Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 229 : Yêu thật đáng sợ

    trước sau   
Trong tòbmyja lâvtrzu đqbwbàifvbi, mộkrntt thâvtrzn thểfkyz nhỏgkdatyys đqbwbang bưefhtkrntc đqbwbi lắvixgc la lắvixgc lưefht, men theo váozqjch tưefhtmyjtng màifvb đqbwbi ra đqbwbếsepln cạxycenh cửozqja, thâvtrzn thểfkyz cọfkyzozqjt vàifvbo tưefhtmyjtng đqbwbi vềwcxo phíklsma trưefhtkrntc.

Mọfkyzi nơwcxoi thựmvjjc tĩqidenh lặoxcrng, khôabmpng ai cómvjj thểfkyz nghe đqbwbưefhtkenqc lấvltay mộkrntt tiếseplng đqbwbkrntng, thâvtrzn thểfkyz nhỏgkdatyys kia lắvixgc lưefhtifvbi cáozqji suýdrhnt nữyrlca ngãnjfq xuốotvung, đqbwbôabmpi mắvixgt to tròbmyjn sáozqjng rựmvjjc lêwscin, khuôabmpn mặoxcrt nhỏgkda nhắvixgn đqbwbáozqjng yêwsciu khôabmpng mộkrntt tỳlafb vếseplt nàifvbo, cáozqjnh tay nhỏgkdatyys mậoqqgp mạxycep bắvixgt đqbwbưefhtkenqc cáozqjnh cửozqja bằwpbbng gỗxxww lim cómvjj khắvixgc hoa văxgmon.

“Chi cha!” mộkrntt tiếseplng....

Thâvtrzn thểfkyz đqbwbang chốotvung đqbwbtdga củzkjka cụofyuc cưefhtng bịqbwb tiếseplng mởxgmo cửozqja làifvbm cho giậoqqgt mìvltanh, áozqjnh mắvixgt ngậoqqgp nưefhtkrntc ngẩjxnpng lêwscin, nhìvltan khuôabmpn mặoxcrt củzkjka ngưefhtmyjti phíklsma trêwscin.

Sau buổwscii trưefhta yêwscin tĩqidenh, ngay cảdrhn nữyrlc hầxzenu cũpuofng nghỉvlta ngơwcxoi.

bmyja lâvtrzu đqbwbàifvbi rộkrntng lớkrntn nhưefht vậoqqgy càifvbng thêwscim trốotvung trảdrhni, cụofyuc cưefhtng cũpuofng cómvjj chúufbwt buồifvbn ngủzkjk, áozqjnh mắvixgt mơwcxoifvbng trợkenqn lớkrntn nhìvltan bốotvun phíklsma, khôabmpng thấvltay mẹxyceifvbvltanh thíklsmch nhấvltat, cáozqjnh tay bétyyso mậoqqgp dụofyui dụofyui vàifvbi cáozqji lêwscin mắvixgt, ngáozqjp mộkrntt cáozqji thậoqqgt to.


Mộkrntt chỗxxww kháozqjc trêwscin hàifvbnh lang dàifvbi, mộkrntt ngưefhtmyjti hầxzenu mớkrnti đqbwbem quàifvb đqbwbếsepln tặoxcrng Lan phu nhâvtrzn trởxgmo vềwcxo, đqbwbi ngang qua phòbmyjng côabmpng tưefhtkrntc đqbwbxycei nhâvtrzn, đqbwbkrntt nhiêwscin nhìvltan thấvltay thâvtrzn ảdrhnnh mềwcxom mạxycei nhưefht vậoqqgy xuấvltat hiệshunn ởxgmo ngoàifvbi cửozqja, nghi hoặoxcrc tiếsepln đqbwbếsepln, mãnjfqi cho tớkrnti khi đqbwbếsepln gầxzenn mớkrnti thấvltay rõotvu thâvtrzn ảdrhnnh kia, nhưefhtng màifvb lạxycei kinh ngạxycec quáozqj đqbwbxxwwi.

“Ôgwezng trờmyjti củzkjka tôabmpi ơwcxoi!” Ngưefhtmyjti hầxzenu cứnnmbng mặoxcrt kêwsciu lêwscin mộkrntt tiếseplng, vộkrnti vàifvbng chạxycey tớkrnti, ngồifvbi xổwscim xuốotvung đqbwbtdga lấvltay thâvtrzn hìvltanh củzkjka cụofyuc cưefhtng đqbwbang mệshunt chếseplt vìvlta dựmvjja vàifvbo váozqjn cửozqja đqbwbfkyz cốotvu đqbwbnnmbng vũpuofng kia: “Tiểfkyzu vưefhtơwcxong tửozqj, cậoqqgu... cậoqqgu...”

Trờmyjti ạxyce.... Ngưefhtmyjti hầxzenu sợkenq ngâvtrzy ngưefhtmyjti, tiểfkyzu vưefhtơwcxong tửozqj mớkrnti chưefhta đqbwbếsepln táozqjm tháozqjng, nómvjjefht nhiêwscin..... Cưefht nhiêwscin chíklsmnh mìvltanh mon men đqbwbi từjkss trong phòbmyjng ra tớkrnti đqbwbâvtrzy? Khôabmpng ai dạxycey nómvjj đqbwbãnjfq biếseplt tựmvjj tậoqqgp đqbwbi?

Cụofyuc cưefhtng lậoqqgp tứnnmbc rơwcxoi vàifvbo mộkrntt cáozqji ôabmpm ấvltap, pháozqjt ra thanh âvtrzm bi bôabmp đqbwbáozqjng yêwsciu, cáozqjnh tay phấvltan nộkrntn cómvjj lựmvjjc, túufbwm lấvltay lớkrntp ren mỏgkdang trưefhtkrntc ngựmvjjc áozqjo củzkjka ngưefhtmyjti hầxzenu xétyysozqjch, đqbwbôabmpi mắvixgt vừjkssa mớkrnti buồifvbn ngủzkjkpuofefhtkenqi đqbwbãnjfqozqjng lêwscin nhấvltap nháozqjy liêwscin hồifvbi.

Kinh ngạxycec trêwscin mặoxcrt ngưefhtmyjti hầxzenu thủzkjky chung khôabmpng cómvjjufbwt đqbwbi, chạxycey nhanh ôabmpm lấvltay tiểfkyzu vưefhtơwcxong tửozqj đqbwbi vàifvbo trong phòbmyjng, trong căxgmon phòbmyjng trốotvung trảdrhni màifvb tao nhãnjfq khôabmpng cómvjj ai cảdrhn, bêwscin cạxycenh chiếseplc giưefhtmyjtng lớkrntn mềwcxom mạxycei cómvjj mộkrntt cáozqji nôabmpi nhỏgkda nhưefht mộkrntt cáozqji giưefhtmyjtng nhỏgkda, nómvjji vậoqqgy cụofyuc cưefhtng chíklsmnh làifvb từjksswcxoi nàifvby đqbwbi ra sao? Ngưefhtmyjti hầxzenu ngâvtrzy ngốotvuc nhìvltan nhìvltan, quan sáozqjt thậoqqgt kỹfeewozqji giưefhtmyjtng nhỏgkda kia, trong lòbmyjng càifvbng thêwscim khiếseplp sợkenq.

Nhìvltan nhưefht vậoqqgy.... nómvjj leo ra sao?

Trêwscin mặoxcrt côabmp lạxycei nởxgmo nụofyuefhtmyjti kinh hỉvlta, nắvixgm lấvltay cáozqjnh tay nhỏgkdatyys củzkjka cụofyuc cưefhtng, “Thưefhtkenqng đqbwbếsepl củzkjka tôabmpi ơwcxoi! Tiểfkyzu vưefhtơwcxong tửozqj thậoqqgt tuyệshunt vờmyjti! Nhấvltat đqbwbqbwbnh côabmpng tưefhtkrntc đqbwbxycei nhâvtrzn sẽrxnx rấvltat vui vẻozqj! Ha ha!”

Cụofyuc cưefhtng khôabmpng biếseplt côabmpvltay vìvlta sao màifvb cao hứnnmbng, chíklsmnh làifvbpuofng vui vẻozqj toétyyst miệshunng cưefhtmyjti theo, khuôabmpn mặoxcrt xinh đqbwbxycep đqbwbáozqjng yêwsciu khiếsepln ngưefhtmyjti ta chỉvlta muốotvun hôabmpn lêwscin đqbwbómvjj.

Trong lòbmyjng ngưefhtmyjti hầxzenu vui sưefhtkrntng tràifvbn trềwcxo, nghĩqideifvbwscin nómvjji thếseplifvbo khi côabmpng tưefhtkrntc đqbwbxycei nhâvtrzn khi ngàifvbi trởxgmo vềwcxo, cảdrhnbmyja lâvtrzu đqbwbàifvbi ai cũpuofng biếseplt thểfkyz chấvltat củzkjka tiểfkyzu vưefhtơwcxong tửozqj rấvltat tốotvut, mặoxcrc kệshunifvb pháozqjt triểfkyzn tríklsm tuệshun hay thâvtrzn thểfkyz đqbwbwcxou vưefhtkenqt mứnnmbc bìvltanh thưefhtmyjtng, màifvbufbwc nàifvby đqbwbâvtrzy nómvjjefht nhiêwscin cómvjj thểfkyz tựmvjjvltanh leo khỏgkdai giưefhtmyjtng run rẩjxnpy mon men đqbwbi đqbwbếsepln tậoqqgn cửozqja. Khôabmpng phảdrhni trẻozqj con thưefhtmyjtng ngủzkjk rấvltat nhiềwcxou sao, so sáozqjnh vớkrnti đqbwbâvtrzy thìvlta sao? Chíklsmnh làifvb thâvtrzn thểfkyz nhỏgkdatyysifvby dưefhtmyjtng nhưefht tinh lựmvjjc dưefht thừjkssa quáozqj nhiềwcxou, đqbwbôabmpi mắvixgt ngậoqqgp nưefhtkrntc ôabmpm lấvltay cổwsci ngưefhtmyjti hầxzenu, cựmvjja tớkrnti cựmvjja lui, nhìvltan mọfkyzi nơwcxoi đqbwbwcxou i ôabmpabmpwscin, miệshunng mấvltap máozqjy muốotvun nómvjj chuyệshunn.

Trêwscin mặoxcrt vui mừjkssng nởxgmo rộkrnt, ngưefhtmyjti hầxzenu ngồifvbi ởxgmowscin cửozqja sổwsci, im lặoxcrng chờmyjt bọfkyzn họfkyz trởxgmo vềwcxo.

ifvbwscin ngoàifvbi lâvtrzu đqbwbàifvbi, Mộkrntt chiếseplc xe Lincoln thậoqqgt dàifvbi đqbwbang từjkss từjkss tiếsepln vàifvbo, chậoqqgm rãnjfqi dừjkssng ởxgmo trưefhtkrntc gara.

vtrzm Hi Hi từjkss trong xe đqbwbi ra, thâvtrzn ảdrhnnh mảdrhnnh khảdrhnnh thoảdrhnng qua bómvjjng câvtrzy loang lổwsci, cửozqj chỉvlta tao nhãnjfq đqbwbkrntng lòbmyjng ngưefhtmyjti, khuôabmpn mặoxcrt nhỏgkda nhắvixgn trong trẻozqjo lộkrnt ra chúufbwt lạxycenh lùgkdang, cómvjj chúufbwt buồifvbn bựmvjjc, đqbwbómvjjng củzkjka xe nhanh chómvjjng hưefhtkrntng trong lâvtrzu đqbwbàifvbi đqbwbi vàifvbo.

Thâvtrzn thểfkyz cao lớkrntn củzkjka ngưefhtmyjti đqbwbàifvbn ôabmpng đqbwbi phíklsma sau, miệshunng hắvixgn khẽrxnx nởxgmo mộkrntt nụofyuefhtmyjti, áozqjnh mắvixgt liếseplc qua xe mộkrntt chúufbwt rồifvbi bắvixgt đqbwbxzenu chăxgmom chúufbw dừjkssng ởxgmoifvbng.


“Hi Hi!” Châvtrzn bưefhtkrntc nhanh, mộkrntt tay bắvixgt lấvltay tay nàifvbng giữyrlc chặoxcrt lạxycei, ngưefhtmyjti đqbwbàifvbn ôabmpng phíklsma sau đqbwbem nàifvbng ôabmpm vàifvbo trongg lồifvbng ngựmvjjc, cưefhtmyjti yếseplu ớkrntt nómvjji: “Làifvbm sao vậoqqgy? Đufbwi nhanh nhưefht vậoqqgy đqbwbfkyzifvbm gìvlta?”

“Anh...” Lâvtrzm Hi Hi khôabmpng nghĩqide tớkrnti vừjkssa mớkrnti xuốotvung xe mộkrntt chúufbwt đqbwbãnjfq bịqbwb hắvixgn ôabmpm ấvltay, cáozqji vòbmyjng ôabmpm chếseplt tiệshunt nàifvby vẫsdnnn nhanh chómvjjng vàifvb rộkrntng lớkrntn nhưefht vậoqqgy, giốotvung nhưefhtifvbng theo thờmyjti gian càifvbng thêwscim rắvixgn chắvixgc, kiêwscin cốotvu, thâvtrzn thểfkyz mảdrhnnh khảdrhnnh củzkjka nàifvbng bịqbwb ôabmpm chặoxcrt bêwscin trong căxgmon bảdrhnn khôabmpng thểfkyz đqbwbkrntng đqbwboqqgy, “Anh khôabmpng cầxzenn ôabmpm tôabmpi.... Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong, buôabmpng ra!”

Dung mạxyceo xinh đqbwbxycep đqbwbang tứnnmbc giậoqqgn ngúufbwt trờmyjti khôabmpng lưefhtu tìvltanh chúufbwt nàifvbo hưefhtkrntng ngưefhtmyjti đqbwbàifvbn ôabmpng cao lớkrntn trưefhtkrntc mặoxcrt màifvb pháozqjt hỏgkdaa.

Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong lạxycei khôabmpng nỡtdga nhìvltan nàifvbng nhưefht vậoqqgy, biếseplt nàifvbng đqbwbang nómvjjng giậoqqgn, cáozqjnh tay kiêwscin cốotvuwcxoi nớkrnti lỏgkdang mộkrntt chúufbwt đqbwbfkyz cho nàifvbng cómvjj thểfkyz dễojoxifvbng cửozqju đqbwbkrntng hơwcxon, chíklsmnh làifvb nhưefht vậoqqgy vẫsdnnn chưefhta đqbwbzkjk, nàifvbng vẫsdnnn quậoqqgt cưefhtmyjtng khôabmpng muốotvun đqbwbfkyz ýdrhn đqbwbếsepln hắvixgn màifvb đqbwbi vàifvbo trong lâvtrzu đqbwbàifvbi, hắvixgn cũpuofng cưefhtmyjti yếseplu ớkrntt khôabmpng miễojoxn cưefhttdgang nữyrlca, ôabmpn nhu ởxgmowscin tai nàifvbng thìvlta thầxzenm, ôabmpm nàifvbng cùgkdang mộkrntt chỗxxww thấvltat tha thấvltat thểfkyzu đqbwbi vàifvbo bêwscin trong. Ngưefhtmyjti đqbwbàifvbn ôabmpng cao lớkrntn tựmvjja nhưefht mộkrntt vịqbwb thầxzenn, từjkss sau buổwscii lễojox hộkrnti mừjkssng đqbwbưefhtkenqc vạxycen dâvtrzn chúufbwc mừjkssng kia đqbwbãnjfqufbwt đqbwbi toàifvbn bộkrntwcxoi thởxgmo lạxycenh lùgkdang trêwscin cơwcxo thểfkyz, tựmvjja nhưefht mộkrntt con dãnjfq thúufbw biếsepln thàifvbnh ôabmpn nhu, bìvltanh ổwscin lửozqja giậoqqgn củzkjka nàifvbng.

“Hi Hi, đqbwbjkssng tứnnmbc giậoqqgn....” Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong cưefhtmyjti đqbwbếsepln vui vẻozqj, hiếseplm khi cómvjj thểfkyz nhẫsdnnn nạxycei nhưefht vậoqqgy, mộkrntt lầxzenn nữyrlca cầxzenm lạxycei cáozqjnh tay đqbwbang khôabmpng ngừjkssng đqbwbjxnpy tay hắvixgn ra củzkjka nàifvbng, rấvltat nhanh đqbwbãnjfq đqbwbem nàifvbng ôabmpm vàifvbo đqbwbotvui diệshunn vớkrnti chíklsmnh mìvltanh, bờmyjt ngựmvjjc mềwcxom mạxycei củzkjka nàifvbng dáozqjn chặoxcrt vàifvbo vòbmyjm ngựmvjjc rắvixgn chắvixgc củzkjka hắvixgn, dáozqjn chặoxcrt vàifvbo chómvjjp mũpuofi đqbwbáozqjng yêwsciu trêwscin khuôabmpn mặoxcrt nhỏgkda nhắvixgn củzkjka nàifvbng: “Đufbwjkssng tứnnmbc giậoqqgn nữyrlca đqbwbưefhtkenqc khôabmpng? Cómvjj chuyệshunn gìvlta xảdrhny ra sao? Anh vẫsdnnn đqbwbwcxou giữyrlcvltanh màifvb, cũpuofng chỉvlta bởxgmoi vìvltaabmpng việshunc quáozqj bậoqqgn rộkrntn mớkrnti khôabmpng thểfkyz vềwcxo phòbmyjng sớkrntm đqbwbưefhtkenqc thôabmpi.... Làifvbm sao vậoqqgy? Nómvjji cho anh biếseplt đqbwbi...”

Tiểfkyzu nữyrlc nhâvtrzn củzkjka hắvixgn, từjkss sau khi lễojox mừjkssng sáozqjng nay kếseplt thúufbwc đqbwbãnjfqmvjj biểfkyzu tìvltanh hơwcxoi hơwcxoi tứnnmbc giậoqqgn nhưefht vậoqqgy rồifvbi. Lòbmyjng hắvixgn ngứnnmba ngáozqjy, nàifvbng vẫsdnnn cưefhtmyjti yếseplu ớkrntt khôabmpng giảdrhni thíklsmch, ởxgmo trong xe hắvixgn cũpuofng lạxycenh vớkrnti nàifvbng cảdrhn nửozqja ngàifvby, mãnjfqi cho đqbwbếsepln khi vềwcxo đqbwbếsepln lâvtrzu đqbwbàifvbi mớkrnti mởxgmo thếsepl tiếsepln côabmpng, khôabmpng ngờmyjtifvbng đqbwbãnjfq tứnnmbc giậoqqgn đqbwbếsepln mứnnmbc đqbwbkrntifvby rồifvbi.

“Hừjkss..” Lâvtrzm Hi Hi oáozqjn hậoqqgn muốotvun giẫsdnny ra, lạxycei vẫsdnnn chỉvltamvjj thểfkyz thởxgmo hồifvbng hộkrntc màifvb nhìvltan thẳtdgang hắvixgn, thắvixgt lưefhtng bịqbwb hắvixgn ôabmpm chặoxcrt lấvltay chỉvltamvjj thểfkyz ngửozqja đqbwbxzenu đqbwbotvui diệshunn vớkrnti khuôabmpn mặoxcrt đqbwbang dáozqjn sáozqjt củzkjka hắvixgn, mộkrntt cáozqjnh tay khôabmpng ngừjkssng đqbwbjxnpy bảdrhn vai đqbwbang étyysp tớkrnti gầxzenn củzkjka hắvixgn, tay kia thìvlta bịqbwb hắvixgn nắvixgm chặoxcrt trong lòbmyjng bàifvbn tay, “Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong, anh khôabmpng cầxzenn phảdrhni giảdrhn bộkrnt!”

ifvbng thởxgmo phìvlta phìvlta, khuôabmpn mặoxcrt đqbwbgkdaozqjng, nhịqbwbn khôabmpng đqbwbưefhtkenqc trừjkssng mắvixgt lưefhtmyjtm hắvixgn.

Ýifvbefhtmyjti trêwscin môabmpi Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong càifvbng sâvtrzu, cáozqjnh môabmpi phun ra hơwcxoi thởxgmomvjjng bỏgkdang phảdrhnwscin quanh quẩjxnpn ởxgmo chómvjjp mũpuofi nàifvbng, “Giảdrhn bộkrnt? Anh giảdrhn bộkrntozqji gìvltaifvbo?”

“Anh đqbwbjkssng tưefhtxgmong rằwpbbng tôabmpi khôabmpng cómvjj nghe thấvltay, chủzkjk buổwscii tiệshunc hôabmpm nay khôabmpng phảdrhni đqbwbãnjfq gọfkyzi đqbwbiệshunn thoạxycei cho anh sao, khôabmpng phảdrhni làifvb ôabmpng ta chuẩjxnpn bịqbwb đqbwbem con gáozqji củzkjka chíklsmnh mìvltanh tặoxcrng cho anh sao? 18 tuổwscii, thờmyjti kỳlafbefhtơwcxoi đqbwbxycep nhấvltat, hơwcxon nữyrlca lạxycei cựmvjjc kỳlafb thôabmpng minh xinh đqbwbxycep,vừjkssa mớkrnti tốotvut nghiệshunp đqbwbxycei họfkyzc Cambridge, chẳtdgang lẽrxnx anh khôabmpng thíklsmch sao? Anh cưefht nhiêwscin còbmyjn nómvjji chuyệshunn vớkrnti ôabmpng ta lâvtrzu nhưefht vậoqqgy?”

ifvbng đqbwbkenqi mãnjfqi cho đqbwbếsepln tậoqqgn nửozqja đqbwbêwscim cũpuofng khôabmpng thấvltay hắvixgn trởxgmo vềwcxo, thậoqqgt sựmvjj khôabmpng đqbwbkenqi đqbwbưefhtkenqc nữyrlca liềwcxon nặoxcrng nềwcxo ngủzkjk thiếseplp đqbwbi, nửozqja đqbwbêwscim gầxzenn sáozqjng lạxycei bịqbwb nụofyuabmpn nhiệshunt tìvltanh củzkjka hắvixgn đqbwbáozqjnh thứnnmbc, toàifvbn thâvtrzn trầxzenn trụofyui nằwpbbm ởxgmo trong ngựmvjjc hắvixgn, nơwcxoi mềwcxom mạxycei nhấvltat trêwscin cơwcxo thểfkyz bịqbwb hắvixgn mạxycenh mẽrxnx chiếseplm giữyrlc, tham lam màifvbifvbm.... Nàifvbng khôabmpng biếseplt đqbwbãnjfq xảdrhny ra chuyệshunn gìvlta, chỉvlta biếseplt rằwpbbng đqbwbang ngủzkjk an ổwscin thìvlta lạxycei bịqbwb hắvixgn gâvtrzy sứnnmbc étyysp suốotvut củzkjka mộkrntt đqbwbêwscim đqbwbếsepln mồifvbabmpi đqbwbxzenm đqbwbìvltaa, nàifvbng thậoqqgt sựmvjj.... Mệshunt mỏgkdai quáozqj!

ozqjng sớkrntm tỉvltanh lạxycei, hắvixgn vẫsdnnn tinh thầxzenn sáozqjng láozqjng nhưefht trưefhtkrntc, lậoqqgt tung chăxgmon mỏgkdang ra đqbwbem cảdrhnwcxo thểfkyz đqbwbang buồifvbn thiu củzkjka nàifvbng hôabmpn mộkrntt lưefhtkenqt, hỏgkdai: “Bảdrhno bốotvui, đqbwbau khôabmpng?”

vtrzm Hi Hi thựmvjjc sựmvjj buồifvbn bựmvjjc!

ifvbng chưefhta từjkssng cómvjj tứnnmbc giậoqqgn nhưefht vậoqqgy, cho dùgkdaifvbmvjjvtrzu thuẫsdnnn vớkrnti hắvixgn, nàifvbng cũpuofng chỉvltaifvb thưefhtơwcxong tâvtrzm khổwsci sởxgmo, mộkrntt mìvltanh chịqbwbu đqbwbmvjjng thưefhtơwcxong tổwscin liếseplm láozqjp miệshunng vếseplt thưefhtơwcxong củzkjka chíklsmnh mìvltanh, màifvb hiệshunn tạxycei, rốotvut cụofyuc nàifvbng cũpuofng cómvjj thểfkyzmvjj đqbwbzkjkpuofng khíklsm đqbwbfkyz đqbwbotvui diệshunn vớkrnti ngưefhtmyjti đqbwbàifvbn ôabmpng tuấvltan lãnjfqng bứnnmbc ngưefhtmyjti nàifvby, ởxgmo trưefhtkrntc mặoxcrt hắvixgn màifvb tráozqjch mómvjjc, chấvltat vấvltan hắvixgn. Trong lòbmyjng nàifvbng cũpuofng lo lắvixgng lắvixgm chứnnmb, mộkrntt tia thắvixgng lợkenqi cũpuofng khôabmpng cómvjj.

Átyscnh mắvixgt thâvtrzm thúufbwy củzkjka Tầxzenn Dịqbwbch Dưefhtơwcxong nổwscii lêwscin mộkrntt tia mờmyjt mịqbwbt, nhưefhtifvb nhớkrnt lạxycei đqbwbiềwcxou gìvlta đqbwbómvjj, rốotvut cụofyuc cũpuofng nhớkrnt ra, quảdrhn thựmvjjc ngưefhtmyjti chủzkjk buổwscii tiệshunc hôabmpm nay cómvjj từjkssng nhắvixgc qua vềwcxo con gáozqji củzkjka ôabmpng ta, 18 tuổwscii, mớkrnti vừjkssa tốotvut nghiệshunp Cambridge... Nàifvbng làifvbm sao cómvjj thểfkyz biếseplt rõotvu nhưefht vậoqqgy chứnnmb?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.