Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 142-3 : Lời thề 3

    trước sau   
Edit: Mẹygpn tớxwygszge Tháonoei Hậkmlru.

Thựdxwqc chấpeiwt Ninh Thụbyqnc phi trưfmpcxwygc mặiabgt  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng chíbsjlnh làszge Thanh Linh giảqgrc dạgihung. Vậkmlry nêdxwqn lãfmpco ni côngofonoem bấpeiwt kíbsjlnh vớxwygi Nhấpeiwt phẩhnmym Thụbyqnc phi đsejoưfmpcơqgrcng triềygpnu kia tấpeiwt nhiêdxwqn cũnynong làszge do nhậkmlrn đsejoưfmpckpgxc chỗefcm tốafngt từrgqb Thanh Linh nêdxwqn mớxwygi theo nàszgeng làszgem việkmlrc. 

Thanh Linh đsejoãfmpc sớxwygm pháonoet hiệkmlrn ra  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng, chỉbkanszge khôngofng biếyeont vìvxok sao ôngofng ta trốafngn tráonoenh khôngofng chịszgeu đsejoi ra. Nàszgeng vai gáonoenh nưfmpcxwygc, đsejortkuu óystpc lạgihui suy tưfmpc, bỗefcmng nhiêdxwqn câjflmu môngofi khẽngoffmpcopyli.  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng, ta cóystp chếyeont cũnynong phảqgrci bứbcpzc ôngofng đsejoi ra.

Đnynoi vềygpn phíbsjla trưfmpcxwygc vàszgei bưfmpcxwygc, nàszgeng làszgem ra vẻxyle vấpeiwp châjflmn màszge chậkmlrt vậkmlrt ngãfmpc trêdxwqn mặiabgt đsejopeiwt. Hai thùvxokng nưfmpcxwygc gáonoenh trêdxwqn vai trong nháonoey mắwlrnt đsejohcda đsejortkuy ra đsejopeiwt, khôngofng nhữargfng thếyeon mộfmpct chiếyeonc thùvxokng còmpaun lăyqxen xuốafngng sưfmpcopyln dốafngc.

Khôngofng ổhcdan rồdlgki, đsejosejo tạgihuo hìvxoknh ảqgrcnh kiềygpnu nhưfmpckpgxc, nàszgeng ngãfmpc mạgihunh quáonoe đsejobyqnng trúrtkung đsejortkuu gốafngi rồdlgki.

fmpco ni côngof đsejoi phíbsjla sau lậkmlrp tứbcpzc chanh chua nóystpi: “Thậkmlrt sựdxwqszge phếyeon vậkmlrt, ngưfmpcơqgrci nóystpi ngưfmpcơqgrci cóystp thểsejoszgem cáonoei gìvxok hảqgrc? Múrtkuc nửmpaua thùvxokng nưfmpcxwygc cũnynong cóystp thểsejo vấpeiwp ngãfmpc, còmpaun làszgem mấpeiwt mộfmpct thùvxokng, đsejokpgxi đsejoếyeonn khi trởkpgx vềygpn thìvxok ngoan ngoãfmpcn chịszgeu phạgihut đsejoi.”


fmpco ni côngof ra vẻxyle ghésgust bỏdxwq dậkmlrm dậkmlrm châjflmn xuốafngng đsejopeiwt: “Chao ôngofi! Chao ôngofi! Đnynobcpzng lêdxwqn! Mau đsejobcpzng lêdxwqn! Đnynorgqbng cóystp cảqgrcn đsejoưfmpcopylng!”

Thanh Linh cắwlrnn răyqxeng, quỳnyno rạgihup trêdxwqn đsejopeiwt khôngofng nhúrtkuc nhíbsjlch. Nàszgeng khôngofng tin  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nhìvxokn thấpeiwy ai nhâjflmn bịszgekbqdy khuấpeiwt còmpaun cóystp thểsejo chịszgeu đsejodxwqng màszge trốafngn tráonoenh khôngofng xuấpeiwt hiệkmlrn.

“Đnynorgqbng cóystpfmpcopyli biếyeonng! Đnynobcpzng lêdxwqn cho ta! Nhanh lêdxwqn!....Ui da!” Lãfmpco ni côngof lạgihui muôngofn mắwlrnng to, cáonoei châjflmn vừrgqba dậkmlrm dậkmlrm trêdxwqn đsejopeiwt đsejofmpct nhiêdxwqn bịszge thứbcpzvxok đsejoóystp đsejokmlrp trúrtkung.

Thâjflmn thểsejoszge ta lung lay, trưfmpcxwygc mắwlrnt đsejofmpct nhiêdxwqn tốafngi sầrtkum lạgihui, cóystp mộfmpct lựdxwqc rấpeiwt mạgihunh đsejohnmyy bàszge ngãfmpc xuốafngng sưfmpcopyln dốafngc.

bsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng xuấpeiwt hiệkmlrn giảqgrci quyếyeont lãfmpco ni côngof kia xong, xoay ngưfmpcopyli lạgihui lo lắwlrnng hỏdxwqi: “Kiểsejou Kiểsejou, nàszgeng cóystpszgem sao khôngofng?”

Khuêdxwq danh củkbqda Ninh Thụbyqnc phi làszge Ninh Kiểsejou.

Vịszge “Thụbyqnc phi” nhìvxokn thấpeiwy áonoei nhâjflmn tâjflmm tâjflmm niệkmlrm niệkmlrm đsejofmpct nhiêdxwqn xuấpeiwt hiệkmlrn, vẻxyle mặiabgt thoáonoeng chúrtkut hốafngt hoảqgrcng.

onoeng ngưfmpcopyli  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng thon dàszgei, mộfmpct thâjflmn cẩhnmym y quýnyno giáonoe đsejoygpnp đsejongof, quýnyno khíbsjlfmpcopyli phầrtkun, nho nhãfmpc nhẹygpn nhàszgeng. Đnynoôngofi mắwlrnt củkbqda ôngofng ta rấpeiwt cóystp thầrtkun, khuôngofn mặiabgt chíbsjlnh trựdxwqc, cóystp thểsejo nhìvxokn ra đsejoưfmpckpgxc hồdlgki còmpaun trẻxyle,  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nhấpeiwt đsejoszgenh làszge mộfmpct mỹlcra nam tửmpau.

bsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng cúrtkui ngưfmpcopyli muốafngn đsejogxgqszgeng dậkmlry, nàszgeng tựdxwqa nhưfmpc bịszge kinh hãfmpci, đsejohnmyy hắwlrnn ra. Sau đsejoóystp đsejobcpzng lêdxwqn, nhanh chóystpng chạgihuy trốafngn.

Mộfmpct bêdxwqn châjflmn củkbqda nàszgeng bịszge thưfmpcơqgrcng, đsejoi đsejoưfmpcopylng cóystp chúrtkut khậkmlrp khiễieoxng,  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nhấpeiwc châjflmn dàszgei sảqgrci bưfmpcxwygc chạgihuy lạgihui gầrtkun nàszgeng. (MTLTH.dđsejolqđsejo)

“Chàszgeng đsejorgqbng tớxwygi đsejoâjflmy!!” Bưfmpcxwygc châjflmn chàszgeng dừrgqbng lạgihui, đsejortkuu khôngofng quay lạgihui, quáonoet to.

bsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nhìvxokn bóystpng lưfmpcng nàszgeng, nghe thấpeiwy thanh âjflmm quen thuộfmpcc làszgem lòmpaung hắwlrnn rung đsejofmpcng kia, tâjflmm khôngofng ứbcpzc chếyeon đsejoưfmpckpgxc màszge đsejoau đsejoxwygn.  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng cởkpgxi áonoeo khoáonoec trêdxwqn ngưfmpcopyli xuốafngng: “Đnynoưfmpckpgxc, đsejoưfmpckpgxc, đsejoưfmpckpgxc, ta khôngofng lạgihui gầrtkun, trêdxwqn ngưfmpcopyli nàszgeng vẫbyqnn còmpaun ưfmpcxwygt, khoáonoec cáonoei nàszgey vàszgeo đsejoưfmpckpgxc khôngofng?”

Đnynoôngofi vai nàszgeng cóystp chúrtkut run rẩhnmyy, hắwlrnn đsejobcpzng phíbsjla sau, đsejofmpcng táonoec đsejoưfmpca áonoeo cho nàszgeng vẫbyqnn khôngofng thay đsejohcdai.


rtkuc lâjflmu sau đsejoóystp, nàszgeng mớxwygi xoay ngưfmpcopyli, ngẩhnmyng đsejortkuu, hốafngc mắwlrnt ửmpaung hồdlgkng. Nàszgeng chậkmlrm rãfmpci vưfmpcơqgrcn tay, nhậkmlrn áonoeo khoáonoec củkbqda hắwlrnn.

“Sao lạgihui tựdxwqonoet? Sao nàszgeng lạgihui ngốafngc nhưfmpc vậkmlry?” Hắwlrnn nhìvxokn đsejoôngofi mắwlrnt còmpaun vưfmpcơqgrcng nưfmpcxwygc mắwlrnt củkbqda nàszgeng.

szgeng thẳwmmeng lưfmpcng, thanh âjflmm ngạgihuo nghễieox: “Ởmpau Vạgihun Phúrtkuc am tịszgech mịszgech chếyeont giàszgempaun khôngofng bằkbqdng liềygpnu mạgihung đsejoáonoenh cuộfmpcc bảqgrcn thâjflmn. Chỉbkanszge bảqgrcn cung lạgihui khôngofng ngờopyl rằkbqdng Hoàszgeng Thưfmpckpgxng lạgihui cóystp thểsejo tuyệkmlrt tìvxoknh đsejoếyeonn thếyeon. Bảqgrcn cung tựdxwqonoet, Ngưfmpcopyli mộfmpct chúrtkut cũnynong khôngofng quan tâjflmm.

szge thôngofi, màszge thôngofi, Vạgihun Phúrtkuc am tịszgech mịszgech, trong cung lạgihui khôngofng tịszgech mịszgech sao? Ởmpau Vạgihun Phúrtkuc am còmpaun cóystp chúrtkut tựdxwq do, nhưfmpcng…nhưfmpcng bảqgrcn cung khôngofng muốafngn phíbsjl hoàszgei thờopyli gian ởkpgx Vạgihun Phúrtkuc am, bêdxwqn trong cung cấpeiwm lạgihui quáonoe lạgihunh lẽngofo, bảqgrcn cung cũnynong khôngofng muốafngn trởkpgx vềygpn.” Nàszgeng nóystpi, đsejofmpct nhiêdxwqn hốafngc mắwlrnt ưfmpcxwygt áonoet, thanh âjflmm theo đsejoóystpszgenynong nghẹygpnn ngàszgeo.

“Tiêdxwqu ca ca.”

Đnynofmpct nhiêdxwqn nghe thấpeiwy tiếyeonng gọkpgxi quen thuộfmpcc,  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng toàszgen thâjflmn chấpeiwn đsejofmpcng. Hơqgrcn hai mưfmpcơqgrci năyqxem, hơqgrcn hai mưfmpcơqgrci năyqxem, hắwlrnn đsejoãfmpc khôngofng còmpaun làszge vịszgengofng tửmpauszgeo hoa phong nhãfmpc ngàszgey đsejoóystp, nàszgeng cũnynong khôngofng còmpaun làszge vịszge tiểsejou thưfmpc trong sáonoeng thơqgrc ngâjflmy củkbqda ngàszgey đsejoóystp nữargfa.

Từrgqb ngàszgey nàszgeng tiếyeonn cung, hắwlrnn liềygpnn khôngofng nghe thấpeiwy tiếyeonng gọkpgxi nàszgey nữargfa.

onoech hơqgrcn hai mưfmpcơqgrci năyqxem, nàszgeng cuốafngi cùvxokng cũnynong chịszgeu gọkpgxi hắwlrnn mộfmpct tiếyeonng ‘Tiêdxwqu ca ca’: “Kiểsejou Kiểsejou.”

“Chàszgeng nghĩafng biệkmlrn pháonoep đsejoãfmpc ta đsejoi đsejoưfmpckpgxc khôngofng? Ta khôngofng muốafngn đsejokpgxi ởkpgx Vạgihun Phúrtkuc am, cũnynong khôngofng muốafngn quay lạgihui cung cấpeiwm lạgihunh lésguso đsejoóystp, khôngofng muốafngn vìvxok Ninh gia nữargfa, khôngofng muỗefcmn bỏdxwq qua mộfmpct ngưfmpcopyli yêdxwqu ta đsejoếyeonn xưfmpcơqgrcng tủkbqdy nữargfa.”

Dấpeiwu vếyeont củkbqda năyqxem tháonoeng đsejosejo lạgihui trêdxwqn gưfmpcơqgrcng mặiabgt nàszgeng nhữargfng nếyeonp nhăyqxen rấpeiwt nhỏdxwq, nhưfmpcng nàszgeng vẫbyqnn cứbcpz rựdxwqc rỡgxgq xinh đsejoygpnp nhưfmpc hai mưfmpcơqgrci năyqxem trưfmpcxwygc, tiếyeonng nứbcpzc nởkpgx nghẹygpnn ngàszgeo củkbqda nàszgeng vẫbyqnn làszgem lòmpaung hắwlrnn đsejoau đsejoếyeonn vậkmlry. (MTLTH.dđsejolqđsejo)

“Kiểsejou Kiểsejou, nàszgeng thựdxwqc sựdxwq nguyệkmlrn ýnyno đsejoi theo ta?” Thanh âjflmm  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng vẫbyqnn còmpaun cóystp chúrtkut khôngofng xáonoec đsejoszgenh.

“Phảqgrci.” Nàszgeng nặiabgng nềygpn gậkmlrt đsejortkuu.

Hắwlrnn mừrgqbng rỡgxgq đsejoếyeonn mứbcpzc khôngofng biếyeont phảqgrci làszgem thếyeonszgeo, giơqgrc tay muốafngn thay nàszgeng lau đsejoi nhữargfng giọkpgxt nưfmpcxwygc mắwlrnt: “Nhưfmpcng…”


szgeng quay mặiabgt, lui vềygpn sau mộfmpct bưfmpcxwygc: “Tiêdxwqu ca ca, chẳwmmeng lẽngof chàszgeng khôngofng muốafngn dẫbyqnn ta đsejoi?” Thanh âjflmm làszgem hắwlrnn đsejoau lòmpaung lạgihui vưfmpcơqgrcng chúrtkut hoảqgrcng sợkpgx.

“Khôngofng phảqgrci.” Hắwlrnn nóystpi, chậkmlrm rãfmpci cưfmpcopyli: “Ta vẫbyqnn muốafngn cùvxokng nàszgeng sốafngng đsejoếyeonn báonoech niêdxwqn giai lãfmpco, dẫbyqnn nàszgeng đsejoi, làszgem sao ta lạgihui khôngofng muốafngn làszgem đsejoiềygpnu đsejoóystp chứbcpz?”

Hắwlrnn cưfmpcopyli mộfmpct tiếyeonng, nhìvxokn nàszgeng: “Cảqgrc đsejoopyli bêdxwqn nhau, mãfmpci mãfmpci khôngofng rờopyli, cùvxokng ngưfmpcopyli nhìvxokn thếyeon gian phồdlgkn thịszgenh cùvxokng thêdxwqfmpcơqgrcng.”

mpaung Thanh Linh chậkmlrm rãfmpci siếyeont lạgihui, nhữargfng lờopyli nàszgey củkbqda  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng hẳwmmen làszge nhữargfng lờopyli đsejoíbsjlnh ưfmpcxwygc năyqxem đsejoóystp ôngofng ta vớxwygi Ninh Kiểsejou nóystpi vớxwygi nhau, cũnynong làszge lờopyli thềygpnszgenh cho Ninh Kiểsejou, nhấpeiwt đsejoszgenh ôngofng ta sẽngof nhớxwyg rấpeiwt kỹlcra.

Thanh Linh khôngofng biếyeont việkmlrc  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nóystpi ra lờopyli thềygpnyqxem đsejoóystpszgengof ýnyno hay cốafng ýnyno nhưfmpcng nếyeonu nàszgeng đsejoáonoep lạgihui khôngofng thíbsjlch đsejoáonoeng, khóystp tráonoenh khỏdxwqi sựdxwq hoàszgei nghi củkbqda  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng.

“Đnynoưfmpckpgxc, báonoech niêdxwqn giai lãfmpco, bêdxwqn nhau khôngofng rờopyli.” Thanh Linh nóystpi ra lờopyli năyqxem đsejoóystp Ninh Kiểsejou nóystpi vớxwygi  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng, nàszgeng khôngofng thểsejo khôngofng bộfmpci phụbyqnc têdxwqn bàszgeonoem Thưfmpc Nghiễieoxn, đsejoếyeonn cảqgrc lờopyli thềygpnvxoknh yêdxwqu kiểsejou nàszgey hắwlrnn cũnynong cóystp thểsejo đsejoàszgeo đsejoưfmpckpgxc lêdxwqn.

bsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nghe vậkmlry, kíbsjlch đsejofmpcng đsejoếyeonn đsejoôngofi môngofi cũnynong run rẩhnmyy, hắwlrnn giang hai tay muốafngn ôngofm nàszgeng vàszgeo lòmpaung.

Nghĩafng đsejoếyeonn ởkpgx nhàszgempaun cóystpvxoknh dấpeiwm chua, da đsejortkuu nàszgeng lậkmlrp tứbcpzc têdxwq dạgihui, hơqgrci chúrtkut nésgus tráonoenh ôngofm ấpeiwp củkbqda  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng, cốafng ýnyno nghiêdxwqm sắwlrnc mặiabgt quáonoet: “Ai?! Mau ra đsejoâjflmy!”

Đnynofmpcng táonoec củkbqda  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng cứbcpzng ngắwlrn, thu tay lạgihui, ngưfmpcng tai lắwlrnng nghe: “Kiểsejou Kiểsejou, phụbyqn cậkmlrn cóystp ngưfmpcopyli sao?”

Thanh Linh đsejoưfmpcơqgrcng nhiêdxwqn biếyeont phụbyqn cậkmlrn khôngofng hềygpnystp ai, vừrgqba mớxwygi rồdlgki khôngofng nhanh tríbsjlngofdxwqn, chẳwmmeng lẽngof lạgihui đsejobcpzng im đsejosejo ôngofng ta ôngofm? Nàszgeng giảqgrc dạgihung Ninh Thụbyqnc phi làszge chuyệkmlrn nhỏdxwq, nếyeonu đsejosejovxoknh dấpeiwm chua kia biếyeont nàszgeng bịszge  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng ôngofm mớxwygi làszge chuyệkmlrn lớxwygn.

“Tiêdxwqu ca ca, khi nàszgeo chàszgeng dẫbyqnn ta đsejoi?” Thanh Linh gắwlrnng sứbcpzc nặiabgn ra hai giọkpgxt nưfmpcxwygc mắwlrnt.

“Cho ta thờopyli gian chuẩhnmyn bịszge.”  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng nóystpi, thâjflmn phậkmlrn Thụbyqnc phi nưfmpcơqgrcng nưfmpcơqgrcng củkbqda Ninh Kiểsejou vẫbyqnn còmpaun đsejoóystp, hắwlrnn tựdxwq ýnyno mang nàszgeng đsejoi làszge phạgihum phảqgrci tửmpau tộfmpci, thếyeondxwqn nhấpeiwt đsejoszgenh phảqgrci trùvxokbsjlnh hoàszgen hảqgrco.

“Ta còmpaun phảqgrci đsejokpgxi bao lâjflmu?” Thanh Linh truy vấpeiwn.

“Cho ta năyqxem ngàszgey, ta nhấpeiwt đsejoszgenh sẽngof an bàszgei thỏdxwqa đsejoáonoeng.”  Kíbsjlnh Nam vưfmpcơqgrcng khẳwmmeng đsejoszgenh nóystpi.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.