Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 229 : Yêu thật đáng sợ

    trước sau   
Trong tòvbpxa lâeqnvu đetloàqvtti, mộzcqet thâeqnvn thểholr nhỏihhwatqn đetloang bưajjuhvyvc đetloi lắnjkhc la lắnjkhc lưajju, men theo váijbych tưajjufssmng màqvtt đetloi ra đetloếzjbhn cạotgunh cửdcpva, thâeqnvn thểholr cọphyjijbyt vàqvtto tưajjufssmng đetloi vềlscs phídcbpa trưajjuhvyvc.

Mọphyji nơsfbwi thựqyidc tĩxkuonh lặajhjng, khôuzxung ai cókjgu thểholr nghe đetloưajjubnzac lấrghhy mộzcqet tiếzjbhng đetlozcqeng, thâeqnvn thểholr nhỏihhwatqn kia lắnjkhc lưajjuqvtti cáijbyi suýqpvlt nữetloa ngãofrl xuốaxszng, đetloôuzxui mắnjkht to tròvbpxn sáijbyng rựqyidc lêfssmn, khuôuzxun mặajhjt nhỏihhw nhắnjkhn đetloáijbyng yêfssmu khôuzxung mộzcqet tỳmlue vếzjbht nàqvtto, cáijbynh tay nhỏihhwatqn mậoheap mạotgup bắnjkht đetloưajjubnzac cáijbynh cửdcpva bằrvtsng gỗlcsx lim cókjgu khắnjkhc hoa văfwygn.

“Chi cha!” mộzcqet tiếzjbhng....

Thâeqnvn thểholr đetloang chốaxszng đetloexpi củwtfqa cụlrudc cưajjung bịrvts tiếzjbhng mởsfbw cửdcpva làqvttm cho giậoheat mìibhpnh, áijbynh mắnjkht ngậoheap nưajjuhvyvc ngẩpusgng lêfssmn, nhìibhpn khuôuzxun mặajhjt củwtfqa ngưajjufssmi phídcbpa trêfssmn.

Sau buổijbyi trưajjua yêfssmn tĩxkuonh, ngay cảvbpx nữetlo hầmoequ cũtzzwng nghỉvpud ngơsfbwi.

vbpxa lâeqnvu đetloàqvtti rộzcqeng lớhvyvn nhưajju vậoheay càqvttng thêfssmm trốaxszng trảvbpxi, cụlrudc cưajjung cũtzzwng cókjgu chúwtfqt buồfwygn ngủwtfq, áijbynh mắnjkht mơsfbwqvttng trợbnzan lớhvyvn nhìibhpn bốaxszn phídcbpa, khôuzxung thấrghhy mẹphyjqvttibhpnh thídcbpch nhấrghht, cáijbynh tay béatqno mậoheap dụlrudi dụlrudi vàqvtti cáijbyi lêfssmn mắnjkht, ngáijbyp mộzcqet cáijbyi thậoheat to.


Mộzcqet chỗlcsx kháijbyc trêfssmn hàqvttnh lang dàqvtti, mộzcqet ngưajjufssmi hầmoequ mớhvyvi đetloem quàqvtt đetloếzjbhn tặajhjng Lan phu nhâeqnvn trởsfbw vềlscs, đetloi ngang qua phòvbpxng côuzxung tưajjuhvyvc đetlootgui nhâeqnvn, đetlozcqet nhiêfssmn nhìibhpn thấrghhy thâeqnvn ảvbpxnh mềlscsm mạotgui nhưajju vậoheay xuấrghht hiệecvbn ởsfbw ngoàqvtti cửdcpva, nghi hoặajhjc tiếzjbhn đetloếzjbhn, mãofrli cho tớhvyvi khi đetloếzjbhn gầmoeqn mớhvyvi thấrghhy rõrvts thâeqnvn ảvbpxnh kia, nhưajjung màqvtt lạotgui kinh ngạotguc quáijby đetlolcsxi.

“Ôxkuong trờfssmi củwtfqa tôuzxui ơsfbwi!” Ngưajjufssmi hầmoequ cứkjgung mặajhjt kêfssmu lêfssmn mộzcqet tiếzjbhng, vộzcqei vàqvttng chạotguy tớhvyvi, ngồfwygi xổijbym xuốaxszng đetloexpi lấrghhy thâeqnvn hìibhpnh củwtfqa cụlrudc cưajjung đetloang mệecvbt chếzjbht vìibhp dựqyida vàqvtto váijbyn cửdcpva đetloholr cốaxsz đetlokjgung vũtzzwng kia: “Tiểholru vưajjuơsfbwng tửdcpv, cậoheau... cậoheau...”

Trờfssmi ạotgu.... Ngưajjufssmi hầmoequ sợbnza ngâeqnvy ngưajjufssmi, tiểholru vưajjuơsfbwng tửdcpv mớhvyvi chưajjua đetloếzjbhn táijbym tháijbyng, nókjguajju nhiêfssmn..... Cưajju nhiêfssmn chídcbpnh mìibhpnh mon men đetloi từubww trong phòvbpxng ra tớhvyvi đetloâeqnvy? Khôuzxung ai dạotguy nókjgu đetloãofrl biếzjbht tựqyid tậoheap đetloi?

Cụlrudc cưajjung lậoheap tứkjguc rơsfbwi vàqvtto mộzcqet cáijbyi ôuzxum ấrghhp, pháijbyt ra thanh âeqnvm bi bôuzxu đetloáijbyng yêfssmu, cáijbynh tay phấrghhn nộzcqen cókjgu lựqyidc, túwtfqm lấrghhy lớhvyvp ren mỏihhwng trưajjuhvyvc ngựqyidc áijbyo củwtfqa ngưajjufssmi hầmoequ xéatqnijbych, đetloôuzxui mắnjkht vừubwwa mớhvyvi buồfwygn ngủwtfqtzzwajjubnzai đetloãofrlijbyng lêfssmn nhấrghhp nháijbyy liêfssmn hồfwygi.

Kinh ngạotguc trêfssmn mặajhjt ngưajjufssmi hầmoequ thủwtfqy chung khôuzxung cókjguwtfqt đetloi, chạotguy nhanh ôuzxum lấrghhy tiểholru vưajjuơsfbwng tửdcpv đetloi vàqvtto trong phòvbpxng, trong căfwygn phòvbpxng trốaxszng trảvbpxi màqvtt tao nhãofrl khôuzxung cókjgu ai cảvbpx, bêfssmn cạotgunh chiếzjbhc giưajjufssmng lớhvyvn mềlscsm mạotgui cókjgu mộzcqet cáijbyi nôuzxui nhỏihhw nhưajju mộzcqet cáijbyi giưajjufssmng nhỏihhw, nókjgui vậoheay cụlrudc cưajjung chídcbpnh làqvtt từubwwsfbwi nàqvtty đetloi ra sao? Ngưajjufssmi hầmoequ ngâeqnvy ngốaxszc nhìibhpn nhìibhpn, quan sáijbyt thậoheat kỹpwgkijbyi giưajjufssmng nhỏihhw kia, trong lòvbpxng càqvttng thêfssmm khiếzjbhp sợbnza.

Nhìibhpn nhưajju vậoheay.... nókjgu leo ra sao?

Trêfssmn mặajhjt côuzxu lạotgui nởsfbw nụlrudajjufssmi kinh hỉvpud, nắnjkhm lấrghhy cáijbynh tay nhỏihhwatqn củwtfqa cụlrudc cưajjung, “Thưajjubnzang đetloếzjbh củwtfqa tôuzxui ơsfbwi! Tiểholru vưajjuơsfbwng tửdcpv thậoheat tuyệecvbt vờfssmi! Nhấrghht đetlorvtsnh côuzxung tưajjuhvyvc đetlootgui nhâeqnvn sẽikgv rấrghht vui vẻihhw! Ha ha!”

Cụlrudc cưajjung khôuzxung biếzjbht côuzxurghhy vìibhp sao màqvtt cao hứkjgung, chídcbpnh làqvtttzzwng vui vẻihhw toéatqnt miệecvbng cưajjufssmi theo, khuôuzxun mặajhjt xinh đetlophyjp đetloáijbyng yêfssmu khiếzjbhn ngưajjufssmi ta chỉvpud muốaxszn hôuzxun lêfssmn đetloókjgu.

Trong lòvbpxng ngưajjufssmi hầmoequ vui sưajjuhvyvng tràqvttn trềlscs, nghĩxkuoqvttfssmn nókjgui thếzjbhqvtto khi côuzxung tưajjuhvyvc đetlootgui nhâeqnvn khi ngàqvtti trởsfbw vềlscs, cảvbpxvbpxa lâeqnvu đetloàqvtti ai cũtzzwng biếzjbht thểholr chấrghht củwtfqa tiểholru vưajjuơsfbwng tửdcpv rấrghht tốaxszt, mặajhjc kệecvbqvtt pháijbyt triểholrn trídcbp tuệecvb hay thâeqnvn thểholr đetlolscsu vưajjubnzat mứkjguc bìibhpnh thưajjufssmng, màqvttwtfqc nàqvtty đetloâeqnvy nókjguajju nhiêfssmn cókjgu thểholr tựqyidibhpnh leo khỏihhwi giưajjufssmng run rẩpusgy mon men đetloi đetloếzjbhn tậohean cửdcpva. Khôuzxung phảvbpxi trẻihhw con thưajjufssmng ngủwtfq rấrghht nhiềlscsu sao, so sáijbynh vớhvyvi đetloâeqnvy thìibhp sao? Chídcbpnh làqvtt thâeqnvn thểholr nhỏihhwatqnqvtty dưajjufssmng nhưajju tinh lựqyidc dưajju thừubwwa quáijby nhiềlscsu, đetloôuzxui mắnjkht ngậoheap nưajjuhvyvc ôuzxum lấrghhy cổijby ngưajjufssmi hầmoequ, cựqyida tớhvyvi cựqyida lui, nhìibhpn mọphyji nơsfbwi đetlolscsu i ôuzxuuzxufssmn, miệecvbng mấrghhp máijbyy muốaxszn nókjgu chuyệecvbn.

Trêfssmn mặajhjt vui mừubwwng nởsfbw rộzcqe, ngưajjufssmi hầmoequ ngồfwygi ởsfbwfssmn cửdcpva sổijby, im lặajhjng chờfssm bọphyjn họphyj trởsfbw vềlscs.

qvttfssmn ngoàqvtti lâeqnvu đetloàqvtti, Mộzcqet chiếzjbhc xe Lincoln thậoheat dàqvtti đetloang từubww từubww tiếzjbhn vàqvtto, chậoheam rãofrli dừubwwng ởsfbw trưajjuhvyvc gara.

eqnvm Hi Hi từubww trong xe đetloi ra, thâeqnvn ảvbpxnh mảvbpxnh khảvbpxnh thoảvbpxng qua bókjgung câeqnvy loang lổijby, cửdcpv chỉvpud tao nhãofrl đetlozcqeng lòvbpxng ngưajjufssmi, khuôuzxun mặajhjt nhỏihhw nhắnjkhn trong trẻihhwo lộzcqe ra chúwtfqt lạotgunh lùrlzbng, cókjgu chúwtfqt buồfwygn bựqyidc, đetloókjgung củwtfqa xe nhanh chókjgung hưajjuhvyvng trong lâeqnvu đetloàqvtti đetloi vàqvtto.

Thâeqnvn thểholr cao lớhvyvn củwtfqa ngưajjufssmi đetloàqvttn ôuzxung đetloi phídcbpa sau, miệecvbng hắnjkhn khẽikgv nởsfbw mộzcqet nụlrudajjufssmi, áijbynh mắnjkht liếzjbhc qua xe mộzcqet chúwtfqt rồfwygi bắnjkht đetlomoequ chăfwygm chúwtfq dừubwwng ởsfbwqvttng.


“Hi Hi!” Châeqnvn bưajjuhvyvc nhanh, mộzcqet tay bắnjkht lấrghhy tay nàqvttng giữetlo chặajhjt lạotgui, ngưajjufssmi đetloàqvttn ôuzxung phídcbpa sau đetloem nàqvttng ôuzxum vàqvtto trongg lồfwygng ngựqyidc, cưajjufssmi yếzjbhu ớhvyvt nókjgui: “Làqvttm sao vậoheay? Đrvtsi nhanh nhưajju vậoheay đetloholrqvttm gìibhp?”

“Anh...” Lâeqnvm Hi Hi khôuzxung nghĩxkuo tớhvyvi vừubwwa mớhvyvi xuốaxszng xe mộzcqet chúwtfqt đetloãofrl bịrvts hắnjkhn ôuzxum ấrghhy, cáijbyi vòvbpxng ôuzxum chếzjbht tiệecvbt nàqvtty vẫtghhn nhanh chókjgung vàqvtt rộzcqeng lớhvyvn nhưajju vậoheay, giốaxszng nhưajjuqvttng theo thờfssmi gian càqvttng thêfssmm rắnjkhn chắnjkhc, kiêfssmn cốaxsz, thâeqnvn thểholr mảvbpxnh khảvbpxnh củwtfqa nàqvttng bịrvts ôuzxum chặajhjt bêfssmn trong căfwygn bảvbpxn khôuzxung thểholr đetlozcqeng đetlooheay, “Anh khôuzxung cầmoeqn ôuzxum tôuzxui.... Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng, buôuzxung ra!”

Dung mạotguo xinh đetlophyjp đetloang tứkjguc giậohean ngúwtfqt trờfssmi khôuzxung lưajjuu tìibhpnh chúwtfqt nàqvtto hưajjuhvyvng ngưajjufssmi đetloàqvttn ôuzxung cao lớhvyvn trưajjuhvyvc mặajhjt màqvtt pháijbyt hỏihhwa.

Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng lạotgui khôuzxung nỡexpi nhìibhpn nàqvttng nhưajju vậoheay, biếzjbht nàqvttng đetloang nókjgung giậohean, cáijbynh tay kiêfssmn cốaxszsfbwi nớhvyvi lỏihhwng mộzcqet chúwtfqt đetloholr cho nàqvttng cókjgu thểholr dễszlhqvttng cửdcpvu đetlozcqeng hơsfbwn, chídcbpnh làqvtt nhưajju vậoheay vẫtghhn chưajjua đetlowtfq, nàqvttng vẫtghhn quậoheat cưajjufssmng khôuzxung muốaxszn đetloholr ýqpvl đetloếzjbhn hắnjkhn màqvtt đetloi vàqvtto trong lâeqnvu đetloàqvtti, hắnjkhn cũtzzwng cưajjufssmi yếzjbhu ớhvyvt khôuzxung miễszlhn cưajjuexping nữetloa, ôuzxun nhu ởsfbwfssmn tai nàqvttng thìibhp thầmoeqm, ôuzxum nàqvttng cùrlzbng mộzcqet chỗlcsx thấrghht tha thấrghht thểholru đetloi vàqvtto bêfssmn trong. Ngưajjufssmi đetloàqvttn ôuzxung cao lớhvyvn tựqyida nhưajju mộzcqet vịrvts thầmoeqn, từubww sau buổijbyi lễszlh hộzcqei mừubwwng đetloưajjubnzac vạotgun dâeqnvn chúwtfqc mừubwwng kia đetloãofrlwtfqt đetloi toàqvttn bộzcqesfbwi thởsfbw lạotgunh lùrlzbng trêfssmn cơsfbw thểholr, tựqyida nhưajju mộzcqet con dãofrl thúwtfq biếzjbhn thàqvttnh ôuzxun nhu, bìibhpnh ổijbyn lửdcpva giậohean củwtfqa nàqvttng.

“Hi Hi, đetloubwwng tứkjguc giậohean....” Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng cưajjufssmi đetloếzjbhn vui vẻihhw, hiếzjbhm khi cókjgu thểholr nhẫtghhn nạotgui nhưajju vậoheay, mộzcqet lầmoeqn nữetloa cầmoeqm lạotgui cáijbynh tay đetloang khôuzxung ngừubwwng đetlopusgy tay hắnjkhn ra củwtfqa nàqvttng, rấrghht nhanh đetloãofrl đetloem nàqvttng ôuzxum vàqvtto đetloaxszi diệecvbn vớhvyvi chídcbpnh mìibhpnh, bờfssm ngựqyidc mềlscsm mạotgui củwtfqa nàqvttng dáijbyn chặajhjt vàqvtto vòvbpxm ngựqyidc rắnjkhn chắnjkhc củwtfqa hắnjkhn, dáijbyn chặajhjt vàqvtto chókjgup mũtzzwi đetloáijbyng yêfssmu trêfssmn khuôuzxun mặajhjt nhỏihhw nhắnjkhn củwtfqa nàqvttng: “Đrvtsubwwng tứkjguc giậohean nữetloa đetloưajjubnzac khôuzxung? Cókjgu chuyệecvbn gìibhp xảvbpxy ra sao? Anh vẫtghhn đetlolscsu giữetloibhpnh màqvtt, cũtzzwng chỉvpud bởsfbwi vìibhpuzxung việecvbc quáijby bậohean rộzcqen mớhvyvi khôuzxung thểholr vềlscs phòvbpxng sớhvyvm đetloưajjubnzac thôuzxui.... Làqvttm sao vậoheay? Nókjgui cho anh biếzjbht đetloi...”

Tiểholru nữetlo nhâeqnvn củwtfqa hắnjkhn, từubww sau khi lễszlh mừubwwng sáijbyng nay kếzjbht thúwtfqc đetloãofrlkjgu biểholru tìibhpnh hơsfbwi hơsfbwi tứkjguc giậohean nhưajju vậoheay rồfwygi. Lòvbpxng hắnjkhn ngứkjgua ngáijbyy, nàqvttng vẫtghhn cưajjufssmi yếzjbhu ớhvyvt khôuzxung giảvbpxi thídcbpch, ởsfbw trong xe hắnjkhn cũtzzwng lạotgunh vớhvyvi nàqvttng cảvbpx nửdcpva ngàqvtty, mãofrli cho đetloếzjbhn khi vềlscs đetloếzjbhn lâeqnvu đetloàqvtti mớhvyvi mởsfbw thếzjbh tiếzjbhn côuzxung, khôuzxung ngờfssmqvttng đetloãofrl tứkjguc giậohean đetloếzjbhn mứkjguc đetlozcqeqvtty rồfwygi.

“Hừubww..” Lâeqnvm Hi Hi oáijbyn hậohean muốaxszn giẫtghhy ra, lạotgui vẫtghhn chỉvpudkjgu thểholr thởsfbw hồfwygng hộzcqec màqvtt nhìibhpn thẳrlzbng hắnjkhn, thắnjkht lưajjung bịrvts hắnjkhn ôuzxum chặajhjt lấrghhy chỉvpudkjgu thểholr ngửdcpva đetlomoequ đetloaxszi diệecvbn vớhvyvi khuôuzxun mặajhjt đetloang dáijbyn sáijbyt củwtfqa hắnjkhn, mộzcqet cáijbynh tay khôuzxung ngừubwwng đetlopusgy bảvbpx vai đetloang éatqnp tớhvyvi gầmoeqn củwtfqa hắnjkhn, tay kia thìibhp bịrvts hắnjkhn nắnjkhm chặajhjt trong lòvbpxng bàqvttn tay, “Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng, anh khôuzxung cầmoeqn phảvbpxi giảvbpx bộzcqe!”

qvttng thởsfbw phìibhp phìibhp, khuôuzxun mặajhjt đetloihhwdcpvng, nhịrvtsn khôuzxung đetloưajjubnzac trừubwwng mắnjkht lưajjufssmm hắnjkhn.

Ýajjuajjufssmi trêfssmn môuzxui Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng càqvttng sâeqnvu, cáijbynh môuzxui phun ra hơsfbwi thởsfbwkjgung bỏihhwng phảvbpxfssmn quanh quẩpusgn ởsfbw chókjgup mũtzzwi nàqvttng, “Giảvbpx bộzcqe? Anh giảvbpx bộzcqeijbyi gìibhpqvtto?”

“Anh đetloubwwng tưajjusfbwng rằrvtsng tôuzxui khôuzxung cókjgu nghe thấrghhy, chủwtfq buổijbyi tiệecvbc hôuzxum nay khôuzxung phảvbpxi đetloãofrl gọphyji đetloiệecvbn thoạotgui cho anh sao, khôuzxung phảvbpxi làqvtt ôuzxung ta chuẩpusgn bịrvts đetloem con gáijbyi củwtfqa chídcbpnh mìibhpnh tặajhjng cho anh sao? 18 tuổijbyi, thờfssmi kỳmlueajjuơsfbwi đetlophyjp nhấrghht, hơsfbwn nữetloa lạotgui cựqyidc kỳmlue thôuzxung minh xinh đetlophyjp,vừubwwa mớhvyvi tốaxszt nghiệecvbp đetlootgui họphyjc Cambridge, chẳrlzbng lẽikgv anh khôuzxung thídcbpch sao? Anh cưajju nhiêfssmn còvbpxn nókjgui chuyệecvbn vớhvyvi ôuzxung ta lâeqnvu nhưajju vậoheay?”

qvttng đetlobnzai mãofrli cho đetloếzjbhn tậohean nửdcpva đetloêfssmm cũtzzwng khôuzxung thấrghhy hắnjkhn trởsfbw vềlscs, thậoheat sựqyid khôuzxung đetlobnzai đetloưajjubnzac nữetloa liềlscsn nặajhjng nềlscs ngủwtfq thiếzjbhp đetloi, nửdcpva đetloêfssmm gầmoeqn sáijbyng lạotgui bịrvts nụlruduzxun nhiệecvbt tìibhpnh củwtfqa hắnjkhn đetloáijbynh thứkjguc, toàqvttn thâeqnvn trầmoeqn trụlrudi nằrvtsm ởsfbw trong ngựqyidc hắnjkhn, nơsfbwi mềlscsm mạotgui nhấrghht trêfssmn cơsfbw thểholr bịrvts hắnjkhn mạotgunh mẽikgv chiếzjbhm giữetlo, tham lam màqvttqvttm.... Nàqvttng khôuzxung biếzjbht đetloãofrl xảvbpxy ra chuyệecvbn gìibhp, chỉvpud biếzjbht rằrvtsng đetloang ngủwtfq an ổijbyn thìibhp lạotgui bịrvts hắnjkhn gâeqnvy sứkjguc éatqnp suốaxszt củwtfqa mộzcqet đetloêfssmm đetloếzjbhn mồfwyguzxui đetlomoeqm đetloìibhpa, nàqvttng thậoheat sựqyid.... Mệecvbt mỏihhwi quáijby!

ijbyng sớhvyvm tỉvpudnh lạotgui, hắnjkhn vẫtghhn tinh thầmoeqn sáijbyng láijbyng nhưajju trưajjuhvyvc, lậoheat tung chăfwygn mỏihhwng ra đetloem cảvbpxsfbw thểholr đetloang buồfwygn thiu củwtfqa nàqvttng hôuzxun mộzcqet lưajjubnzat, hỏihhwi: “Bảvbpxo bốaxszi, đetloau khôuzxung?”

eqnvm Hi Hi thựqyidc sựqyid buồfwygn bựqyidc!

qvttng chưajjua từubwwng cókjgu tứkjguc giậohean nhưajju vậoheay, cho dùrlzbqvttkjgueqnvu thuẫtghhn vớhvyvi hắnjkhn, nàqvttng cũtzzwng chỉvpudqvtt thưajjuơsfbwng tâeqnvm khổijby sởsfbw, mộzcqet mìibhpnh chịrvtsu đetloqyidng thưajjuơsfbwng tổijbyn liếzjbhm láijbyp miệecvbng vếzjbht thưajjuơsfbwng củwtfqa chídcbpnh mìibhpnh, màqvtt hiệecvbn tạotgui, rốaxszt cụlrudc nàqvttng cũtzzwng cókjgu thểholrkjgu đetlowtfqtzzwng khídcbp đetloholr đetloaxszi diệecvbn vớhvyvi ngưajjufssmi đetloàqvttn ôuzxung tuấrghhn lãofrlng bứkjguc ngưajjufssmi nàqvtty, ởsfbw trưajjuhvyvc mặajhjt hắnjkhn màqvtt tráijbych mókjguc, chấrghht vấrghhn hắnjkhn. Trong lòvbpxng nàqvttng cũtzzwng lo lắnjkhng lắnjkhm chứkjgu, mộzcqet tia thắnjkhng lợbnzai cũtzzwng khôuzxung cókjgu.

Áxmrdnh mắnjkht thâeqnvm thúwtfqy củwtfqa Tầmoeqn Dịrvtsch Dưajjuơsfbwng nổijbyi lêfssmn mộzcqet tia mờfssm mịrvtst, nhưajjuqvtt nhớhvyv lạotgui đetloiềlscsu gìibhp đetloókjgu, rốaxszt cụlrudc cũtzzwng nhớhvyv ra, quảvbpx thựqyidc ngưajjufssmi chủwtfq buổijbyi tiệecvbc hôuzxum nay cókjgu từubwwng nhắnjkhc qua vềlscs con gáijbyi củwtfqa ôuzxung ta, 18 tuổijbyi, mớhvyvi vừubwwa tốaxszt nghiệecvbp Cambridge... Nàqvttng làqvttm sao cókjgu thểholr biếzjbht rõrvts nhưajju vậoheay chứkjgu?

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.