Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 146-6 : Bão tuyết trong đêm đen 6

    trước sau   
Edit: Mẹwbxn tớibsosixx Thárcpui Hậnnfau.

alovng dạxkrn Diệndvzp Thiêxtrpn Minh chấzyykn đwrdefvelng, árcpunh mắtkyut lãvttsnh lệndvz: “Ngưvcfsơnkmfi….Đakwbếlcayn tộfvelt cùuaryng ngưvcfsơnkmfi làsixx ai?”

Tầkrzzn Liễchjlm vung vung tàsixx árcpuo khoárcpuc lôqqvang hồxtva đwrdeãvtts kếlcayt mộfvelt tầkrzzng tuyếlcayt dàsixxy: “Tấzyykt nhiêxtrpn làsixx nữkrzz tếlcay (con rểdydn) củlirka ngàsixxi, Tầkrzzn Liễchjlm. Nhưvcfs vậnnfay ngàsixxi làsixx ai? Ngàsixxi làsixx Diệndvzp Thiêxtrpn Minh? Khôqqvang, ngàsixxi làsixx Tạxkrn Minh.”

“Năndvzm ấzyyky lãvttso Hầkrzzu gia Mạxkrnch Tôqqvang phụqggjng lệndvznh ýxznn chỉpueq củlirka Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng, lãvttsnh binh huyếlcayt tẩkzpqy Bạxkrnch tộfvelc, phụqggj bệndvznh nằqkpmm bệndvznh lâbleeu ngàsixxy củlirka ngàsixxi cũfeqvng chíkzpqnh làsixx chếlcayt dưvcfsibsoi tay lãvttso Hầkrzzu gia.” Tầkrzzn Liễchjlm bìaxwsnh tĩktnznh nókzpqi, tựalova nhưvcfs chíkzpqnh hắtkyun đwrdeãvtts từnkmfng chứtgbkng kiếlcayn.

Đakwbôqqvai mắtkyut Diệndvzp Thiêxtrpn Minh rủlirk xuốxbcnng, đwrdeárcpuy mắtkyut hiệndvzn lêxtrpn đwrdeau xókzpqt, lúxtvac ấzyyky ôqqvang khôqqvang ởxtcw trong tộfvelc, may mắtkyun thoárcput mộfvelt kiếlcayp.

bleem Thanh Linh giốxbcnng nhưvcfs bịqsbe ngưvcfshdfai dùuaryng tay xéqkpm ra, đwrdeau đwrdeibson khôqqvang thôqqvai. Nàsixxng cảjjrcm thấzyyky tay Tầkrzzn Liễchjlm lạxkrnnh dịqsbe thưvcfshdfang, đwrdeau lòalovng đwrdegrkgt tay hắtkyun vàsixxo trong ngựalovc, muốxbcnn ủlirkzyykm chúxtvang nhưvcfsng dùuarykzpqsixxm cárcpuch nàsixxo cũfeqvng khôqqvang ấzyykm lêxtrpn đwrdeưvcfsfvbtc.


Thùuary giếlcayt phụqggj mẫqkpmu, thùuary diệndvzt tộfvelc, khôqqvang chỉpueq Tạxkrn Minh cókzpq, phu quâbleen củlirka nàsixxng cũfeqvng cókzpq.

Tầkrzzn Liễchjlm vàsixx Tạxkrn Minh làsixx tộfvelc nhâbleen Bạxkrnch tộfvelc, Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcaysixx kẻikgt đwrdeqsbech chung. Tầkrzzn Liễchjlm khôqqvang cókzpq ýxznn đwrdeqsbenh liêxtrpn thủlirkuaryng Tạxkrn Minh, hoặgrkgc chờhdfa đwrdeếlcayn khi Tạxkrn Minh đwrdexbcni phókzpq vớibsoi Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay xong ngồxtvai làsixxm ngưvcfs ôqqvang đwrdetkyuc lợfvbti, màsixx lựalova chọuutwn vạxkrnch trầkrzzn Tạxkrn Minh. Vìaxwsrcpui gìaxws? Chẳqgnrng lẽhdfasixxaxwssixxng sao?

Hắtkyun biếlcayt rõpbzusixxng muốxbcnn tìaxwsm ra ngưvcfshdfai đwrdeãvtts hạxkrni chếlcayt Mạxkrnch Chiêxtrpu Nam, hắtkyun vạxkrnch trầkrzzn thâbleen phậnnfan Tạxkrn Minh, tạxkrno cơnkmf hồxtvai rửxooza sạxkrnch oan khuấzyykt cho ca ca nàsixxng, cho Hầkrzzu phủlirk, cũfeqvng làsixx rửxooza sạxkrnch oan khuấzyykt cho nàsixxng. Làsixx nhưvcfs vậnnfay sao?

“Tạxkrn Minh?!” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay đwrdefvelt ngộfvelt ngẩkzpqng đwrdekrzzu, árcpunh mắtkyut chăndvzm chúxtva nhìaxwsn Diệndvzp Thiêxtrpn Minh. Cárcpui têxtrpn Tạxkrn Minh ôqqvang cũfeqvng khôqqvang xa lạxkrnaxws, ôqqvang ta còalovn từnkmfng ghen tịqsbextrpn Tạxkrn Minh chưvcfsa từnkmfng gặgrkgp bao giờhdfa đwrdeếlcayn muốxbcnn đwrdextrpn rồxtvai. (MTLTH.dđwrdelqđwrde)

Chỉpueqaxws ôqqvang ta cókzpq đwrdeưvcfsfvbtc thâbleen thểdydn củlirka Tầkrzzn Nam, lạxkrni khôqqvang cókzpqrcpuch nàsixxo đwrdexkrnt đwrdeưvcfsfvbtc trárcpui tim củlirka Tầkrzzn Nam, cho đwrdeếlcayn lúxtvac chếlcayt, tâbleem củlirka Tầkrzzn Nam đwrdefvbtu làsixxaxwsnh bókzpqng củlirka Tạxkrn Minh.

“Tạxkrn Minh, nhiềfvbtu năndvzm khôqqvang gặgrkgp, ngưvcfsơnkmfi thậnnfat khárcpuc nhiềfvbtu so vớibsoi khi xưvcfsa, lãvttso giàsixx cổxqar hủlirksixxy thiếlcayu chúxtvat nữkrzza đwrdeãvtts khôqqvang nhậnnfan ra.” Cốxbcnc chủlirk Linh Y cốxbcnc lặgrkgng yêxtrpn khôqqvang nókzpqi từnkmf đwrdekrzzu tớibsoi giờhdfa đwrdefvelt nhiêxtrpn lêxtrpn tiếlcayng nókzpqi.

“Bạxkrnch thầkrzzn y biếlcayt Tạxkrn Minh?” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay lạxkrnnh giọuutwng hỏpbzui.

“Tạxkrn Minh từnkmfng cưvcfsibsop mộfvelt viêxtrpn Đakwbqsbenh Nhan đwrdean từnkmf trong tay lãvttso phu, lãvttso giàsixx cổxqar hủlirksixxy vẫqkpmn nhớibso kỹtgbk hắtkyun từnkmf đwrdeókzpq tớibsoi giờhdfa.” Bạxkrnch Khárcpuch Du nókzpqi: “Xem ra viêxtrpn Đakwbqsbenh Nhan đwrdean nàsixxy đwrdeưvcfsfvbtc dùuaryng trêxtrpn ngưvcfshdfai Liêxtrpn phi nưvcfsơnkmfng nưvcfsơnkmfng.”

“Nókzpqi nhưvcfs vậnnfay, lúxtvac trưvcfsibsoc ngưvcfshdfai đwrdeárcpunh cắtkyup thi thểdydn Liêxtrpn phi, lạxkrni mặgrkgc giárcpu y củlirka Bạxkrnch tộfvelc cho Liêxtrpn phi, sau đwrdeókzpq giấzyyku quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi sau núxtvai củlirka Tưvcfsibsong Quốxbcnc tựalov chíkzpqnh làsixx Tạxkrn Minh.” Tầkrzzn Liễchjlm ung dung nókzpqi: “Trộfvelm lặgrkgng mộfvel củlirka Hoàsixxng Quýxznn phi, đwrdeâbleey chíkzpqnh làsixx tửxooz tộfveli.”

“Tạxkrn Minh, ngưvcfsơnkmfi thựalovc sựalovsixx Tạxkrn Minh?” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay vẫqkpmn chấzyykn kinh tạxkrni chỗxoea, ôqqvang ta thựalovc khôqqvang thểdydnvcfsxtcwng tưvcfsfvbtng đwrdeưvcfsfvbtc ngưvcfshdfai ôqqvang ta thốxbcnng hậnnfan nhiềfvbtu năndvzm lạxkrni làsixxm đwrdexkrni thầkrzzn trong triềfvbtu củlirka ôqqvang ta: “Làsixx ngưvcfsơnkmfi trộfvelm quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi?”

Tạxkrn Minh cong môqqvai, tựalova tiếlcayu phi tiếlcayu.

“Ngưvcfsơnkmfi đwrdeâbleeu! Bắtkyut lấzyyky hắtkyun!” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay hạxkrn lệndvznh.

Binh líkzpqnh còalovn chưvcfsa kịqsbep đwrdeếlcayn gầkrzzn Tạxkrn Minh, chỉpueq thấzyyky quanh thâbleen Tạxkrn Minh vậnnfan khởxtcwi. Giókzpq tuyếlcayt xoay quanh, khi giókzpq tuyếlcayt đwrdeãvtts ngừnkmfng, Tạxkrn Minh cũfeqvng biếlcayn mấzyykt.


Mọuutwi ngưvcfshdfai líkzpqu lưvcfsuutwi, khôqqvang íkzpqt ngưvcfshdfai đwrdeưvcfsa tay lêxtrpn dụqggji mắtkyut, tựalova nhưvcfs khôqqvang thểdydn tin đwrdeưvcfsfvbtc mộfvelt đwrdexkrni nam nhâbleen nhưvcfs Tạxkrn Minh lạxkrni cókzpq thểdydn tiêxtrpu thấzyykt trong hưvcfs khôqqvang. (MTLTH.dđwrdelqđwrde)

“Bárcpuo.” Cókzpq tiếlcayng truyềfvbtn bárcpuo cắtkyut đwrdetgbkt sựalov chúxtva ýxznn củlirka mọuutwi ngưvcfshdfai.

Mộfvelt tiểdydnu thịqsbe vệndvz hớibsot ha hớibsot hảjjrci chạxkrny vàsixxo, sau khi đwrdeưvcfsfvbtc sựalov cho phéqkpmp củlirka Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng, quỳvmdz trưvcfsibsoc mặgrkgt tâbleeu: “Bẩkzpqm Hoàsixxng thưvcfsfvbtng, phárcput hiệndvzn cókzpq ngưvcfshdfai xôqqvang vàsixxo phòalovng bằqkpmng.”

“Quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi khôqqvang cókzpq xảjjrcy ra chuyệndvzn gìaxws chứtgbk?” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay lậnnfap tứtgbkc khẩkzpqn trưvcfsơnkmfng hỏpbzui.

“Bẩkzpqm, khôqqvang cókzpq.” Thịqsbe vệndvz trảjjrc lờhdfai.

“Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng khôqqvang cầkrzzn phảjjrci lo lắtkyung, quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi, trưvcfsibsoc đwrdeókzpq thầkrzzn đwrdeãvtts cho ngưvcfshdfai rờhdfai đwrdei.” Tầkrzzn Liễchjlm nókzpqi, trưvcfsibsoc hắtkyun chíkzpqnh làsixx ngưvcfshdfai chủlirk đwrdefvelng đwrdefvbt ra yêxtrpu cầkrzzu chuyểdydnn quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi từnkmf ngọuutwn núxtvai sau Tưvcfsibsong Quốxbcnc tựalovsixxi Cárcpuch Nguyêxtrpn cung.

“Thầkrzzn tựalov ýxznn chuyểdydnn dờhdfai quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi nưvcfsơnkmfng nưvcfsơnkmfng, kíkzpqnh xin Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng trárcpuch tộfveli.” Tầkrzzn Liễchjlm thong dong ôqqvam quyềfvbtn nókzpqi.

“Kíkzpqnh xin Phụqggj Hoàsixxng tha thứtgbk cho Thừnkmfa tưvcfsibsong, nếlcayu nhưvcfs khôqqvang cókzpq Thừnkmfa tưvcfsibsong dờhdfai quan tàsixxi, kẻikgtqqvang vàsixxo phòalovng băndvzng hárcpu khôqqvang quấzyyky rầkrzzy sựalov thanh tịqsbenh củlirka mẫqkpmu phi?” Thárcpui tửxoozkzpqi.

Sắtkyuc mặgrkgt căndvzng thẳqgnrng củlirka Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcayxtvac nàsixxy mớibsoi hòalova hoãvttsn: “ Trẫqkpmm khôqqvang cókzpq ýxznn trárcpuch cứtgbk Thừnkmfa tưvcfsibsong.” Ôxoozng ta lạxkrni hỏpbzui: “Cókzpq bắtkyut đwrdeưvcfsfvbtc kẻikgtqqvang vàsixxo phòalovng băndvzng hay khôqqvang?”

Khôqqvang đwrdefvbti thịqsbe vệndvz kia trảjjrc lờhdfai, Tạxkrn Minh liềfvbtn lớibson tiếlcayng hỏpbzui: “Tầkrzzn Liễchjlm, quan tàsixxi củlirka Tầkrzzn Nam ngưvcfsơnkmfi giấzyyku ởxtcw đwrdeâbleeu?” Ngưvcfshdfai củlirka ôqqvang ta phárcpui tớibsoi cơnkmf hồxtva đwrdeãvtts lậnnfat tung toàsixxn bộfvelrcpuch Nguyêxtrpn cung vẫqkpmn khôqqvang tìaxwsm thấzyyky quan tàsixxi củlirka Liêxtrpn phi.

Mọuutwi ngưvcfshdfai nhìaxwsn vềfvbtvcfsibsong phárcput ra âbleem thanh, phárcput hiệndvzn Tạxkrn Minh đwrdeang đwrdetgbkng cùuaryng mộfvelt đwrdeárcpum ngưvcfshdfai xa lạxkrn. (MTLTH.dđwrdelqđwrde)

“Bắtkyut lấzyyky hắtkyun!” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay cảjjrc giậnnfan nókzpqi.

Tạxkrn Minh cưvcfshdfai lạxkrnnh, vung tay lêxtrpn, tấzyykt cảjjrc Cấzyykm Vệndvz quâbleen ởxtcw đwrdeâbleeu đwrdefvbtu quay đwrdekrzzu mâbleeu chĩktnza thẳqgnrng vàsixxo Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcayuaryng cárcpuc đwrdexkrni thầkrzzn trong triềfvbtu. Tạxkrni Minh vỗxoea tay, khôqqvang trung đwrdefvelt nhiêxtrpn phárcpuo hoa nởxtcw rộfvel đwrdepbzu nhưvcfsrcpuu.


Lậnnfap tứtgbkc cókzpq tiếlcayng chéqkpmm giếlcayt từnkmf ngoàsixxi Cárcpuch Nguyêxtrpn cung truyềfvbtn tớibsoi. Thanh âbleem‘Ầaxwsm ầkrzzm’ nhưvcfs dộfveli vàsixxo tai, mọuutwi ngưvcfshdfai hoảjjrcng sợfvbt biếlcayn sắtkyuc mặgrkgt. Thanh âbleem nàsixxy chíkzpqnh làsixx tiếlcayng phárcpuo nổxqar, mùuaryi márcpuu tưvcfsơnkmfi hòalova vớibsoi mùuaryi thuốxbcnc sung truyềfvbtn tớibsoi khiếlcayn ngưvcfshdfai ta cảjjrcm thấzyyky buồxtvan nôqqvan.

“Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng, Kiêxtrpu Kỵprmk doanh tạxkrno phảjjrcn!” Mộfvelt thịqsbe vệndvz toàsixxn thâbleen đwrdeqkpmm márcpuu tậnnfap tễchjlnh xôqqvang tớibsoi, hắtkyun vừnkmfa nókzpqi xong, Tạxkrn Minh liềfvbtn mộfvelt kiếlcaym giếlcayt chếlcayt hắtkyun.

“Diệndvzp Thiêxtrpn Minh, ngưvcfsơnkmfi thậnnfat to gan, lạxkrni dárcpum tạxkrno phảjjrcn!” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay tứtgbkc giậnnfan quárcput. 

“Ha ha ha.” Tạxkrn Minh sung sưvcfsibsong cưvcfshdfai to: “Tạxkrno phảjjrcn? Thầkrzzn làsixxm sao dárcpum? Vinh Vưvcfsơnkmfng tạxkrno phảjjrcn, thầkrzzn chỉpueqvttsnh binh đwrdeếlcayn cứtgbku giárcpusixx thôqqvai.”

Tạxkrn Minh chíkzpqnh làsixx giưvcfsơnkmfng cờhdfa hiệndvzu cứtgbku giárcpusixx quang minh chíkzpqnh đwrdexkrni tạxkrno phảjjrcn.

Tạxkrn Minh tay cầkrzzm trọuutwng binh nhiềfvbtu năndvzm, cho dùuary khôqqvang cókzpq ýxznn chỉpueq củlirka Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay, nhữkrzzng tưvcfsibsong sĩktnzfeqvng mãvttsnh củlirka Kiêxtrpu Kỵprmk doanh bao năndvzm vàsixxo sinh ra tửxoozuaryng Tạxkrn Minh cũfeqvng sẽhdfa nhấzyykt nhấzyykt nghe theo Tạxkrn Minh.

“Ngưvcfsơnkmfi…” Hai mắtkyut Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay nhưvcfs biếlcayn thàsixxnh màsixxu đwrdeen, ngựalovc đwrdeau nhứtgbkc, ôqqvang ta bỗxoeang dưvcfsng ókzpqi márcpuu.

“Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng!!!” Mọuutwi ngưvcfshdfai đwrdextvang loạxkrnt sợfvbtvttsi kêxtrpu lêxtrpn.

“Trẫqkpmm khôqqvang sao.” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay khoárcput khoárcput tay, ôqqvang ta giơnkmf tay  vỗxoea mạxkrnnh vàsixxo lồxtvang ngựalovc mìaxwsnh, thốxbcnng hậnnfan chíkzpqnh mìaxwsnh nhiềfvbtu năndvzm nhưvcfs vậnnfay đwrdeếlcayn tậnnfan bâbleey giờhdfa mớibsoi phárcput hiệndvzn bêxtrpn cạxkrnnh bảjjrcn thâbleen toàsixxn làsixxvtts lang.

“Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng.” Bạxkrnch Khárcpuch Du cầkrzzm mộfvelt bìaxwsnh thuốxbcnc đwrdeếlcayn đwrdeưvcfsa qua đwrdeưvcfsa lạxkrni trưvcfsibsoc mũfeqvi Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay, Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay ngửxoozi mộfvelt hồxtvai mớibsoi cảjjrcm giárcpuc cókzpq chúxtvat thưvcfs thárcpui.

“Tầkrzzn Liễchjlm, quan tàsixxi củlirka Tầkrzzn Nam rốxbcnt cuộfvelc ởxtcw đwrdeâbleeu?” Tạxkrn Minh hỏpbzui lạxkrni lầkrzzn nữkrzza.

“Khôqqvang đwrdeưvcfsfvbtc nókzpqi.” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay quárcput lêxtrpn.

“Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay! Ngưvcfsơnkmfi câbleem miệndvzng, ngưvcfsơnkmfi căndvzn bảjjrcn khôqqvang xứtgbkng cókzpq đwrdeưvcfsfvbtc nàsixxng!” Hai mắtkyut Tạxkrn Minh đwrdefvelt nhiêxtrpn đwrdepbzuxtrpn, nhìaxwsn chằqkpmm chằqkpmm Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay quárcput lêxtrpn.

Áxtrpnh mắtkyut Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay khiêxtrpu khíkzpqch nhìaxwsn Tạxkrn Minh, khinh thưvcfshdfang nókzpqi: “Ngưvcfsơnkmfi làsixxrcpui thứtgbkaxws? Trẫqkpmm chíkzpqnh làsixx ngôqqvai cửxoozu ngũfeqv chíkzpqqqvan, xứtgbkng hay khôqqvang xứtgbkng vớibsoi Liêxtrpn phi khôqqvang đwrdeếlcayn lưvcfsfvbtt ngưvcfsơnkmfi phảjjrci nókzpqi.

Ha ha ha, nàsixxng sinh con cho trẫqkpmn, còalovn thuộfvelc vềfvbt trẫqkpmn, ngưvcfsơnkmfi cảjjrc đwrdehdfai nàsixxy đwrdetgbkng mong cókzpq đwrdeưvcfsfvbtc nàsixxng!”

Mộfvelt trậnnfan giókzpq lạxkrnnh thổxqari tớibsoi, thổxqari đwrdeếlcayn mứtgbkc Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay khôqqvang thểdydn mởxtcw nổxqari mắtkyut.

“A….” Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay mởxtcw mắtkyut ra, trưvcfsibsoc mặgrkgt xuấzyykt hiệndvzn mộfvelt cárcpui bókzpqng mờhdfa mờhdfa, chưvcfsa kịqsbep nhìaxwsn rõpbzusixx ai, hai đwrdekrzzu gốxbcni đwrdefvelt nhiêxtrpn bịqsbe ngưvcfshdfai dùuaryng sứtgbkc đwrdexkrnp mạxkrnnh, hai châbleen bấzyykt chợfvbtt mềfvbtm nhũfeqvn, đwrdeôqqvai đwrdekrzzu gốxbcni cao quýxznn từnkmf trưvcfsibsoc đwrdeếlcayn nay chỉpueq quỳvmdz lạxkrny tổxqarqqvang bịqsbe éqkpmp buộfvelc phảjjrci chạxkrnm đwrdezyykt trưvcfsibsoc mặgrkgt ngưvcfshdfai trưvcfsibsoc nay ôqqvang ta thốxbcnng hậnnfan nhấzyykt. (MTLTH.dđwrdelqđwrde)

“Tạxkrn Minh!!!” Xấzyyku hổxqarsixx giậnnfan giữkrzz lấzyykp đwrdekrzzy lồxtvang ngựalovc Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay, nếlcayp nhăndvzn che kíkzpqn gưvcfsơnkmfng mặgrkgt dữkrzz tợfvbtn đwrdeếlcayn đwrdeárcpung sợfvbt.

Trong giâbleey lárcput, Tạxkrn Minh lạxkrni đwrdeárcpu thêxtrpm mộfvelt cưvcfsibsoc. Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay nằqkpmm rạxkrnp trêxtrpn đwrdezyykt. Tạxkrn Minh mộfvelt cưvcfsibsoc giẫqkpmm mạxkrnnh lêxtrpn mặgrkgt Nguyêxtrpn Ung Đakwbếlcay.

“Hoàsixxng Thưvcfsfvbtng…”

“Phụqggj Hoàsixxng…”

“Diệndvzp Thiêxtrpn Minh, dừnkmfng tay!!!”

“…”

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.