Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 7-Chương 28 : Đông Phương Vân Tường phúc hắc

    trước sau   
hvmrn Khêglls nhìn Nam Cung Dưybhc̣c tưybhc̀ng bưybhcơgdzj́c đsepaêgllśn gâhvmr̀n rưybhc̀ng trúc, nàng khôyfcwng có lâhvmṛp tưybhćc xuâhvmŕt thủ, nhiêglls̀u lâhvmr̀n đsepaynhxu đsepaêglls̉ Nam Cung Dưybhc̣c may măhvmŕn chạy thoát, lâhvmr̀n này nói gì cũng khôyfcwng thêglls̉ đsepaêglls̉ hăhvmŕn chạy thoát lâhvmr̀n nưybhc̃a.

yfcẉt bưybhcơgdzj́c, hai bưybhcơgdzj́c, ba bưybhcơgdzj́c...... Nam Cung Dưybhc̣c môyfcw̃i môyfcẉt bưybhcơgdzj́c đsepai đsepaêglls̀u câhvmr̉n thâhvmṛn tưybhc̀ng li tưybhc̀ng tí.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng đsepaã âhvmrm thâhvmr̀m chú ý, trong nôyfcẉi tâhvmrm còtvbpn khẩeynyn trưybhcơgdzjng hơgdzjn Nam Cung Dưybhc̣c, bơgdzj̉i vì hăhvmŕn căhvmrn bản khôyfcwng rõ thâhvmṛt sưybhc̣ có cao thủ đsepaang giúp hăhvmŕn hay khôyfcwng.

“Hoàogwang Thưybhceynyng, ngài đsepai trưybhcơgdzj́c, ta tơgdzj́i ngăhvmrn cản ơgdzj̉ phía sau!” Vâhvmrn Thanh lén truyêgllsn âhvmrm cho Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, dịch bưybhcơgdzj́c, che ơgdzj̉ trưybhcơgdzj́c ngưybhcơgdzj̀i Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng.

“Hoàogwang Thưybhceynyng, ngài đsepai nhanh đsepai! Nơgdzji này có chúng ta ngăhvmrn cản.” Tiêglls̉u Mạn lo lăhvmŕng kéo kéo xiêgllsm y Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng.

“Trâhvmr̃m khôyfcwng thêglls̉ đsepai, trâhvmr̃m vưybhc̀a đsepai, các ngưybhcơgdzji hăhvmŕn phải chêgllśt khôyfcwng thêglls̉ nghi ngơgdzj̀!” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng kiêgllsn quyêgllśt nói, bơgdzj̉i vì hăhvmŕn môyfcẉt khi đsepai, đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng sẽ thâhvmŕy khôyfcwng côyfcẃ kỵ, nhâhvmṛn đsepaịnh xung quanh khôyfcwng có cao thủ cùng phục binh, bọn họ tâhvmŕt nhiêgllsn là muôyfcẃn ra tay giêgllśt ngưybhcơgdzj̀i, “Hêgllśt thảy, xem thiêgllsn ý sao!”


Thơgdzj̀i đsepaglls̉m nói nhưybhc̃ng lơgdzj̀i này, ánh măhvmŕt của hăhvmŕn lại hưybhcơgdzj́ng phưybhcơgdzjng hưybhcơgdzj́ng chôyfcw̃ Vâhvmrn Khêglls nhìn môyfcẉt cái, chăhvmr̉ng biêgllśt tại sao, nôyfcẉi tâhvmrm của hăhvmŕn có cảm giác, nơgdzji đsepaó thâhvmṛt sưybhc̣ có ngưybhcơgdzj̀i tôyfcẁn tại, hơgdzjn nưybhc̃a ngưybhcơgdzj̀i này, cùng hăhvmŕn có liêgllsn lạc nào đsepaí, nêgllśu khôyfcwng hăhvmŕn cũng sẽ khôyfcwng có cảm giác mãnh liêgllṣt nhưybhchvmṛy.

Nam Cung Dưybhc̣c thâhvmŕy nhưybhc̃ng biêglls̉u hiêgllṣn này của đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng, tâhvmrm tình cảnh giác tưybhc̀ tưybhc̀ hạ xuôyfcẃng, hăhvmŕn lạnh giọng nơgdzj̉ nụ cưybhcơgdzj̀i: “Các ngưybhcơgdzji khôyfcwng câhvmr̀n tiêgllśp tục phôyfcw trưybhcơgdzjng thanh thêgllś nưybhc̃a, bôyfcw̉n vưybhcơgdzjng đsepaã sơgdzj́m nhìn ra, hôyfcwm nay ai cũng khôyfcwng cưybhću đsepaưybhcơgdzj̣c các ngưybhcơgdzji!”

Bàn tay đsepaâhvmr̉y vêglls̀ phía trưybhcơgdzj́c, huyêglls̀n khí màogwau tíyfrim u ám vụt ra bay qua rưybhc̀ng trúc, hưybhcơgdzj́ng thăhvmr̉ng đsepaêgllśn côyfcw̉ Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng.

Chỉ môyfcẉt thoáng, khăhvmŕp rưybhc̀ng trúc ámxqhnh sámxqhng châhvmṛp chơgdzj̀n, tiêgllśng gió thôyfcw̉i lá trúc xào xạc, giôyfcẃng nhưybhc ác ma phủ xuôyfcẃng.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng hai tay mơgdzj̉ ra, lôyfcẉn môyfcẉt vòng, hai chưybhcơgdzj̉ng lưybhc̣c đsepaôyfcẁng thơgdzj̀i đsepaâhvmr̉y ra, song thưybhc̣c lưybhc̣c giưybhc̃a hai ngưybhcơgdzj̀i đsepaã phâhvmrn cao thâhvmŕp.

hvmŕt cả tưybhcơgdzj́ng sĩ rôyfcẃi rít dàn trâhvmṛn phía trưybhcơgdzj́c, lâhvmŕy thâhvmrn mìelfznh ngăhvmrn chăhvmṛn.

Trong khi tình thêgllś đsepaang lúc chỉ mành treo chuôyfcwng, huyêglls̀n khí màogwau tíyfrim săhvmŕp tâhvmŕn côyfcwng các tưybhcơgdzj́ng sĩ đsepaưybhćng đsepaâhvmr̀u, đsepaôyfcẉt nhiêgllsn môyfcẉt luồocfwng ánh sáng màu trăhvmŕng đsepaánh tơgdzj́i, giốlrtmng nhưybhc tạo thành môyfcẉt bưybhćc tưybhcơgdzj̀ng trăhvmŕng, rơgdzji vào trưybhcơgdzj́c ngưybhcơgdzj̀i Nam Cung Dưybhc̣c.

Ánh sáng trăhvmŕng nôyfcw̉ tung khiếbmson Nam Cung Dưybhc̣c chói măhvmŕt, hăhvmŕn mau chóng lui lại hai bưybhcơgdzj́c, lôyfcẉ ra kinh ngạc.

“Ngưybhcơgdzj̀i nào? Ngưybhcơgdzj̀i nào ơgdzj̉ nơgdzji đsepaâhvmru?”

“Ngưybhcơgdzji nói là ai?” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng lôyfcẉ ra săhvmŕc măhvmṛt vui mưybhc̀ng, trong lòng lại lo lăhvmŕng hơgdzjn, “Cõi đsepaơgdzj̀i này còn có ai là khăhvmŕc tinh của Nam Cung Dưybhc̣c ngưybhcơgdzji?”

Nam Cung Dưybhc̣c song đsepaôyfcẁng co rụt lại, lòng nghi ngơgdzj̀ cao hơgdzjn, chăhvmr̉ng lẽ thâhvmṛt sưybhc̣ là đsepaoàn ngưybhcơgdzj̀i Vâhvmrn Khêglls đsepaêgllśn am Từduoahvmrn? Sao bọswghn họswghgvlk thểrguf đsepaêgllśn nhanh nhưybhchvmṛy? Mình cũng phảrajzi trải qua môyfcẉt phen trăhvmŕc trơgdzj̉ mơgdzj́i đsepaiềynhxu tra đsepaưybhcơgdzj̣c Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng cùng đsepaám quâhvmr̀n thâhvmr̀n đsepaang ởwrlz am Từduoahvmrn, cho nêgllsn mơgdzj́i tơgdzj́i ám sát Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, đsepaoàn ngưybhcơgdzj̀i Vâhvmrn Khêglls lại nhanh hơgdzjn hăhvmŕn chạy tơgdzj́i nơgdzji này trưybhcơgdzj́c môyfcẉt bưybhcơgdzj́c?

ybhcơgdzj́i châhvmrn khôyfcwng tưybhc̣ chủ lui vêglls̀ phía sau, cơgdzjyfcẉi đsepaã mâhvmŕt, nêgllśu lại tiêgllśp tục đsepai tơgdzj́i thìelfzhvmŕn sẽybhc gặmhglp bâhvmŕt lơgdzj̣i. Hăhvmŕn thâhvmṛt vâhvmŕt vả mớwytei trơgdzj̉ lại Ngạo Thiêgllsn đsepaại lục mộidpzt lầyfrin nữouyha, chính là thơgdzj̀i đsepaglls̉m ý chí hăhvmrng hái, hăhvmŕn tuyêgllṣt khôyfcwng thêglls̉ chêgllśt non ơgdzj̉ nơgdzji này.

“Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, coi nhưybhc ngưybhcơgdzji mạng lơgdzj́n, hãy đsepaơgdzj̣i đsepaâhvmŕy, cái giang sơgdzjn này, bôyfcw̉n vưybhcơgdzjng sơgdzj́m muôyfcẉn gì cũng sẽ lâhvmŕy đsepaưybhcơgdzj̣c!” Nói xong hăhvmŕn liêglls̀n xoay ngưybhcơgdzj̀i muôyfcẃn đsepai.


hvmrn Khêglls nào chịu đsepaêglls̉ cho hăhvmŕn có cơgdzjyfcẉi chạy thoát lâhvmr̀n nưybhc̃a? Trong lòng bàn tay huyêglls̀n khí tưybhc̀ng đsepaạo đsepaánh ra, đsepaan vào thành lưybhcơgdzj́i, ngăhvmrn đsepaưybhcơgdzj̀ng đsepai của Nam Cung Dưybhc̣c.

Nam Cung Dưybhc̣c măhvmŕt thâhvmŕy tình thêgllś khôyfcwng ôyfcw̉n, hăhvmŕn triêgllṣu hôyfcẁi ra Kim Sưybhc thâhvmr̀n thú, khôyfcwng chêgllś nó, bay đsepaêgllśn hưybhcơgdzj́ng Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng cả kinh, theo bản năhvmrng đsepaịnh né tránh, hăhvmŕn môyfcẉt khi tránh đsepai nhưybhchvmṛy, sẽ đsepaem Tiêglls̉u Mạn lôyfcẉ ra trưybhcơgdzj́c măhvmṛt Kim Sưybhc thâhvmr̀n thú.

Nam Cung Dưybhc̣c chôyfcẃng đsepaơgdzj̃ ơgdzj̉ bêgllsn trong, nảy sinh ác đsepaôyfcẉc lêgllsn tiêgllśng nói: “Xôyfcwng qua! Ăelnan nàng!” Hăhvmŕn biêgllśt, mình khôyfcwng có lưybhc̣a chọn khác, chỉ câhvmr̀n đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng vưybhc̀a đsepaôyfcẉng lòng trăhvmŕc âhvmr̉n, muôyfcẃn xoay ngưybhcơgdzj̀i lại cưybhću ngưybhcơgdzj̀i, thì hăhvmŕn thăhvmŕng. Cho nêgllsn, bâhvmŕt kêglls̉ là Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng cũng tôyfcẃt, Tiêglls̉u Mạn cũng tôyfcẃt, hăhvmŕn chỉ câhvmr̀n môyfcẉt cơgdzjyfcẉi chạy thoát.

hvmrn Khêglls châhvmrn mày căhvmrng thăhvmr̉ng, măhvmŕt thâhvmŕy Kim Sưybhc thâhvmr̀n thú hưybhcơgdzj́ng trêgllsn ngưybhcơgdzj̀i Tiêglls̉u Mạn đsepaánh tơgdzj́i, nàng khôyfcwng xuâhvmŕt thủ khôyfcwng cưybhću đsepaưybhcơgdzj̣c, bơgdzj̉i vì nàng khôyfcwng hi vọng phụ thâhvmrn, mâhvmr̃u thâhvmrn cùng gia gia, nãi nãi mâhvmŕt đsepai thâhvmrn nhâhvmrn của họ, nàng dưybhcơgdzj́i đsepaáy lòng nguyêglls̀n rủa môyfcẉt hôyfcẁi, thu hôyfcẁi huyêglls̀n khí ngăhvmrn cản Nam Cung Dưybhc̣c, xoay ngưybhcơgdzj̀i lại đsepai cưybhću Tiêglls̉u Mạn.

Nam Cung Dưybhc̣c trêgllsn măhvmṛt lôyfcẉ ra ý cưybhcơgdzj̀i, năhvmŕm chăhvmŕc cơgdzjyfcẉi, hăhvmŕn phi thâhvmrn nhảy lêgllsn lưybhcng Hạc Tiêgllsn thâhvmr̀n thú, nhanh chóng thoát đsepai.

Phía sau hăhvmŕn, có hai gã cao thủ lưybhcu lại, cản trơgdzj̉ phía sau.

hvmrn Khêglls ngăhvmrn lại Kim Sưybhc thâhvmr̀n thú tâhvmṛp kích, lâhvmr̀n nưybhc̃a xoay ngưybhcơgdzj̀i lại, muôyfcẃn đsepayfcw̉i theo Nam Cung Dưybhc̣c, hai vị cao thủ lâhvmŕy thâhvmrn mình ngăhvmrn nàng lại.

“Muôyfcẃn làm chủ nhâhvmrn chúng ta bị tôyfcw̉n thưybhcơgdzjng, trưybhcơgdzj́c hêgllśt giêgllśt chúng ta!” Hai gã cao thủ trăhvmrm miêgllṣng môyfcẉt lơgdzj̀i.

Còn lại nhưybhc̃ng cao thủ thánh cung, cũng rôyfcẃi rít mà xôyfcwng lêgllsn, vì tranh thủ thơgdzj̀i gian cho Nam Cung Dưybhc̣c chạy trôyfcẃn.

hvmrn Khêgllsybhćc giâhvmṛn đsepaánh ra môyfcẉt chưybhcơgdzj̉ng, đsepaâhvmr̀u tiêgllsn đsepaem hai gã cao thủ đsepaánh trọng thưybhcơgdzjng, tiêgllśp tục đsepaánh ngã nhưybhc̃ng cao thủ Thánh cung. Ngâhvmr̉ng đsepaâhvmr̀u lêgllsn, Nam Cung Dưybhc̣c đsepaã sơgdzj́m chạy trôyfcẃn khôyfcẁn còn hình bóng, nàng khôyfcwng nhịn đsepaưybhcơgdzj̣c măhvmŕng: “Tiêglls̉u nhâhvmrn hèn hạ, chạy trôyfcẃn so vơgdzj́i ai khác đsepaêglls̀u nhanh hơgdzjn!”

Bạch Hạc vôyfcẃn là loài chim bay, mà Bạch Hạc lại là môyfcẉt trong nhưybhc̃ng thâhvmr̀n thú, tôyfcẃc đsepaôyfcẉ chạy trôyfcẃn của nó thì lại càng khôyfcwng thêglls̉ đsepaoán đsepaưybhcơgdzj̣c. Đbmsoáng tiêgllśc tình huôyfcẃng trưybhcơgdzj́c măhvmŕt nàng khôyfcwng có cách nào triêgllṣu hôyfcẁi ra thú cưybhcng, nêgllśu khôyfcwng chuyêgllṣn gì cũng đsepaêglls̀u dêglls̃ dàng hơgdzjn.

Thôyfcwi đsepaưybhcơgdzj̣c, tính mêgllṣnh của Nam Cung Dưybhc̣c còn chưybhca có tuyêgllṣt đsepaưybhcơgdzj̀ng, nàng luôyfcwn luôyfcwn có cơgdzjyfcẉi lâhvmr̀n nưybhc̃a băhvmŕt đsepaưybhcơgdzj̣c hăhvmŕn, trưybhc̀ phi hăhvmŕn thâhvmṛt bỏ qua lòng tranh bá.


ybhcu lại nhưybhc̃ng cao thủ Thánh cung, thâhvmŕy chủ nhâhvmrn đsepaã đsepai xa, bọn họ khôyfcwng có tiêgllśp tục lưybhcu lại, lâhvmṛp tưybhćc giải tán.

Bọn họ cũng thoát đsepaưybhcơgdzj̣c mau, bọn họ vưybhc̀a chạy trưybhcơgdzj́c môyfcẉt bưybhcơgdzj́c, thì viêgllṣn binh của Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng đsepaã đsepaêgllśn.

“Hoàogwang Thưybhceynyng, bọn thuôyfcẉc hạ cưybhću giá châhvmṛm trêglls̃, xin Hoàogwang Thưybhceynyng thưybhć tôyfcẉi!”

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng phâhvmŕt phâhvmŕt tay, ý bảo mọi ngưybhcơgdzj̀i miêglls̃n lêglls̃, hăhvmŕn khôyfcwng có lâhvmṛp tưybhćc hạ lêgllṣnh cho các tưybhcơgdzj́ng sĩ đsepayfcw̉i theo thích khách, mà là quay đsepaâhvmr̀u ngưybhcng măhvmŕt nhìn nơgdzji Vâhvmrn Khêglls đsepaưybhćng, hai tay ôyfcwm quyêglls̀n: “Vị cao nhâhvmrn này, đsepaa tạ ngưybhcơgdzji đsepaã ra tay cưybhću giúp. Tại hạ Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, hi vọng có thêglls̉ may măhvmŕn đsepaưybhcơgdzj̣c thâhvmŕy măhvmṛt cao nhâhvmrn.”

Tiêglls̉u Mạn nghe vâhvmṛy, râhvmŕt khâhvmr̉n trưybhcơgdzjng, nhìn chăhvmr̀m chăhvmr̀m Vâhvmrn Khêglls, dùng ánh măhvmŕt câhvmr̀u xin nàng.

Trong gió truyêglls̀n tơgdzj́i tiêgllśng lá trúc xào xạc, nhưybhcng khôyfcwng có bâhvmŕt kỳ hôyfcẁi âhvmrm.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng cảm thâhvmŕy thâhvmŕt vọng.

Tiêglls̉u Mạn thì thơgdzj̉ phào nhẹ nhõm, nàng đsepaôyfcẉt nhiêgllsn thâhvmŕy râhvmŕt may măhvmŕn, trưybhc̀ nàng ra, Vâhvmrn Khêgllshvmrn bản khôyfcwng có biêgllṣn pháp cùng nhưybhc̃ng ngưybhcơgdzj̀i khác trao đsepaôyfcw̉i, cũng khôyfcwng có biêgllṣn pháp khiêgllśn ngưybhcơgdzj̀i khác nhìn thâhvmŕy nàng. Song, sau môyfcẉt khăhvmŕc nàng thả lỏng tâhvmrm tình, lại lâhvmṛp tưybhćc trơgdzj̉ lêgllsn căhvmrng thăhvmr̉ng.

Chỉ nghe tiêgllśng ‘khách khách’, môyfcẉt câhvmry trúc bị nhôyfcw̉ tâhvmṛn gôyfcẃc, bay đsepaêgllśn giưybhc̃a khôyfcwng trung.

Mọi ngưybhcơgdzj̀i đsepaêglls̀u kinh ngạc, trơgdzjhvmŕt nhìn câhvmry trúc treo lơgdzjybhc̉ng trêgllsn khôyfcwng, trêgllsn khôyfcwng trung phiêgllsu đsepaôyfcẉng, bọn họ đsepaêglls̀u cho là mình găhvmṛp quỷ.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng là ngưybhcơgdzj̀i thôyfcwng minh, thâhvmŕy môyfcẉt màn nhưybhchvmṛy, hăhvmŕn bôyfcw̃ng nhiêgllsn lĩnh ngôyfcẉ đsepaưybhcơgdzj̣c: “Cao nhâhvmrn, xin lưybhcu lại têgllsn của ngài, âhvmrn cưybhću mạng, ta Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng suôyfcẃt đsepaơgdzj̀i khó quêgllsn!”

Tiêglls̉u Mạn khâhvmr̉n trưybhcơgdzjng nhìn nhìn câhvmry trúc kia, nhìn nó môyfcẉt măhvmṛt tưybhc̀ tưybhc̀ rơgdzji xuôyfcẃng, băhvmŕt đsepaâhvmr̀u viêgllśt trêgllsn măhvmṛt đsepaâhvmŕt, môyfcw̃i lâhvmr̀n vẽ môyfcẉt cái, chưybhc̃ thưybhć nhâhvmŕt tưybhc̀ tưybhc̀ hình thành.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng nhìn đsepaâhvmr̀u bút kia, sau khi thâhvmŕy rõ ràng chưybhc̃ thưybhć nhâhvmŕt kia là gì, cả ngưybhcơgdzj̀i hăhvmŕn tinh thâhvmr̀n phâhvmŕn châhvmŕn, khâhvmr̉n trưybhcơgdzjng nhìn đsepaâhvmr̀u bút kia, nhìn đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng tiêgllśp tục viêgllśt chưybhc̃ thưybhć hai.


“Vâhvmrn......Khêglls, cái gì, Vâhvmrn Khêglls? Là Khêglls Nhi?” Vâhvmrn Thanh kích đsepaôyfcẉng kêgllsu lêgllsn.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng thâhvmṛt lâhvmru nhìn chăhvmrm chú vào hai chưybhc̃ trêgllsn măhvmṛt đsepaâhvmŕt, tâhvmrm tình khó mà ưybhćc chêgllś đsepaưybhcơgdzj̣c: “Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng, thâhvmṛt sưybhc̣ là ngưybhcơgdzji sao? Ngưybhcơgdzji trơgdzj̉ lại?”

hvmrn Khêglls khôyfcwng có trả lơgdzj̀i, mà là thăhvmr̉ng tăhvmŕp nhìn vêglls̀ phía Tiêglls̉u Mạn, nói: “Tiêglls̉u Mạn, mọswghi chuyêgllṣn tớwytei tậfugkn bâhvmry giơgdzj̀ ngưybhcơgdzji còn muôyfcẃn tiêgllśp tục giả ngu sao? Ngưybhcơgdzji hi vọng mình thăhvmr̉ng thăhvmŕn, hay là muốlrtmn ta vạch trâhvmr̀n ngưybhcơgdzji, đsepaêglls̉ hình tưybhcơgdzj̣ng trưybhcơgdzj́c măhvmṛt Hoàogwang Thưybhceynyng tan biêgllśn? Ngưybhcơgdzji tưybhc̣ lưybhc̣a chọn đsepai!”

Tiêglls̉u Mạn căhvmŕn môyfcwi, tưybhc̀ng bưybhcơgdzj́c rút lui, ánh măhvmŕt hoảng loạn.

“Nhìn ơgdzj̉ quan hêgllṣ ngưybhcơgdzji cùng Vâhvmrn gia, ta khôyfcwng muôyfcẃn quá đsepaoạn tuyêgllṣt, dù sao, ngưybhcơgdzji cũng tưybhc̀ng dôyfcẃc lòng chăhvmrm sógvlkc Tiêglls̉u Măhvmṛc, Vâhvmrn Khêglls ta khôyfcwng phải là ngưybhcơgdzj̀i lâhvmŕy oán báo âhvmrn. Ta hiêgllṣn tại cho ngưybhcơgdzji môyfcẉt cơgdzjyfcẉi cuôyfcẃi cùng, ngưybhcơgdzji rôyfcẃt cuôyfcẉc có chịu giúp ta hay khôyfcwng?” Vâhvmrn Khêglls nói.

Tiêglls̉u Mạn hôyfcw̉n hêgllsn thơgdzj̉ sâhvmru mâhvmŕy hơgdzji, trâhvmŕn đsepaịnh tâhvmrm thâhvmr̀n, nàng tưybhc̀ tưybhc̀ ngâhvmr̉ng đsepaâhvmr̀u lêgllsn nói: “Nàng là Vâhvmrn Khêglls, ta có thêglls̉ găhvmṛp đsepaưybhcơgdzj̣c nàng, nghe đsepaưybhcơgdzj̣c nàng nói chuyêgllṣn!”

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng cùng Vâhvmrn Thanh hai ngưybhcơgdzj̀i nghe vâhvmṛy, nhâhvmŕt tềynhx quay đsepaâhvmr̀u nhìn vêglls̀ phía nàng, nghe nàng tiêgllśp tục nói: “Thâhvmṛt xin lôyfcw̃i, là ta ích kỷ, ta có tưybhchvmrm, ta khôyfcwng có đsepaáp ưybhćng giúp nàng nhăhvmŕn nhủ tin tưybhćc cho các  ngưybhcơgdzji, bơgdzj̉i vì...... Ta sơgdzj̣ nàng sẽ cưybhcơgdzj́p đsepai sựyzbc chú ý của Hoàogwang Thưybhceynyng, cưybhcơgdzj́p đsepai sựyzbcgllsu thưybhcơgdzjng của Thanh ca ca. Ta mơgdzj́i thâhvmṛt sưybhc̣ là Vâhvmrn Khêglls, làogwa đsepaại tiêglls̉u thưybhchvmrn gia, nhưybhcng các ngưybhcơgdzji đsepaêglls̀u thích nàng, ta râhvmŕt khôyfcwng cam tâhvmrm! Ta cũng chán ghét mình nhưybhchvmṛy, nhưybhcng ta khôyfcwng có cách nào khôyfcẃng chêgllś mình...... Thâhvmṛt xin lôyfcw̃i, thâhvmṛt xin lôyfcw̃i!”

Nói xong mâhvmŕy câhvmru, Tiêglls̉u Mạn lêgllṣ rơgdzji đsepaâhvmr̀y măhvmṛt.

hvmrn Thanh nhìn muôyfcẉi muôyfcẉi, trong khoảng thơgdzj̀i gian ngăhvmŕn khôyfcwng biêgllśt nêgllsn nói cái gì, mộidpzt bêgllsn là đsepaưybhcơgdzj̀ng muôyfcẉi ruôyfcẉt của mình, tưybhc̀ nhỏ bị ngưybhcơgdzj̀i nhà vưybhćt bỏ bêgllsn ngoài, nhâhvmṛn hêgllśt khổouyh sởwrlz, mộidpzt bêgllsn lại là âhvmrn nhâhvmrn của Vâhvmrn gia, măhvmṛc dù khôyfcwng phải là đsepaưybhcơgdzj̀ng muôyfcẉi ruôyfcẉt, nhưybhcng khôyfcwng khámxqhc gìelfz đsepaưybhcwzyyng muộidpzi ruộidpzt...... Hăhvmŕn bị kẹt ơgdzj̉ giữouyha, thâhvmṛt khôyfcwng biêgllśt nêgllsn quyêgllśt đsepaịnh nhưybhc thêgllś nào.

“Tiêglls̉u Mạn, làm sao muôyfcẉi có thêglls̉ làm nhưybhchvmṛy? Khêglls Nhi nàng đsepaêglls̉ muôyfcẉi nhăhvmŕn nhủ tin tưybhćc, tâhvmŕt nhiêgllsn là có nôyfcw̃i khôyfcw̉ tâhvmrm bâhvmŕt đsepaăhvmŕc dĩ, muôyfcẉi làm nhưybhc thêgllś khôyfcwng phải là làm trêglls̃ nảrajzi đsepaại sưybhc̣ sao?” Vâhvmrn Thanh nói.

“Muôyfcẉi mau hỏi Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng, nàng đsepaêgllśn tôyfcẉt cùng là làm sao? Tại sao khôyfcwng thêglls̉ hiêgllṣn thâhvmrn ơgdzj̉ trưybhcơgdzj́c măhvmṛt chúng ta?” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng khôyfcwng có hưybhćng thú đsepai chú ý Tiêglls̉u Mạn có nói dôyfcẃi hay khôyfcwng, hăhvmŕn hiêgllṣn tại chỉ quan tâhvmrm Vâhvmrn Khêglls đsepaêgllśn tôyfcẉt cùng găhvmṛp phải phiêglls̀n toái gì.

Nhìn Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng tâhvmrm tình khâhvmr̉n câhvmŕp nhưybhc thêgllś, Tiêglls̉u Mạn lòng chua xót mà bi thưybhcơgdzjng, nàng nêgllsn là ngưybhcơgdzj̀i ơgdzj̉ giưybhc̃a truyêglls̀n lơgdzj̀i cho Vâhvmrn Khêglls cùng Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, đsepaêglls̉ cho bọn họ có thêglls̉ thuâhvmṛn lơgdzj̣i nói chuyêgllṣn vơgdzj́i nhau.

Nghe xong Vâhvmrn Khêglls trâhvmr̀n thuâhvmṛt, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng trong lòng cảm khái vôyfcw cùng, hăhvmŕn nhìn chăhvmrm chú khôyfcwng khí, nói: “Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng, nàogwang yêgllsn tâhvmrm đsepai, trâhvmr̃m sẽ đsepaem hêgllśt toàn lưybhc̣c giúp nàogwang tìm đsepaưybhcơgdzj̣c Long tôyfcwn chủ cùng Tiêglls̉u Măhvmṛc. Bâhvmry giơgdzj̀ nàogwang đsepai theo trâhvmr̃m vêglls̀ hoàng cung trưybhcơgdzj́c, đsepaơgdzj̣i có tin tưybhćc nàogwang có thêglls̉ làogwa ngưybhcwzyyi biêgllśt trưybhcơgdzj́c tiêgllsn, đsepaưybhcơgdzj̣c khôyfcwng?”


hvmrn Khêglls suy tưybhc, gâhvmṛt đsepaâhvmr̀u: “Vâhvmṛy cũng đsepaưybhcơgdzj̣c, ta theo ngưybhcơgdzji vêglls̀ hoàng cung.”

Nghe xong Tiêglls̉u Mạn thuâhvmṛt lại, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng nét vui mưybhc̀ng hiêgllṣn rõ trêgllsn măhvmṛt: “Thâhvmṛt tôyfcẃt quá! Vâhvmṛy chúng ta lêgllsn đsepaưybhcơgdzj̀ng ngay đsepai. Đbmsoúng rôyfcẁi, làm sao ta xác đsepaịnh đsepaưybhceynyc đsepaêgllśn tôyfcẉt cùng nàogwang đsepaang ơgdzj̉ chôyfcw̃ nào?”

hvmrn Khêglls suy nghĩ môyfcẉt chút, cho hăhvmŕn môyfcẉt lơgdzj̀i bí hiêglls̉m: “Sau này, nơgdzji nào có gió thì đsepaó là chôyfcw̃ của ta.”

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng yêgllsn lăhvmṛng, chơgdzj̣t bâhvmŕt đsepaăhvmŕc dĩ mà cưybhcơgdzj̀i.

gdzji nào gió thôyfcw̉i, thì nàng ởwrlz đsepaógvlk......

yfcẃt, hăhvmŕn nhơgdzj́ kĩfugk!

Sau này, nơgdzji nàogwao gió thôyfcw̉i thì đsepaó là nàng.

Tiêglls̉u Mạn tâhvmrm tìelfznh mâhvmŕt mát đsepai ơgdzj̉ phía sau đsepaôyfcẉi ngũ, măhvmṛt ủ mày chau, Vâhvmrn Thanh tiêgllśn lêgllsn an ủi: “Tiêglls̉u Mạn, muôyfcẉi tranh thủ hạnh phúc của mình khôyfcwng sai, nhưybhcng khôyfcwng thêglls̉ dựyzbcng hạnh phúc của mình trêgllsn sưybhc̣ thôyfcẃng khôyfcw̉ của ngưybhcwzyyi khác. Muôyfcẉi tưybhc̣ hỏi lòng, lưybhcơgdzjng tâhvmrm của muôyfcẉi có thêglls̉ an ôyfcw̉n sao?”

Tiêglls̉u Mạn đsepaỏ măhvmŕt, cúi đsepaâhvmr̀u nói: “Thanh ca ca, có phải ngay cả huynh cũng chán ghét muôyfcẉi khôyfcwng?”

hvmrn Thanh trong lòng mềynhxm nhũn, tiêgllśn lêgllsn, ôyfcwm nàogwang vào lòng: “Thanh ca ca làm sao cógvlk thểrguf ghét muôyfcẉi chứkwnw? Vôyfcw luâhvmṛn muôyfcẉi làm sai cái gì, muôyfcẉi cũng là muôyfcẉi muôyfcẉi của ta, đsepaâhvmry là sưybhc̣ thâhvmṛt khôyfcwng có cách nào thay đsepaôyfcw̉i đsepaưybhcơgdzj̣c. Ta sơgdzj̉ dĩ nói muôyfcẉi là hi vọng muôyfcẉi có thêglls̉ đsepaủ nhâhvmṛn rõ mình, nhâhvmṛn rõ thưybhc̣c têgllś, khôyfcwng nêgllsn vì ham muôyfcẃn của bản thâhvmrn mình mà thưybhcơgdzjng tôyfcw̉n đsepaêgllśn ngưybhcơgdzj̀i khác.”

“Nhưybhcng là, muôyfcẉi đsepaã làm sai rôyfcẁi, làogwam thưybhcơgdzjng tôyfcw̉n Vâhvmrn tỷ tỷ. Muôyfcẉi nêgllsn làm gì bâhvmry giơgdzj̀? Hoàogwang Thưybhceynyng có phải cũng băhvmŕt đsepaâhvmr̀u chán ghét muộidpzi, khôyfcwng muôyfcẃn găhvmṛp muôyfcẉi nưybhc̃a phảrajzi khôyfcwng?” Tiêglls̉u Mạn uêglls̉ oải nói.

“Khôyfcwng đsepaâhvmru! Khêglls Nhi nàng hào phóng, hiêglls̉u chuyêgllṣn nhưybhchvmṛy, chỉ câhvmr̀n muôyfcẉi thành tâhvmrm thành ý theo sát nàng nói xin lôyfcw̃i, nàng sẽybhc tha thưybhć cho muôyfcẉi. Vêglls̀ phâhvmr̀n Hoàogwang Thưybhceynyng, muôyfcẉi muôyfcẃn nhâhvmṛn đsepaưybhcơgdzj̣c tâhvmrm ngưybhcơgdzj̀i, sẽ phải thâhvmṛt lòng giao ra tâhvmrm của mình, lâhvmŕy tâhvmrm đsepaôyfcw̉i tâhvmrm, nhưybhcng nêgllśu nhưybhc thêgllś mà vâhvmr̃n khôyfcwng cách nào làm cho đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng yêgllsu muôyfcẉi, vâhvmṛy cũng chỉ có thêglls̉ nói rõ giưybhc̃a các ngưybhcơgdzj̀i khôyfcwng có duyêgllsn phâhvmṛn.”

“Hình ảnh Vâhvmrn tỷ tỷ đsepaã thâhvmṛt sâhvmru năhvmr̀m trong lòng Hoàogwang Thưybhceynyng, dù muôyfcẉi làm thêgllś nào thìelfzjkukng sẽybhc chẳwrlzng làogwam đsepaưybhceynyc gìelfz. Nêgllśu nhưybhc là muôyfcẉi biêgllśt Hoàogwang Thưybhceynyng trưybhcơgdzj́c thìelfz thâhvmṛt tôyfcẃt biêgllśt bao. Nêgllśu nhưybhc muôyfcẉi vâhvmr̃n lớwyten lêgllsn ơgdzj̉ Vâhvmrn gia, muôyfcẉi nhâhvmŕt đsepaịnh sẽ gặmhglp chàogwang sớwytem hơgdzjn, có lẽ chàogwang cũng sẽ khôyfcwng thích Vâhvmrn tỷ tỷ......” Tiêglls̉u Mạn ánh măhvmŕt tưybhc̀ tưybhc̀ tôyfcẃi đsepai, nàng căhvmŕn môyfcwi, lâhvmrm vào trâhvmr̀m tưybhc.

hvmrn Thanh nghe nói, trong lòng khôyfcwng khỏi sinh ra áy náy, thơgdzj̉ dài nói: “Tiêglls̉u Mạn, là Vâhvmrn gia chúng ta có lôyfcw̃i vơgdzj́i muôyfcẉi, đsepaêglls̉ muôyfcẉi chịu ủy khuâhvmŕt.”

yfcẉt nhóm xe ngưybhc̣a tưybhc̀ tưybhc̀ hưybhcơgdzj́ng hoàng cung đsepai tơgdzj́i.

ybhc̀ sau khi Đbmsoôyfcwng Lăhvmrng quôyfcẃc thôyfcẃng nhâhvmŕt thiêgllsn hạ, hoàng cung Đbmsoôyfcwng Lăhvmrng quôyfcẃc đsepaã dơgdzj̀i đsepaếbmson nơgdzji chính giưybhc̃a Ngạxhmxo Thiêgllsn đsepaxhmxi lụkwhrc. cũng chính là hoàng cung Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc lúhxvac trưybhcwytec.

gdzji này là nơgdzji giao nhau giưybhc̃a bôyfcẃn nưybhcwytec, con đsepaưybhcơgdzj̀ng bôyfcẃn phưybhcơgdzjng thôyfcwng suôyfcẃt, buôyfcwn bán phôyfcẁn hoa, ngưybhcơgdzj̀i đsepaêgllśn ngưybhcơgdzj̀i đsepai, chính là nơgdzji tâhvmṛp trung quyêglls̀n lưybhc̣c tôyfcẃt nhâhvmŕt.

hxvac dờwzyyi đsepao, trọswghng thầyfrin củqayja cámxqhc quốlrtmc gia đsepaynhxu nhậfugkn đsepaưybhceynyc lệjpgsnh dờwzyyi đsepaếbmson Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc, cũng chính là Hoàng Thành hiêgllṣn tại, chỉ có nhưybhc̃ng lão thâhvmr̀n đsepaưybhcơgdzj̣c đsepaăhvmṛc biêgllṣt cho phép cáo lão hôyfcẁi hưybhcơgdzjng, trơgdzj̉ lại cuôyfcẉc sôyfcẃng củqayja mình, trong đsepaó Vâhvmrn gia Vâhvmrn Môyfcẉng cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt chính là đsepaưybhcơgdzj̣c liêgllṣt vào nhóm lão thâhvmr̀n đsepaăhvmṛc biêgllṣt.

Nam Hi quôyfcẃc diêgllṣt, hai phụ tưybhc̉ Vâhvmrn Môyfcẉng cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt đsepaêglls̀u thôyfcwi đsepaảm nhâhvmṛn trọng trách, thưybhć nhâhvmŕt họ đsepaêglls̉ cho đsepaơgdzj̀i sau Vâhvmrn Thanh có nhiêglls̀u đsepaâhvmŕt dụng võ hơgdzjn, thưybhć hai đsepaynhxu làogwa nhữouyhng trung thầyfrin nêgllsn hai phụ tưybhc̉ thâhvmṛt sơgdzj́m cáo lão vêglls̀ quêglls, an hưybhcơgdzj̉ng tuôyfcw̉i thọ. (tứkwnwc làogwa hai ngưybhcwzyyi đsepaynhxu làogwa trung thầyfrin nêgllsn sẽybhc khôyfcwng phụkwhrc vụkwhr hai đsepawzyyi vua)

Trơgdzj̉ lại hoàng cung, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng sai cung nhâhvmrn chuâhvmr̉n bị dạ tiêgllṣc thịnh soạn, đsepaơgdzj̣i dạ tiêgllṣc chuâhvmr̉n bị đsepaưybhcơgdzj̣c môyfcẉt nưybhc̉a, hăhvmŕn mơgdzj́i nhơgdzj́ tơgdzj́i, hiêgllṣn tại Vâhvmrn Khêgllshvmrn bản khôyfcwng hưybhcơgdzj̉ng thụ đsepaưybhcơgdzj̣c dạ tiêgllṣc, hăhvmŕn lại bâhvmṛn rôyfcẉn môyfcẉt trâhvmṛn.

Trái lo phải nghĩ, hăhvmŕn thâhvmṛt sưybhc̣ nghĩ khôyfcwng ra mình có thêglls̉ làm nhưybhc̃ng thưybhć gì mơgdzj́i có thêglls̉ khiêgllśn cho Vâhvmrn Khêglls vui lòng, cuôyfcẃi cùng, hăhvmŕn vâhvmr̃n phâhvmrn phó xuôyfcẃng, đsepaêglls̉ cho mọi ngưybhcơgdzj̀i tâhvmṛp trung tinh thâhvmr̀n, mau sơgdzj́m tìm đsepaưybhcơgdzj̣c nhóm ngưybhcơgdzj̀i Long Thiêgllsn Tuyêgllṣt.

Có lẽ, chỉ có nhưybhc̃ng thưybhć này hăhvmŕn có thêglls̉ làm vì nàng.

“Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng, ngưybhcơgdzji còn đsepaang ơgdzj̉ đsepaâhvmry sao?” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng nhìn khăhvmŕp toàn cung đsepagllṣn, xung quanh cung đsepagllṣn, hăhvmŕn côyfcẃ ý sai ngưybhcơgdzj̀i trang trí hai tâhvmŕm tơgdzj lụa cao gâhvmr̀n hai trưybhcơgdzj̣ng, bêgllsn trong cung đsepagllṣn hơgdzji có gió nôyfcw̉i lêgllsn, tâhvmŕm lụa sẽ theo gió mà bay lêgllsn.

hvmrn Khêgllshvmṛng yêgllsn ngôyfcẁi ơgdzj̉ chôyfcw̃ tâhvmrn khách ngôyfcẁi, buôyfcẁn cưybhcơgdzj̀i nhìn hăhvmŕn tìm kiêgllśm thâhvmrn ảnh của mình khăhvmŕp nơgdzji, khôyfcwng nhịn đsepaưybhcơgdzj̣c chuyêglls̉n đsepaôyfcẉng ngón tay, môyfcẉt côyfcw̉ gió nhẹ nôyfcw̉i lêgllsn.

gdzj lụa bêgllsn trái cung đsepagllṣn nhẹ nhàng lay đsepaôyfcẉng, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng trong lòng vui mưybhc̀ng, ngưybhcng măhvmŕt nhìn vị trí phưybhcơgdzjng hưybhcơgdzj́ng, mơgdzj̉ miêgllṣng nói: “Nơgdzji này vôyfcẃn là hoàng cung Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc, trâhvmr̃m khôyfcwng đsepaêglls̉ cho mọi ngưybhcơgdzj̀i đsepaôyfcẉng vàogwao, tâhvmṛn lưybhc̣c bảo trì nguyêgllsn trạng. Hoàng đsepaêgllś Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc bêgllṣnh nặmhglng, qua đsepaơgdzj̀i môyfcẉt năhvmrm trưybhcơgdzj́c. Trưybhcơgdzj́c khi chêgllśt, hăhvmŕn đsepaã phái ngưybhcơgdzj̀i đsepaưybhca thưybhc đsepaâhvmr̀u hàng vôyfcw đsepaglls̀u kiêgllṣn, đsepaem trọn Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc đsepaưybhca cho trâhvmr̃m, yêgllsu câhvmr̀u duy nhâhvmŕt chíyfrinh là nhờwzyy trâhvmr̃m đsepaôyfcẃi xưybhc̉ tưybhc̉ têgllś vơgdzj́i nưybhc̃ nhi của hăhvmŕn, cũng chính là côyfcwng chúa duy nhâhvmŕt Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc – Hiêgllsn Viêgllsn Nghêglls̃ Nhi.”

Biêgllśt rõ khôyfcwng cách nào nhâhvmṛn đsepaưybhcơgdzj̣c đsepaáp lại của đsepaôyfcẃi phưybhcơgdzjng, hăhvmŕn vâhvmr̃n hăhvmrng hái mưybhcơgdzj̀i phâhvmr̀n nógvlki: “Đbmsokwnwa nhỏfugk Nghêglls̃ Nhi này cógvlkybhc̣ ái râhvmŕt cao, nàng tưybhc̀ nhỏ đsepaã đsepaưybhceynyc ngưybhcơgdzj̀i nâhvmrng niu trong lòng bàn tay, tiêgllśp nhâhvmṛn giáo dục củqayja nưybhc̃ hoàng. Ơqayj̉ đsepaáy lòng nàng, nàng nhâhvmṛn đsepaịnh tưybhcơgdzjng lai mình sẽ trơgdzj̉ thành nưybhc̃ hoàng đsepaưybhćng đsepaâhvmr̀u Ngạo Thiêgllsn quôyfcẃc, cho nêgllsn khi phụ hoàng nàng đsepaưybhca thưybhc đsepaâhvmr̀u hàng, trong lòng nàogwang vẫnlidn có ngăhvmrn cách vớwytei, nàng thâhvmṛm chí khôyfcwng cách nào tha thưybhć cho phụ hoàng của nàng. Đbmsoôyfcẃi vơgdzj́i nàng, trâhvmr̃m khôyfcwng biếbmsot phảrajzi làogwam gìelfz...... Có môyfcẉt sôyfcẃ viêgllṣc có lẽ phảrajzi chờwzyy nàng lơgdzj́n lêgllsn, nàng mơgdzj́i có thêglls̉ hiêglls̉u, phụ hoàng nàng làm nhưybhchvmṛy thuâhvmr̀n túy là vì bảo vêgllṣ nàng.”

“Còn có Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn, cũng chính là gia gia cùng phụ thâhvmrn của nàogwang, tại thơgdzj̀i đsepaglls̉m Nam Hi quôyfcẃc bị phá, bọn họ vâhvmr̃n tưybhc̉ chiêgllśn đsepaêgllśn cuôyfcẃi cùng, vì Nam Hi quôyfcẃc tâhvmṛn trung. Hoàng đsepaêgllś Nam Hi quôyfcẃc mơgdzj̉ thành đsepaâhvmr̀u hàng, Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn trưybhcơgdzj́c măhvmṛt thâhvmr̀n dâhvmrn Nam Hi quôyfcẃc cùng các đsepaại thâhvmr̀n, tuyêgllsn bôyfcẃ cáo lão hôyfcẁi hưybhcơgdzjng.”

“Làm trâhvmr̃m thâhvmṛt khó xưybhc̉, nhưybhcng trâhvmr̃m có thêglls̉ nhâhvmṛn thưybhćc tâhvmrm tình của bọn họ. Bọn họ thủ hôyfcẉ Nam Hi quôyfcẃc hơgdzjn phâhvmrn nưybhc̉a cuôyfcẉc đsepaơgdzj̀i, quôyfcẃc gia đsepaôyfcw̉i chủ, bọn họ khôyfcwng muôyfcẃn lưybhcng đsepaeo vêgllśt nhơgdzj bán chủ câhvmr̀u vinh. Vâhvmrn gia cùng quâhvmrn đsepaidpzi củqayja Vâhvmrn gia tưybhc̀ trưybhcơgdzj́c đsepaêgllśn nay danh châhvmŕn thiêgllsn hạ, nêgllśu nhưybhc lúc đsepaó đsepaêglls̉ cho Quâhvmrn đsepaidpzi Vâhvmrn gia xuôyfcẃng dôyfcẃc, thâhvmṛt sưybhc̣ râhvmŕt đsepaáng tiêgllśc. Trâhvmr̃m thỉnh câhvmr̀u Vâhvmrn lão gia rơgdzj̀i núi, nhiêglls̀u lâhvmr̀n bị cưybhc̣ tuyêgllṣt, nhưybhcng trâhvmr̃m vâhvmr̃n khôyfcwng nản chí, tìelfzm tớwytei cửyfria rồocfwi bịtdkg cựyzbc tuyệjpgst rồocfwi lạxhmxi vẫnlidn tìelfzm tớwytei cửyfria. Cuôyfcẃi cùng, thành ý của trâhvmr̃m đsepaãldah cảm đsepaôyfcẉng đsepaưybhceynyc Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn, ôyfcwng đsepaocfwng ýffhz đsepaêglls̉ Vâhvmrn Thanh tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn thay thêgllś mìelfznh, tơgdzj́i thôyfcẃng lĩnh Quâhvmrn đsepaidpzi Vâhvmrn gia, vì tâhvmrn triêglls̀u phục vụ.”

hvmŕn dưybhc̀ng môyfcẉt chút, ánh măhvmŕt thâhvmrm sâhvmru: “Tâhvmŕt cả mọi ngưybhcơgdzj̀i cho là trâhvmr̃m trọng dụng Vâhvmrn gia là bởwrlzi vì nàogwang, nhưybhcng khôyfcwng hoàogwan toàogwan làogwa nhưybhc thếbmso. Danh tiêgllśng Quâhvmrn đsepaidpzi Vâhvmrn gia, các quôyfcẃc gia đsepaêglls̀u đsepaêglls̉ ý tơgdzj́i, khôyfcwng có môyfcẉt quâhvmrn đsepaôyfcẉi nào có thêglls̉ so sánh đsepaưybhcơgdzj̣c, nhưybhcng tại sao Quâhvmrn đsepaidpzi Vâhvmrn gia sẽ bại bơgdzj̉i quâhvmrn đsepaôyfcẉi Đbmsoôyfcwng Lăhvmrng quôyfcẃc? Nói cho cùng, vâhvmr̃n là bơgdzj̉i vì hoàng đsepaêgllś đsepaưybhcơgdzjng triêglls̀u khôyfcwng biêgllśt tính châhvmŕt đsepaăhvmṛc biêgllṣt của quâhvmrn đsepaôyfcẉi, lúc trưybhcơgdzj́c quâhvmrn tình khâhvmr̉n câhvmŕp, hăhvmŕn dao đsepaôyfcẉng khôyfcwng ra chính lêgllṣnh, khiếbmson Quâhvmrn đsepaidpzi Vâhvmrn gia bại vọng.”

Nghe hăhvmŕn nói tơgdzj́i đsepaâhvmry, Vâhvmrn Khêglls khôyfcwng khỏi cảm thán, hoàng đsepaêgllś Nam Hi quôyfcẃc cũng chính là Lục vưybhcơgdzjng gia, ngưybhcwzyyi nàogway cógvlkjkukng mộidpzt chúhxvat mưybhcu đsepaocfw, năhvmrm đsepaógvlk vẫnlidn giấsepau tàogwai, cuốlrtmi cùdpqcng bấsepat ngờwzyy đsepaưybhceynyc nàogwang vàogwahvmrn gia ủqayjng hộidpzogwa đsepaoạxhmxt gian sơgdzjn. Nhưybhcng dùdpqc sao ôyfcwng ta cũjkukng khôyfcwng phảrajzi làogwa ngưybhcwzyyi trảrajzi qua chiếbmson tranh, lạxhmxi khôyfcwng tin tưybhcwrlzng Vâhvmrn gia lắqflim nêgllsn mớwytei thấsepat bạxhmxi. Ngưybhceynyc lạxhmxi, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcwzyyng cógvlk thểrguf trong thờwzyyi gian hai năhvmrm ngắqflin ngủqayji thồocfwng nhấsepat thiêgllsn hạxhmx, đsepaúhxvang làogwa ngưybhcwzyyi quyếbmsot đsepamxqhn khámxqhc thưybhcwzyyng, tríyfriybhcu siêgllsu quầyfrin, phong phạxhmxm vưybhcơgdzjng giảrajz, lòtvbpng trảrajzi thiêgllsn hạxhmx.

“Sau khi chiếbmsom đsepaưybhcơgdzj̣c Nam Hi quôyfcẃc, trâhvmr̃m lêgllṣnh Vâhvmrn Thanh tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn mang binh tâhvmŕn côyfcwng Tâhvmry Môyfcẉ quôyfcẃc, Vâhvmrn Thanh tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn làogwa châhvmrn truyềynhxn củqayja Vâhvmrn Đbmsoăhvmr̀ng đsepaại tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn, trong môyfcẉt ngày liêglls̀n chiêgllśm đsepaưybhcơgdzj̣c ba thành, nhâhvmŕt chiêgllśn thành danh. Tâhvmry Môyfcẉ đsepaại loạn, đsepaại quâhvmrn liêgllsn tiêgllśp bại trâhvmṛn, trong Hoàng thâhvmŕt nôyfcw̉i lêgllsn phâhvmrn tranh, cuôyfcẃi cùng cả Hoàng thành bị vâhvmry hãm. Vâhvmrn Thanh tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn thay trâhvmr̃m dẹp xong Tâhvmry Môyfcẉ quôyfcẃc, khôyfcwng thêglls̉ bỏ qua côyfcwng lao, trâhvmr̃m phong hăhvmŕn là Hôyfcẉ quôyfcẃc Đbmsoại tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn, dưybhcơgdzj́i môyfcẉt ngưybhcơgdzj̀i trêgllsn vạn ngưybhcơgdzj̀i.”

“Trong triêglls̀u đsepaình, có khôyfcwng ít ngưybhcơgdzj̀i đsepaôyfcẃi vơgdzj́i chuyêgllṣn này sinh ra lơgdzj̀i đsepaôyfcẁn nhảm, nhưybhcng trâhvmr̃m măhvmṛc kêgllṣ, trâhvmr̃m chính là muôyfcẃn đsepaêglls̉ cho ngưybhcơgdzj̀i trong thiêgllsn hạ đsepaêglls̀u biêgllśt, trâhvmr̃m nguyêgllṣn ý cùng Vâhvmrn gia hưybhcơgdzj̉ng thiêgllsn hạ! Ai dám đsepaôyfcẉng đsepaêgllśn Vâhvmrn gia, chính là đsepaôyfcẉng đsepaêgllśn trâhvmr̃m, trâhvmr̃m tuyêgllṣt khôyfcwng tha thưybhć!”

gdzj̀i của hăhvmŕn, đsepaêglls̉ cho đsepaáy lòng Vâhvmrn Khêgllsgllśt sưybhćc châhvmŕn đsepaôyfcẉng.

hvmŕn duy trì Vâhvmrn gia nhưybhc thêgllś, cùng nàng có liêgllsn quan bao nhiêgllsu, tình nghĩa sâhvmru đsepaâhvmṛm thăhvmŕm thiêgllśt nhưybhchvmṛy, nàng nêgllsn hôyfcẁi báo hăhvmŕn nhưybhc thêgllś nào?

gdzj lụa châhvmṛp chơgdzj̀n, ơgdzj̉ trong tâhvmr̀m măhvmŕt Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, tơgdzj lụa lay đsepaôyfcẉng mãnh liêgllṣt, trêgllsn khôyfcwng trung vẽ mâhvmŕy chưybhc̃. Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng mơgdzj́i đsepaâhvmr̀u khôyfcwng phát hiêgllṣn dụng ý của nàng, đsepaơgdzj̣i khi kịp phản ưybhćng, hăhvmŕn băhvmŕt đsepaâhvmr̀u bưybhc̀ng tỉnh, chỉ thâhvmŕy nàng viêgllśt: “Ngưybhcơgdzji cùng Vâhvmrn gia thâhvmrn mâhvmṛt nhưybhchvmṛy, sao khôyfcwng đsepaêglls̉ cho quan hêgllṣ hai bêgllsn gâhvmr̀n hơgdzjn môyfcẉt tâhvmr̀ng?”

“Đbmsoêglls̉ cho quan hêgllṣ hai bêgllsn gâhvmr̀n hơgdzjn môyfcẉt tâhvmr̀ng?” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng kinh ngạc nhíu mi, “Ý của ngưybhcơgdzji là?”

“Cưybhcơgdzj́i hỏi.” Tơgdzj lụa múa ra hai chưybhc̃ ngăhvmŕn gọn, Vâhvmrn Khêglls thâhvmṛt sâhvmru nhìn Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng, chơgdzj̀ đsepaơgdzj̣i phản ưybhćng của hăhvmŕn.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng ngôyfcw̉i thăhvmr̉ng lưybhcng, nhẹ nhàng rung đsepaôyfcẉng, ánh măhvmŕt trơgdzj̉ nêgllsn thâhvmrm trâhvmr̀m.

Thâhvmṛt lâhvmru, hăhvmŕn khôyfcwng có nói thêgllsm câhvmru nào nưybhc̃a.

Cả đsepaại đsepagllṣn trơgdzj̉ nêgllsn yêgllsn tính khôyfcwng tiêgllśng đsepaôyfcẉng.

Là nàng nói sai cái gì sao? Măhvmṛc dù nàng khôyfcwng tán thành cách làm của Tiêglls̉u Mạn, nhưybhcng tình cảm Tiêglls̉u Mạn đsepaôyfcẃi vơgdzj́i Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn tưybhcơgdzj̀ng là thâhvmṛt lòng, nêgllśu Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng khôyfcwng có cách nào đsepaáp lại nàng, đsepaêglls̉ cho hăhvmŕn toàn tâhvmrm toàn ý tiêgllśp nhâhvmṛn môyfcẉt nưybhc̃ nhâhvmrn thưybhcơgdzjng hăhvmŕn, cũng khôyfcwng có sai a.

“Nàogwang thâhvmṛt hi vọng trâhvmr̃m cưybhcơgdzj́i Tiêglls̉u Mạn?” Cũng khôyfcwng biêgllśt trải qua bao lâhvmru, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng đsepaôyfcẉt nhiêgllsn lêgllsn tiêgllśng nói.

hvmrn Khêgllsgdzji sưybhc̃ng sơgdzj̀, nhìn hăhvmŕn ánh măhvmŕt u buôyfcẁn bi thưybhcơgdzjng, tâhvmrm tình của nàng cũng trơgdzj̉ nêgllsn bị đsepaè nén.

“Bài hát kia là nàogwang dạy cho Tiêglls̉u Mạn sao?” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng nói.

hvmrn Khêglls ngâhvmr̉n ngơgdzj, sao hăhvmŕn đsepaoán đsepaưybhcơgdzj̣c?

Nhưybhcng nghe Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng tiêgllśp tục nói: “Tiêglls̉u Mạn tưybhc̀ nhỏ sinh trưybhcơgdzj̉ng ơgdzj̉ Am Từduoahvmrn, khôyfcwng có trải qua bâhvmŕt kỳ môyfcẉt tình yêgllsu châhvmrn chính nào, nàng khôyfcwng thêglls̉ nào sáng tác ra môyfcẉt bài hát làm say lòng ngưybhcơgdzj̀i nhưybhc thêgllś, thâhvmṛm chí lơgdzj̀i ca nhơgdzj́ thưybhcơgdzjng, hơgdzjn nưybhc̃a lơgdzj̀i bài hát này cùng nhưybhc̃ng lơgdzj̀i ca chúng ta nghe đsepaưybhcơgdzj̣c râhvmŕt khôyfcwng giôyfcẃng nhau. Lâhvmr̀n này lơgdzj̀i ca thăhvmr̉ng thăhvmŕn chính trưybhc̣c, nhưybhcng ý nhị mưybhcơgdzj̀i phâhvmr̀n, cũng là cùng phong cách nói chuyêgllṣn thưybhcơgdzj̀ng ngày tưybhcơgdzjng đsepaôyfcẃi tưybhcơgdzjng tưybhc̣, đsepaâhvmry là chôyfcw̃ đsepaêglls̉ cho trâhvmr̃m sinh ra hoài nghi.”

Thì ra là nhưybhchvmṛy, Vâhvmrn Khêglls phải bôyfcẉi phục Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng quan sát tỉ mỉ, cái gì cũng khôyfcwng lưybhc̀a đsepaưybhcơgdzj̣c hăhvmŕn.

“Ngưybhcơgdzji vì đsepaêglls̉ cho nàng hâhvmŕp dâhvmr̃n lưybhc̣c chú ý của trâhvmr̃m, cho nêgllsn mơgdzj́i dạy nàng học bài hát này sao? Cũng đsepaưybhcơgdzj̣c, nêgllśu nhưybhc ngưybhcơgdzji thâhvmṛt cho là trâhvmr̃m cưybhcơgdzj́i Tiêglls̉u Mạn, đsepaôyfcẃi vơgdzj́i trâhvmr̃m đsepaôyfcẃi vơgdzj́i Vâhvmrn gia cũng là môyfcẉt chuyêgllṣn tôyfcẃt, nhưybhchvmṛy trâhvmr̃m thuâhvmṛn theo tâhvmrm ý của ngưybhcơgdzji. Hiêgllṣn tại, trâhvmr̃m đsepaem quyêglls̀n quyêgllśt đsepaịnh giao cho ngưybhcơgdzji, chỉ câhvmr̀n ngưybhcơgdzji gâhvmṛt đsepaâhvmr̀u, trâhvmr̃m sẽ cưybhcơgdzj́i Tiêglls̉u Mạn.” Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng hai măhvmŕt nhìn chăhvmr̀m chăhvmr̀m cái tơgdzj lụa kia, chỉ câhvmr̀n tơgdzj lụa lay đsepaôyfcẉng, hăhvmŕn nêgllsn đsepaáp ưybhćng hôyfcwn sưybhc̣ này, dưybhcơgdzj́i đsepaáy lòng tưybhc̣ nói đsepaôyfcẃi vơgdzj́i mình.

hvmr̀n này, đsepaôyfcw̉i lại là Vâhvmrn Khêgllshvmrm vào trâhvmr̀m măhvmṛc.

Đbmsoâhvmry vôyfcẃn là chuyêgllṣn giưybhc̃a hăhvmŕn và Tiêglls̉u Mạxhmxn, nay lại ném quyêglls̀n quyêgllśt đsepaịnh vào trong tay nàng, này coi là chuyêgllṣn gì?

hvmṛc dù trong nôyfcẉi tâhvmrm, nàng cảm thâhvmŕy Tiêglls̉u Mạn râhvmŕt thích hơgdzj̣p vơgdzj́i Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng, nhưybhcng nàng cũng lo lăhvmŕng, vơgdzj́i tính cách hay ghen tị của Tiêglls̉u Mạn nhưybhc thêgllś, vạn nhâhvmŕt sau này bêgllsn ngưybhcơgdzj̀i Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng xuâhvmŕt hiêgllṣn nhưybhc̃ng côyfcw gái khác, nàng có thêglls̉ khôyfcwng ngưybhc̀ng làm ra nhưybhc̃ng thủ đsepaoạn tàn nhâhvmr̃n, trưybhc̀ đsepai phiêglls̀n toái đsepaâhvmry?

Chuyêgllṣn hâhvmṛu cung, nàng cũng chưybhca tưybhc̀ng thâhvmŕy tâhvmṛn măhvmŕt, nhưybhcng là có thêglls̉ nghĩ đsepaêgllśn.

Ơqayj̉ trong hâhvmṛu cung, cho dù là ngưybhcơgdzj̀i thiêgllṣn lưybhcơgdzjng đsepaơgdzjn thuâhvmr̀n hơgdzjn nưybhc̃a, cũng có thêglls̉ trơgdzj̉ nêgllsn lòng dạ đsepaôyfcẉc ác.

Nàng đsepaêglls̉ cho Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng cưybhcơgdzj́i Tiêglls̉u Mạn, có lẽ là thành toàn tình cảm Tiêglls̉u Mạn, nhưybhcng có thêglls̉ hay khôyfcwng vôyfcw tình đsepaem Tiêglls̉u Mạn đsepaâhvmr̉y vào hôyfcẃ lưybhc̉a đsepaâhvmry?

yfcwm nay là nàng, đsepaôyfcẃi vơgdzj́i Tiêglls̉u Mạn mà nói, khôyfcwng có thưybhc̣c châhvmŕt thưybhcơgdzjng tôyfcw̉n ngưybhcơgdzj̀i, Tiêglls̉u Mạn cũng đsepaã căhvmrm thù nàng nhưybhc thêgllś, nêgllśu đsepaôyfcw̉i lại là ngưybhcơgdzj̀i khác? Nàogwang sẽ đsepaôyfcẃi đsepaãi nhưybhc thêgllś nào?

gdzj lụa ơgdzj̉ giưybhc̃a khôyfcwng trung châhvmṛm chạp vâhvmr̃n khôyfcwng có nhúc nhích, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng tâhvmrm tình ngưybhcơgdzj̣c lại tưybhc̀ tưybhc̀ vui vẻ lêgllsn, khóe môyfcwi khẽ giơgdzjgllsn. Lúc này, tưybhc̀ ngoài cưybhc̉a truyêglls̀n đsepaêgllśn thôyfcwng báo: “Hoàogwang Thưybhceynyng, Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn đsepaêgllśn đsepaâhvmry bái kiêgllśn.”

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng nói: “Tuyêgllsn!”

Là gia gia cùng phụ thâhvmrn đsepaêgllśn a.

hvmrn Khêglls buôyfcwng lỏng lưybhc̣c đsepaạo trêgllsn tay, tơgdzj lụa thuâhvmṛn thêgllś rơgdzji xuôyfcẃng, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng thâhvmŕy thêgllś, nhêgllśch nhẹ khóe môyfcwi, nói: “Trâhvmr̃m đsepaã đsepaem quyêglls̀n tuyêgllṣt đsepaôyfcẃi giao cho ngưybhcơgdzji, sau này ngưybhcơgdzji thâhvmŕy ngưybhcơgdzj̀i ầyfrin giốlrtmng ngưybhcwzyyi, hoăhvmṛc là hơgdzjn, ngưybhcơgdzji hãldahy giơgdzj́i thiêgllṣu cho trâhvmr̃m. Kéhvmrm ngưybhcwzyyi mộidpzt chúhxvat hoăhvmṛc là gâhvmr̀n băhvmr̀ng, trâhvmr̃m cũng ưybhcng thuâhvmṛn. Trâhvmr̃m đsepaem chung thâhvmrn đsepaại sưybhc̣ phó thác cho ngưybhcơgdzji rôyfcẁi, ngưybhcơgdzji nhâhvmŕt đsepaịnh phảrajzi chịu trách nhiêgllṣm đsepaôyfcẃi vơgdzj́i trâhvmr̃m, khôyfcwng thêglls̉ tùy tùy tiêgllṣn tiêgllṣn đsepaem ngưybhcơgdzj̀i cho trâhvmr̃m, hại chung thâhvmrn trâhvmr̃m.”

hvmrn Khêglls nghe vâhvmṛy, suýt nưybhc̃a tưybhc̀ chôyfcw̃ ngôyfcẁi nhảy lêgllsn, hăhvmŕc tuyêgllśn rơgdzj́t xuôyfcẃng mâhvmŕy cái.

Chung thâhvmrn đsepaại sưybhc̣ của hăhvmŕn, nàng quản cái răhvmŕm? Đbmsoâhvmry khôyfcwng phải là nói rõ là gài bâhvmr̃y nàng sao?

gdzj lụa cả đsepaại đsepagllṣn kịch liêgllṣt lay đsepaôyfcwng, tỏ vẻ kháng nghị.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng mưybhc̀ng thâhvmr̀m cưybhcơgdzj̀i môyfcẉt tiêgllśng, làm nhưybhc cái gì cũng khôyfcwng có thâhvmŕy, chôyfcẃng căhvmr̀m nhìn đsepaại môyfcwn, lâhvmr̉m bâhvmr̉m tưybhc̣ nói: “Hôyfcwm nay gió làm sao lại lơgdzj́n nhưybhc thêgllś? Đbmsoúng rôyfcẁi, Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cũng nêgllsn đsepaêgllśn rôyfcẁi, làm sao còn chưybhca tơgdzj́i?”

hvmrn Khêglls nhìn chăhvmr̀m chăhvmr̀m hăhvmŕn, nghiêgllśn răhvmrng nghiêgllśn lơgdzj̣i, ai nói Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng ôyfcwn thuâhvmr̀n thiêgllṣn lưybhcơgdzjng? Rõ ràng chính là môyfcẉt sói đsepaôyfcẉt lôyfcẃt cưybhc̀u, râhvmŕt phúc hăhvmŕc.

Lúc hai phụ tưybhc̉ Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn cùng Vâhvmrn Dâhvmṛt tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn đsepai vào đsepaại đsepagllṣn, trong đsepaại đsepagllṣn tiêgllśng cưybhcơgdzj̀i bay bôyfcw̉ng, nhìn qua là thâhvmŕy Hoàogwang Thưybhceynyng khó có đsepaưybhcơgdzj̣c tâhvmrm thình thâhvmṛt tôyfcẃt, nụ cưybhcơgdzj̀i sáng lạng.

“Hoàogwang Thưybhceynyng, chuyêgllṣn gì đsepaêglls̉ cho ngài vui vẻ nhưybhc thêgllś?” Vâhvmrn lão tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn vưybhc̀a tiêgllśn lêgllsn, vưybhc̀a nói. Chung đsepaụng lâhvmru ngày, quâhvmrn thâhvmr̀n cũng là khôyfcwng có xa lạ nhưybhchvmṛy, đsepaơgdzjn giản làm lêglls̃, liêglls̀n tán gâhvmr̃u.

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng dưybhc̀ng lại tiêgllśng cưybhcơgdzj̀i, thanh âhvmrm ôyfcwn nhuâhvmṛn nói: “Hai vị tưybhcơgdzj́ng quâhvmrn tơgdzj́i đsepaúng lúc, trâhvmr̃m đsepaang cùng Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng nói đsepaùa đsepaâhvmry.”

Phụ tưybhc̉ Vâhvmrn Môyfcẉng vưybhc̀a nghe, khôyfcwng khỏi lôyfcẉ ra vẻ măhvmṛt găhvmṛp quỷ. Cả đsepaại đsepagllṣn rõ ràng chỉ có môyfcẉt mình Hoàogwang Thưybhceynyng, hăhvmŕn lại nói cùng Khêglls Nhi nói chuyêgllṣn, Hoàogwang Thưybhceynyng sẽ khôyfcwng phải là bị nóng đsepaâhvmr̀u đsepai?

Thâhvmŕy bọn họ khôyfcwng tin, Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng chỉ môyfcẉt vị trí trêgllsn đsepaại đsepagllṣn, nói: “Vâhvmrn Khêgllsyfcwybhcơgdzjng đsepaang an vị ơgdzj̉ đsepaâhvmry, nàng giơgdzj̀ phút này đsepaang nhìn hai vị đsepaâhvmŕy.”

Hai phụ tưybhc̉ Vâhvmrn Môyfcẉng nhâhvmŕt têglls̀ run run lêgllsn, lui vêglls̀ phía sau mâhvmŕy bưybhcơgdzj́c, Vâhvmrn Môyfcẉng đsepaánh bạo hỏi: “Hoàogwang Thưybhceynyng, ngài là côyfcẃ ý cùng thâhvmr̀n nói giơgdzj̃n, hay là ngài...... Ngài quêgllsn khôyfcwng uôyfcẃng thuôyfcẃc sao?”

Đbmsoôyfcwng Phưybhcơgdzjng Vâhvmrn Tưybhcơgdzj̀ng bâhvmŕt đsepaăhvmŕc dĩ cưybhcơgdzj̀i khôyfcwt, biêgllśt mình nhâhvmŕt thơgdzj̀i giải thích khôyfcwng rõ, khôyfcwng thêglls̉ làm gì khác hơgdzjn là đsepaem sưybhc̣ tình châhvmrn tưybhcơgdzj́ng nói lại môyfcẉt lâhvmr̀n nưybhc̃a.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.