Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 153 : Tâm đầu nhục (thịt đầu tim)

    trước sau   
Edit: Mẹkdlp tớotboidci Thásclji Hậebrdu.

Ngàidciy hôuhgrm nay Thanh Linh nhậebrdn đcgloưurgmiagdc mộhbxzt bứwcwhc thưurgm từadcw Đicxxôuhgrng Lăfifvng. Thưurgmidciy làidci do chíolvhnh tay Cơvfxt Khinh Hoa viếgweot rồkwphi gửrodfi cho nàidcing, trong thưurgmidcing ta nóyebhi trong tay nàidcing ta cóyebh phấmrrtn hoa Bạixstch Cốguyat thảvmrso.

idcing ta nóyebhi nàidcing ta biếgweot Thanh Linh trúrkekng Thựwiuyc Tânoxam táscljn, rấmrrtt cầebkin đcgloếgweon phấmrrtn hoa củvaiba Bạixstch Cốguyat thảvmrso, Niệfegjm tìebrdnh trong ngưurgmiagdi Thanh Linh cũefweng đcgloang chảvmrsy dòkdlpng másclju củvaiba Hoàidcing Thấmrrtt Đicxxôuhgrng Lăfifvng, nàidcing ta cóyebh thểgweo tặnimdng phấmrrtn hoa bạixstch Cốguyat thảvmrso cho Thanh Linh. Chỉixst hy vọacgdng Thanh Linh sẽlidm đcgloếgweon Đicxxôuhgrng Lăfifvng đcglogweo lấmrrty phấmrrtn hoa vàidci thuậebrdn tiệfegjn hai tỷmrrt muộhbxzi đcgloếgweon nóyebhi chuyệfegjn vớotboi nhau.

yebhi chuyệfegjn vớotboi nhau sao? Thanh Linh cưurgmiagdi lạixstnh, nàidcing vớotboi Cơvfxt Khinh Hoa cóyebh khỉixstebrd đcglogweoyebhi vớotboi nhau đcgloânoxay?

Đicxxôuhgrng Lăfifvng làidcivfxti Bạixstch Cốguyat thảvmrso sinh trưurgmwnfbng, nàidcing cũefweng đcgloãicxxyebh ýdzvb đcglongtlnh tựwiuyebrdnh đcgloếgweon Đicxxôuhgrng Lăfifvng mộhbxzt chuyếgweon, đcglogweo xem vậebrdn khíolvh bảvmrsn thânoxan cóyebh may măfifvn nhìebrdn thấmrrty Bạixstch Cốguyat thảvmrso hay khôuhgrng?

Mặnimdc kệfegjvfxt Khinh Hoa cóyebh mụolvhc đcgloíolvhch gìebrd, vìebrd phấmrrtn hoa Bạixstch Cốguyat thảvmrso, nàidcing nhấmrrtt đcglongtlnh phảvmrsi đcgloếgweon Đicxxôuhgrng Lăfifvng. (MTLTH.dđcglolqđcglo)


Trảvmrsi qua chuyệfegjn mấmrrty ngàidciy nàidcing trốguyan chạixsty, Tầebkin Liễiulsm cơvfxtn giậebrdn đcgloixsti pháscljt, nàidcing phảvmrsi mấmrrtt rấmrrtt nhiềfifvu côuhgrng sứwcwhc mớotboi dỗwvtq đcgloưurgmiagdc hắacgdn. Hiệfegjn tạixsti nàidcing lạixsti muốguyan đcgloi, khôuhgrng biếgweot hắacgdn cóyebh bạixsto pháscljt thêwiuym lầebkin nữstnma hay khôuhgrng đcgloânoxay? Ngẫyebhm lạixsti cổnotr họacgdng còkdlpn cóyebh cảvmrsm giáscljc đcgloau ráscljt.

ebrd phòkdlpng tráscljnh trưurgmiagdng hợiagdp mỗwvtq nam tứwcwhc giậebrdn, nàidcing phảvmrsi suy nghĩqqbxwiuyn dùtidsng thủvaib đcglooạixstn nàidcio đcgloânoxay.

Kếgweot quảvmrs, chạixstng vạixstng hôuhgrm nay, nàidcing phânoxan phóyebh ngưurgmiagdi đcgloếgweon hỏfifvi lúrkekc nàidcio hắacgdn mớotboi hồkwphi phủvaib, rồkwphi sau đcgloóyebh đcgloi vàidcio trùtids phòkdlpng nấmrrtu mấmrrty móyebhn sởwnfb trưurgmiagdng củvaiba bảvmrsn than vàidci mộhbxzt báscljt canh xưurgmơvfxtng hầebkim.

Đicxxkwph ăfifvn đcgloãicxx đcgloưurgmiagdc bàidciy biệfegjn lêwiuyn bàidcin, lúrkekc nàidciy ngưurgmiagdi hầebkiu trong phủvaibscljo lạixsti Tầebkin Liễiulsm đcgloãicxx trởwnfb vềfifv rồkwphi. Nàidcing nhanh chânoxan đcglowcwhng im trưurgmotboc đcgloixsti môuhgrn, giốguyang nhưurgm mấmrrty tiểgweou thêwiuy tửrodf đcgloang trôuhgrng ngóyebhng phu quânoxan vềfifv nhàidci.

Vừadcwa nhìebrdn thấmrrty Tầebkin Liễiulsm xuấmrrtt hiệfegjn, áscljnh mắacgdt củvaiba nàidcing ngờiagdi sáscljng, vôuhgrtidsng chânoxan chóyebhurgmiagdi nóyebhi: “Phu quânoxan, chàidcing vềfifv rồkwphi.”

Tầebkin Liễiulsm nhìebrdn mộhbxzt bộhbxz dạixstng hếgweot sứwcwhc lấmrrty lòkdlpng nàidciy củvaiba nàidcing, trong lòkdlpng cóyebh chúrkekt đcglofifv phòkdlpng, trựwiuyc giáscljc nóyebhi cho hắacgdn biếgweot nha đcgloebkiu nàidciy nhấmrrtt đcglongtlnh cóyebh chuyệfegjn: “ Nàidcing ởwnfb đcgloânoxay chờiagd ta vềfifv sao?”

“Đicxxúrkekng vậebrdy.”Nàidcing ôuhgrm lấmrrty cáscljnh tay hắacgdn, tủvaibm tỉixstm cưurgmiagdi: “Phu quânoxan đcgloóyebhi khôuhgrng? Hôuhgrm nay thiếgweop tựwiuyebrdnh vàidcio bếgweop nấmrrtu cho chàidcing vàidcii móyebhn.” Miệfegjng vừadcwa nóyebhi, tay vừadcwa buôuhgrng xuốguyang đcgloan chặnimdt vàidcio tay hắacgdn, kékmqoo hắacgdn vềfifv Quy Noãicxxn cáscljc.

Trong bữstnma ăfifvn, nàidcing ânoxan cầebkin gắacgdp đcglokwph ăfifvn cho hắacgdn. (MTLTH.dđcglolqđcglo)

“Cóyebh việfegjc gìebrd, nóyebhi đcgloi.”Nhìebrdn báscljt cơvfxtm đcglohbxzn mộhbxzt đcgloguyang đcglokwph ăfifvn, hắacgdn vẫyebhn làidciyebh chúrkekt nhịngtln khôuhgrng đcgloưurgmiagdc nóyebhi thẳtidsng, nha đcgloebkiu lưurgmiagdi nàidciy tựwiuy nhiêwiuyn lạixsti ânoxan cầebkin đcgloếgweon thếgweo, chắacgdc chắacgdn cóyebh chuyệfegjn muốguyan nhờiagd.

“Phu quânoxan, chàidcing rấmrrtt thíolvhch ăfifvn sưurgmiagdn xàidcio chua ngọacgdt, ăfifvn nhiềfifvu chúrkekt.” Nàidcing róyebhc hếgweot xưurgmơvfxtng, bỏfifv phầebkin thịngtlt sưurgmiagdn vàidcio báscljt hắacgdn.

Hắacgdn tựwiuyu chung vẫyebhn khôuhgrng nhịngtln đcgloưurgmiagdc, nóyebhi: “Nàidcing cóyebh việfegjc gìebrd thìebrd mau nóyebhi đcgloi.”

“Khụolvh khụolvh.” Thanh Linh ho khan vàidcii tiếgweong làidcim thanh cổnotr họacgdng, đcglowcwhng lêwiuyn đcgloi ra phíolvha sau hắacgdn: “Cảvmrs mộhbxzt ngàidciy làidcim việfegjc mệfegjt nhọacgdc, phu quânoxan, đcglogweo thiếgweop bóyebhp vai cho chàidcing.”

“Làidci nhưurgm thếgweoidciy, phu quânoxan, hai ngàidciy nữstnma thiếgweop muốguyan đcgloi ra ngoàidcii.”


“Hửrodfm?”Hắacgdn đcglohbxzt nhiêwiuyn đcglonimdt đcgloũefwea xuốguyang, đcgloôuhgri đcgloũefwea chạixstm vàidcio báscljt sứwcwh vang lêwiuyn tiếgweong thanh thúrkeky làidcim nàidcing cóyebh chúrkekt sợiagdicxxi. Rõnimdidcing hắacgdn ngồkwphi, nàidcing đcglowcwhng, thếgweo nhưurgmng cásclji cảvmrsm giáscljc vẫyebhn thấmrrtp hơvfxtn hắacgdn mộhbxzt cásclji đcgloebkiu nàidciy làidci sao đcgloânoxay?

“Thiếgweop ra ngoàidcii cóyebh việfegjc, rấmrrtt nhanh thiếgweop sẽlidm trởwnfb lạixsti.” Nàidcing vốguyan đcglongtlnh giơvfxt tay lêwiuyn thềfifv, nhưurgmng lạixsti sợiagd hắacgdn quáscljt lờiagdi thềfifv củvaiba nàidcing còkdlpn chẳtidsng bằrkekng cásclji rắacgdm.

Kếgweo đcgloóyebh, nàidcing mộhbxzt năfifvm mộhbxzt mưurgmiagdi kểgweo chuyệfegjn Cơvfxt Khinh Hoa gửrodfi thưurgm cho nàidcing nóyebhi nàidcing đcgloếgweon Đicxxôuhgrng Lăfifvng lấmrrty phấmrrtn hoa Bạixstch Cốguyat thảvmrso.

Hắacgdn đcglowcwhng lêwiuyn, xoay ngưurgmiagdi cong ngóyebhn tay gõnimdwiuyn tráscljn nàidcing: “Biếgweot ngay màidci, vôuhgr sựwiuy hiếgweon ânoxan cầebkin.”

Chỗwvtq bịngtl hắacgdn gõnimdyebh chúrkekt đcgloau đcgloau nhưurgmng nàidcing lạixsti khôuhgrng dáscljm đcgloưurgma tay lêwiuyn xoa: “Phu quânoxan cóyebhidcii lòkdlpng khôuhgrng?” Vôuhgrtidsng chânoxan chóyebhurgmiagdi nóyebhi.

Hắacgdn thậebrdt sựwiuyidci vừadcwa bựwiuyc vừadcwa buồkwphn cưurgmiagdi: “ Nàidcing cóyebh thểgweo đcgloi. Thếgweo nhưurgmng đcgloếgweon Đicxxôuhgrng Lăfifvng đcgloadcwng cóyebh ngu xuẩspxan màidci tựwiuyebrdnh lao vàidcio đcgloao củvaiba kẻkywo kháscljc.”

Đicxxiềfifvu nàidciy còkdlpn cầebkin hắacgdn nhắacgdc hay sao? Nàidcing ânoxam thầebkim phảvmrsn báscljc trong lòkdlpng, ngoàidcii mặnimdt lạixsti tưurgmơvfxti cưurgmiagdi: “Ýudit củvaiba chàidcing làidci thiếgweop cóyebh đcgloi? Thiếgweop đcgloi rồkwphi, chàidcing cóyebh giậebrdn thiếgweop nhưurgm lầebkin trưurgmotboc hay khôuhgrng?”Nghĩqqbx đcgloếgweon dáscljng vẻkywo tứwcwhc giậebrdn củvaiba hắacgdn lầebkin trưurgmotboc, lòkdlpng nàidcing vẫyebhn còkdlpn sợiagdicxxi.

“Nàidcing còkdlpn dáscljm nóyebhi đcgloếgweon chuyệfegjn lầebkin trưurgmotboc? Lầebkin trưurgmotboc nếgweou nhưurgmidcing khôuhgrng lékmqon hạixsturgmiagdc rồkwphi biệfegjt tăfifvm biệfegjt tíolvhch, lạixsti còkdlpn nóyebhi nàidcing hậebrdn ta, nàidcing nghĩqqbx ta sẽlidm tứwcwhc giậebrdn đcgloếgweon mứwcwhc nhưurgm vậebrdy hay khôuhgrng?”

Ngữstnm đcgloiệfegju củvaiba hắacgdn lêwiuyn cao, mơvfxt hồkwphyebh dấmrrtu hiệfegju tứwcwhc giậebrdn. Nàidcing cảvmrsm giáscljc khôuhgrng ổnotrn, thựwiuyc tri kỷmrrtkmqoo cổnotr áscljo hắacgdn xuốguyang, mộhbxzt pháscljt chíolvhnh xáscljc hôuhgrn lêwiuyn môuhgri hắacgdn.

“Phu quânoxan, khôuhgrng tứwcwhc giậebrdn, khôuhgrng tứwcwhc giậebrdn.”Nàidcing cưurgmiagdi hìebrdebrd, khuôuhgrn mặnimdt tưurgmơvfxti cưurgmiagdi lấmrrty lòkdlpng. Nếgweou nhưurgmidcing cóyebh đcglouhgri, nhấmrrtt đcglongtlnh cásclji đcglouhgri kia đcgloang vẫyebhy qua vẫyebhy lạixsti: “Chàidcing yêwiuyn tânoxam, chắacgdc chắacgdn thiếgweop sẽlidm trởwnfb vềfifvwiuyn cạixstnh chàidcing.”

“Tốguyat nhấmrrtt làidci nhưurgm thếgweo.”Hắacgdn nóyebhi, lúrkekc trưurgmotboc khôuhgrng cho phékmqop nàidcing rờiagdi khỏfifvi hắacgdn làidci do  Thựwiuyc Tânoxam táscljn đcgloang cóyebh dấmrrtu hiệfegju pháscljt táscljc.

Hiệfegjn tạixsti còkdlpn phảvmrsi cáscljch mộhbxzt đcglooạixstn thờiagdi gian nữstnma mớotboi đcglohbxzc mớotboi pháscljt táscljc trởwnfb lạixsti, hắacgdn cóyebh thểgweo khôuhgrng cầebkin quásclj lo lắacgdng cho nàidcing. Từadcw trưurgmotboc đcgloếgweon nay hắacgdn chưurgma từadcwng nghĩqqbx sẽlidm tróyebhi buộhbxzc nàidcing, nàidcing muốguyan thếgweoidcio hắacgdn cũefweng chiềfifvu theo ýdzvbidcing, chỉixst cầebkin nàidcing luôuhgrn luôuhgrn nhớotbo phảvmrsi trởwnfb vềfifv nhàidciidci đcgloưurgmiagdc.

“Phu quânoxan, chàidcing thậebrdt tốguyat.”Thừadcwa dịngtlp hắacgdn khôuhgrng chúrkek ýdzvb, nàidcing nhóyebhn chânoxan hôuhgrn lêwiuyn khóyebhe môuhgri hắacgdn.

“Đicxxúrkekng làidciidcing ngàidciy càidcing nghịngtlch ngợiagdm.” Hắacgdn ôuhgrn nhu cưurgmiagdi vớotboi nàidcing. (MTLTH.dđcglolqđcglo)

“Lúrkekc nàidcio thìebrd đcgloi?” Tầebkin Liễiulsm hỏfifvi.

“Ngàidciy mai.” Nàidcing trảvmrs lờiagdi.

“Sao nhanh vậebrdy?” Hắacgdn nhíolvhu màidciy: “Khôuhgrng đcgloưurgmiagdc, vi phu còkdlpn phảvmrsi chuẩspxan bịngtl cho nàidcing nữstnma.” Hắacgdn gỡiagd tay nàidcing ra khỏfifvi cổnotr hắacgdn, vộhbxzi vãicxx đcgloi ra ngoàidcii.

idcing vộhbxzi nóyebhi sau lưurgmng hắacgdn: “Khôuhgrng cầebkin phảvmrsi chuẩspxan bịngtlebrd cảvmrs, mang theo chúrkekt xiêwiuym y, thuốguyac thang cùtidsng vớotboi mộhbxzt sốguya vậebrdt dụolvhng, dắacgdt theo con ngựwiuya làidcinotrn rồkwphi màidci.”

Hắacgdn dừadcwng bưurgmotboc quay đcgloebkiu, tựwiuya tiếgweou phi tiếgweou: “ Vi phu khôuhgrng chấmrrtp nhậebrdn chuyệfegjn nàidcing muốguyan cưurgmiagdi ngựwiuya ngàidciy mai.”

Đicxxêwiuym đcgloãicxx khuya, Thanh Linh đcgloi từadcw gian ngoàidcii vàidcio phòkdlpng ngủvaib.

Vừadcwa ngẩspxang đcgloebkiu liềfifvn nhìebrdn thấmrrty Tầebkin Liễiulsm đcgloang dựwiuya ngưurgmiagdi trêwiuyn giưurgmiagdng.

Hắacgdn vừadcwa nhìebrdn thấmrrty Thanh Linh xuấmrrtt hiệfegjn liềfifvn đcglowcwhng dậebrdy, cưurgmiagdi đcgloếgweon xuânoxan phong vôuhgr hạixstn.

sclji tóyebhc buôuhgrng dàidcii xõnimda trêwiuyn vai, đcgloôuhgri môuhgri thủvaiby nhuậebrdn xinh đcglokdlpp nhuộhbxzm sắacgdc cam củvaiba áscljnh nếgweon. Dáscljng ngưurgmiagdi phong thầebkin tuấmrrtn lãicxxng, khuôuhgrn mặnimdt lạixsti yêwiuyu mịngtl nhưurgmwiuyu nghiệfegjt.

idcing sữstnmng sờiagd đcglowcwhng im mộhbxzt chỗwvtq nhìebrdn mộhbxzt cảvmrsnh dụolvh ngưurgmiagdi phíolvha trưurgmotboc, miễiulsn cưurgmiagdng nuốguyat mộhbxzt ngụolvhm nưurgmotboc miếgweong. Nhìebrdn mỗwvtq nam đcgloang ra sứwcwhc sắacgdc dụolvh, đcgloưurgma tay sờiagd sờiagdsclji hôuhgrng đcgloau nhưurgm muốguyan gãicxxy củvaiba bảvmrsn thânoxan, lạixsti nhớotbo đcgloếgweon bảvmrsn thânoxan hàidcing đcgloêwiuym sêwiuynh ca, nàidcing khôuhgrng nhịngtln đcgloưurgmiagdc rùtidsng mìebrdnh mộhbxzt cásclji.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.