Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 220 : Chính là cô ta tự mình mất tích

    trước sau   
Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng phívagsa sau cũhblwng khôyjwmng nójtqdi lờftnsi nàfbmpo, trong hoàfbmpng thấkrxet sựmaep tranh đlctdkrxeu nhưxabr vậwhjmy hắtpwhn đlctdãkkan thấkrxey quáhyhk nhiềmsnpu rồgbwgi, chívagsnh làfbmp nữsrku nhâeotqn cójtqd thểemhffbmpm ra chuyệocfqn tàfbmpn nhẫefuin nhưxabr vậwhjmy đlctdâeotqy làfbmp lầquoqn đlctdquoqu tiêvdgan màfbmp hắtpwhn thấkrxey, cho dùnhirfbmp Lan phu nhâeotqn trưxabrnnmrc đlctdâeotqy cũhblwng khôyjwmng cójtqd ngoan đlctdxhakc nhưxabr vậwhjmy.

“Từpvxqskhri nàfbmpy ngãkkan xuốhblwng, khảteloevypng còftxkn sốhblwng cơskhr bảtelon làfbmp khôyjwmng cójtqd.” Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng mang kívagsnh râeotqm thảtelon nhiêvdgan nójtqdi, “Côyjwmng chúhblwa, chúhblwng ta cójtqd thểemhf trởvsse vềmsnp rồgbwgi chứnfgb?”

Trong lòftxkng Lily đlctdang suy nghĩoxzxfbmpm thếocfqfbmpo đlctdemhf che giấkrxeu bívags mậwhjmt đlctdxhakng trờftnsi nhưxabr vậwhjmy, run rẩlpbly đlctdnfgbng lêvdgan, ngưxabrftnsi tràfbmpn đlctdquoqy nưxabrnnmrc mưxabra run rẩlpbly hưxabrnnmrng phívagsa xe chạciuby tớnnmri, nhưxabrfbmp sợftnsfbmpng sẽvaxr hiệocfqn lêvdgan vậwhjmy, nghĩoxzx muốhblwn nhanh chójtqdng chạciuby thoáhyhkt.

uaopo nửjtqda ngàfbmpy, nhưxabrng làfbmp khôyjwmng cójtqd mởvsse ra đlctdưxabrftnsc cửjtqda xe.

Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng phívagsa sau đlctdếocfqn gầquoqn, giúhblwp côyjwm mởvsse củkjrka ra, màfbmp trong lòftxkng hắtpwhn đlctdnfgba béuaop vẫefuin khójtqdc théuaopt lêvdgan têvdgaeotqm liệocfqt phếocfq truyềmsnpn vàfbmpo màfbmpng tai.

Cảtelo ngưxabrftnsi Lily run rẩlpbly, nhìemhfn đlctdnfgba béuaop trong lồgbwgng ngựmaepc hắtpwhn, đlctdxhakt nhiêvdgan ngăevypn đlctdxhakng táhyhkc mởvsse củkjrka củkjrka hắtpwhn, hung tợftnsn nójtqdi: “Khôyjwmng đlctdưxabrftnsc nójtqdi vớnnmri ai cảtelo, nghe rõocfq chưxabra?”


Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng đlctdeo kívagsnh đlctden cũhblwng khôyjwmng nójtqdi lờftnsi nàfbmpo, kỳvngl thậwhjmt hắtpwhn vẫefuin luôyjwmn thứnfgbc thờftnsi.

“Chỉpvxq cầquoqn côyjwmng chúhblwa nghiêvdgam ngặfqidt bưxabrng bívagst ngưxabrftnsi trong lâeotqu đlctdàfbmpi, kỳvngl thậwhjmt cũhblwng sẽvaxr khôyjwmng cójtqd ai pháhyhkt hiệocfqn ra côyjwm đlctdãkkan đlctdxhakng thủkjrk vớnnmri Lâeotqm tiểemhfu thưxabr cảtelo.” Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng thảtelon nhiêvdgan phâeotqn tívagsch, “Tấkrxet cảtelo ngưxabrftnsi hầquoqu trong lâeotqu đlctdàfbmpi bâeotqy giờftns đlctdãkkan xửjtqdbpyr xong, khẩlpblu cung củkjrka mọoeaoi ngưxabrftnsi đlctdmsnpu đlctdgbwgng loạciubt mộxhakt lờftnsi, chỉpvxqftxkn cójtqdfbmpi việocfqc rấkrxet nhỏmsnp thôyjwmi.”

Hắtpwhn dừpvxqng mộxhakt chúhblwt, nhìemhfn thoáhyhkng qua Lily: “Côyjwmng chúhblwa quầquoqn áhyhko cùnhirng tójtqdc củkjrka côyjwmhblwng cầquoqn phảteloi xửjtqdbpyr, còftxkn cójtqd, mộxhakt vếocfqt xưxabrnnmrc trêvdgan mặfqidt đlctdnfgba béuaopfbmpy, côyjwm phảteloi giảteloi thívagsch thếocfqfbmpo đlctdâeotqy?”

xabra to liêvdgan miêvdgan, Lily cảtelom thấkrxey cảtelo ngưxabrftnsi đlctdmsnpu lạciubnh lẽvaxro, mưxabra tạciubt vàfbmpo ngưxabrftnsi côyjwm rấkrxet đlctdau, cảtelo ngưxabrftnsi côyjwm đlctdãkkan pháhyhkt run lêvdgan nghĩoxzx phảteloi xửjtqdbpyr thếocfqfbmpo, áhyhknh mắtpwht vôyjwm thứnfgbc màfbmp nhìemhfn màfbmpn mưxabra, đlctde dọoeaoa nójtqdi: “Khôyjwmng cho phéuaopp ngưxabrơskhri nójtqdi ra, nếocfqu nhưxabr ngưxabrơskhri chỉpvxq cẩlpbln héuaopevypng ta sẽvaxr khiếocfqn cho ngưxabrơskhri chếocfqt khôyjwmng toàfbmpn thâeotqy, ngưxabrơskhri cũhblwng biếocfqt ta cójtqdevypng lựmaepc nhưxabr thếocfqfbmpo rồgbwgi đlctdkrxey, ta sớnnmrm đlctdãkkan an bàfbmpi tấkrxet cảtelo rồgbwgi. Ta khôyjwmng sợftnsyjwm ta khôyjwmng chếocfqt, ta khôyjwmng sợftns mọoeaoi ngưxabrftnsi nghi ngờftns ta! Nhữsrkung chuyệocfqn nàfbmpy tấkrxet thảteloy đlctdmsnpu khôyjwmng liêvdgan qan đlctdếocfqn ta, làfbmp chívagsnh côyjwm ta rờftnsi khỏmsnpi lâeotqu đlctdàfbmpi rồgbwgi mấkrxet tívagsch.”

yjwm thựmaepc chộxhakt dạciub, mộxhakt lầquoqn lạciubi mộxhakt lầquoqn hưxabrnnmrng tớnnmri ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng kia rốhblwng to, lặfqidp lạciubi nhữsrkung lờftnsi nàfbmpy.

Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng cầquoqm chiếocfqc ôyjwmfbmpu đlctden, ôyjwmm chặfqidt đlctdnfgba béuaop, rấkrxet khôyjwmng nhẫefuin nạciubi màfbmp nghe uy hiếocfqp lặfqidp đlctdi lặfqidp lạciubi củkjrka côyjwm ta, thảtelon nhiêvdgan nójtqdi: “Nhẹnnmr nhàfbmpng mộxhakt chúhblwt đlctdi côyjwmng chúhblwa, nếocfqu nhưxabr chúhblwng ta còftxkn khôyjwmng cójtqd trởvsse vềmsnpeotqu đlctdàfbmpi, hếocfqt thảteloy đlctdmsnpu khôyjwmng kịbpyrp che giấkrxeu, hơskhrn nữsrkua, Lan phu nhâeotqn buổcckqi trưxabra sẽvaxr trởvsse vềmsnp, côyjwm cầquoqn phảteloi nắtpwhm chắtpwhc thờftnsi gian.”

Trong lòftxkng Lily bỗcrarng sốhblwt ruộxhakt, lúhblwc nàfbmpy mớnnmri chạciuby nhanh mởvsse cửjtqda xe ngồgbwgi xuốhblwng. Côyjwm mang theo rấkrxet nhiềmsnpu nưxabrnnmrc mưxabra đlctdi vàfbmpo, cũhblwng khôyjwmng quảtelon toàfbmpn thâeotqn đlctdmsnpu làfbmpnhirn đlctdkrxet, cuộxhakn mìemhfnh ởvsse trêvdgan ghếocfq run rẩlpbly.

Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng đlctdójtqdng cửjtqda lạciubi, mởvsse đlctdiềmsnpu hòftxka lêvdgan, nhìemhfn thoáhyhkng qua hưxabrnnmrng váhyhkch núhblwi màfbmpyjwmhyhki kia ngãkkan xuốhblwng, trong lòftxkng cójtqd mộxhakt tia đlctdau đlctdnnmrn cùnhirng tiếocfqc hậwhjmn, sau đlctdójtqd ngồgbwgi vàfbmpo ghếocfqhyhki.

jtqd biệocfqn pháhyhkp nàfbmpo chứnfgb? Hoàfbmpng thấkrxet luôyjwmn luôyjwmn ngoan đlctdxhakc hiểemhfm áhyhkc nhưxabr vậwhjmy, nếocfqu khôyjwmng sẽvaxrfbmp sao cójtqd mộxhakt têvdgan Bruce áhyhkc ma khủkjrkng bốhblw xuấkrxet hiệocfqn? Rồgbwgi sau đlctdójtqd lạciubi làfbmp xuấkrxet hiệocfqn côyjwmhyhki nàfbmpy khiếocfqn cho tấkrxet cảtelo hoàfbmpng thấkrxet đlctdmsnpu ghen tỵwhjm, khiếocfqn cho cójtqd thểemhffbmpm ra chuyệocfqn tàfbmpn nhẫefuin nhưxabr vậwhjmy? Màfbmp hếocfqt thảteloy bọoeaon họoeao, vìemhf sinh mệocfqnh màfbmp phảteloi giấkrxeu giếocfqm hếocfqt thảteloy?

Khójtqde miệocfqng gợftnsi lêvdgan mộxhakt mạciubt cưxabrftnsi, hắtpwhn pháhyhkt đlctdxhakng xe, màfbmp giờftns phúhblwt nàfbmpy, đlctdnfgba béuaop trong lòftxkng vẫefuin khôyjwmng ngừpvxqng khójtqdc héuaopt lêvdgan.

Cảtelo ngưxabrftnsi bịbpyrxabrnnmrc mưxabra làfbmpm ưxabrnnmrt đlctdefuim, tãkkanjtqdt cũhblwng dívagsnh đlctdquoqy nưxabrnnmrc nưxabra, áhyhknh mắtpwht củkjrka đlctdnfgba béuaop mởvsse lớnnmrn, đlctdãkkan dừpvxqng khójtqdc, mộxhakt vếocfqt xưxabrnnmrc rớnnmrm máhyhku ởvsse trêvdgan mặfqidt trắtpwhng nõocfqn nhỏmsnp nhắtpwhn củkjrka nójtqd lạciubi càfbmpng thêvdgam nổcckqi bậwhjmt, nắtpwhm tay hồgbwgng nhạciubt củkjrka nójtqd ưxabrnnmrt sũhblwng, mởvsse ra lạciubi khéuaopp vàfbmpo, nhưxabrfbmpvsse trong khôyjwmng gian nhỏmsnpuaop củkjrka chiếocfqc xe cójtqdskhrm che tìemhfm kiếocfqm ngưxabrftnsi nàfbmpo đlctdójtqd, màfbmp khôyjwmng thểemhfjtqdi lêvdgan lờftnsi.

Ngưxabrftnsi đlctdàfbmpn ôyjwmng cưxabrftnsi lạciubnh mộxhakt chúhblwt, tiểemhfu gia hỏmsnpa nàfbmpy, thâeotqt sựmaep rấkrxet đlctdáhyhkng thưxabrơskhrng, ngưxabrftnsi yêvdgau thưxabrơskhrng hắtpwhn nhấkrxet vừpvxqa vìemhf hắtpwhn màfbmp nhảteloy xuốhblwng váhyhkch núhblwi, màfbmp sinh mệocfqnh củkjrka nójtqd lạciubi kiêvdgan cưxabrftnsng đlctdếocfqn mứnfgbc nàfbmpo, thếocfq nhưxabrng đlctdãkkan khôyjwmng khójtqdc nữsrkua.

Xe lưxabrftnsn mộxhakt vòftxkng trêvdgan con đlctdưxabrftnsng núhblwi lầquoqy lộxhaki, chậwhjmm rãkkani hưxabrnnmrng tớnnmri phưxabrơskhrng hưxabrnnmrng tòftxka thàfbmpnh đlctdi vềmsnp.


3h chiềmsnpu Lan phu nhâeotqn trởvsse lạciubi lâeotqu đlctdàfbmpi, trúhblwt xuốhblwng áhyhko choàfbmpng chốhblwng thấkrxem nưxabrnnmrc trêvdgan ngưxabrftnsi, mộxhakt thâeotqn mệocfqt mỏmsnpi, vẻvhwx mặfqidt củkjrka bàfbmp vẫefuin cao quýbpyr, tao nhãkkan, thậwhjmm chívags mang theo vàfbmpi tia vui sưxabrnnmrng thảtelon nhiêvdgan.

Lily thay quầquoqn áhyhko ởvsse nhàfbmp, làfbmpm tójtqdc xoăevypn nhưxabrhblw, ởvsse trêvdgan sofa uốhblwng tràfbmpjtqdng hơskhrn 2 tiếocfqng mớnnmri cảtelom thấkrxey ngưxabrftnsi ấkrxem hơskhrn mộxhakt chúhblwt, khôyjwmng yêvdgan chờftns đlctdftnsi Lan phu nhâeotqn thậwhjmm chívagsfbmp Vinson trởvsse vềmsnp.

“Phu nhâeotqn! Ngưxabrftnsi đlctdãkkan trởvsse lạciubi!” Côyjwm ta đlctdnfgbng dậwhjmy, khójtqde miệocfqng nổcckqi lêvdgan mộxhakt nụwhtjxabrftnsi sáhyhkn lạciubng.

Lan phu nhâeotqn ngưxabrng mắtpwht, cảtelom thấkrxey ngạciubc nhiêvdgan khi côyjwm ta đlctdang ngồgbwgi ngoàfbmpi đlctdciubi sảtelonh, ngoàfbmpi trờftnsxabra đlctdãkkan bớnnmrt nặfqidng hạciubt, tinh thầquoqn củkjrka bàfbmphblwng đlctdãkkan tốhblwt hơskhrn nhiềmsnpu.

“Ngưxabrơskhri ởvsse đlctdâeotqy?”

“Đxabrúhblwng vậwhjmy, phu nhâeotqn ngưxabrftnsi đlctdi ra ngoàfbmpi lâeotqu nhưxabr vậwhjmy cũhblwng khôyjwmng cójtqd tin tứnfgbc, con lo lắtpwhng gầquoqn chếocfqt a!” côyjwm ta tiếocfqn lêvdgan ôyjwmm lấkrxey tay củkjrka bàfbmp, nũhblwng nịbpyru nójtqdi.

Lan phu nhâeotqn phủkjrki phủkjrki nưxabrnnmrc mưxabra còftxkn lưxabru lạciubi trêvdgan ngưxabrftnsi, đlctdi lêvdgan phívagsa trưxabrnnmrc, nghe đlctdưxabrftnsc lờftnsi củkjrka côyjwm ta cójtqd chúhblwt vui vẻvhwx, khójtqde miệocfqng khẽvaxr nhếocfqch lêvdgan: “Ngưxabrơskhri hôyjwmmnay khôyjwmng ởvsse trong phòftxkng trúhblwt giậwhjmn sao? Chuyệocfqn củkjrka côyjwmng tưxabrnnmrc đlctdciubi nhâeotqn, ngưxabrơskhri cójtqd nghe nójtqdi?”

Tim Lily đlctdwhjmp ìemhfnh ìemhfnh, sắtpwhc mặfqidt trắtpwhng bệocfqch: “Cáhyhki gìemhf… Chuyệocfqn gìemhf a?”

“Rốhblwt cuộxhakc Vinson đlctdãkkan xảteloy ra chuyệocfqn gìemhf, căevypn bảtelon làfbmp khôyjwmng cójtqd ai nójtqdi cho côyjwm ta biếocfqt?”

Nữsrku hầquoqu đlctdi đlctdếocfqn đlctdfqidt mộxhakt ly tràfbmp, Lan phu nhâeotqn lặfqidng yêvdgan ngồgbwgi trêvdgan sofa, bưxabrng ly tràfbmp nhẹnnmr nhàfbmpng ngửjtqdi mộxhakt chúhblwt làfbmpm dịbpyru đlctdi mệocfqt nhọoeaoc cùnhirng đlctdau nhứnfgbc trong thâeotqn thểemhf: “Ta lạciubi cho rằoxzxng ngưxabrơskhri biếocfqt, cho nêvdgan mớnnmri mộxhakt mựmaepc chờftnsvsse đlctdâeotqy… Vinson quảtelo nhiêvdgan làfbmp khôyjwmng phụwhtj lạciubi kỳvngl vọoeaong củkjrka ta, chuyệocfqn tìemhfnh củkjrka Bruce hắtpwhn xửjtqdbpyr rấkrxet rốhblwt, đlctdêvdgam qua còftxkn cójtqd ngưxabrftnsi đlctdếocfqn tìemhfm ta, ta còftxkn tưxabrvsseng hắtpwhn cójtqd chuyệocfqn gìemhf… Thậwhjmt khôyjwmng ngờftns trưxabrnnmrc khi hắtpwhn trởvsse vềmsnpeotqu đlctdàfbmpi đlctdãkkan bịbpyr ngưxabrftnsi củkjrka Bruce mai phụwhtjc, trêvdgan đlctdưxabrftnsng trởvsse vềmsnp đlctdãkkan biếocfqt đlctdưxabrftnsc tin tứnfgbc, Bruce đlctdãkkan bịbpyr hắtpwhn bắtpwht đlctdưxabrftnsc, màfbmp hắtpwhn cũhblwng sai mộxhakt chiếocfqc xe quay vềmsnphyhko cho ta biếocfqt, dùnhir sao đlctdâeotqy cũhblwng làfbmp chuyệocfqn kinh đlctdxhakng quốhblwc gia, hắtpwhn yêvdgau cầquoqu ta đlctdưxabra ra đlctdmsnp nghịbpyr, hôyjwmm nay sẽvaxr đlctdưxabra lêvdgan bảtelon tin chívagsnh trịbpyr...”

xabrnnmrc tràfbmpkrxem nójtqdng ẩlpblm ưxabrnnmrt đlctdquoqu lưxabrlmgii, trêvdgan mặfqidt Lan phu nhâeotqn lộxhak ra mộxhakt nụwhtjxabrftnsi hiếocfqm thấkrxey.

Lily im lặfqidng ngồgbwgi nghe, lo lắtpwhng cùnhirng căevypng thẳxfqpng trong lòftxkng bỗcrarng nhiêvdgan biếocfqn mấkrxet. Vinson khôyjwmng cójtqd việocfqc gìemhf… Hắtpwhn thậwhjmt sựmaep khôyjwmng cójtqd việocfqc gìemhf! Hơskhrn nữsrkua hắtpwhn lạciubi mang vềmsnp tin tốhblwt làfbmpnh. Côyjwm chỉpvxq biếocfqt, Bruce theo ngay từpvxq đlctdquoqu đlctdkrxeu khôyjwmng lạciubi hắtpwhn, đlctdếocfqn cuốhblwi cùnhirng cũhblwng nhấkrxet đlctdbpyrnh khôyjwmng phảteloi đlctdhblwi thủkjrk củkjrka hắtpwhn!

Trêvdgan mặfqidt cũhblwng rấkrxet nhanh nổcckqi lêvdgan tưxabrơskhri cưxabrftnsi, nưxabrnnmrc mắtpwht vui mừpvxqng tràfbmpn ra hốhblwc mắtpwht.


“Đxabrúhblwng rồgbwgi… Đxabrnfgba nhỏmsnp kia đlctdâeotqu?” Lan phu nhâeotqn bậwhjmn rộxhakn mộxhakt đlctdêvdgam, đlctdxhakt nhiêvdgan lạciubi nhớnnmr đlctdếocfqn côyjwmhyhki Trung Quốhblwc xinh đlctdnnmrp kia.

fbmp bắtpwht đlctdquoqu cảtelom thấkrxey đlctdưxabrftnsc côyjwmhyhki nàfbmpy quảtelofbmp may mắtpwhn, cójtqd thểemhf đlctdưxabrftnsc côyjwmng tưxabrnnmrc ôyjwmm trong lòftxkng màfbmpvdgau thưxabrơskhrng.

Phu nhâeotqn vẫefuin làfbmp con ngưxabrftnsi uy nghiêvdgam cójtqd quy tắtpwhc nhưxabr vậwhjmy, cójtqdvagsnh tìemhfnh ôyjwmn hòftxka cùnhirng lòftxkng vịbpyr tha bao la, nhưxabrng khi phảteloi đlctdnfgbng ởvsse hoàfbmpn cảtelonh chèskhro chốhblwng mộxhakt gia tộxhakc nhưxabr thếocfqfbmpy, trêvdgan ngưxabrftnsi bàfbmp đlctdãkkanjtqd thêvdgam khảteloevypng uy hiếocfqp trívags mạciubng, cójtqd sựmaep oai nghiêvdgam củkjrka mộxhakt vịbpyryjwmng tưxabrnnmrc phu nhâeotqn hơskhrn hai mưxabrơskhri năevypm khiếocfqn ngưxabrftnsi ta lạciubnh cảtelo sốhblwng lưxabrng.

fbmp quảtelo nhiêvdgan làfbmp khôyjwmng cójtqd nhìemhfn lầquoqm ngưxabrftnsi.

Tráhyhki tim Lily đlctdxhakt nhiêvdgan bịbpyrjtqdp nghẹnnmrt. Nhảteloy cuồgbwgng loạciubn lêvdgan, áhyhkp chếocfqskhri thởvsse loạciubn nhịbpyrp, khójtqd nhọoeaoc nójtqdi: “Nójtqd… Nójtqdvsse đlctdâeotqy, con lậwhjmp tứnfgbc đlctdem nójtqd ôyjwmm tớnnmri cho ngưxabrftnsi nhìemhfn mộxhakt chúhblwt!” Nójtqdi xong côyjwm đlctdãkkan vộxhaki chạciuby lêvdgan lầquoqu.

“Từpvxq từpvxq!” Lan phu nhâeotqn khẽvaxr ngăevypn lạciubi, cójtqd chúhblwt dởvsse khójtqdc dởvssexabrftnsi, “Khôyjwmng phảteloi ta đlctdang nójtqdi đlctdếocfqn vưxabrơskhrng tửjtqdfbmpfbmpjtqdi đlctdếocfqn… Lâeotqm kia!”

Từpvxq ngàfbmpy màfbmpeotqm Hi Hi bưxabrnnmrc vàfbmpo tòftxka lâeotqu đlctdàfbmpi nàfbmpy, bàfbmpskhr hồgbwg chưxabra từpvxqng kêvdgau têvdgan củkjrka côyjwm, chỉpvxq thấkrxey cójtqd chúhblwt hứnfgbng thúhblw vớnnmri côyjwmhyhki nàfbmpy, cójtqdemhf đlctdójtqd đlctdemhf cho bàfbmp cảtelom thấkrxey vui vẻvhwx, nhưxabrng vẫefuin chưxabra thểemhf thâeotqn mậwhjmt đlctdưxabrftnsc.

fbmp mộxhakt khắtpwhc kia Lan Phu nhâeotqn đlctdxhakt nhiêvdgan cũhblwng rấkrxet muốhblwn cùnhirng tiểemhfu nữsrku nhâeotqn nàfbmpy lảtelom nhảtelom chuyệocfqn trong nhàfbmp.

Sắtpwhc mặfqidt Lily trắtpwhng bệocfqch, suýbpyrt nữsrkua từpvxq trêvdgan cầquoqu thang ngãkkan xuốhblwng.

“Con… Con khôyjwmng biếocfqt, cảtelo ngàfbmpy hôyjwmm nay con cũhblwng khôyjwmng cójtqd nhìemhfn thấkrxey côyjwm ta, từpvxqhblwc ngủkjrk dậwhjmy đlctdếocfqn khi ăevypn trưxabra cũhblwng chưxabra cójtqd thấkrxey…” Côyjwm ta nójtqdng lòftxkng cójtqd chúhblwt khôyjwmng yêvdgan, áhyhknh mắtpwht hơskhri néuaop đlctdi, đlctdxhakt nhiêvdgan nhìemhfn thấkrxey nữsrku hầquoqu ởvssevdgan cạciubnh, “Tôyjwmi nójtqdi đlctdúhblwng phảteloi khôyjwmng?”

Ngưxabrftnsi hầquoqu đlctdang giúhblwp Lan phu nhâeotqn thay tràfbmp, đlctdxhakt nhiêvdgan bịbpyr hỏmsnpi nhưxabr vậwhjmy, tay kịbpyrch kiệocfqt run rẩlpbly.

xabrnnmrc tràfbmp tràfbmpn ra, nójtqdng đlctdếocfqn bỏmsnpng tay.

“… Đxabrúhblwng! Côyjwmng chúhblwa nójtqdi rấkrxet đlctdúhblwng, tôyjwmi cũhblwng vậwhjmy khôyjwmng cójtqd nhìemhfn thấkrxey!” nữsrku hầquoqu mặfqidt cũhblwng trắtpwhng bệocfqch tiếocfqp lờftnsi côyjwm ta.


Lan Phu nhâeotqn ngưxabrng mắtpwht nhìemhfn thâeotqn ảtelonh đlctdang đlctdnfgbng trêvdgan lầquoqu kia, lôyjwmng màfbmpy tao nhãkkan khẽvaxr nhívagsu lạciubi, pháhyhkt hiệocfqn cójtqdhyhki gìemhf đlctdójtqd khôyjwmng đlctdúhblwng. Phívagsa ngoàfbmpi cójtqd chúhblwt ồgbwgn àfbmpo, bàfbmpyjwm thứnfgbc đlctdnfgbng dậwhjmy, trong lòftxkng cójtqd mộxhakt tia lo lắtpwhng, men theo cầquoqu thang đlctdi lêvdgan lầquoqu, đlctdxhakt nhiêvdgan lạciubi muốhblwn biếocfqt trêvdgan đlctdójtqd đlctdãkkan xảteloy ra chuyệocfqn gìemhf, bàfbmp biếocfqt tiểemhfu nữsrku nhâeotqn đlctdójtqd nhu hòftxka cójtqd sựmaepvdgan tĩoxzxnh trờftnsi sinh, nhưxabrng làfbmphblwc nàfbmpy trờftnsi đlctdang mưxabra, chắtpwhc chắtpwhn nàfbmpng cũhblwng lo lắtpwhng sựmaep an tòftxka củkjrka côyjwmng tưxabrnnmrc, đlctdilêvdgan nójtqdi cho nàfbmpng biếocfqt mộxhakt chúhblwt tin tứnfgbc vẫefuin hơskhrn.

ftxkng Lily cójtqd chúhblwt trầquoqm xuốhblwng, sắtpwhc mặfqidt táhyhki nhợftnst vôyjwmnhirng, vộxhaki vàfbmpng đlctdi lêvdgan, làfbmpm bộxhak nhưxabr khôyjwmng cójtqd chuyệocfqn gìemhf xảteloy ra cảtelo, nhanh chójtqdng tiếocfqn lêvdgan ôyjwmm chặfqidt lấkrxey tay Lan phu nhâeotqn nhưxabr mọoeaoi khi vậwhjmy

Khoảtelong cáhyhkch đlctdếocfqn cáhyhknh cửjtqda mùnhira đlctdmsnpjtqd chạciubm trổcckq hoa văevypn càfbmpn gầquoqn, hôyjwm hấkrxep củkjrka côyjwmfbmpng thêvdgam yếocfqu ớnnmrt.

“kéuaopt!!” Mộxhakt tiếocfqng, cáhyhknh cửjtqda nặfqidng nềmsnp bịbpyr mởvsse ra.

Mộxhakt chiếocfqc nôyjwmi xinh đlctdnnmrp đlctdfqidt giữsrkua nềmsnpn nhàfbmp bằoxzxng gỗcrar, bêvdgan trong đlctdnfgba béuaop đlctdang pháhyhkt ra mộxhakt hồgbwgi tiếocfqng đlctdxhakng huyêvdgan náhyhko, bảteloo bốhblwi còftxkn chưxabra thểemhfjtqdi chuyệocfqn chỉpvxqjtqd thểemhf hoa châeotqn múhblwa tay, thanh âeotqm kia khiếocfqn cho ngưxabrftnsi ta nghe thấkrxey lòftxkng cũhblwng nhũhblwn đlctdi mấkrxey phầquoqn.

Sắtpwhc mặfqidt Lan Phu nhâeotqn cójtqd chúhblwt khójtqd coi mộxhakt nêvdgan nójtqdi côyjwmhyhki nàfbmpy khôyjwmng cójtqdxabrơskhrng tâeotqm sao? Bỏmsnpskhri đlctdnfgba con còftxkn nhỏmsnp nhưxabr vậwhjmy còftxkn chưxabra tívagsnh, trong phòftxkngngay cảtelo mộxhakt ngưxabrftnsi hầquoqu cũhblwng khôyjwmng cójtqd, nhỡlmgijtqd chuyệocfqn gìemhf xảteloy ra thìemhffbmpm sao bâeotqy giờftns? Làfbmpyjwmng tưxabrnnmrc đlctdciubi nhâeotqn đlctdem con trảtelo lạciubi cho nàfbmpng, nàfbmpng cứnfgb khôyjwmng biếocfqt quýbpyr trọoeaong nhưxabr vậwhjmy sao?

Chậwhjmm rãkkani đlctdi tớnnmri trưxabrnnmrc mặfqidt đlctdnfgba béuaop, bàfbmp giậwhjmn giữsrku hỏmsnpi: “Ngưxabrftnsi ởvsse đlctdâeotqy đlctdâeotqu rồgbwgi hảtelo?”

Ngưxabrftnsi hầquoqu chậwhjmm rãkkani lắtpwhc đlctdquoqu: “Khôyjwmng thấkrxey, từpvxqhyhkng đlctdếocfqn giờftnsvsse đlctdâeotqy đlctdmsnpu đlctdójtqdng cửjtqda khôyjwmng cójtqd ai thấkrxey gìemhf cảtelo.”

yjwmng màfbmpy Lan Phu nhâeotqn càfbmpng thêvdgam nhívagsu chặfqidt.

“Lêvdgan trêvdgan lầquoqu đlctdi xem mộxhakt chúhblwt,” áhyhknh mắtpwht bàfbmp nhìemhfn lưxabrnnmrt qua cầquoqu thang lêvdgan lầquoqu, nghĩoxzx đlctdếocfqn cảtelonh tưxabrftnsng 4h chiềmsnpu thìemhfyjwmhyhki kia cójtqd thểemhf đlctdang làfbmpm gìemhf, “Rốhblwt cuộxhakc côyjwm ta cójtqdvsse đlctdâeotqy khôyjwmng hảtelo?”

Ngưxabrftnsi giúhblwp việocfqc ứnfgbng biếocfqn chạciuby đlctdi lêvdgan lầquoqu tìemhfm, nhưxabrng vẫefuin nhưxabrhblw khôyjwmng thu hoạciubch đlctdưxabrftnsc gìemhf.

Nghi ngờftnsi trong lòftxkng Lan phu nhâeotqn càfbmpng trỗcrari dậwhjmy, khôyjwmng muốhblwn tiếocfqp tụwhtjc tìemhfm kiếocfqm nữsrkua, chẳxfqpng qua làfbmp đlctdi tớnnmri bêvdgan cáhyhki nôyjwmi, lạciubi ngoàfbmpi ýbpyr muốhblwn pháhyhkt hiệocfqn ra trêvdgan mặfqidt nójtqdjtqd mộxhakt vếocfqt xưxabrnnmrc màfbmpu hồgbwgng: “Cójtqd chuyệocfqn gìemhf đlctdãkkan xảteloy ra?”

eotqu hỏmsnpi đlctdxhakt nhiêvdgan vang lêvdgan, khiếocfqn cho toàfbmpn thâeotqn Lily chấkrxen đlctdxhakng, lòftxkng lạciubi càfbmpng bịbpyr nhéuaopo chặfqidt.

“Khôyjwmng biếocfqt… Khôyjwmng cójtqd đlctdi vàfbmpo…” Côyjwmnhỏmsnp giọoeaong nójtqdi, cảtelom giáhyhkc đlctdưxabrftnsc cơskhrn thịbpyrnh nộxhak củkjrka Lan Phu nhâeotqn sắtpwhp trỗcrari dậwhjmy.

Sắtpwhc mặfqidt âeotqm binh khôyjwmng chúhblwt huyếocfqt sắtpwhc, Lan Phu nhâeotqn phẩlpbly tay áhyhko bỏmsnp đlctdi, lạciubnh lùnhirng bỏmsnp lạciubi mộxhakt câeotqu nójtqdi: “Ởoodj trong lâeotqu đlctdàfbmpi tìemhfm mộxhakt chúhblwt đlctdi! Thấkrxey đlctdưxabrftnsc thìemhf bảteloo côyjwm ta đlctdếocfqn gặfqidp tôyjwmi.”

Hiệocfqn tạciubi bàfbmp muốhblwn im lặfqidng suy nghĩoxzx mộxhakt chúhblwt, cójtqdvdgan chívagsnh thứnfgbc truyềmsnpn lạciubi ngôyjwmi vịbpyryjwmng tưxabrnnmrc phu nhâeotqn cho nàfbmpng hay khôyjwmng.

Mộxhakt giờftns sau, nhữsrkung ngưxabrftnsi nhậwhjmn lệocfqnh đlctdi tìemhfm Lâeotqm Hi Hi đlctdãkkan trởvsse lạciubi, sắtpwhc mặfqidt đlctdmsnputáhyhki nhợftnst: “Khôyjwmng cójtqd, Phu nhâeotqn, vẫefuin khôyjwmng cójtqd ngưxabrftnsi nàfbmpo thấkrxey qua Lâeotqm tiểemhfu thưxabr!”

Chéuaopn tràfbmp trongg tay Lan phu nhâeotqn run lêvdgan mộxhakt cáhyhki, sắtpwhc mặfqidt ngưxabrng trọoeaong, khôyjwmng biếocfqt đlctdang suy nghĩoxzxemhf.

“Côyjwm ta đlctdãkkan đlctdi rồgbwgi sao? Cójtqd hỏmsnpi qua bảteloo vệocfq chưxabra?” Lan phu nhâeotqn biếocfqt trong lòftxkng tiểemhfu nữsrku nhâeotqn nàfbmpy vẫefuin khôyjwmng thívagsch ởvsse trong tòftxka lâeotqu đlctdàfbmpi cùnhirng đlctdkrxet nưxabrnnmrc xa lạciubfbmpy, nàfbmpng cójtqd sựmaep thanh lệocfq, tívagsnh cáhyhkch đlctdáhyhkngquýbpyr củkjrka ngưxabrftnsi phưxabrơskhrng Đxabrôyjwmng, nhưxabrng lòftxkng lạciubi cựmaepc kỳvnglkiêvdgan cưxabrftnsng.

“Bảteloo vệocfqjtqdi, mấkrxey giờftns trưxabrnnmrc côyjwmkrxey mộxhakt mìemhfnh đlctdxhaki mưxabra lảteloo đlctdteloo chạciuby ra ngoàfbmpi, làfbmp buổcckqi sáhyhkng, cho đlctdếocfqn bâeotqy giờftnshblwng chưxabra thấkrxey quay trởvsse lạciubi.” Ngưxabrftnsi hầquoqu cẩlpbln trọoeaong trảtelo lờftnsi, cốhblw gắtpwhng đlctdemhf cho giọoeaong nójtqdi trởvssevdgan hốhblwt hoảtelong, đlctdgbwgng thờftnsi cũhblwng rấkrxet sợftnsfbmp liếocfqc nhìemhfn Lily.

“Chưxabra cójtqd trởvsse vềmsnp sao?” Lan phu nhâeotqn cưxabrftnsi lạciubnh, “Chẳxfqpng lẽvaxr chỗcrarfbmpy củkjrka ta còftxkn khôyjwmng nívagsu kéuaopo đlctdưxabrftnsc côyjwm ta sao? Chẳxfqpng lẽvaxryjwmng tưxabrnnmrc đlctdciubi nhâeotqn còftxkn chưxabra đlctdkjrk tốhblwt đlctdkjrkxabrng chiềmsnpu vớnnmri côyjwm ta sao? Rốhblwt cuộxhakc côyjwm ta còftxkn khôyjwmng hàfbmpi lòftxkng cáhyhki gìemhf, cứnfgb nhưxabr vậwhjmy màfbmp bỏmsnp con chạciuby đlctdi sao?”

fbmp nhớnnmr nữsrku nhâeotqn kia coi con củkjrka mìemhfnh nhưxabr sinh mạciubng, làfbmpm sao cójtqd thểemhf bỏmsnp lạciubi con mộxhakt mìemhfnh rờftnsi đlctdi? Còftxkn nữsrkua,vếocfqt thưxabrơskhrng trêvdgan mặfqidt đlctdnfgba béuaop kia do đlctdâeotqu màfbmpjtqd? Mộxhakt vếocfqt xưxabrnnmrc hồgbwgng dàfbmpi nhưxabr vậwhjmy, rõocfqfbmpng chívagsnh làfbmp vừpvxqa mớnnmri bịbpyr khôyjwmng lâeotqu.

Cảteloevypn phòftxkng tâeotqm trạciubng ngưxabrftnsi hầquoqu đlctdmsnpu căevypng thẳxfqpng muốhblwn chếocfqt, khôyjwmng ai dáhyhkm tùnhiry hứnfgbng lêvdgan tiếocfqng

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.