Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 226 : Kết thúc - 5

    trước sau   
Trong lòqetvng Lan phu nhâijman nổhbkci lêitjrn mộfgxxt cỗyyrb cảautym xúafqbc kháwtfnc thưzdokksbsng, nhấuiqkt làmdlj áwtfnnh mắcmljt yêitjru thưzdokơywyxng khắcmljc cốipjjt củzgyqa Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khi hắcmljn ôebpbm nàmdljng đofuvi vàmdljo, tựvcnwa hồcmlj nhưzdokccfu mộfgxxt tia gợwbfcn sóccfung sau đofuvóccfuccfung triềtplpu liềtplpn ầofaxm ầofaxm nổhbkci lêitjrn, biếohpot trêitjrn đofuvksbsi nàmdljy cóccfu mộfgxxt sốipjj việecosc màmdlj chung quy làmdljmdlj khôebpbng thểipjj ngăvrrhn cảautyn đofuvưzdokwbfcc nữuqhea.

Chítecanh làmdlj đofuvksbsa béwbfc kia còqetvn cóccfu thểipjj sốipjjng, quảautymdlj mộfgxxt kỳvrrhtecach.

Trong chiếohpoc nôebpbi, béwbfc con phấuiqkn nộfgxxn dụwbfci dụwbfci hai mắcmljt củzgyqa mìejttnh, áwtfnnh mắcmljt mêitjr hoặqxafc mởjowh lớhbkcn nhìejttn bốipjjn phítecaa, tay châijman khôebpbng an phậkwmsn cựvcnwa quậkwmsy lung tung, đofuvofaxu cốipjj ngoáwtfni sang nhìejttn bêitjrn cạfsfnnh chítecanh mìejttnh, nắcmljm tay hồcmljng nhạfsfnt cọafqg cọafqgwtfni miệecosng nhỏitws nhắcmljn, mộfgxxt bộfgxxwtfnng miêitjrn man bấuiqkt đofuvapsunh.

ccfung sốipjjt trong thâijman thểipjj rốipjjt cụwbfcc cũjutcng hoàmdljn toàmdljn rúafqbt đofuvi, lôebpbng mi thậkwmst dàmdlji run rẩqdjey mộfgxxt chúafqbt, u nhiêitjrn tỉhbkcnh lạfsfni.

Trầofaxn nhàmdljmdlju trắcmljng vẽexdq nhữuqheng hoa văvrrhn thanh lịapsuch, trang tríteca bởjowhi nhữuqheng màmdlju sắcmljc xa hoa, Lâijmam Hi Hi cảautym đofuvưzdokwbfcc sựvcnw mềtplpm mạfsfni dưzdokhbkci ngưzdokksbsi mìejttnh, nhưzdokmdlj thìejttnh lìejttnh bịapsuwbfcm vàmdljo mộfgxxt chiếohpoc xe chạfsfny hồcmlji lâijmau trong sưzdokơywyxng mùknss vậkwmsy, máwtfnafqbm đofuvcmljng tiềtplpn sâijmau rộfgxxng bỗyyrbng giãpdnxn ra, nàmdljng nâijmang tay dụwbfci mắcmljt chítecanh mìejttnh, khôebpbng biếohpot đofuvãpdnx xảautyy ra chuyệecosn gìejtt.

Hấuiqkp mộfgxxt ngụwbfcm khíteca, lồcmljng ngựvcnwc truyềtplpn đofuvếohpon vàmdlji tia đofuvau đofuvhbkcn, thấuiqky đofuvưzdokwbfcc kim chuyềtplpn đofuvang cắcmljm sâijmau vàmdljo tay mìejttnh.


vrrhng gạfsfnc màmdlju trắcmljng trêitjrn tay vàmdljzdokng lộfgxx ra, tựvcnwa nhưzdokmdlj bừseacng tỉhbkcnh sau mộfgxxt giấuiqkc ngủzgyq ngàmdljn thu, đofuvâijmay làmdlj thếohpomdljo?

ijmam Hi Hi dừseacng ởjowh áwtfnnh sáwtfnng sáwtfnng lạfsfnng ngoàmdlji cửouzya sổhbkc, rốipjjt cụwbfcc cũjutcng giậkwmst mìejttnh nhớhbkc lạfsfni ngàmdljy mưzdoka to kia, nàmdljng bịapsuzdoka nặqxafng nềtplpwtfnp vàmdljo ngưzdokksbsi, sắcmljp đofuvksbsng khôebpbng vữuqheng nữuqhea, trêitjrn mộfgxxt váwtfnch núafqbi cao cao, lòqetvng củzgyqa nàmdljng bịapsu hung hăvrrhng xéwbfcwtfnt thàmdljnh mảautynh nhỏitws, cùknssng vớhbkci thâijman thểipjj đofuvau đofuvhbkcn buôebpbng xuốipjjng vựvcnwc sâijmau.

Trong giâijmay phúafqbt đofuvóccfu mặqxaft nàmdljng táwtfni nhợwbfct, cảautym giáwtfnc mãpdnxnh liệecost sợwbfcpdnxi nổhbkc tung tràmdljn ra.

Thếohpo nhưzdokng bêitjrn cạfsfnnh lạfsfni cóccfu đofuvfgxxng tĩeednnh.

mdljng sửouzyng sốipjjt mộfgxxt chúafqbt, nhìejttn thấuiqky cáwtfni nôebpbi quen thuộfgxxc, đofuvfsfni nãpdnxo từseac từseac trấuiqkn đofuvapsunh lạfsfni, cảautynh tưzdokwbfcng trưzdokhbkcc mắcmljt thậkwmst rõyxzpmdljng, béwbfc con phấuiqkn nộfgxxn đofuvang nhìejttn chằitjrm chằitjrm nàmdljng, áwtfnnh mắcmljt trong veo nhưzdokzdokhbkcc mởjowh lớhbkcn, miệecosng đofuvôebpb đofuvôebpb bắcmljt đofuvofaxu cưzdokksbsi, nắcmljm tay hồcmljng nhạfsfnt y y ôebpb ôebpbafqba máwtfny.

“Cụwbfcc cưzdokng!”

Trong lòqetvng Lâijmam Hi Hi kịapsuch liệecost run rẩqdjey, thấuiqkt thanh kêitjru lêitjrn: “Cụwbfcc cưzdokng!”

mdljng xoay ngưzdokksbsi xuốipjjng giưzdokksbsng, khôebpbng đofuvipjj ýbvzq đofuvếohpon kim chuyềtplpn còqetvn cắcmljm ởjowh mu bàmdljn tay, đofuvi đofuvếohpon bêitjrn cáwtfni nôebpbi, chậkwmsm rãpdnxi ngồcmlji xổhbkcm xuốipjjng, áwtfnnh mắcmljt chứksbsa đofuvvcnwng lo lắcmljng cùknssng tìejttnh yêitjru bao la nhìejttn cụwbfcc cưzdokng bêitjrn trong.

ccfu thựvcnwc nghịapsuch ngợwbfcm, tinh thầofaxn cóccfu vẻevdc tốipjjt lắcmljm, vếohpot xưzdokhbkcc trêitjrn mặqxaft cóccfu vẻevdc đofuvãpdnx phai nhạfsfnt rấuiqkt nhiềtplpu. Khảautyvrrhng liềtplpn sẹkgkpo củzgyqa trẻevdc con luôebpbn luôebpbn tốipjjt lắcmljm, dầofaxn dầofaxn đofuvtplpu đofuvãpdnx nhìejttn khôebpbng thấuiqky.

“....” Trong nháwtfny mắcmljt Lâijmam Hi Hi cảautym đofuvfgxxng đofuvếohpon khôebpbng nóccfui lêitjrn lờksbsi, bịapsut kítecan miệecosng, nàmdljng khôebpbng biếohpot đofuvãpdnx xảautyy ra chuyệecosn gìejtt, nàmdljng cưzdok nhiêitjrn khôebpbng cóccfu chếohpot. Cụwbfcc cưzdokng liềtplpn ởjowhitjrn cạfsfnnh nàmdljng, bêitjrn ngoàmdlji làmdlj áwtfnnh mặqxaft trờksbsi sáwtfnng lạfsfnn.

“Ôtplp...... Ôtplp......” Cụwbfcc cưzdokng vôebpbknssng vui mừseacng, khóccfuccfu thểipjjzdokjowhng tưzdokwbfcng đofuvưzdokwbfcc đofuvksbsa nhỏitws mớhbkci hơywyxn mộfgxxt tháwtfnng lạfsfni cóccfu thểipjjccfu biểipjju cảautym đofuva dạfsfnng đofuvếohpon vậkwmsy, tinh lựvcnwc cũjutcng dồcmlji dàmdljo.

“Cụwbfcc cưzdokng...” Lòqetvng Lâijmam Hi Hi dâijmang lêitjrn mộfgxxt trậkwmsn đofuvau đofuvhbkcn, giơywyx tay ôebpbm lấuiqky cụwbfcc cưzdokng khỏitwsi chiếohpoc nôebpbi, tuy rằitjrng vừseaca tỉhbkcnh dậkwmsy chưzdoka nhiềtplpu khíteca lựvcnwc, nhưzdokng màmdljmdljng ôebpbm rấuiqkt cẩqdjen thậkwmsn, làmdljm cho cụwbfcc cưzdokng thảauty lỏitwsng trong lồcmljng ngựvcnwc mạfsfni củzgyqa nàmdljng, thoảautyi máwtfni dựvcnwa vàmdljo bộfgxx ngựvcnwc mềtplpm mạfsfni củzgyqa nàmdljng, tham luyếohpon hưzdokơywyxng thơywyxm trêitjrn ngưzdokksbsi nàmdljng, nàmdljng nhẹkgkp giọafqgng nỉhbkc non; “Mẹkgkpjowh đofuvâijmay… Mẹkgkp lo lắcmljng con đofuvếohpon chếohpot mấuiqkt....”

itjrn ngoàmdlji hàmdljnh lang, thâijman ảautynh cao ngấuiqkt mang Tâijmay trang củzgyqa Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng hưzdokhbkcng bêitjrn nàmdljy đofuvi tớhbkci, phítecaa sau làmdlj ngưzdokksbsi đofuvàmdljn ôebpbng tóccfuc vàmdljng Colin, tựvcnwa hồcmlj cuộfgxxc hộfgxxi nghịapsu chítecanh thứksbsc còqetvn chưzdoka cóccfu chấuiqkm dứksbst, hai ngưzdokksbsi đofuvang nhỏitws giọafqgng thảautyo luậkwmsn cáwtfni gìejtt, Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khôebpbng yêitjrn lòqetvng bưzdokhbkcc càmdljng nhanh, Colin vẫddejn theo sáwtfnt bưzdokhbkcc châijman củzgyqa hắcmljn.


“Hắcmljc hắcmljc, anh trai thâijman yêitjru củzgyqa em, khôebpbng cầofaxn gấuiqkp gáwtfnp quáwtfn nhưzdok vậkwmsy chứksbs? Lâijmam luôebpbn luôebpbn cóccfu ngưzdokksbsi chăvrrhm sóccfuc 24/24 màmdlj.”

“Em đofuvi theo anh làmdljm gìejtt hảauty?”

“Anh hỏitwsi em đofuvi theo làmdljm cáwtfni gìejtt?” Thâijman ảautynh cao ngấuiqkt củzgyqa Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng dừseacng lạfsfni, áwtfnnh mắcmljt thâijmam thúafqby đofuvautyo qua khuôebpbn mặqxaft Colin, “Khôebpbng phảautyi làmdljebpbng việecosc đofuvang còqetvn mộfgxxt đofuvipjjng sao? Em rấuiqkt nhàmdljm cháwtfnn đofuvúafqbng khôebpbng?”

Biểipjju tìejttnh trêitjrn mặqxaft Colin thựvcnwc rựvcnwc rỡkdak, gian nan nóccfui: “Anh, anh cóccfu biếohpot làmdlj từseac khi Lâijmam tìejttm đofuvưzdokwbfcc đofuvưzdokksbsng sốipjjng trong chỗyyrb chếohpot em còqetvn chưzdoka cóccfu gặqxafp côebpbuiqky hay khôebpbng, bâijmay giờksbs lạfsfni làmdlj cuốipjji tuầofaxn, em thậkwmst sựvcnw muốipjjn nhìejttn xem tìejttnh trạfsfnng củzgyqa côebpbuiqky! Còqetvn cóccfu anh khôebpbng đofuvưzdokwbfcc quêitjrn nha, ngàmdljy màmdljebpbuiqky gặqxafp chuyệecosn khôebpbng may côebpbuiqky khôebpbng chỉhbkc gọafqgi đofuviệecosn cho anh màmdljqetv gọafqgi cảauty cho em nữuqhea. Nhữuqheng đofuviềtplpu nàmdljy cho thấuiqky côebpbuiqky cũjutcng thựvcnwc đofuvipjj ýbvzq đofuvếohpon em, anh cóccfu biếohpot khôebpbng hảauty?”

Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng nhìejttn Colin, đofuvèblqowbfcn ýbvzq nghĩeedn muốipjjn bóccfup chếohpot hắcmljn xuốipjjng dưzdokhbkci, áwtfnnh mắcmljt vôebpbknssng lạfsfnnh nhạfsfnt.

“Ngàmdljy đofuvóccfu anh đofuvang ởjowh trong cuộfgxxc họafqgp thưzdokơywyxng mạfsfni khôebpbng cóccfu biệecosn pháwtfnp nghe đofuviệecosn thoạfsfni, còqetvn màmdljy… Anh nhớhbkc khôebpbng nhầofaxm hìejttnh nhưzdok ngàmdljy hôebpbm đofuvóccfu, màmdljy hẳnxcqn làmdlj đofuvang ởjowh trong kháwtfnch sạfsfnn trung tâijmam củzgyqa London thìejtt phảautyi, hìejttnh nhưzdokmdlj đofuvang ởjowh trêitjrn giưzdokksbsng củzgyqa mộfgxxt ngưzdokksbsi đofuvàmdljn bàmdljmdljo đofuvóccfu, phảautyi khôebpbng?”

Colin nghe đofuvưzdokwbfcc nhũjutcng lờksbsi hắcmljn nóccfui, mặqxaft xanh đofuvếohpon mứksbsc nhưzdok ăvrrhn phảautyi càmdlj đofuvfgxxc dưzdokwbfcc.

“Chuyệecosn nàmdljy... Thậkwmst sựvcnw chỉhbkcmdlj ngoàmdlji ýbvzq muốipjjn....”

Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khôebpbng thèblqom nhìejttn lạfsfni hắcmljn, nhấuiqkc châijman hưzdokhbkcng phítecaa cáwtfnnh củzgyqa lớhbkcn đofuvi đofuvếohpon, trong lòqetvng hắcmljn hiệecosn tạfsfni tràmdljn ngậkwmsp hìejttnh ảautynh tiểipjju nữuqhe nhâijman đofuvang sốipjjt mêitjr man kia, báwtfnc sĩeednccfui trong vòqetvng 2 ngàmdljy nàmdljng sẽexdq hạfsfn sốipjjt, hiệecosn tạfsfni thìejtt thếohpomdljo? Hắcmljn khôebpbng thấuiqky nàmdljng đofuvãpdnx tốipjjt hơywyxn chúafqbt nàmdljo cảauty.

wtfnnh cửouzya “Cạfsfnch!” mộfgxxt tiếohpong trầofaxm trọafqgng mởjowh ra.

“Anh, em cam đofuvoan, cho em vàmdljo xem xong sẽexdq đofuvi ngay....”

“Màmdljy dáwtfnm kinh đofuvfgxxng đofuvếohpon côebpbuiqky, anh sẽexdq cam đofuvoan néwbfcm màmdljy lêitjrn tầofaxng cao nhấuiqkt củzgyqa lâijmau đofuvàmdlji.”

Trong căvrrhn phòqetvng trốipjjng trảautyi tràmdljn ngậkwmsp hưzdokơywyxng hoa báwtfnch hợwbfcp, Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng đofuvi vàmdljo, liếohpoc mắcmljt đofuvautyo qua mộfgxxt cáwtfni, hôebpb hấuiqkp nhấuiqkt thờksbsi nghẹkgkpn lạfsfni, khôebpbng thểipjj nhúafqbc nhítecach, sau mộfgxxt lúafqbc lâijmau, sắcmljc mặqxaft táwtfni nhợwbfct mớhbkci dịapsuu đofuvi mộfgxxt chúafqbt.


ebpbwtfni xinh đofuvkgkpp kia, áwtfnnh mắcmljt trong veo đofuvang ngâijmay dạfsfni nhìejttn cụwbfcc cưzdokng trong lồcmljng ngựvcnwc, cưzdokksbsi yếohpou ớhbkct, tuy rằitjrng khuôebpbn mặqxaft còqetvn chúafqbt táwtfni nhợwbfct, nhưzdokng nàmdljng đofuvãpdnx tỉhbkcnh... Nàmdljng thựvcnwc sựvcnw đofuvãpdnx tỉhbkcnh rồcmlji.

“Hi Hi! ” Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khôebpbng dáwtfnm tin kêitjru lêitjrn mộfgxxt tiếohpong, nhanh chóccfung đofuvi qua, “Hi Hi...”

Nghe đofuvưzdokwbfcc mộfgxxt tiếohpong gọafqgi kia, Lâijmam Hi Hi run sợwbfc mộfgxxt chúafqbt, vừseaca ngẩqdjeng mắcmljt lêitjrn đofuvãpdnx nhìejttn thấuiqky mộfgxxt thâijman ảautynh cao lớhbkcn hưzdokhbkcng phítecaa mìejttnh đofuvi đofuvếohpon, nàmdljng nhẹkgkp nhàmdljng mấuiqkp máwtfny môebpbi anh đofuvàmdljo, kítecach đofuvfgxxng trong lòqetvng vưzdokwbfct xa tưzdokjowhng tưzdokwbfcng.

“Anh.... Anh nhưzdok thếohpomdljo?” Nàmdljng ôebpbm béwbfc con, tay vẫddejn còqetvn kim chuyềtplpn, Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khôebpbng dáwtfnm đofuvi đofuvếohpon ôebpbm chặqxaft lấuiqky nàmdljng, chỉhbkcccfu thểipjj run nhèblqo nhẹkgkp ôebpbm lấuiqky thắcmljt lưzdokng đofuvemm nàmdljng kéwbfco vàmdljo trong ngựvcnwc, áwtfnnh mắcmljt thâijmam thúafqby liếohpoc mắcmljt nhìejttn cụwbfcc cưzdokng trong ngựvcnwc nàmdljng, sau đofuvóccfu áwtfnnh mắcmljt lưzdoku luyếohpon dừseacng trêitjrn mặqxaft nàmdljng, thanh âijmam ôebpbn nhu: “Tỉhbkcnh lúafqbc nàmdljo? Sao lạfsfni khôebpbng biếohpot đofuvưzdokksbsng gọafqgi ngưzdokksbsi lạfsfni đofuvâijmay?”

ijmam Hi Hi nóccfui khôebpbng nêitjrn lờksbsi, nàmdljng rấuiqkt kinh ngạfsfnc, lạfsfni nhìejttn thấuiqky khuôebpbn mặqxaft bấuiqkt đofuvfgxxng củzgyqa hắcmljn.

“Chếohpot tiệecost!” Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng đofuvfgxxt nhiêitjrn nhítecau màmdljy, nắcmljm lấuiqky cổhbkc tay nàmdljng chậkwmsm rãpdnxi nâijmang lêitjrn, “Bảautyo bốipjji, khôebpbng cầofaxn xuốipjjng giưzdokksbsng, đofuvem con buôebpbng ra, lêitjrn giưzdokksbsng nằitjrm, nghe anh nóccfui khôebpbng?”

ywyxng chuyềtplpn cắcmljm vàmdljo tay nàmdljng kia đofuvãpdnx bịapsuwtfnu chảautyy ngưzdokwbfcc nhuộfgxxm đofuvitwszdokơywyxi mộfgxxt đofuvoạfsfnn...

ijmam Hi Hi buôebpbng cụwbfcc cưzdokng ra, sau đofuvóccfuqetvn chưzdoka kịapsup dùknssng sứksbsc, cảauty ngưzdokksbsi đofuvãpdnx bịapsu ôebpbm lấuiqky, mộfgxxt tay còqetvn lạfsfni củzgyqa nàmdljng vòqetvng qua cổhbkc hắcmljn, tùknssy ýbvzq đofuvipjj hắcmljn yêitjru thưzdokơywyxng nắcmljm lấuiqky cổhbkc tay củzgyqa nàmdljng, đofuvem nàmdljng đofuvqxaft lêitjrn giữuqhea giưzdokksbsng.

Trêitjrn mặqxaft Colin khẽexdq hiệecosn lêitjrn tia chấuiqkn đofuvfgxxng cùknssng kinh hỉhbkc, đofuvi tớhbkci gầofaxn nóccfui: “Hắcmljc, Lâijmam, tôebpbi thựvcnwc rấuiqkt vui, côebpb thựvcnwc đofuvãpdnx tỉhbkcnh! Côebpbqetvn nhớhbkcebpbi khôebpbng? Tôebpbi làmdlj Colin a!”

ijmam Hi Hi lạfsfni khẽexdq giậkwmst mìejttnh, nhìejttn nam nhâijman vui vẻevdc trưzdokhbkcc mắcmljt, khôebpbng biếohpot nêitjrn trảauty lờksbsi thếohpomdljo.

mdljng taấuiqkt cảauty đofuvtplpu tốipjjt lắcmljm, chẳnxcqng qua làmdljmdljng khôebpbng biếohpot tộfgxxt cùknssng đofuvãpdnx xảautyy ra chuyệecosn gìejtt, ai tớhbkci nóccfui cho nàmdljng biếohpot vớhbkci?

“Đofaxi ra ngoàmdlji!” Thanh âijmam lạfsfnnh nhưzdokvrrhng củzgyqa Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng vang lêitjrn bêitjrn tai.

Colin giậkwmst mìejttnh, ngâijmay ngưzdokksbsi: “Kìejtta, anh trai!”

“Kêitjru màmdljy đofuvi ra ngoàmdlji khôebpbng nghe thấuiqky hảauty, thậkwmst ầofaxm ĩeedn.” Tầofaxn Dịapsuch Dưzdokơywyxng khôebpbng kiêitjrn nhẫddejn nhítecau mi nhìejttn hắcmljn, tay kia khôebpbng quêitjrn hạfsfn thấuiqkp cổhbkc tay củzgyqa Lâijmam Hi Hi xuốipjjng, đofuvtplp phòqetvng máwtfnu lạfsfni chảautyy ngưzdokwbfcc lêitjrn

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.