Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 142-3 : Lời thề 3

    trước sau   
Edit: Mẹzmal tớfekkemdr Tháxwimi Hậfaqgu.

Thựibdmc chấujzvt Ninh Thụfngoc phi trưyvuyfekkc mặpmgst  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng chícubdnh làemdr Thanh Linh giảtrim dạoxmnng. Vậfaqgy nêdofen lãbrvdo ni côwybgxwimm bấujzvt kícubdnh vớfekki Nhấujzvt phẩvuplm Thụfngoc phi đghzuưyvuyơqrlbng triềgdfdu kia tấujzvt nhiêdofen cũyvuyng làemdr do nhậfaqgn đghzuưyvuyoipqc chỗyctk tốokart từghzu Thanh Linh nêdofen mớfekki theo nàemdrng làemdrm việtkhzc. 

Thanh Linh đghzuãbrvd sớfekkm pháxwimt hiệtkhzn ra  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng, chỉjoeqemdr khôwybgng biếybslt vìhrlh sao ôwybgng ta trốokarn tráxwimnh khôwybgng chịuhfru đghzui ra. Nàemdrng vai gáxwimnh nưyvuyfekkc, đghzugbhbu ówwzvc lạoxmni suy tưyvuy, bỗyctkng nhiêdofen câoxmnu môwybgi khẽzmalyvuybovri.  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng, ta cówwzv chếybslt cũyvuyng phảtrimi bứxwimc ôwybgng đghzui ra.

Đbmcqi vềgdfd phícubda trưyvuyfekkc vàemdri bưyvuyfekkc, nàemdrng làemdrm ra vẻfaqg vấujzvp châoxmnn màemdr chậfaqgt vậfaqgt ngãbrvd trêdofen mặpmgst đghzuujzvt. Hai thùccgbng nưyvuyfekkc gáxwimnh trêdofen vai trong nháxwimy mắjuaot đghzuoptl đghzugbhby ra đghzuujzvt, khôwybgng nhữdjping thếybsl mộjhpnt chiếybslc thùccgbng còtkhzn lătkhzn xuốokarng sưyvuybovrn dốokarc.

Khôwybgng ổoptln rồiytzi, đghzugdfd tạoxmno hìhrlhnh ảtrimnh kiềgdfdu nhưyvuyoipqc, nàemdrng ngãbrvd mạoxmnnh quáxwim đghzufngong trúycbtng đghzugbhbu gốokari rồiytzi.

brvdo ni côwybg đghzui phícubda sau lậfaqgp tứxwimc chanh chua nówwzvi: “Thậfaqgt sựibdmemdr phếybsl vậfaqgt, ngưyvuyơqrlbi nówwzvi ngưyvuyơqrlbi cówwzv thểgdfdemdrm cáxwimi gìhrlh hảtrim? Múycbtc nửuhfra thùccgbng nưyvuyfekkc cũyvuyng cówwzv thểgdfd vấujzvp ngãbrvd, còtkhzn làemdrm mấujzvt mộjhpnt thùccgbng, đghzuoipqi đghzuếybsln khi trởibdm vềgdfd thìhrlh ngoan ngoãbrvdn chịuhfru phạoxmnt đghzui.”


brvdo ni côwybg ra vẻfaqg ghéfkovt bỏhpqu dậfaqgm dậfaqgm châoxmnn xuốokarng đghzuujzvt: “Chao ôwybgi! Chao ôwybgi! Đbmcqxwimng lêdofen! Mau đghzuxwimng lêdofen! Đbmcqghzung cówwzv cảtrimn đghzuưyvuybovrng!”

Thanh Linh cắjuaon rătkhzng, quỳybsl rạoxmnp trêdofen đghzuujzvt khôwybgng nhúycbtc nhícubdch. Nàemdrng khôwybgng tin  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nhìhrlhn thấujzvy ai nhâoxmnn bịuhfrhrlhy khuấujzvt còtkhzn cówwzv thểgdfd chịuhfru đghzuibdmng màemdr trốokarn tráxwimnh khôwybgng xuấujzvt hiệtkhzn.

“Đbmcqghzung cówwzvyvuybovri biếybslng! Đbmcqxwimng lêdofen cho ta! Nhanh lêdofen!....Ui da!” Lãbrvdo ni côwybg lạoxmni muôwybgn mắjuaong to, cáxwimi châoxmnn vừghzua dậfaqgm dậfaqgm trêdofen đghzuujzvt đghzujhpnt nhiêdofen bịuhfr thứxwimhrlh đghzuówwzv đghzufaqgp trúycbtng.

Thâoxmnn thểgdfdemdr ta lung lay, trưyvuyfekkc mắjuaot đghzujhpnt nhiêdofen tốokari sầgbhbm lạoxmni, cówwzv mộjhpnt lựibdmc rấujzvt mạoxmnnh đghzuvuply bàemdr ngãbrvd xuốokarng sưyvuybovrn dốokarc.

cubdnh Nam vưyvuyơqrlbng xuấujzvt hiệtkhzn giảtrimi quyếybslt lãbrvdo ni côwybg kia xong, xoay ngưyvuybovri lạoxmni lo lắjuaong hỏhpqui: “Kiểgdfdu Kiểgdfdu, nàemdrng cówwzvemdrm sao khôwybgng?”

Khuêdofe danh củhrlha Ninh Thụfngoc phi làemdr Ninh Kiểgdfdu.

Vịuhfr “Thụfngoc phi” nhìhrlhn thấujzvy áxwimi nhâoxmnn tâoxmnm tâoxmnm niệtkhzm niệtkhzm đghzujhpnt nhiêdofen xuấujzvt hiệtkhzn, vẻfaqg mặpmgst thoáxwimng chúycbtt hốokart hoảtrimng.

xwimng ngưyvuybovri  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng thon dàemdri, mộjhpnt thâoxmnn cẩvuplm y quýjchj giáxwim đghzuzmalp đghzuzmal, quýjchj khícubdyvuybovri phầgbhbn, nho nhãbrvd nhẹzmal nhàemdrng. Đbmcqôwybgi mắjuaot củhrlha ôwybgng ta rấujzvt cówwzv thầgbhbn, khuôwybgn mặpmgst chícubdnh trựibdmc, cówwzv thểgdfd nhìhrlhn ra đghzuưyvuyoipqc hồiytzi còtkhzn trẻfaqg,  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nhấujzvt đghzuuhfrnh làemdr mộjhpnt mỹwwzv nam tửuhfr.

cubdnh Nam vưyvuyơqrlbng cúycbti ngưyvuybovri muốokarn đghzuycbtemdrng dậfaqgy, nàemdrng tựibdma nhưyvuy bịuhfr kinh hãbrvdi, đghzuvuply hắjuaon ra. Sau đghzuówwzv đghzuxwimng lêdofen, nhanh chówwzvng chạoxmny trốokarn.

Mộjhpnt bêdofen châoxmnn củhrlha nàemdrng bịuhfr thưyvuyơqrlbng, đghzui đghzuưyvuybovrng cówwzv chúycbtt khậfaqgp khiễruunng,  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nhấujzvc châoxmnn dàemdri sảtrimi bưyvuyfekkc chạoxmny lạoxmni gầgbhbn nàemdrng. (MTLTH.dđghzulqđghzu)

“Chàemdrng đghzughzung tớfekki đghzuâoxmny!!” Bưyvuyfekkc châoxmnn chàemdrng dừghzung lạoxmni, đghzugbhbu khôwybgng quay lạoxmni, quáxwimt to.

cubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nhìhrlhn bówwzvng lưyvuyng nàemdrng, nghe thấujzvy thanh âoxmnm quen thuộjhpnc làemdrm lòtkhzng hắjuaon rung đghzujhpnng kia, tâoxmnm khôwybgng ứxwimc chếybsl đghzuưyvuyoipqc màemdr đghzuau đghzufekkn.  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng cởibdmi áxwimo khoáxwimc trêdofen ngưyvuybovri xuốokarng: “Đbmcqưyvuyoipqc, đghzuưyvuyoipqc, đghzuưyvuyoipqc, ta khôwybgng lạoxmni gầgbhbn, trêdofen ngưyvuybovri nàemdrng vẫfkovn còtkhzn ưyvuyfekkt, khoáxwimc cáxwimi nàemdry vàemdro đghzuưyvuyoipqc khôwybgng?”

Đbmcqôwybgi vai nàemdrng cówwzv chúycbtt run rẩvuply, hắjuaon đghzuxwimng phícubda sau, đghzujhpnng táxwimc đghzuưyvuya áxwimo cho nàemdrng vẫfkovn khôwybgng thay đghzuoptli.


ycbtc lâoxmnu sau đghzuówwzv, nàemdrng mớfekki xoay ngưyvuybovri, ngẩvuplng đghzugbhbu, hốokarc mắjuaot ửuhfrng hồiytzng. Nàemdrng chậfaqgm rãbrvdi vưyvuyơqrlbn tay, nhậfaqgn áxwimo khoáxwimc củhrlha hắjuaon.

“Sao lạoxmni tựibdmxwimt? Sao nàemdrng lạoxmni ngốokarc nhưyvuy vậfaqgy?” Hắjuaon nhìhrlhn đghzuôwybgi mắjuaot còtkhzn vưyvuyơqrlbng nưyvuyfekkc mắjuaot củhrlha nàemdrng.

emdrng thẳsofkng lưyvuyng, thanh âoxmnm ngạoxmno nghễruun: “Ởemdr Vạoxmnn Phúycbtc am tịuhfrch mịuhfrch chếybslt giàemdrtkhzn khôwybgng bằiesung liềgdfdu mạoxmnng đghzuáxwimnh cuộjhpnc bảtrimn thâoxmnn. Chỉjoeqemdr bảtrimn cung lạoxmni khôwybgng ngờbovr rằiesung Hoàemdrng Thưyvuyoipqng lạoxmni cówwzv thểgdfd tuyệtkhzt tìhrlhnh đghzuếybsln thếybsl. Bảtrimn cung tựibdmxwimt, Ngưyvuybovri mộjhpnt chúycbtt cũyvuyng khôwybgng quan tâoxmnm.

emdr thôwybgi, màemdr thôwybgi, Vạoxmnn Phúycbtc am tịuhfrch mịuhfrch, trong cung lạoxmni khôwybgng tịuhfrch mịuhfrch sao? Ởemdr Vạoxmnn Phúycbtc am còtkhzn cówwzv chúycbtt tựibdm do, nhưyvuyng…nhưyvuyng bảtrimn cung khôwybgng muốokarn phícubd hoàemdri thờbovri gian ởibdm Vạoxmnn Phúycbtc am, bêdofen trong cung cấujzvm lạoxmni quáxwim lạoxmnnh lẽzmalo, bảtrimn cung cũyvuyng khôwybgng muốokarn trởibdm vềgdfd.” Nàemdrng nówwzvi, đghzujhpnt nhiêdofen hốokarc mắjuaot ưyvuyfekkt áxwimt, thanh âoxmnm theo đghzuówwzvemdryvuyng nghẹzmaln ngàemdro.

“Tiêdofeu ca ca.”

Đbmcqjhpnt nhiêdofen nghe thấujzvy tiếybslng gọwybgi quen thuộjhpnc,  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng toàemdrn thâoxmnn chấujzvn đghzujhpnng. Hơqrlbn hai mưyvuyơqrlbi nătkhzm, hơqrlbn hai mưyvuyơqrlbi nătkhzm, hắjuaon đghzuãbrvd khôwybgng còtkhzn làemdr vịuhfrwybgng tửuhfremdro hoa phong nhãbrvd ngàemdry đghzuówwzv, nàemdrng cũyvuyng khôwybgng còtkhzn làemdr vịuhfr tiểgdfdu thưyvuy trong sáxwimng thơqrlb ngâoxmny củhrlha ngàemdry đghzuówwzv nữdjpia.

Từghzu ngàemdry nàemdrng tiếybsln cung, hắjuaon liềgdfdn khôwybgng nghe thấujzvy tiếybslng gọwybgi nàemdry nữdjpia.

xwimch hơqrlbn hai mưyvuyơqrlbi nătkhzm, nàemdrng cuốokari cùccgbng cũyvuyng chịuhfru gọwybgi hắjuaon mộjhpnt tiếybslng ‘Tiêdofeu ca ca’: “Kiểgdfdu Kiểgdfdu.”

“Chàemdrng nghĩbsle biệtkhzn pháxwimp đghzuãbrvd ta đghzui đghzuưyvuyoipqc khôwybgng? Ta khôwybgng muốokarn đghzuoipqi ởibdm Vạoxmnn Phúycbtc am, cũyvuyng khôwybgng muốokarn quay lạoxmni cung cấujzvm lạoxmnnh léfkovo đghzuówwzv, khôwybgng muốokarn vìhrlh Ninh gia nữdjpia, khôwybgng muỗyctkn bỏhpqu qua mộjhpnt ngưyvuybovri yêdofeu ta đghzuếybsln xưyvuyơqrlbng tủhrlhy nữdjpia.”

Dấujzvu vếybslt củhrlha nătkhzm tháxwimng đghzugdfd lạoxmni trêdofen gưyvuyơqrlbng mặpmgst nàemdrng nhữdjping nếybslp nhătkhzn rấujzvt nhỏhpqu, nhưyvuyng nàemdrng vẫfkovn cứxwim rựibdmc rỡycbt xinh đghzuzmalp nhưyvuy hai mưyvuyơqrlbi nătkhzm trưyvuyfekkc, tiếybslng nứxwimc nởibdm nghẹzmaln ngàemdro củhrlha nàemdrng vẫfkovn làemdrm lòtkhzng hắjuaon đghzuau đghzuếybsln vậfaqgy. (MTLTH.dđghzulqđghzu)

“Kiểgdfdu Kiểgdfdu, nàemdrng thựibdmc sựibdm nguyệtkhzn ýjchj đghzui theo ta?” Thanh âoxmnm  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng vẫfkovn còtkhzn cówwzv chúycbtt khôwybgng xáxwimc đghzuuhfrnh.

“Phảtrimi.” Nàemdrng nặpmgsng nềgdfd gậfaqgt đghzugbhbu.

Hắjuaon mừghzung rỡycbt đghzuếybsln mứxwimc khôwybgng biếybslt phảtrimi làemdrm thếybslemdro, giơqrlb tay muốokarn thay nàemdrng lau đghzui nhữdjping giọwybgt nưyvuyfekkc mắjuaot: “Nhưyvuyng…”


emdrng quay mặpmgst, lui vềgdfd sau mộjhpnt bưyvuyfekkc: “Tiêdofeu ca ca, chẳsofkng lẽzmal chàemdrng khôwybgng muốokarn dẫfkovn ta đghzui?” Thanh âoxmnm làemdrm hắjuaon đghzuau lòtkhzng lạoxmni vưyvuyơqrlbng chúycbtt hoảtrimng sợoipq.

“Khôwybgng phảtrimi.” Hắjuaon nówwzvi, chậfaqgm rãbrvdi cưyvuybovri: “Ta vẫfkovn muốokarn cùccgbng nàemdrng sốokarng đghzuếybsln báxwimch niêdofen giai lãbrvdo, dẫfkovn nàemdrng đghzui, làemdrm sao ta lạoxmni khôwybgng muốokarn làemdrm đghzuiềgdfdu đghzuówwzv chứxwim?”

Hắjuaon cưyvuybovri mộjhpnt tiếybslng, nhìhrlhn nàemdrng: “Cảtrim đghzubovri bêdofen nhau, mãbrvdi mãbrvdi khôwybgng rờbovri, cùccgbng ngưyvuybovri nhìhrlhn thếybsl gian phồiytzn thịuhfrnh cùccgbng thêdofeyvuyơqrlbng.”

tkhzng Thanh Linh chậfaqgm rãbrvdi siếybslt lạoxmni, nhữdjping lờbovri nàemdry củhrlha  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng hẳsofkn làemdr nhữdjping lờbovri đghzuícubdnh ưyvuyfekkc nătkhzm đghzuówwzv ôwybgng ta vớfekki Ninh Kiểgdfdu nówwzvi vớfekki nhau, cũyvuyng làemdr lờbovri thềgdfdemdrnh cho Ninh Kiểgdfdu, nhấujzvt đghzuuhfrnh ôwybgng ta sẽzmal nhớfekk rấujzvt kỹwwzv.

Thanh Linh khôwybgng biếybslt việtkhzc  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nówwzvi ra lờbovri thềgdfdtkhzm đghzuówwzvemdrwybg ýjchj hay cốokar ýjchj nhưyvuyng nếybslu nàemdrng đghzuáxwimp lạoxmni khôwybgng thícubdch đghzuáxwimng, khówwzv tráxwimnh khỏhpqui sựibdm hoàemdri nghi củhrlha  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng.

“Đbmcqưyvuyoipqc, báxwimch niêdofen giai lãbrvdo, bêdofen nhau khôwybgng rờbovri.” Thanh Linh nówwzvi ra lờbovri nătkhzm đghzuówwzv Ninh Kiểgdfdu nówwzvi vớfekki  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng, nàemdrng khôwybgng thểgdfd khôwybgng bộjhpni phụfngoc têdofen bàemdrxwimm Thưyvuy Nghiễruunn, đghzuếybsln cảtrim lờbovri thềgdfdhrlhnh yêdofeu kiểgdfdu nàemdry hắjuaon cũyvuyng cówwzv thểgdfd đghzuàemdro đghzuưyvuyoipqc lêdofen.

cubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nghe vậfaqgy, kícubdch đghzujhpnng đghzuếybsln đghzuôwybgi môwybgi cũyvuyng run rẩvuply, hắjuaon giang hai tay muốokarn ôwybgm nàemdrng vàemdro lòtkhzng.

Nghĩbsle đghzuếybsln ởibdm nhàemdrtkhzn cówwzvhrlhnh dấujzvm chua, da đghzugbhbu nàemdrng lậfaqgp tứxwimc têdofe dạoxmni, hơqrlbi chúycbtt néfkov tráxwimnh ôwybgm ấujzvp củhrlha  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng, cốokar ýjchj nghiêdofem sắjuaoc mặpmgst quáxwimt: “Ai?! Mau ra đghzuâoxmny!”

Đbmcqjhpnng táxwimc củhrlha  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng cứxwimng ngắjuao, thu tay lạoxmni, ngưyvuyng tai lắjuaong nghe: “Kiểgdfdu Kiểgdfdu, phụfngo cậfaqgn cówwzv ngưyvuybovri sao?”

Thanh Linh đghzuưyvuyơqrlbng nhiêdofen biếybslt phụfngo cậfaqgn khôwybgng hềgdfdwwzv ai, vừghzua mớfekki rồiytzi khôwybgng nhanh trícubdwybgdofen, chẳsofkng lẽzmal lạoxmni đghzuxwimng im đghzugdfd ôwybgng ta ôwybgm? Nàemdrng giảtrim dạoxmnng Ninh Thụfngoc phi làemdr chuyệtkhzn nhỏhpqu, nếybslu đghzugdfdhrlhnh dấujzvm chua kia biếybslt nàemdrng bịuhfr  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng ôwybgm mớfekki làemdr chuyệtkhzn lớfekkn.

“Tiêdofeu ca ca, khi nàemdro chàemdrng dẫfkovn ta đghzui?” Thanh Linh gắjuaong sứxwimc nặpmgsn ra hai giọwybgt nưyvuyfekkc mắjuaot.

“Cho ta thờbovri gian chuẩvupln bịuhfr.”  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng nówwzvi, thâoxmnn phậfaqgn Thụfngoc phi nưyvuyơqrlbng nưyvuyơqrlbng củhrlha Ninh Kiểgdfdu vẫfkovn còtkhzn đghzuówwzv, hắjuaon tựibdm ýjchj mang nàemdrng đghzui làemdr phạoxmnm phảtrimi tửuhfr tộjhpni, thếybsldofen nhấujzvt đghzuuhfrnh phảtrimi trùccgbcubdnh hoàemdrn hảtrimo.

“Ta còtkhzn phảtrimi đghzuoipqi bao lâoxmnu?” Thanh Linh truy vấujzvn.

“Cho ta nătkhzm ngàemdry, ta nhấujzvt đghzuuhfrnh sẽzmal an bàemdri thỏhpqua đghzuáxwimng.”  Kícubdnh Nam vưyvuyơqrlbng khẳsofkng đghzuuhfrnh nówwzvi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.