Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 229 : Yêu thật đáng sợ

    trước sau   
Trong tòtkzaa lâztwcu đytbbàdjsdi, mộjregt thâztwcn thểyzgn nhỏcnbncgyh đytbbang bưpgegxrbyc đytbbi lắdutfc la lắdutfc lưpgeg, men theo vácnbnch tưpgegnzieng màdjsd đytbbi ra đytbbếmiuvn cạazuenh cửeazja, thâztwcn thểyzgn cọlungcnbnt vàdjsdo tưpgegnzieng đytbbi vềkrfm phíxdyja trưpgegxrbyc.

Mọlungi nơeexyi thựcgyhc tĩjaqxnh lặusysng, khôtvyeng ai cóvtdk thểyzgn nghe đytbbưpgegkgvkc lấxlsny mộjregt tiếmiuvng đytbbjregng, thâztwcn thểyzgn nhỏcnbncgyh kia lắdutfc lưpgegdjsdi cácnbni suývqaet nữpcqza ngãktho xuốpjvmng, đytbbôtvyei mắdutft to tròtkzan sácnbnng rựcgyhc lêxzozn, khuôtvyen mặusyst nhỏcnbn nhắdutfn đytbbácnbnng yêxzozu khôtvyeng mộjregt tỳfgpf vếmiuvt nàdjsdo, cácnbnnh tay nhỏcnbncgyh mậtkzap mạazuep bắdutft đytbbưpgegkgvkc cácnbnnh cửeazja bằpcqzng gỗtvye lim cóvtdk khắdutfc hoa văvqaen.

“Chi cha!” mộjregt tiếmiuvng....

Thâztwcn thểyzgn đytbbang chốpjvmng đytbbxlsn củznhta cụofiwc cưpgegng bịzwtj tiếmiuvng mởbmgy cửeazja làdjsdm cho giậtkzat mìdutfnh, ácnbnnh mắdutft ngậtkzap nưpgegxrbyc ngẩpcqzng lêxzozn, nhìdutfn khuôtvyen mặusyst củznhta ngưpgegnziei phíxdyja trêxzozn.

Sau buổbkasi trưpgega yêxzozn tĩjaqxnh, ngay cảgstp nữpcqz hầrqdpu cũxjgrng nghỉtkza ngơeexyi.

tkzaa lâztwcu đytbbàdjsdi rộjregng lớxrbyn nhưpgeg vậtkzay càdjsdng thêxzozm trốpjvmng trảgstpi, cụofiwc cưpgegng cũxjgrng cóvtdk chúimsrt buồepvpn ngủznht, ácnbnnh mắdutft mơeexydjsdng trợkgvkn lớxrbyn nhìdutfn bốpjvmn phíxdyja, khôtvyeng thấxlsny mẹnqjxdjsddutfnh thíxdyjch nhấxlsnt, cácnbnnh tay bécgyho mậtkzap dụofiwi dụofiwi vàdjsdi cácnbni lêxzozn mắdutft, ngácnbnp mộjregt cácnbni thậtkzat to.


Mộjregt chỗtvye khácnbnc trêxzozn hàdjsdnh lang dàdjsdi, mộjregt ngưpgegnziei hầrqdpu mớxrbyi đytbbem quàdjsd đytbbếmiuvn tặusysng Lan phu nhâztwcn trởbmgy vềkrfm, đytbbi ngang qua phòtkzang côtvyeng tưpgegxrbyc đytbbazuei nhâztwcn, đytbbjregt nhiêxzozn nhìdutfn thấxlsny thâztwcn ảgstpnh mềkrfmm mạazuei nhưpgeg vậtkzay xuấxlsnt hiệxzozn ởbmgy ngoàdjsdi cửeazja, nghi hoặusysc tiếmiuvn đytbbếmiuvn, mãkthoi cho tớxrbyi khi đytbbếmiuvn gầrqdpn mớxrbyi thấxlsny rõytbb thâztwcn ảgstpnh kia, nhưpgegng màdjsd lạazuei kinh ngạazuec quácnbn đytbbtvyei.

“Ômestng trờnziei củznhta tôtvyei ơeexyi!” Ngưpgegnziei hầrqdpu cứjregng mặusyst kêxzozu lêxzozn mộjregt tiếmiuvng, vộjregi vàdjsdng chạazuey tớxrbyi, ngồepvpi xổbkasm xuốpjvmng đytbbxlsn lấxlsny thâztwcn hìdutfnh củznhta cụofiwc cưpgegng đytbbang mệxzozt chếmiuvt vìdutf dựcgyha vàdjsdo vácnbnn cửeazja đytbbyzgn cốpjvm đytbbjregng vũxjgrng kia: “Tiểyzgnu vưpgegơeexyng tửeazj, cậtkzau... cậtkzau...”

Trờnziei ạazue.... Ngưpgegnziei hầrqdpu sợkgvk ngâztwcy ngưpgegnziei, tiểyzgnu vưpgegơeexyng tửeazj mớxrbyi chưpgega đytbbếmiuvn tácnbnm thácnbnng, nóvtdkpgeg nhiêxzozn..... Cưpgeg nhiêxzozn chíxdyjnh mìdutfnh mon men đytbbi từwzwz trong phòtkzang ra tớxrbyi đytbbâztwcy? Khôtvyeng ai dạazuey nóvtdk đytbbãktho biếmiuvt tựcgyh tậtkzap đytbbi?

Cụofiwc cưpgegng lậtkzap tứjregc rơeexyi vàdjsdo mộjregt cácnbni ôtvyem ấxlsnp, phácnbnt ra thanh âztwcm bi bôtvye đytbbácnbnng yêxzozu, cácnbnnh tay phấxlsnn nộjregn cóvtdk lựcgyhc, túimsrm lấxlsny lớxrbyp ren mỏcnbnng trưpgegxrbyc ngựcgyhc ácnbno củznhta ngưpgegnziei hầrqdpu xécgyhcnbnch, đytbbôtvyei mắdutft vừwzwza mớxrbyi buồepvpn ngủznhtxjgrpgegkgvki đytbbãkthocnbnng lêxzozn nhấxlsnp nhácnbny liêxzozn hồepvpi.

Kinh ngạazuec trêxzozn mặusyst ngưpgegnziei hầrqdpu thủznhty chung khôtvyeng cóvtdkimsrt đytbbi, chạazuey nhanh ôtvyem lấxlsny tiểyzgnu vưpgegơeexyng tửeazj đytbbi vàdjsdo trong phòtkzang, trong căvqaen phòtkzang trốpjvmng trảgstpi màdjsd tao nhãktho khôtvyeng cóvtdk ai cảgstp, bêxzozn cạazuenh chiếmiuvc giưpgegnzieng lớxrbyn mềkrfmm mạazuei cóvtdk mộjregt cácnbni nôtvyei nhỏcnbn nhưpgeg mộjregt cácnbni giưpgegnzieng nhỏcnbn, nóvtdki vậtkzay cụofiwc cưpgegng chíxdyjnh làdjsd từwzwzeexyi nàdjsdy đytbbi ra sao? Ngưpgegnziei hầrqdpu ngâztwcy ngốpjvmc nhìdutfn nhìdutfn, quan sácnbnt thậtkzat kỹjregcnbni giưpgegnzieng nhỏcnbn kia, trong lòtkzang càdjsdng thêxzozm khiếmiuvp sợkgvk.

Nhìdutfn nhưpgeg vậtkzay.... nóvtdk leo ra sao?

Trêxzozn mặusyst côtvye lạazuei nởbmgy nụofiwpgegnziei kinh hỉtkza, nắdutfm lấxlsny cácnbnnh tay nhỏcnbncgyh củznhta cụofiwc cưpgegng, “Thưpgegkgvkng đytbbếmiuv củznhta tôtvyei ơeexyi! Tiểyzgnu vưpgegơeexyng tửeazj thậtkzat tuyệxzozt vờnziei! Nhấxlsnt đytbbzwtjnh côtvyeng tưpgegxrbyc đytbbazuei nhâztwcn sẽeazj rấxlsnt vui vẻxrby! Ha ha!”

Cụofiwc cưpgegng khôtvyeng biếmiuvt côtvyexlsny vìdutf sao màdjsd cao hứjregng, chíxdyjnh làdjsdxjgrng vui vẻxrby toécgyht miệxzozng cưpgegnziei theo, khuôtvyen mặusyst xinh đytbbnqjxp đytbbácnbnng yêxzozu khiếmiuvn ngưpgegnziei ta chỉtkza muốpjvmn hôtvyen lêxzozn đytbbóvtdk.

Trong lòtkzang ngưpgegnziei hầrqdpu vui sưpgegxrbyng tràdjsdn trềkrfm, nghĩjaqxdjsdxzozn nóvtdki thếmiuvdjsdo khi côtvyeng tưpgegxrbyc đytbbazuei nhâztwcn khi ngàdjsdi trởbmgy vềkrfm, cảgstptkzaa lâztwcu đytbbàdjsdi ai cũxjgrng biếmiuvt thểyzgn chấxlsnt củznhta tiểyzgnu vưpgegơeexyng tửeazj rấxlsnt tốpjvmt, mặusysc kệxzozdjsd phácnbnt triểyzgnn tríxdyj tuệxzoz hay thâztwcn thểyzgn đytbbkrfmu vưpgegkgvkt mứjregc bìdutfnh thưpgegnzieng, màdjsdimsrc nàdjsdy đytbbâztwcy nóvtdkpgeg nhiêxzozn cóvtdk thểyzgn tựcgyhdutfnh leo khỏcnbni giưpgegnzieng run rẩpcqzy mon men đytbbi đytbbếmiuvn tậtkzan cửeazja. Khôtvyeng phảgstpi trẻxrby con thưpgegnzieng ngủznht rấxlsnt nhiềkrfmu sao, so sácnbnnh vớxrbyi đytbbâztwcy thìdutf sao? Chíxdyjnh làdjsd thâztwcn thểyzgn nhỏcnbncgyhdjsdy dưpgegnzieng nhưpgeg tinh lựcgyhc dưpgeg thừwzwza quácnbn nhiềkrfmu, đytbbôtvyei mắdutft ngậtkzap nưpgegxrbyc ôtvyem lấxlsny cổbkas ngưpgegnziei hầrqdpu, cựcgyha tớxrbyi cựcgyha lui, nhìdutfn mọlungi nơeexyi đytbbkrfmu i ôtvyetvyexzozn, miệxzozng mấxlsnp mácnbny muốpjvmn nóvtdk chuyệxzozn.

Trêxzozn mặusyst vui mừwzwzng nởbmgy rộjreg, ngưpgegnziei hầrqdpu ngồepvpi ởbmgyxzozn cửeazja sổbkas, im lặusysng chờnzie bọlungn họlung trởbmgy vềkrfm.

djsdxzozn ngoàdjsdi lâztwcu đytbbàdjsdi, Mộjregt chiếmiuvc xe Lincoln thậtkzat dàdjsdi đytbbang từwzwz từwzwz tiếmiuvn vàdjsdo, chậtkzam rãkthoi dừwzwzng ởbmgy trưpgegxrbyc gara.

ztwcm Hi Hi từwzwz trong xe đytbbi ra, thâztwcn ảgstpnh mảgstpnh khảgstpnh thoảgstpng qua bóvtdkng câztwcy loang lổbkas, cửeazj chỉtkza tao nhãktho đytbbjregng lòtkzang ngưpgegnziei, khuôtvyen mặusyst nhỏcnbn nhắdutfn trong trẻxrbyo lộjreg ra chúimsrt lạazuenh lùgaqrng, cóvtdk chúimsrt buồepvpn bựcgyhc, đytbbóvtdkng củznhta xe nhanh chóvtdkng hưpgegxrbyng trong lâztwcu đytbbàdjsdi đytbbi vàdjsdo.

Thâztwcn thểyzgn cao lớxrbyn củznhta ngưpgegnziei đytbbàdjsdn ôtvyeng đytbbi phíxdyja sau, miệxzozng hắdutfn khẽeazj nởbmgy mộjregt nụofiwpgegnziei, ácnbnnh mắdutft liếmiuvc qua xe mộjregt chúimsrt rồepvpi bắdutft đytbbrqdpu chăvqaem chúimsr dừwzwzng ởbmgydjsdng.


“Hi Hi!” Châztwcn bưpgegxrbyc nhanh, mộjregt tay bắdutft lấxlsny tay nàdjsdng giữpcqz chặusyst lạazuei, ngưpgegnziei đytbbàdjsdn ôtvyeng phíxdyja sau đytbbem nàdjsdng ôtvyem vàdjsdo trongg lồepvpng ngựcgyhc, cưpgegnziei yếmiuvu ớxrbyt nóvtdki: “Làdjsdm sao vậtkzay? Đznhti nhanh nhưpgeg vậtkzay đytbbyzgndjsdm gìdutf?”

“Anh...” Lâztwcm Hi Hi khôtvyeng nghĩjaqx tớxrbyi vừwzwza mớxrbyi xuốpjvmng xe mộjregt chúimsrt đytbbãktho bịzwtj hắdutfn ôtvyem ấxlsny, cácnbni vòtkzang ôtvyem chếmiuvt tiệxzozt nàdjsdy vẫnqjxn nhanh chóvtdkng vàdjsd rộjregng lớxrbyn nhưpgeg vậtkzay, giốpjvmng nhưpgegdjsdng theo thờnziei gian càdjsdng thêxzozm rắdutfn chắdutfc, kiêxzozn cốpjvm, thâztwcn thểyzgn mảgstpnh khảgstpnh củznhta nàdjsdng bịzwtj ôtvyem chặusyst bêxzozn trong căvqaen bảgstpn khôtvyeng thểyzgn đytbbjregng đytbbtkzay, “Anh khôtvyeng cầrqdpn ôtvyem tôtvyei.... Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng, buôtvyeng ra!”

Dung mạazueo xinh đytbbnqjxp đytbbang tứjregc giậtkzan ngúimsrt trờnziei khôtvyeng lưpgegu tìdutfnh chúimsrt nàdjsdo hưpgegxrbyng ngưpgegnziei đytbbàdjsdn ôtvyeng cao lớxrbyn trưpgegxrbyc mặusyst màdjsd phácnbnt hỏcnbna.

Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng lạazuei khôtvyeng nỡxlsn nhìdutfn nàdjsdng nhưpgeg vậtkzay, biếmiuvt nàdjsdng đytbbang nóvtdkng giậtkzan, cácnbnnh tay kiêxzozn cốpjvmeexyi nớxrbyi lỏcnbnng mộjregt chúimsrt đytbbyzgn cho nàdjsdng cóvtdk thểyzgn dễytbbdjsdng cửeazju đytbbjregng hơeexyn, chíxdyjnh làdjsd nhưpgeg vậtkzay vẫnqjxn chưpgega đytbbznht, nàdjsdng vẫnqjxn quậtkzat cưpgegnzieng khôtvyeng muốpjvmn đytbbyzgn ývqae đytbbếmiuvn hắdutfn màdjsd đytbbi vàdjsdo trong lâztwcu đytbbàdjsdi, hắdutfn cũxjgrng cưpgegnziei yếmiuvu ớxrbyt khôtvyeng miễytbbn cưpgegxlsnng nữpcqza, ôtvyen nhu ởbmgyxzozn tai nàdjsdng thìdutf thầrqdpm, ôtvyem nàdjsdng cùgaqrng mộjregt chỗtvye thấxlsnt tha thấxlsnt thểyzgnu đytbbi vàdjsdo bêxzozn trong. Ngưpgegnziei đytbbàdjsdn ôtvyeng cao lớxrbyn tựcgyha nhưpgeg mộjregt vịzwtj thầrqdpn, từwzwz sau buổbkasi lễytbb hộjregi mừwzwzng đytbbưpgegkgvkc vạazuen dâztwcn chúimsrc mừwzwzng kia đytbbãkthoimsrt đytbbi toàdjsdn bộjregeexyi thởbmgy lạazuenh lùgaqrng trêxzozn cơeexy thểyzgn, tựcgyha nhưpgeg mộjregt con dãktho thúimsr biếmiuvn thàdjsdnh ôtvyen nhu, bìdutfnh ổbkasn lửeazja giậtkzan củznhta nàdjsdng.

“Hi Hi, đytbbwzwzng tứjregc giậtkzan....” Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng cưpgegnziei đytbbếmiuvn vui vẻxrby, hiếmiuvm khi cóvtdk thểyzgn nhẫnqjxn nạazuei nhưpgeg vậtkzay, mộjregt lầrqdpn nữpcqza cầrqdpm lạazuei cácnbnnh tay đytbbang khôtvyeng ngừwzwzng đytbbpcqzy tay hắdutfn ra củznhta nàdjsdng, rấxlsnt nhanh đytbbãktho đytbbem nàdjsdng ôtvyem vàdjsdo đytbbpjvmi diệxzozn vớxrbyi chíxdyjnh mìdutfnh, bờnzie ngựcgyhc mềkrfmm mạazuei củznhta nàdjsdng dácnbnn chặusyst vàdjsdo vòtkzam ngựcgyhc rắdutfn chắdutfc củznhta hắdutfn, dácnbnn chặusyst vàdjsdo chóvtdkp mũxjgri đytbbácnbnng yêxzozu trêxzozn khuôtvyen mặusyst nhỏcnbn nhắdutfn củznhta nàdjsdng: “Đznhtwzwzng tứjregc giậtkzan nữpcqza đytbbưpgegkgvkc khôtvyeng? Cóvtdk chuyệxzozn gìdutf xảgstpy ra sao? Anh vẫnqjxn đytbbkrfmu giữpcqzdutfnh màdjsd, cũxjgrng chỉtkza bởbmgyi vìdutftvyeng việxzozc quácnbn bậtkzan rộjregn mớxrbyi khôtvyeng thểyzgn vềkrfm phòtkzang sớxrbym đytbbưpgegkgvkc thôtvyei.... Làdjsdm sao vậtkzay? Nóvtdki cho anh biếmiuvt đytbbi...”

Tiểyzgnu nữpcqz nhâztwcn củznhta hắdutfn, từwzwz sau khi lễytbb mừwzwzng sácnbnng nay kếmiuvt thúimsrc đytbbãkthovtdk biểyzgnu tìdutfnh hơeexyi hơeexyi tứjregc giậtkzan nhưpgeg vậtkzay rồepvpi. Lòtkzang hắdutfn ngứjrega ngácnbny, nàdjsdng vẫnqjxn cưpgegnziei yếmiuvu ớxrbyt khôtvyeng giảgstpi thíxdyjch, ởbmgy trong xe hắdutfn cũxjgrng lạazuenh vớxrbyi nàdjsdng cảgstp nửeazja ngàdjsdy, mãkthoi cho đytbbếmiuvn khi vềkrfm đytbbếmiuvn lâztwcu đytbbàdjsdi mớxrbyi mởbmgy thếmiuv tiếmiuvn côtvyeng, khôtvyeng ngờnziedjsdng đytbbãktho tứjregc giậtkzan đytbbếmiuvn mứjregc đytbbjregdjsdy rồepvpi.

“Hừwzwz..” Lâztwcm Hi Hi oácnbnn hậtkzan muốpjvmn giẫnqjxy ra, lạazuei vẫnqjxn chỉtkzavtdk thểyzgn thởbmgy hồepvpng hộjregc màdjsd nhìdutfn thẳxqycng hắdutfn, thắdutft lưpgegng bịzwtj hắdutfn ôtvyem chặusyst lấxlsny chỉtkzavtdk thểyzgn ngửeazja đytbbrqdpu đytbbpjvmi diệxzozn vớxrbyi khuôtvyen mặusyst đytbbang dácnbnn sácnbnt củznhta hắdutfn, mộjregt cácnbnnh tay khôtvyeng ngừwzwzng đytbbpcqzy bảgstp vai đytbbang écgyhp tớxrbyi gầrqdpn củznhta hắdutfn, tay kia thìdutf bịzwtj hắdutfn nắdutfm chặusyst trong lòtkzang bàdjsdn tay, “Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng, anh khôtvyeng cầrqdpn phảgstpi giảgstp bộjreg!”

djsdng thởbmgy phìdutf phìdutf, khuôtvyen mặusyst đytbbcnbneazjng, nhịzwtjn khôtvyeng đytbbưpgegkgvkc trừwzwzng mắdutft lưpgegnziem hắdutfn.

Ýtkzapgegnziei trêxzozn môtvyei Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng càdjsdng sâztwcu, cácnbnnh môtvyei phun ra hơeexyi thởbmgyvtdkng bỏcnbnng phảgstpxzozn quanh quẩpcqzn ởbmgy chóvtdkp mũxjgri nàdjsdng, “Giảgstp bộjreg? Anh giảgstp bộjregcnbni gìdutfdjsdo?”

“Anh đytbbwzwzng tưpgegbmgyng rằpcqzng tôtvyei khôtvyeng cóvtdk nghe thấxlsny, chủznht buổbkasi tiệxzozc hôtvyem nay khôtvyeng phảgstpi đytbbãktho gọlungi đytbbiệxzozn thoạazuei cho anh sao, khôtvyeng phảgstpi làdjsd ôtvyeng ta chuẩpcqzn bịzwtj đytbbem con gácnbni củznhta chíxdyjnh mìdutfnh tặusysng cho anh sao? 18 tuổbkasi, thờnziei kỳfgpfpgegơeexyi đytbbnqjxp nhấxlsnt, hơeexyn nữpcqza lạazuei cựcgyhc kỳfgpf thôtvyeng minh xinh đytbbnqjxp,vừwzwza mớxrbyi tốpjvmt nghiệxzozp đytbbazuei họlungc Cambridge, chẳxqycng lẽeazj anh khôtvyeng thíxdyjch sao? Anh cưpgeg nhiêxzozn còtkzan nóvtdki chuyệxzozn vớxrbyi ôtvyeng ta lâztwcu nhưpgeg vậtkzay?”

djsdng đytbbkgvki mãkthoi cho đytbbếmiuvn tậtkzan nửeazja đytbbêxzozm cũxjgrng khôtvyeng thấxlsny hắdutfn trởbmgy vềkrfm, thậtkzat sựcgyh khôtvyeng đytbbkgvki đytbbưpgegkgvkc nữpcqza liềkrfmn nặusysng nềkrfm ngủznht thiếmiuvp đytbbi, nửeazja đytbbêxzozm gầrqdpn sácnbnng lạazuei bịzwtj nụofiwtvyen nhiệxzozt tìdutfnh củznhta hắdutfn đytbbácnbnnh thứjregc, toàdjsdn thâztwcn trầrqdpn trụofiwi nằpcqzm ởbmgy trong ngựcgyhc hắdutfn, nơeexyi mềkrfmm mạazuei nhấxlsnt trêxzozn cơeexy thểyzgn bịzwtj hắdutfn mạazuenh mẽeazj chiếmiuvm giữpcqz, tham lam màdjsddjsdm.... Nàdjsdng khôtvyeng biếmiuvt đytbbãktho xảgstpy ra chuyệxzozn gìdutf, chỉtkza biếmiuvt rằpcqzng đytbbang ngủznht an ổbkasn thìdutf lạazuei bịzwtj hắdutfn gâztwcy sứjregc écgyhp suốpjvmt củznhta mộjregt đytbbêxzozm đytbbếmiuvn mồepvptvyei đytbbrqdpm đytbbìdutfa, nàdjsdng thậtkzat sựcgyh.... Mệxzozt mỏcnbni quácnbn!

cnbnng sớxrbym tỉtkzanh lạazuei, hắdutfn vẫnqjxn tinh thầrqdpn sácnbnng lácnbnng nhưpgeg trưpgegxrbyc, lậtkzat tung chăvqaen mỏcnbnng ra đytbbem cảgstpeexy thểyzgn đytbbang buồepvpn thiu củznhta nàdjsdng hôtvyen mộjregt lưpgegkgvkt, hỏcnbni: “Bảgstpo bốpjvmi, đytbbau khôtvyeng?”

ztwcm Hi Hi thựcgyhc sựcgyh buồepvpn bựcgyhc!

djsdng chưpgega từwzwzng cóvtdk tứjregc giậtkzan nhưpgeg vậtkzay, cho dùgaqrdjsdvtdkztwcu thuẫnqjxn vớxrbyi hắdutfn, nàdjsdng cũxjgrng chỉtkzadjsd thưpgegơeexyng tâztwcm khổbkas sởbmgy, mộjregt mìdutfnh chịzwtju đytbbcgyhng thưpgegơeexyng tổbkasn liếmiuvm lácnbnp miệxzozng vếmiuvt thưpgegơeexyng củznhta chíxdyjnh mìdutfnh, màdjsd hiệxzozn tạazuei, rốpjvmt cụofiwc nàdjsdng cũxjgrng cóvtdk thểyzgnvtdk đytbbznhtxjgrng khíxdyj đytbbyzgn đytbbpjvmi diệxzozn vớxrbyi ngưpgegnziei đytbbàdjsdn ôtvyeng tuấxlsnn lãkthong bứjregc ngưpgegnziei nàdjsdy, ởbmgy trưpgegxrbyc mặusyst hắdutfn màdjsd trácnbnch móvtdkc, chấxlsnt vấxlsnn hắdutfn. Trong lòtkzang nàdjsdng cũxjgrng lo lắdutfng lắdutfm chứjreg, mộjregt tia thắdutfng lợkgvki cũxjgrng khôtvyeng cóvtdk.

Áhoaonh mắdutft thâztwcm thúimsry củznhta Tầrqdpn Dịzwtjch Dưpgegơeexyng nổbkasi lêxzozn mộjregt tia mờnzie mịzwtjt, nhưpgegdjsd nhớxrby lạazuei đytbbiềkrfmu gìdutf đytbbóvtdk, rốpjvmt cụofiwc cũxjgrng nhớxrby ra, quảgstp thựcgyhc ngưpgegnziei chủznht buổbkasi tiệxzozc hôtvyem nay cóvtdk từwzwzng nhắdutfc qua vềkrfm con gácnbni củznhta ôtvyeng ta, 18 tuổbkasi, mớxrbyi vừwzwza tốpjvmt nghiệxzozp Cambridge... Nàdjsdng làdjsdm sao cóvtdk thểyzgn biếmiuvt rõytbb nhưpgeg vậtkzay chứjreg?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.