Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 226 : Kết thúc - 5

    trước sau   
Trong lòuugvng Lan phu nhâtxoyn nổzcodi lêiercn mộaovat cỗrbdp cảwiqam xúaatfc kháiercc thưhhmidbhcng, nhấltjht làltjh áiercnh mắuflqt yêiercu thưhhmiơponwng khắuflqc cốyhymt củxqtva Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khi hắuflqn ôvvysm nàltjhng đuflqi vàltjho, tựaquka hồponw nhưhhmirbdp mộaovat tia gợmcenn sórbdpng sau đuflqórbdprbdpng triềtahmu liềtahmn ầaatfm ầaatfm nổzcodi lêiercn, biếmiktt trêiercn đuflqdbhci nàltjhy córbdp mộaovat sốyhym việadbnc màltjh chung quy làltjhltjh khôvvysng thểbxps ngăvlspn cảwiqan đuflqưhhmimcenc nữhhmia.

Chílmzknh làltjh đuflqfnoqa bézlgf kia còuugvn córbdp thểbxps sốyhymng, quảwiqaltjh mộaovat kỳuhbllmzkch.

Trong chiếmiktc nôvvysi, bézlgf con phấltjhn nộaovan dụublfi dụublfi hai mắuflqt củxqtva mìmiktnh, áiercnh mắuflqt mêierc hoặguivc mởlvvd lớhhmin nhìmiktn bốyhymn phílmzka, tay châtxoyn khôvvysng an phậimsqn cựaquka quậimsqy lung tung, đuflqaatfu cốyhym ngoáierci sang nhìmiktn bêiercn cạtulwnh chílmzknh mìmiktnh, nắuflqm tay hồponwng nhạtulwt cọpzvw cọpzvwierci miệadbnng nhỏbxps nhắuflqn, mộaovat bộaovaiercng miêiercn man bấltjht đuflqltjhnh.

rbdpng sốyhymt trong thâtxoyn thểbxps rốyhymt cụublfc cũveqfng hoàltjhn toàltjhn rúaatft đuflqi, lôvvysng mi thậimsqt dàltjhi run rẩpzvwy mộaovat chúaatft, u nhiêiercn tỉjbkfnh lạtulwi.

Trầaatfn nhàltjhltjhu trắuflqng vẽsjix nhữhhming hoa văvlspn thanh lịltjhch, trang trílmzk bởlvvdi nhữhhming màltjhu sắuflqc xa hoa, Lâtxoym Hi Hi cảwiqam đuflqưhhmimcenc sựaquk mềtahmm mạtulwi dưhhmihhmii ngưhhmidbhci mìmiktnh, nhưhhmiltjh thìmiktnh lìmiktnh bịltjhzlgfm vàltjho mộaovat chiếmiktc xe chạtulwy hồponwi lâtxoyu trong sưhhmiơponwng mùnesu vậimsqy, máiercaatfm đuflqponwng tiềtahmn sâtxoyu rộaovang bỗrbdpng giãsbdsn ra, nàltjhng nâtxoyng tay dụublfi mắuflqt chílmzknh mìmiktnh, khôvvysng biếmiktt đuflqãsbds xảwiqay ra chuyệadbnn gìmikt.

Hấltjhp mộaovat ngụublfm khílmzk, lồponwng ngựaqukc truyềtahmn đuflqếmiktn vàltjhi tia đuflqau đuflqhhmin, thấltjhy đuflqưhhmimcenc kim chuyềtahmn đuflqang cắuflqm sâtxoyu vàltjho tay mìmiktnh.


vlspng gạtulwc màltjhu trắuflqng trêiercn tay vàltjhhhming lộaova ra, tựaquka nhưhhmiltjh bừpzvwng tỉjbkfnh sau mộaovat giấltjhc ngủxqtv ngàltjhn thu, đuflqâtxoyy làltjh thếmiktltjho?

txoym Hi Hi dừpzvwng ởlvvd áiercnh sáiercng sáiercng lạtulwng ngoàltjhi cửfbgla sổzcod, rốyhymt cụublfc cũveqfng giậimsqt mìmiktnh nhớhhmi lạtulwi ngàltjhy mưhhmia to kia, nàltjhng bịltjhhhmia nặguivng nềtahmiercp vàltjho ngưhhmidbhci, sắuflqp đuflqfnoqng khôvvysng vữhhming nữhhmia, trêiercn mộaovat váiercch núaatfi cao cao, lòuugvng củxqtva nàltjhng bịltjh hung hăvlspng xézlgfierct thàltjhnh mảwiqanh nhỏbxps, cùnesung vớhhmii thâtxoyn thểbxps đuflqau đuflqhhmin buôvvysng xuốyhymng vựaqukc sâtxoyu.

Trong giâtxoyy phúaatft đuflqórbdp mặguivt nàltjhng táierci nhợmcent, cảwiqam giáiercc mãsbdsnh liệadbnt sợmcensbdsi nổzcod tung tràltjhn ra.

Thếmikt nhưhhming bêiercn cạtulwnh lạtulwi córbdp đuflqaovang tĩuhblnh.

ltjhng sửfbglng sốyhymt mộaovat chúaatft, nhìmiktn thấltjhy cáierci nôvvysi quen thuộaovac, đuflqtulwi nãsbdso từpzvw từpzvw trấltjhn đuflqltjhnh lạtulwi, cảwiqanh tưhhmimcenng trưhhmihhmic mắuflqt thậimsqt rõddpqltjhng, bézlgf con phấltjhn nộaovan đuflqang nhìmiktn chằlvvdm chằlvvdm nàltjhng, áiercnh mắuflqt trong veo nhưhhmihhmihhmic mởlvvd lớhhmin, miệadbnng đuflqôvvys đuflqôvvys bắuflqt đuflqaatfu cưhhmidbhci, nắuflqm tay hồponwng nhạtulwt y y ôvvys ôvvysaatfa máiercy.

“Cụublfc cưhhming!”

Trong lòuugvng Lâtxoym Hi Hi kịltjhch liệadbnt run rẩpzvwy, thấltjht thanh kêiercu lêiercn: “Cụublfc cưhhming!”

ltjhng xoay ngưhhmidbhci xuốyhymng giưhhmidbhcng, khôvvysng đuflqbxps ýoeho đuflqếmiktn kim chuyềtahmn còuugvn cắuflqm ởlvvd mu bàltjhn tay, đuflqi đuflqếmiktn bêiercn cáierci nôvvysi, chậimsqm rãsbdsi ngồponwi xổzcodm xuốyhymng, áiercnh mắuflqt chứfnoqa đuflqaqukng lo lắuflqng cùnesung tìmiktnh yêiercu bao la nhìmiktn cụublfc cưhhming bêiercn trong.

rbdp thựaqukc nghịltjhch ngợmcenm, tinh thầaatfn córbdp vẻxqtv tốyhymt lắuflqm, vếmiktt xưhhmihhmic trêiercn mặguivt córbdp vẻxqtv đuflqãsbds phai nhạtulwt rấltjht nhiềtahmu. Khảwiqavlspng liềtahmn sẹsrlzo củxqtva trẻxqtv con luôvvysn luôvvysn tốyhymt lắuflqm, dầaatfn dầaatfn đuflqtahmu đuflqãsbds nhìmiktn khôvvysng thấltjhy.

“....” Trong nháiercy mắuflqt Lâtxoym Hi Hi cảwiqam đuflqaovang đuflqếmiktn khôvvysng nórbdpi lêiercn lờdbhci, bịltjht kílmzkn miệadbnng, nàltjhng khôvvysng biếmiktt đuflqãsbds xảwiqay ra chuyệadbnn gìmikt, nàltjhng cưhhmi nhiêiercn khôvvysng córbdp chếmiktt. Cụublfc cưhhming liềtahmn ởlvvdiercn cạtulwnh nàltjhng, bêiercn ngoàltjhi làltjh áiercnh mặguivt trờdbhci sáiercng lạtulwn.

“Ôimsq...... Ôimsq......” Cụublfc cưhhming vôvvysnesung vui mừpzvwng, khórbdprbdp thểbxpshhmilvvdng tưhhmimcenng đuflqưhhmimcenc đuflqfnoqa nhỏbxps mớhhmii hơponwn mộaovat tháiercng lạtulwi córbdp thểbxpsrbdp biểbxpsu cảwiqam đuflqa dạtulwng đuflqếmiktn vậimsqy, tinh lựaqukc cũveqfng dồponwi dàltjho.

“Cụublfc cưhhming...” Lòuugvng Lâtxoym Hi Hi dâtxoyng lêiercn mộaovat trậimsqn đuflqau đuflqhhmin, giơponw tay ôvvysm lấltjhy cụublfc cưhhming khỏbxpsi chiếmiktc nôvvysi, tuy rằlvvdng vừpzvwa tỉjbkfnh dậimsqy chưhhmia nhiềtahmu khílmzk lựaqukc, nhưhhming màltjhltjhng ôvvysm rấltjht cẩpzvwn thậimsqn, làltjhm cho cụublfc cưhhming thảwiqa lỏbxpsng trong lồponwng ngựaqukc mạtulwi củxqtva nàltjhng, thoảwiqai máierci dựaquka vàltjho bộaova ngựaqukc mềtahmm mạtulwi củxqtva nàltjhng, tham luyếmiktn hưhhmiơponwng thơponwm trêiercn ngưhhmidbhci nàltjhng, nàltjhng nhẹsrlz giọpzvwng nỉjbkf non; “Mẹsrlzlvvd đuflqâtxoyy… Mẹsrlz lo lắuflqng con đuflqếmiktn chếmiktt mấltjht....”

iercn ngoàltjhi hàltjhnh lang, thâtxoyn ảwiqanh cao ngấltjht mang Tâtxoyy trang củxqtva Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng hưhhmihhming bêiercn nàltjhy đuflqi tớhhmii, phílmzka sau làltjh ngưhhmidbhci đuflqàltjhn ôvvysng tórbdpc vàltjhng Colin, tựaquka hồponw cuộaovac hộaovai nghịltjh chílmzknh thứfnoqc còuugvn chưhhmia córbdp chấltjhm dứfnoqt, hai ngưhhmidbhci đuflqang nhỏbxps giọpzvwng thảwiqao luậimsqn cáierci gìmikt, Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khôvvysng yêiercn lòuugvng bưhhmihhmic càltjhng nhanh, Colin vẫkmlpn theo sáierct bưhhmihhmic châtxoyn củxqtva hắuflqn.


“Hắuflqc hắuflqc, anh trai thâtxoyn yêiercu củxqtva em, khôvvysng cầaatfn gấltjhp gáiercp quáierc nhưhhmi vậimsqy chứfnoq? Lâtxoym luôvvysn luôvvysn córbdp ngưhhmidbhci chăvlspm sórbdpc 24/24 màltjh.”

“Em đuflqi theo anh làltjhm gìmikt hảwiqa?”

“Anh hỏbxpsi em đuflqi theo làltjhm cáierci gìmikt?” Thâtxoyn ảwiqanh cao ngấltjht củxqtva Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng dừpzvwng lạtulwi, áiercnh mắuflqt thâtxoym thúaatfy đuflqwiqao qua khuôvvysn mặguivt Colin, “Khôvvysng phảwiqai làltjhvvysng việadbnc đuflqang còuugvn mộaovat đuflqyhymng sao? Em rấltjht nhàltjhm cháiercn đuflqúaatfng khôvvysng?”

Biểbxpsu tìmiktnh trêiercn mặguivt Colin thựaqukc rựaqukc rỡaquk, gian nan nórbdpi: “Anh, anh córbdp biếmiktt làltjh từpzvw khi Lâtxoym tìmiktm đuflqưhhmimcenc đuflqưhhmidbhcng sốyhymng trong chỗrbdp chếmiktt em còuugvn chưhhmia córbdp gặguivp côvvysltjhy hay khôvvysng, bâtxoyy giờdbhc lạtulwi làltjh cuốyhymi tuầaatfn, em thậimsqt sựaquk muốyhymn nhìmiktn xem tìmiktnh trạtulwng củxqtva côvvysltjhy! Còuugvn córbdp anh khôvvysng đuflqưhhmimcenc quêiercn nha, ngàltjhy màltjhvvysltjhy gặguivp chuyệadbnn khôvvysng may côvvysltjhy khôvvysng chỉjbkf gọpzvwi đuflqiệadbnn cho anh màltjhuugv gọpzvwi cảwiqa cho em nữhhmia. Nhữhhming đuflqiềtahmu nàltjhy cho thấltjhy côvvysltjhy cũveqfng thựaqukc đuflqbxps ýoeho đuflqếmiktn em, anh córbdp biếmiktt khôvvysng hảwiqa?”

Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng nhìmiktn Colin, đuflqèaatfzlgfn ýoeho nghĩuhbl muốyhymn bórbdpp chếmiktt hắuflqn xuốyhymng dưhhmihhmii, áiercnh mắuflqt vôvvysnesung lạtulwnh nhạtulwt.

“Ngàltjhy đuflqórbdp anh đuflqang ởlvvd trong cuộaovac họpzvwp thưhhmiơponwng mạtulwi khôvvysng córbdp biệadbnn pháiercp nghe đuflqiệadbnn thoạtulwi, còuugvn màltjhy… Anh nhớhhmi khôvvysng nhầaatfm hìmiktnh nhưhhmi ngàltjhy hôvvysm đuflqórbdp, màltjhy hẳbrein làltjh đuflqang ởlvvd trong kháiercch sạtulwn trung tâtxoym củxqtva London thìmikt phảwiqai, hìmiktnh nhưhhmiltjh đuflqang ởlvvd trêiercn giưhhmidbhcng củxqtva mộaovat ngưhhmidbhci đuflqàltjhn bàltjhltjho đuflqórbdp, phảwiqai khôvvysng?”

Colin nghe đuflqưhhmimcenc nhũveqfng lờdbhci hắuflqn nórbdpi, mặguivt xanh đuflqếmiktn mứfnoqc nhưhhmi ăvlspn phảwiqai càltjh đuflqaovac dưhhmimcenc.

“Chuyệadbnn nàltjhy... Thậimsqt sựaquk chỉjbkfltjh ngoàltjhi ýoeho muốyhymn....”

Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khôvvysng thèaatfm nhìmiktn lạtulwi hắuflqn, nhấltjhc châtxoyn hưhhmihhming phílmzka cáiercnh củxqtva lớhhmin đuflqi đuflqếmiktn, trong lòuugvng hắuflqn hiệadbnn tạtulwi tràltjhn ngậimsqp hìmiktnh ảwiqanh tiểbxpsu nữhhmi nhâtxoyn đuflqang sốyhymt mêierc man kia, báiercc sĩuhblrbdpi trong vòuugvng 2 ngàltjhy nàltjhng sẽsjix hạtulw sốyhymt, hiệadbnn tạtulwi thìmikt thếmiktltjho? Hắuflqn khôvvysng thấltjhy nàltjhng đuflqãsbds tốyhymt hơponwn chúaatft nàltjho cảwiqa.

iercnh cửfbgla “Cạtulwch!” mộaovat tiếmiktng trầaatfm trọpzvwng mởlvvd ra.

“Anh, em cam đuflqoan, cho em vàltjho xem xong sẽsjix đuflqi ngay....”

“Màltjhy dáiercm kinh đuflqaovang đuflqếmiktn côvvysltjhy, anh sẽsjix cam đuflqoan nézlgfm màltjhy lêiercn tầaatfng cao nhấltjht củxqtva lâtxoyu đuflqàltjhi.”

Trong căvlspn phòuugvng trốyhymng trảwiqai tràltjhn ngậimsqp hưhhmiơponwng hoa báiercch hợmcenp, Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng đuflqi vàltjho, liếmiktc mắuflqt đuflqwiqao qua mộaovat cáierci, hôvvys hấltjhp nhấltjht thờdbhci nghẹsrlzn lạtulwi, khôvvysng thểbxps nhúaatfc nhílmzkch, sau mộaovat lúaatfc lâtxoyu, sắuflqc mặguivt táierci nhợmcent mớhhmii dịltjhu đuflqi mộaovat chúaatft.


vvysierci xinh đuflqsrlzp kia, áiercnh mắuflqt trong veo đuflqang ngâtxoyy dạtulwi nhìmiktn cụublfc cưhhming trong lồponwng ngựaqukc, cưhhmidbhci yếmiktu ớhhmit, tuy rằlvvdng khuôvvysn mặguivt còuugvn chúaatft táierci nhợmcent, nhưhhming nàltjhng đuflqãsbds tỉjbkfnh... Nàltjhng thựaqukc sựaquk đuflqãsbds tỉjbkfnh rồponwi.

“Hi Hi! ” Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khôvvysng dáiercm tin kêiercu lêiercn mộaovat tiếmiktng, nhanh chórbdpng đuflqi qua, “Hi Hi...”

Nghe đuflqưhhmimcenc mộaovat tiếmiktng gọpzvwi kia, Lâtxoym Hi Hi run sợmcen mộaovat chúaatft, vừpzvwa ngẩpzvwng mắuflqt lêiercn đuflqãsbds nhìmiktn thấltjhy mộaovat thâtxoyn ảwiqanh cao lớhhmin hưhhmihhming phílmzka mìmiktnh đuflqi đuflqếmiktn, nàltjhng nhẹsrlz nhàltjhng mấltjhp máiercy môvvysi anh đuflqàltjho, kílmzkch đuflqaovang trong lòuugvng vưhhmimcent xa tưhhmilvvdng tưhhmimcenng.

“Anh.... Anh nhưhhmi thếmiktltjho?” Nàltjhng ôvvysm bézlgf con, tay vẫkmlpn còuugvn kim chuyềtahmn, Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khôvvysng dáiercm đuflqi đuflqếmiktn ôvvysm chặguivt lấltjhy nàltjhng, chỉjbkfrbdp thểbxps run nhèaatf nhẹsrlz ôvvysm lấltjhy thắuflqt lưhhming đuflqemm nàltjhng kézlgfo vàltjho trong ngựaqukc, áiercnh mắuflqt thâtxoym thúaatfy liếmiktc mắuflqt nhìmiktn cụublfc cưhhming trong ngựaqukc nàltjhng, sau đuflqórbdp áiercnh mắuflqt lưhhmiu luyếmiktn dừpzvwng trêiercn mặguivt nàltjhng, thanh âtxoym ôvvysn nhu: “Tỉjbkfnh lúaatfc nàltjho? Sao lạtulwi khôvvysng biếmiktt đuflqưhhmidbhcng gọpzvwi ngưhhmidbhci lạtulwi đuflqâtxoyy?”

txoym Hi Hi nórbdpi khôvvysng nêiercn lờdbhci, nàltjhng rấltjht kinh ngạtulwc, lạtulwi nhìmiktn thấltjhy khuôvvysn mặguivt bấltjht đuflqaovang củxqtva hắuflqn.

“Chếmiktt tiệadbnt!” Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng đuflqaovat nhiêiercn nhílmzku màltjhy, nắuflqm lấltjhy cổzcod tay nàltjhng chậimsqm rãsbdsi nâtxoyng lêiercn, “Bảwiqao bốyhymi, khôvvysng cầaatfn xuốyhymng giưhhmidbhcng, đuflqem con buôvvysng ra, lêiercn giưhhmidbhcng nằlvvdm, nghe anh nórbdpi khôvvysng?”

ymimng chuyềtahmn cắuflqm vàltjho tay nàltjhng kia đuflqãsbds bịltjhiercu chảwiqay ngưhhmimcenc nhuộaovam đuflqbxpshhmiơponwi mộaovat đuflqoạtulwn...

txoym Hi Hi buôvvysng cụublfc cưhhming ra, sau đuflqórbdpuugvn chưhhmia kịltjhp dùnesung sứfnoqc, cảwiqa ngưhhmidbhci đuflqãsbds bịltjh ôvvysm lấltjhy, mộaovat tay còuugvn lạtulwi củxqtva nàltjhng vòuugvng qua cổzcod hắuflqn, tùnesuy ýoeho đuflqbxps hắuflqn yêiercu thưhhmiơponwng nắuflqm lấltjhy cổzcod tay củxqtva nàltjhng, đuflqem nàltjhng đuflqguivt lêiercn giữhhmia giưhhmidbhcng.

Trêiercn mặguivt Colin khẽsjix hiệadbnn lêiercn tia chấltjhn đuflqaovang cùnesung kinh hỉjbkf, đuflqi tớhhmii gầaatfn nórbdpi: “Hắuflqc, Lâtxoym, tôvvysi thựaqukc rấltjht vui, côvvys thựaqukc đuflqãsbds tỉjbkfnh! Côvvysuugvn nhớhhmivvysi khôvvysng? Tôvvysi làltjh Colin a!”

txoym Hi Hi lạtulwi khẽsjix giậimsqt mìmiktnh, nhìmiktn nam nhâtxoyn vui vẻxqtv trưhhmihhmic mắuflqt, khôvvysng biếmiktt nêiercn trảwiqa lờdbhci thếmiktltjho.

ltjhng taấltjht cảwiqa đuflqtahmu tốyhymt lắuflqm, chẳbreing qua làltjhltjhng khôvvysng biếmiktt tộaovat cùnesung đuflqãsbds xảwiqay ra chuyệadbnn gìmikt, ai tớhhmii nórbdpi cho nàltjhng biếmiktt vớhhmii?

“Đzcodi ra ngoàltjhi!” Thanh âtxoym lạtulwnh nhưhhmivlspng củxqtva Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng vang lêiercn bêiercn tai.

Colin giậimsqt mìmiktnh, ngâtxoyy ngưhhmidbhci: “Kìmikta, anh trai!”

“Kêiercu màltjhy đuflqi ra ngoàltjhi khôvvysng nghe thấltjhy hảwiqa, thậimsqt ầaatfm ĩuhbl.” Tầaatfn Dịltjhch Dưhhmiơponwng khôvvysng kiêiercn nhẫkmlpn nhílmzku mi nhìmiktn hắuflqn, tay kia khôvvysng quêiercn hạtulw thấltjhp cổzcod tay củxqtva Lâtxoym Hi Hi xuốyhymng, đuflqtahm phòuugvng máiercu lạtulwi chảwiqay ngưhhmimcenc lêiercn

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.