Tru Tiên

Chương 219 : Thí Sư

    trước sau   
   

“T răecwwm năecwwm trưgzlvơylhẃc, Ma giáo tung hoành, thêjnfh́ lưgzlṿc lơylhẃn mạnh, đllpcạo tiêjnfhu ma trưgzlvơylhw̉ng, dưgzlvơylhẃi sưgzlṿ cuôvgbf̀ng vọng của quâkvxk̀n ma, muôvgbf́n quét sạch chánh đllpcạo, liêjnfh̀n xâkvxkm nhâkvxḳp Thanh Vâkvxkn. Trải qua môvgbf̣t trâkvxḳn chém giêjnfh́t thảm khôvgbf́c ác liêjnfḥt, cuôvgbf́i cùng tiêjnfh̀n bôvgbf́i tôvgbf̉ sưgzlv mang toàn lưgzlṿc ra đllpcánh, dưgzlvóii trâkvxḳn núi Thanh Vâkvxkn thỉnh đllpcôvgbf̣ng Tru Tiêjnfhn côvgbf̉ kiêjnfh́m, bày ra Tru Tiêjnfhn Kiêjnfh́m Trâkvxḳn, thủy chung cũng chuyêjnfh̉n bại thành thăecwẃng”.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv giọng nói bình đllpcạm, trêjnfhn măecwẉt Lục Tuyêjnfh́t Kỳ lại khe khẽ biêjnfh́n săecwẃc, chỉ băecwẁng môvgbf̣t câkvxku “chém giêjnfh́t thảm khôvgbf́c ác liêjnfḥt”, cũng có thêjnfh̉ nghĩ ra đllpcưgzlvơylhẉc tình huôvgbf́ng cuôvgbf̣c chiêjnfh́n năecwwm xưgzlva kịch liêjnfḥt tàn khôvgbf́c thêjnfh́ nào.

           

Chỉ là ý của Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv lại tưgzlṿa hôvgbf̀ nhưgzlv khôvgbfng phải ơylhw̉ chôvgbf̃ đllpcó, nhanh chóng nói tiêjnfh́p: “Sau trâkvxḳn chiêjnfh́n đllpcó, măecwẉc dù Ma giáo tôvgbf̉n thưgzlvơylhwng trâkvxk̀m trọng, nhưgzlvng nguyêjnfhn khí môvgbf̣t mạch của Thanh Vâkvxkn ta cũng tôvgbf̉n thưgzlvơylhwng khôvgbfng nhỏ, mâkvxḱy vị tiêjnfh̀n bôvgbf́i tỏ sưgzlv đllpcạo hạnh cao thâkvxkm, lơylhẃp chêjnfh́t, lơylhẃp bị  thưgzlvơylhwng, khôvgbfng còn dưgzlvgzlṿc đllpcêjnfh̉ truy đllpcvgbf̉i cùng tâkvxḳn, đllpcúng vào lúc đllpcó, lại có môvgbf̣t vị sưgzlv huynh đllpcưgzlv́ng ra, hăecwwng hái tình nguyêjnfḥn, hảo tình vạn trưgzlvơylhẉng, trưgzlv̀ ác phải trưgzlv̀ băecwẁng sạch, truy sát dưgzlv nghiêjnfḥt Ma giáo”.




           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ châkvxḱn đllpcôvgbf̣ng trong lòng, nói: “Vị sưgzlv bá đllpcó, có phải là Vạn Kiêjnfh́m Nhâkvxḱt Vạn sưgzlv bá khôvgbfng?”.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvgzlv̀ tưgzlv̀ nhăecwẃm măecwẃt lại, giọng nói trong miêjnfḥng, cũng dâkvxk̀n dâkvxk̀n biêjnfh́n đllpcôvgbf̉i ra có chút phiêjnfhu hôvgbf́t: “Đuodgúng là ngưgzlvơylhẁi. Ôqoibi... tình cảnh năecwwm đllpcó, đllpcêjnfh́n nay vâkvxk̃n còn ràng nhưgzlv trưgzlvơylhẃc măecwẃt ta! Giưgzlṽa trưgzlvơylhẁng các chiêjnfh́n ngày đllpcó, dĩ nhiêjnfhn là ngưgzlvơylhẁi lâkvxkp đllpcưgzlvơylhẉc đllpcại  côvgbfng, giêjnfh́t đllpcịch vôvgbfvgbf́, môvgbf̣t thâkvxkn áo trăecwẃng đllpcêjnfh̀u nhuôvgbf̣m hôvgbf̀ng cả. Ngưgzlvơylhẁi đllpcưgzlv́ng ơylhw̉ trưgzlvơylhẃc măecwẉt các vị sưgzlv trưgzlvơylhw̉ng, thâkvxk̀n thái côvgbf̉ đllpcôvgbf̣ng, chăecww̉ng qua chỉ mâkvxḱy câkvxku nói đllpcó, chỉ mâkvxḱy câkvxku... đllpcã làm cho các sưgzlv đllpcêjnfḥ sưgzlv muôvgbf̣i trẻ tuôvgbf̉i bọn ta trào dâkvxkng nhiêjnfḥt huyêjnfh́t. Sau đllpcó trưgzlv̀ ra Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh, thâkvxkn là trưgzlvơylhw̉ng môvgbfn đllpcêjnfḥ tưgzlv̉, ơylhw̉ lại coi sóc bêjnfhn ngoài Thanh Vâkvxkn ta, Tôvgbf Nhưgzlvgzlv muôvgbf̣i, Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch, Tăecwwng Thúc Thưgzlvơylhẁng, Thưgzlvơylhwng Chánh Lưgzlvơylhwng, Thiêjnfhn Vâkvxkn, Thưgzlvơylhwng Tùng, mâkvxḱy ngưgzlvơylhẁi thủ tọa các nhánh sau này, hêjnfh́t thảy đllpcêjnfh̀u theo ngưgzlvơylhẁi, tưgzlv̀ âkvxḱy tung hoành thiêjnfhn hạ, đllpcêjnfh́n mạn hoang xa xôvgbfi, trêjnfhn đllpcưgzlvơylhẁng gió tạnh mưgzlva máu, đllpcạo quang kiêjnfh́m ảnh, cũng chưgzlva tưgzlv̀ng sơylhẉ sêjnfḥt rúi lui”.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvecwẃt nhưgzlvylhẃi mơylhw̉, thâkvxk̀n tình trêjnfhn măecwẉt xem ra râkvxḱt chuyêjnfhn chú, phảng phâkvxḱt nhưgzlv ơylhw̉ trưgzlvơylhẃc măecwẉt bà, lại hiêjnfḥn ra đllpcoạn nhiêjnfḥt huyêjnfh́t sôvgbfi sục của tuôvgbf̉i trẻ năecwwm xưgzlva, ngay cả đllpcén hai bêjnfhn má bà, cũng hơylhwi hơylhwi ưgzlv̉ng hôvgbf̀ng.

           

Trong căecwwn tiêjnfh̉u ôvgbf́c, nhâkvxḱt thơylhẁi khôvgbfng ai nói chi, nhưgzlvng bâkvxk̀u khôvgbfng khí đllpcó lại tưgzlṿa hôvgbf̀ nhưgzlv nhiêjnfh̃u đllpcôvgbf̣ng bâkvxḱt an, giôvgbf́n nhưgzlvjnfhn dưgzlvơylhẃi sưgzlṿ yêjnfhn ôvgbf̉n là luôvgbf̀ng nưgzlvơylhẃc ngâkvxk̀m hung bạo, lưgzlvơylhẃt qua khôvgbfng tiêjnfh́ng đllpcôvgbf̣ng.

           

kvxku sau, Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv chơylhẉt cưgzlvơylhẁi khôvgbf̉, lăecwẃc lăecwẃc đllpcâkvxk̀u, âkvxkm thanh chuyêjnfh̉n thành bi thưgzlvơylhwng, nói: “Bỏ đllpci, mâkvxḱy chuyêjnfḥn cũ đllpcó đllpcêjnfh̀u đllpcã qua rôvgbf̀i. Năecwwm âkvxḱy đllpcám ngưgzlvơylhẁi bọn ta nhiêjnfh̀u lâkvxk̀n trải qua kiêjnfh́p nạn, đllpcánh trọng thưgzlvơylhwng Ma giáo dưgzlv nghiêjnfḥt, rôvgbf̀i mơylhẃi trơylhw̉ vêjnfh̀ Thanh Vâkvxkn. Nhưgzlvng ngay lúc đllpcó, bọn ta lại vôvgbf ý bị cuôvgbf́n vào môvgbf̣t bí mâkvxḳt của bôvgbf̉n môvgbfn”.

           

“Sau khi vêjnfh̀ tơylhẃi Thanh Vâkvxkn, Tôvgbf̉ Nhưgzlvgzlv muôvgbf̣i cùng Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch lâkvxku ngày sanh tình, thành thâkvxḳt mà nói ta quá khôvgbfng thích ngưgzlvơylhẁi này, môvgbf̣t đllpcêjnfhm khuya, hai ngưgzlvơylhẁi bọn họ giâkvxḱu sưgzlvvgbf̉ con Tôvgbf̉ Châkvxkn đllpcại sưgzlv lén lén lút lút trôvgbf́n ra ngoài, sau khi bị ta phát hiêjnfḥn, lo sưgzlv muôvgbf̣i chịu khôvgbf̉, nêjnfhn khôvgbfng tôvgbf́ cáo họ, lơylhw̃ sưgzlvvgbf̉ con nôvgbf̉i giâkvxḳn thỉ Tôvgbf̉ Nhưgzlvgzlv muôvgbf̣i lại càng thêjnfhm khôvgbf̉, liêjnfh̀n đllpcêjnfh̉ cho chuyêjnfḥn đllpcó qua đllpci”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ nghe đllpcêjnfh́n đllpcâkvxky, trong lòng kỳ lạ có dưgzlv, khôvgbfng khỏi cảm thâkvxḱy chút tưgzlv́c cưgzlvơylhẁi, chỉ là bâkvxḱt kêjnfh̉ thêjnfh́ nào trêjnfhn măecwẉt cũng khôvgbfng dám đllpcêjnfh̉ lôvgbf̣ ra.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvgzlṿa nhưgzlv cũng biêjnfh́t đllpcưgzlvơylhẉc, bâkvxḱt quá cũng chỉ ngưgzlv̀ng ơylhw̉ đllpcó, liêjnfh̀n thăecww̉ng tiêjnfh́n: “Ai biêjnfh́t bọ họ hai ngưgzlvơylhẁi trẻ tuôvgbf̉i gan lơylhẃn, vì tránh né tai măecwẃt ngưgzlvơylhẁi khác, ngang nhiêjnfhn lén hẹn nhau ơylhw̉ hâkvxḳu sơylhwn ngọn Thôvgbfng Thiêjnfhn, đllpci đllpcén nơylhwi găecwẉp gơylhw̃ gâkvxk̀n Tôvgbf̉ Su tưgzlv̀ đllpcưgzlvòng, chôvgbf̃ ít ngưgzlvòi lui tơylhẃi”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ cũng lâkvxḱy làm ngạc nhiêjnfhn, môvgbf̣t lúc lâkvxku cũng chỉ im lăecwẉng cúi đllpcâkvxk̀u, tưgzlvơylhẃng mạo Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch - thủ toạ Đuodgại Trúc Phong trôvgbfi qua trưgzlvơylhẃc măecwẃt, thâkvxk̀m nhủ thêjnfh́ gian muôvgbfn hình, ngưgzlvơylhẁi quả nhiêjnfhn cũng là khôvgbfng thêjnfh̉ nhìn tưgzlvơylhẃng mạo.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvecwẃc măecwẉt khôvgbfng vui, hưgzlv́ môvgbf̣t tiêjnfh́ng, nói: “Ta thâkvxḱy bôvgbf̣ dạng đllpcó của bọn họ, khôvgbfng kèm đllpcưgzlvơylhẉc giâkvxḳn trong lòng, liêjnfh̀n hiêjnfḥn thâkvxkn bưgzlvơylhẃc ra, lạ bảo họ ngưgzlv̀ng lại, Tôvgbfgzlv muôvgbf̣i và Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch dĩ nhiêjnfhn là hoảng hôvgbf̀n, đllpcơylhẉi sau khi nhĩn rõ có mình ta, Tôvgbfgzlv muôvgbf̣i liêjnfh̀n cưgzlvòi toe toét qua kéo ta, Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch kẻ đllpcó khôvgbfng ngơylhẁ gưgzlvơylhwng măecwẉt cũng chăecww̉ng cưgzlvơylhẁi vơylhẃi ta, ta ơylhw̉ dưgzlvơylhẃi cơylhwn giâkvxḳn, chuâkvxk̉n bị phát tác...”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ thâkvxk̀m nhủ trong lòng: “Măecwẉt mày Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch sưgzlv thúc lúc đllpcó mà còn dêjnfh̃ coi, mà còn cưgzlvơylhẁi đllpcưgzlvơylhẉc, thêjnfh́ mơylhẃi là quái lạ”. Chỉ là nàng nghe Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvvgbf̃ng nhiêjnfhn ngưgzlvng lại, nhịn khôvgbfng đllpcưgzlvơylhẉc bèn hói tơylhẃi: “Sau đllpcó thêjnfh́ nào?”.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv im lăecwẉng môvgbf̣t lát, kêjnfh̉: “Liêjnfh̀n ngay lúc đllpcó, tưgzlv̀ nơylhwi Tôvgbf̉ Sưgzlvgzlv̀ đllpcưgzlvòng vôvgbf́n u ám lạnh lẽo bôvgbf̃ng truyêjnfh̀n đllpcêjnfh́n môvgbf̣t tiêjnfh́ng kêjnfhu lạ, âkvxkm thanh đllpcó nhưgzlv dã thú kêjnfhu rôvgbf́ng, chưgzlv́a đllpcâkvxk̀y đllpcau đllpcơylhẃn, âkvxkm thanh đllpcó hâkvxk̀u nhưgzlv khôvgbfng phải do ngưgzlvơylhẁi phát ra. Ba ngưgzlvơylhẁi bọn ta dưgzlvơylhẃi sưgzlṿ kinh hãi, vôvgbf thưgzlv́c âkvxk̉n náu vào chôvgbf̃ khuâkvxḱt nơylhwi khu rưgzlv̀ng râkvxḳm rạp bêjnfhn cạnh. Chôvgbf́c lát sau, bọn ta thâkvxḱy đllpcưgzlvơylhẉc môvgbf̣t chuyêjnfḥn... bí mâkvxḳt”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ chăecwwm chăecwwm nhìn Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv, lại chỉ thâkvxḱy trêjnfhn măecwẉt bà thâkvxḱp thoáng vẻ đllpcau khôvgbf̉, đllpcoán chưgzlv̀ng bí mâkvxḳt này ơylhw̉ trong lòng bà, quả đllpcã giày vò nhiêjnfh̀u năecwwm, thâkvxḳm chí cho đllpcêjnfh́n nay, dưgzlvơylhẁng nhưgzlvgzlṿ săecwẃc sảo cũng chưgzlva tưgzlv̀ng bị bài mòn đllpci bao nhiêjnfhu.




           

Âylhwm thanh thâkvxḱp trâkvxk̀m của Thủy Nguyêjnfhn đllpcại sưgzlv, luôvgbfn có chôvgbf̃ ôvgbf̀m ôvgbf̀m, chỉ là chưgzlṽ chưgzlṽ câkvxku câkvxku đllpcó, lại tưgzlṿa nhưgzlvkvxḱm nôvgbf̉ trêjnfhn đllpcâkvxḱt, tưgzlv̀ tưgzlv̀ phơylhwi bày ra chuyêjnfḥn kinh đllpcôvgbf̣ng xa xưgzlva.

           

“Môvgbf̣t bóng ngưgzlvơylhẁi, loạng choạng lảo đllpcảo bưgzlvơylhẃc ra tưgzlv̀ Tôvgbf̉ Sưgzlvgzlv̀ đllpcưgzlvơylhẁng, y phục toàn thâkvxkn rách nát tơylhwi tả, tóc tai rũ rưgzlvơylhẉi, che lâkvxḱy gưgzlvơylhwng măecwẉt, nhìn khôvgbfng rõ măecwẉt mày, hình dáng nhưgzlv đllpcjnfhn dại, đllpcôvgbf̀ng thơylhẁi trong miêjnfḥng khôvgbfng ngưgzlv̀ng rôvgbf́ng lơylhẃn, đllpcôvgbfi lúc rêjnfhn rỉ thôvgbf́ng khôvgbf̉, nhưgzlvng lại vôvgbf́n khôvgbfng nghe rõ y nói gì. Ba ngưgzlvơylhẁi bọn ta vưgzlv̀a kinh vưgzlv̀a sơylhẉ. Tỏ Sưgzlvgzlv̀ đllpcưgzlvơylhẁng là nơylhwi trọng đllpcịa nhưgzlv thêjnfh́, làm sao có thêjnfh̉ xuâkvxḱt hiêjnfḥn môvgbf̣t nhâkvxkn vâkvxḳt vơylhẃi bôvgbf̣ dạng đllpcjnfhn rôvgbf̀ âkvxḱy? Nhưgzlvng cũng khôvgbfng thêjnfh̉ đllpcêjnfh̉ y chạy loạn nhưgzlvkvxḳy. Vào lúc ba ngưgzlvơylhẁi bọn ta tính ra tay ngăecwwn chăecwẉn têjnfhn đllpcjnfhn âkvxḱy, bôvgbf̃ng nhiêjnfhn, hai bóng ngưgzlvơylhẁi lại phóng ra tưgzlv̀ Tôvgbf̉ Sưgzlvgzlv̀ đllpcưgzlvơylhẁng, đllpcáp xuôvgbf́ng trưgzlvơylhẃc măecwẉt nhâkvxkn vâkvxḳt đllpcjnfhn rôvgbf̀ âkvxḱy, lại cùng lúc quỳ xuôvgbf́ng môvgbf̣t lưgzlvơylhẉt. Đuodgêjnfhm đllpcó trăecwwng sáng, ba ngưgzlvòi bọn ta nhìn râkvxḱt rõ ràng, hai ngưgzlvơylhẁi âkvxḱy khôvgbfng ngơylhẁ lại là hai vị sưgzlv huynh mà đllpcám trẻ tuôvgbf̉i bọn ta thưgzlvơylhẁng ngày kính trọng vôvgbf cùng, Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh và Vạn Kiêjnfh́m Nhâkvxḱt sưgzlv huynh”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ thâkvxḱt thanh hỏi: “Sao?”.

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv nhìn nàng môvgbf̣t cái, nhạt nhẽo nói: “Con cũng kinh khiêjnfh́p ưgzlv? Đuodgưgzlvong nhiêjnfhn ba ngưgzlvơylhẁi bọn ta, phâkvxk̀n kinh hãi đllpcó so vơylhẃi con chỉ có hơylhwn chưgzlv́ khôvgbfng kém, đllpcêjnfhu hoảng sơylhẉ ngâkvxky ra. Tiêjnfh́p theo đllpcó càng làm cho ngưgzlvơylhẁi ta khôvgbfng thêjnfh̉ tưgzlvơylhw̉ng, trêjnfhn măecwẉt Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh và Vạn sưgzlv huynh tràn đllpcâkvxk̀y đllpcau đllpcơylhẃn khôvgbf̉ sơylhw̉, chăecww̉ng ngơylhẁ quỳ khác nhau trêjnfhn dâkvxḱt, môvgbf̃i ngưgzlvòi môvgbf̣t bêjnfhn, môvgbf̃i ngưgzlvòi ôvgbfm lâkvxḱy môvgbf̣t châkvxkn của kẻ đllpcjnfhn kia, ôvgbfm chăecwẉt khôvgbfng buôvgbfng, thanh âkvxkm tha thiêjnfh́t khâkvxk̉n nài, kêjnfhu gọi tưgzlv̀ miêjnfḥng, lại là hai chưgzlṽ sưgzlv phụ...”.

           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ lcú đllpcó, đllpcã sơylhẉ đllpcêjnfh́n tiêjnfh́ng kêjnfhu hoảng cũng khôvgbfng phát ra đllpcưgzlvơylhẉc.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv nhìn xem, tưgzlṿa nhưgzlv đllpcã hoàn toàn chìm vào trong câkvxku chuyêjnfḥn, âkvxkm thanh thâkvxḱp trâkvxk̀m, nói: “Bị họ kêjnfhu môvgbf̣t tiêjnfh́ng, bọn ta sưgzlv̉n sôvgbf́t có thưgzlv̀a, khi âkvxḱy mói phát hiêjnfḥn ra thâkvxkn hình tưgzlvơylhẃng mạo kẻ đllpcjnfhn âkvxḱy, chăecww̉ng ngơylhẁ lại là Thanh Vâkvxkn môvgbfn trưgzlvơylhw̉ng giáo châkvxkn nhâkvxkn, âkvxkn sưgzlv truyêjnfh̀n nghêjnfḥ của hai vị sưgzlv huynh âkvxḱy, Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá ngưgzlvòi trưgzlvơylhẃc đllpcâkvxky khôvgbfng lâkvxku vưgzlv̉a ơylhw̉ trong trâkvxḳn chính ma đllpcại chiêjnfh́n đllpcại phát thâkvxk̀n oai”.

           

“Bọn ta chỉ thâkvxḱy vị trưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá âkvxḱy khôvgbfng còn môvgbf̣t chút thâkvxk̀n thái tôvgbfn nghiêjnfhm ngày trưgzlvơylhẃc, miêjnfḥng nói lơylhẁi xàm bâkvxḳy, tưgzlṿa nhưgzlv chưgzlv̉i rủa gì đllpcó, nhưgzlvng nghe ra khôvgbfng tưgzlv̀ têjnfh́ chi, hai vị sưgzlv huynh nhìn xem đllpcau đllpcơylhẃn cùng cưgzlṿc, lêjnfḥ chảy đllpcâkvxk̀y măecwẉt ôvgbfm chăecwẉt lâkvxḱy châkvxkn chưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá thiêjnfh́t tha khâkvxk̉n câkvxk̀u, đllpcêjnfh̀u là nói ‘sưgzlv phụ tỉnh lại, sưgzlv phụ tỉnh lại đllpci’ mâkvxḱy lơylhẁi đllpcó, nhưgzlvng chưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá khôvgbfng biêjnfh́t vì sao, vơylhẃi đllpcạo tu hành âkvxḱy của ngưgzlvòi lại bị tâkvxkm trí mêjnfh loạn, đllpcôvgbf́i vơylhẃi lơylhẁi câkvxk̀u khâkvxk̉n của hai đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ hêjnfh́t sưgzlv́c đllpcăecwẃc ý của ngưgzlvơylhẁi lại lâkvxḱp chăecwẉt tai chăecww̉ng nghe, đllpcêjnfh́n cuôvgbf́i cùng, lại xoay đllpcâkvxk̀u ngưgzlvơylhẉc lại, hung quang trong măecwẃt lóe hiêjnfḥn, trưgzlv̀ng măecwẃt nhìn hai ngưgzlvơylhẁi âkvxḱy, rú to môvgbf̣t tiêjnfh́ng, chăecww̉ng ngơylhẁ lại ra tay khăecwẃc nghiêjnfḥt, song chưgzlvơylhw̉ng đllpcánh xuôvgbf́ng”.




           

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ nghe đllpcêjnfh́n chôvgbf̃ dó, nhưgzlv chính bản thâkvxkn mình đllpcang ơylhw̉ trong cảnh, nhịn khôvgbfng đllpcưgzlvơylhẉc rùng mình.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv nói: “Lúc đllpcó ba ngưgzlvòi bọn ta ngó trôvgbf̣m môvgbf̣t bêjnfhn, tâkvxkm đllpcã sơylhẃm loạn rôvgbf̀i, lúc âkvxḱy măecwẃt thâkvxḱy chưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá đllpcôvgbf̣t nhiêjnfhn trơylhw̉ măecwẉt hạ đllpcôvgbf̣c thủ vơylhẃi hai vị sưgzlv huynh. Đuodgúng là khôvgbfng biêjnfh́t làm sao. Ai ngơylhẁ trong lúc hai ngưgzlvòi họ săecwẃp phải mâkvxḱt mạng dưgzlvơylhẃi trưgzlvơylhẃng Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá, bôvgbf̃ng Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh ôvgbfm châkvxkn chưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá quay vòng môvgbf̣t cái, nguyêjnfhn ngưgzlvơylhẁi xoay vòng ra sau lưgzlvng Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá nhanh chóng vôvgbf cùng, nhưgzlv sét chơylhẃp môvgbf̣t cái, dĩ nhiêjnfhn giăecwẁng lâkvxḱy hai tay Thiêjnfhn ThànhTưgzlv̉ su bá, cùng lúc toàn thâkvxkn phát sáng thanh quang, giưgzlṽ chăecwẉt lâkvxḱy Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá”.

           

“Vạn sưgzlv huynh tưgzlṿa hôvgbf̀ nhưgzlv khôvgbfng liêjnfḥu đllpcưgzlvơylhẉc Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh có thêjnfh̉ làm thêjnfh́, run lêjnfhn môvgbf̣t cái, khôvgbfng ngơylhẁ Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá măecwẉc dù bị đllpcjnfhn loạn, nhưgzlvng đllpcạo hạnh vâkvxk̃n còn, hai tay bị Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh kiêjnfh̀m chêjnfh́, lại tung ra môvgbf̣t cưgzlvơylhẃc, tưgzlv́c thì đllpcá Vạn sưgzlv huynh bay ra, Vạn sưgzlv huynh bay thăecww̉ng ra chôvgbf̃ hai câkvxky gãy, rôvgbf̀i phun ra môvgbf̣t ngụm máu”.

           

“Lúc âkvxḱy cảnh tưgzlvọng biêjnfh́n hóa kịch liêjnfḥt, ba ngưgzlvơylhẁi bọn ta đllpcêjnfh̀u y nhưgzlv là ngơylhẃ ngâkvxk̉n ra, chỉ là ngơylhẃ ngơylhẃ ngâkvxk̉n ngâkvxk̉n nhìn coi, hàon toàn khôvgbfng biêjnfh́t ưgzlv́ng biêjnfh́n nhưgzlv thêjnfh́ nào. Chỉ nghe Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh lơylhẃn tiêjnfh́ng kêjnfhu hôvgbf: ‘Vạn sưgzlv đllpcêjnfḥ, đllpcêjnfḥ còn chưgzlva ra tay?’  Vạn sưgzlv huynh nghe lơylhẁi đllpcó, toàn thâkvxkn run râkvxk̉y cùng cưgzlṿc, nhưgzlvng đllpcôvgbf̣ng vâkvxk̃n khôvgbfng đllpcôvgbf̣ng, hai măecwẃt trưgzlv̀ng trưgzlv̀ng kiêjnfhn quyêjnfh́t nhìn sưgzlv phụ ngưgzlvòi và Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh”.

           

“Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá đllpcạo hạnh cao thâkvxkm, găecwẃng sưgzlv́c bẻ lại, măecwẉc dù Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh hai tay vâkvxk̃n kièm chêjnfh́ thâkvxkn mình sưgzlv phụ, nhưgzlvng chăecww̉ng qua chỉ trong chôvgbf́c lát, săecwẃc măecwẉt ngưgzlvơylhẁi hôvgbf̀ng lêjnfhn, cũng đllpcã liêjnfh̀n đllpcó phun ra mâkvxḱy ngụm máu tưgzlvoi, đllpcôvgbf̀ng thơylhẁi ánh sáng xanh trêjnfhn mình vôvgbf cùng nhanh chóng ảm đllpcạm đllpci, rõ ràng là đllpcạo hạnh năecwwm xua của ngưgzlvơylhẁi, vâkvxk̃n còn kém Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ su bá môvgbf̣t đllpcoạn. Ơyldq̉ ngay lúc âkvxḱy, măecwẃt thâkvxḱy Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh kkhôvgbfng thêjnfh̉ chôvgbf́ng chọi, chơylhẉi môvgbf̣t bóng trăecwẃng chơylhẃp măecwẃt lưgzlvơylhẃt qua, chính là Vạn sưgzlv huynh... Ba ngưgzlvòi bọn ta bàng hoàng, măecwẃt mơylhw̉ to nhìn ra Vạn sưgzlv huynh phát ra môvgbf̣t tiêjnfh́ng cuôvgbf̀ng hôvgbf́ng thêjnfh́ này, tưgzlv̀ đllpcăecwẁng xa lao phôvgbf́c tơylhẃi, sau tiêjnfh́ng kêjnfhu săecwẃc nhọn, trong tay ngưgzlvơylhẁi đllpcưgzlvong nhiêjnfhn có thêjnfhm thanh Trâkvxk̀m Long Kiêjnfh́m, khôvgbfng ngưgzlv̀ng đllpcâkvxkm vào ngưgzlṿc Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ su bá! ”.

           

Trong gian tiêjnfh̉u ôvgbf́c, tĩnh lăecwẉng chêjnfh́t chóc, phảng phâkvxḱt giôvgbf́ng nhưgzlv là đllpcêjnfhm tôvgbf́i thêjnfhgzlvơylhwng lạnh lẽo của năecwwm xưgzlva, sưgzlṿ im lăecwẉng sau cơylhwn thảm biêjnfh́n, sau sát ý cuôvgbf̀n cuôvgbf̣n, cái đllpcau đllpcơylhẃn thưgzlv̀a lại, thuôvgbf̣c vêjnfh̀ yêjnfhn lăecwẉng.

           

ecwẃc măecwẉt Lục Tuyêjnfh́t Kỳ trăecwẃng xanh, qua môvgbf̣t lúc lâkvxku, thâkvxḱp giọng nói: “Trong môvgbfn nghi lại, Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá tôvgbf̉ vào trăecwwm năecwwm trưgzlvơylhẃc ỏ... ơylhw̉ trưgzlvơylhẃc linh vị lịch đllpcại tôvgbf̉ sưgzlv noi Tôvgbf̉ Sưgzlvgzlv̀ đllpcưgzlvơylhẁng mà sanh hóa, lâkvxkm chung truyêjnfh̀n ngôvgbfi cho Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv bá”.

           

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlvgzlvơylhẁi thảm môvgbf̣t tiêjnfh́ng, lăecwẃc lăecwẃc đllpcâkvxk̀u, âkvxkm thanh thâkvxḱp trâkvxk̀m, nói: “Nhìn thâkvxḱy môvgbf̣t trâkvxḳn thảm chiêjnfh́n trong môvgbfn, hơylhwn nưgzlṽa hai ngưgzlvòi sát sưgzlv, chăecww̉ng ngơylhẁ lại là hai vị sưgzlv huynh mà ngày thưgzlvơylhẁng bọn ta kính trọng nhâkvxḱt, ta, Tôvgbfgzlv muôvgbf̣i và Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch ba ngưgzlvòi, đllpcêjnfh̀u hoàn toàn mâkvxḱt hêjnfh́t chú ý, chăecww̉ng biêjnfh́t làm sao, ngay cả lúc Tôvgbfgzlv muôvgbf̣i kích đllpcôvgbf̣ng, lại  khôvgbfng câkvxk̉n thâkvxḳn gâkvxky ra tiêjnfh́ng đllpcôvgbf̣ng. Nhưgzlvng có lẽ hai ngưgzlvơylhẁi họ cũng mơylhẃi vưgzlv̀a thí sưgzlv, tâkvxkm tình cũng còn kích đllpcôvgbf̣ng vôvgbf cùng, thành ra khôvgbfng đllpcêjnfh́n chôvgbf̃ bọn ta. Cũng là hai ngưgzlvơylhẁi họ, sau môvgbf̣t hôvgbf̀i lâkvxku nhìn nhau, liêjnfh̀n châkvxk̀m châkvxḳm quỳ xuôvgbf́ng ơylhw̉ trưgzlvơylhẃc thâkvxkn xác Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá, vôvgbf́n ơylhw̉ trong bôvgbf̉n môvgbfn, tưgzlv̀ Thanh Diêjnfḥp tôvgbf̉ sưgzlv truyêjnfh̀n xuôvgbf́ng vôvgbf thưgzlvơylhẉng thâkvxk̀n binh Tru Tiêjnfhn côvgbf̉ kiêjnfh́m, chăecww̉ng ngơylhẁ có môvgbf̣t bí mâkvxḳt vôvgbf cùng to lơylhẃn, đllpcó là câkvxk̀m thâkvxk̀n kiêjnfh́m âkvxḱy măecwẉc dù giêjnfh́t hêjnfh́t yêjnfhu tà, nhưgzlvng cũng có thêjnfh̉ là do chém giêjnfh́t nhiêjnfh̀u đllpci, trong nhiêjnfh̀u năecwwm tháng, ai dè bản thâkvxkn kiêjnfh́m âkvxḱy có môvgbf̣t côvgbf̉ ma tính quý dị, ngưgzlvơylhẁi câkvxk̀m kiêjnfh́m môvgbf̣t khi kích phát toàn bôvgbf̣ linh lưgzlṿc uy thêjnfh́ của kiêjnfh́m, liêjnfh̀n bị phải ma linh cảm của kiêjnfh́m câkvxk̀n ngưgzlvơylhẉc lại, dâkvxk̀n dâkvxk̀n khôvgbf́ng chêjnfh́ tâkvxkm chí, biêjnfh́n thành tàn nhâkvxk̃n háo sát, ngay cả ngưgzlvơylhẁi đllpcạo hạnh cao thâkvxkm cũng khôvgbfng thêjnfh̉ chôvgbf́ng cưgzlṿ”.

           

“Tưgzlv̀ Thanh Diêjnfḥp tôvgbf̉ sưgzlvecwwm xưgzlva khi lâkvxkm chung đllpcêjnfh̉ lại lơylhẁi răecwwn bảo khai thủy, các đllpcơylhẁi chưgzlvơylhw̉ng giáo tôvgbf̉ sưgzlv Thanh Vâkvxkn Môvgbfn, đllpcêjnfh̀u biêjnfh́t cái bí mâkvxḳt này, do đllpcó cũng đllpcêjnfh̀u găecwẃng hêjnfh́t sưgzlv́c tránh sưgzlv̉ dụng thanh thâkvxk̀n kiêjnfh́m âkvxḱy, Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ sưgzlv bá vì tình thêjnfh́ tránh ma đllpcại chiêjnfh́n năecwwm xưgzlva khâkvxk̉n bách, bâkvxḱt đllpcăecwẃc dĩ mơylhẃi sưgzlv̉ dụng kiêjnfh́m âkvxḱy phát đllpcôvgbf̣ng Tru Tiêjnfhn kiêjnfh́m trâkvxḳn, sau đllpcó măecwẉc dù ngưgzlvơylhẁi lâkvxḳp tưgzlv́c phong kiêjnfh́m, giưgzlṽ tâkvxkm tu đllpcạo, nhưgzlvng nào ngơylhẁ vâkvxk̃n khôvgbfng thoát khỏi kiêjnfh́p sôvgbf́”.

 

“Ơyldq̉ lúc Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ su bá còn tỉnh táo, ngưgzlvơylhẁi liêjnfh̀n bí mâkvxḳt đllpcem cái bí mâkvxḳt đllpcó nói cho hai  đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ đllpcăecwẃc ý nhâkvxḱt của ngưgzlvơylhẁi: Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh cùng Vạn Kiêjnfh́m Nhâkvxḱt sưgzlv huynh. Môvgbf̣t là ngưgzlvơylhẁi vâkvxk̃n luôvgbfn tin tưgzlvơylhw̉ng hai ngưgzlvơylhẁi đllpcó hêjnfh́t mưgzlṿc, hai là nêjnfh́u chỉ nói cho môvgbf̣t ngưgzlvòi biêjnfh́t, chỉ sơylhẉ khi có biêjnfh́n, Thiêjnfhn Thành Tưgzlv̉ su bá sơylhẉ mình đllpcạo hạnh quá cao, môvgbf̣t trong hai ngưgzlvơylhẁi khó mà kiêjnfh̀m chêjnfh́ đllpcưgzlvơylhẉc mình. Kêjnfh́t quả cuôvgbf́i cùng, rôvgbft suôvgbf̣c cũng biêjnfh́n thành kêjnfh́t quả nhưgzlvkvxḳy...”.

 

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ nghe đllpcêjnfh́n đllpcâkvxky, chơylhẉt châkvxḱn đllpcôvgbf̣ng trong lòng, ngưgzlvơylhẃc đllpcâkvxk̀u thình lình, vôvgbf̣i vàng nói: “Sưgzlv phụ, vâkvxḳy giơylhẁ đllpcâkvxky... Đuodgạo Huyêjnfh̀n chưgzlvơylhw̉ng môvgbfn sưgzlv bá giơylhẁ đllpcâkvxky ngưgzlvơylhẁi... ngưgzlvơylhẁi chăecww̉ng lẽ cũng...”.

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv thơylhw̉ dài môvgbf̣t tiêjnfh́ng, lăecww̉ng lăecwẉng gâkvxḳt đllpcâkvxk̀u, Lục Tuyêjnfh́t Kỳ ngạc nhiêjnfhn khôvgbfng nói.

 

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại trâkvxk̀m lăecwẉng hôvgbf̀i lâkvxku, trâkvxk̀m trâkvxk̀m nói: “Trong vòng mưgzlvơylhẁi năecwwm, Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh hai lâkvxk̀n đllpcôvgbf̣ng dụng Tru Tiêjnfhn côvgbf̉ kiêjnfh́m, đllpcăecwẉc biêjnfḥt là hạo kiêjnfh́p thú yêjnfhu lâkvxk̀n này, ngưgzlvơylhẁi đllpcem Thiêjnfhn Cơylhw Tỏa trêjnfhn các mạch sơylhwn phong của Thanh Vâkvxkn Sơylhwn mà giải khia hêjnfh́t, đllpcem oai lưgzlṿc của Tru Tiêjnfhn kiêjnfh́m trâkvxḳn bưgzlv́c ra đllpcêjnfh́n cùng cưgzlṿc. Nhưgzlvng thêjnfh́ lưgzlṿc phản lại ma linh, tưgzlvơylhw̉ng cũng có thêjnfh̉ đllpcoán đllpcưgzlvơylhẉc. Kỳ thâkvxḳt ta đllpcã sơylhẃm nghĩ đllpcêjnfh́n nhưgzlv thêjnfh́, chỉ là mưgzlvơylhẁi năecwwm trưgzlvơylhẃc, măecwẉc dù Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh đllpcôvgbf̣ng dụng qua Tru Tiêjnfhn côvgbf̉ kiêjnfh́m môvgbf̣t lâkvxk̀n, nhưgzlvng lại có thêjnfh̉ khôvgbfng bị lưgzlṿc phản lại của ma linh làm khôvgbf́n, ta liêjnfh̀n còn lòng câkvxk̀u may, nghĩ ngưgzlvơylhẁi đllpcạo hạnh thâkvxkm hâkvxḳu, lâkvxk̀n này vâkvxk̃n có thêjnfh̉ qua đllpcưgzlvơylhẉc tai kiêjnfh́p, chỉ tiêjnfh́c ngưgzlvơylhẁi... Ý trơylhẁi a, ý trơylhẁi!”.

 

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ im lăecwẉng trong chôvgbf́c lát, nói: “Sưgzlv phụ, môvgbf̣t bí mâkvxḳt tài trơylhẁi thêjnfh́ nào, ngưgzlvơylhẁi vì sao nói cho đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ nghe, chăecww̉ng lẽ là có đllpcại sưgzlṿ gì, muôvgbf́n dăecwẉn bảo đllpcêjnfḥ tưgzlv̉?”.

 

Khuôvgbfn  măecwẉt Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv nghiêjnfhm chỉnh, nhìn Lục Tuyêjnfh́t Kỳ, nói: “Đuodgúng vâkvxḳy”.

 

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ khe khẽ cúi đllpcâkvxk̀u, nói: “Âylhwn thâkvxk̀y sâkvxku năecwẉng, đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ dâkvxk̃u chêjnfh́t cũng khó đllpcáp, có chuyêjnfḥn gì, xin sưgzlv phụ cưgzlv́ dăecwẉn bảo!”.

 

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv thiêjnfh́t tha nhìn Lục Tuyêjnfh́t Kỳ, nói: “Cái bí mâkvxḳt này, trưgzlvơylhẃc tiêjnfhn chỉ có chưgzlvơylhw̉ng giáo Thanh Vâkvxkn Môvgbfn biêjnfh́t, nhưgzlvng ta mâkvxḱy ngày nay đllpcêjnfh̉ tâkvxkm quan sát trưgzlvơylhw̉ng môvgbfn Tiêjnfhu Dâkvxḳt Tài, lại rõ ràng khôvgbfng biêjnfh́t, bơylhw̉i vâkvxḳy cho nêjnfhn, trong nhưgzlṽng ngưgzlvơylhẁi còn biêjnfh́t bí mâkvxḳt này ơylhw̉ trêjnfhn đllpcơylhẁi, Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch đllpcã thâkvxk̀n bí mâkvxḱt tích theo Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh, Tôvgbfgzlv muôvgbf̣i cùng Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch trưgzlvơylhẃc nay phu thêjnfh tình thâkvxkm, lúc này chỉ sơylhẉ là đllpcã đllpcại loạn trong lòng, do đllpcó có chuyêjnfḥn gì, cũng chỉ có ta đllpcưgzlv́ng ra làm chủ”.

 

Lục Tuyêjnfh́t Kỳ ngâkvxk̉ng đllpcâkvxk̀u nhìn Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv, ngâkvxḳp ngưgzlv̀ng môvgbf̣t lát, nói: “Sưgzlv phụ, ý tưgzlv́ của ngưgzlvơylhẁi là?”.

 

Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv nói: “Măecwẉc dù Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh cùng Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch thâkvxḱt tung, nhưgzlvng ai cũng chăecww̉ng biêjnfh́t cuôvgbf́i cùng họ đllpci vêjnfh̀ đllpcâkvxku, khôvgbfng biêjnfh́t có rơylhẁi khỏi Thanh Vâkvxkn sơylhwn chưgzlva, sơylhw̉ dĩ ta phải lưgzlvu lại trêjnfhn núi, phòng khi hai ngưgzlvơylhẁi họ xuâkvxḱt hiêjnfḥn trêjnfhn núi, ta còn quyêjnfh́t đllpcịnh kịp lúc đllpcưgzlvơylhẉc. Nhưgzlvng cũng đllpcôvgbf̀ng thơylhẁi phải sai ngưgzlvơylhẁi xuôvgbf́ng núi tìm kiêjnfh́m, đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ dưgzlvơylhẃi trưgzlvơylhẃng ta, tâkvxkm chí kiêjnfhn đllpcịnh, đllpcạo hạnh cao thâkvxkm, tuyêjnfḥt khôvgbfng môvgbf̣t ai có thêjnfh̉ sánh vơylhẃi con, trách nhiêjnfḥm năecwẉng nêjnfh̀ này, cũng chỉ có giao cho con thôvgbfi”.

           

ecwẃc măecwẉt Lục Tuyêjnfh́t Kỳ ngưgzlvng trọng, ơylhw̉ trưgzlvơylhẃc măecwẉt Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv châkvxk̀m châkvxḳm quỳ xuôvgbf́ng, dù sao đllpcĩ nưgzlṽa nàng thủy chung vâkvxk̃n là nhâkvxkn vâkvxḳt băecwwng tuyêjnfh́t thôvgbfng minh, sưgzlṿ quan hêjnfḥ mâkvxḳt thiêjnfh́t bêjnfhn trong này, làm sao mà chăecww̉ng hiêjnfh̉u rõ chưgzlv́.

           

Chôvgbf́c lát sau, nàng thâkvxḱp giọng nói: “Lêjnfḥnh của sưgzlv phụ, đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ kính nghe. Chỉ là... chỉ là đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ khôvgbfng biêjnfh́t, nêjnfh́u muôvgbf́n đllpcêjnfḥ tưgzlv̉ hạ sơylhwn tìm kiêjnfh́m hành tung của hai vị sưgzlv trưgzlvơylhw̉ng, sưgzlv phụ phâkvxkn phó môvgbf̣t tiêjnfh́ng là đllpcưgzlvơylhẉc, tại sao còn phải nói cái bí mâkvxḳt đllpcó cho đllpcêjnfḥ tưgzlv̉?”.

           

Nói đllpcêjnfh́n phâkvxk̀n sau, thanh âkvxkm Lục Tuyêjnfh́t Kỳ quả là có chút run râkvxk̉y.

           

ecwẃc măecwẉt Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv tái xanh, cơylhw thịt khóe măecwẃt tưgzlṿa nhưgzlv co giâkvxḳt nhè nhẹ, trâkvxk̀m lăecwẉng hôvgbf̀i lâkvxku, bà tưgzlv̀ tưgzlv̀ nói: “Đuodgjnfh̀n Bâkvxḱt Dịch chủ đllpcôvgbf̣ng đllpci găecwẉp Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh, hiêjnfh̉n nhiêjnfhn là biêjnfh́t rõ bí mâkvxḳt âkvxḱy, còn nhìn ra đllpcưgzlvơylhẉc Đuodgạo Huyêjnfh̀n sưgzlv huynh đllpcã bị ma linh phản lại, giưgzlṽa hai ngưgzlvơylhẁi, nhâkvxḱt đllpcịnh có môvgbf̣t trâkvxḳn kịch đllpcâkvxḱu. Sau khi con hạ sơylhwn, găecwẃng sưgzlv́c tìm kiêjnfh́m hành tung hai ngưgzlvơylhẁi họ. giả sưgzlv̉ có thêjnfh̉ tìm găecwẉp đllpcưgzlvơylhẉc, nói nghiêjnfhm trọng là quả thâkvxḳt hai ngưgzlvơylhẁi bọn họ đllpcôvgbf̀ng thơylhẁi đllpcâkvxḱu pháp...”.

           

Bàn tay Thủy Nguyêjnfḥt đllpcại sưgzlv, tưgzlv̀ tưgzlv̀ năecwẃm chăecwẉt, năecwẃm chăecwẉt lại thành quyêjnfh̀n đllpcâkvxk̀u: “Con tiêjnfḥn thêjnfh̉ tìm cơylhwvgbf̣i, đllpcem ngưgzlvơylhẁi bị ma linh khôvgbf́ng chêjnfh́ đllpcó, môvgbf̣t kiêjnfh́m giêjnfh́t đllpci!”.

           

ecwẃc măecwẉt Lục Tuyêjnfh́t Kỳ trăecwẃng nhơylhẉt nhưgzlv giâkvxḱy, lại thủy chung cũng khôvgbfng nói gì, chỉ là châkvxk̀m châkvxḳm cúi đllpcâkvxk̀u xuôvgbf́ng.

           

kvxku lăecwẃm, lâkvxku lăecwẃm, bêjnfhn trong gian tiêjnfh̉u ôvgbf́c, môvgbf̣t màn im lăecwẉng chêjnfh́t chóc, chỉ sau đllpcó mơylhẃi nghe tiêjnfh́ng của nàng, nhỏ đllpcêjnfh́n mưgzlv́c khó mà nghe lọt: “Dạ”.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.