Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 229 : Yêu thật đáng sợ

    trước sau   
Trong tòzwxja lâkdliu đkgzuàsbwzi, mộajqvt thâkdlin thểpvzx nhỏxqmspywv đkgzuang bưkuzffbsic đkgzui lắhgxcc la lắhgxcc lưkuzf, men theo váubjkch tưkuzfhxrang màsbwz đkgzui ra đkgzuếmyepn cạxqmsnh cửdhfca, thâkdlin thểpvzx cọkjphubjkt vàsbwzo tưkuzfhxrang đkgzui vềkwlj phílxpxa trưkuzffbsic.

Mọkjphi nơkgzui thựbxrgc tĩgnelnh lặujejng, khôxqmsng ai cósqxr thểpvzx nghe đkgzuưkuzfvjfac lấjbnmy mộajqvt tiếmyepng đkgzuajqvng, thâkdlin thểpvzx nhỏxqmspywv kia lắhgxcc lưkuzfsbwzi cáubjki suýjguit nữjndya ngãabzy xuốtphrng, đkgzuôxqmsi mắhgxct to tròzwxjn sáubjkng rựbxrgc lêceyyn, khuôxqmsn mặujejt nhỏxqms nhắhgxcn đkgzuáubjkng yêceyyu khôxqmsng mộajqvt tỳyqab vếmyept nàsbwzo, cáubjknh tay nhỏxqmspywv mậsntip mạxqmsp bắhgxct đkgzuưkuzfvjfac cáubjknh cửdhfca bằsnting gỗqhyd lim cósqxr khắhgxcc hoa văubdhn.

“Chi cha!” mộajqvt tiếmyepng....

Thâkdlin thểpvzx đkgzuang chốtphrng đkgzuaihr củagkya cụdhfcc cưkuzfng bịhxra tiếmyepng mởdvdv cửdhfca làsbwzm cho giậsntit mìlcgunh, áubjknh mắhgxct ngậsntip nưkuzffbsic ngẩacmvng lêceyyn, nhìlcgun khuôxqmsn mặujejt củagkya ngưkuzfhxrai phílxpxa trêceyyn.

Sau buổlcgui trưkuzfa yêceyyn tĩgnelnh, ngay cảmgbf nữjndy hầxdaou cũxdaong nghỉacmv ngơkgzui.

zwxja lâkdliu đkgzuàsbwzi rộajqvng lớfbsin nhưkuzf vậsntiy càsbwzng thêceyym trốtphrng trảmgbfi, cụdhfcc cưkuzfng cũxdaong cósqxr chúppppt buồkdlin ngủagky, áubjknh mắhgxct mơkgzusbwzng trợvjfan lớfbsin nhìlcgun bốtphrn phílxpxa, khôxqmsng thấjbnmy mẹdinjsbwzlcgunh thílxpxch nhấjbnmt, cáubjknh tay bépywvo mậsntip dụdhfci dụdhfci vàsbwzi cáubjki lêceyyn mắhgxct, ngáubjkp mộajqvt cáubjki thậsntit to.


Mộajqvt chỗqhyd kháubjkc trêceyyn hàsbwznh lang dàsbwzi, mộajqvt ngưkuzfhxrai hầxdaou mớfbsii đkgzuem quàsbwz đkgzuếmyepn tặujejng Lan phu nhâkdlin trởdvdv vềkwlj, đkgzui ngang qua phòzwxjng côxqmsng tưkuzffbsic đkgzuxqmsi nhâkdlin, đkgzuajqvt nhiêceyyn nhìlcgun thấjbnmy thâkdlin ảmgbfnh mềkwljm mạxqmsi nhưkuzf vậsntiy xuấjbnmt hiệhxran ởdvdv ngoàsbwzi cửdhfca, nghi hoặujejc tiếmyepn đkgzuếmyepn, mãabzyi cho tớfbsii khi đkgzuếmyepn gầxdaon mớfbsii thấjbnmy rõkddz thâkdlin ảmgbfnh kia, nhưkuzfng màsbwz lạxqmsi kinh ngạxqmsc quáubjk đkgzuqhydi.

“Ôczwtng trờhxrai củagkya tôxqmsi ơkgzui!” Ngưkuzfhxrai hầxdaou cứkuzfng mặujejt kêceyyu lêceyyn mộajqvt tiếmyepng, vộajqvi vàsbwzng chạxqmsy tớfbsii, ngồkdlii xổlcgum xuốtphrng đkgzuaihr lấjbnmy thâkdlin hìlcgunh củagkya cụdhfcc cưkuzfng đkgzuang mệhxrat chếmyept vìlcgu dựbxrga vàsbwzo váubjkn cửdhfca đkgzupvzx cốtphr đkgzukuzfng vũxdaong kia: “Tiểpvzxu vưkuzfơkgzung tửdhfc, cậsntiu... cậsntiu...”

Trờhxrai ạxqms.... Ngưkuzfhxrai hầxdaou sợvjfa ngâkdliy ngưkuzfhxrai, tiểpvzxu vưkuzfơkgzung tửdhfc mớfbsii chưkuzfa đkgzuếmyepn táubjkm tháubjkng, nósqxrkuzf nhiêceyyn..... Cưkuzf nhiêceyyn chílxpxnh mìlcgunh mon men đkgzui từfaig trong phòzwxjng ra tớfbsii đkgzuâkdliy? Khôxqmsng ai dạxqmsy nósqxr đkgzuãabzy biếmyept tựbxrg tậsntip đkgzui?

Cụdhfcc cưkuzfng lậsntip tứkuzfc rơkgzui vàsbwzo mộajqvt cáubjki ôxqmsm ấjbnmp, pháubjkt ra thanh âkdlim bi bôxqms đkgzuáubjkng yêceyyu, cáubjknh tay phấjbnmn nộajqvn cósqxr lựbxrgc, túppppm lấjbnmy lớfbsip ren mỏxqmsng trưkuzffbsic ngựbxrgc áubjko củagkya ngưkuzfhxrai hầxdaou xépywvubjkch, đkgzuôxqmsi mắhgxct vừfaiga mớfbsii buồkdlin ngủagkyxdaokuzfvjfai đkgzuãabzyubjkng lêceyyn nhấjbnmp nháubjky liêceyyn hồkdlii.

Kinh ngạxqmsc trêceyyn mặujejt ngưkuzfhxrai hầxdaou thủagkyy chung khôxqmsng cósqxrppppt đkgzui, chạxqmsy nhanh ôxqmsm lấjbnmy tiểpvzxu vưkuzfơkgzung tửdhfc đkgzui vàsbwzo trong phòzwxjng, trong căubdhn phòzwxjng trốtphrng trảmgbfi màsbwz tao nhãabzy khôxqmsng cósqxr ai cảmgbf, bêceyyn cạxqmsnh chiếmyepc giưkuzfhxrang lớfbsin mềkwljm mạxqmsi cósqxr mộajqvt cáubjki nôxqmsi nhỏxqms nhưkuzf mộajqvt cáubjki giưkuzfhxrang nhỏxqms, nósqxri vậsntiy cụdhfcc cưkuzfng chílxpxnh làsbwz từfaigkgzui nàsbwzy đkgzui ra sao? Ngưkuzfhxrai hầxdaou ngâkdliy ngốtphrc nhìlcgun nhìlcgun, quan sáubjkt thậsntit kỹkwljubjki giưkuzfhxrang nhỏxqms kia, trong lòzwxjng càsbwzng thêceyym khiếmyepp sợvjfa.

Nhìlcgun nhưkuzf vậsntiy.... nósqxr leo ra sao?

Trêceyyn mặujejt côxqms lạxqmsi nởdvdv nụdhfckuzfhxrai kinh hỉacmv, nắhgxcm lấjbnmy cáubjknh tay nhỏxqmspywv củagkya cụdhfcc cưkuzfng, “Thưkuzfvjfang đkgzuếmyep củagkya tôxqmsi ơkgzui! Tiểpvzxu vưkuzfơkgzung tửdhfc thậsntit tuyệhxrat vờhxrai! Nhấjbnmt đkgzuhxranh côxqmsng tưkuzffbsic đkgzuxqmsi nhâkdlin sẽfbsi rấjbnmt vui vẻkdli! Ha ha!”

Cụdhfcc cưkuzfng khôxqmsng biếmyept côxqmsjbnmy vìlcgu sao màsbwz cao hứkuzfng, chílxpxnh làsbwzxdaong vui vẻkdli toépywvt miệhxrang cưkuzfhxrai theo, khuôxqmsn mặujejt xinh đkgzudinjp đkgzuáubjkng yêceyyu khiếmyepn ngưkuzfhxrai ta chỉacmv muốtphrn hôxqmsn lêceyyn đkgzuósqxr.

Trong lòzwxjng ngưkuzfhxrai hầxdaou vui sưkuzffbsing tràsbwzn trềkwlj, nghĩgnelsbwzceyyn nósqxri thếmyepsbwzo khi côxqmsng tưkuzffbsic đkgzuxqmsi nhâkdlin khi ngàsbwzi trởdvdv vềkwlj, cảmgbfzwxja lâkdliu đkgzuàsbwzi ai cũxdaong biếmyept thểpvzx chấjbnmt củagkya tiểpvzxu vưkuzfơkgzung tửdhfc rấjbnmt tốtphrt, mặujejc kệhxrasbwz pháubjkt triểpvzxn trílxpx tuệhxra hay thâkdlin thểpvzx đkgzukwlju vưkuzfvjfat mứkuzfc bìlcgunh thưkuzfhxrang, màsbwzppppc nàsbwzy đkgzuâkdliy nósqxrkuzf nhiêceyyn cósqxr thểpvzx tựbxrglcgunh leo khỏxqmsi giưkuzfhxrang run rẩacmvy mon men đkgzui đkgzuếmyepn tậsntin cửdhfca. Khôxqmsng phảmgbfi trẻkdli con thưkuzfhxrang ngủagky rấjbnmt nhiềkwlju sao, so sáubjknh vớfbsii đkgzuâkdliy thìlcgu sao? Chílxpxnh làsbwz thâkdlin thểpvzx nhỏxqmspywvsbwzy dưkuzfhxrang nhưkuzf tinh lựbxrgc dưkuzf thừfaiga quáubjk nhiềkwlju, đkgzuôxqmsi mắhgxct ngậsntip nưkuzffbsic ôxqmsm lấjbnmy cổlcgu ngưkuzfhxrai hầxdaou, cựbxrga tớfbsii cựbxrga lui, nhìlcgun mọkjphi nơkgzui đkgzukwlju i ôxqmsxqmsceyyn, miệhxrang mấjbnmp máubjky muốtphrn nósqxr chuyệhxran.

Trêceyyn mặujejt vui mừfaigng nởdvdv rộajqv, ngưkuzfhxrai hầxdaou ngồkdlii ởdvdvceyyn cửdhfca sổlcgu, im lặujejng chờhxra bọkjphn họkjph trởdvdv vềkwlj.

sbwzceyyn ngoàsbwzi lâkdliu đkgzuàsbwzi, Mộajqvt chiếmyepc xe Lincoln thậsntit dàsbwzi đkgzuang từfaig từfaig tiếmyepn vàsbwzo, chậsntim rãabzyi dừfaigng ởdvdv trưkuzffbsic gara.

kdlim Hi Hi từfaig trong xe đkgzui ra, thâkdlin ảmgbfnh mảmgbfnh khảmgbfnh thoảmgbfng qua bósqxrng câkdliy loang lổlcgu, cửdhfc chỉacmv tao nhãabzy đkgzuajqvng lòzwxjng ngưkuzfhxrai, khuôxqmsn mặujejt nhỏxqms nhắhgxcn trong trẻkdlio lộajqv ra chúppppt lạxqmsnh lùazmcng, cósqxr chúppppt buồkdlin bựbxrgc, đkgzuósqxrng củagkya xe nhanh chósqxrng hưkuzffbsing trong lâkdliu đkgzuàsbwzi đkgzui vàsbwzo.

Thâkdlin thểpvzx cao lớfbsin củagkya ngưkuzfhxrai đkgzuàsbwzn ôxqmsng đkgzui phílxpxa sau, miệhxrang hắhgxcn khẽfbsi nởdvdv mộajqvt nụdhfckuzfhxrai, áubjknh mắhgxct liếmyepc qua xe mộajqvt chúppppt rồkdlii bắhgxct đkgzuxdaou chăubdhm chúpppp dừfaigng ởdvdvsbwzng.


“Hi Hi!” Châkdlin bưkuzffbsic nhanh, mộajqvt tay bắhgxct lấjbnmy tay nàsbwzng giữjndy chặujejt lạxqmsi, ngưkuzfhxrai đkgzuàsbwzn ôxqmsng phílxpxa sau đkgzuem nàsbwzng ôxqmsm vàsbwzo trongg lồkdling ngựbxrgc, cưkuzfhxrai yếmyepu ớfbsit nósqxri: “Làsbwzm sao vậsntiy? Đvwoci nhanh nhưkuzf vậsntiy đkgzupvzxsbwzm gìlcgu?”

“Anh...” Lâkdlim Hi Hi khôxqmsng nghĩgnel tớfbsii vừfaiga mớfbsii xuốtphrng xe mộajqvt chúppppt đkgzuãabzy bịhxra hắhgxcn ôxqmsm ấjbnmy, cáubjki vòzwxjng ôxqmsm chếmyept tiệhxrat nàsbwzy vẫsbwzn nhanh chósqxrng vàsbwz rộajqvng lớfbsin nhưkuzf vậsntiy, giốtphrng nhưkuzfsbwzng theo thờhxrai gian càsbwzng thêceyym rắhgxcn chắhgxcc, kiêceyyn cốtphr, thâkdlin thểpvzx mảmgbfnh khảmgbfnh củagkya nàsbwzng bịhxra ôxqmsm chặujejt bêceyyn trong căubdhn bảmgbfn khôxqmsng thểpvzx đkgzuajqvng đkgzusntiy, “Anh khôxqmsng cầxdaon ôxqmsm tôxqmsi.... Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung, buôxqmsng ra!”

Dung mạxqmso xinh đkgzudinjp đkgzuang tứkuzfc giậsntin ngúppppt trờhxrai khôxqmsng lưkuzfu tìlcgunh chúppppt nàsbwzo hưkuzffbsing ngưkuzfhxrai đkgzuàsbwzn ôxqmsng cao lớfbsin trưkuzffbsic mặujejt màsbwz pháubjkt hỏxqmsa.

Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung lạxqmsi khôxqmsng nỡaihr nhìlcgun nàsbwzng nhưkuzf vậsntiy, biếmyept nàsbwzng đkgzuang nósqxrng giậsntin, cáubjknh tay kiêceyyn cốtphrkgzui nớfbsii lỏxqmsng mộajqvt chúppppt đkgzupvzx cho nàsbwzng cósqxr thểpvzx dễsqxrsbwzng cửdhfcu đkgzuajqvng hơkgzun, chílxpxnh làsbwz nhưkuzf vậsntiy vẫsbwzn chưkuzfa đkgzuagky, nàsbwzng vẫsbwzn quậsntit cưkuzfhxrang khôxqmsng muốtphrn đkgzupvzx ýjgui đkgzuếmyepn hắhgxcn màsbwz đkgzui vàsbwzo trong lâkdliu đkgzuàsbwzi, hắhgxcn cũxdaong cưkuzfhxrai yếmyepu ớfbsit khôxqmsng miễsqxrn cưkuzfaihrng nữjndya, ôxqmsn nhu ởdvdvceyyn tai nàsbwzng thìlcgu thầxdaom, ôxqmsm nàsbwzng cùazmcng mộajqvt chỗqhyd thấjbnmt tha thấjbnmt thểpvzxu đkgzui vàsbwzo bêceyyn trong. Ngưkuzfhxrai đkgzuàsbwzn ôxqmsng cao lớfbsin tựbxrga nhưkuzf mộajqvt vịhxra thầxdaon, từfaig sau buổlcgui lễsqxr hộajqvi mừfaigng đkgzuưkuzfvjfac vạxqmsn dâkdlin chúppppc mừfaigng kia đkgzuãabzyppppt đkgzui toàsbwzn bộajqvkgzui thởdvdv lạxqmsnh lùazmcng trêceyyn cơkgzu thểpvzx, tựbxrga nhưkuzf mộajqvt con dãabzy thúpppp biếmyepn thàsbwznh ôxqmsn nhu, bìlcgunh ổlcgun lửdhfca giậsntin củagkya nàsbwzng.

“Hi Hi, đkgzufaigng tứkuzfc giậsntin....” Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung cưkuzfhxrai đkgzuếmyepn vui vẻkdli, hiếmyepm khi cósqxr thểpvzx nhẫsbwzn nạxqmsi nhưkuzf vậsntiy, mộajqvt lầxdaon nữjndya cầxdaom lạxqmsi cáubjknh tay đkgzuang khôxqmsng ngừfaigng đkgzuacmvy tay hắhgxcn ra củagkya nàsbwzng, rấjbnmt nhanh đkgzuãabzy đkgzuem nàsbwzng ôxqmsm vàsbwzo đkgzutphri diệhxran vớfbsii chílxpxnh mìlcgunh, bờhxra ngựbxrgc mềkwljm mạxqmsi củagkya nàsbwzng dáubjkn chặujejt vàsbwzo vòzwxjm ngựbxrgc rắhgxcn chắhgxcc củagkya hắhgxcn, dáubjkn chặujejt vàsbwzo chósqxrp mũxdaoi đkgzuáubjkng yêceyyu trêceyyn khuôxqmsn mặujejt nhỏxqms nhắhgxcn củagkya nàsbwzng: “Đvwocfaigng tứkuzfc giậsntin nữjndya đkgzuưkuzfvjfac khôxqmsng? Cósqxr chuyệhxran gìlcgu xảmgbfy ra sao? Anh vẫsbwzn đkgzukwlju giữjndylcgunh màsbwz, cũxdaong chỉacmv bởdvdvi vìlcguxqmsng việhxrac quáubjk bậsntin rộajqvn mớfbsii khôxqmsng thểpvzx vềkwlj phòzwxjng sớfbsim đkgzuưkuzfvjfac thôxqmsi.... Làsbwzm sao vậsntiy? Nósqxri cho anh biếmyept đkgzui...”

Tiểpvzxu nữjndy nhâkdlin củagkya hắhgxcn, từfaig sau khi lễsqxr mừfaigng sáubjkng nay kếmyept thúppppc đkgzuãabzysqxr biểpvzxu tìlcgunh hơkgzui hơkgzui tứkuzfc giậsntin nhưkuzf vậsntiy rồkdlii. Lòzwxjng hắhgxcn ngứkuzfa ngáubjky, nàsbwzng vẫsbwzn cưkuzfhxrai yếmyepu ớfbsit khôxqmsng giảmgbfi thílxpxch, ởdvdv trong xe hắhgxcn cũxdaong lạxqmsnh vớfbsii nàsbwzng cảmgbf nửdhfca ngàsbwzy, mãabzyi cho đkgzuếmyepn khi vềkwlj đkgzuếmyepn lâkdliu đkgzuàsbwzi mớfbsii mởdvdv thếmyep tiếmyepn côxqmsng, khôxqmsng ngờhxrasbwzng đkgzuãabzy tứkuzfc giậsntin đkgzuếmyepn mứkuzfc đkgzuajqvsbwzy rồkdlii.

“Hừfaig..” Lâkdlim Hi Hi oáubjkn hậsntin muốtphrn giẫsbwzy ra, lạxqmsi vẫsbwzn chỉacmvsqxr thểpvzx thởdvdv hồkdling hộajqvc màsbwz nhìlcgun thẳpvzxng hắhgxcn, thắhgxct lưkuzfng bịhxra hắhgxcn ôxqmsm chặujejt lấjbnmy chỉacmvsqxr thểpvzx ngửdhfca đkgzuxdaou đkgzutphri diệhxran vớfbsii khuôxqmsn mặujejt đkgzuang dáubjkn sáubjkt củagkya hắhgxcn, mộajqvt cáubjknh tay khôxqmsng ngừfaigng đkgzuacmvy bảmgbf vai đkgzuang épywvp tớfbsii gầxdaon củagkya hắhgxcn, tay kia thìlcgu bịhxra hắhgxcn nắhgxcm chặujejt trong lòzwxjng bàsbwzn tay, “Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung, anh khôxqmsng cầxdaon phảmgbfi giảmgbf bộajqv!”

sbwzng thởdvdv phìlcgu phìlcgu, khuôxqmsn mặujejt đkgzuxqmsdhfcng, nhịhxran khôxqmsng đkgzuưkuzfvjfac trừfaigng mắhgxct lưkuzfhxram hắhgxcn.

Ýkjphkuzfhxrai trêceyyn môxqmsi Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung càsbwzng sâkdliu, cáubjknh môxqmsi phun ra hơkgzui thởdvdvsqxrng bỏxqmsng phảmgbfceyyn quanh quẩacmvn ởdvdv chósqxrp mũxdaoi nàsbwzng, “Giảmgbf bộajqv? Anh giảmgbf bộajqvubjki gìlcgusbwzo?”

“Anh đkgzufaigng tưkuzfdvdvng rằsnting tôxqmsi khôxqmsng cósqxr nghe thấjbnmy, chủagky buổlcgui tiệhxrac hôxqmsm nay khôxqmsng phảmgbfi đkgzuãabzy gọkjphi đkgzuiệhxran thoạxqmsi cho anh sao, khôxqmsng phảmgbfi làsbwz ôxqmsng ta chuẩacmvn bịhxra đkgzuem con gáubjki củagkya chílxpxnh mìlcgunh tặujejng cho anh sao? 18 tuổlcgui, thờhxrai kỳyqabkuzfơkgzui đkgzudinjp nhấjbnmt, hơkgzun nữjndya lạxqmsi cựbxrgc kỳyqab thôxqmsng minh xinh đkgzudinjp,vừfaiga mớfbsii tốtphrt nghiệhxrap đkgzuxqmsi họkjphc Cambridge, chẳpvzxng lẽfbsi anh khôxqmsng thílxpxch sao? Anh cưkuzf nhiêceyyn còzwxjn nósqxri chuyệhxran vớfbsii ôxqmsng ta lâkdliu nhưkuzf vậsntiy?”

sbwzng đkgzuvjfai mãabzyi cho đkgzuếmyepn tậsntin nửdhfca đkgzuêceyym cũxdaong khôxqmsng thấjbnmy hắhgxcn trởdvdv vềkwlj, thậsntit sựbxrg khôxqmsng đkgzuvjfai đkgzuưkuzfvjfac nữjndya liềkwljn nặujejng nềkwlj ngủagky thiếmyepp đkgzui, nửdhfca đkgzuêceyym gầxdaon sáubjkng lạxqmsi bịhxra nụdhfcxqmsn nhiệhxrat tìlcgunh củagkya hắhgxcn đkgzuáubjknh thứkuzfc, toàsbwzn thâkdlin trầxdaon trụdhfci nằsntim ởdvdv trong ngựbxrgc hắhgxcn, nơkgzui mềkwljm mạxqmsi nhấjbnmt trêceyyn cơkgzu thểpvzx bịhxra hắhgxcn mạxqmsnh mẽfbsi chiếmyepm giữjndy, tham lam màsbwzsbwzm.... Nàsbwzng khôxqmsng biếmyept đkgzuãabzy xảmgbfy ra chuyệhxran gìlcgu, chỉacmv biếmyept rằsnting đkgzuang ngủagky an ổlcgun thìlcgu lạxqmsi bịhxra hắhgxcn gâkdliy sứkuzfc épywvp suốtphrt củagkya mộajqvt đkgzuêceyym đkgzuếmyepn mồkdlixqmsi đkgzuxdaom đkgzuìlcgua, nàsbwzng thậsntit sựbxrg.... Mệhxrat mỏxqmsi quáubjk!

ubjkng sớfbsim tỉacmvnh lạxqmsi, hắhgxcn vẫsbwzn tinh thầxdaon sáubjkng láubjkng nhưkuzf trưkuzffbsic, lậsntit tung chăubdhn mỏxqmsng ra đkgzuem cảmgbfkgzu thểpvzx đkgzuang buồkdlin thiu củagkya nàsbwzng hôxqmsn mộajqvt lưkuzfvjfat, hỏxqmsi: “Bảmgbfo bốtphri, đkgzuau khôxqmsng?”

kdlim Hi Hi thựbxrgc sựbxrg buồkdlin bựbxrgc!

sbwzng chưkuzfa từfaigng cósqxr tứkuzfc giậsntin nhưkuzf vậsntiy, cho dùazmcsbwzsqxrkdliu thuẫsbwzn vớfbsii hắhgxcn, nàsbwzng cũxdaong chỉacmvsbwz thưkuzfơkgzung tâkdlim khổlcgu sởdvdv, mộajqvt mìlcgunh chịhxrau đkgzubxrgng thưkuzfơkgzung tổlcgun liếmyepm láubjkp miệhxrang vếmyept thưkuzfơkgzung củagkya chílxpxnh mìlcgunh, màsbwz hiệhxran tạxqmsi, rốtphrt cụdhfcc nàsbwzng cũxdaong cósqxr thểpvzxsqxr đkgzuagkyxdaong khílxpx đkgzupvzx đkgzutphri diệhxran vớfbsii ngưkuzfhxrai đkgzuàsbwzn ôxqmsng tuấjbnmn lãabzyng bứkuzfc ngưkuzfhxrai nàsbwzy, ởdvdv trưkuzffbsic mặujejt hắhgxcn màsbwz tráubjkch mósqxrc, chấjbnmt vấjbnmn hắhgxcn. Trong lòzwxjng nàsbwzng cũxdaong lo lắhgxcng lắhgxcm chứkuzf, mộajqvt tia thắhgxcng lợvjfai cũxdaong khôxqmsng cósqxr.

Ájiixnh mắhgxct thâkdlim thúppppy củagkya Tầxdaon Dịhxrach Dưkuzfơkgzung nổlcgui lêceyyn mộajqvt tia mờhxra mịhxrat, nhưkuzfsbwz nhớfbsi lạxqmsi đkgzuiềkwlju gìlcgu đkgzuósqxr, rốtphrt cụdhfcc cũxdaong nhớfbsi ra, quảmgbf thựbxrgc ngưkuzfhxrai chủagky buổlcgui tiệhxrac hôxqmsm nay cósqxr từfaigng nhắhgxcc qua vềkwlj con gáubjki củagkya ôxqmsng ta, 18 tuổlcgui, mớfbsii vừfaiga tốtphrt nghiệhxrap Cambridge... Nàsbwzng làsbwzm sao cósqxr thểpvzx biếmyept rõkddz nhưkuzf vậsntiy chứkuzf?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.