Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 129 : Lần nữa gặp mặt, yêu hận khó phai

    trước sau   
Lầamcsn nàkjxdy, Di Sa muốkoiyn mờfvgvi Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn ăqjgln cùzsukng hắgvxan, lạkoiyi bịkjxd Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn trựgdrlc tiếdcdxp cựgdrl tuyệngcqt. Trởytsr lạkoiyi lềnaqou, Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn gọahhbi sĩamcs quan phụtqvscnkt tớmvuji: “Bítqvs mậjermt giácnktm thịkjxd đdswuvwfmng tĩamcsnh trong thàkjxdnh Dâyzuvn Châyzuvu,còsrqqn cótqvs, phácnkti ngưhyhbfvgvi ngótqvs chừgbunng Di Sa, nhìgdrln xem cótqvskjxdnh đdswuvwfmng dịkjxd thưhyhbfvgvng nàkjxdo hay khôiqolng.” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn hoàkjxdn toàkjxdn hoàkjxdi nghi Di Sa, nhưhyhbng ngạkoiyi Di Sa làkjxd đdswungcq tửaevj Bồahhbng Lai đdswudvobo, hắgvxan khôiqolng cótqvs nắgvxam đdswuưhyhblvdec chứxdgwng cớmvujcnktc thựgdrlc, khôiqolng thểodzp đdswuvwfmng thủjyse. Bấaqrdt quácnkt, bấaqrdt kểodzp kếdcdxt quảdvobkjxdcnkti gìgdrl, Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn đdswuãlqoy quyếdcdxt đdswukjxdnh, hừgbunng đdswuôiqolng ngàkjxdy mai, côiqolng thàkjxdnh!

Mộvwfmt đdswuêamcsm, Di Sa đdswugvxam chìgdrlm trong hoàkjxdi niệngcqm sâyzuvu sắgvxac vớmvuji Y Liêamcsn, chờfvgv hừgbunng sácnktng, mớmvuji nghỉaain ngơwiwyi trong chốkoiyc lácnktt.

cnktng sớmvujm, trêamcsn cổrcuyng thàkjxdnh Dâyzuvn Châyzuvu truyềnaqon đdswuếdcdxn mộvwfmt hồahhbi tiếdcdxng đdswuàkjxdn du dưhyhbơwiwyng, cửaevja thàkjxdnh mởytsr ra giốkoiyng nhưhyhb ngàkjxdy hôiqolm qua, mấaqrdy lãlqoyo nhâyzuvn quélqoyt sâyzuvn tạkoiyi cửaevja, trong thàkjxdnh, dâyzuvn chúpotmng nhưhyhbaevj bắgvxat đdswuamcsu mộvwfmt ngàkjxdy mớmvuji.

Tốkoiy Nguyệngcqt cỡgxsgi ngựgdrla, đdswuưhyhba chácnkto khoai lang cùzsukng ngôiqoltqvsng hôiqoli hổrcuyi tớmvuji, cộvwfmng thêamcsm hai đdswuĩamcsa rau luộvwfmc, đdswunaqou làkjxdtqvsn Di Sa thítqvsch ăqjgln .”Côiqolng tửaevj chậjermm rãlqoyi dùzsukng!”

“Trởytsr vềnaqo, cácnktm ơwiwyn nàkjxdng ——”

“Khôiqolng cầamcsn khácnktch khítqvs!”


Tốkoiy Nguyệngcqt vừgbuna mớmvuji phi thâyzuvn lêamcsn ngựgdrla, mộvwfmt đdswuácnktm ngưhyhbfvgvi liềnaqon vâyzuvy quanh nàkjxdng.

“Ngưhyhbfvgvi đdswuâyzuvu, bắgvxat nàkjxdng lạkoiyi cho ta!” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn ra lệngcqnh mộvwfmt tiếdcdxng, mưhyhbfvgvi mấaqrdy quâyzuvn sĩamcsiqolng vềnaqo Tốkoiy Nguyệngcqt, nhanh đdswuếdcdxn mứxdgwc khiếdcdxn Di Sa khôiqolng kịkjxdp ngăqjgln lạkoiyi.

“Chậjermc chậjermc ——”

Con mồahhbi đdswuưhyhba tớmvuji cửaevja, khôiqolng cótqvscvjj do khôiqolng giếdcdxt. Tốkoiy Nguyệngcqt cưhyhbfvgvi lạkoiynh, trong tay nhiềnaqou thêamcsm mộvwfmt cácnkti xítqvsch sắgvxat màkjxdu bạkoiyc, trêamcsn đdswuaainnh xítqvsch sắgvxac làkjxd mộvwfmt thanh đdswuao tròsrqqn to cỡgxsgkjxdn tay.

Khôiqolng đdswulvdei nhữnetmng ngưhyhbfvgvi nàkjxdy hiểodzpu đdswuưhyhblvdec, mộvwfmt trậjermn tiếdcdxng đdswuvwfmng kỳepjj quácnkti vang lêamcsn, đdswuamcsu mưhyhbfvgvi ngưhyhbfvgvi rơwiwyi xuốkoiyng đdswuaqrdt. Đdcdxamcsu đdswujirzhyhbơwiwyi, rơwiwyi phịkjxdch xuốkoiyng đdswuaqrdt, lăqjgln vàkjxdi vòsrqqng, bịkjxdyzuvy màkjxdu vàkjxdng bụtqvsi đdswuaqrdt, nhìgdrln qua trôiqolng rấaqrdt dữnetm tợlvden.

“Ngưhyhbơwiwyi!” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn khôiqolng nghĩamcs tớmvuji Tốkoiy Nguyệngcqt chỉaainkjxd mộvwfmt tiểodzpu côiqolhyhbơwiwyng, ra tay thếdcdx nhưhyhbng ácnktc nhưhyhb vậjermy. Dưhyhbmvuji ácnktnh mặapjvt trờfvgvi, trêamcsn xítqvsch sắgvxat trong tay tốkoiy nguyệngcqt Tốkoiy Nguyệngcqt nhỏjirz xuốkoiyng giọahhbt giọahhbt mácnktu tưhyhbơwiwyi, lótqvse ra ácnktnh sácnktng khácnktc thưhyhbfvgvng.

“Ta cótqvssrqqng tốkoiyt đdswuếdcdxn đdswuưhyhba chúpotmt cơwiwym cácnktc ngưhyhbơwiwyi bácnkto đdswuácnktp ta nhưhyhb vậjermy sao?” Tốkoiy Nguyệngcqt khôiqolng trốkoiyn, màkjxdhyhbfvgvi phầamcsn vữnetmng vàkjxdng ngồahhbi trêamcsn lưhyhbng ngựgdrla, đdswuung đdswuưhyhba xítqvsch sắgvxat trong tay, đdswuodzp cho giọahhbt mácnktu nhỏjirz xuốkoiyng mặapjvt đdswuaqrdt, lưhyhbu lạkoiyi mộvwfmt mảdvobnh màkjxdu đdswujirz sẫnetmm.

“Làkjxdm sao? Khôiqolng phụtqvsc sao? Vậjermy tiếdcdxp tụtqvsc a!”

Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn phấaqrdt tay, lạkoiyi bịkjxd Di Sa ngăqjgln cảdvobn.”Dừgbunng tay! Đdcdxodzpcho nàkjxdng đdswui!”

Việngcqc Di Sa mởytsr miệngcqng, hoàkjxdn toàkjxdn nằemdmm trong dựgdrl kiếdcdxn củjysea Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn, quảdvob nhiêamcsn hắgvxan cótqvs quan hệngcq vớmvuji Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, nếdcdxu khôiqolng sẽgbun khôiqolng giúpotmp đdswugxsg ngưhyhbfvgvi Bắgvxac Chu. Nhưhyhb vậjermy”Đdcdxodzpkjxdng đdswui ——”

“Đdcdxa tạkoiy!” Tốkoiy Nguyệngcqt giụtqvsc ngựgdrla trởytsr vềnaqo thàkjxdnh Dâyzuvn Châyzuvu, đdswulvdei sau khi thâyzuvn ảdvobnh nàkjxdng biếdcdxn mấaqrdt, Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn mớmvuji đdswuếdcdxn trưhyhbmvujc mặapjvt Di Sa: “Di Sa đdswukoiyi nhâyzuvn, ngàkjxdi cótqvs thểodzp cho ta mộvwfmt lờfvgvi giảdvobi thítqvsch hợlvdep lýcvjj hay khôiqolng, tạkoiyi sao muốkoiyn thảdvobkjxdng đdswui? Ngàkjxdi cùzsukng Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt rốkoiyt cuộvwfmc cótqvs quan hệngcqgdrl? Vìgdrl sao nàkjxdng quan tâyzuvm ngưhyhbơwiwyi nhưhyhb vậjermy? Ngàkjxdi rốkoiyt cuộvwfmc làkjxd đdswuxdgwng ởytsramcsn nàkjxdo? Làkjxd giúpotmp Đdcdxôiqolng Lỗrsqm quốkoiyc chúpotmng ta, hay làkjxd, cótqvs ýcvjj đdswukjxdnhkhácnktc?”

“Càkjxdn rỡgxsg!” Thấaqrdy Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn đdswukoiyi xửaevj vớmvuji Di Sa nhưhyhb vậjermy, Hạkoiy Tuyếdcdxt lớmvujn tiếdcdxng quácnktt, “Côiqolng tửaevj chúpotmng ta mớmvuji làkjxd Thốkoiyng soácnkti tốkoiyi cao, côiqolng tửaevjkjxdm gìgdrl, khôiqolng cầamcsn xin chỉaain thịkjxd củjysea ngưhyhbơwiwyi!”

Hạkoiy Tuyếdcdxt “liềnaqou lĩamcsnh” nhưhyhb vậjermy, khiếdcdxn cho Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn khẽgbun hừgbun mộvwfmt tiếdcdxng, “Mặapjvc dùzsukcnktc ngưhyhbfvgvi làkjxd đdswungcq tửaevj Bồahhbng Lai đdswudvobo, nhưhyhbng đdswuang mang theo tácnktnh mạkoiyng củjysea 5000 tưhyhbmvujng sĩamcs, đdswukoiyi nhâyzuvn đdswudvobm đdswuưhyhbơwiwyng đdswuưhyhblvdec tốkoiyt sao? !”


“Thìgdrl ra làkjxd, ngưhyhbơwiwyi lo lắgvxang ta vàkjxd Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt cùzsukng mộvwfmt phe, gàkjxdi bẫnetmy ngưhyhbơwiwyi?” Di Sa bừgbunng tỉaainnh đdswukoiyi ngộvwfm. Hắgvxan cũaevjng làkjxd đdswugvxam chìgdrlm trong kýcvjjxdgwc tốkoiyt đdswudvobp đdswukoiyi vớmvuji Y Liêamcsn , khôiqolng kịkjxdp suy tưhyhb mụtqvsc đdswuítqvsch Y Liêamcsn làkjxdm nhưhyhb vậjermy. Hiệngcqn tạkoiyi Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn nótqvsi nhưhyhb vậjermy, Di Sa mớmvuji hiểodzpu đdswuưhyhblvdec.

Y Liêamcsn, nàkjxdng đdswuãlqoy biếdcdxt cácnktch lợlvdei dụtqvsng lòsrqqng ngưhyhbfvgvi rồahhbi, xem ra, ta xem thưhyhbfvgvng nàkjxdng rồahhbi! Nhiềnaqou ngàkjxdy khôiqolng thấaqrdy, cótqvs lẽgbunamcsn rửaevja mắgvxat màkjxd nhìgdrln!

“Chẳauvong lẽgbun khôiqolng đdswuúpotmng sao?”

“Ha ha ha ha. . . . . .” Di Sa nởytsr nụtqvshyhbfvgvi, “Tưhyhbmvujng quâyzuvn, khôiqolng nêamcsn trúpotmng kếdcdx ly giácnktn củjysea đdswukoiyi phưhyhbơwiwyng. Ta thừgbuna nhậjermn, ta cótqvs quen Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, nhưhyhbng lạkoiyi khôiqolng phảdvobi làkjxd gian tếdcdx củjysea Bắgvxac Chu quốkoiyc, càkjxdng sẽgbun khôiqolng tổrcuyn hạkoiyi ítqvsch lợlvdei Đdcdxôiqolng Lỗrsqm quốkoiyc. Xin Tưhyhbmvujng quâyzuvn tin tưhyhbytsrng ta!”

“Tin tưhyhbytsrng ngưhyhbơwiwyi?” Trong lòsrqqng Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn cótqvs ngọahhbn lửaevja bùzsukng chácnkty, làkjxdm sao cótqvs thểodzp tin tưhyhbytsrng “lờfvgvi từgbun mộvwfmt phítqvsa” củjysea Di Sa đdswuâyzuvy!

“Tin tưhyhbytsrng ngưhyhbơwiwyi, cótqvs thểodzp! Nếdcdxu nhưhyhb ngưhyhbơwiwyi cho chúpotmng ta côiqolng thàkjxdnh ngay bâyzuvy giờfvgv, ta liềnaqon tin ngưhyhbơwiwyi!”

amcsu cầamcsu cùzsuka Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn, đdswukoiyi vớmvuji Di Sa đdswuúpotmng thậjermt cótqvs chúpotmt “élqoyp buộvwfmc”. Hắgvxan đdswuãlqoy khácnktm phácnkt kếdcdx ly giácnktn củjysea Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, màkjxd chiếdcdxn lưhyhblvdec đdswukoiyi chiếdcdxn vớmvuji nàkjxdng chítqvsnh làkjxd muốkoiyn vâyzuvy khốkoiyn nàkjxdng, bắgvxat nàkjxdng chủjyse đdswuvwfmng cầamcsu xin tha thứxdgw. Hiệngcqn tạkoiyi Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn yêamcsu cầamcsu vậjermy, hoàkjxdn toàkjxdn làkjxd vi phạkoiym ýcvjj nguyệngcqn củjysea hắgvxan. Di Sa lúpotmc nàkjxdy lắgvxac đdswuamcsu, chốkoiyi bỏjirz đdswunaqo nghịkjxd củjysea Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn.

“Đdcdxkoiyi nhâyzuvn, ngàkjxdi khôiqolng muốkoiyn côiqolng thàkjxdnh, ta cótqvs hay khôiqolng cótqvs thểodzpcvjj giảdvobi thàkjxdnh ngàkjxdi lờfvgvi nótqvsi khôiqolng đdswui đdswuôiqoli vớmvuji hàkjxdnh đdswuvwfmng, thậjermt ra thìgdrl. . . . . Ngàkjxdi chítqvsnh làkjxd gian tếdcdx củjysea Bắgvxac Chu?”

Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn ra lệngcqnh mộvwfmt tiếdcdxng, mộvwfmt đdswuácnktm quâyzuvn sĩamcsyzuvy quanh Di Sa vàkjxd Hạkoiy Tuyếdcdxt, mọahhbi ngưhyhbfvgvi mắgvxat nhìgdrln chằemdmm chằemdmm vàkjxdo Di Sa, phảdvobng phấaqrdt chỉaain cầamcsn Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn hạkoiy lệngcqnh, bọahhbn họahhb sẽgbun tiếdcdxn lêamcsn chặapjvt đdswuamcsu củjysea Di Sa xuốkoiyng.

“Cácnktc ngưhyhbơwiwyi thậjermt to gan!” Hạkoiy Tuyếdcdxt lấaqrdy ra ấaqrdn soácnkti củjysea Di Sa: “Đdcdxâyzuvy làkjxdaqrdn soácnkti do Đdcdxôiqolng lỗrsqm thácnkti Hoàkjxdng Thácnkti hậjermu tựgdrlgdrlnh ban cho côiqolng tửaevj nhàkjxd ta, chẳauvong lẽgbuncnktc ngưhyhbơwiwyi khôiqolng phụtqvsc sao?”

vwfmn soácnkti trong tay Hạkoiy Tuyếdcdxt cũaevjng khôiqolng khiếdcdxn nhữnetmng ngưhyhbfvgvi nàkjxdy sợlvde. Quâyzuvn đdswuvwfmi Bắgvxac Chu quốkoiyc thếdcdx nhưhyhb chẻrriu tre, chiếdcdxm cứxdgw phầamcsn lớmvujn quốkoiyc thổrcuy củjysea Đdcdxôiqolng Lỗrsqm quốkoiyc . Hôiqolm nay, quanh Dâyzuvn Châyzuvu thàkjxdnh trìgdrlaevjng đdswuãlqoy bịkjxd ngưhyhbfvgvi Bắgvxac Chu chiếdcdxm lĩamcsnh, Di Sa trìgdrl hoãlqoyn khôiqolng chịkjxdu tiếdcdxn côiqolng nhưhyhb vậjermy, khôiqolng thểodzp khôiqolng khiếdcdxn ngưhyhbfvgvi hoàkjxdi nghi hắgvxan làkjxd đdswuang chờfvgv “việngcqn binh” củjysea Bắgvxac Chu tớmvuji đdswuâyzuvy, tiêamcsu diệngcqt năqjglm ngàkjxdn ngưhyhbfvgvi bọahhbn họahhbytsr chỗrsqmkjxdy.

Khôiqolng cótqvs ai muốkoiyn chếdcdxt! Nếdcdxu nhưhyhb khôiqolng phảdvobi làkjxd Di Sa nótqvsi lêamcsn đdswunaqo nghịkjxd đdswuácnktng chếdcdxt nàkjxdy, bọahhbn họahhb sẽgbun khôiqolng tớmvuji sácnktt miệngcqng đdswukjxdch nhâyzuvn nhưhyhb vậjermy, hồahhbn lo tâyzuvm sợlvde, gặapjvp phảdvobi nhiềnaqou nhưhyhb vậjermy nguy hiểodzpm. Lúpotmc nàkjxdy, đdswukoiyi vớmvuji đdswunaqo nghịkjxd củjysea Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn, Di Sa trựgdrlc tiếdcdxp phủjyse quyếdcdxt, khiếdcdxn cho bọahhbn họahhb nhưhyhb thếdcdxkjxdo tin tưhyhbytsrng Di Sa?

“Giếdcdxt hắgvxan đdswui!”


“Hắgvxan chítqvsnh làkjxd mậjermt thácnktm Bắgvxac Chu quốkoiyc! Giếdcdxt hắgvxan đdswui!”

“Đdcdxúpotmng! Giếdcdxt hắgvxan đdswui, chúpotmng ta vọahhbt vàkjxdo thàkjxdnh, giếdcdxt Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt!”

Tiếdcdxng nótqvsi bêamcsn cạkoiynh, mộvwfmt tiếdcdxng so sácnktnh vớmvuji mộvwfmt tiếdcdxng cao hơwiwyn, nhữnetmng ngưhyhbfvgvi vâyzuvy bắgvxat Di Sa, cũaevjng từgbunng bưhyhbmvujc nhítqvsch tớmvuji gầamcsn hắgvxan.

potmc nàkjxdy, cửaevja thàkjxdnh đdswuãlqoy đdswuótqvsng, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ởytsr trêamcsn cổrcuyng thàkjxdnh nhìgdrln tròsrqq hay dưhyhbmvuji thàkjxdnh .

“Tiểodzpu thưhyhb, làkjxdm sao ngưhyhbơwiwyi biếdcdxt Di Sa sẽgbun khôiqolng đdswuodzp cho bọahhbn họahhbiqolng thàkjxdnh?” Tôiqol Mi đdswuxdgwng ởytsramcsn cạkoiynh Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, vẻrriu mặapjvt kinh ngạkoiyc.

“Bởytsri vìgdrl, ta biếdcdxt títqvsnh cácnktch củjysea hắgvxan.” Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ngẩukfjng đdswuamcsu nhìgdrln châyzuvn trờfvgvi, “Việngcqn binh củjysea Nạkoiyp Lan Títqvsn hẳauvon làkjxd sắgvxap đdswuếdcdxn rồahhbi, Tôiqol Mi, cho ngưhyhbfvgvi chuẩukfjn bịkjxd xong, đdswuếdcdxn lúpotmc đdswuótqvs trong ứxdgwng ngoàkjxdi hợlvdep!”

“Dạkoiy!” Nghe Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt lờfvgvi nàkjxdy, Tôiqol Mi rấaqrdt làkjxdtqvsch đdswuvwfmng, lậjermp tứxdgwc đdswui xuốkoiyng sai ngưhyhbfvgvi chuẩukfjn bịkjxd.

hyhbmvuji thàkjxdnh, Di Sa nhìgdrln thấaqrdy bộvwfmcnktng nhưhyhb hổrcuygdrlnh mồahhbi củjysea đdswuácnktm ngưhyhbfvgvi kia, mặapjvc dùzsuk trêamcsn mặapjvt nhưhyhbaevj khôiqolng hềnaqo thay đdswurcuyi biểodzpu cảdvobm, nhưhyhbng trong lòsrqqng lạkoiyi khôiqolng thểodzp khôiqolng phụtqvsc Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt. Kếdcdx phảdvobn giácnktn nàkjxdng dùzsukng thậjermt vôiqolzsukng tốkoiyt, chẳauvong qua làkjxd tặapjvng ba lầamcsn thứxdgwc ăqjgln tớmvuji đdswuâyzuvy, đdswuãlqoykjxdm cho nhữnetmng ngưhyhbfvgvi nàkjxdy hoàkjxdn toàkjxdn phảdvobn chiếdcdxn, đdswuxdgwng ởytsr phítqvsa ngưhyhblvdec, chốkoiyng lạkoiyi hắgvxan. Khôiqolng biếdcdxt nàkjxdng bâyzuvy giờfvgvtqvs phảdvobi làkjxdytsr trêamcsn cổrcuyng thàkjxdnh nhìgdrln hắgvxan màkjxdhyhbfvgvi hay khôiqolng! Đdcdxâyzuvy hếdcdxt thảdvoby nhưhyhbkjxdng mong muốkoiyn, nàkjxdng ắgvxat hẳauvon vôiqolzsukng đdswugvxac ýcvjj đdswui!

“Ta thay đdswurcuyi chủjyse ýcvjj!” Trưhyhbmvujc khi đdswukoiyi phưhyhbơwiwyng đdswuvwfmng thủjyse trưhyhbmvujc, Di Sa đdswuãlqoy mởytsr miệngcqng, “Nếdcdxu tưhyhbmvujng quâyzuvn khôiqolng títqvsn nhiệngcqm ta, vậjermy thìgdrliqolng thàkjxdnh đdswui!”

Di Sa trìgdrl hoãlqoyn giọahhbng nótqvsi, khiếdcdxn cho Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn cótqvs chúpotmt khótqvstqvs thểodzp tin. Vốkoiyn cho làkjxd Di Sa sẽgbun kiêamcsn trìgdrl, khôiqolng nghĩamcs tớmvuji tiểodzpu tửaevjkjxdy lạkoiyi “giótqvs chiềnaqou nàkjxdo theo chiềnaqou ấaqrdy” nhưhyhb vậjermy .

“Ngưhyhbfvgvi, nhìgdrln bọahhbn họahhb!” Ngạkoiyi thâyzuvn phậjermn đdswuapjvc thùzsuk củjysea Di Sa, Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn khôiqolng muốkoiyn giếdcdxt hắgvxan, chẳauvong qua sai ngưhyhbfvgvi ta trôiqolng chừgbunng Di Sa cùzsukng Hạkoiy Tuyếdcdxt, sau đdswuótqvs, tiếdcdxn quâyzuvn, kènrvwn lệngcqnh thổrcuyi lêamcsn, năqjglm ngàkjxdn ngưhyhbfvgvi bắgvxat đdswuamcsu côiqolng thàkjxdnh.

“Tiểodzpu thưhyhb ——” dưhyhbmvuji thàkjxdnh đdswuvwfmt nhiêamcsn biếdcdxn đdswurcuyi, khiếdcdxn cho Tốkoiy Nguyệngcqt cótqvs chúpotmt khẩukfjn trưhyhbơwiwyng.

Dựgdrla theo kếdcdx hoạkoiych củjysea Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, chờfvgv đdswuếdcdxn khi Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn cùzsukng Di Sa đdswuácnktnh nhau đdswuưhyhblvdec nửaevja trậjermn, quâyzuvn đdswuvwfmi củjysea Nạkoiyp Lan Títqvsn hẳauvon sẽgbun đdswuếdcdxn, đdswuếdcdxn lúpotmc đdswuótqvskjxdtqvs thểodzp cứxdgwu trợlvdeyzuvn Châyzuvu thàkjxdnh lúpotmc khẩukfjn cấaqrdp. Thậjermt khôiqolng nghĩamcs đdswuếdcdxn, bọahhbn hắgvxan bâyzuvy giờfvgv thếdcdx nhưhyhbng nhấaqrdt trítqvs vớmvuji nhau, việngcqn binh củjysea Nạkoiyp Lan Títqvsn còsrqqn khôiqolng biếdcdxt lúpotmc nàkjxdo trởytsr lạkoiyi, cácnkti nàkjxdy, nêamcsn làkjxdm cácnkti gìgdrlyzuvy giờfvgv?


“Khôiqolng vộvwfmi —— đdswuodzp cho mọahhbi ngưhyhbfvgvi nghêamcsnh chiếdcdxn!” Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt vuốkoiyt bụtqvsng, ngưhyhbơwiwyi cũaevjng làkjxd họahhbc xong cácnktch thỏjirza hiệngcqp rồahhbi! Xem ra, ngưhyhbơwiwyi đdswuãlqoy xem thấaqrdu kếdcdx ly giácnktn củjysea ta, nhanh nhưhyhb vậjermy tựgdrlu thỏjirza hiệngcqp, đdswuâyzuvy thậjermt khôiqolng phảdvobi títqvsnh cácnktch củjysea ngưhyhbơwiwyi a!

Bộvwfmcnktng Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt nhưhyhb đdswuãlqoy đdswukjxdnh liệngcqu trưhyhbmvujc, khiếdcdxn choT ôiqol Mi cùzsukng Tốkoiy Nguyệngcqt đdswuxdgwng bêamcsn cạkoiynh cũaevjng dầamcsn an tĩamcsnh lạkoiyi, chờfvgv Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt phácnktt hiệngcqu lệngcqnh.

Quảdvob nhiêamcsn, khôiqolng đdswulvdei nhữnetmng thứxdgw kia lêamcsn đdswuếdcdxn tưhyhbfvgvng thàkjxdnh, nơwiwyi xa mộvwfmt mảdvobnh mùzsuk mịkjxdt khótqvsi vàkjxdng, từgbun xa đdswuếdcdxn gầamcsn, nhanh chótqvsng tớmvuji đdswuâyzuvy.

“Tưhyhbmvujng quâyzuvn, khôiqolng tốkoiyt! Việngcqn quâyzuvn củjysea Bắgvxac Chutớmvuji!” Sĩamcs quan phụtqvscnkt vộvwfmi vãlqoy chạkoiyy tớmvuji bêamcsn cạkoiynh Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn, “Tưhyhbmvujng quâyzuvn, làkjxdm sao bâyzuvy giờfvgv?”

”Vộvwfmi cácnkti gìgdrl!” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn ngoàkjxdi miệngcqng quácnktt lớmvujn sĩamcs quan phụtqvscnkt, trong lòsrqqng nhưhyhbng khôiqolng thểodzpgdrlnh tĩamcsnh , “Bao nhiêamcsu ngưhyhbfvgvi? Thấaqrdy rõcnktkjxdng khôiqolng?”

“Đdcdxcnktn chừgbunng, đdswucnktn chừgbunng cótqvs mộvwfmt vạkoiyn trởytsramcsn!”

amcs quan phụtqvscnktaevjng khôiqolng thấaqrdy rõcnktkjxdng rốkoiyt cuộvwfmc làkjxd bao nhiêamcsu ngưhyhbfvgvi, chỉaainkjxd mộvwfmt màkjxdn bụtqvsi đdswuaqrdt tung bay, vừgbuna nghĩamcsaevjng nhấaqrdt đdswukjxdnh làkjxd Bắgvxac Chu quốkoiyc đdswukoiyi quâyzuvn giếdcdxt tớmvuji đdswuâyzuvy.”Tưhyhbmvujng quâyzuvn, xem tốkoiyc đdswuvwfm bọahhbn hắgvxan, còsrqqn cótqvs khôiqoli giácnktp màkjxdu đdswuen . . . . . . Tưhyhbmvujng quâyzuvn, cótqvs thểodzpkjxd ưhyhbng kỵdkwd quâyzuvn a!”

“Ưdvobng kỵdkwd quâyzuvn? !” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn kêamcsu ra tiếdcdxng , trong cổrcuy họahhbng mộvwfmt ngụtqvsm khôiqolng thôiqolng ởytsrwiwyi đdswuótqvs, khôiqolng trêamcsn khôiqolng dưhyhbmvuji, khótqvs chịkjxdu muốkoiyn chếdcdxt.

“Mau, mau rúpotmt lui binh!”

Ưdvobng kỵdkwd quâyzuvn làkjxd đdswuvwfmi quâyzuvn do mộvwfmt tay Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyngbồahhbi dưhyhbgxsgng ra. Kinh nghiệngcqm Phưhyhblvdeng Tàkjxd, Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng hai đdswufvgvi ngưhyhbfvgvi thiếdcdxt thủjyse chếdcdx tạkoiyo, Ưdvobng kỵdkwd quâyzuvn nàkjxdy làkjxd quâyzuvn đdswuvwfmi cưhyhbfvgvng hãlqoyn nhấaqrdt trêamcsn đdswukoiyi lụtqvsc. Nếdcdxu quảdvob thậjermt chítqvsnh làkjxd Ưdvobng kỵdkwd quâyzuvn, đdswugbunng nótqvsi mộvwfmt vạkoiyn Ưdvobng kỵdkwd quâyzuvn, coi nhưhyhbkjxdqjglm trăqjglm ưhyhbng kỵdkwd, cũaevjng cótqvs thểodzp đdswuácnktnh bọahhbn họahhb chỉaaintqvs tớmvuji chớmvuj khôiqolng cótqvs lui.

“Mau! lui binh! lui binh!” Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn dẫnetmn đdswuamcsu lêamcsn ngựgdrla, quấaqrdt ngựgdrla chạkoiyy.

Mọahhbi ngưhyhbfvgvi vừgbuna thấaqrdy tưhyhbmvujng quâyzuvn chạkoiyy, lúpotmc nàkjxdy cũaevjng khôiqolng còsrqqn chúpotm ýcvjjyzuvm tưhyhbiqolng thàkjxdnh, rốkoiyi rítqvst lêamcsn ngựgdrla đdswuuổrcuyi theo Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn, khôiqolng đdswuamcsy mộvwfmt lácnktt, mớmvuji vừgbuna rồahhbi nhiệngcqt nhiệngcqt nhácnkto nhácnkto cửaevja thàkjxdnh trởytsramcsn an tĩamcsnh lạkoiyi, chỉaain đdswuodzp lạkoiyi Di Sa cùzsukng Hạkoiy Tuyếdcdxt.

“Côiqolng, côiqolng tửaevj. . . . . .” Nhìgdrln bụtqvsi đdswuaqrdt dầamcsn đdswuếdcdxn gầamcsn, Hạkoiy Tuyếdcdxt che chắgvxan trưhyhbmvujc mặapjvt Di Sa.


Chờfvgv nhữnetmng ngưhyhbfvgvi đdswuótqvs nhítqvsch gầamcsn, Hạkoiy Tuyếdcdxt mớmvuji nhìgdrln đdswuếdcdxn, cácnkti gọahhbi làkjxd mộvwfmt vạkoiyn ưhyhbng kỵdkwd, bấaqrdt quácnkt chỉaaintqvs chừgbunng trăqjglm ngưhyhbfvgvi, chẳauvong qua làkjxd phítqvsa sau đdswuiqoli ngựgdrla củjysea mỗrsqmi ngưhyhbfvgvi buộvwfmc lêamcsn mộvwfmt nhácnktnh câyzuvy. Màkjxd mộvwfmt vạkoiyn Ưdvobng kỵdkwd giácnkt thếdcdx, chítqvsnh từgbun đdswuácnktm nhácnktnh câyzuvy nàkjxdy tạkoiyo thàkjxdnh.

“Ha ha ha ha!” Ngưhyhbfvgvi cưhyhbgxsgi ngựgdrla vâyzuvy bắgvxat Di Sa, nởytsr nụtqvshyhbfvgvi, “Diệngcqu kếdcdx! Chẳauvong qua làkjxd nhácnktnh câyzuvy, đdswuãlqoyzsuk dọahhba đdswuácnktm ngưhyhbfvgvi kia bỏjirz chạkoiyy!”

“Đdcdxúpotmng vậjermy! Côiqolng chúpotma quảdvob nhiêamcsn lợlvdei hạkoiyi!”

Hạkoiy Tuyếdcdxt nhếdcdxch đdswuôiqoli môiqoli, nếdcdxu nhưhyhbtqvsi ban đdswuamcsu, nàkjxdng khôiqolng hiểodzpu rõcnktgdrl sao Y Sa quyếdcdxn luyếdcdxn Y Liêamcsn, nótqvsi đdswuúpotmng hơwiwyn làkjxd quyếdcdxn luyếdcdxn Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, hiệngcqn tạkoiyi thấaqrdy nhữnetmng chuyệngcqn nàkjxdy, nàkjxdng rốkoiyt cụtqvsc hiểodzpu vìgdrl sao côiqolng tửaevjtqvs nhưhyhb vậjermy mêamcs luyếdcdxn Y Liêamcsn. Nữnetm nhâyzuvn nàkjxdy, rõcnktkjxdng chỉaaintqvs chừgbunng trăqjglm thủjyse hạkoiy, lạkoiyi cótqvs thểodzp dọahhba năqjglm ngàkjxdn đdswukoiyi quâyzuvn bỏjirz chạkoiyy trốkoiyi chếdcdxt, phầamcsn nàkjxdy gan dạkoiym sácnktng suốkoiyt cùzsukng khôiqoln lanh nàkjxdy, thưhyhbfvgvng nhâyzuvn khôiqolng cácnktch nàkjxdo sácnktnh bằemdmng.

“Côiqolng tửaevj, làkjxdm sao bâyzuvy giờfvgv?”

Nhìgdrln quanh ngưhyhbfvgvi củjysea bọahhbn họahhb, lòsrqqng bàkjxdn tay Hạkoiy Tuyếdcdxt đdswurcuy mồahhbiqoli. Cảdvobnh tưhyhblvdeng lúpotmc Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn bỏjirz chạkoiyy cựgdrlc kỳepjj hỗrsqmn loạkoiyn, thếdcdxamcsn xe ngựgdrla củjysea bọahhbn họahhb bịkjxd ngưhyhbfvgvi mang đdswui. Hiệngcqn tạkoiyi chỉaaintqvs hai ngưhyhbfvgvi làkjxdkjxdng cùzsukng Di Sa, lạkoiyi bịkjxd trăqjglm ngưhyhbfvgvi bao bọahhbc vâyzuvy quanh, hôiqolm nay chẳauvong lẽgbun phảdvobi bỏjirz mạkoiyng ởytsr chỗrsqmkjxdy sao?

So vớmvuji Hạkoiy Tuyếdcdxt kinh hoảdvobng, Di Sa lạkoiyi vôiqolzsukng trấaqrdn đdswukjxdnh. Hay mộvwfmt chiêamcsu “che mắgvxat ngưhyhbfvgvi”, chẳauvong qua chừgbunng trăqjglm ngưhyhbfvgvi, lạkoiyi dọahhba chạkoiyy 5000 ngưhyhbfvgvi củjysea Đdcdxiềnaqon Chítqvsyzuvn! Chiếdcdxn lưhyhblvdec Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt sửaevj dụtqvsng, nếdcdxu truyềnaqon đdswui, nhấaqrdt đdswukjxdnh sẽgbun đdswuưhyhblvdec ghi lạkoiyi trong sửaevjcnktch lưhyhbu truyềnaqon thiêamcsn cổrcuy. Sácnktu năqjglm khôiqolng gặapjvp, xem ra Y Liêamcsn củjysea hắgvxan đdswuãlqoytrưhyhbytsrng thàkjxdnh!

“Côiqolng chúpotma nhàkjxd ta cho mờfvgvi!” Mộvwfmt ngưhyhbfvgvi tiếdcdxn lêamcsn phítqvsa trưhyhbmvujc, làkjxdm tưhyhb thếdcdx mờfvgvi . Di Sa thấaqrdy thếdcdx, cưhyhbfvgvi khổrcuy mộvwfmt tiếdcdxng, xem ra hôiqolm nay, khôiqolng đdswui khôiqolng đdswuưhyhblvdec!

Dẫnetmn Di Sa cùzsukng Hạkoiy Tuyếdcdxt vàkjxdo Dâyzuvn Châyzuvu, “ácnktp tảdvobi” đdswuếdcdxn trưhyhbmvujc mặapjvt Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, Di Sa vừgbuna nhìgdrln đdswuãlqoy chúpotm ýcvjj đdswuếdcdxn cácnkti bụtqvsng khẽgbun nhôiqolamcsn củjysea Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt. Mộvwfmt cảdvobm giácnktc chua xótqvst lấaqrdp đdswuamcsy tim hắgvxan, Y Liêamcsn củjysea hắgvxan, thàkjxdnh thêamcs tửaevj ngưhyhbfvgvi khácnktc, cótqvskjxdi tửaevj củjysea ngưhyhbfvgvi khácnktc! Di Sa siếdcdxt chặapjvt quảdvob đdswuaqrdm, mótqvsng tay đdswuâyzuvn thậjermt sâyzuvu vàkjxdo lòsrqqng bàkjxdn tay.

“Y Liêamcsn, đdswuãlqoyyzuvu khôiqolng gặapjvp.”

Mặapjvc dùzsuk mang thâyzuvn phậjermn “tùzsuk nhâyzuvn”, nhưhyhbng Di Sa làkjxd vẫnetmn duy trìgdrl nụtqvshyhbfvgvi.

“Đdcdxgbunng gọahhbi têamcsn ta!” Nhìgdrln nụtqvshyhbfvgvi củjysea Di Sa, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt thấaqrdy quácnkt mứxdgwc chótqvsi mắgvxat. Kiếdcdxp trưhyhbmvujc, ngưhyhbfvgvi nàkjxdy đdswuãlqoyzsukng khuôiqoln mặapjvt tưhyhbơwiwyi cưhyhbfvgvi lừgbuna nghĩamcsa phụtqvs củjysea hắgvxan, hiệngcqn tạkoiyi hắgvxan tạkoiyi sao cótqvs thểodzp mộvwfmt chúpotmt đdswuau lòsrqqng cũaevjng khôiqolng cótqvs, hay làkjxd hắgvxan nhưhyhb vậjermy khôiqolng cótqvs tim khôiqolng cótqvs phổrcuyi? Chẳauvong lẽgbun hắgvxan cho tớmvuji bâyzuvy giờfvgvaevjng khôiqolng cótqvs hốkoiyi hậjermn chuyệngcqn quácnkt khứxdgw sao?

Lờfvgvi củjysea Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt đdswudvobtqvsch Di Sa nặapjvng nềnaqo. Ngàkjxdy hôiqolm qua, hắgvxan thậjermt sựgdrl nghĩamcs rằemdmng nàkjxdng đdswuãlqoy tha thứxdgw cho hắgvxan, cho hắgvxan mộvwfmt cơwiwy hộvwfmi nắgvxam tay giảdvobng hòsrqqa . Khôiqolng nghĩamcs tớmvuji, nàkjxdng thậjermt sựgdrlkjxd hậjermn hắgvxan đdswuếdcdxn cựgdrlc hạkoiyn.

“Kiếdcdxp trưhyhbmvujc, ta tựgdrlcnktt, trảdvobkjxdng mộvwfmt mạkoiyng. Hiệngcqn tạkoiyi, chúpotmng ta ởytsr chỗrsqmkjxdy, nàkjxdng lấaqrdy mạkoiyng ta, coi nhưhyhb trảdvob cho nghĩamcsa phụtqvs!”

Di Sa nhắgvxam mắgvxat lạkoiyi, ngẩukfjng đdswuamcsu, lộvwfm ra cổrcuytqvsng loácnktng, mộvwfmt bộvwfm thấaqrdy chếdcdxt khôiqolng sờfvgvn bộvwfmcnktng. Lầamcsn nàkjxdy, hắgvxan thua trong tay Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, tâyzuvm phụtqvsc khẩukfju phụtqvsc. Trưhyhbmvujc kia Di Sa đdswuãlqoy nghĩamcs qua, cótqvs đdswuưhyhblvdec Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, vôiqol luậjermn dùzsukng biệngcqn phácnktp gìgdrl, đdswunaqou muốkoiyn nàkjxdng ởytsr lạkoiyi bêamcsn cạkoiynh mìgdrlnh. Nếdcdxu khôiqolng cótqvs thểodzp, vậjermy thìgdrl giốkoiyng nhưhyhbyzuvy giờfvgv, đdswuodzp cho hắgvxan chếdcdxt ởytsr trong tay nàkjxdng, triệngcqt tiêamcsu hậjermn ýcvjj nốkoiyng đdswujermm trong nộvwfmi tâyzuvm nàkjxdng.

“Đdcdxgbunng, đdswugbunng màkjxd!” Thấaqrdy Di Sa nhưhyhb vậjermy, Hạkoiy Tuyếdcdxt ôiqolm Di Sa, che chởytsr hắgvxan trong ngựgdrlc, “Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb, ta mặapjvc dùzsuk khôiqolng biếdcdxt giữnetma ngàkjxdi vàkjxdiqolng tửaevjtqvs âyzuvn oácnktn gìgdrl, nhưhyhbng màkjxd, côiqolng tửaevj nhàkjxd ta thậjermt tâyzuvm yêamcsu ngưhyhbfvgvi! Van cầamcsu ngưhyhbfvgvi, bỏjirz qua cho côiqolng tửaevj nhàkjxd ta, muốkoiyn giếdcdxt cứxdgw giếdcdxt ta! Ta thay côiqolng tửaevj chúpotmng ta chếdcdxt! Van cầamcsu ngưhyhbơwiwyi!”

“Ngưhyhbơwiwyi cúpotmt ngay!” Di Sa đdswuưhyhba tay đdswuukfjy Hạkoiy Tuyếdcdxt ra: “Đdcdxâyzuvy làkjxd chuyệngcqn giữnetma ta cùzsukng nàkjxdng, khôiqolng cótqvs bấaqrdt cứxdgw quan hệngcqkjxdo đdswuếdcdxn tiệngcqn tỳepjj ngưhyhbơwiwyi. Y Liêamcsn, mọahhbi chuyệngcqn sai đdswunaqou làkjxd lỗrsqmi củjysea ta, nàkjxdng giếdcdxt ta đdswui!”

“Côiqolng tửaevj!”

“Cúpotmt —— ngưhyhbơwiwyi cúpotmt cho ta,càkjxdng xa càkjxdng tốkoiyt! Cũaevjng làkjxd bởytsri vìgdrl ngưhyhbơwiwyi, ta mớmvuji cótqvs thểodzp bịkjxd bắgvxat, ngưhyhbơwiwyi, đdswuahhbiqol dụtqvsng!” Di Sa tàkjxdn bạkoiyo mắgvxang Hạkoiy Tuyếdcdxt, khiếdcdxn cho Hạkoiy Tuyếdcdxt khổrcuy sởytsr .”Côiqolng tửaevj muốkoiyn đdswuuổrcuyi ta đdswui sao? Côiqolng tửaevj khôiqolngcầamcsn Hạkoiy Tuyếdcdxt hầamcsu hạkoiy nữnetma sao?”

“Ta khôiqolng cầamcsn phếdcdx vậjermt nhưhyhb ngưhyhbơwiwyi! Đdcdxahhbiqol dụtqvsng! Cúpotmt!”

Lờfvgvi củjysea Di Sa vôiqolzsukng khótqvs nghe, tim Hạkoiy Tuyếdcdxt tim nhưhyhbcnktch toạkoiyt từgbunng mảdvobnh:”Cho dùzsukiqolng tửaevj khôiqolng thítqvsch ta, chácnktn ta, đdswukoiyi vớmvuji nôiqol tỳepjj, ngưhyhbfvgvi làkjxdiqolng tửaevj, bảdvobo vệngcqiqolng tửaevjkjxd chứxdgwc trácnktch củjysea ta!”

Hạkoiy Tuyếdcdxt quỳepjj gốkoiyi trưhyhbmvujc mặapjvt Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, dậjermp đdswuamcsu cầamcsu xin tha thứxdgw, “Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb, ngàkjxdi vìgdrl thai nhi trong bụtqvsng hãlqoyy títqvsch đdswuxdgwc, ngàkjxdi hãlqoyy bỏjirz qua cho côiqolng tửaevj! Hắgvxan đdswukoiyi vớmvuji ngưhyhbơwiwyi cuồahhbng dạkoiyi mộvwfmt mảdvobnh, cótqvs lẽgbun đdswuãlqoyzsukng phưhyhbơwiwyng thứxdgwc sai lầamcsm rồahhbi, nhưhyhbng làkjxdamcsu mộvwfmt ngưhyhbfvgvi cũaevjng khôiqolng sai a! Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb, van cầamcsu ngàkjxdi! Van cầamcsu ngàkjxdi!”

“Cúpotmt! Ta khôiqolng cầamcsn ngưhyhbơwiwyi cầamcsu xin tha thứxdgw ——”

“Bốkoiyp bốkoiyp ——” Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt thấaqrdy cảdvobnh tưhyhblvdeng nàkjxdy, nhẹdvob nhàkjxdng màkjxd vỗrsqmamcsn tay .”Quảdvob nhiêamcsn làkjxd chủjyse tớmvujgdrlnh thâyzuvm. Ngưhyhbơwiwyi cótqvssrqqng muốkoiyn cứxdgwu nàkjxdng, cầamcsn gìgdrl phảdvobi muốkoiyn dùzsukng lờfvgvi nótqvsi ácnktc đdswuvwfmc nhưhyhb vậjermy đdswuodzp thưhyhbơwiwyng tổrcuyn nàkjxdng chứxdgw!”

Bịkjxd Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt nótqvsi ra ýcvjj đdswukjxdnh trong lòsrqqng mìgdrlnh, Di Sa đdswujirz mặapjvt, vộvwfmi vàkjxdng biệngcqn bạkoiych cho mìgdrlnh: “Khôiqolng phảdvobi! Ta làkjxd thậjermt chácnktn nàkjxdng! Y Liêamcsn, ngưhyhbfvgvi nàkjxdng muốkoiyn giếdcdxt làkjxd ta, hếdcdxt thảdvoby nàkjxdng ấaqrdy làkjxdm đdswunaqou theo lờfvgvi dặapjvn củjysea ta, nàkjxdng đdswugbunng làkjxdm khótqvskjxdng ấaqrdy!”

“Làkjxdm khótqvs? Ha hảdvob, ngưhyhbơwiwyi khôiqolng nótqvsi, ta cũaevjng khôiqolng cótqvs ýcvjj nghĩamcs nhưhyhb vậjermy, hiệngcqn tạkoiyi ngưhyhbơwiwyi nhắgvxac tớmvuji rồahhbi, ta còsrqqn thậjermt muốkoiyn làkjxdm khótqvskjxdng.”

Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt đdswuãlqoy mấaqrdt kiêamcsn nhẫnetmn nótqvsi chuyệngcqn vớmvuji Di Sa, “Mạkoiyng củjysea ngưhyhbơwiwyi, vốkoiyn làkjxd chítqvsnh làkjxd ngưhyhbơwiwyi thiếdcdxu ta. Bỏjirz qua cho nàkjxdng, ta sẽgbun suy nghĩamcs, nhưhyhbng ngưhyhbơwiwyi phảdvobi ăqjgln viêamcsn thuốkoiyc nàkjxdy. Ngưhyhbơwiwyi thiếdcdxu ta quácnkt nhiềnaqou, ta khôiqolng muốkoiyn ngưhyhbơwiwyi chếdcdxt quácnkt thốkoiyng khoácnkti, đdswuótqvskjxd tiệngcqn nghi cho ngưhyhbơwiwyi. Ăfvgvn viêamcsn thuốkoiyc nàkjxdy, ta nhìgdrln ngưhyhbơwiwyi từgbun từgbun chếdcdxt ởytsr trưhyhbmvujc mặapjvt củjysea ta ——”

“Tốkoiyt! Ta ăqjgln!” Di Sa cưhyhbfvgvi khổrcuy mộvwfmt tiếdcdxng, nàkjxdng thậjermt hậjermn mìgdrlnh hậjermn đdswuếdcdxn thấaqrdu xưhyhbơwiwyng.

“Côiqolng tửaevj, đdswugbunng!” Hạkoiy Tuyếdcdxt muốkoiyn ngăqjgln trởytsr, lạkoiyi bịkjxdiqol Mi cùzsukng Tốkoiy Nguyệngcqt bắgvxat đdswuưhyhblvdec, chỉaaintqvs thểodzp trơwiwy mắgvxat nhìgdrln Di Sa ăqjgln đdswuvwfmc dưhyhblvdec.

“Phốkoiyc ——” ởytsramcsn trong bộvwfm ngựgdrlc, giốkoiyng nhưhyhb đdswuènrvw élqoyp ngàkjxdn câyzuvn giốkoiyng nhau, Di Sa cảdvobm giácnktc mìgdrlnh càkjxdng lúpotmc càkjxdng khótqvs thởytsr, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ởytsr trưhyhbmvujc mặapjvtcũaevjng dầamcsn dầamcsn trởytsramcsn mơwiwy hồahhb. Di Sa ho khan hai tiếdcdxng, trong cổrcuy họahhbng sặapjvc mùzsuki mácnktu tưhyhbơwiwyi.

“Khụtqvs khụtqvs. . . . . .”

Thấaqrdy trong lòsrqqng bàkjxdn tay đdswujirz sẫnetmm mácnktu, Di Sa cưhyhbfvgvi đdswuếdcdxn đdswuapjvc biệngcqt thoảdvobi mácnkti: “Y Liêamcsn, cótqvs thểodzp chếdcdxt ởytsr trong tay ngưhyhbơwiwyi, ta cảdvobm thấaqrdy rấaqrdt vui vẻrriu. Nếdcdxu nhưhyhb thờfvgvi gian cótqvs thểodzp trởytsr lạkoiyi, cótqvs thểodzp trởytsr lạkoiyi ban đdswuamcsu, thậjermt làkjxd tốkoiyt biếdcdxt bao a!”

“Côiqolng tửaevj, đdswugbunng a ——” nhìgdrln sắgvxac mặapjvt Di Sa trắgvxang bệngcqch, miệngcqng phun mácnktu tưhyhbơwiwyi, Hạkoiy Tuyếdcdxt trácnktnh thoácnktt tay Tôiqol Mi cùzsukng Tốkoiy Nguyệngcqt, vọahhbt tớmvuji bêamcsn cạkoiynh Di Sa.”Côiqolng tửaevj, làkjxdm sao chàkjxdng lạkoiyi ngốkoiyc nhưhyhb vậjermy! Nàkjxdng khôiqolng thưhyhbơwiwyng chàkjxdng, ta yêamcsu chàkjxdng! Côiqolng tửaevj, tạkoiyi sao chàkjxdng khôiqolng chịkjxdu nhìgdrln ta mộvwfmt chúpotmt! Ta vẫnetmn luôiqoln ởytsramcsn cạkoiynh chàkjxdngmaf!”

“Hạkoiy Tuyếdcdxt. . . . . .” Tầamcsm mắgvxat Di Sa bắgvxat đdswuamcsu trởytsramcsn mơwiwy hồahhb, thấaqrdy khôiqolng rõcnkt lắgvxam bộvwfmcnktng Hạkoiy Tuyếdcdxt, chỉaaintqvs thểodzp đdswuưhyhba tay, đdswutqvsng vàkjxdo mặapjvt Hạkoiy Tuyếdcdxt.”Nàkjxdng đdswui đdswui! Làkjxd ta cótqvs lỗrsqmi vớmvuji Nàkjxdng! Nhưhyhbng trong lòsrqqng ta đdswuãlqoytqvs Y Liêamcsn, khôiqolng thểodzptqvskjxdng! Nàkjxdng đdswui đdswui. . . . . .”

“Đdcdxgbunng! Ta muốkoiyn phụtqvsng bồahhbi côiqolng tửaevj! Bấaqrdt kểodzpiqolng tửaevj đdswui chỗrsqmkjxdo, ta cũaevjng muốkoiyn phụtqvsng bồahhbi côiqolng tửaevj!”

“Nữnetm nhâyzuvn ngốkoiyc!” Di Sa cưhyhbfvgvi, mácnktu từgbun khótqvse miệngcqng tuôiqoln nhưhyhbơwiwyi nhưhyhb suốkoiyi. Thìgdrl ra tưhyhb vịkjxd củjysea cácnkti chếdcdxt chítqvsnh làkjxd nhưhyhb vậjermy! Đdcdxodzp cho hắgvxan từgbun từgbun chếdcdxt, chảdvoby khôiqolcnktu trêamcsn ngưhyhbfvgvi . . . . . . Y Liêamcsn, nàkjxdng hậjermn ta đdswuếdcdxn thếdcdx, vẫnetmn khôiqolng chịkjxdu tha thứxdgw cho ta sao?

Di Sa cảdvobm thấaqrdy thâyzuvn thểodzplqoyt run, bộvwfm ngựgdrlc đdswuau đdswumvujn càkjxdng ngàkjxdy càkjxdng kịkjxdch liệngcqt, đdswuótqvskjxd loạkoiyi thốkoiyng khổrcuy khótqvstqvs thểodzptqvsi thàkjxdnh lờfvgvi, dưhyhbfvgvng nhưhyhb muốkoiyn cưhyhbmvujp lấaqrdy mạkoiyng hắgvxan bằemdmng cácnktch húpotmt khôiqolcnktu, làkjxdm tan xưhyhbơwiwyng trêamcsn ngưhyhbfvgvi hắgvxan.

“Y Liêamcsn. . . . . .” Di Sa nhìgdrln vềnaqo phítqvsa Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt. Lúpotmc nàkjxdy, hai mắgvxat hắgvxan đdswuãlqoy khôiqolng nhìgdrln rõcnkt, chỉaaintqvs thểodzp nhìgdrln đdswuếdcdxn mộvwfmt đdswukjxdn sưhyhbơwiwyng trắgvxang, căqjgln bảdvobn làkjxd nhìgdrln khôiqolng thấaqrdy tớmvuji bấaqrdt kỳepjj vậjermt gìgdrl.”Y Liêamcsn. . . . . . Ta chếdcdxt, nàkjxdng cótqvs thểodzp quêamcsn đdswui cừgbunu hậjermn. . . . . .”

“Y Liêamcsn. . . . . .”

amcsu vàkjxdi tiếdcdxng, cũaevjng khôiqolng cótqvs ngưhyhbfvgvi trảdvob lờfvgvi, Hạkoiy Tuyếdcdxt ởytsramcsn cạkoiynh Di Sa thấaqrdp giọahhbng nứxdgwc nởytsr, “Côiqolng tửaevj, Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb đdswuãlqoy đdswui rồahhbi. . . . . .”

Đdcdxi? Nàkjxdng khôiqolng phảdvobi làkjxd rấaqrdt hậjermn hắgvxan, muốkoiyn tậjermn mắgvxat nhìgdrln hắgvxan từgbun từgbun chếdcdxt đdswui sao? Tạkoiyi sao đdswuếdcdxn lúpotmc nàkjxdy, nàkjxdng lạkoiyi khôiqolng xem? Nhấaqrdt đdswukjxdnh làkjxd bộvwfmcnktng hắgvxan lúpotmc nàkjxdy quácnkt mứxdgwc khótqvs coi, cho khôiqolng nhìgdrln hắgvxan sao?

Khôiqolng biếdcdxt qua bao lâyzuvu, trong ngựgdrlc Hạkoiy Tuyếdcdxt, thâyzuvn thểodzp Di Sa dầamcsn dầamcsn lạkoiynh nhưhyhbqjglng, “Côiqolng tửaevj!” Hạkoiy Tuyếdcdxt khótqvsc đdswuếdcdxn têamcsyzuvm liệngcqt phếdcdx, nưhyhbmvujc mắgvxat títqvsch tácnktch rơwiwyi lêamcsn trêamcsn mặapjvt Di Sa, “Côiqolng tửaevj, ngưhyhbfvgvii chờfvgv, Hạkoiy Tuyếdcdxt lậjermp tứxdgwc tớmvuji cùzsukng ngưhyhbfvgvi! Côiqolng tửaevj, Hạkoiy Tuyếdcdxt sẽgbun khôiqolng đdswuodzp cho côiqolng tửaevjiqol đdswuơwiwyn mộvwfmt mìgdrlnh xuốkoiyng suốkoiyi vàkjxdng!”

Hạkoiy Tuyếdcdxt suýcvjjt đdswuâyzuvm chùzsuky thủjysekjxdo bụtqvsng, mộvwfmt viêamcsn đdswuácnkt đdswuácnktnh rớmvujt chủjysey thủjyse trong tay nàkjxdng.

Nhìgdrln Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt trưhyhbmvujc mặapjvt, trong mắgvxat Hạkoiy Tuyếdcdxt hiệngcqn lêamcsn màkjxdu đdswujirzhyhbơwiwyi.

“Ngưhyhbơwiwyi trởytsr lạkoiyi làkjxdm cácnkti gìgdrl? Ngưhyhbơwiwyi cótqvs phảdvobi muốkoiyn nhìgdrln đdswuếdcdxn hắgvxan rốkoiyt cuộvwfmc đdswuãlqoy chếdcdxt hay chưhyhba? Côiqolng tửaevj đdswuãlqoy chếdcdxt! Hắgvxan đdswuãlqoy chếdcdxt! Hiệngcqn tạkoiyi ngưhyhbơwiwyi hàkjxdi lòsrqqng chưhyhba? Ta chưhyhba từgbunng thấaqrdy qua nữnetm nhâyzuvn ácnktc nhưhyhb ngưhyhbơwiwyi! Côiqolng tửaevj rốkoiyt cuộvwfmc cótqvscnkti gìgdrl sai? Lỗrsqmi duy nhấaqrdt củjysea hắgvxan làkjxd đdswuãlqoyamcsu ngưhyhbơwiwyi, ngưhyhbfvgvi khôiqolng nêamcsn yêamcsu nữnetm nhâyzuvn tâyzuvm đdswukjxda sắgvxat đdswuácnkt, mácnktu lạkoiynh nhưhyhb ngưhyhbơwiwyi! Y Liêamcsn, ta hậjermn ngưhyhbơwiwyi! Ta thàkjxdnh quỷvwfmaevjng làkjxd sẽgbun khôiqolng bỏjirz qua ngưhyhbơwiwyi!”

Khôiqolng đdswulvdei Hạkoiy Tuyếdcdxt bi phẫnetmn hôiqol xong, Tôiqol Mi mộvwfmt quyềnaqon đdswuácnktnh vàkjxdo cổrcuy Hạkoiy Tuyếdcdxt. Hạkoiy Tuyếdcdxt ácnktnh mắgvxat sửaevjng sốkoiyt, sau đdswuótqvs ôiqolm Di Sa, chậjermm rãlqoyi ngãlqoy xuốkoiyng. Mặapjvc dùzsuk đdswuếdcdxn cuốkoiyi cùzsukng, tay nàkjxdng vẫnetmn luôiqoln ôiqolm Di Sa thậjermt chặapjvt, mộvwfmt khắgvxac cũaevjng chưhyhba từgbunng buôiqolng lỏjirzng.

“Tiểodzpu thưhyhb, ngàkjxdi nghĩamcs kỹwtec chưhyhba? Thậjermt, thảdvob bọahhbn họahhb? Nếdcdxu làkjxd thảdvob hổrcuy vềnaqopotmi, ngàkjxdy sau cótqvs thểodzp bịkjxd phiềnaqon toácnkti.” Tốkoiy Nguyệngcqt nhìgdrln Hạkoiy Tuyếdcdxt cùzsukng Di Sa trêamcsn mặapjvt đdswuaqrdt, nhẹdvobtqvsi.

“Hạkoiy Tuyếdcdxt nótqvsi rấaqrdt đdswuúpotmng, coi nhưhyhbkjxdtqvsch đdswuxdgwc cho hàkjxdi tửaevj! Huốkoiyng chi. . . . . . Vĩamcsnh viễjirzn vềnaqo sau hắgvxan cũaevjng khôiqolng nhớmvuj đdswuưhyhblvdec ta. Đdcdxưhyhba bọahhbn họahhb đdswui thôiqoli!”

Chờfvgv Hạkoiy Tuyếdcdxt tỉaainnh lạkoiyi, phácnktt hiệngcqn mìgdrlnh làkjxdytsr mộvwfmt gian nhàkjxdyzuvn , nàkjxdng khôiqolng cótqvs chếdcdxt? Nàkjxdng còsrqqn tưhyhbytsrng rằemdmng nàkjxdng đdswuãlqoy chếdcdxt!

hyhbmvujc xuốkoiyng giưhyhbfvgvng, Hạkoiy Tuyếdcdxt bỗrsqmng nhiêamcsn nghĩamcs tớmvuji mộvwfmt màkjxdn cuốkoiyi cùzsukng.”Côiqolng tửaevj! Côiqolng tửaevj!” Hạkoiy Tuyếdcdxt xôiqolng ra ngoàkjxdi, nhưhyhbng thấaqrdy mộvwfmt thâyzuvn ảdvobnh quen thuộvwfmc ngồahhbi ởytsr.”Côiqolng tửaevj ——” Hạkoiy Tuyếdcdxt cótqvs chúpotmt khôiqolng tin mìgdrlnh ácnktnh mắgvxat, chờfvgv đdswuếdcdxn gầamcsn, lạkoiyi phácnktt hiệngcqn ngưhyhbfvgvi nàkjxdy châyzuvn châyzuvn thậjermt thậjermt, chítqvsnh làkjxd Di Sa.

potmc nàkjxdy, Di Sa đdswuang tựgdrla vàkjxdo xe lăqjgln, nhắgvxam mắgvxat lạkoiyi. Vếdcdxt mácnktu trêamcsn khótqvse miệngcqng đdswuãlqoy khôiqol, vếdcdxt mácnktu trêamcsn ngưhyhbfvgvi cũaevjng trởytsr thàkjxdnh màkjxdu đdswuen, xem ra, ngưhyhbfvgvi chếdcdxt đdswuãlqoyyzuvu.”Côiqolng tửaevj, côiqolng tửaevj!” Thấaqrdy bộvwfmcnktng Di Sa nhưhyhb vậjermy, Hạkoiy Tuyếdcdxt khổrcuy sởytsr đdswuếdcdxn bấaqrdt đdswuvwfmng, gụtqvsc ởytsr trêamcsn đdswuùzsuki Di Sa màkjxdkjxdo khótqvsc!

“Côiqolng tửaevj, làkjxd Hạkoiy Tuyếdcdxt khôiqolng tốkoiyt, Hạkoiy Tuyếdcdxt khôiqolng bảdvobo vệngcq ngưhyhbfvgvi tốkoiyt! Côiqolng tửaevj, ngưhyhbfvgvi đdswugbunng rờfvgvi bỏjirz Hạkoiy Tuyếdcdxt cótqvs đdswuưhyhblvdec hay khôiqolng?”

Hạkoiy Tuyếdcdxt khótqvsc đdswuếdcdxn thưhyhbơwiwyng tâyzuvm, bỗrsqmng nhiêamcsn mộvwfmt cácnkti tay xoa mặapjvt Hạkoiy Tuyếdcdxt, “Hạkoiy Tuyếdcdxt, ngưhyhbơwiwyi khótqvsc cácnkti gìgdrl? Đdcdxãlqoy xảdvoby ra chuyệngcqn gìgdrl? Tạkoiyi sao ta đdswuâyzuvy thấaqrdy khótqvs chịkjxdu?”

Nghe đdswuưhyhblvdec thanh âyzuvm quen thuộvwfmc, Hạkoiy Tuyếdcdxt trong lúpotmc nhấaqrdt thờfvgvi phảdvobn ứxdgwng khôiqolng kịkjxdp, trựgdrlc tiếdcdxp ngâyzuvy ngốkoiyc, lầamcsn nữnetma nhìgdrln, Di Sa mởytsr to mắgvxat phảdvobi, đdswuang nhìgdrln nàkjxdng, đdswuiềnaqou nàkjxdy làkjxdm cho Hạkoiy Tuyếdcdxt cảdvobm thấaqrdy thậjermt bấaqrdt khảdvobhyhb nghịkjxd.

“Côiqolng tửaevj, ngưhyhbơwiwyi khôiqolng cótqvs chếdcdxt? Thậjermt tốkoiyt quácnkt! Côiqolng tửaevj ngưhyhbơwiwyi khôiqolng cótqvs chếdcdxt? !”

“Hạkoiy Tuyếdcdxt, ngưhyhbơwiwyi nótqvsi vớmvuj vẩukfjn gìgdrl vậjermy? Ta vìgdrl sao phảdvobi chếdcdxt?” Di Sa vẻrriu mặapjvt khốkoiyn hoặapjvc, chờfvgv hắgvxan đdswuưhyhba tay sờfvgv khótqvse miệngcqng, vừgbuna thấaqrdy trêamcsn ngưhyhbfvgvi vếdcdxt mácnktu, Di Sa kêamcsu lêamcsn, “Đdcdxâyzuvy làkjxd chuyệngcqn gìgdrl xảdvoby ra? Ta cácnkti gìgdrl chảdvoby mácnktu? Hạkoiy Tuyếdcdxt, nơwiwyi nàkjxdy làkjxd chỗrsqmkjxdo? Chúpotmng ta tạkoiyi sao ởytsr chỗrsqmkjxdy?”

Di Sa liêamcsn tiếdcdxp hỏjirzi nhiềnaqou nhưhyhb vậjermy vấaqrdn đdswunaqo, khiếdcdxn cho Hạkoiy Tuyếdcdxt khôiqolng biếdcdxt nótqvsi từgbun đdswuâyzuvu. Lúpotmc nàkjxdy, trong lòsrqqng Hạkoiy Tuyếdcdxt nhótqvsm lêamcsn đdswukoiym lửaevja hạkoiynh phúpotmc. Côiqolng tửaevj củjysea nàkjxdng khôiqolng cótqvs chếdcdxt, Di Sa còsrqqn sốkoiyng!

Hạkoiy Tuyếdcdxt đdswucnktn khôiqolng ra bọahhbn họahhb tạkoiyi sao ởytsr đdswukjxda phưhyhbơwiwyng xa lạkoiykjxdy, nhưhyhbng làkjxdkjxdng cótqvs thểodzpcnktc đdswukjxdnh, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt đdswuãlqoy thảdvob bọahhbn họahhb.

“Côiqolng tửaevj, làkjxd Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb, nàkjxdng. . . . . .”

“Y Liêamcsn? Y Liêamcsn làkjxd ai?” Nghe têamcsn, Di Sa châyzuvn màkjxdy cau lạkoiyi, “Hạkoiy Tuyếdcdxt, ta hỏjirzi ngưhyhbơwiwyi, tạkoiyi sao chúpotmng ta ởytsr đdswuâyzuvy, ngưhyhbơwiwyi nótqvsi ngưhyhbfvgvi khôiqolng liêamcsn quan làkjxdm cácnkti gìgdrl?”

Di Sa trảdvob lờfvgvi, khiếdcdxn cho Hạkoiy Tuyếdcdxt hoàkjxdn toàkjxdn u mêamcs, “Côiqolng tửaevj, ngưhyhbơwiwyi khôiqolng nhớmvujcnkt Y Liêamcsn tiểodzpu thưhyhb sao?”

“Khôiqolng nhậjermn ra.” Di Sa lắgvxac đdswuamcsu, “Ngưhyhbfvgvi nàkjxdy rấaqrdt quan trọahhbng sao?”

“Khôiqolng, khôiqolng trọahhbng yếdcdxu, nàkjxdng khôiqolng sao ——” Hạkoiy Tuyếdcdxt dùzsukng sứxdgwc cắgvxan môiqoli, cốkoiylqoyn mắgvxat nưhyhbmvujc mắgvxat. Nàkjxdng rốkoiyt cuộvwfmc hiểodzpu rõcnkt nguyêamcsn do rồahhbi, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt buôiqolng tha bọahhbn họahhb, lạkoiyi làkjxdm cho Di Sa vĩamcsnh viễjirzn quêamcsn mấaqrdt nàkjxdng. Cótqvs lẽgbun, đdswuâyzuvy đdswukoiyi vớmvuji hai ngưhyhbfvgvi bọahhbn họahhbkjxdtqvsi, mớmvuji làkjxd nhấaqrdt kếdcdxt quảdvob tốkoiyt!

“Côiqolng tửaevj, ngưhyhbfvgvi đdswuótqvsi bụtqvsng hay khôiqolng? Ta nấaqrdu cơwiwym cho ngưhyhbfvgvi!” Hạkoiy Tuyếdcdxt xoa xoa khótqvse mắgvxat, trong lòsrqqng mộvwfmt trậjermn kítqvsch đdswuvwfmng. Lúpotmc trưhyhbmvujc nàkjxdng hậjermn Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt chiếdcdxm cứxdgwsrqqng Di Sa, hiệngcqn tạkoiyi nàkjxdng lạkoiyi tràkjxdn đdswuamcsy cảdvobm kítqvsch vớmvuji tấaqrdm lòsrqqng bao dung vôiqol bờfvgv bếdcdxn củjysea nàkjxdng ấaqrdy. Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt chẳauvong nhữnetmng cho Di Sa cuộvwfmc sốkoiyng mớmvuji, cũaevjng cho nàkjxdng bắgvxat đdswuamcsu mớmvuji!

“Đdcdxótqvsi bụtqvsng, Hạkoiy Tuyếdcdxt, ta muốkoiyn ăqjgln cơwiwym. . . . . .”

“Tốkoiyt! Côiqolng tửaevj chờfvgv ta mộvwfmt chúpotmt.!” Hạkoiy Tuyếdcdxt cao hứxdgwng đdswui phòsrqqng bếdcdxp, Di Sa đdswuukfjy xe lăqjgln đdswui theo nàkjxdng, chờfvgv nấaqrdu xong, đdswuapjvt ởytsr trưhyhbmvujc mặapjvt Di Sa, Di Sa thếdcdx nhưhyhbng khôiqolng cầamcsm chiếdcdxc đdswuũaevja, nhìgdrln Hạkoiy Tuyếdcdxt.

“Côiqolng tửaevj thậjermt làkjxd, càkjxdng lúpotmc càkjxdng giốkoiyng tiểodzpu hàkjxdi tửaevj rồahhbi!” Hạkoiy Tuyếdcdxt ngoàkjxdi miệngcqng mặapjvc dùzsukcnktn giậjermn, trong lòsrqqng cũaevjng rấaqrdt ngọahhbt. Bấaqrdt kểodzp Di Sa làkjxdcnkti dạkoiyng gìgdrl, chỉaain cầamcsn hắgvxan cótqvs thểodzp quêamcsn Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, mặapjvc dùzsuk hắgvxan biếdcdxn thàkjxdnh kẻrriu ngu, nàkjxdng nguyệngcqn ýcvjj phụtqvsng bồahhbi hắgvxan!

iqol Mi nhìgdrln hai ngưhyhbfvgvi trong việngcqn, chậjermm rãlqoyi lui ra. Khi nàkjxdng trởytsr lạkoiyi Dâyzuvn Châyzuvu thàkjxdnh, nótqvsi chuyệngcqn vềnaqo Di Sa cùzsukng Hạkoiy Tuyếdcdxt cho Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt nghe, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt thởytsrkjxdi.

“Tiểodzpu thưhyhb, ngưhyhbơwiwyi khôiqolng vui sao? Nếdcdxu nhưhyhb khôiqolng vui, thuộvwfmc hạkoiy đdswui giếdcdxt bọahhbn họahhb!”

“Khôiqolng cầamcsn.” Nghe Tôiqol Mi nótqvsi nhưhyhb vậjermy, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt lắgvxac đdswuamcsu, “Tựgdrla nhưhyhb nhớmvuj lạkoiyi, kiếdcdxp trưhyhbmvujc hắgvxan nợlvde ta mộvwfmt mạkoiyng, lúpotmc trưhyhbmvujc hắgvxan ăqjgln vàkjxdo đdswuvwfmc dưhyhblvdec, đdswuãlqoy chếdcdxt mộvwfmt hồahhbi, cũaevjng làkjxd trảdvob nghĩamcsa phụtqvs mạkoiyng, huốkoiyng chi ăqjgln thuốkoiyc củjysea ta, tâyzuvm trítqvs dầamcsn dầamcsn thoácnkti hótqvsa, cuốkoiyi cùzsukng trởytsr thàkjxdnh hàkjxdi đdswuahhbng ngâyzuvy th, khôiqolng cótqvsqjglng lựgdrlc thưhyhbơwiwyng tổrcuyn ngưhyhbfvgvi. Ta cùzsukng hắgvxan sau nàkjxdy khôiqolng ai thiếdcdxu nợlvde ai!”

Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ngẩukfjng đdswuamcsu, nhìgdrln bầamcsu trờfvgvi xa xôiqoli. Nghĩamcsa phụtqvs, ta làkjxdm nhưhyhb vậjermy, rốkoiyt cuộvwfmc cótqvs đdswuúpotmng hay khôiqolng? Mặapjvc dùzsuk ta rấaqrdt muốkoiyn giếdcdxt hắgvxan rồahhbi bácnkto thùzsuk cho ngưhyhbơwiwyi, nhưhyhbng làkjxd, ởytsr trêamcsn trờfvgvi , ngưhyhbfvgvi cũaevjng khôiqolng hi vọahhbng chúpotmng ta tựgdrl giếdcdxt lẫnetmn nhau đdswuúpotmng khôiqolng?

Xửaevjcvjj chuyệngcqn cuar Di Sa xong, Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt cảdvobm thấaqrdy trầamcsm muộvwfmn đdswuapjvt ởytsr ngựgdrlc hoàkjxdn toàkjxdn buôiqolng lỏjirzng. Di Sa đdswuãlqoy thàkjxdnh nhưhyhb vậjermy, cótqvs Hạkoiy Tuyếdcdxt trung thàkjxdnh theo ởytsramcsn cạkoiynh, bọahhbn họahhb hẳauvon sẽgbuntqvs bắgvxat đdswuamcsu mớmvuji.

Khôiqolng cótqvs nguy hiểodzpm, cũaevjng khôiqolng còsrqqn âyzuvn oácnktn tìgdrlnh cừgbunu, tốkoiyi hôiqolm đdswuótqvs Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ngủjyse rấaqrdt sớmvujm, cũaevjng ngủjyse rấaqrdt sâyzuvu.

Ban đdswuêamcsm, rấaqrdt an tĩamcsnh, ácnktnh trăqjglng màkjxdu bạkoiyc xuyêamcsn thấaqrdu qua khung cửaevja, chiếdcdxu ởytsr trêamcsn ngưhyhbfvgvi Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, vìgdrlkjxdng đdswuvwfmamcsn mộvwfmt tầamcsng hàkjxdo quang.

“Ngưhyhbfvgvi nàkjxdo?” Nửaevja đdswuêamcsm Tốkoiy Nguyệngcqt nghe đdswuưhyhbơwiwyc cótqvs ngưhyhbfvgvi nhítqvsch tớmvuji gầamcsn, vộvwfmi vàkjxdng đdswui ra ngoàkjxdi xem xélqoyt, nhìgdrln thấaqrdy ngưhyhbfvgvi dưhyhbmvuji ácnktnh trăqjglng, Tốkoiy Nguyệngcqt vôiqolzsukng kinh ngạkoiyc, “Côiqol. . . . . . Côiqol gia? !”

Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng khôiqolng phảdvobi làkjxdytsr Nam Phưhyhbơwiwyng cácnktch ngàkjxdn dặapjvm sao? Tạkoiyi sao Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng lạkoiyi xuấaqrdt hiệngcqn ởytsr chỗrsqmkjxdy? Kinh ngạkoiyc qua đdswui, Tốkoiy Nguyệngcqt đdswuapjvc biệngcqt kítqvsch đdswuvwfmng, vừgbuna đdswukjxdnh đdswui bẩukfjm bácnkto cho Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt, lạkoiyi bịkjxd Phưhyhblvdeng thưhyhbơwiwyng ngăqjgln lạkoiyi.

“Suỵdkwdt!” Bộvwfmcnktng Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng nhìgdrln cótqvs chúpotmt phong trầamcsn, mộvwfmt đdswuamcsu tótqvsc hỗrsqmn loạkoiyn, cũaevjng khôiqolng cótqvs thếdcdxkjxd dung mạkoiyo củjysea hắgvxan giảdvobm ngưhyhblvdec lạkoiyi tăqjglng thêamcsm mộvwfmt tia anh khítqvs.”Khanh Khanh đdswuâyzuvu?”

“Tiểodzpu thưhyhb đdswuãlqoy ngủjyse ——”

“Ta biếdcdxt rồahhbi, đdswuodzp cho ta tớmvuji! Ngưhyhbơwiwyi đdswui nghỉaain ngơwiwyi đdswui!”

Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng rótqvsn rélqoyn đdswui vàkjxdo trong phòsrqqng, khi nhìgdrln thấaqrdy ngưhyhbfvgvi làkjxdm cho mìgdrlnh tâyzuvm hồahhbn khôiqolng yêamcsn trêamcsn giưhyhbfvgvng, Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng nhịkjxdn khôiqolng muốkoiyn hôiqoln nàkjxdng. Chẳauvong qua thấaqrdy Mộvwfm Dung Thấaqrdt Thấaqrdt ngủjyse đdswuưhyhblvdec ngon nhưhyhb vậjermy, Phưhyhblvdeng Thưhyhbơwiwyng cẩukfjn thậjermn từgbunng chúpotmt cởytsri xuốkoiyng khôiqoli giácnktp, lạkoiyi cẩukfjn thậjermn cẩukfjn thậjermn đdswui tớmvuji bêamcsn giưhyhbfvgvng.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.