyeâbzkty”.

Ngưupvnơelgẁi thâbzkt̀n bí nhíu mày, cũng khôeswkng nói gì nưupvña, Vu Yêctbbu nhìn ngưupvnơelgẁi này môeswḳt lát rôeswk̀i cũng chơelgẉt nhâbzkṭn ra, tình cảnh của ngưupvnơelgẁi đdhyeó cũng chăgath̉ng khác tình cảnh của mình, cũng bị trói trong côeswk̃ quan tài này, nhưupvnng có môeswḳt đdhyectbb̀u khác vơelgẃi Vu Yêctbbu, đdhyeó là ngưupvnơelgẁi đdhyeó còn bị môeswḳt luôeswk̀ng yêctbbu lưupvṇc lơelgẃn mạnh kêctbb̀m chêctbb́ khí mạch toàn thâbzktn.

Vu Yêctbbu trong lòng khôeswkng khỏi kinh sơelgẉ, thâbzkt̀m nghĩ hiêctbḅn giơelgẁ luôeswk̀ng yêctbbu khí kêctbb̀m  chêctbb́ gã cũng đdhyeủ khiêctbb́n gã khôeswkng còn nhúc nhích. Vâbzkṭy mà đdhyeôeswḱi vơelgẃi kẻ thâbzkt̀n bí này, dưupvnơelgẁng nhưupvn kẻ nhôeswḱt y còn lo nhưupvnbzkṭy chưupvna đdhyeủ, còn yêctbb̉m lêctbbn thâbzktn y yêctbbu khí còn mạnh hơelgwn nưupvña mơelgẃi có thêctbb̉ khiêctbb́n y bâbzkt́t đdhyeôeswḳng.

ctbb́u nhưupvn kẻ thâbzkt̀n bí này mà khôeswkng bị trói kín, thì đdhyeạo hạnh tu hành của y thâbzkṭt khiêctbb́n ngưupvnơelgẁi ta kinh sơelgẉ.

Mà kẻ có thêctbb̉ khuâbzkt́t phục đdhyeưupvnơelgẉc y, càng là môeswḳt kẽ khiêctbb́n ngưupvnơelgẁi ta sơelgẉ hãi.

Vu Yêctbbu trong lòng suy nghĩ rôeswḱi bơelgẁi, trung thôeswk̉ đdhyeại đdhyeịa, tàng long ngọa hôeswk̉, thạt ngoài sưupvńc tưupvnơelgw̉ng tưupvnơelgẉng của gã.

Điafpúng lúc này, căgathn phòng nhỏ vang lêctbbn tiêctbb́ng Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeang tưupvńc giâbzkṭn: “Nơelgwi đdhyeâbzkty còn có vị cao nhâbzktn nào, xin hiêctbḅn thâbzktn cho tại hạ đdhyeưupvnơelgẉc tưupvnơelgwng kiêctbb́n, sau lưupvnng ám toán sao có thêctbb̉ gọi là anh hùng?”.

Trong quan tài, Vu Yêctbbu cùng ngưupvnơelgẁi thâbzkt̀n bí đdhyeưupvna măgath́t nhìn nhau, hiêctbb̉n nhiêctbbn Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeã phát hiêctbḅn ra kẻ ám toán mình khôeswkng phải là Vu Yêctbbu mà là môeswḳt ngưupvnơelgẁi khác.

Điafpúng lúc này, môeswḳt giọng nói lãnh lót vang lêctbbn, tưupvǹ trêctbbn nóc của căgathn phòng vọng xuôeswḱng. Vưupvǹa mang vẻ thù hâbzkṭn, vưupvǹa mang vẻ sung sưupvnơelgẃng: “Khôeswkng phải ngưupvnơelgwi nói giả thâbzkt̀n giả quỷ sao, ta còn muôeswḱn ngưupvnơelgwi thâbzkt́y, ai mơelgẃi là kẻ đdhyeang giả thâbzkt̀n giả quỷ!”.

Vu Yêctbbu và ngưupvnơelgẁi thâbzkt̀n bí tưupvṇ nhiêctbbn là khôeswkng thêctbb̉ nhìn thâbzkt́y kẻ đdhyeang đdhyeưupvńng trêctbbn nóc là ai, nhưupvnng Thưupvnơelgẉng Quan Sách đdhyeang đdhyeưupvńng ngoài sâbzktn, ngâbzkt̉ng đdhyeâbzkt̀u lêctbbn khôeswkngkhỏi vưupvǹa ngạc nhiêctbbn vưupvǹa kinh sơelgẉ ngâbzkṭp ngưupvǹng nói: “Hóa ra là ngưupvnơelgwi?”.

Ngưupvnơelgẁi đdhyeó vưupvǹa cưupvnơelgẁi vưupvǹa nói: “Khôeswkng phải ta thì còn là ai? Ha ha ha…”.

Tiêctbb́ng cưupvnơelgẁi nghe lãnh lót, lại khiêctbb́n ngưupvnơelgẁi ta sơelgẉ hãi nhíu mày. Điafpêctbbm đdhyeã khuya, chỉ thâbzkt́y bóng môeswḳt ngưupvnơelgẁi con gái đdhyeưupvńng trêctbbn mái nhà, măgatḥt mày nhưupvn vẽ, măgath́t trong nhưupvnupvnơelgẃc, vạn phâbzkt̀n phong tình, khôeswkng phải Cưupvñu Vĩ Yêctbbu Hôeswk̀, thì còn là ai?.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.