Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Chương 178 : Sự cảnh giác thầm lặng của nàng lại mạnh mẽ trỗi dậy

    trước sau   
Dụzkhxng cụzkhx khửaxzx trùsbtxng xong.

“Vịggkn tiểcnhmu thưlmjszayxy, côzkbpknni thểcnhmralpn rồchvhi.” Hộchvhikbj cau màzayxy ngưlmjsng mắoeibt liếjoikc nàzayxng, nghĩikbj đgusrếjoikn con gággkni càzayxng đgusrefkvp lạlylwi càzayxng khôzkbpng ra gìwfss, côzkbpggkni trưlmjsluctc mắoeibt nàzayxy cũsgtfng chưlmjsa đgusrưlmjslylwc bao nhiêralpu tuổdaqxi, cũsgtfng đgusrãluct khôzkbpng biếjoikt quan tâbsnkm đgusrếjoikn sinh mạlylwng con cággkni nhưlmjs vậpxnjy.

zayxn tay mảmdlinh khảmdlinh vịggknn chặyagft thàzayxnh bàzayxn mổdaqx, Lâbsnkm Hi Hi cảmdlim giággknc cảmdli ngưlmjsyagfi tạlylwi đgusrâbsnky ngay giâbsnky phútmnvt nàzayxy khôzkbpng cònalvn chútmnvt sứefkvc lựylzuc.

“Xin đgusrchvhng làzayxm chậpxnjm trễluct thờyagfi gian đgusrưlmjslylwc chứefkv? Côzkbpsgtfng thấuhxby rồchvhi đgusruhxby, bêralpn ngoàzayxi cònalvn cóknni bao nhiêralpu ngưlmjsyagfi đgusrang xếjoikp hàzayxng, dággknm nạlylwo thai thìwfss phảmdlii dággknm chịggknu đgusrau, thâbsnkn thểcnhm khôzkbpng đgusrau thìwfss tim đgusrau, đgusrưlmjslylwc rồchvhi, lêralpn đgusri ….” Hộchvhikbjknnio nàzayxng mộchvht cággkni, lạlylwnh lùsbtxng nóknnii.

“Tôzkbpi hỏqniti côzkbp rốbsnkt cuộchvhc cóknniralpn hay khôzkbpng?!” Thấuhxby nàzayxng vẫbabmn khôzkbpng nhútmnvc nhítmnvch, hộchvhikbj rốbsnkt cụzkhxc bựylzuc mìwfssnh.

bsnkm Hi Hi lắoeibc lắoeibc đgusrzayxu, chậpxnjm chạlylwp màzayx kiêralpn đgusrggknnh, nưlmjsluctc mắoeibt từchvh đgusrôzkbpi mắoeibt trong veo từchvh từchvh xốbsnki xảmdli, gắoeibt gao cắoeibn môzkbpi, lùsbtxi vềpwvg phítmnva sau.


“Tôzkbpi khôzkbpng làzayxm...... Thậpxnjt xin lỗcznfi, thậpxnjt sựylzu xin lỗcznfi! Tôzkbpi khôzkbpng làzayxm nữmveea!” mộchvht tia phònalvng tuyếjoikn cuốbsnki cùsbtxng trong đgusrággkny lònalvng bịggknzkbpng phággkn, Lâbsnkm Hi Hi khóknnic héknnit lêralpn, lạlylwi nhanh chóknning lui vềpwvg phítmnva sau, muốbsnkn chạlylwy ra ngoàzayxi cửaxzxa.

“Côzkbpzayx loạlylwi ngưlmjsyagfi thếjoikzayxo, nóknnii khôzkbpng làzayxm làzayx khôzkbpng làzayxm hảmdli?” Hộchvhikbj chưlmjsa từchvhng nhìwfssn thấuhxby tìwfssnh huốbsnkng nhưlmjs thếjoikzayxy, sắoeibc mặyagft tốbsnki sầzayxm kéknnio nàzayxng lạlylwi, “Tôzkbpi cho côzkbp biếjoikt tiềpwvgn đgusrãluct nộchvhp làzayx khôzkbpng thểcnhm lui, côzkbpknni muốbsnkn làzayxm hay khôzkbpng?”

Thâbsnkn ảmdlinh nhỏqnitknni liềpwvgu mạlylwng giãlucty dụzkhxa khággknng cựylzu lạlylwi nhóknnim ngưlmjsyagfi trong phònalvng, mắoeibt đgusrbabmm lệduxl, trong lònalvng đgusrau nhứefkvc nhưlmjs đgusrao cắoeibt từchvhng đgusrlylwt từchvhng đgusrlylwt nhưlmjsknning triềpwvgu dâbsnkng lêralpn, Lâbsnkm Hi Hi khôzkbpng đgusrcnhm ýhtnk đgusrếjoikn cóknni bao nhiêralpu ngưlmjsyagfi đgusrang nhìwfssn mìwfssnh, gàzayxo théknnit nóknnii: “Tôzkbpi khôzkbpng làzayxm, đgusróknnizayx con củmjfja tôzkbpi, vìwfss sao tôzkbpi phảmdlii làzayxm?”

zayxng cággkni gìwfsssgtfng khôzkbpng kịggknp làzayxm, xoay ngưlmjsyagfi, tay run rẩpwvgy nắoeibm chặyagft tay chốbsnkt cửaxzxa.

zayxewbq giâbsnky phútmnvt kia, khi màzayxzayxng vùsbtxng vẫbabmy chạlylwy thoággknt khỏqniti căwfssn phònalvng nàzayxy, ággknnh mắoeibt đgusrau đgusrluctn kia cũsgtfng khôzkbpng thểcnhm nhẫbabmn nhịggknn đgusrưlmjslylwc thêralpm nữmveea, hắoeibn vộchvhi vãluct đgusruổdaqxi theo thâbsnkn ảmdlinh mảmdlinh khảmdlinh yếjoiku ớluctt kia.

bsnkm Hi Hi sợlylwlucti chạlylwy trốbsnki chếjoikt, nàzayxng vôzkbp đgusrggknnh màzayx chạlylwy, chỉggkn cầzayxn thoággknt khỏqniti nơofuxi đgusrággknng sợlylwzayxy, nơofuxi muốbsnkn cưlmjsluctp đgusri con củmjfja nàzayxng. Bưlmjsluctc châbsnkn nghiêralpng ngảmdli lảmdlio đgusrmdlio hếjoikt va vàzayxo ngưlmjsyagfi nàzayxy lạlylwi va vàzayxo ngưlmjsyagfi kia, nàzayxng thấuhxbt thầzayxn.

Bỗcznfng dưlmjsng cóknni mộchvht ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng đgusri ngưlmjslylwc chiềpwvgu va vàzayxo nàzayxng, trong môzkbpng lung nàzayxng nóknnii lờyagfi xin lỗcznfi, muốbsnkn trággknnh sang bêralpn cạlylwnh đgusri tiếjoikp, nhưlmjsng ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng đgusróknni lạlylwi vẫbabmn cảmdlin đgusrưlmjsyagfng củmjfja nàzayxng. Nàzayxng cảmdlim giággknc hítmnvt phảmdlii cággkni gìwfss đgusróknni, khiếjoikn đgusrzayxu óknnic choággknng vággknng.

Mộchvht hộchvhikbj đgusri ngưlmjslylwc chiềpwvgu nhìwfssn thấuhxby nàzayxng vàzayx ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng khảmdli nghi ởewbqralpn cạlylwnh vộchvhi hỏqniti: “Tiểcnhmu thưlmjs, côzkbp khôzkbpng sao chứefkv? Cóknni cầzayxn tôzkbpi giútmnvp đgusrexxmwfss khôzkbpng?” Hộchvhikbj khóknni hiểcnhmu nhìwfssn nàzayxng.

zayxng lắoeibc đgusrzayxu, cốbsnk thanh tỉggknnh nóknnii: “Tôzkbpi khôzkbpng sao, vẫbabmn ổdaqxn, cảmdlim ơofuxn.”

Tiểcnhmu thưlmjs hộchvhikbj nghe đgusrưlmjslylwc câbsnku trảmdli lờyagfi củmjfja nàzayxng, nhưlmjsng vẫbabmn khôzkbpng yêralpn tâbsnkm cốbsnkknnii mộchvht câbsnku trưlmjsluctc khi đgusri: “Nếjoiku cóknni vấuhxbn đgusrpwvgwfss cứefkvknnii tôzkbpi, tôzkbpi đgusri trưlmjsluctc.”

knnii xong côzkbp ta bưlmjsluctc đgusri.

bsnkm Hi Hi lảmdlio đgusrmdlio chốbsnkng tay vàzayxo tưlmjsyagfng, ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng kia vộchvhi đgusrexxm lấuhxby nàzayxng, trong ýhtnk thứefkvc môzkbpng lung nàzayxng nghe đgusrưlmjslylwc hắoeibn nóknnii mộchvht câbsnku: “Xin lỗcznfi, tôzkbpi khôzkbpng cốbsnk ýhtnk hạlylwi côzkbpzayx con củmjfja côzkbp, tôzkbpi chỉggkn muốbsnkn đgusrưlmjsa côzkbp vềpwvg Anh.”

zayxng lo sợlylw, muốbsnkn héknnit lêralpn, “Khôzkbpng, ai đgusróknni đgusrếjoikn cứefkvu tôzkbpi, cứefkvu con củmjfja tôzkbpi, cứefkvu….” Rồchvhi chìwfssm vàzayxo mêralp mang.


Khi ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng kia vừchvha quay ngưlmjsyagfi lạlylwi, đgusrãluctluctnh trọbabmn mộchvht cútmnv đgusruhxbm théknnip vàzayxo mặyagft, loạlylwng choạlylwng, ngưlmjsyagfi trêralpn tay bịggknlmjsluctp mấuhxbt.

Ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng khôzkbpng cóknni kịggknp chútmnv ýhtnk tớlucti hắoeibn ra tay nhưlmjs thếjoikzayxo, chỉggkn biếjoikt làzayx cằvljom dưlmjslucti truyềpwvgn đgusrếjoikn mộchvht trậpxnjn đgusrau nhứefkvc vỡexxm vụzkhxn, hắoeibn đgusrau đgusrluctn rêralpn lêralpn mộchvht tiếjoikng: “A..”

Sau đgusróknni cảmdlim giággknc cảmdli ngưlmjsyagfi bịggkn nhấuhxbc lêralpn, bụzkhxng bịggkn ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng đgusrbsnki diệduxln hung hăwfssng dùsbtxng đgusrzayxu gốbsnki hútmnvc vàzayxo, cảmdli thâbsnkn thểcnhm đgusrpwvgu dâbsnkng lêralpn mộchvht cỗcznf đgusrau nhứefkvc, hoàzayxn toàzayxn đgusrau đgusrluctn co rútmnvt.

“Đdvgcchvhng....” khuôzkbpn mặyagft ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng kia đgusrpwvgu títmnvm ngắoeibt, mộchvht câbsnku đgusrpwvgu khôzkbpng nóknnii đgusrưlmjslylwc, dựylzua vàzayxo vággknch tưlmjsyagfng xụzkhxi lơofux xuốbsnkng đgusruhxbt.

Trêralpn cằvljom cóknni đgusrau đgusrluctn vôzkbpsbtxng thêralp thảmdlim, ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng ôzkbpm bụzkhxng tựylzua nhưlmjs trẻuhxb con gắoeibt gao cuộchvhn mìwfssnh lạlylwi, khôzkbpng thểcnhm đgusrchvhng đgusrpxnjy, bỗcznfng cóknni mộchvht tiếjoikng héknnit chóknnii tai vang lêralpn, khôzkbpng ai dággknm đgusrếjoikn gầzayxn bọbabmn họbabm.

Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng dứefkvt khoággknt thu tay lạlylwi, cổdaqx tay gâbsnkn xanh nổdaqxi lêralpn giữmveea nhữmveeng chiếjoikc cútmnvc kim loạlylwi sággknng bóknning cao quýhtnk, vẻuhxb mặyagft lãluctnh đgusrlylwm nhưlmjswfssng, ngồchvhi xổdaqxm ngưlmjsyagfi xuốbsnkng, cútmnvi đgusrzayxu nhìwfssn sắoeibc mặyagft vôzkbpsbtxng thốbsnkng khổdaqx củmjfja ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng kia, lãluctnh đgusrlylwm nóknnii mộchvht câbsnku: “Tao mặyagfc kệduxlzayx ai sai màzayxy đgusrếjoikn, chừchvha cho màzayxy cággkni mạlylwng trởewbq vềpwvgknnii vớlucti hắoeibn, đgusrchvhng cóknni đgusrzkhxng vàzayxo ngưlmjsyagfi phụzkhx nữmvee củmjfja tao, nếjoiku khôzkbpng tao sẽxupbzayxm cho chútmnvng nóknniikbjnh viễluctn cũsgtfng khôzkbpng thểcnhm mởewbq miệduxlng ra màzayxknnii nổdaqxi mộchvht câbsnku.”

knnii xong hắoeibn chậpxnjm rãlucti đgusrefkvng dậpxnjy, khẽxupb quággknt mộchvht tiếjoikng: “Cútmnvt.”

Bụzkhxng bịggkn đgusrau nhứefkvc nhưlmjszayx xẻuhxb thịggknt, cảmdli khuôzkbpn mặyagft ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng kia đgusrpwvgu títmnvm bầzayxm, đgusrzayxu toággknt mồchvhzkbpi lạlylwnh, nghe thấuhxby lờyagfi củmjfja hắoeibn, cốbsnk chếjoikt từchvh trêralpn mặyagft đgusruhxbt đgusrefkvng lêralpn, ôzkbpm bụzkhxng lảmdlio đgusrmdlio chạlylwy đgusri ra ngoàzayxi.

Đdvgcôzkbpi mắoeibt sau gọbabmng kítmnvnh củmjfja Lạlylwc Thàzayxnh cóknni chútmnvt gợlylwn sóknning, nhưlmjszayx đgusrang nghĩikbj tớlucti cággkni gìwfss.

“Hiệduxln tạlylwi cóknni thểcnhm xuốbsnkng tay vớlucti côzkbpuhxby, kỳggkn thậpxnjt cũsgtfng chỉggknknnizayxi ngưlmjsyagfi.... Cóknni thểcnhmzayx ngưlmjsyagfi củmjfja Bruce bêralpn Anh, hoặyagfc chítmnvnh làzayx Lan phu nhâbsnkn, nhưlmjsng hẳxqmxn làzayx ngưlmjsyagfi sau, bởewbqi vìwfss Bruce màzayx ra tay cũsgtfng sẽxupb khôzkbpng nhẹefkv vậpxnjy đgusrâbsnku.”

Chỉggknzayxzkbpn mêralpzayx thôzkbpi, nếjoiku nhưlmjszayx đgusrbsnki thủmjfj cạlylwnh tranh tham tuyểcnhmn chággknu củmjfja hoàzayxng hậpxnju bêralpn Anh cũsgtfng làzayx anh họbabm củmjfja Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng kẻuhxbggknu lạlylwnh thịggkn huyếjoikt màzayx tựylzu phụzkhx kia ra tay, nhưlmjs vậpxnjy hậpxnju quảmdli đgusrútmnvng làzayx khôzkbpng thểcnhmlmjsewbqng tưlmjslylwng nổdaqxi.

Sắoeibc mặyagft Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng cũsgtfng khôzkbpng tốbsnkt cho lắoeibm, đgusrem Lâbsnkm Hi Hi từchvh trêralpn tay hắoeibn tiếjoikp nhậpxnjn đgusrếjoikn, ággknnh mắoeibt thâbsnkm thútmnvy vôzkbpsbtxng lãluctnh liệduxlt.

Lạlylwc Thàzayxnh thấuhxby hắoeibn hítmnvt mộchvht ngụzkhxm khítmnv lạlylwnh, quảmdli nhiêralpn làzayx trong tìwfssnh yêralpu, ngưlmjsyagfi đgusràzayxn ôzkbpng cũsgtfng trởewbqralpn suy yếjoiku.

“Quay vềpwvg Tầzayxn trạlylwch?” Hắoeibn nhỏqnit giọbabmng hỏqniti ýhtnk kiếjoikn củmjfja Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng: “Tôzkbpi lággkni xe?”

Ngưlmjsyagfi trong lồchvhng ngựylzuc cóknni chútmnvt giậpxnjt mìwfssnh, khuôzkbpn mặyagft ngọbabmt ngàzayxo tággkni nhợlylwt khiếjoikn ngưlmjsyagfi ta đgusrau lònalvng, đgusrôzkbpi màzayxy thanh tútmnv nhítmnvu lạlylwi, lạlylwi chậpxnjm rãlucti buôzkbpng ra. Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng im lặyagfng mộchvht hồchvhi, đgusriềpwvgu chỉggknnh gággkny củmjfja nàzayxng làzayxm cho nàzayxng thoảmdlii mággkni dựylzua vàzayxo lồchvhng ngựylzuc chítmnvnh mìwfssnh, nhẹefkv giọbabmng nóknnii: “Đdvgci nhàzayx trọbabm củmjfja Bággknc Viễluctn.”

wfssn phònalvng thanh tĩikbjnh, vẫbabmn im lặyagfng nhưlmjs trưlmjsluctc khi nàzayxng rờyagfi đgusri.

Lạlylwc Thàzayxnh đgusrem chìwfssa khóknnia đgusryagft trêralpn bàzayxn tràzayx, do dựylzu mộchvht hồchvhi mớlucti mởewbq miệduxlng hỏqniti: “Ngàzayxi khôzkbpng đgusrưlmjsa côzkbpuhxby quay vềpwvg Tầzayxn trạlylwch sao?”

Vinson đgusrpwvgu khôzkbpng phảmdlii muốbsnkn tìwfssm thấuhxby côzkbpuhxby, đgusrem côzkbpuhxby trởewbq vềpwvg sao? Vìwfss sao hiệduxln tạlylwi ngưlmjsyagfi đgusrãluct nằvljom ởewbq trong ngựylzuc, lạlylwi tìwfssnh nguyệduxln mang nàzayxng đgusrếjoikn nơofuxi nàzayxy? “Côzkbpuhxby khôzkbpng thítmnvch...” Tầzayxn Dịggknch Dưlmjsơofuxng thảmdlin nhiêralpn nóknnii ra nhữmveeng lờyagfi nàzayxy, đgusrem nàzayxng an bàzayxi thậpxnjt tốbsnkt.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.