Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 142-4 : Lời thề 4

    trước sau   
Edit: Mẹgwlr tớtcrwiply Tháeyvki Hậiplyu.

Đizrdyakfi vớtcrwi Thanh Linh, năizrdm ngàiplyy phảdvcni nófhehi làiply quáeyvkiplyi, trong khoảdvcnng thờredci gian nàiplyy khôvdtqng đunbsdvcnm bảdvcno kếydsp hoạwktich khôvdtqng bịydsp bạwktii lộefbh: “Tiêtwxiu ca ca, khôvdtqng thểobdp nhanh hơzraon sao?”

Nhìqnmxn áeyvknh mắloiat mong đunbstcrwi củobdpa nàiplyng, lòvsqxng  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong mềkopam lạwktii.

“Hai ngàiplyy, hai ngàiplyy sau chàiplyng dẫunbsn ta đunbsi. Đizrdi dọoibgc theo con đunbsưunbsredcng nhỏfheh xuốyakfng phíysska dưunbstcrwi cófheh mộefbht tháeyvkc nưunbstcrwc, gầtcrwn đunbsófhehfheh mộefbht cáeyvki đunbsìqnmxnh, sau giờredc Tuấiplyt ta sẽtcrw luôvdtqn ởpvdk trong đunbsìqnmxnh đunbstcrwi chàiplyng.” Thanh Linh nófhehi chéhcikm đunbsinh chặywjat sắloiat, đunbstcrwi  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong sậiplyp bẫunbsy trong hai ngàiplyy, nàiplyng cófheh thểobdpiplym đunbsưunbstcrwc.

“Kiểobdpu Kiểobdpu, nàiplyng cófheh thểobdp kiêtwxin nhẫunbsn đunbstcrwi ta vàiplyi ngàiplyy đunbsưunbstcrwc khôvdtqng? Năizrdm ngàiplyy sau chắloiac chắloian sẽtcrw dẫunbsn nàiplyng rờredci xa chốyakfn thịydsp phi nàiplyy.”  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong nhẹgwlr giọoibgng khuyêtwxin bảdvcno.

“Tạwktii sao phảdvcni chờredc đunbsếydspn năizrdm ngàiplyy? Hai ta cófheh thểobdp sớtcrwm ngàiplyy bêtwxin nhau, tạwktii sao phảdvcni bắloiat ta đunbstcrwi thêtwxim năizrdm ngàiplyy nữqymua?” Nàiplyng nghẹgwlrn ngàiplyo nófhehi: “Cófheh phảdvcni chàiplyng khôvdtqng muốyakfn dẫunbsn ta đunbsi? Nếydspu nhưunbs chàiplyng khôvdtqng muốyakfn, ta cũigplng khôvdtqng éhcikp buộefbhc chàiplyng.” Thanh âgpfym nàiplyng bỗeyvkng nhiêtwxin lạwktinh xuốyakfng, xoay ngưunbsredci ly khai.


yssknh Nam vưunbsơzraong kịydspp thờredci giữqymuiplyng lạwktii, nắloiam cổmuoa tay pháeyvkt đunbsau khiếydspn nàiplyng kêtwxiu ra tiếydspng. Thấiplyy vậiplyy hắloian bốyakfi rốyakfi thu tay lạwktii.

Hắloian nhìqnmxn vếydspt thưunbsơzraong trêtwxin cổmuoa tay nàiplyng, cảdvcnm thấiplyy rấiplyt đunbsau lòvsqxng. Nàiplyng làiply thiêtwxin chi kiềkopau nữqymu sinh ra ngậiplym thìqnmxa vàiplyng màiply lớtcrwn lêtwxin, chưunbsa từizrdng trảdvcni qua đunbsófhehi khổmuoa củobdpa nhâgpfyn gian. Vạwktin Phúotxvc am làiply đunbsydspa phưunbsơzraong ăizrdn chay niệlwgom phậiplyt, khôvdtqng phảdvcni nơzraoi đunbsobdpunbspvdkng phúotxvc. Nàiplyng tớtcrwi đunbsâgpfyy tu hàiplynh, nhấiplyt đunbsydspnh chịydspu rấiplyt nhiềkopau khổmuoa sởpvdk mớtcrwi khẩvjgpn cấiplyp muốyakfn rờredci đunbsi nhưunbs vậiplyy. (MTLTH.dđunbslqđunbs)

“Kiểobdpu Kiểobdpu, nàiplyng đunbsizrdng giậiplyn, hai ngàiplyy sau ta dẫunbsn nàiplyng đunbsi, đunbsưunbstcrwc khôvdtqng?”  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong gian nan hạwkti quyếydspt tâgpfym nófhehi.

“Tiêtwxiu ca ca, thựaeqnc xin lỗeyvki, ta khôvdtqng nêtwxin éhcikp chàiplyng nhưunbs vậiplyy nhưunbsng ta khôvdtqng muốyakfn ởpvdk lạwktii chỗeyvk nay mộefbht giâgpfyy mộefbht khắloiac nàiplyo nữqymua.”

“Ta hiểobdpu.”  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong nófhehi.

“Khôvdtqng ổmuoan.” Nàiplyng bỗeyvkng nhiêtwxin nófhehi.

“Làiplym sao vậiplyy?” Hắloian khôvdtqng rõylvl chuyệlwgon vộefbhi vàiplyng hỏfhehi.

“Thờredci gian ta múotxvc nưunbstcrwc quáeyvkgpfyu rồtbshi, ta sợtcrw ngưunbsredci kháeyvkc nghi ngờredc.” Mụtxcyc đunbsíysskch Thanh Linh đunbsãgkke đunbswktit đunbsưunbstcrwc liềkopan kiếydspm cớtcrw chuồtbshn đunbsi.

“Lãgkkeo ni côvdtq bịydsp đunbswktip xuốyakfng sưunbsredcn dốyakfc kia hẳyphdn đunbsãgkke mấiplyt mạwkting.” Kíyssknh Nam vưunbsơzraong nófhehi.

“Chàiplyng yêtwxin tâgpfym, ta sẽtcrwfhehi bàiply ta khôvdtqng may bịydsp trưunbstcrwt châgpfyn ngãgkke.” Thanh Linh an ủobdpi nófhehi.

eyvkc đunbsydspnh  Kíyssknh Nam vưunbsơzraong đunbsãgkke đunbsi xa, Thanh Linh mớtcrwi quay lạwktii căizrdn lềkopau nhỏfheh khôvdtqi phụtxcyc thâgpfyn phậiplyn.

hcikn váeyvky nhìqnmxn đunbstcrwu gốyakfi đunbsãgkke thâgpfym tíysskm mộefbht mảdvcnnh, mặywjac dùhkcjfheh chúotxvt đunbsau nhứgqczc nhưunbsng vẫunbsn cófheh thểobdp đunbsi đunbsgqczng bìqnmxnh thưunbsredcng.

“Diệlwgou Ânxhzm, Vạwktin Phúotxvc am bêtwxin nàiplyy giao cho ngưunbsơzraoi.” Thanh Linh nófhehi.


“Chủobdp Thưunbstcrwng yêtwxin tâgpfym, thuộefbhc hạwkti nhấiplyt đunbsydspnh sẽtcrwiplym tốyakft chuyệlwgon nàiplyy.” Diệlwgou Ânxhzm cũigplng kíyssknh trảdvcn lờredci.

Trởpvdk lạwktii phủobdp Thừizrda Tưunbstcrwng, mặywjat trờredci đunbsãgkke xuốyakfng núotxvi, chỉomjyvsqxn vàiplyi mảdvcnnh áeyvknh sáeyvkng màiplyu cam le lófhehi cuốyakfi đunbsưunbsredcng châgpfyn trờredci.

Thanh Linh vừizrda bưunbstcrwc qua đunbswktii môvdtqn, Minh Lụtxcyc liềkopan kíysskch đunbsefbhng chạwktiy tớtcrwi: “Phu nhâgpfyn, ngàiplyi đunbsãgkke vềkopa, côvdtqng tửmetx vẫunbsn chờredc ngưunbsredci vềkopa ăizrdn cơzraom.” Hắloian nófhehi dứgqczt câgpfyu, rấiplyt khôvdtqng hìqnmxnh tưunbstcrwng màiplytcrwzraoi mộefbht cáeyvki.

“Ừwkti, ta đunbsãgkke biếydspt.” Nàiplyng trựaeqnc tiếydspp vàiplyo buồtbshng sưunbspvdki tìqnmxm hắloian.

Buồtbshng sưunbspvdki củobdpa phủobdp Thừizrda Tưunbstcrwng nằndpgm trong mộefbht viêtwxin tửmetx nhỏfheh, đunbsi vàiplyo sảdvcnnh, nàiplyng liếydspc nhìqnmxn mộefbht bàiplyn đunbstcrwy thứgqczc ăizrdn vẫunbsn còvsqxn bốyakfc hơzraoi nghi ngúotxvt.

fheh ngưunbsredci đunbstcrwi mìqnmxnh vềkopa ăizrdn cơzraom, loạwktii cảdvcnm giáeyvkc nàiplyy rấiplyt hạwktinh phúotxvc. (MTLTH.dđunbslqđunbs)

Tầtcrwn Liễndbkm ngồtbshi cạwktinh bàiplyn, trong tay ôvdtqm mộefbht cáeyvki ấiplym lôvdtq, nhìqnmxn thấiplyy nàiplyng, phưunbstcrwng mâgpfyu lófhehe lêtwxin tia sáeyvkng: “ Nàiplyng mau đunbsi rửmetxa tay đunbsi, sau đunbsófheh tớtcrwi đunbsâgpfyy dùhkcjng cơzraom.”

“Ừwkti.” Thanh Linh gọoibgi ngưunbsredci bưunbsng lạwktii đunbsâgpfyy mộefbht chậiplyu nưunbstcrwc nófhehng, rửmetxa tay xong liềkopan ngồtbshi đunbsyakfi diệlwgon Tầtcrwn Liễndbkm.

“Lạwktii đunbsâgpfyy.” Tầtcrwn Liễndbkm nhàiplyn nhạwktit nófhehi.

iplyng ngoan ngoãgkken chuyểobdpn sang ngồtbshi cạwktinh hắloian.

Tầtcrwn Liễndbkm lấiplyy khăizrdn lụtxcya từizrd trong tay áeyvko: “Đizrdưunbsa tay qua đunbsâgpfyy.”

Thanh Linh ngẩvjgpn ngưunbsredci, ngoan ngoãgkken đunbsưunbsa hai tay vẫunbsn còvsqxn nhỏfhehunbstcrwc đunbsếydspn trưunbstcrwc mặywjat hắloian, hắloian dùhkcjng khăizrdn lụtxcya tỉomjy mỉomjy lau sạwktich nưunbstcrwc trêtwxin tay cho nàiplyng. Tay vẫunbsn còvsqxn nưunbstcrwc, chíyssknh nàiplyng cũigplng khôvdtqng mấiplyy quan tâgpfym. Hắloian lạwktii chúotxv ýsllo đunbsếydspn, nhẹgwlr nhàiplyng dùhkcjng khăizrdn lụtxcya lau giúotxvp nàiplyng, lựaeqnc đunbswktio khôvdtqng nặywjang khôvdtqng nhẹgwlr, hếydspt sứgqczc thoảdvcni máeyvki.

Lau xong tay nàiplyng, hắloian đunbsywjat khăizrdn lụtxcya sang mộefbht bêtwxin: “Trờredci lạwktinh, tay díyssknh nưunbstcrwc dễndbk bịydsp lạwktinh, lầtcrwn sau rửmetxa tay nhớtcrw lau khôvdtq đunbsiplyy.”


“Đizrdưunbstcrwc.” Nàiplyng cưunbsredci cưunbsredci thuậiplyn theo, bấiplyt chợtcrwt hắloian lạwktii gầtcrwn, hôvdtqn mộefbht cáeyvki trêtwxin máeyvkiplyng. (MTLTH.dđunbslqđunbs)

“Ăgwlrn cơzraom.” Nàiplyng trừizrdng hắloian mộefbht cáeyvki.

vdtqm nay ăizrdn trưunbsa bêtwxin ngoàiplyi nàiplyng cảdvcnm thấiplyy khôvdtqng ngon miệlwgong, lạwktii nhìqnmxn mộefbht bàiplyn đunbstcrwy đunbstbsh ăizrdn ngon trưunbstcrwc mặywjat, rấiplyt nhanh khiếydspn nàiplyng cófheh cảdvcnm giáeyvkc thèhkcjm ăizrdn. Nàiplyng tùhkcjy ýsllo gắloiap mộefbht mófhehn cho vàiplyo miệlwgong, nhấiplyt thờredci liềkopan ngâgpfyy ngẩvjgpn cảdvcn ngưunbsredci.

“Đizrdtcrwy đunbskopau làiplyfhehn ta làiplym, nhưunbs thếydspiplyo?” Đizrdôvdtqi mắloiat Tầtcrwn Liễndbkm sáeyvkng long lanh, tựaeqna nhưunbsiplyi tửmetx đunbsòvsqxi kẹgwlro híysskp mắloiat cưunbsredci.

vdtqm nay hắloian lạwktii xuốyakfng bếydspp, tấiplyt cảdvcn mọoibgi ngưunbsredci trong phủobdp đunbskopau bịydsp hắloian chộefbhp tớtcrwi thửmetxfhehn, sau khi lãgkkeng phíyssk khôvdtqng biếydspt bao nhiêtwxiu thựaeqnc phẩvjgpm, cuốyakfi cùhkcjng mớtcrwi làiplym ra đunbsưunbstcrwc mộefbht bàiplyn thàiplynh phẩvjgpm khôvdtqng tệlwgo.

“Thiếydspu muốyakfi.” Nàiplyng nófhehi, sau đunbsófheh lạwktii gắloiap tiếydspp mófhehn kháeyvkc. “Quáeyvk mặywjan.”

“Nhiềkopau đunbsưunbsredcng.”

“Quáeyvk chua.”

“Rau luộefbhc náeyvkt.”

“…”

Mặywjat Tầtcrwn Liễndbkm dẫunbsn xụtxcy xuốyakfng, nha đunbstcrwu nàiplyy sao lạwktii cófheh thểobdp thàiplynh thậiplyt nhưunbs vậiplyy chứgqcz? Thoạwktii bảdvcnn đunbskopau nófhehi nấiplyu ăizrdn cho áeyvki nhâgpfyn, cho dùhkcjiplym khôvdtqng ngon nhưunbsng áeyvki nhâgpfyn vẫunbsn ăizrdn rấiplyt nhiệlwgot tìqnmxnh, sau đunbsófheh cảdvcnm đunbsefbhng chủobdp đunbsefbhng ôvdtqm ấiplyp yêtwxiu thưunbsơzraong đunbsyakfi phưunbsơzraong.

Sao đunbsếydspn phiêtwxin hắloian lạwktii thay đunbsmuoai nhưunbs vậiplyy? Ngọoibgt ngàiplyo nófhehi ngon đunbsâgpfyu? Chủobdp đunbsefbhng ôvdtqm ấiplyp yêtwxiu thưunbsơzraong đunbsâgpfyu? Hoàiplyn toàiplyn khôvdtqng cófheh! Hắloian muốyakfn nàiplyng cảdvcnm đunbsefbhng lao vàiplyo vòvsqxng tay hắloian, mãgkkenh liệlwgot hiếydspn thâgpfyn mìqnmxnh cho hắloian ăizrdn.

Sau đunbsêtwxim đunbsefbhng phòvsqxng đunbsófheh hắloian vẫunbsn chưunbsa chạwktim đunbsưunbstcrwc vàiplyo ngưunbsredci nàiplyng. Mỗeyvki lầtcrwn lêtwxin kếydsp hoạwktich đunbsefbhng thủobdp, nha đunbstcrwu nàiplyy hoặywjac chuồtbshn đunbsi, hoặywjac ngủobdp nhưunbs heo chếydspt. Ngàiplyy ngàiplyy ôvdtqm áeyvki thêtwxi lạwktii khôvdtqng thểobdp ăizrdn, hắloian bịydspiplynh sắloiap liệlwgot rồtbshi.

“Chàiplyng khôvdtqng cầtcrwn tựaeqnqnmxnh xuốyakfng bếydspp.” Sau khi đunbsãgkke thửmetx cảdvcniplyn, nàiplyng mớtcrwi mởpvdk miệlwgong nófhehi.

Mặywjat củobdpa hắloian đunbsãgkke đunbsen nay còvsqxn thốyakfi.

“Lầtcrwn sau muốyakfn xuốyakfng bếydspp, thiếydspp giúotxvp chàiplyng.”

“Vịydspt quay nàiplyy làiplym cũigplng khôvdtqng tệlwgo lắloiam.” Nàiplyng nhéhcikt miệlwgong vịydspt quay vẫunbsn còvsqxn chảdvcny mỡtwxiiplyo miệlwgong, miệlwgong nàiplyng liềkopan díyssknh đunbstcrwy dầtcrwu. Nhìqnmxn chằndpgm chằndpgm gòvsqxeyvk nhưunbs ngọoibgc hắloian, nàiplyng cong miệlwgong cưunbsredci cưunbsredci, nhanh chófhehng ‘chủobdp đunbsefbhng ôvdtqm ấiplyp yêtwxiu thưunbsơzraong’ cho hắloian mộefbht cáeyvki hôvdtqn vang dộefbhi lêtwxin máeyvk.

vsqxeyvk củobdpa mỹrrkg nhâgpfyn liềkopan loang lổmuoa mỡtwxi vịydspt.

“Nghịydspch ngợtcrwm.” Hắloian bấiplyt đunbsloiac dĩwdpfunbsredci mộefbht tiếydspng.

Cảdvcniplyn mófhehn ăizrdn chỉomjyfheh vịydspt quay làiply ăizrdn đunbsưunbstcrwc. Nàiplyng chủobdp yếydspu tấiplyn côvdtqng vịydspt quay, nhữqymung thứgqcz kháeyvkc tuyệlwgot khôvdtqng đunbsefbhng lấiplyy mộefbht miếydspng, rấiplyt nhanh, mộefbht đunbsĩwdpfa vịydspt quay đunbstcrwy cófheh ngọoibgn đunbsãgkke hếydspt sạwktich.

Hắloian kéhciko nàiplyng lêtwxin đunbsùhkcji, hai tay ôvdtqm lấiplyy nàiplyng: “Vịydspt quay ăizrdn ngon khôvdtqng?”

“Ăgwlrn ngon.” Nàiplyng thàiplynh thậiplyt gậiplyt đunbstcrwu, nhìqnmxn phưunbstcrwng mâgpfyu đunbsếydspn thấiplyt thầtcrwn.

Ágqcznh mắloiat hắloian nófhehng rựaeqnc, ôvdtqm eo nàiplyng bắloiat đunbstcrwu khôvdtqng an phậiplyn: “Vi phu muốyakfn nếydspm thửmetx.”

fhehi dứgqczt lờredci liềkopan mãgkkenh liệlwgot hôvdtqn nàiplyng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.