Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 238 : Chi mê tình Đóa Thành 3

    trước sau   
Chỉfvapjhjl nụffnxkiytn rấiztet nhẹscop dừirseng ởdlva trêaprjn cáfiprnh môkiyti củkiyta anh, khôkiytng cókljt thâaqqfm nhậoxlzp, khôkiytng quáfipr thâaqqfn thiếfvapt, chỉfvapjhjl nhưirse chuồfbsqn chuồfbsqn lưirseyllwt qua, nhưirseng đhffyqxftu nghe thấiztey hơfipri thởdlva củkiyta nhau.

Mắwrfyt Lạepphc Thàjhjlnh mởdlva lớyllwn, dừirseng ởdlva khuôkiytn mặpttst nữtupqjhjli tửoxlz trưirseyllwc mặpttst, nhìtupqn cókljt vẻgrbfkiyt khôkiytng hưirsedlvang thụffnx lắwrfym, cókljt chúyzakt khẩxtovn trưirseơfiprng, bàjhjln tay đhffyang áfiprp lêaprjn mặpttst anh cũtsqyng cókljt đhffyiểqxftm nókljtng lêaprjn, nhưirseng làjhjl, anh luôkiytn luôkiytn khôkiytng bao giờuojx giao quyềqxftn chủkiyt đhffyyzakng cho ngưirseuojxi kháfiprc.

kztmn cókljt, cáfiprnh môkiyti kia thựqjjxc mềqxftm thựqjjxc ẩxtovm ưirseyllwt, anh khôkiytng thểqxft nhịkljtn đhffyưirseeabvc, ôkiytm lấiztey thắwrfyt lưirseng củkiyta côkiyt, hôkiytn lạepphi mãexzdnh liệeyqtt.

Lam Đxtacókljta cảryfj kinh, háfipr miệeyqtng đhffykljtnh hôkiyt lớyllwn, nhưirseng lảryfjo đhffyryfjo mộyzakt cáfipri đhffyãexzd bịkljt anh ôkiytm gọvdicn lấiztey.

fipri thởdlva nam tíqlzznh ùtsqyn ùtsqyn kédlvao tớyllwi, côkiyt khôkiytng cókljt sứqmsoc lựqjjxc đhffyqxft chốhpckng đhffyqcgk, “Đxtacirseng, đhffyirseng..” hai tiếfvapng liềqxftn nókljti khôkiytng ra lờuojxi nữtupqa, Lạepphc Thàjhjlnh hung hăjhjlng màjhjljhjln sáfiprt cáfiprnh môkiyti củkiyta côkiyt, đhffyaxluu lưirseqcgki nókljtng bỏqlzzng cậoxlzy mởdlvajhjlm răjhjlng khédlvap chặpttst củkiyta côkiyt, nhấiztem nháfiprp lờuojxi nókljti trong miệeyqtng củkiyta côkiyt.

Lam Đxtacókljta kinh ngạepphc trừirseng lớyllwn mắwrfyt, hai tay đhffypttst trong ngựqjjxc anh, theo bảryfjn năjhjlng muốhpckn chạepphy trốhpckn.


kiyt chưirsea từirseng cùtsqyng ngưirseuojxi kháfiprc hôkiytn môkiyti nhưirse vậoxlzy nha!!!

Nghĩdlva lấiztey chồfbsqng, bàjhjln chuyệeyqtn yêaprju thưirseơfiprng, cùtsqyng lắwrfym hôkiytn môkiyti cũtsqyng chỉfvap nhưirse chuồfbsqn chuồfbsqn lưirseyllwt nưirseyllwc (Hờuojxi hợeabvt), hai cáfiprnh môkiyti mềqxftm mạepphi dâaqqfy dưirsea, đhffyffnxng tớyllwi răjhjlng nanh liềqxftn tựqjjx đhffyyzakng lùtsqyi vềqxft phíqlzza sau, nhưirseng màjhjl khôkiytng giốhpckng nhưirseaqqfy giờuojx, hôkiytn sâaqqfu nhưirse vậoxlzy, răjhjlng củkiyta côkiyttsqyng khôkiytng thểqxft khédlvap lạepphi, hơfipri thởdlvatsqyi đhffyryfjn hưirseơfiprng quanh quẩxtovn, ngọvdict ngàjhjlo trong miệeyqtng bịkljt ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng nàjhjly húyzakt lấiztey, cáfipri lưirseqcgki mẫeyqtn cảryfjm bịkljt chàjhjlfiprt, nặpttsng nềqxftjhjlaprju thưirseơfiprng.

kiyttsqyng vôkiyttsqyng thưirsedlvang thứqmsoc hưirseơfiprng vịkljt sạepphch sẽqast củkiyta ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng nàjhjly, nhẹscop nhàjhjlng khoan khoáfipri, khíqlzz pháfiprch ngang ngạepphnh.

jhjlirse thếfvap hiệeyqtn tạepphi, làjhjlkiyt bịkljt ôkiytm ngồfbsqi trêaprjn đhffyùtsqyi anh, gáfipry bịkljt đhffyèkztm xuốhpckng, hai tay gắwrfyt gao ôkiytm lấiztey vai anh, tiếfvapp nhậoxlzn sựqjjxjhjln sáfiprt củkiyta anh, Lạepphc Thàjhjlnh nhíqlzzu mi, cảryfjm thấiztey miệeyqtng côkiyt vẫeyqtn cứqmsong ngắwrfyc, anh hôkiytn thậoxlzt sựqjjx khôkiytng thoảryfji máfipri.

jhjln tay dờuojxi khỏqlzzi lưirseng củkiyta côkiyt, tay hơfipri hơfipri dùtsqyng sứqmsoc chếfvap trụffnx cằtupqm dưirseyllwi củkiyta côkiyt, Lam Đxtacókljta bịkljt đhffyau, khớyllwp hàjhjlm vôkiyt thứqmsoc buôkiytng lỏqlzzng ra, anh tiếfvapn quâaqqfn thầaxlun tốhpckc, cưirseuojxng ngạepphnh cưirseyllwp đhffyoạeppht hôkiyt hấiztep củkiyta côkiyt.

Lam Đxtacókljta khôkiytng chịkljtu nổirsei, càjhjlng thấiztey khókljt thởdlva, côkiyt sợeabv đhffyếfvapn pháfiprt khókljtc.

Lạepphc Thàjhjlnh cũtsqyng nhậoxlzn ra sựqjjx kháfiprc thưirseuojxng củkiyta côkiyt, buôkiytng cáfipri lưirseqcgki ngọvdict ngàjhjlo ra, ôkiytm lấiztey thắwrfyt lưirseng củkiyta côkiyt, đhffyxtovy côkiyt khỏqlzzi lồfbsqng ngựqjjxc, nhíqlzzu mi nhìtupqn côkiyt.

“Em khókljtc cáfipri gìtupq?” Khôkiytng phảryfji côkiyt chủkiyt đhffyyzakng hôkiytn anh sao?

“Anh.... Anh.... Anh..” Đxtacaxluu lưirseqcgki Lam Đxtacókljta đhffyau nhứqmsoc, nókljti chuyệeyqtn cũtsqyng khôkiytng lưirseu loáfiprt, “Anh ôkiytm tôkiyti làjhjlm gìtupq? Tôkiyti chỉfvap muốhpckn xem xem cảryfjm giáfiprc hôkiytn anh nhưirse thếfvapjhjlo màjhjl thôkiyti, anh làjhjlm gìtupq vậoxlzy?”

Lạepphc Thàjhjlnh cókljt chúyzakt hậoxlzm hựqjjxc nhìtupqn côkiytjhjli giâaqqfy.

Ngókljtn tay thon dàjhjli nắwrfym lấiztey cằtupqm củkiyta côkiyt, “Vậoxlzy bâaqqfy giờuojxkljt cảryfjm giáfiprc chưirsea? Chưirsea cókljtkiyti liềqxftn tiếfvapp tụffnxc...”

... Lam Đxtacókljta 冏 rớyllwt quai hàjhjlm.

“Vâaqqfng... Cáfipri kia, anh đhffyirseng hung dữtupq, cảryfjm giáfiprc tốhpckt màjhjl....” Mặpttst côkiyt đhffyqlzz bừirseng nókljti mộyzakt câaqqfu nhưirse vậoxlzy, che giấizteu ngựqjjxc tráfipri củkiyta chíqlzznh mìtupqnh đhffyang oàjhjlnh oàjhjlnh đhffyoxlzp loạepphn lêaprjn, kỳtgeu thựqjjxc bọvdicn họvdic đhffyqxftu rấiztet khẩxtovn trưirseơfiprng, côkiyt tựqjjxa nhưirsetupqm đhffyưirseeabvc báfipru vậoxlzt màjhjl ôkiytm lấiztey bờuojx vai củkiyta anh, nghĩdlva muốhpckn nằtupqm ngốhpckc mộyzakt hồfbsqi trong ngựqjjxc anh, “Vậoxlzy anh cókljt cảryfjm giáfiprc khôkiytng?”


Lạepphc Thàjhjlnh khôkiytng thểqxft khôkiytng cókljt cảryfjm gáfiprc, côkiytfipri hiệeyqtn tạepphi đhffyang nằtupqm trong lồfbsqng ngựqjjxc nàjhjly khiếfvapn cho anh cókljt cảryfjm giáfiprc rấiztet kháfiprc thưirseuojxng, nhưirseng kháfiprc ởdlva chỗssemjhjlo thìtupq anh khôkiytng thểqxftkljti nêaprjn lờuojxi đhffyưirseeabvc.

Ngókljtn tay thon dàjhjli vuốhpckt ve cáfiprnh môkiyti củkiyta côkiyt, Lạepphc Thàjhjlnh nheo mắwrfyt lạepphi, “Em nókljti xem cảryfjm giáfiprc củkiyta em khi hôkiytn làjhjltupq?”

“Gìtupq?” Lam Đxtacókljta kinh ngạepphc,. “Chuyệeyqtn nàjhjly cókljttupq kháfiprc sao?”

Lạepphc Thàjhjlnh nhịkljtn xuốhpckng ýepphirseuojxi trêaprjn môkiyti, đhffyiềqxftu chỉfvapnh mộyzakt chúyzakt tưirse thếfvapjhjlm cho côkiyt thoảryfji máfipri đhffyqxft anh ôkiytm vàjhjlo trong ngựqjjxc, “Em cứqmsokljti, tôkiyti khôkiytng cháfiprn ghédlvat, chíqlzznh làjhjl kỹdtrs thuậoxlzt hôkiytn quáfiprdlvam, em rấiztet íqlzzt hôkiytn môkiyti sao?”

Lam Đxtacókljta hôkiytn mêaprj......

“Tôkiyti...” Côkiytyzaki đhffyaxluu, chôkiytn ởdlva cầaxlun cổirse củkiyta anh, than thởdlvakljti: “Trưirseyllwc kia tôkiyti cũtsqyng cókljt bạepphn trai, nhưirseng màjhjl cảryfjm giáfiprc khôkiytng thíqlzzch hợeabvp, hôkiytn môkiyti cũtsqyng chỉfvap cảryfjm giáfiprc nhưirse thịkljtt đhffyffnxng thịkljtt màjhjl thôkiyti, anh hiểqxftu thịkljtt đhffyffnxng thịkljtt làjhjltupq chứqmso? Tôkiyti sợeabv đhffyffnxng tớyllwi nưirseyllwc bọvdict trong miệeyqtng anh ta, hôkiytn mộyzakt chúyzakt tôkiyti liềqxftn tráfiprnh đhffyi, hai ngưirseuojxi chỉfvapirseơfiprng kíqlzznh nhưirseaqqfn thôkiyti, tựqjjxa nhưirse đhffyang hữtupqu nghịkljttsqyng làjhjlm cáfiprch mạepphng vậoxlzy, tìtupqnh yêaprju nhưirse thếfvap nhưirse chẳemiyng cókljt ýepph nghĩdlvaa gìtupq vậoxlzy.”

Lạepphc Thàjhjlnh khôkiytng nókljti lờuojxi nàjhjlo, anh cũtsqyng khôkiytng hiểqxftu biếfvapt vềqxfttupqnh yêaprju.

jhjln tay tao nhãexzd vớyllwi lêaprjn bàjhjln, lấiztey đhffyfbsq uốhpckng nhấiztep mộyzakt ngụffnxm.

“Tiếfvapp tụffnxc!” Anh thảryfjn nhiêaprjn nókljti.

“Còkztmn cókljtfipri kia.... Cáfipri kia... ’ Lam Đxtacókljta ởdlva trong lòkztmng anh cựqjjxa quậoxlzy mộyzakt chúyzakt, nhíqlzzu mi nókljti, “Anh nghĩdlva ham muốhpckn giữtupqa nam nữtupqyzakc đhffyókljtjhjl bảryfjn năjhjlng trờuojxi sinh sao? Chẳemiyng lẽqastjhjl khôkiytng yêaprju cho nêaprjn mớyllwi cókljt cảryfjm giáfiprc nhưirse thịkljtt chạepphm thịkljtt sao? Khi anh đhffyi tìtupqm mấiztey côkiyt tiểqxftu thưirse kia, anh nókljti mộyzakt chúyzakt đhffyi, cókljt cảryfjm giáfiprc gìtupq? Anh cũtsqyng khôkiytng thíqlzzch côkiytfipri kia màjhjl, làjhjlm sao cókljt thểqxfttsqyng côkiyt ta chứqmso? Trưirseyllwc kia thờuojxi đhffyiểqxftm tôkiyti cùtsqyng vớyllwi bạepphn trai tôkiyti, tôkiyti khôkiytng ngạepphi anh ta ôkiytm, nhưirseng màjhjl rấiztet kỳtgeu quáfipri nha, khi gặpttsp anh ta ởdlva nhữtupqng nơfipri kháfiprc tôkiyti liềqxftn thấiztey khókljt chịkljtu, rõqjjxjhjlng làjhjl bạepphn trai củkiyta tôkiyti nha, tôkiyti cókljt cảryfjm giáfiprc tìtupqnh yêaprju củkiyta anh ta giốhpckng nhưirseirseu manh vậoxlzy, anh nókljti xem ýepph nghĩdlvajhjly cókljt kỳtgeu cụffnxc khôkiytng?”

Lạepphc Thàjhjlnh lẳemiyng lặpttsng nghe, nghĩdlva muốhpckn xem nhẹscop phảryfjn ứqmsong củkiyta vịkljt tríqlzzjhjlo đhffyókljt trêaprjn cơfipr thểqxft.

Anh làjhjl ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng bìtupqnh thưirseuojxng, chẳemiyng qua làjhjl nhiềqxftu năjhjlm đhffyưirseeabvc huấizten luyệeyqtn nêaprjn đhffyãexzdkiyti luyệeyqtn khiếfvapn cho sứqmsoc chịkljtu đhffyqjjxng trởdlvaaprjn tốhpckt lắwrfym, khôkiytng đhffyếfvapn mứqmsoc pháfiprt táfiprc bừirsea bãexzdi, cho dùtsqyjhjl phảryfjn ứqmsong cũtsqyng cókljt thểqxft cốhpck gắwrfyng khốhpckng chếfvap đhffyưirseeabvc.

Khuôkiytn mặpttst tuấizten túyzak hiệeyqtn lêaprjn tia kháfiprc thưirseuojxng, bạepphc thầaxlun củkiyta anh khẽqast mởdlva: “Em khôkiytng yêaprju hắwrfyn ta.”


Lam Đxtacókljta nghẹscopn lờuojxi, ngẫeyqtm lạepphi, “Ừepph!” mộyzakt tiếfvapng.

“Thậoxlzt sựqjjxjhjlkiyti khôkiytng thưirseơfiprng anh ta, sau khi chia tay tôkiyti khổirse sởdlvakljt hai ngàjhjly đhffyãexzd khôkiytng cókljt chuyệeyqtn gìtupq, hơfiprn nữtupqa nguyêaprjn nhâaqqfn khổirse sởdlva vẫeyqtn làjhjl khôkiytng cókljt ngưirseuojxi mang váfiprc đhffyfbsq cho tôkiyti cơfipr.” Côkiyt thàjhjlnh thựqjjxc thừirsea nhậoxlzn.

Lạepphc Thàjhjlnh míqlzzm môkiyti, đhffyem ly nưirseyllwc thảryfj lạepphi trêaprjn bàjhjln.

“Lam Đxtacókljta!” anh nhẹscop nhàjhjlng kêaprju mộyzakt tiếfvapng.

“Gìtupqepph?” Côkiyt ngẩxtovng đhffyaxluu.

“Em cókljt biếfvapt ởdlva trêaprjn ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng màjhjl cọvdic tớyllwi cọvdic lui làjhjl chuyệeyqtn vôkiyttsqyng nguy hiểqxftm khôkiytng?” Anh giữtupq đhffyiệeyqtu bộyzak củkiyta ngưirseuojxi chíqlzznh nhâaqqfn quâaqqfn tửoxlz. Lam Đxtacókljta áfipr khẩxtovu 冏......

kiyt “Ựhmknc!” mộyzakt tiếfvapng nuốhpckt mộyzakt ngụffnxm nưirseyllwc bọvdict, mẫeyqtn cảryfjm nhậoxlzn thấiztey giọvdicng nókljti củkiyta anh cókljt chúyzakt mờuojx áfiprm.

“Làjhjl anh chủkiyt đhffyyzakng ôkiytm tôkiyti, cũtsqyng khôkiytng phảryfji làjhjlkiyti tựqjjx ngồfbsqi lêaprjn ngưirseuojxi anh nha...” Côkiyt luốhpckng cuốhpckng châaqqfn tay muốhpckn từirse trêaprjn ngưirseuojxi anh nhảryfjy xuốhpckng.

fiprnh tay Lạepphc Thàjhjlnh đhffyèkztm chặpttst côkiyt lạepphi, áfiprnh mắwrfyt đhffyen tốhpcki củkiyta anh tràjhjln ngậoxlzp dụffnxc vọvdicng nổirsei lêaprjn, nhìtupqn xuốhpckng khiếfvapn cho Lam Đxtacókljta cókljt chúyzakt nghẹscopn thởdlva.

“Tôkiyti cókljt chúyzakt nghĩdlva khôkiytng rõqjjxjhjlng lắwrfym, em giúyzakp tôkiyti lýepph giảryfji mộyzakt chúyzakt.” Thanh âaqqfm củkiyta Lạepphc thàjhjlnh vôkiyttsqyng dễtvxx nghe vang lêaprjn, áfiprnh mắwrfyt nhìtupqn thẳemiyng vàjhjlo côkiytfipri đhffyang nhưirse đhffyàjhjl đhffyiểqxftu nằtupqm trong lòkztmng, thanh âaqqfm mang theo từirseqlzznh mêaprj ngưirseuojxi, “Hẳemiyn làjhjl khôkiytng phảryfji em khôkiytng cókljt bạepphn bèkztm, tôkiyti ởdlvaaprjn Anh 5 năjhjlm, tạepphi sao em vẫeyqtn kiêaprjn trìtupq khôkiytng giáfiprn đhffyoạepphn màjhjl gửoxlzi mail cho tôkiyti, em xáfiprc đhffykljtnh đhffyưirseeabvc sau khi Lâaqqfm Hi Hi bịkljt Vinson mang đhffyi tôkiyti nhấiztet đhffykljtnh sẽqastkljt hứqmsong thúyzak vớyllwi em, hoặpttsc làjhjl nhấiztet đhffykljtnh chúyzakng ta cókljt thểqxft gặpttsp lạepphi.”

fipri thởdlvaiztem áfiprp phảryfjaprjn mặpttst côkiyt, cáfiprnh môkiyti Lạepphc Thàjhjlnh càjhjlng sáfiprt gầaxlun lạepphi, tớyllwi gầaxlun cáfipri bíqlzz mậoxlzt trong lòkztmng côkiyt, “Trong thưirse chưirsea bao giờuojx em nókljti cảryfjm giáfiprc củkiyta em vớyllwi tôkiyti làjhjltupq, chuyệeyqtn vụffnxn vặpttst nhưirse vậoxlzy em vẫeyqtn luôkiytn báfipro cáfipro vớyllwi tôkiyti, tậoxlzn đhffyếfvapn khi em nókljti đhffyếfvapn chuyệeyqtn em đhffyi xem mắwrfyt.... Màjhjlkiyti lạepphi đhffyyzakt nhiêaprjn trởdlva vềqxftirseyllwc, em giốhpckng nhưirse khôkiytng cókljt chúyzakt kinh ngạepphc nàjhjlo.”

“Lam Đxtacókljta, làjhjlm sao tôkiyti lạepphi cókljt cảryfjm giáfiprc, em cókljt âaqqfm mưirseu từirse rấiztet lâaqqfu rồfbsqi?” Suy luậoxlzn ăjhjln khớyllwp củkiyta anh cuốhpcki cùtsqyng cũtsqyng đhffyưirsea ra mộyzakt câaqqfu khẳemiyng đhffykljtnh.

Sắwrfyc mặpttst tiểqxftu nữtupq nhâaqqfn trong lòkztmng đhffyqlzz bừirseng lêaprjn, đhffyem tấiztet cảryfj nhữtupqng gìtupq chộyzakt dạepph đhffyqxftu bạepphi lộyzak hếfvapt.


Ngoạepphi truyệeyqtn 14: Chi mêaprjtupqnh Đxtacókljta Thàjhjlnh – P6

“Tôkiyti... tôkiyti gửoxlzi mail cho anh cókljttupq kỳtgeu quáfipri sao? Cáfiprc anh mang Hi Hi đhffyi tôkiyti còkztmn lạepphc thúyzaktupq nữtupqa chứqmso? Hơfiprn nữtupqa tôkiyti gửoxlzi mail cho anh bằtupqng hòkztmm thưirse củkiyta côkiytng ty, anh trảryfj lờuojxi mộyzakt lầaxlun tôkiyti mớyllwi biếfvapt anh vẫeyqtn còkztmn dùtsqyng, cho nêaprjn mỗssemi lầaxlun mớyllwi gửoxlzi thưirse cho anh, anh khôkiytng biếfvapt cókljt mộyzakt loạepphi bạepphn bèkztmaprjn làjhjl ‘thu dọvdicn phếfvap phẩxtovm’ sao? Tôkiyti cókljtaqqfm tìtupqnh tốhpckt hay khôkiytng tốhpckt gìtupq đhffyqxftu nókljti cho anh biếfvapt, médlvao mókljtkljtfiprn khôkiytng đhffyúyzakng khôkiytng? Dùtsqy sao anh cũtsqyng khôkiytng muốhpckn quay vềqxft, anh ởdlvaaprjn Anh xa nhưirse vậoxlzy dùtsqy sao cũtsqyng khôkiytng thểqxfttupqm tôkiyti nókljti chuyệeyqtn, vậoxlzy nêaprjn đhffyưirseơfiprng nhiêaprjn tôkiyti sẽqast khôkiytng kiêaprjng nểqxfttupq rồfbsqi.” Côkiytkiytkiytkljti mộyzakt đhffyhpckng lớyllwn, áfiprp chếfvap khuôkiytn mặpttst đhffyang nókljtng bừirseng lêaprjn, trợeabvn tròkztmn mắwrfyt nókljti.

Lạepphc Thàjhjlnh khôkiytng nókljti lờuojxi nàjhjlo, áfiprnh mắwrfyt tốhpcki màjhjlu cókljt chúyzakt mêaprj ly, dừirseng ởdlvafipri miệeyqtng đhffyang mấiztep máfipry củkiyta côkiyt.

Hai ngưirseuojxi trong lúyzakc đhffyókljt chỉfvapkljt trầaxlum mặpttsc.

Thâaqqfn mìtupqnh Lam Đxtacókljta cựqjjxa quậoxlzy liêaprjn hồfbsqi, giờuojx phúyzakt nàjhjly yêaprjn lặpttsng nhưirse vậoxlzy, sắwrfyc mặpttst anh rấiztet khókljt hiểqxftu cũtsqyng khôkiytng thèkztmm nókljti câaqqfu nàjhjlo, côkiyt lạepphi tựqjjxa nhưirse đhffyang ngồfbsqi trêaprjn đhffyhpckng lửoxlza, nhưirse ngồfbsqi đhffyhpckng than.

Đxtacyzakt nhiêaprjn nhìtupqn thấiztey anh cúyzaki đhffyaxluu xuốhpckng, Lam Đxtacókljta kinh ngạepphc, híqlzzt mộyzakt hơfipri dàjhjli.

Lạepphc Thàjhjlnh cúyzaki đhffyaxluu hôkiytn lêaprjn môkiyti côkiyt.

“Tôkiyti vốhpckn rấiztet ghédlvat nhữtupqng ai tựqjjx cho mìtupqnh làjhjl đhffyúyzakng, nhấiztet làjhjl phụffnx nữtupq tựqjjx cho làjhjlkljt thểqxft chọvdicc đhffyếfvapn tôkiyti....” Lưirseu luyếfvapn ởdlva trêaprjn cáfiprnh môkiyti mềqxftm mạepphi củkiyta côkiyt, Lạepphc Thàjhjlnh mơfipr hồfbsqkljti, “Ba năjhjlm trưirseyllwc khi em gửoxlzi mail tôkiyti khôkiytng hềqxftkljt cảryfjm giáfiprc gìtupq, cuộyzakc sốhpckng củkiyta tôkiyti thựqjjxc sựqjjx rấiztet tẻgrbf nhạeppht, khôkiytng cókljt thókljti quen ỷrjbf lạepphi ai đhffyókljt, nhưirseng làjhjl sựqjjx ngạeppho mạepphn đhffyókljt lạepphi trởdlva thàjhjlnh ỷrjbf lạepphi từirseyzakc nàjhjlo... bấiztet quáfipr em cũtsqyng chỉfvapjhjl mộyzakt côkiytfipri bìtupqnh thưirseuojxng, làjhjlm sao lạepphi khiếfvapn tôkiyti cókljt chúyzakt vưirseyllwng bậoxlzn chứqmso?”

Thanh âaqqfm củkiyta anh rấiztet thấiztep, lưirseeabvn lờuojx bay vàjhjlo màjhjlng nhĩdlva củkiyta côkiyt.

Lam Đxtacókljta say.

Kỳtgeu thựqjjxc mụffnxc đhffyíqlzzch củkiyta côkiytjhjln bảryfjn khôkiytng phảryfji làjhjl muốhpckn dụffnx dỗssem Lạepphc Thàjhjlnh, ngay từirse đhffyaxluu côkiyt cảryfjm thấiztey thựqjjxc tòkztmkztm vớyllwi ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng lạepphnh lùtsqyng nàjhjly, tựqjjxa nhưirse khi côkiyt cảryfjm thấiztey tòkztmkztmjhjlnh đhffyyzakng Hi Hi trốhpckn đhffyi vậoxlzy, côkiyt khôkiytng phảryfji làjhjl loạepphi phụffnx nữtupqkljt dụffnxc vọvdicng muốhpckn chiếfvapm giữtupqtupq đhffyókljt, ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng nàjhjly ngay từirse đhffyaxluu nếfvapu khôkiytng check mail lạepphi thìtupqtsqyng sẽqast khôkiytng cókljt chuyệeyqtn gìtupqjhjlkljti, chíqlzznh làjhjl sau nàjhjly côkiyt lạepphi muốhpckn làjhjlm cho anh vui vẻgrbf, muốhpckn làjhjlm cho anh lộyzak ra nụffnxirseuojxi hiếfvapm cókljt.

Nhữtupqng nụffnxkiytm ùtsqyn ùtsqyn kédlvao tớyllwi trêaprjn môkiyti xua tan đhffyi tia lýepph tríqlzz cuốhpcki cùtsqyng củkiyta côkiyt.

Lam Đxtacókljta nhịkljtn khôkiytng đhffyưirseeabvc đhffyáfiprp lạepphi nụffnxkiytn củkiyta anh, bàjhjln tay ôkiytm chặpttst lấiztey mặpttst anh, khôkiytng muốhpckn làjhjlm cho cáfiprnh môkiyti củkiyta anh dờuojxi đhffyi.


Lạepphc Thàjhjlnh giốhpckng nhưirse đhffyang đhffyùtsqya giỡqcgkn côkiyt vậoxlzy, chỉfvapkiytn rấiztet hờuojxi hợeabvt.

Lam Đxtacókljta nókljtng lòkztmng, chủkiyt đhffyyzakng dáfiprn chặpttst vàjhjlo, ngăjhjln chặpttsn lấiztey cáfiprnh môkiyti anh khôkiytng cho phédlvap anh dờuojxi đhffyi.

“Đxtacưirseeabvc rồfbsqi, tôkiyti thừirsea nhậoxlzn đhffyưirseeabvc chưirsea?” Côkiyt tứqmsoc giậoxlzn nókljti, “Tôkiyti chíqlzznh làjhjlkljt kếfvap hoạepphch từirseaqqfu, muốhpckn dụffnx dỗssem anh! Thếfvap thìtupq sao nàjhjlo? Họvdic Lạepphc nhàjhjl anh cũtsqyng khôkiytng cókljtepph tiềqxftn đhffyfbsqjhjlo đhffyi, mớyllwi 5 năjhjlm đhffyãexzd bịkljtkiyti dụffnx dỗssem tớyllwi tay! Nghe thấiztey tôkiyti đhffyi xem mắwrfyt anh sốhpckt ruộyzakt đhffyúyzakng khôkiytng? Khai thậoxlzt đhffyi, anh sốhpckt ruộyzakt đhffyúyzakng khôkiytng? Nhấiztet đhffykljtnh làjhjl anh rấiztet sốhpckt ruộyzakt, nếfvapu khôkiytng anh vềqxftirseyllwc làjhjlm gìtupq? Khôkiytng cầaxlun nókljti nhiềqxftu, anh cũtsqyng khôkiytng khókljt thu phụffnxc lắwrfym.”

Cuốhpcki cùtsqyng, Lam Đxtacókljta rốhpckt cụffnxc cũtsqyng thừirsea nhậoxlzn,

Lạepphc Thàjhjlnh ngửoxlza ngưirseuojxi dựqjjxa vàjhjlo thàjhjlnh ghếfvap, nheo mắwrfyt lạepphi, rốhpckt cụffnxc cũtsqyng nghe đhffyưirseeabvc mộyzakt câaqqfu nókljti thậoxlzt.

kiyt đhffyqlzz mặpttst, lặpttsp lạepphi “Anh cũtsqyng khôkiytng cókljt tiềqxftn đhffyfbsqtupq...” Làjhjlm bộyzak khinh thưirseuojxng quay đhffyi khôkiytng nhìtupqn anh, nhưirseng làjhjl Lạepphc Thàjhjlnh cókljt thểqxft nhậoxlzn ra bộyzak ngựqjjxc phậoxlzp phồfbsqng củkiyta côkiyt, cùtsqyng vớyllwi ngựqjjxc tráfipri củkiyta anh, nơfipri đhffyókljt đhffyang loạepphn nhảryfjy lêaprjn.

kiyt đhffyang căjhjlng thẳemiyng, vôkiyttsqyng căjhjlng thẳemiyng.

“Vậoxlzy em đhffyang lo lắwrfyng cáfipri gìtupq?” Nắwrfym chặpttst lấiztey cằtupqm côkiyt, xoay vềqxft phíqlzza mìtupqnh, Lạepphc Thàjhjlnh nhíqlzzu mi hỏqlzzi, “Cùtsqyng mộyzakt chỗssem vớyllwi tôkiyti, em cũtsqyng muốhpckn đhffyúyzakng khôkiytng? Rốhpckt cụffnxc em đhffyang do dựqjjxfipri gìtupq?”

Lam Đxtacókljta nghẹscopn lờuojxi.

Đxtacôkiyti mắwrfyt trong veo củkiyta côkiyt hiệeyqtn lêaprjn tia mờuojx mịkljtt, háfipr miệeyqtng khôkiytng biếfvapt nêaprjn nókljti cáfipri gìtupq.

“Tôkiyti khôkiytng thểqxft quyếfvapt đhffykljtnh qua loa nhưirse vậoxlzy đhffyưirseeabvc.... Ởkztmtsqyng mộyzakt chỗssem vớyllwi anh, khôkiytng phảryfji làjhjltupqnh yêaprju cũtsqyng khôkiytng phảryfji làjhjl kếfvapt hôkiytn, anh cũtsqyng chỉfvap cảryfjm thấiztey tòkztmkztm vớyllwi tôkiyti màjhjl thôkiyti, đhffyeabvi cho đhffyếfvapn lúyzakc anh hếfvapt hứqmsong thúyzak rồfbsqi, ai biếfvapt anh sẽqast đhffyhpcki xửoxlz vớyllwi tôkiyti thếfvapjhjlo chứqmso...”

“Nhữtupqng ngưirseuojxi phụffnx nữtupq đhffyãexzd từirseng theo tôkiyti, tôkiyti chưirsea từirseng bạepphc đhffyãexzdi bọvdicn họvdic.” Anh nókljti trắwrfyng ra.

“Ýyzakkiyti khôkiytng phảryfji cáfipri kia a!” Lam Đxtacókljta thựqjjxc hung dữtupq nhìtupqn anh, “Tôkiyti màjhjl muốhpckn tiềqxftn thìtupq lầaxlun trưirseyllwc khi màjhjlfiprc anh mang Hi Hi đhffyi sốhpck tiềqxftn màjhjlfiprc anh đhffyqxft lạepphi cho tôkiyti, àjhjljhjltupqnh nhưirse anh cũtsqyng khôkiytng biếfvapt làjhjl bao nhiêaprju sao? Nhiềqxftu năjhjlm nhưirse vậoxlzy tôkiyti đhffyqxftu chưirsea từirseng đhffyyzakng đhffyếfvapn, nguyêaprjn nhâaqqfn căjhjln bảryfjn làjhjltupqkiyti nghĩdlvayzakc trưirseyllwc đhffyókljtjhjl bạepphn củkiyta tôkiyti, khôkiytng phảryfji làjhjl lấiztey tiềqxftn thay ngưirseuojxi ta làjhjlm việeyqtc, hiệeyqtn tạepphi cũtsqyng giốhpckng vậoxlzy, tôkiyti khôkiytng muốhpckn hao phíqlzz tuổirsei thanh xuâaqqfn củkiyta mìtupqnh, sau đhffyókljt lấiztey chi phíqlzz tổirsen thấiztet tuổirsei thanh xuâaqqfn từirse tay mộyzakt ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng, quáfipr rẻgrbfyzakng.”

kiyt từirse trêaprjn ngưirseuojxi anh nhảryfjy xuốhpckng, sắwrfyc mặpttst khôkiytng tốhpckt lắwrfym, ngồfbsqi trởdlva lạepphi chỗssem củkiyta chíqlzznh mìtupqnh, tiếfvapp tụffnxc ăjhjln cơfiprm.

Vừirsea mớyllwi bịkljt giàjhjly vòkztm mộyzakt trậoxlzn, hao phíqlzzaqqfm lựqjjxc, côkiyt lạepphi đhffyókljti bụffnxng rồfbsqi.

Trêaprjn bàjhjln nồfbsqi lẩxtovu nhỏqlzz vẫeyqtn sôkiyti ùtsqyng ụffnxc, Lam Đxtacókljta mộyzakt hơfipri ăjhjln hếfvapt ba báfiprt, cuốhpcki cùtsqyng cũtsqyng đhffyem cỗssemfiprn niệeyqtm trong lòkztmng áfiprp chếfvap xuốhpckng, tiếfvapp tụffnxc cắwrfyn răjhjlng an cơfiprm, căjhjln bảryfjn làjhjl mặpttsc kệeyqt ngưirseuojxi đhffyàjhjln ôkiytng kia cókljt biểqxftu tìtupqnh gìtupq.

Lạepphc Thàjhjlnh ởdlvaaprjn cạepphnh lẳemiyng lặpttsng nhìtupqn côkiyt, áfiprnh mắwrfyt ngưirseng tụffnxdlvakiyti côkiyt.

fipri miệeyqtng nhỏqlzz nhắwrfyn kia, cókljt đhffyôkiyti khi làjhjl oang oang cựqjjxc kỳtgeu huyêaprjn náfipro.

Anh lấiztey mộyzakt đhffyiếfvapu thuốhpckc ra húyzakt, đhffyyzakng táfiprc cựqjjxc tao nhãexzd, thong thảryfj, khókljti thuốhpckc quanh quẩxtovn, Lam Đxtacókljta khókljt hiểqxftu nhìtupqn khókljti thuốhpckc lưirseeabvn lờuojx, đhffyem ha ngưirseuojxi ngăjhjln cáfiprch.

Thờuojxi gian chậoxlzm rãexzdi chỉfvapirseyllwng 1h40, rốhpckt cụffnxc Lam Đxtacókljta cũtsqyng buôkiytng báfiprt xuốhpckng, “Đxtacãexzd đhffyếfvapn giờuojx, anh đhffyưirsea tôkiyti vềqxftkiytng ty đhffyi!”

Đxtaciếfvapu thuốhpckc trong tay Lạepphc Thàjhjlnh cũtsqyng sắwrfyp cháfipry hếfvapt.

Khuôkiytn mặpttst tuấizten túyzak củkiyta anh dưirseyllwi khókljti thuốhpckc lưirseeabvn lờuojx lạepphi càjhjlng thêaprjm tàjhjl mịkljt, Lam Đxtacókljta lạepphi cókljt đhffyiểqxftm trầaxlum lâaqqfm, trấizten đhffykljtnh tinh thầaxlun, lặpttsp lạepphi mộyzakt câaqqfu: “Anh nhanh lêaprjn đhffyi, tôkiyti bịkljt muộyzakn rồfbsqi.”

Lạepphc Thàjhjlnh đhffyem tàjhjln thuốhpckc nghiềqxftn náfiprt trêaprjn gạeppht tàjhjln, đhffyqmsong dậoxlzy, đhffyi đhffyếfvapn bêaprjn cạepphnh côkiyt.

Lam Đxtacókljta mộyzakt trậoxlzn khẩxtovn trưirseơfiprng, sau đhffyókljt lạepphi càjhjlng khẩxtovn trưirseơfiprng, bởdlvai vìtupq Lạepphc Thàjhjlnh trựqjjxc tiếfvapp ôkiytm lấiztey thắwrfyt lưirseng củkiyta côkiyt, mộyzakt tay xuyêaprjn qua dưirseyllwi đhffyaxluu gốhpcki củkiyta côkiyt, đhffyem cảryfj ngưirseuojxi côkiyt ôkiytm lêaprjn trêaprjn khôkiytng.

“A!” Lam Đxtacókljta hédlvat lêaprjn mộyzakt tiếfvapng, tay ôkiytm choàjhjlng lấiztey cổirse anh.

Lạepphc Thàjhjlnh khôkiytng thèkztmm đhffyqxft ýepph đhffyếfvapn côkiytkztmdlvat, ôkiytm côkiyt đhffyếfvapn sofa dưirseyllwi cửoxlza sổirse, sofa màjhjlu trắwrfyng tảryfjn ra vẻgrbf cao quýepph thanh lịkljtch, anh đhffypttst côkiytaprjn trêaprjn, mộyzakt tay đhffyèkztm chặpttst côkiyt xuốhpckng, tay kia thìtupq bắwrfyt đhffyaxluu cởdlvai càjhjl – vạeppht củkiyta chíqlzznh mìtupqnh.

Lam Đxtacókljta sợeabvexzdi, kêaprju to: “Lạepphc Thàjhjlnh anh muốhpckn làjhjlm cáfipri gìtupq hảryfj?”

Mắwrfyt Lạepphc Thàjhjlnh vẫeyqtn lạepphnh nhạeppht, cũtsqyng khôkiytng thèkztmm đhffyqxft ýepph đhffyếfvapn côkiyt, chỉfvapjhjl cởdlvai bỏqlzzjhjl – vạeppht, đhffyem hai tay côkiyt cộyzakt lạepphi cùtsqyng mộyzakt chỗssem, côkiyt thédlvat chókljti tai giãexzdy giụffnxa, hạepph thâaqqfn bịkljt anh đhffyèkztm chặpttst khôkiytng thểqxft nhúyzakc nhíqlzzch, hai tay vàjhjli cáfipri đhffyãexzd bịkljt cộyzakt chặpttst lạepphi, cổirse tay bịkljtjhjl- vạeppht cộyzakt chặpttst lạepphi khiếfvapn cho côkiytkiyttsqyng luốhpckng cuốhpckng, nưirseyllwc mắwrfyt đhffyqxftu đhffyãexzd tuôkiytn tràjhjlo, “Rốhpckt cuộyzakc anh muốhpckn làjhjltupq thếfvap? A! Đxtacau!”

“Em cókljt thókljti quen sau khi dụffnx dỗssem ngưirseuojxi ta sau đhffyókljt liềqxftn chạepphy biếfvapn sao?” Lạepphc Thàjhjlnh cúyzaki ngưirseuojxi, thanh âaqqfm rédlvat lạepphnh nổirse tung bêaprjn tai côkiyt.

Lam Đxtacókljta ngẩxtovn ra, giãexzdy giụffnxa càjhjlng thêaprjm kịkljtch liệeyqtt:” Tôkiyti đhffyâaqqfu cókljt, tôkiyti đhffyâaqqfu cókljt dụffnx dỗssem anh! Anh buôkiytng tôkiyti ra, tôkiyti còkztmn chưirsea đhffyfbsqng ýepphtsqyng mộyzakt chỗssem vớyllwi anh, anh làjhjlm nhưirse vậoxlzy vớyllwi tôkiyti làjhjl phạepphm pháfiprp đhffyókljt!”

kljti xong côkiyt thédlvat mộyzakt tiếfvapng chókljti tai, nhìtupqn thấiztey Lạepphc Thàjhjlnh thựqjjxc đhffyãexzd cởdlvai xong áfipro kháfiprc ra, nédlvam mộyzakt cáfipri thậoxlzt mạepphnh sang bêaprjn cạepphnh.

Thâaqqfn thểqxft đhffyàjhjln ôkiytng cao lớyllwn nam tíqlzznh, vữtupqng vàjhjlng bao trùtsqym thâaqqfn thểqxft nhỏqlzz xinh củkiyta côkiytdlvaaprjn dưirseyllwi, mộyzakt tay Lạepphc Thàjhjlnh đhffyèkztm chặpttst cổirse tay bịkljt buộyzakc củkiyta côkiyt, mộyzakt tay cốhpck đhffykljtnh mặpttst côkiyt, hung hăjhjlng hôkiytn xuốhpckng nhưirse muốhpckn cắwrfyn nuốhpckt

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.